Canh giờ lậu
Vô Xử Khả Đào
Nữ phẫn nam trang tiểu Bộ đầu, ngụy phá án chuyện xưa ~
Đọc truyện này hay á
"Lương đại nhân chết vào giờ dần ngày mồng mười tháng ba, khi gia phó phát hiện đã là sáng sớm một khắc, cửa phòng mở toang, thích khách không có lưu lại dấu vết gì"
Hoàng Vĩ tổng Bộ đầu phủ Giang Ninh đứng ở bên bàn, ngắn gọn tự thuật vu án.
Người trẻ tuổi ngồi bên bàn đang cẩn thận lật xem công văn khám nghiệm tử thi, đuôi lông mày nhẹ giơ lên ẩn hiện dưới ngọn đèn minh ám không chừng, thiển tà như yến bay.
" Tô bộ khoái thừa dịp sắc trời còn sáng, không bằng đi Lương trạch nhìn xem .
Tô Từ mặc áo xanh bố, đeo đai lưng thâm sắc, khi đứng lên thấy được vóc người cũng không cao,nhưng là một đôi con ngươi lại trong suốt rừng lượng, gật đầu nói: "Không hề thiếu điểm đáng ngờ trong Hồ sơ vụ án, Ta đang muốn đi phủ thượng thư đánh giá. Liền thỉnh cầu Hoàng bộ đầu dẫn đường."
" Có cần mang theo vài tên bộ khoái không?" Hoàng Vĩ thần sắc kính cẩn hỏi.
Tô Từ chỉ xua tay, trước ra đại môn. Mấy vị nha dịch lui tới Trong đình thường thường xẹt qua một ánh mắt, nói nhỏ khe khẽ.
" Kia là Tô bộ đầu Tô Từ? Sao gầy yếu như vậy?"
Chậc chậc, đừng nhìn bộ dạng hắn giống nữ nhân. Năm đó hoàng đế ban thưởng hai chữ "Thần bộ" , từ đó phàm là án mà hình bộ không thể phá liền chuyển giao cho hắn xử lý, không có vụ nào không phá được"
Tô Từ đối hết thảy đều tập mãi thành thói quen, nhìn không chớp mắt, khiên ngựa đã chuẩn bị tốt, rời đi.
Trì châu phủ Giang Ninh từ xưa là nơi địa linh nhân kiệt. Nay là tiết trời cỏ mọc chim bay, không trung lất phất mưa bụi bay, người qua lại trên đường hoặc giơ, tốp năm tốp ba tránh né giọt nước mưa bắn tung tóe bởi phi ngựa.
Phủ trạch của tiền nhiệm Lại bộ thượng thư Lương Chấn ở đoạn phồn hoa nhất Trì châu, bởi vì lại hắn mới cáo lão hồi hương, tòa nhà mới sửa chữa quá. Ngói đen tường trắng , tuy là phong cách huy thị nhàn đạm, lại vì chủ nhân từng quan viên quan trọng của triều đình mà hơi uy nghiêm. Nay cửa treo hai đèn lồng giấy màu trắng, người vội về chịu tang phúng viếng nối liền không dứt, đổ sinh ra một phen cảm giác" Phồn hoa quá tẫn"
Giữa sảnh đặt quan tài Lương Chấn, Ánh mắt đầu tiên Tô Từ liền nhìn thấy một nữ tử tuổi còn trẻ phi ma để tang, khóc Lê Hoa mang vũ, điềm đạm đáng yêu.
" Đây là thiếp thất Thu Nương của Lương đại nhân. Lương phu nhân cực kỳ bi ai quá độ, bệnh không thể dậy." Hoàng Vĩ nhẹ giọng giải thích, , Vị kia đang tiễn khách đó là công tử của Lương đại nhân: Lương Thụy. Nay là Lễ bộ thị lang, nghe nói tin dữ, hai ngày liền kiêm trình gấp trở về từ kinh thành."
Ánh mắt Tô Từ nhẹ nhàng dạo qua một vòng Lương Thụy, mắt thấy người nọ ước chừng hơn ba mươi tuổi, bộ dạng hơi trắng nõn, để râu, mặc dù phụ thân mất, vẻ mặt bi thương lui tới đón khách cũng là rất có trật tự.
Lương Thụy liếc mắt một cái liền nhận ra Hoàng Vĩ, liền bước nhanh tới: "Hoàng bộ đầu, phụ thân án tử có thể có manh mối sao?"
Hoàng Vĩ ấp vái chào: "Lương đại nhân bị chết kỳ quái, hình cố ý phái Tô bộ đầu tiến đến hiệp tra án này"
Ánh mắt Lương Thụy sáng ngời, nhìn phía Tô Từ : " Chớ không phải là thần Tô Từ, Tô đại nhân?"
Tô Từ hoàn lễ: "Không dám nhận "
" Cha ta làm quan chính trực lại chịu khổ độc thủ....." Lương Thụy che mặt khóc " Hung thủ là ai, vì sao phải giết cha ta, mong rằng Tô bộ đầu tra ra manh mối"
Ánh mắt Tô Từ ngừng ở một thân mới tinh của Lương Thụy chỉ trong chớp mắt, gật đầu nói: " Ta tự nhiên hết sức, trả lại công đạo cho Lương đại nhân"
Một đường bước vào chỗ phát sinh án mạng, dọc theo hành lang trở về , Tô Từ tùy ý hỏi: " Trong nhà Lương đại nhân còn có người nào? Nay mạnh khỏe?"
" Ta nương cực kỳ bi ai quá độ, đã nằm trên giường mấy ngày" Lương Thụy lắc lắc đầu, " Tại hạ còn có nhất thân muội muội, từ khi muội phu qua đời liền trở về nhà, ở cùng cha mẹ. Vì việc của phụ thân, trong một đêm liền già đi rất nhiều, nay chính cường chống thân mình phụng dưỡng mẫu thân"
Tô Từ khuyên giải an ủi nói: "Nén bi thương thuận biến. "
Một ngọn núi giả đón gió mà đứng giữa Hậu viên, Nơi này có gian phòng trúc nhỏ, cũng là chỗ ở của Lương Chấn, nay có gia phó trông coi. Vừa vào cửa Tô Từ liền thấy bên trong sửa sang lại sạch sẽ, ngoại trừ việc có người chết lại không khác gì bình thường.
" Tô bộ đầu, ta từng làm người ta trông coi trang trí trong phòng này, bảo trì nguyên dạng khi phát sinh vụ án"
" Ngô" Tô Từ cẩn thận bước qua, phiên đến ghế, chung quanh xem xét, "Lương đại nhân là ngã ở chỗ này?"
" Không sai. Ngực bị người đâm một phen chủy thủ, ước chừng hấp hối nửa khắc mới chết đi."
Tô Từ đang cúi người xem xét vết máu đã muốn khô cạn thành màu nâu đậm , từng mảng từng mảng thật là đáng sợ. Hắn đứng thẳng dậy, có chút đăm chiêu. trong phòng cũng không có dấu vết đánh nhau...nếu Hung thủ không phải , thì đó phải là người cực thân cận với người chết, sẽ không làm người chết đề phòng.
" Chiêm chiếp----- " Suy nghĩ chợt bị một tiếng chim kêu bên cửa sổ đánh gãy, Tô Từ khẽ nâng đôi mắt, nhìn thấy một con Họa Mi mệt mỏi dựa vào vách tường lồng sắt, tiếng kêu bén nhọn, nhưng cũng nghe được ra là hữu khí vô lực."
" Khi còn sống Lương đại nhân rất yêu chim?" Tô Từ hưng trí, vòng đến bên lồng chim, mắt thấy con chim hơi có chút quái dị, ngạch có đám bạch, rất giống ông già.
" Đây là Họa Mi quan vũ,vài ngày trước đó môn sinh của cha cố ý đưa tới. Phụ thân thích thanh âm uyển chuyển của nó, khi còn sống mỗi buổi sáng đều phải đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch ở phía sau viện.... Không nghĩ tới..." Lương Chấn cầm lấy ống tay áo, lau lau khóe mắt, thở dài , " Hai ngày Này vội vàng lo hậu sự của phụ thân, lại đã quên nố." Lập tức liền phân phó quản sự thêm thức ăn cho Họa Mi, một bên hỏi, "Tô bộ đầu, ngài có nhìn ra manh mối nào không?"
Tô Từ không đáp, chỉ tinh tế xem xét các nơi trong phòng, cực cẩn thận, không buông tha mảy may. Sắc trời dần dần tối, hắn rốt cục đứng thẳng dậy, nói với Hoàng Vĩ: " Không còn sớm, chúng ta cũng đừng ở lại quý phủ, ngày khác lại đến đi"
Hoàng Vĩ vốn là buồn ngủ, vội nói một tiếng được, theo Tô Từ ra cửa. Mới ra hậu viện, Tô Từ chợt nghe thấy hai gã dịch đi qua bên người, vội nói nhỏ: " Đi mau, thiếu gia chờ dùng ngựa đâu!"
Tô Từ dừng lại, tiếp đón hai người: "Hai vị nhưng là đi chuồng ngựa?"
Hai người , lại nhìn nhìn quần áo Hoàng Vĩ, nói : "Nguyên lai là hai vị quan gia. "
" Chẳng biết có được mang hai người chúng ta đi nhìn xem chuồng ngựa được không?"
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile