TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 63 của 70 Đầu tiênĐầu tiên ... 13536162636465 ... CuốiCuối
Kết quả 311 đến 315 của 348

Chủ đề: Sử thượng đệ nhất hỗn loạn - Trương Tiểu Hoa

  1. #311
    cuocsongbuon's Avatar
    cuocsongbuon Đang Ngoại tuyến Tôi muốn lương thiện!
    Ai cho tôi lương thiện?
    Học Sĩ sơ kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Feb 2008
    Đang ở
    Trái đất
    Bài viết
    8,217
    Xu
    11,409

    Mặc định

    Quyển 3 chương 135: Ký sự WC
    Nhóm dịch: Lưu linh hội
    Biên: Lão Sầu



    Phàn Khoái cùng Kinh khờ đi rồi, tiệc rượu lại trở lại bình tĩnh, Lưu Bang lau mồ hôi cười ngượng ngùng: "Quý thất lễ."

    Trương Lương lại ngồi xuống nhưng cũng không tỏ ra có gì cảm kích, chỉ lặng lẽ kéo tay tôi. Tôi hiểu, hành động hàm nghĩa sâu xa, bao hàm cảm tạ nhưng cũng có ý hỏi, tôi không tỏ vẻ nhiều, chỉ kính rượu.

    Phạm Tăng thấy kế hoạch thích sát thất bại, lấy tay cộc bàn vài lần, dùng ánh mắt dò hỏi Hạng Vũ, Hạng Vũ làm như không thấy, chỉ trò chuyện qua loa việc đánh giặc với Lưu Bang, nói tới chỗ cùng ý kiến hai người đều cười to thoải mái, chỉ có điều hiện tại Bang Tử vì lấy lòng Hạng Vũ, còn Hạng Vũ thì có chút chân tình thực lòng. Tôi biết, trong lòng Hạng Vũ vẫn có cảm tình với Lưu Bang, hai người có cừu oán nhưng đó là tranh giành giang sơn, Ngu Cơ chết là chuyện ngoài ý muốn, Lưu Bang không có làm gì quá phận với Hạng Vũ, hai người cùng tới chỗ tôi, lúc đầu có chút bất thường nhưng kèm theo việc Hạng Vũ cua Trương Băng, Lưu Bang ở bên không ngừng bày mưu hiến kế, ân oán giữa hai người đã nhạt đi nhiều, hơn nữa ở nơi đất lạ chỗ tôi chỉ có Lưu Bang là cùng thời kỳ, hai người cùng chung sức đối phó người khác, cũng đã giao thủ rồi, nếu nói tới trò chuyện, cũng nhiều chủ đề.

    Sau đó, Hạng Vũ mặc dù còn hoài niệm Ngu Cơ nhưng cừu hận với Lưu Bang kỳ thật đã quên, hai người thường đấu võ mồm nhưng không biết từ lúc nào đã sớm trở thành bạn. Cuối cùng lúc rời đi, trong lòng hai người chắc mong nhớ nhất chắc là vị oan gia kiếp trước.

    Cho nên Hạng Vũ gặp Lưu Bang không thể vênh mặt hất hàm sai khiến, có thể thấy anh ấy thích nói chuyện phiếm với Lưu Bang, tôi thấy vậy cũng nghĩ nhân cơ hội để anh ấy kéo Bang tử tới, tôi nháy mắt bĩu môi ra hiệu cho anh ấy, không ngừng ra hiệu hấp dẫn chú ý. Không ngờ còn chưa làm Hạng Vũ chú ý đã khiến Trương Lương quan tâm: "Tiểu Cường huynh thân thể không thoải mái sao?"

    Hạng Vũ nghe vậy mới nhìn qua, chúng tôi nhìn nhau, tôi liều mạng nháy mắt, Hạng Vũ đương nhiên hiểu ý tôi, trong tay anh ấy có thuốc, cứ do dự mãi, cuối cùng nhìn tôi lắc đầu.

    Tôi vỗ đùi, tình tiết anh hùng đáng chết.

    Thấy Lưu Hạng hai người thân cận, Phạm Tăng cũng lo lắng, lão vẫn kiên định trừ bỏ Lưu Bang, thấy tình cảnh hiện tại là cơ hội hiếm có không muốn bỏ qua, đứng ngồi không yên, liên tục nháy mắt với Hạng Vũ -- bữa cơm này thật là một hồi ánh mắt bay lung tung à.

    Hạng Vũ như không thấy, chỉ lo cùng Lưu Bang chém gió, lão Phạm vò đầu bứt tai, vô ý cởi ngọc bội bên hông xuống cầm trong tay, tôi cũng đang muốn tìm thứ gì đó để lúc lắc thôi miên Hạng Vũ, ở nơi mà ánh mắt đã mất đi hiệu lực, chỉ có thể sử dụng công cụ cao cấp hơn để người ta chú ý, nếu thừa dịp này cho Lưu Bang ăn, sau đó bớt đi nhiều việc mà?

    Nhưng mà trong túi tôi chỉ có một chùm chìa khóa xe....

    Tôi quay đầu lại thấy ngọc bội trong tay Phạm Tăng, ông già này mấy lần muốn cầm lên lại nhớ tới lời Hạng Vũ nói lúc nãy nên chưa dám, ngọc bội nắm chặt trong tay cứ xoa đi xoa lại chưa dám dùng, tôi ngồi gần lại nói: "Lão có cần hay không. Lão không cần cho tôi mượn cái."

    Phạm Tăng không nói gì, rất máy móc đưa ngọc bội cho tôi, tôi để ý thấy Hạng Vũ nhìn qua liền cầm ngọc bội giơ lên cao, Hạng Vũ liếc nhìn tôi, lập tức lại quay đầu qua, tôi thở dài, đành phải nhẹ nhàng gõ ngọc bội lên bàn, đợi cơ hội lần sau. Một lúc sau Hạng Vũ xoay đầu qua tôi lại cầm ngọc bôi giơ lên, Hạng Vũ trừng mắt với tôi, lần thứ ba giơ ngọc bội lên thì Hạng Vũ hừ hừ.

    Lưu Bang càng hoảng sợ, nghĩ tới mình vô ý đắc tội Hạng Vũ. Lúc này hai người đã uống nhiều rượu, khó tránh khỏi lỡ lời. Lưu Bang cẩn thận hỏi: "Tướng quân?"

    Hạng Vũ tức giận khoát tay: “Kkhông có liên quan tới ngươi, chúng ta tiếp tục uống rượu."

    Tôi biết Hạng Vũ rất cứng đầu không thể thay đổi, đành phải ném ngọc bội lại cho Phạm Tăng, Phạm Tăng im lặng không nói, chẳng biết đang nghĩ gì, tôi sử dụng độc tâm thuật, trong đầu lão già này toàn đao thương kiếm kích, xem ra đang nghĩ cách giết Lưu Bang.

    Trong trường biến hóa vi diệu khiến Lưu Bang cảnh giác, cũng tỉnh rượu, hắn đứng dậy nói: "Quý muốn đi vệ sinh, tướng quân thứ tội." Nói xong chậm rãi lui ra cửa, đi ra ngoài.

    Tôi đĩnh đạc đứng lên ôm quyền: "Tiểu Cường cũng cáo lui đi vệ sinh." Sau đó chạy hai bước ra ngoài, tôi phải xem tên khốn Lưu Bang này rốt cục làm gì, việc tới nước này, kêu Hạng Vũ cho hắn uống thuốc là bất khả thi, tôi xem có cơ hội nào không, nếu không được thì cho hắn cút, xem ra lão già Phạm Tăng không đạt được mục đích quyết không dừng tay, Lưu Bang ở lại Hạng doanh không an toàn.

    Kết quả tôi vừa ra ngoài liền gặp thằng khốn này đang hỏi thị vệ nhà xí chỗ nào, phỏng chừng thật sự mắc tiểu, tôi liền đi theo sau vào một nhà xí, tôi bước vào hắn mới vừa cởi quần, quay lại thấy tôi vào cũng không biết nên nói gì, đành khó xử cười với tôi. Có đôi khi chúng tôi ăn tiệc cũng gặp việc quẫn bách: Vừa rồi áo mũ chỉnh tề, lúc này xoa chân cúi đầu, si ngốc và vội vàng -- phụ nữ ở nhà vệ sinh gặp tình huống gì tôi không biết nha, dù sao đàn ông nó thế, các bạn nói lúc này nói cái gì a? Bắt tay thì hơi buồn nôn, hỏi "ăn chưa" có chút không hợp thời...

    Tôi đành gật đầu lại Lưu Bang, nói: “Bái công cũng đi à?"

    Lưu Bang mất tự nhiên: “À, vâng, ngài cũng đi à?"

    "Đi, đi..."

    "He he..."

    Sau đó hai người bọn tôi tiếp tục xả nước, Lưu Bang hết sức chuyên chú xả nước lại tỏ ra tùy ý nói: "Tiểu Cường - Quý nhớ không lầm thì huynh đài chính là Tiêu tướng quân mỉm cười phá mười vạn quân Chương Hàm à?"

    Tôi kinh ngạc: "Ai da, Bái Công biết ta?"

    Tôi sở dĩ lấy làm kỳ vì theo khẩu khí của Trương Lương hẳn không biết sự tích quang huy của tôi. Đương nhiên cũng có thể là xuất phát từ lo lắng nên không để ý chuyện này, nhưng tóm lại, từ điểm này có thể thấy Lưu Bang cũng không nhàn rỗi, trận doanh Hạng Vũ có nhiều người như vậy hắn cũng để tâm chú ý.

    Lưu Bang cảm khái: "Đương thời anh hùng, ngoại trừ Hạng tướng quân chỉ sợ phải là Tiêu tướng quân."

    Tôi vội nói: “Quá khách khí rồi." Lời này cũng là thằng khốn nói cho tôi nghe, người khác sẽ nghĩ nhiều. Ngoại trừ họ Hạng chỉ có tôi họ Tiêu, đây chẳng phải có ý châm ngòi ly gián?

    Lưu Bang lại thở dài: “Đáng tiếc, Quý mã chiến nửa đời lại thủy chung không có được một cường thủ như tướng quân đây, nếu không Quý nguyện lấy lễ huynh trưởng thể hiện, ngày ngày hai bên không rời, sau này nếu có chút thành tựu sẽ phân nửa cho tướng quân."

    Hình như nói tôi là nhân tài nếu có thể qua thì hắn chia cho nửa, Lưu Bang thật sự đã uống nhiều rồi. Bình thường cho dù có ý đó hắn khẳng định là sau đó mới dám tỏ vẻ, tôi hừ hừ: "Đây là ngươi không tốt, ngươi đang trắng trợn đào chân tường nhà người khác."

    "Ai yuu..." Lưu Bang mặc dù không hiểu được ý tôi, nhưng có thể nhận ra tôi mất hứng, tay run lên -- nước tiểu vãi ra quần. Bất quá tiểu tử này phản ứng thật mau, lại giả bộ say bí tỉ, hỏi qua: "Tiêu tướng quân có gì bực tức, có phải Quý say rượu càn rỡ?"

    Tôi chỉ cười he he.

    Lưu Bang run rẩy bắt đầu kéo quần lên, còn vì sao run rẩy, ai làm người đó biết. Hắn xoay người ra ngoài bỗng nhiên nói nhỏ, như là thì thầm với tôi: "Quý ngôn từ phế phủ, tướng quân tự lượng."

    Tôi đuổi theo hắn ra ngoài, thấy hắn đi hướng nhà ăn, quát: “Hây, đi đâu vậy."

    Lưu Bang ngạc nhiên: "Trở về a."

    Tôi vỗ đùi nói: “Sao lại về, mày về chờ tao giết mày à?"

    Lưu Bang rụt cổ: "Sao lại vậy?"

    "Nếu là trước kia tao đập mày rồi." Tôi chỉ ra cửa phủ: “Chạy nhanh đi."

    Lưu Bang ngẩn ra, sau đó nhanh chân bỏ chạy.

    "Đứng lại." Tôi tức điên, thằng này sao nói chạy là chạy, cho dù ném lại Trương Lương cũng mặc kệ, nhưng ít ra phải nói vài lời khách khí hãy đi à?

    Lưu Bang quay đầu lại hỏi: "Sao?"

    Tôi vươn tay ra trước mặt hắn: "Mày tới không chuẩn bị lễ vật gì cho Hạng tướng quân sao?"

    Lưu Bang giật mình, móc ra một đôi ngọc nhét vào tay tôi, sau đó lui lại vừa đi vừa nói: "Tiêu tướng quân ân trọng, Lưu mỗ ghi nhớ trong lòng, ngày sau chắc chắn hậu tạ."

    Tôi phất tay: "Đi đi, đi lẹ đi." Ngay sao đó lại nghĩ, đây chẳng phải là cưỡng gian à?

    Cơ hội cho Lưu Bang uống thuốc là khó tìm, nhưng vẫn phải đuổi đi, Hạng Vũ nhiệt tình có thể khiến hắn hiểu lầm, nghĩ mình tuyệt đối an toàn. Nhưng không thể không đề phòng Phạm Tăng.

    Tôi cầm đôi ngọc đấu trở về, vật nhỏ này vuông vức, sáng long lanh, nhìn qua là thứ đồ chơi. Quả nhiên, khi tôi tới cửa đã thấy binh linh đang chinh tập, xem ra lão Phạm muốn học Hạng Vũ đập nồi dìm thuyền.

    Tôi đi vào, đặt hai viên ngọc đấu lên bàn nói: "Bái công uống nhiều, nói có chút khó chịu, thỉnh tội với đại vương xin đi trước."

    Hạng Vũ a một tiếng, không tỏ vẻ, Trương Lương tựa hồ đối Lưu Bang ném mình lại chạy trốn cũng quen rồi, không chút lo lắng đứng dậy nói: "Đã thế Tử Phòng cũng cáo từ, đa tạ đại vương thịnh tình khoản đãi." Nói xong trừng mắt lên với Hạng Bá, tôi đưa hắn ra cửa, nói vài lời khách sáo, Trương Lương nhìn tôi đầy nghi vấn, ý tứ dường như là: "Rốt cục mày ở phe nào?"

    Tiễn Trương Lương, Phạm Tăng thổi râu trừng mắt, nhìn đôi ngọc đấu rút kiếm ra, tôi nhanh tay đoạt trước đem hai vật nhỏ đó ra -- thứ này đẹp thật, tôi không nỡ để bị chém, tôi không phải cái loại biến thái không chiếm được thì đạp đổ, nhưng món đồ này số mệnh chú định phải bị hủy, vậy không bằng hủy trong tay mình.

    Phạm Tăng giận giữ không phát tiết được, kích động chỉ Hạng Vũ, cuối cùng thấy không ổn, bèn chỉ vào tôi, nhún chân tựa hồ muốn nói gì, còn chưa kịp nói ra, tôi đã nói trước: "Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận tôi là nhãi con không thể đồng mưu."

    Phạm Tăng: "...."

    oOo

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Nhân gian thường thấy, sau cơn mưa, trời lại sáng. Nhưng có những hố sâu, nước vẫn còn đọng lại!


  2. Bài viết được 19 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,a39000,adamsmiths,adbn,annguyen7682,chicken_vn,chieu ly,chipchipne,Diarek,dong_ta,donquichotte,huyquoc52,kakesi_kenji,longphiduongkk,neverwon,Solidus,strangelove,vm_nani,WolfBoy,
  3. #312
    cuocsongbuon's Avatar
    cuocsongbuon Đang Ngoại tuyến Tôi muốn lương thiện!
    Ai cho tôi lương thiện?
    Học Sĩ sơ kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Feb 2008
    Đang ở
    Trái đất
    Bài viết
    8,217
    Xu
    11,409

    Mặc định

    Quyển 3 chương 136: Huyền Trang
    Nhóm dịch: Lưu linh hội
    Biên: Lão Sầu




    Ăn xong bữa cơm nổi danh nhất lịch sử, rốt cuộc tôi cũng an tâm, ít nhất chỗ Hạng Vũ không có chuyện gì, chờ trận đánh cuối cùng giữa anh ấy và Lưu Bang nữa là xong, anh ấy muốn đánh phục Lưu Bang rồi nhường lại, chuyện này diễn biến thế nào khó ai đoán trước được, nhưng điều khiến tôi lo lắng là tôi biết Hạng Vũ là người thế nào, anh ấy có nguyện vọng gì thì nhất quyết phải làm cho xong, cho nên tôi không tiếp tục khuyên can nữa.

    Xử lý xong chuyện này, tôi hỏi Kinh khờ: "Anh thì sao, về à?"

    Kinh khờ khẩn trương xích ra xa: "Anh không đi."

    Hạng Vũ: "Để nó ở lại đây với anh đi."

    Tôi biết Kinh khờ sợ trở về nơi không ai nương tựa, cũng không dám để người ta nhận ra nên cũng gật đầu: "Em cũng phải về nhà sớm, Trúc Lâm thất hiền gì gì thì mặc kệ, 18 vị hảo hán Tùy Đường là chuyện lớn -- không biết có bao nhiêu vị tới đây?"

    Kinh khờ bỗng nhiên giống như người kể chuyện rong nói dông dài: "Tùy Đường anh hùng phổ có 18 vị hảo hán, đệ nhất là Tây Phủ Bá Vương Lý Nguyên Bá, dùng một đôi Ứng kim chầy nặng 800 cân, là đệ nhất mãnh tướng trong quyền phổ, không ai có thể địch lại, hảo hán thứ hai, thiên bảo đại tướng Vũ Văn Thành Đô, dùng một đôi Phượng sí lưu kim thang..."

    Tôi vội nói: "Đợi chút! Kha tử, 18 người này anh đều biết sao?"

    Kinh khờ bất mãn: "Đừng cắt lời anh."

    Tôi vội lấy lòng: "Được, anh nói đi."

    Kinh khờ: "Dùng một đôi phượng sí lưu kim thang... dùng một đôi phượng sí...."

    Tôi vội la lên: “Vị tiếp theo thì sao?"

    Kinh khờ cười ngây ngô: "Không nhớ nổi..."

    Tôi: "...."

    Hạng Vũ cười nói: “Anh còn nhớ mấy thằng, dường như có Kháo sơn vương Dương Lâm, là thúc thúc của Tùy Dương Đế Dương Quảng, chết bởi hồi mã thương của La Thành. Còn có một người là Đinh Ngạn Bình cũng bị La Thành bẫy chết. Còn Lý Nguyên Bá đánh chết Vũ Văn Thành Đô cùng Ngũ Thiên Tích trong 18 anh hùng hảo hán. Tóm lại cuối cùng không mấy người còn sống, hơn nữa đều là giết chết lẫn nhau, chú mà rảnh nên xây dựng mạng lưới quan hệ, dù sao cũng rất loạn mà."

    Đây là chuyện quái gì vậy, anh hùng phổ thời Tùy Đường còn là do người thời Tần mạt nói cho tôi biết, đầu tôi to cả ra: “Ok ok, em đi đây, Vũ ca, lần sau mà tới được em mang Lý Nguyên Bá tới, hai người vật tay xem sao."

    Hạng Vũ cười nói: “Thôi đi, nếu là so lực anh nhận thua." Ý nói các mặt khác mình ăn đứt.

    Tôi nhìn Phạm Tăng đang đứng bên cạnh bực tức, nói với Hạng Vũ: "Vũ ca, nhắc anh một câu, muốn thắng Lưu Bang cần nghe lão già này."

    Hạng Vũ cảm thấy phiền: “Biết rồi, chú lăn cho lẹ đi."

    Tôi lên xe, đầu tiên nghĩ ngợi một lúc, cân nhắc xem có nên nói vài câu với Bánh Bao không, nhưng nhớ lại tiếng gõ chuông khủng bố của cô ấy, dứt khoát trực tiếp chạy về Dục Tài.

    Trên đường về thấy chỗ ghế phụ trống không, tôi cười khổ. Chuyến này hoàn thành tâm nguyện của hai người không chịu ngồi yên, tôi lại thành người cô đơn -- à không đúng, còn có 18 vị hảo hán còn đang chờ tôi giải hòa.

    Đối với anh hùng Tùy Đường tôi cũng không lạ lẫm, Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, La Thành cùng Lý Nguyên Bá, mấy cái tên nghe nhiều thành quen, nhưng mà tôi không hiểu rõ một cách hệ thống về 18 hảo hán, Hạng Vũ nói Dương Lâm cùng Vũ Văn Thành Đô cũng nghe danh rồi, dường như là thân vương cùng đại tướng triều Tùy, hẳn là bảo hoàng phái, còn Tần Quỳnh đại biểu quân Ngõa Cương là quân khởi nghĩa, sau đó mới theo Lý Thế Dân, có chút giống phong thần bảng Võ Vương cùng Khương Tử Nha, đôi bên đều là hai phái đối đầu sinh tử. Nếu nói các hảo hán Lương Sơn vì xuất thân mà sinh ra va chạm nhỏ, là mâu thuẫn nội bộ trong lòng nhân dân, vậy Tần Quỳnh cùng Dương Lâm là hai giai cấp đối địch, không giống như sự đấu tranh trong cùng giai cấp giữa Bát Đại Thiên Vương cùng Lương Sơn hảo hán.

    Ngoài mấy chuyện này, bọn họ mà làm loạn thì biết làm sao?Tôi biết 18 vị này đều được xếp hạng cẩn thận theo giá trị võ lực, cả Tùy Đường khổng lồ là thế, chỉ lấy ra 18 người, đánh nhau chắc không kém tên lửa Tomahawk tấn công đâu, chỉ dựa vào mấy người Phương Trấn Giang cùng Bảo Kim, dù có thêm bọn Trình Phong Thu sợ rằng cũng không chắc khống chế được cục diện. Tôi thật sự sợ lúc về Dục Tài đã là một vùng đất hoang, thi thể trôi nổi khắp nơi, giống như tôi bị diệt môn, phải lưu lạc giang hồ học võ công để báo thù cho mấy người Nhan Cảnh Sinh....

    Ngang qua Tam Quốc cùng Bắc Tống, tôi kìm chế lắm mới không dừng lại để kéo Quan nhị ca cùng bọn thổ phỉ đi cùng làm hậu thuẫn, bởi vì tôi bỗng nghĩ tới mấy người này cũng không nhất định là đối thủ của Lý Nguyên Bá...

    Tôi nóng lòng quất ngựa đi nhanh, trải qua thời gian dài dòng thoáng chốc tới năm 2007, dừng xe tại một con đường nhỏ cách Dục Tài không xa. Từ xa nhìn lại, Dục Tài vẫn sừng sững ở xa, xem ra đánh thì đánh, tạm thời còn chưa hủy đi nhà cửa, tôi cẩn thận nhìn kỹ, dường như không có gì dị thường, lúc đi qua màn hình lớn ở quảng trường vẫn thấy phát quảng cáo - thường khi có tin tức gì lớn thì trên màn hình sẽ phát tin.

    Khi tôi dừng xe ở cửa trường học, tựa hồ tĩnh lặng hơn dĩ vãng, tôi xuống xe, lặng lẽ từ khu giáo học cũ đi tới phòng họp nơi các khách hộ họp cuối tuần, vừa ngẩng đầu lên thấy một đứa nhỏ đang mở to mắt nhìn tôi, tôi bình tĩnh nhìn lại, nó lại lẳng lặng nhìn tôi, từ trong đôi mắt đen láy trong suốt đó, tôi thấy được hoảng sợ, bi thương, tuyệt vọng cùng bất lực....

    Tôi tức giận, mẹ bọn cầm thú, xem ra ngay cả đứa nhỏ cũng không tha, các ngươi dọa đệ tử của ta thành thế này hả? Đứa nhỏ như vậy nếu không phải thấy cảnh không nên thấy, máu chảy thành sông khủng bố vô biên thì sao có thể bị dọa sợ như vậy, tôi quan sát bốn phía. Tĩnh lặng, xem ra đứa nhỏ đáng thương này là người duy nhất còn sống sót, tôi lặng yên đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu chớ có lên tiếng, đứa nhỏ nhu thuận gật đầu, tôi cúi đầu tiếp tục tìm kiếm, tiếp đó, đứa nhỏ bỗng đứng trên tường hét lớn: "Không xong, hiệu trưởng tới, chạy mau a.."

    "Rầm rầm rầm…" Thanh âm lộn xộn, hàng cây nhỏ vốn chẳng một bóng người chớp mắt bỗng có vô số đứa nhỏ lao ra nhảy khỏi đầu tường, bọn chúng vừa chạy vừa la: "Chạy mau, chạy mau, bị hiệu trưởng bắt được là bị phạt đứng đó..."

    Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, đứa nhỏ trên tường làm mặt quỷ trêu tôi, rồi cũng nhanh chóng nhảy đi mất hút -- quy định của Dục Tài, học sinh có thể đến khu giáo học cũ, nhưng chỉ có thể đi tới trên tường, hơn nữa không thể bị tôi bắt được. Con mắt lo lắng hoảng sợ kia là vì nhìn thấy tôi sao?

    Tôi thoáng nhẹ lòng, xem ra các học sinh vẫn an toàn, nhưng tôi lại lập tức lo lắng, cả khu lớp học cũ to như vậy vì sao chẳng có một thầy giáo? Mấy người Phương Trấn Giang cùng lão Vương chạy đi đâu? Chẳng lẽ là né tránh đi....

    Đã đánh rắn động cỏ, tôi đành nghênh ngang đi vào khu lớp học, vẫn là quá yên ắng...

    Không đúng, thật quỷ dị, bình thường nơi này tuyệt không như vậy, mấy người Vương Dần cùng Bảo Kim đều là giọng như cái loa, nơi này cũng thường có Đông Viện cùng Tú Tú cười nói, thật quỷ dị...

    Tôi đi từng bước lên cầu thang, dán tai vào cửa nghe ngóng một lúc, bên trong tựa hồ có người đang nói chuyện, dường như là ảo giác, cả hành lang đều bao phủ một không khí khó lường...

    Sự tình là như vậy, đám người Tùy Đường không mời mà xuyên qua tới Dục Tài, được dẫn tới phòng học ở khu nhà cũ, sau đó nơi này lập tức trở thành chiến trường thứ hai, ngốc bá vương Lý Nguyên Bá làm loạn trước, sau đó trình diễn một màn máu me đập nát bét người sống, Dương Lâm, Đinh Ngạn Bình có oán báo oán có cừu báo cừu, La Thành không địch lại gọi biểu ca Tần Quỳnh. Mấy người Tần Quỳnh bị bọn Phương Trấn Giang cản lại, vì vậy La Thành chết thảm. Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim giận dữ coi đây là nơi địch nhân mai phục, vì vậy song phương hỗn chiến. Hoa Vinh cùng Vương Dần đành tạm thời đứng ở phe Tùy Dương Đế, mặc dù lấy được quyền chủ động nhưng trách nhiệm không cho phép họ thiên vị, kết quả rất nhanh bọn Vũ Văn Thành Đô trở mặt với các thầy giáo Dục Tài. Trong lúc hỗn loạn, mọi người chếtoan uổng, kể cả Trúc Lâm thất hiền cũng bị liên lụy, cuối cùng chỉ có một mình Lý Nguyên Bá còn may sắn sống sót, ngốc bá vương bệnh cũ tái phát, cầm một cái bảng đen ném lên trần nhà, nhưng mà nỏ mạnh hết đà không thể xuyên lên tầng trên, bị bảng đen rơi xuống đập vỡ đầu thế là ngã chết trong vũng máu....

    Nhất định là thế.

    Chỉ đáng thương cho vợ chồng Phương Trấn Giang mới làm đám cưới, phòng mới sắp xong, càng đáng thương là Tú Tú tay trói gà không chặt, sắp chết còn bồn chồn kéo tay áo Hoa Vinh....

    Càng đáng thương là.... đáng thương hơn nữa là tôi, ông nội mày trêu chọc ai chứ hả mà sao ra nông nỗi này?

    Nghĩ vậy, tôi như muốn khóc, tóc gáy dựng ngược, tâm tình phức tạp, cố nén sợ hãi, chậm rãi đẩy cửa phòng ra.

    Cả phòng chật ních toàn người là người.

    Trong phòng chật ních toàn người còn thở.

    Chẳng những còn thở, Phương Trấn Giang còn đang ngồi cuối phòng rít thuốc, thuốc đã cháy tới ngón tay nhưng hắn còn cúi đầu chăm chú ghi chép gì đó. Ở ngay trước cậu ta, mấy người lão Vương, Bảo Kim cùng Hoa Vinh cũng đang ngồi, cả bọn đều chăm chú nhìn lên bục giảng, xung quanh bọn họ còn nhiều người tôi chẳng biết là ai, nếu tôi đoán không sai người mặt vàng có phong phạm của đại ca giang hồ hẳn là Tần Quỳnh Tần Thúc Bảo, tên đẹp trai ngồi bên trái hẳn là biểu đệ La Thành -- nếu vậy, phản Tùy quân đã giành thắng lợi cuối cùng sao? Nhưng tôi đếm qua vừa đúng 26 người, nói cách khác, nếu tính cả Trình Giảo Kim, 18 hảo hán cùng Trúc Lâm Thất Hiền đều khỏe mạnh.

    Càng khiến tôi không hiểu là bọn họ hòa bình, ngồi chung không gây sự, còn im lặng nhìn bục giảng, phía trên bục giảng một người đàn ông khoảng 50 tuổi tóc húi cua đứng đó, thứ giọng chính là thứ tôi nghe được khi ở hành lang.

    Tôi chọc chọc Phương Trấn Giang: "Mấy người làm gì vậy?”

    Phương Trấn Giang vứt tàn thuốc xuống đất, nói nhỏ: "Đừng ồn ào, nghe Trần sư phụ giảng bài."

    Tôi phát hiện từ lúc tôi đi vào, về cơ bản chẳng ai chú ý tới, người ta còn chẳng nhìn qua, có người quay đầu nhìn qua rồi tiếp tục nghe lão già trên bục giảng bài.

    Tôi tiếp tục khó hiểu, bọn họ làm sao vậy? Không nói Phương Trấn Giang bình thường chẳng bao giờ xem sách, vì sao lại ghi chép, Tần Quỳnh cùng Dương Lâm mấy người là tử địch à nha.

    Tôi nhìn thoáng qua bảng đen, thấy bên trên vẽ một cái hình xiêu vẹo, nhìn qua nhìn lại mơ hồ là trục tung, trục hoành --...

    Tôi cũng thấy hứng thú, nói với Phương Trấn Giang: "Thị trường chứng khoán rốt cuộc có thể tăng rồi hả, tên trâu bò này mới mời tới hả?" Phương Trấn Giang nói: "Đừng nói bậy, đó là đường lấy kinh."

    "Cái... cái gì cơ?" Tôi bó tay, có thể khiến nhiều người chăm chú như vậy, chẳng lẽ không phải là bàn về thị trường chứng khoán?

    Lúc này tên trâu bò "chuyên gia chứng khoán" đứng trên bục mỉm cười: “A di đà phật, vị thí chủ mới tới, ngài là Tiểu Cường đúng không?"

    Tôi kinh ngạc: "Ông biết tôi sao, ông là ai?"

    Trâu bò cười tủm tỉm hai tay hợp thành chữ thập nói: "Bần tăng Huyền Trang."

    Lời tác giả: Cách nói về 18 hảo hán Tùy Đường không thống nhất, tiểu hoa tự tuyển một phiên bản có lợi nhất cho Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn, nhưng mà cũng sẽ không miêu tả quá tỉ mỉ.

    Quyển sách mặc dù là chém gió, nhưng sẽ không quá xuyên tạc, đối với tôn giáo cũng thế, tôi sẽ tạo ra một hình tượng cao tăng Huyền Trang hoàn toàn mới, nhưng tuyệt sẽ không lật ngược tất cả cái cũ.

    oOo

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Nhân gian thường thấy, sau cơn mưa, trời lại sáng. Nhưng có những hố sâu, nước vẫn còn đọng lại!

  4. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,a39000,adamsmiths,adbn,annguyen7682,chicken_vn,chieu ly,chipchipne,Diarek,dong_ta,donquichotte,huyquoc52,kakesi_kenji,longphiduongkk,neverwon,Solidus,strangelove,Thần Lười,vm_nani,WolfBoy,
  5. #313
    cuocsongbuon's Avatar
    cuocsongbuon Đang Ngoại tuyến Tôi muốn lương thiện!
    Ai cho tôi lương thiện?
    Học Sĩ sơ kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Feb 2008
    Đang ở
    Trái đất
    Bài viết
    8,217
    Xu
    11,409

    Mặc định

    Quyển 3 chương 137: Không
    Nhóm dịch: Lưu linh hội
    Biên: Lão Sầu





    Huyền Trang, đó chả phải là Đường Tăng sao? Mấy hôm trước lúc dẫn Bánh Bao đi gặp Chính béo hình như có nghe Nhan Cảnh Sinh nói mà, nhưng hai ngày nay bận quá, hơn nữa toàn nghĩ tới 18 hảo hán, tôi cơ hồ đã quên chuyện lão hòa thượng rồi.

    Nhưng mà lão ta đứng trên bục giảng làm gì? Tôi thấy lão già vỗ tay cho bụi phấn rơi bớt, còn cười tủm tỉm chờ tôi, tôi đành phải đi tới trước mặt lão. Nhìn gần vị cao tăng này không giống như một hòa thượng, mặc một bộ quần áo phông màu tro, chuyện này tôi hiểu, thường thì khách mới tới Dục Tài, chuyện đầu tiên là phải thay trang phục, cũng lo nghĩ tới thái độ của khách trọ, chúng tôi có chuẩn bị nhiều loại quần áo, phần lớn là ngắn gọn cùng phản cổ, nhưng không có tăng bào của hòa thượng.

    Lại nhìn kiểu tóc xem, cũng không trọc lốc như hòa thượng, còn có chút lông, râu mép cũng thưa thớt, vị hòa thượng nổi tiếng trong lịch sử này chẳng có tí nào bộ dáng trang nghiêm, thậm chí còn không giống mấy tên diễn viên đội mũ giả hòa thượng trong phim truyền hình hạng hai nữa.

    Thấy tôi đi lên, Huyền Trang bắt tay tôi - xem ra đã rất quen với lễ nghi hiện đại, cười nói với tôi: "Tiểu Cường, huynh đệ từ đâu tới?"

    Còn xưng huynh gọi đệ cơ mà? Nói thực thân phận của tôi đặc thù, xưng huynh gọi đệ với hoàng đế cũng chả có gì là lạ, nhưng luận giao bằng vai phải lứa với hòa thượng cũng là lần đầu, tôi cười khan: "Mời vừa từ triều Tần về."

    Huyền Trang kéo tay tôi nói luôn: "Anh xin phép là khách lấn át chủ để giới thiệu chú. Đây là chủ nhân của nơi này, Tiểu Cường, mọi người sau này cố gắng giao hảo, tốt rồi, bài học hôm nay dừng ở đây."

    Mấy người phía dưới có vẻ còn chưa đã cơn thèm, than thở rồi bắt đầu thu dọn sách vở, một đứa nhỏ đứng phắt dậy nói: "Tiểu Cường, ngươi có gặp ca ca ta không?"

    Nó vừa nói vậy đã dọa tôi sợ run, nhìn này, thiếu niên tầm mười sáu mười bảy, mặc dù tóc hơi thưa, mặt hơi nhăn, vẫn còn mấy phần ngây thơ, nhưng giọng lại ồm ồm, vang vọng cả phòng, nó đứng lên che mất một người ngồi sau, mặt vàng, rất uy vũ duỗi tay kéo thằng nhóc lại: "Ngồi xuống, đừng che mắt tôi."

    Thiếu niên hất tay, quay đầu lại giận dữ: "Vũ Văn tiểu tử, mày lại muốn chết lần nữa hả?"

    Nghe vậy to con mặt vàng cũng không giận, chỉ cười mỉm.

    Vũ Văn sao? 18 hảo hán hình như chỉ có Vũ Văn Thành Đô thôi? Nếu vậy, thằng nhóc trước mặt hẳn là Lý Nguyên Bá?

    Hôm nay được tăng thêm kiến thức, vào cửa gặp Đường Huyền Trang, thằng nhãi con Lý Nguyên Bá mười sáu tuổi.

    Thằng nhóc thấy tôi không trả lời, hỏi lại: "Ê, hỏi ngươi đấy."."

    Tôi cẩn thận hỏi lại: "Anh chú là Lý Thế Dân hả?"

    "Đúng vậy!"

    "Nếu chú tới sớm vài ngày thì gặp nhị ca của chú rồi. Anh vừa đi triều Tần, nên cũng không qua gặp."

    Thằng nhóc thất vọng, ừ hử, ngồi xuống nói với Vũ Văn Thành Đô: "Vũ Văn tiểu tử, đi, hai ta ra chơi vài ván vật, trong đám chỉ có mày có thể chơi với tao một chút."

    Vũ Văn Thành Đô mỉm cười: "Mày cho dù không gọi tao là thúc thúc, thì cũng nên gọi một tiếng đại ca chứ hả?" Nói xong dọn đồ, đứng lên ra ngoài, thằng nhóc sợ hắn chạy mất vội kéo tay, nói: "Phì, thắng được ta đã rồi tính."

    Tôi nhìn hai người rời đi, có chút lo lắng: "Hai tên đó sẽ không có chuyện gì chứ?"

    Huyền Trang cười ha ha: "Yên tâm, ân oán giữa họ đã bị tôi hóa giải rồi."

    Tôi sửng sốt, lập tức nắm tay Huyền Trang: "Lão làm cách nào?"

    Huyền Trang chắp tay chữ thập nói: "Phật hiệu vô biên, quay đầu là bờ, hóa giải sân si cừu hận trên trần thế. Đây cũng là dự tính ban đầu của bần tăng khi sang Thiên Trúc lấy kinh."

    Tôi vẫn lắc tay lão, nói: "Mấy người Ngộ Không vẫn khỏe chứ?"

    Huyền Trang cười không nói, có lẽ là tôi không đủ nghiêm túc chăng. Tôi bỗng nghĩ tới hầu tử cũng thành đấu chiến thắng phật rồi, sư phụ của hầu tử còn chạy tới chỗ tôi làm gì, có lẽ Ngộ Không cũng không phải là thật.

    Lúc này, một vị mà tôi chú ý từ trước đi tới trước mặt tôi, kêu thân mật: "Tiểu Cường, nghe danh đã lâu."

    Tôi vội vàng ôm quyền: "Vị này là Tần nhị ca hả?"

    Không chờ Tần Quỳnh đáp lời, tên đẹp trai đi theo như hình với bóng nói: "Biểu ca, thật đúng là đâu cũng có người nhận biết anh."

    Tần Quỳnh giới thiệu với tôi: "Đây là biểu đệ La Thành."

    Tôi cùng La Thành đều gật đầu ra vẻ chào, tôi cũng không có thích thằng nhóc đó, luôn thấy nó không phải chính nhân quân tử, mặc dù có bản lĩnh nhưng toàn chơi chiêu, chẳng coi ai ra gì, tự cao tự đại, Hạng Vũ cùng Quan Nhị gia mặc dù cũng kiêu ngạo nhưng lúc gặp khó khăn tình nguyện đến chết không thay đổi, thằng nhóc này thấy ai có bản lãnh hơn là chơi người đó, tôi thì... ừ, hẳn nó sẽ không chơi tôi chứ.

    Tần Quỳnh kéo tay tôi đi tới trước mặt một ông già râu bạc khôi ngô, cung kính giới thiệu cho tôi: "Vị này là kháo sơn vương Dương Lâm Dương vương gia."

    Dương Lâm liếc nhìn Tần Quỳnh hừ hừ, nhưng vẫn khách khí với tôi, Tần Quỳnh lúng túng: "Nghĩa phụ, ngài còn giận con sao?"

    Dương Lâm thở dài: "Ngươi và ta đều vì chủ của mình, ta không trách, sau này gặp cứ gọi Dương huynh đi, ta cũng gọi người Tần lão đệ là được."

    Tần Quỳnh mặt đen lại, thi lễ với lão Dương, sau đó kéo tôi tới trước mặt một người đang đứng cạnh cửa sổ, trên mặt có râu, dựa cửa sổ im lặng không nói gì, chẳng muốn nói với ai, luôn buồn bực không vui, Tần Quỳnh nói nhỏ: "Nhị ca."

    Người nọ không quay lại, vẫn nhìn ra ngoài cửa, tôi nghi hoặc hỏi lại: "Vị nhị ca này hẳn là... Đơn Hùng Tín Đơn nhị ca hả?"

    Đơn Hùng Tín kinh ngạc quay lại nhìn, cười gượng: "A, đến cả ngài cũng nhận ra ta sao?"

    "Ai không biết Đơn Nhị Ca chứ?" Mặc dù tôi không quá quen thuộc với đám hảo hán Tùy Đường, nhưng năm xưa nghe bình thư cũng thường nghe là "nam thất bắc lục mười ba tỉnh, tổng lĩnh lục lâm hảo hán đại trại chủ Đơn Thông Đơn Hùng Tín." Nghe nhiều thành quen, thuận miệng nói, lúc bé khi nghe còn thấy nóng máu, tôi luôn ngưỡng mộ loại người này: Đại ca xã hội đen.

    Đơn Hùng Tín vỗ vai tôi, nói chuyện với tôi đôi câu, vẻ hào phóng có thể thấy trên mặt, nhưng cũng giống lão Dương, từ đấu tới cuối chẳng thèm nhìn mặt Tần Quỳnh, tôi hỏi Tần Quỳnh: "Nhị ca, chẳng phải các người là huynh đệ tốt sao?" Tần Quỳnh lúc khó khăn tới Đường huyện, trên đường bán ngựa, được Đơn Hùng Tín đưa về Nhị Hiền Trang, hai người kết bái làm huynh đệ sinh tử, điển cố này tôi biết mà.

    Tần Quỳnh lắc đầu cười khổ: "Nói ra thì dài..."

    Lúc này tôi cảm giác có người sờ gáy, nhìn lại, là một người đàn ông thô hào đang lườm tôi, thấy tôi quay đầu lại, giả vờ tức giận: “Thằng nhóc, sao không đến chào hỏi ta, xem thường lão Trình ta sao?"

    Tôi cười nói: "Chính là muốn tìm lão đây, lúc nào rảnh nhớ phải dạy ta ba rìu của lão nhé."

    Người nọ cười ha hả: "Thằng nhóc thật thông minh, cứ thế nhé." Người nọ là Trình Giảo Kim, tôi nói muốn học ba rìu của lão cũng không phải là nói chơi, tôi trước nay luôn thích học cách tấn công hữu hiệu, Trình Giảo Kim có ba búa, Tiểu Cường cũng có ba viên gạch.

    Tần Quỳnh lại dẫn tôi đi gặp những người khác, tôi mới hiểu được khoảng một nửa trong số 18 hảo hán là tướng nhà Tùy, bảng bài danh thật biến thái, hoàn toàn chẳng có lập trường gì, tự nhiên có rất nhiều địch nhân của Tần Quỳnh. Tôi cũng thấy Tần Quỳnh khó xử, nhưng cũng hiểu Tần Quỳnh là người phúc hậu.

    Mặc dù xem ra mấy người này chẳng thích nhau, nhưng tôi cũng thỏa mãn, tôi không cầu bọn họ giống Tứ đại thiên vương cùng các hảo hán Lương Sơn sống hòa thuận, chỉ cần không đánh nhau là được, mà công lao được quy cho Huyền Trang, lúc này tôi mới thành tâm đi tới trước mặt Huyền Trang, cảm khái: "Đại sư, tôi phục." Xem ra bọn họ có thể tụ tập chung là vì nghe bài giảng của Huyền Trang, khiến mọi người tĩnh tâm bỏ qua thù hận ngồi nghe giảng, với tôi đây quả thực là vấn đề khó hiểu hơn cả việc tại sao Lý Tiểu Long chết đột ngột.

    Huyền Trang: "Không cần gọi anh là đại sư, anh chẳng là đại sư gì cả, gọi anh là Huyền Trang được rồi."

    Tôi cười: "Thế không được, ngài làm tôi thấy khó xử đó."

    Huyền Trang: "Vậy chú cứ như họ gọi anh là Trần lão sư đi."

    "Trần lão sư?"

    "Tục gia họ Trần."

    Tôi vò đầu bứt tóc: "Chẳng phải người xuất gia rời khỏi tam giới, không trong ngũ hành sao, tục gia mà ngài còn nhớ rõ sao?"

    Huyền Trang cười: "Nói là như vậy, nhưng anh mười mấy tuổi mới xuất gia, sao không nhớ rõ chứ?"

    Tôi: "...." Chả ra sao cả, người ta cao tăng nói vậy, nhưng chẳng phải thường thì khi thỉnh giá tục danh chẳng phải sẽ nhắm mắt tay hợp chữ thập nói "Bần tăng đã quên sao?” cho dù là vừa mới xuất gia cũng phải nói thế.

    Tôi cười làm lành: "Đúng, đúng, Huyền Trang đại sư là không, tục gia cũng là không, xưng hô thế nào cũng không trọng yếu…" Tôi biết rồi, thường khi nói chuyện với hòa thượng thì cái gì cũng hướng tới "không" là được, giống như nói lải nhải chém gió một hồi cũng là bảo bối, ví dụ sắc tức không không tức sắc, ngươi là ta ta là ngươi, gà là chó mà chó cũng là gà -- tôi bỗng nghĩ tới một điểm mâu thuẫn: Đã xưng hô không trọng yếu, vậy sao không thể gọi là đại sư?

    Tôi đang nghĩ vậy, chợt nghe Huyền Trang nói: "Chú đang lẩm bẩm nghĩ lung tung gì vậy, chú mà nhập ma thì anh nói với chú sao được?"

    Tôi: "....."

    oOo

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Nhân gian thường thấy, sau cơn mưa, trời lại sáng. Nhưng có những hố sâu, nước vẫn còn đọng lại!

  6. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,adamsmiths,annguyen7682,chicken_vn,chieu ly,chipchipne,Diarek,dong_ta,donquichotte,huyquoc52,kakesi_kenji,longphiduongkk,neverwon,Solidus,strangelove,Thần Lười,vm_nani,WolfBoy,
  7. #314
    cuocsongbuon's Avatar
    cuocsongbuon Đang Ngoại tuyến Tôi muốn lương thiện!
    Ai cho tôi lương thiện?
    Học Sĩ sơ kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Feb 2008
    Đang ở
    Trái đất
    Bài viết
    8,217
    Xu
    11,409

    Mặc định

    Chiều thứ 6 máu dồn lên đầu
    Quyển 3 chương 138: Tuệ căn
    Nhóm dịch: Lưu linh hội
    Biên: Lão Sầu



    Trước lúc thấy Huyền Trang, tôi vẫn nghĩ vị cao tăng Đại Đường dù không đáng ghét như phim của Châu Tinh Trì, nói thay cái đài phát thanh trong "đại thoại tây du", thì ít nhất cũng giống như mấy vị phu tử đáng ghét ngày xưa hay nói mấy câu vô vị, thường thì những người có học vấn đặc hữu luôn phạm phải mấy cái bệnh đó, hơn nữa họ còn có tín ngưỡng thành kính nên sẽ không bận tâm tới việc người khác có thích thế hay không nữa.

    Nhưng hôm nay vừa gặp mặt, Huyền Trang chưa từng nói với tôi một câu đạo lý gì, nhất là lão giải thích chữ "không" đó rất kỳ diệu, xem ra đại sư quả là đại sư, biết nói chuyện với loại như tôi thì không thể nói đạo lý đạo liếc gì, nói thế cũng bằng không....

    Lúc này có bảy người đi tới trước mặt tôi, đều chắp tay nói: "Tiểu Cường huynh, sau này mong chiếu cố nhiều hơn."

    Tôi thấy bảy người đều có tay áo rộng, phong thái nhẹ nhàng hoàn toàn khác với phong cách sát phạt của bọn Tần Quỳnh, vội chắp tay trả lễ: "Mấy vị đại ca là thất hiền hả?"

    Người cầm đầu cười nho nhã: "Hiền thì không dám nhận, nhưng mà sinh gặp thời loạn thế, chỉ là bảy người vô dụng trốn trong rừng trúc thôi.

    Tôi vội xua tay: "Hiện tại trừ Afghanishtan với Iraq, thiên hạ coi như thái bình."

    Người nọ lại nói: "Mặc kệ ra sao, chúng tôi vô tâm chính trị, chỉ cầu có một nơi ca hát gẩy đàn thôi."

    Một nho sinh đứng phía sau đá mắt sang một người bên cạnh châm chọc: "Kê Khang huynh nói sai rồi, cũng không phải ai trong chúng ta cũng vô tâm chính trị đâu."

    Người nọ đỏ mặt, lúng lúng không biết nói gì.

    Kê Khang quay lại mỉm cười: "Bá Luân huynh còn so đo gì chứ, bảy người chúng ta có thể gặp mặt cũng coi là hợp duyên, chuyện cũ cho qua đi."

    Huyền Trang cười ha ha nói: "Lời rất hay, Thúc Dạ quả nhiên có tuệ căn."

    Kê Khang cung kính: "Lão sư quá khen, chờ lúc lão sư rảnh rỗi Thúc Dạ mong lão sư giải thích thêm nhiều chỗ không hiểu trong phật pháp."

    Huyền Trang nói: "Người mà hỏi điển cố ta tự nhiên có thể trả lời, nhưng cái gọi là không hiểu, chỉ có thể tự vấn tâm. Tự tâm hiểu ra thì thế gian không có gì nghi nan."

    Kê Khang rùng bình, bỗng cười thoải mái: "Hiểu rồi."

    Huyền Trang giơ tay lên: "Thôi đi đi."

    Kê Khang đáp ứng: "Tốt", xay đó quay đầu bước đi.

    Tôi chứng kiến hai người nói chuyện thấy có gì đó sai sai, vội hỏi: "Đi đâu?"

    Kê Khang vừa đi vừa cười to: "Thúc Dạ đã thoát khỏi khổ hải, thứ gọi là đi tức là rời xa hết thảy buồn rầu trên trần thế."

    Tôi gọi với: "Lão không tìm chỗ để tự sát đấy chứ?"

    Kê Khang không vui: "Đương nhiên là không, tục nhân như chú sao biết được?"

    Tôi gãi đầu: "Thế thì... cũng phải nói rõ là định đi đâu chứ. Dù sao cũng phải có tên phố số nhà chứ?"

    Bạn học Kê Khang đang đắm chìm trong việc thoát khỏi bể khổ bị tôi hỏi một câu này liền chết đứng, lẩm bẩm: "Đúng nhể, mình đi đâu?"

    Tôi chỉ ra cửa nói: "Dục Tài tạm thời chưa có rừng trúc, nhưng mà ông đi ra ngoài về phía đông ấy, qua cửa nhỏ là có thể thấy một mảnh rừng cây nhỏ, rất yên tĩnh, muốn đánh đàn hay uống rượu thoải mái...." Tôi nhớ rõ trong kho hàng còn có đàn cầm của Du Bá Nha, lúc đi bỏ lại tôi tiếc không có vứt đi.

    Kê Khang muốn đi tôi nói theo: "Xách cả sáu vị đại ca này đi, cũng giúp họ vượt qua khổ hải cái."

    Tôi thấy bảy người họ cũng không quá hữu hảo, nhưng vì đều là văn nhân nên dù đánh cãi nhau cũng không có chuyện gì lớn, nghe giọng điệu có vẻ là quan điểm chính trị bất đồng.

    Thất hiền đi rồi, tôi nói với Huyền Trang: "Trần sư phụ, chúc mừng ngài lại phổ độ hơn phân nửa số người ở đây."

    Huyền Trang cười nói: "Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, người thông minh tự nhiên nói một hiểu mười."

    Tôi nói: "Đúng nha, giống như tôi thì phải cầm gậy dậy nha."

    Lúc này đa số mọi người đi theo Tú Tú thăm trường học cùng làm quen với cuộc sống. Tôi trò chuyện với Huyền Trang, Bảo Kim đi qua nói: "Tiểu Cường, Vũ ca cùng mấy người triều Tần vẫn khỏe chứ?"

    Tôi vội giữ chặt anh ấy giới thiệu với Huyền Trang: "Trần sư phụ, vị này là đồng đạo với ngài này."

    Bảo Kim xấu hổ: "Đã rất nhiều năm bỏ đi rồi, hơn nữa anh làm hòa thượng cũng chỉ là muốn kiếm cơm ăn thôi, kém xa Trần sư phụ."

    Huyền Trang khách khí rót một chén nước, sau đó lấy từ trong túi ra một cái bánh bao khô đét, gõ lên bàn vỡ ra rồi vừa ăn vừa uống nước.

    Tôi kinh ngạc: "Ngài ăn cái này sao?"

    Bảo Kim nói: "Ai da, anh cũng từng một thời gian dài ăn cái này, bọn tiểu Lục Tử không nấu cơm, hai là nồi bọn họ xài cũng không có sạch, Trần sư phụ không quen dùng." Việc này tôi tin, thức ăn của Dục Tài nổi tiếng ngon, tay nghề của bọn Tiểu Lục Tử thì không cần nói tới, nhưng tuyệt đối là dùng nguyên liệu ngon nấu ăn, bọn nhỏ mỗi ngày ăn thịt miếng to, uống canh bằng bát lớn -- đây cũng là di chứng bọn Lương Sơn để lại.

    Cho nên thức ăn làm cho Huyền Trang cũng gặp khó, chúng tôi biết một người quen ăn chay thì khó ăn mặn.

    Tôi kéo tay Huyền Trang: "Đi, tôi mời ngài đi Bách Tố viên."

    Huyền Trang trốn tránh: "Thế này được rồi, lúc lấy kinh tôi cũng ăn mấy năm lá cây mà."

    Tôi kéo lão đi xềnh xệch: "Ngài mắng tôi đấy hả."

    Bảo Kim cũng khuyên: "Ngài đi với Tiểu Cường đi, thức ăn chay tại Bách Tố viên rất nổi tiếng -- tôi lát nữa còn có tiết dạy, không đi cùng ngài được."

    Huyền Trang bất đắc dĩ đành theo tôi lên xe, thấy mới lạ vừa sờ xe vừa hỏi: "Thứ này gọi là xe sao?" Tôi vừa khởi động vừa nói: "Đúng, ngài lấy kinh mà có thứ này thì nhiều lắm một tháng thôi - nhưng mà ngài đi lấy kinh là muốn trải nghiệm, thứ này ngài không cần hả?" Huyền Trang cười nói: "Ai nói với chú vậy, anh mà có thứ này thì anh vui phát khóc luôn."

    Tôi không nói gì, nói chuyện với lão hòa thượng này lúc nào cũng phải cẩn thận, mấy thứ học trước kia giờ toàn vô dụng không.

    Bách Tố Viên là nhà hàng ăn chay nổi tiếng nhất nơi chúng tôi sống, mấy năm trước thì dặt dẹo, sống dở chết dở, nhưng vài năm nay chủ nghĩa ăn chay phát triển lại biến thành một nhà hàng cao cấp, sửa chữa hoa lệ hơn cả khách sạn, nhưng mà giá cũng tăng gấp mấy lần. Trên cơ bản chỉ có người có tiền mới tới ăn, cũng được chỉ định thành nơi chiêu đãi nhân sĩ tôn giáo cùng các đồng hành.

    Tôi mang Huyền Trang vào lầu một Bách Tố viên, một phục vụ mặc áo vải trắng mỉm cười đón chúng tôi vào, phục vụ viên đều là cư sĩ bản đại, đôi khi thấy khách mặc áo cà sa vào còn có thể thảo luận một vài câu phật hiệu, phong cách phi thường độc đáo. Nhưng mà thấy bọn tôi chẳng giống tăng cũng đếch phải đạo, cũng chẳng để tâm. Hỏi mới biết nhã gian lầu hai đã hết chỗ, chúng tôi đành ngồi trong đại sảnh tầng một.

    Phòng ăn bốn phía đều có treo một tấm bảng viết Kim cương kinh, còn có không ít câu khuyên người hướng thiện dán trên giả sơn hay hoa nhựa. Mùi đàn hương nhàn nhạt bay khắp phòng nhưng không ảnh hưởng tới ý muốn ăn uống. Tôi hỏi Huyền Trang: "Trần sư phụ, nơi này được chứ?"

    Huyền Trang gật đầu: "Tốt, tốt, nếu chỉ ăn cơm thôi thì quá lãng phí."

    Thực đơn đưa tới, tôi cầm lên hỏi nhân viên phục vụ: “Chỗ này cá là ngon nhất phải không? Cho một đĩa." Tôi thấy Huyền Trang trợn tròn mắt vì kinh ngạc, cười nói: "Sư phụ yên tâm, tuyệt đối là món ăn chay, dù là bột ngọt cũng không cho luôn." Phục vụ viên cũng nói vào: "Đúng đó, cá chỗ chúng tôi chỉ dùng váng sữa cùng mì sợi làm thôi."

    Tôi lại điểm một món canh tứ hỉ còn có cung bảo kê đinh -- cũng không có gì phải lo xem thức ăn có không hợp không, dù sao chỉ có đậu phụ, hoa quả khô cùng nấm, tôi trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ. Thấy Huyền Trang vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên không hiểu, tôi trấn an: "Ngài cứ yên tâm mà ăn, có thể nói với ngài như thế này, trừ khi lúc nấu ăn có cắt nhầm phải tay, còn lại thì dù ngài có khóc lóc hô muốn ăn thịt cũng không có đâu."

    Huyền Trang nói: "Chú nói thế còn kinh khủng hơn là ăn thịt nữa?"

    Chờ lúc đồ ăn mang lên, tôi âm thầm kêu tuyệt, cá làm giống như thật, cầm đũa chọc vào còn thấy xương giả. Đẩy thịt ra còn giống như thật, có da nữa chứ, canh làm cũng thật giống như canh gà thật vậy.

    Tôi đưa đôi đũa cho Huyền Trang: "Trần sư phụ, thức ăn làm thế này được chứ?"

    Huyền Trang cười khẽ: "Giống, quá giống."

    Tôi không hiểu: "Sao vậy?"

    Huyền Trang: "Đã biết là thức ăn chay, nhưng không nên làm thành hình động vật, thế thì đâu phải chỉ giống thôi đúng không?"

    Tôi gật đầu: "Nói có đạo lý." Liền lấy đũa kẹp lấy tách ra, khiến không giống như cũ nữa nói: "Giờ được chưa?"

    Huyền Trang cười nói: "Tiểu Cường chú lại giống thật rồi."

    "... thế thì sao?"

    "Đã thành hình động vật, chú lại kẹp nát nó, thế chẳng phải quá giống thật sao?"

    Sao mà cứ giống thế này thế nọ mãi thế? Tôi không hiểu: "Vậy thì thế này, ngài cứ ăn đi, nếu không thích thì đổi lại ngài làm nó không giống thật."

    Huyền Trang cười ha hả, cầm đũa gắp ăn, xem ra lão đã đói lắm, gắp luôn nửa con cá nhét vào miệng, tôi vội giới thiệu: "Con cá này ngoài hình dáng còn có một điều tuyệt vời, là hương vị giống như cá chép, ngài có cảm thấy thế không?" Tôi lập tức hiểu ra: "À đúng, ngài chưa từng ăn cá nhỉ?"

    Huyền Trang lau miệng nói: “Nếm qua rồi."

    "Sao?"

    "Tôi chẳng những ăn cá rồi, còn ăn thịt uống máu rồi, dù sao những thứ hòa thượng không nên ăn thì tôi kiểm lại chưa có thứ gì tôi chưa ăn."

    Hòa thượng diệu xịt sao? Tôi cười làm lành: "Không sao, rượu thịt đi qua dạ dày thôi, phật ở trong tâm mà."

    Huyền Trang lắc đầu: "Không phải, lúc anh lấy kinh đi qua nhiều sa mạc hoang vu không người, cỏ đều không có mà ăn, lúc đó ăn nhiều bò sát cùng rắn rết, đương nhiên, trong điều kiện cho phép anh vẫn giữ nghiêm giới luật, lúc không có điều kiện, hết cách thì phải cố mà sống chứ."

    "Đúng đúng, con kiến còn tham sống -- ôi chao, lời này từ bộ phật điển nào nhỉ?"

    Huyền Trang sờ cằm nói: "Con kiến còn ham sống, ừ, lời này rất có mùi vị yêu thương thế nhân, lại không biết từ chỗ nào ra (chú: ngữ này xuất từ 'Tây du ký'), nếu nói anh ham sống, cũng không hẳn, lúc trước anh chỉ muốn đem kinh phật về Đại Đường, chẳng phải Khổng Phu tử từng nói, sáng nghe đạo, chết cũng được, vậy ý tứ là, kinh thư còn chưa tới Đại Đường thì anh còn chưa thể chết được." Nói xong Huyền Trang cười tự giễu. Tôi kính phục: "Có người còn sống vì ăn cơm, có người ăn cơm vì còn sống."

    Huyền Trang dừng đữa nói: “A, Tiểu Cường rất có tuệ căn nha."

    Tôi cười nói: "He he, lời này không phải tôi nói, dường như là danh ngôn của Socrates".

    Huyền Trang nói: "Ừ, Socrates rất có tuệ căn."

    Tôi nói đùa: "Tôi tìm hắn tới làm đồ đệ ngài nhé?"

    Huyền Trang: "Làm đồ đệ hay không chưa biết, nhưng mà trên đường lấy kinh thật có một trí giả cùng đường, thật là chuyện vui."

    Đến lúc đó kiếm một nhóm toàn cổ Hy Lạp: Socrates cầm kim cô bổng hàng yêu trừ ma, Plato hết ăn lại nằm, Aristol gánh đồ, Huyền Trang đại sư cưỡi Sphinx, cùng lắm thì khi lấy kinh bọn họ in sao ra hai bản, dù sao phật học có một phần là triết học mà....

    oOo



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Nhân gian thường thấy, sau cơn mưa, trời lại sáng. Nhưng có những hố sâu, nước vẫn còn đọng lại!

  8. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,adamsmiths,adbn,annguyen7682,chicken_vn,chieu ly,chipchipne,dong_ta,donquichotte,huyquoc52,neverwon,Solidus,strangelove,tanviet007,WolfBoy,
  9. #315
    cuocsongbuon's Avatar
    cuocsongbuon Đang Ngoại tuyến Tôi muốn lương thiện!
    Ai cho tôi lương thiện?
    Học Sĩ sơ kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Feb 2008
    Đang ở
    Trái đất
    Bài viết
    8,217
    Xu
    11,409

    Mặc định

    Dồn tiếp

    Quyển 3 chương 139: Thà học đào nguyên tam kết nghĩa, chớ học Ngõa cương một lô hương
    Nhóm dịch: Lưu linh hội.
    Biên: Lão Sầu



    Nói tới lấy kinh, tôi đột nhiên hỏi: “Vì sao ngài muốn lấy kinh?”

    Tôi hỏi vậy là vì tôi nhớ tới một chuyện cũ, trước cửa nhà tôi có một lão hàng xóm, hiện tại thổi kèn trong ban nhạc gì gì đó rất nổi tiếng, phí xuất hiện hơi tí hơn vạn, nhưng tôi biết rõ hắn thế nào, trước kia thường thổi kèn báo hiệu cho trường, sau này chọn kèn ngắn là vì nhân viên lái xe buýt không cho nó vác túi kèn lên xe… Rất nhiều chuyện lại xảo ngộ như vậy, không thể đoán biết, tôi thực sự không hiểu ngày xưa Đại Đường còn chưa thịnh hành xuất ngoại du học, Huyền Trang vì sao lại có ý nghĩ như vậy.

    Huyền Trang cười: “Nếu anh nói với chú là vì phổ độ chúng sinh, chú tin không?”

    Mẹ kiếp, cái này quá khó trả lời, nếu bình thường mấy anh em ngồi chém gió có người hỏi tôi thế, tôi liền nghiêm túc nói: Tôi tin! Hay là trực tiếp nhổ nước bọt trước giày của nó…

    Nhưng trước mặt cao tăng như Huyền Trang - một cao tăng thường nói mấy câu bá cháy, tôi cũng không biết lão vốn nghĩ sao nữa? Tôi nói sai thì lão lại nói là tôi rất giống hả.

    Tôi ngập ngừng: “Vốn là… không quá tin, nhưng ngài nói thì tôi tin.”

    Huyền Trang: “Anh cũng không có nói vì phổ độ chúng sinh, anh chỉ hỏi chú có tin không thôi.”

    Nhìn xem, quả nhiên bị mắc lừa?

    Tôi dứt khoát: “Ok, em không tin, anh ra ngoài phát triển chắc là vì không thể sống ở quốc nội nữa hả?”

    Huyền Trang bất mãn: “Chú sao lại nói anh vậy, chú nói xem anh không vì phổ độ chúng sinh thì đi làm gì?”

    Tôi: “…..” (hạn hán, sa mạc lời như cái giới trẻ hay nói giờ).
    Huyền Trang cười: “Ha ha, chỉ đùa chú tí thôi, kỳ thật nói muốn phổ độ chúng sinh nên ra đi, thế thì anh lại vĩ đại quá. Lúc đầu anh chỉ vì muốn giải đáp mấy chỗ khó hiểu mới đi, sau đó kinh phật trăm nhà khác nhau, mỗi nhà mỗi kiểu, người giảng giải khó tránh khỏi có chỗ mâu thuẫn, phật giáo bản ý là dạy người hướng thiện. Anh không nghĩ các tín đồ cũng phải chia ra phái này phái kia, vì muốn truy tìm bản nguyên nên mới đi Thiên Trúc.”

    Tôi nói: “Ý của anh trước tiên là phổ độ bọn hòa thượng, điều này còn vĩ đại hơn phổ độ chúng sinh à.”

    Huyền Trang cười nói: “Vĩ đại thì chưa cần nói tới. Nhưng mà việc lấy kinh quả là chuyện công đức, chuyện này anh đi làm, hơn nữa cũng thành công, nên là việc rất may mắn.”

    Tôi nói: “Anh quá khiêm tốn. Tần Thủy Hoàng là thiên cổ nhất đế, anh là thiên cổ nhất tăng.”

    Huyền Trang xua tay: “Đều là hư danh, anh chỉ coi trọng việc giải trừ oán niệm, hóa giải cừu hận mà thôi.”

    Mắt tôi sáng lên sự sùng bái: “Đúng đúng, phàm là cao tăng đều am hiểu việc này.”

    Huyền Trang: “Kỳ thực không riêng phật giáo, phàm là tôn giáo có thể gọi là tín ngưỡng đều coi đây là cốt lõi, tôn giáo có thể khiến người điên cuồng, nhưng chú có nghĩ tới hay không, nếu không có tôn giáo thế giới này đã sớm điên rồi.”

    Tôi vã mồ hôi: “Không ngờ…ngài còn cảm thấy hứng thú với giáo phái khác?”

    Huyền Trang gật đầu: “Hai ngày nay anh cũng hiểu rõ một chút về cơ đốc giáo cùng thiên chúa giáo.”

    Tôi nói: “Anh lại hiểu thêm chút Do Thái giáo càng tốt. Có thể hóa giải xung đột Israel-Palestin, hay IS với phần còn lại của thế giới, giải thưởng Nobel sau mười năm nữa mới nhận được nhưng em có thể dự chi.” Tôi lập tức nói: “Đúng rồi, nói chuyện 18 hảo hán đi, anh làm sao giảng hòa họ được vậy?”

    Huyền Trang nói: “Trần gian không có vô cớ yêu, cũng không có vô cớ hận..” Tôi ngắt lời: “Ừ, đây là giảng phật kinh.” Xem ra hòa thượng này đến đây cũng chịu khó đọc sách à.

    “Cái gọi là cừu hận, tất là có nguyên do của nó, không ai sinh ra đã có cừu hận…”

    Tôi vội vàng nói: “Có, nhân vật chính trong võ hiệp bình thường đều có kẻ thù giết cha, hơn nữa cừu nhân không phải là võ lâm minh chủ thì là vương gia.”

    Tôi thấy Huyền Trang không thích, cười làm lành: “Anh cứ tiếp tục.”

    Lão già nói rành rọt: “Nếu muốn hóa giải cừu hận thì phải tìm được căn bản của cừu hận. Như 18 người bọn họ, bọn họ kết oán cũng không phải cái gì quá to tát, đơn giản là hai nước đánh nhau đều vì chủ của mình. Những chú nghĩ kỹ lại xem chắc cũng thấy: Những người này có ai thực sự là đại gian đại ác sao?”

    Tôi xoa tay: “Không biết… những người này có những ai em còn không biết à.”

    Huyền Trang bấm đốt ngón tay đọc tên cho tôi: “Những người này gồm có Dực quốc công Tần Quỳnh, hữu võ hậu đại tướng quân Úy Trì Cung, Tùy triều kháo sơn vương Dương Lâm…”

    Tôi nghe lão kể tỉ mỉ ra tên từng người, vô cùng kinh ngạc: “Sao ngài nhớ rõ vậy?”

    Huyền Trang mỉm cười nói: “Những người này thời anh cũng có nghe nhiều nên quen.”

    Tôi dừng chút, lập tức hiểu ra: Tần Quỳnh cùng Huyền Trang đều là người thời đại Lý Thế Dân, mà bọn Tần Quỳnh lúc tới đều là khai quốc công thần nổi tiếng, Huyền Trang tự nhiên nhớ rõ.

    Thông qua trò chuyện với Huyền Trang tôi mới hiểu, 18 hảo hán chẳng những có phe hưng Đường như Tần Quỳnh, La Thành, còn có bọn bảo Tùy như Dương Lâm, Vũ Văn Thành Đô, hơn nữa người hai phái cơ hồ nhân số ngang nhau, lực lượng tương đương, phe hưng Đường ngoài Tần Quỳnh còn có Bùi Nguyên Khánh, Hùng Khoát Hải, Ngũ thị huynh đệ, bảo Tùy cũng có mãnh tướng Tả Thiên Thành, Ngụy Văn Thông, Tân Văn Lễ, hai phái trường kỳ đánh nhau sinh tử, cơ hồ đại bộ phận thành tử địch.

    Tôi nghĩ, những người này thật cũng không có ai là đại gian đại ác, danh vọng có đó, 18 hảo hán mà, không mãnh tướng cũng là ngưu nhân, so với bọn Lương Sơn cùng Phương Tịch đôi bên đánh nhau cơ bản là do Phương Tịch ghét Tống Giang phản bội giai cấp cùng với việc Lương Sơn đau lòng vì mối hận của các huynh đệ bỏ mạng, cho nên mới dẫn phát một trận chiến tranh làm người ta lo lắng, ân oán của bọn họ là tư nhân, các hảo hán đánh Phương Tịch cũng không phải vì giang sơn của Tống Huy Tông.

    Còn mấy người Tùy Đường này có thể bỏ qua, thuần túy là lưỡng quốc tranh hùng, xét về quan hệ cá nhân, không ít người còn là bà con, ví như Tần Quỳnh từng nhận Dương Lâm làm nghĩa phụ, mặc dù lúc ấy là giả, nhưng sau này hai người có cảm tình nhất định, nhưng quan niệm bất đồng, giống như bằng hữu giao đấu, chỉ có điều phía thua phải mất mạng thôi – mà đối với bọn họ, một mạng cơ hồ không tính là cừu hận.

    Trải qua Huyền Trang giải thích, tôi khâm phục vô cùng, lão già quả nhiên nhìn rõ nhân tình thế thái. Tôi nói: “Đạo lý đơn giản thế, bọn họ cũng tin sao?”

    Huyền Trang: “Cho nên nói cừu hận có thể che mắt người, bọn họ chỉ biết ai là đồng minh ai là cừu nhân, lại không chịu ngẫm lại căn nguyên.” Lão hòa thượng lại làm bộ cao thâm: “Muốn hóa giải ân oán của bọn họ, chỉ cần cho bọn họ nhìn lại là được.”

    Tôi vô thức quay đầu lại nhìn… sau lưng là nhân viên phục vụ.

    Tôi nói: “Còn có một người em không hiểu, Đơn Hùng Tín là sao, hắn hình như chả thích nói chuyện với ai.”

    Huyền Trang khẽ lắc đầu: “Nói tới người này thì khá phức tạp. Anh ta vốn là bạn tốt của Tần Quỳnh, sau lên Ngõa Cương phản Tùy, nhưng quần anh Ngõa Cương cuối cùng quyết định bảo vệ Thái Tông, vì Đơn Lý hai nhà có khúc mắc nên không theo. Đơn viên ngoại tách ra, sau đầu phục Vương Thế Sung phản Lý, Vương Thế Sung thua đầu hàng, Đơn viên ngoại phá vây bị bắt, cuối cùng kiên quyết chịu chết.”

    Tôi líu lưỡi: “Tần Quỳnh không ngăn lại sao?”

    Huyền Trang: “Lúc ấy Dực quốc công không có mặt.”

    Tôi châm điếu thuốc: “Cho dù Tần nhị ca không có mặt, huynh đệ Ngõa Cương cũng không quản sao?”

    Huyền Trang thở dài: “Đây là đạo bất đồng bất tương mưu, nếu không giết Đơn viên ngoại, bằng địa vị giang hồ của anh ta cho dù sau này không uy hiếp Đại Đường, nhưng cũng sẽ gây phức tạp.”

    Tôi khinh thường: “Chẳng trách người ta luôn nói thà học đào viên tam kết nghĩa, chớ học Ngõa Cương một lô hương, bọn này luôn không thành thực.”

    Huyền Trang thở dài: “Thế gian có chút cừu hận là dễ giải, có chút cừu hận cũng không chỉ dựa vào phật hiệu hóa giải, giống như chú nói thù giết cha vậy, đây là sự mâu thuẫn của tôn giáo, đây cũng là sự tiếc nuối nhất của anh.” Xem ra xung đột Israel-Palestin hay IS và toàn bộ thế giới thì Trần sư phụ tạm thời còn không nghĩ ra cách giải quyết triệt để….

    Tôi nói: “Đúng đúng, em còn có một chuyện gút mắc - khi còn bé có thằng tên là Nhị Béo luôn ăn hiếp em, em cực hận nó. Anh có thể hóa giải không?”

    Huyền Trang cười không nói. Nói chuyện phiếm với lão hòa thượng một lúc tôi thấy, vị cao tăng Đại Đường chẳng những tinh thông Phật hiệu, hơn nữa trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, vừa thông kinh sử, lại dài cái kia, chưa kể phong tục các nơi, thậm chí tinh tượng chiêm bốc, trung y thảo dược đều có hiểu biết sâu, cũng không hiếm thấy trong đám khách tôi tiếp, dù sao đều là tinh anh. Cái khó có được là Huyền Trang đại sư khẩu tài cũng vô cùng tốt, khi thì lưu loát khi thì kiệm lời như vàng, nhưng luôn nói vào đúng chỗ mấu chốt. Hơn nữa kinh nghiệm của lão đích xác phong phú, nghe xong vài đoạn lão lấy kinh tôi cũng bị cuốn hút không muốn ngừng, lão có thể khiến 18 hảo hán cùng bọn Phương Trấn Giang ngoan ngoãn nghe giảng cũng là nhờ khả năng kể chuyện hấp dẫn, phật hiệu cùng đạo lý cũng thông qua kinh nghiệm của lão chậm rãi truyền cho người khác.

    Khiến tôi cảm thấy giật mình là lão nhìn thấu thế giới này cũng như xử lý nhân tình thế thái rất tuyệt, bất luận bạn là thân phận gì , tính cách thế nào, lão cũng tìm ra chủ đề mà bạn hứng thú, không câu nệ -- nói khó nghe chút là đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, cũng không trách được, có thể đi qua mười mấy quốc gia, đi quá vạn dặm, không có tố chất như vậy e rằng nửa bước khó đi, lão đối mặt với đủ loại người, nếu không trừ phi thực sự có Ngộ Không bảo vệ lão, nếu không một lão hòa thượng cố chấp có lẽ chưa đi ra khỏi cửa đã bị người ta lôi về.

    Một người thông minh tài trí luôn có chỗ thiếu hụt, nhưng lão hòa thượng này là một người mà tôi cho rằng cơ hồ là hoàn mỹ, có thể nói như vậy, nếu năm đó lão ta nguyện ý vào quan trường, Từ Mậu Công nhiều lắm là trợ thủ cho lão thôi; nếu lão có chí với khoa học, không chừng Đường Triệu là nước đầu tiên xài máy chạy bằng hơi nước, nếu lão muốn học võ, vị tất không thể không trở thành nhân vật nguyên mẫu của võ hiệp yy đời sau…

    Nhưng tôi liền không hiểu, một nhân tài như vậy sao lại làm hòa thượng chứ? Nói đi lại nói lại, còn là vì phổ độ chúng sinh, nhưng mà cách nói của Huyền Trang là giúp thế nhân giải thích điều khó hiểu, giảm bớt sầu lo, nói thông tục là tận hết sức lực của một người khiến mọi người sống vui vẻ, đây là lần đầu tiên tôi thực tâm kính nể một người như vậy. Huyền Trang là một người rất thuần túy, là một người cao thượng, một người không hề nghĩ tới cái lợi của riêng mình, là một người không ngại đi xa vạn dặm tới Tây Trúc thỉnh kinh. Giống như những kẻ gia thế lừng lẫy tự chọn trở thành một thầy thuốc tâm lý bình thường vậy, Huyền Trang giống như một bác sỹ tâm lý hoặc chuyên gia tâm lý, chuyên giúp người khác vượt qua cách trở trong tim.

    Lại nói tới Trúc Lâm thất hiền, lão nhân chẳng những có thể kêu tên, còn giới thiệu tỉ mỉ tác phẩm cũng như quan điểm xử thế của họ cho tôi, vì thế tôi biết biết, Trúc Lâm thất hiền không phải mỗi người u nhã chẳng màng danh lợi như tôi vẫn nghĩ, bảy vị đại ca kia vốn vì tị thế tìm thanh tịnh, nhưng vì sau Tư Mã thị đang cầm quyền buộc bọn họ ra làm quan để tạo thế cho mình - từ điểm này có thể có một kết luận: Thời điểm tốt, thực sự thiếu nhân viên công vụ. Kết quả là Kê Khang, Nguyễn Tịch Công cự tuyệt. Kê Khang vì thế mà còn bị hãm hại tới chết, mà Địa Sơn Đào cùng Vương Nhung trong thất hiền không sợ uy bức lợi dụ, chẵng những xuất thế, thậm chí còn làm đại quan, vì thế nên vừa rồi tại Dục Tài, Sơn Đào bị Nguyễn Tịch nói cho sượng mặt.

    Huyền Trang cười nói: “Mấy văn nhân này có chút giống bọn nhỏ, thực sự ngây thơ, cũng rất đơn giản, bọn họ không có gì là cừu hận cả.”

    Đang nói chuyện cao hứng, Sáu Lưu gọi điện tới. Câu đầu tiên nói là: “Tiểu Cường, chú ở đâu?”

    “Đang ở bên ngoài ăn cơm, có chuyện gì sao?” Tôi có chút không muốn gặp lão lừa đảo, bình thường lão tìm tôi chẳng có chuyện gì hay, nhất là từ khi lão không phát lương cho tôi, tôi chẳng buồn để ý tới lão.

    Quả nhiên, lão lừa đảo vội vã kêu lên: “Vậy chú về đi, trực tiếp đi tam quốc.”

    Tôi gắp một miếng đậu bỏ vào miệng nhai: “Quan nhị ca gặp chuyện gì sao?” Tam Quốc ngoại trừ Tào Xung không thể quay về, tôi chỉ tiếp đãi Quan nhị ca, anh ấy có chuyện gì chứ, bán táo bị trật tự đô thị đánh sao?

    Sáu Lưu: “Không phải Quan Vũ, Lưu Bị bị bắt rồi, chú mau đi cứu. Nhanh chân kẻo trễ.”

    Tôi ngạc nhiên: “Lưu Bị là khách của tôi sao?” Tôi mặc dù làm nghề chùi đít, nhưng nghĩ sao cứ giống như bộ phận bảo hành bên bán máy tính nhỉ?

    Sáu Lưu: “Cùng loại thôi, Quan Vũ về khiến phản ứng dây chuyền, Lưu Bị mới bị bắt, chúng ta nếu mặc kệ lão chết thì sao.” Ừ, chuyện này giống như mua một đĩa win crack xong cài vào hỏng máy, thế là tìm thằng nhóc bán đĩa win.

    Tôi thấp thỏm: “Ai bắt vậy?” Tôi biết đặc điểm người nhà họ Lưu, khả năng tìm sống trong tuyệt địa không kém tôi.

    “Bị Lữ Bố bắt ở Hổ Lao Quan, chú mau chạy tới đi, lúc này Lưu Bị cùng Tào Tháo còn chưa nổi danh, nói giết là giết đó.”

    Tôi ngồi bật dậy: “Gì? Vậy lão kêu tôi làm sao bây giờ? Lão nghĩ là tôi giỏi hơn Lữ Bố sao?”

    “Chẳng phải chú còn bánh sao?”

    Tôi ngửa mặt lên trời cười điên cuồng: “Cho dù tôi có 1 vạn cái bánh quy. Lão nói xem tôi nên phục chế ai hả?”

    Sáu Lưu cười he he: “Vậy chú nghĩ cách đi, rất nhiều vấn đề không thể dựa vào vũ lực – anh nhắc chú nhé, Lưu Bị mà chết là bọn ta cũng xong thôi, chú lần này gặp trận quyết tử đó.”

    Con mẹ nó nói đúng vkl, nhiều chuyện đúng là không thể dựa vào vũ lực. Người căn bản giải quyết không được - ai vũ lực hơn Lữ Bố chứ?

    Tôi gấp đến độ vã mồ hôi. Cầm ví tiền lên hỏi Huyền Trang; “Anh ăn xong rồi hả?”

    Huyền Trang: “Được rồi.”

    Tôi đặt tiền lên bàn: “Em đưa anh về trước, em có số điện thoại chỗ này rồi, sau đó bọn họ sẽ đúng giờ đưa cơm cho anh.”

    Huyền Trang nhìn qua vẻ mặt của tôi nói: “Có chuyện gấp sao?”

    Tôi mới đứng lên, cười gượng: “…không gấp.”

    Huyền Trang cũng không hỏi nhiều, cầm theo túi chứa đồ dư do phục vụ viên gói lại theo tôi ra ngoài, lên xe còn vô ý nói một câu: “Gặp chuyện chớ rối, thế đã thành công một nửa rồi.”

    Lão hòa thượng dường như lẩm nhẩm niệm kinh, tất nhiên tôi không thể rối, tỉnh táo suy nghĩ, có thể cùng Lữ Bố đấu, ít nhất cũng là Hạng Vũ cùng Nhị béo, Hạng Vũ không thể phân thân, Nhị Béo chẳng phải sẵn có sao?

    Tôi nhanh chóng lái xe về, gọi điện thoại cho Nhị béo, nghe được tiếng rồ rồ ở đầu dây bên kia: “Đang sửa động cơ hả?”

    Nhị béo: “Ừ, hiện tại không thiếu tiền, cũng thích làm việc này.”

    Tôi nói thẳng vào vấn đề: “Giờ cho mày đánh nhau với Lữ Bố, có nắm chắc thắng không?”

    Nhị Béo cười nói: “Mày chập à? Tao chẳng phải là Lữ Bố sao?” Hắn còn không biết mình có thể ngồi đối diện uống rượu với mình mà.

    “Tao nói đơn giản với mày đi, nếu mày cùng Lữ Bố chạm mặt bây giờ, mày có thể thắng không?”

    Nhị Béo nghe vậy, ngừng tay hỏi nhỏ: “Xảy ra chuyện gì à?”

    Tôi xem đường còn dài, nên nói chuyện tôi có thể về quá khứ nói cho hắn, cuối cùng còn cố ý giới thiệu tình hình tại Hổ Lao Quan.

    Nhị béo vô cùng lưu luyến: “Hổ Lao Quan.. đó là thời điểm tao đắc ý nhất kiếp trước, Lưu Quan Trương ba người cũng chả đánh được tao…”

    Tôi mắng: “Đừng chém gió nữa, nói chính sự đi.”

    Nhị Béo mới ổn định tâm tình: “Nói thật bằng trạng thái bây giờ của tao là vô nghĩa, khi đó mỗi ngày tao chinh chiến, cơ thể võ kỹ cũng đỉnh phong, hiện tại tao ra sao mày cũng biết, cúi đầu không nhìn thấy chân mà.”

    Tôi thở dài: “Mày thật là oan gia của tao, nói đi xem ai có thể thắng mày, nói thật.” Tôi cũng không tin Tam Quốc lớn vậy cũng không có thế ngoại cao nhân.

    Nhị Béo nói chắc nịch: “Không có, dù sao tao chưa gặp qua, sư phụ dạy võ cho tao có lần luận võ với tao cũng phải cẩn thận, tao có thể khẳng định lão không có giấu nghề.”

    Tôi: “…”

    Nhị béo nói tiếp: “Nhưng mày đã gặp nạn, tao là bạn dù sao cũng phải đi giúp. Tao cũng thật sự muốn gặp nó.”

    Tôi cảm động: “Huynh đệ tốt, vừa rồi tao không nên vừa ăn cơm vừa mắng mày.”

    Nhị béo: “….”

    Tôi nói: “Vậy mày hiện tại đi tới Dục Tài luôn đi, tao chờ mày tại đó.”

    Có Nhị béo làm hậu viện, tôi thoáng an tâm, nhưng dùng vũ lực gạt bỏ là phương án cuối, trong biệt thự cũ của Hà Thiên Đậu, Nhị Béo cùng Hạng Vũ đánh bất phân thắng bại, nhưng mà sau đó khí lực rơi xuống hạ phong, nhưng Lữ Bố hôm nay còn mạnh hơn nó một cấp bậc – thật khó mà tưởng tượng là mạnh cỡ nào à.

    Huyền Trang thấy tôi đăm chiêu, cười tủm tỉm: “Nghe được lõm bõm, chắc chú muốn kéo Lữ Bố đánh Lữ Bố hả?”

    Hòa thượng thật thông minh nha.

    Tôi thở dài: “Đáng tiếc Lữ Bố tôi quen thật sự là tên nhát gan so với Lữ Bố kia, việc này không thể không làm, thật khó quá.”

    Huyền Trang: “Việc này kỳ thật không khó.”

    Tôi vội hỏi: “Vậy ngài chỉ tôi xem.”

    Huyền Trang cười vui: “Đợi lát nữa tới Dục Tài, không cần anh nói chú tự sẽ hiểu.”
    oOo


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi cuocsongbuon, ngày 28-12-2017 lúc 18:06.
    Nhân gian thường thấy, sau cơn mưa, trời lại sáng. Nhưng có những hố sâu, nước vẫn còn đọng lại!

    ---QC---


  10. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,adamsmiths,adbn,annguyen7682,chicken_vn,chieu ly,chipchipne,dong_ta,donquichotte,huyquoc52,neverwon,Solidus,strangelove,tanviet007,WolfBoy,
Trang 63 của 70 Đầu tiênĐầu tiên ... 13536162636465 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status