Tiếc cho hám sinh chẳng có ai như chu diệc chương cứu rỗi. Cái tên hám sinh bản chất đã gói gọn số phận nàng, hối hận vì được sinh ra. Hám sinh chưa bao giờ được hưởng tình yêu, mẹ hám sinh dồn hết tình yêu và nỗi hận ng cha lên người nàng, bản chất của hám sinh là cho đi mà không giữ lại, vì hám sinh cần một chỗ để kia thác tâm hông. Hám sinh không hiểu yêu, vì chẳng ai dạy nàng hay cho nàng chút yêu hết. Có yêu mới sinh hận, hám sinh hết yêu nên nàng không hề hận, nàng có chỗ kí thác tình yêu, dù tình thân nàng nhận được mỏng như cánh ve sầu. Nàng đủ thỏa mãn, nàng thấy đủ và nàng muốn ra đi thanh thản. Yêu hận tình thù đối mặt với sinh tử cũng chỉ còn là mây bay.