TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 3 của 3

Chủ đề: [Võng Du] Đưa Vương Đưa Tướng Đi Đánh Võng Du - Tô Cách Chá Bút

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Thủ đô VN
    Bài viết
    102
    Xu
    0

    [Võng Du] Đưa Vương Đưa Tướng Đi Đánh Võng Du - Tô Cách Chá Bút

    Đưa Vương Đưa Tướng Đi Đánh Võng Du-帝王将相网游行


    Tên Hán Việt: Đế Vương Tướng Tương Võng Du Hành
    Link: http://www.3zcn.com/3z61161.html
    Tác giả: 苏格蜡笔 - Tô cách chá bút
    Thể Loại:Võng Du - Huyền ảo - Hài
    Chú: Võng du là hai từ hán việt dùng để chỉ game online
    Truyện được viết theo lối tạp văn đọc rất dí dỏm và hài hước.
    Mọi người muốn bàn luận thì vào đây: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...53#post7185953

    Đám vương, tướng thành danh trong lịch sử sau khi chết đi vẫn không chịu yên phận, bọn họ chán ghét đến cực điểm tình trạng cả ngày không có việc gì làm, mong có cơ hội được một lần nữa chinh chiến sa trường, tiếp tục thể hiện tài năng hùng bá một phương. Đối với ý kiến của những cao cấp VIP ấy, đến thần tiên cũng không thể bỏ qua, biện pháp giải quyết là để bọn họ đi chơi võng du....
    Tôi, Hà Bích Lai, một người đàn ông độc thân hung vô đại chí, bị một chiếc tải chở than đưa lên Thiên Đường, may mắn (hay bất hạnh) được chọn làm người dẫn đội, đưa các vị đế vương tướng tài đi chơi võng du. Rút cục là các nhân vật lịch sử hùng phong không giảm, bảo đao chưa lão hay những người chơi thuộc thế hệ mới sáng tạo phong phú, mở cách cục mới? Mộng tưởng và hiện thực sẽ va chạm mạnh mẽ trên chiến trường hư ảo...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Dịch& Biên Tập: Vũ Gia
    www.tangthuvien.com
    Câu chuyện này mở đầu tôi không biết viết như thế nào, hoặc giả tôi không biết nên nói thế nào với mọi người cái chuyện… tôi đã chết rồi!

    Đừng sợ, đừng sợ, tôi không phải cái loại lúc bạn đang ngồi nhà vệ sinh lúc giữa đêm đột nhiên hiện ra sau lưng bạn, còn thân mật nói với bạn: “Nhìn xem, nhìn xem, tôi không có chân à” đâu. Thật ra chính xác mà nói tôi còn là một vị thiên sứ nữa. Để không làm mọi người rối đầu hoặc giả làm mọi người nhầm tưởng tôi đang kể một truyện kinh dị, tôi xin giảng lại kinh lịch li kì của tôi.

    Mở đầu của truyện là: Tôi bị một chiếc Giải Phóng(*) chở than đâm chết rồi. Không, không, đây không phải là kết cục, nó đúng mà mở đầu, chỉ có một điểm làm tôi khá ngại là: Người ta thì đều mong sau khi chết được lên thiên đường, nhưng tôi thì vì phải lên thiên đường mà chết, tác giả của tất cả chuyện này là gã béo họ Trần đang cười hề hề kia, gã còn là một thiên sứ nữa chứ. Nói đến đây tôi có thể vỗ ngực mà nói với mọi người rằng: Rất nhiều thần tiên trong những lúc đặc định đều có lòng dạ độc ác đấy. Cho dù chuyện của tôi không thể lấy làm chứng cứ, mọi người cứ nghĩ đến Thiên Bồng nguyên soái bị vứt vào chuồng lợn đi…

    Khi tôi choáng váng đứng trên một đám mây trắng, tôi phải cố gắng bình tĩnh lại rất lâu kết hợp cùng hoàn cảnh trước mắt mới đưa ra được một kết luận mà tôi không nguyện ý chấp nhận: “Chẳng lẽ mình đã chết rồi?”.

    Phía trước mặt là những bậc thang bằng mây trắng trong bối cảnh bầu trời một màu trong xanh, tôi không còn chọn lựa nào khác, đành đi về phía trước. Đường mây quanh co khúc chiết, tựa như vô cùng vô tẫn, tôi lúc nào nhìn lên trên cũng chỉ thấy tầng tầng lớp lớp mây trắng, đến nỗi một lúc sau, tôi hơi chút lo lắng: “Nếu mây dưới chân hóa thành mưa rơi xuống, mình không biết có bị rơi xuống không?”

    Cuối cùng, khi tôi lại leo qua một đoạn cầu thang hình xoắn ốc, trước mắt hiện ra một con đường mây tám làn xe chạy thẳng tắp. Cuối đường là hai cánh cổng sắt đóng chặt. Có một chút thiếu may mắn là phong cách của cái cổng rất giống loại cổng nghĩa địa của phương Tây mà tôi hay xem qua truyền hình. Nhưng gắn với sự thật là khả năng tôi đã chết, hàm nghĩa dẫn xuất của cái cổng cũng không còn gì làm tôi sợ nữa. Dù thế nào cũng hơn đi lòng vòng không ngừng nghỉ trên mây chứ? Mà nhìn ra, ngay cả tôi còn chưa chết, lúc nữa nếu trời mưa thì làm sao? Lúc trời mưa thì người ở dưới đám mây nếu có quên mang dù có khi chỉ ướt người cùng lắm thì ngã bệnh, còn tôi ở trên mây nếu không mang dù – dù hàng không thì chỉ có một con đường chết duy nhất, bạn nói còn ai đen hơn tôi? … Trừ khi có ai bị tôi rơi xuống đập trúng…

    Trong đầu vẫn suy nghĩ lung tung, tôi đã đến gần cổng rồi, lúc này tôi mới phát hiện trên cổng có hai chữ lớn nhìn thấy mà kinh là hai chữ số lớn - 23 ! Thật làm tôi không nghĩ được gì nữa, có ý gì đây? Cái xe đâm tôi đến nhà thần bóng rổ Jordan ở Bắc Carolina, nước Mĩ rồi chăng? Hay là nhà David James? Hoặc giả là nhà cầu thủ nào khác mang số 23 – tỉ như David Beckham chẳng hạn? Nhưng sao nổi đến đâu cũng không tạo ra được hiệu quả mây trắng ngút tầm mắt thế này chứ? Nhưng nếu đây là thiên đường thì 23 này có nghĩa là gì đây? Chẳng lẽ đây là phân khu dành cho người công tác trong thể dục mang số 23 sau khi tắt hơi thở? Vậy trên lí thuyết phải chăng còn loại biên hiệu như 8xx1 hay 9527(*2)? Nếu làm như vậy còn không như theo người Trung Quốc chiếu Triệu, Tiền, Tôn, Lí, người nước ngoài chiếu ABCD mà phân còn có chút khoa học…

    Lúc này cổng sắt kêu kèn kẹt mở ra một khe hở, một gã béo đeo áo phông xanh, quần bò đen, đeo đôi dép lê chui ra, tay phải còn cầm cái quạt mo to tướng hướng tôi vẫy gọi: “Đến rồi? Qua đây qua đây.”

    Tôi vội đi qua, dựa vào kinh nghiệm của tôi ở nhân gian, nội dung của biển quảng cáo ngoài cửa với bên trong thường nghịch nhau. Nếu có một cô em vận áo da đỏ, váy ngắn không dài bằng quần lót hướng tôi vẫy tay tôi còn không dám qua, trong đấy nếu không phải là một cốc nước yến bán nghìn hai trăm tệ thì là một cái giếng thông hướng địa ngục. Như hiện tại chào cửa là một gã béo khuôn mặt đê tiện ăn mặc bừa bãi, tôi tin chắc trong đó ngay cả không phải thiên đường thì cũng là một nơi tốt nào đó.

    Gã béo cười dịu đưa tôi qua cửa, tôi nhìn trộm bên trong… Vẫn là những đám mây trắng… Nếu đúng đây là thiên đường thì các thiên sứ nhất định đặc biệt ghét nhìn thấy bông – nhiều quá chán ngấy à. Không đợi tôi nói gì, gã béo lôi từ trong đám mây sau cửa ra hai cái ghế nhựa, đưa tôi một cái: “Ngồi, ngồi trước đã.” Đợi tôi nhận lấy ngồi vững gã lại từ trong túi ngực áo phông móc ra một hộp thuốc lá: “Làm điếu…”.

    Tôi: “…”

    Trường hợp này với hoàn cảnh sao chẳng thấy liên quan gì đến nhau vậy?

    Tôi móc ra bật lửa châm thuốc cho gã béo trước (Tại sao bật lửa trong túi tôi còn nguyên?), trong bụng nghĩ nếu mỗi người làm một chai bia nữa thì càng giống cảnh tượng sinh hoạt lề đường mỗi lúc cuối chiều rồi, còn có thể phá hoại sạch hoàn cảnh thần thánh mây trắng ẩn hiện này nữa…

    Sau đó tôi liếc thấy gã béo lại từ đám mây gần đó lôi ra nửa két bia chai ra, tôi đang châm thuốc bị ý ngoại ấy làm ho sặc sụa. Gã béo đưa tôi một chai trước, tôi vội vẫy tay từ chối, gã béo cũng không ép, tự cắn bỏ nắp chai, ngửa đầu ừng ực làm một ngụm lớn.

    “Em bảo, anh béo, mình đây là ở đâu nhỉ?” Tôi không nhịn được hỏi vấn đề tôi quan tâm nhất.

    Gã béo còn đang ngửa cổ uống, mắt chớp chớp ra ý đợi chút, làm một hơi đến đáy chai mới bỏ chai xuống, chưa hết đã còn làm cái ợ hơi rồi nói: “Phải nhìn ra rồi chứ, đây là thiên đường.”

    Xem xem, tôi bảo đây là thiên đường mà, tôi cuối cùng cũng lên thiên đường rồi, bạn đừng nhìn gã béo khuôn mặt đê tiện ăn mặc bừa bãi… ai dám nói anh béo của tôi mặt đê tiện mặc bừa bãi nhỉ? Người ta gọi ấy là khuôn mặt thân thiện ăn mặc đơn giản, bạn nói nếu anh ấy thực mặc một bộ Pierre Cardin, áo tây phục đeo caravat giày da, tôi còn dám ngồi ghế nhựa cùng người ta uống bia sao? --- Tuy như vầy tôi cũng không uống…

    Tôi vội đứng dậy, bất giác lộ trên mặt vẻ cung kính, lo lắng của kẻ tiểu nhân vật khi được lãnh đạo quan tâm, nói: “Vậy anh tên gọi là gì ạ… Chẳng lẽ là anh Thượng?”

    Gã béo ngây người một lúc: “Anh Thượng nào?”

    Tôi cũng ngây người theo, phải chăng tên gọi này có vấn đề? Mà đúng là khá khó nghe, vậy vậy… Chợt nhớ tới tên của Thượng Đế hình như gọi là Giê Hô Va (Jehovah), chẳng lẽ gọi là…

    “Anh Giê…” Tôi gọi thử.

    Gã béo vẫn ngây người, xem chừng đang xác định xem tôi có phải đang gọi hắn không, bia cầm trên tay cũng quên cả uống.

    “Anh Hô…”

    Gã béo hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải…

    “Anh Va…” Kì thật tôi ngượng lắm… Trong thoáng chốc, tôi thậm chí cảm giác không bằng mình còn như đi địa ngục thì hơn, đến đấy tôi ít nhất biết gặp ai nên gọi thế nào: Mặt dài là anh Mã, mọc sừng là anh Ngưu, mặc áo đỏ là anh Phán, ngồi sau bàn lớn là anh Diêm…(*3)

    Lúc này gã béo đem ba cái từ gắn lại chắc cũng nghĩ thông rồi, gã giơ cái chai bia trên tay, cười ha hả nói: “Không phải, tôi không phải là người ấy. Nhưng tiểu tử nhà ngươi cũng thật thiếu học vấn, rất nhiều người thật ra đều cho rằng tôi là thánh Peter.”

    Tôi ngượng quá, hiếm hoi thấy mặt đỏ cả lên, nhưng tôi cũng không biết thánh Peter là ai, cũng ngại không hỏi.

    Sau đó, làm tôi phát điên là, gã béo gãi gãi đầu, trông cũng khá ngại ngùng nói: “Tôi cũng luôn quên mất hỏi bọn họ, thánh Peter đáo để là ai?...”

    Tôi: “…”

    Tuy vậy đoạn đối thoại ấy có mặt tốt là làm quan hệ hai chúng tôi trong vô hình đã gần lại nhau mấy phần, làm tôi đối với gã béo sinh ra mấy phần quý mến, bởi thực tế hai người có cấp độ ngang nhau khi ở gần giảm được nhiều vách ngăn. Phan Kim Liên và Tô Đông Pha có ở cùng nhau cũng không thể nào trò chuyện vui vẻ được như hai chúng tôi --- Trừ khi ở trên giường…

    “23 trên cổng sắt này có ý gì vậy? Jordan là nhà tài trợ cho Thiên Đường?” Không ngăn được dụ hoặc, tôi cũng như gã béo, cầm một chai bia vừa uống vừa trò chuyện với gã.

    “Không phải, muốn tài trợ cũng là tiền của Nike… đây là phân khu 23 của Thiên Đường, tổng cộng có ba mươi mấy khu cơ.”

    “Hả?” Đấy thật là tin giật gân a, không lên đây ai mà biết được Thiên Đường còn có phân bộ? Tuy thế người phụ tránh mỗi phân khu chắc cũng là nhân vật uy danh vang dội đây? Tôi vội hỏi: “Anh béo tên gì đấy?”

    “A a, tôi họ Trần.”

    Tôi lập tức lên giọng: “Ôi trời, họ tên tục gia của Anh là họ Trần à? Là anh mang bốn mươi hai chương kinh từ Ấn Độ về phải không?”

    Gã béo đang uống bia, nghe thấy câu nói của tôi bị sặc ho hung hắng, vội vàng phủi tay: “Không phải không phải, tôi không được giỏi như thế..”

    Tôi còn cho rằng gã đang khách khí với tôi, cũng do tôi không nghĩ kĩ --- Đường Tăng đến Thiên Đường thì được uống bia sao? Nhưng tôi làm việc có khi nào nghĩ kĩ rồi mới làm không?

    “Anh vậy không phải khách khí với em sao? Việc ấy thật vĩ đại quá… Mang giáo án về cho đám hòa thượng cơ mà. Anh chắc không biết đời sau bình giới về anh rồi. Thường thì đều gọi Đường Tăng, cách gọi theo sách thì… hình như gọi Trần Huyền Trang.”

    Gã béo lại bị “Trần Huyền Trang” làm sặc một cái, hoãn lấy hơi rồi nói: “Đấy đúng không phải là tôi --- Là tôi tôi còn không chịu cơ. Cậu gọi tôi Trần béo là được, đừng cho rằng cứ ngồi đây thì là nhân vật nào vĩ đại lắm, cậu cũng không phâi đã lên rồi sao?”

    “Khụ, khụ” lại đến lượt tôi bị sặc, bạn nói gã béo này biết cách nói chuyện quá!

    “Tuy thế” Biểu tình của Trần béo đột nhiên trở lên nghiêm túc: “Cũng nên nói với cậu vì sao cậu phải lên đây rồi.”

    “Tại vì sao?” Thấy gã như vậy, tôi cũng bất giác ngồi nghiêm chỉnh, theo cách nói thông thường, tôi đây chắc là dương thọ đã hết, công đức viên mãn, sau đó đóng dấu kết luận, tổ chức qua xem xét, dấu đỏ đóng vào: Thiên Đường!

    Chẳng lẽ không phải như vậy sao?

    Trần béo chầm chậm lắc đầu, lại uống một ngụm bia lớn mới từ tốn nói: “Cậu đến được đây thật ra là tôi thông qua thủ đoạn cá nhân làm đấy. Cậu từ đã, nghe tôi nói hết. Nguyên nhân hả, bởi vì tôi giờ có một việc rắc rối, tuy tôi đã nghĩ ra phương pháp giải quyết nhưng cụ thể còn cần người thao tác, mà tôi lại không bỏ công việc được chỉ còn cách tìm một người chấp hành ở nhân gian…”

    “Sau đó mày tiện tay kiếm chiếc Giải Phóng đâm chết ông mày luôn, còn cho ông mày bon bon chạy đến chỗ mày làm chân sai vặt? Đừng mang Thiên Đường ra nói, đây có là Thiên Đường ông mày cũng thành thằng hầu --- thằng hầu trên Thiên Đường!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (*): Xe Giải Phóng là một loại xe tải của Trung Quốc.
    (*2): 8xx1 để chỉ một seri hàng điện tử. Ví dụ điện thoại KX-TG 8411…
    9527 là một cụm số được ưa chuộng ở Trung Quốc mang nghĩa “Ái giang sơn canh ái mĩ nhân.” (95: cửu ngũ chỉ vị đế vương; 27 theo hài âm là ái thê). Đồng thời cụm số này khi lật ngược là LZSB tức “Lan châu thiêu bính” hay “lâu chủ SB” là các câu chửi.

    (*3): Mã Diện, Ngưu Đầu, Phán Quan, Diêm Vương những “công chức” công tác dưới địa phủ theo thần thoại Trung Quốc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Hiện đảm bảo tốc độ dịch chậm nhất cho một chương là 2-3 ngày do đang trong thời gian mắc việc bận. Bạn nào có tâm huyết dịch truyện này cùng mình có thể gửi cho mình một bản dịch thử một nửa chương bất kỳ của truyện. Xin chân thành cám ơn!
    Lần sửa cuối bởi Vũ Gia, ngày 02-12-2010 lúc 16:09.
    ---QC---
    Nhìn lại một quãng đường đời...

    Dân tộc Việt Nam ta chịu sự giày xéo đô hộ của Trung Quốc suốt hơn một nghìn năm... chịu sự cướp bóc, giết chóc của Nhật Bản... bị Pháp đàn áp bóc lột như là " người hạ đẳng" dưới thời thực dân... Là nơi mà Mĩ muốn xây dựng một nền chính quyền bù nhìn để dân ta tự tàn sát.... Đến bao giờ Việt Nam ta mới là có thể trả lại những món nợ lịch sử ấy...

    Hidden Content


  2. #2
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Thủ đô VN
    Bài viết
    102
    Xu
    0

    Mặc định Chương 2: Dụ hoặc không thể cưỡng lại

    Đưa Vương Đưa Tướng Đi Đánh Võng Du-帝王将相网游行

    Tác giả: 苏格蜡笔 - Tô cách chá bút


    Dịch & Biên tập: Vũ Gia
    www.tangthuvien.com
    Trong lúc nói tôi đã cầm ngược chai bia chuẩn bị sẵn, người nào mắt tinh nhìn qua đã biết đây chính là độc cô tửu kiếm thức thứ nhất: Phá đầu thức. Bạn nói tôi không giận sao được? Ông mày đang sống yên ổn, tuy không được sống trong nhung lụa rượu chè cũng không có em gái nào vì ông quên cả lối về, nhưng ít nhất có rượu có thuốc lá, game online, offline đều chơi vui vui vẻ vẻ, nếu quốc gia thời gian này không đả kích cái loại website ấy đến không ngẩng nổi đầu lên thực là nhân sinh không còn mong gì khác. Cái loại thần tiên rẻ rách như mày bởi chùi đít không sạch tự tình tự nguyện tìm ông mày đi giơ đầu chịu báng, ngay cả thương lượng cũng không, mày có biết tao còn bao nhiêu nguyện vọng hùng vĩ chưa thực hiện không? Tạm không nói đến cái ấy, nói cái cách chết mà mày thiết kế cho ông --- mày nếu cho ông chết theo cách tinh tẫn nhân vong ông còn không điên thế này.

    “Phương pháp ấy hiệu quả quá chậm” Gã béo như đọc được suy nghĩ của tôi, gã vuốt mũi cười khổ: “Việc này của tôi khá gấp đấy…”

    Các bạn nhìn xem, gã còn vội nữa chứ! Tôi lập tức tiến nhập mô thức chiến đấu, sẵn sàng trở thành phàm nhân đầu tiên cho thần tiên vỡ đầu rồi --- chỉ không biết chai bia có khả năng hoàn thành nhiệm vụ lớn lao này hay không, tuy vậy tôi cũng không phải người đầu tiên thì phải? Lịch sử của tôi không được tốt, lờ mờ nhớ ra việc tôi định làm đã có tiền bối làm qua.

    “Đừng nóng, đừng nóng, cậu không nghĩ xem thần tiên còn đối xử tệ với cậu được sao?” Gã béo vội đưa tay đỡ lấy cái chai trên tay tôi: “Tạo thành tổn thất cả vốn lẫn lãi còn theo cả đường vòng cung nữa bồi cho cậu.”

    Câu này nghe càng bực, tại sao ấn tượng của tôi về thần tiên đều là những kẻ thường đối xử tồi với người khác nhỉ? Bọn họ không những nhỏ mọn mà còn … nhỏ mọn, nhớ Tôn Ngộ Không bị lừa làm Bật Mã Ôn, đem Thiên Bồng Nguyên Soái ném xuống chuồng lợn, Sa Tăng vì đánh một gã ái mà bị khai trừ công chức lại còn xóa hộ khẩu thành phố đày xuống dưới làm yêu tinh, lại nhớ Ngưu Lang Chức Nữ, nhớ Hứa Tiên với Bạch Nương Tử, nhớ Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài… cái cuối cùng không tính, đều không phải là lịch sử đẫm máu của đám thần tiên bọn họ tổn nhân lợi kỷ tạo thành sao?

    Lại nói, tôi là loại người dễ dàng bị lợi ích đánh động --- dễ dàng bị lợi ích nhỏ nhoi đánh động liền quên bảo vệ quyền lợi hả? Mày đã làm tao chết rồi!!!

    “Cậu cứ ngồi đã. Nghe tôi từ từ nói, đợi tôi nói xong cậu nếu còn muốn tiếp tục tôi tặng cậu nốt nửa két bia này.” Trần béo lại cầm cái quạt mo phe phẩy, chậm rãi nói.

    Nhìn cái dáng bình tĩnh của gã, tôi mà còn nổi xung thì trông lạc hạ phong, hơn nữa trên người gã có loại dáng vẻ tôi rất quen thuộc --- kiếp trước, hay giả thuyết lúc gã ở nhân gian, Trần béo hẳn là loại người lúc tắm cũng phải dắt theo một con dao chọc tiết lợn!

    “Là thế này, cậu chết rồi, chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu (Nghe thấy chưa? Chúng tôi, còn là tổ chức nữa cơ! Tôi nghĩ), giúp chúng tôi làm tốt việc này, chúng tôi sẽ thưởng cho cậu. Nghĩ đến kiếp sau của cậu đi, trực tiếp cho cậu sinh trong gia đình những kẻ xếp đầu bảng Forbes, hơn nữa còn bồi thường cho cậu dương thọ mà kiếp này cậu bị tổn thất, vừa có tiền lại trường thọ, giống như một con bọ hung vui vẻ lăn lê trong đống tiền vàng --- hơn nữa còn có thể lăn suốt một trăm mấy chục năm. Nói đến đây tốt nhất cậu nên hành động nhanh lên, Bill Gates có con dâu vừa mới mang thai xong.”

    “Đi Mĩ à? Không thích lắm, ở đấy quá dễ mắc bệnh. Lại nói qua đấy làm cháu ông ta có vẻ không thích hợp.” Tôi vô ý thức nói.

    “Mới mẻ chứ, sinh ở đâu chẳng cần một người ông hả , nếu không thích nước Mĩ…” Gã béo dụ dỗ ngon ngọt: “Thế làm hoàng thái tử ở Arab thì sao? Bọn họ nhiều tiền không còn chỗ tiêu nữa, máy kéo cũng còn lát vàng, hơn nữa lại chế độ một chồng nhiều vợ, lại là xã hội tuyệt đối nam quyền.”

    “Không được, ở đấy nữ che quá kín đáo, tôi trước đây thích nhất là mùa hè --- anh hiểu ý tôi chứ?” Tôi bất tri giác hoàn toàn rơi vào trong thiết tưởng tốt đẹp gã béo xây dựng nên, sự việc luôn là thế, khi cụ thể hóa đến chi tiết sức hấp dẫn của dụ hoặc sẽ nhân lên chục lần trăm lần.

    “Vậy đảo Sicily ở Italia tuyệt đối là nơi thích hợp cho cậu nhất, là hòn đảo lớn nhất Địa Trung Hải, chân chính bốn mùa như xuân --- cậu hiểu ý tôi không? Đến đấy cho cậu sinh trong gia tộc mafia nổi tiếng nhất, họ Di Lauro hay Amato-Pagano đến lúc ấy mình nói sau, ở đấy ăn mì cũng chẳng phải trả tiền ấy chứ.”

    “Mình trước không nói cái đấy, không xuất quốc không được à? Tôi thấy ở Trung Quốc cũng tốt.”

    “Vậy Hồng Kông thì thế nào? Cậu biết Lí Gia Thành chứ? Hồng Kông cũng không xong? Không nhìn ra là cậu khá yêu nước, vậy chỉ có cách sinh trong gia đình tỉnh trưởng thôi, người làm ăn thì không được vững chãi lắm. Nhưng nói trước, cậu không được đua xe đi đâm dân chúng đấy.”

    “Tôi là loại người ấy sao?” Tôi bực bội nói, ngay lập tức lại lửa giận bừng lên thêm vào một câu: “Con mẹ nó, kiếp này tôi bị một thằng khốn đi xe đâm chết đấy!”

    “A a, đừng nổi giận. Tôi còn chưa nói hết chỗ tốt cơ, cậu kiếp sau sướng xong còn có thể lại lên Thiên Đường, khi ấy là hộ khẩu cố định rồi, còn có thể cấp cho cậu thân phận dự bị dịch thiên sứ --- giờ cậu còn gì nói nữa không?”

    Tôi thật không còn gì để nói nữa. Cái “Cố gắng phấn đấu vì lý tưởng cao đẹp” đều là ký gửi tinh thần lúc không gặp vận, thực nếu được sống như con lợn hình người --- đặc biệt là sống kiểu lợn giống hình người, bắt tôi chép lại một lượt “Chiến tranh và hòa bình” thì ngay cả sách ấy tôi viết tôi cũng không hứng thú. Lúc trước mỗi khi nhàn rỗi tôi cũng từng nghĩ một khi thiên hàng kỳ duyên không phí công sức nhận được trăm triệu, chục triệu tệ, tôi sẽ có tinh thần và sống như thế nào, kết quả cái hình tượng sinh ra làm ngay cả tôi cũng lạnh người. Hiện tại điều kiện mở ra ngay trước mắt rồi, mà tôi chỉ là một người phàm. Hơn nữa kiếp sau sống cẩu thả trong nhung lụa xong còn có thể tiếp tục trên Thiên Đường vẽ vời, đường trước cổng sau đều ổn định, hai cái điều kiện mà chỉ lấy ra một cái cũng rất dụ người cùng đưa ra, sau một phát nhị liên trảm như thế tôi đã không còn một chút khả năng kháng cự nào nữa.

    “Vậy bố mẹ tôi thì sao? Anh làm tôi chết thì cũng phải cho ông bà ít bồi thường chứ? Bố mẹ tôi còn mong tôi dưỡng lão nữa.” Tôi hụt hơi nói, đã triệt để đánh mất ý chí phản kháng, chỉ nghĩ đến vấn đề cuối cùng mà tôi quan tâm nhất.

    “Yên tâm, họ không còn nhớ đã từng có một người con như cậu, nỗi đau mất con không liên quan đến họ, họ chỉ còn nhớ có một đứa con gái, hơn nữa còn cho anh rẻ cậu phát tài một món lớn, chị cậu cậu cũng biết rồi, món tiền ấy phần lớn sớm muộn đều dùng trên người cha mẹ cậu --- Thật ra tôi thấy sau khi cậu chết đi cha mẹ cậu có thể tự tiêu tiền của mình rồi, chất lượng sinh hoạt cũng ngang ngửa bình quân sinh hoạt ở các nước chủ nghĩa tư bản cũ nữa.”

    Tôi giả không hiểu câu cuối cùng gã nói ý gì.

    Sau cùng, tôi uống cạn bia trong chai, thở dài nói: “Anh béo --- xưng hô lại quay lại lúc đầu --- nói đi, muốn em làm cái gì? Đúng rồi, còn một vấn đề em chưa hỏi, anh làm sao chọn trúng em làm việc này đấy?”

    Trần béo đung đưa uống bia ngụm nhỏ một, ý chí hào hùng nói: “Cũng không có gì, cậu nhìn qua loại máy như máy đánh bạc(Slot machine) quay số chứng minh chưa? Tôi làm một cái, lúc dừng chọn đúng vào cậu.”

    Tôi trợn tròn mắt không biết nói gì.

    Tôi quá đen, thật đấy.

    “Trong đây là phân bộ 23 của Thiên Đường do tôi phụ trách.” Trần béo giơ cái quạt mo lên vung chỉ về hướng sau lưng tôi, tôi quay đầu lại nhìn chỉ thấy mây trắng vô cùng vô tẫn.

    “Bởi cậu qua đây là tạm thời thôi, tôi không thể đưa cậu vào xem kỹ, nhưng tôi có thể đảm bảo, trong đấy đa số nhân vật cậu đều nghe nhiều đến thuộc cả đấy, bọn họ sống cuộc sống xa hoa mà cậu khó có thể tưởng tượng, ăn ngon mặc đẹp không nói làm gì, xem phim cũng không bị kiểm duyệt, có thể nói thế này, trong đấy sinh hoạt vật chất đạt đến cao độ mà cậu có mơ cũng không nghĩ tới.”

    Tôi không biết gã béo muốn nói với tôi cái gì, chỉ còn cách gật đầu bừa.

    “Hơn nữa, mặc cho nhân vật trong đó tại lịch sử được bình luận như thế nào, ở đây tuyệt không có người đánh, chửi, mọi người là tuyệt đối công bằng, trừ khi có bố với con cùng ở một phân bộ có chút ngại ngùng ra thì không có ai làm gì được ai cả.

    “Nhưng mà!” Gã béo tríu mày, thở dài nói, “Bọn họ không thỏa mãn. Đám mới lên vài trăm năm cũng không chịu được, nói ở đây đơn điệu buồn tẻ, chẳng có việc gì làm ra hồn, đám lên đây từ sớm còn quá đáng hơn, náo động nhiều lần rồi, hơn nữa không chỉ ở phân bộ tôi có vấn đề, gần như mỗi một phân bộ đều không chỉ một lần xảy ra chuyện như vậy.”

    Gã béo buồn rầu uống một ngụm bia, tiện tay lại đưa tôi một chai: “Chúng tôi mấy người đồng sự họp mặt lại, giải pháp đối phó là tăng cường hoàn thiện cơ sở hạ tầng Thiên Đường, chúng tôi gần như tạo dựng ở đây một cái Las Vegas và công viên Walt Disney, xây mới nhiều trung tâm massage và tắm hơi, mật độ còn dày hơn nhà xí.” Nói đến đây gã béo nháy mắt cho tôi một cái, “Loại ấy đấy.” Tôi bị động tác nhỏ của gã béo chọc cười, vội vàng gật đầu ra ý đã rõ.

    “Chúng tôi đã làm mọi việc đến thế rồi, bọn họ cũng chỉ yên ổn được tuần lễ, sau đó lại nổ ra sự kiện biểu tình còn lớn hơn, làm bên trên không được hài lòng. Nhiều người đều nói, sớm biết Thiên Đường như thế này, sao phải khổ ở nhân thế nhẫn nhục chịu đựng, thích thế nào cứ làm có phải tốt không, xuống địa ngục không chừng còn kích thích hơn.”

    Tôi lập tức nổi giận, nói: “Anh béo, anh đừng nói nữa, em hiểu cả rồi. Đám người này ở trong phúc mà không biết sướng phải không? Anh có phải muốn em dẫn bọn họ nếm mùi khổ đau rồi tái giáo dục? Cứ ba ngày cho hai cái bánh chay, biểu hiện tốt cho thêm một món rau, Ngu Công dời núi, kỉ niệm Norman Bethune , vì nhân dân phục vụ, tám điều vinh, tám điều sỉ, ba cái đại biểu(*1), yêu cầu đọc thuộc lòng được từ trên xuống, từ dưới lên, thậm chí đọc từ giữa sang hai bên cũng trôi chảy, mỗi ngày em đều dẫn họ đi lên núi đào hầm, đến trưa đào xong, đến chiều lại lấp, hôm sau tiếp tục…”

    “Dừng lại cậu ơi” Gã béo vội ngăn tôi lại, “Các vị ấy toàn là sếp, không đắc tội vậy được đâu, thế mà có thể giải quyết vấn đề tôi sớm giải quyết rồi, tùy tiện kiếm một ngục cảnh cũng làm ngon lành. Thiên Đường vĩnh viễn nên là nơi để người phàm hy vọng, không có cà rốt treo trước mõm lừa sao chịu chạy(*2)?”

    “Vậy phải làm thế nào? Tiêm thuốc cho bọn họ?” Tôi tríu mày. “Loại thuốc mà, đến bữa không cho lập tức đập đầu vào tường ấy?”

    Gã béo vuốt mồ hôi trán: “Không ngờ là cậu thật có tiềm chất làm một thần tiên hợp cách…”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (*1): Điển cố Ngu Công dời núi;

    Norman Bethune: bác sĩ, người theo chủ nghĩa nhân đạo người Canada;

    Vì nhân dân phục vụ: chỉ tư tưởng và hành vi công tác vì lợi ích của nhân dân, một trong những cơ bản đặc trưng và quy định đạo đức của Chủ Nghĩa Xã Hội.

    Tám điều vinh ,tám điều sỉ (Hán Việt: Bát vinh bát sỉ - 八荣八耻) là gọi tắt của “Xã hội chủ nghĩa vinh nhục quan” được Đảng Cộng Sản Trung Quốc Ủy Ban Trung Ương Tổng Bí thư Hồ Cẩm Đào đưa ra vào ngày 04 Tháng Ba năm 2006 đưa ra “Bát vinh bát sỉ” mục đich dẫn đạo đại đa số quần chúng, đặc biệt là thanh thiếu niên để lập ra xã hội chủ nghĩa vinh nhục quan… ( Cái này là nguyên nhân của những tiểu thuyết mạng do tác giả Trung Quốc viết hiện nay hay mang tính “phẫn thanh”)

    Ba cái đại biểu, nguyên văn Hán Việt là “Tam cá đại biểu” - 三个代表 gọi tắt của “tam cá đại biểu trọng yếu tư tưởng” do Trung Cộng Trung Ương Tổng thư ký Giang Trạch Dân năm 2000 đề ra ở thành phố Cao Châu tỉnh Quảng Đông, sau được đưa ra bàn luận chính thức vào 1/7/2001 trong đại hội Đảng nói khái quát về tư tưởng chỉ đạo Đảng Cộng Sản Trung Quốc, sau một loạt tranh luận và phát triển nay là lí luận chính trị trọng yếu của Đảng Cộng Sản Trung Quốc.

    (*2): Điển cố con lừa và củ cà rốt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Vũ Gia, ngày 02-12-2010 lúc 16:07.
    Nhìn lại một quãng đường đời...

    Dân tộc Việt Nam ta chịu sự giày xéo đô hộ của Trung Quốc suốt hơn một nghìn năm... chịu sự cướp bóc, giết chóc của Nhật Bản... bị Pháp đàn áp bóc lột như là " người hạ đẳng" dưới thời thực dân... Là nơi mà Mĩ muốn xây dựng một nền chính quyền bù nhìn để dân ta tự tàn sát.... Đến bao giờ Việt Nam ta mới là có thể trả lại những món nợ lịch sử ấy...

    Hidden Content


  3. #3
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Thủ đô VN
    Bài viết
    102
    Xu
    0

    Chương 3: Thì ra là như vậy

    Đưa Vương Đưa Tướng Đi Đánh Võng Du-帝王将相网游行

    Tác giả: 苏格蜡笔 - Tô cách chá bút


    Dịch & Biên tập: Vũ Gia
    www.tangthuvien.com
    “Vậy anh nói đã tìm ra biện pháp giải quyết, là gì vậy?”

    “Về sau chúng tôi hết cách, để bọn họ tự nói còn cái gì họ cần mà chúng tôi không làm được, không ngờ bọn họ cũng không nói ra được, lặp đi lặp lại cứ nói ở đây không hay. Vậy là chúng tôi lại mở một hội nghị, cùng tham gia có Aristốt, Pitago, Plato, Xô-crát, còn có cả Kant, Hêghen và Mác, căn cứ nhu cầu của hội nghị còn cho Freud tham gia nữa. (*1)

    Tôi chen vào một câu: “Tại sao toàn là người nước ngoài vậy?”

    Gã béo gãi gãi đầu: “Danh sách ấy không phải tôi đặt ra, bọn họ nói triết học của nước ngoài tương đối thành hệ thống.”

    Tôi coi thường chép chép môi, nói: “Em thấy mấy ông tên Tử Tử gì đó của Trung Quốc mình cũng làm được việc này.”

    Gã béo không thèm để ý, tiếp tục nói: “Tuy nguyên nhân mấy gã người nước ngoài đề ra đa dạng nhiều chủng loại, đối với phân tích tạo thành tình trạng hiện nay cũng tranh chấp không ngừng, nhưng kết luận vô cùng nhất trí, cái kết luận này nói thẳng ra là không có mục đích nữa, cái gì cũng có sẵn rồi. Con người luôn có dục vọng sáng tạo và chiếm đoạt, nói thông tục hơn, ở đây cái gì cũng có, chỉ thiếu thứ làm bọn họ nhận được cảm giác thành công.”

    Vốn nghe gã béo nói nửa đầu tôi còn định tiếp tục đề nghị dẫn bọn họ đi đào hầm cơ, nghe gã béo nói hết, tôi hiếm hoi suy tư gật gật đầu.

    Gã béo hiếu kỳ hỏi tôi: “Cậu cũng đồng ý với cách nói ấy? Không qua cách sống một tuần ăn hết một năm tổng thu nhập quốc dân cũng hiểu được?” Tôi đầy thâm ý nói: “Dùng hack qua cửa cũng chẳng hay ho gì.”(*2)

    Gã béo: …

    Gã béo lau mồ hôi trên trán nói: “Đã tìm thấy nguồn gốc của vấn đề thì coi như giải quyết được một nửa, ngay sau đó chúng tôi lại mở Thiên đại hội lần hai…”

    Tôi lại chen ngang: “Thiên đại hội là cái gì?”

    “Là Thiên Đường đại biểu đại hội.”

    Tôi chép miệng một cái.

    “Tham gia đại hội lần hai đều là loại người lúc sống rất happy, hội nghị lần này có phạm vi tương đối rộng, từ đế vương tướng tá đến giai cấp vô sản từ cổ đến kim, các giai cấp đều có đại biểu tham gia. Bởi mục đích hội nghị lần này là để từ bản chất cải thiện chất lượng sinh hoạt của mọi người nên mọi người tham dự đều có nhiệt tình rất cao, chúng tôi cũng từ trong đó nhìn thấy hy vọng. Chúng tôi làm một bài điều tra vấn đáp bao gồm các phương diện rất rộng nhưng câu hỏi chủ yếu tập trung vào những câu như “Ở hoàn cảnh nào bạn cảm thấy vui nhất?”, “Bạn ấn tượng nhất việc gì?”, “Bạn muốn làm việc gì?”, đáp án thu được cũng muôn màu muôn vẻ, bỏ đi những thứ không thích hợp cho người chưa thành niên với những thứ quá mức máu me bạo lực --- Con mẹ nó, có những gã hoàng đế còn khát máu hơn cả đồ tể lợn, và những thứ quá hão huyền khó thỏa mãn được ra, chúng tôi nhận được đáp án cơ bản là…”

    “Những cái hão huyền và khó thỏa mãn là gì vậy?” Tôi hiếu kỳ hỏi. Con người là như vậy, bản tính rồi.

    Gã béo trừng tôi một cái, nói: “Sao lại đối với cái này có hứng thú hả? Nói mấy cái dọa chết cậu, có người ‘Tôi muốn làm Thượng Đế’, còn có người ‘Để thế giới còn lại một mình tôi’, lại có một gã tiến thêm một bước ‘Để thế giới còn một mình tôi là đàn ông’…”

    “Đấy là ai vậy? Cha nó, thật muốn tinh tẫn nhân vong à? Loại người này cần nghiêm khắc dẫn hắn đi đào hầm.” Tôi lòng đầy căm phẫn nói, sau đó lại tưởng tượng lên một thế giới tốt đẹp chỉ còn mình tôi là đàn ông…

    “Vừa rồi tôi nói đến đâu rồi?” Gã béo bị tôi ngắt lời đến quên cả chuyện.

    “Vừa nói đến em dẫn một đám đáng tinh tẫn nhân vong đi đào hầm.”

    “Các cậu lúc đào hầm phải chú ý… con mẹ cậu, không phải đấy. …Là phương thức sinh hoạt mà đa số người hứng thú nhất.”

    Kệ cái đấy, giờ phương thức sinh hoạt tôi hứng thú nhất là dẫn đám đáng tinh tẫn nhân vong ấy đi đào hầm…

    “Những chữ có tần suất xuất hiện cao nhất trong đáp án như là chiến trường, chinh phục, sức mạnh, biểu hiện.”

    “Oa, đám người ấy bơi ở Thiên Đường bao nhiêu năm nay, phương thức suy nghĩ biểu hiện ra cuối cùng là như vậy à? Những việc ấy lúc họ còn sống chưa làm chán à?”

    “Ài, núi mà không phải núi, nước mà không phải nước à.”(*3) Gã béo nhè nhẹ phe phẩy cái quạt mo, nhìn cũng có chút dáng dấp xuất trần, nếu phe phẩy là cái quạt lông ngỗng với không uống bia nữa hiệu quả chắc còn tốt hơn.

    “Về cái kết quả này, Mác cũng khá có cảm ngộ, ông ta nói ông ta năm xưa nói lao động là một bản năng của con người, quả nhiên ứng nghiệm trên người đám người họ, Albert Einstein tổng kết lại…” Tôi hưng phấn hỏi: “Ông lão ấy cũng đến sao?” Gã béo lại trừng tôi một cái, nói tiếp: “Albert Einstein tổng kết lại nói, một cô gái bình thường mà mình tự tán được cũng có ‘vị’ hơn là Tây Thi tự lao vào lòng mình. Plato còn tăng thêm một bậc, nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng thâu, thâu không bằng thâu không được… không lấy được mới là tốt nhất…” (Thâu đây có thể hiểu là thâu tình, ngoại tình )

    “Đừng có nói lung tung nữa.” Tôi giận dữ chặn lời gã béo, “Câu đấy mà Plato nói sao? Lại nói Albert Einstein nhận thức Tây Thi à? Thằng khốn nhà anh cho rằng tôi là thằng ngu sao?”

    Gã béo khinh bỉ nhìn tôi một cái, văn hoa nói: “Thằng ngu như cậu hiểu cái rắm gì. Albert Einstein cùng Tây Thi đều ở khu 15, không tin kiếp sau đến lúc cậu mới biết nghĩ đi nhảy lầu, tôi sắp xếp cho cậu đến khu 15. Lại nói cảnh giới núi không phải núi, nước không phải nước cậu hiểu không? Càng là cao thủ dùng chiêu càng đơn giản, càng là danh nhân nói đạo lý càng giống lời thường, cậu cho dù thiếu văn hóa thì đại trí nhược ngu, phản phác quy chân cậu ít nhất cũng phải nghe qua chứ?”

    Tôi có chút cảm ngộ. Khỏi phải nói, hai câu ấy còn từng chứng nghiệm trên người tôi: Tôi từng đến quán than của cha mẹ tôi giúp trông hàng, những nhà xung quanh có người ngồi chơi game trên PC, có người chơi game trên điện thoại, còn có chơi PSP, còn tôi game thủ lão làng đã trải qua mười mấy năm chơi game lằng lặng cầm cái MP4 xem tiểu thuyết…

    Vậy nên tôi lấp lửng “hừ” gã béo một cái.

    “Thế là chúng tôi nghĩ sáng tạo một tràng hợp như thế nào có thể làm bọn họ lại có cảm giác gây dựng cơ nghiệp, tung hoành phong vân, dù giết người như ma cũng không làm ai chết thật, còn phải dẫn theo đủ số người nhàn rỗi các loại để làm họ tìm thấy cảm giác ưu tú giữa đồng loại, đã thế còn không thể đặt nơi đó ở Thiên Đường, hơn nữa dù để họ ở bao lâu còn vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, áp lực luôn như một đám lửa cháy dưới mông họ luôn luôn thôi thúc họ tiến tới tiếp tục đề thăng …”

    “Để họ đi chơi võng du không phải là xong rồi sao? Tốn bao nhiêu công sức.” Tôi khinh miệt trừng gã béo một cái.

    Sau đó tôi liền phát hiện gã béo cứ nhìn tôi cười đểu.

    Tôi ngây người giữa tràng, đầu não cao tốc vận động, ngàn đầu vạn tự ẩn hiện gắn kết lại, nửa ngày trời tôi mới lắp bắp nói: “Anh.. anh.. anh là muốn để tôi.. tôi …tôi đưa họ… họ… họ đi đánh võng du?”

    Gã béo lại từ trong đám mây sau cửa lôi ra một tờ giấy --- tôi thật khát vọng xem thử trong đám mây ấy có những cái gì à! Gã béo đưa tờ giấy cho tôi, nói: “Đọc trước đã, đây là danh sách đợt đầu tiên cậu dẫn, sau này quen tay tôi sẽ dần dần thêm người.” Con mẹ nó dám cho ông mày là ấm trà à!(*4)

    Tôi giở tờ giấy ra, không ngờ danh sách ấy kín mít, tôi khe khẽ đọc: “Triệu Cát muốn ăn thịt dê nướng, Tần Thủy Hoàng muốn một đứa dưới 14 tuổi, Yếu Li hỏi "Nhai Bá 4" (Một chương trình phiên dịch tiếng Trung) có bản vá lỗi chưa…” Còn chưa đợi tôi đọc xong, gã béo giơ tay cướp lấy tờ giấy: “Ôi, lấy nhầm rồi, đây là ghi chép công tác của tôi.” Tôi cất tiếng cười đểu, mặt gã béo nhanh chóng hơi đỏ một chút rồi khôi phục như thường, giận nói: “Có cái gì đáng cười chứ?” Tôi ha ha cười nói: “Không cười anh, không ngờ Doanh béo lại thích cái món ấy.”

    “Cậu sao biết Tần Thủy Hoàng là tên béo?” Gã béo nghi ngờ nhìn tôi.

    Tôi ngẩng lên trời cười lớn: “Trông là biết anh chưa đọc qua kì thư đứng đầu khởi điểm (qidian) ---《Sử thượng đệ nhất hỗn loạn》.”

    ……

    Trần béo lại tìm bới nửa ngày mới lôi ra một tờ giấy khác, tự nhìn qua trước mới đưa tôi. Tôi nhận lấy đọc, chữ viết to bằng hột đào cũng chưa đầy tờ giấy, tất cả có mỗi vài người.

    “Lưu Bang.” Người này tôi có ấn tượng, giống như là… vừa nhìn cái tên thứ hai tôi nhớ lại ngay, “Lưu Bang này có phải là cha Lưu Bị không? Còn có Lưu Tú nữa? … Em hiểu rồi, đây là một nhà ba người.” Tôi vừa ngẩng đầu muốn chứng nhận qua gã béo nhưng phát hiện cả mồm bia của gã béo đang phun qua, tôi có mắt tinh tay nhanh thân pháp linh hoạt bước tránh khôn ngoan thế nào cũng không kịp nữa, sát sạt né qua cái mặt, nửa thân người đều bị gã béo phun ướt hết.

    “Bố nhà anh.” Tôi giận quát, “Thần tiên còn biết phun sữa nữa?”

    Gã béo chùi chùi mồm, thở dài một hơi u oán nói: “Tôi thật muốn thay thày giáo lịch sử của cậu bóp chết cậu.”

    “Sao thế?” Tôi đọc lại danh sách một lần, “Chỗ nào có vấn đề à? Lưu Tú? Chơi Tam Quốc Chí bao nhiêu lần rồi cũng không nhớ Lưu Bị có con á? Lưu Tú này đáo để là ai nhỉ? Dã sử các anh cũng tính à? Hay là em quên mất sự thật là dân thường cũng có thể lên Thiên Đường?...”

    Tôi thấy gã béo cầm cả chai bia giơ lên rồi, tôi vội vàng nhảy lùi một bước, gã béo vận khí nửa ngày, lại bỏ cái chai xuống: “Cậu ngồi yên, tôi giảng cho cậu về mấy người này.”

    Xì, thần tiên này cũng chẳng ra sao, ngay hỉ nộ ai nhạc cũng chưa thoát ra, tình tự hóa như vậy sao vì nhân dân phục vụ được?

    Gã béo lại trừng tôi một cái, tôi vội dạng chân ngồi lại lên cái ghế nhựa, dạng chân để tiện cho tùy lúc chạy trốn.

    “Lưu Bang là khai quốc hoàng đế của Hán triều, lịch sử ghi triều đại y dựng lên là Tây Hán, người đời sau gọi y là Hán Cao Tổ…”

    Tôi vỗ đùi đánh đét, vội nói: “anh nói thế em nhớ ra rồi, hắn dẫn một đám người khởi nghĩa ở Đại Trạch Hương, trái có Trương Lương, phải có Hàn Tín, trên ngực có Tiêu Hà, Trần Bình dắt ngang hông. Cái gì mà ‘Thập diện mai phục’, ‘Bá vương biệt cơ’, “Ám độ trần thương’ những chữ ấy đều từ hắn mà ra, hắn sau đánh bại Sở Bá Vương ở… sông Mịch La treo cổ. Đời sau vì kỉ niệm việc này còn dựng lên một vở kich tên ‘Cao tổ hoàn hương’.” Liền một hơi nói xong, tôi vô cùng đắc ý nhìn gã béo, anh thật cho rằng tôi một chút tri thức cũng không có sao, chưa đọc qua lịch sử còn không nghe kể truyện được à?

    Gã béo mặt cúi gầm xuống đầu gối, tay cầm cái nắp chai gạch ngang dọc lên đất, hụt hơi nói: “Nếu nói cậu không biết cái gì thật oan uổng cho cậu quá…” Tôi lập tức lưng ngồi thẳng tắp, khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, em cũng chỉ biết chút đỉnh.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (*1): Aristốt, Pitago, Plato, Xô-crát, Kant, Hêghen, Mác là những nhà triết học duy vật nổi tiếng cổ đại và cận đại mà có lẽ các bạn đều đã biết. Freud tên đầy đủ là Sigmund Schlomo Freud là một bác sỹ về tâm lý học và thần kinh người Áo, ông được công nhận là người đặt nền móng và phát triển lĩnh vực nghiên cứu về ‘phân tâm học’.

    (*2): Nói về dùng các phần mềm hỗ trợ hợp pháp hoặc bất hợp pháp để thông qua các trò game.

    (*3): Nguyên văn ‘sơn phi sơn, thủy phi thủy’: Nói về cách nhìn thông qua sự vật hiện tượng để đi đến bản chất. (Chỗ này mình cũng chưa thể giải thích rõ hơn)

    (*4): Ấm trà ở đây là cách nói bị coi thường. (Đàn ông bị ví như ấm trà thì chỉ còn biết rót nước ra nhận nước vào… )

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Ngủ thôi
    Lần sửa cuối bởi Vũ Gia, ngày 03-12-2010 lúc 17:29.
    Nhìn lại một quãng đường đời...

    Dân tộc Việt Nam ta chịu sự giày xéo đô hộ của Trung Quốc suốt hơn một nghìn năm... chịu sự cướp bóc, giết chóc của Nhật Bản... bị Pháp đàn áp bóc lột như là " người hạ đẳng" dưới thời thực dân... Là nơi mà Mĩ muốn xây dựng một nền chính quyền bù nhìn để dân ta tự tàn sát.... Đến bao giờ Việt Nam ta mới là có thể trả lại những món nợ lịch sử ấy...

    Hidden Content

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status