Vòng thi thứ nhất cuộc thi "Văn Đàn's Idol - TTV" với chủ đề "Câu lục bát quê hương" đã hạ màn với nhiều cảm xúc đọng lại!
Như đã thông báo, kết thúc vòng này sẽ có mục bầu chọn "bài thơ viết về quê hương được yêu thích nhất" dành cho độc giả, những người đồng hành cùng BTC và các thí sinh trong suốt thời gian qua!
Mời các bạn thưởng thức 8 bài thơ viết về quê hương được BGK đánh giá cao dưới đây và chọn cho mình một lá phiếu!
Thể lệ:
- Mỗi người chỉ được vote 1 phiếu duy nhất
- Cấm clone (BTC sẽ nhờ admin loại trừ clone ra khỏi kết quả bầu chọn)
Giải thưởng: giải thưởng duy nhất cho bài thơ thắng cuộc sẽ là một chiếc nhẫn kim cương trị giá trong shop 7k xu do nhà Mạnh Thường Quân - bạn Chất Độc tài trợ!
Đây là cuộc thi nghiêm túc, rất mong các bạn sẽ tham gia cùng chúng tôi cũng với thái độ nghiêm túc!
Link chứa tất cả các bài thơ: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=56978
Chân thành cảm ơn!
Thay mặt BTC,
Rét
Tạ cùng mùa xuân!
Bao năm rồi vẫn cách xa
Vẫn nguyên sơ điệu ví bà đưa nôi
Chiều xa cánh én bên trời
Lòng xuân vang vọng lở bồi tiếng quê...
Lòng còn sóng vỗ triền đê
Hành trang còn nặng lời thề cỏ may
Xứ người hết tỉnh rồi say
Thẳm sâu còn đọng những ngày quê xưa ...
Vàng cơn nắng, trắng cơn mưa
Gió Lào cát trắng, đò đưa... nhói lòng
Bây giờ đã biết đục trong
Chợt quên dâu bể, sắc không cất lời.
Cánh diều ngày ấy rong chơi
Áo sờn vai mẹ để thời xuân qua
Đất nghèo chai sạn tay cha
Chiều yên bình khòi lam nhòa nhẹ bay!
Giận thương hát giữa vơi đầy
Nghe tròn khuyết giữa dở hay cõi người!
Khát lòng tiếng gọi quê ơi
Cánh cò bà trải ru hời giấc mơ...
Mẹ ta xuân đến lại ...chờ
Tóc màu mây nhuốm bạc phơ cuối trời!
Xin về thuở ấy xuân ơi!
Cúi đầu tạ mẹ và thời ấu thơ!
Đây là tâm cảm của ta, các thi hữu cứ thoải mái ý kiến! Chê, khen, chửi, chém, ném đá... ta cũng chịu ...hi hi...Thanh nhiều!
@... Made in TTV đấy nhé!
Chú thích thêm một tý:
Đò đưa* là một điệu hát của quê:
" Ai biết nước sông Lam răng là trong là đục
Thì biết sống cuộc đời răng là nhục là vinh
Thuyền em lên thác xuống gềnh
Nước non là nghĩa, là tình ai ơi..."
*Lục bát quê hương
Mẹ sinh con giữa phố phường
Tiếng bà ru lẫn tiếng đường còi xe
Hàng cây hoa sữa vỉa hè
Với con ấy chính lũy tre đầu làng
Người ta đò gọi sang ngang
Cổng nhà con có một dàn xe ôm
Chẳng sợ trời nóng, trời nồm
Điều hòa nhiệt độ sớm hôm chạy đều
Lớn lên một chút biết điều
Đọc trong sách báo hiểu nhiều cái hay
Nào là quê ở miền tây
Nước trong gạo trắng ghe đầy quả tươi
Biển đông con nước đầy vơi
Núi bắc sương phủ đất trời lạnh căm
Con ở thành phố trung tâm
Chỉ quen với việc quanh năm tắc đường
Mẹ sinh con giữa phố phường
Với con đây chính quê hương tìm về
Mai này con có xa quê
Chắc nhớ da diết kẹt xe phố mình.
Em đã trở lại, và hình như cũng lợi hại hơn xưa
Cám ơn BGK đã cho em quá quan vòng sơ khảo, xin tiếp tục chiếu cố em ở các vòng sau ạ!
Vừa đủ 24 câu đấy ạ, mọi người ủng hộ em nhé, em là smallrose - hoa hồng nhỏ
Tôi về
tìm
chút hương xưa!
Sài Gòn
với những cơn mưa…
đầu mùa
Nhà cao kín tiếng gió lùa
Mái hiên không chỗ trẻ đùa lao xao…
Mưa dầm úng, ngập dâng cao
Cách hai dãy phố
cống đào…
vắt ngang!
Tiếng còi xe cộ thét vang
Mồ hôi thấm áo,
khẩu trang
bụi đầy…
Thế mà!
mỗi lúc đi Tây
Tôi không quên được
nơi này...
đất quê!
Nhớ…hàng me lá xum xuê
Nhớ…con sông Cái chở về phù sa
Nhớ...từng giao lộ, ngã ba
Nhớ...xích lô với
tiếng bà...
hàng rong!
Nhớ...ngôi trường cũ rêu phong
Nhớ...con kênh nhuộm
đôi dòng...
nước đen!
Nhớ Suối Tiên, nhớ Đầm Sen!
Nhớ Củ Chi, nhớ...
đất ven...
Cần Giờ!
Tình yêu
quê
chẳng bến bờ!
Mượn trang giấy viết
lời thơ...
tự tình!
Ai về thành phố quê mình
Gửi câu lục bát tang tình – tình tang
Xứ người Đông lạnh lùng sang
Ai? mang tôi chút
nắng vàng...
quê hương!
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile Bức tranh trong tôi
"Pôồng pính pôông, pôông pính pình!" (1)
Những âm vang vọng tâm tình trong con
Hòa Bình xứ nước cùng non
Trái tim con nhịp chiêng cồng, quê ơi!
Vút cần ché rượu mê tơi
Quây quần, nghiêng ngả nhạc lời ngâm nga
Sàn cao, cao những nếp nhà
Nồng nàn bếp lửa khói nhòa mái gianh
Trông xa một dải trong xanh
Đà giang anh vũ lội quanh mấy dòng (2)
Nước về tích lại bao công
Điện lên ngời sáng tấm lòng Mường ta. (3)
Tươi giòn tiếng trẻ vui ca
Ném còn, đánh đáo, ú ào vui thay
Cụ già đóm lửa cầm tay
Thuốc lào, ống điếu khói cay mắt nhòe
Dưới sàn trai gái kéo về
Lời trao, mắt liếc "Eng à, Ún ơi." (4)
Chiêng cồng đã động mấy hồi
Váy Mường em gái gọi mời vui xuân.
Xuân qua quê đổi thay dần
Nhà sàn nay đã chỗ còn chỗ không
Nhưng con giữ mãi trong lòng
Quê hương tiếng nhịp "pính pôông pôông pình."
Quê hương tôi - xứ núi Hòa Bình đó các bạn ạ.
Cách đây vài hôm tôi có lên làm việc tại Bảo tàng Không gian văn hóa Mường, đây là địa điểm thuộc địa bàn công tác của tôi. Thật may mắn khi đúng hôm đó bảo tàng đón một đoàn khách đến thăm quan. Và khá may mắn khi lúc đó tôi được nghe lại tiếng chiêng cồng đón khách "Pôồng pính pôông, pôông pính pình!" (1) của bảo tàng. Lạ lùng thay khi đúng vào thời điểm tiếng cồng chiêng dân tộc quê hương Hòa Bình vang vọng lên lúc đó trước mắt tôi như hiện một bức tranh cảnh sinh hoạt ngày xuân của người Mường vào những ngày hơi xưa xưa.
Trong bức tranh nổi bật đó chính là mái nhà sàn, thứ gắn bó và đặc trưng nhất của đồng bào nơi đây, trong nhà là bếp lửa ấm áp, mọi người quây quần bên ché rượu cần thật vui vẻ, đầm ấm và cũng rất phóng khoáng. Tôi rất thích ngắm khói bếp bay lên từ mái gianh của những nếp nhà sàn, một hình ảnh rất mộc mà cũng rất tình. Thực ra trong tâm trí tôi luôn tưởng tượng mái nhà sàn nọ cách không xa dòng sông Đà quê tôi, để tôi có thể ngắm được bầy cá "anh vũ" (2) tuyệt đẹp trong truyện kể kia. Cá lăng, cá chiên tôi đã thấy nhưng anh vũ thì chưa và cũng vì vậy nó càng ấn tượng trong tôi, trong cái sự tò mò từ thuở thơ bé. (nói nhỏ với các bạn, nếu bạn nào có ý định mua cá lăng hay cá chiên... của sông Đà thì nên từ bỏ, vì gia đình bạn tôi làm đại lý cá lớn nhất tỉnh có nói những loại cá ấy toàn là cá Trung Quốc nhập vào ta thôi, không phải cá sông Đà đâu nhá, hí hí. Bí mật, bạn tôi nghe thấy không khéo nó treo cổ tôi lên vì tội làm mất một lượng khách hàng lớn của nhà nó mất, hic...) Chắc cũng không ít bạn biết rằng ngày trước mỗi tên địa danh của xứ Mường đều được gắn từ Mường phía trước, như Mường Bi, Mường Thanh... chẳng hạn. Và chắc các bạn cũng biết đến đập thủy điện Hòa Bình chắn ngang con sông Đà tạo dòng điện cho cả nước nhỉ. Nhưng thật sự để nói thì trong bức tranh tâm tưởng tôi lúc đó hình ảnh thủy điện công trình vĩ đại lại rất nhạt nhòa trước những hình ảnh sinh hoạt của bà con người Mường, những người ở ngay quanh tôi. Đơn giản vì ngày đó cạnh nhà tôi là một rừng nhà sàn san sát, mọi hoạt động ngày xuân của người Mường đều bên cạnh nó cả. Thuở đó tôi chơi ném còn với cả đuổi bắt vui lắm. Tôi còn rất thú vị và tò mò với cái điếu hát thuốc lào khổng lồ của các cụ già người Mường, mà như tôi để ý thì phần nhiều là các cụ bà sử dụng và hút liên tục không ngơi. Miệng điếu chắc phải gần bằng miệng cái bát tô nhỏ, khi hút các cụ bà phải dùng hai bàn tay bịt vào miệng điếu thì mới hút được, khói lên tèm lem cả mắt mũi. Tất nhiên cái hoạt động giao lưu thanh niên trai gái dưới mái nhà sàn thì không thể thiếu rồi, các cô gái váy Mường, và anh trai quần gụ chuyện trò tình cảm bằng tiếng Mường "Eng à, Ún ơi" (4) nghĩa là "anh à, em ơi" ấy mà. Và trong những lúc này cũng không thể thiếu tiếng chiêng cồng đâu các bạn ạ.
Không biết liệu sẽ có nhiều bạn thắc mắc hay không khi tôi nhắc về Hòa Bình lại không có trong bài thơ những thủy điện hùng vĩ hay những món ăn dân tộc nổi tiếng đã thành thương hiệu. Nhưng quả thật bằng con mắt trẻ thơ tôi vẽ lại bức tranh ngày nào thì nó nổi lên những hình ảnh như vậy đó. Nó có vẻ hơi ngây ngô và mộc mạc vô cùng, mộc mạc như tiếng chiêng cồng vậy, hay có lẽ cũng mộc mạc như tâm trạng của tôi khi tưởng tượng lên nó đó.
Hiện tại thời buổi đô thị hóa, những nếp nhà sàn nơi tôi sinh sống đã đổi gần hết thành nhà xây bê tông rồi, và để có thể chứng kiến lại những cảnh tượng trên là rất khó khăn. Nhưng cũng không phải là không thể chứng kiến nữa, nếu lên mấy xã vùng cao chắc chắn vẫn còn. Có lẽ bởi vậy mà nó hình thành trong tôi cái cảm giác không còn gần mà cũng chẳng phải quá xa để mà nói là phải nhung nhớ, hoài niệm gì đó. Nhưng nó là những cái gì thuộc về một tuổi thơ không gần mà cũng chẳng quá xa đó (iem coàn trẻ mà).
Cả bức tranh được xuyên suốt bằng những tiếng chiêng cồng quê hương, thứ mà cho dù có bao thay đổi nó vẫn luôn là cái ấn tượng sấu sắc gợi nhớ nên mọi thứ trong tôi. Và chắc hẳn những người Hòa Bình xa quê khi nghe nó cũng không khỏi có một chút lặng để mà hồi tưởng đâu nhỉ?
Chắc tại 24 câu lục bát không đủ để tôi bày tỏ hết những gì trong tôi cho các bạn nên viết ở dưới hơi dài mong các bạn đừng trách và cố gắng đọc để ủng hộ tôi nha. Có dịp mời các bạn lên thăm quê hương Hòa Bình hiếu khách của tôi nha. Để trải nghiệm một chút hương vị xứ núi, dân Mường.
Cuối cùng xin chúc các bạn có một ngày tốt lành!
Thân,
Vô Lệ.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile Quê hương ư? Thú thực là bây giờ em chẳng còn nhiều tình cảm với nó nữa.
Em đi học xa nhà, mỗi năm về được mấy lần. Mỗi lần về lại thấy quê quá nhiều đổi thay.
Cây đa vẫn hay trèo giờ chắc thành giường, tủ nhà nào rồi.
Bãi cỏ chăn trâu biến thành sân vân động.
Con suối ngày nào giờ thành... cái mương.
Vẫn biết xã hội phát triển, con người sẽ có cuộc sống ấm no hơn... nhưng sao vẫn mong tìm lại cảm giác ngày đông giá rét, cả nhà ôm nhau ngủ vì...chỉ có một chiếc chăn.
Bài thơ này là nỗi nhớ mẹ, nhớ quê hương trong ký ức của em. Một làng quê... nghèo
CON NHỚ
Người ta nhớ một tuổi thơ,
Con đây nhớ mẹ đang chờ chốn quê.
Xa quê mấy dịp được về,
Con đi lòng mẹ tái tê muôn phần.
Nhớ đêm giá rét căm căm,
Thiếu cái chăn ấm, mẹ nằm ôm con.
Nhớ quả Mắc cọt thiệt ngon,
Con đi hái trộm, bị đòn của cha.
Nhớ mùa mưa lũ sông Đà,
Nước lên gió cuốn lợn, gà đều trôi.
Nhớ sao câu hát “Ún ơi!”
Nhớ hôm đánh mảng trên đồi hoa Ban.
Giờ thì cầu bắc sang ngang,
Văn minh đi tới, xóm làng đổi thay.
Núi kia thì vẫn còn đây,
Trơ nguyên màu đá bởi cây chặt rồi.
Lòng sông vắng bóng đò trôi.
Lũy tre dần ngã, bên đồi hoa rơi…
Chỉ mẹ là vẫn thế thôi!
Dẫu cho tóc bạc vì đời nắng mưa.
Ước gì quay lại như xưa,
Để con có mẹ đón đưa mỗi ngày.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
(1) Mắc cọt trông như quả lê nhưng nhỏ hơn và ngọt đậm đà hơn, vỏ màu xám nâu chứ không vàng. Là một loại quả rừng nhưng giờ đây cũng được trồng trong vườn.
(2) Ún ơi(tiếng Mường): Em ơi! Người Mường có một điệu dân ca là Ru Ún (Ru em). Hồi nhỏ em không nhớ tên nên toàn gọi là bài Ún ơi!
(3) Đánh mảng: trò chơi dân gian của người Mường, gần giống trò đánh đáo ở miền Bắc nhưng là dùng chân "lia". Mảng được lấy từ cây mảng, là hạt của nó.
(4) Hoa Ban: loài hoa có nhiều ở núi rừng Tây Bắc, nhụy rất ngọt thu hút nhiều côn trùng (người còn thích nữa là)
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Quê tôi
Quê tôi chẳng có nhà lầu
Cũng chẳng có những cây cầu bê tông
Quê tôi chỉ có dòng sông
Với cây cầu khỉ cong cong đôi bờ
Gái trai đến tuổi mộng mơ
Mẹ cha chưa thuận đừng mơ hẹn thề
Đâu như nam nữ tỉnh về
Mắt xanh, mỏ đỏ nhìn ghê quá trời
Nhạc quê là tiếng ru hời
Tiếng mưa, tiếng sáo, tiếng cười thôn dân
Đâu như tiếng nhạc rần rần
Của loa, của dế người dân đô thành
Những đêm trăng sáng sân đình
Em thơ nô nức chạy quanh cổng làng
Trẻ em phố thị tuy sang
Nhưng đâu có chốn thênh thang nô đùa
Món ăn dân dã quê mùa
Rau lang với bát canh cua đậm đà
Còn hơn những món xa hoa
Nhưng mà nhạt vị quê nhà của tôi
Dù tôi đi khắp đất trời
Quê nhà hai tiếng trọn đời mang theo
Còn đâu bờ bãi ven sông
Những nương dâu đã ngập trong lũ tràn
Đường quê chỉ nước mênh mang
Phận người nhỏ bé muôn vàn đắng cay
Mỗi năm lũ lại về đây
Gieo tang thương khắp chốn này lũ ơi
Nước mưa hòa nước mắt người
Đâu còn thấy những nụ cười trẻ thơ
Nhà tranh vách lá đơn sơ
Chống sao nổi sự nắng mưa của trời
Lũ qua trôi nổi kiếp người
Biết bao giờ những tiếng cười lại vang
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile Rất cám ơn bạn Tiểu Phong - đọc bài thơ bạn xong tự nhiên mình có hứng viết bài này. "Hãy sống thực với bản thân mình" dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Với một phong cách thơ bi thương, trần trụi và khốc liệt; hi vọng BGK sẽ thuận cho mình vào vòng trong
Chiều muộn tha hương một mối sầu
Ngày qua ngày lại âu sầu
Thưởng tết hẻo quá nên lâu không về
Phận nghèo nên phải xa quê
Trăm cay nghìn đắng tái tê trong lòng
Nhớ ngày xưa mới lọt lòng
Giữa phường, giữa phố không dòng sông quê
Không cò trắng lượn triền đê
Không ao làng với cây đa, mái đình
Chỉ nghe tiếng nhạc xập xình
Còi xe ầm ĩ, lung linh đèn vàng
Xứ Thanh đêm cứ mơ màng
Cánh diều lộng gió cảnh làng nên thơ
Nào ngờ thực chẳng như mơ
Đất cằn sỏi đá, người ngơ ngẩn buồn
Trẻ con không áo truồng luôn
Thấy xe khách tới là tuôn ra nhìn
Bà con làng xóm cứ tin
Là dân thành phố ắt tiền đầy tay
Miệng cười dạ cứ cay cay
Không tiền không bạc chẳng hay ngày về
Cảnh nghèo vẫn cứ lê thê
Kinh kỳ nhớ tiếng "ni tê" cồn cào
Chú thích ( cho hợp mốt thời thượng):
1. "ni tê" tiếng địa phương Thanh Hóa - muốn biết nghĩa gì thì tự tra từ điển
2. Trẻ con không áo truồng luôn
Thấy xe khách tới là tuôn ra nhìn
Một cảnh tượng có thực - Ngày xưa mỗi lần mình về quê, trên đường có hàng đàn trẻ em trần truồng cứ thấy xe khách phóng qua là chạy theo hò hét như thấy người ngoài hành tinh vậy - nghèo đói đến cùng cực
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile