TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Truyện mang hơi hướng Dị giới trọng sinh và đặc biệt vốn là for girl...

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 1 của 15 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 74

Chủ đề: [Tình cảm] Loạn thế hồng nhan mộng - Lâm Gia Thành (new: Chương 73)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    23,350
    Xu
    4,852

    Mặc định [Tình cảm] Loạn thế hồng nhan mộng - Lâm Gia Thành (new: Chương 73)

    Loạn Thế Hồng Nhan Mộng
    Tác giả: Lâm Gia Thành


    Giới thiệu sơ lược

    Một nữ sinh, tá thi hoàn hồn đến một địa phương cùng thời với thời kì chiến quốc. Nàng có được bề ngoài xuất sắc nam nữ khó phân, còn có một vị hôn phu có thù giết cha! Phong ba vừa xuất, nàng đã bị kẻ có quyền thế nhất đương thời bắt đi.
    Chiến quốc, một niên đại huyết tinh, mỹ lệ, sáng lạn như hoa anh túc. Nơi nơi phong vân tứ khởi, nữ nhân như món đồ chơi, mọi thứ đều đương như lễ vật, anh hùng như cỏ rác! Nơi này có nam nhân mạnh nhất, có bảo kiếm sắc bén nhất, có văn hóa rực rỡ, cũng có nữ nhân tột cùng mỹ lệ nhưng mệnh bạc!
    Mang theo hiện đại ý thức, nữ chủ đi vào một cái thời đại như vậy, bất tri bất giác, tựu thành đối tượng trò chơi của các thế lực khắp nơi.
    Cái thời điểm mà ngay cả sinh mệnh đều không thể bảo tồn, nàng phải như thế nào để bảo tồn bản tâm của mình? Cái thời đại mgười mạnh như mây, vì không cam lòng bị tùy ý đùa nghịch, nữ chủ bước lên con đường không thể hồi đầu.




    Loạn thế hồng nhan mộng.
    Một tác phẩm thuộc thể loại tình cảm viết tặng nữ nhi phù hợp với tất cả giới tính và tuổi tác.


    Đăng kí dịch LTHNM tại: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=48732

    Góp ý và thảo luận ở: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...08#post6913908

    Đọc bản dịch qua:
    http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51155
    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 09-05-2012 lúc 06:35.
    ---QC---



    Nàng
    Đi ngang qua đời huynh
    Nhưng chỉ có một hình bóng lung linh
    Khắc sâu trong tâm trí
    Vô tình hay hữu ý
    Nàng ấy có nhiều chồng
    Sao đêm về vẫn mãi ngóng trông
    Một hơi ấm, một tấm lòng chân thực.
    Những người chồng của nàng thì đồng nhất
    Chỉ là hư ảo chức danh
    Nếu vô tình liếc mắt nhanh
    Khiến bao chàng trai nhát gan chùn bước

    Huynh thì nghĩ ngược:
    Nhìn vỏ bọc bề ngoài
    Biết rõ nàng đang hoài mong muốn
    Một người trong mộng tưởng
    Thực sự hiểu được mình
    Rằng tấm lòng em vẫn trung trinh
    Vẫn chờ mong…người tình trong mộng.

    Không để nàng thất vọng
    Huynh thức đêm viết lời ngỏ cầu hôn
    Một phần để nàng thấy rõ hơn
    Tấm chân tình mà huynh dành cho em đó

    Lời thề trước gió
    Dù có ở phương nào
    Dù sau này ra sao
    Vẫn mãi yêu em và chỉ mình em, chấm hết!

    Nếu anh phải chết
    Cũng sẵn vì nàng
    Vì biết em sẽ để khăn tang
    Suốt đời thương nhớ anh mãi mãi.

    Em ơi đừng sợ hãi
    Hãy yêu thử anh coi
    Rồi cầm lấy gương soi
    Thấy mặt mình ngập tràn hạnh phúc
    Rồi sẽ cám ơn anh đến với đời em đúng lúc
    Hãy cưới anh đi!

    Hidden Content




    Này em ơi ngoài kia đời đẹp lắm
    Nắng rất hồng và hoa thắm biết bao
    Mây lững lờ trôi nhè nhẹ trên cao
    Và gió hát tự nơi nào rất ngọt

    Thử một lần lắng nghe đôi chim hót
    Em sẽ nghe bao chua xót chẳng còn
    Cho lại tươi tấc dạ đã héo hon
    Và cho thắm môi son từng phai nhạt
    .......
    Tiếu Nguyệt


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    deathgirl14,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    23,350
    Xu
    4,852

    Mặc định

    Chương 1: Trọng sinh

    Dịch: Lá Ngọc

    Nguồn Tàng Thư Viện - Quần Anh Hội


    Gió mát thổi nhẹ, mặt nước gợn sóng, hoa tươi khắp nơi, nơi nơi một mảnh xuân ý dạt dào. Ngày hôm nay là ngày trường học tổ chức đi núi, cũng là ngày Mạc Lâm trông đợi rất lâu.

    "Mạc Lâm, đừng chạy nhanh như vậy a!"

    Theo này một tiếng duyên dáng gọi to, một cô gái duyên dáng tú lệ thở hổn hển chạy tới. Nàng mang trên lưng một túi màu tinh xảo, còn không có mở miệng, tựu cong lưng thở hổn hển không ngừng.

    Mạc Lâm cũng không động, cười và chờ nàng thở xong. Thật vất vả thoải mái một chút, cô gái khanh khách cười, nói: "Mạc Lâm, ngươi cũng quá trọng sắc khinh bạn đi? Cho dù Trần ca ca của ngươi hôm nay sẽ xuất hiện, ngươi cũng không cần phải vội vàng ném ta sang một bên như vậy chứ?"

    Mạc Lâm cười nhẹ, gõ đầu của nàng, lặng lẽ nhìn bốn phía, nói: "Ngươi nói lớn tiếng như vậy làm gì? Ta...ta mới không có hấp tấp muốn nhìn thấy hắn đâu. Ta chỉ là có thói quen đi nhanh mà thôi."

    Cô gái nghiêng đầu đánh giá nàng một hồi, bỗng nhiên mỉm cười, nói: "Nói cũng đúng, cái Trần đồng chí kia bình sinh thích nhất mỹ nữ, ngươi lại vốn không đẹp, nếu cho hắn biết ngươi thích hắn, khó tránh sẽ mắc cười lắm."

    Lời này vừa ra, Mạc Lâm hồi lâu không lên tiếng, qua một lúc, nàng mới thở dài một hơi. Vẻ mặt ưu thương nhìn cô gái bên cạnh chính áy náy, chính chuẩn bị an ủi vài câu thì nàng bất ngờ bật cười, nói: "Chướng mắt thì chướng mắt! Ta thích hắn, trong lòng khi thì vui vẻ, khi thì phiền não, như vậy cảm giác thật sự quá khó chịu. Cũng không biết ta về sau còn có thể sẽ có loại tâm tình như vậy. Cho nên, dù là vì loại cảm giác tốt đẹp này, ta cũng muốn kiên trì âm thầm mến đến cùng."

    Cô gái mở to hai mắt mà nhìn, trên mặt thì không tỏ vẻ kinh ngạc. Bởi vì nàng biết, đây là suy nghĩ thật sự trong lòng Mạc Lâm. Thở dài một hơi, cô gái nói: "Ngươi cứ như vậy! Ài, cũng không biết ở hoàn cảnh nào mới có thể cho ngươi cảm thấy đau khổ đây. Thật là khó."

    Mạc Lâm cười hắc hắc, nắm tay nàng, lại đi nhanh hướng về phía trước. Chỉ chốc lát, các nàng đã đến giữa sườn núi. Lúc này, cô gái đã đi không nổi, Mạc Lâm kêu lên: "Tiểu Anh, ngươi cứ như vậy, ta sẽ bỏ lại ngươi, một mình đi trước đó."

    Tiểu Anh sắc mặt trắng bệch nhìn một chút mấy chục thước sườn dốc quanh thân, nói: "Vậy không được, ngươi đem ta kéo đến nơi này, phải tiếp tục kéo đi mới được."

    Mạc Lâm bất đắc dĩ, thân thủ kéo tay nàng. Đúng lúc này, trên núi một thanh âm truyền đến: "Cẩn thận!!"

    Mạc Lâm theo phản xạ ngẩng đầu lên, thấy một vật chính đang hướng đầu mình đánh tới. Nàng quay đầu đi, dưới chân vội vàng lui lại về phía sau mấy bước, mới tránh khỏi quả bóng rổ đó.
    Nhưng là, lúc này thì, tiếng kêu gọi khẩn cấp của tiểu Anh truyền đến: "Mạc Lâm, đừng lui lại!"

    Mạc Lâm còn không có hiểu được, dưới chân liền trống không, tiếp theo, cả người nàng rơi xuống phía dưới! Thời khắc rơi xuống này, cuối cùng ánh vào trong mắt nàng, là gương mặt trắng bệnh hoảng sợ của Tiểu Anh.

    ****


    "Tiểu thư, ngươi tỉnh? Mau, mau gọi người đến, tiểu thư tỉnh lại rồi."

    Đây là một cái thanh âm xa lạ, Mạc Lâm hoảng hốt suy nghĩ. Nàng cố sức mở to hai mắt, giật giật khóe môi, nhè nhẹ kêu: "Nước, nước."

    Nghe được thanh âm của nàng, một tiểu cô nương khoảng mười một, mười hai tuổi đã đi tới, dùng chén trà rót một chút nước, đút vào trong miệng nàng. Vài ngụm nước nhập bụng, ý thức Mạc Lâm dần dần thanh tỉnh một chút.

    Nàng mở to đôi mắt mê mang, nhìn tiểu cô nương đó, trong lòng nghĩ thầm: Lạ quá, cô bé này như thế nào ăn mặc giống như nha hoàn cổ đại vậy? Còn tự mô tự dạng tại trên đầu dán hai quả cầu? Vừa nghĩ đến vậy, Mạc Lâm cảm thấy rất thú vị, khóe miệng cũng không tự chủ nhếch lên.
    Lúc này, cánh cửa bị đẩy mạnh ra, xông vào có đến bốn năm người. Đi ở đằng trước, là một trung niên mỹ phụ. Những người này cùng nha hoàn kia giống nhau, toàn bộ đều là cách ăn mặc cổ trang. Mạc Lâm chớp chớp mắt nhìn, nếu không trên tay thật sự không có khí lực, nàng nhất định sẽ xoa hai mắt, xem đây có phải ảo giác hay không.

    Bà vừa thấy được Mạc Lâm, liền tiến lên, ôm nàng thật chặt, nghẹn ngào kêu lên: "Ly nhi, Ly nhi, con tỉnh rồi! Con có biết đã hù chết mẫu thân không?"

    Bà ôm thật chặt, Mạc Lâm giãy vài cái đều không tránh thoát. Lúc này, trung niên nam tử đứng ở phía sau nói: "Được rồi, được rồi, đừng kích động như vậy nữa! Bà xem, Ly nhi bị bà ôm đến nỗi không thở được kìa."

    Phụ nhân vội vàng nhìn về phía Mạc Lâm, vội vàng kêu lên: "Ly nhi, con như thế nào rồi? Mau, kêu đại phu!"

    Mạc Lâm trước mắt tối sầm, lại mất đi ý thức.

    Chờ khi Mạc Lâm tỉnh lại, khi nhìn đến vẫn là tại trong phòng cổ hương cổ sắc, nàng đầu tiên nghĩ đến, cư nhiên là mộng du trong sách từng nói qua! Cũng không biết đây là mộng, hay là quyển sách Mạc Lâm đọc trong trường mới là mộng?

    Chậm rãi thở dài một hơi, Mạc Lâm nhấc bàn chân nhỏ nhắn của mình, từng bước nhỏ chuyển hướng trong viện đi lại.

    Đây là cá tính Mạc Lâm, nàng mặc kệ là trong hoàn cảnh nào, đều có thể thực bình tĩnh, rất nhanh đối mặt sự thật, tận lực làm cho chính mình dung nhập trong đó.

    Nàng hiện tại xác định , chính hồn mình đã nhập vào xác của một người. Chủ nhân của thân thể này nguyên là con gái thứ ba của Chu quốc đại nho Hà Phi, gọi Hà Doanh, nhủ danh Ly nhi, năm nay hơn bảy tuổi. Tiểu cô nương này trời sanh tính bướng bỉnh nghịch ngợm, có một lần, leo lên trên cây ngã xuống, dẫn đến mất tánh mạng.

    Mạc Lâm soi gương, bên trong gương hiện ra là một gương mặt nam nữ khó phân. Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần là một đôi mày kiếm, mắt to linh động, trong ánh mắt lộ ra vài phần anh khí. Diện mạo như vậy cũng đã là hiếm thấy. Hiện tại nàng tuổi còn nhỏ, nếu trưởng thành, thì chắc rằng là một cái đại mỹ nữ hơn người thường.

    "Tam tiểu thư, tam tiểu thư …" Từ xa truyền đến tiếng kêu của tiểu Hoàn, chỉ chốc lát, nàng ta thấy được Hà Doanh đang ngồi ở dưới đình, liền nhanh hơn bước chân, vừa chạy vừa nói nói: "Tam tiểu thư, người như thế nào còn chưa đi a? Phu nhân gọi người đi qua đó."

    Hà Doanh đứng lên, nhìn thoáng qua này tiểu nha đầu hô to gọi nhỏ, nói một tiếng: "Ta, ta phải đi."

    Tiểu Hoàn vừa đi vừa nói: "Tam tiểu thư, sau khi người tỉnh lại lần này, sao lại không có cáu gắt như trước kia vậy."

    Nói tới đây, nàng ta đem tay bịt chặt miệng mình, tròng mắt linh động bất an chuyển hướng Hà Doanh, trong lòng thầm nghĩ: 'Nguy rồi, tiểu thư sau trận này, chắc là đầu còn chưa có khôi phục lại, cho nên như vậy im lặng. Nếu nàng nghe xong câu này của ta, lại biến trở về bộ dáng điêu oa như trước kia, phu nhân không mắng ta không được a.'

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile







    Loạn thế hồng nhan mộng.
    Một tác phẩm thuộc thể loại tình cảm viết tặng nữ nhi phù hợp với tất cả giới tính và tuổi tác.


    Đăng kí dịch LTHNM tại: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=48732

    Góp ý và thảo luận ở: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...08#post6913908

    Đọc bản dịch qua:
    http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51155
    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 21-07-2010 lúc 00:55.



    Nàng
    Đi ngang qua đời huynh
    Nhưng chỉ có một hình bóng lung linh
    Khắc sâu trong tâm trí
    Vô tình hay hữu ý
    Nàng ấy có nhiều chồng
    Sao đêm về vẫn mãi ngóng trông
    Một hơi ấm, một tấm lòng chân thực.
    Những người chồng của nàng thì đồng nhất
    Chỉ là hư ảo chức danh
    Nếu vô tình liếc mắt nhanh
    Khiến bao chàng trai nhát gan chùn bước

    Huynh thì nghĩ ngược:
    Nhìn vỏ bọc bề ngoài
    Biết rõ nàng đang hoài mong muốn
    Một người trong mộng tưởng
    Thực sự hiểu được mình
    Rằng tấm lòng em vẫn trung trinh
    Vẫn chờ mong…người tình trong mộng.

    Không để nàng thất vọng
    Huynh thức đêm viết lời ngỏ cầu hôn
    Một phần để nàng thấy rõ hơn
    Tấm chân tình mà huynh dành cho em đó

    Lời thề trước gió
    Dù có ở phương nào
    Dù sau này ra sao
    Vẫn mãi yêu em và chỉ mình em, chấm hết!

    Nếu anh phải chết
    Cũng sẵn vì nàng
    Vì biết em sẽ để khăn tang
    Suốt đời thương nhớ anh mãi mãi.

    Em ơi đừng sợ hãi
    Hãy yêu thử anh coi
    Rồi cầm lấy gương soi
    Thấy mặt mình ngập tràn hạnh phúc
    Rồi sẽ cám ơn anh đến với đời em đúng lúc
    Hãy cưới anh đi!

    Hidden Content




    Này em ơi ngoài kia đời đẹp lắm
    Nắng rất hồng và hoa thắm biết bao
    Mây lững lờ trôi nhè nhẹ trên cao
    Và gió hát tự nơi nào rất ngọt

    Thử một lần lắng nghe đôi chim hót
    Em sẽ nghe bao chua xót chẳng còn
    Cho lại tươi tấc dạ đã héo hon
    Và cho thắm môi son từng phai nhạt
    .......
    Tiếu Nguyệt

  4. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    duckladybm,htluu,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    23,350
    Xu
    4,852

    Mặc định

    Chương 2: Ngọa nguyệt công pháp

    Dịch: Lá Ngọc

    Nguồn Tàng Thư Viện - Quần Anh Hội





    Hà Doanh vừa thấy biểu tình của nàng ta, thì biết nàng ta suy nghĩ cái gì, không khỏi có chút buồn cười. Nàng là bởi vì trong tâm trí còn sót lại trí nhớ trước kia cho nên đối với việc ứng phó người nhà, một chút cũng không cảm thấy lạ lẫm, cũng sẽ không sợ lộ ra dấu vết.

    Nhưng thật ra những người này, nhìn đến nàng hiện tại thật vất vả yên tĩnh một chút, liền trở nên vui mừng khôn xiết, làm cho Hà Doanh thường tự âm thầm cười trộm.

    Xa xa nhìn đến thân ảnh mẫu thân, Hà Doanh trong lòng dâng lên một dòng nước ấm. Nàng từ nhỏ thì cha mẹ đều mất sớm, thời còn đi học đều là có người giúp đỡ. Người trợ giúp nàng cũng đồng thời giúp hơn hai mươi đứa bé như nàng. Bởi vậy, nàng tuy rằng vẫn áo cơm không lo, vẫn còn chưa thấy được khuôn mặt của ân nhân.

    Sau khi đi tới nơi này, ước muốn xa xôi của Hà Doanh về cảm tình cùng khát vọng đối với thân nhân đều được đáp lại. Còn chưa có quá hai ngày, nàng liền hoàn toàn đem chính mình trở thành Hà Doanh chân chính kia, an tâm hưởng thụ hết thảy ấm áp này.

    Hà phu nhân đứng ở trong sân, nhìn Hà Doanh đi đến, liền mở ra hai tay, ôn nhu nói: " Đến đây, nữ nhi ngoan, để cho mẫu thân ôm con một cái nào!"

    Hà Doanh khanh khách cười, quả thực lao đến, gắt gao ôm chặt cổ mẫu thân.

    Hà phu nhân ôm lấy nàng, đi vào trước bàn ăn, một bên đút nàng thức ăn, một bên cười nói: "Tiểu Doanh, đại ca, nhị ca con cũng sắp trở lại, con vui không?"

    Hà Doanh mở to hai mắt nhìn về phía mẫu thân, nũng nịu hỏi: "Thật không? Đại ca không phải đang làm quan, rất khó trở về hay sao?"

    Hà phu nhân vui vẻ cười híp mắt nói: "Đại ca con là phụng mệnh làm việc. Nó thấy đến lúc đó còn lâu, nên trước tiên trở về nhà một chút."

    Bà chỉ vào cái mũi nhỏ nhắn của Hà Doanh, cười nói: "Đại ca con từ nhỏ luôn thương con, lần này trở về, chủ yếu là vì nghe được con đã xảy ra chuyện, trong lòng rất lo lắng."

    Bà lại gắp lên một chút đồ ăn, đút đến miệng Hà Doanh. Hà Doanh đã đói bụng, liền nói: "Mẫu thân, con đói bụng, muốn tự mình ăn."

    Hà phu nhân buông nàng ra, nàng liền nhảy xuống tới, hai ba đũa đã ăn xong một chén cơm.

    Hà mẫu ở một bên không ngừng kêu lên: "Đừng vội, đừng vội! Coi chừng mắc nghẹn."

    Một bên cười mỉm mỉm nhìn nàng, tựa hồ chỉ cần nhìn như vậy đã là một chuyện rất vui.

    Hà Doanh ăn được một lúc đã no nê, thật vất vả mới cho mẫu thân lau miệng của nàng. Rồi nàng lập tức kêu một tiếng: "Mẫu thân, con đi chơi đây."

    Xoay người rồi bỏ chạy đi, bỏ lại Hà phu nhân vẫn đang lắc đầu mỉm cười.

    Phương hướng Hà Doanh đi đến, cũng là thư phòng nhà mình. Hà gia lịch đại là dòng dõi thư hương, thư phòng đó rất nhiều sách, làm cho Hà Doanh từ hiện đại đến giật nảy mình. Và trong Hà gia, hai nam một nữ đều từ nhỏ được đọc đủ loại thi thư. Giống như Hà Doanh, còn chưa đến tám tuổi, dù có một vài chữ chưa nhận biết được, trên cơ bản thì đều nhận biết được hết. Còn một ít sách vở bình thường, thì càng lại đã gặp qua là không quên được.

    Ở trong nhà những người khác thì rất khó được như vậy. Còn ở Hà gia, tựa hồ trai gái người người đều như thế. Như vậy cũng có chỗ tốt rất lớn, ít nhất hiện tại, Hà Doanh không cần phải giả mờ mắt.

    Sách thời đại này thực trân quý. Trừ phi quan hệ đặc biệt, mới có thể mượn được sách của người khác. Nói chung, tất cả đều xem như bảo bối mà cất dấu. Giống như tại Hà gia vậy, địa phương Hà gia phòng bị tối sâm nghiêm tối quý giá chính là thư phòng này.

    Đi vào chỗ thạch bích phía sau núi, Hà Doanh cắt lấy ngón tay, nhỏ xuống một giọt máu vào trong mắt sư tử bên trái tường đá. Lại qua một phút đồng hồ, thạch bích kia mới “Chi” một tiếng, mở ra. Hà Doanh vội vàng chạy đi vào, nàng vừa đi vào đi, sau lưng cửa đá kia liền lại đóng lại.

    Sau cửa đá, lại có động thiên khác. Ánh nắng từ trên đỉnh núi tà tà chiếu xuống, ánh vào bên trong loang lổ mập mờ, nhưng cũng sáng tỏ. Trong thạch thất bố trí mấy khỏa dạ minh châu. Theo phụ thân nói, mấy khỏa dạ minh châu này, chính là tài phú lớn nhất của Hà gia.

    Tầng tầng giá sách đều chất đầy sách. Hà Doanh thường xuyên cảm thấy, bọn họ đem sách phóng dày đặc như vậy, thật sự là có chút dư thừa, ai mà nhàm chán lại đây trộm sách đây?

    Nhớ rõ lúc ấy phụ thân lại nói: "Cái này không phải để phòng tiểu trộm, là phòng người khác tới mượn sách."

    Sách đặt tại giá sách, vừa nhìn lên đã có thể phân biệt rõ ràng. Ngược lại làm cho Hà Doanh không có biện pháp đọc sách. Hứng thú của nàng, cũng là tại góc khuất hoặc có tro bụi dầy đặc kia, phụ thân căn bản là không muốn sách cũ làm hỏng thư quán nên đã cho sửa sang.

    Loại cảm giác này, tựa như ở kiếp trước, nàng cầm trong tay hơn mười nguyên tiền, nhưng lại muốn tại quán ven đường mua được quần áo chất lượng tốt. Luôn luôn có một loại hứng thú của tên trộm trong đó.

    Hà Doanh ngồi xuống, đây là góc thứ hai nàng tìm đọc. Còn không có xem đến một giờ, nàng liền đầy mặt tro bụi, trừ bỏ một đôi mắt to long lanh còn sạch sẽ ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều lấm lem bê bết, không khác gì với ăn mày lắm.

    Hà Doanh bỏ qua một quyển sách đã tồi tàn, xoa nắn hai chân đã tê cứng. Trong lòng thầm nghĩ: 'Sách góc này cũng không nhiều, hôm nay hẳn là có thể lật xong rồi, nếu có cái gì vui thích, vậy sẽ tốt hơn a?'

    Sách nơi này, đều là một ít bản viết tay. Có rất nhiều, là vì đã có được bản chỉnh tề nên mới được đặt góc này, xử lý như phế vật.

    Hà Doanh dùng đôi tay nhỏ bé đầy bụi, nhanh chóng lật từng trang của quyển sách. Xem nửa ngày, trừ vài quyển kinh sử tử tập, chân chính được nàng cho rằng hữu dụng, cũng chỉ hai quyển sách hư. Nàng đem quyền sách hư đặt ở bên cạnh chính mình, lại lần nữa tiếp tục lật đọc.

    Lúc này, trong tầm mắt của nàng xuất hiện một quyển sách viết tay “Ngọa nguyệt công pháp”. Ánh mắt Hà Doanh sáng lên, trong lòng thầm nghĩ: 'Chẳng lẽ nơi này còn có võ công pháp quyết sao chứ?'

    Nàng mở ra vài trang, gặp trên mặt trang thứ nhất viết: 'Công pháp này từ khi xuất hiện đến nay, đã có hơn một ngàn năm, người luyện thành không có bao nhiêu. Ngẫu nhiên có người luyện thành, người công lực cao cũng không mấy. Thận trọng thận trọng!'

    Hà Doanh quyệt miệng, lẩm bẩm nói thầm: “Cái gì thôi? Làm gì có võ công pháp quyết như vậy?”

    Nàng thuận tay đem quyển sách đó ném đi. Lại lật tiếp sách khác. Lật một hồi, cảm thấy vô vị, liếc mắt một cái lại nhìn đến cuốn “Ngọa nguyệt công pháp” kia, thuận tay cầm lấy. Trong lòng thầm nghĩ: 'Quản nó là không được, ta trước luyện một cái, giết chút thời gian cũng tốt.'

    Nghĩ như vậy, nàng lập tức nổi lên hứng thú. Đứng lên thân, vài cái vặn mình biếng nhát, đem mấy quyển sách hư đều đặt ở trong lòng, Hà Doanh xoay người hướng ra phía ngoài đi đến.

    Vào ban đêm, sau khi ăn cơm xong, Hà Doanh liền ngồi xếp bằng ở trên giường, dựa theo công pháp trong sách viết, chậm rãi tu luyện. Công pháp này có chút giống du già nàng đã luyện kiếp trước, đều là một ít động tác biến hóa giữa hít thở.

    Hà Doanh luyện một hồi, liền cảm thấy tâm bình khí hòa, thể xác và tinh thần thư sướng một chút. Không khỏi lại tĩnh hạ tâm đến, chuẩn bị một khi có thời gian liền luyện công pháp này tiêu thời gian. Phải biết rằng, đây chính là cổ đại, cái gì giải trí cũng không có a.

    Đại ca, nhị ca còn có một thời gian mới trở về, hiện tại trong nhà này, vẫn là thiên hạ của Hà Doanh. Một ngày này, nàng chính trèo lên một cây đại thụ bắt tổ chim. Bỗng nhiên thanh âm của tiểu Hoàn truyền đến: "Tam tiểu thư, mau xuống dưới. Phu nhân gọi người đến đại thính đó!"

    Hà Doanh cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phác phác, trên trán lấm tấm mồ hôi, nghĩ là chạy bộ mà đến. Hà Doanh theo trên cây trượt xuống dưới. Tiểu Hoàn một bên sửa sang lại quần áo của nàng, một bên kêu lên: "Tiểu thư, thân thể của người vừa mới khỏi, đừng trèo cây nữa. Nếu phu nhân biết, nhất định sẽ rất lo lắng lắm."

    Hà Doanh mặc nàng lải nhải, chờ nàng thật vất vả ngậm miệng. Liền cười hì hì hỏi: "Vi nương vì sao gọi ta đi đại sảnh, có khách nào tới sao?"

    Tiểu Hoàn nói: "Đúng vậy, nói là con của đại ca kết nghĩa của lão gia, muốn ở lại đây một thời gian."

    Hà Doanh chờ nàng sửa sang lại xong, lôi kéo nàng liền hướng đại sảnh chạy tới, vừa chạy vừa nói: "Thật sao, hắn bao lớn rồi?"

    Tiểu Hoàn nói: "Hắn là cùng Tiểu Hoàn không kém bao nhiêu đi. Thoạt nhìn vóc dáng cao cao, ra vẻ rất tuấn tú."

    Hà Doanh cười hì hì: "Tuấn tú ư? Vậy thật tốt quá, ta rất thích thiếu niên bộ dạng tuấn tú."

    Chờ các nàng tới đại sảnh, rất xa đã nghe đến bên trong tiếng trò chuyện vang dội. Thường thường, trung gian còn kèm theo từng trận tiếng cười vui.

    Hà Doanh hướng Tiểu Hoàn làm một cái thủ thế, liền nhẹ tay nhẹ chân hướng bên trong đi đến. Đi vào cửa, liền lặng lẽ nghiêng đầu, mở hé cửa ra một chút, theo khe cửa nhìn bên trong.

    Chỉ thấy chính giữa đại sảnh là phụ thân của nàng đang ngồi, phụ thân vẻ mặt tươi cười, có vẻ vui vẻ phi thường. Mà mẫu thân ngồi ở ghế dưới, cũng là tươi cười rạng rỡ. Ở trên ghế khách, ngồi hai người. Bên trên là một thiếu niên khoảng mười tuổi, tuy rằng tuổi nhỏ, cũng là thân hình cao lớn, bộ mặt tuấn tú. Có thể là bởi vì người phương Bắc, bề ngoài đó xem ra, có thể so với thiếu niên phía Nam mười bốn mười lăm tuổi.
    Nếu không trên mặt cùng trong ánh mắt của hắn còn tồn tại rất nặng đặc tính của tiểu hài tử, Hà Doanh cũng thật sự nhìn không ra hắn mới trên dưới mười tuổi. Mà ngồi ở phía dưới hắn, là một hán tử khoảng bốn mươi tuổi, vẻ cao lớn ngăm đen, lộ ra gương mặt cứng cỏi cương trực, ngũ quan lập thể rõ ràng. Y mặc chỉ là trang phục của hạ nhân.

    Tuy rằng như vậy, nhưng thần sắc y thản nhiên, trong ánh mắt cùng trên mặt, đều là một bộ vui mừng thiệt tình. Mà vẻ mặt của y quang minh hào phóng, chẳng những không có một chút bộ dáng của hạ nhân, còn có một cỗ khí chất khác không kềm chế được.

    Đương nhiên theo thái độ của phụ mẫu, người này cũng quyết không chỉ là hạ nhân đơn giản như vậy.

    Chỉ nghe y cười nói: "Mấy năm không gặp, nơi này càng phát triển phồn hoa. Chờ tiểu thiếu gia thu xếp xong xuôi, ta đã nghĩ đến lão huynh đệ nên muốn đi một vòng thăm, miễn cho bọn họ quên ta."

    Hà phụ cười to nói: "Đó là đương nhiên. Nhớ năm đó, ngươi Yến Mỗ, cũng là nhân vật nhất hô bá ứng a. Như thế nào có thể cho người dễ dàng quên chứ?"

    Nói tới đây, hai cái đại nam nhân đều đồng thời nổi lên cười ha ha. Hà mẫu ở bên cạnh cũng cười khẽ. Lúc này, bà vừa chuyển mắt, thấy được một cái đầu nho nhỏ. Không khỏi lắc lắc đầu, đề cao thanh âm kêu lên: "Ly nhi, đến đây sao còn không tiến vào? Trốn ở nơi đó lén lén lút lút!"

    Lời này vừa ra, trong phòng bốn người đều nhìn về phía cửa, hán tử họ Yến kia híp mắt cười không ngừng, một bộ đã sớm phát hiện ngươi, lại biểu tình cho ngươi mặt mũi nên không nói. Hà Doanh ngượng ngùng thè lưỡi, đem cửa đẩy ra, hành lễ nói: "Phụ thân, nương, Yến bá bá."

    Nói tới đây, nàng dừng dừng, nhìn về phía thiếu niên kia.

    Thiếu niên có chút ngượng ngùng nhìn nàng. Lúc này, Hà mẫu cười nói: "Đây là Lư ca ca của ngươi, năm nay mười tuổi."

    Hà Doanh ngọt ngào kêu : “Lư ca ca!”

    Thiếu niên chân tay luống cuống, đứng lên hành lễ nói: "Ly nhi muội muội không cần như thế."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 10-08-2010 lúc 14:52.



    Nàng
    Đi ngang qua đời huynh
    Nhưng chỉ có một hình bóng lung linh
    Khắc sâu trong tâm trí
    Vô tình hay hữu ý
    Nàng ấy có nhiều chồng
    Sao đêm về vẫn mãi ngóng trông
    Một hơi ấm, một tấm lòng chân thực.
    Những người chồng của nàng thì đồng nhất
    Chỉ là hư ảo chức danh
    Nếu vô tình liếc mắt nhanh
    Khiến bao chàng trai nhát gan chùn bước

    Huynh thì nghĩ ngược:
    Nhìn vỏ bọc bề ngoài
    Biết rõ nàng đang hoài mong muốn
    Một người trong mộng tưởng
    Thực sự hiểu được mình
    Rằng tấm lòng em vẫn trung trinh
    Vẫn chờ mong…người tình trong mộng.

    Không để nàng thất vọng
    Huynh thức đêm viết lời ngỏ cầu hôn
    Một phần để nàng thấy rõ hơn
    Tấm chân tình mà huynh dành cho em đó

    Lời thề trước gió
    Dù có ở phương nào
    Dù sau này ra sao
    Vẫn mãi yêu em và chỉ mình em, chấm hết!

    Nếu anh phải chết
    Cũng sẵn vì nàng
    Vì biết em sẽ để khăn tang
    Suốt đời thương nhớ anh mãi mãi.

    Em ơi đừng sợ hãi
    Hãy yêu thử anh coi
    Rồi cầm lấy gương soi
    Thấy mặt mình ngập tràn hạnh phúc
    Rồi sẽ cám ơn anh đến với đời em đúng lúc
    Hãy cưới anh đi!

    Hidden Content




    Này em ơi ngoài kia đời đẹp lắm
    Nắng rất hồng và hoa thắm biết bao
    Mây lững lờ trôi nhè nhẹ trên cao
    Và gió hát tự nơi nào rất ngọt

    Thử một lần lắng nghe đôi chim hót
    Em sẽ nghe bao chua xót chẳng còn
    Cho lại tươi tấc dạ đã héo hon
    Và cho thắm môi son từng phai nhạt
    .......
    Tiếu Nguyệt

  6. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    23,350
    Xu
    4,852

    Mặc định

    Chương 3: Lang kỵ trúc mã lai

    Dịch: Thiên Nguyệt

    Nguồn Tàng Thư Viện - Quần Anh Hội



    Lúc này, hán tử họ Yến bên cạnh đánh giá Hà Doanh một hồi, lớn tiếng cười nói: “Hà huynh, cô bé này của huynh, quả thực là một nhân tài đương thế a! So với những người đứa mà ta đã gặp thì mạnh mẽ hơn.”

    Hà Phụ cười nói: “Ly nhi mới có mấy tuổi? Ngươi đã nhìn ra sao? Ta thấy, là người cảm thấy cỗ anh khí thường ngày của Ly nhi, mới nói như vậy phải không? Ánh mắt của ngươi thế nào, ta còn chẳng rõ sao! ha ha ha!” Ông cùng họ Yến cười lớn một trận. Hà Phụ vốn là người nghiêm khắc quy củ, Hà Doanh chưa từng thấy phụ thân cười sung sướng như vậy.

    Hán tử họ Yến cũng cười theo đứng lên. Lúc này, Hà phụ đã chuyển hướng sang tiểu nhi nữ nói: "Ly nhi, con với Lư ca ca đi ra ngoài chơi đi. Sau này hắn sẽ ở lại đây, các con phải ở chung vui vẻ.”

    Hà Doanh lên tiếng, đưa tay phải nắm tay thiếu gia họ Lư. Thiếu niên đỏ mặt, theo nàng từ từ ra đại sảnh.

    "Lư ca ca, người tên là gì? Hà Doanh chạy thẳng ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên.

    Thiếu niên đỏ mặt, không nhạt đi. Yết hầu hắn giật giật, nhẹ nhàng nói: "Ta là Lư Minh." Nói tới đây hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Hà Doanh, hỏi : "Còn muội tên là gì?"

    Hà Doanh nói: “Muội gọi là Hà Doanh đó. Lư ca ca, sau này, ta gọi tên của huynh được không?”

    Lư Minh nói: “Đương nhiên rồi.”

    ******

    Sáu năm sau.

    “Muội tử, ngươi vội vàng gì vậy?” Lư Minh mười sáu tuổi, đã trở thành một nam tử cao lớn. Thân hắn cao một thước tám, kèm với khí lực cường tráng, hơn nữa người phương Bắc đặc biệt ngũ quan rõ ràng, cùng nhân tài phương Nam có ôn văn nho nhã. Đã là nhân vật bạch mã hoàng tử của thành Nam Lăng.

    Nàng lúc này đang đứng ở dưới một gốc cây đại thụ, dù chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng Hà Doanh lại xinh đẹp dịu dàng, như đóa sen mới hé, tướng mạo tuyệt mĩ. Ánh mắt của hắn, vừa chuyên chú vừa thâm tình. Vẻ mặt này, thật là lừa gạt tâm hồn không biết bao nhiêu thiếu nữ. Hà Doanh nghĩ tới đây, không khỏi cười.

    Nàng cười như vậy, ánh mắt Lư Minh càng thêm nhìn nàng không chớp. Đến khi nàng nhẹ nhàng hạ đôi mắt cười xuống mặt hắn, mặt Lư Minh hơi đỏ lên, không được tự nhiên.

    “Lư đại ca, thế nào mà nhiều năm rồi, ngươi vẫn dễ dàng đỏ mặt như vậy?” Hà Doanh cười híp mắt đi tới phía hắn. Nàng bây giờ đang mặc một thân nam trang, bó rồi bù xù trên vai sau, hé ra một gương mặt non nớt, nhưng lại thanh tú lộ ra một cỗ anh khí. Làm cho người ta vừa nhìn, thường sẽ tưởng là một thiếu niên tướng mạo như mĩ nữ, thường là vậy, trên vầng trán nàng luôn có luồng anh khí như vậy, còn có đôi mắt thần bí xa xôi, làm cho người ta không dám xem thường nàng.

    Lư Minh nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, thở dài nói: “Lại mặc nam trang à? Hà bá thấy được, không thể không mắng chết ngươi.”

    Hà Doanh đem cung tên đặt trên lưng hào phóng vỗ y bào, cười nói: “Ngươi không nói, phụ thân sẽ không phát hiện ra đâu.” Nói tới đây, nàng hướng Lư Minh làm một cái mặt quỷ, vừa cười hì hì hỏi: “Lư đại ca hôm nay có kế hoạch gì? Nói cho muội nghe chút nào!”

    Lư Minh lại càng hoảng sợ, lập tức nói: “Hóa ra người mặc nam trang vào là chuẩn bị cùng ta ra ngoài? Không được! Lần trước người lừa muội tử Lý Tú yêu thương ngươi, định bỏ trốn, ta bị bắt lại để giải quyết công bằng. Ngươi bây giờ lại có chủ ý gì?”

    Hà Doanh mếu máo, nhỏ giọng nói: “Muội sẽ nhớ kĩ! Thật là chán mà!”

    Lư Minh đưa tay đem nàng bị một luồng gió thổi tới phất phất tóc dài trên mặt ra sau, thở dài nói: “Muội tử, đây không phải đi chơi đâu. Ngươi cả ngày cải trang vậy, cả Nam Lăng thành không mấy công tử so được. Vừa nãy đã lại thấy đám nữ hài tử đó thích lời ngon tiếng ngọt, đây là lúc xảy ra chuyện.”

    Hà Doanh tròng mắt vừa chuyển, nói: “Vậy được, ta đổi về nữ trang, chúng ta cùng nhau chơi đùa nhé!”

    “Không được!” Lư Minh không chút suy nghĩ, lập tức từ chối. Thấy vẻ mặt buồn bực của Hà Doanh, hắn bất đắc dĩ thở dài một cái, nói: “Muội tử, muội bây giờ đã là người lớn rồi, thêm năm nữa đã có thể lấy chồng rồi. Một cô nương lớn, lại xinh đẹp như vậy, đi ra ngoài không phải sẽ chuốc lấy phiền phức à.”


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 10-08-2010 lúc 14:55.



    Nàng
    Đi ngang qua đời huynh
    Nhưng chỉ có một hình bóng lung linh
    Khắc sâu trong tâm trí
    Vô tình hay hữu ý
    Nàng ấy có nhiều chồng
    Sao đêm về vẫn mãi ngóng trông
    Một hơi ấm, một tấm lòng chân thực.
    Những người chồng của nàng thì đồng nhất
    Chỉ là hư ảo chức danh
    Nếu vô tình liếc mắt nhanh
    Khiến bao chàng trai nhát gan chùn bước

    Huynh thì nghĩ ngược:
    Nhìn vỏ bọc bề ngoài
    Biết rõ nàng đang hoài mong muốn
    Một người trong mộng tưởng
    Thực sự hiểu được mình
    Rằng tấm lòng em vẫn trung trinh
    Vẫn chờ mong…người tình trong mộng.

    Không để nàng thất vọng
    Huynh thức đêm viết lời ngỏ cầu hôn
    Một phần để nàng thấy rõ hơn
    Tấm chân tình mà huynh dành cho em đó

    Lời thề trước gió
    Dù có ở phương nào
    Dù sau này ra sao
    Vẫn mãi yêu em và chỉ mình em, chấm hết!

    Nếu anh phải chết
    Cũng sẵn vì nàng
    Vì biết em sẽ để khăn tang
    Suốt đời thương nhớ anh mãi mãi.

    Em ơi đừng sợ hãi
    Hãy yêu thử anh coi
    Rồi cầm lấy gương soi
    Thấy mặt mình ngập tràn hạnh phúc
    Rồi sẽ cám ơn anh đến với đời em đúng lúc
    Hãy cưới anh đi!

    Hidden Content




    Này em ơi ngoài kia đời đẹp lắm
    Nắng rất hồng và hoa thắm biết bao
    Mây lững lờ trôi nhè nhẹ trên cao
    Và gió hát tự nơi nào rất ngọt

    Thử một lần lắng nghe đôi chim hót
    Em sẽ nghe bao chua xót chẳng còn
    Cho lại tươi tấc dạ đã héo hon
    Và cho thắm môi son từng phai nhạt
    .......
    Tiếu Nguyệt

  8. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    23,350
    Xu
    4,852

    Mặc định

    Chương 4: Ngày xưa vui vẻ

    Dịch: Thiên Nguyệt

    Nguồn Tàng Thư Viện - Quần Anh Hội



    Hà Doanh ngày thường có tướng mạo tựa nam tựa nữ. Mặc dù mới mười bốn tuổi nhưng nhờ lớn nhanh nên cũng cao tới một thước bảy. Trong đám nam tử Giang Nam, vóc dáng cũng được xếp vào bậc trung. Mặt nữ trang, đúng là có chút anh khí, lại thêm chút ý vị của đại mỹ nhân, hơn nữa, nàng có thói quen xử sự thong dong bình tĩnh, người gặp nàng, đều gọi nàng là một đóa không cốc u lan, rất đặc biệt, rất thơm ngát! Mới chính thức lộ mặt hai lần, cũng nổi danh là Nam Lăng đệ nhất mỹ nhân rồi.

    Mặc nam trang, cũng là một tiểu ca cực kì tuấn tú, lại hàm ẩn một cỗ ngạo khí sinh bên trong, qua mấy lần ra ngoài, thì chọc nợ đào hoa một thân. Mà cái nợ đào hoa này, khó xử chính là Lư Minh. Cho nên, hắn vừa nghe Hà Doanh muốn ra khỏi nhà, liền có chút đau đầu.

    Hà Doanh đương nhiên biết nỗi khó xử của hắn. Nàng đảo mắt quan sát, nghĩ nơi này, cần phải lừa tiểu tử này đưa mình ra ngoài cho tốt. Thật sự không được, mình muốn được chơi đùa trên phố kia!

    Lư Minh không khỏi chó chút giận lại có chút buồn cười nhìn nàng. Bọn họ sống chung với nhau nhiều năm như vậy, mỗi một động tác nhỏ của Hà Doanh, hắn đều hiểu rõ lắm.

    Hà Doanh đang suy nghĩ, Lư Minh thở dài một cái nói: “Được rồi, muốn ta ra ngoài cùng muội cũng được. Có điều, muội phải ở sau ta, nói ít làm ít một chút.”

    Hà Doanh mừng rỡ, chắp tay nói: “Được, nhất ngôn vi định. Tiểu đệ theo lệnh!”

    Ước định xong, hai người liền lén lút nhìn quanh, Lư Minh nói: “Ta theo cửa chính ra ngoài, sẽ nán lại, chờ muội mặt ngoài tường đông.” Chỉ có thế, mới không phải hao công giải thích cho người khác, trong phủ làm sao có nhiều hơn một thiếu niên dám đến. Cho nên Hà Doanh giả trang nam đến bây giờ, căn bản là không có mấy người biết tiểu thư nhà mình có sở thích này.

    Hà Doanh nhìn bốn phía không có ai, dung tốc độ nhanh nhất chạy về phía tường đông. Chỉ chốc lát, nàng tới dưới chân tường đông, nhìn độ cao của tường một chút. Hà Doanh cười, lùi về sau hơn mười bước, sau đó tăng tốc vọt vài cái về phía trước, lại nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường. Quay đầu lại thấy không có ai, nàng xoay người nhảy, nhạ nhàng đáp xuống mặt đất ngoài đường.

    Thân thủ nhẹ nhàng ấy của nàng, Hà phủ vẫn không ai biết được, coi như là Lư Minh, cũng tưởng rẳng nàng leo tường giỏi. Hà Doanh khổ sở luyện Ngọa Nguyệt Công Pháp sáu năm, tới giờ mới thôi, nhưng cũng chỉ là nhảy qua bức tường mà thôi.

    Hà Doanh đợi ở đó vài phút, bong dáng Lư Minh lúc này mới xuất hiện. Lư Minh gặp bộ dáng ngay ngắn của nàng, không khỏi liếc nhìn đầu tường, lại liếc nhìn nàng, cuối cùng lắc đầu nói: “Công phu leo tường của muội, quả là mỗi ngày một tiến bộ! Đại ca là người luyện qua công phu, e là cũng không có tài leo tường như muội được.”

    Hà Doanh nhìn hắn xem thường nói: “Nói cái gì vậy?"
    Lư Minh thấy nàng khẽ cáu giận, ánh mắt không khỏi có chút si dại. Nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của Hà Doanh lộ nụ cười nhẹ, hắn mới đỏ mặt, quay đầu nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”

    Nam Lăng thành là thủy thành phương Nam, nơi này giao thông phát triển, thực lực kinh tế cũng có tiếng thiên hạ. Đồng thời, sơn linh thủy tú, sản sinh nhân vật, cực kì bất phàm. Người trong thiên hạ đều biết , Nam Lăng thành lắm tài tử giai nhân. Hà Doanh thoải mái bước trên đường cái, hết nhìn đông lại nhìn tây. Nhưng một tay lại bị Lư Minh giữ chặt. Làm nàng chạy cũng không được, nhảy cũng chẳng xong.

    Làm cho nàng không khỏi có chút thống hận là cái xã hội phong kiến vạn ác này, cứ khăng khăng nũ nhân bị lắm quy định như vậy, mặc kệ cái này, lại không cho phép cái kia. Thật khổ cho họ, còn bị nhìn chằm chằm. Ai, ta mà là nam tử thật sự thì tốt biết bao!

    Lư Minh đi sát theo nàng, đã thấy nàng có quá nhiều thứ xem không hết, vẻ mặt hưng phấn không thôi. Ánh mắt không khỏi dịu dàng đến chảy ra nước, càng cầm tay nàng chặt hơn. Hà Doanh đột nhiên thấy trên tay chặt hơn, không khỏi quay đầu nhìn về phía Lư Minh. Lư Minh đối với ánh mắt Hà Doanh, mặt vừa đỏ lên, mới nói: “Đừng đi lung tung.”

    Hà Doanh nghĩ thầm: Bộ dáng đỏ mặt của Lư đại ca thật là đáng yêu. Nàng cười đến mặt mày loan loan, càng làm cho Lư Minh không được tự nhiên đứng lên. Hà Doanh biết hắn da mặt mỏng, liền vội vàng quay đầu, nhìn về phía xa.

    Đúng lúc này, một thanh âm nam tử từ phía sau truyền đến: “Là Lư thế huynh sao? Vị này là…” Hai người quay đầu lại, thấy ba nam thanh niên đi tới, toàn là nho trang, tay cầm quạt giấy, xem chừng, đều là tranh phục thư sinh. Câu hỏi kia chính là thanh niên cao lớn mặt vuông bên phải kia, thấy hai người nắm tay nhau, không khỏi tò mò mà hỏi.

    Lúc này, bọn họ thấy Hà Doanh đều sáng mắt lên. Thiếu niên bên trái tướng mạo gầy gò, ngũ quan tuấn khí nói: “Lư huynh, vị công tử này, lớn lên thật đúng là tuấn mỹ ít có a. Hẳn chính là vị tiểu đệ huynh đã nói phải không?”

    Lư Minh buông tay Hà Doanh ra, thở dài nói: “Đúng là tiểu đệ Lư Hà. Tiểu Hà, lại đây, ra mắt ba vị huynh đài đi.”

    Hà Doanh hướng từng người thi lễ.

    Thiếu niên thấp bé ở giữa nói: “Lư Hà? Được rồi, dường như đã từng nghe đến tên của ngươi. Nghe nói tiểu huynh đệ chẳng những tài cao, tuổi tuy nhỏ nhưng đã làm không ít cô nương ái mộ, phải không vậy?”

    Hà Doanh mặt đỏ lên, nàng đâu nghĩ đến, chuyện không đâu kia, lại truyền đến đây nhanh vậy. Lúc này Lư Minh nói: “Tiểu đệ hồ đồ. Mấy vị huynh đài không nên trêu hắn như vậy."

    Mấy người vừa nói vừa cười, một bên đi về phía trước mặt. Thiếu niên cao lớn bên phái kia nói: “Lư huynh, nghe nói hôm nay Diễm Ngọc Nhi bên Thúy Hoa Lâu kia sẽ trình diễn tài nghệ. Ba chúng ta chính là vì thế mà đến. Đi, qua đó xem một chút."

    Hà Doanh vừa nghe, lập tức hưng phấn đứng lên, đi theo phía sau mấy người, theo hướng đó đi nhanh tới. Mới rồi nhìn vẻ mặt Lư Minh, nàng đã biết hắn đủ điều không muốn mình cùng đi. Nhưng mà, đến giờ thì không thể do hắn nữa.

    Nàng lặng lẽ quay về Lư Minh làm mặt quỷ, Lư Minh bất đắc dĩ quay đầu nhìn nàng một cái, lắc đầu. Đúng lúc này, phía trước có tiếng hét truyền đến dồn dập: “Tránh ra! Mau tránh ra!”

    Mấy người sửng sốt, giương mắt nhìn một đội nhân mã vội vã hướng bên này đi tới. Hà Doanh vội vàng tránh sang bên cùng mọi người, lẩm bẩm nói: “Gì chứ! Trên đường người đến người đi, sao phải kiêu ngạo như vậy. Cũng không sợ làm người ta bị thương sao!” Nàng không muốn nhiều chuyện, cho nên lời này, cũng chỉ nói nhỏ giọng thôi.

    Chỉ thấy tổng cộng năm sáu kỵ sĩ cưỡi ngựa lớn hướng nơi này phi nhanh đến. Kỵ sĩ đi đầu kia, ước chừng mười tám mười chín tuổi, mắt ưng mày kiếm, thật là anh tuấn. Chỉ là đôi môi rất mỏng, con mắt lúc nhìn mang theo một loại kiêu ngạo, tự nhiên phá hủy vẻ mặt dễ nhìn ấy.

    Mấy người vội vàng xông qua, để lại một đoạn đường náo động, biến mất tại chỗ quẹo. Lúc này Lư Minh kêu lên: “Tiểu đệ, chúng ta đi thôi.”

    Hà Doanh ừ một tiếng, đi theo sau hắn, đi về phía trước mặt.

    Mấy người đi không nhanh, mới đến cửa Thúy Hoa Lâu, chợt nghe phía sau truyền đến một loạt tiếng hô dồn dập: “Lư thiếu gia, Lư thiếu gia!” Bọn Lư Minh vội vàng quay đầu lại. Thấy người gọi mình là gã sai vặt Hà phủ tiểu Tam tử.

    Tiểu tam tử nhất thời không nhận ra Hà Doanh đến. hắn vội vàng chạy đến trước mặt Lư Minh, kêu lên: “Lư thiếu gia, người có thấy tam tiểu thư? Lúc nãy lão gia tới tìm thì không thấy ở đâu!” Vẻ mặt hắn lo lắng, hiển nhiên có chút hoảng hốt.

    Lư Minh cả kinh, liếc nhìn Hà Doanh một cái, lập tức nói: “Ta biết tam tiểu thư ở nơi nào. Ngươi cứ về trước, ta sẽ kêu nàng về ngay.” Thấy hắn còn có vẻ chần chừ, bèn giục: “Đi đi!”

    Tiểu tam tử lên tiếng, còn nói thêm: “Lư thiếu gia, người nhất định phải tìm được tiểu thư a. Nếu không, tiểu Hoàn với tiểu nhân phải chịu khổ đó.”

    Lư Minh không nhịn được đáp: “Biết rồi, chúng ta sẽ lập tức trở về.”

    Tiểu tam tử vừa đi, Lư Minh lập tức cáo từ ba thư sinh nọ, xoay người kéo Hà Doanh hướng trong nhà chạy vội đi. Nhất thời, hai người đều chẳng nói câu nào. Hồi lâu, Hà Doanh vừa chạy vội, vừa hỏi: “Lư đại ca, huynh nói, phụ thân có chuyện gì gấp cần tìm muội?”


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 10-08-2010 lúc 14:56.



    Nàng
    Đi ngang qua đời huynh
    Nhưng chỉ có một hình bóng lung linh
    Khắc sâu trong tâm trí
    Vô tình hay hữu ý
    Nàng ấy có nhiều chồng
    Sao đêm về vẫn mãi ngóng trông
    Một hơi ấm, một tấm lòng chân thực.
    Những người chồng của nàng thì đồng nhất
    Chỉ là hư ảo chức danh
    Nếu vô tình liếc mắt nhanh
    Khiến bao chàng trai nhát gan chùn bước

    Huynh thì nghĩ ngược:
    Nhìn vỏ bọc bề ngoài
    Biết rõ nàng đang hoài mong muốn
    Một người trong mộng tưởng
    Thực sự hiểu được mình
    Rằng tấm lòng em vẫn trung trinh
    Vẫn chờ mong…người tình trong mộng.

    Không để nàng thất vọng
    Huynh thức đêm viết lời ngỏ cầu hôn
    Một phần để nàng thấy rõ hơn
    Tấm chân tình mà huynh dành cho em đó

    Lời thề trước gió
    Dù có ở phương nào
    Dù sau này ra sao
    Vẫn mãi yêu em và chỉ mình em, chấm hết!

    Nếu anh phải chết
    Cũng sẵn vì nàng
    Vì biết em sẽ để khăn tang
    Suốt đời thương nhớ anh mãi mãi.

    Em ơi đừng sợ hãi
    Hãy yêu thử anh coi
    Rồi cầm lấy gương soi
    Thấy mặt mình ngập tràn hạnh phúc
    Rồi sẽ cám ơn anh đến với đời em đúng lúc
    Hãy cưới anh đi!

    Hidden Content




    Này em ơi ngoài kia đời đẹp lắm
    Nắng rất hồng và hoa thắm biết bao
    Mây lững lờ trôi nhè nhẹ trên cao
    Và gió hát tự nơi nào rất ngọt

    Thử một lần lắng nghe đôi chim hót
    Em sẽ nghe bao chua xót chẳng còn
    Cho lại tươi tấc dạ đã héo hon
    Và cho thắm môi son từng phai nhạt
    .......
    Tiếu Nguyệt

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,minhtuyentrieu,
Trang 1 của 15 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status