TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 17 của 18 Đầu tiênĐầu tiên ... 715161718 CuốiCuối
Kết quả 81 đến 85 của 86

Chủ đề: Nghiên cứu phương pháp viết tiểu thuyết

  1. #81
    Ngày tham gia
    Sep 2015
    Bài viết
    1,535
    Xu
    0

    Mặc định

    Không biết còn mem cũ online ko , ...nếu có xin hiện thân chỉ giáo mình , mình đang tập viết tiểu thuyết ...

    cho mình hỏi cách viết ra (sáng tạo) thế giới (các địa danh, vực , thành , trấn ...như thế nào phù hợp ( đang bí ) phần này @@

    Nên xắp xếp sao cho phù hợp vs truyện ....
    ---QC---
    Mình sẽ cover truyện từng chương và co lại , ko cv lung tung nửa ...Hidden Content Hidden Content Hidden Content - !


  2. #82
    Ngày tham gia
    Jan 2011
    Đang ở
    Khuyết Thư Các - Box Sáng Tác
    Bài viết
    3,937
    Xu
    80

    Mặc định

    PHÂN BIỆT SỰ KHÁC NHAU GIỮA TÍNH LOGIC, TÍNH QUEN THUỘC VÀ TÍNH CẢM GIÁC THỰC TRONG TIỂU THUYẾT.

    Tác giả: Woody Woodpecker

    1.Tính logic (hay còn gọi là tính hợp lý) là sự tuân thủ logic của tất cả các tình tiết, kết cấu trong truyện. Tính logic không được phép vi phạm. Tuy nhiên vì năng lực của các tác giả có hạn nên nhiều truyện vẫn vi phạm tính logic, tất nhiên những truyện này sẽ không được độc giả đánh giá cao. Ví dụ ở chương 5 tác giả miêu tả nhân vật A bị giết, nhưng đến chương 10 tác giả lại quên mất những gì mình đã miêu tả ở chương 5 nên lại để nhân vật A chạy nhảy hoạt động khắp nơi, như vậy là vi phạm tính logic. Nhưng trong tường hợp khác, tác giả vẫn nhớ nhân vật A đã chết nhưng cho nhân vật B hồi sinh nhân vật A thì lúc này sự sống lại của nhân vật A là hoàn toàn hợp logic.

    Tác giả không được phép vi phạm logic nhưng lời thoại (chỉ lời thoại) của các nhân vật được phép vi phạm logic. Ví dụ để miêu tả một nhân vật ngu xuẩn, tác giả cho nhân vật đó phát ngôn ra một câu phi logic, như vậy câu chuyện vẫn hoàn toàn logic, không có vấn đề gì cả.

    2. Tính quen thuộc (hay còn gọi là tính hiện thực) nhưng tôi thích gọi nó là tính quen thuộc hơn bởi vì gọi là tính hiện thực thì dễ gây hiểu nhầm. Ví dụ một truyện miêu tả các nhân vật là loài người sống ở đầu thế kỷ 21, không có hiện tương siêu nhiên, không có bất cứ thứ gì kỳ quặc, mới lạ thì có thể nói truyện đó có tính quen thuộc cao. Nhưng nếu một truyện khác miêu tả cuộc sống con người trong thời kỳ phong kiến ở thế kỷ 10 chẳng hạn, thì có thể nói chuyện này có tính quen thuộc hơi thấp (hay nói cách khác là tính lạ lẫm hơi cao). Nếu là một truyện viễn tưởng ở tương lai xa xôi, hoặc chuyện tuy ở hiện tại nhưng liên quan đến yêu ma quỷ quái, người ngoài hành tinh, hoặc chuyện ở dị giới, hoặc chuyện liên quan đến ma pháp, tu chân, khoa huyễn, thần tiên, rồng, quái vật, zombie, phù thủy, siêu năng lực... các loại thì có thể nói là tính quen thuộc rất thấp (tính lạ lẫm rất cao). Đối với thể loại truyện giải trí thì tính quen thuộc càng thấp (tức là tính lạ lẫm càng cao càng tốt). Bởi vì người đọc chán những thứ quen thuộc trong cuộc sống thực và muốn tìm đến những thứ lạ lẫm, thú vị trong tiểu thuyết giải trí. Những độc giả nào thích tính quen thuộc thì họ sẽ đọc tiểu thuyết văn học, những độc giả nào thích tính lạ lẫm thì họ sẽ đọc tiểu thuyết giải trí. Đa phần độc giả có xu hướng thích tiểu thuyết giải trí hơn tiểu thuyết văn học.

    3.Tính cảm giác thực: ví dụ truyện kể nhân vật A đi vào một ngội nhà thì người đọc sẽ không có cảm giác thực. Nhưng nếu tác giả miêu tả tỉ mỉ một vài đồ vật trong ngôi nhà đó, rồi cho nhân vật A tương tác (sờ, nắm, ngửi thấy mùi đồ vật) với các vật dụng đó, rồi một vật dụng nào đó khiến nhân vật A hồi ức lại một kỷ niệm nào đó, như vậy độc giả sẽ cảm giác câu chuyện chân thật hơn, như bản thân độc giả đang là nhân vật A trong ngôi nhà và trải nghiệm tất cả những thứ đó. Đó gọi là tính cảm giác thực. Tính cảm giác thực càng cao càng tốt.

    Tóm lại:
    Có 2 tính càng cao càng tốt: tính logic, tính cảm giác thực
    Có 1 tính càng thấp càng tốt: tính quen thuộc.


    Đôi khi có một vài người thường phát biểu ngu xuẩn như thế này: "Đã đọc truyện giả tưởng rồi thì đừng có đòi hỏi logic" hoặc cụ thể hơn "Đã đọc truyện có siêu năng lực/tu tiên/yêu ma quỷ quái/tận thế/ma pháp... thì đừng đòi hỏi logic." Những người đó đã nhầm lẫn giữa "tính quen thuôc" và "tính logic", tưởng 2 tính đó là một. Hoặc cũng có thể họ cho rằng nếu tính quen thuộc thấp thì tính logic cũng phải thấp theo mà không hề biết rằng một truyện hay thì phải có tính quen thuộc thấp và tính logic cao.



    ------------------
    Lâu ngày không viết bài, cái khung soạn thảo của TTV bây giờ nó khó chịu vl. Viết nó cứ dài mãi ra phía bên phải mà không chịu tự động xuống dòng như trước.
    Lần sửa cuối bởi woody_woodpecker, ngày 16-10-2016 lúc 03:51.

  3. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dupnana,thienthanbenho,
  4. #83
    Ngày tham gia
    Jan 2011
    Đang ở
    Khuyết Thư Các - Box Sáng Tác
    Bài viết
    3,937
    Xu
    80

    Mặc định

    Viết truyện có yếu tố hài hước như thế nào?

    Tác giả: Woody Woodpecker

    Viết truyện hài không dễ. Và càng không dễ hơn nữa khi bạn hiểu sai về hài hước.

    1.Một truyện hài hước tốt có thể hay gấp đôi một truyện nghiêm túc. Nhưng một truyện nghiêm túc sẽ hay gấp mười một truyện hài hước tệ. Nếu bạn không biết làm cách nào để viết hài hoặc chưa đủ khả năng để viết hài, đừng cố gắng. Cố quá coi chừng quá cố.

    2.Cách viết hài hước tệ hại nhất là gán những câu nói đùa vào mồm các nhân vật. Cùng một câu nói, nếu xuất phát từ mồm một nhân vật trong phim hài hoặc một nghệ sĩ hài trên sân khấu có thể làm khán giả bật cười, nhưng cũng chính câu nói đó nếu xuất phát từ mồm một nhân vật trong truyện lại khiến người đọc khó chịu. Tại sao như vậy? Vì nó không thật. Người đọc sẽ có cảm giác nhân vật giống như đang cố ý diễn hài cho mình xem chứ không phải sống trong câu chuyện. Những câu nói đùa trong trường hợp này thường phản tác dụng. Một lý do nữa là trong phim hài hoặc tiểu phẩm hài, cái gây cười không chỉ là câu nói mà còn kết hợp nhiều yếu tố khác như điệu bộ, tình huống, bối cảnh xuất hiện ngay lúc đó. Nhưng trong tiểu thuyết, chúng ta không thể cho tất cả những thứ đó xuất hiện cùng một lúc như trên màn ảnh được.

    3.Miêu tả hài hước (hình dáng nhân vật, bối cảnh, vật dụng...) thường cho tác dụng tốt nhưng chỉ khi nó đơn giản, dễ mường tượng, bất ngờ và không cố ý chọc cười.

    4.Đỉnh cao của sự hài hước trong tiểu thuyết:
    - Tạo ra một ý tưởng mới lạ, thậm chí quái đản, vô lý, khó tin nhưng cố gắng trình bày, giải thích ý tưởng đó một cách logic và nghiêm túc nhất có thể. Bạn có thể tham khảo Rapeman - một bộ anime hentai gồm 2 tập rất hay, có thể nói là hentai hay nhất mọi thời đại. Nhân vật chính là Rapeman (nhại lại Batman) là một siêu anh hùng được các bậc cha mẹ thuê để cưỡng hiếp các cô con gái của họ nhằm giúp các cô gái trở nên tốt hơn. Ý tưởng rất nhân văn này xuyên suốt câu chuyện và các nhà làm phim đã cố gắng để làm cho các tình tiết nghiêm túc nhất có thể. Tất nhiên họ càng cố gắng nghiêm túc thì bộ phim càng trở nên buồn cười. Nhưng giả sử họ làm ngược lại, đưa các tình tiết gây hài vào thì có lẽ bộ phim sẽ trở nên nhạt nhẽo hơn nhiều. Hãy ghi nhớ: ở cấp độ cao nhất, chính sự nghiêm túc của câu chuyện mới là yếu tố tạo nên sự hài hước.
    - Tạo ra một tình huống hiểu nhầm. Ví dụ nhân vật A nói ra một câu nói với ý số 1, nhưng nhân vật B nghe xong lại hiểu nhầm sang ý số 2. Mỗi nhân vật sẽ hiểu cuộc gao tiếp của họ theo một chiều hướng khác nhau. Nếu khai thác tốt điều này sẽ tạo nên những tình huống cực kỳ hài hước.
    - Sử dụng sự bất ngờ và đối lập: ví dụ trong một cuộc hỗn chiến, một nhân vật được miêu tả rất ngầu, tính cách tự tin, phong cách bá đạo, cực kỳ nổi trội nhưng lại là kẻ đầu tiên bị giết chết.
    - Quy tắc 3 yếu tố: tạo ra một danh sách gồm 2 yếu tố bình thường và dễ đoán xuất hiện trước, sau đó yếu tố thứ 3 là yếu tố bất ngờ và gây cười xuất hiện. Ví dụ: Bí quyết giảm cân rất dễ dàng, nó chỉ bao gồm 3 bước: ăn ít, tập thể dục và trả tiền cho NASA để họ cho phép bạn sống trong một căn phòng chống trọng lực.

    5.Nếu sự hài hước làm loãng mạch truyện hoặc tạo ra sự xao nhãng không cần thiết, hãy cắt bỏ nó. Bởi vì cái được không bù cái mất. Luôn ghi nhớ: diễn biến truyện là chính, hài hước là phụ. Nếu bạn làm chậm mạch truyện lại chỉ để các nhân vật có cơ hội lải nhải với nhau vài câu nói đùa, bạn đã thất bại thảm hại. Cốt truyện, tình tiết, diễn biến là món thịt bò và sự hài hước là nước sốt. Nước sốt làm cho thịt bò ngon hơn với điều kiện bạn để cho thực khách ăn thịt bò. Nếu bạn lấy thịt bò ra khỏi mồm thực khách và bắt họ uống nước sốt, sẽ chẳng ai còn hứng thú ngồi ở bàn ăn nữa.

    Ghi nhớ cuối cùng: nếu bạn cố gắng biến một tình tiết không buồn cười trở nên buồn cười, nó sẽ trở nên nhạt nhẽo và nhảm nhí. Nếu bạn nghiêm túc hóa một tình huống thật sự buồn cười, sự hài hước sẽ càng gia tăng gấp bội.
    Lần sửa cuối bởi woody_woodpecker, ngày 16-10-2016 lúc 04:01.

  5. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dupnana,
  6. #84
    Ngày tham gia
    Dec 2017
    Bài viết
    2
    Xu
    0

    Mặc định

    Các ace xin cho mình một đánh giá.
    Mình viết thế này có ổn không ạ? Có mắc lỗi gì ko ạ?
    Cảm ơn ace đã đọc.

    Nguyễn Thành lao nhanh vào làn sáng ấy, "hô biến" ý nghĩ đó loé lên trong tiềm thức, tựa như thấy đó đúng là cánh cửa dịch chuyển giống trong game, hay trong một cuốn truyện huyền ảo nào đó.

    Ánh sáng chói loà chợt ập tới, ánh mắt lập tức co rút, tay phản xạ giơ lên che lại, chưa kịp hiểu ra làm sao thì chân bỗng đạp lún sâu vào cái gì đó lạnh lạnh, cả người ngã nhào, vang cái "ùm".

    Lạnh... Nước...?

    "A...ọp... Ự...c... Ặ...a...c..." Nguyễn Thành bật dậy ho sặc sụa, tay vừa vuốt nước đọng trên mặt vừa chửi:

    - Lại cái chuyện chó má gì... Khoan, sáng? Ánh sáng... làn sáng...?

    Tròng mắt hiện vẻ kinh nghi.

    "Trời xanh... Mây trắng... Nắng vàng...? Tiếng chim rinh rích... Và... đây là đâu?" Nguyễn Thành nheo mắt nhìn trời, giật mình kinh hãi, thất kinh nhìn xung quanh thoáng qua một lượt, lại nhìn trời, mãi sau vẫn mờ mịt: "Vậy, cuối cùng là... Dừng, bĩnh tĩnh, bình tĩnh!"

    Nguyễn Thành nhất quyết nhắm mắt lại, hít mấy luồng không khí thanh tân, thở ra từ từ... Chưa kịp hồi tưởng lại tất cả, hốt nhiên đầu óc rộng mở, phảng phất lúc hít vào có luồng khí ấm ấm - dịu dịu - thanh thanh nào đó tràn vào óc, giống như đương ở trong tiên cảnh hít khí tiên, càng hít càng thèm, hít quên trời đất, cực kỳ thoải mái!

    "Được rồi, sao lại quên cái chuyện quái quỷ xảy ra với mình như thế?!" Mãi sau nó mới hồi thần, môi mấp máy không phát ra tiếng: "Trước hết chuyện xảy ra là thật. Và, vấn đề nằm ở cái "làn sáng" đó.... Vậy, giả sử, không, "làn sáng" đó là một cánh cửa, thì cánh cửa này dẫn đến đâu?" Nghĩ đến đây nó liền day day trán một cái, mắt dần mở ra.

    Mặt trời treo cao, chói loá và nóng bỏng, đủ loài chim hót rả rích - đúng là ban ngày.

    Trước mắt là hồ nước rộng chừng 1 km, dài chừng 1,5 km, nông sâu không rõ, mặt hồ tĩnh lặng, trong veo, ánh lên lấp loáng, đưa mắt ra xung quanh chỉ thấy cây là cây, cũng không rõ những loại cây gì, chỉ biết hiện tại đoán chừng đang ở khu rừng nào đó có khí hậu không nóng cũng chẳng lạnh.

    Xa xa, trên mép nước, trong tán cây chim chóc đa rạng, có loài tụ lại thành đàn nhỏ, có loài đơn độc rỉa lông, đặc biệt những loài chim này đa số là sặc sỡ, có loài thì biết, có loài lại không, lại biết thêm về khu rừng này, chắc hẳn ở nơi nào đó xa như đang đợi con người mạnh mẽ nhất tới thám hiểm, sâu tựa mộng đẹp của những đứa trẻ.

    Làn gió trong lành, dịu nhẹ thổi tới, thằng bé không kiềm được rùng mình một cái!

    Ngó xuống dưới vai, ngực, bụng, tay, chân, Nguyễn Thành lắc đầu chán nản, vội làm sạch qua loa rồi bước lên ngồi xuống mỏm đá gần đó, mặt hiện cả mảng mơ mơ hồ hồ.

    "Không lẽ đây là mơ?" Nó nghĩ nghĩ: "Nếu là mơ thì cũng quá thật đi..." Rồi đưa tay nhéo cái đùi một phát, đau tỉnh cả người, nhưng mộng thì mãi chẳng thấy tỉnh!

    Tại lúc này, mắt nó liền chớp sáng, mới đưa tay móc cái điện thoại trong túi ra, chỉ thấy điện thoại ướt nhẹp, không biết hết pin hay bị nước ngấm mà mở mãi không chịu lên. Lông mày càng nhíu càng chặt, cho tới khi gần như là vỗ vỗ đập đập đến nỗi cảm thấy chiếc điện thoại muốn bung ra, mặt mới chuyển sắc lo lắng, tay vội dừng lại.

    Một vệt đen kéo dài từ đâu đến, đâm xéo như viên đạn, cắm "sụp" xuống mặt hồ, Nguyễn Thành phóng mắt nhìn tới, sóng tròn gợn toả ra được mấy giây, vệt đen đó liền lao lên khỏi mặt nước, kéo theo hoa nước nhỏ li ti, thì ra là loài bói cá. Nhìn ra miệng con bói cá đang cắp con cá nhỏ, ánh mắt nó chợt sực tỉnh, tự thân bật dậy, cảnh giác nhìn quanh, đến khi không phát hiện có gì nguy hiểm mới thả lỏng người một chút. Thốt nhiên...

    - K...i...íu...k...

    Tiếng kêu lanh lảnh mà xa xôi phá tan khoảng trời thanh bình.

    Đàn chim kêu réo bay toán loạn, cá cũng nhảy nhoi nhoi lên khỏi mặt nước, đâu đó lại có tiếng thú gầm nhẹ vì kinh sợ...

    Nguyễn Thành giật nảy người, trong đầu kêu ong ong, tim như muốn lao ra khỏi lồng ngực mong manh, lần đầu tiên nó được nghe tiếng chim to lớn, rung động đến thế, lần đầu tiên nó mới thấy cả cơ thể mình lại sơ cứng đến vậy!

    Rất nhanh, cành lá thoáng chao đảo, một bóng chim mầu xám to lớn vút vào tròng mắt, khủng bố như một pháo đài bay B52 truyền thuyết, kiêu ngạo xà thấp. Đôi cánh to lớn che đi cả mảng trời, sải cánh dài tới hơn 30 mét nhẹ rung, chao liệng uyển chuyển trên nền trời thấp, vẽ gần hoàn chỉnh vòng tròn lớn, rồi xà xuống gần đó. Cỏ cây lại nhẹ rung, chim muông thì tan tác.

    Nguyễn Thành nhìn chằm chằm về hướng con quái điểu xà xuống, cơ thể còn nhẹ run, ánh mắt không còn hiện sợ hãi mà chỉ có thất lạc, trái tim tự nhói lên, dường như là có gì đó vừa vụt đi mất...

    ***********

    Giống như chim con lạc mẹ, Nguyễn Thành bước ngập ngừng, cẩn trọng lần mò về nơi nhánh sông chảy vào hồ nước, tay cầm cành cây mới chế, dài ngang thân mình, nắm vừa khít tay.

    - Chuyện ly kỳ gì nữa? Tính ra ta tới thế giới này cũng có hơn 2 tiếng, sao mặt trời nhích chậm vậy?

    Ngước mặt lên trời, ánh mắt nó dần bình tĩnh, cau có:

    - Thời gian trôi qua quá chậm, có phải mặt trời ở xa hơn? Hoặc giả mặt trời nhân tạo?... A a a, không điên rồ vậy chứ?! Có phải ta đang...

    Nghĩ tới từ lúc lao vào "làn sáng" ấy cho tới bây giờ, giọng nói bỗng yếu ớt:

    - Có phải ta đang mơ?

    Nhìn lại cái "vũ khí" mới chế, nói tiếp:

    - Thật tuyệt, chẳng phải ta đã từng mơ mộng như lúc này sao? Dù sao thời gian trôi qua càng lâu càng tốt, tốt nhất dừng hẳn vào lúc này đi! Chuyện càng ly kỳ lại càng tốt, càng hay, càng tuyệt!

    Nói tới đây, vẻ mặt hiện nét nhớ mong, lúc này vừa tới nhánh sông mới liền lắc lắc đầu.

    - Me...oo!

    Bỗng đâu vang lên tiếng mèo quen thuộc, tiếp đó chuyển qua tiếng rít "g r r ừ..." đầy tính chiến đấu.

    "Không lẽ là con mèo ấy?!" Nguyễn Thành quay ngoắt về phía đó, lòng trào dâng cảm giác thân cận, liền bước về phía đó.

    Gió rừng lướt ngang chạy dọc, mang theo mùi tanh thoang thoảng.

    Một con mèo đen tuyền, thân trước hơi trầm xuống, đương hướng bụi rậm gần đó gầm gừ thị uy.

    "Rắn sao?" Trong lòng Nguyễn Thành thở phào, dù sao không phải thú dữ vẫn hơn, nghĩ rồi đoạn bước tới gần hơn.

    Lúc này, thân mèo nhích thêm một chút, ánh mắt cảnh giác và tò mò, trong lùm cây hốt nhiên bắn ra một cái "đầu người", há miệng táp tới nó, tốc độ như điện. Con mèo còn muốn nhanh hơn, tung người bật giật lùi, trảo phải vung tới cắm vụt xuống "đầu người" kêu "chát" một tiếng, đòn phản công hoàn hảo. Chỉ thấy "đầu người" được nối với đoạn dây leo sần sùi chững lại, rồi tựa như dây chuỳ kéo căng được giật về.

    "Cây ăn thịt...?" Nguyễn Thành không chắc lắm, chỉ biết "nó" hiện đang ở ngay trước mặt mình, và thật kinh tởm.

    "Nó" trồi nhú lên trên rậm cây, màu nâu đất nổi bật trên nền xanh lá, thon và to y như trái bóng bầu dục bị bổ dọc từ chóp tới giữa thân làm miệng - tai, mắt, mũi không có, quanh rìa tiếp xúc là những chiếc gai vàng xậm dài, thưa, nhìn giống răng hơn thật sắc nhọn, mạnh mẽ xuyên chéo qua nhau, rồi lại tách ra... Cứ lặp lại thế mãi, trông y cái máy cắt liên hoàn hình miệng, thập phần kinh dị doạ người, nhưng con mèo không hề sợ, chỉ tò mò nhìn tới, thi thoảng grừ gừ gừ lại.

    Có lẽ cây ăn thịt cũng chỉ làm vậy thị uy, mong đuổi kẻ tò mò khó chịu, lúc sau nó lại rúc vào bụi rậm, lặng yên... Cũng có thể nó ẩn nhẫn đợi thời cơ nào đó.

    - Meo!

    Nguyễn Thành cố nén cơn buồn nôn, ngồi xổm xuống, miệng bắt chước tiếng mèo, tay đưa tới như dụ dỗ con trẻ. Quả nhiên con mèo sau khi doạ vào bụi rậm thêm một cái, liền chạy lại cọ cọ đầu vào tay nó.

    Hai bên khoé my tụ lại hai giọt nước, nặng trĩu chảy dọc theo lườn mũi, một làn uốn khúc qua khoé miệng, chạy xuống tận cằm, rơi trên nền đất; một làn lướt nhẹ, ngập ngừng chui tọt vào khoé môi, vị mặn chợt thấm sâu vào... Trào lên cảm súc thân quen, quyến luyến thâm nhập trong cõi lòng...

    Mãi sau, Nguyễn Thành mỉm cười, lật tay vuốt dọc thân mình con mèo, cuộn nó lên ôm trọn vào lòng, buột miệng:

    - Con mèo chết tiệt! Gọi mày là Hắc Miêu nhé!

    Chỉ thấy Hắc Miêu chẳng phản ứng, mắt lim dim, người cuộn tròn trong lồng ngực mình, Nguyễn Thành đành mặc kệ, nhặt lên cây gậy, rồi né xa nơi có cây ăn thịt, bước tiếp.

    Nhánh sông cạn khô, thi thoảng mới thấy vài vũng nước, địa hình cũng ít ghồ ghề, Nguyễn Thành cứ men dưới đó mà đi, cũng không lo về nước uống, thức ăn thì có cá nhỏ dưới vũng nước, chỉ là bắt được thậm chí còn không dám nhìn Hắc Miêu ăn, nó còn chưa biết tạo ra lửa.

    Tương lai như mây trôi, rừng rậm như mê cung, nó cũng chỉ biết men theo nhánh sông này, lần tới con sông chính, rồi bằng cách nào đó xuôi theo, có lẽ sẽ gặp thôn làng... Hoặc là...

    Cũng không biết đi bao lâu, đất đá dần trải rộng dưới chân, trước mắt hiện lên một thác nước nhỏ, cao khoảng 20 mét. Nhìn gần, vách đá như sơn, nước đổ như mây, ánh dương quang chuyển vàng chiếu lên mỹ lệ, song, sâu trong mắt Nguyễn Thành chỉ có sắc mệt mỏi và lo lắng.

    - Xung quanh thoáng đãng, có lẽ đêm nay phải ngủ tại đây...

    Đang nói, bỗng cánh tay trầm xuống, chỉ thấy Hắc Miêu nhảy vọt ra từ trong lồng ngực, đáp nhẹ xuống bãi đá, vươn mình liếm lông, mới cười nhẹ, nhìn lại thác nước.

    - Hy vọng thác nước này ổn định một chút, không như trong mấy bộ phim khó đoán... Ta đang ngủ mà nước dâng lên thì quả là hiểm.

    - M...eo!

    Hắc Miêu nhảy tới rìa nước, chụp vuốt xuống, tiếp đó y có ma thuật, một con cá nhỏ như chán sống, theo hoa nước bắn lên bờ đá, giãy đành đạch, Nguyễn Thành chợt hâm mộ, lại nghe "meo", vuốt chụp tiếp xuống, nhưng hời hợt hơn trước đó, táp vào đầu làm con cá bật mạnh lên, lần nữa vuốt giương lên và chỉ khều nhẹ...

    Nguyễn Thành quay đi, phần vì bất nhẫn, phần vì hình ảnh đó, gợi lên rất nhiều điều không mong muốn trong tâm chí nó lúc này.

    Rừng thật nhanh tối, nhìn những tia sáng như đương mất dần sức sống, lòng nó trĩu nặng. Từ khi kỳ lạ đến với thế giới không biết này, chưa một giây phút nào nó thấy thoải mái.

    Lúc trải qua cảm giác đang đêm chớp cái thành giữa trưa, chỉ một mảng mờ mịt, đến khi thấy con quái điểu ấy, nó đoán mình đã không còn ở tại nơi gọi là Trái Đất nữa rồi, và có về được không? Trái Đất thật xa xôi, xa xôi...

    Lúc này, nó tới bên một thân cây cổ quái, ở nơi này cũng không phải là hiếm, cũng không tính là nhiều. Lá, thân cây toàn một mầu đen. Thân nhấp nhô, lấy gốc làm nơi khởi đầu, gợn lên như sóng biển, nhịp nhàng trải rộng tuốt đến kì cùng, nếu có chồi non nhú ra, sóng đen như tô điểm, bợn lên như ngọc xanh.

    Nguyễn Thành đặt tay vào thân cây, hơi ấm truyền tới, và hít một luồng khí ấm, lại cái cảm giác kỳ diệu lan toả, đầu óc thanh minh. Nó tới đây bởi vì cây kỳ dị này toả ra hơi nóng, có lẽ hái lá làm mềm ngủ được.

    Lúc đương đạp vào sóng cây để leo lên thì...

    - M...eo!

    Bóng mèo lướt qua, Hắc Miêu từ đâu đã leo lên một cành cây.

    - Con mèo chết...

    Chưa nói hết câu nó phải nuốt trở lại. Chỉ thấy Hắc Miêu đáp lên một nhánh cây, miệng gừ gừ, vuốt phải giơ lên như muốn tấn công cái gì đó, nhưng thật ra chỉ là đòn giả, lúc này một vệt đen phóng tới tấn công nó, lại chiêu bật ngược phản công, nhưng lần này hiển nhiên không hiệu quả, đối thủ cũng quá nhanh.

    Lúc này mặt Nguyễn Thành tái mét nhìn ra đó là một con rắn đen nhỏ, đang giương cổ lắc lư, lưỡi rắn thụt thò rít lên "xì xì", đối diện, Hắc Miêu cũng "grừ", lông toàn thân dựng đứng, bày ra khí thế, nhất thời hai bóng đen gờm nhau.

    - Xuống đây, Hắc Miêu!

    Nguyễn Thành cũng mặc kệ nó có hiểu không, gào lên, tay đã cầm gậy từ bao giờ.

    Không rõ Hắc Miêu hiểu không, nó "meo" một tiếng, cả người lùi dần, rồi đột nhiên cả hai vuốt giương lên, phóng tới, bên kia con rắn toàn thân co lại như lò so, bật ra, miệng rắn mở lớn rít lên, tốc độ như chớp.

    Nguyễn Thành ở dưới mở trừng mắt, lòng nảy lộp bộp, tuy nó cũng biết rắn không phải đối thủ của mèo, nhưng đó là chiến đấu dưới đất, trên cây thì nó chưa thấy bao giờ.

    Trên nhánh cây, mắt thấy hai vệt đen sắp va chạm thì một vệt đen đột ngột chững lại, một vệt lao hết đà mới dừng lại, rồi giật lùi, bất ngờ vệt đen chững lại lúc nãy liền di động, đuổi theo sát nút vệt đen lùi lại, tốc độ còn nhanh hơn lúc lao lên, chỉ nghe "chát" một tiếng, cả hai vệt đen khi va chạm bắn ra hai phía, rơi tự do.

    Nguyễn Thành thấy một bóng đen rơi xuống phía mình thì vội nhảy lùi, vật đó đáp nhẹ xuống, và kèm theo một tiếng meo trong trẻo.

    Hắc Miêu đáp trước mặt Nguyễn Thành, lông tóc lành lạnh, đoạn nó lao đi. Nguyễn Thành muốn kéo nó lại để mình lên thay, ai ngờ nó linh hoạt quá mức, thoáng cái đã chạy tới vờn con rắn rồi.

    Chỉ thấy con rắn lúc này đầu bên trái bết máu, lưng tựa bãi cỏ rậm, đầu rắn hết quay phải lại trái, theo mỗi phương hướng Hắc Miêu di chuyển. Mỗi lần Hắc Miêu giương vuốt lên là đầu rắn phải co lại, nhưng vuốt chỉ hua lên chứ chưa một lần giáng xuống, trông giống một cuộc nghịch nghợm, cũng có thể là đòn tâm lý.

    Vuốt lại lần nữa giương lên... thốt nhiên đầu rắn chớp lên chùm sáng hồng sắc, Nguyễn Thành kinh nghi, chưa kịp hiểu cái gì, tai đã truyền tới tiếng "gr...meo" thét lên, đồng thời một vệt sáng nhỏ xẹt ngang nơi tròng mắt.

    Nhìn Hắc Miêu lăn lộn trên nền đất, con rắn thì đã biến đâu mất, mới hấp tấp chạy đến, chỉ thấy nơi tai và vùng lườn bụng phải nó cháy xém cả mảng lông, nếu không né được chắc cả người đã cháy bừng lên rồi, và hiện giờ cả người đều run run. Nguyễn Thành cuống quýt trấn an, nhưng Hắc Miêu lại không chịu yên, cựa khỏi tay nó, vừa đáp xuống đất đã quay luôn về phía mảng cỏ gầm gừ, tuy vậy có vẻ cu cậu vẫn còn đang sợ, lông toàn thân dựng đứng.

    Thấy thế, Nguyễn Thành mới đoán con rắn còn trong mảng cỏ, vội cầm lại cây gậy, ước lượng thoáng một phát, mặc kệ chuẩn không, giáng xuống một đòn.

    Cây gậy rít lên vù vù, xé không giáng xuống, chát, cỏ dưới chân bị đánh nát một đường ngắn, nhìn tới, Nguyễn Thành muốn cười, đánh bậy không ngờ lại trúng đích, con rắn hiện đang uốn cong thân mình, giãy rụa dưới đầu gậy, mấy giây sau liền bất động, chết.

    - Ha ha, đây là con rắn phun lửa nha... A, Hắc Miêu, quay lại, mày làm gì vậy?

    Tròng mắt hiện lên hình ảnh làm Nguyễn Thành lo lắng và rợn rợn. Không biết Hắc Miêu vọt tới khi nào, hai vuốt ghì chặt lên đầu và bụng rắn, bốn răng đều hiện nhắm thẳng cổ rắn, chỉ nghe "sụt" một tiếng ngọt xớt, lại "phựt phựt" hai tiếng, đầu mèo ngửa lên, giữa mảng thịt đỏ xậm, lập loè, loé lên hai cái răng...

    - Aaa, dừng lại.

    Hắc Miêu bị kéo ra, miệng ợ một cái, lưỡi thè liếm liếm máu quanh miệng, lại nghe:

    - Con mèo chết tiệt! Ăn bậy bạ, lỡ có độc thì sao, hả?

    Đáp lại một tiếng "meo", Hắc miêu liền cọ cọ đầu vô tay Nguyễn Thành, muôn phần ngoan ngoãn. Nguyễn Thành không biết làm sao, đành ôm nó vào, song lại thả ra ngay, mắt chớp cái nói:

    - Vừa nãy không phải mày đang đùa với con cá hả? Sao lại bỏ dở, chạy đến đây cứu...

    Chưa kịp nói hết đã thấy nó lại quay về một phía gừ gừ, rồi leo tót lên đùi mình, Nguyễn Thành nhăn mày, vội ôm nó và vuốt ve, nhưng dường như có gì làm nó sợ, vẫn run run trong lòng mình!

    Nguyễn Thành nghi hoặc, nhìn về phía đó, nhưng nào có cái gì để sợ hãi, vẫn chỉ là cây rừng nối tiếp cây rừng, âm u hơn ban nãy mà thôi.

    Nhìn mãi, mới nghe tiếng éc éc của con thú nào đó, rồi lùm cây lay động, Nguyễn Thành vội nhặt cây gậy lên, mắt vẫn nhìn hướng đó, trong tiếng soạt soạt, thấy một vệt xám - trông y con heo vọt ra khỏi lùm cây chạy xộc hướng đến mình, đương lúc hốt hoảng, lại thấy lùm cây phía sau dao động, một vệt trắng đục lướt theo vệt xám xông ra - trông ra thì là chó nhưng lớn khác thường! Nguyễn Thành thầm nghĩ không tốt, gậy giơ ngang trước mặt khẽ run, nhưng chợt nhận ra hình như chúng lạ lạ, lúc này vệt trắng đục vút qua vệt xám, chạy chồm ngang qua cách nó chừng hơn mét, rồi vệt xám cũng xồng xộc qua, đuổi theo. Hai bóng thú dần biến mất trong biển cây, mặc kệ kẻ khờ khạo còn đứng run ở đó.

    Nguyễn Thành không hiểu ra sao, hốt nhiên, mắt chớp lên liền nghĩ tới con quái điểu, đúng lúc này dưới chân truyền đến cảm giác rung khẽ, rồi lớn dần... lớn dần...

    - G...r...ào...

    - G...r...ào... G...ào...

    - Chuyện gì? Không lẽ có đàn thú đang tràn tới?!

    Lúc này, trong tiếng rú gào của đất đá và giống thú nào đó, Nguyễn Thành ôm theo Hắc Miêu chạy bạt mạng tới chân suối, đương tìm cách leo lên vách đá thì lại truyền tới tiếng hú:

    - H u ú ú ú u...oa!...

    Tiếng hú hùng hồn mạnh mẽ, thậm chí át đi cả tiếng gầm gào, nhưng Nguyễn Thành nào có để ý tới, trong mắt chỉ có sợ hãi cùng nghi hoặc.

    - Tiếng người, con người???

    - H u ú u...oa a a a a!...

    - Đúng là tiếng con người, ha ha... Con người! Con người!!!

    Tròng mắt ẩn hiện làn nước, sáng lên rõ ràng, Nguyễn Thành cũng không suy nghĩ gì, hai tay đưa lên trước miệng, đánh rơi cả Hắc Miêu, kích động hú to:

    - H h ú u u a a...

    - H h ú u u a a...ạ..ặ..c...

    Hú được hai hơi thì sặc cả cổ họng, nhưng Nguyễn Thành không để ý, vẫn nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên bên kia vang lại tiếng hú:

    - H u ú u...oa a a a a!...

    Nguyễn Thành càng kích động, hú lại:

    - H a ặc...h ú u u a a...ạ..ặ..c...

    Lần này bị sặc quá kịch liệt rồi, phải dừng lại ho mất một lúc, lúc ngẩng đầu lên lại thì biến sắc. Nguyên bản theo lý, nếu người kia nghe thấy tiếng hú của nó, cũng đáp lại nó, vậy thì phải tiến về đây, và lúc đó tiếng hú phải rõ hơn, nhưng sao nó lại nghe tiếng hú mỗi lúc một xa hơn? Hay là họ tưởng nó cũng như họ? Hoặc là căn bản họ không nghe thấy tiếng hú của nó?

    "A, không, không thể nào." Trong đầu Nguyễn Thành quay cuồng ý nghĩ này, lại chạy ra chỗ khác, hú tiếp:

    - H h ú u u a a...

    - H h ú a a!

    ... ...

    Lâu sau, khu rừng lại lặng yên, gió dường như cũng muốn nghỉ ngơi, bốn bề chỉ còn nước kiên định chảy mãi!

    Ánh dương quang vẽ ngang trên nền trời, xuyên qua tầng tầng mây, nhưng có sáng thế nào, tỏ thế nào vẫn không thể xuyên qua bạt ngàn rừng cây.

    Rừng chuyển tối.

    Nguyễn Thành mãi đứng nơi đó. Ánh mắt đó, không ai biết nó đang nhìn gì, chỉ biết nó vẫn mở, nhưng lại không chớp.

    Hắc Miêu ngồi trên vai Nguyễn Thành từ bao giờ, nó cũng đặc biệt yên tĩnh, mèo mà nghỉ ngơi lâu vậy thì đúng thật lạ! Cái kiểu nó ngồi cũng lạ luôn, trông như con sói hoang dại đương ngửa cổ nhìn nền trời, kết hợp cái ánh mắt loé lên huyền bí vô hạn đó, rất có nét chúa tể hắc ám. Thốt nhiên, nó quay phắt về đỉnh ngọn thác grừ gừ, lại quay qua cào cào lên tóc Nguyễn Thành.

    Đầu đau nhói, Nguyễn Thành liền tỉnh, mắt thấy trên nền trời vàng rực, dưới chỗ mình đứng lại xám đen, mảng cây ác liệt chặn ngang ánh sáng, nó thậm chí thấy cả tia sáng vạch ngang chỉ cách đầu mình khoảng 20 mét. Thoáng thấy Hắc Miêu trên vai xù lông, mới giật mình quay lại.

    - Cái quái gì?

    Trên đỉnh ngọn thác, nơi có làn sáng mỏng manh lờ mờ, một bóng, không, hai bóng dáng - một to như con bò mộng, một nhỏ đứng trên rìa dòng nước, nhìn xuống.

    Nguyễn Thành mơ hồ, mơ mơ màng màng nhìn lên, rồi dụi mắt, lại nhìn lên.

    Chỉ thấy, bóng to trắng bạch, tinh tế như ngọc, hai mắt tựa hai điểm sáng, nhấp nhoá dưới làn sáng nhỏ yếu, chợt nó rướn cổ lên... - dáng sói không sai; một cánh tay trần giơ lên, nhẹ dàng đưa tới vuốt nhẹ lên cổ sói, con sói đương định hú liền ngoan ngoãn ngồi quỳ xuống, lúc này gió nhẹ lướt tới thổi bay y phục, ẩn hiện lên đường cong cơ thể - đúng là bóng dáng thiếu nữ. Dưới chân một người một thú nước đổ ầm ầm, xung quanh hội tụ thế núi, thế cây, phái sau là nền trời vàng hươm, mây hồng bồng bềnh... Nguyễn Thành nhìn lên, khoảnh khắc này như dừng lại, khắc sâu thành một bức tranh huyễn tưởng!

    Lúc này, người thiếu nữ ấy nhìn xuống, giọng nói trong trẻo ngân lên:

    - $$$•••, ~<>#$?

    Nguyễn Thành hồi thần, nghe một câu cũng không hiểu, chỉ hiểu dấu hỏi to tướng phía sau, đoán chừng đang hỏi mình cái gì đó, mới đáp:

    - Tôi... bị lạc... ở đây, chị có thể giúp tôi... không?!!!

    Nó cũng không hy vọng người đó nghe hiểu ngôn ngữ, chỉ biết dùng ánh mắt và giọng điệu cực kỳ sợ hãi đáng thương diễn tả sắc thái. Quả nhiên người thiếu nữ ấy nhảy,...nhảy xuống, mặc dù nó không tin người ta muốn tự tử nhảy lầu, nhưng cũng một trận há to miệng.

    Người thiếu nữ ẩn hiện tà tà rơi xuống, đáp nhẹ trên mỏm đá, bước tới. Nhìn thiếu nữ ấy bước đi tự nhiên, khí chất đặc thù tự tán ra, trong hoàn cảnh này, Nguyễn Thành kích động muốn chạy tới ôm người ta, cảm giác sợ hãi dồn nén khi một mình trong khu rừng toàn điều kì quái như muốn trào ra!

    Hăc Miêu trên vai nãy giờ im lặng bỗng gừ gừ, Nguyễn Thành cũng không nhận ra, mắt cứ dính vào người thiếu nữ ấy, như sợ nàng chỉ là ảo giác xuất hiện do bản thân mệt mỏi và sợ hãi khi lạc trong rừng.

    Trong tròng mắt Nguyễn Thành, bóng tối dường như tự tán ra quanh nàng, nàng như ánh sáng ấm áp tiến đến gần mình, gần hơn, gần hơn!

    Người thiếu nữ ấy bước tới, mắt sáng du động nhìn Nguyễn Thành một lượt. Nguyễn Thành vẫn đang nhìn nàng, chỉ thấy nàng trên dưới 17 tuổi, mũi thanh mày tú, cặp mắt thon dài linh động hiện lên những nét ôn nhu, khi nhìn mình hiện ra một tia tò mò, một tia nghi hoặc, thoáng cái ánh mắt hai người chạm nhau,... nó chợt thấy sâu trong đó phảng phất một nét ưu phiền... Lúc ấy, cặp mắt thiếu nữ bỗng chớp lên một điểm sáng mỏng, Nguyễn Thành giật mình, đột nhiên như chìm vào những hồi ức đẹp đẽ, cảm giác chỉ thoáng qua, nhưng nó dường như đắm chìm trong đó, mí mắt nặng dần,... nó muốn ngủ quá!

    Bên kia thiếu nữ cũng giật mình khi thấy điệu bộ muốn ngủ của Nguyễn Thành, chắc hẳn nàng không hề muốn nó ngủ, chưa biết làm sao thì thấy con thú nhỏ trên vai thằng bé "meo" một tiếng thanh thuý, mới nhíu mày nghi hoặc nhìn nó.

    Hắc Miêu điệu bộ cực kỳ nhân tính hoá, miệng kề sát lỗ tai Nguyễn Thành, gào lên!

    - Meooo!!!

    - Đau... A, con mèo chết tiệt! Đau chết ta!

    Nguyễn Thành mở bừng mắt, tay đưa vội day lên tai. Hắc Miêu uỷ khuất cũng không để ý đến nó, hướng tới thiếu nữ gầm gừ.

    Nguyễn Thành hồi tưởng lại cảm giác vừa nãy, nghi ngại đưa mắt tới mới nhận ra thiếu nữ bận y phục kín đáo kỳ lạ, chỉ lộ phần cổ lên, và cánh tay áo bên phải được để trần, lộ ra làn da trắng ngần thấp thoáng trong áo choàng bên ngoài.

    "Thật đẹp... kỳ bí!" Nguyễn Thành tự thân lùi lại, nghĩ tới ánh mắt loé sáng vừa nãy, cũng không dám nhìn vào mắt nàng nữa, trong khu rừng tối như này, lại liên tưởng tới truyền thuyết về yêu tinh từng biết, bất giác lạnh mình!

    - Hi i i, h aaa...!

    Thiếu nữ thấy vậy thốt nhiên cười khúc khích, nàng gập cả người xuống mà cười, mãi sau mới ngẩng lên, miệng còn đọng nụ cười, mắt đẹp ngấn nước.

    - ^^ >< <**Ư!

    Sau khi cười xong nàng đột ngột nói một câu, sắc thái lạ lạ!

    Nguyễn Thành đỏ mặt, tay chân luống cuống, phần là thấy mình cả nghĩ, phần là nụ cười thiếu nữ trước mắt quá đẹp. Tự nhiên lại nhìn vào ánh mắt nàng lần nữa, tâm thoáng xao động!

    Thiếu nữ vừa cười vừa đưa tay chỉ về một hướng, miệng nói gì đó, nhưng thấy Nguyễn Thành cứ ngẩn người nhìn mình chằm chằm, bất giác mặt cũng nóng ran. Nàng cũng không nói gì, chỉ quay lại gọi con sói vẫn nằm nãy giờ trên ngọn thác xuống.

    - G...ừ!...

    Tiếng sói gừ nhẹ cũng đủ để Nguyễn Thành giật thót, liền nhớ ra vẫn còn có một con sói, lúc muốn ngước mắt lên thì đã thấy nó tới ngay cạnh thiếu nữ rồi, trên vai Hắc Miêu hướng tới gừ lại, chỉ là con sói từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn thờ ơ, dường như không có liên quan gì tới nó cả. Nguyễn Thành thấy lạ lạ, trước đó đầu mèo này biết đàn thú chạy ngang còn chui vào lòng mình, giờ thì oai phong ngồi trên vai mình gầm gừ? Lắc đầu, Nguyễn Thành liền kéo nó xuống và ôm vào.

    Lúc này, tay thiếu nữ chỉ vào mình, lại chỉ về hướng ban nãy. Nguyễn Thành phần nào hiểu ra, nhìn theo, thấy hình như hướng đó hơi ngược lại con sông này, gần hướng chỗ con quái điểu xà xuống, rồi nghĩ tới trước đó đàn thú và những tiếng hú cũng chạy về gần nơi đó, lại nhìn con thú nuôi của thiếu nữ, tựa hồ thấy thứ mình tìm kiếm hoá ra càng tìm càng xa!

    Thiếu nữ thấy nó hiểu, bèn nhảy lên lưng sói, đoạn chỉ tay vào một chỗ phía sau.

    "Đây... Nàng bảo ta ngồi lên? Đây,... không phải là giấc mộng bấy lâu nay của ta sao?!!!" Vẻ mặt Nguyễn Thành hiện nét hưng phấn, còn có thấp thỏm,... Muôn phần đặc sắc!

    Thiếu nữ lại nhoẻ miệng cười nhìn nó, ánh mắt hiện nét "ngố" rõ ràng!

    Dáng sói to lớn, thiếu nữ như nước, Nguyễn Thành ngẩn ngơ, cũng không rõ lắm chân mình bước tới thế nào, chỉ biết lúc sau mình đã ngồi lên lưng sói rồi. Nhìn dáng sau thiếu nữ gần ngay trước mắt, mái tóc dài mượt khẽ lay động, làn u hương phảng phất lan tới, Nguyễn Thành cứ thấy tim mình nhảy lên từng hồi, thích thú lạ kỳ, dồn dập khó hiểu!

    - Meo!

    Hắc Miêu trong ngực kêu lên khiến nó tỉnh táo, mông, tay truyền đến cảm giác mịn màng từ lớp lông sói.

    Thiếu nữ kéo áo choàng vắt lên vai, quấn xéo quanh người một vòng, ẩn đi làn tóc mây, mới quay lại mỉm cười trấn an nó, đoạn vỗ nhẹ vào lưng sói, mình sói uyển chuyển lao nhẹ qua những thân cây, khi thiếu nữ thấy nó dần thích ứng liền vỗ nhẹ cái nữa, mình sói lao vút đi, càng lúc càng nhanh.

    Nguyễn Thành căng thẳng bám lớp lông sói mịn màng, tưởng dễ dàng ngồi tiêu sái, ai ngờ mình sói chuyển nhẹ mấy nhịp đã phải để Hắc Miêu tự xoay xở, còn mình thì hai tay bám víu lông sói, cả người cũng phải gồng lên chúi về phía trước, thiếu chút phải nằm bẹp, cực kỳ chật vật.

    Lúc Nguyễn Thành thích ứng được một chút, liền phát hiện đầu mình chạm nhẹ vào vùng vai phía sau thiếu nữ, khỏi nghĩ cũng biết tư thế lúc này cực kỳ quái dị. Thấy thiếu nữ không phản ứng gì nó cũng mặc kệ, cũng không làm gì được, dù sao như thế này còn hơn ngã chết! Lâu sau mới nhớ tới Hắc miêu, liền quay cổ liếc qua vai mắt hiện ghen tỵ, chỉ thấy nó trầm ổn, đầu mèo ngửa lên đón gió, cực đẹp, cực mỹ lệ!

    Rừng tối đen, cây lớp lớp, những bóng đen trong rừng mặc kệ lớn nhỏ đều mờ mờ lướt vù vù qua tầm mắt mỗi lúc một nhanh.

    Đúng lúc tâm trạng ảm đạm thì phát hiện bóng tối nhẹ đi, xung quanh thoáng đãng, đồng thời cảm thấy lưng sói ổn định hơn, Nguyễn Thành liền ngồi thẳng người lên chút. Vừa nhìn lên đã thốt:

    - Wa! Đây là... đường mòn?!










    cặp mắt thon dài tĩnh lặng tựa mặt hồ ấy, như toát lên ôn nhu vô hạn, lại như ẩn tàng sóng lớn,

  7. #85
    Ngày tham gia
    Sep 2018
    Bài viết
    2
    Xu
    0

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thanhthanh13 Xem bài viết
    Các ace xin cho mình một đánh giá.
    Mình viết thế này có ổn không ạ? Có mắc lỗi gì ko ạ?
    Đề nghị bạn ngoặc thêm cái nút ẩn đi. Toàn là hú hú không.

    ---QC---


Trang 17 của 18 Đầu tiênĐầu tiên ... 715161718 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status