Đưa Vương Đưa Tướng Đi Đánh Võng Du-帝王将相网游行
Tên Hán Việt: Đế Vương Tướng Tương Võng Du Hành
Link: http://www.3zcn.com/3z61161.html
Tác giả: 苏格蜡笔 - Tô cách chá bút
Thể Loại:Võng Du - Huyền ảo - Hài
Chú: Võng du là hai từ hán việt dùng để chỉ game online
Truyện được viết theo lối tạp văn đọc rất dí dỏm và hài hước.
Mọi người muốn bàn luận thì vào đây: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...53#post7185953
Đám vương, tướng thành danh trong lịch sử sau khi chết đi vẫn không chịu yên phận, bọn họ chán ghét đến cực điểm tình trạng cả ngày không có việc gì làm, mong có cơ hội được một lần nữa chinh chiến sa trường, tiếp tục thể hiện tài năng hùng bá một phương. Đối với ý kiến của những cao cấp VIP ấy, đến thần tiên cũng không thể bỏ qua, biện pháp giải quyết là để bọn họ đi chơi võng du....
Tôi, Hà Bích Lai, một người đàn ông độc thân hung vô đại chí, bị một chiếc tải chở than đưa lên Thiên Đường, may mắn (hay bất hạnh) được chọn làm người dẫn đội, đưa các vị đế vương tướng tài đi chơi võng du. Rút cục là các nhân vật lịch sử hùng phong không giảm, bảo đao chưa lão hay những người chơi thuộc thế hệ mới sáng tạo phong phú, mở cách cục mới? Mộng tưởng và hiện thực sẽ va chạm mạnh mẽ trên chiến trường hư ảo...
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Dịch& Biên Tập: Vũ Gia
www.tangthuvien.com
Câu chuyện này mở đầu tôi không biết viết như thế nào, hoặc giả tôi không biết nên nói thế nào với mọi người cái chuyện… tôi đã chết rồi!
Đừng sợ, đừng sợ, tôi không phải cái loại lúc bạn đang ngồi nhà vệ sinh lúc giữa đêm đột nhiên hiện ra sau lưng bạn, còn thân mật nói với bạn: “Nhìn xem, nhìn xem, tôi không có chân à” đâu. Thật ra chính xác mà nói tôi còn là một vị thiên sứ nữa. Để không làm mọi người rối đầu hoặc giả làm mọi người nhầm tưởng tôi đang kể một truyện kinh dị, tôi xin giảng lại kinh lịch li kì của tôi.
Mở đầu của truyện là: Tôi bị một chiếc Giải Phóng(*) chở than đâm chết rồi. Không, không, đây không phải là kết cục, nó đúng mà mở đầu, chỉ có một điểm làm tôi khá ngại là: Người ta thì đều mong sau khi chết được lên thiên đường, nhưng tôi thì vì phải lên thiên đường mà chết, tác giả của tất cả chuyện này là gã béo họ Trần đang cười hề hề kia, gã còn là một thiên sứ nữa chứ. Nói đến đây tôi có thể vỗ ngực mà nói với mọi người rằng: Rất nhiều thần tiên trong những lúc đặc định đều có lòng dạ độc ác đấy. Cho dù chuyện của tôi không thể lấy làm chứng cứ, mọi người cứ nghĩ đến Thiên Bồng nguyên soái bị vứt vào chuồng lợn đi…
Khi tôi choáng váng đứng trên một đám mây trắng, tôi phải cố gắng bình tĩnh lại rất lâu kết hợp cùng hoàn cảnh trước mắt mới đưa ra được một kết luận mà tôi không nguyện ý chấp nhận: “Chẳng lẽ mình đã chết rồi?”.
Phía trước mặt là những bậc thang bằng mây trắng trong bối cảnh bầu trời một màu trong xanh, tôi không còn chọn lựa nào khác, đành đi về phía trước. Đường mây quanh co khúc chiết, tựa như vô cùng vô tẫn, tôi lúc nào nhìn lên trên cũng chỉ thấy tầng tầng lớp lớp mây trắng, đến nỗi một lúc sau, tôi hơi chút lo lắng: “Nếu mây dưới chân hóa thành mưa rơi xuống, mình không biết có bị rơi xuống không?”
Cuối cùng, khi tôi lại leo qua một đoạn cầu thang hình xoắn ốc, trước mắt hiện ra một con đường mây tám làn xe chạy thẳng tắp. Cuối đường là hai cánh cổng sắt đóng chặt. Có một chút thiếu may mắn là phong cách của cái cổng rất giống loại cổng nghĩa địa của phương Tây mà tôi hay xem qua truyền hình. Nhưng gắn với sự thật là khả năng tôi đã chết, hàm nghĩa dẫn xuất của cái cổng cũng không còn gì làm tôi sợ nữa. Dù thế nào cũng hơn đi lòng vòng không ngừng nghỉ trên mây chứ? Mà nhìn ra, ngay cả tôi còn chưa chết, lúc nữa nếu trời mưa thì làm sao? Lúc trời mưa thì người ở dưới đám mây nếu có quên mang dù có khi chỉ ướt người cùng lắm thì ngã bệnh, còn tôi ở trên mây nếu không mang dù – dù hàng không thì chỉ có một con đường chết duy nhất, bạn nói còn ai đen hơn tôi? … Trừ khi có ai bị tôi rơi xuống đập trúng…
Trong đầu vẫn suy nghĩ lung tung, tôi đã đến gần cổng rồi, lúc này tôi mới phát hiện trên cổng có hai chữ lớn nhìn thấy mà kinh là hai chữ số lớn - 23 ! Thật làm tôi không nghĩ được gì nữa, có ý gì đây? Cái xe đâm tôi đến nhà thần bóng rổ Jordan ở Bắc Carolina, nước Mĩ rồi chăng? Hay là nhà David James? Hoặc giả là nhà cầu thủ nào khác mang số 23 – tỉ như David Beckham chẳng hạn? Nhưng sao nổi đến đâu cũng không tạo ra được hiệu quả mây trắng ngút tầm mắt thế này chứ? Nhưng nếu đây là thiên đường thì 23 này có nghĩa là gì đây? Chẳng lẽ đây là phân khu dành cho người công tác trong thể dục mang số 23 sau khi tắt hơi thở? Vậy trên lí thuyết phải chăng còn loại biên hiệu như 8xx1 hay 9527(*2)? Nếu làm như vậy còn không như theo người Trung Quốc chiếu Triệu, Tiền, Tôn, Lí, người nước ngoài chiếu ABCD mà phân còn có chút khoa học…
Lúc này cổng sắt kêu kèn kẹt mở ra một khe hở, một gã béo đeo áo phông xanh, quần bò đen, đeo đôi dép lê chui ra, tay phải còn cầm cái quạt mo to tướng hướng tôi vẫy gọi: “Đến rồi? Qua đây qua đây.”
Tôi vội đi qua, dựa vào kinh nghiệm của tôi ở nhân gian, nội dung của biển quảng cáo ngoài cửa với bên trong thường nghịch nhau. Nếu có một cô em vận áo da đỏ, váy ngắn không dài bằng quần lót hướng tôi vẫy tay tôi còn không dám qua, trong đấy nếu không phải là một cốc nước yến bán nghìn hai trăm tệ thì là một cái giếng thông hướng địa ngục. Như hiện tại chào cửa là một gã béo khuôn mặt đê tiện ăn mặc bừa bãi, tôi tin chắc trong đó ngay cả không phải thiên đường thì cũng là một nơi tốt nào đó.
Gã béo cười dịu đưa tôi qua cửa, tôi nhìn trộm bên trong… Vẫn là những đám mây trắng… Nếu đúng đây là thiên đường thì các thiên sứ nhất định đặc biệt ghét nhìn thấy bông – nhiều quá chán ngấy à. Không đợi tôi nói gì, gã béo lôi từ trong đám mây sau cửa ra hai cái ghế nhựa, đưa tôi một cái: “Ngồi, ngồi trước đã.” Đợi tôi nhận lấy ngồi vững gã lại từ trong túi ngực áo phông móc ra một hộp thuốc lá: “Làm điếu…”.
Tôi: “…”
Trường hợp này với hoàn cảnh sao chẳng thấy liên quan gì đến nhau vậy?
Tôi móc ra bật lửa châm thuốc cho gã béo trước (Tại sao bật lửa trong túi tôi còn nguyên?), trong bụng nghĩ nếu mỗi người làm một chai bia nữa thì càng giống cảnh tượng sinh hoạt lề đường mỗi lúc cuối chiều rồi, còn có thể phá hoại sạch hoàn cảnh thần thánh mây trắng ẩn hiện này nữa…
Sau đó tôi liếc thấy gã béo lại từ đám mây gần đó lôi ra nửa két bia chai ra, tôi đang châm thuốc bị ý ngoại ấy làm ho sặc sụa. Gã béo đưa tôi một chai trước, tôi vội vẫy tay từ chối, gã béo cũng không ép, tự cắn bỏ nắp chai, ngửa đầu ừng ực làm một ngụm lớn.
“Em bảo, anh béo, mình đây là ở đâu nhỉ?” Tôi không nhịn được hỏi vấn đề tôi quan tâm nhất.
Gã béo còn đang ngửa cổ uống, mắt chớp chớp ra ý đợi chút, làm một hơi đến đáy chai mới bỏ chai xuống, chưa hết đã còn làm cái ợ hơi rồi nói: “Phải nhìn ra rồi chứ, đây là thiên đường.”
Xem xem, tôi bảo đây là thiên đường mà, tôi cuối cùng cũng lên thiên đường rồi, bạn đừng nhìn gã béo khuôn mặt đê tiện ăn mặc bừa bãi… ai dám nói anh béo của tôi mặt đê tiện mặc bừa bãi nhỉ? Người ta gọi ấy là khuôn mặt thân thiện ăn mặc đơn giản, bạn nói nếu anh ấy thực mặc một bộ Pierre Cardin, áo tây phục đeo caravat giày da, tôi còn dám ngồi ghế nhựa cùng người ta uống bia sao? --- Tuy như vầy tôi cũng không uống…
Tôi vội đứng dậy, bất giác lộ trên mặt vẻ cung kính, lo lắng của kẻ tiểu nhân vật khi được lãnh đạo quan tâm, nói: “Vậy anh tên gọi là gì ạ… Chẳng lẽ là anh Thượng?”
Gã béo ngây người một lúc: “Anh Thượng nào?”
Tôi cũng ngây người theo, phải chăng tên gọi này có vấn đề? Mà đúng là khá khó nghe, vậy vậy… Chợt nhớ tới tên của Thượng Đế hình như gọi là Giê Hô Va (Jehovah), chẳng lẽ gọi là…
“Anh Giê…” Tôi gọi thử.
Gã béo vẫn ngây người, xem chừng đang xác định xem tôi có phải đang gọi hắn không, bia cầm trên tay cũng quên cả uống.
“Anh Hô…”
Gã béo hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải…
“Anh Va…” Kì thật tôi ngượng lắm… Trong thoáng chốc, tôi thậm chí cảm giác không bằng mình còn như đi địa ngục thì hơn, đến đấy tôi ít nhất biết gặp ai nên gọi thế nào: Mặt dài là anh Mã, mọc sừng là anh Ngưu, mặc áo đỏ là anh Phán, ngồi sau bàn lớn là anh Diêm…(*3)
Lúc này gã béo đem ba cái từ gắn lại chắc cũng nghĩ thông rồi, gã giơ cái chai bia trên tay, cười ha hả nói: “Không phải, tôi không phải là người ấy. Nhưng tiểu tử nhà ngươi cũng thật thiếu học vấn, rất nhiều người thật ra đều cho rằng tôi là thánh Peter.”
Tôi ngượng quá, hiếm hoi thấy mặt đỏ cả lên, nhưng tôi cũng không biết thánh Peter là ai, cũng ngại không hỏi.
Sau đó, làm tôi phát điên là, gã béo gãi gãi đầu, trông cũng khá ngại ngùng nói: “Tôi cũng luôn quên mất hỏi bọn họ, thánh Peter đáo để là ai?...”
Tôi: “…”
Tuy vậy đoạn đối thoại ấy có mặt tốt là làm quan hệ hai chúng tôi trong vô hình đã gần lại nhau mấy phần, làm tôi đối với gã béo sinh ra mấy phần quý mến, bởi thực tế hai người có cấp độ ngang nhau khi ở gần giảm được nhiều vách ngăn. Phan Kim Liên và Tô Đông Pha có ở cùng nhau cũng không thể nào trò chuyện vui vẻ được như hai chúng tôi --- Trừ khi ở trên giường…
“23 trên cổng sắt này có ý gì vậy? Jordan là nhà tài trợ cho Thiên Đường?” Không ngăn được dụ hoặc, tôi cũng như gã béo, cầm một chai bia vừa uống vừa trò chuyện với gã.
“Không phải, muốn tài trợ cũng là tiền của Nike… đây là phân khu 23 của Thiên Đường, tổng cộng có ba mươi mấy khu cơ.”
“Hả?” Đấy thật là tin giật gân a, không lên đây ai mà biết được Thiên Đường còn có phân bộ? Tuy thế người phụ tránh mỗi phân khu chắc cũng là nhân vật uy danh vang dội đây? Tôi vội hỏi: “Anh béo tên gì đấy?”
“A a, tôi họ Trần.”
Tôi lập tức lên giọng: “Ôi trời, họ tên tục gia của Anh là họ Trần à? Là anh mang bốn mươi hai chương kinh từ Ấn Độ về phải không?”
Gã béo đang uống bia, nghe thấy câu nói của tôi bị sặc ho hung hắng, vội vàng phủi tay: “Không phải không phải, tôi không được giỏi như thế..”
Tôi còn cho rằng gã đang khách khí với tôi, cũng do tôi không nghĩ kĩ --- Đường Tăng đến Thiên Đường thì được uống bia sao? Nhưng tôi làm việc có khi nào nghĩ kĩ rồi mới làm không?
“Anh vậy không phải khách khí với em sao? Việc ấy thật vĩ đại quá… Mang giáo án về cho đám hòa thượng cơ mà. Anh chắc không biết đời sau bình giới về anh rồi. Thường thì đều gọi Đường Tăng, cách gọi theo sách thì… hình như gọi Trần Huyền Trang.”
Gã béo lại bị “Trần Huyền Trang” làm sặc một cái, hoãn lấy hơi rồi nói: “Đấy đúng không phải là tôi --- Là tôi tôi còn không chịu cơ. Cậu gọi tôi Trần béo là được, đừng cho rằng cứ ngồi đây thì là nhân vật nào vĩ đại lắm, cậu cũng không phâi đã lên rồi sao?”
“Khụ, khụ” lại đến lượt tôi bị sặc, bạn nói gã béo này biết cách nói chuyện quá!
“Tuy thế” Biểu tình của Trần béo đột nhiên trở lên nghiêm túc: “Cũng nên nói với cậu vì sao cậu phải lên đây rồi.”
“Tại vì sao?” Thấy gã như vậy, tôi cũng bất giác ngồi nghiêm chỉnh, theo cách nói thông thường, tôi đây chắc là dương thọ đã hết, công đức viên mãn, sau đó đóng dấu kết luận, tổ chức qua xem xét, dấu đỏ đóng vào: Thiên Đường!
Chẳng lẽ không phải như vậy sao?
Trần béo chầm chậm lắc đầu, lại uống một ngụm bia lớn mới từ tốn nói: “Cậu đến được đây thật ra là tôi thông qua thủ đoạn cá nhân làm đấy. Cậu từ đã, nghe tôi nói hết. Nguyên nhân hả, bởi vì tôi giờ có một việc rắc rối, tuy tôi đã nghĩ ra phương pháp giải quyết nhưng cụ thể còn cần người thao tác, mà tôi lại không bỏ công việc được chỉ còn cách tìm một người chấp hành ở nhân gian…”
“Sau đó mày tiện tay kiếm chiếc Giải Phóng đâm chết ông mày luôn, còn cho ông mày bon bon chạy đến chỗ mày làm chân sai vặt? Đừng mang Thiên Đường ra nói, đây có là Thiên Đường ông mày cũng thành thằng hầu --- thằng hầu trên Thiên Đường!”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
(*): Xe Giải Phóng là một loại xe tải của Trung Quốc.
(*2): 8xx1 để chỉ một seri hàng điện tử. Ví dụ điện thoại KX-TG 8411…
9527 là một cụm số được ưa chuộng ở Trung Quốc mang nghĩa “Ái giang sơn canh ái mĩ nhân.” (95: cửu ngũ chỉ vị đế vương; 27 theo hài âm là ái thê). Đồng thời cụm số này khi lật ngược là LZSB tức “Lan châu thiêu bính” hay “lâu chủ SB” là các câu chửi.
(*3): Mã Diện, Ngưu Đầu, Phán Quan, Diêm Vương những “công chức” công tác dưới địa phủ theo thần thoại Trung Quốc.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hiện đảm bảo tốc độ dịch chậm nhất cho một chương là 2-3 ngày do đang trong thời gian mắc việc bận. Bạn nào có tâm huyết dịch truyện này cùng mình có thể gửi cho mình một bản dịch thử một nửa chương bất kỳ của truyện. Xin chân thành cám ơn!