À nhân dịp gần tới sinh nhật của mình, mụi dịch một truyện tự tặng mình và tặng cho các bằng hữu Tàng Thư Viện. Mong các bạn có những giờ phút vui vẻ khi đọc truyện.
Do mỗi chương truyện hơi dài nên mình sẽ post thành hai hoặc ba phần cho mỗi chương truyện, các bạn thông cảm. Bộ này gồm 13 chương.
VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT
TOẢN THẠCH HOA (ĐÓA HOA KIM CƯƠNG)
Tác giả: Nghê Khuông
Dịch: tieungunhi
Nghê Khuông tên thật là Nghê Diệc Minh, sau đổi thành Nghê Thông rồi Nghê Khuông, nguyên quán Chiết Giang, sinh năm 1935 ở Thượng Hải, năm 1957 chuyển đến Hong Kong. Từng làm công nhân in, tiến lên người đọc bông, rồi cán bộ biên tập, tóm lại là tự học thành tài.
Nghê Khuông từng trải nhiều, bản tính hài hước, ghét thói đạo mạo, lắm hứng thú kỳ cục và vô khối ý tưởng quái gở. Chẳng hạn không biết lái xe nhưng rất ham ô tô, có lần ông mua ô tô về tháo rời ra rồi mày mò ráp lại từng linh kiện như cũ. Ông kể thuở nhỏ đã gặp ma hai lần và chứng kiến hồ tiên hiển thánh một lần, từ đó khẳng định niềm tin vào sự tồn tại của linh hồn và bất diệt. Cho đến nay, ông vẫn một mực tin tưởng rằng các sinh vật đồ vật biết tiềm tâm tu luyện thì tùy công quả có thể thành người hoặc thành thần. (Thành tinh biến nhân trong Vệ Tư Lý hệ liệt chính là câu chuyện kể về vô vàn đổi thay của một con chim ưng sau khi con này biến thành người). Ngẫu nhiên ngắm một con bọ chó, ông ngậm ngùi nhận xét rằng loài người mang tiếng là động vật bậc cao, thực chất rất yếu đuối, khả năng thích ứng và chịu đựng môi trường khắc nghiệt hóa ra không bằng một con bọ chó ít tế bào. Sợ đời ngắn nên ông sáng tác rất nhanh, bút mực thiên biến vạn hóa. Tuy tự nhận mình là người ham vui, ồn ào, nhưng trong công việc ông hết sức nghiêm khắc: quy định mỗi ngày phải viết tối thiểu tám ngàn chữ (thực tế cộng các thể loại mỗi ngày ông viết được tám vạn chữ – cỡ bằng quyển sách 3-400 trang khổ 13×19cm, mỗi giờ có khi viết được tới 4500 chữ), làm việc liên tùng tục một tháng lại xoay ra nghỉ ngơi triệt để một tháng. Hằng ngày ông dứt khoát hoàn thành định mức trước lúc hoàng hôn, bởi vì khi màn đêm buông xuống, tay ông bắt đầu run, chỉ muốn vớ lấy ly rượu. Ông viết chừng dăm ba thể loại: khoa học viễn tưởng, trinh thám, kiếm hiệp, diễm tình sướt mướt, ngoài ra thêm kịch bản phim, tạp văn, tản văn cảm nhận linh tinh. Kể từ 1957, sau khi sang Hong Kong, Nghê Khuông khoanh vùng sáng tác tương đối hẹp, sơ sơ có khoa học viễn tưởng, trinh thám và võ hiệp; kịch bản điện ảnh cũng không nhiều, chỉ chừng trên dưới vài trăm bộ, đồng thời mỗi ngày nhúng bút có năm bảy bài trên chuyên trang của các tờ báo Hong Kong.
Nghe đồn Nghê Khuông từng gặp người ngoài hành tinh ở tỉnh nào đó vùng Đông Bắc, vì vậy tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của ông rất độc đáo. Nhiều lần ông tự thú bản thân mình chỉ thích viết kiếm hiệp, nhưng cho rằng các tác phẩm của Kim Dung là một thách thức quá lớn, ông đành né tránh, đổi sang viết khoa học viễn tưởng vậy. Trong tất cả các tác phẩm của mình, ông ưa nhất nhân vật Vệ Tư Lý, và truyện ông hài lòng nhất trong Vệ Tư Lý hệ liệt là Tầm mộng, kế đó là Hoàng kim cố sự. Cuốn võ hiệp ông thích nhất là Hỏa tính Tiêu Thập Nhất Lang của Cổ Long.
Nghê Khuông có trí nhớ tốt và đức tính nhẫn nại vô song. Cái gì cũng chỉ cần nhìn qua một lần là thuộc, và cái gì đã bắt tay vào tiếp xúc là phải dày công luyện bằng thành thạo mới thôi. Sở thích của ông quá ư đa dạng: nuôi cá, trồng hoa, sưu tập vỏ sò, đục đẽo đồ gỗ, nấu nướng, âm nhạc cổ điển, chỉ chung một điểm là đều bắt nguồn từ thích rồi chuyển sang say mê, từ say mê biến thành cuồng si. Một sở thích nữa không thể thiếu được là đọc sách, nhất là tiểu thuyết, dù vớ vẩn kỳ quặc cỡ nào cũng đọc.
Tuy vậy ba đam mê lớn nhất của Nghê Khuông lại là rượu, thuốc lá và đàn bà.
Về rượu, trước đây mỗi ngày ông thường uống một lít XO. Gần đây ông tuyên bố cai say, tức là chỉ uống chứ không nốc đến say đến chán. Dần dần hết thèm, bây giờ có cũng được, mà không có cũng xong.
Về thuốc, ông hút thuốc suốt ba mươi lăm năm, thời cao điểm nhất một ngày năm bao (kể cả khi đánh răng cũng không ngưng hút, bàn chải đưa bên trái thì thuốc ngậm bên mép phải, và ngược lại.) Mãi cho đến một hôm, tự nhiên được thượng đế mặc khải: “Con có thể thôi hút thuốc được rồi đấy!”, ông bèn ngừng hút.
Về đàn bà, ông chỉ ưa loại ngoan hiền biết nghe lời răm rắp, đương nhiên bề ngoài cũng phải xinh đẹp hiếm có. Song Nhi trong Lộc Đỉnh Ký là hình tượng người vợ mà ông ưa thích.
Nghê Khuông sáng tác vô cùng chuyên cần. Ông tự nhận xét “Ta là kẻ viết nhiều chữ Hán nhất kể từ khi nhân loại ra đời.” (Thực tình nếu bỏ chữ “Hán” đi thì câu nói đó vẫn đúng. Nhìn quanh trên thế giới, chỉ duy nhất Isaac Asimov là người có khả năng làm kỳ phùng địch thủ với Nghê Khuông, nhưng xét chi li thì vô khối con chữ của Asimov chảy ra từ máy đánh chữ, còn Nghê Khuông chỉ viết tay, vậy mà chưa bao giờ ông để trễ hay thiếu bản thảo). Nhuận bút ông đòi cực cao, đồng thời có hai nguyên tắc: tiền trao trước cháo múc sau và, tuyệt đối không cho phép biên tập tiểu thuyết, còn kịch bản thích biên tập thế nào thì tùy, tuyệt đối không bao giờ hỏi đến.
Từ 1957 trở đi, suốt ba mươi năm, một tuần Nghê Khuông viết đủ bảy ngày, mỗi ngày viết mấy vạn chữ. Điều khiến người ta thán phục nhất là tác phẩm của ông chưa hề có dấu hiệu sáo mòn, đề tài của ông vẫn ăm ắp như không bao giờ cạn, và quan trọng nhất là vẫn bảo đảm độ tiêu thụ tốt. Người trong giang hồ gọi ông là Bao tải sách, còn giới xuất bản thường nói đùa: dẫu Nghê Khuông có viết vô tự thiên thư thì sách vẫn bán chạy như thường. Ở Hong Kong, Nghê Khuông cũng là một trong những nhà văn hiếm hoi giàu có nhờ việc sáng tác đơn thuần.
Bình sinh Nghê Khuông hâm mộ nhất các tác giả sau (xếp theo thứ tự từ nhiều xuống ít): Kim Dung, Cổ Long, Quỳnh Dao, Diệc Thư, Cao Dương, Mã Công Ngư, Natsuki Shizuko, Edgar Allan Poe, Garcia Marquez, Bá Dương và Lý Ngao (hai người cuối chuyên viết tản văn).
TÁC PHẨM
Vệ Tư Lý hệ liệt là tác phẩm dài hơi và nổi danh nhất của Nghê Khuông, thuộc thể loại khoa học viễn tưởng. Tính đến nay hệ liệt gồm 145 truyện, mỗi truyện dài cỡ 10 chương, mỗi chương cỡ 12000 chữ (tương đương 80-100 trang sách), truyện gần đây nhất là Chỉ hạn lão hữu, xuất bản đầu năm 2004.
Nhân vật chính Vệ Tư Lý là người nóng nảy, ưa chuyện bao đồng lại hết sức chủ quan.
Thời thơ ấu của chàng được miêu tả trong phần Thiếu niên Vệ Tư Lý (một truyện nằm riêng ngoài Hệ liệt). Hai người tình đầu tiên là Chúc Hương Hương và Lê Minh Mai. Thoạt tiên Vệ theo học võ ở Vương Thiên Binh, sau đó là ở Kim Nhị (lão ăn mày điên trong thành Dương Châu).
Vệ Tư Lý sinh vào khoảng thập niên 1930 trong một gia đình giàu có, lớn lên ở Giang Nam và rất có thể là người Hàng Châu. Tác phẩm hoàn toàn không đề cập vì cơn cớ gì mà chàng chuyển từ non nước tươi đẹp nam lục địa sang Hồng Kong nhộn nhạo. Khi Toan thạch hoa, cuốn bắt đầu hệ liệt mở ra thì Vệ Tư Lý đã định cư ở Hong Kong rồi. Vật bất ly thân của chàng là một chiếc nhẫn pha lê tím. Thay vì thắt lưng, chàng quấn quanh hông một ngọn nhuyễn tiên bằng bạch kim.
(Sưu tầm từ Alex's blog http://blog.daobachlien.com/2009/01/nghe-khuong-2/)
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Chương 1: Đạn Hướng Đại Hải Đích Toản Thạch (Ném kim cương xuống biển)
Khí trời mùa đông lạnh giá, ở vùng khí hậu cận nhiệt đới mặc dù không có lạnh đến mức làm nước đóng thành băng nhưng ngoài khơi xa từng luồng gió Tây Bắc thổi vào cũng không dễ chịu, vì vậy ở trên một con tàu viễn dương sẽ cảm thấy hết sức cô đơn và lạnh lẽo. Buổi tối hôm đó, bầu trời đen như mực, tối đến nỗi che khuất ánh sáng của trăng, chỉ thấy được lơ thơ vài ngôi sao, vì ta trời sinh tính thích yên tĩnh nên đêm hôm nay, ta mặc một chiếc áo khóac dày cộm, đứng tại boong tàu đón từng luồng gió thổi tới, trong lòng cảm thấy cũng có một phen tư vị khác thường.
Trong lúc ta nghĩ chỉ có một mình ta đứng tại boong tàu, thì đột nhiên ta nghe được một tiếng "Xuy", ta lập tức xoay người nhìn nhìn lại hướng đó, thì thấy có một người đang dựa vào lan can tàu, ánh mắt đang nhìn ra ngoài khơi xa, âm thanh "Xuy" đó có lẽ chính là từ người hắn phát ra. Trong lòng ta cảm thấy hết sức kỳ quái, bởi vì âm thanh vừa rồi thì bất cứ ai đã từng học qua võ thuật Trung Quốc cũng có thể nghe ra được, đó là âm thanh của một chỉ lực rất mạnh bắn vào một đồ vật nào đó, điều này cũng giống như trong tiểu thuyết võ hiệp thường miêu tả "Ám khí phá không".
Vì vậy, ta vội dừng cước bộ, lấy ra một điếu xì gà, trong lúc ta bật mồi lửa thì ánh mắt ta thầm cẩn thận nhìn và đánh giá người đang đứng đó.
Chỉ thấy tay trái của hắn cầm một cái túi, tay phải thì đang để vào túi, sau đó lấy ra rất nhiều đồ vật nhỏ, rồi hướng về khoảng không giơ lên, "Xuy" một tiếng, đồ vật được quăng vào trong biển, làm bọt nước văng lên.
Trước khi đồ vật rơi xuống biển, ta thấy được đồ vật đó phát ra một tia sáng lấp lánh.
Ta nghĩ chắc chắn người này nhất định là đang có chuyện gì đó chứ nếu không thì làm gì lại lấy đồ vật ném xuống biển để giết thời gian.
Ta lại muốn bước tới cùng với hắn trò chuyện vài câu, bởi vì đối với mỗi một người, nếu ngươi có thể trò chuyện giúp hắn mở cõi lòng thì ngươi nhất định sẽ có thể nghe được một câu chuyện xưa cực kỳ động lòng người, bất luận người đó có làm gì quá mức đi chăng nữa. Ta đã từng trải qua kinh nghiệm này cho nên ta nhẹ nhàng, khe khẽ bước tới bên cạnh hắn.
Người nọ giống như hòan toàn chẳng để ý gì đến việc ta bứơc đến gần hắn , ánh mắt vẫn hướng nhìn ra ngoài khơi xa, tay vẫn lấy từng đồ vật trong cái túi ra ném xuống biển. Cho đến khi ta bước tới bên cạnh người hắn khoảng chừng bốn năm thước thì hắn đột nhiên quay đầu lại.
Ta và hắn đối diện nhìn nhau, mặc dù sắc trời tối đen nhưng nhờ vào ánh đèn trên tàu xa xa chiếu lại, ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng diện mạo của hắn. Hắn là một người trẻ trung, tuổi khỏang ba mươi, mặc dù thần thái toát ra một loại tang thương, nhưng ngược lại có thể thấy được hắn là một người cương nghị, ta đoán rằng bởi vì hắn bị việc gì đó đả kích quá lớn cho nên trên mặt mới xuất hiện vẻ bi thương như vậy.
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó nói một câu đơn giản "Cút đi!" Ta cũng không có nghe mệnh lệnh của hắn, chỉ là dừng bước, không đi tới nữa.
"Cút đi!" hắn lạnh lùng lên tiếng lần thứ hai. Ta nhìn hắn rồi làm ra vẻ mặt không hiểu, hắn đột nhiên cười lạnh vài tiếng, rồi xoay người lại, lập lại hành động ném đồ vật xuống biển.
Ta đứng bên cạnh hắn một hồi lâu, hắn vẫn lấy đồ ném xuống biển, ta cũng không ngừng quan sát đánh giá hắn. Bỗng nhiên, ở một góc trên thuyền ánh đèn phát sáng lên, lúc này ta mới nhìn thấy đồ vật mà hắn ném xuống biển, toàn là kim cương!
Trong nháy mắt, ta hoàn toàn ngây dại! Ta tuyệt đối không phải là một người tiếc của, cái này so với chiếc xe hào hoa của vua Ấn Độ vẫn còn thua xa. Nhưng dù sao cũng là tiền bạc, nó cũng mang lại nhiều lợi ích!
Tuy nhiên cái tên trẻ tuổi mặc bộ đồ tây màu xanh này thì lại ném từng viên kim cương xuống biển, phải biết trong thế giới này kim cương là một đồ vật có giá trị nhất! Khi ta phát hiện đựơc đồ hắn ném là kim cương thì ta không biết trước đó hắn đã ném đi nhiều hay ít nữa!
Trong thoáng chốc, trong đầu ta không biết có bao nhiêu ý nghĩ thoáng qua, cuối cùng ta đoán rằng tên này chắc chắn là một nhân vật trong một tập đoàn buôn lậu nào đó. Việc hắn lấy kim cuơng ném xuống biển, có thể là một phương pháp mới nhất trong giới buôn lậu.
Mặc dù ta có không ít ý nghĩ lẩn quẩn trong đầu nhưng chúng chỉ diễn ra trong khoảng thời gian cực ngắn, ta lập tức bước lên phía trước một bước, quát "Dừng tay!"
Tiếng quát đột ngột của ta hiển nhiên thu được hiệu quả hơn mong đợi, hắn đột nhiên ngây người, rồi quay đầu lại, tuy nhiên chỉ trong phút chốc, ta đã dùng ngón giữa tay phải bắn điếu thuốc lá còn đang cháy dở về phía mặt hắn, đồng thời tay trái ta nhanh chóng chụp vào cái túi trong tay hắn .
Hắn liền nghiêng đầu né tránh điếu thuốc bắn tới, nhưng do lực ta bắn ra mạnh nên tàn lửa vẫn bắn vào mặt hắn, làm cho hắn ngẩn người.
Trong phút chốc, ta đã nắm được cổ tay hắn và với một động tác cực nhanh, tay của ta đã đoạt đựơc cái túi hắn đang cầm! Ta đắc thủ rồi lùi lại phía sau, hắn sau khi bị đoạt mất cái túi, ánh mắt đột nhiên toát lên sát khí rồi phóng đến đánh ta!
Ta cũng đoán biết tên này cũng từng luyện qua quyền thuật, vì vậy đã có sự chuẩn bị, vừa thấy hắn đánh tới, thân thể ta ngay lập tức lui về phía sau. Tuy nhiên ngay lúc ta vừa lùi một bước, hắn đột nhiên chuyển thân vẽ thành nửa vòng tròn rồi tấn công vào bên sườn của ta, cho nên dự định tránh né của ta trở nên hoàn toàn vô tác dụng!
Nhưng cũng vì thế đã giúp ta nhận ra được đường lối võ công của hắn! Lúc ấy, trong lòng ta bỗng nhiên giận dữ, đưa trỏ trái lên đỡ, sau khi đỡ được ta cảm thấy cánh tay tê rần, cũng trong phút chốc đó cái túi đã bị hắn đoạt lại, sau khi đắc thủ thân hình hắn cũng nhanh chóng lùi lại. Ta làm sao có thể cam tâm thất bại như vậy, tay ta nhanh chóng đút vào áo rồi lấy ra một khẩu súng, chỉa vào hắn, ta cười lạnh nói "Đứng yên đó.". Ngay sau đó thân hình hắn trở nên bất động, hắn vốn đang trên đà lùi về phía sau, bỗng nhiên dừng lại, nhìn hắn bất động nhưng khí thế trông giống như một con báo châu mỹ đang chuẩn bị đớp mồi.
Trong lòng ta rất cao hứng, miệng mỉm cười nhìn hắn bởi vì cây súng của ta là đồ giả, đó là món quà do một ngư dân tặng cho ta, nó được làm bằng gỗ nhưng kỹ thuật điêu khắc quá cao siêu, thật sự không khác gì súng thật.
Lúc ấy, trong nội tâm của ta đối với hắn rất tức giận, một người trẻ tuổi như thế cùng với bản lĩnh võ thuật cao cường lại đi gia nhập vào một tập đoàn buôn lậu, ta lạnh lùng nói "Thật nghĩ không ra đệ tử của Bắc Thái Cực Môn lại làm ra những chuyện như vậy”
Nghe những lời đó, vẻ mặt của hắn đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên vô hạn, có lẽ hắn đang ngạc nhiên tại sao ta có thể đoán được lai lịch của hắn.
Trong lòng ta cũng có điểm đắc ý, bởi vì ta vừa nói ra được môn phái của hắn khiến cho hắn không thể không có điều cố kỵ. Ta và Bắc Thái Cực Môn mặc dù không có quan hệ gì sâu xa, nhưng lúc vừa rồi hắn đánh ta đã xuất một chiêu xoay người, chiêu đó đúng là thân pháp bí truyền của Bắc Thái Cực Môn "Âm cực dương sinh", tuy nhiên ta cũng biết Bắc Thái Cực Môn đối với môn hạ đệ tử quản thúc rất nghiêm, nhưng tại sao lại để tên đệ tử trẻ tuổi này làm việc bất hợp pháp.
Tuy nhiên, trong phút chốc, nhân lúc tâm tình của ta có chút dao động, hắn lại xuất chiêu hướng ta đánh tới.
Điều này thật nằm ngoài dự liệu của ta, lúc ta đang muốn nhanh chóng tránh xa hắn thì đột nhiên một cổ kình phong tạt đến trước mặt, nhìn kỹ thì thấy đó là cái túi đựng kim cương đang hướng đầu ta bay đến. Phía sau ta là lan can tàu, sau lan can lại là biển rộng, nếu ta tránh né thì cái túi đựng kim cương này sẽ chìm sâu trong biển xanh!
Trong tình huống như vậy, trước tiên ta đưa tay chụp lấy cái túi, nhưng bỗng nhiên cảm thấy cổ tay cầm súng đau nhói, một tiếng "cạch" vang lên, cây súng đã rớt trên boong tàu, sau đó lại vang lên tiếng "rầm", làm cho ta đang thối lui cũng tò mò ngước nhìn, thì thấy cây súng giả đã bị hắn dùng một cước dậm nát! Phải biết rằng loại gỗ biển này rất rắn chắc nhưng tên này lại dễ dàng dùng một cước đạp thành mảnh nhỏ, thấy vậy trong lòng ta cũng không khỏi kinh sợ. Lúc này hắn cũng nhận ra cây súng của ta là súng giả, hắn cười lạnh một tiếng xoay đầu nhìn về hướng ta. Khoảng cách lúc này giữa ta và hắn là khoảng bảy tám thước, sau một hồi lâu nhìn ta , hắn lạnh lùng lên tiếng hỏi “"Ngươi là ai?"
Ta dĩ nhiên sẽ không nói ra danh tính của mình bởi vì ta đoán biết nhất định có một tập đoàn khổng lồ đứng phía sau hắn hỗ trợ, đối với một tập đoàn khổng lồ như thế thì lấy sức một người mà chọi với chúng chẳng khác nào trứng chọi đá.
Do đó ta chỉ trả lời "Ngươi muốn biết danh tính của ta để kêu thuộc hạ đối phó ta à?”
Lúc đó, ta cũng không nghĩ đến một câu nói như vậy lại làm cho tâm hắn chấn động! chỉ thấy sắc mặt hắn thay đổi rồi nói "Thuộc hạ? Ngươi biết được bao nhiêu?”
Vừa nói xong thì thân hình của hắn liền động, xuất chưởng đánh tới ta. Chiêu thức chưởng pháp của Bắc Thái Cực Môn vốn biến hóa cực kỳ tinh diệu, hơn nữa mỗi một chiêu một thức khi biến hóa, tùy tâm tùy ý, khiến quỷ thần khó lường. Hắn liên tiếp ra chưởng tấn công ta, chưởng phong cực kỳ hùng hậu. Còn ta lúc chụp được cái túi kim cương, thân thể đã lui về cạnh lan can thuyền, thành thử khó có thể hoàn thủ, nhưng thế công của hắn càng ngày càng sắc bén, thân pháp quá nhanh, "phanh" một tiếng, vai của ta đã trúng chưởng của hắn.
Một chưởng này đánh trúng vào vai của ta, lực đạo rất mạnh, ta trúng chưởng ngã về phía sau một chút, nửa thân thể đã nằm ngoài lan can! Trong lòng ta biết ta sắp rơi xuống biển, đối với việc này trong lòng đương nhiên cực kỳ tức giận, ngay lúc thân thể ta sắp rơi xuống, hai chân ta liền duỗi ra hình thành thế móc câu, đây là một chiêu gọi là "Thiết thối uyên ương câu", tóm được thân thể hắn rồi kéo hắn cùng rơi xuống.
Ta đã có hơn chục lần kinh nghiệm đắm tàu, đối với việc rơi xuống biển này cũng không thành vấn đề nhưng khi hai người chúng ta dây dưa cùng một chỗ rơi xuống thì đây là một điều thật sự nguy hiểm. Nó khác với việc đắm thuyền vì thuyền đang chạy, nếu chúng ta rơi xuống gần thân thuyền quá thì có thể bị cuốn vào đáy thuyền, lúc đó sẽ xong đời. Do đó, ngay lúc thân thể ta vừa rơi khỏi thuyền, ta liền dùng hết sức đạp hai chân vào thân thuyền rồi búng mạnh ra xa. Lúc đó, tên ném kim cương cũng xuất ra một chiêu "Hạn địa bạt thông", dùng lực đạp vào thân thuyền bay lên không trung khoảng bốn năm thước, tuy nhiên hắn không thể trở lại thuyền được. Lúc đó, trong lòng của ta đối với hắn sinh ra một tia thương tiếc bởi vì với hắn, làm như vậy sẽ rơi thẳng xuống cạnh đáy thuyền, cơ hội sống sót của hắn thật quá nhỏ.
Võ thuật của Trung Quốc trong ba trăm năm qua ngày càng đi xuống, tuy có Cam Phượng Trì, Lữ Tứ Nương cùng với một số cao thủ kiệt xuất xuất hiện, nhưng số lượng cũng không nhiều lắm. Vào cuối triều Thanh và những năm đầu thành lập Trung Quốc tuy cũng có xuất hiện các cao thủ Đại Đao Vương Ngũ, Hoắc Nguyên Giáp, Mã Vĩnh Trinh …. , những người này đều danh động nhất thời, nhưng so với thời của Cam Phượng Trì thì số lượng cao thủ ít hơn nhiều.
Đương nhiên, võ thuật Trung Quốc trong ba ngàn năm qua cũng không có đi vào ngõ cùng, chỉ là những người thân mang tuyệt kỷ, tuyệt đại đa số đều quy ẩn không xuất thế. Hơn nữa, sự xuất hiện của tiểu thuyết võ hiệp đã góp thêm một phần hiểu lầm, làm cho người khác nghĩ rằng võ thuật Trung Quốc chỉ là tiểu thuyết tâng bốc mà thôi.
Nhưng tên trẻ tuổi này bản lĩnh cao cường, đã đạt tới trình độ cao thủ, mặc dù hắn làm bậy nhưng nếu như chết đi cũng rất đáng tiếc.
Bởi vậy ngay lúc ta sắp rơi vào nước, ta đã hét lên "Mau tránh xa thân thuyền, càng xa càng tốt”
Khi ta nói xong, thân thể ta đã rơi vào trong nước. Khi rơi vào, ta không quan tâm đến sự lạnh giá của nước biển, liền lấy hơi lặn xuống. Ta không biết tên đó có nghe lời của ta hay không. Ta lặn dưới nước chờ cho thuyền đã đi qua rồi mới trồi lên.
Khi chiếc thuyền hơi nước đã cách xa, ta liền biết hiện tại có kêu cứu cũng vô ích, ta cởi áo khoác ra cho tay chân linh hoạt một chút rồi lấy cái túi kim cương nhét vào áo khoác, sau đó thả trôi thân thể theo dòng nước. Có lẽ phải đợi tới sáng mai hy vọng có thuyền cảnh sát hoặc là thuyền của ngư dân chạy qua, ta mới có thể sống sót về đến đất liền. Tư vị của đêm nay thật không dễ cảm nhận chút nào, nhưng lúc trời tờ mờ sáng sóng nước đã đưa ta đến một đảo nhỏ. Lồm cồm ngồi dậy bước vào bờ, đột nhiên ta thấy được một luồng khói đang bốc lên giữa hai tảng đá lớn, ta quá vui mừng liền chạy ngay tới nơi đó. Khi chạy đến thì ta thấy có một người đang ngồi bên đống lửa, lưng dựa vào một tảng đá, đang hong khô đồ đạc, ngay lúc ta vừa tiến đến, hắn liền quay đầu lại nhìn ta.
Hai người chúng ta nhìn nhau rồi không nhịn được đều cười lớn. Tên đang ngồi bên đống lửa này là tên địch nhân vừa rồi ta đã gặp trên thuyền! Ta không khách khí liền bước đến ngồi xuống bên cạnh đống lửa, hắn cũng chả quan tâm, không nói lời nào với ta, tuy nhiên ta phát hiện dường như hắn đang cảm thấy lo lắng. Tay hắn đang cầm một xấp giấy trắng và đang hơ khô chúng, vẻ mặt hắn lúc này đang rất nghiêm túc nhưng vẫn lộ ra vẻ bi thương như trước.
Xấp giấy đó là cái gì vậy? Hắn từng cầm kim cương ném xuống biển, tại sao lại coi trọng xấp giấy đó quá vậy?
Ta một mặt tự hỏi chính mình, một mặt suy nghĩ đánh giá hắn, bây giờ nhìn kỹ thì mới thấy hắn mi vũ anh tuấn, anh khí bừng bừng, thân thể cao khoảng một thước chin, bất luận nhìn từ phương diện nào thì hắn cũng là một người rất trẻ và có tài. Khi đó ta bắt đầu cảm thấy có lẽ ta đã đoán sai về hắn rồi.
Nhưng tại sao hắn lại đem kim cương ném xuống biển vậy? Điều này thật kỳ lạ, ta nhất định phải tìm hiểu.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile