TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 1 của 1

Chủ đề: Hồ Ly Trắng - Mặc Lê

  1. #1
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định Hồ Ly Trắng - Mặc Lê

    Hồ ly trắng
    Tác giả: Mặc Lê
    Dịch: Darth Athox

    Nguồn: Tàng Thư Viện
    ๑๑๑๑๑๑۩۞۩๑๑๑๑๑๑


    Một ngày trong núi, ngàn năm nhân gian. Nàng tên Ly Nhi, đã ở trong núi Trường Bạch này không biết bao nhiêu năm rồi. Nàng chỉ còn nhớ ban đầu khi thừa tướng Tỷ Can của nhà Ân ra lệnh hỏa thiêu giết sạch người trong tộc, chỉ một mình nàng thoát được, trốn vào trong núi Trường Bạch từ đó tới giờ.

    Đúng vậy, nàng là một con hồ ly, một con hồ ly đã tu luyện không biết bao nhiêu năm. Nàng nhớ mình từ một con hồ ly bình thường tu luyện cho tới ngày hôm nay có khả năng biến thành người, theo lời các tiền bối, như vậy hẳn đã có đạo hạnh ngàn năm rồi. Nhìn đỉnh núi phủ đầy tuyết đã đóng băng ngàn năm kia, nàng khẽ thở dài một tiếng, một ngàn năm, chẳng lẽ mình đã ở nơi gọi là hồ Hàn Tinh trong núi Trường Bạch này tu luyện cả ngàn năm rồi sao?

    Trong núi tịch mịch quanh năm suốt tháng quả thực khiến nàng buồn chán chết đi được. Nàng vẫn thích trượt trên hồ Hàn Tinh luôn luôn đóng băng kia, ngắm nhìn khuôn mặt mình được phản chiếu trên mặt băng lóng lánh đó. Dung nhan nàng có lẽ không đẹp tới mức khuynh thành khuynh quốc nhưng cũng thật thanh tú động lòng người.

    Nàng thường xuyên nghĩ, sao mình không đẹp bằng một nửa Đắc Kỷ tỷ tỷ năm đó nhỉ?

    - Ly Nhi, Ly Nhi.
    Tiếng gọi của ca ca nàng vang lên sau lưng, y đuổi theo gõ đầu nàng một cái, đau quá.

    - Biết ngay tới đây thể nào cũng tìm thấy muội mà. Nào, hôm nay huynh xuống thôn dưới chân núi mua cho muội ít bánh ngọt, huynh biết muội thích ăn nhất những thứ này.
    Nụ cười của ca ca vẫn luôn cởi mở như vậy, tựa như tia sáng mặt trời ấm áp phương đông. Hơn một ngàn năm nay, y vẫn luôn ở bên nàng, chưa bao giờ rời khỏi.

    - Đi thôi, Ly Nhi.
    Ca ca nhìn nhìn hàn tinh ngàn năm giữa hồ băng trên đỉnh núi tuyết, kéo nàng về chỗ ở của cả hai, vừa đi vừa nói:
    - Huynh đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, muội thích chơi trên hồ băng cũng đượng nhưng ngàn vạn lần đừng tới gần hàn tinh ngàn năm. Hàn khí của nó sẽ làm hỏng đạo hạnh của muội. Muội đã tu hành hơn ngàn năm, không thể để tổn hại được.


    - Được rồi, muội biết rồi mà, ca ca. Huynh đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần rồi. --- A, cái gì thế kia?
    Mỗi lần ca ca nói tới chuyện này nàng đều cảm thấy phiền toái. Đột nhiên, xa xa trên mặt tuyết, một thân hình màu xanh khiến nàng chú ý.

    Y đã bị đông cứng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xanh mét.

    Nàng cùng ca ca mang y về nơi ở của họ, cho y uống một bát nước gừng còn nóng. Sắc mặt y chậm rãi phục hồi sắc máu, không ngờ lại là một chàng trai cực kỳ tuấn tú.

    - Đây là vùng đất lạnh lẽo nhất, ngoại trừ thợ săn và người hái sâm ra hiếm khi có người tới. Một thư sinh như ngươi sao lại ở đây?
    Ca ca hỏi y.

    Khuôn mặt chàng trai đó lộ vẻ khó khăn:
    - Không dám giấu hai vị ân nhân, tại hạ vốn là một thư sinh ở gần núi Trường Bạch, vốn định thời gian tới sẽ lên Trường An dự thi nhưng gia cảnh cũng chẳng dư dả gì, không có tiền đi đường. Thế nên tại hạ mới nghĩ tới việc lên núi thử vận may xem, nếu có thể tìm được một cây nhân sâm hay may mắn săn được một con sói, bán da sói cũng thừa tiền đi đường rồi.

    - Cái gì, săn sói sao?
    Ca ca từ trên ghế nhảy dựng lên khiến nàng cười lớn. Mặc dù nàng gọi y là ca ca nhưng thật ra nàng và y không phải đồng loại, y là một con sói, một con sói tu hành ngàn năm.

    - Cái này…
    Chàng trai kia kinh ngạc nhìn hai người họ, khuôn mặt đỏ lên:
    - Tại hạ quả thực không biết lượng lượng sức mình. Một thư sinh tay trói gà còn không chặt, sau có thể săn được sói chứ, chỉ muốn thử vận may mà thôi, chủ yếu vẫn là đi đào sâm.

    - Đừng nghĩ nhiều như vậy, thân thể ngươi còn yếu, yên tâm ở đây đi. Ừm… Tên ta là Ly Nhi, đây là ca ca của ta.

    - Ly Nhi? Tên rất hay… Người cũng như tên, trong suốt long lanh.
    Thấy hắn hiểu nhầm tên, nàng chỉ cười, không nói gì.
    (ND: Tên của nhân vật chính là Ly Nhi, chữ Ly 狸 trong hồ ly. Chàng thư sinh lại hiểu nhầm thành chữ Ly 璃 nghĩa là pha lê.)

    Một lúc sau nàng cũng biết tên y. Y gọi là Thượng Quan Văn. Nàng bảo ca ca dọn dẹp cho y ở trong một gian phòng, một trận gió rét khiến y bệnh một thời gian ngắn, từ đó trở đi y luôn ở lại chỗ nàng, y nói muốn ở lại tới khi lên kinh dự thi vì nơi này không huyên náo ồn ào như ngoài thế tục, có thể an tâm ôn thi.

    Nhìn y ngồi trước cửa sổ chăm chú đọc sách, nàng lại nhớ tới buổi tối qua, y ôm lấy nàng, nói y sẽ yêu thương nàng cả cuộc đời này, tuyệt đối không rời xa nàng. Nhớ lại như vậy khiến khuôn mặt nàng đỏ bừng, khẽ cười, không quấy rầy y nữa, nàng nhẹ nhàng đi ra cửa, tới bên bờ hồ. Ngón tay nàng duỗi ra, móng tay từ từ dài ra, vẽ một vòng tròn trên mặt băng. Một sợi chỉ bạc từ đầu ngón tay nàng luồn vào giữa làn nước, chẳng bao lâu đã kéo lên một con cá màu trắng. Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, cá trắng vậy rất bổ vừa hay có thể bồi bổ cho thân thể y.

    - Ly Nhi.
    Ca ca buồn bã nhìn nàng:
    - Bệnh tình của y cũng đã khỏi, sao muội vẫn để y ở lại đây. Đã hơn ngàn năm nay nơi này chỉ có huynh và muội.
    Ca ca liếc mắt nhìn con cá trong tay nàng:
    - Muội cũng chưa từng đối xử tốt với huynh như vậy. Hừ.

    - Ca ca, huynh biết không? Lần đầu thấy chàng, muội đã biết chàng là người muội đợi hơn ngàn năm nay.

    - Cái gì?
    Ca ca há hốc miệng, sững sờ nhìn nàng.

    Nàng không để ý tới y, ngồi xuống dưới đất, nhìn hàn tinh ngàn năm tỏa ra ánh sáng bảy màu dưới ánh mặt trời, như đang tự nói với mình, chậm rãi kể:
    - Muội đã từng nói với huynh, thừa tướng Tỷ Can của nhà Ân đã hỏa thiêu huyệt động của tộc muội. Phần lớn những người trong tộc muội đều đã chôn thân nơi biển lửa, chỉ có muội và một số ít tỷ muội tránh được kiếp nạn đó nhưng lại rơi vào một cái bẫy khác trong động. Bọn muội bị nhốt lại trong lồng mang về phủ thừa tướng. Muội hàng ngày nghe chúng nói muốn lột da bọn muội làm áo khoác dâng lên cho Trụ Vương, lại phải nhìn từng tỷ muội bị lôi ra, nghe tiếng kêu thảm thiết của họ, khiến muội sợ tới mức lui sát góc lồng sắt run rẩy sợ hãi. Muội không hiểu rốt cuộc bọn muội đã làm sai điều gì mà chúng có thể đối xử tàn nhẫn với bọn muội như vậy, còn bọn muội lại chỉ có thể mặc cho chúng chém giết.

    Nàng ngừng lại một chút, cho tới tận bây giờ nhớ lại tình cảnh lúc đấy nàng vẫn không rét mà run. Ca ca cũng không nói một câu, im lặng lắng nghe:
    - Các tỷ muội cứ từng người từng người ra đi. Tới khi muội thấy mình cũng khó trốn khỏi vận xấu thì lại gặp được chàng. Muội nghe đám người đó gọi chàng là tiểu công tử, là con trai út của thừa tướng Tỷ Can. Khi đó chàng mới có mười ba mười bốn tuổi thôi. Chàng ngồi xuống bên song sắt nhìn muội, ánh mắt có vẻ không đành lòng, nhẹ nhàng nói với muội: ‘Con thú xinh xắn kia, rốt cuộc mi có gì sai đâu mà bị đối xử tàn nhẫn như vậy chứ. Đừng có lên tiếng, tới đây, chui vào trong người ta, ta sẽ lén đem mi ra ngoài.’

    Muội rúc vào trong chiếc áo choàng rộng của chàng, không dám kêu lên một tiếng. Chàng đưa muội tới tận chân núi rồi nói:
    - Hồ ly nhỏ, mi mau chạy đi, chạy càng xa càng tốt. Ta nghe phụ thân nói mấy ngày nữa người sẽ tổ chức một cuộc săn bắt lớn, cứ gặp hồ ly thì giết. Ôi, ai bảo Đắc Kỷ làm nhiều chuyện khiến người khác phẫn nộ như vậy chứ? Nhưng chuyện này cũng đâu liên quan gì tới mi, mi mau trốn đi, trốn được bao xa thì trốn.

    Muội trước đó chưa bao giờ rời khỏi huyệt động của tộc mình, không biết phương hướng, chỉ có thể cố nén sự sợ hãi trong lòng mà chạy trốn. Không ngờ lại chạy tới núi Trường Bạch cách xa ngàn dặm này rồi gặp được huynh. Muội còn nhớ lúc đó huynh vẫn còn là một con sói chưa biết biến thân đấy. Hi hi, cuối cùng bọn mình cũng tu luyện được tới ngày hôm nay.

    - Muội khẳng định là y sao? Đã qua hơn ngàn năm rồi, y cũng đã trải qua không biết bao nhiêu lần luân hồi rồi, làm sao muội dám chắc đó là y?

    - Là chàng, muội sẽ không quên cũng sẽ không nhầm đâu. Khuôn mặt chàng, ánh mắt chàng, giọng nói của chàng muội đều chưa từng quên. Cuối cùng trời xanh cũng nghe được lời cầu nguyện thầm lặng suốt ngàn năm qua của muội mà cho muội gặp chàng. Có thể báo đáp ơn nghĩa ngàn năm trước của chàng, đây đúng là ơn huệ của trời cao dành cho muội.

    - Nhưng muội có từng nghĩ tới người và yêu vốn khác biệt không? Muội vĩnh viễn không cách nào ở bên y đâu. Với lại, một khi y thi đỗ, sau này sẽ là quan lớn hiển hách, chắn chắn sẽ lấy thiên kim tiểu thư nhà người ta làm vợ. Khi đó muội phải làm sao?

    Lời nói của ca ca đã chạm tới nỗi đau của nàng. Đúng vậy, nàng nào thể ở mãi bên y?

    - Ca ca, muội không muốn nghĩ nhiều như vậy. Muội có thể ở bên chàng thêm ngày nào hay ngày ấy. Chàng cũng đã nói sẽ yêu thương muội mãi mãi.
    Nói xong những lời này, nàng cũng càng lúc càng run rẩy.

    - Nha đầu ngốc.
    Ca ca thở dài, xoa xoa mái tóc dài chấm đất của nàng rồi không nói gì nữa.

    Mỗi ngày, lúc y đọc sách nàng đều yên lặng ngồi bên cạnh y. Khi mệt y thích nhất ngắm nàng nhảy múa trên mặt băng…

    Những lúc đó, ca ca đều im lặng.

    oOo

    Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong chớp mắt ngày thi đã càng lúc càng gần, y cũng phải lên kinh dự thi. Nàng đang lặng yên thu thập hành trang giúp y, bỗng y ôm lấy nàng từ phía sau nói:
    - Ly Nhi, Ly Nhi, muội yên tâm, ta nhất định sẽ đỗ khoa thi này, đến lúc đó nhất định sẽ về đón nàng. Ừm… Nếu nàng không yên tâm thì theo ta tới Trường An đi.

    Nói xong, bỗng y giật mình một cái:
    - Ôi, đáng tiếc, ta đã thử nhiều lần như vậy rồi nhưng vẫn không cách nào trèo lên đỉnh núi tuyết lấy băng phách ngàn năm được.

    Câu nói này khiến nàng sửng sốt, băng phách ngàn năm mà y nói ở chính giữa hồ Hàn Tinh trên đỉnh núi tuyết. Nghe nói trong hàn tinh ngàn năm đó là thiên cổ thần vật có thể khởi tử hồi sinh. Chỉ là đỉnh núi rất hiểm trở, chưa từng có người nào lên được trên đó.

    Ngón tay y quấn quấn sợi tóc của nàng, lơ đãng nói:
    - Nghe nói mấy năm gần đây Trường Tôn hoàng hậu bệnh tình nguy kịch. Tình cảm giữa thánh thượng với hoàng hậu rất sâu nặng, người cũng rất lo âu. Nếu ta có thể có được băng phách ngàn năm, chữa khỏi cho hoàng hậu vậy sau này tất được trọng dụng rồi.

    Nàng khẽ cắn môi nói:
    - Đối với chàng vinh hoa phú quý quan trọng thế sao?

    - Ôi, nha đầu ngốc, mấy chục năm học tập gian khổ không phải chỉ để tề danh kim bảng, thanh danh hiển hách sao? Hơn nữa, ta muốn cho nàng cùng con cháu sau này cũng có thể theo ta hưởng vinh hoa. Ta thực không muốn nàng phải tiếp tục sống kham khổ trong núi như thế này.

    Nàng chỉ cười nhẹ, không nói gì nữa. Có lẽ không lâu nữa y sẽ biết nàng thực ra là gì. Nhưng dù sao, thứ y đã muốn, nàng nhất định phải giúp y có được.

    Y đã ngủ, nàng ngồi bên cạnh y, ngắm kỹ khuôn mặt của y. Nàng sợ sẽ có ngày y không ở bên nàng nữa, nàng sẽ quên mất hình dáng của y…

    oOo

    Nàng khó khăn bước từng bước từng bước một lên đỉnh núi tuyết, nàng nghe thấy tiếng gọi của ca ca nhưng vẫn cố lờ nó đi. Nàng biết, khí lạnh của hàn tinh ngàn năm sẽ khiến cho đạo hạnh của nàng tổn thương rất nhiều, song vì y, nàng vẫn vui lòng.

    Khí lạnh thấu xương thấm vào lục phủ ngũ tạng nàng, khiến toàn thân nàng đau nhức cũng khiến suy nghĩ của nàng trở nên mơ hồ. Nàng dùng một chút khí lực cuối cùng đánh nát hàn tính ra, một hạt châu lấp lóe ánh sáng lạnh rơi vào tay nàng. Đây là băng phách ngàn năm trong truyền thuyết có khả năng khởi tử hồi sinh sao?

    Khi tỉnh lại, đập vào mắt nàng là đôi mắt đỏ như máu của ca ca. Y nổi giận:
    - Sao muội lại ngu ngốc như vậy. Vốn dĩ huynh và muội cố gắng tu luyện thêm mấy trăm năm nữa là có thể thành tiên rồi. Thế mà muội… Muội…
    Y chỉ tay vào nàng, tức giận tới mức nói không ra lời.

    - Muội biết, lúc này muội phải tu luyện lại hơn nghìn năm nữa.
    Nàng yếu ớt nói.

    Ca ca xoay người lại nhìn chằm chằm vào nàng:
    - Biết? Muội biết? Muội chỉ biết vinh hoa phú quý của y mà đi làm chuyện ngốc nghếch như vậy sao?

    - Muội không hối hận.

    oOo

    Nàng cùng y tới thành Trường An. Trường An phồn hoa hơn so với Triều Ca trong trí nhớ của nàng không biết bao nhiêu lần. Con đường làm quan của y đã rộng mở, thuận lợi đứng hạng ba trong kỳ thi đình, đỗ thám hoa.

    Mà lúc này nàng đã không thể ra trước ánh mặt trời được nữa, chỉ có thể ở bên y vào buổi tối. Cũng may là ban ngày y rất bận rộn, không rảnh để tìm hiểu vì sao nàng không tới gặp y vào ban ngày. Y còn những con phố lượn không hết, những bữa tiệc dự không xuể và những vị khách khứa tiệc tùng không ngớt.

    Còn nàng, nàng chỉ có thể trốn ở những chỗ mà người ta không chú ý ngắm nhìn y. Đúng vậy, ban ngày nàng phải hiện nguyên hình, hóa thành một con hồ ly trắng như tuyết.

    Đêm khuya, nàng như ngàn năm trước, cuộn mình nằm trong lòng y, nghe y hưng phấn kể lại: Hoàng hậu đã được băng phách ngàn năm cứu, bệnh tình đã suy giảm nhiều. Hoàng đế cũng rất thích y, địa vị trong triều sau này nhất định sẽ vượt xa trạng nguyên. Nàng chỉ yên lặng nghe y kể, không hề nói một câu.

    - À, đúng rồi, hoàng hậu cảm ơn ân cứu mạng nên đã hứa gả một vị công chúa cho ta. Ly Nhi, tương lai sau này của ta đã mở rộng rồi.

    Nàng đờ người ra, cuối cùng y vẫn phải rời xa nàng sao. Có lẽ y cũng cảm giác được tâm tư của nàng nên ôm chặt cơ thể mềm mại trong lòng nói:
    - Ly Nhi ngốc, cho dù ta có lấy công chúa thì người ta yêu nhất vẫn là nàng mà. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng ta hứa với nàng, suốt cuộc đời này, người ta yêu nhất mãi mãi là nàng.

    - Ừ.
    Nàng nhẹ nhàng đáp lời, khuôn mặt cảm thấy hơi mát, hóa ra một giọt lệ đã trào ra từ trong khóe mắt.

    oOo

    Công chúa xuất giá, cả nước cùng vui. Mọi người ai ai cùng tò mò, hưng phấn nhìn đám đưa dâu của công chúa đi xuyên qua thành Trường An tới phủ phò mã do hoàng đế ban cho. Xa hoa như vậy khiến cho vẻ kích động hiện rõ trên trên khuôn mặt y. Tất cả đều lọt vào đôi mắt nàng.

    Cũng do quá mức bi thương khiến nàng không chú ý tới bên cạnh có một thị nữ đi qua. Bị thị nữ giẫm vào, nàng đau đớn kêu lên một tiếng, còn cô thị nữ ngã trên mặt đất vừa nhìn thấy nàng cũng sợ hãi kêu lên:
    - Á, cứu mạng, có…. Có hồ ly.

    Nàng bị dọa tới mức run sợ, liều mạng không để ý tới vết thương, hoảng hốt chạy trốn. Xung quanh vang lên tiếng mọi người kinh hãi:
    - Má ơi, cái gì thế.

    - Trời ạ, là hồ ly tinh.

    - Đúng là hồ ly, đánh chết nó đi.


    Cuối cùng nàng vẫn bị bắt lại, rồi lại như ngàn năm trước, bị ném xuống trước mặt y. Nàng đau lòng nhìn y còn y chỉ liếc nhìn nàng một cái, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc, thì thào nói:
    - Sao ánh mắt này lại quen tới vậy?

    - Cái gì?
    Nàng công chúa xinh đẹp bên y hỏi:
    - Chàng vừa nói gì cơ?

    - À, không có gì. Chỉ là một con hồ ly thôi mà, đâu phải chuyện gì ghê gớm.
    Y lơ đãng giải thích.

    - A, bộ lông của con hồ ly này cũng không tồi. Vừa hay, đem làm khăn quàng cổ cho công chúa được đấy.
    Thị nữ của công chúa nhìn nàng nói.

    Nàng run rẩy, vừa sợ hãi, vừa bi thương, nàng muốn nói cho y biết nàng là Ly Nhi, là Ly Nhi của y, nhưng nàng không thể nói, mọi người chỉ nghe thấy những tiếng kêu của nàng mà thôi.

    - Cái này.
    Khuôn mặt y thoáng hiện vẻ không đành lòng:
    - Hay cứ thả nó đi, nhìn nó cũng thật đáng thương.

    - Trời ạ, chỉ là một con hồ ly thôi mà, mấy người già vẫn nói hồ ly là loài vật xấu xa nhất. Phò mã cần gì để ý tới nó.

    - Được rồi, được rồi, vậy cứ theo ý nàng đi.
    Có lẽ y cảm thấy không cần vì một con hồ ly mà làm cho công chúa mất hứng nên nói:
    - Người đâu, đem nó đi đi, cẩn thận lột da nó, đừng làm hỏng đấy.

    - Vâng.
    Nàng bị một người hầu của hậu viện nhanh chóng đem đi, đôi tay hắn như một gọng kìm kẹp chặt khiến nàng không thở nổi. Khi rời khỏi đại sảnh nàng vẫn nghe được y lẩm bẩm:
    - Lạ thật, sao không thấy Ly Nhi nhỉ, nha đầu ấy đi đâu rồi…

    - Ly Nhi đang ở đây, thiếp ở đây…
    Nàng gắng sức la lên, nhưng không ai hiểu…

    Nàng nhắm đôi mắt lại, chờ đợi tai họa vốn đã rơi xuống đầu nàng từ ngàn năm trước. Bỗng nhiên, người hầu kia kêu lên một tiếng, nàng mở mắt ra, thấy một con sói trắng đang cắn trên cổ hắn. Là ca ca, y không an tâm về nàng nên theo hai người tới Trường An. Ca ca biến hình thành người, ôm nàng chạy khỏi Trường An, dừng chân ở một nơi hoang vắng ngoài thành.

    - Ly Nhi, Ly Nhi, muội sao rồi, huynh đây mà.
    Nàng nhìn từng giọt lệ lóe lên trong mắt ca ca.

    Thị nữ nọ giẫm lên người đã khiến nàng bị thương nặng rồi, trong miệng nàng giờ đầy máu tươi.

    - Ca ca, xin huynh mang muội về nhìn chàng đi. Muội muốn ngắm chàng lần cuối.

    - Ly Nhi ngốc.
    Ca ca vừa đau lòng vừa tức giận nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng từ chối nàng, lén lút mang nàng trở về phủ phò mã.

    Nàng lẳng lặng nhìn y cùng tân nương vào động phòng trong tiếng chúc mừng của mọi người, nhìn hai người họ hân hoan trong đám cưới, nhìn y ôm người vợ mới cưới vào trong lòng…

    Sắc trời đã chuyển dần sang tối, vầng trăng tròn đọng lại nơi chân trời, nàng dùng chút sức lực cuối cùng để hóa thành hình người.

    - Ca ca, trở về núi Trường Bạch đi. Muội muốn về nhà, đưa muội về nhà, về nhà đi…

    Ca ca ôm chặt lấy nàng:
    - Được, chúng ta về nhà, huynh mang muội về. Ly Nhi, muội biết không? Huynh yêu muội, yêu muội đã ngàn năm rồi, sao muội không hiểu chứ?

    Nàng muốn nói cho ca ca: nàng biết, nàng vẫn luôn biết y yêu nàng, y là người yêu nàng nhất trên đời, nhưng chờ đợi cả ngàn năm chỉ vì một người. Lúc này nàng đã không thể nói gì với y.

    Một cơn gió thổi qua, nàng cảm thấy từng cơn lạnh thấm khắp toàn thân mình. Nàng bỗng thấy chiếc váy trắng của mình tung bay trong gió, thấy mái tóc dài đen nhánh của mình phất phơ giữa không trung, thấy một con hồ ly trắng như tuyết nằm trong lòng ca ca.
    - Ly Nhi, Ly Nhi.
    Ca ca ngửa mặt lên trời khóc…

    Giữa buổi tối ngày vui của công chúa, mọi người đều nghe tiếng một con sói kêu lên đầy bi thương suốt đêm. Không ai hiểu, rốt cuộc chuyện gì lại khiến nó đau thương như vậy…


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hồ ly trắng
    Mọi người có thể click vào đây để nghe thử ^^


    Bản dịch của nhicongtu:

    Thiếp yêu hồ ngàn năm tu luyện

    Ngàn năm tu luyện ngàn năm cô độc

    Lặng lẽ trong đêm dài liệu có ai nghe tiếng khóc thầm

    Giữa đèn hoa hư ảo liệu có ai ngắm nhìn thiếp nhảy múa

    Thiếp yêu hồ ngàn năm tu luyện

    Khi thiếp yêu chàng, chàng còn hàn vi dùi mài kinh sử

    Khi thiếp xa chàng, chàng đã kim bảng đề danh động phòng…. hoa chúc!

    Thiếp còn có thể vì chàng múa điệu múa xưa

    Thiếp yêu hồ ngàn năm xưa từng chịu ơn chàng

    Hãy nhìn thiếp nhảy múa nhẹ nhàng, áo lụa phất phơ

    Lời thề non hẹn biển đã hóa hư vô

    Thiếp sẽ cố gắng vì chàng múa điệu múa năm xưa

    Xin chàng hãy nhìn khoảnh khắc chia tay lần cuối

    Bóng thiếp sẽ dần tan biến..tà áo phất phơ

    Ước hẹn năm xưa đều tan thành khói mây

    Thiếp yêu chàng từ thuở hàn vi khổ công đèn sách

    Khi thiếp xa chàng, chàng đã kim bảng đề danh động phòng…. hoa chúc!

    Thiếp còn có thể vì chàng múa điệu múa xưa

    Thiếp Bạch Hồ ngàn năm mãi nhớ ơn chàng

    Hãy nhìn dáng thiếp nhảy múa thướt tha, tà áo tung bay

    Lời thề non hẹn biển đã hóa khói mây

    Điệu múa năm xưa thiếp sẽ vì chàng cố gắng lần nữa!

    Giây phút chia tay chàng hãy nhìn thiếp lần cuối

    Bóng thiếp sẽ dần tan biến…tà áo nhạt nhòa

    Ước nguyện thế gian đã tan biến hư vô!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 07-07-2011 lúc 02:05.
    ---QC---
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!


  2. Bài viết được 43 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    arlong317,bobo_chacha,butterfly_hehe08,dendom,Flora_Vu,kotaro,lightstar1988,maruru,pestie,poj0511,Sâu Nhỏ,thanhvantran,TheBeginner,tieuthieugia,tuhung1333,Warm_TKIII,xanhgigi,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status