TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 110 của 110 Đầu tiênĐầu tiên ... 1060100108109110
Kết quả 546 đến 550 của 550

Chủ đề: Cổ Đạo Kinh Phong - Cổ Đạo Kinh Hồng (Quyển 30 - Chương 680)

  1. #546
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 676: Chân tướng sơ lộ

    Người dịch: mts86vt
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Không biết qua bao lâu, toàn thân Thiên Ma Nữ chậm rãi tỏa ra một tầng kim mang nhàn nhạt. Tim Sở Phong đánh thịch một cái, tầng kim mang này tỏa ra, hắn biết Thiên Ma Nữ đã một lần nữa tiến vào điều tức vận khí.

    Kim mang dần dần biến mất, Sở Phong ngừng thở, rất sợ thở một hơi sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn. Thiên Ma Nữ phút chốc mở mắt ra, nhìn Sở Phong, đôi mắt nàng trong suốt như nước, khóe miệng mỉm cười dịu dàng, phần nhu tình đó làm làm cho Sở Phong si say.

    - Ngươi. . . nâng ta dậy. - Thiên Ma Nữ nói.

    Sở Phong như người trong mộng mới tỉnh, vội vã nâng Thiên Ma Nữ dậy, cảm thấy người Thiên Ma Nữ vẫn còn yếu ớt, xem ra chân khí chưa khôi phục, nhưng lại có thêm vài phần mềm mại nữ tính đặc hữu. Sở Phong ôm lấy eo Thiên Ma Nữ rồi liền không đồng ý buông ra nữa. Thiên Ma Nữ hơi dựa người vào ngực hắn, tỏ ra xấu hổ.

    - Nàng không sao chứ? - Sở Phong dịu dàng hỏi.

    Thiên Ma Nữ không trả lời, từ trong lòng lấy ra một tấm khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng Sở Phong, dịu dàng đưa tình. Sở Phong nắm lấy tay nàng, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của nàng. Thiên Ma Nữ hơi xấu hổ, định cúi đầu xuống. Sở Phong lại nâng cằm nàng lên, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng khóa lên đôi môi mềm mại của Thiên Ma Nữ, ấm áp như mùa xuân, dịu dàng như gió nhẹ phả vào mặt, không cam lòng buông ra nữa.

    Thiên Ma Nữ mặc cho Sở Phong hôn, lòng tràn đầy ngọt ngào. Vì giờ khắc này, nỗ lực có nhiều, hi sinh có nhiều nữa cũng là đáng giá.

    Sở Phong rốt cuộc buông môi Thiên Ma Nữ ra, thâm tình nhìn nàng, Thiên Ma Nữ cũng nhìn hắn, không tránh né.

    "Vù" một trận gió nhẹ thổi qua. Một miếng khăn đội đầu chợt từ trên cây bay xuống. Thì ra là tấm phương cân búi tóc của Sở Phong.

    Thiên Ma Nữ cúi người nhặt phương cân lên, nhẹ nhàng vén lên mái tóc rối tung của Sở Phong, giúp hắn buộc tóc lại, nhưng buộc được một nửa thì chợt ngừng lại, cả người như bị đứng hình, bởi vì nàng phát giác thì ra mình cũng không biết buộc khăn đội đầu thế nào.

    Sở Phong đột nhiên ý thức được cái gì, vội đưa tay tháo khăn đội đầu xuống, cười nói:
    - Không buộc cũng được, thay đổi hình tượng cũng không tệ! Nàng nhìn bộ dạng tóc tai bù xù này của ta có phải rất thích hợp với tính cách phóng đãng của ta không? Có cần cải tiến nữa không?

    Thiên Ma Nữ cười cười, nàng cố cười một cách tự nhiên, nhưng nỗi cay đắng trong đó thì không thể nào che giấu được. Lòng Sở Phong đau như bị gai châm.

    - Thiên Ma Nữ, nàng. . .nàng đừng như vậy. . .
    Giọng hắn đã hơi nghẹn ngào.

    Thiên Ma Nữ vén những sợi tóc tán loạn bên mai Sở Phong, nhỏ nhẹ nói:
    - Ta. . . không có việc gì.

    Sở Phong yên lặng ôm lấy Thiên Ma Nữ, lơ đãng nhìn một chiếc lá từ trên cây rơi xuống, hắn chợt nhớ tới câu nói Thiên Ma Nữ để lại ở thạch thất bên đầm nước tại mỏm đá Thái Thạch: "Lá rụng lìa khỏi cây, trôi giạt theo gió; cô tịch há lại theo ai, như bèo mây phiêu bạt. Mộng đẹp dễ tỉnh, đỡ phải hối hận lâu dài!"

    Hắn liền đưa tay nhón lấy chiếc lá đó, đầu ngón tay vẽ vài cái trên mặt lá, sau đó cuốn chiếc lá lại, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Thiên Ma Nữ.

    Thiên Ma Nữ mở chiếc lá ra, thấy trên mặt lá có khắc một câu nói, là một câu hẹn thề từ [Kinh Thi].

    "Tử sinh khế khoát, dữ tử thành ước. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão."
    (Sống chết hay xa cách, đã cùng nàng ước hẹn. Nắm chặt tay nhau, bên nhau suốt kiếp.)

    Thiên Ma Nữ gối đầu lên ngực Sở Phong, lặng lẽ đọc thầm, lòng dần dần hòa tan, không có lời hẹn thề nào đẹp hơn, tha thiết hơn, cảm động hơn lời này.

    Sở Phong khẽ vỗ về mái tóc Thiên Ma Nữ, hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại tại giờ khắc này, cho đến khi thiên hoang địa lão.

    Không biết qua bao lâu, Thiên Ma Nữ nhẹ nhàng rời khỏi ngực Sở Phong. Sở Phong ngẩng đầu chợt thấy trên thân cây vải thình lĩnh có một thủ ấn, là Tây Môn Chập khi vừa rồi điên cuồng vỗ loạn để lại, thủ ấn này. . .hắn vội đi qua. Chỉ ấn thon dài, chỉ không có ngón út.

    - Là hắn!

    Hai mắt Sở Phong lóe lên.

    - Sao thế? - Thiên Ma Nữ hỏi.

    Sở Phong nói:
    - Nàng còn nhớ rõ việc Chấn Giang bảo bị diệt môn ta đã từng đề cập qua với nàng không?

    Thiên Ma Nữ gật đầu.

    - Thủ ấn này giống y như thủ ấn đã để lại ở Chấn Giang bảo!

    Thì ra, thủ ấn này giống y như thủ ấn đã để lại trên cây trụ gãy ở Chấn Giang bảo. Ngày đó khi Sở Phong và Bàn Phi Phượng tìm được thủ ấn này trong đống phế tích tại Chấn Giang bảo, bởi thấy chỉ ấn thon dài, đều nghĩ lầm là thủ ấn của nữ nhân, thì ra không phải. Bởi vì khi Tây Môn Chập điên cuồng ngón tay dài ra hai tấc, trở nên thon dài, cho nên mới để lại thủ ấn như của nữ nhân.

    Nhưng hắn lại nghi hoặc, hai tay Tây Môn Chập không thiếu ngón út, nhưng thủ ấn chỉ thiếu ngón út, chuyện này là sao? Hắn cúi đầu, chợt thấy có một ngón út rơi trên mặt đất, vội nhặt lên, trông hơi quái dị, ngón tay lại vỡ vụn ra, thì ra chỉ là một ngón giả.

    Sở Phong thoáng cái hiểu ngay, Tây Môn Chập quả nhiên là thiếu một ngón út, nhưng vì che tai mắt người, y liền đeo một ngón tay giả, cho nên khi y vỗ thủ trảo lên thân cây, ngón tay giả chịu không nổi chấn động mạnh liền bong ra rơi xuống đất.

    Như vậy xem ra, Tây Môn Chập đúng là hung thủ diệt môn Chấn Giang bảo!

    Sở Phong nhìn thủ ấn, nắm chặt hai tay:
    - Tây Môn Chập! Ngươi diệt môn Chấn Giang bảo, nhưng bắt ta lưng đeo trầm oan, chân trời góc biển, không đem ngươi thiên đao vạn quả, khó tiêu mối hận này!

    Thiên Ma Nữ nhìn Sở Phong, hắn thường ngày hi hi ha ha vui cười, có ai biết nỗi đau trong lòng hắn? Vừa xuất đạo liền lưng đeo trầm oan, ai có thể hiểu rõ loại cảm giác bị người ở sau lưng chỉ trỏ? Nàng lẳng lặng nhìn Sở Phong, nhu tình như nước, có thể chỉ có nàng mới có thể hiểu rõ được.

    Sở Phong từ từ buông nắm tay ra, lẩm bẩm:
    - Tây Môn Chập cùng Chấn Giang bảo rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì, không chỉ diệt môn, còn móc tim người ta!

    Thiên Ma Nữ nói:
    - Hắn chưa hẳn bởi vì cừu hận mới diệt môn Chấn Giang bảo.

    - Sao?

    - Ngươi có biết vì sao Thất Tâm chưởng được coi là võ lâm cấm học không?

    Sở Phong nói:
    - Bởi vì Thất Tâm chưởng cực kỳ tà môn! Người trúng Thất Tâm chưởng, mặc dù hô hấp vẫn còn, hành động như thường, nhưng thật ra tim đã ngừng đập, mạch tượng đã tuyệt, chỉ là một cái xác không hồn, đột tử bất cứ lúc nào, cho nên bị coi là võ lâm cấm học!

    Thiên Ma Nữ nói:
    - Đây chỉ là thứ nhất. Thất Tâm chưởng bị coi là võ lâm cấm học, nguyên nhân chân chính là phương pháp tu luyện của nó cực kỳ tà môn!

    - Tà môn thế nào?

    - Công quyết câu đầu tiên của Thất Tâm chưởng nói: thất tâm chi chưởng, chí âm chí tà, nhược nhập thử đạo, tiên thất kỳ tâm!

    - Tiên thất kỳ tâm?

    - Tiên thất kỳ tâm chính là làm cho bản thân điên cuồng không kềm chế được. Cho nên người tu luyện mỗi lần bị kích thích sẽ mất tâm điên cuồng, tu luyện càng sâu, điên cuồng càng nặng, chỉ có nuốt tim của người sống mới có thể kiềm chế!

    - Sao? Ý nàng là, Tây Môn Chập diệt môn Chấn Giang bảo là bởi vì hắn mất tâm điên cuồng, cho nên muốn nuốt tim người?

    Thiên Ma Nữ gật đầu:
    - Công quyết Thất Tâm chưởng phân bảy tầng, mỗi khi vào một tầng công quyết đều phải nuốt tim người, Thiên Ma Nữ càng cao, ăn càng nhiều.

    Sở Phong nói:
    - Như vậy xem ra, hắn rất có thể là khi đi qua phụ cận Chấn Giang bảo phải đi vào tầng công quyết tiếp theo, cho nên liền sát hại toàn môn Chấn Giang bảo để tiến hành tu luyện. Sau đó hắn phóng hỏa thiêu hủy Chấn Giang bảo, chính là muốn hủy thi diệt tích, che giấu hành vi tà ác nuốt tim người của hắn.

    Thiên Ma Nữ gật đầu:
    - Phàm là người tu luyện võ công tà môn đều sẽ tận lực che giấu hành vi của mình, vì sợ võ lâm thiên hạ cùng truy sát!

    Sở Phong nhớ tới, điếm tiểu nhị của Vọng Giang lâu Tiểu Lục tận mắt nhìn thấy một hắc bào nhân hành hung tại Chấn Giang bảo, lúc đó liền bị dọa ngất đi. Tiểu Lục rất khả năng là thấy được hành động kinh khủng Tây Môn Chập móc tim nuốt chửng nên mới bị ngất đi.

    Hắn lại nghĩ tới, đêm đó tại sơn lâm bên Tây hồ, Ngụy Đích thấy một hắc bào nhân móc tim của Mô Kim huynh đệ, nàng cũng thiếu chút nữa bị y hạ độc thủ, may mà mình chạy tới làm hắc bào nhân sợ bỏ chạy. Xem ra hắc bào nhân này chính là Tây Môn Chập, sau khi y giết Mô Kim huynh đệ lại diệt môn Chấn Giang bảo.

    Sở Phong chợt thở phào một hơi, tâm tình thoải mái hơn, giống như hòn đá vẫn đè nặng trong lòng đã được thả xuống. Hiện tại rốt cuộc đã biết thân phận của hung thủ, mặc dù chưa rửa sạch trầm oan, nhưng cuối cùng cũng không còn mơ hồ. Đáng tiếc Phi Phượng không ở đây, nếu như nàng ở đây, nhất định sẽ cao hứng đến nhảy cẫng lên, chỉ vào mũi mình: "Tiểu tử thối, rốt cuộc chân tướng rõ ràng rồi, ngươi không cần cứ suốt ngày 'Thanh giả tự thanh' nữa nhé." Sau đó lại nổi trận lôi đình, trừng mắt phượng: "Hay cho Tây Môn Chập, giết người móc tim lại muốn tiểu tử thối gánh ác danh, không đâm ngươi thành tổ ong vò vẽ, ta không gọi Phi Tướng Quân!"

    Phi Phượng. . .

    Sở Phong nở nụ cười, nụ cười rất thẳng thắn.

    Thiên Ma Nữ nói:
    - Xem ra Thất Tâm chưởng của Tây Môn Chập đã sắp tới công quyết tầng thứ bảy.

    - Dựa vào cái gì thấy được?

    Thiên Ma Nữ nói:
    - Điều này không biết được. Nhưng đồ phổ chỉ ghi lại miêu tả về Thất Tâm chưởng, cũng không ghi lại tâm pháp!

    Sở Phong cười hì hì:
    - Thiên Ma Nữ, nàng khai thật đi, có phải nàng cũng lén luyện Thất Tâm chưởng có phải không?

    Hắn vừa cười cái tay ôm eo Thiên Ma Nữ vừa "lặng lẽ" mò lên trên.

    Sở Phong cũng không dám miễn cưỡng, vừa ngón tay "tới lui tuần tra" tại phụ cận, tùy thời tập kích, vừa cọ má vào bên tóc mai Thiên Ma Nữ, khẽ cắn tai Thiên Ma Nữ:
    - Nàng mau để ta kiểm tra xem có phải lén tập Thất Tâm chưởng hay không, mau "khai thật" đi, thẳng thắn khoan dung, chống cự nghiêm trị!

    Thiên Ma Nữ cắn miệng, hơi giận dỗi, cái loại kiều thái này làm cho Sở Phong như lửa đốt, lại không dám "cường công tập kích", khi cọ cọ, Thiên Ma Nữ dần có dấu hiệu buông lỏng. Sở Phong mừng thầm, đang muốn "được một tấc lại muốn tiến một thước" thì Thiên Ma Nữ chợt phát hiện ra cái gì, liền giãy khỏi Sở Phong. Sở Phong cũng nghe được tiếng động lạ, vội quát to:
    - Đi ra!

    "Vù vù vù vù!"

    Có bốn người nhảy ra, chính là Tiêu Dao Tứ Sửu, tiếp theo lại bốn người nhảy ra, là nhóm thuyền lão đại. Tứ Sửu nhếch miệng nói với Sở Phong:
    - Tiểu huynh đệ, vừa lúc chúng tôi đi ngang qua, không trở ngại hai người chứ?

    - Các ngươi nói đi?

    Sở Phong hận không thể tát cái cho họ bẹp dí.

    Tứ Sửu không nói gì. Thuyền lão đại oán giận:
    - Đều là bốn tên sửu quái các ngươi gây hoạ, biết rõ tiểu huynh đệ đang thân mật còn muốn nhảy ra! Nhìn xem, tiểu huynh đệ tức giận rồi!

    Tứ Sửu cả giận nói:
    - Các ngươi không nghe sao, là tiểu huynh đệ bảo bọn ta đi ra!

    Tiểu thương nói:
    - Ngu! Lúc này cho dù nghe được cũng phải coi như không nghe thấy gì! Ngu như heo!

    - Rõ ràng nghe được sao có thể coi như không nghe thấy gì, bọn ta không phải là bị điếc!

    - Ngu ngốc! Người ta đang thân mật, bị các ngươi phá vỡ, sẽ rất xấu hổ. Ngươi xem tiểu huynh đệ xấu hổ rồi!

    - Nói bậy! Vừa rồi tiểu huynh đệ tay chân sờ loạn, hắc y cô nương không nghe theo, hắn còn quấn lấy không tha, da mặt rất dày, sao lại xấu hổ!

    - Ngu thật! Ngươi xem hiện tại tiểu huynh đệ mặt đỏ như đít khỉ, hắc y cô nương lại quay lưng đi, bề ngoài là hai người đang xấu hổ!

    - Thật không?

    Tứ Sửu liền nhìn sang Sở Phong, quả nhiên thấy Sở Phong đỏ ửng mặt, bèn nhếch miệng cười nói:
    - Hình như tiểu huynh đệ xấu hổ thật rồi.

    Sở Phong hận đến nghiến răng, lại không tiện phát tác, hắn lén nhìn sang Thiên Ma Nữ, cũng may Thiên Ma Nữ hình như cũng không để ý.

    Tứ Sửu chợt vẫy tay với Sở Phong. Sở Phong liền đi gần qua. Tứ Sửu hạ thấp giọng nói:
    - Tiểu huynh đệ, vị hắc y cô nương kia là ai? Trông đẹp thế!

    - Cổ. .. tên Thiên Nữ.

    - Thiên Nữ?
    Tứ Sửu dựng ngón cái:
    - Quả nhiên đẹp như. . . như từ trên trời rớt xuống, tiểu huynh đệ hảo diễm phúc!

    Sở Phong bật cười:
    - Cái gì từ trên trời rớt xuống? Đừng nói bậy.

    Tiểu thương cười nói:
    - Họ là nói đẹp như Thiên Nữ hạ phàm, lại đọc ít sách, liền nói thành từ trên trời rớt xuống!

    Tứ Sửu liền nói:
    - Đúng! Là Thiên Nữ hạ phàm! Thiên Nữ hạ phàm!

    Sở Phong liền hỏi:
    - Các ngươi tới đây làm gì?

    Tứ Sửu nói:
    - Những người đó đều đi rồi, người còn lại lại không quen biết, liền tới tìm tiểu huynh đệ!

    Sở Phong ngạc nhiên:
    - Cao thủ các phái đều đi rồi?

    - Đúng vậy! Họ nói có đại cương thi đến Đường môn, cũng không dám ở lại, liền đi rồi. Tiểu huynh đệ, có thật là có đại cương thi đến Đường môn không, đã vào sơn động rồi?

    - Đúng thế! Rất đáng sợ! Các ngươi mau trở về Tiêu Dao Tân đi!

    - Sao tiểu huynh đệ lại đuổi chúng tôi đi? Chúng tôi thiên lý xa xôi tới chỉ muốn theo tiểu huynh đệ!

    - Các ngươi theo ta làm gì?

    - Giang hồ hiểm ác, chúng tôi phải bảo vệ tiểu huynh đệ!

    Sở Phong không biết nên khóc hay cười:
    - Hình như. . . là ta bảo vệ các ngươi mà!

    Tứ Sửu mất hứng:
    - Tiểu huynh đệ nói như vậy rõ ràng khinh thường chúng tôi, Tứ Sửu chúng tôi tại Tiêu Dao Tân cũng có chút danh tiếng!

    Thuyền lão đại cũng nói:
    - Chúng tôi tại Tiêu Dao Tân cũng có chút danh tiếng, không thể kém hơn bốn sửu quái được!

    Tứ Sửu trừng mắt:
    - Là hãm hại lừa gạt có chút danh tiếng chứ!

    Tiểu thương nói:
    - Hờ hờ, danh tiếng của các ngươi chẳng phải cũng là chặn đường cướp đoạt sao?

    - Bọn ta cướp là tiền tài bất nghĩa!

    - Bọn ta cũng hạm hại kẻ bất nghĩa!

    - Các ngươi đã hãm hại tiểu huynh đệ!

    - Các ngươi cũng cướp của tiểu huynh đệ!

    . . .

    - Câm miệng! - Sở Phong quát to.

    Tứ Sửu cùng nhóm thuyền lão đại dừng lại.

    Sở Phong nói:
    - Các ngươi mau về Tiêu Dao Tân đi, chở đủ 999 người thì lại tìm ta!

    Tứ Sửu khó xử:
    - Tiểu huynh đệ có điều không biết, ở đó rất ít người, mỗi ngày chúng tôi dùng đao chỉ vào cũng không chở được mấy người. . .

    - Cái gì! Các ngươi dùng đao chỉ vào người qua sông?
    Sở Phong trừng mắt với Tứ Sửu. Tứ Sửu ấp úng nói:
    - Là. . .là bốn tên hãm hại người kia nghĩ ra!

    Tiểu thương nhảy cẫng lên, chỉ vào mũi Tứ Sửu:
    - Bốn tên sửu quái các ngươi có gan làm không có gan nhận, rõ ràng là chủ ý thiu thối của các ngươi nghĩ ra, lại còn đổ lên đầu bọn ta!

    Tứ Sửu nói:
    - Khi bọn ta đưa ra chủ ý, các ngươi còn không phải là vỗ tay tán thưởng!

    "Cheng!"

    Sở Phong đột nhiên rút Cổ trường kiếm ra, xem ra không xuất kiếm là không được! Tứ Sửu cùng nhóm thuyền lão đại liền không dám đấu khẩu nữa.

    Sở Phong quát lên:
    - Nếu các ngươi không đi, ta đưa các ngươi đi gặp Cương Thi Vương!

    Thuyền lão đại nhìn Cổ trường kiếm, chợt vỗ đầu:
    - Ui da, thiếu chút nữa quên mất, chúng tôi tới Đường môn là muốn nói cho tiểu huynh đệ một chuyện rất quan trọng!


    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic thảo luận: Tại đây
    Topic báo lỗi: Tại đây
    Lần sửa cuối bởi mts86vt, ngày 22-01-2013 lúc 23:49.
    ---QC---


  2. Bài viết được 85 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anap,hiepkhachsitinh395,huynhvanthaobtls,rain114,xkplitrz,
  3. #547
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 677: Điêu cung xạ nhật

    Người dịch: mts86vt
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Chuyện rằng thuyền lão đại muốn nói cho Sở Phong một chuyện rất quan trọng, Sở Phong liền hỏi chuyện gì, thuyền lão đại nói:
    - Chúng tôi từng nói, hơn 20 năm trước, có một vị thiếu niên lang quân dáng dấp như tiểu huynh đệ qua sông, lưng đeo thanh cổ kiếm này, ôm một bé gái, bé gái đeo một miếng ngọc quyết, tiểu huynh đệ còn nhớ không?

    Sở Phong giật mình, không ngờ họ muốn nói là việc này, muốn ngăn cản cũng không kịp.

    Thuyền lão đại nói tiếp:
    - Chúng tôi nghĩ ra rồi, miếng ngọc quyết của bé gái đó không giống với của tiểu huynh đệ!

    - Sao?

    - Ngọc quyết của tiểu huynh đệ có khắc mặt trời và mũi tên, ngọc quyết của bé gái có khắc mặt trời và dây cung, không giống nhau!

    - Ngươi khẳng định?

    - Khẳng định!

    Tiểu thương nói chen vào:
    - Ta đã nói ngọc quyết đó khác với của tiểu huynh đệ mà, lão đại cứ nói giống nhau.

    Thuyền lão đại trừng mắt:
    - Việc này sao trách ta được, hai miếng ngọc quyết đó đều khắc một mặt trời, ta đương nhiên cho rằng như nhau!

    Thiên Ma Nữ chợt xoay người lại:
    - Các ngươi nói, hơn 20 năm trước, có một thiếu niên lang quân ôm một bé gái, bé gái đeo một miếng ngọc quyết như vậy?

    Nói rồi nàng vươn tay ra, lòng bàn tay đặt miếng ngọc quyết Sở Phong cho nàng.

    - Đúng, không khác miếng này lắm!

    - Là bao nhiêu năm trước?

    Thuyền lão đại nói:
    - Hẳn là 27, 28 năm trước. ..

    - Không đúng! Là 26, 27 năm trước! - Tiểu thương lập tức đính chính.

    Hai mắt Thiên Ma Nữ lạnh đi:
    - Rốt cuộc bao nhiêu năm trước!

    Nhóm thuyền lão đại không hiểu sao run lên, không dám lên tiếng.

    Sở Phong liền nói:
    - Các ngươi nghĩ kỹ đi, rốt cuộc là bao nhiêu năm trước?

    Thuyền lão đại nói:
    - Lão tứ trí nhớ tốt nhất, hẳn là 26, 27 năm trước!

    Sở Phong thầm nghĩ:
    - 26, 27 năm trước, vừa lúc ăn khớp với Thiên Ma Nữ.

    Thiên Ma Nữ lại hỏi:
    - Thiếu niên lang quân đó là ai! Có quan hệ gì với bé gái đó?

    Thuyền lão đại toát mồ hôi:
    - Chúng tôi. . . chúng tôi không biết, tiểu huynh đệ nói là phụ thân hắn, bé gái đó chắc cũng là. . .

    - Câm miệng! - Sở Phong quát lên.

    Thiên Ma Nữ khẽ run rẩy, lòng Sở Phong cũng đồng thời run lên, bởi vì hắn cảm thụ được Thiên Ma Nữ đang run rẩy. Hắn nắm lấy bàn tay Thiên Ma Nữ, ôn nhu nói:
    - Nàng. . .nàng đừng suy nghĩ lung tung.

    Thiên Ma Nữ đứng như tượng đá, đăm đăm nhìn miếng ngọc quyết trong lòng bàn tay.

    Nhóm thuyền lão đại rốt cuộc minh bạch, vị Thiên Nữ cô nương trước mắt này chính là bé gái thiếu niên lang quân ôm năm đó, càng không dám nói nhiều. Vẫn là tiểu thương cơ linh:
    - Ta đã nói bé gái đó không có quan hệ với thiếu niên lang quân đó mà, các ngươi xem Thiên Nữ cô nương cùng tiểu huynh đệ có điểm nào tương tự không?

    Thuyền lão đại vội vã tiếp lời:
    - Tiểu huynh đệ và Thiên Nữ cô nương không giống chút nào, không có quan hệ, không có quan hệ!

    - Các ngươi đều câm miệng!

    Sở Phong gầm lên, nhóm thuyền lão đại không dám nói nữa.

    Một lát sau, Thiên Ma Nữ bỗng nhìn sang nhóm thuyền lão đại bọn họ, hỏi:
    - Các ngươi có nhớ cây cung trên ngọc quyết của bé gái thế nào không?
    Giọng đã nhẹ nhàng hơn nhiều.

    Thuyền lão đại nói:
    - Cây cung đó nhìn qua rất cổ xưa, không giống với cây cung tầm thường, trên mặt có khắc hoa văn tròn...

    - Hoa văn hình tròn?

    Sở Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, vội nhặt một cành cây vẽ vài cái trên mặt đất:
    - Có phải hình dạng này không?

    Nhóm thuyền lão đại đồng thanh nói:
    - Đúng, chính là cây cung này!

    Sở Phong thầm giật mình, bởi vì hắn vẽ trên mặt đất chính là Ô Hào Điêu cung hắn nhìn thấy trên đỉnh đại thụ ở Vân Mộng trạch.

    Ngày đó hắn và Bàn Phi Phượng xông vào Vân Mộng trạch, lỡ bước lên đài Vân Dương, trên đó đặt một cây cung và một mũi tên, tức Ô Hào Điêu cung và Hạ Phục kình tiễn, hắn đã dùng cây cung này bắn rớt xuống bông hoa Thiên Lang của lão nhân thần bí trên cây gai, để có thể thoát khỏi Vân Mộng trạch.

    Nếu cung là Ô Hào Điêu cung, như vậy tiễn. . . Sở Phong vội nhìn kỹ mũi tên trên ngọc quyết, quả nhiên, chính là Hạ Phục kình tiễn!

    Nói cách khác, miếng ngọc quyết của Thiên Ma Nữ khắc là Ô Hào Điêu cung, miếng ngọc quyết của mình khắc Hạ Phục kình tiễn, hai mặt hợp lại, chính là điêu cung xạ nhật. Như vậy xem ra, hai miếng ngọc quyết quả nhiên là một miếng, chỉ là ở giữa bị vỡ, chia làm hai miếng, một miếng quan hệ với Thiên Ma Nữ, một miếng quan hệ với mình.

    Ngoại trừ người chí thân, ai lại phá miếng ngọc quyết làm hai và đưa cho hai người.

    Sở Phong hơi kinh hãi, không dám nghĩ tiếp nữa, càng nắm lấy tay Thiên Ma Nữ chặt hơn. Thiên Ma Nữ lẳng lặng nhìn đồ án điêu cung trên mặt đất.

    Nhóm thuyền lão đại biết đã gây ra họa, cũng không thể nói việc đi theo nữa, liền nói:
    - Chúng tôi nên trở về Tiêu Dao Tân, đợi chở đủ 999 người rồi sẽ trở lại tìm tiểu huynh đệ vậy!

    Họ xoay người rời đi, Sở Phong đột nhiên nói:
    - Các ngươi bảo trọng!

    Tứ Sửu chợt dừng lại, xoay người hỏi:
    - Tiểu huynh đệ thành thật nói cho chúng tôi biết, chúng tôi có phải nhân vật không tiền đồ không?

    Sở Phong nói:
    - Các vị đại ca đều là hán tử đúng nghĩa, ta thật cao hứng có thể kết bạn với các vị đại ca.

    Tứ Sửu há miệng cười rất hài lòng, xoay người đuổi theo nhóm thuyền lão đại, vừa đi vừa nói:
    - Lãnh Mộc Nhất Tôn lại còn nói Tứ Sửu chúng ta là nhân vật không tiền đồ, hắn có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua là một tông chủ, một ngày nào đó phải cho hắn biết sự lợi hại của Tứ Sửu chúng ta!

    - Đúng! Chúng ta cũng phải chơi hắn một vố, cho hắn biết thủ đoạn của Tiêu Dao Tứ Bảo bọn ta!

    ***

    Nhóm thuyền lão đại và Tứ Sửu đã rời khỏi, Sở Phong thấy Thiên Ma Nữ vẫn nhìn đồ án điêu cung trên mặt đất, hắn liền dùng chân xóa đi, ôn nhu nói:
    - Ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu. Đừng nghĩ nữa!

    Thiên Ma Nữ cười cười, nụ cười đó vẫn khiến người tan nát cõi lòng.

    Sở Phong chợt tay trái niệp chỉ đặt trước bụng, tay phải lăng không hư điểm một cái, cười nói:
    - Thiên Ma Nữ, chỉ pháp này của nàng tên là gì? Trông thật đẹp mắt!

    - Cái này gọi là Lăng Hư Độ Kiếp chỉ.

    - Lăng Hư Độ Kiếp chỉ? Chỉ kình hình như cũng cách không truyền tống?

    Thiên Ma Nữ gật đầu:
    - Chỉ kình lăng hư, cách không độ kiếp!

    - Vậy há chẳng phải có thể cách không xuất chỉ, sát nhân vô hình?

    - Không dễ dàng như vậy! Muốn phát Lăng Hư chỉ kình, phải tay niệp chỉ quyết, lại chậm rãi tụ chân khí toàn thân, từ từ mà phát.

    Thiên Ma Nữ vừa nói vừa biểu diễn.

    Sở Phong nói:
    - Cái này. . .cũng chậm quá rồi, còn chậm hơn cả động tác chậm!

    Thiên Ma Nữ nói:
    - Còn một việc, Lăng Hư chỉ kình chỉ phát huy tác dụng khi đối phương bất động, đối phương khẽ động, chỉ kình bất xuất!

    Sở Phong vò đầu:
    - Cái này. . .Ai lại ngốc đến đứng đực ra chứ, ta cũng không ngu như vậy!

    Thiên Ma Nữ khẽ nhoẻn miệng cười:
    - Ngươi chính là ngu như vậy!

    - Ta sẽ không! Chúng ta cược đi, nàng phát chỉ kình với ta, nếu như ta ngu đến nỗi mặc cho nàng điểm, thì ta. . .ngu thật!

    - Ta khẳng định, ngươi nhất định sẽ không né tránh!

    - Thử xem!

    Sở Phong thoắt cái lướt ra sau hai trượng, ưỡn ngực ra.

    Thiên Ma Nữ quả nhiên tay trái niệp chỉ, nhìn Sở Phong, bộ hắc y toàn thân chậm rãi tỏa ra một tầng kim mang nhạt, tuyệt mỹ vô song, sau đó khẽ vươn tay ra, lăng không chậm rãi hư điểm tới ngực Sở Phong, động tác đẹp như gió mát thổi tới, như sóng nhẹ dập dờn, như sương mai trong suốt, khiến thiên địa si say.

    Sở Phong vẫn không nhúc nhích, bởi vì lòng hắn say rồi, một luồng ấm áp phút chốc sinh ra từ ngực, ấm như đắm chìm trong gió xuân.

    Thiên Ma Nữ khẽ thu tay lại, Sở Phong vẫn đứng ngây ngốc, một hồi lâu mới nói:
    - Nàng. . .điểm xong rồi?

    Thiên Ma Nữ gật đầu.

    - Ôi! Chỉ kình này đẹp quá!

    - Ngươi muốn học?

    - Muốn!

    - Ta truyền cho ngươi khẩu quyết!

    Sở Phong vội vã đi đến, ghé sát tai vào môi Thiên Ma Nữ.

    - Ngươi. . . không cần ghé sát như thế.

    - Đây là tuyệt học của Côn Ngô nàng, không thể để cho người ngoài nghe được!

    Thiên Ma Nữ mỉm cười nói:
    - Không ai nghe được đâu.

    - Ta mặc kệ, ta muốn nghe như vậy!

    Thiên Ma Nữ bắt đầu khẽ niệm khẩu quyết, thanh âm uyển chuyển như hoàng anh xuất cốc, Sở Phong cảm thấy hưởng thụ vô cùng, khẩu quyết hoàn toàn là vào tai trái ra tai phải, sao nhớ kỹ được. Thiên Ma Nữ đọc khẩu quyết hết lần này đến lần khác, không hề chán nản.

    Sở Phong cuối cùng cũng rời tai khỏi môi Thiên Ma Nữ.

    Thiên Ma Nữ hỏi:
    - Ngươi nhớ chưa?

    - Nhớ rồi!

    - Trí nhớ ngươi tốt thật!

    - Cũng tạm cũng tạm!

    Khóe miệng Thiên Ma Nữ giật giật, cơ hồ muốn cười ra tiếng, tới cùng nhịn xuống.

    Sở Phong mặc niệm khẩu quyết một lần, thầm vận chân khí, tay trái niệp chỉ quyết, tay phải lăng không hư điểm, nghĩ thử xem có thể phát ra Lăng Hư chỉ kình hay không, đột nhiên dấy lên một nỗi đau thấu tim, tim giống như bị xuyên thủng. Thiên Ma Nữ hốt hoảng, vội điểm ngón tay lên ngực Sở Phong, cơn đau dần dần biến mất.

    Sở Phong hết hồn:
    - Chuyện. .. chuyện này là sao?

    Thiên Ma Nữ nói:
    - Công lực của ngươi chưa tới, không thể thi triển Lăng Hư chỉ kình, cố thi triển không chỉ không phát ra chỉ kình, ngược lại sẽ khiến chỉ kình xuyên tim!

    - Hả? Vậy tim ta đã bị bắn xuyên chưa?

    - Ngươi nói đi?

    Thiên Ma Nữ đang muốn thu tay lại, Sở Phong liền nắm lấy, cười hì hì nói:
    - Ta không biết, nàng mau giúp ta kiểm tra xem sao!

    Nói rồi đè bàn tay Thiên Ma Nữ lên bờ ngực của mình xoa nắn.

    Thiên Ma Nữ chạm tay đến bờ ngực rộng rãi mà rắn chắc của Sở Phong, trống ngực đập thình thịch, má hồng xấu hổ. Sở Phong chợt ghé sát tai vào bên tai nàng, khẽ hôn lên má nàng, sau đó nói nhỏ:
    - Vừa rồi ta cược thua rồi, ta quyết định tiếp thu bất cứ sự nghiêm phạt nào của nàng. Thiên Ma Nữ, bất cứ nơi nào bất cứ nơi đâu, ta chờ nàng đến phạt ta!

    Thiên Ma Nữ đỏ mặt, nàng đương nhiên nghe ra thâm ý chất chứa trong hai chữ "nghiêm phạt" của Sở Phong.

    Sở Phong thấy Thiên Ma Nữ không lên tiếng, liền cười hì hì:
    - Nàng không nghiêm phạt ta, ta cần phải nghiêm phạt nàng à, không cho nàng phản kháng!
    Nói rồi bàn tay rất không đứng đắn bơi lên trên.

    Thiên Ma Nữ lườm hắn. Sở Phong liền dừng lại, không dám làm bừa. Thiên Ma Nữ nghiêm mặt nói:
    - Ngươi nhớ kỹ, công lực chưa tới, nhất thiết không được thi triển Lăng Hư Độ Kiếp chỉ!

    - Cái gì ta cũng nghe nàng hết, có điều nàng cũng phải theo ta một lần!

    Bàn tay Sở Phong lại bắt đầu không đứng đắn. Thiên Ma Nữ hơi giận, Sở Phong lại không dám động, chỉ hỏi:
    - Vậy phải khi nào mới có thể phát Lăng Hư chỉ kình?

    - Ít nhất cũng phải đạt tới công lực như chưởng môn cửu đại phái!

    - Việc này có gì khó, không cần lâu đâu!
    Sở Phong rất tự tin, lại nói:
    - Có điều Lăng Hư Độ Kiếp chỉ này hình như không dùng để đối địch?

    - Đích xác không thể đối địch. Lăng Hư Độ Kiếp chỉ, chỉ kình lăng hư, cách không độ kiếp. Cái gọi là độ kiếp, là chỉ độ tai kiếp của người. Lăng Hư chỉ kình chỉ dùng để cứu người, cho nên mới gọi Lăng Hư Độ Kiếp chỉ.

    - Thì ra dùng để cứu người, giống như nàng dùng để cứu Thái Quân vậy hả?

    Thiên Ma Nữ gật đầu.

    Sở Phong dụi tay vào chóp mũi Thiên Ma Nữ:
    - Tâm địa nàng quả thật là tốt, võ công của người ta chỉ dùng để giết người, võ công nàng học lại dùng để cứu người!

    Thiên Ma Nữ nói:
    - Võ công có thể giết người, cũng có thể cứu người. . .

    - Nhưng chỉ có nàng mới không tiếc chân khí đi cứu người. Lòng của nàng còn sáng hơn trăng rằm trong đêm tối, trong hơn nước suối nguồn trên núi cao, rộng lớn hơn cả bầu trời, dịu dàng hơn mùa thu. . .

    Thiên Ma Nữ lẳng lặng lắng nghe, gần như xuất thần.

    Sở Phong ca ngợi một hồi, chợt nhớ tới cái gì:
    - Thái Âm Lão Yêu kia là nhân vật gì vậy, trông thật đáng sợ!

    Thiên Ma Nữ nói:
    - Hắn xem như là võ lâm ngoại tộc, chính tà không phân, tự lập môn hộ tại Thái Âm sơn, võ công so với chưởng môn cửu đại phái chỉ cao hơn không thấp !

    Sở Phong cười nói:
    - Võ công của hắn cao tới đâu còn không phải bị nàng một cước đá bay đi rồi!

    Thiên Ma Nữ nói:
    - Nếu không phải hắn muốn cùng ta đấu chưởng lực, ta cũng không dễ dàng đánh bại hắn. Mặc dù ta hai lần đánh bay hắn, nhưng thật ra không đả thương được hắn!

    - Cho nên nàng mượn Âm Dương nhị lão cho hắn một đòn phủ đầu? Nàng không sợ hắn liều mạng với nàng sao?

    Thiên Ma Nữ cất giọng lạnh lùng:
    - Nếu hắn muốn liều mạng với ta, chỉ có đường chết!

    - Nhưng hắn nói luyện thành Thái Âm Phệ Nguyệt sẽ trở lại tìm nàng. Thái Âm Phệ Nguyệt rất lợi hại sao?

    - Thái Âm Phệ Nguyệt là võ công đáng sợ nhất của Thái Âm Chân Kinh, âm tà vô cùng.

    - Thái Âm Chân Kinh? Chính là võ công Thái Âm Lão Yêu tu luyện hả?

    Thiên Ma Nữ gật đầu.

    Sở Phong cười nói:
    - Thảo nào gọi là Thái Âm Lão Yêu, Thái Âm Chân Kinh này nhất định rất tà môn!

    - Quả thật tà môn, tu luyện Thái Âm Chân Kinh, nhất định phải tu luyện Thái Âm Tuyệt Mạch trước!

    - Thái Âm Tuyệt Mạch?

    - Chính là tự tuyệt ba loại kinh mạch Thiếu Âm, Quyết Âm, Thái Âm!

    - Sao? Tam âm tuyệt mạch?

    - Không sai, chính là tam âm tuyệt mạch!

    - Nhưng tam âm tuyệt mạch là dấu hiệu chết chắc, hoàn toàn không có khả năng còn sống?

    - Cho nên nói Thái Âm Chân Kinh tà môn vô cùng!

    - Sao lại có loại võ công này?

    - Nghe đồn sáng lập Thái Âm Chân Kinh là một tuyệt thế nữ tử, nhưng trời sinh thân tuyệt mạch, Thiếu Âm, Quyết Âm, Thái Âm đều tuyệt, vốn sống không quá 24 tuổi, vì vậy nàng ta tự nghĩ ra bộ công pháp này, từ tuyệt mà sinh, thành võ học kỳ tài một đời!

    - Nói như vậy, Thái Âm Chân Kinh cũng không âm tà?

    - Nếu như là trời sinh thân tuyệt mạch, rất hợp tu luyện Thái Âm Chân Kinh, nhưng nếu không phải, thì phải tự tuyệt âm kinh trước, âm kinh tuyệt, dương kinh tất loạn, vì vậy sẽ thành bất nam bất nữ, bất nhân bất yêu, hỉ nộ vô thường, âm tàn thị huyết.

    - Nếu như luyện thành Thái Âm Phệ Nguyệt, sẽ đáng sợ thế nào?

    - Già thiên phệ nguyệt, sát thần diệt phật!

    - A?

    - Nếu như hắn luyện thành Thái Âm Phệ Nguyệt thật, trong thiên hạ sợ rằng không người có thể kháng cự!

    Sở Phong ưỡn ngực:
    - Ta mặc kệ hắn phệ nguyệt hay là phệ nhật, chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không để hắn làm tổn thương một sợi tóc của nàng!

    Thiên Ma Nữ cười nói:
    - Ngươi yên tâm, ngoại trừ vị tuyệt thế nữ tử tự nghĩ ra Thái Âm Chân Kinh, chưa từng có người luyện thành Thái Âm Phệ Nguyệt.

    - Sao?

    - Muốn luyện Thái Âm Phệ Nguyệt, yêu cầu thân chí âm, vật chí âm, nơi chí âm, thời điểm chí âm, thiếu một thứ cũng không được, Thái Âm Lão Yêu cũng không phải là thân chí âm, hắn căn bản không có khả năng luyện thành Thái Âm Phệ Nguyệt!

    - Nhưng hắn luôn miệng nói trở lại tìm nàng, không thể không có nguyên do. Vì cẩn thận, từ nay về sau không cho nàng rời xa ta nữa, nửa bước cũng không được! Từ giờ trở đi, nàng phải thời khắc ở bên người ta, để ta bảo vệ nàng!

    Nói rồi Sở Phong giang hai tay ôm lấy eo Thiên Ma Nữ. Thiên Ma Nữ không lên tiếng, Sở Phong lại ghé sát vào bên tai nàng nói:
    - Đây là phu mệnh, xuất giá tòng phu, không được cãi lời!

    Thiên Ma Nữ đảo tròng mắt, mặc dù sắc mặt nàng không đổi, nhưng nội tâm đầy ngọt ngào. "Xuất giá tòng phu", đã từng là hy vọng xa vời giờ ngay tại trước mắt, vừa gần mà lại vừa xa, khả vọng mà lại bất khả cập.


    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic thảo luận: Tại đây
    Topic báo lỗi: Tại đây
    Lần sửa cuối bởi mts86vt, ngày 27-01-2013 lúc 17:57.

  4. Bài viết được 77 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anap,hiepkhachsitinh395,huynhvanthaobtls,rain114,xkplitrz,
  5. #548
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 678: Quỷ ảnh trảm sát

    Người dịch: mts86vt
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Quay lại nói về Tống Tử Đô, y dẫn theo mười mấy đệ tử tinh nhuệ nhất của Võ Đang thẳng tiến Thương Châu, ý đồ tập kích Thần Thử phân đường của Ma Thần tông. Bởi vì đại hội Cái Bang trước đó, Hoàng Phủ trưởng lão tự sát tại Thần Thử phân đường, cho nên Tống Tử Đô biết vị trí của phân đường này, rất nhanh liền tìm tới.

    Thần Thử phân đường to như vậy mà chỉ có vài tên giáo đồ Ma tông nhị, tam lưu canh gác, Đỗ đường chủ cùng với toàn bộ cao thủ phân đường đều đã chạy đến Thục trung.

    Không cần tốn nhiều sức, Tống Tử Đô liền dọn dẹp hết đám giáo đồ này, lục soát khắp cả phân đường nhưng không thấy bóng người nào nữa. Tống Tử Đô hơi thất vọng, mục đích của y là nhổ bật Thần Thử phân đường, hiện tại chỉ giết vài tên giáo đồ Ma tông không quan trọng, thì không có ý nghĩa.

    Tống Tử Đô đứng giữa thạch điện trống hoác, trầm mặc, mười mấy đệ tử Võ Đang nhìn y, chờ y ra chỉ thị bước kế tiếp.

    - Phóng hỏa! - Tống Tử Đô chợt nói.

    Phóng hỏa là hành động bất đắc dĩ, bởi vì phân đường này vốn xây bằng đá, hoàn toàn không sợ hỏa thiêu, Tống Tử Đô biết rõ như vậy, nhưng vẫn muốn phóng hỏa, y phải có bàn giao với bên ngoài, bản thân vì cứu Đường môn đã từng tập kích phân đường Ma tông, còn thiêu hủy phân đường, đã tận lực vì Đường môn.

    Đệ tử Võ Đang lập tức tìm vật dẫn lửa. Đột nhiên có tiếng cười quái dị vang lên, có ba bóng người xuất hiện dưới cửa đại điện, một người đầu đội nón tre, tay ôm trường kiếm; một người nhếch miệng cười, như điên như cuồng; một người tóc chổng ngược, sắc mặt xanh đậm. Chính là Đông Sơn Khách, Cuồng Tiếu Thiên và Nghịch Thiên Tà. Phía sau còn có một người, da mặt hơi trắng, để vài sợi râu dê, tay cầm Lục Ngọc Phiến, khẽ phe phẩy, chính là Quỷ sư gia!

    Tống Tử Đô hơi bị hoảng, y đương nhiên biết Đông Sơn Khách, Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà, ba người này đều là nhân vật đã từng danh chấn nhất thời, võ công tương đối cao, nhưng chân chính khiến y giật mình là Quỷ sư gia đứng ở phía sau, bởi vì y đã từng giao thủ mấy chiêu với Quỷ sư gia, biết Quỷ sư gia võ công thâm bất khả trắc.

    Quỷ sư gia phe phẩy Lục Ngọc Phiến, thản nhiên nói:
    - Hiện tại Đường môn nguy tại sớm tối, Tống thiếu hiệp không đi giúp đỡ, lại chạy tới nơi này phóng hỏa, không hợp thời thì phải?

    Tống Tử Đô thản nhiên nói:
    - Đường môn đặt chân tại giang hồ hơn trăm nghìn năm, tự có chỗ hơn người, không phải các ngươi muốn diệt thì diệt!

    - Ồ? Cho nên Tống thiếu hiệp liền chạy tới phân đường của bỉ nhân làm khó dễ?

    - Ma tà làm ác, tự nhiên có người thay trời hành đạo, Tống Tử Đô ta việc đáng làm thì phải làm!

    - Tống thiếu hiệp rất tự phụ, chỉ sợ không có năng lực này!

    Quỷ sư gia vừa dứt tiếng nói, Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà đột nhiên cười lên the thé rồi thoắt cái lao vào trong đám đệ tử Võ Đang, bốn chưởng tung bay tấn công đệ tử Võ Đang.

    Đông Sơn Khách không hề động, y hơi cúi đầu, nón tre cụp xuống rất thấp, hầu như che khuất hai mắt. Tống Tử Đô cũng không hề động, bởi vì y biết, trong ba người này, cao thủ chân chính lợi hại là Đông Sơn Khách.

    Đông Sơn Khách ôm kiếm trước ngực, nhìn qua giống phương thức ôm kiếm của võ sĩ Đông Doanh. Ngón cái đặt ở chuôi kiếm đột nhiên đẩy ra, "cheng", lưỡi kiếm ra khỏi vỏ nửa tấc, tỏa ra một luồng tinh quang bắn vào hai mắt Tống Tử Đô, nhưng toàn thân y vẫn bất động.

    Tống Tử Đô không nhúc nhích, y biết rõ, khi lưỡi kiếm sắp xuất hiện là đáng sợ nhất, lúc này chỉ lộ ra một kẽ hở cũng đủ để trí mạng!

    Lại nói Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà đột nhiên lao vào đệ tử Võ Đang, chưởng kình dồn dập. Đệ tử Võ Đang không kịp phòng bị, liên tiếp bị đánh ngã ra đất, nhất thời kinh loạn, nhưng dù sao họ cũng là đệ tử tinh nhuệ nhất của Võ Đang, hơn nữa không ít cao thủ đã tiếp cận nhất đẳng, rất nhanh liền ngừng kinh loạn, ngược lại đã vây khốn được Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà.

    "Cheng!"

    Trường kiếm của Đông Sơn Khách đột nhiên xuất vỏ, kiếm quang lóe lên, chỉ cần dùng một chữ hình dung -- nhanh! Không cần bất luận kiếm chiêu gì, không cần bất luận sự hoa mĩ gì, chỉ nhanh, nhanh một cách đơn giản nhất trực tiếp nhất! Kiếm của Đông Sơn Khách vốn lấy nhanh nổi tiếng giang hồ.

    "Cheng!"

    Trường kiếm của Tống Tử Đô xuất vỏ. Thất Tinh kiếm hầu như là dán vào thân kiếm của Đông Sơn Khách đâm tới ngực Đông Sơn Khách, phát sau mà đến trước, cũng chỉ có thể dùng một chữ để hình dung -- nhanh!

    Đông Sơn Khách nghiêng người tránh ra, trường kiếm lần thứ hai đâm tới, vẫn nhanh chóng vô bì, chỉ thay đổi một góc độ khác. Tống Tử Đô bất động, đoạn xoay Thất Tinh kiếm, vẫn dán lên thân kiếm của Đông Sơn Khách đâm tới ngực Đông Sơn Khách, phát sau mà đến trước! Tống Tử Đô là lấy nhanh chế nhanh, từ trước đến nay y rất tự tin với khả năng xuất kiếm của mình.

    Đông Sơn Khách đột nhiên phát hiện, bất kể y xuất kiếm nhanh thế nào, kiếm của Tống Tử Đô luôn dán lên thân kiếm y phát sau mà đến trước đâm tới ngực y. Kiếm của y ở trước mặt Tống Tử Đô hoàn toàn không thể phát huy. Kiếm của y nhanh, kiếm của Tống Tử Đô càng nhanh hơn!

    Đông Sơn Khách đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt lóe lên, thân kiếm trạm hoa văn uốn khúc, như dãy núi liên miên phập phồng, lại trầm giọng quát một tiếng, trường kiếm đâm ra liên tiếp, trong chớp mắt đã không biết xuất bao nhiêu kiếm, chỉ thấy vô số kiếm quang bắn tới Tống Tử Đô.

    Tống Tử Đô không né tránh, đoạn rung trường kiếm, cũng trong chớp mắt không biết đâm ra bao nhiêu kiếm, mỗi một đạo kiếm quang vừa vặn ngăn lại kiếm quang của Đông Sơn Khách, phát sau mà đến trước, xuất kiếm tinh chuẩn khoái tuyệt khiến người kinh thán.

    Bên này Tống Tử Đô ngăn Đông Sơn Khách, bên kia chúng đệ tử Võ Đang cũng ngăn được Cuồng Tiếu Thiên và Nghịch Thiên Tà. Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà mặc dù cuồng bạo, nhưng kiếm pháp của những đệ tử Võ Đang này không phải bỏ đi, mặc dù hai người có cuồng bạo cũng không thể đột phá vòng vây.

    Quỷ sư gia đứng dưới cửa đại điện, khẽ phe phẩy Lục Ngọc Phiến, rất ung dung, rồi chợt không có bất luận điềm báo trước gì, một đạo quỷ ảnh thoắt cái phân ra từ thân thể y, lặng lẽ xuất hiện trước mặt hai đệ tử Võ Đang ở ngoài mấy trượng. Lục Ngọc Phiến trảm một nhát, quỷ ảnh biến mất, hai tên đệ tử Võ Đang lặng lẽ ngã xuống đất, cổ họng đã bị chặt đứt. Lại nhìn Quỷ sư gia, vẫn đang đứng ở dưới cửa đại điện, khẽ phe phẩy Lục Ngọc Phiến. Đang phe phẩy, lại một đạo quỷ ảnh thoắt cái phân ra, lặng lẽ xuất hiện trước mặt hai đệ tử Võ Đang, phiến quang lóe lên rồi quỷ ảnh biến mất, hai đệ tử ngã xuống đất, cổ họng bị chặt đứt.

    - Phân thân trảm! - Tử Đô thất kinh.

    Phân Thân Trảm là một trong những thân pháp quỷ dị nhất trong giang hồ, sở dĩ quỷ dị là bởi vì quỷ ảnh phân ra căn bản không phân ra thật giả với chân thân, vừa có thể đồng thời là thật, cũng có thể đồng thời là giả, cực kỳ đáng sợ.

    Tống Tử Đô rất rõ ràng, bằng thực lực của những đệ tử Võ Đang này hoàn toàn không có khả năng ngăn được Quỷ Ảnh Trảm Sát. Đang giật mình thì quỷ ảnh lại phân ra, phiến quang nhấp nhoáng. Tống Tử Đô đột nhiên lướt ra từ kiếm quang của Đông Sơn Khách, xuất kiếm muốn ngăn đạo quỷ ảnh phiến quang đó, nhưng khi mũi kiếm vừa đến trước quỷ ảnh thì phiến quang vừa lúc cắt đứt cổ họng của hai tên đệ tử, thoắt cái lại biến mất, hai đệ tử Võ Đang ngã sụp xuống đất, ngã xuống trước mắt Tống Tử Đô.

    "Xoạt!"

    Quỷ ảnh lại phân ra, xuất hiện ở phía trước hai đệ tử Võ Đang khác, Lục Ngọc Phiến lại chém ra lần nữa. Tống Tử Đô hét lớn một tiếng, Thất Tinh kiếm đâm ra như tia chớp, phiến quang lóe lên, hai đệ tử Võ Đang lặng lẽ ngã xuống. Tống Tử Đô xuất kiếm không thể nói không nhanh, nhưng vẫn không thể ngăn dược đạo phiến quang đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đệ tử lại ngã xuống trước mắt và chết đi. Quỷ sư gia vẫn đứng ở dưới cửa đại điện khẽ phe phẩy Lục Ngọc Phiến.

    Mũi kiếm Tống Tử Đô đang run rẩy, y không phải vì sợ, mà bởi vì phẫn nộ, chỉ trong nháy mắt, tám đệ tử Võ Đang đã bị phiến quang cắt cổ họng, họ thậm chí không biết mình bị giết chết thế nào. Tống Tử Đô rốt cuộc minh bạch, Quỷ sư gia vì sao vẫn canh giữ ở cửa đại điện, y muốn đề phòng họ chạy ra đại điện, y muốn giết từng đệ tử Võ Đang một, cho đến khi không còn người nào.

    "Xoạt!"

    Quỷ ảnh lại phân ra, phiến quang vẫn chém vào hai đệ tử Võ Đang. Ngay sát na quỷ ảnh phân ra, Tống Tử Đô gầm lên, thân kiếm trồi lên bảy điểm hàn tinh, như từ vực sâu bật dậy. Thất Tinh kiếm đâm tới quỷ ảnh, kéo theo một đạo kiếm quang tinh nhuệ.

    Đông Sơn Khách, Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà đồng thời lướt tới muốn chặn đạo kiếm quang này, nhưng kiếm quang đi qua, Đông Sơn Khách, Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà đồng thời bị chấn bay. Thất Tinh kiếm bất động như núi, trực chỉ quỷ ảnh.

    "Xoạt!"

    Phiến quang vốn chém tới cổ họng hai đệ tử Võ Đang nhưng thoắt cái biến mất, quỷ ảnh cũng biến mất theo rồi trở lại dưới cửa đại điện. Thất Tinh kiếm thế đi không giảm, đâm tới Quỷ sư gia đứng dưới cửa đại điện. Quỷ sư gia khẽ phe phẩy Lục Ngọc Phiến, ngay khi mũi kiếm đâm tới trước mặt, Lục Ngọc Phiến cũng vừa vặn phẩy tới trước mặt, "đinh", mũi kiếm điểm lên mặt phiến, Lục Ngọc Phiến thoáng khựng lại, mặt phiến trạm một tầng quang mang xanh biếc. Tống Tử Đô lui hai trượng, thân kiếm vang lên "keng keng".

    Sau khi khựng lại giây lát, Lục Ngọc Phiến vẫn khẽ phe phẩy dọc theo quỹ tích ban đầu. Quỷ sư gia chậm rãi nói:
    - Thất Tinh Phù Uyên? Tống thiếu hiệp cho rằng có thể bảo vệ được họ sao?

    Quỷ ảnh thoắt cái lại phân ra và xuất hiện phía trước hai đệ tử Võ Đang vừa rồi, phiến quang chém thẳng xuống. Tống Tử Đô đột nhiên lướt ngang vài thước che ở phía trước hai người, giơ kiếm ngăn cản, "keng", đã ngăn được Quỷ Ảnh Trảm Sát lần này. Quỷ ảnh thoắt cái trở về, lại chợt phân ra, chém tới hai đệ tử Võ Đang khác. Tống Tử Đô lại lướt ngang tới, che ở phía trước hai người, giơ kiếm ngăn cản, "keng", lại ngăn được lần Quỷ Ảnh Trảm Sát này.

    "Xoạt xoạt xoạt xoạt. . ."

    Quỷ ảnh phân ra liên tiếp, tiếng "keng keng keng keng" không ngừng vang lên, Tống Tử Đô liên tiếp lướt ngang, liên tiếp đỡ Quỷ Ảnh Trảm Sát, hai cánh tay bắt đầu tê dại, cổ tay như bị xé rách, thấy lại một đạo phiến quang chém tới, y giơ kiếm ngăn cản, ngay khi phiến quang chém tới thân kiếm, thân kiếm thoắt cái dính lên mặt phiến, đoạn kéo xuống phía dưới, dịch phiến quang đi vài tấc, sượt qua bên gáy y.

    Tống Tử Đô lướt tới xuất hiện dưới cửa đại điện, hoành kiếm quét qua, Quỷ sư gia thoắt cái biến mất, hợp trở lại với quỷ ảnh.

    Tống Tử Đô quát lên:
    - Đi mau!

    Đám đệ tử Võ Đang chạy vội ra khỏi đại điện. Một vết máu xuất hiện trên gáy Tống Tử Đô, là phiến quang vừa rồi để lại, sâu hơn một chút thì y đã bị cắt cổ họng, có thể nói, y có thể bức lui Quỷ sư gia canh giữ ở dưới cửa đại điện là dùng tính mệnh để đánh đổi.

    Quỷ sư gia phe phẩy Lục Ngọc Phiến, hai mắt tỏ ra kinh ngạc. Đông Sơn Khách, Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà phi thân lao tới, muốn chặn đám đệ tử Võ Đang. Tống Tử Đô phun ra chân khi, bảy điểm hàn tinh xuất hiện trên thân kiếm, ngón trỏ và ngón giữa tay trái đè lên thân kiếm, đoạn vung kiếm chém ra, bảy điểm hàn tinh bắn ra như điện, ba điểm hàn tinh bắn về phía Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà cùng Đông Sơn Khách, bốn điểm hàn tinh khác bắn tới Quỷ sư gia.

    Cuồng Tiếu Thiên, Nghịch Thiên Tà đẩy ra song chưởng muốn đánh văng hàn tinh, nhưng hai điểm hàn tinh thật sự quá tinh nhuệ, đã bắn thủng lòng bàn tay hai người, lại xuyên thủng cả cánh tay của họ, hai người vô lực buông tay xuống, cánh tay đã bị phế.

    Đông Sơn Khách thất kinh, biết bảy điểm hàn tinh này tụ chân khí toàn thân Tống Tử Đô, không phải chuyện đùa, y vội hoành kiếm ngăn cản, "đinh", hàn tinh bị chặn lại nhưng kiếm khí hàn tinh kích ra vẫn xuyên qua thân kiếm rồi bắn vào người y, chấn y bay xa mấy trượng, "bang" va vào tường, phun ra một ngụm máu.

    Quỷ sư gia nhìn bốn điểm hàn tinh phóng tới, y vẫn còn phe phẩy Lục Ngọc Phiến, khi hàn tinh bắn tới trước người thì Lục Ngọc Phiến cũng vừa lúc phẩy tới trước người, không có bất luận âm thanh gì, bốn điểm hàn tinh tan ra biến mất, giống như bị phiến phong trên Lục Ngọc Phiến lơ đãng thổi tan.

    Tống Tử Đô vội vàng lui lại, Quỷ sư gia thoắt cái biến mất rồi xuất hiện ở phía sau Tống Tử Đô, vẫn khẽ phe phẩy quạt, chẫm rãi nói:
    - Tống thiếu hiệp tưởng có thể thoát thân sao?

    Tống Tử Đô nhìn Quỷ sư gia, chậm rãi giơ Thất Tinh kiếm lên. Đám đệ tử Võ Đang đã lướt ra ngoài phân đường thấy Quỷ sư gia ngăn cản Tống Tử Đô thì đồng loại dừng lại, đang muốn xoay người thì Tống Tử Đô đột nhiên quát lên:
    - Nhanh chóng về Võ Đang!
    Rồi cả người lẫn kiếm lao tới Quỷ sư gia.

    Quỷ sư gia phe phẩy Lục Ngọc Phiến, đợi đến khi mũi kiếm đâm tới trước người y mới thoắt cái phân thân ra chín đạo quỷ ảnh vây quanh Tống Tử Đô, chín đạo Lục Ngọc Phiến quang đồng thời chém từ trên xuống, kèm theo tiếng xé gió đáng sợ. Tống Tử Đô đột nhiên lướt lên trên, mũi chân mượn phiến quang điểm liên tục vài cái bay lên không mấy trượng, xuyên qua vòng vây của quỷ ảnh.

    - Bộ Đăng Thái Hư? - Quỷ sư gia hơi kinh ngạc.

    Tống Tử Đô xoay người, hai mắt mở to, thân kiếm lần nữa trồi lên bảy điểm hàn tinh, toàn bộ tụ ở mũi kiếm, lấp lóe tinh quang, Thất Tinh kiếm chỉ về phía trước, từ hư không chém ra một đạo hình cung, mũi kiếm đâm ra từ trung tâm hình cung, mang theo một đạo kiếm quang thẳng tắp, như nhanh như chậm, như cương như nhu, cảnh giới đã tiếp cận Thanh Hư.

    - Nhất Kiếm Độ Hư?

    Quỷ sư gia khép Lục Ngọc Phiến lại, đoạn điểm về phía trước, "đinh", Quỷ sư gia hơi lắc lư người, Tống Tử Đô lui lại mấy trượng, hổ khẩu rạn nứt.

    "Sát!"

    Quỷ sư gia lại mở Lục Ngọc Phiến ra phe phẩy:
    - Xem ra Tống thiếu hiệp đã đột phá Thái Hư kiếm quyết tầng thứ tám. Đáng tiếc, kiếm quyết đã đột phá, công lực chưa đột phá!

    Tiếng nói vừa dứt, quỷ ảnh đột nhiên phân ra rồi xuất hiện ở trước người Tống Tử Đô, Lục Ngọc Phiến chém thẳng vào đầu. Tống Tử Đô cầm kiếm hai tay giơ lên ngăn cản, "keng!" Lục Ngọc Phiến chém thẳng lên thân kiếm. Tống Tử Đô lún chân xuống mặt đất vài tấc.

    Quỷ ảnh thoắt cái trở về, nhưng không chờ Tống Tử Đô rút hai chân ra, đạo quỷ ảnh thứ hai đã phân ra, Lục Ngọc Phiến vẫn chém thẳng vào đầu. Tống Tử Đô chỉ phải giơ kiếm ngăn cản, "keng" hai chân lại lún thêm vài tấc.

    "Xoạt xoạt xoạt xoạt. . ."

    Quỷ sư gia liên tiếp phân ra chín đạo quỷ ảnh, chém liền chín nhát, là Phân Thân Cửu Liên Trảm, trong thiên hạ không mấy người có thể ngăn được chiêu này.

    Tống Tử Đô lớn tiếng quát, chân khí toàn thân trong nháy mắt truyền vào Thất Tinh kiếm, nghênh tiếp Lục Ngọc Phiến, "keng keng keng keng. . ." liên tục chặn chín lần, tiếng trảm kích kinh tâm động phách. Mỗi một lần Lục Ngọc Phiến trảm xuống, hai chân Tống Tử Đô lại lún xuống một phân, khi đạo phiến quang thứ chín chém xuống thì hai chân Tống Tử Đô đã lún qua đầu gối, hầu như bị đóng đinh xuống mặt đất.

    Quỷ sư gia thu quỷ ảnh lại, chậm rãi đi tới trước người Tống Tử Đô, y hơi cảm thấy bất ngờ. Y không nóng lòng xuất thủ, mà phe phẩy Lục Ngọc Phiến, hình như đang suy nghĩ đạo phiến quang cuối cùng này nên chém xuống phương vị nào để giết Tống Tử Đô thì mới thú vị. Ngay khi y suy nghĩ, "oanh" một tiếng nổ vang lên, Tống Tử Đô phóng lên cao, cố gắng rút hai chân khỏi mặt đất, kéo theo đất đá phủ tới Quỷ sư gia!

    Quỷ sư gia vung Lục Ngọc Phiến phất tan cát đất. Ngay lúc này Tống Tử Đô đảo người, Thất Tinh kiếm lấy thế thái sơn áp đỉnh đâm thẳng vào đầu Quỷ sư gia. "Xoạt" Quỷ sư gia mở Lục Ngọc Phiến giơ lên trên ngăn cản, "keng", kiếm kình cực mạnh đã ép hai chân Quỷ sư gia lún vào mặt đất nửa tấc.

    Hai mắt Quỷ sư gia lạnh đi, đoạn vung Lục Ngọc Phiến chấn bay Tống Tử Đô cả người lẫn kiếm, sau đó xoay người vài cái, kích ra hơn mười đạo phiến phong phá không chém tới Tống Tử Đô. Tống Tử Đô vừa rơi xuống vừa trái ngăn phải đỡ, khó khăn lắm mới đẩy ra được hơn mười đạo phiến phong, nhưng khi y vừa hạ xuống đất thì quỷ ảnh phân thân của Quỷ sư gia đã lặng lẽ đứng đợi ở đó, khi Tống Tử Đô phát hiện ra thì Lục Ngọc Phiến quang đã cắt tới cổ họng y.

    Đúng lúc này, Quỷ sư gia đột nhiên cảm thấy có sát khí, như châm đâm, khiến y cảm thấy sợ run lên. Trong thiên hạ, sát khí của người nào có thể làm mình sợ run? Quỷ sư gia đảo mắt qua, thấy một lão đạo nhân đang đứng trên ngọn cây tùng bên ngoài hơn mười trượng, quay lưng về mình, hình như che mặt, mũi chân điểm lên hai chiếc lá tùng rất nhỏ, hai chiếc lá không biến dạng chút nào, còn có thể phất phơ theo gió nhẹ, mà tay phải đang kẹp một chiếc lá chỉ về phía y.

    "Xoạt!"

    Quỷ sư gia đột nhiên thu phiến quang lại, thản nhiên nói:
    - Nơi này không phải là chỗ Tống thiếu hiệp nên tới, không tiễn!
    Nói xong y phe phẩy Lục Ngọc Phiến chậm rãi đi trở về Thần Thử phân đường.

    Tống Tử Đô tử lý đào sinh, sợ đến toát mồ hôi. Vì sao Quỷ sư gia đột nhiên lưu thủ? Chẳng lẽ nhận thấy cái gì? Y đưa mắt đảo quanh, cũng không thấy bóng người nào.

    "Bịch bịch bịch bịch. . ."

    Tám thi thể được vứt ra từ trong phân đường, là tám đệ tử Võ Đang bị quỷ ảnh giết. Tống Tử Đô nắm chặt tay, có đệ tử Võ Đang khác phi thân tiến lên ôm lấy thi thể, lại nhìn Tống Tử Đô. Tống Tử Đô chậm rãi buông nắm tay ra, bình tĩnh nói:
    - Trở về núi!

    Đệ tử Võ Đang từng người rời đi, Tống Tử Đô đợi khi một tên đệ tử cuối cùng rời đi mới xoay người đối mặt với đại môn phân đường, để lại một câu nói:
    - Quỷ sư gia, sau này còn gặp lại!


    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic thảo luận: Tại đây
    Topic báo lỗi: Tại đây

  6. Bài viết được 72 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anap,hiepkhachsitinh395,huynhvanthaobtls,khyd1200,rain114,xkplitrz,
  7. #549
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 679: Thạch đình kiếm ảnh

    Người dịch: mts86vt
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Thương Chỉ Ung cõng thi thể của Thương Kính Tôn rời khỏi Đường môn, Cốc A đưa hắn ra ngoài mười dặm, dọc theo đường đi hai người đều không nói gì.

    - Cốc huynh, tống quân thiên lý, chung hữu nhất biệt, xin dừng bước!

    - Thương huynh dự định đi đâu?

    - Ta muốn đưa sư phụ về Điểm Thương sơn an táng, đây là nguyện vọng của sư phụ!

    - Sư phụ huynh. . .

    - Trước khi sư phụ nhập Thục đã có ý hẳn phải chết, ông ấy đã truyền kiếm phổ Thương Khung Liệt Nhận cho ta rồi, đồng thời dặn ta, nếu như bị chết thì phải đưa ông ấy về Điểm Thương sơn, an táng tại Liệt Nhận Phong.

    - Liệt Nhận Phong? Nghe nói ngọn núi đó. . .

    - Sư phụ nói phái Điểm Thương bị diệt trên tay ông ấy, hổ thẹn với liệt vị tổ sư, cho nên an táng tại Liệt Nhận Phong, cam nguyện chịu liệt nhận xuyên hồn!

    Cốc A lặng lẽ trong chốc lát mới hỏi:
    - Sau khi Thương huynh an táng sư phụ, thế có tính toán gì không?

    Thương Chỉ Ung nói:
    - Ta sẽ ở lại Điểm Thương sơn, khổ luyện Thương Khung Liệt Nhận quyết, hy vọng một ngày kia, trùng lập phái Điểm Thương!

    Cốc A nói:
    - Hiện tại huyết mạch Điểm Thương chỉ còn lại một mình huynh, nếu như Ma Thần tông biết huynh ở Điểm Thương sơn, sợ rằng sẽ trảm thảo trừ căn. Không bằng Thương huynh cùng ta về Đông A, đợi luyện thành Thương Khung Liệt Nhận quyết, mới. . .

    Thương Chỉ Ung lắc đầu nói:
    - Ta là đệ tử cuối cùng của Điểm Thương, càng phải bảo vệ sơn môn, huống chi muốn tu luyện Thương Khung Liệt Nhận quyết phải tại Điểm Thương sơn. Nếu như ông trời quyết ý muốn tiêu diệt phái Điểm Thương ta, ta ở đâu cũng vậy thôi. Nếu như ông trời thấy thương xót, phái Điểm Thương sẽ có ngày trùng lập.

    Cốc A trầm mặc, không nói gì nữa.

    - Cốc huynh, hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới được gặp lại, bảo trọng!

    - Thương huynh, bảo trọng!

    ***

    Sở Phong và Thiên Ma Nữ rời khỏi vườn vải trở lại Đường môn, lúc này, cao thủ các phái đều đã đi bảy tám phần, Thanh Bình Quân từ lâu đã chẳng biết đi đâu, chỉ còn lại có Vô Trần, Lãnh Nguyệt, Tiêu Dao Tử, Bá Thúc Ngao, Công Tôn Đại Nương, Mộ Dung, Ngụy Đích, Diệu Ngọc, Nam Quách Xuy Vu, Nam Cung Khuyết. Để tránh làm phiền Đường môn, Bá Thúc Ngao cũng bảo mấy vị trưởng lão dẫn chúng đệ tử Cái Bang sớm rời khỏi, Vô Giới cũng dẫn Thập Bát La Hán trở về Thiếu Lâm.

    Hương Chi thấy Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ đi tới, vội vã an bài sương phòng cho hai người nghỉ ngơi, thấy y sam của Sở Phong có nhiều chỗ rách, nàng liền đưa cho Sở Phong một bộ mới để thay, sau đó lấy bộ cũ đi:
    - Ta bỏ đi cho công tử!

    Sở Phong liền nói:
    - Giữ lại đi.

    - Y sam này bị rách nhiều chỗ, đâu mặc được nữa.

    - Cứ giữ lại đi.

    - Nếu thế thì ta vá lại rồi đưa cho công tử.

    - Vậy làm phiền Hương Chi cô nương.

    Hương Chi liền rời khỏi phòng, cũng đóng cửa lại.

    Sở Phong quay đầu, thấy Thiên Ma Nữ khẽ nhoẻn miệng cười, liền hỏi:
    - Nàng cười cái gì?

    Thiên Ma Nữ nói:
    - Ngươi cũng rất biết nhớ tình xưa.

    Sở Phong ôm lấy eo nàng:
    - Cho tới bây giờ ta không phải là người có mới nới cũ mà.

    Thấy ánh mắt Thiên Ma Nữ có vẻ mệt mỏi, biết liên tiếp ác chiến làm cho nàng tiêu hao rất nhiều, liền nhẹ nhàng ôm lấy nàng rồi đi đến bên giường.

    Tim Thiên Ma Nữ đánh thịch một cái, má phấn ửng hồng, hơi xấu hổ. Trải qua "khúc nhạc dạo" ở vườn vải, nàng ngờ tới Sở Phong tất sẽ có hành động tiến thêm một bước.

    Sở Phong đặt Thiên Ma Nữ lên giường, bắt đầu cởi giày cho nàng. Trống ngực Thiên Ma Nữ đập dữ dội hơn, nhắm mắt lại, khẽ cắn môi, đôi lông mi thon thon khẽ rung động.

    Sở Phong cởi giày cho Thiên Ma Nữ rồi kéo chân nàng cho vào chăn, lại đắp chăn bông cho nàng, sau đó ngồi ở bên giường, nắm lấy hai tay Thiên Ma Nữ, nhìn nàng.

    Thiên Ma Nữ mở mắt ra:
    - Ngươi. . . không ngủ sao?

    - Ta muốn nhìn nàng ngủ.

    Thiên Ma Nữ thản nhiên cười, lại nhắm mắt lại. Nàng quả thật hơi mệt, cho nên dưới ánh mắt nhu tình của Sở Phong rất nhanh đi vào mộng đẹp, khóe miệng hiếm khi mỉm cười.

    Sở Phong ngóng nhìn Thiên Ma Nữ, lần đầu tiên hắn thấy Thiên Ma Nữ mang theo nụ cười đi vào giấc ngủ. Nếu như mỗi ngày nàng đều có thể mỉm cười như vậy, điều đó tốt đẹp cỡ nào.

    Hắn yên lặng túc trực bên cạnh Thiên Ma Nữ, không biết bao lâu hắn đứng lên, cúi đầu xuống, khẽ hôn lên má Thiên Ma Nữ một cái, sau đó buông màn xuống rồi ra khỏi phòng, đi về hướng vườn Phi Tử.

    Thì ra vừa rồi khi hắn thay y sam phát hiện có một món đồ không thấy, chính là miếng ngọc bích Mộ Dung tặng cho hắn lúc ở Độc Tiễn Oa động. Việc này gay go rồi, khi Mộ Dung tặng cho hắn đã luôn mãi căn dặn mình không thể làm mất, không thể tặng người khác, còn phải thường xuyên lấy ra xem, hiện tại không thấy đâu, làm sao ăn nói với Mộ Dung?

    Hắn nghĩ có lẽ là trước đó khi kịch chiến với Lãnh Mộc Nhất Tôn đã vô ý đánh rơi, cho nên hắn đi vào vườn Phi Tử. Cơ Quan Chiến Trận đã đóng từ lâu, nhà cơ quan đã trở về mặt đất. Sở Phong đi qua vườn vải, tới trước sơn động. Nửa đêm canh ba, ánh trăng mờ tối, chỉ thấy đom đóm nối đuôi nhau bay ra từ sâu trong rừng rậm, bay vào trong cửa động, sau đó biến mất.

    Sở Phong cảm thấy lạnh sương sống, không dám nhìn nhiều, tìm ngọc bích trở lại quan trọng hơn. Nhưng hắn tìm đủ mọi ngóc ngách vẫn không thấy. Chẳng lẽ rơi ở trong vườn vải rồi? Hắn vội trở về vườn vải và tìm kiếp khắp nơi, tìm cho tới Điệp Luyến đình, thì thấy dưới ánh trăng lờ mờ, một bóng người đứng trên đỉnh thạch đình, tay cầm bầu rượu, đối nguyệt độc ẩm, là Nam Cung Khuyết.

    - Nam Cung huynh? - Sở Phong hơi kinh ngạc.

    Nam Cung Khuyết đột nhiên vươn tay ra:
    - Sở huynh muốn tìm cái này ư?

    Lòng bàn tay hiện ra tử quang, miếng ngọc bích nằm trên đó.

    Sở Phong vui mừng:
    - Thì ra Nam Cung huynh đã nhặt được à, thảo nào tìm không ra.
    Nói rồi hắn tung người bay lên thạch đình.

    Nam Cung Khuyết không nhìn hắn chỉ ngửa đầu uống rượu, cũng không có ý trả miếng ngọc bích lại. Sở Phong cảm thấy khó hiểu, chỉ phải đưa tay ra lấy. Nam Cung Khuyết lại nắm chặt tay, giữ nó không buông.

    - Nam Cung huynh. . .

    Nam Cung Khuyết không để ý đến Sở Phong, vẫn mải mê uống rượu.

    - Nam Cung huynh. . .

    - Ngươi không xứng nhận được nó!

    Nam Cung Khuyết đột nhiên nói. Sở Phong ngẩn ra, giọng điệu Nam Cung Khuyết rất lạnh, lạnh đến mức không bình thường, hơi khó hiểu.

    - Nam Cung huynh. . .

    Nam Cung Khuyết đột nhiên giơ tay ném bầu rượu lên cao, sau đó "cheng" trường kiếm xuất vỏ, chỉ vào Sở Phong:
    - Xuất kiếm!

    Sở Phong kinh ngạc:
    - Nam Cung huynh. . .

    - Xuất kiếm!

    Nam Cung Khuyết nhìn Sở Phong, kiếm khí phát ra, lá cây xung quanh rơi xuống xào xạc. Sở Phong vô cớ nổi giận, "cheng" Cổ trường kiếm xuất vỏ, chỉ vào Nam Cung Khuyết:

    - Mời!

    Chữ mời vừa ra khỏi miệng, mũi kiếm của Nam Cung Khuyết đã đâm tới trước người. Sở Phong hốt hoảng, không nghĩ tới Nam Cung Khuyết lại xuất thủ đột nhiên như vậy, hắn vội lướt ra sau. Đỉnh thạch đình cũng chỉ rộng một trượng, Sở Phong thoắt cái đã lướt tới mép mái hiên, dưới chân bị trượt, người ngã đổ ra sau. Nam Cung Khuyết không thu kiếm, chuyển xuống dưới đâm tới ngực Sở Phong. Sở Phong móc mũi chân vào góc đình nghiêng người bay lên, đoạn quét ngang Cổ trường kiếm, kiếm phong phá không kích ra. Nam Cung Khuyết thu kiếm "cheng" ngăn kiếm phong, tiếp theo chín đạo kiếm quang bắn ra. Sở Phong lượn vài cái lướt ra khỏi kiếm quang, đoạn rung Cổ trường kiếm, cũng đáp lễ Nam Cung Khuyết chín đạo kiếm phong. Nam Cung Khuyết điểm mũi chân liên tục vài cái cũng lướt ra khỏi kiếm phong. Trên thạch đình nhất thời kiếm ảnh tung bay.

    Cửu cung kiếm pháp của Nam Cung Khuyết quả thật tinh diệu tuyệt luân, mỗi một lần xuất kiếm, kiếm quang tinh diệu còn chứa vài phần lơ đãng, trong lơ đãng lại lộ ra sát khí.

    Đối mặt với kiếm quang bức bách của Nam Cung Khuyết, Thái Cực kiếm của Sở Phong đã tới cảnh giới thần ý hợp nhất, tất cả ứng theo tự nhiên vạn vật, sẽ không bởi vì kiếm quang lơ đãng mà buông lơi, cũng sẽ không bởi vì sát khí của kiếm quang mà câu nệ, chỉ là bình tĩnh.

    Chính như, một người phiên nhược kinh hồng, một người kiểu nhược du long; một người phi thiểm linh động, một người phiêu hốt nhược thần; một người kỳ chiêu điệt xuất, một người diệu chiêu liên phát.

    Trong kiếm quang, Nam Cung Khuyết đột nhiên tung người lên, mũi chân điểm liên tục lên năm góc thạch đình, đan xen bay lượn giữa năm góc, giống như đang vẽ ra ngôi sao năm cánh. Thì ra hắn mượn góc đình thi triển Cửu Cung Bộ Pháp, kiếm quang theo sát bộ pháp đâm ra.

    Sở Phong đặt mũi chân phải lên mái vòm thạch đình, chân trái hơi nhấc lên, như kim kê độc lập, người hơi xoay tròn, nhìn như không nhanh không chậm, nhưng mỗi khi mũi kiếm của Nam Cung Khuyết đâm tới thì hắn vừa vặn xoay qua, "keng" Cổ trường kiếm đẩy ra mũi kiếm.

    Nam Cung Khuyết đâm liền chín kiếm, đột nhiên ngừng tại một góc đình, người hơi nghiêng về phía trước, trường kiếm đâm thẳng tới Sở Phong. Sở Phong cũng dừng xoay, người cũng nghiêng về phía trước, Cổ trường kiếm đâm thẳng ra.

    "Băng!"

    Kiếm khí mạnh mẽ kích hai người bay lên, Nam Cung Khuyết rung trường kiếm, chín đạo kiếm quang lăng không bắn ra, Sở Phong duỗi Cổ trường kiếm, tinh diệu vô cùng duỗi vào trong chín đạo kiếm quang, thoắt cái dán lên thân kiếm của Nam Cung Khuyết kéo lệch kiếm quang đi, tay trái đồng thời hóa chưởng thành kiếm, đâm thẳng tới ngực Nam Cung Khuyết.

    Lần này Sở Phong cũng không phải muốn đâm xuyên ngực Nam Cung Khuyết, chỉ muốn ép Nam Cung Khuyết thả tay tiếp chiêu. Nam Cung Khuyết không buông tay mà nắm tay đẩy về phía trước, "xoạt", chưởng kiếm chém lên nắm tay, kiếm kình mạnh mẽ giải khai ngón tay của Nam Cung Khuyết, viên ngọc bích nắm trong tay liền văng ra. Sở Phong khom chưởng kiếm, thuận thế nắm ngọc bích vào lòng bàn tay. Nam Cung Khuyết mở trừng hai mắt, đoạn bấm ngón tay, "đinh" bắn bay viên ngọc bích. Ngọc bích xẹt qua một đạo tử quang, vừa vặn treo trên ngọn cây vải.

    Sở Phong lướt ngang hai trượng, giống như bị gió thổi bay, thoắt cái lướt tới ngọn cây đó, đưa tay muốn kẹp lấy ngọc bích. Nhưng Nam Cung Khuyết cũng lướt tới, kiếm quang bắn ra như điện. Sở Phong giơ ngón tay kẹp lấy mũi kiếm của Nam Cung Khuyết, đồng thời hất Cổ trường kiếm tới ngọc bích. Nam Cung Khuyết lại bấm ngón tay, "đinh" bắn văng Cổ trường kiếm.

    Hai người trở xuống mặt đất, trường kiếm chỉ vào đối phương, nhưng không có động, chỉ nhìn thẳng nhau. Một cơn gió nhẹ thổi qua, viên ngọc bích treo trên ngọn cây khẽ lắc lư, hình như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

    "Xoạt!"

    Hai người đồng thời xuất kiếm, trong khi kiếm quang kích động, Nam Cung Khuyết đột nhiên nhảy lên, mũi chân điểm lên kiếm quang của Sở Phong thi triển ra Cửu Cung Ngự Kiếm tinh diệu tuyệt luân, lao thẳng lên trên. Sở Phong bật người dậy, mũi chân cũng điểm lên kiếm quang của Nam Cung Khuyết thi triển ra Bộ Đăng Thái Hư kinh thế diệu tuyệt. Hai người đan xen lượn quanh, đồng thời bay tới hai bên ngọn cây. Nam Cung Khuyết đang muốn duỗi tay trái tới ngọc bích thì chưởng kiếm của Sở Phong đã chém ra, Nam Cung Khuyết biến chưởng ngăn cản, thủ chưởng của hai người vòng quanh ngọc bích, chớp nhoáng đã qua hơn mười chiêu, nhưng ai cũng không thể đoạt được ngọc bích.

    Nam Cung Khuyết đột ngột quát một tiếng, rung mũi kiếm, xuất ra chín đạo kiếm quang, Cổ trường kiếm của Sở Phong lập tức đè lại, ai ngờ chín đạo kiếm quang đồng thời biến mất, thì ra đều là hư ảnh. Trường kiếm chân chính của Nam Cung Khuyết đã chỉ vào ngọc bích, muốn khều ngọc bích lên mũi kiếm. Đúng lúc này, Cổ trường kiếm vẽ ra một đạo hồ quang tuyệt vời, từ sau mà tới, chậm rãi khều tới ngọc bích.

    Nam Cung Khuyết đột nhiên phát hiện, Cổ trường kiếm của Sở Phong rõ ràng rất chậm, mà mũi kiếm của mình rõ ràng cách ngọc bích trong gang tấc, chỉ cần với tới trước một chút là có thể khều được ngọc bích, nhưng chỉ cự ly một chút này, trường kiếm của hắn lại không thể nào đến được, trở nên vô cùng chậm chạp, bất kể hắn cố sức thế nào, mũi kiếm chậm như thể bị đứng hình, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Cổ trường kiếm chậm rãi duỗi tới ngọc bích, chậm rãi khều ngọc bích lên mũi kiếm.

    "Bịch! Bịch!"

    Hai người trở xuống mặt đất, Sở Phong lập tức cầm lấy ngọc bích trên mũi kiếm vào tay. Nam Cung Khuyết bất động, cúi đầu, thậm chí không nhìn Sở Phong, cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc hơi tán loạn của hắn, toàn thân hắn như thể bị đứng hình. Bầu không khí hơi không bình thường, có sát khí bắn ra từ mũi kiếm của Nam Cung Khuyết, sau đó sát khí càng ngày càng mãnh liệt, trong nháy mắt bao phủ khắp vườn vải, sát khí lạnh lẽo làm lá cây xung quanh xào xạc rơi xuống.

    Sở Phong lấy làm kinh hãi, Nam Cung Khuyết không ngờ chơi thật. Hắn không dám sơ suất, hai mắt dần dần đỏ lên, Cổ trường kiếm cheng một tiếng, long văn hiện ra, vài điểm tử tinh xoay quanh thân kiếm, càng xoay thân kiếm càng đỏ lên.

    Sát khí càng lúc càng đáng sợ, thậm chí cuốn bay lá cây dưới đất lên cao rồi xé nát, sâu cũng ngừng kêu, bởi vì sát khí của song phương mà run rẩy.

    Nam Cung Khuyết đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt bắn ra tinh quang, sau đó chân đạp cửu cung, người lướt tới trước, trong nháy mắt biến hóa chín phương vị, cũng trong nháy mắt đâm ra chín đạo kiếm quang, chín đạo kiếm quang chợt hợp làm một và bắn thẳng ra. Chính là Kiếm xuất cửu cung, Cửu cung quy nhất.

    Sở Phong thấy kiếm quang bắn tới, mái tóc dài hất tung lên, Cổ trường kiếm long ngâm một tiếng, tử tinh xoay quanh thân kiếm liền tụ tại mũi kiếm, tử quang rực rỡ, Cổ trường kiếm đâm thẳng ra, mang theo một đạo kiếm quang tử hồng, nơi kiếm quang đi qua, lá rụng xung quanh đều biến thành tử hồng, lộ ra ma quang tím đỏ.

    "Băng!"

    Mũi kiếm chạm nhau, Sở Phong trượt về sau hai trượng, Nam Cung Khuyết bị chấn bay về phía sau, "oanh" va vào một thân cây, làm thân cây bị gãy đôi.

    Sở Phong thu Cổ trường kiếm nhìn Nam Cung Khuyết.

    Nam Cung Khuyết đứng lên, khóe miệng tràn ra máu, hắn không nhìn Sở Phong, cúi người nhặt bầu rượu trên mặt đất, chậm rãi đưa bầu rượu lên uống, sau đó xoay người, từng bước rời đi.

    - Nam Cung huynh. . .

    Nam Cung Khuyết đột nhiên dừng lại, nhưng không xoay người lại, chợt nói một câu:
    - Ngươi có biết tình là cái gì không?

    Sở Phong ngẩn ra, không ngờ Nam Cung Khuyết đột nhiên hỏi một câu như vậy.

    Nam Cung Khuyết nói:
    - Thích một người, giọng nói và dáng điệu của nàng lúc nào cũng sẽ hiện lên trong đầu ngươi, bất kể mùa đông hay mùa hạ, ngươi đều sẽ nhớ đến nàng, mong nhớ nàng ngày đêm, nhớ thương đến nàng, ví như uống rượu, càng uống, càng say.

    Nói rồi Nam Cung Khuyết lại ngửa đầu uống một ngụm rượu, chợt đổi giọng:
    - Thích một người, phải toàn tâm toàn ý, suốt một đời; thích một người, phải chung tình như một, đến chết không đổi. Nhưng ngươi! Ngươi không chỉ hai lòng ba ý, đứng núi này trông núi nọ, ngươi không xứng thích nàng, cũng không đáng được nàng xem trọng, ngươi căn bản không biết tình là cái gì!

    Nói rồi Nam Cung Khuyết ngửa đầu tu ừng ực hết bầu rượu, "xoảng" ném vỡ bầu rượu, sau đó kéo thân xác từng bước rời khỏi, mang theo vài phần cô đơn, vài phần bi thương.

    Sở Phong hơi buồn bực, bản thân hồ đồ chém giết một trận với Nam Cung Khuyết, chả hiểu sao bị hắn quở trách một trận, cũng không biết vì cái gì. Nghe giọng điệu của hắn, giốn như mình đã đoạt người trong lòng của hắn vậy, vấn đề là mình ngay cả người trong lòng của hắn là ai cũng không biết. Trước đây cho rằng là Lan Đình, nhưng từ sau khi Lan Đình gọi Nam Cung Trường Mại một tiếng cha, liền biết đây là một sự hiểu lầm mỹ lệ. Không phải là Lan Đình, chẳng lẽ là Đích Tử? Nhưng không giống. Chẳng lẽ là công chúa? Cũng không nghe công chúa đề cập tới có quen Nam Cung Khuyết. Lẽ nào Thiên Ma Nữ, Bàn Phi Phượng? Càng không thể. Chắc không phải là Diệu Ngọc chứ, mình hoàn toàn không dám có ý nghĩ không an phận gì với vị đệ tử Nga Mi này mà.

    Sở Phong suy đoán từng người một, lại bài trừ từng người một, cuối cùng thậm chí nghĩ tới cả Vô Trần, thật sự không nghĩ ra rốt cuộc Nam Cung Khuyết vì người nào mà đánh với mình một trận.

    Hắn mở bàn tay nhìn miếng ngọc bích, đột nhiên dấy lên một ý nghĩ cổ quái: chắc không phải vì Mộ Dung chứ? Nhưng hắn lập tức bỏ đi ý nghĩ này, bởi vì việc này không có khả năng. Mộ Dung là đại ca của mình mà. Có điều Mộ Dung có thể sẽ biết người trong lòng Nam Cung Khuyết là ai, hay là đi hỏi Mộ Dung huynh, đỡ phải đoán già đoán non.

    Sở Phong liền đi ra khỏi vườn Phi Tử, quyết định đi hỏi Mộ Dung xem người trong lòng của Nam Cung Khuyết rốt cuộc là ai!

    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic thảo luận: Tại đây
    Topic báo lỗi: Tại đây

  8. Bài viết được 82 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anap,hiepkhachsitinh395,huynhvanthaobtls,khyd1200,mrchicken_t,rain114,xkplitrz,
  9. #550
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 680: Khăn tay huyết thư

    Người dịch: mts86vt
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Sở Phong trở lại trong viện, đang muốn tìm người hỏi sương phòng của Mộ Dung, chợt thấy một người đứng dưới ánh trăng, đang lẳng lặng nhìn bóng hoa trước mắt, toàn thân bạch y như tuyết, thon thả như tiên, băng thanh ngọc khiết, đượm vẻ u buồn, là Ngụy Đích.

    Tim Sở Phong đánh thịch một cái, khẽ bước lên trước:
    - Đích Tử. . .

    Ngụy Đích không có phản ứng, vẫn nhìn bóng hoa trước mắt, ánh mắt buồn bã.

    - Đích Tử. . .

    Sở Phong đưa tay nắm tay áo Ngụy Đích, Ngụy Đích đột nhiên nói:
    - Sở công tử, mời tự trọng!

    Sở Phong chết đứng người, tay dừng lại giữa không trung. Ba chữ Sở công tử giống như châm đâm vào lòng hắn, hắn biết Ngụy Đích đã bị đau nát lòng, là bị hắn làm tổn thương.

    - Đích Tử. . .

    - Sở công tử, sau này xin gọi ta Trích Tiên Tử, hoặc là Ngụy cô nương!

    Ánh mắt Ngụy Đích vẫn nhìn bóng hoa, giọng điệu rất lạnh lùng.

    Sở Phong ngơ ngác đứng đó, mình thực sự đã làm nàng đau lòng. Hắn không thể thỉnh cầu Ngụy Đích tha thứ, hắn đã không phải là lần đầu tiên làm nàng tổn thương.

    Có cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay tà áo trắng của Ngụy Đích, cũng thổi bay mái tóc tán loạn của Sở Phong, hai người vẫn không nhúc nhích.

    Ngụy Đích chợt xoay người lại, Sở Phong sấn tới ngăn cản.

    - Đích. . . Đích. . . tiên tử. . .

    - Sở công tử, xin tránh cho!

    Ngụy Đích đi thẳng qua bên người Sở Phong. Lòng Sở Phong như bị xé rách, hắn xoay người muốn đuổi theo, nhưng hai chân như bị đóng đinh trên mặt đất. Đúng lúc này, chợt có một nha hoàn đi tới và nói với hai người:
    - Sở công tử, Trích Tiên Tử, Bá bang chủ cho mời!

    ***

    Trong một gian phòng, Bá Thúc Ngao đang ngồi ở bên trong. Có tiếng bước chân vang lên, Sở Phong cùng Ngụy Đích đi vào, Bá Thúc Ngao vội vã đứng lên:
    - Sở huynh, Trích Tiên Tử, mời!

    Sở Phong và Ngụy Đích ngồi xuống đối diện với Bá Thúc Ngao. Ngụy Đích yên lặng không nói, Sở Phong cũng không nói gì. Bá Thúc Ngao thấy thần sắc hai người như vậy, cũng không tiện lên tiếng hỏi, bầu không khí hơi xấu hổ.

    Vẫn là Sở Phong mở miệng trước:
    - Ngày đó Bá huynh tại Thập cửu chiết cốc viện thủ tương cứu, ta còn chưa cảm ơn Bá huynh.

    Bá Thúc Ngao cười nói:
    - Sở huynh khách khí. Ta mời hai vị tới đây, thật ra là tạ lỗi với hai vị.

    - Sao?

    - Hai vị còn nhớ Hoàng Phủ trưởng lão không?

    Sở Phong và Ngụy Đích đương nhiên nhớ Hoàng Phủ trưởng lão, đại hội Cái Bang ngày đó, họ bị Ma Thần tông tính kế, hiểu lầm Hoàng Phủ trưởng lão cấu kết Ma Thần tông, khiến Hoàng Phủ trưởng lão tự sát tại Thần Thử phân đường, mà Kim Hương phu nhân cũng tự tuyệt đi theo.

    Bá Thúc Ngao lấy ra một tấm khăn tay từ trong ống tay áo rồi đưa qua cho hai người:
    - Hai vị còn nhớ tấm khăn tay này không?

    Sở Phong và Ngụy Đích nhận lấy khăn tay, rất giật mình, bởi vì tấm khăn tay này là khăn tay ngày đó Hoàng Phủ xé nát tại Thần Thử phân đường, Hoàng Phủ trưởng lão sở dĩ tự sát chính bởi vì tấm khăn tay này.

    Trên khăn tay thêu một đóa uất kim hương màu tím đen rất lớn, lại nhìn chữ viết, nhỏ bé xinh đẹp, dùng máu để viết, ngày đó bốn chữ là "Khiêu Hổ nhi ca". Ngụy Đích nhớ rất rõ, chiếc khăn tay Hoàng Phủ trưởng lão xé nát ngày đó cũng thêu đóa hoa uất kim hương màu tím đem, ngày đó hai chữ cũng là "Khiêu Hổ". Nói cách khác, tấm khăn tay này quả thật chính là tấm khăn tay ngày đó Hoàng Phủ trưởng lão xé nát, chỉ là hiện tại đã được vá lại hoàn chỉnh.

    Nàng nhìn Sở Phong, Sở Phong cũng nhìn nàng. Ngụy Đích dời ánh mắt đi, Sở Phong cũng dời ánh mắt. Hai người bắt đầu thầm đọc chữ trên khăn tay:

    "Khiêu Hổ nhi ca:

    "Nhớ lại hồi bé, chàng ở đầu Trường Giang, thiếp ở cuối Trường Giang, cùng uống nước sông Trường Giang. Nhớ ngày đó, chàng cưỡi trúc mã, thiếp lộng thanh mai, ngày ngày vui đùa, hai nhỏ vô tư. Chàng có nhớ, hẹn nhau bờ sông, trâm cài hẹn thề: núi chưa mòn, sông chưa cạn kiệt, mới cùng chàng ly biệt. Ai ngờ, ý trời khó đoán, có một ngày sinh ly tử biệt.

    "Ngày chia tay, trời thu lạnh heo may, không thấy bóng chàng, nghe đêm chợt buồn. Đêm dài đèn cô, gối chiếc khó ngủ, lệ nhòa chăn gối, thổn thức canh thâu.

    "Chợt một ngày gặp lại, lòng không biết làm sao, chàng đã như người dưng, thiếp là phụ nhân, tình này đã tuyệt. Dẫu biết gương vỡ khó lành, nước đổ khó hốt, nhưng lòng này vẫn nhớ, tình đó chưa phai, không thể đoạn tuyệt, gửi chàng thư này, tái tục tiền duyên."

    Dưới khăn tay còn có một hàng chữ, cũng viết bằng máu, nhưng chữ viết phóng khoáng, hiển nhiên là thủ bút của một người khác. Viết thế này:

    "Kiếp này không phận, kiếp sau tục duyên, tóc này ước hẹn, không phụ tình thâm."

    Sở Phong và Ngụy Đích đọc xong khăn tay, hai người nhìn nhau, đã đoán được đại khái, chữ phía trước là thư của Kim Hương phu nhân, mà câu cuối cùng là Hoàng Phủ trưởng lão để lại.

    Khăn tay này hiển nhiên là thư tình Kim Hương phu nhân viết cho Hoàng Phủ trưởng lão, nhìn từ nội dung của khăn tay, Kim Hương phu nhân và Hoàng Phủ trưởng lão từ nhỏ là thanh mai trúc mã, nhưng vì sao sau đó Kim Hương phu nhân lại gả cho Trần phó bang chủ, mà Hoàng Phủ trường lão lại trở thành trưởng lão của Cái Bang? Nếu Kim Hương phu nhân đã là phu nhân của Trần phó bang chủ, vì sao còn viết thư tình như vậy cho Hoàng Phủ trưởng lão? Nghe đồn sau khi Trần phó bang chủ mất tích, nàng cũng mất tích theo, nhưng sao lại đột nhiên xuất hiện tại đại hội Cái Bang, còn tại Thần Thử phân đường tự sát theo Hoàng Phủ trưởng lão?

    Mang theo cả chuỗi nghi vấn, hai người nhìn sang Bá Thúc Ngao.

    Bá Thúc Ngao nói:
    - Ta biết hai vị nhất định có rất nhiều nghi vấn với cái chết của Hoàng Phủ trưởng lão cùng với Kim Hương phu nhân, ta mời hai vị tới đây, chính là muốn giải khúc mắc cho hai vị.

    Bá Thúc Ngao bắt đầu kể lại đoạn chuyện cũ của Hoàng Phủ trưởng lão và Kim Hương phu nhân.

    Thì ra, ngày đó Hoàng Phủ trưởng lão xé nát khăn tay tự sát, Kim Hương phu nhân lấy cái chết đi theo, làm cho Cái Bang khiếp sợ. Bá Thúc Ngao vì điều tra rõ chân tướng đã âm thầm thu nhặt lại mảnh vỡ của khăn tay, sau đó ghép chúng lại, sau khi nhìn chữ trên khăn tay biết là có ẩn tình khác, vì vậy phái người đến gia hương của Hoàng Phủ trưởng lão điều tra, sau bao phen vất vả, rốt cuộc lý giải được chân tướng của sự việc.

    Thì ra, Hoàng Phủ trưởng lão cùng Kim Hương phu nhân vốn là đồng hương, đến từ một thon nhỏ có họ kép Hoàng Phủ bên con sông Nhã Lung tại Thanh Hải. Bởi vì Hoàng Phủ trưởng lão từ nhỏ hoạt bát, rất giống tiểu lão hổ, cho nên mọi người đều gọi hắn là Khiêu Hổ nhi, mà Kim Hương phu nhân từ nhỏ thích hoa Uất Kim Hương, thường vương mùi hương hoa Uất Kim Hương trên người, nên gọi nàng là Kim Hương.

    Hai người từ nhỏ thanh mai trúc mã, đôi bên yêu nhau, còn thầm lập minh ước. Nhưng vào cái năm họ chuẩn bị thành thân, sông Nhã Lung đột nhiên xảy ra lũ lụt, dòng lũ nhấn chìm cả thôn, Kim Hương rơi vào dòng nước, Khiêu Hổ nhi liều mình cứu nàng lên bờ, còn mình bị lũ cuốn trôi đi.

    Kim Hương thấy Khiêu Hổ nhi vì cứu mình bị táng thân trong dòng lũ, muốn nhảy xuống sông tuẫn tình, nhưng may mắn là, khi nàng trôi tới một nơi được Trần phó bang chủ đúng lúc đi ngang qua cứu sống. Lúc đó Trần phó bang chủ chính trực tráng niên, chưa cưới vợ, thủ hạ bang chúng thấy Trần phó bang chủ anh hùng cứu mỹ nhân, có ý muốn thành toàn một việc tốt, vì vậy một đêm thừa dịp hai người không để ý, đã chuốc hai người quá chén, làm cho hai người cùng chung chăn gối.

    Ngày hôm sau, Trần phó bang chủ thấy mình đã chiếm đoạt Kim Hương thì hối hận không ngớt, mà Kim Hương gần như muốn chết. Người phàm đã chết qua một lần, sẽ rất khó có dũng khí tự sát nữa. Kim Hương phu nhân nghĩ đến Khiêu Hổ nhi đã táng thân trong dòng lũ, mình không nơi nương tựa, Trần phó bang chủ lại là ân nhân cứu mạng của mình, hiện giờ gạo đã thành cơm, chỉ có rưng rưng thuận theo.

    Trần phó bang chủ đối xử rất tốt với Kim Hương, Kim Hương cũng cảm động ân tình của Trần phó bang chủ, hai người liền thành một đoạn giai thoại của Cái Bang.

    Qua hai năm như thế, chợt có một ngày, Trần phó bang chủ dẫn một tiểu tử về bang, Kim Hương phu nhân và tiểu tử vừa thấy nhau, cơ hồ ôm nhau mà khóc. Thì ra tiểu tử này không phải là ai khác, chính là Khiêu Hổ nhi.

    Thì ra ngày đó Khiêu Hổ nhi bị lũ cuốn đi, nhưng may mắn va vào một con đê, sau khi tỉnh lại, hắn lập tức về thôn, nhưng thôn đã bị lũ hủy hoại, phụ mẫu người thân không biết tung tích, cũng không thấy bóng dáng Kim Hương đâu. Hắn bắt đầu lưu lạc khắp nơi, một mặt làm công, một mặt tìm Kim Hương. Thoáng cái đã hai năm trôi qua, một ngày hắn tới Mân Châu, bị vài tên du côn cướp giật. Bản tính hắn cương liệt, tiếc chút ngân lượng khổ cực tích góp được, vì vậy hắn phản kháng. Mấy tên côn đồ đó đều là người luyện võ, liền đánh cho Khiêu Hổ nhi thừa sống thiếu chết, vừa lúc Trần phó bang chủ đi ngang qua đánh lui mấy tên côn đồ, cứu Khiêu Hổ nhi một mạng. Trần phó bang chủ thấy Khiêu Hổ nhi cốt cách khỏe mạnh, quyết định thu làm đệ tử, liền đưa Khiêu Hổ nhi về Cái Bang, cuối cùng gặp lại Kim Hương.

    Kim Hương phu nhân và Khiêu Hổ nhi gặp nhau mà khóc, khi gặp lại đã là cảnh còn người mất, một người đã là phụ nhân, một người thoáng như người lạ. Khóc xong, hai người cũng không nói việc trước đây của họ với Trần phó bang chủ, chỉ nói họ vốn là đồng hương, quen biết từ nhỏ, bởi vì lũ lụt mà ly tán, nhất thời xúc động mà khóc.

    Trần phó bang chủ biết được Khiêu Hổ nhi là đồng hương của Kim Hương phu nhân, liền cùng Khiêu Hổ nhi kết làm huynh đệ, rất quan tâm đến Khiêu Hổ nhi, còn đích thân truyền thụ võ công. Khiêu Hổ nhi là kỳ tài học võ, dưới sự đào tạo hết lòng của Trần phó bang chủ đã tiến bộ thần tốc, thậm chí được lão bang chủ thưởng thức, đích thân truyền cho chưởng pháp, cuối cùng được đặc biệt đề bạt làm trưởng lão Cái Bang, đó là Hoàng Phủ trưởng lão.

    Hoàng Phủ trưởng lão và Kim Hương phu nhân mặc dù ngày đêm gặp lại, nhưng vẫn chôn chặt tình ý với đối phương tận đáy lòng, không hề vượt quá lễ tiết. Mười tám năm trước, lão bang chủ cùng Trần phó bang chủ không biết sao đột nhiên mất tích, Kim Hương phu nhân kiềm chế không nổi tình ý trong lòng nữa, liền lấy khăn tay viết huyết thư, kể ra nỗi lòng tương tư, cũng ước định giờ tý gặp nhau, hy vọng cùng Hoàng Phủ trưởng lão tái tục tiền duyên.

    Sau khi Hoàng Phủ trưởng lão nhận được khăn tay, liền cắn đứt ngón tay, viết xuống một câu: "Kiếp này không phận, kiếp sau tục duyên, tóc này ước hẹn, không phụ tình thâm." Sau đó hắn cắt tóc bỏ vào khăn tay, đặt trở lại trong phòng Kim Hương phu nhân.

    Kim Hương phu nhân thấy khăn tay trả về, lại nhìn chữ Hoàng Phủ trưởng lão để lại, nàng lệ ướt hoen mi, biết Hoàng Phủ trưởng lão cảm kích ân cứu mạng, tình huynh đệ của Trần phó bang chủ, không chịu vượt quá lễ nghi. Lại thấy tóc của Hoàng Phủ trưởng lão, nàng càng buồn bã, bởi vì dựa theo tập tục của thôn họ, nam nữ tặng tóc cho nhau đại biểu phi khanh bất thú, phi quân bất giá, hiện tại Hoàng Phủ trưởng lão cắt tóc là biểu lộ cõi lòng với nàng, cả đời này mình sẽ không lấy vợ, chỉ chờ kiếp sau tái tục tiền duyên.

    Ngày hôm sau, Kim Hương phu nhân đột nhiên mất tích, chẳng biết đi đâu. Thì ra nàng muốn đến một am ni cô xa lạ để cạo đầu làm ni, từ nay về sau làm bạn với đèn với Phật. Nàng làm như vậy, thứ nhất là vì nàng đau lòng gần chết, thứ hai là hy vọng sau khi Hoàng Phủ trưởng lão biết được mình cạo đầu có thể cưới người khác, không đến mức bởi vì mình mà lỡ duyên một đời.

    Nhưng Hoàng Phủ trưởng lão đối với Kim Hương phu nhân cũng tình thâm ý trọng, đến chết không lập gia đình. Ngày đó hắn tại Thần Thử phân đường xé nát khăn tay, thứ nhất là vì giữ gìn danh dự cho Trần phó bang chủ, thứ hai cũng là vì giữ gìn thanh danh cho Kim Hương phu nhân, bởi vì nếu để người khác thấy chữ trên khăn tay, tất sẽ cho rằng Kim Hương phu nhân thủy tính dương hoa (phụ nữ lăng loàn), hắn không hy vọng người trong lòng mình phải chịu ô danh như vậy.

    Hắn biết mình không thể giải thích việc xé nát khăn tay, chỉ có thể lấy cái chết chứng minh thanh bạch, nhưng khiến hắn không ngờ được là Kim Hương phu nhân đang đứng nhìn ở bên cạnh, hắn vừa chết, Kim Hương phu nhân liền tuẫn tình tự sát theo.

    Thì ra, Kim Hương phu nhân biết Hoàng Phủ trưởng lão và Bá Thúc Ngao tranh đoạt ngôi vị bang chủ, nàng đến cùng cũng không dứt bỏ được, vì vậy cải trang thành khất cái lẫn vào trong đại hội Cái Bang, sau đó lại khẩn cầu Sở Phong đưa nàng đến Thần Thử phân đường. Khi nàng thấy Hoàng Phủ trưởng lão bởi vì tấm khăn tay của nàng mà tự sát, nàng cũng dùng cây trâm sắt Hoàng Phủ trưởng lão tặng cho nàng khi còn bé tuẫn tình tự sát theo.

    Sở Phong và Ngụy Đích lẳng lặng lắng nghe Bá Thúc Ngao kể lại, hai người nhìn nhau rồi thở dài một tiếng, lòng chợt xúc động. Ngụy Đích cất giọng buồn bã:
    - Hai người tình thâm ý trọng như vậy, đáng tiếc. . .không biết khăn tay của Kim Hương phu nhân vì sao lại rơi vào tay Ma Thần tông?

    Bá Thúc Ngao nói:
    - Có thể là tăng ni của am ni cô trong lúc vô ý thấy được khăn tay này nên lấy đi, không ngờ lại rơi vào tay Ma Thần tông.

    Sở Phong nói:
    - Ma Thần tông muốn khăn tay này. . .

    Bá Thúc Ngao nói:
    - Ma Thần tông chắc dự định lấy khăn tay áp chế Hoàng Phủ trưởng lão. Cho nên trước đại hội Cái Bang, Ma Thần tông vẫn luôn âm thầm tạo thanh thế cho Hoàng Phủ trưởng lão, chính là muốn Hoàng Phủ trưởng lão kế nhiệm bang chủ, sau đó sẽ lợi dụng khăn tay uy hiếp Hoàng Phủ trưởng lão. Nhưng hai vị trong lúc vô ý nghe được đối thoại của chúng, chúng nghĩ rằng hai vị sẽ hiểu lầm Hoàng Phủ trưởng lão cấu kết với Ma Thần tông, cho nên chúng thay đổi kế hoạch, cố ý đặt khăn tay trên thạch đài tại Thần Thử phân đường, thứ nhất là bức tử Hoàng Phủ trưởng lão, thứ hai là giá họa cho Sở huynh, lợi dụng Cái Bang trừ khử Sở huynh.

    - Thì ra là thế!

    Sở Phong thở phào một hơi, cái chết của Hoàng Phủ trưởng lão vẫn là một khúc mắc lớn, hiện tại cuối cùng cũng tra ra manh mối, hắn và Ngụy Đích quả nhiên là bị Ma Thần tông tính kế.

    Bá Thúc Ngao nói:
    - Ta muốn nói một tiếng xin lỗi với Sở huynh, thật ra ta đã sớm điều tra rõ chân tướng, nhưng vẫn chưa công khai, chỉ vì ngôi vị bang chủ đang bỏ trống. Cái Bang trong lúc nhân tâm tan rả, cái chết của Hoàng Phủ trưởng lão làm cho huynh đệ Cái Bang cùng chung mối thù, cho nên ta giấu diếm chân tướng, để khiến huynh đệ Cái Bang đoàn kết nhất trí.

    Sở Phong nói:
    - Nếu nói như thế, khi ta bị Cái Bang truy sát dọc đường nhưng luôn có ám hiệu nhắc nhở, chắc là ý của Bá huynh?

    Bá Thúc Ngao gật đầu.

    Sở Phong nói:
    - Ta nhớ có một lần ta bị Cung Kỳ Lãnh Thứ của Thần Phong môn đánh lén, cũng có ám hiệu nhắc nhở, nghĩ đến cũng là Bá huynh để lại?

    Bá Thúc Ngao gật đầu:
    - Ta giấu diếm chân tướng, xem như là lợi dụng Sở huynh, nói đến là Cái Bang đã thiếu nợ Sở huynh, cho nên có thể làm gì cho Sở huynh, ta sẽ cố gắng đi làm.

    Sở Phong lại nói:
    - Trên đại hội thi kiếm, Hoàng Phủ Phẫn Kích hẹn ta tỷ thí, cuối cùng thua trận, cũng trước mặt mọi người tuyên bố Cái Bang cùng ta ân oán xóa bỏ, chắc hẳn cũng là Bá huynh bày mưu đặt kế?

    Bá Thúc Ngao nói:
    - Quả thật là ta bảo hắn hẹn Sở huynh tỉ thí, bảo huynh đệ Cái Bang không làm khó Sở huynh nữa. Có điều ta cũng không có gợi ý hắn cố ý thua trận, hắn đã dùng hết toàn lực để tỉ thý với Sở huynh, bởi vì hắn không biết chân tướng, hắn cũng muốn báo thù cho Hoàng Phủ trưởng lão!

    - Việc này. . . vạn nhất hắn thắng thì thế nào?

    Bá Thúc Ngao cười nói:
    - Nếu như hắn thắng Sở huynh, Sở huynh chỉ có thể vĩnh viễn gánh trên lưng ác danh hại chết Hoàng Phủ trưởng lão, hôm nay ta cũng sẽ không để Sở huynh thấy tấm khăn tay này.

    Sở Phong cười ha ha:
    - Trong giang hồ quả nhiên vẫn là nói chuyện bằng thực lực.

    Bá Thúc Ngao đứng lên, đích thân rót đầy một ly rượu cho Sở Phong và Ngụy Đích:
    - Sở huynh, Trích Tiên Tử, ly rượu này là ta bồi tội với hai vị, xin hai vị thứ lỗi!

    Nói xong hắn uống một hơi cạn trước.

    Sở Phong nâng ly uống cạn:
    - Ngày đó ta quá lỗ mãng, đến nỗi hiểu lầm Hoàng Phủ trưởng lão, cũng là sai lầm của ta.

    Ngụy Đích cắn môi, thật ra ngày đó là nàng kiên trì muốn ở trên đại hội Cái Bang phá hủy việc của Hoàng Phủ trưởng lão, cái chết của Hoàng Phủ trưởng lão nàng có trách nhiệm lớn nhất. Hiện tại Sở Phong nói như vậy là có ý gánh hết trách nhiệm lên người mình, giải tội cho nàng.

    Sở Phong trả khăn tay cho Bá Thúc Ngao, Bá Thúc Ngao không nhận lấy:
    - Sở huynh chịu oan khuất, Cái Bang nên trả lại sự thuần khiết cho Sở huynh. Sở huynh có thể công bố khăn tay với công chúng để rửa sạch ác danh!

    Sở Phong thu khăn tay lại và nhìn chữ viết trên đó. Ngụy Đích nhìn khăn tay, sau đó nhìn hắn, quả thật, chỉ có Sở Phong công khai khăn tay thì hắn mới có thể rửa sạch ác danh hại chết Hoàng Phủ trưởng lão, nhưng đồng thời danh tiếng của Trần phó bang chủ, Kim Hương phu nhân thậm chí Hoàng Phủ trưởng lão sẽ không thể được gìn giữ.

    "Phùng!"

    Sở Phong phun ra chân khí, khăn tay bùng lên ngọn lửa, chớp mắt hóa thành tro tàn.

    - Sở huynh. . .

    Sở Phong cười ha ha:
    - Ác danh của ta cũng nhiều rồi, thêm một cái cũng không nhiều, bớt một cái cũng không ít, ác danh với ta như phù vân, ta cũng lười đế ý đến việc này.

    Bá Thúc Ngao đứng lên, lần thứ hai rót đầy một ly rượu cho Sở Phong:
    - Lòng dạ Sở huynh khiến người bội phục, ta kính Sở huynh một ly!

    Sở Phong nâng ly, hai người uống một hơi cạn.

    Ngụy Đích chợt hỏi:
    - Bá bang chủ, ngày đó khi bang chủ và Hoàng Phủ trưởng lão so đấu nội lực thì đột nhiên buông tay chịu thua, rốt cuộc có phải là Ma Thần tông động tay động chân với bang chủ không?

    Bá Thúc Ngao nói:
    - Quả thật như vậy. Có người âm thầm hạ một loại nhuyễn hương rất hiếm thấy với ta, nhưng rất nhẹ, cho nên ta chưa từng phát hiện ra, mãi đến khi cùng Hoàng Phủ trưởng lão so đấu nội lực thì mới phát hiện khác thường.

    - Nhưng lúc đó bang chủ kiên quyết phủ nhận. . .

    - Bởi vì ta tin tưởng Hoàng Phủ trưởng lão!

    Sở Phong cười nói:
    - Lòng dạ của Bá huynh cũng khiến người kính phục. Ta kính Bá huynh một ly!
    Nói rồi đích thân rót đầy một ly rượu cho Bá Thúc Ngao, hai người uống một hơi cạn, lại cất tiếng cười haha.

    Ra khỏi phòng Bá Thúc Ngao, Sở Phong như trút được gánh nặng. Cái chết của Hoàng Phủ trưởng lão vẫn luôn đè nặng trong lòng hắn, hiện tại rốt cuộc chân tướng rõ ràng, hắn cuối cùng có thể thở ra một hơi.

    Sở Phong nhìn Ngụy Đích, Ngụy Đích vừa lúc cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, đây đó đều có thể cảm nhận được cảm xúc trong lòng đối phương. Ngụy Đích dời ánh mắt đi. Hai người yên lặng đi được một đoạn thì Ngụy Đích dừng lại, Sở Phong cũng dừng lại. Ngụy Đích buồn bã nói:
    - Núi chưa mòn, sông chưa cạn kiệt, mới cùng chàng ly biệt.

    Sở Phong nói:
    - Hoàng Phủ trưởng lão cùng Kim Hương phu nhân tình thâm ý trọng, đáng tiếc thiên ý trêu ngươi, không biết làm sao.

    Ngụy Đích không nói gì, lẵng lặng đứng đó.

    Sở Phong lại nói:
    - Nhân sinh khổ đoản, chớ để phí hoài thời gian. Ông trời để cho chúng ta nhìn thấy chữ trên khăn tay, có thể là muốn chúng ta quý trọng người trước mắt, quý trọng những gì khắc cốt minh tâm, quý trọng duyên phận cùng nhau.

    Đôi lông mi cong cong của Ngụy Đích khẽ giật, nàng yên lặng không nói.

    Sở Phong thử nắm lấy góc áo của Ngụy Đích, Ngụy Đích không rút về. Sở Phong men theo góc áo với lên nắm lấy bàn tay nàng, Ngụy Đích cắn môi, khẽ rụt tay về, rồi không phản kháng nữa.


    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic thảo luận: Tại đây
    Topic báo lỗi: Tại đây

    ---QC---


  10. Bài viết được 84 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anap,danhbunhao,hiepkhachsitinh395,htph,huynhvanthaobtls,khyd1200,kimsonvnus,mrchicken_t,ngochao2808,rain114,tunhien205,xkplitrz,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status