TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Truyện mang hơi hướng Dị giới trọng sinh và đặc biệt vốn là for girl...

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 3 của 15 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 74

Chủ đề: [Tình cảm] Loạn thế hồng nhan mộng - Lâm Gia Thành (new: Chương 73)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    23,350
    Xu
    4,852

    Mặc định

    Chương 10 - Giết

    Dịch: ktvman

    Biên: nawasaky91

    Nguồn Tàng Thư Viện - Quần Anh Hội



    Thư sinh kia gật gật đầu, chuyển hướng Lê Thanh cười lạnh nói: "Mặc kệ độc dược của ngươi! Hôm nay các ngươi đã rơi vào tay ta, đừng mong thoát đi được!" Nhìn thấy tên đầu lĩnh tỏ ra nóng ruột, hắn nói thêm: "Khi các ngươi đã rơi vào tay ta, thì thuốc giải chẳng phải sẽ có hay sao?"

    Lời này rõ ràng làm cho tên đầu lĩnh yên lòng, hắn vung tay lên, hét lớn: "Các huynh đệ, bao vây bọn chúng lại! Mụ nội nó, không cho tên nào chạy thoát. Dám cho gia gia của ngươi uống thuốc! Gia gia ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là Mã vương gia không thể có ba con mắt!"

    Hắn vừa nói như thế, các tên sơn phỉ phía sau cười lên ha hả. Khi bọn chúng đang cười bỗng Lê Thanh cũng cười lên ha hả. Tiếng cười của hắn càng ngày càng vang, càng lúc càng lớn, dần dần lấn át tiếng cười của bọn sơn phỉ.

    Thấy thế các tên sơn phỉ im bặt, ngạc nhiên nhìn nhau, tỏ vẻ không hiểu Lê Thanh cười cái gì. Lúc này Lê Thanh mới ngừng cười, lạnh lùng nhìn bọn hắn, gằn từng tiếng, nói: "Đúng là thiên đường có lối các ngươi không đi, địa ngục không lối lại muốn vào! Ta vốn đã cho các ngươi cơ hội, các ngươi không nghe, vậy đừng trách ta xuất thủ tàn ác."

    Nói đến đây, hắn trầm giọng quát: "Lê Nhất, Lê Nhị, Lê Tam, Lê Tứ, bước ra khỏi hàng! Một tên cũng không để lại!"

    Theo tiếng thét ra lệnh của hắn, bốn tên hộ vệ lập tức nhảy xuống. Vừa nhảy xuống, bọn họ liền đưa tay ra sau lưng, rút ra một thanh đại đao, ánh đao lạnh lẽo, sắc mặt bọn họ không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lùng tỏa ra sát khí đằng đằng!

    Lúc này, tên thổ phỉ cầm đầu cười nói: "Có bốn tên..." vừa mới nói được ba chữ, ánh mắt của hắn liền trợn trừng, liền đó, một một chiếc đầu lâu râu ria lởm chởm bay thẳng lên trời, một lúc lâu sau mới rơi lại xuống trên mặt đất. "Phanh" một tiếng, một thân hình kềnh càng đổ rạp xuống đất, lập tức máu phun ra như suốt bắn ra phải ngoài hai thước!

    Đây chỉ mới là bắt đầu. Dưới tiếng thét chói tai của tiểu Hoàn, Hà Doanh thì run rẩy, bốn ánh đao sáng loáng, liên tục chớp lên không ngừng. Mỗi một nhát đao chém ra thì có một cổ thi thể nằm xuống đất. Chỉ trong nháy mắt, hơn hai mươi cái thi thể đã ngã xuống!

    Lúc này, cũng không biết là tên sơn phỉ nào hét to một tiếng, nhanh chân quay lưng bỏ chạy, ngay lập tức, mấy chục tên sơn phỉ còn lại cũng liều mình hướng bốn phương tám hướng mà chạy. Bốn người quay lại nhìn Lê Thanh, Lê Nhất kêu lên: "Chủ nhân?"

    "Không cần đuổi theo." Lê Thanh phất phất tay, lạnh lùng nói: "Để cho bọn chúng đi đi. Chúng chỉ những tên tiểu tốt, chắc cũng không biết gì đâu." Hắn nói xong câu đó, lại trầm ngâm suy nghĩ. Cho đến khi tất cả bọn sơn phỉ chạy xa, Lê Thanh mới khẽ quát một tiếng: "Đem những này tảng đá đẩy ra, gấp rút lên đường."

    Lúc này thanh niên văn sĩ tuấn tú mới thúc ngựa đến phía sau hắn, cười nói: "Đại ca, tại sao ngươi không hỏi ai đã sai bọn chúng đến đây?" Lê Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Lộ Minh, ngươi chưa rõ ràng sao? Vừa rồi chẳng qua mới chỉ là khai vị mà thôi, trò hay còn chưa chính thức bắt đầu!" Lộ Minh cười hắc hắc, không nói gì thêm.

    Trận chém giết vừa rồi, tựa hồ làm cho tiểu Hoàn cực kỳ hoảng sợ, không dám nói thêm điều gì. Lúc đầu nàng tỏ vẻ coi thường Lê Thanh nhưng đến hiện tại, mỗi khi nhìn đến hắn liền làm cho cả người nàng run rẩy không thôi.

    Sắc mặt Hà Doanh cũng tái nhợt, không ngừng nôn khan.

    Phía tây mặt trời dần hạ xuống, ánh nắng chuyển sang màu đỏ hồng làm cho không khí càng thêm ảm đạm. Lúc này, sau quãng đường vất vả, trước mắt bọn người Lê Thanh đã xuất hiện một tòa thành trì.

    Sau khi nhìn thấy thành trì đó, chủ tớ Hà Doanh mới có thể thở dài một hơi, ngược lại sắc mặt bọn người Lê Thanh lại trở nên ngưng trọng. Lộ Minh, người vẫn luôn luôn đi theo phía sau hắn, nhẹ nhàng nói: "Nếu đã thế, hay là chúng ta qua đêm ngay tại trong rừng?"

    Lê Thanh lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Không cần! Sớm muộn gì cũng sẽ gặp, gặp sớm một chút cũng tốt." Hắn nhìn thoáng qua xe ngựa chứa Hà Doanh, nói thêm: "Phải biết rằng, nơi này còn có vị hôn thê yêu dấu quan trọng của ta!"

    Thanh niên kia cười, nói: "Ngươi đã quyết định như thế, vậy nghe lời ngươi đi."

    Đây là một tòa thành trì không lớn lắm, hiện nay lục quốc cùng tồn tại, thực lực không thua kém nhau bao nhiêu. Những thành trì như thế này, nơi nào cũng có, từ cách bố trí đến kiến trúc cũng không sai biệt nhiều.

    Tuy nhiên, đối với hai người Hà Doanh mà nói, đây chính là lần đầu tiên được chứng kiến một thành trì như vậy. Không khỏi tỏ ra rất hưng phấn, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh. Đặc biệt là Hà Doanh, đã sớm đem cảnh tượng đẫm máu mới xảy ra quên hết tất cả.

    Đi thêm một hồi, cuối cùng phía trước cũng hiện ra một khách sạn to lớn. Phía trên viết: "Chào mừng quý khách". Bọn người Lê Thanh dừng ngựa trước cổng, cùng lúc đó, xe ngựa của các nàng Hà Doanh cũng ngừng lại. Hai nàng mới vừa xuống xe ngựa, lập tức là trung tâm chú ý của mọi người.

    Với nhan sắc của Hà Doanh, vô luận là ở nơi nào, đều là một mỹ nhân hiếm thấy. Bởi vậy, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn các nàng mãi cho đến khi các nàng vào ghế ngồi, cửa đóng lại, lúc này mới rời đi.

    Sau khi gọi vài món ngon, Lê Thanh ngồi ngay tại đối diện Hà Doanh. Hắn thoải mái thả mình dựa vào thành ghế, mắt chăm chú nhìn Hà Doanh. Ánh mắt đó, tựa hồ là đang nhìn nàng, lại tựa hồ đang cố tìm hiểu xem nàng đang nghĩ gì.

    Hà Doanh coi như không có chuyện gì xảy ra. Nàng bắt đầu lẳng lặng nhấm nháp nước trà, dường như không hề nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn đang chăm chú nhìn nàng.

    Lê Thanh cũng không mở miệng, sau khi hỏi thuê phòng, ung dung thưởng thức trà. Lúc này, bên ngoài truyền tới một tiếng nói oang oang: "Nghe nói Trần Quốc Ngôn công tử cũng đến nơi này, diện mạo và khí thế đó, đúng thật không hổ đại danh của hắn."

    Lê Thanh nghe thấy thế, đang uống trà, động tác dừng lại một chút nhưng lại lập tức tiếp tục uống thêm một ngụm. Lúc này, có thêm một thanh âm khác truyền đến: "Như thế đã là cái gì? Thiên hạ hiện nay anh hùng xuất hiện liên tục. Tựa như vị công tử vừa rồi vào thuê chung phòng, nhất định cũng có thân phận cao quý, cốt cách như rồng. Chỉ là mọi người không biết tên của hắn mà thôi."

    Nói tới đây, một cái thanh âm già nua chập chạp cất lên: "Thời thế này, không thể nào có thái bình được. Mọi người nên chú ý ngôn từ của mình, nếu không khi gặp họa sát thân cũng không biết tại sao."

    Câu nói bất ngờ này của ông lập tức khiến cho tất cả mọi người yên tĩnh trở lại. Lê Thanh thầm khen lão nhân kia nói thật đúng lúc, bằng không, có khi câu chuyện hôm nay có thể dẫn đến một hồi đấu đá chưa biết chừng. Ông nhìn thoáng qua Hà Doanh, khóe miệng âm thầm hiện lên một vẻ tươi cười đùa cợt: "Nhan sắc của nữ nhân này thật sự là không tầm thường a!"

    Đêm đến, Hà Doanh cùng tiểu Hoàn cùng ngủ tại một phòng. Hà Doanh vẫn không ngủ được, lăn qua lộn lại ngẩn người nhìn sao trời. Mãi cho đến khi trời sắp chuyển về sáng, mới có hơi chút buồn ngủ.

    Đúng lúc này, tai nàng đang dán bên giường, tựa hồ nghe được thanh âm gì đó. Chăm chú nghe thêm một hồi, nàng mạnh mẽ kéo tiểu Hoàn dậy, khi tiểu Hoàn vừa mắt nhắm mắt mở định nói gì thì lập tức đã bị nàng lấy tay bịt chặt miệng. Qua một lát, tiểu Hoàn cũng tỉnh táo, hai người lặng lẽ mặc quần áo và trèo lên giường.

    Trong lúc các nàng đang mặc quần áo thì bên ngoài truyền đến quát khẽ một tiếng: "Ai!" Thanh âm này không lớn nhưng trong đêm tối lại như một tiếng sấm. Tiếp sau đó truyền đến một tiếng kêu thảm thiết "A!" như tiếng một người sắp chết phát ra vậy. Thanh âm mới vừa dừng lại, các nàng lập tức nghe thấy trong phòng của Lê Nhất, Lê Nhị ở ngay cạnh phòng các nàng, phát ra một động tĩnh rất nhỏ.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile







    Loạn thế hồng nhan mộng.
    Một tác phẩm thuộc thể loại tình cảm viết tặng nữ nhi phù hợp với tất cả giới tính và tuổi tác.


    Đăng kí dịch LTHNM tại: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=48732

    Góp ý và thảo luận ở: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...08#post6913908

    Đọc bản dịch qua:
    http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51155
    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 25-07-2010 lúc 23:28.
    ---QC---



    Nàng
    Đi ngang qua đời huynh
    Nhưng chỉ có một hình bóng lung linh
    Khắc sâu trong tâm trí
    Vô tình hay hữu ý
    Nàng ấy có nhiều chồng
    Sao đêm về vẫn mãi ngóng trông
    Một hơi ấm, một tấm lòng chân thực.
    Những người chồng của nàng thì đồng nhất
    Chỉ là hư ảo chức danh
    Nếu vô tình liếc mắt nhanh
    Khiến bao chàng trai nhát gan chùn bước

    Huynh thì nghĩ ngược:
    Nhìn vỏ bọc bề ngoài
    Biết rõ nàng đang hoài mong muốn
    Một người trong mộng tưởng
    Thực sự hiểu được mình
    Rằng tấm lòng em vẫn trung trinh
    Vẫn chờ mong…người tình trong mộng.

    Không để nàng thất vọng
    Huynh thức đêm viết lời ngỏ cầu hôn
    Một phần để nàng thấy rõ hơn
    Tấm chân tình mà huynh dành cho em đó

    Lời thề trước gió
    Dù có ở phương nào
    Dù sau này ra sao
    Vẫn mãi yêu em và chỉ mình em, chấm hết!

    Nếu anh phải chết
    Cũng sẵn vì nàng
    Vì biết em sẽ để khăn tang
    Suốt đời thương nhớ anh mãi mãi.

    Em ơi đừng sợ hãi
    Hãy yêu thử anh coi
    Rồi cầm lấy gương soi
    Thấy mặt mình ngập tràn hạnh phúc
    Rồi sẽ cám ơn anh đến với đời em đúng lúc
    Hãy cưới anh đi!

    Hidden Content




    Này em ơi ngoài kia đời đẹp lắm
    Nắng rất hồng và hoa thắm biết bao
    Mây lững lờ trôi nhè nhẹ trên cao
    Và gió hát tự nơi nào rất ngọt

    Thử một lần lắng nghe đôi chim hót
    Em sẽ nghe bao chua xót chẳng còn
    Cho lại tươi tấc dạ đã héo hon
    Và cho thắm môi son từng phai nhạt
    .......
    Tiếu Nguyệt


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    23,350
    Xu
    4,852

    Mặc định

    Chương 11 - Thích khách

    Dịch: ktvman

    Biên: nawasaky91

    Nguồn Tàng Thư Viện - Quần Anh Hội


    Mừng Tiểu Phi Phi đã về nhà




    Lập tức, ánh đèn được thắp lên. Chỉ nghe thấy thanh âm xa lạ ở bên ngoài quát: "Giết! Một tên cũng không tha!" Lúc ấy hai người Hà Doanh đã mặc quần áo chỉnh tề. Hà Doanh kéo tiểu hoàn nhìn bốn phía, cuối cùng cắn răng một cái, đem mền của chính mình cuốn lại tạo thành như có người đang ngủ trên giường, sau đó lại làm như thế trên giường của tiểu Hoàn. Nàng dắt tiểu Hoàn, hai người chui xuống gầm giường. Rồi thì Hà Doanh đem toàn bộ mền còn lại chắn phía trước hai người.

    Mới vừa làm xong hết thảy, chợt "phanh" một tiếng, một người phá cửa phi vào, tay cầm đại đao sáng loáng, ánh sáng bên ngoài chiếu vào mắt Hà Doanh. Lập tức làm cho lòng của nàng chấn động. Tên kia vừa đi vào đến, liền vội vàng hướng phía giường đánh tới.
    Người nọ vẫn chưa tới gần thì lại thêm một tên nhảy từ cửa sổ vào. Tiếp theo, một cái ôn hòa thanh âm của vang lên: "Tay chân bọn ngươi thật nhanh nhẹn! Nhanh như vậy liền tìm được phòng của tiểu thư người ta." Thanh âm này đúng là của thanh niên nam tử vẫn đi theo bên người Lê Thanh, gọi là Lộ Minh.

    Hắc y nhân quát lạnh: " Ít nói nhảm đi!" Cùng với tiếng quát, hắn vung đao như tia chớp hướng Lộ Minh lao thẳng tới. Trong nháy mắt, chỉ nghe những tiếng "Cạch, đinh, đông!" vang không dứt bên tai. Hà Doanh hiện tại bị mền phía trước chắn mất tầm nhìn, chỉ nhìn được bốn cái chân di động trên mặt đất.

    Tiểu hoàn không ngừng run rẩy, nàng này đã sớm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn liều mạng lấy tay che miệng. Hà Doanh nghe một hồi, cũng chỉ biết được hai người này đều là cao thủ có công phu cực kỳ cao siêu.

    Lúc này đao quang, kiếm ảnh không ngừng phát những tiếng gió chói tai, mang theo hàn khí lạnh thấu xương, làm cho Hà Doanh không khỏi co mình về phía sau.

    Khi chủ tớ hai người đang lạnh phát run, cảm thấy thời gian mỗi một giây như lâu đến vô cùng thì lại thêm một người nhảy vào trong phòng. Người nọ vừa nhảy vào, liền thẳng hướng giường đánh tới. Thấy thế Lộ Minh lộ rõ vẻ lo lắng, hét lớn một tiếng: "Xem kiếm!"

    Bất quá, đối thủ của hắn thực lực quá mạnh mẽ, khiến cho hắn không có cách nào thoát thân. Mà tên hán tử vào sau vừa chạy tới bên giường, ngay khi hắn xốc mền lên, khẽ kêu một tiếng: "Di" , đồng thời, kiếm của Lộ Minh bỗng hiện lên một vệt máu, trên sàn nhà, còn lưu lại một vệt máu dài. Đồng thời, một tiếng rên rỉ truyền đến.

    Lúc này, người bên giường mới nhẹ kêu một tiếng: "Đi! Mục tiêu không ở trong này." Thanh âm vừa nói, lại thêm đao quang kiếm ảnh xẹt qua.

    Cuối cùng hai người đều nhảy qua cửa sổ mà ra. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của Lộ Minh.

    Bên ngoài truyền đến thanh âm của Lê Thanh: "Tiểu Lộ, tình huống thế nào?" Tiếp theo là tiếng đẩy cửa, Lê Thanh vội vàng đi đến. Hắn nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cũng là nhẹ nhàng kêu lên một tiếng "Di? Ngươi?"

    Lộ Minh chỉ chỉ hướng các nàng, chốc lát, mới đem bàn tay to kéo chiếc chăn bông đang chắn trước người Hà Doanh, lúc này cảnh tượng chủ tớ hai người đang run rẩy mới rơi vào ánh mắt lạnh lùng của Lê Thanh.

    Hắn nhìn thấy hai nàng, trong ánh mắt thoáng hiện nét kinh dị, nhưng lập tức lại lạnh lùng quát: "Ra đây!"

    Hà Doanh chưa từng tức giận như thế, hắn rõ ràng dùng chính mình làm mồi nhử, bây giờ còn có thái độ như thế! Nàng vừa đi ra, vừa âm thầm kêu khổ: Không biết phụ thân và hắn có mối thù như thế nào, xem tình hình này, mình rất khó mà bình an để đến được kinh thành rồi. Nhiều khả năng dọc theo đường đi, sẽ bị giết hại.

    Hai người từ gầm giường đi ra, đều là mặt xám mày tro, chật vật vô cùng. Lộ Minh hai tay thả lỏng, tỏ vẻ tiêu sái đứng ở nơi đó. Đáng tiếc ở miệng vết thương trên cánh tay của hắn không ngừng nhỏ máu xuống sàn nhà. Lẳng lặng đánh giá các nàng một hồi, hắn bỗng nhiên nói: "Phản ứng rất nhanh a! Lại có thể đồng thời cùng chúng ta phát hiện, các ngươi cũng đã biết mục đích của đối phương." Nói tới đây, hắn chuyển hướng Lê Thanh: " Vị hôn thê này của ngươi, cực kỳ không đơn giản a."

    Lê Thanh không để ý đến các nàng, mà là xoay người hướng ngoài cửa đi đến: "Đi thôi, miệng vết thương của ngươi cũng phải băng bó một chút." Dứt lời, cùng Lộ Minh bước đi ra ngoài. Chờ bọn hắn vừa đi khỏi, lúc này thân mình hai người mới mềm nhũn, ngồi xuống sàn nhà. Chỉ chốc lát, âm thanh khóc nức nở của tiểu Hoàn truyền đến.

    Hà Doanh cũng hiểu được chính mình có điểm kỳ quái, gặp tình hình như vậy, lại có thể ngay cả nước mắt cũng không ra. Nàng ở khóe miệng lại thoáng hiện một nét tươi cười. Nhìn thấy bên ngoài đã dần dần sáng rõ, nàng thầm nghĩ: Trời đã sáng, hy vọng hôm nay mình có thể gặp bình an.

    Sau khi cơm nước xong, đoàn người lại lập tức lên đường. Lúc này, Hà Doanh phát hiện, ngoại trừ Lê Thanh, còn lại mọi người đều mang thương tích không ít thì nhiều. Mà kỳ quái chính là, trong vòng một đêm, đoàn người lại có thêm khoảng hai ba mươi hộ vệ! Những người này đều mặc trang phục giống như bọn Lê Nhất. Mà trên người của bọn chúng, cũng mang theo những vết thương nặng nhẹ khác nhau

    Xem ra, những người này hẳn là vẫn đi theo đoàn người, là những ám vệ âm thầm bảo hộ, có thể do trận chiến tối hôm qua đã làm cho Lê Thanh không còn cách nào khác mới cho bọn hắn hiện thân ra.

    Nhìn thấy những người này, vẻ mặt tiểu Hoàn rõ ràng thả lỏng. Nhưng Hà Doanh lại càng khẩn trương: ngay cả ám vệ đều đã bại lộ, sau này, địch trong tối ta ngoài sáng, sợ là càng không dễ dàng chiến đấu rồi.

    Hai nàng vẫn được ngồi trên xe ngựa. Hà Doanh sau một đêm không ngủ, hiện tại đã cảm thấy mệt mỏi. Nàng ngáp một cái, dựa vào tiểu Hoàn, chậm rãi tiến vào giấc ngủ. Gió theo khe hở của màn xe chậm rãi thổi vào, nhẹ nhàng thổi những ngọn tóc trên mặt nàng, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ.

    Chứng kiến hình ảnh này của nàng, Lê Thanh bỗng thất thần, nhưng chỉ chớp mắt, hắn lại tự trách mình, rốt cuộc không nhìn về phía nàng nữa. Nhưng Lộ Minh bên cạnh đã chứng kiến được biểu hiện này của đại ca, không khỏi khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

    Hai ngày qua, nhưng lại thật yên bình, dọc theo đường đi không có trở ngại nào. Lê Thanh thấy thương thế của mọi người đều đã sắp lành. Liền chỉ vào cửa thành phía trước mới xuất hiện nói: "Các vị, phía trước chính là Bắc Môn Thành nổi tiếng. Nơi đó có thủy sản nổi danh nhất trong Lục Quốc. Đương nhiên, còn có mỹ nhân, buổi tối hôm nay mọi người có thể thả lỏng một chút."

    Hắn nói tới đây, Lộ Minh nhìn thoáng qua chủ tớ hai người, nhẹ giọng nói: "Đại ca, ngươi nói thả lỏng, nhưng đừng quên, nơi này còn có hai cái cản trở."

    Lê Thanh nhìn thấy ánh mắt Hà Doanh đang nhìn mình, thản nhiên: "Mang các nàng theo là được."

    Nghe thấy thế, ngay lập tức, ánh mắt Hà Doanh trở nên sáng ngời! Nàng đã sớm muốn kiến thức một chút kỹ viện ở nơi này, lại không có cơ hội. Xem ra, hôm nay có thể rồi. Lê Thanh lại nhìn nàng thêm một cái, mới giục ngựa tới trước đội ngũ, Lộ Minh cũng theo sát hắn. Sau đó, hắn chậm rãi thở dài nói: "Vị Hà tiểu thư này, thật đúng là làm cho người ta không thể hiểu nổi a."



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 25-07-2010 lúc 23:35.



    Nàng
    Đi ngang qua đời huynh
    Nhưng chỉ có một hình bóng lung linh
    Khắc sâu trong tâm trí
    Vô tình hay hữu ý
    Nàng ấy có nhiều chồng
    Sao đêm về vẫn mãi ngóng trông
    Một hơi ấm, một tấm lòng chân thực.
    Những người chồng của nàng thì đồng nhất
    Chỉ là hư ảo chức danh
    Nếu vô tình liếc mắt nhanh
    Khiến bao chàng trai nhát gan chùn bước

    Huynh thì nghĩ ngược:
    Nhìn vỏ bọc bề ngoài
    Biết rõ nàng đang hoài mong muốn
    Một người trong mộng tưởng
    Thực sự hiểu được mình
    Rằng tấm lòng em vẫn trung trinh
    Vẫn chờ mong…người tình trong mộng.

    Không để nàng thất vọng
    Huynh thức đêm viết lời ngỏ cầu hôn
    Một phần để nàng thấy rõ hơn
    Tấm chân tình mà huynh dành cho em đó

    Lời thề trước gió
    Dù có ở phương nào
    Dù sau này ra sao
    Vẫn mãi yêu em và chỉ mình em, chấm hết!

    Nếu anh phải chết
    Cũng sẵn vì nàng
    Vì biết em sẽ để khăn tang
    Suốt đời thương nhớ anh mãi mãi.

    Em ơi đừng sợ hãi
    Hãy yêu thử anh coi
    Rồi cầm lấy gương soi
    Thấy mặt mình ngập tràn hạnh phúc
    Rồi sẽ cám ơn anh đến với đời em đúng lúc
    Hãy cưới anh đi!

    Hidden Content




    Này em ơi ngoài kia đời đẹp lắm
    Nắng rất hồng và hoa thắm biết bao
    Mây lững lờ trôi nhè nhẹ trên cao
    Và gió hát tự nơi nào rất ngọt

    Thử một lần lắng nghe đôi chim hót
    Em sẽ nghe bao chua xót chẳng còn
    Cho lại tươi tấc dạ đã héo hon
    Và cho thắm môi son từng phai nhạt
    .......
    Tiếu Nguyệt

  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    23,350
    Xu
    4,852

    Mặc định

    Chương 12 - Thành Bắc Môn

    Dịch: alectan

    Biên: Dark Blood

    Nguồn Tàng Thư Viện - Quần Anh Hội





    Nơi đây thuộc một trong những địa phương cực kỳ trọng yếu của chư hầu lục quốc. Nó là một thành trì mang tính chiến lược cao, đồng thời cũng được xem là một điểm then chốt trong tuyến giao thông đường thủy vì có hai dòng sông Nam Bắc chảy qua. Hơn nữa, vùng đất này đã sản sinh ra vô số các tài tử ưu tú xuất sắc nhất, cũng từng là nơi chôn rau cắt rốn của vị tể phụ vang danh sáu nước. Cơ hồ cả thiên hạ đều biết tại nước Chu, có tồn tại một tòa thành nổi tiếng như thế.

    Bọn Lê Thanh vừa vào thành Bắc Môn, đã lập tức bị dòng người như thác lũ cản trở việc đi lại. Hà Doanh khẽ vén màn xe nhìn ra, liền thấy chừng ba bốn đội quan binh, một đội vài mươi người, vũ trang đến tận răng, sắc mặt lạnh như tiền.

    Thành Bắc Môn là nơi Hà Doanh luôn ao ước được đặt chân đến, vì tòa thành này luôn được đề cập đến trong truyền thuyết hoặc các truyện cổ tích nàng từng đọc.

    Nàng quan sát thấy trên đường có rất ít nữ nhân, hơn nữa bất kể già trẻ, ai ai cũng mang võ khí bên mình.

    Xe ngựa chậm chạp tiến về phía trước, Hà Doanh cảm nhận được sự căng thẳng cùng với vẻ thẫn thờ của những người trong đoàn, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn. Tiểu Hoàn vừa trải qua một phen kinh hoàng, đến giờ vẫn chưa kịp định thần lại. Trái ngược, Hà Doanh không những tâm trạng vui sướng, mà trong lòng còn tồn tại một cảm giác hưng phấn chen lẫn với mội nỗi mong đợi mơ hồ.

    Lúc này, nàng thấy một gã béo phị vô tình giẫm trúng một tên thư sinh, lập tức hai người to tiếng cãi nhau. Đến lúc cao điểm, cả hai, chẳng đặng đừng, đều động thủ bạt kiếm. Bỗng đâu một tên phòng binh chen vào; dưới sự điều giải của y, hai người kia đi đến võ trường, nhằm giải quyết thứ oán vặt kia bằng võ công.

    “Ở cái chốn này, đây chỉ là chuyện nhỏ!” Hà Doanh thầm nhủ. Nàng nhìn sang Lê Thanh, thấy sắc mặt hắn hờ hững, tựa hồ như chẳng thấy mớ lộn xộn đó, liền nghĩ: “Nguyên lai cái xã hội nơi này nó vậy, chẳng trách hắn coi thường tính mạng bọn ta đến thế.”

    Đi được một canh giờ, nhóm người đã đến một tửu lâu lớn. Lộ Minh tiến lên chuyện trò một hồi, sau đó cả đoàn đều dừng chân tạm nghỉ. Hà Doanh vừa chuẩn bị bước xuống, Lê Thanh liền chạy tới, từ trong xe lôi ra một chiếc mũ ô sa, rồi đưa cho nàng.

    "Mang vào!" Hắn quát lên.

    Hà Doanh liền nhanh tay đội lên. Nàng, cũng như Lê Thanh, đều hiểu rằng với sắc đẹp khuynh thành của mình, dù đi bất kỳ đâu, cũng có thể trở thành mầm mống của mọi tai họa.

    Dẫu sao, bớt đi một ít rắc rối cũng tốt hơn…

    Sau khi xuống xe, tiểu Hoàn đi sát bên cạnh Hà Doanh, khẽ nói: "Dân tình nơi này có vẻ hung hăng quá"

    Hà Doanh mỉm cười, không đáp. Trong thời đại này, việc giao tiếp thường được thực hiện bằng đao kiếm, và kết quả luôn là cảnh máu chảy đầu rơi! Với thân phận nữ nhân của họ, tốt nhất là cứ giữ im lặng.

    Đoàn người được tiểu nhị dẫn lên lầu hai. Nơi này tuy không có phòng riêng, nhưng vì vẻ sang trọng nên vẫn phải tốn một khoản ngân lượng kha khá.

    Lúc bọn họ dùng cơm, Lộ Minh đã an bài xong chỗ nghỉ ngơi, ai nấy đều vui vẻ chờ đợi màn đêm buông xuống.

    "Ngốc, các ngươi làm ơn cải trang thành hai gã sai vặt dùm ta cái," thanh âm của Lê Thanh vang bên tai của Hà Doanh. Nàng ngẩng lên, nhận ra ánh mắt của hắn đang nhìn về phía khác. Hà Doanh chợt phát hiện ra, từ lâu Lê Thanh đã cố ý tránh không tiếp xúc với mình. Thật không biết hắn đang cố kỵ điều gì, hay không hề có chút hứng thú nào với nàng cả.

    Hà Doanh dõi theo dòng người qua lại. Vì đây là trọng điểm trong việc giao thương, nên thần dân của cả chư hầu lục quốc kéo đến đây làm ăn rất đông. Bởi vậy, văn hóa vùng này vô cùng đa dạng, từ ngôn ngữ, y phục, phong tục tập quán, cho tới khí chất cũng rất phong phú. Mọi thứ nơi đây khiến Hà Doanh cảm thấy vô cùng thú vị.

    Vào lúc này, một hồi trống kèn bỗng vọng đến. Nhịp theo điệu trống, tiếng bước chân chỉnh tề của hơn ngàn người truyền đến, làm sống dậy màn đêm yên tĩnh. Người đi đường không tự chủ được, phải quay lại hướng mắt về nơi náo nhiệt. Từ từ, thứ âm thanh đó, như hai cánh tay vô hình, rẽ đám đông qua hai bên, tạo thành một khúc đường khá rộng rãi.

    "Quả nhiên có hỷ sự!" Hà Doanh đinh ninh.

    Tiếp đó, một vài con cự mã xuất hiện. Trên lưng chúng là mấy nam tử ăn vận theo lối người nước Trần mà Lô Minh từng kể qua. Bọn họ tuy mặc hỷ phục, nhưng sắc diện lại không hào hứng chút nào. Theo sau bọn họ có một chiếc kiệu hoa, trên đó có một thiếu nữ đội sa mạo đang ngồi.

    Thiếu nữ kia dáng đẹp như một pho tượng, tuy ngọc dung lúc ẩn lúc hiện, nhưng cũng đủ thuyết phục mọi người rằng nàng là một tuyệt thế mỹ nhân.

    Lúc này, Lộ Minh chợt lên tiếng: "Là đám cưới của tiểu công chúa của nước Trần với Tĩnh công tử. Thật không hiểu được, sao đoàn người rước dâu lại đi chậm như vậy?"

    Thanh âm trầm đục, lạnh lẽo của Lê Thanh truyền đến: "Vị tiểu công chúa này sở hữu cả ba nét đẹp cần thiết, thật không biết dung mạo sẽ xinh đẹp đến mức nào." Chẳng biết tại sao, khi nói đến đây hắn đột nhiên quay đầu nhìn Hà Doanh.

    "Dĩ nhiên một mỹ nữ vô song, da dẻ như tuyết, làn thu ba mềm mại, đôi bàn tay ngọc ngà" Lộ Minh đáp. Nghe được câu này, Hà Doanh xém chút nữa phá lên cười. Những từ này chẳng phải quá sáo rỗng sao, không hề mang một nét cụ thể nào cả. Nghĩ tới đây, nàng lại thầm than: “Trong mắt của nam nhân, mỹ nữ là quan trọng nhất, nhưng dù có xấu đẹp thế nào, họ chỉ đơn giản là con người mà thôi.”

    Chiếc kiệu của Trần công chúa di chuyển rất chậm. Nhìn cái đoàn người dài rồng rắn kia, Hà Doanh chợt thắc mắc: “Đến mấy ngàn người như vậy, liệu có tửu lâu nào chứa nổi không?”

    Người đứng ven đường cứ liên tục chỉ trỏ bàn tán, và hầu hết đề tài đều dồn về điều bí ẩn phía sau lớp lụa mỏng kia. Không ngờ, có kẻ dám nói dám làm, đã có một viên đá nhỏ bay ra, với tốc độ như chớp giật bay về phía sa mạo của Trần công chúa!

    Trong chớp nhoáng, viên đá ấy đã tới trước mặt vị tiểu công chúa. Thấy được tình thế, đám đông đã reo hò vang dội, ai ai cũng ngập tràn niềm mong đợi.

    Lời nói tuy chậm, nhưng sự việc diễn biến cực nhanh! Mắt thấy sa mạo sắp bị bắn rơi, bỗng một bàn tay trắng mịn phất lên, nhẹ nhàng tiếp lấy viên đá kia. Thấy thế công vừa rồi bị hóa giải dễ dàng, tất cả không khỏi ngạc nhiên hô lên.

    Người vừa động thủ chính là một cao thủ đang đội lốt thị nữ bên cạnh công chúa. Chợt thấy hữu thủ ả khẽ nhích, phóng ra viên đá lúc nãy, như tia chớp công tới một thanh niên trong đám đông.

    Một chiêu này tuy không dụng lực nhiều, nhưng lại thần tốc vô bì! Thanh niên thấy nguy, vội vàng lách mình sang một bên, nhưng kẹt nỗi lại bị dính cứng giữa biển người, nên đành chôn chân tại chỗ.

    “Pốc,” viên đá đã đánh trúng ngực hắn. Thanh niên không kịp kêu lên một tiếng, song thủ bụm chặt vết thương, miệng ứa máu tươi, toàn thân ngã xuống rồi bất động.

    Một phen giao thủ vừa rồi tựa như chưa từng diễn ra, đoàn người Trần công chúa vẫn tiếp tục tiến lên. Lần này, người xung quanh đều lui xa hơn nữa về phía sau, nhường đường cho họ. Chỗ gã thanh niên ngã xuống, trong chốc lát đã ngập thành một vũng tinh huyết.

    Thoạt đầu, Hà Doanh cứ tưởng đó chỉ là một vết thương nhẹ. Nhưng sau khi chứng kiến cảnh huyết dịch bầy nhầy, nàng mới kinh hãi kêu lên. Nghe được tiếng rên rĩ của nàng, Lê Thanh liền quay lại ra hiệu cho nàng im lặng.

    Lúc này, có hai tên trong nha môn hiện ra, lặng lẽ khiêng thi thể của thanh niên đi. Mắt dõi theo, Hà Doanh thầm nhủ: “Không biết hắn còn sống hay đã chết nữa?”




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 31-07-2010 lúc 16:54.



    Nàng
    Đi ngang qua đời huynh
    Nhưng chỉ có một hình bóng lung linh
    Khắc sâu trong tâm trí
    Vô tình hay hữu ý
    Nàng ấy có nhiều chồng
    Sao đêm về vẫn mãi ngóng trông
    Một hơi ấm, một tấm lòng chân thực.
    Những người chồng của nàng thì đồng nhất
    Chỉ là hư ảo chức danh
    Nếu vô tình liếc mắt nhanh
    Khiến bao chàng trai nhát gan chùn bước

    Huynh thì nghĩ ngược:
    Nhìn vỏ bọc bề ngoài
    Biết rõ nàng đang hoài mong muốn
    Một người trong mộng tưởng
    Thực sự hiểu được mình
    Rằng tấm lòng em vẫn trung trinh
    Vẫn chờ mong…người tình trong mộng.

    Không để nàng thất vọng
    Huynh thức đêm viết lời ngỏ cầu hôn
    Một phần để nàng thấy rõ hơn
    Tấm chân tình mà huynh dành cho em đó

    Lời thề trước gió
    Dù có ở phương nào
    Dù sau này ra sao
    Vẫn mãi yêu em và chỉ mình em, chấm hết!

    Nếu anh phải chết
    Cũng sẵn vì nàng
    Vì biết em sẽ để khăn tang
    Suốt đời thương nhớ anh mãi mãi.

    Em ơi đừng sợ hãi
    Hãy yêu thử anh coi
    Rồi cầm lấy gương soi
    Thấy mặt mình ngập tràn hạnh phúc
    Rồi sẽ cám ơn anh đến với đời em đúng lúc
    Hãy cưới anh đi!

    Hidden Content




    Này em ơi ngoài kia đời đẹp lắm
    Nắng rất hồng và hoa thắm biết bao
    Mây lững lờ trôi nhè nhẹ trên cao
    Và gió hát tự nơi nào rất ngọt

    Thử một lần lắng nghe đôi chim hót
    Em sẽ nghe bao chua xót chẳng còn
    Cho lại tươi tấc dạ đã héo hon
    Và cho thắm môi son từng phai nhạt
    .......
    Tiếu Nguyệt

  6. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    23,350
    Xu
    4,852

    Mặc định

    Chương 13 - Kỹ viện



    Dịch: alectan

    Biên: Dark Blood

    Nguồn Tàng Thư Viện - Quần Anh Hội




    Tiểu Hoàn siết chặt tay Hà Doanh, run rẩy nói: “Muội sợ quá tiểu thư...”

    Hà Doanh cũng phải đồng tình: “Đúng, thật đáng sợ. Mới việc nhỏ nhặt như thế đã động thủ giết người!” Càng đáng sợ hơn, chính là thái độ dửng dưng của những người xung quanh, xem sinh mạng như cỏ rác.
    Cũng không trách được.

    Chiến tranh khiến chúng ta nhẫn tâm hơn, chai sạn hơn nhiều.

    Buổi tối, hai chủ tớ Hà Doanh cải nam trang, theo sau bọn Lê Thanh đến một kỹ viện trong khu lân cận. Hà Doanh vận quần áo nhà nông, trên mặt lại hóa trang cho đen bớt đi, nên rất giống một nam tử thực thụ. Lúc nàng bước ra, Lê Thanh và Lộ Minh đều sững người nhìn nàng, rồi lặng thinh bước đi.

    Bên kia đường có một kỹ viện lớn, vô cùng nổi tiếng ở thành Bắc Môn tên Xuân Mộng Hồi Hương. Bọn họ còn chưa tới cổng, đã có mấy kỹ nữ son phấn lòe loẹt chạy ra lôi kéo mời chào vô cùng niềm nở. Chứng kiến những cử chỉ nhiệt tình của các ả, Hà Doanh tự dưng thấy thích thú vô cùng.

    Một kỹ nữ lôi kéo cánh tay Lê Thanh, một ả khác quấn lấy Lộ Minh, Hà Doanh cũng không thoát, bị một ả lên tiếng mời mọc: "Công tử à, cùng thiếp vào bên trong ngồi nha!"

    Lúc ả nói chuyện, một hương thơm nồng sộc vào mũi Hà Doanh, không khỏi làm nàng ngây ngất. Nàng đi phía sau bọn Lê Thanh, nhìn nàng kỹ nữ, cười nói: "Ta e ngươi chọn sai người rồi! Gã kia mới là người cần được phục vụ, chứ một gã sai vặt như ta không đủ tiền đâu!."

    Kỹ nữ đi cùng Hà Doanh niên kỷ chỉ chừng hai mươi. Ả mỉm cười, càng ép sát vào Hà Doanh hơn, liên tục cạ cặp ngực đầy mê hoặc lên người nàng, dâm đãng nói: "Gia gia, ngài cứ đùa thiếp hoài! Có gã sai vặt nào lại trông quý phái như ngài không?"

    Hà Doanh chỉ biết trố mắt nhìn ả, tấu xảo bắt gặp được ánh mắt của Lê Thanh. Việc bất đắc dĩ xảy ra thế này, nàng đành nháy mắt với hắn, ý như: “Ta đã cố gắng hết sức, chuyện này không phải lỗi tại ta à nghen!”

    Mọi người đã tới trước kỹ viện. Tầm nhìn của Hà Doanh bị những nét trang trí màu mè và cầu kỳ làm choáng ngợp. Lúc này, một nữ tử xinh đẹp, tuổi trạc ba mươi, xưng là lão bản của lầu, ngúng nguẩy cặp mông bước lên tiếp đón. Ả nở nụ cười tươi như hoa, nhẹ nhàng nói: "Ái chà! Thật hân hạnh! Nào các vị, mời, mời! Các cô nương nơi này không đâu sánh bằng, có thể thỏa mãn mọi sở thích của ngài, mập có, ốm có, trắng có, đen có, loại gì cũng có, chỉ chờ ngài tuyển chọn ra thôi."

    Người mà ả chèo kéo đầu tiên là Lộ Minh. Hắn hiển nhiên đã kinh qua không ít kỹ viện, kinh nghiệm phong phú cực kỳ.

    Lộ Minh và ả trao đổi vài câu. Lão bản nghe xong liền lớn giọng: "Các cô nương ơi, mau xuống đi! Khách quý đến rồi!" Tiếng gọi vừa dứt, hơn mười nữ tử trang phục hoa lệ đã xuất hiện dưới chùm ánh sáng linh đình. Tất cả đều chỉ khoác áo mỏng màu bạc, cổ áo lại trễ xuống rất sâu, để lộ ra các cặp tuyết lê nõn nà. Tiểu Hoàn chưa hề trong thấy cảnh tượng này bao giờ, nhất thời chỉ biết trố mắt lên nhìn. Hà Doanh cũng hết hồn, theo bản tính vội vàng nhắm mắt lại, bỏ lỡ mất những ánh mắt thèm muốn của đám kỹ nữ kia.

    Những cô nương này làm mặt nũng nịu, liên tục phơi bày những phần nhạy cảm, làn thu ba sóng sánh đưa tình, mị hương lan tỏa khắp không gian. Khách đến đây vui vẻ đa phần đều là công tử bột, trông thấy cảnh tượng này tất thảy đều thèm nhỏ dãi. Ngay cả mấy gã kỵ sĩ đứng phía sau Lộ Minh cũng giương mắt thật to, nhịp tim đập loạn xạ.

    Lê Thanh là người từng trải nên vẫn giữ được nét bình tĩnh. Hắn vỗ tay, nói: "Được rồi, các ngươi cứ thoải mái lựa chọn. Lão bản, cho chúng ta một gian phòng rộng nhé, tiện thể gọi hai ca kỹ tốt nhất đến, còn nữa, cho dọn lên một bàn tiệc thật thịnh soạn."

    Lão bản kia lập tức mặt mày hớn hở, nói: "Tốt quá! Mời các vị vào, mọi thứ sẽ được chuẩn bị ngay." Dứt lời, ả đã biến vào trong. Lúc này, thuộc hạ của Lê Thanh tự chọn cho mình một hay hai nàng, rồi vội vàng dẫn vào phòng.

    Bây giờ, chỉ còn lại Lộ Minh, Lê Thanh, Hà Doanh và tiểu Hoàn, cùng với hai ca kỹ trong một nhã phòng.

    Hà Doanh không thể tin rằng Lê Thanh dám cho thủ hạ vui vẻ với mỹ nữ trong thời điểm này, trong khi địch nhân có thể tập kích bất cứ lúc nào.

    Kỹ viện này làm ăn rất khấm khá, khách hàng cứ liên tục ra vào như cơm bữa. Lê Thanh mỗi tay một cô, dáng vẻ uể oải ngồi tựa vào ghế, dường như đã lạc vào một thế giới khác. Lộ Minh cũng đang bận rộn vân vê một cô nương. Trong khi đó, Hà Doanh tuy đã cải nam trang, nhưng vẫn mang tính cách của một nữ tử, nên khi thấy cảnh này, không khỏi có chút ngượng ngùng.

    Nàng đành quay sang ngắm khung cảnh Bắc Môn thành về đêm. Tiểu Hoàn đang chìm đắm trong suy tư. Nhất thời chỉ có hai kỹ nữ kia trổ tài đàn hát, nhưng chẳng ai trong phòng có tâm tình để thưởng thức.

    Được một lát sau, Lộ Minh kéo cô nương đi sang một phòng khác. Khi hai kỹ nữ còn lại đã lui ra, Hà Doanh chợt cảm thấy bồn chồn không yên. Nàng biết Lê Thanh chán ghét nàng, nhưng nàng là một nữ nhân xinh đẹp, liệu hắn có cầm lòng cho đặng hay không?

    Vào lúc này, Lê Thanh bỗng bước về phía nàng. Hà Doanh sợ đến mức mặt mày trắng bệch.. Nàng thầm nghĩ: “Bên ngoài có nhiều người đẹp lắm, đại gia ngươi muốn bao nhiêu cũng được, chứ đừng lại gần ta như vầy.”

    Bỗng Lê Thanh đứng sững lại, khiến tim Hà Doanh như muốn nhào ra khỏi lòng ngực. Hắn lặng thinh ngắm nàng thật lâu. Ngay khi Hà Doanh tỏ thái độ sợ hãi, hắn mới từ tốn nói: "Đêm nay các ngươi ngủ ở phòng này." Dứt lời, hắn xoay người, bước thẳng ra ngoài.

    Lê Thanh vừa khuất bóng, Tiểu Hoàn lập tức chạy đến Hà Doanh, hí hửng nói: "Tiểu thư, tốt quá rồi! Hồi nãy làm ta sợ muốn chết." Đúng lúc này, một tiếng “cách” thô kệch vang lên, Lê Thanh xuất hiện, lạnh lùng nhìn xoáy vào tiểu Hoàn, khiến nàng ta sợ đến phát run, rồi mới quay sang Hà Doanh sắc mặt đang tái xanh, giễu cợt nói: "Có gì bất trắc, gọi một tiếng thật lớn." Vừa dứt lời, người cũng không còn đó.

    Lần này hắn đi thật.

    Nằm trên giường, Hà Doanh lòng rối như tơ vò. Bên ngoài, tiếng cười đùa pha lẫn với tiếng nhạc cứ vang vọng trong phòng , khiến Hà Doanh không khỏi mắc cỡ, vì ngay ở kiếp trước, nàng vẫn chưa trải qua tình huống này bao giờ, thật chẳng trách nàng không thể thích nghi.

    Hà Doanh không hiểu tại sao Lê Thanh lại muốn bọn họ qua đêm tại kỹ viện, nhưng nàng phải công nhận đó là đêm nàng ngủ ngon nhất. Cả đoàn ngủ đến khi trời mặt đã qua ba sào, vẫn không hề có ai buồn tập kích. Hà Doanh nghĩ: “Thì ra là Không kế không thành, thực khiến cho đối phương không biết đâu mà lần.”

    Sau bữa sáng, đoàn người lại lên đường. Lần xuất hành này, tất thảy đều tinh thần phấn chấn, không khí trong đoàn tự nhiên vui vẻ hơn. Duy chỉ có Hà Doanh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần.

    Ra khỏi thành, mọi người đi ngã đường lớn đến kinh đô Chu quốc. Hiện giờ đã gần giữa trưa, người dân đi lại trên đường cái rất nhiều. Hà Doanh từ lúc ra khỏi thành đến giờ, tâm trạng đã linh tính có điều không lành. Nàng liếc qua Tiểu Hoàn, thấy cô nàng vẫn ung dung nhởn nhơ, liền siết tay thật chặt. Tiểu Hoàn nhìn nàng khó hiểu, kêu lên: "Tiểu thư có sao không?"

    Hà Doanh không đáp, trong lòng vẫn canh cánh một nỗi lo lắng vô định. Nàng sợ địch nhân sẽ chớp lấy thời cơ mọi người đang lơ đễnh, phát động một thế công nhất kích tất sát.

    Tuy có linh cảm, nhưng Hà Doanh không biết thổ lộ cùng ai. Thứ nhất, nàng không có chứng cớ xác thực, cũng chẳng phải tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm, cỏ thể biết được hiểm nguy đang đến. Thứ hai, Tiểu Hoàn vốn xử sự không biết nặng nhẹ, những chuyện hệ trọng thế này không thể bàn với nàng ta được.

    Suy nghĩ một hồi, nàng bỗng moi ra hai khối kim bài nặng chịch từ trong bọc quần áo. Nàng trao cho Tiểu Hoàn một cái, khẽ nói: "Đeo ở trước ngực đi." Dứt lời, nàng liền làm y như thế.

    Tiểu Hoàn ngạc nhiên, hỏi: “Sao tự nhiên lại phải đeo cái này vậy tiểu thư?”

    Hà Doanh trả lời: "Chúng ta từng bị ám toán hụt hai lần rồi, đeo cái này có thể giúp ta thoát chết thêm một lần nữa." Tiểu Hoàn nghe có lý, liền cầm lấy đeo ngay trước ngực.

    Nàng ta cười hì hì, vui vẻ nói: "Tiểu thư, có mấy điểm cấn nên đeo vào đau quá!”

    Hà Doanh đang định trả lời, đột nhiên bên ngoài vọng vào tiếng gầm của Lê Thanh! Âm thanh vừa dứt, Lê Thanh đã quát lớn: "Mau bảo vệ Hà tiểu thư!" Ngay lúc đó, một mũi kim tiễn đã nhắm vào ngực Hà Doanh, như tia sét bắn tới.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 31-07-2010 lúc 17:44.



    Nàng
    Đi ngang qua đời huynh
    Nhưng chỉ có một hình bóng lung linh
    Khắc sâu trong tâm trí
    Vô tình hay hữu ý
    Nàng ấy có nhiều chồng
    Sao đêm về vẫn mãi ngóng trông
    Một hơi ấm, một tấm lòng chân thực.
    Những người chồng của nàng thì đồng nhất
    Chỉ là hư ảo chức danh
    Nếu vô tình liếc mắt nhanh
    Khiến bao chàng trai nhát gan chùn bước

    Huynh thì nghĩ ngược:
    Nhìn vỏ bọc bề ngoài
    Biết rõ nàng đang hoài mong muốn
    Một người trong mộng tưởng
    Thực sự hiểu được mình
    Rằng tấm lòng em vẫn trung trinh
    Vẫn chờ mong…người tình trong mộng.

    Không để nàng thất vọng
    Huynh thức đêm viết lời ngỏ cầu hôn
    Một phần để nàng thấy rõ hơn
    Tấm chân tình mà huynh dành cho em đó

    Lời thề trước gió
    Dù có ở phương nào
    Dù sau này ra sao
    Vẫn mãi yêu em và chỉ mình em, chấm hết!

    Nếu anh phải chết
    Cũng sẵn vì nàng
    Vì biết em sẽ để khăn tang
    Suốt đời thương nhớ anh mãi mãi.

    Em ơi đừng sợ hãi
    Hãy yêu thử anh coi
    Rồi cầm lấy gương soi
    Thấy mặt mình ngập tràn hạnh phúc
    Rồi sẽ cám ơn anh đến với đời em đúng lúc
    Hãy cưới anh đi!

    Hidden Content




    Này em ơi ngoài kia đời đẹp lắm
    Nắng rất hồng và hoa thắm biết bao
    Mây lững lờ trôi nhè nhẹ trên cao
    Và gió hát tự nơi nào rất ngọt

    Thử một lần lắng nghe đôi chim hót
    Em sẽ nghe bao chua xót chẳng còn
    Cho lại tươi tấc dạ đã héo hon
    Và cho thắm môi son từng phai nhạt
    .......
    Tiếu Nguyệt

  8. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    23,350
    Xu
    4,852

    Mặc định

    Chương 14 - Vây công

    Dịch: denhatchanhduong

    Biên: Dark Blood

    Nguồn Tàng Thư Viện - Quần Anh Hội


    Mừng Bệnh Thần và A Anh về nước



    Tiểu Hoàn há hốc mồm, vừa định hét lên, mũi tên kia đã bắn trúng mục tiêu.

    Không ngờ thứ ngăn chặn mũi tên lại chính là tấm kim bài. Sự va chạm tạo nên lực phản chấn cực lớn, đánh bật Hà Doanh về phía sau, xô ngã cả Tiểu Hoàn. Đúng lúc này, màn xe bị chấn động nên rơi xuống, hiện ra khuôn mặt đầy lo lắng của Lê Thanh.

    Hắn khẩn trương kiểm tra Hà Doanh, sắc mặt dần trở nên khó hiểu. Một lát sau, hắn mới lạnh lùng hỏi: “Sao lại thế này?”

    Hà Doanh mệt nhọc ngồi xuống, thở hổn hển, cầm mũi tên gãy trao cho hắn. Nàng hoàn hồn, nói: “ Ta có đeo trên ngực miếng Cầu Phúc kim bài mẫu thân cho, mũi tên bắn trúng nó liền gãy ra làm đôi, chệch sang hai bên.”

    Lê Thanh cầm lấy mũi tên, rồi im lặng quan sát Hà Doanh một lượt. Nàng đột nhiên ôm ngực ho sù sụ, hộc ra một bụm máu lớn, sắc mặt trở lại bình thường. Thấy vậy, Lê Thanh mới an tâm.

    Tiểu Hoàn nhào tới Hà Doanh, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư, người có sao không?”

    Hà Doanh lắc đầu, ôn nhu nói: “Không sao cả, chỉ bị lực đạo của mũi tên làm chấn động, nghỉ ngơi một chút sẽ trở lại bình thường.”

    Nghe xong cuộc đối thoại, Lê Thanh mới giục ngựa chạy đến cạnh Lộ Minh, thấp giọng hỏi: “Không lẽ chỉ có một mũi tên thôi sao?” Thì ra, sau khi thấy cuộc ám toán thất bại, gã thích khách đã rút đi.

    Tại sao hắn chỉ muốn lấy độc nhất mạng của Hà Doanh?

    Lê Thanh trong lòng sinh nghi, thận trọng nói: “Sự tình chắc không đơn giản vậy đâu.”

    Lộ Minh gật đầu, hỏi: “Hà tiểu thư có bị thương không?”

    Lê Thanh đáp: “ Mũi tên kia không ngờ lại bắn trúng tấm kim bài nàng đeo trước ngực.”

    Lộ Minh nghe xong, cười nói: “Vị Hà tiểu thư này mạng lớn thật. Một tiễn xuất thần kia còn không làm gì được nàng, địch nhân phải bó tay thật rồi.”

    Nhìn cảnh người đi đường hoảng sợ, bỏ chạy tứ phía, Lộ Minh nhếch miệng cười, định nói gì đó, bỗng đâu xuất hiện một tốp lính giữ thành đi tới. Lộ Minh kinh ngạc, nói: “Sao bọn họ tới tiếp ứng nhanh như vậy?”

    Lê Thanh nói: “Chắc ở đằng trước có lộn xộn.”

    Lúc này, đội thành phòng quân vũ trang đến tận răng đã đến trước mặt, hất hàm hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

    Lê Thanh ôm quyền, đáp: “ Thưa quan gia, vừa rồi đoàn người của ta đã bị thích khách tập kích.”

    Thủ lĩnh của tốp lính niên kỷ trạc ba mươi, bước đến gần Lê Thanh, nói: “Ngươi nói cái gì? Vậy kẻ địch đâu rồi?”

    Lê Thanh vừa định trả lời, bỗng thấy sắc mặt đối phương biến đổi, trong lòng liền cảnh giác. Thấy việc bất thường, hắn nhanh chóng ngã người về phía sau, vừa vặn tránh được một kiếm hiểm độc của tên thủ lĩnh kia!

    Lộ Minh la lên thất kinh, đầu cúi xuống tránh một thanh đại đao như cuồng phong chém tới, tay xuất trường kiếm đánh với một tên. Địch nhân quả thật đã đạt được mục đích, một đòn bất ngờ như sấm động trời quang này của chúng làm cả đoàn người nao núng. Mọi người không tài tình nào đoán nổi đám sát thủ dám cải trang thành binh lính, hoàn toàn đánh lừa được bọn họ.

    Lê Thanh né được một đòn, nhưng lần thứ hai lại không được may mắn, cánh tay hắn bị trường kiếm rạch một đường rất sâu, máu tươi chảy xuống đầm đìa.

    Lúc này, cả đoàn người đều phải cật lực chống đỡ. Lực lượng của đối phương lần này mạnh hơn hẳn hai lần trước, hơn nữa trong số đó có không ít cao thủ.

    Nhân lúc bọn Lê Thanh đang khổ chiến, hai gã đao thủ liền âm thầm tiến tới cạnh xe ngựa. Vừa rồi một tiễn không giết được Hà Doanh theo dự kiến, bọn chúng đối với nàng ngày càng cảnh giác hơn.

    Tiếp cận được chiếc xe, hai gã liền nháy mắt ra hiệu cho nhau. Sau đó, một tên cẩn thận đem cẩn thận xé toang màng xe. Đồng thời, đao quang lóe lên, lãnh khốc chém vào trong xe.

    Chỉ nghe “phập” một tiếng, bọn thích khách liền ngây người ra, trước mắt chúng chỉ là một khoang xe trống rỗng.

    Lúc này, một tên đồng bọn quát: “Hai ả ở đằng kia kìa!” Mọi người cùng quay đầu lại, trông thấy Hà Doanh đã vứt bỏ sa mạo, lộ ra nét đẹp quốc sắc thiên hương. Cả nhóm sát thủ không khỏi ngẩn người nhìn ngắm nàng, nhất thời sát khí tan biến đâu mất.

    Tiểu Hoàn run rẩy trốn đằng sau Hà Doanh, sắc mặt trắng bệch. Ngay từ lúc bọn thích khách phát động tấn công, Hà Doanh đã mang Tiểu Hoàn thoát khỏi xe ngựa. Chỗ hai người đang đứng là đỉnh đồi có sườn khá dốc, thành ra bọn thích khách đuổi theo cũng gặp chút khó khăn.

    Trông thấy Hà Doanh lâm nguy, Lê Thanh vừa tránh né làn mưa kiếm, vừa mắng thầm: “Thật khốn nạn! Tự nhiên giờ phải cắt bớt người đi bảo vệ hai ả này, trong khi bên đây ta lo còn chưa xong!” Hắn vốn không hề quan tâm đến con gái của cừu nhân, nhưng vì Hà Doanh đã trót là thê tử của hắn, nếu dửng dưng để nàng chết ngay trước mắt bao nhiêu người, chỉ e danh tiếng của hắn sẽ tổn hại không ít.

    Hắn liền hét lớn: “Lê Ngũ, Lê Lục mau đi bảo vệ Hà Tiểu thư.” Hắn chỉ dám gọi hai người này trong tốp lính đang chịu ít công kích nhất, nên tạm thời không đến nỗi nguy kịch, vẫn có thể đi tiếp ứng cho Hà Doanh.

    Hai người dạ một tiếng, phi thân đến chỗ nàng.

    Một lệnh của Lê Thanh dường như khiến địch nhân sực tỉnh. Tên thủ lĩnh kia, thấy thủ hạ của mình cứ ngây người ngắm nhìn Hà Doanh, nộ khí liền bốc lên, quát: “Nhìn cái rắm thối gì? Giết ả cho ta!”

    Lời vừa thốt ra đã đánh thức đám thích khách, bọn chúng liền huy động vũ khí, chậm rãi tạo thành một hàng rào vây Hà Doanh lại.

    Hà Doanh âm thầm kêu khổ. Nàng mặc dù có luyện chút võ công, nội lực cũng có tí đỉnh, nhưng ngoài cái khoản bay nhảy nhẹ nhàng, khi lâm trận thật chẳng giúp ích được gì. Hơn nữa, nàng không có kinh nghiệm thực chiến, nên tuyệt không phải là đối thủ của đám thích khách..

    Nàng lùi về sau từng bước một. Quan sát thấy cách lưng năm sáu thước chính là sông hộ thành, nàng nhận ra không còn lối thoát nào khác. Tiểu Hoàn cực kỳ sợ hãi, chỉ biết lùi dần theo vị tiểu thư của mình.

    Đối phương đã sớm nhìn ra yếu điểm ấy, không khỏi cảm thấy phấn chấn, dục vọng trong người lại càng nổi dậy mãnh liệt.

    Tên thủ lĩnh nhận ra tình thế đang thuận lợi, liền quát: “Mau giết ả đi các huynh đệ, tốc chiến tốc thắng!”

    Do nhìn sang phía Hà Doanh, hắn đã phần nào bị phân tâm, xém chút nữa đã bị một kiếm của Lê Thanh đâm trúng. Hắn khẽ than, nhanh chóng lách sang một bên, nhưng không kiếm cứa trúng một bên đùi, tạo thành một vết thương khá sâu. Hắn cố chịu đau, thầm nghĩ: “Không được phép dây dưa. Nơi này quá gần cổng thành, không khéo lại đánh động đám lính giữ thành, mọi sự lại hỏng bét cả.”


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Nàng
    Đi ngang qua đời huynh
    Nhưng chỉ có một hình bóng lung linh
    Khắc sâu trong tâm trí
    Vô tình hay hữu ý
    Nàng ấy có nhiều chồng
    Sao đêm về vẫn mãi ngóng trông
    Một hơi ấm, một tấm lòng chân thực.
    Những người chồng của nàng thì đồng nhất
    Chỉ là hư ảo chức danh
    Nếu vô tình liếc mắt nhanh
    Khiến bao chàng trai nhát gan chùn bước

    Huynh thì nghĩ ngược:
    Nhìn vỏ bọc bề ngoài
    Biết rõ nàng đang hoài mong muốn
    Một người trong mộng tưởng
    Thực sự hiểu được mình
    Rằng tấm lòng em vẫn trung trinh
    Vẫn chờ mong…người tình trong mộng.

    Không để nàng thất vọng
    Huynh thức đêm viết lời ngỏ cầu hôn
    Một phần để nàng thấy rõ hơn
    Tấm chân tình mà huynh dành cho em đó

    Lời thề trước gió
    Dù có ở phương nào
    Dù sau này ra sao
    Vẫn mãi yêu em và chỉ mình em, chấm hết!

    Nếu anh phải chết
    Cũng sẵn vì nàng
    Vì biết em sẽ để khăn tang
    Suốt đời thương nhớ anh mãi mãi.

    Em ơi đừng sợ hãi
    Hãy yêu thử anh coi
    Rồi cầm lấy gương soi
    Thấy mặt mình ngập tràn hạnh phúc
    Rồi sẽ cám ơn anh đến với đời em đúng lúc
    Hãy cưới anh đi!

    Hidden Content




    Này em ơi ngoài kia đời đẹp lắm
    Nắng rất hồng và hoa thắm biết bao
    Mây lững lờ trôi nhè nhẹ trên cao
    Và gió hát tự nơi nào rất ngọt

    Thử một lần lắng nghe đôi chim hót
    Em sẽ nghe bao chua xót chẳng còn
    Cho lại tươi tấc dạ đã héo hon
    Và cho thắm môi son từng phai nhạt
    .......
    Tiếu Nguyệt

    ---QC---


  10. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
Trang 3 của 15 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status