Tào tặc là một tác phẩm nhạt nhoà qua hai điểm : nhân vật chính và các sự kiện trong truyện.
Tào Bằng – nvc trong truyện kiếp trước là một cảnh sát thất bại, bị bằng hữu phản bội nên mất mạng rồi xuyên việt về thời Tam quốc. Cuối truyện, Tào Bằng là Ngụy Vũ Vương, có con trai Tào Duệ là Ngụy Đế cùng vô số thành công khác. Điều gì dẫn đến chuyển biến to lớn này ? Chẳng lẽ nvc mang theo bí kíp võ công, tu tiên tuyệt thế về thời Tam quốc hay có ưu thế kinh người nào đó ? Câu trả lời là không. Kiếp trước là cảnh sát, nói văn dốt võ dát thì hơi quá nhưng tài năng của TB thật ra cũng chẳng đến đâu. Về văn thì sự nghiệp không có gì nổi bật, chỉ được nhắc đến là một cảnh sát bị bạn phản bội. Về võ : học võ rồi bỏ dở nửa chừng. Đại khái cũng giống như nhân vật có biệt hiệu thương thần trong Long xà diễn nghĩa : học võ rồi mất lòng tin vào võ công, chuyển qua học súng ( thương ) chỉ có điều TB cũng chẳng bắn súng giỏi. Như thế là vô cùng phi lý khi tg cho TB về Tam quốc rồi luyện võ này nọ, đủ các loại võ công trong khi chính TB cũng không nhớ rõ và tin tưởng. Một người học võ không tin tưởng vào võ công của mình lại có thể nhớ rõ cách luyện tập và tiến bộ rất nhanh như TB trong truyện, thậm chí còn phát triển đến trình độ rất cao ? Mình không biết ở Trung Quốc có bao nhiêu người luyện võ, bao nhiêu người biết và có thể luyện được Hổ báo lôi âm nhưng nếu bạn học không tốt những điều cơ bản nhất, sư phụ chắc chắn sẽ không truyền cho bạn các kiến thức cao hơn, điều này không chỉ giới hạn trong võ thuật. Bên cạnh đó, trong truyện còn cho thấy TB là một nhân vật đa tài với tầm nhìn rộng lớn, dự đoán được rất nhiều sự phát triển trong tương lai của xã hội TQ. Quả là một sự thay đổi kinh người từ một cảnh sát bình thường đến một nhân vật tài trí kinh thiên như vậy. Chẳng lẽ lý do đơn thuần chỉ là xuyên việt+nvc ?
Các sự kiện chính thì chẳng còn gì để nói, các nv kinh điển bị làm giảm giá trị, không bộc lộ các tài năng trong thì TB thì cứ mạnh dần mạnh dần dù không thật sự cố gắng mà vẫn toàn năng kỳ tài.