TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 20

Chủ đề: Vệ Tư Lý Hệ Liệt - Thần Tiên - Nghê Khuông

  1. #1
    tieungunhi's Avatar
    tieungunhi Đang Ngoại tuyến Danh Đầu Hưởng Lượng Thông Ngữ xảo thủ
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    753
    Xu
    50

    Mặc định Vệ Tư Lý Hệ Liệt - Thần Tiên - Nghê Khuông

    VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT

    THẦN TIÊN

    Tác giả: Nghê Khuông

    Dịch: tieungunhi


    Chương 1: Bên Trong Bình Phong Có Chứa Bảo Vật


    Dịch giả: Hãy xem tác giả giải thích thần tiên là như thế nào nhé?



    Câu chuyện bắt đầu từ một lá thư.

    Có rất nhiều người xa lạ thường xuyên gửi thư cho ta. Trên thế giới người có hứng thú với những chuyện quái dị và kỳ lạ ngày càng nhiều cho nên nội dung thư của họ gửi cho ta toàn là nói về những việc lạ mà họ gặp phải, ngay cả khoa học cũng không thể giải thích.

    Khi nhận đựơc thư, theo lệ ta tất nhiên sẽ hồi âm, có khi ta còn mời họ đến để cùng bàn luận. Thế gian quả thật có nhiều điều thú vị.

    Nhưng có một bức thư khi ta nhận đựơc và mở ra đọc thì nội dung chẳng có gì thú vị cả.

    Nội dung thư rất đơn giản, ta xin viết lại nguyên văn:

    "Vệ Tư Lý tiên sinh, tổ tiên của tôi đã từng đến Trung Quốc và mang về hai món đồ vật. Tôi là một người nông dân bình thường, cho nên hoàn toàn không am hiểu gì về cổ vật Trung Quốc. Xin anh nói cho tôi biết hai món đồ đó là gì, có giá trị hay không. Raul.

    Gửi kèm với bức thư là hai tấm ảnh trắng đen, thoạt nhìn vào ảnh, ta thấy được đó là hai miếng ngọc cổ, hình dáng giống như ngọc phù hoặc đại loại thế. Ta không biết có phải hắn đang muốn giới thiệu đồ cổ và bán cho ta hay không nữa?

    Nhìn vào địa chỉ của hắn trên thư thì thấy ghi tại Đông Đức, gửi từ một địa phương nhỏ có tên là Burke. Hắn là người Đông Đức, điều này khiến cho ta lấy làm ngạc nhiên nên ta thuận tay viết thư trả lời hắn mặc dù trong thư hơn phân nửa nội dung là vô nghĩa.

    Ta hồi âm rất đơn giản:

    "Mr. Raul, chờ khi anh có cơ hội mang cổ vật Trung Quốc bay qua hàng rào Berlin đến Trung Quốc thì tôi sẽ nói cho anh biết đó là thứ gì . Vệ Tư Lý."

    Sau khi gửi thư đi, ta cũng quên mất luôn chuyện này.

    Sau việc lá thư của Raul được khoảng bảy hay tám ngày gì đó, ta không nhớ rõ lắm thì có một ông chủ của tiệm bán đồ cổ tới tìm ta. Lão chủ này họ Cổ, tên là Ngọc Trân. Đàn ông mà lại mang một cái tên như vậy, lại họ Cổ nữa chứ nên ta lựa lời giễu cợt hắn. Bất cứ ai tới tiệm của hắn mua đồ cổ thì xem như là người đó thật bất hạnh. Tên Cổ Ngọc Trân này là một tên gian thương điển hình, bán đồ với giá mắc trên trời, còn cách làm người thì tục tằng không chịu nổi, cổ vật có tốt cỡ nào đi nữa thì trong mắt của hắn nó chỉ là một tờ chi phiếu dày cộm mà thôi

    Người như vậy vốn ta sẽ không lui tới với hắn nhưng hắn cũng có chút điểm tốt: đó là hết sức thân thiện, cho dù ngươi có mắng hắn thì hắn cũng vẫn luôn cười hì hì, không tức giận. Vẻ mặt của hắn khiến cho ngươi chán ghét, nhưng nhìn vào vẻ mặt tươi cười của hắn thì cũng chả muốn làm gì hắn.

    Đương nhiên, nếu hắn chỉ có điều tốt này thì ta đã không hề lui tới với hắn rồi. Ngoài điều đó ra, Cổ Ngọc Trân còn là người có bản lĩnh hạng nhất và rất nổi tiếng, đó chính là hắn đối với đồ cổ - đặc biệt là đồ cổ của Trung Quốc có năng lực giám định cực kỳ cao siêu.

    Theo lời của hắn kể thì bản lĩnh của hắn có được do từ nhỏ đã được tiếp xúc với nhiều đồ cổ, hơn nữa còn do khả năng trời sinh mà thành. Năm hắn chín tuổi đã vào làm tại một tiệm đồ cổ ở miền bắc Trung Quốc. Do Cổ Ngọc Trân thông minh lanh lợi, vừa vào làm đã được ông chủ rất yêu thích cho nên hắn đựơc phép đi theo "Triêu Phụng" học việc, thời gian kéo dài đựơc năm năm.

    Cổ Ngọc Trân thường nói trong năm năm đó hắn đã thu thập rất nhiều kiến thức về các đồ cổ của Trung Quốc, so với hắn thì một người học đại học nghiên cứu mười năm cũng không bằng.

    Đó là do vận khí của hắn tốt, tiệm Đại Triêu Phụng vốn chính là một tiệm đồ cổ nổi tiếng ở Bắc Kinh và rất nổi tiếng trong giới giám định đồ cổ, và Cổ Ngọc Trân đã có dịp đi theo nghe đựơc những lời luận bàn rất có ích về cổ vật.

    Nghe không thì chưa đủ, còn chính mắt nhìn thấy cổ vật và dùng tay sờ qua thì khi đó mới là thật sự hiểu biết. Trong thời kỳ đầu dân quốc thành lập còn hỗn loạn, vốn là các bảo vật cất dấu trong hoàng cung và nội phủ của các đại thần có một số lớn lọt ra ngoài, và các tiệm đồ cổ đã trở thành trạm trung chuyển của các món cổ vật này. Mặc dù mang thân phận học việc thấp kém nhưng mỗi ngày đều có cơ hội tiếp xúc với các ông chủ lớn và được chiêm ngưỡng rất nhiều cổ vật.

    Năm năm sau đó, Cổ Ngọc Trân mới chỉ có mười bốn tuổi nhưng ánh mắt của hắn đã xuất thần nhập hóa, có thể nói trong tương lai hắn có thể trở thành "Triêu Phụng" đời thứ ba của tiệm chuyên về giám định cổ vật. Tuy nhiên bởi vì tuổi hắn còn quá nhỏ cho nên không thể đảm nhiệm, nhưng về mặt kiến thức mà nói thì có thừa.

    "Triêu Phụng" là một chức vụ hết sức cao của tiệm đồ cổ, và trong xã hội địa vị cũng không thấp. Hắn phụ việc cho ân sư nên tích lũy được tri thức về cổ vật ngày càng thêm phong phú. Khi ân sư của hắn sắp qua đời, trước lúc chết, liền nói hướng người chủ tiệm đồ cổ đề cử Cổ Ngọc Trân kế nhiệm chức vụ "Triêu Phụng". Tuy nhiên ông chủ nghĩ hắn tuổi còn quá nhỏ cho nên chỉ ngoài miệng đáp ứng và kết quả là không tuân thủ lời hứa.

    Lúc đó Cổ Ngọc Trân đã không còn là Cổ Ngọc Trân của lúc xưa nữa nên trong cơn giận dữ đã bỏ đi.

    Ông chủ tiệm không biết dùng người nên đã để mặc hắn đi. Nào ngờ một tiệm đồ cổ quy mô khác ở Thiên Tân đã nghe được tin và lập tức mang lễ vật đến mời hắn về làm quản lý.

    Khi đó, ở Bắc Kinh mặc dù cũng có giới kinh doanh cổ vật nhưng tại Bắc Kinh không thể công khai vì phải nể mặt mũi cho chính quyền, vì thế từ Bắc Kinh mọi cổ vật đều chuyển đến Thiên Tân giao dịch. Do đó, hoạt động mua bán cổ vật ở Thiên Tân đã vượt qua Bắc Kinh, hơn nữa mọi cổ vật đều là hàng hiếm có.

    Khi được mời về làm quản lý một tiệm đồ cổ thì địa vị xã hội của Cổ Ngọc Trân đã khác xưa, lui tới các thế gia giàu có như cơm bữa, cho dù bộ trưởng quốc phòng hay là quan chức cao cấp gì đi nữa thì ai ai cũng đều xem trọng tri thức cổ vật của hắn.

    Điều hiếm thấy nhất là tri thức đa phương diện của Cổ Ngọc Trân đối với cổ vật, từ việc phân biệt những bức tự họa thật giả cho đến giám định đồ sứ, đồ ngọc, đồ đồng, tất cả mọi môn đều chuyên nghiệp, tinh thông.

    Hắn còn giỏi giang ở một phương diện khác nữa đó là kinh doanh mua bán. Hắn biết đầu cơ tích trữ, tìm cơ hội giấu riêng cho bản thân một số cổ vật. Năm hắn được hai mươi tuổi thì hắn tự thân mở ra một tiệm đồ cổ có tên là "Ngọc Trân Trai".

    Và sau đó, cái tên Ngọc Trân Trai rất nhanh đã trở nên nổi tiếng và là một danh từ đại biểu cho chất lượng cổ vật tốt nhất.

    Trong những năm tháng kế tiếp, Trung Quốc vẫn ở vào hòan cảnh bất an. Trong loại hoàn cảnh này thì các tiệm đồ cổ có cơ hội phát triển nhiều nhất. Từ khi "Ngọc Trân Trai" mở ra đến giờ đã được hơn bốn mươi năm, chi nhánh cũng mở khắp nơi, từ Bắc Kinh cho tới Luân Đôn. Trong các thành phố lớn trên thế giới đều có chi nhánh của nó, chuyên kinh doanh về cổ vật Trung Quốc.

    Ta và hắn gặp mặt nhau là từ một người bạn thân của ta. Chuyện rất dài dòng.

    Người bạn của ta có bốn tấm bình phong (1) muốn đem đi bán. Đó là bốn tấm bình phong nhỏ hay dùng để đặt trên bàn làm trang trí. Nó đựơc làm từ một loại ngọc có nhiều màu sắc, xem ra cũng chả là đồ đáng giá gì. Tuy nhiên người mà nhờ người bạn của ta đem bán mấy tấm bình phong này thì lại nói rằng trước khi ông nội của hắn sắp chết đã từng nói món đồ này có giá trị liên thành, không phải chuyện đùa.

    Cho nên, người bạn kia của ta đã đem mấy tấm bình phong đó tới nơi của ta. Ta tự nhận đối với cổ vật Trung Quốc cũng có sự hiểu biết nhất định nhưng khi nhìn vào bốn tấm bình phong đó thì lại chẳng nhìn ra nó có chỗ tốt gì. Mặt trước của bình phong có vẽ một bức họa tặng đồ vật chúc thọ, còn mặt sau là một loạt các chữ chúc thọ, mặc dù loại gỗ bao quanh được làm từ một loại gỗ tốt nhưng cũng không phải là hiếm thấy cho lắm.

    Lúc ấy, ta thấy trong báo có đăng một tin quảng cáo: "Cổ Ngọc Trân, chủ tiệm cổ vật Ngọc Trân Trai hiện tại muốn tìm kỳ trân dị bảo để thưởng ngọan. Nếu có cổ vật xin mời mang đến gặp mặt"

    Ta trước kia cũng có nghe qua về cái tên Cổ Ngọc Trân này nên lúc ấy liền đề nghị người bạn của ta "mang nó đến cho chủ nhân của Ngọc Trân Trai xem đi”

    Người bạn của ta rất nhát gan: "Điều này….vạn nhất không phải là đồ tốt, giá trị không bao nhiêu thì thật xấu hổ đó"

    Ta nói "Có gì đâu mà phải sợ, nếu hắn xem xong có vẻ khinh thường chúng ta thì chúng ta liền đi. Có lẽ đây là lần đầu cũng là lần cuối cùng, cũng không biết năm tháng nào mới có thể tới đó nữa, có chuyện gì đâu mà phải xấu hổ?"

    Người bạn của ta là một khoa học gia, chuyên nghiên cứu về thiên văn, rất ít giao tế, là một con mọt sách thực thụ. Muốn hắn đi tiệm đồ cổ một mình thì đương nhiên không được cho nên ta tự giúp hắn gọi điện thọai tới Ngọc Trân Trai, hẹn thời gian gặp Cổ Ngọc Trân.

    Khi gọi tới thì đầu điện thoại bên kia làm cho ta thật tức giận nhưng cũng không biết phát tiết với ai, thật sự là cực kỳ uất ức. Giọng nói trong điện thoại là của một cô gái nhưng lại lạnh như băng "Muốn gặp Cổ tiên sinh hả? Mang đồ đến đây, số của ông là 237, thời gian gặp mặt là 5 giờ 26 phút chiều. Cổ tiên sinh mỗi lần gặp khách, thời gian không vựơt quá hai phút, ông nên nhớ kỹ điều này”

    Ta còn muốn hỏi rõ một chút về vài vấn đề nữa thì đầu bên kia đã cúp điện thoại.

    Ta không thể làm gì khác hơn là đối với người bạn của ta phát cục tức "Anh xem, toàn là vì anh mà tôi gặp phải chuyện gì đâu không”

    Người bạn của ta cười khổ "Tôi cũng đựơc người khác nhờ vả, thật xin lỗi anh."

    Đối phương đã nói thẳng thắng như vậy thì chúng ta sao dám trì hoãn giây phút nào. Giữa trưa, ta và bạn của ta mang tấm bình phong đó đi đến chỗ hẹn. Trong lòng ta nghĩ thầm rằng có lẽ cũng không nhất thiết phải tới Ngọc Trân Trai bán đồ, đến một tiệm khác có thể sẽ bán được giá hơn chăng? Do đó chúng ta ghé trước mấy tiệm đồ cổ khác để hỏi giá. Người bạn của ta thật sự rất nhát gan, đến tiệm nào cũng để ta đi vào, còn hắn chỉ đứng đợi ngoài cửa thôi.

    Loại đồ vật này cũng không phải là thứ đồ ưa chuộng của các nhà giàu có cho nên rất khó để tiêu thụ, và bản thân nó cũng chẳng phải là đồ quý hiếm gì. Mấy lão chủ của các tiệm đồ cổ khi nhìn thấy đều tỏ ra vẻ chê bai và không muốn mua.

    Sau khi ghé hết mấy tiệm thì ta nói: "Quên đi, xem ra mấy thứ này chẳng đáng giá đâu”

    Người bạn của ta cười khổ: "Tới Ngọc Trân Trai đã rồi hãy nói, nếu lại bị thất bại thì coi như là đã cố gắng hết sức. Ôi, nếu cả nhà bọn hắn không cùng quẫn thì cũng sẽ không đem mấy thứ gia truyền chi bảo này đi bán đâu”

    Ta trợn trừng cặp mắt nhìn hắn, thứ này mà gọi là "gia truyền chi bảo" sao? Ta thật sự có chút buồn cười, nói: "Khi tới Ngọc Trân Trai rồi thì anh không được phép đứng ở ngoài nữa, phải vào cùng tôi đó”

    Nguời bạn của ta thấy thái độ của ta kiên quyết nên hắn không thể làm gì khác hơn là cười khổ và đáp ứng.

    Khi đến Ngọc Trân Trai thì đã đựơc 4h30 chiều, cách thời gian hẹn còn quá sớm. Bởi vì khí trời rất nóng và cũng không có chỗ dừng chân nên chúng ta đi vào bên trong. Chỗ trưng bày cổ vật bên ngoài của Ngọc Trân Trai phải nói là rất nhỏ, nhìn không bắt mắt chút nào. Băng qua chỗ trưng bày thì phía sau lại là một không gian thật lớn. Đây là một một cái sân thật lớn vô cùng, nơi nơi đặt đầy các chậu trồng nhiều loại cây cảnh. Liếc mắt nhìn qua, tất cả các loại cây cảnh đều là thứ quý hiếm. Có chậu trồng Cửu Lý Hương cửu khúc thập loan, thật là hiếm thấy trên đời, còn có hai cây Hắc Tùng vươn cao, nhánh nhánh uốn lượn như du long, tuy nhiên trong đó có một chậu cây hiếm thấy nhất – đó là một loại của cây “Tùng Nghênh Khách” chỉ có thể tìm thấy ở Hòang Sơn.

    Tất cả những chậu cây cảnh trong cái sân rộng lớn này, nếu xem cẩn thận từng chậu cây thì có xem cả ngày cũng không xong. Người bạn của ta đối với cây cảnh chả có chút hứng thú, hắn nói tất cả đều là "đồ chơi, chẳng đáng giá một xu, dung dưỡng làm chi cho mệt”, cho nên cũng chỉ đảo mắt nhìn một chút rồi băng qua cái sân, bước vào một phòng tiếp khách khá lớn.

    Đó là một phòng khách kiểu Trung Quốc xưa, bên trong có đặt một số chiếc ghế của thời Minh. Có rất đông người trong phòng. Có một người quản lý tại đây, khi chúng ta đi vào thì hắn chỉ chỗ cho chúng ta ngồi xuống và thông báo cho chúng ta số chờ đợi và thời gian gặp mặt.

    Ta cũng đã gặp qua không ít các nhân vật lớn, trong lòng đang suy nghĩ, Cổ Ngọc Trân bất quá chỉ là một tên buôn bán đồ cổ mà thôi, có chuyện gì mà làm ra vẻ ghê ghớm thế, hết lần này tới lần khác bày ra những chuyện quái quăm. Tuy nhiên nhìn vào những nguời có mặt trong phòng thì ai ai cũng đều mang vẻ hy vọng trên mặt, hy vọng vật do bản thân mang tới là kỳ trân dị bảo hiếm thấy, và hy vọng qua sự giám định của Cổ Ngọc Trân có thể thu vào được một số tiền thật lớn, cũng khó trách tại sao Cổ Ngọc Trân lại có thể thiết kế ra những chuyện như vậy.

    Nhân viên trong tiệm mời chúng ta uống trà, sau đó lễ phép xin xem qua đồ của chúng ta. Hắn xem xong rồi nói: "Xin hai vị ngồi chờ một chút, đợi tới giờ hẹn và số của hai vị thì hai vị có thể vào gặp Cổ tiên sinh"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (1) Xem hình bình phong:

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 07-07-2011 lúc 02:09.
    ---QC---
    Linh Hồn Tỉnh Giấc Trong Sự Bình Đẳng Dưới Mồ


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,minhsbv,NNNN,tgtg,thaisalem,ThanhHoai,
  3. #2
    tieungunhi's Avatar
    tieungunhi Đang Ngoại tuyến Danh Đầu Hưởng Lượng Thông Ngữ xảo thủ
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    753
    Xu
    50

    Mặc định

    VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT

    THẦN TIÊN

    Tác giả: Nghê Khuông

    Dịch: tieungunhi


    Chương 1: Bên Trong Bình Phong Có Chứa Bảo Vật



    Ta nói với bạn ta "Nhìn bộ dáng của hắn dường như chúng ta tới đây nhận tiền cứu tế không bằng”

    Bạn ta chỉ biết cười khổ, không ngừng hướng ta ra hiệu hãy bỏ qua cho. Dù sao ta cũng không có chuyện gì làm nên dùng thời gian quan sát những người có mặt trong phòng.

    Ở phía trái của phòng khách có một cánh cửa nối liền với nơi tiếp khách của Cổ Ngọc Trân. Khi được nhân viên gọi số thì lập tức có người đứng lên và đi qua cánh cửa đó.

    Tuy nhiên thời gian được tính rất chuẩn, mỗi một người đi vào đều chỉ khoảng hai phút là đi ra. Lúc đi vào vẻ mặt mỗi người đều tràn ngập hy vọng nhưng lúc đi ra thì vẻ mặt ai cũng bơ phờ.

    Ta dùng thời gian chờ đợi để quan sát, trong đó chỉ có một đôi vợ chồng đã già khi rời đi vẫn mang vẻ mặt tươi cười, trong tay còn cầm tấm chi phiếu và không ngừng nhìn vào nó.

    Lão ông nói "Thật nghĩ không ra, chỉ một cái bình thôi mà lại có giá trị đến như vậy"

    Lão bà nói "Đúng thế, nếu có thêm vài cái như thế thì tốt rồi.”

    Ta vội đảo ánh mắt liếc nhìn vào con số ghi tấm chi phiếu thì thấy quả thật là một con số không nhỏ, ta thuận miệng hỏi: "Cho hỏi hai vị bán cái gì thế?"

    Lão ông và lão bà không hẹn mà cùng trừng mắt liếc ta, rồi cùng “hừ” một tiếng, dường như sợ ta cướp tấm chi phiếu không bằng nên chẳng thèm trả lời ta.

    Bất quá, chút nữa ta cũng biết được bọn họ bán cái gì. Đó là một cái bình hoa nhỏ đời nhà Thanh có hai màu xanh trắng. Lúc ấy, ta nhìn thấy được Cổ Ngọc Trân không ngừng mân mê nó với vẻ rất yêu thích. Sau đó lại thấy có bảy tám người nữa thất vọng đi ra. Khi gọi tới số của chúng ta thì ta và bạn của ta đồng thời đi vào nơi tiếp khách của Cổ Ngọc Trân.

    Phòng tiếp khách này cách bố trí rất cổ xưa, Cổ Ngọc Trân đang ngồi ở phía sau cái bàn, và đang thưởng ngoạn cái bình cổ. Khi chúng ta bước vào, ngay cả đầu hắn cũng không có ngẩng lên.

    Hắn trông khoảng sáu mươi tuổi, đỉnh đầu đã hói láng bóng đến nỗi phát ra ánh sáng. Người hắn mặc một bộ trường sam màu trắng, ta liền mang tấm bình phong tới đặt trên bàn của hắn.

    Hắn vẫn đang mân mê cái bình, dùng giọng rất lạnh lùng nói: "Vật hai vị mang đến là một tấm bình phong phải không? Tôi có xem qua hình rồi, tôi mua 20 USD, để lại bình phong rồi đi đi"

    Trong lúc hắn nói vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp đó đặt cái bình hoa xuống bàn rồi vươn tay kéo quyển chi phiếu trên bàn tới và viết vào đó.

    Nhìn thấy thái độ ngạo mạn này của hắn khiến cho ta tức giận. Nếu là ta trẻ lại mười tuổi thì nhất định sẽ hốt cho hắn một thang rồi mới hả hê rời đi. Hắn viết xong chi phiếu, xé nó ra rồi đẩy về phía chúng ta.

    Nguời bạn của ta nhíu mày, 20 USD, đây là cái giá tốt nhất nghe được trong hai ngày vừa qua. Nhìn bộ dáng của hắn dường như là muốn chộp lấy tấm chi phiếu vậy. Tuy nhiên lúc này, trong lòng ta nảy ra một ý nghĩ, vội nháy mắt với bạn ta một cái rồi đứng lên nói: "Xin lỗi, ông nói giỡn hả, chúng ta không cần lãng phí thời gian. Đây là danh thiếp của tôi, nếu có hứng thú thì ông có thể tới tìm tôi, thời gian gặp khách của tôi không có hạn định đâu”

    Ta nói xong liền để danh thiếp xuống rồi cùng người bạn xoay người đi. Ta thấy được lúc ta vừa xoay người thì Cổ Ngọc Trân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ta biết kế hoạch của ta đã thành công rồi.

    Rời khỏi Ngọc Trân Trai, bạn của ta oán giận hỏi "Giá 20 USD cũng rất tốt rồi, tại sao anh không bán nó đi?”

    Ta nói "20 đô đó tôi trả cho. Bộ anh không chú ý tới gì sao? Có rất nhiều người đi vào đều là mang đồ vật trở ra, đó không phải là cổ vật thật sự, vì vậy hắn không mua. Cổ Ngọc Trân là một tên gian thương, hắn quá hiểu cách ép giá, tôi muốn hắn cho chúng ta một cái giá thực, cái bình phong này là cổ vật thật sự, nó nhất định rất có giá trị, vì chúng ta không hiểu cổ vật nên hắn mới làm thế"

    Người bạn của ta nửa tin nửa ngờ, cuối cùng cũng theo ta trở về nhà, sau đó cầm lấy chi phiếu của ta rồi để bình phong lại, rời đi.

    Cổ Ngọc Trân tới cực nhanh, thật ngoài sự dự đoán của ta. Ta vừa mới ngồi vào chỗ của mình, chưa được mười phút thì chuông cửa đã reo lên, lão Thái bước tới nói: "Có Cổ Ngọc Trân tiên sinh muốn gặp cậu."

    Lão Thái đặt danh thiếp của Cổ Ngọc Trân lên bàn, ta kinh ngạc, vội nói: "Mau mời! mau mời!"

    Cổ Ngọc Trân hiển nhiên là đã chạy vội đến đây. Khi hắn bước vào thì ta thấy trên trán của hắn tràn đầy mồ hôi hột. Hắn và ta chào hỏi xong thì hắn tự nhiên xem ta như vô hình, lấy cái bao đựng bình phong mở ra xem.

    Điều làm cho ta có ấn tượng hơi tốt đối với hắn một chút chính là ánh mắt chuyên gia của hắn. Khi hắn nhìn vào tấm bình phong thì trông giống như một người bác sĩ đang chăm chú đang xem bệnh, như một chuyên gia thiên văn học đang chăm chú quan sát những ngôi sao… loại ánh mắt này chứng minh hắn đối với cổ vật có một cái nhìn rất chuyên nghiệp và có sự am hiểu sâu sắc, tuyệt không phải là một sự thưởng thức bình thường.

    Ta cũng không có quấy rầy hắn, để cho hắn xem cho đã. Hắn nhìn vào tấm bình phong hơn mười phút, sau đó lại dùng tay sờ sờ mặt ngọc và phần gỗ bao bọc xung quanh, tiếp đó hắn ngẩng đầu lên: "Được, thêm một số 0"

    Ta ngẩn cả người, thêm một số không, đó là 200 USD, nếu lần đầu hắn mở miệng nói ra cái giá này thì ta đây đã lập tức đáp ứng rồi. Lúc này, ta đột nhiên nhớ tới một câu chuyện dân gian xưa của Trung Quốc về việc bán bảo vật: “Ông chủ đi thu mua cổ vật của một người bán chẳng hề biết đồ của mình là bảo vật và bảo hắn cứ cho giá. Người bán tùy tiện vươn năm ngón tay lên, ý tứ là năm lượng bạc đã đủ, nhưng ông chủ mua cổ vật lại hiểu lầm ý tứ và trả lời: “Được, năm ngàn lượng”. Người bán vui mừng tới nỗi ngất đi luôn”

    Đây là một câu chuyện dân gian, lúc còn là con nít thì ta đựơc nghe rất nhiều, thật sự nghĩ không ra có một ngày lại trở thành kinh nghiệm của bản thân. Ta nhìn Cổ Ngọc Trân, lắc đầu nói: "Thêm một số 0 à? Thêm hai số cũng còn chưa được”

    Cổ Ngọc Trân nhảy dựng lên, đỉnh đầu hói cũng biến thành màu đỏ, đưa tay chỉ vào ta nói: "Ngươi….ngươi……ngươi…..”

    Ta thản nhiên nói: "Ông biết mua bán, tôi cũng biết vậy."

    Cổ Ngọc Trân lấy cái khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, không khách khí kêu thẳng tên của ta: "Vệ Tư Lý, ta dám cam đoan ngươi không biết sự trân quý của cái bình phong này ở chỗ nào đâu”

    Ta thật sự là không biết, nhưng là ta không cam lòng yếu thế, mỉm cười nói: "Tôi biết nó trị giá bao nhiêu là được rồi"

    Cổ Ngọc Trân nhìn chằm chằm vào ta, một hồi lâu không nói nên lời. Khoảng 10 phút sau đó, hắn cầm lấy cái bình phong đảo quanh một vòng rồi nói: "Thêm ba số 0 nữa đã là cực hạn."

    20 USD, thêm một số 0 thì là 200 USD, rồi lại thêm ba số nữa, đó là 200,000 USD. Thành thật mà nói, ngay cả bản thân ta cũng cho rằng nó không thể đạt tới cái giá này.

    Nhưng nếu là cùng một tên gian thương trong giới buôn bán thì cũng không thể không giảo hoạt một chút, ta vẫn giữ nụ cười trên môi, hỏi : "Ông kinh doanh cổ vật bao lâu rồi?"

    Những lời này không ngờ lại làm cho hắn phản ứng dữ dội, giống như là lấy đồ cứng gõ lên cái đầu hói của hắn vậy, làm cho hắn cực kỳ phẫn nộ, hét lên: "Lúc ngươi còn mặt tả lót thì ta đã làm rồi”

    Ta cũng không tức giận, chỉ nói: "Vậy thì trước đó ông đã biết ít nhất có thể thêm ba số 0 nữa. Ông biết, tôi biết, cần gì tốn nhiều nước bọt vậy?”

    Bộ dáng của Cổ Ngọc Trân như là muốn đem ta ăn tươi nuốt sống, một lát sau hắn mới nói: "Ôi, tôi sai rồi."

    Ta lấy làm ngạc nhiên, không biết hắn nói như vậy là có ý gì.

    Hắn hít sâu một hơi rồi lại nói: "Tôi sai rồi, thì ra anh cũng biết rõ sự quý giá của tấm bình phong này. Được, tôi chịu trả cái giá 200,000 USD, tuy nhiên phải để cho tôi nhìn trước một cái. Nếu bên trong không có vật đó thì ba đồng tôi cũng không mua"

    Trong lúc ta còn không biết “vật bên trong” trong lời của hắn là có ý gì thì tay của hắn đã chộp lấy con dao rọc giấy trên bàn của ta, “roẹt” một cái liền gỡ cái đầu của người trong bức hình nhận chúc thọ xuống.

    Ta liền kinh hãi nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để nhìn xem hắn rốt cục muốn làm cái gì.

    Lúc này, ta đã biết tấm bình phong có một tầng nữa ở trong. Cổ Ngọc Trân vừa nhìn đã biết và cũng biết vật nằm bên trong kia nhất định cực kỳ trân quý, ít nhất có thể trị giá tới 300,000 USD.

    Trong lòng ta không nhịn được thầm kêu lên “bán lầm rồi”. Cổ Ngọc Trân dường như là nhìn thấu tâm ý của ta, liếc mắt trừng ta một cái: "Giá đã là cao nhất rồi, tôi sẽ không đem nó bán đi đâu, chỉ giữ lại cho mình thôi. Anh cũng nên biết, ngoại trừ tôi ra thì chẳng có người nào khác trả được cái giá này đâu”

    Ta nghe thế liền cố tránh ánh mắt của hắn, quay đầu đi để hắn không thấy được vẻ xấu hổ của ta.

    Ngay trong lúc ta quay đầu đi thì ta nghe được hai tiếng “cạch cạch” rất nhỏ. Ta liền quay đầu lại thì đã thấy Cổ Ngọc Trân ghép lại thành bức hình hoàn chỉnh. Trong lòng ta không nhịn được thầm mắng bản thân "Đáng chết".

    Động tác của Cổ Ngọc Trân rất nhanh, vừa rồi hai tiếng kia hiển nhiên là tiếng mở tầng bên trong của bình phong và khép nó lại. Hắn đã nhìn rõ đựơc món đồ vật ở bên trong vẫn còn, ta biết vì nhìn vẻ mặt của hắn ta có thể đoán được. Tuy nhiên điều tiếc nuối chính là ta không nhìn đựơc vật bên trong kia là gì.

    Vốn, chuyện rất đơn giản, ta có thể hỏi hắn: "Bên trong là gì vậy?"

    Nhưng những lời này lúc đó ta lại thốt không ra bởi vì ta vừa rồi đã giả vờ "biết bí mật" và đem giá trị của nó nâng lên hết mức, nếu bây giờ hỏi hắn thì mặt mũi còn đâu?

    Tên Cổ Ngọc Trân giảo họat, dường như là sợ ta đổi ý không bán đồ cho hắn vậy, hắn giữ chặt lấy tấm bình phong, ngay cả lúc móc chi phiếu ra và viết vào đó cũng giữ chặt, thật hết chỗ nói.

    Hắn nhét tấm chi phiếu trị giá 200,000 USD vào trong tay ta. Ta cũng không còn biện pháp nào để thay đổi, tiền trao cháo múc, một tay giao tiền, một tay giao đồ, hiện tại món đồ đã là vật sở hữu hắn, ta làm sao có thể đổi ý giật trở lại để xem rốt cuộc món đồ chứa bên trong bình phong là thứ gì.

    Xong xuôi, ngay cả nửa giây hắn cũng không thèm đứng đó, lập tức vọt đi. Khi ta ra tới cửa thì hắn đã xuống lầu mất tiêu. Lão Thái đang đứng tại thang lầu lớn tiếng hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Hắn ăn cướp hả? Sao đi gấp như vậy?"

    Ta không thể làm gì khác hơn là cười khổ một tiếng. Ta giúp người ta hoàn thành một cuộc giao dịch lớn nhưng lại không thể giải quyết câu hỏi trong lòng .

    Ta trở lại thư phòng, nhìn vào tấm chi phiếu một chút rồi gọi điện thoại cho bạn của ta. Khi ta nói ra con số 200,000 USD thì không hề nghe đựơc tiếng trả lời của hắn, chỉ nghe được "rầm" một tiếng, có thể là bạn của ta chóang váng ngất đi hoặc ngã xuống đất.

    Sau đó chứng minh ta đoán đúng, mặc dù bạn ta không có ngất đi nhưng hắn bởi vì quá giật mình nên ngã xuống đất, quăng luôn điện thoại. Tiếp theo bạn ta cùng với người bà con nhờ vả hắn bán đồ vật đến để nói lời cám ơn. Người bà con của bạn ta là một người trung niên hơi gầy gò, có thể nhìn ra được hắn sống rất khổ cực. Hiện tại có một số tiền lớn như vậy, qủa là việc vui vẻ nhất đời hắn. Trong phút vui vẻ hắn còn đề nghị chia đôi phân nửa số tiền với ta, nhưng ta đương nhiên từ chối.

    Ta nói với hắn: "Cổ Ngọc Trân là một người buôn bán cổ vật hết sức tinh minh. Hắn sẽ không lãng phí tiền của vô ích đâu. Vấn đề là chúng ta không biết tại sao tấm bình phong đó lại trị giá nhiều tiền như thế?

    Người bà con của bạn ta nói: "Đúng vậy, thật không ngờ lại có đựơc cái giá quá cao như vậy, có thể bán được với giá này tôi đã hài lòng lắm rồi."

    Ta nói: "Món đồ đó làm sao đến được trong tay anh vậy? Chuyện đầu đuôi ra sao, hy vọng anh có thể kể lại rõ ràng cho tôi nghe với”

    Hắn nghe ta hỏi liền nhíu máy một chút rồi nói: "Là vật tổ truyền, từ đời ông nội truyền xuống, khi đó gia đình chúng tôi cũng rất khá giả, bởi vì thời cục biến hóa nên phải chạy nạn xuống phía nam. Lúc đó tôi còn rất nhỏ, ông nội nói ông đã già, không đi nổi nữa, chỉ hy vọng cha tôi rời đi. Trong đêm trước ngày rời đi, ông nội tôi đã lấy tấm bình phong kia ra giao cho cha tôi và nói cho ông ấy biết vật này rất đáng giá”

    Ta lập tức hỏi tới: "Vậy ông nội anh có nói nó đáng giá ở chỗ nào không?”

    Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đáp: "Lúc ấy cuộc nói chuyện giữa ông nội và cha tôi, tôi nhớ rất rõ ràng, có thể kể lại với anh từng chữ một"

    Ta vội dùng hai ra hiệu bảo hắn cứ nói.

    *****

    (Đây là một đoạn đối thoại giữa hai người, đoạn đối thoại này diễn ra trong một thời kỳ lọan lạc. Nhìn chung là đọan đối thoại giữa hai cha con, nghe có vẻ rất bình thường nhưng đối với cả câu chuyện này thì lại có quan hệ trọng yếu, cho nên ta xin thuật lại nguyên văn lời đối thoại của hai bên, một người là "ông nội", một người là “cha". )

    Cha: (Mắt nhìn bình phong, vẻ mặt không hiểu) Đây bất quá chỉ là một mảnh ngọc có nhiều màu sắc thôi, con thấy chẳng đáng tiền gì đâu, hay là đừng mang nó theo.

    Ông nội: (Vẻ mặt trầm tư) Không, phải đem nó theo, món đồ này cha có đựơc có thể nói là hết sức kỳ lạ. Hơn nữa người đó còn nói cho cha biết giá trị của nó, hắn sẽ không gạt cha đâu bởi vì cha đã từng cứu mạng hắn.

    Cha: (Vẻ mặt ngạc nhiên) Thật vậy à?

    Ông nội: Khi đó, cha làm quan tại một trấn nhỏ rất xa. Có một đạo sĩ đến đó truyền đạo và được một nhà phú hộ cung dưỡng, tuy nhiên hắn phàm tâm vẫn còn nên đã có quan hệ với ái thiếp của vị phú hộ kia, bị bắt gian tại trận, cơ hồ bị đánh gần chết. Khi đánh hắn xong thì giải hắn tới nha môn, đòi hỏi nhất định phải xử tử hắn.

    Cha: (Hừ) Quả là khốn nạn.

    Ông nội: (Thở dài) Cha làm quan luôn xét theo lương tâm. Tuy nhiên người phú hộ đó hứa sẽ nộp cho cha 1200 lượng vàng và muốn cha xử tên đạo sĩ tử tội. Tên đạo sĩ dường như cũng biết chết chắc nên một câu nói cũng không nói, đêm đó cha cứ suy nghĩ suốt -

    Cha: Tại sao cha lại phải lo lắng suy nghĩ cả đêm vậy?

    Ông nội: Ôi, là 1200 lượng hòang kim đó, cha cũng không phải là Bao Thanh Thiên nên cũng khó tránh khỏi bị mê hoặc. Đến khi trời hừng đông thì cha đã hạ quyết tâm, thả tên đạo sĩ kia đi. Tên đạo sĩ đối với cha rất cảm kích cho nên tặng cho cha vật này.

    Cha: Vậy cũng không thể chứng minh đựơc là nó có giá trị, cho dù hắn nói nó rất đáng giá thì cũng là vì báo đáp cha mà nói gạt cha thôi.

    Ông nội: Con hãy nghĩ lại đi, cha đã không lấy 1200 lượng hòang kia thì làm thế nào hắn lại dám đưa cho cha đồ không đáng giá? Có lẽ món đồ này cũng chẳng thua kém 1200 lượng hòang kim kia đâu? Cha cũng là bởi vì lời của hắn nên mới nhận đấy chứ.

    Cha: Vậy à? Lúc ấy hắn nói gì?

    Ông nội: Người đạo sĩ đó nói tấm bình phòng này hắn có được từ một cái đạo quan ở núi Thanh Thành tại Tứ Xuyên, hắn cũng không có nói làm như thế nào mà có nhưng theo cha nghĩ qua chuyện hắn gian díu với vợ ngừơi ta thì hơn phân nửa là hắn trộm từ cái đạo quan kia rồi. Hắn nói, tấm bình phong này có huyền cơ rất bí ẩn, đáng tiếc phàm tâm của hắn chưa dứt nên không thể tham thấu đựơc, hiện có giữ lại bên mình cũng vô dụng. Để cảm ơn cha đã thả hắn, liền tặng cho cha vật này để cha có thể tiếp tục tham thấu huyền cơ trong nó. Cha thấy món đồ cũng chẳng đáng giá gì không muốn nhận nhưng hắn lại thành khẩn van nài cha nhận lấy, do đó cha đã nhận cho xong.

    Cha: (Nhếch mép cười có chút nhạo báng) Vậy thì cha có tham thấu đựơc huyền cơ của nó chưa?

    Ông nội: (Có chút tức giận) Bảo con mang nó đi thì con cứ mang nó đi, còn đứng đó lằng nhằng làm gì. Ta là phàm phu tục tử, làm sao có thể dễ dàng tham thấu huyền cơ trong đó, bảo con mang đi thì con cứ mang đi đi.

    Cha: (Mặc dù không muốn nhưng lại không dám trái lời bề trên)Dạ, con sẽ mang nó đi.

    *****

    Người bà con của bạn ta tiếp tục kể: "Cha của tôi đã mang nó rời đi quê quán và đến nơi đây, do hoàn cảnh không tốt nên ông ta đã chết. Nhớ tới lời của ông nội đã nói, tôi thật sự không muốn đem nó ra bán nhưng hiện tại cuộc sống đã hết biện pháp nên mới đem nó ra, tuy nhiên thật không ngờ lại có thể bán được một số tiền lớn như vậy, thật không ngờ”

    Ta cười một chút, nói: "Thứ được dấu bên trong tấm bình phong kia mới đáng giá như vậy”

    Hắn nghe ta nói liền ngẩn người, sau đó cùng với người bạn của ta đồng thanh hỏi: "Bên trong là cái gì?”

    Nghe được bọn họ hỏi như vậy, ta không khỏi làm ra vẻ mặt hơi buồn: "Tôi không biết nhưng Cổ Ngọc Trân biết. Bất quá, lúc ấy tôi và hắn giao dịch nên tôi mới giả bộ đã biết và không thể hỏi hắn. Theo tôi thấy thì tấm bình phong rất mỏng và nhỏ, cho dù bên trong có chứa cái gì thì chắc cũng tương đương với số tiền chúng ta có được thôi”

    Người bà con của bạn ta vội nói: "Đương nhiên, đương nhiên, hiện giờ tôi đã hài lòng lắm rồi, cứ mặc kệ nó là cái gì”, hắn nói xong lại nở nụ cười: "Bên trong có huyền cơ, thì ra là có một món đồ vật khác chứa ở bên trong. Tôi nghĩ ngừơi đạo sĩ kia và ông nội tôi dù có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được"

    Người bạn của ta liền nói: "Thật kỳ lạ, sao Cổ Ngọc Trân lại biết được?"

    Câu trả lời của ta cũng chỉ là phỏng đoán: "Tri thức về cổ vật của Cổ Ngọc Trân rất là phong phú, có thể là hắn đã đọc đựơc trong một quyển sách nào đó hoặc là nghe người khác nói lại nên mới biết đuợc"

    Bạn của ta hơi gật đầu nói: "Thật không thể ngờ được, tại núi Thanh Thành kia không biết có bao nhiêu đạo quan, một món đồ đựơc lấy ra từ một đạo quan trong số đó mà cư nhiên cũng có người biết đến lai lịch của nó, người này thật không đơn giản"

    Sau khi tiễn hai người ra khỏi cửa thì ta nghĩ rằng chuyện này đã hoàn toàn khép lại.

    Nào ngờ ngày hôm sau, ta đang còn nằm trên giường ngủ thì lão Thái đã tới báo với ta: "Vị Cổ tiên sinh kia đã đợi cậu rất lâu, ông ta rất muốn gặp cậu"

    Ta nhìn vào đồng hồ thì thấy mới chỉ khỏang bảy giờ rưỡi sáng. Cổ Ngọc Trân đếm sớm như vậy tìm ta là có chuyện gì? Chẳng lẽ hắn đối với cụôc giao dịch lần này đã phát hiện ra gì sao? Đều này thật là phiền toái, ta ngay cả đồ vật bên trong là thứ gì cũng không biết, cho dù hắn lấy đi rồi trở lại nói không có thì thật là không dễ dàng đối phó. Ta suy nghĩ một hồi thì bảo lão Thái cứ đưa hắn tới thư phòng, và tiếp đó chuẩn bị xong xuôi kế hoạch trả lời với hắn. Tuy nhiên mọi chuyện nằm ngòai sự dự đóan của ta, hắn vừa nhìn thấy ta lập tức nói: "Vệ tiên sinh, tôi muốn gặp trực tiếp người bán bình phong”

    Ta lạnh lùng thốt: "Giao dịch đã xong rồi, ông còn tìm người bán để làm gì? Tôi thấy không cần thiết."

    Cổ Ngọc Trân liền quơ tay qua lại, nói: "Anh đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối là không có ý gì khác, tôi chỉ là muốn hỏi họ xem họ có còn cổ vật gì hay không thôi”

    Trong lòng ta liền nghĩ: “Thì ra là như vậy, hơn phân nửa là món đồ chứa bên trong tấm bình phong có giá cao ngất trời nên hắn lại muốn kiếm thêm lợi nhuận nữa đây mà”

    Ta cuời nói: "Người bán cũng không phải là nhà sưu tập gì đâu, tấm bình phong đó là do cha của hắn lúc chạy nạn đựơc ông nội của hắn giao lại thôi”

    Cổ Ngọc Trân nghe xong "ừ ừ" đáp trả, cũng không biết trong lòng của hắn đang suy nghĩ cái gì. Ta nghĩ thầm rằng nếu không để cho hắn gặp mặt người bán thì hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua nên ta liền gọi điện cho bạn của ta và nói cho hắn biết chuyện này, sau đó cho Cổ Ngọc Trân địa chỉ và bảo hắn cứ tự đi tìm.

    Lúc Cổ Ngọc Trân gặp mặt chủ nhân món đồ thì tất nhiên cũng chả thu mua đựơc gì nữa, bất quá hắn có thể từ miệng của người bà con bạn ta biết được tại sao lại có thể sở hữu nó, cho nên từ đó về sau thì hắn thường xuyên tới tìm ta.

    Lúc bắt đầu, ta cũng rất kinh ngạc và hứng thú đối với tri thức về cổ vật của hắn nên cùng trò chuyện với hắn. Ta cũng nói cho hắn biết ta từng thấy qua một mảnh vở của “Tụ Bảo Bồn” (d/g: xin xem Vệ Tư Lý Hệ Liệt - Tụ Bảo Bồn), có một nhà khoa học ra giá rất cao mua nó về nghiên cứu và phát hiện ra đựơc bí mật của "Tụ Bảo Bồn", thì ra "Tụ Bảo Bồn" chính là "một cái máy phục chế kim loại dùng năng lượng mặt trời".

    Mỗi lần trò chuyện với hắn ta đều lựa lời chuyển hướng để hỏi thăm về món đồ vật được chứa trong tấm bình phong, nhưng lão hồ ly giảo quyệt này hết sức cơ trí, mỗi lần ta muốn mở màn thì hắn lại dùng lời nói chuyển hướng, nói chúng là chẳng cạy ra đựơc lời nào từ trong miệng của hắn.

    Sau khi gặp mặt đựơc khoảng bảy tám lần gì đó thì ta thật sự nhịn hết nổi liền trực tiếp hỏi hắn: "Nè, lão Cổ, tôi nói cho ông biết, lúc đầu khi chúng ta thương lượng giao dịch thì tôi không hề biết bên trong bình phong có chứa đồ vật đâu”

    Cổ Ngọc Trân thành thật nói: "Đúng, lúc ấy tôi bị anh lừa, sau khi về đến nhà thì suy nghĩ lại mới biết anh giả vờ, tuy nhiên tôi không hề hối hận”

    Ta lại hỏi hắn: "Bên trong là cái gì vậy?”

    Hắn trừng mắt, câu trả lời làm ta rất tức giận: "Tôi sẽ không nói cho anh biết, dù anh có trực tiếp hỏi hay dùng phương pháp gì đi nữa thì tôi cũng sẽ không nói cho anh biết"

    Ta không nhịn được liền nổi nóng: "Vậy ông còn tới tìm tôi làm gì?”

    Cổ Ngọc Trân cười cười: "Trò chuyện, nói chuyện với anh rất thú vị."

    Ta lớn tiếng: "Còn tôi thì ngựơc lại, nói chuyện với ông một chút thú vị cũng không có."

    Cổ Ngọc Trân cũng không tức giận, chỉ cười cho qua, một chút ý tứ rời đi cũng không có, bất quá kể từ lần đó thì thời gian hắn tới chỗ ta càng ngày càng dài ra, lâu lâu mới tới một lần, thậm chí khoảng một năm cũng chưa có tới.

    *****

    Giới thiệu về chuyện đã xong, quả là phức tạp.

    Sau khi hồi âm bức thư của Raul đựơc khoảng bảy tám ngày thì Cổ Ngọc Trân tới chỗ ta, vẻ mặt có chút vội vã. Ta dù sao cũng đang nhàn rỗi, lại có hơn một năm đã không gặp mặt hắn nên cũng không đành lòng dùng lời lẽ nặng nề với hắn, chỉ là hỏi hắn: "Thế nào, không có cổ vật gì đáng giá thu mua nên rảnh tới chơi à?”

    Cổ Ngọc Trân hít sâu một hơi, lấy tay sờ sờ cái đầu của hắn rồi mở miệng: "Tôi có chuyện nhờ anh."

    Lúc hắn làm ra động tác đó thì ta đột nhiên ngẩn ngừơi, hắn vốn là bị hói gần hết cả đầu nhưng sau một năm không gặp, cái đầu của hắn đã không còn hói nữa, thay vào đó là một mớ tóc đen thui.

    Cổ Ngọc Trân trừng mắt: "Tôi biết anh có bản lĩnh rất giỏi, vì vậy muốn nhờ anh, tôi muốn tìm một món đồ vật, là đồ vật bằng ngọc"

    Ta không để cho hắn tiếp tục nói, liền chỉ về phía đầu của hắn ngắt lời: "Đầu ông hói đã lâu, làm thế nào mà lại mọc tóc đựơc thế? Tóc giả hả, làm giả quá thật, khó trách lúc tôi vừa nhìn thấy ông thì cảm thấy có hơi lạ một chút”

    Ta vừa nói vừa đi tới muốn đưa tay chạm vào đầu tóc của hắn, điều này đương nhiên là rất không lễ phép nhưng ta cũng không cần phải giữ lễ nghĩa khi nói chuyện với hắn.

    Ta đưa tay tới, hắn liền lùi lại muốn tránh đi. Tuy nhiên ta đã cố ý muốn sờ đầu của hắn, và nhìn thấy bộ dáng hắn như thỏ gặp sói vậy thì trong lòng càng tò mò hơn. Ngay lúc hắn muốn tránh đi thì cánh tay của ta đã nhanh hơn chụp lấy tóc hắn giật mạnh, nhưng là "mái tóc giả” lại không rời khỏi đầu hắn.

    Thì ra tóc trên đầu hắn toàn là tóc thật cả.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi tieungunhi, ngày 09-11-2010 lúc 09:53.
    Linh Hồn Tỉnh Giấc Trong Sự Bình Đẳng Dưới Mồ

  4. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,minhsbv,NNNN,tgtg,thaisalem,ThanhHoai,
  5. #3
    tieungunhi's Avatar
    tieungunhi Đang Ngoại tuyến Danh Đầu Hưởng Lượng Thông Ngữ xảo thủ
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    753
    Xu
    50

    Mặc định

    VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT

    THẦN TIÊN

    Tác giả: Nghê Khuông

    Dịch: tieungunhi


    Chương 2: Bị Thuyền Không Gian Bắt Cóc




    Ta lấy làm cực kỳ ngạc nhiên bởi vì ta biết đầu bị hói cũng không phải là bị bệnh mà là do một loại hiện tượng sinh lý gây ra. Hiện tại cũng có một số bệnh rụng tóc và sau khi được chữa khỏi hẳn thì tóc sẽ một lần nữa mọc ra. Tuy nhiên bị hói tự nhiên thì không có biện pháp xử lý đựơc, duy chỉ có một phương pháp duy nhất chính là “Cấy tóc”, đây là một thủ thuật hết sức phức tạp. Cổ Ngọc Trân mặc dù có nhiều tiền nhưng qua tiếp xúc ta nhận thấy cin người hắn tuyệt sẽ không dùng tiền để làm điều đó.

    Ta nắm tóc hắn, trong lòng lấy làm ngạc nhiên không thôi. Còn Cổ Ngọc Trân thì trên mặt đã hiện ra vẻ rất tức giận.

    Nhìn vào bộ mặt đang tức giận của hắn thì ta lại chú ý thêm một vấn đề khác, đó là Cổ Ngọc Trân xem ra đã trẻ hơn so với tuổi của hắn. À, ý tứ của ta là so với lần trước ta gặp hắn, hắn nhìn trẻ hơn nhiều, hơn nữa việc tự khống chế bản thân cũng không tốt như trước kia. Ta tiếp tục giễu cợt hắn: "Ồ, ông thoạt nhìn trẻ ra đấy, dùng phương pháp gì để bảo dưỡng vậy? Có phải tìm bác sĩ thẩm mỹ căng da mặt không?” "

    Cổ Ngọc Trân càng tức giận hơn nhưng lại không dám phát tác, hắn trừng mắt liếc ta: "Là dùng âm bổ dương đó. Sao câu trả lời có làm hài lòng sự hiếu kỳ của anh chưa?”

    Ta không nói thêm gì nữa, chỉ là suy nghĩ lời nói của hắn, trong lòng vẫn đang ngạc nhiên không thôi.

    Cổ Ngọc Trân cười khổ một chút: "Tôi muốn nhờ anh tìm dùm hai miếng ngọc, đó là vật phẩm thuộc thời Hán, hình dáng của chúng -"

    Ta không đợi hắn nói hết liền ngắt lời nói: "Ông điên rồi, đồ vật bằng ngọc thuộc thời Hán có hơn mười mấy vạn món, có thứ được an táng theo thi thể chôn duới lòng đất, có thể bị kẻ trộm mộ ăn cắp và chẳng biết rơi vào tay ai, hoặc là cho dù có được truyền lại từ tổ tiên thì cũng không biết số lựơng có bao nhiêu, chỉ bằng vào hình dáng của nó thì ai có thể tìm ra cho được? Ngay cả thần tiên cũng tìm không được nữa là!"

    Cổ Ngọc Trân nghe ta nói thế liền tiếp lời: "Thần tiên? Thần tiên nhất định là tìm được rồi"

    Ta nghe thế vừa buồn cười, lại vừa tức giận: "Vậy ông hãy đi tìm thần tiên đi, còn tìm tôi làm gì?”

    Bộ dáng của Cổ Ngọc Trân lại trở nên buồn bã, đưa tay lên đầu sờ sờ - đó là thói quen của hắn khi còn hói đầu. Bây giờ mặc dù trên đầu đã mọc tóc nhưng thói quen xưa cũng chưa sửa được. Ta thấy vậy thật muốn nắm lấy tóc của hắn giật mạnh một hồi nữa xem có phải là tóc đã được cấy hay không?

    Hắn hít sâu một hơi: "Đúng vậy, tôi biết là rất khó khắn, những món đồ vật bằng ngọc thời Hán được lưu truyền rất nhiều, cả đời tôi đã gặp được vô số nhưng hai món đồ đó thì….ôi, nghe đồn rằng, có người từng trông thấy chúng ở trong phủ của Khang Thân Vương -"

    Ta cười nói: "Vậy ông nên tự mình đi tìm đi, cổ vật trong phủ Khang Thân Vương được đưa đi đâu, điều này ông hiểu rõ nhất mà”

    Cổ Ngọc Trân đứng lên: "Anh nghĩ rằng trong một năm nay tôi làm cái gì? Đó chính là đi tìm hai mảnh ngọc đó đấy. Tuy nhiên quả là khó khăn, thật là mò kim dưới đáy biển”

    Ta liền nói: "Ông biết khó khăn như thế thì tại sao còn tới tìm tôi?”

    Cổ Ngọc Trân nhìn ta: "Tôi biết anh thần thông quảng đại, nghĩ là anh có thể, ôi, thôi quên đi, đừng nhắc nữa."

    Hắn vừa nói vừa phất tay, bởi vì hắn phất tay hơi mạnh nên vô tình làm cho đống thư và sách đặt trên bàn rơi xuống đất.

    Ta nhìn hắn lắc đầu. Hắn cuống quít xin lỗi, sau đó lập tức cúi người lượm lên cho ta. Khi hắn nhặt được một số đặt lên bàn thì lúc này ta nghe được hắn hét lên một tiếng kinh thiên động địa.

    Nói tiếng hét của hắn là "kinh thiên động địa" thì thật sự cũng không tính là nói quá. Đầu tiên, tai ta ong ong, đầu ta chóang váng, khoảng chừng ba giây sau đó ta ngớ người không biết phản ứng như thế nào.

    Chuyện này đối với ta mà nói là chuyện cực kỳ hiếm gặp. Ta đã trải qua vô số hung hiểm toàn là nhờ vào phản ứng nhanh nhẹn và do đó mới có thể trong tình cảnh đầy ác liệt hóa hiểm thành lành. Nếu là thường xuyên bị làm cho ngớ người thế này thì không biết đã chết bao nhiêu lần nữa.

    Tuy nhiên, thứ nhất là bởi vì tiếng hét của Cổ Ngọc Trân thật là kinh người. Thứ hai, cho dù ta có suy nghĩ thế nào thì cũng không hề nghĩ ra được có chuyện gì mà khiến cho Cổ Ngọc Trân phát ra tiếng kêu hãi hùng đến thế.

    Tiếp theo, cửa thư phòng kêu "ầm" một tiếng bị đẩy ra, Bạch Tố (d/g: xin xem Vệ Tư Lý Hệ Liệt - Vệ Tư Lý và Bạch Tố) giống như cơn gió phá cửa phóng vào.

    Nàng tới rất nhanh và dừng lại cũng nhanh, lập tức nhìn ta hỏi: "Có chuyện gì thế anh?"

    Chuyện gì à? Ta cũng không biết bởi vì khi ta đang ngồi ở ghế bàn làm việc, Cổ Ngọc Trân thì ngồi đối diện ta, vốn chúng ta cách nhau một cái bàn. Hắn quơ tay làm ngã đống thư sách, sau đó cúi người xuống lượm chúng lên. Ta và hắn trong lúc ấy bị cái bàn cản trở tầm mắt cho nên ta không biết chuyện gì đã xảy ra với hắn.

    Ta vội vã đứng lên nhìn vào Cổ Ngọc Trân, Bạch Tố cũng nhìn về Cổ Ngọc Trân.

    Chỉ thấy Cổ Ngọc Trân đang ngồi xổm, trong tay hắn đang cầm hai tấm hình và đang nhìn chằm chằm vào chúng, hai con mắt của hắn như muốn lồi ra. Chỉ sợ trong cả đời của hắn thì đây là lần đầu tiên hắn có thể mở to mắt đến như vậy.

    Từ bộ dáng của hắn mà xét thì vừa rồi hắn phát ra tiếng hét hãi hùng kia là bởi vì hắn nhìn thấy được hai tấm hình đang cầm trong tay. Hai tấm hình đó được để trong đống thư, vừa rồi hắn vung tay làm chúng rơi xuống đất nên mới phát hiện ra chúng.

    Hai tấm ảnh đó rất quen? Đó chính là ảnh mà Raul ở Đông Đức gửi kèm theo thư cho ta.

    Ta vừa nhìn thấy được tình cảnh đó, cả người liền ngẩn ngơ, tiếp đó trong lòng tự bảo: “Không có khả năng trùng hợp thế chứ? Chẳng lẽ thứ đồ mà Cổ Ngọc Trân muốn tìm chính là hai miếng ngọc đó?”

    Đến lúc này ta mới chú ý kỹ tới hai tấm hình đó. Hai món đồ vật trong hình xem ra hình như có chút quái lạ, hình dáng trông như là ngọc phù, nhìn chẳng ra quy tắc nào cả. Vì hình chụp hơi mờ nên không thể nhìn ra kích thước của chúng, tuy nhiên cố gắng nhìn kỹ thì cũng phát hiện ra đựơc trên mặt hai miếng ngọc có khắc chữ nhưng do đứng hơi xa nên ta không thấy rõ cho lắm.

    Bạch Tố liền bước về phía trước vài bước rồi nói: "Cổ tiên sinh, ông không sao chứ?”

    Người này thật không biết là thuộc loại gì, Bạch Tố có ý tốt hỏi thăm hắn nhưng hắn đột nhiên đứng phắt lên, động tác nhanh tới cực điểm, cơ hồ xô ngã Bạch Tố nhưng hắn cũng không thèm để ý tới Bạch Tố, như là phát điên lên vậy, đưa tay chỉ vào ta, lắp bắp nói: "Vệ Tư Lý, anh….anh ….anh …."

    Mặt hắn đã biến thành màu đỏ, nếu như huyết áp của hắn mà tăng cao nữa thì chỉ sợ mạch máu sẽ vỡ tung.

    Ta đang vốn muốn mắng hắn về sự vô lễ đối với Bạch Tố nhưng vừa nhìn thấy hắn trong tình hình như vậy thì liền biết phải để cho hắn bình tĩnh lại cái đã. Ta một mặt ra hiệu cho Bạch Tố, một mặt nói với hắn: "Đừng nói cho tôi biết thứ đồ vật bằng ngọc mà ông muốn tìm là hai miếng ngọc này nhé, tôi sẽ không tin đâu”

    Giọng của Cổ Ngọc Trân đã trở nên khàn khàn: "Đúng thật là hai miếng ngọc này, ngay cả tôi cũng còn không tin nữa huống chi là anh, tuy nhiên thật sự là tôi đang muốn tìm hai miếng ngọc này"

    Hắn nói gần hết câu, giọng chẳng những khàn mà còn nghẹo ngào nữa, qua đó cũng đóan biết đựơc tâm tình của hắn là đang bị kích động tới cực điểm.

    Bạch Tố đi tới bên cạnh ta, ta liền mang những việc xảy ra kể vắn tắt cho nàng, sau đó lấy luôn bức thư của Raul gửi rồi để cùng với hai tấm hình đẩy tới trước mặt của Cổ Ngọc Trân: "Đây là tòan bộ về chúng nó"

    Cổ Ngọc Trân chỉ đưa tay cầm lấy hình lên xem, một hồi lâu hắn mới lên tiếng: "Được, anh cứ ra giá đi”

    Ta vẫn đang không thể tin tưởng: "Đó thật là đồ mà ông muốn tìm sao? Sao lại trùng hợp quá vậy?”

    Cổ Ngọc Trân nói thì thào: "Có gì đâu mà phải ngạc nhiên, tiên duyên là thế”

    Ta và Bạch Tố đều cho rằng hắn đang nói hươu nói vượn. Bạch Tố là cô gái có tâm địa rất tốt, trứơc tiên nàng ra hiệu cho Cổ Ngọc Trân hãy cố bình tĩnh lại, sau đó mới nói: "Cổ tiên sinh, ông hãy xem kỹ lần nữa xem có phải đích thật là đồ vật ông muốn tìm không?”

    Cổ Ngọc Trân hít sâu một hơi và nuốt nứơc bọt một cái, rồi dường như chẳng hề để ý tới ai, đưa tay cầm lấy ly trà của ta lên hớp hai hớp, tiếp đó lại đảo mắt nhìn vào hai tấm hình. Thoạt nhìn thì sự kích động của hắn đã hết, lúc này hắn mới gật đầu nói: "Tôi có thể dám chắc, vật đang ở đâu?"

    Ta không khỏi cười khổ, đồ vật đang nằm trong tay một người nông dân ở tại một địa phương nhỏ của Đông Đức. Thấy hắn nóng lòng muốn có chúng cho nên ta nói: "Ông đừng nóng lòng, để tôi từ từ nói cho ông nghe"

    Cổ Ngọc Trân đột nhiên vỗ cái bàn một cái, rồi dường như cố gắng hết sức hét lên nói với ta: "Anh không cần phải giả vờ, anh nhất định là biết tôi đang tìm hai miếng ngọc này nên đã đi trước một bước tìm được chúng. Được, đựơc lắm, anh ra giá đi, cùng lắm thì tôi táng gia bại sản thôi"

    Vốn, Cổ Ngọc Trân nói với ta những lời này thì nhất định ta sẽ cực kỳ tức giận và đuổi hắn đi, nhưng khi ta nghe được hắn nói cho dù táng gia bại sản cũng phải mua cho bằng được thì ta cũng hơi ngạc nhiên.

    Ta cũng quên luôn tức giận, cầm lấy hai tấm hình lên nhìn cho kỹ. Đồ vật trong hình thật sự là nhìn chẳng hề đáng giá chút nào, trong thư Raul nói nó có thể là ngọc, mà cho dù là lọai ngọc tốt nhất thì giá trị cũng sẽ không cao lắm.

    Tuy nhiên điều gì lại khiến cho Cổ Ngọc Trân nói ra những lời như vậy?

    Trong lúc ta đang suy tư thì Cổ Ngọc Trân thúc giục: "Thế nào, anh chỉ cần nói ra một giá thôi, cỡ nào tôi cũng đồng ý”

    Ta hít sâu một hơi: "Lão Cổ, tôi cũng không muốn lừa ông, tôi chẳng hề biết món đồ mà ông muốn tìm là thứ này, hai tấm hình này là của một người Đức gửi cho tôi và yêu cầu tôi nói cho hắn ta biết đây là vật gì”

    Mặt của Cổ Ngọc Trân hiện ra vẻ không tin, ta liền chỉ vào lá thư trên bàn nói: "Thư đó, ông tự xem đi."

    Bức thư viết bằng tiếng Đức nên Cổ Ngọc Trân xem không hiểu, hắn trừng mắt nhìn ta.

    Ta nói: "Ông có thể mời Bạch Tố phiên dịch, tôi sẽ lừa ông nhưng cô ấy sẽ không”

    Cổ Ngọc Trân quả nhiên đem thư giao cho Bạch Tố. Nội dung trong thư bởi vì ta thấy chẳng có gì quan trọng nên ta cũng chưa hề kể cho Bạch Tố nghe. Bạch Tố cũng là lần đầu tiên thấy nó.

    Bạch Tố vừa xem vừa phiên dịch cho Cổ Ngọc Trân. Lúc Cổ Ngọc Trân nghe xong thì hỏi: "Địa chỉ ở đâu? Địa chỉ của Raul đó?”

    Bạch Tố cầm bao thư lên chỉ địa chỉ cho hắn xem. Tiếp đó hành động của Cổ Ngọc Trân thật là ngòai sự dự đóan của ta. Hắn nhìn thấy lập tức vung tay ra chụp lấy bao thư trong tay Bạch Tố và bóp chặt nó nơi tay, đồng thời cũng lùi mấy bước đi tới cửa.

    Vẻ mặt của hắn cực kỳ khẩn trương, xem ra nếu ta mà phóng đến cướp lại bao thư thì hắn thật sự sẽ liều mạng với ta.

    Lúc hắn bước tới cửa thì lại lên tiếng: "Vệ Tư Lý, tôi sẽ không quên anh, tôi nhất định sẽ đền đáp anh thật tốt”

    Vừa nói những lời đó xong thì hắn liền xoay người chạy đi, cơ hồ là từ thang lầu nhảy luôn xuống dưới. Vốn ta muốn ngăn hắn lại là một chuyện dễ dàng nhưng khi muốn động thân thì Bạch Tố liền ra hiệu cho ta nói: "Cứ để hắn đi đi"

    Ta nhíu mày hỏi: "Em sao lại đồng tình với hạng ngừơi đó?”

    Bạch Tố lạnh nhạt cười: "Chuyện vốn cùng chúng ta chẳng hề có quan hệ nhưng đối với hắn mà nói thì có thể cực kỳ trọng yếu, thôi hãy mặc hắn đi."

    Ta lớn tiếng đáp trả: "Tên khốn đó, hừ, ngay cả món đồ vật dấu trong tấm bình phong là vật gì hắn cũng chẳng hề nói cho anh biết."

    Tâm địa của Bạch Tố rất tốt, luôn nghĩ thay cho người khác: "Có lẽ hắn có nỗi khổ riêng của hắn"

    Lúc này Cổ Ngọc Trân đã mất dạng, muốn đuổi cũng không kịp nữa rồi. Ta rất tức giận, trở lại ngồi vào ghế, tiếp đó nói với Bạch Tố: "Có lẽ là trong tấm bình phong có chứa phương thuốc trị hói đầu. Em có thấy không, vốn cái đầu hắn hói đến bóng lưỡng nhưng sau một năm không gặp thì lại có tóc mọc rậm rạp"

    Bạch Tố cười nói: "Vậy thì tính là hắn may mắn đi, hắn cũng đả bỏ một số tiền lớn mua nó mà, hình như là 200,000 USD thì phải"

    Ta phẫn nhiên đạo: "200,000 USD? Nếu biết trước là phương thuốc trị hói đầu thì đâu có cái giá đó"

    Bạch Tố cười nói: "Vậy thì anh nghĩ giá bao nhiêu?”

    Ta không nhịn được nở nụ cười, nói thì nói vậy thôi chứ trên thực tế làm gì có cái giá như vậy.

    Sau khi Cổ Ngọc Trân cầm lấy địa chỉ chạy đi. Ngày thứ hai ta gọi điện thoại đến Ngọc Trân Trai tìm hắn thì đựơc thông báo: Cổ tiên sinh có công việc đã rời đi đêm qua rồi.

    Ta cúp điện thoại, trong lòng nghĩ thầm chẳng lẽ Cổ Ngọc Trân đã bay đến Đông Đức rồi?

    Trong vài ngày kế tiếp, ta đem hai tấm hình kia cho các chuyên gia am hiểu về những đồ vật bằng ngọc thụôc thời cổ đại của Trung Quốc xem qua nhưng tất cả ý kiến của bọn họ đều như nhau, đại khái là như vầy:

    “Thoạt nhìn thì giống như là một loại ngọc phù. Những đồ vật cổ bằng ngọc của Trung Quốc hình dáng chế tạo hết sức phức tạp, như loại hình dáng không có quy tắc này thì hơn phân nửa là ngọc phù, dùng để làm tín phù điều binh khiển tướng, cả thời tiền hán cùng hậu hán đều có sử dụng.”

    Chỉ có một chuyên gia nhìn hơn nửa ngày mới phát biểu một ý kiến độc đáo: "Tôi thấy hai miếng ngọc này mặc dù có hình dáng hơi kỳ lạ một chút nhưng có thể là một loại đồ vật để tế trời. Ngừơi lập đàn tế trời khi cầm nó trong tay nghe nói có thể cùng thượng thiên liên lạc, đem yêu cầu của bản thân nói cho thượng thiên, ví dụ như dùng để cầu mưa chẳng hạn”

    Qua một thời gian cũng chẳng cho chuyên gia nào có có thể nói ra được hai món đồ trong bức hình là thứ gì.

    Ta tự nhiên sẽ không đi nghiên cứu nó là thứ gì, chỉ là bản thân lấy làm tò mò vì sao Cổ Ngọc Trân có tri thức phong phúc đối với cổ vật như vậy mà lại vội vội vàng vàng muốn có được nó. Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra đáp án cho nên tự nhiên cũng quên đi.

    Sau đó, bởi vì ta bận rộn công việc nên chuyện của Raul và Cổ Ngọc Trân cũng không nhớ đến nữa. Khoảng chừng hai tháng sau, trong một đêm nọ, đang lúc dùng cơm tối thì Bạch Tố cầm một tờ báo đi tới bên cạnh ta nói: "Anh xem đi, có một đọan tin tức có thể làm anh có hứng thú đấy”

    Ta khi đó đang xem thư cho nên cũng không có lấy tờ báo kia lên xem, chỉ liếc nhìn một chút thì thấy tiêu đề là: "Một số lượng lớn cổ vật quý hiếm của Trung Quốc lần đầu tiên đựơc triển lãm tại Đông Berlin (1)”. Nội dung: "Chi nhánh của Ngọc Trân Trai tại Luân Đôn, Anh, chuyên kinh doanh về cổ vật quý hiếm của Trung Quốc, chủ nhân Cổ Ngọc Trân tiên sinh, đối với việc xem xét và giám định cổ vật Trung Quốc có tri thức cực kỳ cao siêu. Lần triển lãm này có đến hơn hai trăm món cổ vật, là do ông đích thân chủ trì. Nếu có cổ vật Trung Quốc cần giám định giá trị thì có thể đến gặp mặt, Cổ tiên sinh sẽ giám định miễn phí”

    Sau khi xem xong đọan tin tức này, ta nói: "Hình như là hắn chưa có đựơc món đồ hắn muốn thì phải”

    Bạch Tố nói: "Đúng vậy, nếu đã đến tay thì không cần làm như vậy. Hắn hiển nhiên muốn dùng cuộc triển lãm này để dẫn dụ Raul đến. Thật kỳ lạ, không phải là hắn đã có địa chỉ của Raul rồi sao, sao hắn không lập tức đi tìm nhỉ?"

    Lúc này có nằm mơ thì ta cũng chẳng nghĩ ra nguyên nhân tại sao Cổ Ngọc Trân không tìm được Raul, chỉ thuận miệng nói: "Đúng vậy, chiếu theo lẽ thừơng mà nói thì khi hắn đến Đông Đức liền có thể y theo địa chỉ mà tìm được Raul. Theo anh thấy thì hắn chỉ cần đưa ra 1000 USD thì người Đức đó sẽ nhảy cẩng lên vì vui mừng cho xem”

    Bạch Tố nói: "Hiển nhiên việc mua bán của hắn tiến hành không thuận lợi, bằng không thì hắn cần gì phải lao sư động chúng như thế."

    Đối với chuyện này trong lòng ta vẫn luôn hoài nghi: "Thật sự là không hiểu, các chuyên gia đã nói qua rằng cổ ngọc, cho dù là ngọc gì đi nữa thì cũng không thể nào quý giá thế đựơc”

    Bạch Tố hít sâu một hơi: "Cổ Ngọc Trân người này có chút giống như là “người tầm bảo” trong truyền thuyết vậy, hắn có thể nhìn ra một bảo vật từ một món đồ rất bình thường, em thấy hai miếng ngọc cổ đó nhất định là có lai lịch và ý nghĩa rất đặc biệt."

    Ta dùng ngón tay chỉ vào hình hắn trong tờ báo: "Điều đó sợ rằng chỉ có Cổ Ngọc Trân mới biết được thôi”

    Cuộc nói chuyện đêm nay chỉ vì đọan tin tức đó là kết thúc. Tuy nhiên ta rất rõ tính tình của Bạch Tố, nếu nàng đối với một chuyện gì có hứng thú thì nhất định sẽ tìm hiểu đến tận cùng. Bạch Tố hiển nhiên là đang để tâm tới lai lịch của hai miếng ngọc đó, tuy nhiên tra cứu nhiều ngày cũng chẳng có kết quả gì.

    Khoảng nửa tháng sau từ cái ngày nói về đọan tin tức trên báo, cũng trong một buổi tối chuông điện thoại reo lên. Ta nhấc máy nghe thì đựơc báo là có điện thọai đường dài gọi đến từ Đông Berlin. Ta rất ngạc nhiên vì tại Tây Đức ta có không ít bạn nhưng là chẳng có người nào ở Đông Berlin cả.

    Sau khi nghe thông báo xong thì ta nghe đựơc một giọng nói quen thuộc: "Vệ Tư Lý phải không ? Tôi là Cổ Ngọc Trân đây."

    Note:

    (1) Đông Berlin: Đông Berlin là tên của phần phía đông thành phố Berlin từ năm 1949 đến 1990. Đông Berlin là thủ đô của Cộng hòa Dân chủ Đức (CHDC Đức - một cựu quốc gia đã sáp nhập vào Tây Đức). Berlin bị chia cắt chính thức bằng bức tường Berlin từ ngày 13 tháng 8 năm 1961 đến ngày 9 tháng 11 năm 1989. (xem thêm tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%C3%B4ng_Berlin)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Linh Hồn Tỉnh Giấc Trong Sự Bình Đẳng Dưới Mồ

  6. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,minhsbv,NNNN,tgtg,thaisalem,ThanhHoai,
  7. #4
    tieungunhi's Avatar
    tieungunhi Đang Ngoại tuyến Danh Đầu Hưởng Lượng Thông Ngữ xảo thủ
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    753
    Xu
    50

    Mặc định

    VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT

    THẦN TIÊN

    Tác giả: Nghê Khuông

    Dịch: tieungunhi


    Chương 2: Bị Thuyền Không Gian Bắt Cóc




    Cổ Ngọc Trân?

    Điều này làm cho ta cảm thấy ngoài ý muốn, ta nói: "Ông khỏe không? Việc mở triển lãm thế nào rồi? Chính phủ Đông đức có gây phiền hà gì không?”

    Đông Đức là quốc gia “sắt”, đối với một người thương nhân buôn bán cổ vật thì sẽ chẳng có bất cứ một đãi ngộ nào cho nên ta mới hỏi hắn như vậy.

    Giọng của Cổ Ngọc Trân nghe rất khổ não: "Không phải, bọn họ đối với tôi rất tốt. Vệ Tư Lý, anh có thể đến Đông Berlin một chuyến không? Tôi có một việc hết sức trọng yếu muốn mời anh hỗ trợ"

    Trong khoảng thời gian ngắn, ta quả thực không dám tin vào lỗ tai của chính mình. Với cái loại giao tình giữa ta và hắn mà nói thì việc hắn dám mở miệng đề nghị ta vượt ngàn dặm đến Đông Berlin để giúp hắn, thật quả là chuyện đùa.

    Ta thật không biết tên Cổ Ngọc Trân đang suy nghĩ thứ quỷ quái gì, ta cũng không thèm tức giận, chỉ lạnh lùng trả lời: "Xin lỗi, tuyệt đối không thể."

    Cổ Ngọc Trân kêu lên: "Anh muốn bao nhiêu tiền cứ tùy tiện nói ra đi, bao nhiêu tôi cũng có thể đáp ứng cả"

    Tên khốn này chỉ có mỗi một chiêu mà thôi, thật khiến cho ta nhịn hết nổi, tức giận lên ta chửi to: "Tiền, tiền, tiền con mẹ ngươi. Bao nhiêu tiền cũng không đi."

    Cổ Ngọc Trân liền hạ giọng, nghe tới hết sức kinh người, hắn nói: "Có lẽ tôi đã nói sai làm anh phật lòng, Vệ tiên sinh – tôi có thể cam đoan, nếu anh có thể tới Đông Berlin một chuyến thì anh nhất định có thể gặp được một kỳ sự mà trong cả đời anh chưa từng gặp qua bao giờ”

    Ta lạnh lùng cười, nói: "Đừng đem mấy chuyện kỳ sự dẫn dụ tôi, cả đời tôi đã gặp không biết bao nhiêu rồi”

    Khi ta nói xong câu này và chuẩn bị cúp điện thoại thì lại nghe tiếng của hắn: "Nếu anh đến thì tôi sẽ đem chuyện món đồ vật dấu trong bình phong nói cho anh nghe”

    Câu trả lời của ta là “cạch” một tiếng, cúp máy. Hắn muốn ta trước hết bay đến Đông Berlin, sau đó sẽ đem chuyện món đồ giấu trong bình phong nói cho ta biết, suy nghĩ của hắn thật sự sai lầm.

    Cho dù ta có muốn biết cái bí mật đó thì cũng sẽ không bị hắn uy hiếp. Nếu như hắn có lòng thì trong điện thoại đã đem cái chuyện đó nói cho ta nghe trước rồi, sau đó mới đề nghị thì ta còn có thể suy nghĩ lại.

    Sau cuộc điện thoại đường dài đó thì không hề nghe đựơc tin tức về Cổ Ngọc Trân nữa.

    Ngày thứ mười trôi qua.

    Trong đêm đó ta và Bạch Tố chia nhau đi tham dự buổi tiệc. Ta tham dự buổi tiệc của một nhóm chuyên gia về thiên văn học. Người mời ta đến là người bạn đã nhờ ta bán dùm cái bình phong.

    Buổi tiệc rất vui vẻ, lại nghe được đám chuyên gia thiên văn học diễn thuyết sự bí ẩn của thiên thể và vũ trụ, quả thật là quên mất luôn thời gian. Và khi ta rời buổi tiệc thì đã là quá nửa đêm.

    Ta đậu xe lại một ngã tư đường rồi bước ra khỏi xe ngắm sao. Trong đầu một mặt hồi tưởng lại cụôc nói chuyện của đám chuyên gia vừa rồi, một mặt ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng có cảm giác lâng lâng sao đó.

    Tiếp đó ta quay trở lại xe, vừa mới đưa tay định mở cửa xe thì nghe được một giọng nói phát ra từ phía bên trong xe: "Vệ tiên sinh, đứng yên đó, đừng lộn xộn, có bốn người xạ thủ đang ngắm vào anh đó”

    Ta ngẩn người, đảo mắt quan sát thì thấy có một cái máy thu âm nhỏ gắn trong xe, giọng nói là từ máy phát ra.

    Ta ngây người khoảng nửa giây, sau đó bất kể lời cảnh cáo liền đưa tay tới tháo cái máy thu âm xuống, đầu cũng không quay đầu lại, chui luôn vào xe. Ta cứ vậy nổ máy xe và chạy đi, xem như là không hề xảy ra việc gì.

    Xe mới chạy chưa đựơc ba thước thì thân xe đột nhiên run run, ta nghe được một vài tiếng nổ nhỏ phía dưới gầm xe, và chiếc xe không thể nào tiến tới được nữa.

    Khỏi nhìn cũng biết có người đã dùng súng bắn thủng bốn bánh xe của ta.

    Ta rất bình tĩnh ngồi trong xe chờ đợi cuộc hành động kế tiếp của đối phương. Ta tin tưởng nếu đối phương đang ở trong bóng tối giám thị ta thì nhất định có mang theo kính hồng ngoại. Ta tuyệt không thể làm cho đối phương nhìn thấy thần sắc kinh hoàng của ta được.

    Cho nên, chẳng những ta bình tĩnh mà còn lấy thuốc ra đưa lên miệng, bật lửa mồi và hít một hơi.

    Ngay khi ta phun ra làn khói thứ hai thì đối phương đã xuất hiện. Tổng cộng có bốn người, hành động hết sức nhanh nhẹn, từ trong mấy ngã tư tối tăm, trông giống như những con chuột chạy vọt ra.

    Trong lòng ta đã có kế họach đối phó bốn người. Trong đó có một tên ở bên trái đang đến gần xe của ta nhất. Chỉ cần hắn vừa tiếp cận thì ta sẽ dùng sức đẩy cửa xe và có thể đánh gục hắn, sau đó ta có thể chạy đi, tránh khỏi bị ba người giáp công.

    Do đó ta liền tập trung chú ý đến cái tên bên trái đang tiến đến gần xe ta, đột nhiên một tiếng "keng" vang lên, tấm kính phía trước đầu xe vỡ vụn, một quả lựu đạn bay đến.

    Ta không thể làm gì khác hơn là phải mở cửa xe thoát ra ngoài. Người nọ đột nhiên dừng bước, ta vội xuất ra một cước quét ngang, đá trúng vào chân của hắn.

    Xương chân của hắn bị gãy, tiếng gãy trong đêm đen yên tĩnh nghe hết sức thanh thúy, tuy nhiên hắn lập tức lùi lại. Điều làm ta kinh ngạc chính là sự đau đớn khi xương đã bị gãy không phải là việc người bình thường có khả năng chịu được, nhưng hắn ngay cả rên một tiếng cũng không.

    Ta vội vàng muốn phóng vào một góc tối để trốn nhưng ba tên còn lại đã chạy vội tới, ta nhìn thấy trong tay ba tên đều có súng.

    Lúc này ta đã phạm vào một sai lầm. Ta đoán trước bọn chúng sẽ không giết ta cho nên ta mới dám phóng lên cao. Cú nhảy khiến ta lơ lửng trên không trung cách mặt đất khỏang 5m.

    Ngay trong lúc ta nhảy lên thì ba tên đang chạy tới không chút do dự giương súng lên bóp cò.

    Ta nghe được tiếng súng nổ vang lên, tuy nhiên thân thể lại đang ở giữa không trung, còn ba tên địch thì sau khi bắn xong liền chạy vội tới, trong tình huống này bất luận kẻ nào cũng không có biện pháp để thoát.

    Ta thấy đựơc vài tia ánh sáng chớp động, còn chưa rơi xuống đất thì cảm thấy được trên thân thể có bảy tám chỗ phát ra đau đớn vô cùng. Ta mở miệng muốn kêu to nhưng lại không nghe được giọng của chính mình. Tiếp theo thì ngay cả cảm giác chạm đất như thế nào cũng không biết nữa.

    Một người nhảy lên cao khỏang 5m, sau đó rơi xuống thì thời gian sẽ không vượt quá vài giây, và cũng trong thời gian ngắn ngủi đó ta đã mất đi tri giác.

    Một tiếng sau Bạch Tố đã tới hiện trường nơi ta mất tích. Vì cảnh sát đi tuần tra đêm sau khi phát hiện ra chiếc xe của ta và nhìn thấy ba bánh xe bị bắn thủng, một bánh xe bị văng ra thì cảm thấy sự việc nghiêm trọng nên đã báo cho người nhà của ta và cấp trên của họ.

    Cho nên, Bạch Tố và thanh tra cao cấp Hoàng Đường đã đồng thời đến đây. Cảnh sát gọi đèn chiếu vào xe của ta, còn chuyên gia tháo bom thì đang cẩn thận xem xét.

    Bạch Tố không nói một lời, chỉ đi tới bên cạnh chiếc xe. Hoàng Đường lập tức chạy theo nói với nàng: "Xe của Vệ tiên sinh bị một hỏa tiễn nhỏ tập kích. Loại hỏa tiễn này được phóng ra thông qua một loại máy giảm thanh đặt ở trên cao”

    Mặt của Bạch Tố có chút tái nhợt, tầm mắt chuyển qua nhìn vào vào tấm kính bể nát ở đầu xe. Hoàng Đường cười khổ nói: "Có một quả bom chứa đầy ma túy bắn vào trong xe của anh ta, vì thế mới làm cho trong xe nồng nặc mùi ma túy như thế"

    Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ trên mặt đất: "Cảnh sát chúng tôi cũng đã phát hiện ra ba quả cầu châm có cấu tạo hết sức đặc biệt. Bên trong mấy quả cầu này có chứa một loại chất lỏng, mặc dù báo cáo hóa nghiệm còn chưa có nhưng có thể đóan được đó là một loại ma túy cực mạnh"

    Bạch Tố thầm nói: "Địch nhân thật sự xem trọng anh ấy quá rồi”

    Hoàng Đường "ừm" một tiếng rồi nói: "Muốn bắt cóc Vệ Tư Lý cũng không phải là một chuyện đơn giản. Đối phương ít nhất đã dùng ba chiếc xe, còn số lượng người thì vượt qua con số 6"

    Bạch Tố nhíu mày: "Bắt cóc?"

    Hoàng Đường bình tĩnh trả lời: "Đúng vậy, chắc chắn là bắt cóc, nếu là ám sát thì quả hỏa tiễn kia sẽ không nhắm vào bánh xe mà bắn, ngay gần khu vực bánh xe văng ra chúng tôi còn phát hiện ra một cái máy thu âm nhỏ -"

    Hoàng Đường tiếp nhận một cái máy thu âm nhỏ từ một ngừơi nhân viên mang đến, sau đó mở máy để cho Bạch Tố nghe, nàng nghe xong liền đồng ý với cái nhìn của Hoàng Đường: "Không sai, đúng là bắt cóc."

    Hoàng Đường vội hỏi: "Gần đây trong cụôc sống của anh ta cô thấy có gì bất thường không? Cô có biết người muốn bắt cóc anh ta có mục đích gì không?”

    Bạch Tố hít sâu một hơi, sau đó trả lời. Câu trả lời của nàng nếu cho ngừơi khác nghe có thể tưởng lầm là nàng đang nói bậy bạ gì đó do lo lắng. Bạch Tố nói: "Bất thường? Cụôc sống thừơng ngày của anh ấy chẳng có gì bất thường cả. Theo tôi thấy thì người muốn bắt cóc anh ấy không chỉ có người địa cầu chúng ta thôi đâu, còn có người ngoài hành tinh nữa đó”

    Hoàng Đường nhíu mày. Tên này cùng ta và Bạch Tố đã từng hợp tác nhiều lần, cho nên mặc dù lời nói nghe có hơi chói tai nhưng hắn cũng lập tức nhận ra lời của Bạch Tố là sự thật. Hắn không thể làm gì khác hơn là nói: "Tuy nhiên, thoạt nhìn qua những món đồ mà bọn bắt cóc đã sử dụng thì tòan là vũ khí của địa cầu, chắc có lẽ không phải là người ngòai hành tinh”

    Bạch Tố nói: "Cũng không phải là người địa cầu bình thường, đúng không?"

    Hoàng Đường cười khổ một chút: "Đúng vậy, hơn nữa tôi có thể dám chắc, đối phương làm việc rất có tổ chức và đã trải qua huấn luyện."

    Bạch Tố nói: "Muốn biết thì về nhà đợi điện thoại của đối phương liên lạc thôi”

    Hoàng Đường chỉ cười khổ, không biết nói cái gì cho tốt nữa. Sau đó Bạch Tố đi xem xét cẩn thận chiếc xe của ta một lần nữa, nàng hy vọng có thể phát hiện ra manh mối gì đó mà ta lưu lại trong lúc khẩn cấp.

    Ta lúc ấy quả là mắc một sai lầm lớn, tuy nhiên ta cũng có đủ thời gian để lưu lại một chút manh mối, ví dụ như trong hòan cảnh ta hút thuốc, nếu không hút thì lưu lại manh mối cũng đủ thời gian rồi (hút thuốc thật là có hại quá!), bởi vì ta chủ quan không nghĩ đến rằng đối phương bố trí ghê ghớm như thế, và kết quả là ta ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, còn trở nên bất tỉnh nhân sự.

    Bạch Tố dò xét một hồi cũng không tìm được cái gì. Còn Hoàng Đường thì đang không ngừng hỏi nàng một số vấn đề, tuy nhiên Bạch Tố quả thật không biết tại sao ta lại bị người bắt cóc, đương nhiên là không có biện pháp trả lời hắn.

    Thật tế mà nói thì chẳng những Bạch Tố không biết tại sao ta bị người bắt cóc mà ngay cả chính bản thân ta cũng không biết là vì chuyện gì.

    Khi ta có tri giác trở lại thì ta chỉ biết cơ thể của ta bởi vì bị trúng nhiều ma túy nên mới mất đi tri giác. Chuyện thứ nhất sau khi tỉnh lại là ta phải kiểm tra xem năng lực họat động của cơ thể như thế nào, do đó ta liền động thử ngón tay thì thấy ngón tay còn có thể hoạt động đựơc.

    Tiếp theo, ta muốn biết rõ bản thân mình đang ở đâu?

    Ta chậm rãi mở mắt ra, thấy rõ tình hình trước mắt. Cái đầu tiên ta nhìn thấy chính là một bức tường màu xám bạc. Ta đang ở trong một cái phòng nhỏ và căn phòng này tường của nó có màu xám bạc. Ngòai ra còn có một ngọn đèn phát ánh sáng rất dịu, đồng thời ta cũng cảm giác đựơc có một chấn động rất nhỏ. Điều làm ta giật mình chính là ta nhìn thấy được một số đồ đạc rất lạ mắt mà ta chẳng biết là thứ gì ngoài những thứ bàn ghế bình thường có thể phân biệt được.

    Tuy nhiên điều làm ta giật mình hơn cả là trong căn phòng có một cái cửa sổ hình tròn, nó trông giống như là cửa sổ trên các chiếc thuyền lớn vậy.

    Từ cửa sổ nhìn ra thì thấy toàn là một mảnh màu lam tối, điều này vẫn còn chưa kỳ lạ. Kỳ lạ nhất là trong mảnh màu lam tối đó ta nhìn thấy được có hai vật thể hình tròn, một lớn một nhỏ đang ở phiêu phù trong thế giới màu lam kia.

    Cho dù là học sinh tiểu học khi nhìn thấy đựơc cái vật thể hình cầu lớn kia thì cũng liền nhận ra được nó là địa cầu. Về phần cái nhỏ kia thì đúng là mặt trăng.

    Điều này làm cho ta vô cùng kinh hãi và tự hỏi: ta đang ở chỗ nào đây? Làm sao mà ở chỗ này lại có thể nhìn thấy địa cầu và mặt trăng?

    Khoảng cách giữa địa cầu và mặt trăng là 3,800,000 km, đây là một kiến thức rất thường thức, cả hai tinh cầu cách xa nhau 3,800,000 km mà ta đều có thể thấy rõ, vậy thì ta….

    Nơi ta đang đứng cùng với hai tinh cầu hợp thành một hình tam giác. Ta ở một góc, cả hai ở hai góc khác. Nếu mà nhẩm tính thì khoảng cách giữa ta cùng địa cầu hoặc mặt trăng đều vượt hơn 3,800,000 km.

    Vậy thì ta đang ở chỗ nào đây?

    Ta đang ở trong một chiếc thuyền không gian, không còn đáp án nào khác ngoài đáp án này.

    Ta hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó ngồi dậy thì thấy được ta đang nằm trên một cái giường. Giưởng rất nhỏ, vừa mới để chân xuống đất thì tại cái ghế trước mặt bỗng dưng hiện ra một chùm ánh sáng.

    Trong lòng ta cảm thấy rất hỗn loạn. Đây cũng không phải là lần đầu tiên ta cùng với người ngòai hành tinh tiếp xúc, sự sợ hãi và kinh hoàng bây giờ hòan toàn không có đất dụng võ cho nên ta cố gắng giữ lấy bình tĩnh nhìn chằm chằm vào chùm ánh sáng đó.

    Đầu tiên chùm ánh sáng đó xạ ra nhiều tia sáng, tiếp theo thì xuất hiện một đốm sáng tròn nhỏ khác ở trung tâm khoảng bằng ngón tay cái. Sau đó điểm sáng ở trung tâm bắt đầu biến hình, biến thành một lọat các tia sáng nhỏ hỗn loạn, rồi khỏang mấy giây sau nó biến lại thành một đốm sáng tròn nhỏ như ban đầu.

    Tiếp đó nó biến đổi thêm một vài lần nữa, ta không hiểu chúng đang muốn làm gì, chỉ là phỏng đoán trong lòng: có phải là tên người hành tinh đang lựa chọn một loại ngôn ngữ thích hợp nào đó để giao tiếp cùng ta chăng? Nếu là như thế thì ta đây còn chần chờ gì nữa, ta vội dùng tiếng Anh nói: "Ta bây giờ sử dụng loại ngôn ngữ này thì các người nhất định có thể sử dụng"

    Khi ta nói ra những lời đó thì khỏang vài giây sau ta nghe được âm thanh vang lên. Âm thanh đồng thời truyền ra từ bốn góc phòng, là một giọng tiếng Anh rất chuẩn: "Okay, có thể sử dụng."

    Ta thở dài một hơi, có thể dùng ngôn ngữ nói chuyện với nhau, vậy thì tình hình đương nhiên là tốt hơn nhiều, ta hỏi: "Các người muốn làm gì?"

    Giọng nói từ góc phòng lại truyền ra: "Vệ tiên sinh, trong tình hình này nguời đặt câu hỏi là chúng ta, còn anh chỉ được quyền trả lời thôi. Nếu anh hợp tác, chúng tôi sẽ đưa anh trở về, bằng không thì…, anh có thể thấy đựơc anh cách xa quê hương của anh như thế nào không? Dù cho bản lĩnh anh có cao cường bao nhiêu đi nữa thì cũng trở về không được”

    Đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một chút thì thấy địa cầu và mặt trăng đang nhanh chóng nhỏ đi, ta liền rùng mình một cái. Nếu bọn chúng muốn ta khuất phục thì ta đương nhiên sẽ không nên ta liền “hừ” một tiếng: "Không sai, ta đã rời quê hương rất xa nhưng ta cũng tin rằng các người rời đi quê hương còn xa hơn ta"

    Giọng nói lại vang lên: "Vậy thì thế nào?”

    Ta nở nụ cười: "Nếu ta làm một chút gì đó trong con thuyền này thì tất cả chúng ta sẽ không ai trở về quê hương được cả"

    Giọng nói lạnh như băng truyền tới: "Vệ tiên sinh, anh muốn nói gì?”

    Ta cũng biết ta nói như vậy thì chẳng có gì tác dụng tới người ngoài hành tinh nhưng ngoài chuyện đó thì ta có thể làm chuyện gì bây giờ? Trong tình huống như thế làm sao mà ta có thể chịu khuất phục đựơc, đây là tính tình vốn có của ta, cho nên ta trả lời: "Có lẽ…ta phải hành động để chứng minh lời của ta cho các ngươi hiểu"

    Vừa nói ta vừa tiến về phía trước, đi tới trước một cái máy với vẻ mặt không có hảo ý.

    Giọng nói lại vang lên: "Nếu ngươi phá hủy thiết bị đó thì chính là ngươi tự phá hủy đi điều kiện sinh tồn của bản thân, loại khí cần cho sự sinh tồn là do cái máy đó cung cấp đấy”

    Trong lòng ta vốn có ý muốn phá hủy nó nhưng vừa nghe đựơc lời nói như vậy thì ta liền không dám vọng động, và không thể làm gì khác hơn là trả lời: "Sự sinh tồn của ta cũng không chỉ cần thứ khí này thôi đâu, ta còn cần một loại chất lỏng được kết hợp từ hai nguyên tử hyđrô và oxygen"

    Ta vừa mới nói xong thì một tiếng “xoạt” do sự di chuyển của vật thể truyền tới, sau đó ta nhìn thấy một bình nước lớn.

    Tại sao ta vừa nhìn thấy được cái bình lớn đó thì dám chắc rằng nó có chứa nước uống? Bởi vì trên địa cầu, loại bình lớn này được chuyên dùng để chứa nứơc uống. Cái bình được đặt trên một thiết bị, loại thiết bị này rất tiện cho người sử dụng, khi muốn uống nước chỉ cần ấn cái nút trên nó thì nước sẽ từ bình chảy ra qua vòi.

    Xem ra sự hình dung của ta dừơng như là hơi phức tạp, kỳ thật loại thiết bị uống nứơc này cực kỳ bình thường, cơ hồ trong bất kỳ thành phố lớn nhỏ nào cũng có thể nhìn thấy.

    Ta lập tức đi qua, ấn vào cái nút, còn để tâm nhìn một chút để xem có cái ly nào uống nước hay không?

    Quả nhiên trên thiết bị có một chỗ lõm dùng để đựng ly tách uống nước, tuy nhiên hiện tại lại chẳng có cái ly nào. Vì vậy ta không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống, đầu ngẩng lên đưa miệng vào vòi nước mà uống.

    Vì ta uống nước bằng tư thế này cho nên ta mới nhìn thấy một chỗ mà nếu ta đứng thẳng sẽ chẳng bao giờ thấy được. Tại một nơi đặt đồ trang trí bằng kim loại màu xám, ta phát hiện ra một cái hình tam giác, có màu sắc mới hơn những cái khác rất nhiều.

    Vừa nhìn thấy đựơc tình hình như vậy, trong lòng ta hơi ngẩn ra, một mặt vừa uống nước , một mặt vừa suy nghĩ: tại sao nơi này lại có một cái hình tam giác nhỏ màu sắc quá mới vậy? Nhất định là dùng nó đặt vào thay thế cho cái gì rồi. Từ hình dạng lớn nhỏ mà xem thì thay thế cho thứ gì nhỉ? Đúng rồi, nhất định là dùng nó để thay thế cho một cái thương hiệu của nhà máy hay đại loại thế, và vì mới thay xong nên mới có màu sắc mới toanh như vậy.

    Nghĩ tới đây thì vấn đề hẳn là đã giải quyết rồi mới phải nhưng ngược lại ta càng cảm thấy dòng suy nghĩ trong đầu quá hỗn loạn, có một số chỗ hết sức mâu thuẩn. Trong khoảng thời gian ngắn ta không thể nào nắm bắt được điểm trọng yếu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Linh Hồn Tỉnh Giấc Trong Sự Bình Đẳng Dưới Mồ

  8. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,minhsbv,NNNN,tgtg,thaisalem,ThanhHoai,
  9. #5
    tieungunhi's Avatar
    tieungunhi Đang Ngoại tuyến Danh Đầu Hưởng Lượng Thông Ngữ xảo thủ
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    753
    Xu
    50

    Mặc định

    VỆ TƯ LÝ HỆ LIỆT

    THẦN TIÊN

    Tác giả: Nghê Khuông

    Dịch: tieungunhi


    Chương 3: Công Thức Chế Tạo "Nguyên Tố Kháng Suy Lão"




    Ta muốn suy nghĩ thêm để tìm ra là điều gì đã làm cho ta cảm thấy bất hợp lý nhưng là càng muốn nghĩ thì càng nghĩ không ra. Ta đã uống mười bảy mười tám ngụm nước, bản thân vẫn duy trì tư thế ngồi xổm kỳ quái như thế. Sau khi uống xong, ta đứng phắt dậy, đưa tay lên miệng lau nước xung quanh.

    Giọng nói kia lại vang lên: "Nếu anh sẵn sàng hợp tác thì tất cả đều không thành vấn đề, nếu như không thì anh sẽ bị chúng tôi phóng ra khỏi đây và sẽ trở thành một cái thây ma vĩnh viễn trôi trong vũ trụ, hy vọng đồng loại của anh một ngày nào đó có thể tìm thấy thi thể của anh”

    Giọng nói lạnh như băng khiến kẻ khác nghe được mà rùng mình, ta cũng không đáp lời, chỉ là “hừ” một tiếng, trong lòng cảm thấy kỳ rất kỳ lạ: bọn họ muốn hỏi ta chuyện gì đây? Ta có cái gì có thể cung cấp cho người ngòai hành tinh như họ? Chẳng lẽ là có thi thể của đồng loại họ bị lạc tại địa cầu và muốn nhờ ta đi tìm lại?

    Trong đầu ta dòng suy nghĩ hết sức rối loạn, và giọng nói kia lại phát ra: "Hãy đem công thức chế tạo "nguyên tố kháng suy lão" giao cho chúng tôi!"

    Thú thật ta không cách nào tưởng tượng ra được chuyện chúng yêu cầu là như thế, đây là chuyện gì đây trời? Chúng đưa ra một yêu cầu mà căn bản không hề tồn tại.

    Nếu như lời yêu cầu của chúng là sự thật thì trên địa cầu thật có “nguyên tố kháng suy lão” sao?

    Tất cả mọi sinh vật trên địa cầu đều phải già yếu đi, nguyên nhân của sự già yếu là hết sức phức tạp. Các nhà khoa học đã nghiên cứu và chỉ biết là nếu trong cơ thể thiếu đi một yếu tố nào đó hoặc là cơ năng bất thường thì con người sẽ nhanh chóng già yếu đi. Một đứa trẻ mười tuổi cũng có thể trông giống như một ông già tám chín mươi tuổi. Mọi người, ai cũng không thể tránh khỏi sự già yếu, chỉ là nhanh một chút hay chậm một chút mà thôi. Tuy nhiên, "kháng suy lão", đó là một danh từ rất mới, trên thực tế thì có thể hình dung đó là giấc mộng muôn đời của loài người, từ việc Tần Thủy Hoàng đi tìm thuốc trường sinh bất lão bắt đầu, và kéo dài mãi cho đến hiện đại, y học đã dùng cách thay máu thường xuyên đi giảm đi tốc độ của sự già yếu.

    Song, bất luận như thế nào thì sự già yếu luôn diễn ra trong mỗi con người, cho tới bây giờ cũng không có cái gì gọi là “kháng suy lão”. Và nếu đã không có "kháng suy lão" thì mọi chuyện tự nhiên sẽ trở thành con số không.

    Tuy nhiên cũng không thể không có khả năng là đã có người phát minh ra "nguyên tố kháng suy lão", nhưng cho dù có thì sao lại có quan hệ đến ta? Cả đời ta tiếp xúc qua những chuyện kỳ quái rất nhiều, nhưng là mấy cái từ “"nguyên tố kháng suy lão" này thật sự là lần đầu tiên nghe đựơc, thử hỏi ta lấy đâu ra công thức chế tạo nó chứ?

    Sau khi nghe được đề nghị của chúng thì trong vòng vài phút, bởi vì vấn đề quá quái dị cho nên ngoại trừ không ngừng chớp mắt, còn lại ta chẳng có phản ứng gì.

    Và tiếp theo, ta đột nhiên cười to lên.

    Giọng nói phát ra có chút tức giận: "Anh cười cái gì? Nếu anh không nhớ rõ công thức thì hiện tại anh dấu nó ở đâu?”

    Ta không để ý tới chúng nói cái gì, chỉ là lo cười to mà thôi. Một lúc lâu sau ta mới nói: "Các ngươi thật sự đã nghĩ sai và bắt lầm người rồi. Ta đây căn bản không biết cái gì gọi là “nguyên tố kháng suy lão”. Ta hiện tại muốn nhìn xem những sinh vật cao cấp ngoài địa cầu như các ngươi làm sao giải quyết sai lầm mắc phải đây”

    Gịong nói phát ra càng tức giận: "Nói bậy, chúng ta đã điều tra rõ ràng tất cả, ngươi là Vệ Tư Lý, một người có nhiều kinh lịch rất không tầm thường, trong tay đang nắm giữ công thức chế tạo “nguyên tố kháng suy lão"”

    Lúc này ta thật sự là không biết nên cười hay khóc nữa, một mặt phất tay một mặt phân biện: "Các ngươi thật sự là đã sai lầm, cho tới bây giờ ta chưa hề tiếp xúc qua “nguyên tố kháng suy lão” gì cả, là ai nói cho các ngươi biết vậy?"

    Giọng nói "hừ" một tiếng: "Một người bảy mươi tuổi, sau khi trải qua sự xử lý của ngươi thì đã biến thành một người bốn mươi tuổi, thậm chí còn trẻ hơn"

    Ta cũng nổi nóng, lạnh lùng nói: "Ta căn bản không biết người đó và trên đời cũng sẽ không có người như vậy"

    Giọng nói cười vài tiếng rồi nói: "Ngươi hãy xem đi, coi có biết người này hay không?”

    Một âm thanh "Xoạt" lại vang lên, một cái kệ bị dời đi, và ngay nơi đó lập tức có ánh sáng lóe lên, tiếp đó hiện ra một bức ảnh có nửa hình người bên trong. Ta nhìn qua thì thấy người trong bức hình hết sức quen mặt, người này thoạt nhìn khoảng chừng bốn mươi tuổi, thật sự là rất quen mặt nhưng trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không nhận ra nổi hắn là ai.

    Trong lúc trong lòng ta đang tràn đầy sự nghi hoặc thì hình người trong bức ảnh bắt đầu hoạt động, hắn đưa tay lên đầu sờ sờ. Ta nhìn thấy liền nhớ ra hắn, miệng kêu lên: "Cổ Ngọc Trân!"

    Giọng nói lại phát ra: "Sao hả? Anh nói chuyện gì cũng không biết nhưng tại sao lại biết người này?"

    Ta vừa tức giận nhưng cũng vừa buồn cười, trong lòng nghĩ thầm: đám người ngoài hành tinh này xem ra so với người địa cầu còn ngoan cố hơn, chẳng hề giảng đạo lý gì cả. Ta trả lời: "Ta đương nhiên biết người này, hắn là một người buôn bán cổ vật, cùng với “nguyên tố kháng suy lão” -", ta vốn muốn nói: "cùng với “nguyên tố kháng suy lão” gì đó của các ngươi chẳng hề có một chút quan hệ gì cả”, nhưng nói đựơc một nửa thì đột nhiên lời bị nghẹn lại, bởi vì hình ảnh của Cổ Ngọc Trân trong bức hình nhìn thế nào cũng là một người trung niên cả, tóc của hắn dường như đã dài hơn lúc ta gặp hắn, động tác cũng rất linh hoạt.

    Ta liền nghĩ đến tuổi của Cổ Ngọc Trân và cũng ngẫm lại lời nói của tên ngoài hành tinh: "Một người bảy mươi tuổi, sau khi trải qua sự xử lý của ngươi thì đã biến thành một người bốn mươi tuổi, thậm chí còn trẻ hơn.", chẳng lẽ người chúng nói chính là Cổ Ngọc Trân? Tuy nhiên ta thật sự là không hề nắm giữ bí mật gì về “nguyên tố kháng suy lão” cả và cũng không có "xử lý" qua bất luận kẻ nào.

    Giọng nói cười gằn hai tiếng: "Hắn ta đã bảy mươi tuổi, anh đã làm chuyện gì trên cơ thể của hắn vậy? Anh không chịu thừa nhận danh từ “nguyên tố kháng suy lão” cũng không sao, điều quan trọng chúng tôi cần biết chính là anh đã dùng phương pháp nào mà có thể khiến cho người trẻ lại?”

    Trong lòng ta thầm than thở, ta tin chắc bọn người ngoại tinh có một thiết bị rất tiên tiến và bọn chúng nhất định đang quan sát mọi hành động của ta trong căn phòng này thông qua nó.

    Vốn ta chuẩn bị nói thật mọi điều cho nên cũng không cần tạo ra bộ dáng giả vờ hay là gì khác, ta nói: "Các người nghe đây, người đó tại sao lại nhìn trẻ hơn so với tuổi thật -"

    Giọng nói vang lên có chút thô bạo ngắt đứt lời ta: "Không phải chỉ là nhìn thôi, chúng tôi đã kiểm tra qua cơ thể hắn, tình trạng sinh lý của hắn không hề hợp với tuổi tác của hắn chút nào cả”

    Ta lớn tiếng trả lời: "Đủ rồi, mặc kệ trên người của hắn có phát sinh biến hóa gì thì cũng chẳng hề có liên quan gì đến ta cả. Ta căn bản không có làm cái gì trên cơ thể hắn hết, cái gì cũng không có!"

    Giọng nói trở nên hung ác hẳn lên: "Nhìn bộ dáng của ngươi chắc là không chịu hợp tác cùng chúng ta, như vậy thì đối với ngươi thì chúng ta chẳng cần lưu tình nữa”

    Ta đang tức giận lại càng tức giận hơn, dùng sức đá vào cửa một cước: "Lời ta nói đều là sự thật, nếu các ngươi không tin thì …. thì …."

    Ta nói đến nơi đây, trong đầu lại nghĩ tới lời cảnh cáo của bọn chúng, cả người không tự chủ được, rùng mình một cái.

    Xem ra tên người hành tinh đang thẩm vấn ta không hề bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đả kích ta, giọng của hắn lập tức lạnh lùng thốt lên: "Thì là cái gì? Bỏ ngươi ra ngoài vũ trụ hả? Chúng ta có thể từ bi cho ngươi một chút khí sinh tồn để cho ngươi có thể sinh tồn lâu một chút, từ từ thưởng thức cảnh sắc hiếm thấy của vũ trụ"

    Ta không tự chủ được thở dài một hơi, mấy câu hù dọa của hắn thật sự là có thể làm cho tận đáy lòng của kẻ nghe cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Phiêu phù trong vũ trụ, từ từ biến thành một cái thây ma, đó là một phương pháp tử vong cực kỳ kinh khủng.

    Lòng bàn tay ta đổ đầy mồ hôi, miệng lặp đi lặp lại: "Ta thật sự không biết làm thế nào để làm cho người già biến thành trẻ cả, và cũng không hề biết công thức chế tạo “nguyên tố kháng suy lão” gì hết."

    Mặc cho ta cố gắng phân biện, tên ngoài hành tinh vẫn cứ liên tục ép hỏi ta, nội dung của những câu hỏi hết sức phong phú nhưng bởi vì ta vừa vội vừa giận nên cũng mơ hồ nghe không rõ cho lắm, hơn nữa trong những câu hỏi hắn đưa ra có sử dụng rất nhiều những danh từ chuyên môn trong y học, thật là hiếm thấy.

    Ta chỉ nhớ kỹ hắn cứ một mực hỏi: "Anh phát hiện ra được bí mật gì mà có thể có được nguyên tố đó vậy? Có phải là nguyên tố có thể khiến cho tế bào trong cơ thể người sinh sản phân cắt, vượt qua cực hạn của nó không? Hay là sử dụng phương pháp nào khác làm cho tuổi thọ của tế bào không giảm trong thời gian dài lâu, trong đó đặc biệt là tế bào thần kinh, tế bào não và tế bào tim ….."

    Ta và hắn giằng co trong hơn khoảng một tiếng, ta phát hiện ra giọng nói của ta đã trở nên khàn khàn. Đến cuối cùng, ta hét lên: "Các ngươi căn bản không am hiểu người địa cầu chúng ta. Nếu ta thật sự nắm giữ cách chế tạo “nguyên tố kháng suy lão” thì ta đã trở thành người có quyền uy nhất trên toàn thế giới rồi, làm sao mà các ngươi có thể dễ dàng bắt ta như thế?"

    Ta vừa rồi không biết đã dùng bao nhiêu lời để phân biện nữa nhưng một chút tác dụng cũng không có, tuy nhiên thật nghĩ không ra câu cuối cùng này của ta lại có tác dụng, không hề có tiếng đáp lại.

    Ta thở phào một hơi, cổ họng thấy hơi đau liền bước tới bên bình nước để uống. Ngồi xổm ngẩng đầu lên uống nước thì ta lại nhìn thấy cái hình tam giác có màu sắc mới toanh kia, tuy nhiên lần này trong đầu ta chợt nổi lên một ý niệm khiến ta ngơ ngẩn, nước chảy vào họng gần như làm ta sặc chết, ta ho liên hồi.

    Trong giây phút đó thì ta đã nhận ra cái gì làm cho ta cảm thấy bất hợp lý. Vừa rồi ta đã từng nghĩ đến là cái hình tam giác mới toanh đó gắn lên thay cho một cái gì đó nhưng không hề nghĩ tới việc nó do kim loại chế tạo thành, và cái thiết bị chứa bình nước uống cũng thế, cũng là do kim loại làm nên và nó đã hơi ngả màu.

    Kim loại để một thời gian dài thì màu sắc sẽ thay đổi, đó là bởi vì bị oxy hóa. Quá trình bị oxy hóa diễn ra tương đối chậm, tuy nhiên đây là một con thuyền không gian, tên người ngoại tinh đã kêu dưỡng khí là "loại khí sinh tồn”, và chúng liên tiếp nói thế, điều đó chứng tỏ chúng không hề cần loại khí sinh tồn này.

    Nhưng trong một con thuyền không gian của ngưởi ngoài hành tinh không có dưỡng khí thì kim loại làm sao lại có hiện tượng oxy hóa?

    Điều này chẳng phải là quá mâu thuẫn sao?

    Tên ngừơi ngòai hành tinh cứ một mực ép hỏi ta về “công thức chế tạo nguyên tố kháng suy lão”, và điều này hẳn là chỉ có ngừơi địa cầu mới quan tâm mà thôi, người ngoài hành tinh thì cần gì phải tìm hiểu cái chuyện già yếu của người địa cầu? Bọn họ và chúng ta là vốn là một loại sinh vật hoàn toàn bất đồng mà.

    Khi nghĩ tới đây thì ta mới chính thức hiểu ra tất cả, ta nhịn không được liền đưa tay lên vỗ vỗ đầu một chút.

    Ta chỉ là đang bị nhốt trong một căn phòng đựơc trang trí như một con thuyền không gian mà thôi, tuyệt không phải là đang ở trên một con thuyền không gian thật thụ.

    Từ cửa sổ nhìn ra ngoài thì ta trông như là đang ở trong vũ trụ. Có thể nhìn thấy địa cầu và mặt trăng, đó nhất định là do một loại thiết bị chiếu lập thể tạo thành. Về phần đồ vật tự dời đi và mấy cái chùm ánh sáng thì ta nghĩ đó là dùng những dụng cụ làm phim tạo nên.

    Ta căn bản không phải đang ở trong vũ trụ, chỉ là bị người khác nhốt vào một nơi được bố trí và dàn dựng thành thuyền không gian mà thôi.

    Vừa nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng mặc dù còn có nhiều nghi vấn nhưng việc uy hiếp trở thành “thây ma trong vũ trụ” đã được loại bỏ, trong lòng ta cảm thấy vui vẻ không thôi, thật sự là khó có thể hình dung, nhịn không được liền cười to ha ha.

    Trong lúc này thì giọng nói của tên ngoài hành tinh lại vang lên: "Anh đã nghĩ thông suốt rồi phải không?"

    Ta vừa cười lớn vừa nói: "Đúng vậy, ta đã nghĩ rất thông suốt. hãy mang ta ra ngoài để cho ta dạo chơi vũ trụ đi nào. Ta rất muốn thưởng thức cảnh sắc tuyệt vời của vũ trụ, làm mau lên đi, ta đang đợi đây"

    Ta nói xong liền làm ra bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể đi.

    Giọng nói phát ra cả giận: "Ngươi điên rồi."

    Ta nhịn không được lại cười to: "Các ngươi mới điên. Tuy nhiên biện pháp này quả thật rất hay, dùng để bức cung rất hữu hiệu, khiến cho ngừơi bị tra hỏi tưởng rằng bản thân đang ở ngòai vũ trụ và không bao giờ trở về địa cầu đựơc nữa, làm cho hắn sinh ra sợ hãi cực độ, bất cứ chuyện gì cũng sẽ khai hết, ha ha, ha ha….."

    Giọng nói phát ra dường như có chút sợ hãi và ngạc nhiên: "Ngươi đang nói gì thế?”

    Ta lớn tiếng nói: "Ta nói cái gì các ngươi là người hiểu rõ nhất mà, nào để ta đoán xem hình dáng của các ngươi nhé? Mắt mọc giữa mũi, đuôi có rất nhiều màu, tám cái đầu và biết phun lửa”

    Bởi vì đã biết rõ ràng đối phương là người nào, mặc dù ta còn bị giam nhưng tâm lý trong đã thoải mái rất nhiều, cho nên ta mới vô tư giễu cợt đối phương.

    Ngay lúc này thì ta nghe được từ trong bốn góc phòng truyền ra những câu tranh cãi, dồn dập và loạn cả lên, nhưng cũng nghe không rõ là đang tranh cãi nội dung gì, tuy nhiên có một câu ta nghe hết sức rõ đó là: "Hắn đã biết rồi -", tiếp theo chẳng hế có âm thanh nào nữa, và câu nói ta nghe rõ kia là dùng tiếng Đức nói ra.

    Ta ngạc nhiên không thôi, tiếp đó trở lại giường nằm xuống, hai tay để sau đầu suy nghĩ. Mặc dù ta có không ít kinh nghiệm tiếp xúc cùng người ngoài hành tinh nhưng làm tù bình của ngừơi ngoài hành tinh thì cũng chẳng phải là việc khóai trá gì. Tuy nhiên hiện tại đã biết đối phương là người địa cầu thì tự nhiên sẽ dễ dàng đối phó.

    Ta đang suy nghĩ: tại sao bọn họ lại dùng tiếng Đức để tranh cãi? Kẻ bắt ta là người Đức sao? Bọn họ ép hỏi ta bí mật của "nguyên tố kháng suy lão", thật sự là quá buồn cười rồi.

    Ta cũng đoán biết kết quả sau khi tranh cãi của bọn họ là không thể tiếp tục ngụy trang thành người ngoài hành tinh và sẽ phái người đến đây cùng ta gặp mặt.

    Nghĩ đến bản thân từ một điểm sơ hở nho nhỏ đã phát hiện ra tất cả vở kịch của đối phương, ta liền cảm thấy tự đắc. Quả nhiên chưa đầy năm phút sau thì cửa mở ra, ta nằm xoay người lại, quay đầu nhìn về phía cửa thì cảm thấy trước mắt bỗng sáng ngời, miệng không tự chủ được phát ra một tiếng "A".

    Một cô gái da trắng cực kỳ xinh đẹp đứng ở trước cửa nhìn ta mỉm cười. Thân thể của cô ta như cành liễu, đường cong lả lướt, còn ăn mặc thì rât tùy tiện, nửa lộ nửa hở nhìn mê người, mái tóc daì màu vàng đung đưa hòa quyện với làn da trắng như tuyết thật không biết hình dung sao nữa.

    Ta ngây người một lúc rồi lên tiếng: "Mời vào."

    Cô gái mỉm cười tiến vào. Nàng vừa tiến đến gần, ta càng thêm ngây dại.

    Ở phía sau cô gái đó lại có thêm một cô gái nữa, cả hai người quả thực là giống nhau như đúc. Ta nhìn hai người khoảng vài phút thì phát hiện ngay cả chớp mắt thì hai cặp mắt màu xanh cũng đồng thời cùng nhau chớp nữa.

    Hai cô gái ai cũng xinh đẹp động lòng người, làm cho người khác nhìn thấy phải trợn mắt và há hốc mồm mà nhìn.

    Cô gái thứ hai đứng ở cửa, mỉm cười hỏi: "Không mời tôi vào sao?"

    Ta hít một hơi: "Không, không, xin mời vào."

    Vốn, ta tưởng rằng cửa vừa mở ra sẽ có hai tên lực lưỡng tay cầm đồ chơi nóng chỉa vào ta, thật tình nằm mơ cũng nghĩ không ra sẽ có hai cô gái xinh đẹp như vậy xuất hiện. Hơn nữa từ cách ăn mặc của hai người thì hiển nhiên không có mang vũ khí gì để công kích cả.

    Sau khi hai người bọn họ bước vào phòng thì căn phòng liền tràn ngập một mùi thơm khác thường, làm cho lòng người rất thỏai mái. Các nàng cũng không ngồi xuống, chỉ là dùng một loại tư thế hết sức ưu nhã cùng sóng vai nhau mà đứng.

    Một cặp nữ song sinh như vậy thật là hiếm thấy, ta liền đùa: "Hai người đến từ tinh cầu nào vậy?”

    Cô gái đứng bên trái mỉm cười: "Nơi đó gọi là Ái Vân Tinh, khoảng cách cách xa địa cầu khỏang 2,000,000 năm ánh sáng, anh tin không?”

    Ta mỉm cười, cô gái đứng bên phải liền nói: "Anh làm sao phát hiện ra bản thân không phải đang ở trong thuyền không gian?”

    Ta đáp: "Đó là một cái bí mật nho nhỏ mà thôi” "

    Cô gái đứng bên trái lại nói: "Vốn, bước kế tiếp là đến phiên chúng tôi xuất hiện và biểu diễn năng lực phục chế của người ngoài hành tinh”

    Ta liền nói: "Thật đáng tiếc! Nếu ngay lúc đầu mà các cô hiện ra thì tôi có thể đã tin rồi"

    Trong lòng ta suy nghĩ: Nơi này rốt cuộc là nơi nào đây? Kẻ địch của ta là ai đây mà có thể bố trí được một gian phòng như vầy làm cho người bị nhốt tưởng rằng bản thân đang ở trong một con thuyền không gian, và tìm ra đựơc một đôi song sinh xuất sắc như vậy phục vụ cho họ?.

    Ta lại nói: "Ta dám chắc các người đã thành công qua rất nhiều lần rồi phải không? Vậy lần thành công của các người gần đây nhất là -"

    Cô gái đứng bên trái lên tiếng: "Giáo sư Priwitz"

    Ta giả vờ làm ra bộ dáng và thái độ hoàn toàn không thèm để ý đến vấn đề nghe đựơc, mục đích chính là muốn tìm hiểu thân phận của hai cô gái xinh đẹp trước mắt này. Ta cũng thật không ngờ lại thuận lợi như vậy, có thể nghe được cái tên "Giáo sư Priwitz”.

    Khi nghe đựơc cái tên này thì ta liền nhảy dựng lên. Còn hai cô gái thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh hòang, hiển nhiên các nàng đã cảm thấy được các nàng đã tiết lộ bí mật về thân phận của các nàng.

    Trong giây lát đó, ta cố gắng tạo cho vẻ mặt của ta làm như nghe được một cái gì lạ lẫm, "hừ" một tiếng: "Cả nghe cũng chưa từng nghe qua tên này”

    Tiếp theo, ta lại ngồi xuống, lớn tiếng nói: "Mau thả tôi ra ngòai, tôi đối với vấn đề các người hỏi vừa rồi, thật là cái gì cũng không biết”

    Trải qua một phen giả vờ của ta, vẻ mặt kinh hòang của hai cô gái từ từ biến mất, và cả hai ngừơi đều dùng ánh mắt cảm kích nhìn ta.

    Sự thật thì trong lúc này tim của ta đang đập rất kịch liệt.

    Cái tên “Giáo sư Priwitz” này làm cho ta cảm thấy rung động thật lớn. Hắn là một danh nhân, đại biểu cho nước Mỹ quốc đến Leipzig của Đông Đức tham gia Hội nghị thế giới về vật lý lượng tử. Trên đường đến hội nghị thì đột nhiên mất tích, tiếp theo lại xuất hiện ngay Đông Berlin và tuyên bố quy hàng Đông Đức, và sau đó lại đi đến Moscow quy hàng.

    Bởi vì hắn đã có một thời gian dài tham gia công tác những nghiên cứu cơ mật của Bộ quốc phòng Mỹ cho nên sự đầu hàng của hắn đã từng khiến cho thế cục quốc tế khẩn trương. Sự quan hệ của Mỹ, Đông Đức và Liên bang Xô Viết đã kéo kiếm giương cung. Cuối cùng sau đó Giáo sư Priwitz xuất hiện trên TV và thanh minh rằng hắn quy hàng Liên bang Xô Viết là hoàn toàn tự nguyện thì chuyện mới được dàn xếp êm thấm.

    Đây là một sự kiện chấn động giới khoa học vào năm ngoái. Một người trước đó vẫn không ai biết, luôn sống cuộc sống đơn giản và vùi đầu nghiên cứu khoa học, tự nhiên Giáo sư Priwitz - năm mươi lăm tuổi lại công khai rút lui khỏi giới? Tại sao như vậy? Cục Tình Báo Trung Ương và Cục Điều Tra Liên Bang Mỹ đã dùng hết mọi phương pháp cũng tra không ra nguyên nhân, thì ra là kiệt tác của hai cô gái này.

    Ôi, Giáo sư Priwitz rốt cuộc cũng không cách nào thoát khỏi được dục vọng nguyên thuỷ nhất của loài người, và chuyện này cũng không thể nào trách hắn.

    Ta lấy lại bình tĩnh, hai cô gái cũng bình tĩnh lại rồi mỉm cười với ta, sau đó rời đi và lưu lại hương thơm khắp phòng.

    Hai cô gái rời đi và trả lại sự yên tĩnh, ta nhân lúc này suy nghĩ một chút.

    Từ chuyện của Giáo sư Priwitz có thể thấy hai cô gái này có thân phận không thể nghi ngờ chính là đặc vụ bí mật của Đông Đức.

    Tại sao bọn họ lại cho rằng ta đang giữ trong tay bí mật của "nguyên tố kháng suy lão"? Ta suy nghĩ trong chốc lát thì liền nghĩ ra mọi chuyện nhất định là có liên quan tới Cổ Ngọc Trân. Ta sắp xếp mọi chuyện thành một chuỗi: Raul, một người nông dân của Đông Đức gửi thư cho ta - hắn có vật mà Cổ Ngọc Trân muốn có - Cổ Ngọc Trân bay đến Đông Đức tìm kiếm - ta bị đặc vụ của Đông Đức bắt cóc.

    Bởi vậy cũng biết tất cả mọi chuyện đều là do tên khốn Cổ Ngọc Trân gây ra. Tuy nhiên cái ta không rõ chính là tại sao Cổ Ngọc Trân, một tên buôn bán cổ vật lại có liên quan đến cái chuyện “nguyên tố kháng suy lão” này?

    Ta suy nghĩ thật lâu cũng không thể đưa ra kết luận, đang trong lúc buồn bực thì cửa lại đựơc mở ra, hai cô gái lại xuất hiện và cùng đồng thanh nói: "Vệ tiên sinh, anh nhất định là đang rất đói, xin mời đi dùng cơm"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi tieungunhi, ngày 15-11-2010 lúc 14:49.
    Linh Hồn Tỉnh Giấc Trong Sự Bình Đẳng Dưới Mồ

    ---QC---


  10. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,minhsbv,NNNN,tgtg,thaisalem,ThanhHoai,
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status