TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 51 của 110 Đầu tiênĐầu tiên ... 41495051525361101 ... CuốiCuối
Kết quả 251 đến 255 của 550

Chủ đề: Cổ Đạo Kinh Phong - Cổ Đạo Kinh Hồng (Quyển 30 - Chương 680)

  1. #251
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 392: Thất Tâm chưởng

    Dịch giả : mts86vt
    Biên dịch : htph
    Biên tập : [STFU]

    Nguồn : www.tangthuvien.com






    Hoa Dương Phi và Mai đại tiểu thư trở lại bên cạnh hai cỗ thi thể đệ tử Hoa Sơn, Hoa Dương Phi nói:
    - Là công tử tóc xõa kia đã giết họ?

    Mai Ảnh Tuyết gật đầu:
    - Mấy tháng trước Không Động có một đệ tử ở dưới chân núi bị người. . . hạ độc thủ, ta tra xét tới phụ cận, thấy bầu trời chợt có tia chớp, giống như tín hiệu cầu cứu, vì vậy vội vàng tới đây, nhưng thấy họ đã bị treo ở trên cây, tên đó đang cầm hai quả tim đang. . . nuốt chửng!

    - Hả? Cô nương nói hắn nuốt tim của hai người? - Hoa Dương Phi vô cùng khiếp sợ.

    Trong Triều Dương cung trên Triều Dương phong Hoa Sơn, chưởng môn Hoa Trấn Nhạc đang xem xét hai cổ thi thể, Hoa Dương Phi, Mai đại tiểu thư thì đứng ở bên cạnh. Chợt Hoa Trấn Nhạc hỏi Mai đại tiểu thư:
    - Mai cô nương, cô nương đã từng thấy kẻ đó nuốt chửng tim của họ?

    - Đúng! Tận mắt nhìn thấy! Ta vừa muốn quát hỏi thì hắn đã nhằm vào ta xuất thủ, may mà Hoa công tử chạy tới kịp!

    - Trong miệng hắn không ngừng cười quái dị?

    - Đúng vậy, có phần phát cuồng!

    - Hắn một câu cũng chưa từng nói qua?

    - Không có, chỉ cười suốt!

    Hoa Trấn Nhạc không có hỏi lại, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng, Hoa Dương Phi nói:
    - Cha, có phải đã phát hiện gì rồi không?

    Hoa Trấn Nhạc nói:
    - Là Thất Tâm chưởng!

    - A?
    Hoa Dương Phi và Mai đại tiểu thư đồng thời kinh hãi.

    Hoa Trấn Nhạc nói:
    - Thất Tâm chưởng là một trong những môn võ công tà môn nhất trong chốn võ lâm, phàm kẻ tu luyện Thất Tâm chưởng thì trước tiên sẽ mất tâm! Cho nên người tu luyện cứ cách một đoạn thời gian sẽ thất tâm mà điên cuồng, tu luyện càng sâu thì càng điên cuồng, phải nuốt tim người sống mới có thể ức chế được!

    Hoa Dương Phi và Mai đại tiểu thư kinh sợ, Hoa Trấn Nhạc nói tiếp:
    - Bởi vậy Thất Tâm chưởng bị coi là cấm học của võ lâm, các phái có người dám học trộm Thất Tâm chưởng, không chỉ phải trục xuất sư môn, còn phải bị người trong thiên hạ truy sát!

    Hoa Dương Phi nói:
    - Nhưng Thất Tâm chưởng đã thất truyền nhiều năm, sao lại. . .

    Hoa Trấn Nhạc nói:
    - Mặc dù tâm pháp sớm đã bị hủy, nhưng vẫn có người âm thầm ghi nhớ, chỉ là len lén tu luyện, không dám lộ diện! Xem ra giang hồ sắp không yên bình!

    - Ý cha là gì?

    - Dương Phi, giang hồ yên bình, những võ công tà môn này sẽ không dám ngang nhiên hiện thế, xem ra cũng phải thông báo cho các đại môn phái khác một tiếng!

    Mai Ảnh Tuyết ở lại trên núi một đêm, ngày hôm sau cáo từ xuống núi. Hoa Dương Phi đưa tiễn tới dưới chân núi, Mai Ảnh Tuyết nói:
    - Hoa công tử không cần tiễn nữa, mời!

    Hoa Dương Phi nói:
    - Mai cô nương dự định đi đâu?

    Mai Ảnh Tuyết nói:
    - Ta dự định tiếp tục điều tra tung tích của người kia, hình như Hoa công tử cũng chuẩn bị đi xa?

    Hoa Dương Phi nói:
    - Ta dự định tương trợ một vị bằng hữu đi Tây Vực!

    - Ờ?

    - Hắn gọi Sở Phong!

    - A? Là hắn à!

    Mai Ảnh Tuyết hơi kinh ngạc:
    - Vị bằng hữu này của công tử hình như danh tiếng không tốt lắm?

    Hoa Dương Phi cười nói:
    - Ta kết giao bằng hữu không quan tâm danh tiếng!

    Mai Ảnh Tuyết nói:
    - Nghe nói hiện tại hắn làm tống giá tướng quân, đang hộ tống công chúa hòa thân?

    - Đúng vậy! Người Ma giáo đang mưu đồ bí mật chặn giết công chúa!

    - Nghe nói chuyện hòa thân lần này quan hệ rất trọng đại, đã như vậy, ta cùng với Hoa công tử hộ tống công chúa một đoạn đường!

    Hoa Dương Phi vui vẻ nói:
    - Như vậy ta thay mặt Sở huynh cảm tạ Mai đại tiểu thư!

    ***

    Xá Thân nhai là địa phương thần bí nhất trên núi Nga Mi, dưới vách núi sâu bao nhiêu thì không người biết được, đứng ở trước Xá Thân nhai, tự có một loại khát vọng thả người bay lên, bởi vậy mấy nghìn năm qua lưu truyền đủ loại truyền thuyết, thậm chí thuật lại từ Xá Thân nhai nhảy xuống thì có thể đắc đạo thành tiên!

    Diệu Ngọc đang ngồi xếp bằng ở trên Xá Thân nhai, đối mặt với biển mây mênh mông trước mắt, dưới biển mây lại sâu không thấy đáy. Nàng khẽ hợp hai mắt, hai tay ngoại phược, ngón giữa hai tay hợp lại dựng đứng, kết Tam Muội Da ấn, Thanh Kim thạch đang đặt ở trên đỉnh đầu nàng.

    Diệu Ngọc bắt đầu thầm vận Thiền Mộc quyết, Thanh Kim thạch từ từ tràn ra một tầng quang mang vàng xanh, quang mang từ từ bao trùm xuống phía dưới, bao lấy toàn thân Diệu Ngọc, Diệu Ngọc rất nhanh tiến nhập vào thiền định, cả người tản ra vẻ linh khiết tinh thuần.

    Trên Kim Đỉnh, Nga Mi thất tử đang luyện kiếm, Diệu Châu và Diệu Tâm đấu với nhau, chợt Diệu Châu thu lại trường kiếm và nói:
    - Diệu Tâm, sao ngươi không tập trung gì vậy? Có phải nghe được Sở công tử lên làm tống giá tướng quân, nên lo lắng đến an nguy của người ta?

    Diệu Tâm đỏ mặt:
    - Diệu Châu, ngươi nói bậy gì đấy?

    Diệu Ngôn ngắt lời:
    - Hơn phân nửa là đúng rồi, Sở công tử người ta tới cùng đã khoác cho Diệu Tâm một bộ trường sam, còn ôm qua nữa mà!

    Mặt Diệu Tâm càng hồng:
    - Diệu Ngôn, ngay cả ngươi cũng dám nói bậy, cẩn thận ta xé nát cái miệng ngươi bây giờ!

    Nhắc tới Sở Phong, thất tử khác cũng dừng lại, bắt đầu nhao nhao nghị luận.

    Diệu Tâm nói:
    - Sở công tử cũng lớn gan thật, lại lên làm tống giá tướng quân! Nghe nói có mấy đạo nhân mã đã xuất thủ, cũng may Sở công tử chặt được hết!

    Diệu Ngôn nói:
    - Nhưng mà ma giáo còn chưa xuất thủ, nếu như ma giáo xuất thủ, chỉ một mình Sở công tử, sợ rằng chỉ có chịu chết!

    Mọi người trầm mặc một hồi, Diệu Tâm nói:
    - Sở công tử ba lần bốn lượt đã cứu chúng ta, chúng ta chung quy không thể thấy chết không cứu?

    Diệu Thiện nói:
    - Nhưng sư phụ không cho phép chúng ta xuống núi, chúng ta cũng đành chịu thôi?

    Diệu Châu nói:
    - Nếu như Diệu Ngọc không bị phạt diện bích, để tỷ ấy đi cầu sư phụ, sư phụ có thể sẽ đáp ứng!

    Diệu Tâm nói:
    - Hay là chúng ta cùng đi cầu sư phụ, sư phụ nói không chừng sẽ đáp ứng?

    Diệu Thiện nói:
    - Không được, nói như vậy không chừng sẽ làm sư phụ tức giận!

    Diệu Tâm nói:
    - Sư phụ có giận cũng sẽ không đuổi chúng ta xuống núi đâu, chúng ta đi thử xem!

    Diệu Tâm đi đầu, mọi người quả nhiên cùng đi tới thiện phòng của Vô Trần, khom người gọi:
    - Sư phụ!

    Vô Trần đang ở thiện phòng ngồi xếp bằng tĩnh tư, chợt thấy thất tử cùng đi tới, hơi khó hiểu, bèn hỏi:
    - Chuyện gì?

    Thất tử ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, nhất thời cũng không dám mở miệng.

    Vẫn là Diệu Tâm mở miệng nói:
    - Chúng con cầu sư phụ chấp thuận chúng con xuống núi. . .

    Vô Trần ngắt lời:
    - Ta đã nói qua, việc triều đình Nga Mi chúng ta không tiện nhúng tay!

    - Nhưng Sở công tử ba lần bốn lượt đã cứu chúng ta, chúng ta. . .

    - Hiện tại hắn là tống giá tướng quân, là người trong triều đình, các ngươi không cần xen vào việc của người khác!

    Thất tử đồng thời quì một gối và nói:
    - Cầu sư phụ chấp thuận chúng con xuống núi tương trợ Sở công tử!

    Vô Trần đột nhiên đứng lên, mở bừng hai mắt:
    - To gan! Đứng lên!

    Thất tử đứng lên, có vẻ hơi thấp thỏm.

    Vô Trần quát:
    - Lập tức trở lại luyện kiếm, không được nhắc lại việc này!

    Thất tử chỉ có thất vọng đi khỏi đó, cả đám có vẻ ủ rũ.

    Có một đệ tử vội vàng đi tới, chính là tiểu sư muội Diệu Chỉ chuyên môn thăm dò tin tức, nàng khom người nói với Vô Trần:
    - Sư phụ, vừa nhận được phái Hoa Sơn truyền tin!

    Nói xong đưa một mảnh giấy cho Vô Trần, Vô Trần tiếp nhận, vừa nhìn đã kinh hãi. Thất tử lúc này đang đi về hướng hậu sơn, tức thì vây quanh Diệu Chỉ hỏi này hỏi kia.

    Vô Trần đi tới ngôi mộ tổ sư ở hậu sơn, Tịnh Diệt cũng không có ở trước mộ, Nàng vào ngôi mộ, đi thẳng tới trước linh đường tổ sư, khom người, nhưng nhất thời không lên tiếng.

    - Vô Trần, ngươi đã đến rồi? - Linh đường truyền ra thanh âm hơi già nua của Tịnh Diệt.

    Trong lòng Vô Trần đau xót:
    - Sư tôn. . . khỏe chứ?

    - Ta rất tốt! Diệu Ngọc tiến triển thế nào?

    - Diệu Ngọc đang ở Xá Thân nhai diện bích tư quá, con đã truyền cho nó tầng thứ 8 Thiền Mộc quyết, đã tiến triển rất nhanh!

    - Ừm, xem ra Thanh Kim thạch quả thực rất có trợ giúp với nó!

    - Sư tôn, vừa nhận được truyền tin của phái Hoa Sơn, Thất Tâm chưởng tái hiện giang hồ!

    Linh đường trầm mặc một hồi, sau đó truyền ra tiếng Tịnh Diệt nói:
    - Linh Nữ sư tổ năm đó tự tay thiêu huỷ Thất Tâm tàn phổ, tới cùng vẫn có người len lén ghi nhớ. Giang hồ rối loạn, yêu tà tất xuất, tới cùng không chịu tịch mịch!

    Vô Trần nói:
    - Sư tôn, con muốn tự mình tới Thiên Sơn một chuyến!

    - Ngươi muốn kiểm tra Thánh hỏa?

    Vô Trần nói:
    - Nếu như Thánh hỏa sắ bị tắt thì phải lập tức thông tri cho mỗi đại môn phái để mà đề phòng!

    Tịnh Diệt nói:
    - Vô Trần, hôm nay Nga Mi hoàn toàn là nhờ vào ngươi, hành sự thế nào thì ngươi tự quyết định đi!

    Vô Trần khom người nói:
    - Đệ tử xin cáo lui!

    Nàng vừa mới xoay người, linh đường lại truyền ra tiếng Tịnh Diệt:
    - Thánh hỏa thần điện ở Thiên Sơn trên đỉnh Thác Mộc Nhĩ, Vô Trần, thần điện là tế điện thần thánh của Phi Phượng tộc, không được tùy tiện xông vào, ngươi phải cẩn thận!

    - Đa tạ sư tôn!

    . . .




    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic thảo luận, ném đá: Tại đây
    Topic góp ý, báo lỗi bản dịch: Tại đây
    Lần sửa cuối bởi mts86vt, ngày 06-10-2011 lúc 20:05.
    ---QC---


  2. Bài viết được 36 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anap,hiepkhachsitinh395,hoangminhdao,
  3. #252
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 393: Đấu cờ dưới ánh trăng mờ

    Dịch giả : mts86vt
    Biên dịch : htph
    Biên tập : [STFU]

    Nguồn : www.tangthuvien.com






    Lại nói Sở Phong dẫn đội ngũ hòa thân rốt cuộc đi tới Trường An, quan châu địa phương tất nhiên là ân cần tiếp đãi, an bài đoàn người ở tại một đại viện rộng rãi, mổ trâu thịt dê là việc tất nhiên khỏi phải nói.

    Đêm đó, sau khi ăn cơm, Sở Phong, Vương Nguyên, Hoa Kinh, Hoa Tuấn ngay tại phòng khách thương lượng từ Trường An làm sao chọn tuyến đường để vào Tây Vực.

    Trên mặt bàn trải một tấm bản đồ da dê thật dài, bốn người xem một hồi, nhất thời đều không định ra được chủ ý nên lên đường thế nào. Chợt Sở Phong vỗ tay một cái và nói:
    - Tây Vực vốn là do Trương Khiên thông, hắn đi thế nào, chúng ta cứ đi như thế đó đi!

    Vương Nguyên nói:
    - Ý của Sở tướng quân là chúng ta đi dọc theo con đường tơ lụa?

    - Đúng, chính là đi dọc theo con đường tơ lụa!

    Sở Phong chỉ tay vào bản đồ và nói tiếp:
    - Chúng ta từ Trường An tới Lan Châu, rồi lại qua Vũ Uy, Trương Dịch, Tửu Tuyền, Đôn Hoàng bốn quận Hà Tây tới Ngọc Môn quan, sau đó từ phía tây Ngọc Môn quan đi tới chân núi Thiên Sơn hội hợp cùng đại quân Tây chinh, thế nào?

    Hoa Kinh nói:
    - Vùng Lan Châu chính là nơi quản trị của tộc Hồi, quan châu triều đình khó mà chiếu ứng, ta từng nghe thừa tướng nói rằng, năm gần đây tộc Hồi rất không an tĩnh!

    Sở Phong cũng nhớ tới lời của Phượng tỷ, bèn nói:
    - Chúng ta đi tới Lan Châu, cẩn thận một chút là được!

    Vương Nguyên nói:
    - Nếu như thế, vậy dựa theo ý của Sở tướng quân đi!

    Định ra được lộ tuyến, bốn người lại thương nghị một số chi tiết, sau đó đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.

    Sở Phong cũng không trở về phòng, lại đi đến sân, trong sân cây cối đu đưa, đêm nay ánh trăng rất mông lung, cũng không sáng trong, nhưng Sở Phong không phải vì ngắm trăng, hắn đang một mình bồi hồi dưới bóng cây.

    Đội ngũ rốt cuộc đến Trường An, xem như là hữu kinh vô hiểm, nhưng mà, Ma Thần tông còn chưa xuất thủ, điều này làm cho hắn rất bất an. Ma Thần tông sẽ phái bao nhiêu người tới chặn giết công chúa đây? Hắn không biết được, nhưng hắn biết Ma Thần tông hoặc là không ra tay, vừa ra tay nhất định là nhất kích tất sát!

    Hắn đồng thời lại lo lắng cho Lan Đình, Lan Đình một mình rời khỏi phủ Thừa tướng, nàng một thân một mình xách hòm thuốc, vạn nhất gặp gỡ hung đồ ác nhân. . . Sở Phong không dám nghĩ nữa.

    Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng, ánh trăng rất u ám, cũng có phần tương tự như tâm tình lúc này của hắn vậy. Hắn nghĩ tới Bàn Phi Phượng, lần này hắn đáp ứng thừa tướng hộ tống công chúa hòa thân, kỳ thực còn có một nguyên nhân là Bàn Phi Phượng, hắn rất mong mỏi khi mình đến chân núi Thiên Sơn, Bàn Phi Phượng sẽ đột nhiên từ trên núi lao xuống, trừng mắt và gọi mình một tiếng "tiểu tử thối!"

    Nghĩ đến Bàn Phi Phượng, khóe miệng hắn không khỏi hiện lên nụ cười.

    - Sở tướng quân!

    Phía sau chợt vang lên một thanh âm khoan thai đẹp đẽ, Sở Phong liền xoay người lại, chỉ thấy công chúa một bộ y bào màu trắng thuần, đầu đội Phượng Ngọc quan, viền quan buông xuống một vòng châu ngọc, che khuất khuôn mặt của nàng.

    Lần đầu tiên Sở Phong thấy được dáng người công chúa, mặc dù nhìn không thấy dung nhan, nhưng cũng không khỏi kinh thán trước vẻ đẹp tuyệt đại phương hoa của vị công chúa hòa thân này. Hắn liền hành lễ:
    - Công chúa!

    Sở Phong đứng ở dưới bóng cây, hơn nữa ánh trăng mông lung, trước mắt công chúa lại bị che bởi châu ngọc, cũng thấy không rõ dáng dấp Sở Phong, nàng nói:
    - Hình như tướng quân có tâm sự?

    Sở Phong không lên tiếng, công chúa lại nói:
    - Tướng quân lo lắng còn sẽ có người phục kích ta?

    Sở Phong mỉm cười, công chúa lại nói:
    - Tướng quân làm hết sức là được, có thể đến được Tây Vực hay không, cũng chỉ bằng thiên ý!

    Sở Phong ngẩn người:
    - Công chúa yên tâm, tôi nhất định sẽ bình an hộ tống công chúa tới Tây Vực!

    - Tướng quân dự định nhập Tây Vực thế nào?

    - Chúng tôi chuẩn bị dùng tuyến đường Trương Khiên thông Tây Vực!

    - Con đường tơ lụa? Rất tốt! Năm đó Trương Khiên phụng mệnh Hán Vũ đế đi sứ Tây Vực, nhằm liên kết với đại Nguyệt Thị vây công Hung nô, mặc dù trên đường bị Hung nô giam giữ 10 năm, nhưng vẫn kiên trì tiết sứ, cuối cùng hoàn thành hành trình Tây Vực. Ta là công chúa hòa thân, cũng nhận sứ mệnh hòa thân của triều đình, đi qua tuyến đường này thực sự quá thích hợp!

    Trong lời nói của công chúa thoáng lộ ra vẻ cay đắng thê lương, Sở Phong nói:
    - Công chúa không muốn gả tới vực ngoại ư?

    - Gả hay không gả đã không phải do ta quyết định, con đường tơ lụa là con đường vận chuyển tơ lụa Trung Nguyên đến Tây Vực giao dịch, chẳng qua ta cũng là một vị công chúa triều đình vận chuyển đến Tây Vực dùng để làm giao dịch mà thôi!

    Trong lòng Sở Phong kịch chấn:
    - Công chúa, tôi tuyệt không có ý này! Nếu như công chúa không muốn đi đường này, tôi. . .

    Công chúa cười cười và nói:
    - Thỉnh thoảng ta cũng chỉ phát sầu chút thôi, Sở tướng quân đừng để ý. Khó có được đêm nay vẫn còn ánh trăng, không bằng chúng ta thừa dịp đánh một ván cờ?

    - Được! Hiếm khi công chúa có nhã hứng!

    Giữa đình viện có một bàn đá hình vuông, vì vậy hai người ngồi xuống hai bên bàn đá, Sở Phong nói:
    - Công chúa, chúng ta có cần tiếp tục 'đánh cờ mồm' nữa không?

    Công chúa nói:
    - 'Đánh cờ mồm' tới cùng vẫn mất đi thu đi cờ!

    Nàng khẽ gọi một tiếng, một cung nữ lập tức lấy ra bàn cờ và quân cờ, đặt ở trên bàn đá.

    Bàn cờ dùng gỗ lim chế thành, quân cờ cũng chỉ dùng gỗ lim để khắc, thể chữ là văn tự Hán cổ, có vẻ cổ xưa.

    Sau khi bày xong quân cờ, Sở Phong nói:
    - Mời công chúa đi trước!

    Công chúa cũng không khách khí, cầm lấy quân "Tốt" và đẩy về một bước, chính là "Tiên nhân chỉ lộ", Sở Phong lập tức nhón "Pháo" bình tới cuối tốt, vẫn lấy "Tốt để Pháo" ứng đối "Tiên nhân chỉ lộ".

    Hai người ngươi một nước, ta một nước đi cờ, tiếng đi cờ "lách cách" thanh thúy không ngừng vang vọng trong đình viện tĩnh lặng.

    Tất cả mọi người rất quen thuộc với cách khai cục của song phương, rất nhanh đã tiến vào trung cục, đây là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt đánh cờ, hơn nữa là dùng bàn cờ quân cờ chân chính danh đao minh thương đấu cờ, càng chém giết đến độ khó phân giải. Công chúa dẫn đầu thí cờ nhập cục, thí một 'Xe' nhằm tiến công tả lộ Sở Phong. Sở Phong đương nhiên không khách khí, sau khi ăn tươi một 'Xe' của công chúa, 'Mã', 'Pháo' song kích hướng về hữu lộ của công chúa, chuẩn bị lấy 'Mã hậu pháo' nhất chiếu sát kỳ, nhưng công chúa đã giành trước 'Tam tử quy biên', sau đó Mã ngọa tào, trong miệng khẽ hô "Chiếu!", thanh âm như oanh kêu, thắng cục đã định!

    Sở Phong trầm tư suy nghĩ tìm kiếm phương pháp phá giải, công chúa cũng không vội, để mặc hắn suy nghĩ, bởi vì đây đã là cờ tất sát, tuyệt không có phương pháp phá giải. Sở Phong vô kế khả thi, chợt tròng mắt láo liên, nhón 'Pháo' đặt sau 'Mã', hét lớn tiếng:
    - Chiếu! Mã hậu pháo tất sát!

    Công chúa khẽ cười, nhón mã ăn "Tướng" của Sở Phong và nói:
    - Sở tướng quân thua rồi!

    Sở Phong cũng nhón 'Pháo' ăn "Soái" của công chúa, cười hắc hắc:
    - Công chúa cũng thua rồi!

    Công chúa cười nói:
    - Nhưng ta ăn 'Tướng' của ngươi trước, ngươi làm sao còn có thể ăn 'Soái' của ta nữa?

    Sở Phong không chút hoang mang:
    - Xin hỏi công chúa tổng cộng đã đi bao nhiêu nước cờ?

    Công chúa nói:
    - 98!

    - Vậy ta đi bao nhiêu nước cờ?

    - Ván này ta đi trước, ta đi 98 nước, ngươi tất nhiên là đi 97 nước!

    - Vậy thì đúng rồi! Công chúa đi 98, ta mới đi 97, công chúa nợ ta một nước cờ, ta đương nhiên có thể lại đi thêm một nước để ăn 'Soái' của công chúa!

    Công chúa không khỏi cười khì:
    - Vậy Sở tướng quân cho rằng ván này là cờ hòa hả?

    Sở Phong nhún nhún vai:
    - Cô là công chúa hai triều, như nhất định không chịu cờ hoà, vậy mạt tướng chỉ có nước đẩy bàn chịu thua!

    Công chúa lại bật cười "hích hích", đoạn nói:
    - Ta công chúa hai triều sao bằng ngươi nguyên lão tam 'sao' được, ván cờ này coi như cờ hoà đi!

    Nàng nói xong đứng lên, lại nói:
    - Sau khi chơi cờ với tướng quân, cuối cùng cũng giải được chút sầu, không biết thân ở vực ngoại, còn có thể đánh cờ giải sầu nữa không!

    Tiếng nói xa xôi, bóng dáng đã rời khỏi đình viện.

    Sở Phong trở lại gian phòng, nằm ở trên giường, trong đầu ngổn ngang trăm mối, cho dù hắn nhìn không thấy gương mặt của công chúa, song cũng có thể cảm nhận được vẻ ưu hoài thật sâu trong hai mắt của công chúa.



    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic thảo luận, ném đá: Tại đây
    Topic góp ý, báo lỗi bản dịch: Tại đây
    Lần sửa cuối bởi mts86vt, ngày 12-10-2011 lúc 22:40.

  4. Bài viết được 34 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anap,hiepkhachsitinh395,
  5. #253
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 394: Mũi lao tập kích

    Dịch giả : mts86vt
    Biên dịch : htph
    Biên tập : [STFU]

    Nguồn : www.tangthuvien.com






    Đoàn người Công chúa ra khỏi Trường An, tiếp tục ngày đi đêm nghỉ, một ngày đi tới vùng Lan Châu. Lan Châu là thuộc tộc Hồi cai quản, đội ngũ đương nhiên đã xốc lại trăm phần trăm tinh thần.

    Sở Phong ở bên cạnh xe một mặt quan sát xung quanh, một mặt thong thả cùng công chúa thảo luận làm sao để khai cục tốt hơn, đột nhiên có một con khoái mã chạy như bay đến, Sở Phong hét lớn tiếng:
    - Bảo vệ công chúa!

    Mình thì kẹp lấy bụng ngựa, phi ngựa tiến lên ngăn lại, quát to:
    - Này! Người tới là người phương nào!

    Tiếng như sấm sét, mười phần là một tướng quân.

    Con khoái mã kia đang chạy hí dài một tiếng, tức thì dừng lại! Trên ngựa là một cô nương, trên người là trang phục tộc Hồi, tuổi chừng 20, xinh đẹp dị thường. Cô thấy Sở Phong một thân khôi giáp, uy phong lẫm lẫm, thế là hạ thấp người và nói:
    - Xin hỏi đây có phải là tống giá tướng quân?

    - Đúng vậy, cô nương là người phương nào!

    Cô nương này nói:
    - Tam Giáp cốc ở phía trước có rất nhiều bẩy rập cơ quan, tướng quân nên đi đường vòng thì hơn!

    - A?
    Sở Phong cả kinh, đưa mắt nhìn thì thấy phía trước bên ngoài vài dặm quả nhiên có ba ngọn núi lớn đan xen hai bên, nhìn thế núi thấy được vô cùng hiểm trở.

    Hắn hỏi:
    - Cô nương là người phương nào, từ đâu biết được?

    Cô nương nói:
    - Ta là con gái của tộc trưởng bộ tộc Cách Địch Mục, Y Lan!

    Sở Phong ngẩn ra:
    - Nói như vậy, cô nương là công chúa tộc Hồi?

    Y Lan gật đầu.

    Sở Phong lại hỏi:
    - Cô nương cũng biết là người phương nào làm không?

    Y Lan nói:
    - Người phương nào thì ta không tiện nhiều lời, vẫn mời tướng quân đi đường vòng!

    Sở Phong có chút do dự, nếu như cô ta cố ý dẫn nhóm mình tới một chỗ khác để phục kích, cũng không phải không có khả năng, mình tới cùng vẫn không rõ nội tình.

    Y Lan nhìn ra Sở Phong nghi ngờ, bèn nói:
    - Ta có thể tự mình dẫn tướng quân đi vòng qua Tam Giáp cốc!

    Cô nói như vậy, tương đương với việc lấy bản thân mình làm con tin.

    Sở Phong hỏi:
    - Vì sao cô phải tương trợ chúng tôi?

    Y Lan nói:
    - Bởi vì việc này quan hệ đến toàn bộ tộc Hồi chúng tôi!

    - Mời nói thử xem?

    - Thứ cho ta không tiện nói rõ, ta chỉ không muốn công chúa gặp chuyện không may ở đây!

    Sở Phong hơi trầm ngâm, hướng về Hoa Tuấn thì thầm vài câu, Hoa Tuấn gật đầu, lập tức phi ngựa chạy về hướng Tam Giáp cốc.

    Hoa Tuấn chạy tới phụ cận Tam Giáp cốc, xuống ngựa, sau đó lẻn đi tới cửa cốc, vừa nhìn vào phía trong, chỉ thấy phía trước là một sơn cốc hẹp dài, ba ngọn núi cao hai bên hiểm trở, khi nhìn tỉ mỉ, trên núi quả nhiên cỗ một số nơi chất đầy đá, cây lăn, còn có ánh loang loáng, hiển nhiên là binh khí sắc bén.

    Hoa Tuấn thầm kinh hãi, tuyệt cốc như vậy, một khi xông vào, hai bên vừa thả bẫy xuống, đúng thật mặc cho người xâm lược!

    Hắn lập tức rời khỏi và lên ngựa chạy về, thì thầm vài câu bên tai Sở Phong. Sở Phong gật đầu, nói với Y Lan:
    - Y Lan cô nương, mời dẫn đường!

    Vì vậy Y Lan dẫn đoàn người Sở Phong chuyển hướng đi về hướng Bắc, Sở Phong thúc ngựa đi song song với Y Lan, ngưng thần đề phòng, đặc biệt cảnh giác.

    Y Lan cười nói:
    - Tướng quân không cần lo lắng, đoạn đường này không có mai phục!

    Sở Phong thấy chung quanh bằng phẳng, quả thực che giấu không được người, bèn cười nói:
    - Cô nói cô là cái bộ gì. . .

    - Cách Địch Mục bộ!

    - Đúng, cô nói cô là con gái của tộc trưởng Cách Địch Mục bộ, chẳng lẽ tộc Hồi cũng chia làm vài bộ?

    Y Lan nói:
    - Tộc Hồi chúng tôi phân hai đại phái hệ, Cách Địch Mục bộ và Y Hách Ngõa Ni bộ. . .

    - Chờ một chút, Y. . . Y cái gì bộ?

    - Y Hách Ngõa Ni bộ!

    - Ờ!

    Y Lan nói tiếp:
    - Cách Địch Mục bộ chiếm đại đa số, chủ yếu ở vùng Ninh Hạ, Y Hách Ngõa Ni tập trung tại vùng Lan Châu!

    - À? Vậy hai bộ các người có phải đều là thờ phụng cái gì... An Lạp!

    - Đúng vậy! Thánh A La An Lạp là vị Thánh A La Y Tư Lan(Islam) duy nhất, tộc Hồi chúng tôi chỉ thờ phụng An Lạp!

    Sở Phong cười nói:
    - Tôi thường nghe nói tộc Hồi các người không ăn thịt heo, có phải là Thánh A La của các người bảo các người không được ăn hả?

    Y Lan nói:
    - Đúng vậy! Trong [Kinh Coran] Thánh A La đã khuyên bảo chúng tôi, phàm là những con tự chết, máu và thịt heo đều không thể ăn, còn có những thứ chưa lấy danh Thánh A La để giết cũng không thể ăn!

    - Cái gì là 'chưa lấy danh Thánh A La để giết' ?

    - Chính là khi giết không tụng niệm tên Thánh A La!

    - A, trước khi giết còn tụng niệm tên Thánh A La? Nói như vậy, Thánh A La các người thích sát sinh lắm hả?

    - Thánh A La chúng tôi là chí thiện chí từ, Thánh A La sáng tạo vạn vật, chỉ có Thánh A La mới có quyền giết vạn vật, cho nên chúng tôi phải lấy danh Thánh A La để giết!

    Sở Phong nhún nhún vai, thầm nghĩ: may mà mình không phải là Y Tư Lan, bằng không vừa nướng đùi gà vừa phải tụng niệm tên Thánh A La, không phải rất dễ nướng cho cháy đùi gà rồi sao!

    Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác đã đi được hơn 3 canh giờ, đã vòng qua một đoạn đường khá dài, rốt cuộc đã đi vòng qua Tam Giáp cốc.

    Y Lan chỉ về phía trước:
    - Phía trước đều là đường lớn rộng rãi, không thể có giấu phục kích! Ta cũng phải trở về, tướng quân mời!

    Sở Phong liền nói:
    - Đa tạ Y Lan cô nương tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích!

    Y Lan hơi hạ thấp người và nói:
    - Tướng quân không cần khách khí, đây đều là Thánh A La chỉ dẫn!

    - Vậy xin Y Lan cô nương thay mặt tại hạ cảm ơn Thánh A La các người đã chỉ dẫn!

    Y Lan mỉm cười, cũng không trách cứ gì, quay ngựa đang muốn đi thì phía sau đội ngũ đột nhiên vang lên một trận tiếng vó ngựa, khói bụi mù mịt, chỉ thấy hơn 100 kỵ khoái mã đang chạy như bay đến đây!

    Sở Phong kinh hãi, vội vàng ra lệnh một tiếng, đội ngũ đồng loạt xoay người, tiền đội làm hậu đội, hậu đội làm tiền đội, giơ thuẫn lên cản ở phía trước, mà trường thương thì toàn bộ gác lên trên thuẫn, trực chỉ đàn ngựa đang vọt tới.

    Hơn 100 kỵ khoái mã xông đến chỗ cách đội ngũ khoảng 30 trượng thì dừng lại, Sở Phong vội thúc ngựa tiến lên, Y Lan cũng thúc ngựa đi theo. Chỉ thấy người đến đều là một màu trang phục tộc Hồi, thắt lưng mỗi người đều dắt phác đao, trong tay đều cầm một mũi lao dài, tùy thời sẽ ném qua đây!

    Sở Phong thất kinh, loại mũi lao này rất có lực sát thương, có thể xuyên thấu thuẫn giáp, nếu như đồng loạt ném qua đây, uy lực sẽ cực lớn, mình mặc dù không sợ, nhưng những binh sĩ phía sau tất nhiên sẽ tử thương thảm trọng!

    Dẫn đầu là một người thân hình cao to, tầm 30t, vô cùng bưu hãn, còn chưa đợi Sở Phong mở miệng quát hỏi, gã đã hô to với Y Lan:
    - Y Lan, Mã Sơn mau tránh ra!

    Sở Phong cả kinh, tiếp theo nghe được tiếng Y Lan:
    - Y Ngõa Ca. . .

    Hai mắt Sở Phong lóe lên, người dẫn đầu không ngờ là ca ca của cô ta, còn chưa chờ cô nói hết, Sở Phong phi thân nhảy lên, rồi rơi vào phía sau tọa kỵ của Y Lan, đưa tay nắm chặt cổ tay cô.

    Y Lan tức thì mềm oặt, tựa người lên Sở Phong, đôi mắt to xinh đẹp kinh hãi nhìn hắn.

    Sở Phong không quản Y Lan, quay về gã hán tử bưu hãn quát:
    - Không được lộn xộn, bằng không đừng trách ta không khách khí với công chúa của các ngươi!

    Hồi nhân rối loạn một trận, có người quát:
    - Thật to gan, dám vô lễ với Y Lan công chúa, mau thả Y Lan công chúa ra!

    Sở Phong vừa nghe vậy nắm càng chặt hơn, Y Lan đau quá hai mắt rưng rưng, chỉ cắn chặt môi chịu đựng.

    Hán tử bưu hãn dẫn đầu quát to:
    - Trước hết giết hòa thân công chúa rồi cứu Y Lan!

    Nói xong trước tiên ném mũi lao trong tay về hướng xe ngựa công chúa, những người khác cũng đồng loạt ném mũi lao trong tay, hơn 100 mũi lao phá không bay tới!

    Sở Phong hướng về Hoa Kinh, Hoa Tuấn hét lớn:
    - Bảo vệ Vương đại nhân!

    Tay trái mang theo Y Lan tung người về phía sau, rơi vào trên đỉnh xe ngựa công chúa, "Cheng" rút ra trường kiếm cổ, thân hình phi động, trường kiếm quét vòng liên tục, chỉ nghe thấy một loạt tiếng "đinh đinh đang đang", bên cạnh xe ngựa rơi xuống một mảnh mũi lao, bốn con tuấn mã kéo xe sợ hãi bốn vó đạp loạn, cũng may xa phu kéo chặt lấy dây cương, nhưng xe ngựa vẫn bị rung đến lắc lư.

    Sau đợt mũi lao, xe ngựa không có việc gì, tuy nhiên binh sĩ đã ngã xuống một loạt, mũi lao không như cung tên, thế mãnh lực trầm, thuẫn giáp thông thường căn bản không thể đỡ được, rất nhiều binh sĩ bị đâm lún xuống đất, vô cùng thê thảm.

    Sở Phong giận không thể nhịn, hét lớn tiếng:
    - Giết!

    Đang muốn dẫn binh xông lên, nào ngờ đám Hồi nhân sau khi ném mũi lao xong, cũng không quản có trúng xe ngựa của công chúa hay không, quay đầu ngựa phóng đi nhanh như chớp, ngay cả Y Lan cũng không quản.

    Sở Phong vừa giận vừa hận, thoáng bình phục tâm tình, vội hỏi bên trong xe:
    - Công chúa không sao chứ?

    Bên trong xe không có tiếng trả lời.



    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic thảo luận, ném đá: Tại đây
    Topic góp ý, báo lỗi bản dịch: Tại đây
    Lần sửa cuối bởi mts86vt, ngày 06-10-2011 lúc 20:20.

  6. Bài viết được 33 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hiepkhachsitinh395,
  7. #254
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 395: Hồi hồi chi lộ

    Dịch giả : mts86vt
    Biên dịch : htph
    Biên tập : [STFU]

    Nguồn : www.tangthuvien.com






    Sở Phong trong lòng trầm xuống, hầu như muốn đánh vỡ cửa xe mà vào, bên trong xe lại truyền ra tiếng nói của công chúa:
    - Sở tướng quân, ta. . . Ta không sao!

    Thanh âm hơi gấp gáp, hiển nhiên là bởi vì vừa rồi xe ngựa bị xóc nảy và vẫn còn chưa hoàn toàn ổn định tâm tình.

    Y Lan đau đến nỗi đã nhỏ ra hai giọt nước mắt, hai hàm răng trắng tinh cắn chặt đến độ vang lên "kèn kẹt", nhưng không có tiếng rên, cũng coi như quật cường.

    Sở Phong đột nhiên nhớ tới, vừa rồi khi mình thúc ngựa tiến lên, Y Lan cũng không có nhân cơ hội đào tẩu, hơn nữa đám Hồi nhân cũng không có ý cứu cô.

    Hắn vội buông tay ra và nói:
    - Cô. . .không có việc gì chứ?

    - Ta. . . không có việc gì! - Y Lan cắn răng, hiển nhiên cơn đau vẫn còn chưa tiêu.

    Sở Phong hơi xấu hổ:
    - Tôi không phải cố ý, chỉ là nhất thời tình thế cấp bách. . .

    Y Lan nói:
    - Tướng quân là vì bảo vệ công chúa nên sốt ruột, ta sao dám trách cứ tướng quân!

    Sở Phong hỏi:
    - Vừa rồi tập kích chúng tôi là người Hồi hả?

    - Đúng thế!

    - Vậy chuẩn bị phục kích chúng tôi tại Tam Giáp cốc. . .

    - Cũng là họ!

    - Vậy cô nương và họ. . .

    - Họ là bộ tộc Y Hách Ngõa Ni! Ta nói rồi, tộc Hồi chúng tôi phân hai đại phái hệ, Cách Địch Mục bộ và Y Hách Ngõa Ni bộ!

    - Vậy vì sao họ phải tập kích công chúa?

    - Họ muốn phá hư hòa thân!

    - Hả? Vì sao?

    - Họ muốn phản khỏi Đông Thổ!

    Sở Phong không rõ mấy, Y Lan nói:
    - Điều này phải bắt đầu nói từ ngọn nguồn của tộc Hồi. Mấy nghìn năm trước, tổ tiên chúng tôi từ vực ngoại Ả Rập men theo con đường tơ lụa đi tới Trung Nguyên, sau khi tụ cư ở vùng Thiểm Cam Ninh và cho đến ngày nay, phân hoá làm hai bộ Cách Địch Mục bộ cùng Y Hách Ngõa Ni bộ. Vừa rồi người dẫn đầu tập kích công chúa là con trai của tộc trưởng Y Hách Ngõa Ni. . .

    Sở Phong nghi hoặc nói:
    - Hắn là con trai của tộc trưởng Y Hách Ngõa Ni, nhưng cô là con gái tộc trưởng Cách Địch Mục, mà hắn lại là ca ca của cô, việc này. . .

    Y Lan ngạc nhiên nói:
    - Ca ca ta?

    - Vừa rồi tôi nghe cô gọi hắn cái gì. . . cái gì Y Ngõa Ca. . .

    Y Lan không khỏi bật cười:
    - Y Ngõa Ca là tên của hắn!

    Sở Phong cũng không khỏi bật cười:
    - Cái tên của hắn cũng độc thật, ai nhìn thấy hắn đều phải gọi hắn một tiếng ca!

    Y Lan cười cười, Sở Phong lại hỏi:
    - Vì sao họ phải phá hư việc hòa thân?

    Y Lan nói:
    - Họ muốn phản ra khỏi Trung Nguyên, quay về vùng Ả Rập!

    Sở Phong ngạc nhiên nói:
    - Nếu lúc trước các người không ngại thiên lý từ vực ngoại đến đây, vì sao bây giờ lại muốn quay trở về?

    - Ngươi nghĩ rằng tộc Hồi chúng tôi đều là tự nguyện từ Ả Rập tới Trung Nguyên các ngươi sao?

    Y Lan bỗng nhiên lạnh giọng, Sở Phong ngẩn ra, không rõ nguyên do, Y Lan nói tiếp:
    - Năm đó Thành Cát Tư Hãn Tây chinh, xâm chiếm toàn bộ địa vực Ả Rập, rất nhiều người Ả Rập bị ép phải di chuyển tới Trung Nguyên, tộc Hồi chúng tôi chính là hậu duệ của họ.

    Sở Phong không nghĩ tới tổ tiên họ còn có một đoạn lịch sử chua xót đến vậy, bèn nói:
    - Các người không muốn ở Trung Nguyên, trở về Ả Rập là được rồi, vì sao còn phải tập kích công chúa, công chúa cũng sẽ không ngăn các người mà!

    Y Lan nói:
    - Kỳ thực chúng tôi ở Trung Nguyên đã lâu, mấy nghìn năm qua từ lâu đã xem Trung Nguyên như là nhà, muốn về Ả Rập chỉ là người của bộ tộc Y Hách Ngõa Ni, nhưng bởi vì họ thế đơn lực mỏng, chỉ bằng vào lực lượng của họ thì không cách nào trở về Ả Rập, riêng chỉ Hồ địa vực ngoại họ đã không cách nào đi qua được, cho dù đi qua, Ả Rập cũng chưa hẳn sẽ để cho họ ở lại, cho nên họ muốn ép buộc cả tộc Hồi cùng trở về Ả Rập!

    - Vậy có quan hệ gì với công chúa?

    Ở trong thùng xe công chúa vẫn luôn lắng nghe, lúc này chợt mở miệng nói:
    - Ta là hòa thân công chúa, nếu như họ giết ta, triều đình nhất định khởi binh vấn tội tộc Hồi, thậm chí phái ra đại quân bao vây tiêu trừ, đến lúc đó tộc Hồi chỉ có thể phản lại Đông Thổ, trở về Ả Rập!

    Sở Phong nhìn Y Lan, Y Lan gật đầu.

    Sở Phong nói:
    - Vậy vì sao họ không có chạy qua giết tiếp?

    Y Lan nói:
    - Họ chỉ muốn khơi mào tranh chấp giữa tộc Hồi và triều đình, chỉ cần triều đình trách tội, họ có thể thừa cơ kích động tộc Hồi phản lại, về phần có thể giết chết được công chúa hay không thì họ cũng không để ý. Đương nhiên, nếu có thể giết được công chúa thì càng tốt, bởi vì hòa thân bất thành, triều đình khó tránh khỏi cùng tộc Hung nô đại chiến, đến lúc đó họ càng dễ dàng thừa loạn mà trở ra!

    Cuối cùng Sở Phong cũng hiểu hoàn toàn, không khỏi thở dài, mình tận lực thay đổi lộ tuyến hòa thân, không ngờ bên kia mới vừa thoát khỏi thiết kỵ Mông Cổ uy hiếp, bên này lại rơi vào tộc Hồi hiểm địa!

    Hắn nói:
    - Nếu các người đã an cư lạc nghiệp tại Đông Thổ, hà tất lại phải đi về?

    - An cư lạc nghiệp?
    Y Lan giọng lạnh lùng nói:
    - Nếu không có triều đình bức bách quá mức, Y Hách Ngõa Ni cũng sẽ không bí quá hoá liều, muốn phản ra khỏi Đông Thổ! Ngươi có biết, hiện nay triều đình trưng thu của tộc Hồi chúng tôi bao nhiêu thuế má hay không?

    - Bao nhiêu?

    - Gấp ba các ngươi!

    - Gấp ba?

    Sở Phong thất kinh, hiện tại thuế má đã đủ nặng, nếu như còn gia tăng gấp ba, vậy có còn để người sống nữa không! Hắn nhìn sang Vương Nguyên, Vương Nguyên hơi gật đầu.

    Y Lan kích động nói:
    - Không chỉ vậy, hoàng đế các ngươi còn muốn dựng lên một tòa hành cung ở trên Thánh sơn của tộc Hồi chúng tôi, quả thực là một sự vũ nhục quá lớn đối với tộc Hồi chúng tôi!

    Sở Phong lại nhìn sang Vương Nguyên, Vương Nguyên lại gật đầu, Sở Phong không khỏi trầm mặc, thực sự không lời nào để nói. Một lát sau, hắn nói:
    - Y Lan cô nương, vừa rồi có nhiều mạo phạm, xin cô đừng trách!

    Y Lan nói:
    - Ta sao dám trách tội tướng quân, hôm nay công chúa bình an vô sự, ta chỉ hy vọng sau khi tướng quân trở lại triều đình, hướng thiên tử làm sáng tỏ việc này, Y Lan đã vô cùng cảm kích!

    Sở Phong liền nhìn sang Vương Nguyên, Vương Nguyên chắp tay hướng trời và nói:
    - Y Lan công chúa yên tâm, ta trở lại triều đình nhất định tấu rõ với hoàng thượng, hoàng thượng anh minh thần võ, nhất định nhìn rõ mọi việc, sẽ không trách tội!

    - Anh minh thần võ? Nhìn rõ mọi việc?
    Sở Phong cơ hồ muốn cười ra tiếng, còn Vương Nguyên lại nói mà không chút đỏ mặt!

    Y Lan khom người và nói:
    - Vậy cảm tạ hai vị trước, Y Lan không tiện ở lâu, cáo từ!

    Nói xong nhảy lên ngựa, lao vụt đi.

    Sở Phong chợt thấy tay trái mình đang nắm cái gì, liền phi thân lên ngựa và đuổi theo, hô to:
    - Y Lan cô nương chờ một chút!

    Y Lan ghìm dây cương, nói:
    - Tướng quân có chuyện gì?

    Sở Phong vươn tay trái, chỉ thấy trên lòng bàn tay đặt một miệng ngọc bội trong suốt. Thì ra vừa rồi khi Sở Phong kẹp lấy thắt lưng cô, trong lúc vô ý đã kéo xuống miếng ngọc bội bên hông Y Lan!

    Y Lan nói:
    - Ngọc bội này tặng cho tướng quân, coi như có ý cảm ơn tướng quân vậy!

    Sở Phong thu ngọc bội vào trong người, Y Lan lại nói:
    - Tướng quân, Đại Lý Đoàn vương phủ từng phái người âm thầm cùng Y Ngõa Ca mật nghị, chỉ sợ cũng là vì việc công chúa, tướng quân cẩn thận!

    Nói xong vỗ lưng ngựa, chạy đi như bay.

    Sở Phong thúc ngựa trở về đội ngũ, đi tới bên cạnh xe và hướng về bên trong xe nói:
    - Công chúa, đã tốt hơn chưa?

    Công chúa nói:
    - Tướng quân yên tâm, ta rất tốt! Không nghĩ tới hôm nay thiên hạ ly tâm, vạn dân không phụ, chỉ khổ cho sinh linh bách tính!

    Giọng điệu lộ ra vẻ bất đắc dĩ than thở, giống như đang thở dài cho hoàng đế ca ca của nàng, lại giống như thở dài cho số phận bản thân.

    Sở Phong cũng thở dài một tiếng, thúc ngựa tới bên cạnh Hoa Kinh, Hoa Tuấn, hỏi:
    - Hai huynh có biết Đoàn vương phủ không?

    Hoa Kinh, Hoa Tuấn bị Sở Phong hỏi vậy thì không hiểu ra sao, Sở Phong lại nói:
    - Ý của ta là hai huynh có biết Đại Lý Đoàn vương phủ không?

    Hoa Kinh nói:
    - Đại Lý Đoàn thị xưa nay tổng quản Đại Lý, từng xưng đế mấy trăm năm, đương nhiên là biết rồi!

    - Bên trong Đoàn vương phủ có cao thủ lợi hại không?

    - Việc này. . .

    Hoa Tuấn ở bên cạnh nói:
    - Đoàn vương phủ ta đã đến qua một chuyến, lần đó Đoàn vương gia bày thọ, thừa tướng bảo ta đi tặng lễ. Ta không có ở lâu, cũng không tiện nói, tuy nhiên bên trong phủ có bốn thị vệ rất lợi hại, nghe nói võ công của họ là do Đoàn thế tử tự mình chỉ dạy!

    - Nói như thế, Đoàn thế tử kia chẳng lẽ không phải càng lợi hại hơn còn gì?

    - Việc này thì không rõ lắm, lần đó cũng không nhìn thấy hắn, nhưng có người nói cũng là một nhân vật lợi hại!

    Sở Phong thầm nghĩ: nếu như Đoàn thế tử này mang theo bốn gã thị vệ tới đây, chắc cũng không dễ đối phó. Hắn phân phó binh sĩ băng bó vết thương cùng với chôn cất thi thể, sau đó đoàn người tiếp tục lên đường!



    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic thảo luận, ném đá: Tại đây
    Topic góp ý, báo lỗi bản dịch: Tại đây

  8. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anap,hiepkhachsitinh395,
  9. #255
    mts86vt's Avatar
    mts86vt Đang Ngoại tuyến Ngạo Thị Quần Hùng Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Đang ở
    Những người đàn ông cô đơn
    Bài viết
    1,455
    Xu
    18

    Mặc định

    Chương 396: Đẩy lùi thêm cường thủ

    Dịch giả : mts86vt
    Biên dịch : htph
    Biên tập : [STFU]

    Nguồn : www.tangthuvien.com






    Sở Phong dẫn đoàn người tiếp tục lên đường, tuy nhiên đi chưa tới một dặm, phía trước có bốn con ngựa cao to xếp thành hàng chữ nhất cản đường, trên ngựa ngồi bốn gã hán tử, lưng đeo trường kiếm, y phục trên người là trang phục thị vệ của vương phủ!

    Hoa Tuấn kinh ngạc nói:
    - Là bốn tên thị vệ đó của Đoàn vương phủ!

    Sở Phong giương tay lên bảo đội ngũ dừng lại, thúc ngựa tiến lên, chắp tay nói:
    - Xin hỏi bốn vị có phải là thị vệ của Đoàn vương phủ?

    Bốn người hơi cảm thấy kinh ngạc, cũng chắp tay và nói:
    - Đúng vậy! Chúng tôi phụng mệnh thế tử, đặc biệt tới mời công chúa quay về Đại Lý thành hôn!

    Sở Phong cả kinh, công chúa đã từng nói qua phụ hoàng nàng quả thực từng đem nàng chỉ hôn cho Đoàn thế tử Đại Lý, người ta tới đón công chúa quả thực cũng hợp tình hợp lý, tuy nhiên không ngờ lại ở lúc mấu chốt thế này.

    Sở Phong nói:
    - Giờ đây công chúa đã nhận sứ mệnh hòa thân, xin bốn vị chuyển cáo cho Đoàn thế tử, mời tìm giai ngẫu khác!

    Vương Nguyên thúc ngựa tiến lên:
    - Bốn vị thị vệ, tiên đế chỉ hôn thập cửu công chúa chỉ là một lời nói đùa nhất thời, đương kim hoàng thượng đã chỉ hôn một vị công chúa khác cho Đoàn thế tử, Đoàn thế tử cũng có thể tùy ngày mà phái người đến rước!

    - Hừ! Quân vô hí ngôn! Công chúa đã được chỉ hôn cho thế tử Đoàn gia, hôm nay lại muốn hòa thân vực ngoại, rõ ràng là cố tình vũ nhục Đoàn thị Đại Lý chúng tôi!

    Sở Phong vừa nghe giọng nói này, biết ngay lai giả bất thiện, cũng không nhất định là thật tâm nghênh tiếp công chúa trở lại thành hôn!

    Vương Nguyên nói:
    - Bốn vị đừng hiểu lầm, hoàng thượng tuyệt không có ý này, hoàng thượng. . .

    Sở Phong nói:
    - Vương đại nhân lui ra trước đi, họ không phải ngươi nói hai ba câu thì có thể nói đi được!

    Vương Nguyên buộc phải lui ra, Sở Phong nói với bốn người:
    - Bốn vị dự định cưỡng đoạt công chúa hả?

    Bốn người nói:
    - Đoàn thế tử cũng nghe qua Sở tướng quân ở trên giang hồ danh tiếng rất vang, chỉ là chưa có duyên được gặp, đặc biệt lệnh chúng tôi đã gặp được Sở tướng quân, nếu như Sở tướng quân đánh ngã được chúng tôi, chúng tôi hiển nhiên không dám ngăn công chúa lên đường, tuy nhiên nếu như chúng tôi may mắn thắng được một chiêu nửa thức, vậy công chúa phải theo chúng ta quay về Đại Lý!

    - Được! Một lời đã định!

    Sở Phong đáp ứng ngay, Vương Nguyên quá kinh hãi, vội nói:
    - Sở tướng quân. . .

    Sở Phong khoát tay chặn lại rồi giục ngựa tiến tới, bốn người cũng kẹp lấy bụng ngựa, bốn con ngựa xông về phía trước rồi lại phân ra, thoáng cái phân bốn phương hướng vây quanh Sở Phong.

    Bốn người nói:
    - Sở tướng quân có cần cởi xuống khôi giáp trên người trước không?

    - Không cần, hiện tại ta là tống giá tướng quân!

    - Được! Mời tiếp chiêu!

    Bốn người đồng thời rút kiếm khỏi vỏ rồi tung người lên, bốn thanh kiếm phân ra đâm tới bốn bộ vị của Sở Phong.

    "Cheng!"

    Sở Phong rút ra trường kiếm cổ, đoạn xoay quanh người một vòng, "keng keng keng keng " thoáng đẩy ra bốn thanh trường kiếm, bốn người xoay người hạ xuống đất, tiếp theo lại nhảy lên, đâm tới thắt lưng Sở Phong, Sở Phong phi thân nhảy lên rồi hạ xuống đất.

    Thân hình bốn người chớp lên, vẫn vây quanh lấy Sở Phong, trường kiếm đâm mạnh tới, sắc bén nhanh chóng, đều là cao thủ nhất đẳng, vả lại phối hợp ăn ý. Sở Phong thi triển trường kiếm, niêm, dẫn, bát, cách, đái, tùy, vô cùng tinh diệu.

    Bốn người xuất kiếm càng lúc càng nhanh, kiếm kiếm hung hiểm, tuyệt không lưu thủ, Sở Phong xuất kiếm cũng càng lúc càng nhanh, nhưng vẫn bình tĩnh, hoặc nhu hoặc cương, hoặc tiến hoặc lui, nắn thả thoả đáng!

    Bốn người chợt hét lớn một tiếng, trường kiếm liên tục rung lên, đan xen thành một mảnh lưới kiếm chụp tới Sở Phong, Sở Phong dựng thẳng kiếm trước ngực, tại chỗ xoay tròn, chỉ nghe thấy bốn tiếng "keng keng keng keng", bốn người bị đẩy lui một bước.

    Sở Phong đang muốn thừa cơ đâm kiếm tới, phía sau "xuy" một tiếng xé gió, một đạo chỉ kình kéo tới, hắn nghiêng người tránh, tiếp theo "xuy xuy xuy xuy" lại mấy đạo chỉ kình tấp tới, thì ra bốn người đồng thời phát ra chỉ kình bắn tới Sở Phong.

    Thân hình Sở Phong chớp động liên tục, chỉ kình sạt qua y sam hắn.

    "Xuy xuy xuy xuy!"

    Bốn người lại phát ra bốn đạo chỉ kình, Sở Phong "keng" cắm kiếm xuống đất, ngón tay hai tay bắn ra, cũng phát ra bốn đạo Thiếu Dương chỉ kình. Bốn đạo Thiếu Dương chỉ kình thoáng kích xuyên chỉ kình của bốn người, tiếp tục bắn về phía bốn người, bốn người kinh hãi, đồng thời xoay người về phía sau tránh né, đang muốn gập ngón tay bắn tiếp, Sở Phong đã quét chân phải một vòng trên mặt cát, hất lên một đám cát bụi phủ xuống bốn người, bốn người vội dùng ống tay áo phất đi. Sở Phong tay cầm lấy chuôi kiếm, trường kiếm vẫn cắm trên đất, tung người lên và xoay tròn vòng quanh trường kiếm, chân phải xuất ra liên tục, chỉ nghe thấy bốn tiếng "bịch bịch bịch bịch", ngực bốn người đã ăn một cước của Sở Phong, bị đá bay ra xa.

    Bốn người vừa chạm đất lập tức bắn lên, cũng không quá đáng ngại. Sở Phong "cheng" rút trường kiếm lên, chuẩn bị tái chiến, bốn người lại hướng về Sở Phong chắp tay và nói:
    - Sở tướng quân quả nhiên rất giỏi, cáo từ!

    Bốn người phi thân lên ngựa, kẹp lấy bụng ngựa rồi chạy đi như bay.

    Sở Phong không ngờ bốn người nói đi là đi, cũng có vài phần ngoài ý muốn, cũng phi thân lên ngựa và trở về đội ngũ, đám binh sĩ sớm đã nhìn đến ngệch cả mặt, hôm nay cuối cùng cũng kiến thức được bản lĩnh của vị tống giá tướng quân này rồi, tiếng hoan hô khen hay vang lên không dứt!

    Sở Phong giương tay lên, dẫn đội ngũ tiếp tục lên đường. Vương Nguyên nhỏ giọng nói:
    - Vừa rồi sao tướng quân có thể khinh suất đáp ứng với họ, vạn nhất tướng quân bị bại, công chúa há chẳng phải là theo chân họ quay về Đại Lý?

    Sở Phong nói:
    - Nếu như ta bị bại, tính mệnh của ta đã nằm trên mặt đất, việc của công chúa ta đâu có thể xen vào nữa!

    Vương Nguyên không khỏi động dung, thì ra vừa rồi Sở Phong là dùng tính mệnh để đọ sức với họ.

    Hoa Tuấn giục ngựa đi tới và nói:
    - Sở huynh, công chúa cho mời!

    Thế là Sở Phong giục ngựa đi tới bên cạnh xe, khẽ gọi:
    - Công chúa!

    Công chúa nói:
    - Sở tướng quân, vừa rồi bốn người kia là người của Đoàn vương phủ hả?

    - Đúng thế, công chúa yên tâm, họ đã đi rồi!

    - Vừa rồi vì sao họ lại ngăn cản?

    - À, họ. . . muốn tiếp công chúa quay về Đại Lý thành hôn cùng Đoàn thế tử!

    - 18 năm Đoàn vương phủ cũng không phái người tới đón, hôm nay lại đột nhiên tới đón à?

    Sở Phong không lên tiếng, hắn cũng biết Đoàn vương phủ là 'túy ông chi ý bất tại tửu', đến đón công chúa chẳng qua cũng là muốn khiến việc hòa thân bất thành.

    - Đoàn thế tử có tự mình tới không?

    - Không có!

    Công chúa chợt cười, không ai biết nụ cười này của nàng là có hàm nghĩa gì, Sở Phong trong lòng hơi chấn động, đoạn hắn nói:
    - Công chúa, nếu như Đoàn thế tử tự mình tới đây, công chúa sẽ cùng hắn quay về Đại Lý không?

    - Ta nói rồi, với ta mà nói gả cho Đoàn thế tử hay gả cho Thiền Vu Hung nô cũng không có gì khác nhau, nếu ta quyết định bước trên con đường hòa thân này thì ta nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh hòa thân!

    - Công chúa đã xem chuyến này như sứ mệnh ư?

    - Vậy tướng quân cho rằng ta có thể xem chuyến đi này là gì đây?

    Sở Phong không trả lời, và hắn cũng không biết nên trả lời làm sao.

    ***

    Lãnh Mộc Nhất Tôn đang đứng ở cửa Tam Giáp cốc, có bóng người chợt hiện ra, Phi Ưng xuất hiện ở bên cạnh y.

    - Tông chủ, Huyết Ảnh lâu và Thần Phong môn đã đáp ứng đồng loạt động thủ!

    Lãnh Mộc Nhất Tôn gật đầu, Phi Ưng lại nói:
    - Tuy nhiên Yên Thúy môn hình như không muốn quan tâm, chỉ nói rất mập mờ!

    Lãnh Mộc Nhất Tôn khẽ nhíu mày, Phi Ưng lại nói:
    - Tông chủ, vì sao không liên kết với Thần Thủy cung?

    - Nếu như Thần Thủy cung xuất thủ thì nhất định sẽ tìm chúng ta, họ không xuất thủ thì cũng không mời được!

    - Hình như tông chủ có phần kiêng kỵ Thần Thủy cung?

    Lãnh Mộc Nhất Tôn mỉm cười:
    - Chỉ một Thần Thủy tiễn đồng thì ta còn chưa đặt ở trong mắt, Thần Thủy cung chỉ dựa vào Thần Thủy tiễn đồng cũng không đạt được thành tựu, sớm muộn gì họ cũng phải dựa vào bên chúng ta!

    - Tông chủ, còn có một chuyện, Vô Trần đột nhiên xuống núi!

    - Hử?

    - Cô ta đi về hướng Thiên Sơn, cũng không biết có phải là vì Sở Phong hay không?

    - Chưởng môn phái khác thì sao?

    - Tạm thời chưa có động tĩnh!

    - Xem ra ta phải đích thân đến Yên Thúy môn một chuyến nữa!



    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic thảo luận, ném đá: Tại đây
    Topic góp ý, báo lỗi bản dịch: Tại đây

    ---QC---


  10. Bài viết được 34 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hiepkhachsitinh395,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status