TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 110 Đầu tiênĐầu tiên 123451353103 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 550

Chủ đề: Cổ Đạo Kinh Phong - Cổ Đạo Kinh Hồng (Quyển 30 - Chương 680)

  1. #11
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 10 : Sơ thí thân thủ

    Dịch : mts86vt
    Biên dịch : Sở Phong
    Biên tập : Bảo Bảo

    Nguồn : www.tangthuvien.com


    Ván cờ kết thúc, mọi người cũng phân tán mỗi người mỗi ngã, Ngụy Đích và thanh bào nữ tử kia không biết đã rời khỏi đây lúc nào, Sở Phong và Mộ Dung cùng nhau xuống núi, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

    Mộ Dung nói:
    - Sở huynh mới bước vào giang hồ liền phá ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh, có thể nói nhất cử thành danh a!

    Sở Phong nói:
    - Mộ Dung huynh chớ pha trò ta, con người ta không có gì, chính là tự mình biết mình, nếu như không phải bạch y cô nương kia rút kiếm tương trợ, còn có Mộ Dung huynh thay ta ném thạch, ta đã sớm thành trò cười rồi, một lần ném thạch kia vừa rồi của Mộ Dung huynh thực sự là tiêu sái, thật làm cho ta ước ao!

    Sở Phong nói xong phất phất ống tay áo, học hình dạng Mộ Dung cuốn áo vung thạch.

    Mộ Dung nở nụ cười, nói:
    - Chút tài mọn, há để nhắc đến.

    Sở Phong kinh ngạc nói:
    - Thế này mà chỉ là chút tài mọn? Vậy ta đây tính là gì chứ, tiểu kĩ của tiểu trùng sao?

    Mộ Dung 'khì' cười một tiếng, tiếng cười này lại như ẩn chứa sự mềm mại tình hoài của thiếu nữ.

    Sở Phong hầu như cho rằng Mộ Dung là nữ cải trang nam, nhịn không được nhìn y từ trên xuống dưới, từ đỉnh đầu đến bộ ngực, lại đến thắt lưng, lại đến gót chân, thân hình Mộ Dung thon dài tuấn mỹ, nhưng mà hiển nhiên đúng là thân nam nhi, xem ra kiều thái chợt hiện đó cùng khí chất tao nhã của y có quan hệ.

    Mộ Dung thấy Sở Phong nhìn chằm chằm vào mình, vội vã thu liễm dáng tươi cười, kiều thái vừa rồi tiêu thất sạch trơn, phục hồi vẻ mặt hào hoa phong nhã.

    Sở Phong cười nói:
    - Mộ Dung huynh, vừa rồi ta còn thật nghĩ đến huynh là nữ phẫn nam trang. Ta nghĩ huynh là từ nhỏ do nha hoàn tỳ nữ hầu hạ đã quen, cho nên có vài phần dáng vẻ của nữ nhi.

    Mộ Dung có chút xấu hổ, Sở Phong nói:
    - Ta nghe nói gia tộc Mộ Dung thế gia rất lớn, đều là ở tại bên trong Mộ Dung sơn trang, huynh là đệ tử của nhà nào?


    - Ta. . .
    Mộ Dung thực sự không biết làm sao trả lời, bản thân chính là Mộ Dung gia chủ mà.

    Sở Phong lại nói tiếp:
    - Mộ Dung thế gia thực sự là khó lường, huynh thân là đệ tử cũng lợi hại như vậy, gia chủ của các người chẳng lẽ không phải là thiên hạ vô địch!

    Mộ Dung thực sự dở khóc dở cười, nếu như nói chính mình là gia chủ Mộ Dung thế gia, hắn chẳng lẽ không phải muốn nhảy cao lên mấy trượng !

    Hắn hỏi:
    - Thân pháp của huynh là sư phụ huynh. . . không, lão đạo sĩ dạy sao?

    - Đúng vậy, thế nào, không tệ chứ?
    Vẻ mặt Sở Phong hơi có chút đắc ý

    Mộ Dung cười cười:
    - Có chút độc đáo, tuy nhiên chỉ là nội kình hơi kém một chút.

    - Lão đạo sĩ cũng nói với ta như vậy, lão còn nói ta lười biếng không chăm chỉ tu luyện nội công, kỳ thực lão so với ta còn lười hơn, mỗi buổi sáng ta còn dậy sớm hơn lão!

    - Mỗi ngày huynh thức dậy lúc nào?
    Mộ Dung kinh ngạc hỏi.

    - Giờ Thìn. ( 7am-9am)
    Sở Phong đáp.

    Mộ Dung nở nụ cười, giờ Thìn thức dậy đối với người luyện võ mà nói, xác thực là rất lười biếng.

    Sở Phong thấy Mộ Dung cười, bèn hỏi:
    - Còn huynh thì thức dậy lúc nào?

    - Giờ mẹo.( 5am-7am)
    Mộ Dung đáp.

    - A! Sớm như vậy! Thảo nào nội kình lợi hại như thế. Kỳ thực giờ mẹo ta cũng đã tỉnh, chỉ là còn nằm ở trên giường.

    - Huynh làm gì ở trên giường mà lâu tới một canh giờ?
    Mộ Dung kinh ngạc nhìn Sở Phong.

    Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
    - Cho nên lão đạo sĩ nói ta lười biếng.

    Mộ Dung nở nụ cười, hỏi:
    - Thời gian huynh luyện công được bao lâu rồi?

    - Mười năm.
    Sở Phong đáp.

    - Mười năm?
    Mộ Dung rất giật mình.

    Sở Phong có phần đỏ mặt, nói:
    - Có phải là rất kém cỏi không, mười năm mà tu vi mới có chút như thế?

    Sở Phong không biết, Mộ Dung giật mình là do hắn luyện công mới chỉ mười năm, nhưng lại đã có tu vi như vậy.

    Hai người bất tri bất giác đi tới dưới chân núi, Sở Phong đột nhiên nói:
    - Từ khi ta xuống núi tới nay, còn chưa có cùng người khác giao thủ qua, Lão đạo sĩ nói ta sau khi xuống núi, phải thường xuyên cùng cao thủ luận bàn so chiêu, như vậy mới có thể đề thăng, không bằng ta cùng Mộ Dung huynh luận bàn được chứ.

    Nói xong "Cheng" rút ra trường kiếm.

    Mộ Dung thấy hắn kiếm cũng rút ra, nghĩ không luận bàn cũng không được, chỉ có nói:
    - Vậy mời Sở huynh ra chiêu đi.

    - Huynh không rút kiếm?
    Sở Phong thấy Mộ Dung hai tay trống không, hỏi.

    Mộ Dung hơi cười:
    - Ta luôn lấy hai tay đối địch, Sở huynh cứ việc ra chiêu.

    Sở Phong thầm nghĩ: ống tay áo của hắn phất một cái cũng lợi hại như vậy, nếu như rút kiếm, ta đây còn chống đỡ thế nào được! Vì vậy nói:
    - Được rồi, Mộ Dung huynh, mời xem chiêu!

    Nói một kiếm chém tới vai Mộ Dung.

    Mộ Dung hơi nghiêng người né tránh ,Sở Phong không thu lại kiếm thế, lật ngang thanh kiếm, quét ngang ngực Mộ Dung. Mộ Dung bị kinh hãi, thắt lưng cong về phía sau, đầu gần như chạm đất, thân thể quả thực như không có đầu khớp xương, tránh được một kiếm này. Sở Phong thuận thế hồi kiếm đâm thẳng bụng dưới Mộ Dung, Mộ Dung nhảy ra phía sau, mũi kiếm đã cách y phục của y không tới một tấc, nhưng vẫn chưa chạm vào y.

    Mộ Dung xuất thủ, tả chưởng hướng cổ tay cầm kiếm của Sở Phong, Sở Phong vội vã thu kiếm, Hữu chưởng của Mộ Dung đã chụp về phía ngực hắn, Sở Phong thân xoay tròn, lách tới phía bên phải Mộ Dung, trường kiếm chém thẳng vào cánh tay phải Mộ Dung. Tay phải Mộ Dung cong lại, khuỷu tay tấn công vào bụng Sở Phong, Sở Phong vội dùng tả chưởng ngăn cản, "Bụp" bị đánh văng ra hai bước, Mộ Dung cũng không có thừa cơ áp sát.

    Sở Phong thở nhẹ một tiếng, một kiếm bình bình xuất ra, Mộ Dung thầm cả kinh: Sơ khai thái cực Thái Cực kiếm pháp! Y một chưởng đẩy ra kiếm phong, theo thẳng tới ngực Sở Phong, Sở Phong trường kiếm cắt xuống, dẫn xuyên quy hải, hóa đi chưởng kình của Mộ Dung, lại rung động trường kiếm, nhất khí hóa tam thanh, phân vào mi tâm Mộ Dung, yết hầu cùng phần bụng. Mộ Dung dao động thân mình, đã chuyển tới phía sau Sở Phong, hữu chưởng chụp thẳng giữa lưng Sở Phong. Sở Phong chỉ có lăng không tung lên, Mộ Dung cũng lăng không bay lên, song chưởng tề phách, hài lòng cho rằng lần này có thể đánh Sở Phong rớt xuống đất, ai ngờ Sở Phong phút chốc xoay thân, đầu dưới chân trên, trường kiếm vạch tới Mộ Dung đang lăng không mà lên, song chưởng Mộ Dung vỗ lên thân kiếm, mà Sở Phong nương theo chưởng kình Mộ Dung trở mình ra hai trượng xa, phiêu nhiên hạ xuống, Mộ Dung không khỏi gật đầu.

    Sở Phong ưỡn thẳng trường kiếm, lại bắt đầu công kích, hai người nhất thời ngươi tới ta đi, đánh được hăng say. Mộ Dung vô cùng kinh ngạc, kiếm pháp của Sở Phong tương đối tinh thâm, thậm chí có thể nói đã vi nhập kiếm đạo, chỉ là nội kình không đủ cùng với thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu, còn có vẻ non nớt, nhưng năng lực ứng biến của hắn vượt quá thường nhân cũng quả thực làm cho Mộ Dung thán phục không ngớt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi mts86vt, ngày 22-05-2011 lúc 11:01.
    ---QC---


  2. Bài viết được 89 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chaubathong2008,DarkTime,gautruc01,hiepkhachsitinh395,hoangminhdao,huynhvanthaobtls,
  3. #12
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 11: Tương ước hữu kỳ

    Dịch : mts86vt
    Biên dịch : Sở Phong
    Biên tập : Bảo Bảo

    Nguồn : www.tangthuvien.com


    Sở Phong và Mộ Dung đánh nhau một lúc thì Sở Phong đã mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng tất cả đều biến hóa nhưng Mộ Dung thủy chung vẫn khí định thần nhàn, thong dong tiêu sái.

    "Cheng!" Sở Phong đem kiếm hồi vỏ, Mộ Dung cũng thu hồi song chưởng, Sở Phong thở gấp nói:
    - Mộ Dung huynh quả nhiên cao cường, lần luận bàn này thật làm cho tiểu đệ nhận được nhiều ích lợi.

    Mộ Dung mỉm cười, nói:
    - Kiếm pháp của Sở huynh cũng làm cho người kinh ngạc.

    - Ai, đừng pha trò ta, nếu không phải Mộ Dung huynh mọi nơi đều hỗ trợ, ta có lẽ không được qua mấy chiêu. Con người ta không có gì, chỉ là có tự mình biết mình.

    Mộ Dung nở nụ cười, Sở Phong lại nói:
    - Mộ Dung huynh, huynh nói kiếm pháp của ta có điểm nào còn thiếu sót?

    - Kiếm pháp Sở huynh kỳ thực đã tương đối không tầm thường rồi.
    Mộ Dung đáp.

    Sở Phong cau mày:
    - Mộ Dung huynh nói như vậy quá khách khí rồi, ta cũng không muốn Mộ Dung huynh nói cho có lệ với ta.

    Mộ Dung ngẩn ra, nói:
    - Kiếm pháp của Sở huynh vừa cương vừa nhu, bác đại thâm diệu, nếu như nói còn thiếu sót, chính là thiếu một cổ sát kình!

    - Sát kình?

    - Không sai! Chính là nói Sở huynh xuất thủ còn chưa đủ độc ác, điều này mặc dù cùng vấn đề công lực không đủ của Sở huynh có quan hệ, nhưng chủ yếu là Sở huynh lòng dạ nhân hậu. Huynh với ta hiện tại là tùy ý luận bàn, điểm đến liền ngừng, đây cũng không có là gì, nhưng nếu là cùng người khác chiến đấu sinh tử, vậy thì rất hung hiểm. Sở huynh tâm địa thiện lương, cho nên xuất kiếm bất tri bất giác lưu lại đường sống, nhưng cao thủ tranh chấp, đều không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, nào cho phép một chút trắc ẩn nào. Huynh đối với người khác có tấm lòng trắc ẩn, người khác chưa hẳn đối với huynh như vậy. Hình như vừa rồi tại trên núi, khi huynh lựa chọn đi nước cờ 3- 3 thì ta hiểu tâm tư của huynh, huynh không đành lòng bóp chết quân đen, cũng không muốn quân trắng bị diệt, nhưng trong chốn giang hồ không có việc vẹn toàn đôi bên như vậy, huynh đây là lòng dạ đàn bà, sẽ hại bản thân. Huynh phải nhớ kỹ, tại trong chốn giang hồ huynh không muốn giết người, người khác cũng sẽ giết huynh!

    Sở Phong ngạc nhiên một lúc lâu, mới nói:
    - Mộ Dung huynh, sao huynh lại đem giang hồ nói được đáng sợ như vậy.

    - Sở huynh, huynh sơ thiệp giang hồ nên chưa trải qua sinh tử, lại độc thân lang bạt, không nơi nương tựa vào, huynh phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi!
    Mộ Dung trong lời nói mang theo sự quan tâm.

    - Buổi nói chuyện này của Mộ Dung huynh, ta sẽ nhớ kỹ. Kỳ thực hành tẩu giang hồ, thực sự không giết người không được sao?
    Sở Phong vẫn chưa hiểu lắm.

    Mộ Dung nhìn hắn nói:
    - Nếu như huynh chưa bao giờ nghĩ tới giết người, còn không bằng rời khỏi giang hồ đi!

    Sở Phong nở nụ cười, nói:
    - Không thể nào, ta mới xuống núi không tới vài ngày thì huynh đã muốn ta chậu vàng rửa tay? Ta còn muốn trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ chứ.

    Mộ Dung cũng nở nụ cười.

    Sở Phong lại hỏi:
    - Mộ Dung huynh, huynh thì lúc nào bắt đầu mới bước chân vào giang hồ?

    Mộ Dung nói:
    - Ta mười tám tuổi xuất đạo, hiện tại cũng có bốn năm.

    - A, Mộ Dung huynh so với ta thì mạnh mẽ hơn nhiều, ta hiện tại mới xuống núi. Ai, Mộ Dung huynh, huynh khi mới xuất đạo, võ công có cao như ta bây giờ không?

    Mộ Dung hầu như muốn bật cười, tuy nhiên vẫn là chịu đựng.

    - Mộ Dung huynh không cần ngại, cứ nói thẳng là được, ta sẽ không chế nhạo huynh.

    Mộ Dung không thể tránh được, chỉ có nói:
    - Võ công của ta lúc đó so với Sở huynh kém xa.

    Sở Phong vừa nghe liền vui vẻ, nói:
    - Vậy ta chẳng phải rất nhanh là có thể vượt qua Mộ Dung huynh rồi sao?

    - Đúng vậy, nếu như Sở huynh siêng năng luyện công một chút, mỗi ngày có thể thức dậy giờ mẹo, rất nhanh là có thể vượt qua ta.
    Mộ Dung lại nói rất nghiêm túc.

    Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
    - Cái này... thì hơi khó àh.

    Mộ Dung nhịn không được "Khì" nở nụ cười.

    Sở Phong lại hỏi:
    - Mộ Dung huynh, huynh bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy, có thể có... có thể có...

    Mộ Dung thấy Sở Phong giọng điệu úp úp mở mở, kỳ quái hỏi:
    - Sở huynh có cái gì muốn hỏi, không ngại nói thẳng?

    Sở Phong nói:
    - Ta là muốn hỏi Mộ Dung huynh có thể gặp nữ tử ngưỡng mộ trong lòng chưa?

    Mộ Dung ngạc nhiên nhìn Sở Phong, thực sự nghĩ không ra hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, bèn nói:
    - Huynh vì sao phải hỏi cái này?

    Sở Phong đáp:
    - Ta nghe lão đạo sĩ nói, trong chốn giang hồ nữ tử mỗi người đều là xinh đẹp phi phàm, thì ra thật đúng là như vậy, lão muốn ta sau khi xuống núi cưới tám, mười người nương tử mới có thể trở về núi gặp lão.

    - Hả?
    Mộ Dung ngạc nhiên nói:
    - Lão đạo sĩ của huynh thật có chút... có chút...

    - Có chút cái gì?
    Sở Phong hỏi.

    - Có chút già mà không đứng đắn.
    Mộ Dung đáp.

    - Cũng không phải, cha ta cũng từng nói qua với ta như vậy, chỉ có điều lại để cho mẹ ta nghe được, nên đã hung hăng mắng ông một chầu.

    Mộ Dung thực sự nhịn không được "Khì" bật cười, hỏi:
    - Cha mẹ của huynh hiện tại thế nào?

    Hai mắt Sở Phong đột nhiên phát lên một tia buồn bã bi thương, Mộ Dung trong lòng chấn động, thiếu niên trước mắt nhìn như vô ưu vô lự này nguyên lai cất dấu bi thương rất lớn, xem ra lời nói vô tâm của mình nhất định là đã chạm đến nỗi đau nơi nội tâm hắn.

    Y vội vã chuyển hướng câu chuyện hỏi:
    - Hiện tại Sở huynh tính toán đến đâu rồi?

    Sở Phong phục hồi lại thần sắc, đáp:
    - Ta muốn đi sông Tiền Đường xem một lần.

    - A, vậy thì huynh đi không đúng thời gian rồi. Thủy triều của Sông Tiền Đường là thiên hạ kỳ quan, nhưng hiện tại là vào tháng 8, tháng 9, mà còn nhằm vào ngày 18/8 là hùng vĩ nhất, hiện tại đi thì gió êm sóng lặng thôi.

    Sở Phong cười, nói:
    - Chỉ là tùy tâm mà tới, nào có quan tâm đến thủy triều.

    Mộ Dung cười nói:
    - Sở huynh thực sự là người hào hiệp.

    - Mộ Dung huynh, huynh nhất định đã thấy qua thủy triều ở sông Tiền Đường rồi chứ?

    - Không dối gạt Sở huynh, ta mặc dù tại Cô Tô, nhưng chưa bao giờ đi qua Tiền Đường xem thủy triều.

    - Thật sao?
    Sở Phong kinh hỉ nói:
    - Vậy ngày thủy triều ở sông Tiền Đường không bằng chúng ta cùng nhau đi xem một chút, có người làm bạn càng hào hứng.

    - Vậy ngày 18/8, ta ngay tại bờ sông Tiền Đường chờ Sở huynh.

    - Một lời đã định!

    - Một lời đã định!

    - Ai, Mộ Dung huynh, nếu như lúc đó ta chưa tới, huynh cũng không được phép nhìn lén đó?
    Sở Phong nghiêm trang nói.

    Mộ Dung nở nụ cười, dáng tươi cười đó tuyệt đối so với hàng ngàn cánh đào hồng còn xinh đẹp hơn.

    - Yên tâm, ta sẽ không nhìn lén!

    - Ta và Mộ Dung huynh gặp nhau thực sự hơi trễ, không thì hiện tại cùng đi xem sông Tiền Đường một cái có phải tốt không?
    Sở Phong nhìn Mộ Dung, vẻ mặt chờ đợi.

    - Ta. . .

    Mộ Dung đang muốn nói, chợt có một người vội vã đi tới, thi lễ với Mộ Dung, nói:
    - Thiếu chủ, có truyền thư khẩn cấp!

    Nói xong xuất ra một mảnh giấy, hai tay đưa cho Mộ Dung. Mộ Dung tiếp nhận vừa nhìn thì thầm kinh hãi, trên mặt lại bất động thanh sắc, nói:
    - Biết rồi, ngươi trở về đi.

    - Vâng!
    Người nọ ly khai.

    - Sao hắn gọi huynh là thiếu chủ?
    Sở Phong kinh ngạc hỏi.

    - Bọn họ chẳng qua là đã quen xưng hô như vậy thôi.
    Mộ Dung đáp.

    - À.

    - Sở huynh, ta lập tức phải đi rồi, từ biệt nơi này, sau này còn gặp lại!

    Sở Phong thấy y bỗng nhiên nôn nóng như vậy, vội vã hỏi:
    - Mộ Dung huynh, có phải là có chuyện gì? Có cần tiểu đệ hỗ trợ không?

    Mộ Dung mỉm cười, nói:
    - Không có gì, chỉ là có chút việc phải lập tức xử lý, không tiện nán lại!

    Sở Phong có phần không nỡ:
    - Mộ Dung huynh, huynh là người bằng hữu đầu tiên mà ta nhận thức khi mới vào giang hồ, ngày đại thọ tám mươi của Giang lão tiền bối, huynh nhất định phải tới, tiểu đệ muốn cùng huynh đối ẩm mấy chén!

    Mộ Dung nhìn Sở Phong, ánh mắt có phần cổ quái, sau đó nói:
    - Một lời đã định!

    - Một lời đã định!

    Vì vậy hai người phân đường mà đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi mts86vt, ngày 14-08-2012 lúc 10:39.

  4. Bài viết được 85 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chaubathong2008,chutuoc0008,DarkTime,gautruc01,hiepkhachsitinh395,hoangminhdao,huynhvanthaobtls,
  5. #13
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 12 : Đao quang sạ hiện

    Dịch : mts86vt
    Biên dịch : Sở Phong
    Biên tập : Bảo Bảo

    Nguồn : www.tangthuvien.com


    Khi Sở Phong đi tới sông Tiền Đường thì trăng đã lên đầu cành. Hắn còn chưa đi tới bờ sông, nhưng lại thấy được một thân ảnh yểu điệu đang ở bờ sông dựa vào lan can nhìn ra xa, chính là thanh bào nữ tử lần trước tại trên núi Cổ Đãng mở miệng chỉ điểm mình. Nàng vẫn được che mặt bằng lụa mỏng xanh, mà hai tỳ nữ một tả một hữu đứng ở bên cạnh.

    Thanh bào nữ tử đứng nghiêng ở bờ sông, ánh trăng trong vắt chiếu vào bộ thanh y của nàng cùng với mái tóc đen tú lệ, hiện vẻ điềm tĩnh u nhã không gì sánh được. Sở Phong cũng không muốn phá hư cảnh vật tuyệt vời như thế này, vì vậy ẩn thân một chỗ, lẳng lặng thưởng thức.

    Mặt sông vô cùng bình tĩnh, chỉ có cơn gió nhẹ nhàng êm dịu lướt qua, sông Tiền Đường dưới bóng đêm tĩnh lặng khác thường, thanh bào nữ tử kia hiển nhiên đang chìm đắm tại trong sự tĩnh lặng này.

    Bỗng đâu đao quang chợt hiện, hai thân ảnh hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, hai thanh lợi đao sáng loáng nhằm thẳng yết hầu thanh bào nữ tử. Lần này quá đột nhiên không hề có sự báo trước, Sở Phong muốn ra tay cứu giúp cũng không kịp.

    Tuy nhiên hai tỳ nữ bên người thanh bào nữ tử lại thân mang võ công nên vẫn một mực ngưng thần đề phòng, vừa nghe tiếng vang lạ, lập tức đưa tay kéo tại bên hông, rút ra nhuyễn kiếm lao tới nghênh đón.

    Nguyên lai bên hông hai tỳ nữ này đều là ngầm quấn quanh một thanh nhuyễn kiếm rất mỏng, tùy thời bảo hộ thanh bào nữ tử.

    Một trận âm thanh "Keng keng" đao kiếm va chạm vang lên, còn kèm theo vài tiếng quát.

    Sở Phong thấy rõ, hai sát thủ kia một thân trang phục võ sĩ Đông Doanh, cả người bọc hắc y chỉ lộ ra hai mắt, nhìn thân hình thập phần thanh tú, hình như còn là nữ. Lợi đao trong tay họ cũng là đao võ sĩ đặc biệt của võ sĩ Đông Doanh. Loại đao này vừa kiên cố lại vừa sắc bén, đồng thời sở hữu uy lực bổ chém cùng đâm thẳng, xứng đôi với loại đao như vậy tất không phải là kẻ bình thường.

    Quả nhiên, hai Đông Doanh sát thủ kia đao pháp cao ngoài dự đoán, vả lại hung ác quỷ dị, từng nhát đao đều trí mạng, hơn nữa hai người phối hợp ăn ý, hai tỳ nữ rất nhanh bị vây vào hạ phong.

    Thanh bào nữ tử hiển nhiên không rành một chút võ công nào, nhìn đao quang kiếm ảnh tại trước mắt giao nhau chớp động, từ lâu thất kinh lộ vẻ sợ hãi. Hai tỳ nữ kiếm pháp cũng coi như không tệ, tuy nhiên rốt cuộc vẫn không phải đối thủ, vả lại còn phải phân tâm bảo hộ thanh bào nữ tử nên nhất thời cực kỳ nguy hiểm. Bọn họ nghĩ che chở thanh bào nữ tử rút đi, nhưng phía sau đó là sông Tiền Đường, lui cũng không thể lui.

    Đao quang đã vài lần đột nhập vào sự phòng hộ của kiếm ảnh, đã xẹt qua bên yết hầu thanh bào nữ tử. Sở Phong thấy tình thế nguy cấp, thân hình lóe lên, tại giữa đao quang kiếm ảnh đột phá xuyên vào, đưa tay ôm lấy eo của thanh bào nữ tử, thân hình tung lên, đầu ngón chân đạp tại trên lan can, mang theo thanh bào nữ tử lăng không nhảy ra xa mấy trượng.

    Hai tên sát thủ lấy làm kinh hãi, quay người lại, đang muốn lao tới chặn lại Sở Phong, Sở Phong bỗng chốc giương tay lên, "Vù! Vù!" Hai quân cờ một đen một trắng chia ra tấn công vào hai người. Hai người bạt đao ngăn cản, "Keng!Keng!" hai tiếng, một quân cờ bị ngăn cản rơi xuống đất, một quân khác thì bị chắn bay xuống sông Tiền Đường. Sở Phong lại thừa dịp rảnh tay này lại kéo thanh bào nữ tử chạy ra xa mấy trượng. Hai sát thủ đang muốn truy đuổi nhưng hai tỳ nữ đã vung lên song kiếm gắt gao ngăn trở.

    Sở Phong ôm thanh bào nữ tử liên tục phi nước đại, xoay trái lách phải. Thanh bào nữ tử chỉ cảm thấy tiếng gió vi vu tại hai bên tai, mái tóc dài tung bay, thoáng như cưỡi mây đạp gió, nàng vẫn chưa bao giờ thử qua cảm giác như vậy nên nhất thời vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, bởi vì không biết người đang ôm mình là ai, sẽ mang bản thân đi đâu, sẽ làm gì mình ,nên không thể làm gì khác hơn là thấp thỏm bất an để tùy ý bị ôm chạy đi vội vã.

    Sở Phong chạy cực nhanh, đã vòng quanh một vòng lớn, nhưng không ngờ lại chạy về bên sông Tiền Đường, trở lại chỗ vừa rồi thanh bào nữ tử đứng dựa vào lan can.

    Hắn buông thanh bào nữ tử ra, thanh bào nữ tử nhận ra là Sở Phong, kinh ngạc nói:
    - Là ngươi?

    Sở Phong cười cười nói:
    - Không ngờ sao?

    Thanh bào nữ tử cuối cùng cũng yên lòng, rồi lại giật mình hỏi:
    - Công tử sao lại mang ta tới chỗ này?

    Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
    - Ta cũng không biết nên mang cô nương đến nơi nào, không thể làm gì khác hơn là lại nhớ tới nơi đây.

    Thanh bào nữ tử ngạc nhiên nói:
    - Vạn nhất hai tên sát thủ kia quay lại...

    Sở Phong vội vàng nói:
    - Không sợ, hai tên sát thủ kia nếu thấy ta đã cứu cô đi ở chỗ này thì sẽ không ngờ tới ta lại mang cô về nơi này. Nói thật, ta đối với nơi đây không quen thuộc lắm, chạy bậy bạ ngược lại càng dễ chạm phải bọn họ, huống hồ...

    Sở Phong nhìn từng đợt sóng trong vắt trên mặt sông Tiền Đường, lại nói:
    - Cho dù hai tên sát thủ kia có tìm đến nơi đây, ta cũng có biện pháp bảo hộ cô nương.

    Thanh bào nữ tử không có lên tiếng.

    Sở Phong xoay người nhìn phía sông Tiền Đường, nói:
    - Cái gì tới sẽ tới, không cần lo lắng, Chúng ta sao không thưởng thức đêm trăng ở sông Tiền Đường một hồi?

    Thanh bào nữ tử cũng xoay người, hai người sóng vai đứng ở bờ sông, dựa vào lan can mà nhìn. Mặt sông ánh nước trong vắt, gió mát lướt nhẹ qua, ánh trăng trong sáng cũng lẳng lặng nằm ở trong lòng sông, nhẹ nhàng bập bềnh.

    Thanh bào nữ tử lo lắng nói:
    - Không biết hai tỳ nữ của ta ra sao?

    Sở Phong an ủi:
    - Cô không cần lo lắng, mục đích của hai tên sát thủ kia chính là cô, cô đã thoát thân, bọn họ trái lại càng an toàn.

    - Thật sao?
    Thanh bào nữ tử một đôi mắt mỹ lệ động nhân nhìn Sở Phong.

    - Ừh.
    Sở Phong gật đầu và hết sức khẳng định. Kỳ thực trong lòng hắn cũng không có yên lòng, nhưng hắn phải làm cho nữ tử yếu nhược này vừa rồi bị chấn kinh được an tâm hơn.

    Đạt được câu trả lời khẳng định của Sở Phong, thanh bào nữ tử quả nhiên chậm rãi bình tĩnh trở lại, nói:
    - Vừa rồi thực sự là có được công tử tương cứu.

    Sở Phong cười nói:
    - Cũng là cơ duyên xảo hợp, nói đến ta còn chưa cảm tạ qua cô nương tại trên núi Cổ Đãng đã chỉ điểm mà!

    - Chỉ là việc nhỏ há để nhắc đến, nhưng thật ra công tử tự mình thí quân, chủ động tiêu kiếp, thực sự là long trời lở đất, làm cho người xem hết sức thỏa mãn!

    - Long trời lở đất?
    Sở Phong không ngờ nàng sẽ dùng từ này tới khen mình.

    - Đích xác là long trời lở đất, cổ kim mới thấy!

    - Cô nương thực sự quá khích lệ. Nếu không có cô nương trước đó nhiều lần chỉ điểm, kích phát tinh thần của tại hạ, ta cũng sẽ không lớn mật mà tiêu kiếp! Ta cũng hiểu được có chút khó tin!
    Sở Phong thật là có vài phần lâng lâng.

    Thanh bào nữ tử không khỏi nhếch miệng, nhưng không có cười ra tiếng.

    Sở Phong ngược lại than tiếc nói:
    - Tuy nhiên ta tới cùng vẫn là thua.

    - Vậy công tử có hối hận khi chủ động tiêu kiếp không?

    - Không có!

    - Nếu như không có một nước cờ đó của công tử, ván cờ đó cũng chỉ là tứ kiếp liên hoàn hiếm thấy mà thôi, nhưng một nước đi đó công tử, ván cờ biến thành thí quân phá kiếp diệu tuyệt thiên cổ!

    Sở Phong nói:
    - Ta dám phá kiếp, là bởi vì ta muốn thử nghiệm, muốn mạo hiểm, cô có phải là cảm thấy ta chỉ là gặp may, vô cùng lỗ mãng không?

    - Không đâu, nếu như công tử không có sự đáp trả ở phía sau thì sẽ là lỗ mãng ngu dốt, nhưng nước cờ 'ám độ trần thương' lúc sau của công tử , làm thế thắng bại biến đổi lại biến, đủ thấy công tử dũng lược hơn người, cũng không ngu dốt!

    - Nhưng từ xưa cuối cùng lấy thành bại luận anh hùng!

    - Nhưng một nước cờ đó của công tử, cũng chỉ có anh hùng chân chính mới có khí khái như vậy!

    Sở Phong cười ha ha, nói:
    - Cô nương quá khích lệ ta, còn đem ta trở thành anh hùng nữa, ta cũng chưa làm qua cái việc kinh thiên động địa gì!

    Thanh bào nữ tử cười nói:
    - Anh hùng cũng không nhất định phải làm việc kinh thiên động địa.

    - Tỷ như việc gì chứ?
    Sở Phong hỏi.

    - Tỷ như Tôn Thúc Ngao.
    Thanh bào nữ tử đáp.

    - Tôn Thúc Ngao?
    Sở Phong gãi gãi đầu.

    - Công tử nghe qua chuyện Tôn Thúc Ngao cùng rắn hai đầu chưa?
    Thanh bào nữ tử hỏi.

    - Nói đi nghe một chút.
    Sở Phong dựng thẳng lên hai lỗ tai, bởi vì có chuyện xưa để nghe.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi mts86vt, ngày 22-05-2011 lúc 11:01.

  6. Bài viết được 80 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chutuoc0008,DarkTime,gautruc01,hiepkhachsitinh395,hoangminhdao,huynhvanthaobtls,
  7. #14
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 13 : Tiền Đường giang nguyệt

    Dịch : mts86vt
    Biên dịch : Sở Phong
    Biên tập : Bảo Bảo

    Nguồn : www.tangthuvien.com


    Thanh bào nữ tử nói:
    - Vùng Trung Nguyên các người có một truyền thuyết, ai thấy rắn hai đầu thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tôn Thúc Ngao tuổi nhỏ khi đi chơi trở về gặp phải rắn hai đầu, sau khi về nhà lo lắng không ăn. Mẫu thân hỏi y nguyên do, Tôn Thúc Ngao nói: 'Hôm nay ở trên đường con nhìn thấy một con rắn hai đầu, con nghe nói, ai thấy rắn hai đầu sẽ chết, con sợ rằng cách chết không xa.' mẹ của y lại hỏi: 'Hiện tại con rắn kia đâu?' Tôn Thúc Ngao đáp: 'Con sợ người khác lại nhìn thấy nó nữa, cho nên đem nó chôn rồi.' mẹ y bèn nói:'Con cũng đừng lo, mẹ nghe nói, người có âm đức thì sẽ được phúc trời báo, con sẽ không chết đâu!' Sau đó Tôn Thúc Ngao lên làm lệnh duẫn của Sở quốc, sau này lấy hiền năng nổi tiếng hậu thế. Hành động chôn rắn hai đầu của Tôn Thúc Ngao đó là của anh hùng, công tử nghĩ sao?

    Sở Phong gật đầu, nói:
    - Tự biết thân chết, cũng không quên người khác, xác thực anh hùng.

    Thanh bào nữ tử lại nói:
    - Theo ta thấy, cứu một con cá đang bị mắc cạn hoặc chim bị ngã cành cong, cũng là cử chỉ của anh hùng.

    Sở Phong cười nói:
    - Cô nương thật là thiện tâm.

    Thanh bào nữ tử cười nói:
    - Tấm lòng trắc ẩn, mỗi người đều có. Công tử tại trên núi Cổ Đãng lựa chọn nước đi 3- 3, không phải là không đành lòng bóp chết cờ đen sao?

    Sở Phong cười cười, nói:
    - Lòng dạ cô nương thiện lương như vậy sao lại có người muốn giết chứ? Hai tên sát thủ kia là ai?

    Thanh bào nữ tử lắc đầu:
    - Ta không biết.

    - Nhìn trang phục của họ như là võ sĩ Đông Doanh, chẳng lẽ từng có khúc mắc với cô nương?

    Thanh bào nữ tử vẫn lắc đầu.

    Sở Phong không hỏi thêm, cười nói:
    - Ta thấy cô nương vừa rồi kinh hoàng lúng túng, nhất định là lần đầu gặp phải hiểm cảnh như thế này rồi?

    - Làm cho công tử chê cười.

    Sở Phong nói:
    - Kỳ đạo của cô nương tinh thâm như vậy, vì sao vừa rồi tại trên núi không cùng Quỷ Tử Tiên Sinh đánh một ván cờ?

    - Ta không bằng ông ấy.
    Thanh bào nữ tử nói.

    Sở Phong không đồng ý nói:
    - Chưa từng đấu cờ, vì sao nói không bằng? Ta dù biết rõ không bằng ông ấy nhưng cũng muốn cùng ổng đấu cờ, cho dù xấu mặt, cũng phải biết rằng vì sao mà xấu mặt!

    Thanh bào nữ tử cười nói:
    - Ta không có phóng khoáng như công tử, ta sợ xấu mặt. Huống hồ một ván đó của công tử coi như là ta cùng công tử liên thủ đánh với ông ta, công tử nói đúng hay không?

    Hai người bèn nhìn nhau cười.

    Đêm càng về khuya, sông Tiền Đường càng lộ vẻ tĩnh mịch, mà vầng trăng lưỡi liềm sáng trong kia vẫn lẳng lặng nằm ở trên mặt sông, khẽ bập bềnh.Từng đợt gió sông êm dịu thổi qua quần áo hai người, mà dưới chân từng con sóng nhỏ nhẹ nhàng vỗ lên bờ sông, thật giống như một đôi tình nhân đang tựa sát vào nhau khẽ vuốt ve.

    Thanh bào nữ tử đột nhiên nói:
    - Mọi người đều nói thủy triều trên sông Tiền Đường là thiên hạ kỳ quan, có ai lại để ý đến sự bình thản của nó, sự điềm tĩnh mới càng thêm có giá trị thưởng thức.

    - Cô nương không phải là tới xem thuỷ triều sao?
    Sở Phong hỏi.

    - Không phải, ta biết thủy triều không phải là vào lúc này. Công tử thì sao?

    - Ta cũng không phải, ta chỉ là muốn tới thì tới, không nghĩ tới lại gặp cô.

    Hai người cũng cười cười.

    Sở Phong hỏi:
    - Nghe giọng nói của cô, hình như không phải người Trung Nguyên?

    Thanh bào nữ tử không có trả lời.

    - Cô nương vì sao phải che khuất khuôn mặt?

    Thanh bào nữ tử vẫn không có trả lời.

    - Cô có thể tháo xuống thanh sa quan không?

    Thanh bào nữ tử vẫn không có lên tiếng.

    - Gia đình cô nương tại phương nào?

    Thanh bào nữ tử nhìn con sóng trên mặt sông trong vắt, thủy chung không nói được một lời.

    Sở Phong cười cười, không có hỏi tiếp, quay đầu nhìn phía mặt sông.

    Thanh bào nữ tử lại mở miệng nói:
    - Công tử vì sao phải hỏi những điều này?

    - Ta muốn biết, cho nên hỏi thôi.

    - Nếu như. . . chúng ta lại có cơ hội gặp mặt, ta sẽ tháo xuống thanh sa quan.

    Sở Phong ngạc nhiên nói:
    - Ý của cô nương là sao?

    Thanh bào nữ tử không lên tiếng.

    Sở Phong nói:
    - Kỳ thực chúng ta đã gặp mặt qua ba lần mà?

    - A?
    Thanh bào nữ tử nhìn Sở Phong.

    Sở Phong đưa ngón tay lên bắt đầu đếm:
    - Tại trên sơn đạo Cổ Đãng sơn là lần đầu tiên, tại trên đỉnh Cổ Đãng sơn là lần thứ hai, hôm nay ở chỗ này là lần thứ ba.

    Thanh bào nữ tử nở nụ cười, tiếng cười kia quả thực còn êm tai hơn so với cả hoàng anh xuất cốc.

    Sở Phong chợt hỏi:
    - Cô nương có biết vì sao ta lại đem cô về nơi này không?

    Thanh bào nữ tử ngạc nhiên nói:
    - Không phải công tử đã nói rồi sao? Công tử đối với nơi đây không quen thuộc lắm, nên sợ chạy loạn dễ chạm phải hai tên sát thủ kia.

    Sở Phong lắc đầu:
    - Vừa rồi là lừa gạt cô. Kỳ thực là khi ta bỏ chạy, quẹo trái quẹo phải một lúc, nhất thời ngay cả bản thân ta cũng xoay đến hồ đồ, cuối cùng mới phát hiện lại quay về nơi này.

    Thanh bào nữ tử ngạc nhiên nói:
    - Nguyên lai là công tử bị lạc đường, vậy vừa rồi vì sao. . .

    Sở Phong cười nói:
    - Ta mới vừa rồi nói như vậy là vì để cho cô an tâm, cô ban nãy còn rất hoảng hốt mà.

    - Vậy hiện tại vì sao ngươi lại nói thật?

    - Ta thấy cô nương đã an tâm rồi, cho nên liền ăn ngay nói thật, nói dối dù sao vẫn không tính đại trượng phu, không phải là hành vi của anh hùng!
    Sở Phong thần sắc thập phần nghiêm túc.

    Thanh bào nữ tử hầu như nhịn không được muốn bật cười, nói:
    - Thật không ngờ, võ công công tử cao như thế, vậy mà lại bị. . . lạc đường?

    Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
    - Cái này hình như. . . cùng võ công không có quan hệ gì. Bản thân ta trời sinh không phân biệt được phương hướng, chỉ cần quẹo hai ba lần liền phân không ra phương hướng. Hình như đêm qua khi ta vừa đến Hàng Châu, tìm một gian quán trọ cư trú, sau đó thì trên đường phố đi dạo, ai ngờ đi qua hai ba con đường, quay đầu lại thì đã quên quán trọ ở nơi nào, khổ nhất là ta không có ghi nhớ tên quán trọ kia, đành phải tìm kiếm chung quanh, đi quanh Hàng Châu cả một vòng rốt cuộc mới tìm được, ngay cả chưởng quỹ kia cũng cười ta một trận.

    Thanh bào nữ tử "khúc khích" bật cười:
    - Vậy bây giờ công tử còn nhớ làm sao để quay về quán trọ kia không?

    Sở Phong lại gãi gãi đầu, nói:
    - Nói thật, nhớ thì không nhớ lắm, tuy nhiên không có vấn đề gì, ta đã nhớ kỹ tên quán trọ rồi.

    - Chỉ sợ công tử ngay cả tên quán trọ cũng đã quên.

    - Tên của nó. . . Ôi trời, ta thật đúng là đã quên, nhưng không có vấn đề gì, sáng sớm hôm nay ta đã chuyển tới ở tửu lâu cao nhất Hàng Châu rồi, là Vọng Giang Lâu, liếc mắt là có thể thấy, khẳng định có thể tìm được.

    Thanh bào nữ tử lại cười, tiếng cười quả thật là thanh nhã êm tai.

    Một trận gió nhẹ phất qua, tấm thanh sa che khuôn mặt khẽ bị vung lên, lộ ra cái cằm như bạch ngọc cùng hàm răng trắng như tuyết của nàng, còn có cặp môi kiều nhuận đỏ mọng.

    Sở Phong thấy có chút ngây người, lẩm bẩm nói:
    - Thật đẹp! Cô nương nhất định rất đẹp! Đáng tiếc. . .

    Thanh bào nữ tử nhìn hắn, một hồi lâu, đột nhiên nói:
    - Công tử. . . thực sự muốn ta tháo xuống thanh sa quan?

    Sở Phong đang muốn mở miệng, phía sau chợt có tiếng gió thổi vang lên, Sở Phong bỗng nhiên xoay người, chạy ra phía trước và che ở trước mặt thanh bào nữ tử.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi mts86vt, ngày 22-05-2011 lúc 11:02.

  8. Bài viết được 75 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chaubathong2008,DarkTime,gautruc01,hiepkhachsitinh395,hoangminhdao,huynhvanthaobtls,
  9. #15
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 14 : Bạch ngọc kỳ tử

    Dịch : mts86vt
    Biên dịch : Sở Phong
    Biên tập : Bảo Bảo

    Nguồn : www.tangthuvien.com


    Hai bóng người lướt qua, nhưng là hai tỳ nữ của thanh bào nữ tử. Bọn họ vừa thấy thanh bào nữ tử bình yên vô sự, vừa mừng vừa sợ, nói:
    - Quốc... tiểu thư, cô không sao chứ?

    Thanh bào nữ tử cũng kinh hỉ nói:
    - Ta không sao.

    Đảo mắt lại thấy vết máu loang lổ trên người cả hai, kinh hãi hỏi:
    - Các ngươi bị thương?

    - Chỉ là vết thương nhẹ cũng không đáng ngại, chúng ta bảo hộ không chu toàn, khiến cho tiểu thư bị sợ hãi.

    - Các ngươi không có việc gì là tốt rồi, các ngươi sao lại tìm tới đây?

    - Chúng ta ngăn cản không được bọn họ, thấy bọn họ đuổi theo tiểu thư, chỉ đành theo ở phía sau, theo một đoạn đã theo không kịp. Chúng ta tìm kiếm mọi nơi, không gặp bóng người nào, vì vậy liền trở về, nào ngờ quả thật thấy tiểu thư. Tiểu thư sao lại trở về nơi này?

    Sở Phong đang muốn mở miệng, thanh bào nữ tử vội vàng nói:
    - Vị công tử này đã cứu ta đem đi, nghĩ các ngươi có thể sẽ trở về nơi đây tìm ta, cho nên lại mang ta về chỗ này.

    Sở Phong không khỏi một trận xấu hổ.

    Hai tỳ nữ vội vã hướng Sở Phong khom người nói:
    - Đa tạ công tử cứu tiểu thư.

    Sở Phong cười nói:
    - Ta đột nhiên bắt đi tiểu thư của các cô, các cô sẽ không trách chứ?

    Hai tỳ nữ vội vàng nói:
    - Nếu không có công tử, chúng ta dù cho liều mạng cũng khó bảo vệ tiểu thư chu toàn.

    Sở Phong nói:
    - Nếu các ngươi đã trở về nơi này tìm kiếm, hai sát thủ kia cũng có thể quay trở lại nơi này. Nơi đây không thích hợp ở lâu, vẫn là mau nhanh ly khai!

    Hai tỳ nữ nói:
    - Công tử nói rất đúng, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.

    Đang muốn xoay người, đột ngột "Ơ" khẽ hô một tiếng, cảm thấy dưới chân có chút dị dạng, vừa nhìn xuống thấy có một quân cờ màu đen, vội cúi người nhặt lên đưa cho Sở Phong nói:
    - Đây là quân cờ của công tử.

    Thì ra đây là quân cờ lúc trước hắn bắn ra tập kích hai sát thủ kia, một miếng khác đã bị đánh rớt xuống sông.

    Sở Phong nhận về quân cờ, nói:
    - Chi bằng ta đưa các cô một đoạn đường?

    Hai tỳ nữ nói:
    - Không cần, chúng ta sẽ bảo vệ tốt tiểu thư

    - Vạn nhất các cô gặp lại hai tên sát thủ kia, có thêm một người tiếp ứng cũng tốt hơn?

    - Chúng ta sẽ đi đường cẩn thận.

    Sở Phong còn muốn nói cái gì, thanh bào nữ tử đã nói:
    - Đa tạ tâm ý công tử, có bọn họ bảo hộ là được, chúng ta cũng không muốn liên luỵ công tử.

    Nếu người ta đã mở miệng như vậy, Sở Phong cũng không quá cưỡng cầu, chỉ có nói:
    - Vậy cô nương cẩn thận bảo trọng!

    Thanh bào nữ tử hạ thấp người, đang muốn xoay người,

    - Chờ một chút!
    Sở Phong đột ngột gọi lại, nói:
    - Cô nương có thể nói cho ta biết tên không?

    Thanh bào nữ tử trầm mặc chỉ chốc lát, từ trong lòng lấy ra một quân cờ màu trắng, đưa cho Sở Phong, nói:
    - Công tử vì cứu ta đã đánh mất một quân cờ, vậy ta đem quân cờ bạch ngọc này tặng cho công tử, mặc dù không phải là trân bảo quý hiếm gì, cũng một chút bày tỏ lòng biết ơn.

    Hai tỳ nữ "A" khẽ hô một tiếng, trừng lớn mắt nhìn thanh bào nữ tử.

    Sở Phong thấy bàn tay thanh bào nữ tử như cỏ mềm, làn da nõn nà, ngọc chỉ thon thon, trắng khiết ôn nhuận, lòng bàn tay còn cầm một quân cờ bằng ngọc trắng bóng trong suốt, Sở Phong nhìn cũng đã quên nhận lấy quân cờ bạch ngọc. Hai tỳ nữ ho nhẹ một tiếng, Sở Phong mới ngạc nhiên hoàn hồn, vội vã đưa tay tiếp nhận quân cờ bằng ngọc, chỉ cảm thấy quân cờ ấm áp trơn bóng, nắm trong tay có một loại cảm giác thoải mái rất kỳ diệu.

    - Công tử, từ biệt nơi này, bảo trọng!

    Sở Phong ngẩng đầu lại nhìn lên, thanh bào nữ tử đã theo hai tỳ nữ tiêu thất tại trong bóng đêm mênh mông.

    Sở Phong đem quân cờ bằng ngọc thu vào trong lòng, liếc mắt nhìn ánh trăng đêm dưới sông Tiền Đường, đang chuẩn bị rời đi, hai lỗ tai phút chốc dựng thẳng lên, sau đó phi thân nhảy xuống bờ sông, thân người thoáng như thằn lằn dính sát vào bờ tường, nước sông ngay sát bên chân thấm vào từng chút.

    "Vù, vù" có hai bóng đen lướt tới bờ sông, chính là hai tên sát thủ Đông Doanh vừa rồi muốn giết thanh bào nữ tử. Hai người nhìn lướt qua mọi nơi, không thấy bóng người nào, một người trong đó nói:
    - Tỷ tỷ, bọn họ sao dám trở lại nơi đây, không bằng đến nơi khác xem sao?

    Thanh âm thập phần mềm mại, quả nhiên là nữ, vả lại giọng nói không quá thuần khiết, hiển nhiên cũng không phải người Trung Nguyên.

    Một người khác nói:
    - Bỏ đi, hiện tại đã rất khó tìm được bọn họ.
    Thanh âm cũng rất mềm mại, nghe giọng điệu hình như là hai tỷ muội.

    - Thực sự là đáng tiếc, mắt thấy sắp đắc thủ được rồi, không biết ở đâu chui ra một tiểu tử thối, cố gắng đoạt người đi!

    - Nhìn thân pháp của tiểu tử kia, thân thủ có lẽ không kém.

    - Thanh bào nữ tử kia thì ra không biết một chút võ công nào, không biết môn chủ vì sao phải giết cô ta? Tỷ tỷ có biết thân phận của cô ta không?

    - Chúng ta là sát thủ, chuyện gì không được biết thì sẽ không nên hỏi, nhất là tại trước mặt môn chủ, tuyệt không thể hỏi nửa câu, nghìn vạn lần phải nhớ kỹ!

    - Biết rồi tỷ tỷ. Chúng ta hiện tại làm gì? Giết không được cô ta làm sao giao phó với môn chủ đây?

    - Cũng may môn chủ chỉ bảo chúng ta tùy thời giết cô ta, cũng không có nói nhất định phải giết được cổ. Chúng ta đi bắt tiểu tử thối kia đem giết là xong, đó cũng là môn quy, ai kêu hắn phá hủy chuyện của chúng ta!

    - Tỷ tỷ nói rất đúng, giết hắn cũng có thể bàn giao cho môn chủ. Tiểu tử kia cũng thật chết tiệt, lại làm hại chúng ta thất thủ, chúng ta từ khi đặt chân đến Trung Nguyên còn chưa từng thất thủ qua bao giờ !

    - Muội đừng đắc ý, cao thủ chân chính của Trung Nguyên chúng ta còn chưa chạm mặt, môn chủ bây giờ cũng chỉ là đang huấn luyện chúng ta mà thôi.

    Sở Phong dán vào trên bờ tường nghe được rõ ràng, âm thầm kinh hãi. Hai nữ võ sĩ này thân thủ so với mình cao hơn rất nhiều, bị bọn họ truy tìm thì cũng không phải là chuyện tốt gì! Nghe giọng nói cùng trang phục bọn họ, nhất định là nữ tử Đông Doanh, chỉ sợ cũng là vừa đặt chân đến Trung Nguyên không lâu, cũng không biết môn phái mà bọn họ nói trong miệng kia đến tột cùng là môn phái nào.

    Hai nữ sát thủ ở trên mặt lại nói thầm một hồi, cuối cùng cũng rời khỏi.

    Sở Phong phi thân trở lại trên bờ, nhìn thoáng qua mọi nơi, không thấy bóng người nào nữa. Hắn lại nhìn sắc trời, đã đến canh tư, bèn ngồi xếp bằng tại bờ sông, đối mặt với nước sông trong vắt, ngưng thần tĩnh khí. Gió mát lướt nhẹ qua, lẳng lặng nghe từng tiếng sóng vỗ, hôm nay xem như là hắn chân chính lần đầu tiên đặt chân vào giang hồ, chỉ cảm thấy mọi thứ vô cùng mới lạ kinh hỉ.

    Hắn nghĩ tới nữ tử ngồi xếp bằng trên Tây hồ phi vũ đánh đàn, tiếng đàn kia thật thoáng như âm thanh của tự nhiên, mà phong thái đánh đàn của nàng càng giống như khói lửa nhân gian. Nàng là ai chứ? Tên họ là gì? Vì sao phải phi vũ đánh đàn?

    Hắn lại nghĩ đến nữ tử toàn thân bạch y như tuyết, đầu che dù giấy phiêu nhiên mà đến lại phiêu nhiên mà đi, gương mặt đó như tiên nữ, trắng phau không chút tì vết như vậy, lẽ nào thực sự là tiên tử hạ phàm sao?

    Hắn lại nghĩ tới Mộ Dung, đây chính là vị bằng hữu đầu tiên mà hắn kết bạn khi mới gia nhập giang hồ, hắn cảm thấy bản thân cùng Mộ Dung có một loại hợp ý nói không nên lời.

    Hắn lại nghĩ tới thanh bào nữ tử, tình cảnh vừa rồi sóng vai dựa vào lan can, lại nghĩ tới ván cờ đánh với Quỷ Tử Tiên Sinh, nghĩ nghĩ, bất tri bất giác rơi vào không minh.

    ***

    Ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh tại Cổ Đãng sơn bị một tiểu tử vô danh phá vỡ, tin tức này lan truyền nhanh chóng, khiến cho giang hồ cũng hơi chấn động. Không ai biết lai lịch tiểu tử này, chỉ biết là hắn mới bước chân vào giang hồ, một thân lam sam, lưng đeo trường kiếm cổ, mang theo vài phần ngớ ngẩn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi mts86vt, ngày 22-05-2011 lúc 11:02.

    ---QC---


  10. Bài viết được 75 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chaubathong2008,DarkTime,gautruc01,hiepkhachsitinh395,hoangminhdao,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status