TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 26

Chủ đề: [Cổ đại] Trảm Ác Tử

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jan 2011
    Đang ở
    Long Môn Phi Trấn
    Bài viết
    1,020
    Xu
    279

    Mặc định

    TRẢM ÁC TỬ

    TÁC GIẢ : NGUYỄN SƠN TÙNG( NHANVANTU)

    CHƯƠNG 14: Tạm thời chưa nghĩ ra tên chương, độc giả nào có tên hay chỉ giúp mình với

    link góp ý: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=58747


    Nói xong tiểu nha đầu ấy phủi áo ra đi. Quỷ bà dõi theo thấy tuấn mã của nha đầu ấy treo đầy cờ lệnh của khắp các môn phái.

    “ Lẽ nào nha đầu này đi khiêu chiến với các võ phái ở Lạc Dương?”, mụ thầm nghĩ nhưng vẫn bám theo. Nửa canh giờ sau nha đầu ấy lại đến trước cửa một võ phái khác. Trên tấm biển treo ngoài cửa võ đường này ghi hai chữ : Bác Thường.

    Quỷ bà bà thoáng ngẩn người nghĩ:

    “Xem ra tiểu nha đầu này lại đến khiêu chiến với Bắc Thường Chưởng phái ?”

    Mụ đoán không sai, qủa thực nha đầu ấy lại đến thách đấu. Tuy nhiên lần này tiểu nha đầu ấy không sử dụng trường kiếm như ban nãy mà dùng chưởng pháp. Chỉ trong một giờ ba khắc , toàn bộ võ sinh của Bắc Thường phái đều bị đánh bò lê bò càng.

    Nha đầu kia cười mỉa: “ Độc bức uyên chưởng của phái Bắc Thường hóa ra chỉ có thế”.

    Tức thì một nam tử râu rậm mặt đầy nộ khí đã vung chưởng tấn công. Y chính là Đinh Bất Đồng , chưởng môn phái Bắc Thường.

    Quỷ bà nhìn trân trân tiểu nha đầu đó không hề chớp mắt, đếm từng chiêu từng thức nha đầu đó sử ra.

    “ Quái lạ, chưởng pháp của nha đầu này luôn đánh vào chỗ yếu hại trong võ công của Đinh Bất Đồng chứ hoàn toàn không theo quy luật nào cả. Rốt cuộc tiểu nha đầu này là đệ tử của môn phái nào vậy?”

    Đến chiêu thứ ba mươi bảy, nha đầu đó xoay tả chưởng đánh vào trước mặt Đinh Bất Đồng. Họ Đồng liền sử ra chiêu “ Phụng xuyên liễu liễu” , song chưởng đồng thời cùng đánh ra. Nào ngờ chưởng chiêu của của tiểu nha đầu kia như bất ngờ thay đổi, chưởng hóa thành chỉ, điểm ngay vào huyệt Đản Trung trên ngực Đinh Bất Đồng.

    Không kịp trở tay, họ Đinh bị trúng chỉ , ngã vật luôn xuống đất.

    “ Ngươi..ngươi ăn gian, rõ ràng hai ta dùng chưởng để tỉ thí , tại sao ngươi lại dùng chỉ pháp?”

    Tiểu nha đầy kia cười mỉa:

    “ Ta nói là dùng tay không để giao đấu chứ có nói là chỉ dùng chưởng pháp đâu?”

    Đinh Bất Đồng giận tím mặt, chỉ biết ôm ngực mà không thể cãi lại.

    Tiểu nha đầu kia lại nói tiếp:

    “ Đinh chưởng môn xem ra vẫn không phục “

    “ Ta đương nhiên không phục, Độc bức uyên chưởng của ta cô nương vẫn chưa phá được, ta há lại nhận thua?”
    Tiểu nha đầu nói:

    “ Cho dù có đầu thêm mấy chục hiệp nữa thì Đinh chưởng môn có chắc sẽ thắng được ta không?”

    Đến đây thì họ Đinh im bặt, mặt mày tái cả đi. Quỷ bà bà đứng trên ngọn cây theo dõi từ nãy đến giờ nghĩ bụng “ Tiểu nha đầu kia dù không dùng chỉ đi nữa thì bất quá trong mười lăm chiêu tiếp theo cũng hạ được gã họ Đinh kia”

    “ Thực ra ta cũng muốn đánh thêm mấy chục hiệp nữa với ngươi, tiếc là chiêu “ Phụng xuyên liễu liễu” của ngươi có quá nhiều sơ hở”

    Đinh Bất Đồng trợn tròn mắt :

    “ Tuy Đinh mỗ này đã bại nhưng đừng vì vậy mà coi khinh võ công của phái Bấc Thường, chiêu “ Phụng xuyên liễu liễu” ấy sơ hở ở chỗ nào?”

    Tiểu nha đầu kia hoa chân múa tay , diễn lại chưởng chiêu mà Đinh Bất Đồng đã sử:

    “ Lúc nãy ta đánh thế này, ngươi xuất chưởng như thế này . Rõ ràng trung môn bỏ trống, lúc ấy ta không đối chưởng mà xuất một chỉ điểm vào huyệt Đản Trung , nếu gặp cao thủ khác thì e rằng đã cho Đinh trưởng môn một đao rồi hoặc giả ta gia tăng thêm chút kình lực nữa thì ngươi đầu còn ngồi đây mà già mồm”

    Đinh Bất Đồng thở dài ngao ngán: “ Cứ cho là như vậy đi, nhưng nếu lúc ấy ta dùng chiêu “ Loạn đả phiên hoa “ thì sao?”

    Tiểu nha đầu kia vỗ tay nói:

    “ Hay, chiêu “ Loạn đả phiên hoa” này rất là hay. Ngươi xuất chưởng đánh như thế này phải không?”Tiểu nha đầu đó lại khua tay đánh ra một chưởng nữa , thế đánh hỗn loạn vô cùng. “Chiêu này ngươi đánh lung tung, thực chất là mượn kình lực mạnh mẽ để giải nguy. Tiếc là chiêu này của ngươi có một chữ “loạn”, mà đã loạn tất phải có sơ hở. Dù ngươi có xuất chưởng nhanh đến đâu thì cũng không thể tri trì mãi. Lúc ấy ta chỉ cần đánh ra một chưởng đơn giản cũng lập tức phá được .”

    “ Hay, tiểu nha đầu này không ngờ tuổi còn nhỏ mà tư chất lại hơn người”, quỷ bà bà lúc ấy thầm khen, “ Ta mà có tư chất này thì sớm muộn cũng sẽ luyện thành Âm sát ma công.”

    Nguyên quỷ bà bà có được pho võ công của giáo chủ tà giáo năm xưa. Tuy nhiên trong đó toàn là huyền cơ ảo diệu, người thường khó mà luyện theo được. Ngay như quỷ bà bà mất mấy chục năm mà chỉ luyện được đến tầng thứ tám.

    Đột nhiên hai mắt mụ sáng lên, trong đầu lập tức có y nghĩ mới: “ Hay là ta bắt tiểu nha đầu này về làm đệ tử, thiên chất như nó thì không quá mười năm sẽ luyện thành Âm sát ma công, có thể gây dựng lại Thiên Tà giáo”. Chỉ nghĩ đến đó thôi, mụ đã vui mừng khôn xiết.

    “ Khoan đã, tư chất lẫn võ công của nha đầu này vẫn cần phải được kiểm chứng. Hôm nay nó đã mệt rồi, đợi đến tội, lão nương sẽ trực tiếp khảo nghiệm ngươi”

    Đoạn, tiểu nha đầu ấy lấy cờ lệnh của phái Bắc Thường đi nghênh ngang ra khỏi cửa. Đám môn sinh phái Bắc Thường thấy cảnh ấy lửa nộ bốc lên:

    “ Sư phụ, lẽ nào người để cô nương kia lấy mất cờ lệnh của chúng ta ư?”

    Đinh Bất Đồng im lặng hồi lâu rồi nói:

    “ Là ta học nghệ không tinh, đành để cô nương ấy lấy mất cờ lệnh”


    *************************************************

    Quỷ bà bà tiếp tục bám theo nha đầu kia. Độ trời xẩm tối thì nha đầu ấy dắt ngựa bước vào một tiêu cục trong thành Lạc Dương sau đó không ra nữa. Quỷ bà bà đoán chắc đấy là nhà của tiểu nha đầu nên không lẻn vào mà thuê một khách điếm gần đấy. Khi ánh trăng nhô cao trên trời, mụ mới lẻn vào.

    Tiêu cục nơi tiểu nha đầu kia trú ngụ được canh phòng vô cùng cẩn mật, có khá nhiều các tiêu đầu canh gác. Tuy nhiên thân thủ của quỷ bà bà đâu phải hạng tầm thường. Chớp mắt, mụ đã qua mặt cả đám tiêu đầu, nhảy lên nóc tòa đại viện trong phủ. Vừa đặt chân xuống , mụ đã nghe thấy tiếng binh khí va chạm, định thần nhìn kĩ lại thì thấy hai nữ nhân đang giao đấu với nhau. Một người trong đó chính là tiểu nha đầu ban sáng đã thách đấu Bạch Thanh Quán và Bắc Thường phái. Người còn lại là một thiếu nữ trẻ hơn , trông rất xinh đẹp.

    Chỉ thấy tiểu nha đầu kia đang sử ra kiếm pháp của Bạch Thanh Quán mà gã họ Dư hồi sáng đã dùng. Thiếu nữ kia kiếm pháp khinh kinh ảo diệu, chỉ trong tích tắc đã đánh bay bảo kiếm của tiểu nha đầu.

    Tiểu nha đầu nói:“ Tiêu thư, võ công của người thật lợi hại. Nô tì phải dùng tới hai mươi tư chiêu mới đánh rớt được kiếm của tên họ Dư đó, vậy mà người chỉ mất có mười sáu chiêu”

    Thiếu nữ kia tra kiếm vào vỏ rồi nói:

    “ Tiểu Hồng, ta không phải đã dạy ngươi rồi sao, kiếm pháp của Dư Phí Luân tuy nhanh nhưng không có hiệu qủa, chỉ cần ngươi nương theo kiếm chiêu của hắn tất sẽ tìm ra được điểm yếu hại. Còn gã họ Đinh ngươi dùng bao nhiêu chiêu?”

    Nha đầu kia nói: “ Ba mươi bảy chiêu, nô tì đã làm đúng như lời tiểu thư,đến chiêu đó thì không dùng chưởng mà xuất chỉ ra, quả nhiên gã họ Đinh đó trở tay không kịp”

    Thiếu nữ kia nói:

    “ Hừm, đáng đời gã họ Đinh đó, thường ngày hắn ta hống hách không coi ai ra gì, lúc nào cũng tự phụ vào Độc bức uyên chưởng. Để xem lần này giang hồ sẽ cười hắn ra sao?”

    “ Tiểu thư, nô tì có đã lấy được thứ mà tiểu thư thích”, nha đầu ấy lấy ra thành bảo kíếm của Dư Phí Luân. Thiếu nữa kia cầm lấy rồi rút kiếm ta múa vài đường. Kiếm quang lấp lánh bắn ra như sao băng.

    “ Võ Đang lưu tinh kiếm? A đầu này biết kiếm pháp phái Võ Đang sao?”, Quỷ bà bà giật mình nhìn thiếu nữa kia. “Hóa ra chính nó đã dạy võ công cho nha đầu kia rồi bảo đi thách đấu với các môn phái trong thành. Thật không ngờ nó còn nhỏ tuổi mà đã tinh thông võ nghệ của thiên hạ như vậy, thật đúng là tài nữ xuất chúng”

    Đúng lúc đó thì có một nam nhân dáng người nho nhã bước ra nói:

    “ Yến nhi, con lại đi gây chuyện rồi phải không?”

    Thiếu nữ đang sử kiếm không ngờ lại là Lý Thư Yến. Nam nhân kia không ai khác chính là minh chủ võ lâm Lý Tu Di.

    Thấy cha đến, Thư Yến giấu vội bảo kiếm ra sau cười nói:

    “ Cha, đã khuya rồi sao cha lại ra đây?”

    Lú Tu Di nói:

    “ Chính ta mới phải hỏi con mới đúng, đêm hôm lại ra ngoài này làm gì, có biết mẹ đang lo lắng cho con lắm không?”

    Lý Thư Yến cười nói:

    “ Cha, con đâu có làm gi?”

    “ Bảo kiếm trên tay con không phải là của Dư quán chủ Bạch Thanh Quán sao? Còn nói là không làm gì à?”, một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng nghiêm khắc vang lên. Người vừa nói chính là Minh Nguyệt, ái thê của Lý Tu Di.

    “ Mẹ”, Thư Yến nũng nịu rồi nháy mắt với cha,” Là con mượn bảo kiếm của Dư Quán chủ đó, việc này mẹ có thể hỏi cha mà”

    “ Tướng công, chuyện này có đúng không? Lẽ nào vị Dư quán chủ tính tình cao ngạo đó lại cho Yến nhi mượn bối kiếm mà ông ta yêu thích?”

    Lý Tu Di cười :

    “ Là ta đã ra mặt xin cho. Vị Dư Quán chủ đó không thể không nể mặt ta được »

    Minh Nguyệt nói :

    « Thôi được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, cha con hai người hãy mau đi nghỉ đi. Tiểu Hồng mau theo ta »

    Thư Yến hỏi :

    « Mẹ sai Tiểu Hồng làm gì vậy ? »

    Minh Nguyệt đáp :

    « Ngày mai tới Hàng Châu trị bệnh cho Kim lão gia. Nên hôm nay phải chuẩn bị đủ dược liệu. »

    Nghe hai chữ Hàng Châu, Lý Thư Yến năn nỉ :

    « Mẹ, cho con đi cùng được không. Con nghe Hạ đại thúc nói thành Hàng Châu còn náo nhiệt hơn cả Lạc Dương này, thật là muốn đến đó để mở rộng tầm mắt. »

    « Phải đó , phu nhân, nàng cũng nên cho Yến nhi ra ngoài để học hỏi, nếu để nó ở nhà một mình thì ta cũng không thể nào quản được «

    Minh Nguyệt nói :

    « Vậy thì mai, ta , con và Tiểu Hồng sẽ khởi hành đến Hàng Châu vậy »

    Lý Thư Yến nhảy cẫng lên ôm vai mẹ nói :

    « Mẹ, con sẽ chuẩn bị hành lí ngay «

    Kế đó bốn người họ kéo vào trong. Quỷ bà bà thấy Lý Tu Di thì e ngại không dám hành động, mụ đợi đến khi Thư Yến rời Lạc Dương mới ra tay. Tuiy nhiên đám tiêu đầu hộ tống mẹ con Lý Thư Yến khá đông , lại có nhiều kẻ võ công cao cường nên mụ nhất thời chưa đắc thủ. Khi ở Kim gia phủ, tưởng rằng đã có thể bắt được Thư Yến rồi , nào ngờ gã bạch phát đao khách đã xen vào, cản chuyện tốt lành của mụ

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nhanvantu, ngày 26-05-2011 lúc 09:30.
    ---QC---


  2. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dochanh96,iamvampire2009,quangtri1255,thanhdinosaurs,thelordevil,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Jan 2011
    Đang ở
    Long Môn Phi Trấn
    Bài viết
    1,020
    Xu
    279

    Mặc định

    TRẢM ÁC TỬ

    TÁC GIẢ : NGUYỄN SƠN TÙNG( NHANVANTU)

    CHƯƠNG 15: HỨA PHI GẶP NẠN


    Thành Hàng Châu, trong một con ngõ nhỏ vắng vẻ . Trời đã về đêm, trên đường người đã thưa thớt. Nhưng một giọng ca lại cất lên, phá tan sự tĩnh lặng ấy:

    “ Lạc phách giang hồ tái tử hành
    Sở yêu tiêm tế chường trung khính”
    ( Chếnh choáng giang hồ lệch bước say
    Trong tay gái Sở múa như bay)
    Lời ca ấy vọng lại từ Vạn mai lâm viện. Người đang hát là một lãng tử đang nghịch nước trong nhà tắm. Hết thơ Đỗ Mục chàng lại chuyển sang thơ Đỗ Phủ:
    “Dục ký giang hồ khách
    Đề huề nhật nguyệt trường”
    ( Muốn làm khách giang hồ
    Rong ruổi tháng ngày chơi)

    Trong phòng hơi nước nghi ngút, tụ lại thành từng mảng khói. Hứa Phi nâng chén , nhàn nhã uống từng ngụm rượu.

    “ Rượu ngon à, thật là đáng tiếc”, chàng vỗ nhẹ vào bầu rượu nói”, hôm nay ta chỉ có thể độc ẩm mà thôi. Kim hiền đệ bị phạt vấm túc ở nhà rồi. Hoắc tiền bối cũng đi không hẹn ngày gặp lại. Không biết bao giờ ta mới tìm được bạn rượu đây?”

    Vừa nói tới đó , đột nhiên một bóng đen đã phá tung nóc nhà rơi xuống. Gạch ngói thi nhau rơi xuống ,vỡ vụn. Hứa Phi thất kinh thầm nghĩ:

    “ Linh thật, ta vừa nói không có ai uống rượu cùng, lão nhân gia trên trời đã phái ngay một vị tiên tửu xuống chơi sao?”

    Chàng chỉ kịp vơ vội đống quần áo che thân thì bóng đen kia đã lên tiếng:

    “Xú tiểu tử, lại đây!”

    Thanh âm của bóng đen ấy ba phần giống oan hồn đồi mạng, khiến Hứa Phi dù gan lì đến đâu cũng không khỏi rợn tóc gáy. Chàng lắp bắp:

    “ Ngươi gọi ta à?”

    Bóng đen lại lên tiếng:

    “ Ở đây ngoài tiểu tử ngươi ra thì còn ai? Mau lại đây?”

    Hứa Phi nói:

    “Ngươi..ngươi là người hay quỷ?”

    Tức thì bóng đen kia vươn tay tới chụp vào thiên linh cái của Hứa Phi. Thủ pháp ấy vô cùng nhanh nhẹn, chớp mắt năm ngón tay gầy guộc xương xẩu ,lạnh toát đã phủ lên mặt Hứa Phi.

    Dưới ánh đèn chập chờn trong phòng, chàng thoáng thấy một khuôn mặt trắng bệch như xác chết, bê bết máu đang nhìn mình chằm chằm.

    “AAAAAAAAAAAAAA!”

    Hứa Phi không giấu được sợ hãi , hét to. Nguyên tay lãng tử này trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi …ma. Hồi còn nhỏ sư phụ chàng vốn hay dọa ma bây giờ đã lớn nhưng cái tật ấy vẫn không sửa được.

    Bóng đen kia thấy Hứa Phi kêu lên thì nhếch mép, đoạn ném ngay vào miệng chàng một viên thuốc nhỏ.

    Bị túm chặt, không cựa quậy được , viên thuốc kia nhanh chóng chui lọt xuống cổ họng chàng. Áng chừng Hứa Phi đã nuốt viên thuốc ấy, bóng đen kia mới ném chàng ra xa.

    “ Ngươi … ngươi vừa cho ta uống thứ gì vậy?”, Hứa Phi cố sức nôn ra viên thuốc ấy nhưng không tài nào làm được. Nó đã chui xuống dạ dày chàng rồi

    Bóng đen đối diện cười khanh khách:

    “ Chỉ là một viên Phục não hoàn hồn đan thôi. Xú tiểu tử ngươi sợ rồi à?”

    Hứa Phi nghe mấy chữ “Phục não hoàn hồn đan” thì biết ngay đó là chẳng phải là thứ tốt lành gì. Chàng định thần nhìn kĩ lại kẻ đã hạ độc mình thì thấy trước mắt rõ là một lão bà chừng bảy mươi tuổi, dung mạo tiều tụy. Thị chính là quỷ bà bà đã náo loạn Kim gia phủ, đòi Lý Thư Yến phải bái sư học nghệ. Sao mụ lại xuất hiện ở đây?

    Chuyện này phải kể tới Thanh Long tam kiệt . Sau khi trị thương cho Hạ hầu Thanh xong, hai người Hạ Hầu Quân và Hạ Hầu Tuấn đã tập hợp các tiêu đầu của Thanh Long tiêu cục trong thành Hàng Châu lại, quyết bắt bàng được quỷ bà bà. Thân mang trọng thương, quỷ bà bà không thể đi xa được, quỷ bà bà đành phải tìm một nơi kín đáo để trị thương. Vừa hay mụ đi ngang qua Vạn mai lâm viện, thấy mơi đây hương mai ngào ngạt, có thể thanh tẩy mùi máu tanh trên người nên mụ đã lẻn vào.

    “ Ngươi nghe đây, Phục não hoàn hồn đan của lão bà này là kịch độc đệ nhất trên giang hồ này. Nếu mỗi ngày ngươi không uóng một viên thuốc giải của ta thì não bọ của ngươi sẽ dấy lên một cơn đau khủng khiếp, tựa như ngàn vạn con côn trùng đang chích đốt, sống không bằng chết. Sau ba ngày, nếu không có thuốc giải, thì độc chất sẽ phá tung não bộ, từ từ đưa ngươi xống âm phủ.”

    Hứa Phi toát mồ hôi nói:

    “ Ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại hại ta?”

    Quỷ bà bà trừng mắt nói:

    “ Ta thích thì hại người, ngươi quản được sao?”

    Thân hình Hứa Phi nghiêng đi, cảnh tượng trước mắt chợt trở nên mơ hồ, nhạt nhòa. Cảm giác đâu đớn trong đầu đột nhiên dấy lên dữ dội…Lẽ nào đây là tác dụng của Phục não hoàn hồn đan.

    Hứa Phi vò đầu bứt tóc. Chàng lăn lộn trên sàn nhà, hai mắt long lên sòng sọc, hàm răng nghiến chặt lại.

    “ Đau…đau đầu quá..”, đầu chàng như có ngàn vạn con côn trùng đang không ngừng chích đốt vậy. “ Lão bà bà… cầu xin người..hãy cho ta thuốc giải”

    Quỷ bà bà nhìn chàng với ánh mắt đắc ý, cười lạnh nói: “ Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, lão nương này đảm bảo sẽ giữ cái mạng của ngươi lại”.

    Nói xong, quỷ bà bà ném cho Hứa Phi một viên thuốc màu đỏ.

    “ Uống đi, ngươi nên nhớ mỗi ngày phải uống một viên thuốc này thì mới giải trừ được cơn đau. Thuốc mà ta đưa chỉ có tác dụng tạm thời. Sau ba ngày, nếu không uống thuốc giải thì ngươi tự biết hậu qủa rồi đấy

    Hứa Phi đón lấy viên thuốc rồi phục luôn. Chàng xếp bằng , vận khí để hóa tán nhanh dược lực của thuốc. Độ nửa tuần hương, cơn đau đầu đã thuyên giảm nhưng trán chàng cũng đã ướt đãm mồ hôi.

    “Bà bà , ngươi muốn ta làm việc gì?”, Hứa Phi nôn nóng hỏi ngay. “ a là việc bất nhân bất nghĩa thì ta đây thà chết chứ quyết không bao giờ làm?”

    Quỷ bà bà xua tay nói:

    “ Thôi đi, đừng ra vẻ ta đây anh hùng nghĩa hiệp nữa, hạng người như ngươi ta đã gặp nhiều rồi, tất cả toàn là một bọn tham sinh úy tử cả. Đến cuối cùng vẫn cụp đuôi quỳ xuống xin ta thuốc giải”

    Hứa Phi cười chua chát:

    “ Ta công nhận mình ham sống sợ chết, nhưng là vì mĩ tửu trong thiên hạ chưa thưởng thức hết, sao có thể dễ dàng xuống Diên phủ được. Bà bà tốt nhất là ngươi hãy giết ta đi, sau đó ngâm xác ta vào trong một thùng Mai hoa tửu, có vậy lúc gặp lão Diêm vương ta mới không trở thành một con quỷ hồ đồ”

    “ Muốn chết? Không dễ như vậy đâu!”, Quỷ bà bà mỉm cười lạnh lùng. Việc ta muốn ngươi làm thực ra rất đơn giản.

    Hứa Phi hỏi:

    “ Bà bà ngươi muốn ta làm gì?”

    Quỷ bà bà muốn Hứa Phi làm việc gì, xin xem hồi sau sẽ rõ

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dochanh96,iamvampire2009,quangtri1255,thanhdinosaurs,thelordevil,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Jan 2011
    Đang ở
    Long Môn Phi Trấn
    Bài viết
    1,020
    Xu
    279

    Mặc định

    TRẢM ÁC TỬ

    TÁC GIẢ : NGUYỄN SƠN TÙNG( NHANVANTU)

    CHƯƠNG 16: HUYẾT SÁT THỦ


    Quỷ bà bà nói:

    “ Ngươi mau tìm cho ta vài xác chết”

    Hứa Phi ngạc nhiên nói:

    “ Bà bà , người cần xác chết làm gì?”

    Quỷ bà bà đưa tay lên ôm ngực , đoạn một ngụm máu tươi phun ra. “ Xú tiểu tử ngươi nhiều chuyện quá, mau đi đi”

    Thấy thương thế của quỷ bà bà khá trầm trọng, Hứa Phi cũng không dám hỏi thêm . CHàng dắt con Hắc Ngân Câu ra rồi phóng một mạch vào thành.

    “ Lão bà bà ấy cần xác người làm gì nhỉ?”, Hứa Phi suy nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi. Trong khi chàng còn đang mãi băn khoăn thì Hắc Ngân câu đã dừng vó trước mộttử điêm.

    “ Hứa bổ đầu , huynh đến đúng lúc lắm”, một tên sai nha trong tửu điếm bước ra hớn hở nói: “ Hôm nay bọn đệ kiếm được ít rượu ngon, đang định tìm Hứa huynh, đúng là “ Nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến”

    Hứa Phi vốn làm bổ đầu ở Hàng Châu. Tuy nhiên công việc của chàng khá là nhàn rỗi, ít khi phải truy bắt tên tội phạm nào. Thành ra chàng mới có cuộc sống khá phóng túng.

    Hứa Phi xuống ngựa rồi vào quán. Bên trong có tới hơn chục tên sai nha đang tụm lại đánh bạc. Hứa Phi hừ một tiếng rồi nói:

    “ Không đi tuần lại ghé vào đây đánh bạc à?”

    Một tên trong đám sai nha nói:

    “ Hứa bổ đầu, dạo này bọn đệ bận túi bụi, cũng phải thư giãn một chút chứ. Nào nào, các ngươi sao còn đứng đó, không mau rót rượu cho Hứa bổ đầu đi!”

    Mấy tên khác khúm núm bưng tới mấy bình rượu tới trước mạt Hứa Phi. Nhìn sơ qua cũng biết đây là mĩ tửu ở Dương Châu. Hứa Phi nốc cạn vò rượu , đoạn hỏi chúng:

    “ Nghe nói sáng nay vừa xử tử mấy tên tử tù đúng không?”

    “ Đúng là sáng nay bọn đệ có đem hai tên tử tù ra pháp trường”

    Hứa Phi cả mừng nói:

    “ Vậy thi thể của chúng ở đâu?”

    Một tên nói:

    “ Bọn tiểu đệ đã đem chôn ở nghĩa địa phía tây thành”
    Hứa Phi chỉ nghe có vậy liền phi thân lkeen lưng ngựa phóng như bay về phía Tây. Đám sai nha không hiể gì , ngơ ngác một lúc rồi lại tiếp tục đánh bạc.

    Cước lực của Hắc Ngân Câu không phải tầm thường. Chớp mắt nnó đã đưa Hứa Phi đến nghĩa dịa ngoài thành. Chàng nhìn xung quanh cây cỏ mọc um tùm, bốn bề đều là mộ huyệt nhưng cũng có một vài đụn đất mới đào. Đó thường là chỗ chôn của những tên tử tù .

    Hứa Phi đốt đuốc lên rồi khấn lầm rầm:

    “ Đại huynh, xin người đại lượng mà tha thứ cho tội thất kính của tiểu đệ. Hôm nay vì vạn bất đắc dĩ, đệ mới mạo phạm đến thi thể của đại huynh. Ngày khác đệ sẽ mang vàng mã tới cúng tế huynh thật tử tế”

    Nói xong chàng xắn tay đào xuống. Một lúc sau cái xác đã được moi lên, nằm ngọn trong bao tải trên lưng Hắc Ngân câu. Lúc ấy độ canh ba nửa đêm, sương rơi từng giọt ướt đẫm cả vạt áo chàng. Bình sinh , Hứa Phi sợ nhất là phải tới những nơi như thế này, Tuy nhiên, lần này bởi trúng kịch độc, nguy hiểm đến tính mạng nên mới đánh bạo đến đây.

    Xong xuôi, chàng thúc ngựa phi vội về “ Vạn mai lâm viện. Quỷ bà bà không phải đợi lâu thì đã thấy bóng chàng bên cửa.

    “ Bà bà, ta đã mang về thứ bà bà yêu cầu đây”, Hứa Phi đặt bao tải chứa xác chết xuống.

    Quỷ bà bà cở bao ra nói:

    “ Chỉ có một xác chết thôi sao? Thôi được , ngươi mau lui ra đi, khi nào có chuyện ta sẽ gọi vào”

    Hứa Phi chột dạ nói:

    “ Bà bà, vậy còn thuốc giải?”

    Quỷ bà bà cười nói:

    “ Không phải ta đã nói độc tính phải ba ngày sau mới phát tác ư, khi đó ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi. Bây giờ thì mau biến đi”

    Hứa Phi miễn cưỡng bước ra ngoài nhưng trong đầu vẫn đầy nghi hoặc:

    “ Lão bà bà ấy định làm gì với các thây người ấy?”

    Không nén nổi tính hiếu kì, chàng lén nhìn trọm qua khe cửa. Chỉ thấy bên trong quỷ bà bà đang đưa song thủ áp lên ngực tử thi. Trên đỉnh đầu của mụ, một làn khói xanh không ngừng bốc lên. Khuôn mặt củ mụ thì lúc trắng lúc xanh, đầy vẻ yêu tà quái dị.

    “ Đây..đây rốt cuộc là công phu gì vậy?”, Hứa Phi thầm nghĩ trong bụng.Cảnh tượng ma quái trước mặt chàng cứ thế diễn ra Đến khi cái xác chết teo tóp lại, chỉ còn là một đống thịt bầy nhầy, quỷ bà bà mới ngưng lại.

    Thực ra mụ vừa mới hút tử khí của xác chết. Nguyên người sáng tạo ra Âm sat ma công vốn là một cao thủ của chính phái. Y trong một lần đại chiến với người của tà phái đã bị trọng thương, chân khí nghịch chuyển, tẩu hỏa nhập ma, vốn là chín phần sắp chết. Nhưng kẻ ấy thông minh tuyệt đỉnh, đã luyện được công phu Hấp khí công. Trong lúc sinh tử quan đầu, y đã nghĩ ra cách hút tử khí của những xác chết bên cạnh để trấn ấp những chân khí đang chạy loạn bên trong cơ thể. Qủa nhiên cách làm ấy có tác dụng, không những y đã bảo toàn được tính mạng mà võ công của bản thân lại tăng tiến thêm rất nhiều. Từ đó, y lén lút đến các nghĩa địa để hút tử khí. Việc làm mờ ám đó không được bao lâu thì bị các cao thủ trong chính phái phát giác. Y bị đám cao thủ trong chính phái lên án rồi đuổi khỏi sư môn. Trong lúc lửa nộ , y đã vô tình phóng ra tử khí trong người, Chẳng ngờ , luồng tử khí ấy vô cùng lăng lệ, đoạt mạng của những kẻ định hại y. Sau lần đó, trên giang hồ không ai còn biết tung tích của y nữa. Kỳ thực y đã đầu quân cho tà giáo và đã sáng tạo ra Âm sát ma công.

    Khoảng hai canh giờ sau, quỷ bà bà gọi Hứa Phi vào. Chàng nom thấy sắc mặt mụ đã khá hơn rất nhiều.

    “ Xú tiểu tử, ngươi ở Hàng Châu này bao lâu rồi?”

    Hứa Phi đáp:

    “ Vãn bối vốn sinh ra ở vùng này”

    Quỷ bà bà mừng rỡ nói:

    “Hay lắm, ta muốn ngươi tìm cho ta một người”

    Mụ lấy trong áo ra một cuộn giấy rồi ném cho Hứa Phi.

    “ Người mà ta cần tìm cũng sống ở Hàng Châu này, y họ Thạch , biệt hiệu là “ Độc nhãn...”

    Đột nhiên mụ im lặng, đưa mắt nhìn bốn phía.

    “ Xú tiểu tử, ngươi dẫn người về để đối phó với ta .”

    Hứa Phi tròn mắt nói:

    “ Vãn bối đâu có dẫn ai về, hơn nữa tính mạng của vãn bối đang nằm trong tay người sao lại có thể ...”

    Quỷ bà bà xáp lại gần Hứa Phi khẽ nói:

    “ Vậy thì ngươi có khách rồi đấy”

    Mụ vừa nói vừa phóng ra một đạo kiêm khí lên trần nhà. Lập tức kiếm khí phá tung gạch ngói. Một bóng người thoáng hiện ra né kiêm khí rồi vụt biến mất.

    “ Có người”, Hứa Phi thầm nghĩ trong bụng” Kẻ nào lại rình mò trên ấy vậy. Ta và lão bà bà ở đây nãy giờ mà không phát giác ra hắn”

    “ Xú tiểu tử, mau cõng ta”, Hứa Phi chỉ biết nghe theo nên cúi xuống cõng mụ lên. Chàng vừa đặt quỷ bà bà lên vai thì đã thấy lạnh toát trước mặt. Một ngọn kim châm đã phóng đến ngay trước mặt.

    Quỷ bà bà nhanh tay chém xuống một chưởng, ngọn kim châm ấy lập tức bị đánh gãy vụn. Mụ ngước lên trần nhà hét to:

    “ Là kẻ nào trên đó, đùng có giả thần giả quỷ nữa, mau hiện hình đi!”

    Đáp lại chỉ có sự im lặng lạ thường. Hứa Phi bỗng cảm thấy trong bóng đêm như có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

    “ Ầm”, đột nhiên vách tuwofng sau lưng Hứa Phi bị phá nát. Một huyết y nhân tay cầm ô từ từ bước vào. Kẻ đó tuy đeo mặt nạ nhưng sát khí thì hiện roc qua đôi mắt.

    “ Ngươi là Hứa Phi , đệ tử của Hồng Mai nữ hiệp Sái Ngọc Bình?”

    “Tại hạ đúng là đệ tử của Sái nữ hiệp. Các hạ quen biết với ân sư sao?”

    “ Điều ấy ngươi không cần biết. Ta đến đây chỉ để lấy Lam Phụng ngọc bội”

    “ Lam Phụng ngọc bội”, Hứa Phi ngớ người ra.

    “ Chính là ngọc bội mà Sai Đại nương đã truyền lại cho ngươi.’

    “ Đúng là có chuyện ấy”

    Huyết y nhân kia cười khùng khục trong cổ họng rồi nói :

    « Lam Phụng ngọc vốn là của ta, năm xưa có kẻ đánh cắp nó. Ta lần theo dấu vết thì biết được ngọc bội ở chỗ sư phụ ngươi,, »

    Hứa Phi lớn tiếng hét :

    « Ăn nói hàm hồ ,ngọc bội đó không phải của ngươi. Đại hiệp Hàn Viễn Sinh năm xưa đã trao cho sư phụ ta giữ gìn và dặn tuyệt đối không giao cho ai khác. Những lời của ngươi toàn là gạt người »

    Huyết y nhân nói :

    « Gạt người cũng được, mau giao Lam Phụng ngọc ra đây. Nếu không thì đừng trách ta ra tay không lưu tình ! »

    Quỷ bà bà cười khanh khách nói xen vào :
    « Có lão bà bà này ở đây, ngươi định định hạ thủ không lưu tình ư ? »

    Huyết y nhân nói :

    « Lão bà bà , không phải việc của ngươi, đừng có xen vào ! »

    Quỷ bà bà nói :

    « Ta bình sinh thích can dự vào chuyện của người khác đấy. Ngươi có bản lĩnh gì giở thử ra nào »

    Huyết y nhân kia không nói gì ,lặng lẽ xuất một kiếm đâm thẳng vào. Chiếc ô trên tay hắn xoay tròn , che đi hướng của mũi kiếm khiến Hứa Phi nhất thời không biết hăn tấn công vào đâu.

    Quỷ bà bà thì ngược lại, phóng liên tiếp ba đạo kiêm khí về phía trước. Ba đạo hắc sắc kiếm khí phá tan chiếc ô của huyết y nhân.

    « A... hắn đâu rồi », Hứa Phi giật mình nhìn lại, trên sàn chỉ còn chiếc ô bị kiếm khí phá thueng, còn gã huyết y nhấn thì bất ngờ biến mất. Chàng đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thể phát hiện ra hắn.

    « Không lẽ hắn ta biết thuật độn thổ ư ? », Hứa Phi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Quỷ bà bà cũng đang đưa mắt kiếm tìm. Đột nhiên từ trreen trần nhà, huyết y nhân bất ngờ lao xuống với một tốc độ cực nhanh. Mũi kiếm trong sát na đã kề mái tóc của quỷ bà bà .

    « Soạt », thân hình tên huyết y nhân đó bỗng nhiên ngưng lại giữa không trung rồi rơi phịch xuống đất. Quỷ bà bà cười lạnh :

    « Thân thủ của tên đeo mặt nạ này cũng nhanh đấy, nhưng không qua được kiếm khí của ta đâu »

    Hứa Phi còn đang bàng hoàng nhìn vào gã huyết y nhân đang nằm trên sàn thì đột nhiên cả nóc nhà bọ phá vỡ. Trong khoảnh khắc ấy có tới mười mấy chiếc ô trên không trung từ từ đáp xuống.

    « Bà bà , có tới hơn mười ba tên huyết y nhân lận », Hứa Phi thất kinh khẽ kêu lên. chúng đến lấy Lam Phụng ngọc ư ?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi nhanvantu, ngày 26-05-2011 lúc 15:01.

  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dochanh96,iamvampire2009,quangtri1255,thanhdinosaurs,
  7. #9
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    151
    Xu
    151

    Mặc định

    tác giả lô đề cá độ thua to, bị ban nick trong 3 tháng
    Do vậy các chưong tiếp theo sẽ được post bằng nick Long Phi Tứ Hải này

    Trân trọng kính báo

    TRẢM ÁC TỬ

    TÁC GIẢ : NGUYỄN SƠN TÙNG( NHANVANTU)

    Chương 17 - Thập tam tán liên hoàn đại trận


    Trong Vạn mai lâm viện, mười ba tên huyết y nhân đang bao vây Hứa Phi. Bọn chúng mỗi tên cầm cầm mười ba loại binh khí khác nhau. Điểm chung duy nhất giữa chúng là chiếc mặt nạ . Đó là chiếc mặt nạ mà những người hát kinh kịch vẫn dùng.

    Hứa Phi nhìn kĩ mười ba tên huyết y nhân ấy , trong lòng nảy lên ý nghĩ không biết bọn này là ai. Quỷ bà bà ngồi trên lưng chàng khẽ nói:

    “ Xú tiểu tử, xem ra hôm nay ngươi xui tận mạng rồi”

    Hứa Phi nhe quỷ bà bà nói vậy nghĩ trong trong bụng ,lúc nãy bị ép uống thuốc độ bây giờ lại gặp một đám người thần bí đằng đằng sát khí thế này, thật đúng là đen đủi. Bất giác chàng chạy tới góc phòng , đưa chân hất tung một vò rượu lên. Rượu trong vò bay ra, chàng nhân cơ hội dó đưa miệng đóng từng tia rượu.

    Quỷ bà bà thấy Hứa Phi gặp phải đại nạn mà vẫn thản nhiên uống rượu không khỏi ngạc nhiên, mụ nói:

    “ Tiểu tử, ngươi làm cái gì vậy?”

    Hứa Phi cười nói:

    “ Vãn bối đang dùng rượu giải xui đấy, không phải bà bà nói vãn bối xui tận mạng đó sao?”

    Chàng vừa dứt lời thì bốn tên huyết y nhân lăm lăm vũ khí xông tới. Quỷ bà bà cười nói:

    “ Rượu của ngươi không giải được vận xui của ngươi đâu”

    Hứa Phi nhìn bọn huyết y nhân đang xông tới , vẫn bình thản đáp:

    “ Có bà bà ở đây thì vận xui của vãn bối có là gì?”

    Quỷ bà bà kêu “hứ “ một tiếng rồi phóng ra bốn đạo kiêm khí về phía lũ huyết y nhân. Kiếm khí phóng ra như sấm sét , chỉ trong sát na đã phá tan thế công của bốn tên huyết y nhân kia.

    Quỷ bà bà vốn dĩ không có ý định can dự vào chuyện này, tuy nhiên mụ đang bị trọng thương, phải nhờ Hứa Phi tìm xác chết để hút tử khí nên khi thấy chàng gặp nguy, mụ không thể không khoanh tay.

    Bọn huyết y nhân còn lại thấy võ công của quỷ bà bà cao cường , không dám khinh địch nữa mà đồng loạt xông vào. Một tên trong bọn chúng hét to:

    “ Bày trận”

    Câu nói ấy vừa cất lên tức thì mười ba chiếc ô như mười ba con linh xà, không ngừng xoay tròn xung quanh Hứa Phi và quỷ bà bà . Nhìn qua thì thế trận này chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là cản đường đối phương mà thôi. Nhưng kì thực bên trong lại không đơn giản như vậy, mười ba chiếc ô di chuyển theo phương vị của kỳ môn độn giáp gồm tám cửa Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Ðỗ Môn, Cảnh Môn, Kinh Môn, và Khai Môn bố trí cực kì tinh diệu, muốn thoát ra không phải là dễ . Mặt khác bọn chúng còn dùng cả Mê tâm thuật, khiến đối phương chỉ nhìn thôi cũng hòa mắt chóng mặt. Kẻ nào có võ công càng cao lại càng dễ bị cuốn vào thế trận ấy, không thoát ra được

    Mười ba chiếc ô cứ thế múa tít quanh Hứa Phi khiến chàng không tài nào thoát ra ngoài được. Biết mình gặp phải địch nhân lợi hại chàng lại nói vói quỷ bà bà :

    “ Bà bà , với võ công của bà bà thế trận này chắc là không khó để phá”

    Quỷ bà bà nói:

    “ Nếu ta không nhầm thì đấy là “Thập tam tán liên hoàn đại trận” . Hừm, lũ huyết y nhân này cũng có chút bản lĩnh đó”

    Nói xong mụ vươn tay phóng liên tiếp sáu bảy đạo hắc sắc kiếm khí vào một chiếc ô ở gần nhất. Kiếm khí chạm vào ô phát ra một tiếng “keng” như chạm phải sắt thép. Hứa Phi chợt nói to:

    “ Bà bà, bọn chúng sử dụng ô sắt đó”

    Một chiếc ô bị tấn công, mười hai chiếc còn lại vội xoay chuyển hoán đổi vị trí cho nhau . Chớp mắt bốn chiếc ô đã áp sát quỷ bà bà , bốn lại binh khí ngắn dài khác nhau đã đòng loạt đâm tới.

    Hứa Phi đang cõng quỷ bà bà , thân hình không có chút tiện nghi nào, chàng đành vận dụng bộ pháp Mai hoa tung tẩy để né tránh. Chàng vừa xoay mình sang bên trái thì thấy một lưỡi ngân câu móc vào vai trái. Thấy vậy, chàng đành trầm ngươi xuống rồi xoay tròn . Nào ngờ một ngọn thiết thương và trường kiếm đã đâm tới. Thế đến quá hiểm, Hứa Phi đành nhảy lên cán thiết thương đồng thời nghiêng người né trường kiếm. Chính lúc ấy chàng bỗng thấy đùi trái của mình nhói lên, thì ra một ngọn nhuyễn tiên đã thừa cơ đâm trúng.

    Thấy Hứa Phi khó mà chống đỡ được , Quỷ bà bà đánh xuất kiếm giải vây. Một đạo kiếm khí quét ngang ra đánh trúng hai chiếc ô. Lập tức bốn chiếc ô kia không xám xáp vào nữa mà lùi ra xa. Quỷ bà bà vội hét lên:

    “ Tiểu tử, chạy mau đi”

    Hứa Phi làm theo ngay lập tức. Chàng nhún chân một cái đã bay cao năm sáu trượng, bay qua đám huyết y nhân. Bỗng nhiên Hứa Phi thấy chân phải mình bị một vật gì đó cuốn lại. Chàng định thần nhìn kĩ lại thì thấy ngọn nhuyễn tiên đã cuốn lấy. Tên huyết y nhân cầm nhuyễn tiên kéo mạnh một cái, thân hình Hứa Phi chao đảo rồi lập tức rơi xuống. Tám tên huyết y nhân ngay lập tức bổ vào.

    Quỷ bà bà hét lên một tiếng , hai tay cùng lúc phóng ra mười đạo kiếm khí . Lần này kiếm khí tụ lại thành hai bàn tay lớn màu đen đỏ ập tới đám huyết y nhân. “Ầm, ầm!”. một tiếng nổ lớn vang lên kèm teo cát bụi mù mịt. Nguyên chiêu này của quỷ bà bà đã phá tung cả căn nhà nhỏ của Hứa Phi. Nghĩ tới mấy vò rượu còn đang uống dở, Hứa Phi thầm kêu tiếc quá.

    Quỷ bà bà cúi xuống hét vào tai chàng:

    “ Xú tiểu tử, sao khinh công của ngươi tệ quá vậy?”

    Hứa Phi đáp:

    “ Vẫn bối thân cõng bà bà , thân thủ không thể linh hoạt như mọi khi được”

    Quỷ bà bà ờ một tiếng rồi nói:

    “Ngưoi mau tụ khí vào huyệt Đan Điền rồi đưa qua huyệt Tam âm giao rồi xuống huyệt Dũng Tuyền đi”

    Hứa Phi lập tức làm theo, phút chốc chàng cảm thấy đôi chân vô cùng nhẹ nhàng , thoải mái. Hứa phi liền phóng ngay ra khỏi đại viện .Nào ngờ đám huyết y nhân đã vây lại, quyết không cho chàng vượt qua. Năm tên huyết y nhân liền quăng ra một tấm lưới to phủ ngay xuống đầu Hứa Phi.

    Quỷ bà bà vội vận kình phóng ra hai đạo kiếm khí liên tiếp. Một đạo bay dọc, một đạo chém ngang. Hai đạo hợp lại thành một chữ “thập “ lớn xé tung lưới sắt của đám huyết y nhân.

    Hứa Phi mừng thầm kêu lên: “ Hảo công phu”. Bỗng đâu chàng thấy một dòng máu chảy tràn qua trán mình. Hứa Phi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy quỷ bà bà đã gục xuống, khuôn mặt tái lại, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, vô cùng yếu ớt.

    Chàng thầm nghĩ thương thế của quỷ bà bà vốn đã hồi phục được năm phần, nhưng nay lại vận khí quá đội, e là vết thương cũ lại phát tác.

    Hứa Phi biết bây giờ muốn thoát chỉ còn dựa vào bản lĩnh của mình mà thôi. Chàng điểm chân bay ngược ra sau. Nhưng đấm huyết y nhân như bóng ma đã bố trí sẵn , giăng kín bốn phương tám hướng cản lại.

    Một tên huyết y nhân nói:

    “ Mau giao Lam Phụng ngọc ra đây, ta sẽ bảo toàn tính mạng cho ngươi và lão bà kia.”

    Hứa Phi trầm ngâm suy nghĩ , lần này nếu trao bảo ngọc cho chúng thì liệu bọn huyết y nhân ấy có để cho chàng sống không ?

    Chàng lại nghĩ nếu không giao Lam Phụng Ngọc ra thì e khó mà giữ được tính mạng được.

    Im lặng một hồi, Hứa Phi nói :

    « Các ngươi chỉ muốn lấy Lam Phụng ngọc thôi, đúng không ? Vậy ta sẽ đưa các ngươi đi lấy »

    Một tên trong đám huyết y nhân nói :

    « Phải vậy chứ, nếu từ đầu ngươi chịu giao bảo ngọc ra thì có phải đỡ lằng nhằng không ? »

    Một tên khác nói xen vao :

    « Khoan đã, tên tiểu tử này lúc nãy sống chết không chịu giao ra bây giờ lại mở miệng nói chịu giao ngọc , chắc nó có quỷ kế gì đây ? »

    Hứa Phi cười lớn :

    « Các ngươi người đông chẳng lẽ lại sợ tên tiểu tử đang cõng một lão bà bà ư ? »

    Một tên khác nói :

    « Đừng nhiều lời nữa, mau giao bảo ngọc ra đi »

    Hứa Phi thản nhiên đáp :

    « Chẳng cần đi đâu xa, Lam Phụng Ngọc đang ở nơi này »


    Đám huyết y nhân nghe chàng nói vậy không khỏi ngạc nhiên, bọn chúng nhìn xung quanh thấy đại viện đã bị phá hủy bởi trận loạn chiến vừa rồi, rốt cuộc Lam Phụng ngọc được cất giấu ở đâu ?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Long Phi Tứ Hải, ngày 01-06-2011 lúc 08:01.

  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dochanh96,iamvampire2009,quangtri1255,thanhdinosaurs,
  9. #10
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    151
    Xu
    151

    Mặc định Trảm Ác Tử chương 18

    TRẢM ÁC TỬ

    TÁC GIẢ: NGUYỄN SƠN TÙNG

    CHƯƠNG 18: TRÊN SÔNG TIỀN ĐƯỜNG


    Thấy Hứa Phi vẻ mặt rất tự tin, một tên huyết y nhân nói:

    “ Lam Phụng ngọc trên người ngươi đúng không?”

    HỨa Phi nói:

    “ Ngươi đoán sai rồi, một vật quý như Lam Phụng ngọc ta sao có thể tùy tiện mang bên mình được”.

    Một tên huyết y nhân khác chĩa mâu vào cổ Hứa Phi rồi nói:

    “ Đừng nhiều lời nữa , mau giao nó ra đây”

    Hứa Phi lấy ngón tay gạt lưỡi mâu ra, cười :

    “ Lam Phụng Ngọc được giấu ở phía sau kìa”

    Lũ huyết y nhân quay lại thì thấy một rừng mai rậm rạp ở phía sau. Không lẽ Lam Phụng Ngọc được cất giấu trong rừng mai ấy?

    Lũ huyết y nhân liền đẩy Hứa Phi vào trong rừng. Chàng đành đặt quỷ bà bà xuống rồi đi vào. Bây giờ, sinh mạng chàng đang nằm trong tay bọn ác nhân này, nếu không có đối sách thì thế nào, chàng cũng thành cô hồn dưới tay chúng .

    Vào đến giữa rừng, một tên huyết y nhân nói:

    “ Tiểu tử, ngươi giấu ngọc ở đâu?”

    Hứa Phi nhìn vào những cây mai trước mặt, từ từ nói:

    “ Ở dưới gốc cây này....Khoan, ở dưới gốc cây này mới đúng…Không, cũng không phải cây này…”:

    Tên huyết y nhân cầm thiết phiến sốt ruột quát lên:

    “ Đừng có giở trò, nếu không thì ta sẽ chặt một tay của ngươi trước”

    Hứa Phi cười nói:

    “ Sư phụ ta ngày trước chôn Lam Phụng Ngọc ở dưới một gốc mai trong vườn này, nhưng đó lòa việc của mười năm trước rồi, bây giờ nhất thời ta không nhớ ra”

    Một tên huyết y nhân nói:

    “ Vậy thì tìm mau đi, cho dù phải đào tung cả rừng mai này lên cũng phải tìm cho được Lam Phụng ngọc”


    Trước lời đe dọa ấy, Hứa Phi không còn bông đùa nữa . Chàng tới trước từng gốc mai, nhìn ngắm kĩ lưỡng. Đến trước một cây mai lớn, chàng nói:

    “ Đây rồi, các ngươi mau lùi lại đi”

    Bọn huyết y nhân còn chưa còn chưa kịp hiểu lời nói ấy thì Hứa Phi đã đánh một chưởng cực mạng vào thân cây. “Rắc, rắc!”, thân cây không chịu nổi chưởng kình , từ từ đổ xuống.

    Nhưng cây mai ấy vừa gục xuống thì những cây bên cạnh như có chân, lập tức di động, bao bọc quanh Hứa Phi . Không những vậy, các cây khác trong rừng cũng đồng loạt dịch chuyển , tạo thành thế trận vây đám huyết y nhân lại.

    “ Trò khỉ gì thế này?”, một tên huyết y nhân gầm lên rồi lao đến chỗ Hứa Phi. Chẳng ngờ, những cây mai bao phủ Hứa Phi đồng loạt phóng ra mười mấy mũi ấm tiễn. Không kịp né, gã huyết y nhân kia rú lên thê thảm rồi gục xuống.

    Biết mình đã trúng kế, bọn huyết y nhân hét lên :

    “ Tiểu tử thúi, dám lừa bọn ta hả?”

    Ba gã huyết y nhân khác giương ô lên rồi phi thân tới . Thân hình của chúng còn đang ở trên không thì một luồng khói từ dưới đất phóng thẳng lên, khiến cả ba mất phương hướng.

    Hứa Phi vỗ vỗ vào thân cây rồi cười lớn:

    “ Ta quên không nói cho các ngươi biết, trong rừng mai này có vô số cơ quan cạm bẫy.”

    Hóa ra chàng cố tình dụ đám huyết y nhân vào rừng mai này. Hai mươi mấy năm trước, lúc xây dựng Vạn Mai Lâm viện, Sái Ngọc Bình đã nhờ một cao nhân về toán thuật xây bày ra thế trận này. Toàn bộ trong vườn có ba trăm sáu mươi cây mai , bố trí theo phương vị Mai Hoa dịch số. Hơn nữa, vị cao nhân kia lại thay đổi ít nhiều , lại áp dụng cả cử chương toán thuật, khiến cho thế trận lại càng kì quái gấp bội. Nếu như không có bản đò thì cho dù võ công cao đến mấy cũng khó mà thoát khỏi thế trận này. Lúc nãy Hứa Phi dùng một chưởng đánh vào gốc cây chính là khởi động các cơ quan trong rừng .

    “ Ta không tin không thoát ra khỏi mấy cái cây này”, một tên huyết y nhân nhún chân phóng lên cao. Y định dùng khinh công để thoát ra ngoài. Không ngờ mấy cây mai ở gần đó đột nhiên xoay tròn rồi phát ra vô số những ám tiễn. Gã huyết y nhân định xoay ô ra cản thì đã không kịp. Một chiếc lá không biết từ đâu phóng tới cắt ngang cổ họng gã.

    Những tên khác nhìn thấy cảnh ấy không khỏi run sợ trong lòng. Hứa Phi biết rõ phương vị thế trận này, chớp mắt chàng dùng bộ pháp Mai Hoa tung tẩy thoát ra được.

    Chàng huýt sáo một tiếng, Hắc Ngân Câu đã phóng tới trước mặt. Không chậm trễ, Hứa Phi đưa quỷ bà bà lên lưng ngựa rồi lập tức rời khỏi Vạn mai lâm viện. Chớp mắt, con tuấn mã đã đưa hai người ra khỏi thành Hàng Châu.

    Đi được một đoạn, quỷ bà bà mới dần tỉnh lại. Mụ nhìn xung quanh rồi nói:

    “ Tiểu tử , ngươi thoát khỏi đám huyết y nhân đó rồi sao?”

    Hứa Phi nói:

    “ Vãn bối dùng một kế nhỏ là đã lừa được tất cả bọn chúng , bà bà cứ yên râm”

    Quỷ bà bà nói:

    “ Vậy tại sao ngươi lại bỏ chạy?”

    Hứa Phi trầm ngâm, một lúc sau chàng mới nói:

    “ Đám huyết y nhân dó chỉ là một trong số những kẻ muốn lấy Lam Phụng Ngọc . Bây giờ tung tích của Lam Phụng ngọc đã bị lộ, sớm muộn cũng sẽ có nhiều kẻ tới gây bất lợi cho vãn bối”

    Quỷ bà bà lại nói:

    “ Lam Phụng Ngọc của ngươi nếu không phải là võ lâm chi bảo thì cũng là báu vật hiếm có trên đời, nếu không thì đám huyết y nhân đã không mò tới. Võ công của bọn chúng rất cao cường, không biết chùn xuất xứ từ đâu?”

    Hứa Phi nói:

    “ Lam Phụng ngọc đó quý giá như thế nào , vãn bối cũng không biết. Chỉ là trước khi ân sư qua đời có căn dặn phải giữ gìn bảo ngọc ấy, tuyệt đói không được đem cho kẻ khác”

    Điều mà chàng vừa nói qủa thực không sai. Năm ấy, Hàn Viễn Sinh vốn là một trong Giang nam tứ hiệp, nổi danh thiên hạ bởi tài trộm cắp. Y đã trộm được Lam Phụng Ngọc này trong Luyện Kiếm sơn trang của Nam Cung thế gia. Sau đó, vì bị người của Nam Cung thế gia truy đuổi, y đành gửi nó ở chỗ Sái Đại nương. Sau đó tung tích của Hàn Viễn Sinh không ai hay biết. Có tin đồn y bị người của Nam Cung thế gia phục kích ở đèo Lai Thuyên. Thế nhưng đó chỉ là tin đồn, trong giang hồ vẫn chưa có ai chứng thực được chuyện ấy.

    Suốt mười năm nay, Nam Cung thế gia vẫn không ngừng cho người lùng sục khắp mội nơi để tìm Lam Phụng ngọc này. Từ đó có thể biết ngọc bội mà Hứa Phi đang giữ ắt hẳn không phải vật tầm thường.

    Con Hắc Ngân câu phóng đến bờ sông Tiền Đường thì dừng lại. Lúc này trời đã sáng , những tia nắng ấm áp đã chiếu xuống , dát một màu bàng bạc trên những con sóng . Hứa Phi đỡ quỷ bà bà xuống ngựa rồi nghỉ lại. Trải qua một đêm đầy biến động đó, cả hai đã quá mệt mỏi. Hứa Phi chỉ thấy tứ chi ê ẩm, rã rời. Chàng chỉ kịp nhìn lướt qua bờ sông . Thấy không có ai, chàng mới cẩn thận dìu quỷ bà bà vào một gốc cây. Bấy giờ , hai mắt nặng trĩu, không còn sức lực nữa, chàng gục xuống, chìm vào giấc ngủ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Long Phi Tứ Hải, ngày 17-06-2011 lúc 08:02.
    Vậy là đôi tay hắn chạm vào cây cổ cầm, gảy lại khúc “Mộng tương tư”. Hắn gảy mãi, cho đến khi một dây đàn bị đứt. Hắn lo lắng quay sang thì nàng đã nằm xuống tự lúc nào, vĩnh viễn không thể ngồi dậy.
    Công anh đánh đàn coi như đổ sông đổ biểnHidden Content Đạp vỡ cây đàn Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dochanh96,iamvampire2009,quangtri1255,thanhdinosaurs,
Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status