TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 286 Đầu tiênĐầu tiên 123451353103 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 1430

Chủ đề: [Khoa ảo] Thôn Phệ Tinh Không - Ngã Cật Tây Hồng Thị (Hoàn Thành)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Phong Lưu Bang
    Bài viết
    6,416
    Xu
    8,627

    Mặc định

    Quyển 1 - 100 mét, 4 giây
    Chương 11: Tốc độ phản ứng thần kinh

    Người dịch: workman
    Biên tập: vandai79

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    - Lão Giang tựa hồ rất tự tin nhỉ?
    Tổng giáo quan Ô Thông cười, ánh mắt vẫn dừng lại trên người La Phong. Ở đây cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn La Phong, chờ đợi kết quả sát hạch của hắn.

    La Phong đứng trước bia quyền, cước bộ đột nhiên phát lực. Thân thể khẽ chuyển, vùng dưới thắt lưng liền bung ra lực đạo cường đại, trong nháy mắt xuyên suốt qua đó truyền nhập vào cánh tay. Chỉ thấy nắm tay La Phong như một mũi tên được giương hết đà bắn ra, mang theo một tàn ảnh, “Bùng” một tiếng, nắm tay đã nện vào bia quyền.

    Một quyền đánh ra, trong mắt La Phong hiện lên vẻ vui mừng:
    - Cảm giác ra quyền tốt, kình đạo được đánh ra hết sức.

    Ánh mắt nhìn vào màn hình hiển thị.

    - Hay.

    - Không tệ.
    Lúc này, không ít những vũ giả ở đây người lập tức tán dương.

    Tổng giáo quan “ Ô Thông “ gật đầu nói:
    - Tiểu tử, không tệ. Phải nhớ, khi ra quyền không được mất trọng tâm cơ thể. Nếu hắn bất chấp tất cả chỉ cầu đánh ra quyền mạnh nhất, không quan tâm đến trọng tâm của cơ thể thì uy lực quyền của hắn có thể sẽ mạnh hơn. Nhưng như vậy khi đấu với quái thú, mất trọng tâm thì coi như tự sát! Không tệ, không tệ.

    - Ha ha, chú em La Phong, năng lực thực chiến rất mạnh đó.
    Giáo quan Giang Niên cười ha ha.
    - Hắn từng liên tiếp đánh bại ba học viên cao cấp có sức mạnh, tốc độ không yếu hơn hắn. Đánh rất đơn giản, hiệu quả đó!

    Nghe Tổng giáo quan và giáo quan tán dương, La Phong cảm thấy vô cùng thoải mái.

    Thời niên thiếu, hắn đã hôn mê hai lần, sức mạnh thân thể và tốc độ tăng lên rất nhiều. Từ đó, bản thân đã định kế hoạch, nhất định phải trở thành vũ giả lợi hại! Vũ giả lợi hại cần có yêu cầu về năng lực thực chiến rất cao. Thời niên thiếu, mặc dù không gia nhập vào Cực Hạn Vũ Quán, nhưng hắn đã lục tìm một vài đao pháp và thân pháp căn bản ở trên mạng, một mình ở nhà luyện tập, dần dần tích lũy kinh nghiệm.

    Điều này cũng là lí do vì sao khả năng thực chiến của hắn mạnh như thế.

    - Là hạt giống tốt. Ừm, đã thông qua!
    Tổng giáo quan Ô Thông tùy ý lấy một chứng minh thư khác, quét qua dụng cụ.
    - Người kế tiếp, Bạch Dương.

    La Phong đi về chỗ đám người đã nhận sát hạch.

    - Không tệ, Tên điên.
    Dương Vũ thấp giọng, kinh ngạc cười nói.

    La Phong cười khẽ.

    ...

    Chẳng mấy chốc tám người đã kiểm tra lực quyền xong. Trong tám người chỉ có một người xui xẻo, một quyền chỉ có 892kg, cách giới hạn chuẩn chỉ có một chút, do đó hắn bị đào thải. Tiếp theo sẽ tiến hành kiểm tra tốc độ, lúc này chỉ còn lại có bảy người.

    - Cắc!
    Tổng giáo quan Ô Thông đi tới bên cạnh máy kiểm tra tốc độ, mở chốt mở.

    - Cả đám tới đây. Thứ tự khác với lúc nãy. Người đầu, Dương Vũ.
    Tổng giáo quan Ô Thông phân phó. Lúc trước Dương Vũ là người kiểm tra lực quyền cuối cùng. Lần này kiểm tra tốc độ lại là người đầu tiên.

    Dương Vũ hít sâu một hơi.

    Hắn tới tiến hành sát hạch Chuẩn Vũ Giả đã gần mười lần, đều trượt khi kiểm tra tốc độ.

    - Dương ca, cố gắng lên.
    La Phong nhè nhẹ vỗ vai Dương Vũ.

    - Hãy chờ xem.
    Dương Vũ điều chỉnh nhịp hô hấp một chút rồi đi tới đường băng.

    Giáo quan Giang Niên cau mày nhìn cảnh này. Dương Vũ cũng thuộc khu Nghi An nhưng hắn đã thất bại rất nhiều lần khi “kiểm tra tốc độ”.

    - Ầm!
    Dương Vũ đạp xuống mặt đất, phát ra những thanh âm trầm thấp, mạnh mẽ vung tay. Lực đạp mạnh xuống đất khiến tốc độ của Dương Vũ gia tốc tới cực hạn rất nhanh. Vẻ mặt hắn dữ tợn, trên trán gân xanh giật giật, cắn răng điên cuồng chạy thật nhanh. Lúc lướt qua đích còn phát ra một tiếng gầm khẽ đầy áp lực!

    ”Nhất định phải qua!”
    Lúc Dương Vũ dừng lại, trong lòng gầm lên.

    Hắn quay đầu thấp thỏm nhìn, chỉ thấy lúc này La Phong đang giơ ngón tay cái với hắn. Thấy thế, trong phút chốc Dương Vũ giống như đã lên tới thiên đường.

    - Ha ha, Dương Vũ, vận khí không tệ. Đã qua rồi.
    Giáo quan Giang Niên cũng phát ra tiếng cười sang sảng.

    Dương Vũ vội chạy tới, nhìn về phía màn hình hiển thị

    - Phù, nguy hiểm thật.
    Dương Vũ nở nụ cười, nếu trạng thái kém một chút, tốc độ có thể không đạt đến 25m một giây, có thể một lần nữa bị thất bại.

    - Ừm, qua!
    Tổng giáo quan Ô Thông cũng lộ ra nụ cười.
    - Kế tiếp.

    Cả đám lần lượt tiến hành kiểm tra. Lần trước kiểm tra lực quyền “sức mạnh”, La Phong là người thứ hai kiểm tra. Còn lần này khi kiểm tra tốc độ, La Phong lại là người thứ hai từ dưới lên.

    Chẳng mấy chốc đã tới lượt hắn.

    - La Phong.
    Tổng giáo quan Ô Thông hô.

    - Tên điên, cố gắng lên, chúng ta cần phải cùng đi tới Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch.
    Dương Vũ cổ vũ. La Phong mỉm cười gật gật đầu rồi đi tới trên đường băng, hơi điều chỉnh nhịp hô hấp của mình một chút rồi dễ dàng lướt về phía trước hai bước. Khác với Dương Vũ thuần túy dùng sức mạnh, La Phong lại làm cho người ta có cảm giác được rất buông lỏng.

    - Vèo!
    Phát lực, La Phong tựa như một con báo đột nhiên bắn ra, nhanh chóng vô cùng, mang theo một luồng kình phong lóe thẳng tới đích. Mắt thường cũng có thể nhìn ra, tốc độ của La Phong rõ ràng cao hơn những người vừa rồi một chút.

    “Cảm giác rất tốt.” La Phong vừa quay đầu, đã thấy Dương Vũ cũng giơ ngón tay cái lên. Đến cả Tổng giáo quan Ô Thông và giáo quan Giang Niên đều khó kìm được sự tán thưởng phải gật gật đầu.

    La Phong đi tới nhìn, trên màn hình hiển thị số...
    - Tốc độ rất khá, còn cao hơn giới hạn chuẩn nhiều.

    Tổng giáo quan Ô Thông mỉm cười gật đầu.
    - Người cuối cùng, Đồng Quan.

    ××××××

    Liên tiếp tiến hành kiểm tra lực quyền, tốc độ. Kiểm tra lực quyền đào thải một người. Kiểm tra tốc độ đào thải hai người. Chỉ còn lại có năm người. Mục thứ ba chính là sát hạch “tốc độ phản ứng thần kinh”.

    - Đi theo ta.
    Tổng giáo quan Ô Thông dẫn một đám vũ giả, cùng với năm người tham gia sát hạch còn lại đi tới phòng luyện võ “nơi có phòng kiểm tra phản ứng thần kinh”.

    Đây là một gian phòng đại khái rộng 100 m2.

    Đương nhiên nếu so với phòng luyện võ rộng mấy ngàn mét vuông thì phòng kiểm tra phản ứng thần kinh rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều. Chỉ thấy một dụng cụ đắt tiền rất lớn đang bày trên mặt đất. Phía trước dụng cụ, chính là một đống những nòng súng trông như súng máy liên thanh sáu nòng Gatling. Nhưng súng này thì còn nhiều nòng hơn, chừng hơn mười cái nòng.

    - Người đầu, Đồng Quan.
    Tổng giáo quan Ô Thông hô.

    Đại hán có râu quai nón lập tức đi tới trước nòng súng máy kiểm tra, đứng trong một vòng tròn đường kính ba mét sáu.

    - Cộp!
    Chốt được mở ra.

    Phía ngoài vòng tròn đường kính ba mét sáu, những màn sương hồng quang bỗng bắn lên cao, trong lúc nhất thời người được kiểm tra trong vòng tròn trông giống như bị sương mù như tấm lụa màu đỏ vây quanh.

    - Nhớ kỹ, bất luận làm sao, đều không được ly khai phạm vi vòng tròn. Một khi ly khai phạm vi vòng tròn, coi như thất bại. Thân thể đụng vào hồng quang, sẽ bị trừ điểm.
    Tổng giáo quan Ô Thông nói xong, bước tới bên cạnh máy kiểm tra phản ứng thần kinh, ấn vào cái nút bên ngoài. Điều chỉnh cường độ kiểm tra.

    Cường độ cũng chia ra rất nhiều cấp bậc.

    Nút đầu là sát hạch học viên trung cấp. Còn nút cao nhất... Đó là kiểm tra cường giả vũ giả loại cao nhất tới kiểm tra.

    - Bắt đầu!
    Tổng giáo quan ấn một cái núi màu đỏ.

    - Đô... đô...
    Nòng súng máy kiểm tra phản ứng thần kinh bắt đầu xoay tròn. Trong nháy mắt, gần như trên mười họng súng trong súng máy bung ra từng đạo hồng quang, tốc độ có nhanh có chậm, đến cả quỹ tích phi hành cũng không đồng bộ, rất rối loạn, nhanh chóng bắn vào phạm vi vòng đỏ.

    Chỉ thấy đôi mắt đại hán râu quai nón nhìn như đóng đinh về phía trước, thân thể nhanh chóng không ngừng tiến lui như chớp, xuyên qua một vài kẽ hở giữa những viên đạn màu đỏ bắn ra.

    - Phốc! Phốc!
    Liên tiếp hai chỗ bị đạn bắn trúng.

    Nhưng “viên đạn” đều có đầu cao su, uy lực rất nhỏ, tốc độ không nhanh, bắn trúng vào người cũng không đau.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

    Đại hán râu quai nón liều mạng không ngừng né tránh trong vòng. Chẳng mấy chốc thời gian đã được một phút.

    - Ô...
    Tổng giáo quan Ô Thông ấn cái nút xong, nòng súng máy kiểm tra lập tức nhanh chóng chậm lại, rồi không xoay tròn nữa. Giữa màn hình hiện ra rất nhiều dữ liệu.

    - 60 giây, bị bắn trúng 57 lần, đụng phải hồng quang ba lượt. Chưa hợp lệ, loại!
    Tổng giáo quan Ô Thông nói, đồng thời ném ra chứng minh thư cho đại hán râu quai nón.

    - Còn thiếu chút nữa.
    Đại hán râu quai nón cắn răng, lắc đầu đi ra khỏi phạm vi vòng tròn màu đỏ.

    - Kế tiếp, La Phong.
    Tổng giáo quan Ô Thông nói.

    La Phong và Dương Vũ kích quyền lẫn nhau, rồi sau đó đi thẳng vào phạm vi vòng đỏ.

    Đứng trong vòng đỏ, phía trước nòng súng máy kiểm tra đang chĩa về phía mình. La Phong hít sâu một hơi, khi hắn chưa vào vũ quán, ở nhà thường xuyên luyện tập thân pháp, về phương diện né tránh luôn là thứ bản thân mạnh nhất. Trước khi thi đại học, thông thường trong vòng 60 giây hắn bị bắn trúng 50 lần tới 55 lần. Còn bây giờ tố chất thân thể ta tăng lên, phản ứng nhanh hơn, việc vượt qua kiểm tra càng không thành vấn đề.

    - Nhớ kỹ, ngàn vạn không được đi ra khỏi vòng tròn, đi ra khỏi vòng tròn là thất bại ngay. Thân thể đụng vào hồng quang là mất điểm.
    Tổng giáo quan Ô Thông nói xong, ấn cái nút màu đỏ.

    - Đô... đô...
    Nòng súng máy kiểm tra phản ứng thần kinh nhanh chóng gia tốc, chẳng mấy chốc xoay tròn tới một tốc độ cực nhanh. Ngay sau đó, trong nháy mắt, trên mười họng súng bắn ra từng đạo hồng quang. Những viên đạn cao su lập tức bắn nhanh tới.

    - Hả?
    Đôi mắt La Phong nhìn như đóng đinh, trong đầu nhanh chóng tính toán vị trí, cả người giống như một con mèo linh hoạt, không ngừng né trước tránh sau, lần lượt tránh những viên đạn cao su. Đương nhiên cũng có một vài viên do tốc độ quá nhanh thật sự không thể né tránh, chỉ có thể chịu “Một đạn”.

    La Phong nhanh chóng né tránh, còn đám vũ giả ở cạnh quan khán đều xì xầm đàm luận.
    - Tiểu tử này không tệ, tốc độ phản ứng dường như càng ưu tú hơn.

    - Rất nhanh. Thân pháp rất tốt, cơ sở rất vững chắc. Ngươi nhìn, hai chân giống như đệm thịt dưới vuốt mèo, mỗi một lần thân pháp dời đi đều không mất trọng tâm, có thể trong nháy mắt thay đổi phương hướng. Loại thân pháp này... nếu không phải thiên tài thì không có mười năm khổ công cũng không thể đạt đến cơ sở kiên cố như vậy.
    Đám vũ giả ở đây đều tỏ vẻ thán phục.

    Có thể tố chất thân thể của vũ giả là do tu luyện mà tăng lên nhưng thân pháp, đao pháp, đều phải dựa vào kinh nghiệm. Không phải có sức mạnh thân thể mạnh là thân pháp sẽ cao.

    - Ô...
    Ấn vào cái nút xong, máy kiểm tra phản ứng thần kinh xoay chậm lại rồi dừng hẳn, trên màn hình hiện lên một loạt các dữ liệu.

    - Trong 60 giây, bị bắn trúng 28 lần, chưa đụng vào hồng quang. Loại ưu!
    Tổng giáo quan Ô Thông thoáng lộ nụ cười.

    - Không tệ, La Phong, chúc mừng ngươi. Chỉ cần đợi khi có văn kiện chính thức truyền tới, tin tức sẽ ghi vào hồ sơ công dân của ngươi, ngươi sẽ là một Chuẩn Vũ Giả rồi!
    Thông thường khi vượt qua sát hạch, trong vòng bảy ngày sẽ có giấy chứng nhận chính thức, hơn nữa còn ghi vào hồ sơ công dân.

    La Phong dùng sức nắm chặt hữu quyền:
    - Rốt cục đã thành công rồi!

    Mình rốt cục trở thành Chuẩn Vũ Giả rồi!

    - La Phong, ngày 1 tháng 8 sẽ có Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch. Đến sáng hôm đó tới Hội Quán Cực Hạn tập hợp, được giáo quan dẫn đi, cùng những Chuẩn Vũ Giả khác đi tới một vùng ngoài khu vực thành thị của căn cứ nhân loại để săn giết quái thú! Đợi thông qua sát hạch thực chiến, ngươi sẽ là một vũ giả chính thức.

    Giáo quan Giang Niên mỉm cười nói.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51814
    Topic góp ý bản dịch: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51815
    ---QC---


  2. Bài viết được 120 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    baogia2008,beyeu008,binhdi,blackfox,bombombom,bookwormhn,bopday2004,builiem1,chuoituan,chuotconmapu,chuthiennguyen,ct_funny,cuongi17,david19,doimatquy,dongpham,duccowboy,duimurua,forever4th,gamap,gaquay,ga`ah,Hamnang,hoapv,Hoàng Giang,holyushi,hunglephi,jinchuriky,kaka1,khomedo2006,kiemsi,kikel,konggiaday,larva,ngo dinh long,Nguachien,nguoisoidk01,nguyenhieunyt,nguyen_duong,nmt1986,o0jack0o,phongluucongtu113,quannh0693,quânkhuthủđô,ruoigiabattu,Saman_94,sgk_12m,springmount3785,spyderway,stardust1993,swolf,thachvien,thanchetkaka,thandaodt,thekingmuhn,thoike123,tienlavoke,ttdv,ttttt,tuansoibk,umedaboy,Vạn Ngọc Hào Hoa,vuadauhoa,xxxsecret,YSL,zingzing244,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Phong Lưu Bang
    Bài viết
    6,416
    Xu
    8,627

    Mặc định

    Quyển 1 - 100 mét, 4 giây
    Chương 12: Ngũ tâm hướng thiên

    Người dịch: workman
    Biên tập: vandai79

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    - Vâng!!!
    La Phong phấn khích gật đầu.

    Tổng giáo quan Ô Thông đứng bên cạnh máy kiểm tra phản ứng thần kinh, cười nói:
    - Tốt lắm, người kế tiếp, Bạch Dương.

    La Phong đi đến bên Dương Vũ. Dương Vũ tỏ vẻ kinh hỉ, khẽ nói:
    - Tên điên, chúc mừng!!! Bây giờ ngươi đã là Chuẩn Vũ Giả. Chỉ cần thông qua Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch nữa là đã có thể thành vũ giả rồi!

    La Phong cũng thầm thì nói:
    - Dương ca, chắc chắn huynh cũng sẽ vượt qua kiểm tra phản ứng thần kinh. Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau tiến hành khảo hạch thực chiến.

    - Ừm!
    Trong lòng Dương Vũ cũng rất chờ mong.

    Sau đó La Phong và Dương Vũ tập trung sự chú ý vào những người đang được sát hạch.

    Chẳng mấy chốc, liên tiếp có hai người kiểm tra xong, một thành công, một thất bại.

    - Người cuối cùng, Dương Vũ!
    Tổng giáo quan Ô Thông hô.

    Dương Vũ hít sâu một hơi, hắn chờ ngày này lâu lắm rồi. Lúc trước hắn luôn bị chặn lại khi kiểm tra tốc độ. Bây giờ đã có tư cách sát hạch hạng mục cuối cùng của Hội Quán Cực Hạn - Kiểm tra phản ứng thần kinh.

    - Cố gắng lên!
    La Phong cổ vũ.

    - Yên tâm!
    Dương Vũ đi nhanh vào trong phạm vi vòng đỏ. Khi Tổng giáo quan Ô Thông ấn nút khởi động, lập tức nòng súng máy kiểm tra phản ứng thần kinh bắt đầu xoay tròn, chẳng mấy chốc đã đạt tới tốc độ cực nhanh. Hơn mười họng nòng súng trong nháy mắt bắn ra hàng tá viên đạn cao su, trùm kín cả vòng đỏ.

    Chỉ thấy Dương Vũ nhanh chóng di động trong phạm vi một bước về phía trước. Ngắn phi thường!

    ”Hả?”
    La Phong thấy thân pháp tránh né của Dương Vũ, thầm kinh ngạc.

    ”Thân pháp của Dương ca có vẻ hơi cứng. Không có được sự linh hoạt nhanh chóng như của ta. Nhưng loại thân pháp này của Dương ca có hiệu suất rất cao. Biên độ mỗi lần tránh né cũng không lớn. Cơ bản hắn không sử dụng hết phạm vi đường kính ba mét sáu của vòng đỏ, chỉ di động trước sau chừng một bước.”

    Tuy Dương Vũ di động trong phạm vi nhỏ nhưng hiệu suất tránh né cũng rất cao.

    ”Loại thân pháp này dùng trong thực chiến sẽ rất hữu dụng. Nhưng lại phải có sự khống chế vô cùng tinh tế, nếu không khi xuất hiện chỉ một chút sai sót thì lợi trảo của quái thú có thể xé rách thân thể của vũ giả!”
    La Phong thầm đánh giá. Ít nhất loại thân pháp này dưới con mắt La Phong có hiệu suất rất cao, nhưng tính nguy hiểm cũng rất lớn.

    Chẳng khác gì nhảy múa trên mũi đao.

    - Tíc...
    Chẳng mấy chốc một phút đã qua. Nòng súng máy kiểm tra phản ứng thần kinh ngừng xoay tròn.

    - 60 giây, bị bắn trúng 52 lần, chưa chạm hồng quang, hợp lệ. Qua kiểm tra!
    Tổng giáo quan Ô Thông nói.

    Bên trong vòng đỏ, Dương Vũ nắm chặt hai đấm với vẻ kích động. Cánh tay nổi đầy gân xanh, đôi mắt mờ ảo ứa lệ. Để có ngày này, hắn đã chờ đợi lâu lắm rồi. Rốt cục, hắn cũng thực hiện được giấc mộng, cách danh hiệu Vũ Giả trong truyền thuyết chỉ một bước cuối cùng nữa thôi.

    - Dương Vũ!
    Tổng giáo quan Ô Thông nhíu mày nói:
    - Loại thân pháp tránh né công kích này của ngươi thuộc loại “Nhập vi” cấp (1). Khi sinh tử chém giết với quái thú, thông qua biên độ di động nhỏ của mình khiến cho công kích của quái thú trượt qua thân thể, không tổn thương đến bản thân! Vì biên độ di động của thân thể nhỏ nên thời gian cũng ít, có thể thực hiện nhiều lần né tránh hơn, hiệu suất cực cao.

    (1: Thân pháp né tránh có biên độ giao động nhỏ nhưng nhanh, linh hoạt)

    - Nhưng loại thân pháp này có khó khăn rất lớn. Một khi có chút sai sót, vốn ngươi tính toán là lợi trảo của quái thú cách thân thể ngươi hai cm, không làm thương tổn đến ngươi. Nhưng khi xuất hiện sai số... lợi trảo của quái thú có thể xẹt qua thân thể, mổ bụng xé ruột ngươi! Lúc chém giết với quái thú, nếu phạm sai lầm, rất có thể sẽ chết. Do đó...

    - Ta khuyên ngươi, sau này khi chiến đấu với quái thú, lúc tránh né phải cố gắng xa một chút. Để mình có đường (2) mà cứu vãn.

    (2: Nguyên văn: dư địa – chừa đất)

    Tổng giáo quan Ô Thông trịnh trọng nói:
    - Với thực lực ngươi bây giờ, nên huấn luyện thân pháp cơ sở cho nhuần nhuyễn. Hiệu quả chắc chắn sẽ tốt hơn.

    Dương Vũ cả kinh, rồi sau đó trịnh trọng gật gật đầu:
    - Dạ, Tổng giáo quan.

    - Dương Vũ, ngươi phải ghi nhớ những lời này của Tổng giáo quan. Trong võ đạo, phải tránh tham công liều lĩnh. Thân pháp “Nhập vi” cấp rất mạnh nhưng nếu không có thực lực mà cưỡng ép thi triển, chỉ biết bắt chước bừa thì chỉ khiến cho người ta chê cười.
    Giáo quan Giang Niên nhắc nhở.

    Tổng giáo quan Ô Thông cười nói:
    - Tốt lắm, lần này sát hạch Chuẩn Vũ Giả, tổng cộng có ba người vượt qua kiểm tra là La Phong, Bạch Dương và Dương Vũ.

    Trong mắt ba người La Phong, Dương Vũ, Bạch Dương đều có vẻ vui sướng không thể áp chế.

    Nếu không phải xung quanh có một đám tiền bối vũ giả thì e rằng bọn họ sớm đã hứng thú gào to, nhảy lên rồi.

    - Các vị, việc tiếp theo là kí kết hợp đồng khảo hạch thực chiến, các ngươi ký giúp cho.
    Nói rồi Tổng giáo quan Ô Thông nhìn về phía một nam tử tóc bạc mặc áo đen luôn luôn đứng ở một bên, cười nói:
    - Đội trưởng, để ngươi đợi lâu như vậy. Xin lỗi, đi, chúng ta đi ra ngoài.

    ”Đội trưởng?”
    Ba người La Phong chấn động. Tổng giáo quan là người có vị trí cao nhất trong tất cả Cực Hạn Vũ Quán ở Dương Châu thành, địa vị cực cao. Hắn gọi “Đội trưởng”, vậy nam tử tóc bạc, áo đen đó có thân phận gì chứ?

    Ánh mắt nam tử tóc bạc, áo đen nhìn lướt qua ba người La Phong. Trong lúc nhất thời La Phong cảm thấy đôi mắt của người này như tinh không bao la, toàn thân lập tức như bị hút vào trong đó. Nhưng ngay sau đó La Phong chợt giật mình, cả người đã tỉnh táo lại.

    ”Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”
    La Phong đột nhiên phát hiện bên cạnh, cả Dương Vũ lẫn Bạch Dương đều có vẻ mặt dại đi.

    ”Đáng sợ thật, một ánh mắt cũng khiến cho cả ba hoàn toàn dại đi.”
    La Phong cảm thấy khiếp sợ.

    Thực lực này thật là đáng sợ.

    Nếu như hai người đối chiến, lúc còn chưa giao thủ thì đối phương dùng một ánh mắt đã khiến cho ý thức mình mơ hồ. E rằng đợi bản thân tỉnh táo lại thì đã bị đối phương một đao đâm thủng tim rồi.

    Nam tử tóc bạc, áo đen mỉm cười, kinh ngạc nhìn thoáng qua La Phong.
    - Tiểu gia hỏa (3), thiên phú không tệ, nên cố gắng nhiều.

    (3: Tương đương với từ chú nhóc, cậu bé... nhưng nhiều truyện vẫn để nguyên cho có chất kiếm hiệp, vì vậy tớ vẫn để - BTV)

    Nam tử tóc bạc áo đen mỉm cười với La Phong.

    - Ủa, lực ý chí cũng không tệ, chậc chậc.
    Tổng giáo quan Ô Thông cũng hài lòng gật gật đầu.

    Sau đó, Tổng giáo quan Ô Thông và nam tử tóc bạc, áo đen lập tức rời đi.

    - Làm sao vậy, vừa rồi là chuyện gì thế?

    - Ta làm sao vậy?
    Lúc này, Dương Vũ và Bạch Dương mới tỉnh lại. Hai người nhìn nhau rồi nhớ lại chuyện lúc trước, không khỏi sợ tới mức toát mồ hôi lạnh. Bất luận là Dương Vũ, Bạch Dương hay La Phong, từ khi trưởng thành tới giờ thì nam tử tóc bạc, áo đen vừa rồi đúng là nhân vật đáng sợ nhất.

    ”Nam tử tóc bạc, áo đen này luôn ở bên qua sát chúng ta kiểm tra nhưng từ khi bắt đầu tới vừa rồi, ta căn bản không chú ý tới sự tồn tại của hắn.”
    La Phong thất kinh.

    ”Không động tĩnh gì, giống như trong không gian không có người này. Quá khó tin. Không đúng...”
    La Phong cố gắng nhớ lại tướng mạo của nam tử tóc bạc, áo đen lúc nãy nhưng lại khiếp sợ khi phát hiện...

    ”Mình chỉ nhớ đôi mắt làm cho kẻ khác như lún xuống, căn bản không nhớ nổi hình dáng người nọ trông như thế nào.”

    - Ba người các ngươi tới đây.
    Giáo quan Giang Niên đợi đám vũ giả tỉnh lại, mới cười nói.

    - Tới phòng luyện võ.

    Từ phòng kiểm tra phản ứng thần kinh đi đến phòng luyện võ đang rộng mở.

    - Đây là ba hợp đồng Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch.
    Một lão béo trong đám vũ giả lấy từ góc phòng luyện võ ra ba bản hợp đồng.

    - Một khi tham gia Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch, nếu trong quá trình đó bị quái thú giết thì không liên quan gì tới Cực Hạn Vũ Quán ta! Đương nhiên, tỉ lệ tử vong Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch rất thấp.

    La Phong, Dương Vũ cùng Bạch Dương đều nhận hợp đồng, lật xem nội dung.

    - Tỉ lệ tử vong thấp, nhưng tỷ lệ thương tật lại không thấp.
    Một tráng hán đầu trọc với giọng trầm trầm nói:
    - Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch là chiến đấu sinh tử với quái thú! Đương nhiên đây là chiến đấu ở mức cơ bản nhất. Sau này các ngươi một mình đi tới khu vực săn giết quái thú nguy hiểm thì nguy hiểm sẽ đáng sợ hơn Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch nhiều. Nếu đến cả cửa này cũng không qua được thì sẽ không có tư cách làm vũ giả.

    Ba người La Phong, Dương Vũ, Bạch Dương nhìn nhau.

    Hợp đồng rất đơn giản, chủ yếu là nói trong khi khảo hạch thực chiến mà xuất hiện tử vong hay thương tật thì Cực Hạn Vũ Quán sẽ không chịu trách nhiệm.

    Ba người không hề do dự, kí tên thẳng vào đó.

    - Ừm.
    Giáo quan Giang Niên bên cạnh cười khẽ nói:
    - Được, hôm nay là ngày 1 tháng 7, cách thời gian khảo hạch thực chiến một tháng. Trong một tháng này, các ngươi phải chuẩn bị cho tốt. Được rồi...

    Nói rồi giáo quan Giang Niên đi tới chỗ bàn phím, nhanh chóng ấn một vài phím. Chẳng mấy chốc trên bức tường của phòng luyện võ hiện lên màn hình trong suốt, trên đó xuất hiện một bài viết.

    Bài có tựa đề là...”Phương pháp tu luyện Nguyên năng gien”.

    - Hả?
    La Phong không khỏi nín thở.

    Thân thể những vũ giả sở dĩ cường đại, một vài vũ giả bậc nhất thậm chí còn có tốc độ vượt qua cả vận tốc âm thanh. Một đao có thể bổ vỡ tấm thép dày vài mét! Đương nhiên, bây giờ thực lực đám La Phong chênh lệch rất lớn so với những cường giả trong truyền thuyết này.

    Vũ giả tại sao cường đại?

    Chính là dựa vào Nguyên năng gien (năng lượng nguyên thủy của gien )!

    - Năm đó, thời kỳ Đại Niết Bàn. Nhân loại bị nhiễm virus RR, sinh ra kháng thể. Gien trong người biến đổi trở nên ưu hoá.
    Giáo quan Giang Niên cười khẽ nói:

    - Khi gien được ưu hoá tới mức độ nhất định, có thể hấp thu nhiều tia năng lượng trong vũ trụ, rồi dung nhập vào những tế bào toàn thân! Trong quá trình này, gien được ưu hoá, xương cốt, tế bào, máu, nội tạng, da vân vân đều sẽ phát sinh tiến hoá, đề cao không ngừng!

    - Xương cốt của các ngươi có thể trở nên cứng hơn kim cương cả hàng chục, hàng trăm lần. Nội tạng các ngươi có thể cường đại nín thở nửa giờ trong nước, thậm chí lâu hơn!

    - Tất cả những điều này đều phải dựa vào năng lượng mà các ngươi hấp thu từ vũ trụ, dung nhập vào mỗi tế bào, thành năng lượng cho bản thân mình. Cũng chính là - Nguyên năng gien!

    Giáo quan Giang Niên chỉ vào bài viết trên màn hình:
    - Đây chính là phương pháp tu luyện nguyên năng gien - phương pháp tu luyện Ngũ Tâm Hướng Thiên! Trên cả địa cầu, duy nhất chỉ có một loại phương pháp tu luyện nguyên năng gien.

    La Phong lập tức cẩn thận đọc bài viết.

    Nguyên năng gien, ưu hoá gien do nhân loại tiến hoá!

    ”Nguyên lai là như vậy.”
    Sau khi La Phong đọc kỹ, lập tức hiểu ngay.

    Người thường không thể tu luyện được vì mức độ gien ưu hoá còn chưa đủ. Thông thường khi đạt tới lực quyền 900 kg, tốc độ 25 mét mỗi giây, tốc độ phản ứng thần kinh đạt giới hạn của Chuẩn Vũ Giả. Khi đạt tới mức độ đó, mức độ gien ưu hoá cũng đạt tới mức hợp cách. Chín mươi phần trăm Chuẩn Vũ Giả đều có thể bắt đầu tu luyện nguyên năng gien!

    - Một tháng tới, các ngươi có thể bắt đầu thử tu luyện nguyên năng gien.
    Giáo quan Giang Niên cười khẽ nói:
    - Về phần “Đạo dẫn thuật” trân quý nhất thì phải chờ khi các ngươi trở thành vũ giả, gia nhập vào Cực Hạn Vũ Quán hoặc quân đội mới có thể có được.

    Phương pháp tu luyện nguyên năng gien, toàn thế giới chỉ có một loại.

    Nhưng đạo dẫn thuật thì trên toàn thế giới có ngàn vạn loại. Tu luyện đạo dẫn thuật khác nhau có thể khiến tốc độ tu luyện nguyên năng gien có sự chênh lệch rất nhiều. Thậm chí còn chênh lệch mấy chục lần. Đạo dẫn thuật mới là thứ mà các thế lực coi trọng nhất nhất.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51814
    Topic góp ý bản dịch: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51815
    Lần sửa cuối bởi vandai79, ngày 13-08-2010 lúc 23:16.

  4. Bài viết được 116 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Ông Già,baogia2008,beyeu008,blackfox,bombombom,bookwormhn,bopday2004,builiem1,chuoituan,chuthiennguyen,ct_funny,cuongi17,david19,doimatquy,duccowboy,duimurua,forever4th,gamap,gaquay,Hamnang,hoapv,Hoàng Giang,holyushi,hunglephi,jinchuriky,kaka1,khomedo2006,kiemsi,kikel,konggiaday,larva,leducdai,ngo dinh long,Nguachien,nguoisoidk01,nguyenhieunyt,nguyen_duong,nmt1986,o0jack0o,phongluucongtu113,quannh0693,quânkhuthủđô,Quy_Le,ruoigiabattu,Saman_94,sgk_12m,springmount3785,spyderway,stardust1993,swolf,thachvien,thanchetkaka,thandaodt,thekingmuhn,thoike123,tienlavoke,ttdv,ttttt,tuansoibk,umedaboy,Vạn Ngọc Hào Hoa,vuadauhoa,vulord,YSL,zingzing244,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Phong Lưu Bang
    Bài viết
    6,416
    Xu
    8,627

    Mặc định

    Quyển 1 - 100 mét, 4 giây
    Chương 13: Vui Sướng

    Người dịch: workman
    Biên tập: vandai79

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    - Giáo quan.
    Bạch Dương không kìm được, hỏi:
    - Nghe nói Đạo dẫn thuật rất thần kỳ. Nhưng thần kỳ ra sao? Sao nó có thể làm cho tốc độ tu luyện nguyên năng gien gia tăng lên?

    Lúc này, giữa phòng luyện võ có một trung niên với mái tóc hơi hoa râm mở lời nói:
    - Bạch Dương, ta giải thích với ngươi thế này. Nếu các ngươi không tu đạo dẫn thuật mà chỉ sử dụng phương pháp tu luyện Ngũ Tâm Hướng Thiên thì một ngày chỉ có thể luyện hóa năm phút là tế bào toàn thân đã bão hòa rồi, không thể hấp thu hơn!

    - Nhưng nếu tu luyện đạo dẫn thuật, dung lượng tế bào của các ngươi sẽ lớn hơn nhiều. Có thể để các ngươi tu luyện tám phút, mười phút, thậm chí còn tới một giờ!

    Trung niên đó nhìn về phía ba người La Phong.
    - Bây giờ các ngươi đã minh bạch chưa?

    Vừa nghe xong, La Phong giật mình.
    ”Hóa ra đạo dẫn thuật làm cho từng tế bào, mỗi ngày ăn được nhiều “cơm” hơn.”

    La Phong thầm nghĩ: “Tế bào hấp thu nhiều tia năng lượng vũ trụ để chuyển hóa thành nguyên năng gien cũng giống như người ăn cơm! Giả thiết một người chỉ có thể ăn ba chén cơm, tu luyện đạo dẫn thuật chính là làm cho người ta một ngày có thể ăn năm chén cơm, mười chén cơm.”

    Giang Niên mỉm cười nói:
    - Nếu các ngươi không tu luyện đạo dẫn thuật, giả thiết là tế bào có thể hấp thu một đơn vị năng lượng! Một khi tu luyện đạo dẫn thuật, tế bào có thể hấp thu thành hai đơn vị năng lượng, ba đơn vị, thậm chí nhiều hơn! Nói cách khác, ngươi tu luyện một năm, có thể vượt qua người khác tu luyện mười năm! Đây là mị lực của đạo dẫn thuật.

    Đám vũ giả ở đây ai nấy đều mở lời đàm luận, rõ ràng là có rất nhiều thứ để nói.

    - Nói về đạo dẫn thuật thì Thế giới đệ nhất cường giả, Tổng quán chủ toàn cầu của Cực Hạn Vũ Quán chúng ta là “Hồng” đã sáng chế ra chín bộ nhất đẳng đạo dẫn thuật. Nếu các ngươi gia nhập vào Cực Hạn Vũ Quán, tùy vào mức độ cống hiến cho vũ quán thì sẽ có cơ hội học được đạo dẫn thuật cao nhất.

    Đám vũ giả đều cười, hấp dẫn đám ba người La Phong.

    Trên thế giới, các thế lực lớn đều hy vọng càng ngày có nhiều vũ giả.

    - Giáo quan.
    La Phong đột nhiên mở lời.

    - Hả?
    Giáo quan Giang Niên cười, nhìn về phía La Phong.
    - Chuyện gì?

    - Giáo quan, vừa rồi sao vũ giả tóc bạc, áo đen đi ra với Tổng giáo quan chỉ dùng một ánh mắt đã khiến cho chúng ta không có nổi năng lực phản kháng? Đây là năng lực gì của vũ giả?
    La Phong chưa bao giờ nghe nói về vũ giả lợi hại như vậy, do đó rất rất tò mò.

    Giáo quan Giang Niên mỉm cười, đám vũ giả còn lại cũng cười ha ha.

    - Tiểu tử, người đi cùng Tổng giáo quan là tinh thần niệm sư! So với vũ giả chúng ta thì hiếm hơn nhiều.
    Có vũ giả vừa cười vừa nói:
    - Đương nhiên, tinh thần niệm sư cũng là một loại vũ giả! Nhưng lại là loại vũ giả đáng sợ nhất.

    ”Tinh thần niệm sư?”
    Trong lòng La Phong cả kinh.

    Bây giờ mạng (Internet) rất phát triển. La Phong từng thấy những lời giới thiệu rằng tinh thần niệm sư là tồn tại đặc thù trong quần thể vũ giả, đồng thời cũng là tồn tại phi thường đáng sợ.

    Nhưng rốt cuộc đáng sợ ra sao thì trên mạng không có thông tin.

    - Chờ sau này các ngươi trở thành vũ giả, chẳng mấy chốc sẽ biết tinh thần niệm sư.
    Giáo quan Giang Niên cười nói:
    - Tốt lắm, hôm nay sát hạch Chuẩn Vũ Giả dừng ở đây. Ba người các ngươi cũng có thể về nhà rồi. Ừm, giấy chứng nhận Chuẩn Vũ Giả phải đợi con dấu của cấp trên, nhập vào hồ sơ công dân. Đại khái đợi vài ngày nữa mới có thể tới. Đến lúc đó sẽ thông tri cho các ngươi. Tốt lắm, các ngươi về đi.

    - Dạ, giáo quan.
    Ba người La Phong, Dương Vũ và Bạch Dương quay đầu rời khỏi phòng luyện võ, tới trước cửa Hội Quán Cực Hạn liền bị đám quân nhân đóng ở tiểu khu cầm súng giám thị khi ra khỏi tiểu khu.

    ××××××

    Tại cổng Tiểu khu Minh Nguyệt, ba người La Phong, Dương Vũ và Bạch Dương đều tươi cười.

    - Ta tên là Bạch Dương, là người của trường Quân đội số 1 Giang Nam, quê ở Dương Châu thành, đang lúc nghỉ hè nên tới đây tiến hành sát hạch.
    Bạch Dương đưa tay ra, nắm tay cả La Phong và Dương Vũ.
    - Rất vui được biết nhị vị.

    “Trường Quân đội số 1 Giang Nam ư? Mình vốn là muốn vào trường quân đội này.”
    La Phong cười nói:
    - Ta tên La Phong, vị này là Dương Vũ, hai chúng ta đều là người Cực Hạn Vũ Quán ở khu Nghi An.

    - Khẳng định rằng trong tương lai, La Phong huynh đệ có tiền đồ vô tận. Ngay cả tinh anh ở trường quân đội chúng ta cũng chẳng có bao nhiêu người có thể trở thành vũ giả.
    Bạch Dương rất thích được kết giao bằng hữu. Đối với người trẻ như thế mà đã bước vào hàng ngũ Chuẩn Vũ Giả như La Phong, hắn tự nhiên càng thích kết giao hơn. Không biết chừng trong tương lai, La Phong sẽ thành một đại nhân vật siêu cấp.

    Dương Vũ ở bên cạnh cũng cười ha ha, nói:
    - Không nói nữa, ba chúng ta cùng một ngày, cùng một chỗ thông qua sát hạch, cũng coi như có duyên phận. Hôm nay là ngày tốt lành, chúng ta cùng tìm một tửu lâu ăn với nhau một bữa, vừa ăn vừa tâm sự.

    - Được.
    Bạch Dương cười đáp.

    - Đi.
    La Phong cũng ha ha cười.

    Ba người vừa mới vượt qua kiểm tra sát hạch Chuẩn Vũ Giả nên đều rất hăng hái, chọn một tửu lâu rồi cùng ăn cơm trưa, sau đó chia tay về nhà.

    ××××××

    Hôm nay La Phong uống chút rượu, đến khi lên tàu điện ngầm mới nhớ tới việc gọi điện thoại báo tin vui cho gia đình.

    ”Nhưng, người trong tàu điện ngầm quá nhiều. Sợ rằng nếu mình vừa mở lời nói “vượt qua sát hạch Chuẩn Vũ Giả” thì sẽ khiến cho người ta vây xem.”

    “Thôi đi, đợi ra khỏi tàu điện ngầm sẽ gọi điện thoại cũng không muộn.”

    ...

    Đầu tiên ngồi tàu điện ngầm tuyến số 1 tới ga Trung An. Sau đó từ ga Trung An đổi tuyến số 11 xong sẽ còn phải đi một hồi lâu nữa.

    ”Nói cho cha mẹ đệ đệ thôi.”
    La Phong đang rất hưng phấn.

    ”Chuẩn Vũ Giả chứ bộ...”

    ”Trong nhà đã quẫn bách nhiều năm rồi. Mình cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng có thành tựu!”

    Đứng góc cuối của ga Trung An, La Phong lấy ra điện thoại di động.

    - Reng... reng...!!!
    Ấn số điện thoại xong, La Phong liền đợi.

    - Uy.
    Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm của cậu em. La Phong cười nói:
    - Là ta.

    - Đương nhiên, ngươi cũng không biết anh ngươi là ai à. Đương nhiên là vượt qua kiểm tra rồi. Ha ha, đúng, đúng. Được.
    La Phong cầm điện thoại di động, vui vẻ nói.

    - Ừm, mẹ cũng ở nhà à? Được, ngươi đưa máy cho mẹ.

    - Uy, mẹ, là con, tiểu Phong.
    La Phong vui vẻ vạn phần.

    Mẹ hắn nghe máy điện thoại, thanh âm vui vẻ kích động. Khóe mắt La Phong không khỏi rơm rớm, dù sao để có ngày này bản thân đã phải cố gắng lâu lắm rồi.

    - Mẹ, mẹ hỏi ba lần rồi đó. Con vượt qua kiểm tra sát hạch thật đó. Giấy chứng nhận Chuẩn Vũ Giả vài ngày nữa sẽ phát tới nhà.

    - Con đã ăn rồi, ăn với hai người bạn cũng vượt qua sát hạch khác.

    La Phong cười nói:
    - À, gọi điện thoại cho cha à? Yên tâm đi, mẹ, con không quên đâu. Ừm, con biết rồi.

    Gác máy, trên mặt La Phong không khỏi lộ ra nụ cười.

    Vui vẻ, thỏa mãn!

    Mình phấn đấu lâu như vậy, từ bé đã cố gắng rèn luyện thân pháp, đao pháp, không phải là vì ngày này sao?

    - Phù.
    La Phong thở sâu một hơi, tâm tình bình tĩnh lại chút ít rồi mới quay điện thoại di động của cha. Trong nhà hắn thì La Hồng Quốc chính là một trái núi, là cột trụ trong nhà! Khi chưa trở thành học viên cao cấp của Vũ Quán, tất cả chi tiêu trong nhà đều dựa vào lương của cha.

    Mẹ hắn mặc dù cũng có công việc, nhưng lại phải bỏ nhiều tinh lực vào chăm sóc cho hai con trai, huống chi một đứa còn bị tàn tật.

    Cha làm việc lắp đặt thiết bị cho phòng ốc, công việc rất khổ, từng có vài lần đau lưng hay bị thương ở tay rồi

    ”Cha, từ nay về sau, ngươi không cần phải khổ cực như vậy nữa.”
    La Phong thầm nói.

    - Reng… reng…
    Từng tiếng reo trên điện thoại di động truyền đến, La Phong đợi cha nhấc máy điện thoại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51814
    Topic góp ý bản dịch: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51815

  6. Bài viết được 116 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    baogia2008,beyeu008,binhdi,blackfox,BlueSabatth,bombombom,bookwormhn,bopday2004,builiem1,chuoituan,chuthiennguyen,ct_funny,cuongi17,david19,doimatquy,duccowboy,duimurua,forever4th,gamap,gaquay,Hamnang,hoapv,Hoàng Giang,holyushi,hunglephi,jinchuriky,kaka1,khomedo2006,kiemsi,kikel,larva,leducdai,ngo dinh long,Nguachien,nguoisoidk01,nguyenhieunyt,nguyen_duong,nmt1986,o0jack0o,phongluucongtu113,quannh0693,quânkhuthủđô,ruoigiabattu,Saman_94,sgk_12m,springmount3785,spyderway,stardust1993,thachvien,thanchetkaka,thandaodt,thekingmuhn,thoike123,tienlavoke,ttdv,ttttt,tuansoibk,umedaboy,Vạn Ngọc Hào Hoa,vuadauhoa,vulord,yakumo111,YSL,zingzing244,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Phong Lưu Bang
    Bài viết
    6,416
    Xu
    8,627

    Mặc định

    Quyển 1 - 100 mét, 4 giây
    Chương 14: Là ngươi muốn chết!

    Dịch giả: workman
    Biên tập: vandai79

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    “Ừm, sao không trả lời điện thoại? Bây giờ đã hơn mười hai giờ, là lúc đang ăn trưa. Cha mình đi lắp đồ, thường thì giữa trưa cũng sẽ nghỉ ngơi, phải nghe điện thoại mới đúng chứ!”
    La Phong nghi hoặc, nhìn màn hình điện thoại trong tay rồi mở tính năng “dò tìm và xác định vị trí”. Chẳng mấy chốc trên màn hình đã hiển thị bản đồ của Dương Châu thành. Chấm màu đỏ là nơi La Phong đứng, còn điểm nhỏ màu xanh lá là vị trí điện thoại của cha.

    “Cách chỗ mình không quá xa.”
    Ngay lập tức, La Phong đã biết rõ vị trí cha bây giờ, không khỏi khẽ mỉm cười: “Ta đến gần chỗ cha, tự mình nói cho cha biết là ta trở thành Chuẩn Vũ Giả rồi.”

    Hắn dựa theo vị trí hiển thị trên bản đồ trong điện thoại mà chạy đi.

    ××××××

    Khu Nghi An, tiểu khu Thiên Đô Hoa Viên.

    - Nhanh lên, các ngươi khiêng đồ vào nhanh rồi tranh thủ nghỉ ngơi ăn trưa. Chúng ta cũng phải đi ăn nữa.

    Trong đình viện của một biệt thự liên kế tại tiểu khu, Trương Hạo Bạch với y phục màu trắng nhíu mày thúc giục. Bên cạnh hắn là ba gã bảo vệ có gương mặt lạnh lùng đang đứng.

    - Tiên sinh, đừng nóng. Những vật dụng này đều là đồ đắt tiền, không thể sơ ý được. Mấy anh em, cố lên!

    Chỉ thấy có một chiếc xe tải đang dừng ở ngoài đình viện, trên con đường của tiểu khu. Trên xe tải có những món đồ gỗ được đóng gói rất kỹ.

    Đồ làm bằng gỗ vào niên đại này là vô cùng quí giá, thuộc loại xa xỉ phẩm, ít người dám dùng!

    Do nhân loại hiện nay đều sống ở khu vực thành thị trong căn cứ. Cây cối trồng ở nơi này rất hiếm, phần lớn chỉ có tác dụng trang trí. Thật ra khu vực thành thị bên ngoài căn cứ của nhân loại có vô số cây cối sinh trưởng nhưng ở đó có nhiều quái thú. Để chặt được cây và chuyển đi thì sẽ phải đánh nhau với quái thú, vì vậy có thể tưởng tượng được giá thành của chúng cao bao nhiêu!

    Đại đa số vật dụng hiện nay của con người đều làm bằng nhựa, sản phẩm thủy tinh thì có giá cao hơn. Còn đồ gỗ thì không phải người bình thường nào cũng có thể mua.

    - Cẩn thận một chút.

    Những công nhân của công ty trang trí vô cùng cẩn thận khi di chuyển những vật dụng nặng nề này. Đầu tiên phải khiêng từ trên xe xuống đất, sau đó ba công nhân cùng bê vào biệt thự.

    - Các ngươi cẩn thận một chút.
    Trương Hạo Bạch nhíu mày nhắc nhở:
    - Đó đều là đồ gỗ cao cấp. Nếu làm hỏng thì ông chủ của các ngươi sẽ phạt các ngươi đó.

    - Phù, phù!!!
    Ba công nhân cẩn thận khiêng, những vật dụng này làm bằng gỗ rất tốt, rất nặng, phải hơn một ngàn cân. Để khiêng lên thì cả ba công nhân đều phải cố hết sức.

    - Các anh em, dừng lại nghỉ ngơi một chút đi, đợt lát nữa rồi khiêng hết vào nhà.
    Người công nhân đi phía trước mở lời:
    - Trước hết đặt nó ở đây, chậm một chút, nhẹ nhàng để xuống.

    Ba công nhân cẩn thận đặt đồ vật trên mặt đất, bên trong đình viện, sau đó mới vươn thẳng eo lưng, thở phào một hơi.

    - Lão La, ta đói bụng rồi.
    Một công nhân với hình thể cao lớn của công ty lắp đặt thiết bị vặn người.

    - Xong cái này thì chỉ còn hai cái nữa. Khi lắp đặt xong toàn bộ, mọi người cùng đi ăn cơm.
    La Hồng Quốc nhìn hai nhân viên kia cười hà hà. Ông cũng tùy ý dùng áo lau mồ hôi nhễ nhại trên đầu. Hiện tại đang tháng bảy, lại là giữa trưa, lúc này chính là lúc nóng nhất trong ngày.

    Ba người khiêng mấy thứ đồ vật nặng hơn một ngàn cân vào giờ này thì thật đúng là Cu-Li.

    - Các ngươi nhanh lên!
    Trương Hạo Bạch thúc giục với vẻ hơi sốt ruột.

    - Được rồi!
    La Hồng Quốc cúi lưng bám vào món đồ.

    - Anh em, tăng sức lên, khênh thứ này vào.

    - Tới đây!!! Một… hai… ba… lên!
    Ba người La Hồng Quốc cùng dùng sức, nâng món đồ lên, sau đó cẩn thận đi dọc theo từng bậc thang, chẳng mấy chốc đã tiến vào phòng, một lát sau thì lại đi ra. Khi ba công nhân đi qua bên cạnh Trương Hạo Bạch, mùi mồ hôi xông thẳng ra làm hắn không khỏi nhíu mày.

    ”Người nghèo đúng là người nghèo, làm cái việc như vậy thì cả đời cũng chỉ là Cu-Li mà thôi.”
    Trương Hạo Bạch thầm nghĩ.

    Cha hắn là phú hào, xuất thân từ gia đình giàu có, Trương Hạo Bạch trời sinh rất kì thị những người dưới tầng chót của xã hội, luôn phải làm việc chân tay. Theo hắn, người cam nguyện làm Cu-Li do không có tinh thần phấn đấu, thật đáng đời loại người này.

    - Cẩn thận một chút, đừng để chạm vào mặt cổng.
    Ba người La Hồng Quốc bước từng bước, cẩn thận khênh món đồ di chuyển. Y phục của họ hoàn toàn đã bị mồ hôi ướt đẫm. Mồ hôi hột chảy ròng ròng trên trán, sau đó chảy xuống cổ.

    - Ra phòng ngoài nghỉ ngơi đi.
    Ba người La Hồng Quốc một lần nữa buông đồ đạc xuống, nghỉ ngơi điều chỉnh nhịp hô hấp một chút.

    - Đi!!! Một… hai… ba… lên!
    Ba người La Hồng Quốc mặc dù mệt nhưng loại công việc này họ đã làm hai, ba mươi năm nên cũng quen, biết cực hạn sức lực của mình ở đâu nên rất ít khi mắc lỗi trong lúc vận chuyển vật dụng.

    Một lát sau, La Hồng Quốc lại vận chuyển đồ vật cuối cùng.

    - Nóng quá.
    Trương Hạo Bạch ngẩng đầu nhìn trời.
    - Vương ca, đợi lát nữa chúng ta đi tửu lâu bên cạnh uống với nhau nhé.

    - Cám ơn thiếu gia.
    Ba gã bảo vệ đều cười hà hà đáp.

    Trương Hạo Bạch liếc mắt nhìn ba công nhân đang khiêng món đồ cuối cùng, trong mũi không khỏi phát ra một tiếng hừ nhẹ. Đối với loại người nghèo này, hắn vẫn rất ghét. Đột nhiên ánh mắt Trương Hạo Bạch dừng lại ở miếng cẩm thạch trong đình viện dùng để lát đường. Một khối cẩm thạch có vết nứt. Vết nứt này là do mấy ngày hôm trước hắn và tên bảo vệ tập võ, không cẩn thận làm hỏng.

    “Ô!” Mắt của Trương Hạo Bạch lóe sáng. “Gần đây tiền tiêu vặt không nhiều lắm, vừa vặn có thể kiếm được một chút rồi!”

    Lúc này, ba người La Hồng Quốc đang vận chuyển đồ vật thứ ba.

    Đột nhiên…

    Một loạt tiếng điện thoại di động vang lên. La Hồng Quốc đang vận chuyển đồ đạc bỗng cảm thấy rất vui vẻ: “Hẳn là điện thoại của tiểu Phong rồi.”

    Nhưng La Hồng Quốc đang khiêng hàng, căn bản không thể nghe máy điện thoại, do đó chỉ có thể nhịn, đợi khi buông đồ vật này xuống thì sẽ gọi lại.

    - Trước tiên ra phòng ngoài nghỉ ngơi, nhẹ tay, chậm một chút.
    Ba người La Hồng Quốc khẽ buông đồ xuống.

    La Hồng Quốc móc trong túi ra điện thoại di động. Vừa nhìn màn hình, thấy đúng là do con trai gọi thì không khỏi cười, chuẩn bị gọi lại.

    - Các ngươi làm gì thế?

    - A, bảo các ngươi cẩn thận một chút, mấy người các ngươi sao lại làm như vậy?
    Một tiếng mắng phẫn nộ vang lên.

    Ba công nhân của công ty trang trí đều sửng sốt, vừa quay đầu thì thấy sắc mặt Trương Hạo Bạch âm trầm, ngón tay chỉ vào mặt đường lát cẩm thạch đang bị mớ đồ đạc đặt lên.
    - Các ngươi làm như thế nào thế? Quá không cẩn thận, mặt đường nhà ta bị các ngươi ép cho hỏng rồi. Này, đây là cẩm thạch Nam Sơn, phải ra khu vực thành thị ngoài căn cứ mới có thể tìm được. Một khối cẩm thạch phải tới mười mấy vạn đồng đó. Các ngươi có bồi thường được không? Hả?

    Ba người La Hồng Quốc cúi đầu nhìn.

    Quả thật, trên nền đường, dưới mấy thư đồ đạc, thấy một khối cẩm thạch có một vết nứt nhỏ.

    - Hừ, để ta hỏi ông chủ của công ty các ngươi xem chuyện này là thế nào.
    Trương Hạo Bạch nổi giận đùng đùng.

    - Vương ca, ngươi có số máy điện thoại của công ty lắp đặt thiết bị không, gọi điện thoại cho họ, bảo ông chủ của họ tới đây, nói nhiều với loại người này cũng vô dụng.

    - Ta có đây!
    Tên bảo vệ họ Vương lập tức lấy điện thoại di động, bắt đầu bấm số.

    Ba người La Hồng Quốc nhìn nhau.

    - Không đúng!
    Người công nhân có hình thể cao lớn của công ty trang trí lập tức nói ngay:
    - Vết nứt trên cẩm thạch, lúc trước đã có rồi. Ta thấy từ trước rồi mà.

    - Còn cãi cùn à, cãi cùn thì làm gì được?
    Trương Hạo Bạch cười khẩy một tiếng.

    La Hồng Quốc nhướng mày, là một lão công nhân có kinh nghiệm phong phú, ông biết loại cãi cọ này là phiền toái nhất. Hơn nữa, thông thường công ty sẽ rất chú trọng danh dự. Nếu một khi bị phản ánh mà công ty lại không có chứng cứ để chứng minh vết nứt không phải là do công nhân làm vỡ thì họ sẽ bỏ tiền ra để bồi thường.

    Công ty bồi thường tiền, vậy khẳng định ba công nhân phụ trách vận chuyển sẽ bị khấu từ tiền lương.

    - Anh em, trước hết đưa đồ đạc vào nhà rồi nói sau.
    La Hồng Quốc mở lời, nói rồi muốn nâng đồ đạc lên.

    - Khiêng vào à?
    Trương Hạo Bạch tiến lên vài bước, vươn tay đẩy La Hồng Quốc ra, nhìn quanh ba công nhân, hét to:
    - Đừng làm bộ! Đống đồ này đặt trên cẩm thạch, đây là chứng cớ! Các ngươi muốn đưa đồ vào nhà, sau đó có chết cũng không chịu nhận sao? Hừ, mấy thủ đoạn này của các ngươi ta thấy nhiều rồi. Chờ ông chủ các ngươi tới đây rồi nói lại.

    - Lão La, lão La!!!
    Hai nhân viên kia vội đỡ La Hồng Quốc vừa bị đẩy ngã xuống đất dậy.

    - Không sao đâu.
    La Hồng Quốc bóp bả vai.

    - Sao các ngươi lại đẩy người như vậy?

    - Mấy thứ cẩm thạch này có phải là do chúng ta làm làm hỏng hay không thì chưa chắc lắm, các ngươi đẩy người ta làm gì?

    Hai công nhân kia lập tức trừng mắt phẫn nộ quát. Những người làm việc cực nhọc không sợ trời, không sợ đất, trêu vào họ là máu nóng nổi lên, không phải chuyện lớn thì cũng có thể đánh nhau một trận. Đến lúc đó cho dù bị bắt tới cục cảnh sát, mấy người không có tiền, chỉ có nước liều mạng thì cục cảnh sát cũng không có biện pháp, rồi lại thả những người này ra thôi.

    - Đừng ngang ngược với ta!
    Trương Hạo Bạch tung ra hai cước nhanh như chớp, đạp vào bụng hai người đó.

    - Phốc! Phốc!
    Hai nhân viên này bay ra ngoài, té xuống đất.

    - Hừ, ngang ngược cũng phải ngó nơi này là nơi nào chứ.
    Trương Hạo Bạch cười lạnh một tiếng. Ở khu Nghi An, Trương gia của hắn coi như là một nhà rất có thế lực, đánh vài công nhân thì không có gì là lớn chuyện.

    - Lão Điền, Đại Hầu. Không sao đâu.
    La Hồng Quốc cũng nóng nảy.

    - Cậu kia, sao lại như vậy.
    La Hồng Quốc phẫn nộ quát.

    Trương Hạo Bạch ngửi thấy mùi mồ hôi trên người La Hồng Quốc, không khỏi nhướng mày, phất tay nói:
    - Vương ca, mấy người các ngươi giáo huấn họ đi, để họ yên lặng một chút.

    - Thiếu gia, công ty trang trí bên kia...
    Tên bảo vệ họ Vương đưa điện thoại di động cho hắn.

    - Ừm!
    Trương Hạo Bạch phất tay, ba gã bảo vệ lập tức đi giáo huấn ba công nhân, còn hắn thì cầm máy điện thoại.

    - Đúng, ta ở Thiên Đô Hoa Viên. Bảo ông chủ họ Hầu của các ngươi nghe điện thoại đi. Hầu tổng, hôm nay các ngươi đưa thứ người gì tới chuyển hàng thế? Tay chân vụng về, làm cho miếng cẩm thạch nền đường đến đình viện nhà ta vỡ ra rồi. Các ngươi mau mau cử người tới, tự nhìn mà xử lý đi! Nếu việc này không giải quyết thì khoản tiền mua hàng còn lại cũng đừng nghĩ tới nữa!

    Lời còn chưa dứt…

    - Dừng tay!
    Một tiếng quát lớn từ ngoài đình viện truyền đến.

    Lúc này, đám ba người công nhân La Hồng Quốc bị ba bảo vệ cao to ép vào đứng ở góc đình viện, trên người đầy những dấu chân.

    - Hả?
    Ba bảo vệ cùng Trương Hạo Bạch đều quay đầu nhìn.

    Chỉ thấy trong nháy mắt, một thân ảnh mơ hồ đã vào đình viện. Trương Hạo Bạch liếc mắt đã nhận ra người vừa tới, không khỏi phẫn nộ quát:
    - La Phong, ngươi chạy đến nhà ta hả, đánh hắn cho ta!

    - Mẹ kiếp!
    Vừa nhìn, La Phong đã thấy cha mình đứng trong góc đình viện, toàn thân mồ hôi, trên người còn đầy những dấu chân, đang ôm bụng đứng đó. Mắt hắn lập tức đỏ ngầu. Bao năm qua cha đã sống khổ sở như vậy, còn bị người ta khinh rẻ, hôm nay lại còn gặp việc này nữa.

    Một gã hơi ục ịch trong đám bảo vệ cười lạnh, tiến lên một bước.

    - Biến đi cho ta!
    La Phong quát lớn, nhanh như chớp tung ra một cước trầm trọng, đạp trúng vào hắn. Tên bảo vệ ục ịch vội dùng cánh tay phải để ngăn cản.

    - Bùng!
    Bị một cước đạp mạnh vào người, tên bảo vệ ục ịch lập tức trợn tròn mắt, bay xa bốn, năm mét rồi mới rơi xuống. Hai tên bên cạnh sợ tới mức nhảy dựng lên.

    - La Phong, ngươi dám tới nhà ta đánh người hả?
    Trương Hạo Bạch trừng mắt, quát:

    - Ngươi muốn chết.

    - Là ngươi muốn chết
    Đôi mắt La Phong lóe ra hung quang, nghiến răng, phẫn nộ quát.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51814
    Topic góp ý bản dịch: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51815

  8. Bài viết được 118 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Ông Già,baogia2008,beyeu008,binhdi,blackfox,bombombom,bookwormhn,bopday2004,builiem1,chuoituan,chuthiennguyen,ct_funny,cuongi17,david19,doimatquy,duccowboy,duimurua,forever4th,gamap,gaquay,ga`ah,Hamnang,hoapv,Hoàng Giang,holyushi,hunglephi,jinchuriky,kaka1,khomedo2006,kiemsi,kikel,konggiaday,larva,ngo dinh long,Nguachien,nguoisoidk01,nguyenhieunyt,nguyen_duong,nmt1986,o0jack0o,phongluucongtu113,quannh0693,quânkhuthủđô,Quy_Le,ruoigiabattu,Saman_94,sgk_12m,springmount3785,spyderway,stardust1993,thachvien,thanchetkaka,thandaodt,thekingmuhn,thoike123,tienlavoke,ttdv,ttttt,tuansoibk,umedaboy,Vạn Ngọc Hào Hoa,vuadauhoa,yakumo111,YSL,zingzing244,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 1 - 100 mét, 4 giây
    Chương 15: Ta rất hợp tác với các ngươi

    Người dịch: workman
    Biên tập: Bạch Anh
    Hiệu đính: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    - Lên hết cho ta!
    Trương Hạo Bạch giận tới mức phát điên, mặt đỏ kè, phất tay giận dữ quát.

    Tên La Phong này mà cũng dám tới nhà hắn quấy rối, đánh bảo vệ à!

    - Cẩn thận một chút, tên này có cú đá mạnh lắm!
    Tên bảo vệ ục ịch vừa bị đá ngã xuống đất xoa xoa bụng, khóe miệng có vết máu rỉ ra, trong thời gian ngắn không thể đứng dậy nổi.

    - Tiểu tử này thật ác độc.

    Tên bảo vệ họ Vương và một bảo vệ khác cùng xông về phía La Phong, nhanh chóng vây chặt hắn. Đã chứng kiến lực chân vừa rồi của La Phong nên bọn chúng cũng chẳng dám sơ ý.

    La Phong lúc này đã vọt tới bên cạnh La Hồng Quốc, còn chưa kịp lên tiếng thì La Hồng Quốc đã nói:
    - Ba không sao đâu. Tiểu Phong, cẩn thận phía sau!

    Gần như chỉ trong nháy mắt, hai tên bảo vệ một trái một phải đồng thời tấn công về phía La Phong. Hơn nữa, tên Trương Hạo Bạch cũng lặng lẽ áp sát tới.

    Ba người liên thủ.

    - Hừ!
    La Phong liếc nhìn một chút. Trong nháy mắt xoay người lại, thông qua lực eo lưng, tay phải chém ra với lực đạo xoay tròn, đồng thời giơ tay thành đao, cả cánh tay phải giống như một thanh chiến đao trong chớp mắt chém ngang qua.

    “Vù!”

    Cánh tay của hắn chưa tới gần, kình phong đã thổi tới.

    “Không ổn!” - Tên bảo vệ họ Vương biến sắc, lập tức dùng hai tay ngăn cản nhát chém của La Phong.

    “Ầm!”

    Tiếng va chạm trầm thấp vang lên.

    Tay của La Phong chém vào hai tay của tên bảo vệ họ Vương.

    Tên bảo vệ họ Vương chỉ cảm thấy hai tay như không còn thuộc về mình, vì quá đau đớn nên mất đi cả cảm giác, chỉ cảm thấy khớp tay gần như vô lực, lập tức lui về phía sau, đồng thời hô lớn:
    - Tay phải của ta gãy rồi.

    - Cái gì!
    Trương Hạo Bạch đang chuẩn bị ra tay thì giật mình. Ba tên bảo vệ nhà hắn đều là học viên cao cấp của võ quán, theo lý thì La Phong cũng là học viên cao cấp của võ quán, về sức mạnh hẳn là chênh lệch cũng không lớn, không thể chỉ bằng một đòn chặt tay đã khiến cho cánh tay phải của tên bảo vệ họ Vương, cũng là học viên cao cấp của võ quán gãy được.

    “Không hay!” - Tên bảo vệ họ Vương bị thương, chỉ còn lại mỗi tên bảo vệ áo đen có thân hình cao lớn mà thôi. Tên này thấy hai đồng đội liên tiếp bị đánh bại, nhất thời vừa sợ vừa giận dữ.

    Tên bảo vệ áo đen nghiến răng, gầm khẽ một tiếng rồi tung ra một cước một quyền như tia chớp.

    “Vèo! Vèo!”

    La Phong rất linh hoạt, hai lần nhoáng lên đã tránh được hai đòn công kích, sau đó lại tung ra một cú chặt không hề lưu tình.

    Tay phải giơ lên cao, giống như đao của Quan Công mãnh liệt bổ xuống.

    “Quá nhanh!” - Tên bảo vệ áo đen không kịp tránh né, chỉ có thể dùng hai tay gác lên phía trước, nghiến răng đón lấy đòn chặt xuống. Khi cánh tay đáng sợ của La Phong điên cuồng bổ xuống thì hắn đã cảm thấy sợ hãi.

    “Bình!”

    Tên bảo vệ áo đen chỉ cảm thấy hai tay trong nháy mắt mất đi cảm giác, bị một đòn chặt của La Phong đập thẳng vào khiến cho hai tay mềm nhũn. Cánh tay của La Phong lại không hề giảm khí thế, đè nặng vào hai tay của tên bảo vệ áo đen, nện vào vai của hắn. Lực đạo hơn ngàn cân trong nháy mắt đã làm tên bảo vệ này quỳ rạp xuống đất.

    “Sao có thể như vậy được?” - Trương Hạo Bạch vốn đang chuẩn bị tập kích, lúc này sợ hãi khựng lại.

    Ba tên bảo vệ, một người ôm bụng không đứng dậy nổi, một kẻ bị gãy xương ở cánh tay phải, còn một kẻ bị một cánh tay đè xuống phải quỳ trên mặt đất.

    - Trương Hạo Bạch!
    Đôi mắt La Phong như tóe lửa.

    - Ngươi làm gì, La Phong, ngươi muốn làm gì?
    Trương Hạo Bạch lập tức lùi lại vài bước, gầm lên:
    - Đây là nhà ta. Ngươi tự tiện xông vào nhà dân, làm bị thương người của ta, lại còn dám kiêu ngạo nữa!

    - Dám đánh cha ta, còn dám đạp cha ta!
    Hai tay La Phong nắm chặt, cơ bắp toàn thân như thép, gân xanh như những con giun giật giật, tỏ ra vô cùng dữ tợn.

    - Cha ngươi? Cha ngươi là ai làm sao ta biết. Tại sao ta lại đánh cha ngươi, đạp cha ngươi...

    Trương Hạo Bạch đột nhiên trừng mắt, nhìn về phía ba người công nhân xa xa, mình mẩy xơ xác, còn đầy những dấu chân. Hắn thoáng chốc đã hiểu, tại sao La Phong không hỏi gì mà đã lao thẳng vào đánh người luôn.

    Trương Hạo Bạch nhìn thấy La Phong muốn xông tới, lập tức hét lớn:
    - La Phong, ta cảnh cáo ngươi, ngươi...

    “Bốp!”

    Một cước sắc bén nhanh như tia chớp của La Phong đạp thẳng vào bụng của Trương Hạo Bạch, khiến cho Trương Hạo Bạch nằm dài trên mặt đất, khuôn mặt đỏ bừng.

    - Cảnh cáo cái rắm!
    La Phong vươn tay chụp cổ áo Trương Hạo Bạch, nâng hắn lên, khiến cho cả người hắn lơ lửng trên không.

    - Ngươi, ngươi...
    Trương Hạo Bạch muốn nói, nhưng bị chụp lấy cổ áo, cả người lơ lửng, nên cổ hắn bị ép rất mạnh, việc thở cũng rất khó khăn chứ đừng nói đến nói chuyện.

    - Mau buông nghiệp chủ (1) ra!
    Một tiếng hét phẫn nộ từ xa vang lên. Chỉ thấy hơn mười tên bảo vệ mặc võ trang, ai nấy cũng đều cầm côn cảnh giới (2) vọt tới. Trong tiểu khu Thiên Hoa có rất nhiều nơi đặt camera giám thị, chỗ nào xảy ra chuyện đánh nhau thì chỉ trong nháy mắt các bảo vệ tiểu khu đã biết. Đã có thể ở trong tiểu khu toàn biệt thự liên kế (3), chắc chắn không phải người bình thường, bọn họ nào dám sơ ý.

    Trước tiên nên lập tức tới chỗ này, đồng thời cũng báo cảnh sát.

    (1) nghiệp chủ (业主) : chủ sỡ hữu tài sản, sản nghiệp hay xí nghiệp.

    (2) côn cảnh giới (警戒棍) : cảnh sát hay bảo vệ thường dùng loại côn này, ai xem phim truyền hình, để ý một chút là thấy.

    (3) biệt thự liên kế (联排别墅的) : dãy biệt thự được xây dựng nối tiếp nhau.


    La Phong liếc mắt nhìn đám bảo vệ tiểu khu xông tới, lạnh lùng cười, lại nhìn thoáng qua Trương Hạo Bạch, tiện tay ném hắn đi. Trương Hạo Bạch nằm thẳng cẳng trên bãi cỏ trong đình viện, y phục màu trắng trên người bị những ngọn cỏ gãy nhuộm xanh lè.

    - Cha, không việc gì chứ?
    La Phong đi đến cạnh La Hồng Quốc.

    - Không sao đâu, chỉ là vài vết thương ngoài da mà thôi.
    La Hồng Quốc nhìn vào gã bảo vệ đang vô cùng đau đớn giống như Trương Hạo Bạch, sắc mặt trông rất khó coi, thấp giọng lo lắng nói:
    - Tiểu Phong, tay chân của con sao không biết nặng nhẹ như thế! Con đánh người ta thành như vậy, tiền bồi thường thuốc men hẳn là không ít đâu. Thậm chí người ta còn có thể tố cáo con.

    - Đúng đó, tiểu Phong, cháu ra tay nặng quá.
    Một công nhân khác cũng thấy lo lắng.

    - Không nặng, đánh hay lắm! Lúc nãy bọn chúng không hề để bọn chú vào mắt.
    Một công nhân cao lớn giận dữ nói.

    Nhóm người bảo vệ tiểu khu biết rất rõ những người có tiền trong tiểu khu này. Ba bảo vệ Trương gia đều thuộc loại bảo vệ cấp bậc tinh anh, đều có cấp độ học viên cao cấp của võ quán. Nhưng bây giờ cả ba người đều bị thương nặng, đám bảo vệ nhất thời cũng không dám trêu vào La Phong.

    Dù sao làm bảo vệ cũng chỉ có một phần tiền lương, không ai nguyện ý bị người ta đánh tới gãy xương như ba bảo vệ kia.

    “Tò tí te… tò tí te!” (4)

    (4) tin tin (嘟嘟) : đổi thành tò tí te cho nó … ‘trẻ’.

    Đột nhiên, tiếng xe cảnh sát vang lên. Mọi người đều xoay đầu nhìn, chỉ thấy chiếc xe cảnh sát nhanh chóng dừng lại trước cửa Trương gia. Cửa xe mở ra, bốn cảnh sát nhanh chóng lao ra ngoài.

    - Cảnh sát tới rồi.
    Đám bảo vệ lập tức tránh ra.

    - Không ổn, cảnh sát tới rồi.
    Ba người La Hồng Quốc đều giật mình.

    La Hồng Quốc vội vươn tay kéo La Phong vào một góc, thấp giọng nói:
    - Tiểu Phong, con đánh người quá nặng, nếu tới cục cảnh sát thì chuyện này khá là phiền toái. Con không nên nôn nóng, cha sẽ lập tức đi tìm luật sư giúp con.

    - Cha, con đã vượt qua kiểm tra sát hạch chuẩn võ giả rồi.
    La Phong nhẹ giọng nói.

    Chỉ một câu, đã khiến cho La Hồng Quốc vốn đang luống cuống thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn lộ ra vẻ tươi cười:
    - Thật à, tiểu Phong đã vượt qua kiểm tra sát hạch rồi à! Vậy thì không phải cảnh sát sẽ không có tư cách bắt con sao?

    Chuẩn võ giả, chỉ cần kiểm tra thực chiến xong chính là võ giả rồi. Tố chất thân thể đạt tới giới hạn hợp cách, đại biểu cho việc chuẩn võ giả cũng có thể tu luyện nguyên năng gien.

    Do đó, quốc gia có quy định...

    Chuẩn võ giả hoặc là võ giả liên quan tới các loại án kiện, hết thảy đều do cục An Toàn của khu vực thành thị đó phụ trách. Giang Nam thành tự nhiên là do cục An Toàn Giang Nam phụ trách, còn hệ thống ngành cảnh sát bình thường thì không có tư cách bắt người.

    - Nhưng mà… Cha! Sau khi con vượt qua kiểm tra, cần phải được cấp trên phê duyệt, nên phải đợi vài ngày nữa thì giấy chứng nhận chuẩn võ giả mới có thể chuyển tới nhà mình, lúc đó mới có thể cập nhật vào hồ sơ công dân của con.
    La Phong thấp giọng nói:
    - Do đó, từ góc độ pháp luật mà nói thì bây giờ con vẫn còn chưa phải là chuẩn võ giả, phải thêm vài ngày nữa mới là chuẩn võ giả.

    Chỉ cần giấy tờ lưu vào hồ sơ công dân, như thế La Phong mới chính thức trở thành một chuẩn võ giả.

    - Vài hôm nữa, cho dù thực sự có phiền toái thì cũng không phải là chuyện lớn. Cứ trực tiếp thông báo cho Cực Hạn võ quán, xin họ cấp cho giấy đảm bảo, chứng minh là con đã vượt qua kiểm tra chuẩn võ giả, con lập tức có thể ra khỏi cục cảnh sát ngay.
    La Phong nói:
    - Nhưng mà, nếu không có phiền toái gì thì không nên làm ầm ĩ như vậy. Chỉ là ở trong cục cảnh sát vài ngày mà thôi. Đến lúc đó con nghĩ họ cũng không dám lưu con lại.

    La Hồng Quốc gật gật đầu.

    - La Phong!
    Chỉ thấy hai cảnh sát đang đi tới, một người hét to:
    - Ngươi dám tự tiện xông vào nhà dân, đánh người ta trọng thương! Đi, theo chúng ta về cục một chuyến!

    - Đồng chí cảnh sát, tôi sẽ hợp tác với các người.
    La Phong mỉm cười tiến lên một bước.

    - Đi thôi! Các ngươi chỉ có một chiếc xe, hình như không đủ chứa bọn tôi đâu.

    Điều này làm hai cảnh sát giật mình.

    - Yên tâm, nhà ta có xe!
    Trương Hạo Bạch quay đầu nhìn về phía nam tử dẫn đầu bốn cảnh sát:
    - Lưu thúc! Ba tên bảo vệ của cháu, còn cả cháu nữa, đều bị hắn đánh bị thương. Chúng cháu đều là nhân chứng.

    - Cùng nhau đi hết!
    Tên cảnh sát được gọi là Lưu thúc phất tay nói.

    - La Phong!
    Trương Hạo Bạch liếc mắt nhìn La Phong, trong lòng oán hận vô cùng. Oán khí tích lũy ba năm trong trường trung học thì đã đành, nhưng hôm nay La Phong lại đánh hắn lần nữa, khiến cho hắn nhớ lại lúc trước ở võ quán cũng bị đánh một trận thê thảm.

    - Lần này La Phong ngươi không chết cũng bị lột mất một lớp da. Dám đánh bảo vệ của ta bị thương như vậy, tội này đủ để cấu thành án kiện hình sự rồi. Phán cho ngươi ngồi tù vài năm, xem ngươi còn kiêu ngạo nữa không!

    La Phong mỉm cười, cùng đám cảnh sát lên xe.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51814
    Topic góp ý bản dịch: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51815
    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 19-08-2010 lúc 20:03.

    ---QC---


  10. Bài viết được 121 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    baogia2008,beyeu008,binhdi,blackfox,bombombom,bookwormhn,bopday2004,builiem1,chuoituan,chuotconmapu,chuotnha,chuthiennguyen,ct_funny,cuongi17,david19,dawnqlt101,doimatquy,dongpham,duccowboy,duimurua,forever4th,gamap,Hamnang,hoapv,Hoàng Giang,holyushi,hunglephi,jinchuriky,kaka1,khomedo2006,kiemsi,kikel,konggiaday,larva,leducdai,ngo dinh long,Nguachien,nguoisoidk01,nguyenhieunyt,nguyen_duong,nmt1986,o0jack0o,phongluucongtu113,quannh0693,quânkhuthủđô,Quy_Le,ruoigiabattu,Saman_94,sgk_12m,springmount3785,spyderway,stardust1993,thachvien,thanchetkaka,thandaodt,thekingmuhn,thoike123,thusinhbg206,tienlavoke,ttdv,ttttt,tuansoibk,umedaboy,Vạn Ngọc Hào Hoa,vuadauhoa,yakumo111,YSL,zingzing244,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status