TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 11 của 110 Đầu tiênĐầu tiên ... 9101112132161 ... CuốiCuối
Kết quả 51 đến 55 của 550

Chủ đề: Cổ Đạo Kinh Phong - Cổ Đạo Kinh Hồng (Quyển 30 - Chương 680)

  1. #51
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 50 : Hồ tôn cự mộc

    Dịch : mts86vt
    Biên dịch : Sở Phong
    Biên tập : Bảo Bảo

    Nguồn : www.tangthuvien.com


    Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng vẫn di chuyển ở trên cây, cho đến khi hoàn toàn nhìn không thấy hình bóng rắn trên mặt đất nữa mới dừng lại. Hai người dựa sát vào thân cây, có chút ổn định lại từ trong hoảng hồn.

    Xung quanh cây cối rất lớn và rậm rạp, hình như từ thời khai thiên tích địa những cây này đã tồn tại ở đây. Trên cây buông xuống rất nhiều tua dây to, buông thẳng tới mặt đất, có phần giống rễ cây đa, vừa to vừa nhiều, vả lại trên những tua dây còn có rất nhiều xúc tu nhỏ bé. Giữa những cái cây còn mọc đầy những bông hoa lớn khác thường, có bông to như thân người, mỗi đóa hoa có hai cánh hoa cực lớn che chở trên dưới. Có một vài con bướm đang bay lượn xung quanh những đóa hoa này, dường như đang hút mật hoa.

    Hai người đang muốn nhảy xuống, một con mãng xà to như cánh tay đột nhiên từ đỉnh đầu buông xuống, đang ở trước mắt Bàn Phi Phượng cách không tới một thước, ngoác cái miệng to lớn đỏ lòm cắn thẳng yết hầu nàng!

    Bàn Phi Phượng vốn đã sợ rắn, thình lình xảy ra như vậy, vừa kinh hãi lại không biết được phản ứng thế nào!

    Sở Phong tay còn nhanh hơn mắt, một kiếm bổ vào đầu rắn, đánh rớt cả con mãng xà xuống mặt đất. Một kiếm này nhưng lại không thể chém nó làm hai đoạn, con mãng xà này từ trên mặt đất bắn lên, đuôi huých vào một cái xúc tu đang buông xuống!

    Oa! Xung quanh những tua dây chợt từ bốn phương tám hướng cuốn lại với nhau cùng lao đến, trong nháy mắt cuốn chặt lấy con mãng xà này, chỉ còn lại cái đầu rắn lộ ra. Ngay sau đó, bên cạnh một đóa hoa cực lớn bỗng chốc chuyển hướng mãng xà, duỗi về phía trước, hai cánh hoa cực lớn ở trên và dưới vừa thu lại, bỗng chốc bao lại đầu mãng xà, lại hút vào một cái, cả con mãng xà đã bị hút vào bên trong đóa hoa, cả hai cánh hoa lập tức khép lại, tiếp theo một trận lay động kịch liệt, hiển nhiên là con mãng xà ở bên trong đang liều mạng giãy dụa, nhưng sau vài hơi thở, tất cả khôi phục lại yên lặng. Hai cánh hoa từ từ mở ra, con mãng xà ngả ra ngoài, thì ra cả thân rắn to khoẻ như cánh tay lại thoáng cái rút nhỏ phân nửa, trở nên khô héo, nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích!

    Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng nhìn nhau, hít một ngụm lãnh khí, chỉ cảm thấy tóc gáy cũng dựng thẳng!

    Sở Phong nói:
    - Chúng ta vẫn là di chuyển ở trên cây đi, an toàn hơn chút.

    Vì vậy hai người nhún người nhảy đến trên một thân cây khác, khi còn chưa có đứng vững, hơn mười con nhện màu nâu đen trước mặt đang lao tới. Hai người vội vàng né tránh, suýt nữa trượt chân ngã xuống đất.

    Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng nhìn kỹ lại, trời ơi! Thì ra trong cành lá ở mỗi cây cũng ẩn nấp vô số độc vật hình thù kỳ quái, đang nhìn hai người chằm chằm.

    - Xem ra vẫn là ở phía dưới an toàn hơn.
    Sở Phong nói, Bàn Phi Phượng cũng gật đầu.

    Hai người nhảy xuống mặt đất, dè dặt mà đi ở giữa những bông hoa và dây tua, như đi trên một miếng băng mỏng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

    Đang đi tới, chợt thấy có một con ếch từ dưới cánh hoa nhảy ra. Oa! Con ếch này lớn kinh người, so với hai bàn tay mở còn phải lớn hơn, cả người màu nâu đen, "Bạch!" Nó nhảy ra, dọa cả Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng đều hoảng sợ.

    Ai ngờ bọn họ kinh hoảng, con ếch kia thấy hai người lại càng kinh sợ hơn, "Bạch" một tiếng lại nhảy trở về bụi hoa, trốn ở dưới cánh hoa khổng lồ.

    Bàn Phi Phượng lấy lại bình tĩnh, ngạc nhiên nói:
    - Vì sao đóa hoa này hung ác như thế mà cũng không hút vào con ếch này? Chẳng lẽ con ếch này thân chứa kỳ độc, so với mãng xà kia còn đáng sợ hơn, cho nên không dám?

    Sở Phong nói :
    - Con ếch này không có độc.

    - Sao?
    Bàn Phi Phượng nhìn hắn.

    Sở Phong hỏi:
    - Cô có thấy trên những đóa hoa này bay lượn rất nhiều con bướm không?

    Bàn Phi Phượng gật đầu.

    Sở Phong nói :
    - Những con bướm đó chuyên môn hút mật hoa trong những đóa hoa này, mà con ếch kia chính là chuyên môn vồ những con bướm đó. Cho nên những đóa hoa này đương nhiên sẽ không hại nó.

    Bàn Phi Phượng ngạc nhiên nói :
    - Đạo lý đơn giản như vậy? Người không biết còn tưởng rằng ẩn chứa điều bí ẩn gì!

    - Đạo lý chính là đơn giản như vậy, nhưng có người lại cứ thích tự mình phỏng đoán tầm bậy. Thật giống như đêm đó Chấn Giang Bảo bị diệt môn, cô nghe được Giang lão bảo chủ hô một tiếng "Ác tặc", liền kết luận ta là hung thủ diệt môn cũng như nhau.

    Bàn Phi Phượng nhếch lên hai hàng lông mày:
    - Ngươi vốn có chính là hung thủ giết người!

    - Ta nói rồi ta không có sát hại Chấn Giang Bảo.

    - Hừ! Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu! Ngươi diệt một môn người ta lại không dám thừa nhận, tính nam tử hán gì chứ!

    Sở Phong thực sự ảo não:
    - Ta là nam tử hán đại trượng phu, vừa rồi nên để cho con mãng xa kia nuốt cô đi!

    Bàn Phi Phượng trừng mắt phượng:
    - Ai cho ngươi xen vào việc của người khác! Ngươi cho là như vậy, ta sẽ bỏ qua cho tính mệnh của ngươi sao?

    Sở Phong hừ một tiếng nói:
    - Nếu không phải ta thấy chúng ta bị vây ở chỗ này, sinh tử chưa biết, cho dù cô bị những dây tua này cuốn lấy, bị lột hết y phục, ta cũng lười vào thèm nhìn!

    - Ngươi!
    Bàn Phi Phượng tức giận giơ lên kim thương lại muốn đâm ra. Ai ngờ nàng khẽ động kim thương, đuôi thương bất ngờ huých một cái vào tua dây đang buông xuống phía sau, Oa! Những tua dây kia phảng phất như bị điện giật bỗng nhiên xoắn lại, đang quấn về phía eo Bàn Phi Phượng. Càng đáng sợ chính là những tua dây phụ cận hình như cũng nghe được nên đồng thời quấn tới.

    Bàn Phi Phượng đang căm tức Sở Phong, căn bản không biết phía sau phát sinh chuyện gì.

    Sở Phong hai mắt lóe sáng liền chém ra một kiếm, chém đứt hai tua dây đang quấn tới phía trước, lại một tay kéo ống tay áo Bàn Phi Phượng nhảy sang bên cạnh.

    "Liệt liệt liệt liệt" Những tua dây dó đang xoắn chặt lại với nhau thành một sợi ngay tại vị trí Bàn Phi Phượng vừa mới đứng! Bàn Phi Phượng không khỏi rùng mình một cái, nếu như chậm thêm một chút nữa, bản thân không biết cũng bị vặn thành bộ dáng gì nữa.

    Nàng liếc mắt nhìn Sở Phong, còn chưa mở miệng, Sở Phong đã giành nói trước:
    - Không cần phải nói, ta hiểu mà, cô sẽ không tha tính mệnh cho ta.

    - Hừ!
    Bàn Phi Phượng không nói gì.

    Hai người lại dè dặt đi về phía trước, quả thật mỗi một bước đều kinh tâm, nhưng cuối cùng cũng đi ra khỏi cánh rừng cây âm trầm kinh khủng này, tuy nhiên hai người còn chưa kịp để vui vẻ, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ sợ ngây người.

    Chỉ thấy trước mắt là một mảnh hoang mạc mênh mông vô bờ, trên mặt đất khô cạn muốn nứt ra mọc rất nhiều thân cây vô cùng lớn, những cây này đều phải hơn mười người mới có thể ôm hết, cao khoảng hơn 10 trượng, kỳ quái nhất chính là toàn bộ thân cây to lớn thẳng tắp này tuyệt không phân nhánh, vô cùng trơn nhẵn, vả lại ở chính giữa phồng lên, hai đầu nhọn dần, như một thùng rượu to lớn không gì sánh được, thẳng đến đỉnh thân cây mới mới hướng ra phía ngoài một vài nhánh cây khô, cành lá tươi tốt rậm rạp, những tán cây cực lớn thật giống như một cái dù đang giơ lên trời. Hùng vĩ nhất chính là toàn bộ hoang mạc đều là loại cây này, bao la rộng lớn!

    Bàn Phi Phượng trố mắt đứng nhìn, mà Sở Phong lại hưng phấn nói:
    - Là cây Hồ Tôn! Nghe nói chỉ sinh trưởng tại phi vực ở phía tây nam Trung Nguyên mấy nghìn dặm, không nghĩ tới lại thấy ở chỗ này!

    - Ngươi cũng biết không ít .
    Bàn Phi Phượng nghiêng mắt nhìn hắn.

    - Ta cũng là nghe qua cha ta nhắc tới, không ngờ so với ông ấy nói còn hùng vĩ hơn.
    Sở Phong vẻ mặt vẫn hưng phấn như trước.

    - Hiện tại làm thế nào?
    Bàn Phi Phượng hỏi.

    - Thừa dịp trời chưa tối, phải khẩn trương đi qua hoang mạc này.

    - Hoang mạc này nhìn qua vô biên vô hạn.
    Bàn Phi Phượng hơi do dự.

    - Vậy là cô thà rằng trở về trong rừng cây?

    Bàn Phi Phượng liếc mắt nhìn rừng cây âm u um tùm phía sau, nhớ tới những đóa hoa khổng lồ đáng sợ, những tua dây buông xuống, còn có những độc vật lạnh sương sống ở trên cây, nàng không lên tiếng.

    - Đi thôi, Phi Tướng Quân, cho dù gặp phải cái bất trắc gì, có ta cùng đi mà!

    Vì vậy hai người bước vào hoang mạc này, đi thẳng về phía trước, đi khoảng hơn hai canh giờ thì sắc trời đã âm u, phía trước vẫn là hoang mạc mênh mông vô bờ, trên hoang mạc vẫn là những cây Hồ Tôn to lớn cao vút tầng mây.

    Hai người dừng lại cạnh một gốc cây Hồ Tôn, vừa khát lại vừa mệt.

    Bàn Phi Phượng cả giận nói:
    - Sớm nói hoang mạc này vô biên vô hạn, hiện tại làm thế nào?

    Sở Phong hỏi ngược lại:
    - Vậy cô cho rằng nên làm thế nào?

    Bàn Phi Phượng không nói gì

    Sở Phong thản nhiên nói:
    - Cái gì muốn tới thì nó sẽ tới. Cũng đi tới đây rồi, chẳng lẽ còn muốn quay về?

    - Hừ!
    Bàn Phi Phượng buồn bực hừ một tiếng, liếc mắt thấy trên mặt đấy khô nứt nẻ rất nhiều những lỗ hổng to như ngón tay cái, bèn ngạc nhiên nói:
    - Đây là cái gì?

    Nói rồi đem kim thương cắm xuống!

    - Đừng!
    Sở Phong hốt hoảng la lên, tuy nhiên đã muộn, kim thương đã "cạch" cắm vào lỗ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi mts86vt, ngày 12-10-2011 lúc 20:59.
    ---QC---


  2. Bài viết được 61 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chaubathong2008,DarkTime,gautruc01,hiepkhachsitinh395,hoangminhdao,huynhvanthaobtls,ssadfgh,
  3. #52
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 51 : Hồng hỏa mã nghĩ

    Dịch : mts86vt
    Biên dịch : Sở Phong
    Biên tập : Bảo Bảo

    Nguồn : www.tangthuvien.com


    Bàn Phi Phượng đầu tiên là bị Sở Phong kinh hô dọa ngẩn ra, sau đó thấy không động tĩnh gì, bèn liếc mắt nhìn Sở Phong, vừa lấy ra kim thương, vểnh vểnh mũi, nói :
    -Có gì lạ đâu !

    Lời còn chưa dứt, từ trong lỗ hổng chợt tuôn ra vô số con kiến màu hồng nâu đang rất phẫn nộ kéo về phía bên chân hai người. Càng kinh khủng hơn chính là những cái lỗ phụ cận cũng đều tuôn ra một đống kiến này, mà lại không ngừng kéo dài ra phía ngoài, những con kiến này đều là màu hồng nâu, so với con kiến thông thường còn lớn hơn gấp đôi, táo bạo hung ác hướng về phía hai người bao vây.

    -Là Hồng Hỏa Nghĩ, mau lên cây!

    Sở Phong kinh hô một tiếng, cùng Bàn Phi Phượng ra sức nhảy lên, tay chân thương kiếm cùng sử dụng, vài ba động tác đã bò lên đến đỉnh thân cây.

    Hai người đưa mắt nhìn xuống, oa! Những con kiến hồng nâu từ bốn phương tám hướng như thủy triều tràn lan đang ở phía dưới thân cây, đông nghịt một mảnh, càng đáng sợ chính là một mảnh đông nghịt này đang nhanh chóng mở rộng, cho đến lúc toàn bộ hoang mạc cũng phủ kín đều là kiến, một mảnh hồng nâu!

    Bàn Phi Phượng vẻ sợ hãi nói :
    -Đến tột cùng có bao nhiêu là kiến núp ở dưới đất!

    Sở Phong nói :
    -Hồng Hỏa Nghĩ rất là hung mãnh, tính tình còn nóng nảy hơn so với cô, một khi sào huyệt gặp công kích, sẽ toàn thể dốc hết lực lượng, không cắn đối phương cho đến khi còn thừa lại xương cốt, thề không bỏ qua!

    -Sao ngươi không nói sớm!
    Bàn Phi Phượng buồn bực nói .

    -Sao cô không xuất thủ trễ một chút!
    Sở Phong trả lời lại một cách mỉa mai!

    -Do chính ngươi miệng lưỡi chậm chạp, còn có thể trách ai!
    Bàn Phi Phượng không phục.

    -Ta miệng lưỡi chậm chạp còn không có gì, còn cô chân tay vụng về lại có chuyện!
    Sở Phong cũng không khách khí.

    -Xú tặc tử, đừng cho là ta sẽ không giết ngươi!
    Bàn Phi Phượng đem thương giơ lên!

    -Buồn cười, đừng cho là ta thật sự sợ cô biết bay!
    Sở Phong cũng rút kiếm hung hăng!

    Hai người trợn mắt nhìn nhau, đấu khẩu không ai chịu thua.

    Một lúc lâu, trong cái hốc một thân cây bên cạnh bỗng nhiên thò đầu bò ra một vật nhỏ, so với bàn tay còn nhỏ hơn, vừa giống mèo, lại như chuột, thêm chút giống khỉ pha chút đặc điểm hồ ly, đuôi rất dài, thập phần khả ái.

    Bàn Phi Phượng "a" một tiếng, nhịn không được nhìn qua. Sở Phong cũng buông trường kiếm, nhìn con vật kia.

    Con vật kia hình như bị sợ hãi, lủi lại thân mình lại chui vào trong hốc.

    -Đó là con gì vậy?
    Bàn Phi Phượng nhịn không được hỏi.

    -Đó là Uy Hồ Hầu, rất thích cư trú tại trên cây Hồ Tôn.
    Sở Phong nói rồi ngồi ở trên một nhánh cây. Bàn Phi Phượng thu hồi kim thương, cũng ngồi ở trên một nhành cây bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm cái hốc kia, hiển nhiên nàng cũng cảm giác được con vật đó rất khả ái, muốn nó lại thò ra khỏi hốc cây.

    Sở Phong bỗng nói với Bàn Phi Phượng:
    -Cô không khát nước hả?

    -Nói nhảm!
    Bàn Phi Phượng kêu một tiếng. Hai người đi ra từ Giang Nam tiêu cục, truy sát nửa ngày, chưa đụng qua một giọt nước, sao lại không khát được!

    -Đem thương đưa cho ta.
    Sở Phong nói .

    -Cái gì?
    Bàn Phi Phượng trừng mắt .

    -Thế nào? Sợ sao?
    Sở Phong cố ý nói .

    -Hừ, chấp ngươi cũng không giở được trò gì, ta một ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi!

    Bàn Phi Phượng nói rồi quả thực đem kim thương đưa cho Sở Phong, Sở Phong tiếp nhận, một thương đâm vào trên một nhánh cây trên đỉnh đầu, lại rút kim thương ra, một dòng nước chảy nhỏ giọt lập tức từ lỗ thương chảy ra, nhỏ xuống phía dưới thành một đường.

    Sở Phong đem kim thương trả cho Bàn Phi Phượng, hé miệng tiếp cận dòng nước, đắc ý uống vài ngụm, sau đó nói với Bàn Phi Phượng:
    -Phi Tướng Quân có muốn thử xem không?

    Bàn Phi Phượng rất kinh ngạc, cũng học theo đem miệng tiếp cận dòng nước, uống vài ngụm, có chút thoải mái nói :
    -Không ngờ bên trong cây này ẩn chứa nhiều nước như vậy, còn rất trong nữa.

    Sở Phong nói :
    -Nơi này là hoang mạc, nếu như thân cây nó không thể chứa đựng rất nhiều nước, vậy tới mùa khô chẳng phải sẽ khát chết!

    -Hừ, hiểu biết chút thì đắc chí, còn không bằng nghĩ xem thoát thân như thế nào.

    -Còn có cái gì mà nghĩ, chỉ có thể đợi đến ngày mai, hi vọng đám kiến kia trở về trong hang đi! Cũng may mà chúng nó không thích trèo cây.

    Lúc này, con Uy Hồ Hầu kia đã chui về trong hốc cây lại thò cái đầu bò ra ngoài, hướng hai người ngắm vài lần, lại thử thăm dò chạy trốn vài lần, sau khi xác định hai người không có ác ý gì, bèn hướng một nhánh cây bò tới, bò thẳng cho đến cuối đường, đẩy ra một đám lá, thình lình xuất hiện một quả trứng chim hầu như so với nó còn lớn hơn, nó nhào vào quả trứng, hàm răng không ngừng gặm cắn, hiển nhiên nó muốn gặm thủng vỏ trứng, rồi ăn nước trong quả trứng.

    Bàn Phi Phượng cảm thấy con vật này thực sự thú vị, nhịn không được muốn trêu đùa cùng nó, vì vậy nàng duỗi kim thương, dùng mũi thương đẩy ra nó, nhưng tuyệt sẽ không mảy may làm nó bị thương.

    Con thú kia bị đẩy ra, đầu tiên là cả kinh, một lát sau, thấy Bàn Phi Phượng thu hồi kim thương , lại lao tới gặm quả trứng kia. Bàn Phi Phượng lại dùng kim thương đẩy ra nó, nó lại lập tức lao tới tiếp , Bàn Phi Phượng lại khẽ đẩy ra nó. Nói chung, con thú này mỗi một lần lao tới quả trứng , Bàn Phi Phượng liền đẩy nó ra, làm cho con thú kia xoay như chong chóng, lại không biết làm thế nào.

    Sở Phong thấy Bàn Phi Phượng cùng con thú kia cứ mãi đùa giỡn , bèn nói:
    -Cô đùa giỡn nó như vậy, cẩn thận ban đêm nó tiểu một bãi lên đầu cô đấy.

    -Ngươi mới đi tiểu!
    Bàn phi quát lên.

    Sở Phong hì hì cười nói:
    -Yên tâm, ta sẽ không đi tiểu trên đầu của cô.

    Bàn Phi Phượng đỏ mặt, đang muốn phát tác, "Quác quác!" trên không trung bỗng nhiên truyền đến hai tiếng chim ưng kêu.

    Con Uy Hồ Hầu kia vừa nghe tiếng kêu đó, nhất thời kinh hoàng lủi về trong hốc cây, Một con chim diều hâu bay xuống, hạ xuống bên cạnh quả trứng kia, dùng đầu nhẹ nhàng xoa xoa chỗ quả trứng bị Uy Hồ Hầu gặm qua, vẻ mặt thương tiếc, sau đó nhìn chằm chằm Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng.

    Con diều hâu này cực kỳ uy mãnh hùng tráng, cái mỏ cong cong nhọn hoắt quặp xuống phía dưới so với cái lưỡi câu còn sắc bén hơn, nhất là hai đôi mắt ưng, giống như điểm thêm một tầng nước sơn, lộ ra vẻ lãnh khốc lăng lệ dày đặc.

    Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng tâm trạng thấp thỏm, đang suy nghĩ xem con diều hâu này rốt cuộc sẽ làm gì bọn họ.

    Con Uy Hồ Hầu kia lại lén lộ ra nửa cái đầu, muốn nhìn trộm một chút tình huống bên ngoài, khi mắt ưng sắc bén đảo qua, tiểu tử kia sợ quá "Bá" lại lủi vào trong hốc cây, không còn dám thò ra nữa.

    Ánh mắt con diều hâu lại nhìn thẳng Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng, lòng bàn tay hai người cũng toát ra mồ hôi lạnh. Con diều hâu kia bỗng nhiên quay đầu hướng Bàn Phi Phượng gật gật hai cái, sau đó dùng hai cái chân ôm lấy quả trứng, giương cánh bay đi.

    Hai người không khỏi thở dài một hơi, Sở Phong cười nói:
    -Phi Tướng Quân, xem ra nó đang cảm kích cô che chở cho quả trứng của nó đấy?

    -Đương nhiên rồi, bản tướng quân xưa nay đều là trừ bạo giúp kẻ yếu mà!
    Bàn Phi Phượng có chút ít đắc ý nói .

    Sở Phong trong lòng cười trộm, biết rõ nàng vừa rồi chẳng qua là chơi đùa cùng con thú kia thôi, vốn là không có ý che chở cho quả trứng kia, tuy nhiên cũng không có nói toạc ra.

    -Ê, đó là hoa gì vậy?
    Bàn Phi Phượng bỗng nhiên chỉ vào một nơi hỏi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi mts86vt, ngày 22-05-2011 lúc 11:10.

  4. Bài viết được 58 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chaubathong2008,DarkTime,gautruc01,hiepkhachsitinh395,hoangminhdao,huynhvanthaobtls,ssadfgh,
  5. #53
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 52 : Kỳ diệu chi hoa

    Dịch : mts86vt
    Biên dịch : Sở Phong
    Biên tập : Bảo Bảo

    Nguồn : www.tangthuvien.com


    Sở Phong thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy tại mép cành cây bên cạnh buông xuống rất nhiều hoa, Những bông hoa này dài khoảng hai thước, hơi cong về phía trước, hoa màu vàng xanh, nhìn qua càng giống như là một trái chuối tiêu cực lớn.

    Sở Phong nói :
    -Đây là hoa của cây Hồ Tôn, tuy nhiên còn chưa có nở ra. Nghe đồn hoa này chỉ ở nở vào ban đêm, một khi nở ra, hết sức thần kỳ, có một không hai!

    -Thần kỳ điểm nào?
    Bàn Phi Phượng hiếu kỳ hỏi.

    -Cô muốn biết?
    Sở Phong cố ý úp úp mở mở.

    Bàn Phi Phượng hừ một tiếng nói :
    -Cố lộng huyền hư! Ta cũng không tin sẽ có bao nhiêu thần kỳ!

    Sở Phong nhún nhún vai, bụng bỗng nhiên "Ùng ục ùng ục" kêu một tiếng, thập phần vang dội. Thì ra hắn đã bỏ chạy một đêm, bụng từ lâu đói kêu ầm lên.

    Hắn than thở:
    -Đáng tiếc cây này còn chưa có ra trái, bằng không có thể ăn no một trận.

    Bàn Phi Phượng đương nhiên biết hắn một đường mệt mỏi, đang rất đói. Vì vậy chầm chậm từ trên người lấy ra một miếng lương khô, Sở Phong hai mắt lập tức nhìn chằm chằm vào miếng lương khô đó trong tay nàng, cổ họng nuốt nước bọ ừng ực, thầm nghĩ nàng thế nào cũng sẽ bẻ ra một nữa đưa cho mình mà,

    Ai ngờ Bàn Phi Phượng "Sồn sột" cắn một miếng, đối với Sở Phong giả vờ làm như không thấy.

    Sở Phong tức giận đến quay đầu đi, cũng không liếc mắt nhìn Bàn Phi Phượng. Bàn Phi Phượng thấy hình dạng buồn bực của hắn, tâm trạng vui sướng, lúc này mới bẻ ra một nửa, đưa cho Sở Phong:
    -Này, cho ngươi!

    -Đại trượng phu không ăn của bố thí!
    Sở Phong giận dỗi nói.

    Bàn Phi Phượng hừ lạnh một tiếng, nói :
    -Ngươi không ăn ta liền ném xuống cho kiến ăn!
    Nói rồi nhấc tay thật muốn ném miếng lương khô kia xuống.

    Sở Phong biết nàng tính cách cương liệt, nói được thì làm được, vội vã một tay đoạt lấy, cắn từng miếng lớn nhai ầm ầm, hắn cũng không muốn đem cái bụng đói để tranh hơn thua với nàng.

    -Ha ha, đại trượng phu cũng phải ăn của bố thí!
    Bàn Phi Phượng thập phần đắc ý, Sở Phong cũng lười lên tiếng.

    Ăn xong lương khô, Sở Phong thấy Bàn Phi Phượng thỉnh thoảng nhìn hoa này, biết nàng tâm sinh hiếu kỳ, bèn nói:
    -Đừng nghĩ nữa, ngủ sớm đi, dưỡng đủ tinh thần ngày mai còn không biết có chuyện gì muốn phát sinh.

    Nói xong hai tay duỗi ra phía sau, nằm ở trên thân cây, nhắm lại hai mắt.

    Bàn Phi Phượng cũng quả thực mệt mỏi, vì vậy cũng nằm ở trên một thân cây, nhắm mắt lại, bất tri bất giác tiến nhập mộng đẹp.

    Không biết qua bao lâu, Bàn Phi Phượng chậm rãi mở mắt, nàng chợt phát giác, không thấy Sở Phong đâu, cả hoang mạc vô biên vô hạn cũng chỉ còn lại có một mình nàng cô độc ngồi ở trên tàng cây, trong thiên địa phảng phất chỉ còn lại có một mình nàng!

    Nàng vừa kinh vừa sợ lại ngơ ngác, cái loại cảm giác cô độc trơ trọi này khiến nàng vô cùng sợ hãi. Nàng liều mạng la lên: "Tặc tiểu tử! Tặc tiểu tử!"

    Nhưng bất luận nàng gọi thế nào, thanh âm kia cũng chỉ lởn vởn tại cổ họng, căn bản gọi không ra, nàng càng thêm hoảng hốt, càng thêm liều mạng kêu to, càng là liều mạng kêu to, càng gọi không ra, càng gọi không ra, càng là kinh hãi. . .

    -Phi Tướng Quân, Phi Tướng Quân. . .
    Trong mông lung, nàng tựa hồ nghe được có người đang gọi mình, nàng bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, đã thấy Sở Phong đang trừng mắt nhìn mình.

    Bàn Phi Phượng hầu như nghĩ ôm chầm lấy Sở Phong, ngực từng chút phập phồng, thì ra vừa rồi là gặp mộng, sợ bóng sợ gió một hồi! Đang muốn mở miệng, Sở Phong vội vã đem ngón tay đặt ở bên mép "Suỵt" một cái, ý bảo nàng không được lên tiếng, sau đó hướng một bên chỉ chỉ, nhỏ giọng nói :
    -Những bông hoa kia lập tức sẽ nở.

    Bàn Phi Phượng chấn động tinh thần, đem ánh mắt chuyển qua, dưới ánh trăng, những bông hoa kia quả nhiên đã rất phong mãn, từng đóa từng đóa nụ hoa đang chờ hé mở.

    Hai người ngồi sánh đôi với nhau, nín hơi tĩnh khí, lẳng lặng nhìn. Bỗng nhiên, một cây hoa trong đó cuối cùng hé ra một cái lỗ hổng, sau đó lỗ hổng kia dần dần mở rộng, nứt ra thành ba, bốn cánh hoa, cánh hoa chậm rãi tách ra thành cái vòng , bao vây ở bên trong một nhuỵ hoa màu vàng kim cũng bắt đầu hé lộ.Tiếp theo những cánh hoa hoàn toàn tách ra, cả nhuỵ hoa cũng hoàn toàn hiển lộ ra ngoài, thần kỳ nhất chính là bông hoa từ lúc bắt đầu hé ra đến khi hoàn toàn tách ra hẳn, toàn bộ quá trình này chẳng qua là chỉ hoàn thành trong một hơi thở, mà càng khiến cho hai người xem mà cảm thấy mãn nhãn chính là những bông hoa khác cũng theo đó mà nở ra theo, từng đóa từng đóa tranh thơm khoe sắc, tuyệt vời thần kỳ nói không nên lời.

    Hai người nhìn như si như say, hoàn toàn bị loại cảnh trí thần diệu này hấp dẫn.

    Sở Phong đảo mắt thấy Bàn Phi Phượng mê say nhìn những bông hoa này, hoàn toàn chìm đắm tại trong cảnh tươi đẹp trước mắt, dưới ánh trăng có một loại điềm tĩnh, nhu mì, hơn nữa một thân kim phượng phục năm màu anh tư bột phát, lại có thêm một vẻ đẹp đoạt nhân tâm phách!

    Bàn Phi Phượng chợt thấy Sở Phong ngơ ngác nhìn mình, trừng mắt phượng:
    -Nhìn cái gì vậy!

    Sở Phong cười nói:
    -Thì ra Phi Tướng Quân xinh đẹp kinh người, nhịn không được nhìn một cái.

    -Hừ, dám giảo miệng, trước hết phải cắt đầu lưỡi của ngươi.
    Miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng lại là một trận thoải mái. Nói :
    -Không ngờ trong thiên hạ lại có loại hoa thần kỳ như vậy, thật sự làm cho người ta thán phục.
    Ánh mắt nàng lại chuyển hướng về phía những bông hoa đó.

    Chỉ thấy trên tùng chùm nhuỵ hoa màu vàng kim đang chảy xuống mật hoa lóng lánh trong suốt, tản ra một mùi thơm thanh ngọt dịu mát.

    Bỗng nhiên, con Uy Hồ Hầu kia vẫn đang trốn ở trong hốc cây lại không an phận thò đầu ra ngoài, bò đến trên một cây hoa, không ngừng dùng đầu lưỡi liếm mật hoa đang chảy ra trên nhuỵ hoa.

    Bàn Phi Phượng nhỏ giọng nói :
    -Tiểu gia hỏa này thật hiểu được thời cơ.

    -Không chỉ có vậy, trò hay còn đang ở phía sau.
    Sở Phong nhỏ giọng nói .

    Bàn Phi Phượng thập phần kinh ngạc nhìn hắn, Sở Phong ý bảo nàng tiếp tục quan sát.

    Con Uy Hồ Hầu kia bỗng nhiên lủi tới, ẩn phục tại trong cánh hoa bên cạnh, sau đó có một con bướm rất lớn bay vào trên nhuỵ hoa, thản nhiên nếm mật hoa ngọt ngào. Con bướm này hai cánh rất lớn, phía trên mép cánh có hình răng cưa, nhìn hình dạng giống như một cái cưa.

    -Đó là Cự Xỉ Thiên Nga, chuyên ăn mật hoa của hoa này.
    Sở Phong nhỏ giọng nói bên tai Bàn Phi Phượng. Bàn Phi Phượng bên tai bị Sở Phong thở khí khiến cho lỗ tai một trận nóng hổi, mà khi Sở Phong ghé sát vào bên tai nàng, cũng nghe được một tia mùi hương nhàn nhạt, u thanh say lòng người.

    Giữa lúc con Cự Xỉ Thiên Nga đang thoả thích hưởng thụ mật hoa ngọt ngào, con Uy Hồ Hầu ẩn phục tại dưới cánh hoa đột nhiên thoát ra, nhào vào bên trong bông hoa, cắn một cái vào hai cánh Cự Xỉ Thiên Nga, Bàn Phi Phượng hầu như muốn kinh hô ra tiếng!

    Con Uy Hồ Hầu kia cắn nuốt hai ba cái đã đem toàn bộ con Cự Xỉ Thiên Nga nuốt vào trong bụng, còn hết sức thỏa mãn lắc lắc cái bụng, liếm liếm miệng, sau đó trở về trong hốc cây.

    Bàn Phi Phượng nói :
    -Trách không được con thú này muốn chọn sống ở nơi đây.

    Sở Phong nói :
    -Bản tính khiến nó làm như thế, bằng không thì nó sớm đã chết đói rồi.

    -Tuy nhiên con Thiên Nga kia cũng thực sự là thương cảm, lẽ nào nó không biết con Uy Hồ Hầu kia đang ẩn phục ở bên cạnh sao?
    Bàn Phi Phượng trong ngữ khí mang đầy ý thương hại.

    -Tham dục trục lợi, ai có thể chống đỡ được!
    Sở Phong nói .

    -Nghe ngụ ý của ngươi, cũng không giống một tên tặc tiểu tử mới ra đời.
    Bàn Phi Phượng nghiêng đầu nói .

    Sở Phong cười cười, thân thể dựa vào phía sau, nằm ở trên thân cây, nói :
    -Vẫn là ngủ đi, trời cũng đã sắp sáng rồi!

    Bàn Phi Phượng thấy hắn hai mắt phiếm hồng, hỏi:
    -Ngươi một đêm không ngủ?

    Sở Phong duỗi người, nói :
    -Cô không phải muốn biết hoa này có bao nhiêu thần kỳ sao? Thế nào, không lừa cô chứ?
    Nói rồi khép hai mắt lại.

    Bàn Phi Phượng nhìn hắn, cắn môi, ánh mắt không tự chủ được rơi vào vết chỉ ngân cong cong trên mặt hắn. Hắn thực sự là hung thủ sát hại toàn môn Chấn Giang Bảo sao? Nội tâm nàng nổi lên một tia nghi hoặc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi mts86vt, ngày 22-05-2011 lúc 11:16.

  6. Bài viết được 59 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chaubathong2008,DarkTime,gautruc01,hiepkhachsitinh395,hoangminhdao,huynhvanthaobtls,ssadfgh,
  7. #54
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 53 : Hãi nhân trảo trạch

    Dịch : mts86vt
    Biên dịch : Sở Phong
    Biên tập : Bảo Bảo

    Nguồn : www.tangthuvien.com


    Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng đã thức dậy, vừa nhìn xuống phía dưới, oa! Phía dưới vẫn là như cũ đông nghịt một mảnh, vô biên vô hạn, những con Hồng Hỏa Nghĩ kia vẫn đang canh giữ ở phía dưới!

    Hai người âm thầm kinh hãi, Bàn Phi Phượng nhíu mày nói:
    -Những con Hồng Hỏa Nghĩ này không biết có thật là phải gặm được chúng ta chỉ còn xương cốt mới bỏ qua sao trời.

    Sở Phong nói :
    -Phi Tướng Quân, nếu như sào huyệt của cô vô duyên vô cớ bị giẫm đạp, cô sẽ chịu để yên sao?

    Bàn Phi Phượng nhướng mày, nói :
    -Ý của ngươi là toàn bộ trách ta?

    Sở Phong nhún nhún vai, nói :
    -Ta nào dám trách cô nương, đều là trách ta miệng lưỡi chậm chạp thôi.

    -Hừ!
    Bàn Phi Phượng buồn bực hừ một tiếng, lại nhìn một mảnh đông nghịt phía dưới, lẩm bẩm:
    -Những con Hồng Hỏa Nghĩ này cũng thật khó chơi, cư nhiên thủ một buổi tối còn không chịu đi?

    Sở Phong nói :
    -Này có là gì, lúc đầu Phi Tướng Quân đem ta bức rơi xuống sông Tiền Đường, lúc đó chẳng phải cũng thủ nguyên một buổi tối?

    Bàn Phi Phượng trừng hai mắt, nói :
    -Ai kêu ngươi diệt một môn người ta!

    -Ta nói rồi ta không có. . .

    -Chính là ngươi, ngươi là hung thủ giết người, ngươi là ác tặc, ta chỉ muốn đâm ngươi chết dưới thương!
    Bàn Phi Phượng ngữ khí thực sự có chút ngang ngược.

    Sở Phong buồn bực nói :
    -Hảo a, ta là hung thủ giết người, ta là ác tặc! Tới a, cô chỉ cần đánh ta ngã xuống dưới cho kiến ăn cho rồi, cũng không cần phải làm bẩn kim thương của cô!

    -Hừ, đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ tha cho tính mệnh của ngươi.
    Bàn Phi Phượng quay đầu.

    -Ta sao dám trông mong cô tha tính mệnh cho ta, cô là Thiên Thượng Phi Tướng Quân, ghét ác như thù, nói một không hai!
    Sở Phong cũng quay đầu đi.

    Phía xa chân trời hiện ra tia ánh bình minh đầu tiên, mặt trời từ từ mọc lên, chiếu trên hoang mạc một mảnh nâu hồng.

    Bàn Phi Phượng lẩm bẩm nói:
    -Chẳng lẽ chúng ta thật sự cả đời phải vây chết ở nơi này?

    -Điều đó cũng không hẳn?
    Sở Phong đột nhiên nói.

    -Ngươi có biện pháp?
    Bàn Phi Phượng mừng rỡ nhếch lên chân mày.

    -Cái đó cũng phải xem cô có chịu hi sinh hay không.
    Sở Phong nhìn nàng.

    -Ý ngươi là gì?
    Bàn Phi Phượng hai hàng lông mày nhếch lên.

    -Theo ta xem, những con Hồng Hỏa Nghĩ này không chịu lui về, chẳng qua là nghĩ muốn trả thù.

    -Lời thừa!
    Bàn Phi Phượng thấp cổ họng nói một tiếng.

    Sở Phong tiếp tục nói :
    -Nếu có người đồng ý nhảy xuống cho chúng nó ăn no, chúng nó sẽ lui về hang.

    -Ngươi muốn ta nhảy xuống cho kiến ăn?
    Bàn Phi Phượng một đôi mắt phượng trừng lên nhìn thẳng Sở Phong.

    Sở Phong nghiêm trang nói :
    -Phi Tướng Quân băng cơ ngọc phu, trơn bóng như bơ, nếu như đồng ý nhảy xuống, chúng nó nhất định rất vui vẻ, huống hồ còn quốc sắc thiên hương.
    Nói rồi đem mũi tiếp cận qua ngửi hai cái thật sâu.

    -Ngươi vọng tưởng!
    Bàn Phi Phượng mặt lạnh lùng, tràn đầy giận dữ.

    Sở Phong kỳ quái nói :
    -Hy sinh vì nghĩa, Phi Tướng Quân chẳng lẽ không muốn sao?

    -Phi! Với ngươi không có chính nghĩa gì nói ở đây!

    Sở Phong ha ha cười nói:
    -Ha ha, sớm biết rằng cô không chịu, xem ra chỉ có ta xuống thôi!
    Nói rồi liền đứng lên làm bộ muốn nhảy xuống!

    -Đừng!
    Bàn Phi Phượng cả kinh một tay kéo lấy ống tay áo của hắn.

    Sở Phong quay đầu lại nhìn nàng, nở nụ cười.

    Bàn Phi Phượng mặt đỏ lên, tay bỏ ra ống tay áo của hắn, buồn bực nói :
    -Nhảy đi, mau nhảy xuống đi, chết đi ta càng thích!

    Sở Phong lại ngồi trở lại trên thân cây, cười hì hì nói :
    -Cô muốn ta nhảy, ta cũng không nhảy.

    -Hừ!
    Bàn Phi Phượng không có lên tiếng.

    Một lát sau, Bàn Phi Phượng đột nhiên nói:
    -Tặc tiểu tử, ngươi nói chúng nó ở phía dưới, đến lúc nào mới có thể trở về hang?

    Sở Phong gãi gãi đầu, nói :
    -Chúng nó chờ đến khi đói bụng, tự nhiên sẽ quay trở về.

    -Chỉ sợ ngươi đói bẹp rồi, chúng nó còn rất no!

    -Cô yên tâm, ta cũng rất no!
    Sở Phong còn chưa nói xong, bụng lại không đúng lúc "Ùng ục" kêu to một tiếng, thanh thúy vang dội.

    Sở Phong liền vẻ mặt xấu hổ, Bàn Phi Phượng biết hắn một đường bị truy sát, tiêu hao rất lớn sức lực, lại có thương trong người, tối hôm qua cũng bất quá ăn một chút lương khô, sao lại no được?

    Nàng từ trong lòng lấy ra một miếng lương khô cuối cùng, đưa cho Sở Phong nói :
    -Ngươi ăn đi!
    Ngữ khí vẫn trọc lóc cứng rắn như trước.

    Sở Phong cũng biết đây là một miếng lương khô cuối cùng, cười nói:
    -Thôi, ăn hay không ăn cũng như nhau, vẫn là giữ lại đi.

    -Cho ngươi ăn thì ngươi cứ ăn!
    Bàn Phi Phượng quát lên.

    Sở Phong phát hỏa, nói :
    -Giọng của cô sẽ không dễ nghe một chút nào sao? Ta nhất định không ăn, cô thích thì ném xuống cho kiến ăn đi!

    Bàn Phi Phượng cũng phát hỏa, nàng được xưng Phi Tướng Quân, tính cách rất là cương liệt, lập tức cả giận nói:
    -Hảo, ta ném xuống cho kiến ăn!

    Nói rồi đem lương khô ném xuống phía dưới, Sở Phong muốn đưa tay chụp lấy cũng không kịp, trơ mắt nhìn một miếng lương khô cuối cùng này rơi thẳng xuống trong đàn kiến, phút chốc đã không thấy nữa.

    Sở Phong vừa tức vừa giận, nói :
    -Cô không ăn cũng không cần lãng phí như vậy chứ!

    -Ngươi không ăn, ta không ăn, không để cho kiến ăn thì cho ai!
    Bàn Phi Phượng cũng buồn bực nói .

    -Cô không thể giữ lại sao?

    -Ta chính là không để lại!

    -Không bằng ngay cả cô cũng nhảy xuống đi làm cho chúng nó ăn cho no!

    -Hừ, ngươi không phải mới vừa xung phong nhận việc muốn nhảy xuống sao, vậy nhảy a, hiện tại không có người ngăn ngươi đâu!

    -Ta là xú tặc tử, chúng nó không thích ăn, cô là hương tướng quân, chúng nó mới thích ăn!

    . . .

    Hai người đang tức giận ầm ĩ với nhau, đàn Hồng Hỏa Nghĩ đông nghịt phía dưới lại nổi lên một tia biến hóa. Phía dưới cây đột nhiên lộ ra một chút đất trống, sau đó một chút ấy đang nhanh chóng mở rộng, biến thành một vòng tròn, tiếp theo vòng tròn này không ngừng mở rộng, bắt đầu lộ ra cả vùng đất trống , thì ra những con Hồng Hỏa Nghĩ kia đang trở về hang ổ của chúng!

    Đất đai khô cạn lần thứ hai phơi bày ra, toàn bộ Hồng Hỏa Nghĩ cũng trở về trong hang, Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng hoan hô một tiếng, hầu như muốn ôm chằm lấy nhau, cơn tức giận vừa rồi đã tiêu tan thành mây khói.

    Bàn Phi Phượng ngạc nhiên nói:
    -Chuyện gì xảy ra?

    Sở Phong nói :
    -Có lẽ là miếng lương khô kia của cô đã đuổi bọn nó trở về.

    -Sao lại có thể được?
    Bàn Phi Phượng không tin.

    Sở Phong nói :
    -Ngươi cho là chúng nó vây quanh một đêm, không mệt sao? Chúng nó chẳng qua muốn trả thù một chút thôi, hiện tại cô ném cho chúng nó một miếng lương khô, chúng nó đã đòi được một chút công đạo, tự nhiên lập tức giải tán .

    Bàn Phi Phượng "Hì" Cười nói:
    -Ngươi nói chúng nó là người sao?

    -Nếu như chúng nó là người, chúng ta sợ rằng ngay cả xương cốt cũng không còn thừa lại!
    Sở Phong nửa thật nửa giả nói.

    Bàn Phi Phượng không có lên tiếng, lại nói:
    -Chúng ta hiện tại làm thế nào?

    -Tiếp tục đi về phía trước, hi vọng có thể trước khi trời tối đi ra khỏi hoang mạc này.

    Bàn Phi Phượng gật đầu.

    Không cần đến trời tối , thời điểm giữa trưa thì bọn họ đã chạy tới giáp nơi ranh hoang mạc.

    Phía trước là một mảnh rừng rậm xanh um tươi tốt, rất có sức sống mạnh mẽ. Tuy nhiên ở giữa rừng rậm và hoang mạc cách một cái đầm lầy, đầm lầy này rộng khoảng hơn hai mươi trượng, cực kỳ ẩm ướt, phía trên hơi gồ lên một đám gò đất nhỏ bằng bùn sắp xếp rất có thứ tự, đầy khắp cả đầm lầy, mỗi cái gò đất đều dài khoảng 5,6 trượng, chiều rộng cũng hơn một trượng, mà bùn đất ở trên mỗi đó hình như dưới dưới ánh nắng mặt trời nóng rực đã khô nứt. Hai người muốn tới mảnh rừng rậm phía trước kia, nhất định phải đi qua cái đầm lầy này.

    Hai người đi ra hoang mạc, đi tới cạnh ao đầm, Bàn Phi Phượng nói:
    -Chúng ta phải giẫm lên gò đất này đi qua, bằng không thì sẽ rơi xuống dưới.

    Sở Phong gật đầu, cũng hiểu được tốt nhất là như vậy.

    Bàn Phi Phượng đang muốn phi thân nhảy tới, Sở Phong bỗng nhiên đưa tay kéo ống tay áo nàng lại.

    -Làm sao vậy?
    Bàn Phi Phượng quay đầu nhìn hắn, có chút ngạc nhiên.

    Sở Phong nhìn chằm chằm đầm lầy này, chung quy cảm thấy có cái gì không thích hợp, cái đầm lầy này quá yên lặng, yên lặng đến nỗi có chút quỷ dị, có chút âm trầm.

    -Ta cảm thấy cái đầm lầy này hình như đang ẩn núp cái gì. . .

    -Cái thứ nhát gan! Đi theo phía sau bản tướng quân nè!
    Bàn Phi Phượng trào phúng một câu, lại muốn nhảy tới, Sở Phong vội vàng kéo nàng lại, Bàn Phi Phượng trừng mắt phượng, nói:
    -Bàn Phi Phượng ta chính là không sợ trời không sợ đất!

    Sở Phong không có lên tiếng, cúi người nhặt lên một viên đá nhỏ, ném về phía trước, viên đá "Bịch" nhẹ nhàng rơi vào trên một cái gò đất gần nhất. Trong sát na, gò đất kia bỗng chợt toàn bộ bắn lên, mở ra cái miệng rộng hẹp dài sắc nhọn, lộ ra hai hàng răng to lớn như mũi khoan, táp thẳng vào viên đá ! Càng đáng sợ chính là, các gò đất khắp đầm lầy cũng đồng thời bật lên xoay chuyển thân mình, giương miệng như mũi đao hướng Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng lao tới!

    Oa! Những cái này nào phải gò đất gì, rõ ràng là một đàn cá sấu khổng lồ! Chỉ bất quá chúng nó cũng nằm ở trong đầm lầy, vẫn không nhúc nhích, trên người lại phủ một tầng bùn đất, cho nên nhìn qua gần giống như một cái gò đất mà thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi mts86vt, ngày 22-05-2011 lúc 11:16.

  8. Bài viết được 58 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    DarkTime,gautruc01,hiepkhachsitinh395,hoangminhdao,huynhvanthaobtls,ssadfgh,
  9. #55
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 54 : Hung hãn đế ngạc

    Dịch : mts86vt
    Biên dịch : Sở Phong
    Biên tập : Bảo Bảo

    Nguồn : www.tangthuvien.com


    Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng quá sợ hãi, hốt hoảng xoay người cướp đường bỏ chạy. May mà những con cá sấu khổng lồ này không có đuổi theo tới hoang mạc, lủi lên một đoạn lại trở về nằm trong đầm lầy vẫn không nhúc nhích.

    Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng chạy trở về hoang mạc, kinh hồn chưa định. Bàn Phi Phượng hoảng sợ nói:
    -Cá sấu gì mà to như vậy,chỉ cái miệng thôi so với người cũng đã dài hơn rồi!

    Sở Phong cũng kinh hãi nói:
    -Bọn này chỉ sợ là đế ngạc, truyền thuyết nói tại nghìn vạn năm trước đã tuyệt tích, không ngờ lại xuất hiện ở chỗ này!

    Hai người hồi phục tâm trạng, lại nhìn về phía đầm lầy, đầm lầy đã khôi phục một mảnh yên lặng như trước, phảng phất mọi thứ cũng như chưa từng có phát sinh qua. Bàn Phi Phượng nói:
    -Những con cá sấu này thực sự là giảo hoạt, cũng lại biết che mắt người, nếu không. . .

    Nàng cũng không nói gì tiếp, nếu không phải Sở Phong hai lần kéo mình,thì mình đã hai lần táng thân vào bụng cá rồi.

    Sở Phong cười nói:
    -Cô không phải nói chính mình không sợ trời không sợ đất sao, bây giờ còn có dám qua đó nữa hay không?

    Bàn Phi Phượng chỉ trừng mắt với hắn, không có lên tiếng.

    Sở Phong cũng không dám lại pha trò nàng, bằng không lấy tính cách cương liệt của nàng, một khi tức giận, thật đúng là sẽ liều lĩnh xông tới.

    Hai người nhìn một hồi, Bàn Phi Phượng có chút nhụt chí nói:
    -Nhiều cá sấu như vậy, chúng ta cũng qua không được!

    -Đó cũng không hẳn.
    Sở Phong nhìn những cây Hồ Tôn bên cạnh, như có chút suy nghĩ nói.

    Bàn Phi Phượng nghiêng mắt nhìn hắn nói:
    -Có phải là muốn ta làm mồi cho chúng nó ăn no không, sau đó thì ngươi dễ dàng đạp lưng chúng nó đi qua!

    Sở Phong không để ý tới nàng, lại hỏi:
    -Cô khi còn bé có hay không chơi qua trò chui qua thùng rỗng?

    Bàn Phi Phượng nhìn hắn, không rõ hắn vì sao lại đột nhiên hỏi vấn đề như vậy.

    Sở Phong tiếp tục nói:
    -Tìm một cái thùng rượu thật lớn, lật lại cho nó ngã xuống đất, người chui đi vào, bò lăn ở bên trong thùng rượu, thùng rượu cũng chuyển động trên mặt đất, rất thú vị, rất vui vẻ.

    Bàn Phi Phượng thấy Sở Phong khi nói rất có hứng thú, vừa buồn cười vừa tức giận, nói:
    -Chúng ta là muốn nghĩ biện pháp qua cái đầm này, không phải là đi chơi, không hiểu ra sao cả!

    Sở Phong không để ý tới nàng, nói:
    -Nếu như chúng ta có một cái thùng gỗ lớn, chúng ta có thể chui đi vào để lăn, có thùng gỗ yểm hộ, có thể lăn qua cái đầm này.

    Bàn Phi Phượng ngạc kinh ngạc, nói:
    -Ở đây chỉ có một cái hoang mạc, đi nơi nào kiếm thùng gỗ? Huống hồ chúng ta không có thể như tiểu hài tử ba tuổi, làm gì có có thùng gỗ lớn như vậy để cho chúng ta chui vào chứ?

    Sở Phong lại nhìn rừng cây Hồ Tôn bên cạnh, không có lên tiếng.

    -Ngươi muốn dùng cây Hồ Tôn để làm thùng gỗ?
    Bàn Phi Phượng kinh ngạc nói.

    -Cô nghĩ sao?
    Sở Phong hỏi.

    -Nhưng cây Hồ Tôn này lớn như thế. . .

    -Chính là bởi vì lớn như vậy, mới cần phải dùng nó làm thùng gỗ.
    Sở Phong đã "Tranh" rút ra trường kiếm, chém về phía một cây Hồ Tôn.

    Bàn Phi Phượng nhìn Sở Phong, thực sự cảm thấy ý nghĩ của tên tặc tiểu tử này luôn luôn làm cho người khác khó có thể tin được!

    Cây Hồ Tôn này đã tính khá nhỏ hơn so với cây bình thường, tuy nhiên cũng phải có mấy người cùng ôm mới đủ. Gỗ cây Hồ Tôn chất lượng mặc dù rất xốp, nhưng Sở Phong sử dụng kiếm chém vào, vẫn có vẻ hết sức cật lực.

    Bàn Phi Phượng thấy Sở Phong đầu đầy mồ hôi, biết hắn có thương tích trong người, lại mạnh mẽ vận chân khí, tất nhiên là cật lực. Nàng đi qua, nói:
    -Xem ngươi chân mềm tay nhũn thế kia, lúc nào mới có thể chém ngã nó, đưa kiếm cho bản tướng quân!

    Sở Phong cũng không cậy mạnh, đem kiếm đưa cho nàng. Không hề nghi ngờ, nội lực của Bàn Phi Phượng mạnh mẽ hơn so với Sở Phong, tuy nhiên muốn bằng sức lực của một mình mà chém ngã nó, vẫn còn khó khăn như trước.

    Hai người luân phiên nhau chặt, phải hao phí mất một phen công phu, rốt cuộc chặt ngã được cây Hồ Tôn này. Oa! Cây Hồ Tôn này khi ngã xuống, quả thực tưởng như là đất rung núi chuyển, bụi đất phủ đầy trời!

    Bàn Phi Phượng nhìn kiếm trong tay nói với Sở Phong:
    -Thanh kiếm này của ngươi tuy là cũ kì cùn một chút, nhưng thật ra hết sức cứng cỏi bền chắc, so với tặc tiểu tử ngươi cũng có vài phần tương tự.

    Sở Phong cười cười, không có lên tiếng.

    Hai người lại từ chỗ bị đứt chặt ra thêm một khúc cây dài hơn hai trượng, bởi cây Hồ Tôn đã ngã xuống rồi, khi chặt thì dễ nhiều hơn. Hai người rất nhanh đã chặt ra một đoạn thân cây dài khoảng hai trượng, tiếp theo là phải đem nó khoét rỗng bên trong. Lại hao phí hết một phen công phu, rốt cuộc móc ra một cái lỗ sâu hơn một trượng, đường kính cái lỗ to hơn chín thước.

    Hiện tại hai người có thể dễ dàng đi vào bên trong cái thùng hình tròn để lăn mình. Tuy nhiên cái thùng này một bên là khép kín, xem như là đáy thùng, bên kia lại rộng mở, vẫn là rất nguy hiểm, những con cá sấu khổng lồ kia cái miệng rất dài có thể trực tiếp từ miệng thùng công kích bọn họ.

    Hai người lại chặt ra thêm một đoạn như cái khiên to ước chừng bằng miệng thùng, dự định là dùng làm nắp bịt lại.

    Khi được rồi, tất cả mọi thứ cũng đã an bài xong, hai người dè dặt đem cái thùng lăn tới bên ranh giới hoang mạc, Sở Phong đang muốn đi vào bên trong thùng:
    -Chờ một chút!
    Bàn Phi Phượng bỗng nhiên gọi một tiếng, sau đó kim thương "Đốc đốc" chọc vài cái, tại đáy thùng đâm xuyên qua mấy cái lỗ hổng.

    Thì ra hai người hầu như đã quên phải đục lỗ để thông khí, hơn nữa xuyên qua những lỗ này cũng có thể quan sát tình huống bên ngoài. Sở Phong cười nói:
    -Vẫn là Phi Tướng Quân nghĩ được chu đáo, bằng không thì chúng ta cũng đều phải chết ngạt ở bên trong.

    -Ít vuốt mông ngựa đi!
    Trong miệng mặc dù nói như vậy, ngữ khí lại là vô cùng hưởng thụ.

    Hai người tiến nhập vào bên trong thùng, lại đem cái khiên kia bịt lại tại miệng thùng, như vậy thì rất là kín đáo. Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng nhìn nhau, sau đó đồng thời ra sức đạp lên, cái thùng thật lớn hướng đầm lầy lăn thẳng tới.

    Hai người không ngừng cố sức đạp lên phía trước, cái thùng nhanh như điện chớp lăn xuống đầm lầy. Khi cái thùng lăn xuống đầm lầy, toàn bộ đầm lầy lập tức trở nên huyên náo, toàn bộ đế ngạc đồng thời lao ra, điên cuồng va đập vào cái thùng.

    Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng vẫn là đánh giá thấp lực công kích của đàn đế ngạc, cái thùng bị đụng một cái trật mất phương hướng, hai người chỉ có nương theo lỗ hổng do thương chọc ra quan sát bên ngoài, không ngừng điều chỉnh phương hướng.

    Mặc dù cự ly gần hai mươi trượng không tính xa, nhưng hai người nửa bước cũng khó đi. Cái thùng lắc tới lắc lui, khó khăn lắm mới lăn được tới chính giữa đầm, những con đế ngạc kia công kích càng thêm cuồng bạo hung mãnh.

    "Cạch!" Một con đế ngạc hung hãn dùng cái miệng dài của nó đâm vào cái lỗ thương , duỗi vào bên trong thùng được nữa thước, hiện ra hàm răng sắc nhọn. Bàn Phi Phượng thất kinh, vội vàng dùng mũi thương đâm nó, con đế ngạc kia đau đến kêu một tiếng, càng làm cái lỗ nứt ra thêm vài phân, cái miệng cũng lùi trở về.

    Nhưng mà đế ngạc rất đông đúc, con trước ngã xuống con sau liền tiến lên hướng lỗ hổng vỡ ra kia đâm vào, lỗ hổng càng nhanh chóng tăng lớn, trong nháy mắt, đế ngạc đã có thể đem toàn bộ miệng luồn đi vào.

    Hai người vừa sợ vừa vội, Bàn Phi Phượng tuy rằng một thương đâm đế ngạc đang đâm vào phải lui về, tuy nhiên nếu đến một khi đế ngạc đem cái khe hở đụng phải cũng đủ lớn, có thể cả con lủi vào, vậy thì hai người nhất định thành mỹ thực trong miệng chúng nó.

    Sở Phong vừa liều mạng đạp lên thùng, vừa la lên:
    -Phi Tướng Quân cô ráng kiên trì, chúng ta sắp được rồi!

    -Ta sợ ta chống đỡ không được, chúng nó thực sự quá hung mãnh!
    Bàn Phi Phượng cũng đã run run, mũi thương dính đầy máu tươi.

    "Rắc." Những con đế ngạc này rốt cuộc đụng ra một cái lỗ hổng rộng khoảng 3,4 thước, tiếp theo "Rầm" một cái đế ngạc giương cái miệng đỏ lòm đâm thẳng vào!

    Bàn Phi Phượng hoa dung thất sắc, kinh hãi vội vàng lui về phía sau, lại đụng phải Sở Phong. Hai người cùng nhau ngã xuống, Sở Phong vội vàng kéo nàng về phía sau, nhưng hai hàm răng sắc nhọn vẫn là mở lên táp thẳng tới Bàn Phi Phượng!

    Bàn Phi Phượng kinh hô một tiếng, cho rằng bản thân nhất định sẽ bị cắn thành hai đoạn, "Ca!" hàm răng như lưỡi đao bỗng nhiên dừng tại trước ngực Bàn Phi Phượng không tới hai tấc, cứ mở cứ táp liên tục, thì ra con đế ngạc này cái đầu của nó vừa may đang bị kẹt ở tại chỗ nứt ra.

    Bàn Phi Phượng hoảng sợ nhìn cái miệng của con đế ngạc trước mắt lại không biết làm sao. Sở Phong vội vàng nắm lấy tay nàng, đẩy về phía trước, kim thương "Phập" đâm vào cằm đế ngạc, con đế ngạc kia đau đớn kêu to một tiếng, "Oàm" phải rút lại cái miệng, mà cái chỗ toác ra kia cũng hoàn toàn mở rộng.

    Hai người nào còn dám chậm trễ, thân thể cũng không kịp đứng lên, trực tiếp bắt đầu lăn mình, kéo theo cái thùng chuyển động cực nhanh. Nếu như lúc này mà có thêm một con đế ngạc khác đâm vào, hai người đúng là chết không có chỗ chôn!

    Tuy nhiên cũng là tại vào lúc này, cái thùng rốt cuộc cũng lăn qua được đầm lầy, "Ầm" đụng vào một thân cây , chấn động một trận làm hai người đầu cháng váng hoa mắt.

    Nguy hiểm thật! Hai người tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh hồn còn chưa kịp bình tĩnh lại. Bàn Phi Phượng thấy Sở Phong còn nắm chặt ống tay áo của mình, vừa rồi nếu không phải hắn kéo mình một cái, bản thân đã bị cắn thành hai đoạn.

    -Ngươi. . . còn không buông tay.
    Bàn Phi Phượng lần đầu tiên trong giọng nói không có chứa thêm sự hung dữ.

    Sở Phong buông tay ra, hai người bò ra khỏi cái thùng, ai nha! Chỉ thấy toàn bộ đế ngạc trong đầm lầy cũng đang phủ phục tại chỗ cách bọn họ không tới hai,ba trượng, con mắt màu nâu xám cũng đang nhìn chằm chằm vào hai người, phảng phất tùy thời đều muốn bò lên.

    Hai người nào dám dừng lại, cuống quít chạy vào rừng cây, nhắm thẳng chỗ sâu trong rừng cây chạy đi. Kỳ quái là những con đế ngạc kia mỗi con cũng chỉ bò tới sát mép đầm lầy, nhìn rừng cây trước mắt, lại thủy chung không dám bò lên phía trước một chút nào, hình như là hết sức e ngại, nhưng e ngại cái gì, lại không biết được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi mts86vt, ngày 22-05-2011 lúc 11:16.

    ---QC---


  10. Bài viết được 60 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chaubathong2008,DarkTime,gautruc01,hiepkhachsitinh395,hoangminhdao,huynhvanthaobtls,ssadfgh,
Trang 11 của 110 Đầu tiênĐầu tiên ... 9101112132161 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status