Phi Thăng Chi Hậu
Chương 114: Năm mươi vạn giáp sĩ
Dịch: anhtuanek
Nguồn: www.tangthuvien.com
Khi Phong Vân Vô Kị đi đến chiến trường thì chiến tranh cơ bản đã kết thúc, phần còn lại là công tác thu dọn. Anh Lạc đế quốc lần này tụ tập binh lực của tòan quốc, lần này chiến bại cũng không còn sức tái chiến nữa, trên chiến trường đâu đâu cũng là thi thể của sĩ binh bên Anh Lạc đế quốc, khi Phong Vân Vô Kị xuất hiện thì Đại Đức Thịnh Minh hoàng đế cùng với đám cận thần và các cao thủ của giang hồ vạn phái đều tiến tới để nghênh tiếp.
Từ miệng của Thịnh Minh hoàng đế, Phong Vân Vô Kị biết được tình hinhd biến hóa kịch liệt của chiến trường: những kẻ ma hóa kia tịnh không khó đối phó, nhưng sau khi những võ giả ở cảnh giới phi thăng giết chết, thì bên trong thân thể của bọn họ không ngờ là lại chui ra khá nhiều người con người màu xanh trong suốt, bộ dạng chẳng khác gì bộ dạng nguyên bổn của những ma nhân này trước khi ma hóa, những thứ cổ quái này căn bổn không sợ bất kì loại hing công kích nào, sau khi bị những võ giả ở cảnh giới phi thăng công kích thì đột nhiên càng lúc càng cường đại, bổn lai Thịnh Minh muốn thỉnh Phong Vân Vô Kị giúp đỡ nhưng Phong Vân Vô Kị với đệ tứ thiên ma vương đả đấu lên trời xuống đất, rồi lại đánh từ dưới đất lên trên trời, lại di động với cự li không ngắn gì, sớm đã rời khỏi phạm vi của chiến trường, vì thế tình huống ở trên chiến trường trở nên rất bất lợi cho phía quân đội của Đại Đức quân. Tuy nhiên, điều khiến người ta cổ quái là không lâu sau những thứ cổ quái đó liền độ nhiên biến mất, cái cải đều nổ tung ra, khiến cho nhiều sĩ binh của Đại Đức quân nị thương.
Phong Vân Vô Kị nghe thấy thế thì không khỏi hiểu ra, chắc chắn là do sau khi bản thân tiêu diệt được đệ tứ thiên ma vương, nên những hóa thân được chế tạo ra liền mất đi sự khống chế mà lần lượt tự bạo.
Trong một tháng thời gian, Phong Vân Vô Kị ở trong hoàng cung liệu thương, một tháng sau thì Phong Vân Vô Kị xuất quan, lúc này thì quân đội của Đại Đức đế quốc dĩ nhiên là đã triệt để chiếm lĩnh được Anh Lạc đế quốc, Thịnh Minh thực hiện được nguyện vọng cả đời của mình, làm một vị quân chủ của cả thiên hạ thống nhất.
Dựa vào dang nghĩa của Kiếm Thần, Phong Vân Vô Kị triệu tập mọi võ giả trong khắp thiên hạ đến hoàng đô. Mọi người đều minh bạch, lần này -- thời gian phi thăng đến rồi.
Ở trước phế khu của hoàng cung, một đoàn quân sĩ mang theo khải giáp toàn thân xếp hàng ở trước đó, lĩnh đầu là Bưu Kị đại tướng quân của Đại Đức đế quốc – Nam Cung Tiểu Đế.
Ở trước cổng của hoàng cung, Phong Vân Vô Kị và Thịnh Minh hoàng đế đối diện với nhau.
“Thịnh Minh, có nhớ không lâu trước đây, ta đã từng hỏi qua ngài một lần, đương thời ngài đáp lại ta là không. Hôm nay, trước khi phi thăng, ta vẫn hỏi một câu như trước đây, hoàng đế với phi thăng giả, ngài chọn cái nào?” Phong Vân Vô Kị chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào Thịnh Minh mà hỏi.
Trong mắt của Thịnh Minh xuất hiẹn thần sắc phức tạp, nhìn nhìn vô số phi thăng giả ở trước hoàng cung, còn có năm mươi vạn Ngự Lâm Quân Giáp Sĩ mà y đã mệnh lệnh là hoàntoàn nghe theo sự sắp đặt của Phong Vân Vô Kị.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe Thịnh Minh thở dài một tiếng rồi mở miệng: “Sư phụ, tuy nhiên người không dạy cho con võ học, nhưng con cũng rất muốn gọi người một tiếng sư phụ. Nói thật ra thì con cũng rất là muốn theo sư phụ phi thăng, có được sinh mệnh trường cửu, ai mà không muốn? Tại sao lại không thể làm vị hoàng đế trường cửu? Nếu như những người trên thiên đường không đến thì tốt biết bao.”
Nghe đến chỗ này, Phong Vân Vô Kị thở dài mọt tiếng: “Ngài vẫn còn là ….”
“Đúng thế, so với chuyện làm môt phi thăng giả nhỏ bé, mỗi một ngày đều không ngừng tu luyện, vùng vẫy để cầu sinh tồn, chi bằng làm một hoàng đế trong trăm năm còn tốt hơn. Một kiếp nhân sinh, ngoại trừ không thể trường sinh ra, thì những thứ mà người ta hy vong có được, thì con đều có được. Ở nơi này, con là chứa tể của thiên hạ, mỗi một mệnh lệnh của con đều có thể truyền đi một cách rõ ràng, mỗi một nhu cầu của con đều được thỏa mãn. Đối với con mà nói thì về phương diện làm một nhân loại, con đã được thỏa mãn, lí nào lại cần phi thăng? Con không biết được, cả đời truy cầu của sư phụ là cái gì, nhưng có lẽ là truy cầu vũ lực càng cường đại hơn.”
Phong Vân Vô Kị nghe thế thì hồn thân run lên một cái, một cổ điện lưu phân bố khắp toàn thân. Lần đầu tiên -- Phong Vân Vô Kị dùng ánh mắt khác để đánh giá vị hoàng đế nhân gian này, tại thời khắc này, Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy, Thịnh Minh đã không còn là một vị hoàng đế nhỏ bé giữa thế tục nữa, y trong thời khắc này -- chí thiểu là đã bình đẳng với mọi người khác. Truy cầu của y -- dĩ nhiên là đã được thỏa mãn, nguyện vọng thống nhất thiên hạ của y đã trở thành hiện thực, chỉnh cả Đại Đức đế quóc từ khi khai triều cho đến nay, chỉ e là chưa có vị quân chủ nào có năng lực to lớn như y. Nhưng còn bản thân thì sao? Truy cầu của bản thân ta, nguyện vọng của bản thân ta là gì? Có đạt được thỏa mãn hay chưa?
Phong Vân Vô Kị lại suy nghĩ đến vị nữ tử Tuyết Vực kia, nghĩ đến bộ dạng chết thảm của cô ấy, nghĩ đến tên hoàng tử hênh hoang của Ma Giới, Đại Tự Tại Tán Nhân ma mộc đến mức lãnh khốc, Đao Vực tuần la sứ, cũng nghĩ tới mấy trăm vạn tộc nhân vì đổi lấy hòa bình từng ngày cho nhân loại mà bị ma tộc nhốt ở thuye lao dưới mặt đất, còn có những nhân loại dị biến chôn sâu thây mình dưới đất, cùng với hàng vạn di nguyện thấm sâu vào trong xương tủy: “Ta, dù chết cả vạn lần, cũng không hối tiếc.”
“Hận! Hận! Hận! Giết thần! Giết ma!”
“Cố thổ xa xăm của ta, lúc nào mới có thể quay về.”
“Ta -- những mối nhục mà phải phải chịu, tất sẽ ghĩ rõ trong tim, ngày sau tất báo phục.”
“Người đến sau, tộc nhân của ta, nếu như có khả năng, xin hãy mang hài cốt của ta trở về cố thổ, ta quá nhớ nhung cố thổ rồi, nhớ nhung không khid thanh tân của cố thổ, mặt đất ẩm thấp ….”
“Đáng hận ông trời, tộc nhân của ta tới khi nào mới có thể thoát khỏi khổ ngục! Ta khổ tu ma công, nếu như có ngày rời khỏi nơi này, tất sẽ huyết tẩy thần ma!”
“Hận hận hận! Tại sao tộc nhân của ta lại không thể hiểu được khổ tâm của ta! Giết giết giết! Oán oán oán!!!”
“Ta nguyện tiến nhập vào ma ngục này, thụ vạn thế khổ kiếp, chỉ nguyện tộc nhân của ta có thể hưởng được một chút bình an! Xin trời hãy bảo hộ tộc nhân của ta!”
… … ….
Một cổ nhiệt huyết phi đằng, nhiệt lệ khoanh tròng. “Khi náo nhân loại có thể ngạo khiếu mọi vị diện, khi nhuengx di hài của tộc nhân đã hiến sinh mệnh của mình cho hòa bình của nhân loại có thể quay trở về cố thổ, tới lúc đó có lẽ là ta sẽ có thể như Thịnh Minh vậy, đạm nhiên nhưng thỏa mãn.”
“Sư phụ, đi đường bảo trọng ….”
“Được rồi, trước khi rời đi, ta thuận tiện tặng thêm cho ngài một vài thứ nữa vậy.” Phong Vân Vo Kị nang tay phải lên, kéo Tịnh Minh lại ngay cạng thân thể minhg, chân lực bàng đại tiến nhập vào trong nội thể của Thịnh Minh, thay thế y dịch cân tẩy tủy.
“Ta tuy vô pháp khiến cho ngài sống vĩnh viễn, nhưng lại có thể khiến cho ngài sống lâu hơn người thường rất nhiều, trước khi chia tay, kẻ làm sư phụ như ta cũng tặng thêm cho ngài một thứ nữa, nó có thể bảo vệ cho ngài cả đời không phải sợ bị người ta thích sát, còn về chuyện có khả năng lưu truyền lại hay không thì chỉ biết trông chờ vào tạo hóa của ngài rồi.” Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói, dưới sự giúp sức của chân lực cường hãn, Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên là đã cải tạo thân thể của Thịnh Minh, khiến cho thân thể của y cường hãn chẳng khác gì beo gấu, hơn nữa còn đem một trăm năm chân lực phong ấn ở trong nội thể của y, một khi gặp phải những chuyện như thích sát thì đoàn chân khí này sẽ có khả năng bị động giúp cho y hộ thân. Còn về doàn chân khí này có còn bảo lưu lại sau khi Thiên Đường thanh tẩy hay không, thì Phong Vân Vô Kị vô pháp dự liệu, vì muốn gia tăng mấy phần thành công, Phong Vân Vô Kị lại phong ấn xung quanh chân nguyên trong đan điền của Thịnh Minh một đạo phòng ngự tinh thần.
“Bệ hạ! ….” Ở trước hoàng cung, năm mươi vạn giáp sĩ đã đạt dến cảnh giới phi thăng tay trái đặt lên ngực, đồng thời quỳ một chân xuống đất.
Cải tạo hoàn thành, Thịnh Minh hoàng đế mở mắt ra, cảm kích nhìn sang Phong Vân Vô Kị một cái, tại thời khắc này y cảm giấc dễ chịu chưa từng thấy.
“Trẫm đem các ngươi giao lại cho thái phó, sau khi phi thăng, nhất thiết đều phải nghe theo thái phó ….” Thịnh Minh hoàng đế lạnh lùng nói, những giáp sĩ này tuy đã đạt đến cảnh giới phi thăng, nhưng từ tư tưởng trung quân được dạy dỗ từ nhỏ, nên tuy lúc này bọn họ có thực lực đại tăng nhưng tư tưởng này trong lòng họ vẫn không hề di động.
Thịnh Minh hoàng đế giao một khối lệnh bài cho Phong Vân Vô Kị: “Sư phụ, con biết người nhất dịnh có thể dễ dàng dẫn theo chi quân đội này một cách dễ dàng, nhưng có cái lệnh phù này, sư phụ có lẽ là đỡ phiền phức hơn.”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Phi Thăng Chi Hậu
Chương 115: trăm vạn phi thăng giả
Dịch: anhtuanek
Nguồn: www.tangthuvien.com
Phía trước hoàng cung, trong một khoảng phạm vi rất lớn đều ngập tràn năm mươi vạn đại quân, thêm vào đó là hơn năm mươi vạn võ giả đã đến cảnh giới phi thăng của các phái trong giang hồ, ở ngoài khu vực này, quân chủ của Đại Đức đế quốc dĩ nhiên là đã cách li bách tính xung quanh ra.
Sau lần phi thăng này, thì ở cái vị diện này đều không còn có phi thăng giả nữa, cũng không còn có bất kì môn phái giang hồ nào cả. Vì thế Phong vân Vô Kị quyết định ở giữa mọi người, phi thăng tập thể, khiến chúng nhân nhìn thấy được tình cảnh vĩ đại này, có lẽ đó là một cảnh tráng quang mà cả đời một người đều khó có thể thấy được một lần. Bất quản là bọn họ nhìn thấy cái gì, tại không lâu sau, bọn họ đều sẽ quên hết.
Oanh long!
Một tiếng sấm nổ vang lên trong không trung, tiếp đó là cuồng phong nổi lên, mây đen bao phủ kháp cả thiên không, mọi phi thăng giả đều đã giải khai cấm chế công lực, toàn thân công lực cỗ đãng, tâm thần tấn nhập vào trong một cảnh giới kì diệu.
Oanh long!
Sau tiếng sấm nổ vang lên, trên trời đột nhiên ập đến một trận mưa to, những hạt mưa ồ ạt lao xuóng bên dưới, chúng nhan cỗ đãng chân khí, cách tuyệt những hạt mưa bên ngoài thân thể, nhưng hạt mưa chỉ đập vào màn chân khí hộ tráo của mọi người, tạo ra một phiến thủy hoa trắng xóa, trừ nhưng phi thăng giả ra, mọi bách tính đều bị mưa thấm ướt đẫm, nhưng không có một ai li khai. Bóng người dày đặc bao vây ở bên ngoài, từ xa nhìn lại.
Phía bên dưới mái hiên của hoàng cung, Thịnh Minh hoàng đế lẳng lặng ngẩng đầu quan vọng.
Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn lên trên thiên không, sau khi mây đen ập đến, một điểm huyết hồng lúc ẩn lúc hiện, chỉ trong chớp mắt thời gian, mãnh nhiên từ trong hướng ra ngoài, thuấn gian dã bành trướng ra độ khoảng một mẫu đất, hơn nữa là còn đang bành trướng.
Phong Vân Vô Kị lí nào lại để cho kiếp vân hoàn toàn triển khai ra, thiên kiếp của cả trăm vạn người phi thăng, nếu như để nó hoàn toàn phát huy hết sức, dù cho có là cao thủ của Thái Cổ cũng tất tử vô nghi a!
Một tiếng kêu vang dội từ trong cổ họng của Phong Vân Vô Kị phát xuất, sau đó Phong Vân Vô Kị liền bay lên trên không, hóa thành một đạo lưu quang xông thẳng lên trên thiên không, một tiếng long ngâm vang lên tứ phía, Đệ Ngũ Kiếm Đảm dĩ nhiên là đã triển khai, hóa thành một đạo trương kiếm dài ba xích, Phong Vân Vô Kị lại phát ra một tiếng kêu cao vút, trường kiếm dĩ nhiên là dã xuất thủ, kiếm khí vô thất xông thẳng lên trên trời, nghênh đón lấy cơn mưa cuồng loạn, mấy chục đạo kiếm khí dài vạn trượng lao thẳng về phía kiếp vân, phân đạo hồng sắc kiếp vân hóa thành vô số đoạn.
Kiếp vân tiếp tục hợp trở lại, Phong Vân Vô Kị lại phát xuất mấy kiếm, thông thien kiếm khí trước khi kiếp vân phat huy uy lực đã bị nghiền nát tan tành, oanh, bên trong kiếp vân đột nhiên nổ tung ra, sau đó đám kiếp vân đỏ hồng đó ngập trên bầu trời bên trên hoàng cung, sấm chớp ầm ầm, chỉnh cả mấy trăm dặm vuông đều dồn mấy ngàn đạo thiểm điện màu tím về phía Phong Vân Vô Kị, những đạo thiểm điện đó còn chưa tiếp cận nhưng Phong Vân Vô Kị cũng đã cảm nhận được khí tức hủy diệt đến khủng bố cảu kiếp vân.
Ngay khi Phong Vân Vô Kị muốn xuất thủ đánh tan đám kiếp vân này, thì đột nhiên một đạo linh quang lướt qua trong đầu, thân hình đột nhiên gia tốc, trugn nhập vào bên trong kiếp vân.
Sẹt oành!
Đạo đạo thiểm điện kích trúng thân thể của Phong Vân Vô Kị, điện xà triền nhiễu quanh thân thể, Phong Vân Vô Kị không những không chống cự, mà cứ để cho những dạo thiểm điện cường đại từ trong đám kiếp vân đánh vào trên thân thể, sau đó Phong Vân Vô Kị khoanh chân ngồi xuống ở trong đám kiếp vân, Hấp Tinh Đại Pháp toàn diện triển khai.
Đạo đạo thiểm điện còn chưa kịp chuyển hóa thành lôi kiếp dẫ hóa thành từng phiến từng phiến sương mù dũng nhập vào trong than thể Phong Vân Vô Kị thông qua bách huyệt, không ngừng chuyển hóa thành kiếm nguyên tồn nhập vào bên trong đan điền.
Ở phía bên dưới, chúng phi thăn ggiả cũng há hôc miệng mồm, nguyên lại độ kiếp cũng còn có thể thực hiẹn như thế?!!! Kiếp vân đầy trời dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ tấn tốc dũng nhập vào trong nội thê của Phong Vân Vô Kị, chưa đầy phiên khắc, kiếp vân đầy trờ đã bị Phong Vân Vô Kị hấp nhập vào bên trong nội thể, lôi điện chân lực bị y dùng để thối luyện chân khí, cổ côt chân lực cường hãn lưu chuyển khắp mọi nơi bên trong thân thể, Phong Vân Vô Kị cảm thấy cực kì sảng khoái, cổ cổ khí nóng vận chuyển toàn thân, nhưng từ tren than thể chỉ nghe thấy những tiếng nổ lách tách truyền lại, thân thể của Phong Vân Vô Kị một lần nữa bay lên cao thêm mấy thốn, trên lớp da thịt, phiến phiến vân hà lưu động, đó hoàn toàn là nang lượng của kiếp vân đã biến mất.
Phong Vân Vô Kị không ngờ rằng nang lượng kiếp vân do cả trăm vạn phi thăng giả dẫn khởi lại bàng đại đến thế, đó đúng là một nguồn nang lượng khôn gnhỏ a, sau khi hấp thu hết vào bên trong nội thể, kiếm nguyên của Phong Vân Vô Kị điên cuồng tăng cao, ẩn ước đã có thể đối kháng với ma khí trong thân thể.
“Nhân loại to gan, không ngờ ngươi lại dám làm như thế! Đó là hành vi phản lại Thái Cổ Hiệp Nghị. Chẳng lẽ Thánh Điện đã phản lại Thái Cổ Hiệp Nghị rồi hay sao?” Một tiếng quát giận dữ vang lên, Phong Vân Vô Kị đứng thẳng thân người dậy, thì phát hiện trước mặt đã nhiều thêm mười mấy sinh vật kì quái ở sau lưng có những chiếc cánh màu trắng dài mấy thước, ai ai cũng tuấn tú phi thường, trong tay nắm lấy quang kiếm, toàn thân phát tán ánh sáng nhàn nhạt.
“Các ngươi là cái gì?”
“Bọn ta là chiến đấu thiên sứ trên Thiên Đường, phụng mệnh của chủ giám thị cái vị diện này, hành vi của ngươi đã hoàn toàn phản lại Thái Cổ Hiệp Nghị ,nhiều phi thăng giả như thế thì không được cho phép.” Một vị thiên sứ nói.
“Thiên sứ?” Phong Vân Vô Kị có chút ngơ ngác, sau đó liền nhớ tới cái gì đó, mục quang liền lướt qua một đạo sát cơ, nâng tay lên phát ra một kiếm quát: “Không ngờ lại là thiên sứ, thế thì các ngươi đều phải chết.”
Đệ Ngũ Kiếm Đảm đại trướng kiếm mang, một kiếm huy xuất, kiếm khí bàng bạc liên lạp tức trảm sát mười mấy vị thiên sứ thành tro bụi, lông vũ bay đầy trời.
Bên trong màn mưa máu, mười mấy trái tim tinh oánh trong suốt chẳng khác gì thủy tinh lao ra bên ngoài, cấp tốc đào thoát hướng về phía thiên không.
Phong Vân Vô Kị nâng tay phải lên, Hấp Tinh Đại Pháp dĩ nhiên là đã xuất thủ, mười mấy vật hình trái tim liền quay trở lại như lưu tinh nàm gọn trong bàn tay của y, chỉ có một vật vùng vẫy kiệt lực, đào xuất ra được rồi loáng một cái đã biên mất.
Phong Vân Vô Kị cũng chẳng chút để ý, đem mười mấy vật hình trái tim đó trói buộc ở tại chu vi, lòng bàn tay càm lấy một vật, tử tế xem xét thì thấy vật này không ngừng khiêu động trong tay, trông chẳng khác gì có sinh mệnh vậy. Phong Vân Vô Kị nhắm mắt lại, thàn thức lướt qua, thì lại phát hiện vật này chỉ đơn thuần là do năng lượng cấu thành, độ tinh túy tinh thuần cao phi thường.
Tâm ý vừa động, mưới mấy vật đó liền bị Phong Vân Vô Kị dùng Hấp Tinh Đại Pháp nhiếp nhập vào trong thân thể, sau đó là phân giải hấp thu, trọng tân chuyển hóa thành chân nguyên.
Trên thiên không xuát hiện một phiến hà quang xán lạn, bao trụ lấy chúng phi thăng giả, một cổ phieu phiêu dục tiên cảm giác từ trong lòng chúng nhân thẳng khởi.
Oanh!
Dị biến đột nhiên phát sinh, khắp thiên địa vang vọng một tiếng nổ, sau đó là một cánh cửa to lớn độ trăm trượng do tinh quang lộng lấy tổ thành xuất hiẹn ở bên trên thiên không, tại ngay khi cánh của này xuất hiện, thì hà vân đầy trời bỗng dưng biến mất.
Bên trong cánh của to lớn do tinh quang tổ thành, một thân ảnh to lớn do quang mang xán lạn tổ thành xuất hiện ở giưax cánh cửa, quang mang cường liệt khiến người ta phải nhắm mắt lại.
“Các ngươi có tội ….” Một thanh âm uy nghiêm cất tiếng nói, cả vị diện đều bị thanh âm này làm cho chấn động, đại địa dưới đất lần lượt băng liệt, thiên không oành oanhd nổ vang lên, tựa hồ tùy thời đều có thể sụp xuống.
Vị thần bí tồn tại đó còn chưa hoàn toàn xuất hiện mà cổ uy áp đó đã khiến cả vị diện như muốn hủy diệt, dù cho là Phong Vân Vô Kị cũng cảm thấy một phiến tuyệt vọng khi cánh của ánh sáng này xuất hiện, uy năng cường đại đến thế, bản thân căn bổn không thể kháng cự được.
Đột nhiên, một đạo âm lãnh khí tức mau chóng ập đến, Phong Vân Vô Kị trong lòng có cảm giác liêng ngẩng đầu nhìn lên thiên không, một âm ảnh hình lưỡi hái to lớn lướt qua cnáh cửa đó, trong cánh của đột nhien vang lên một tiếng kêu kinh hãi, cũng không nghe rõ đó alf kêu cái gì, nhưng sau đó tấm cửa ánh sáng to lớn sung mãn uy năng đột nhiên bị cắt ra làm hai, oanh nhiên toái liệt, hóa thành cơn mưa tinh quang đầy trời.
Phiến âm ảnh to lớn hình lưỡi hái xuất hiện đột ngột, mà biến mất cũng đột ngột, phiến âm ảnh đó lướt qua cánh cửa ánh sáng đó, đốn thời phân nó ra làm hai rồi biến mất ….
Cả vị diện đang chấn liệt đột nhiên dừng lại, Phong Vân Vô Kị vẫn ngẩng đàu nhìn lên trên thiên không, hy vọng nhìn thấy được phiến âm ảnh đã phân cắt tấm cửa ánh sáng đó ra làm hai, nhưng y đã thất vọng, người đó tựa hồ như chưa từng xuất hiên qua vậy, lẳng lặng biến mất ….
Đạo đạo hà quang từ trên đầu chiếu xuống, trăm vạn đại quân bay về phía thiên không, ở phía dưới là vô số bách tính quỳ bái ….
“Thái Cổ, ta lại trở về rồi …..” Phong Vân Vô Kị nhám mắt trở lại, trong lòng lẳng lặng nghĩ, để tụ cho hấp lực đó kéo bản thân lên trên thiên không ….
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Phi Thăng Chi Hậu
Chương 116: Trọng hồi Thái Cổ
Dịch: anhtuanek
Nguồn: www.tangthuvien.com
Năm mươi vạn võ giả của gian ghồ các phái, thêm vào đó là hơn năm mươi vạn Đại Đức Ngự Lâm Quân giáp sĩ, tổng cộng lại là hơn một trăm vạn phi thăng giả xuất hiện trên mặt đất của Thái Cổ. khi cả trăm vạn đại quân này xuất hiện trên mặt đất của Thái Cổ thì vô số yêu thú xung quanh đều bị khí tức của nhân loại kích thích, những yêu thú có chút linh trí thì phát hiện những nhân loại này có số lượng tuy nhiều, nhưng thực lực lại rất thấp.
Vô số yêu thú gầm rống từ khắp bốn phương tám hướng ập đến, đạo đạo hắc khí truk từ khắp tứ phía phun thẳng lên trên trời, đến ngaycả những yêu thú ở ngoài vạn dặm cũng bị hấp dẫn bởi nơi này, chẳng khác gì bị điên ồ ạt ập đến nơi này, ở trong mắt của những yêu thú này thì đó đều là những lương thực cực tốt. Mắt thấy đại quân của yêu thú từ khắp tứ phía ập đến, chúng phi thăng giả sắc mặt đại biến, khí tức cường hãn của những yêu thú này trùng kích thẳng vào trong tâm linh của mọi người, những phi thăng giả ngạo thị cả vị diện nhưng giờ đây yếu kém chẳng khác gì những đứa trẻ.
Khi năm mươi vạn giáp sĩ liền bài liệt bố trận, chuẩn bị đối phó với những con yêu thú có thân thẻ to lớn kia tì ở trước mặt thân ảnh lóe lên, Phong Vân Vô Kị đã xuất hiện bên trên không trung.
Oanh! Những yêu thú bổn lai đang từ bốn phương tám hướng ập tới, đột nhiên như bị sự đe dọa nào đó, liền vội vàng bỏ chạy tứ tán. Bên trên thân thể của Phong Vân Vô Kị, cổ huyết tinh khí tức có được do đồ sát cả ngàn vạn đỉnh cấp hung thú khiến cho chúng yêu thú sợ hãi đến phát điên lên, bỏ chạy tứ tán.
Trong mắt của Phong Vân Vô Kị lãnh quang bắn ra tung tóe, phất cánh tay ra một cái, một con quái điểu to lớn liền đột nhiên như bị một cái gì đó chụp lấy, cực lực vùng vẫy đôi cánh, nhưng chỉ thấy Phong Vân Vô Kị dùng cổ tay ngoắc lên một cái thì con quái điểu đó liền kêu lên một cách thảm thiết, rồi lao thẳng xuống mặt đất, còn chưa kịp chạp tới mặt đất thì toàn thân từ trong ra ngoài bắt đầu tan rã, đến khi chạm vào mặt đất thì chỉ còn lại một bộ xương bọc da.
Phong Vân Vô Kị bước chân phải lên, bước qua bộ xương của yêu thú đó rồi nhìn quanh một lượt, tinh không thấy Thánh Điện tiếp dẫn sứ, sau khi tiếp dẫn sứ đã tử vong ở lần trước, Thánh Điện e là vẫn còn chưa kịp phái người khác thay thế. Bất quá, cũng không cần thiết, dù sao thì từ nay về sau ở cái vị diện này cũng không còn phi thăn gia nữa.
“Đều đi theo ta, ngự khí phi hành đi.” Quay lại nhìn chúng nhân ở sau lưng đang còn sửng sờ bởi những ngọn núi hùng vĩ, đại đia thương mang của Thái Cổ, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại nói.
Cả trăm vạn người, không có một ai lên tiếng, đang lẳng lặng đánh giá phiến đại địa này, nghe thấy thanh âm của Phong Vân Vô Kị, rốt cuộc cũng hồi thần trở lại, người người liền bay lên khỏi mặt đất mà phi hành. Những vỏ giả ở cảnh giới phi thăng có thể ngự không phi hành, nhưng lại bay không cao, hơn nưa rất là hao phí chân khí.
Cả trăm vạn người đằng không bay lên, nhưng những giáp sĩ kia lại không quen phi hành, Phong Vân Vộ Kị thấy thế liền phất ống tay áo một cái, bàng đại chân khí hiển nhiên là đã xuất thủ, nguồn chân lực có thể dễ dàng phá hủy một tóa núi lớn cao ngàn trượng của Thái Cổ muốn mang theo năm mươi vạn người cũng không phải là khó.
Một phiến đen dày đặc do trăm vạn phi thăng giả tổ thành khiến cho đại đại bị che phủ bởi một phiến âm ảnh, nhưng nơi đi qua, phi cầm tảu thú đều làn lượt tránh né, có những võ giả thuộc phái hệ tự do nhìn thấy cảnh này không khỏi há hốc miệng mồm, không dám tin tưởng vào cặp mắt của mình.
Rốt cuộc, cũng đã đên nơ đặt bản doanh của Kiếm Vực, cả trăm vạn phi thăng giả hạ xuống mảnh đất rộng rãi ở truwóc Kiếm Các, khiến cho cát bụi dưới mặt đất bay lên cuồn cuộn, mọi người bên trong Kiếm Các đều dã bị kinh động, lần lượt chạy ra ngoài, nhìn vào Phong Vân Vô Kị đang dẫn đầu, rồi lại nhìn cả đại quân phi thăng giả nhìn dày đặc ở phía sau, ai ai cũng sửng sờ chẳng khác gì con gà gỗ. Hồi lúc nào -- phi thăng đã trở nên dễ dàng đến thế?
Trì Thương tiến lên nghênh đón Phong Vân Vô Kị, nhìn trái nhìn phải thì chỉ thấy Lãnh Nhược Sương với bộ mặt trắng bệch như vừa mỏi hỏi bệnh nặng, còn có một thiếu niên thần sắc lãnh mạc, im lặng không nói cười, khôn gkhỏi nghi vấn hỏi: “Sư phụ, Mạc Li Dạ bọn họ ….”
Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, nói: “Bọn họ đều chết hết cả rồi, lần hàn động này có bất ngờ ngoài ý muốn, có ngoại lực gia nhập, ài, hiện tại an trí mon họ cho ổn thỏa cái đã, chuyện đó sau này hãy nói.” Nói xong, iền phiêu nhiên tiến nhập vào trong Kiếm Các.
Cả trăm vạn đại quân, dù cho cả bốn vực cũng dung nạp không nổi, một cái Kiếm Các -- như thế nào có thể thu hết được, nhìn vào đám hậu bối đông nghịt đó, Trì Thương không khỏi phát sầu.
Trong tầng thứ ba của Kiếm Các, Phong Vân Vô Kị ngồi lên trên mặt sàn, tuy mấy tháng rồi mới trở về đây, nhưng Trì Thương vẫn thường xuyên quyét dọn nơi này khiến cho nó rất là sạch sẽ. Hai cánh cửa đều đã đóng lại, trên tầng thứ ba cả một phiến âm ám, lũ lũ quang tuyến len lõi xạ nhập vào căn phòng, ở tại nơi này, Phong Vân Vô Kị cảm giác nội tâm một phiến an tĩnh, phi thường bình hòa. Có rất nhiều chuyện, Phong Vân Vô Kị phát giác thấy bản thân cần phải bình tâm để suy nghĩ kĩ càng lại.
Kiếm Vực chi chủ - Phong Vân Vô Kị ở sau mấy tháng mang theo cả trăm vạn đại quân trở về, sáng sớm ngày hôm sau đã nhanh chóng oanh truyền cả Thái Cổ, những người nghe thấy tin tức này đều phi đằng. Trăm vạn người! Đó là khái niệm như thế nào? Chỉnh cả toàn bộ cao thủ trên Thái Cổ lại cũng bất quá là chỉ mấy ngàn vạn người mà thôi, nhưng Phong Vân Vô Kị một lần đi đã mang về một trăm vạn phi thẳng giả, cái con số này -- đúng là khá khủng bố.
Tứ vực cũng phi đằng, bất quản là Đao Vực hay Ma Vực, Thánh Vực hay Cửu U Vu Tộc đều đã bị kinh động.
Cũng chính vào sáng sớm của ngày này, Phong Vân Vô Kị ngồi tọa thiền ở trong tầng thư ba của Kiếm Các thì cảm giác thấy một cổ khí tức đặc biệt nhưng quỷ dị đang khóa cận.
Máy trăm trượng ngoài Kiếm Các, một lão giả gầy ốm khoác lên mình một bộ hắc bào phue từ đầu xuống chân đang ngự không bay đến, trong tay mang theo một chiếc trượng dài hơn một trượng, bay đi rất nhanh, mấy trăm trượng cự li loáng một cái là tới.
“Vị tiền bối này, không biết đến đây có việc gì không.” Trì Thương nhìn thấy vị lão giả đó liêng không dám chậm trễ, cung kính hỏi.
“Ta muốn gặp vực chủ của các ngươi.”
“Trì Thương, để ông ấy tiến vào đi.” Thanh âm của Phong Vân Vô Kị từ tren lâu các truyền lại, vị lão giả không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng thương tang ngẩng đầu lên, những nếp nhăn trên thân thể tựa hồ chớp động một cái, sau đó thân hình dột nhiên biên mất truwóc mắt của Trì Thương ….
Trong tầng thứ ba của Kiếm Các, một điểm quang mang màu xanh từ trong bóng tối xuất hiện, sau đó không gian đột nhiên ba động, lão giả gầy gò đó đột nhiên xuất hiện ở trước thân thể của Phong Vân Vô Kị.
Phong Vân Vô Kị quá hãi hùng, phương thức xuất hiện của lão giả này đúng là quá quỷ dị, võ công căn bổn không thể có được. Trong lòng tuy nhien chấn kinh nhưng trên mặt của Phong Vân Vô Kị lại chẳng thể hiện chút thần sắc nào, trong lòng biết được đối phương có chuyện cần giúp đỡ, lần vừa rồi chính là thể hiện thực lực của bản thân.
“Lão phu là trưởng lão của Vu tộc – Vu Tế. Chuyến đi đến đây lần này, là có chuyện muốn nhờ Kiếm Hoàng.” Hắc bào lão nhân nói.
Đó là lần đầu tiên Phong Vân Vô Kị chân chính giao thiệp với người của Vu tộc, ở trên thân thể của vị trưởng lão này, Phong Vân Vô Kị cảm thụ thấy một cổ lực lượng hạo hàn nhưng quỷ dị, đối diện với vị Vu tộc trưởng lão này, chẳng khác đối diện với cả phiến Thái Cổ thương mang, đối diện với cổ lực lượng thương tang đó. Phong Vân Vô Kị không biết đó rốt cuộc là loại lực lượng thần bí nào mà khiến cho bản thân có cảm giác như thế, ở trong lòng, hai chữ Vu tộc luôn khoác trên mình một tầng sắc thái thần bí.
“Không biết trưởng lão rốt cuộc là muốn giúp chuyện gì? Nếu như có khả năng, tại hạ không dám chói từ.” Phong Vân Vộ Kị cũng rất lễ mạo, đứng thẳng thân người dậy, mời trưởng lão ngồi xuống.
“Thế thì ta thay mặt cho Vu tộc đa ta Kiếm Hoàng trước, do vu thuật của Vu tộc ta quá quỷ dị và hạo hàn, nếu như không phải là người có thiên tư thông dĩnh, tuyệt đối vô pháp tu tập vu thuật, nhưng Thái Cổ lại có nhân khẩu điêu linh, vì thế, nhân số của Vu tộc cho tới giờ vẫn không nhiều, lần này nghe nói Kiếm Hoàng trở về vị diện dẫn về cả trăm vạn phi thăng giả, tộc trưởng của ta thỉnh cầu Kiếm Hoàng, để cho tộc ta trong trăm vạn phi thăng giả lựa chọn mấy vị đệ tử.” Vu Tế mở miệng nói
Phong Vân Vô Kị trầm ngâm không nói, còn Vu Tế thì vẫn nhìn vào y, đợi lời phúc đáp của y.
Trong bốn vực thì Ma Vực và Đao Vực đã đối địch với Kiếm Vực, chỉ còn lại Cửu U Vu Tộc và Tuyết Vực mà thôi, tuy nhiên không biết hai vực này có thực lực như thế nào, nhưng đủ sức để sánh ngang danh với Đao Vực và Ma Vực thì thật lực cũng không phải thường, có thể kiến lập giao tình với Kiếm Vực là chuyện quá tốt, càng huống gì Kiếm Vực cũng vô pháp nuốt trôi con số lớn phi thường đó. Nghĩ đén chỗ này, Phong Vân Vô Kị sảng lãng đáp: “Xin trưởng lão cứ tự nhiên, chỉ cần bọn họ nguyện ý, Vô Kị tuyệt đối không ngăn cản.”
Vu Tế nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị mọt lát rồi nói: “Nếu thế thì Vu Tế đại biẻu cho Vu Tộc đa tạ Kiếm Hoàng, Vu tộc ta nhờ ơn Kiếm Các mà truyền thừa được một tuyến hương hỏa, ngày sau sẽ báo đáp.”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Phi Thăng Chi Hậu
Chương 117: Bằng hữu từ xa tới
Dịch: anhtuanek
Nguồn: www.tangthuvien.com
Phong Vân Vô Kị trong lòng rất là vui mừng, có lời này của Vu tộc trưởng lão, thì cả Vu tộc cũng gần như đã đứng về phía mình rồi.
“Kiếm Vực vực chủ - Kiếm Hoàng có ở đây không?” Đột nhiên một thanh âm thanh lãnh dễ nghe của một nữ tử từ thiên không truyền xuống, ẩn ước mang theo mùi vị của băng tuyết.
Phong Vân Vô Kị tức thì ngạc nhiên, thần thức phá không phát ra thì phát hiện bên trên các đám mây, có một nữ tử cực mĩ thân mặc một bộ đồ tơ lụa, bên trên có một bông hoa sen kim sắc, chân đạp mây, xung quanh là mấy đám mây lộng lẫy đang phiêu vũ, nữ tử này da trắng như tuyết, trên bộ mặt tuyệt đẹp tựa hồ như được bao bọc bởi một lớp hàn sương chi khí, chẳng vướng chút bụi trần.
“Thiếp thân là Tuyết Vực Băng Tuyết Thánh Điện - Ngạo Hàn Yên” Nữ tử này khi cảm giác thấy thần thức của Phong Vân Vô Kị lướt qua thì cũng phát hiện ra Phong Vân Vô Kị, phất khẽ ống tay áo một cái, từ trên không trung từ từ hạ xuống.
“Tiên tử, xin mời vào trong.” Phong Vân Vô Kị cũng khẽ phất tụ một cái, hai cánh cửa trên tầng thứ ba của Kiếm Các thuận đó mà mở ra. Ở bên ngoài, Băng Điện Thánh Nữ - Ngạo Hàn Yên thần sắc lãnh mạc, chân ngự hư không từ từ tiến vào. Mục quang lướt qua Vu tộc trưởng lão - Vu Tế, có hơi sửng sốt, sau đó khom mình nói: “Vãn bối tham kiến Vu Tế trưởng lão.”
Vu Tế nhẹ gật đầu nói: “Hàn Yên cô nương phải chăng là vị trăm vạn phi thăng giả của Kiếm Vực mà tới?”
Ngạo Hàn Yên gật đầu, rồi xoay mặt lại nhìn áng Phong Vân Vô Kị, nhẹ nhàng mở đôi môi nói: “Không biết Kiếm Hoàng có chịu chấp nhận hay không, nữ tử trong Tuyết Vực Băng Điện rất láit ỏi, nghe nói lần phi thăng này cũng có một vài nữ tử, Tuyết Vực chúng tôi hy vọng có thể có được sự đồng ý của Kiếm Hoàng, thu lấy những đệ tử đó làm đệ tử của Tuyết Vực Băng Điện tôi.”
Trong lần phi thăng này, nữ quyến tuy có,nhưng tịnh không nhiều, nam tử thiên tính thích hợp với việc tập võ, còn nữ tử về phương diện này thì kém hơn một chút, vì thế Thái Cổ trước giờ vẫn là nam nhiều nữ ít, nử tử rất là ít ỏi, cơ hồ như mọi nữ tử đều tập trung đến Tuyết Vực Băng Điện.
Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ trong lòng: “Trong đám phi thăng giả lần này, nữ tử không nhiều, ở Kiếm Các nam tử chiếm phần lớn, lưu lại đám nữ quyến đó cũng không thích hợp cho lắm, lúc này thuận tiện giúp đỡ người ta một chuyện, đưa sang cho Tuyết Vực Băng Điện.”
Nghĩ đến chỗ này liền nói thẳng: “Trong trăm vạn phi thăng giả lần này, tuy đại đa số đều có thể tính là môn hạ của ta,nhưng khi đến Thái Cổ rồi thì bọn họ cũng có thể chân chính tính là Thái Cổ nhân loại rồi. Còn về chuyện lựa chọn bọn họ, thì cũng như đã nói với Vu Tế trưởng lão vậy, chỉ cần tiên tử có khả năng thuyết phục bọn họ, ta tự nhiên không ngăn cản.”
Trong mắt Ngạo Hàn Yên tấn tốc loé lên một thần sắc ngạc nhiên, nghe thế thì ôm quyền nói: “Thiếp thân bổn lai còn nghĩ là Kiếm Hoàng sẽ chối từ một phen, không ngờ rằng là thiếp thân đã qua lo xa rồi. Nếu thế thì thiếp thân đại diện Tuyết Vực đa tạ Kiếm Hoàng.”
“Không cần … lại có khách nhân đến nữa rồi!” Bên tai Phong Vân Vô Kị lướt qua một tiếng phá không vang lên, mũi chân điểm nhẹ một cái, lao ra khỏi Kiếm Các. Đạo thân ảnh ở phía xa loáng một cái đã tới, rồi do cực động chuyển sang cực tĩnh, nhất thân y bào chẳng chút động đậy, nhìn thấy vị nam tử đột nhiên xuất hiện trước mắt, Vu Tế cùng Ngạo Hàn Yên đang lướt theo sau đột nhiên giật mình, mở miệng nói: “Thị giả đại nhân.”
Vị nam tử kia chính là tả thị đại nhân mà Phong Vân Vô Kị đã từng gặp qua khi ở tại Thánh Điện, cao tầng trong Thánh Điện rất ít khi xuất hiện, hơn nữa hữu thị lại là người có địa vị cao nhất trong Thánh Điện mà Phong Vân Vô Kị có khả năng gặp qua, đương nhiên chuẩn xác mà nói thì tả hữu thị giả chỉ có thể tínhlà người quản lí võ học trong thánh điện và người phụ trách đăng kí cho những tân phi thăng giả, còn chưa thể được tính trong cao tầng của Thánh Điện.
Ngạo Hàn Yên và Vu Tế khi thấy tả thị đều hơi khom mình xuống, tại Thái Cổ, địa vị của Thánh Điện chẳng khác gì thần thánh.
“Ha ha, trăm vạn phi thăng giả, Thánh Điện còn chưa kịp tới thăm hỏi, mà Tuyết Vực và Vu tộc đã đến trước rồi.” Tả thị chắp hai tay ở sau lưng, mĩm cười nói.
Vu Tế và Ngạo Hàn Yến đều xuất hiện thần sắc kinh hoảng, điều này khiến cho Phong Vân Vô Kị không khỏi có chút hiếu kì, nhìn qua phản ứng của hai người thì có thể thấy được địa vị của Thánh Điện ở Thái Cổ chỉ sợ là vượt xa tưởng tượng của bản thân, chỉ là -- Thánh Điện rất ít khi can thiệp vào chuyện của tứ vực.”
“Hàn Yên không dám!”
“Vu Tế không dám!”
Hai người liên tục ôm quyền khom người, thần tình đúng là khủng hoảng một cách chân chính, tả thị mĩm cười nói: “Hai vị bất tất cho đó là thật, trăm vạn phi thăng giả, đối với Thánh Điện cũng đúng là một vấn đề lớn,từ trươc giờ chưa từng có tình huống nhiều phi thăng giả đến thế.”
Xoay đầu qua, rồi lại nói với Phong Vân Vô Kị nói: “Chỉ mấy trăm ngắn ngủi mà ngươi đã đột phá đến Kiếm Hoàng Chi Cảnh, phần thiên phú này đến ngay cả ta cũng không thấy có mấy người … tân phi thăng giả, bổn lai trước tiên cần phải đến Thánh Điện để đăng khí danh tính, sau đó sẽ do Thánh Điện phụ trách giáo thụ võ học và ba năm thjời gian bảo hộ, ngươi tự tiện dẫn bọn họ quay về đây, Thánh Điện bổn lai không cho phép nhưng lần này công lao của ngươi cũng không nhỏ, trăm vạn phi thăng giả, đó căn bổn đối với yêu ma và Thiên Đường là chuyện tuyệt đối không cho phép xuất hiện, Thái Cổ Hiệp Nghị có quy định, mọi nhân loại trong Thái Cổ không được phép tự tiện đem võ học của bản thân truyền thụ đến bất kì vị diện nào. Nhưng lại không có quy định, người bổn lai ở trong vị diện đó không được phép tự thân võ học của mình truyền đến vị diện của mình. Như thế mới có thể lợi dụng cơ hội lần này, nhưng nhân vì người trong vị diện đó lại không hiểu rõ chân tướng, cùng với nhân tâm lại tham lam và tự tư, một vài những võ học kì tài có thiên tư phi phàm chỉ đem võ học của bản thân mình truyền cho những người thân cận mà thôi. Vì thế nên mấy ức niên trở lại đây, mỗi một vị diện cách một đoạn thời gian đều chỉ có vài người phi thăng mà thôi.”
Nói đến chỗ này, tả thị không khỏi ngẩng mặt lên trên trời mà thở dài một hơi, Ngạo Hàn Yên và Vu Tế chỉ lẳng lặng không nói. Phong Vân Vô Kị nghe thấy thế thì cũng đã lí giải được một nghi hoặc -- tại sao Thái Cổ nhân loại lại ít đến vậy, mặc dù bọn họ đều có khả năng thuấn gian mang theo trăm vạn người tiến tới Thái Cổ.
“Tình huống của ta rất là đặc thù, không nằm trong Thái Cổ Hiệp Nghị?”
“Không sai!” Tả thị tán thưởng nhìn sang Phong Vân Vô Kị một cái, rồi nói tiếp: “Thời gia ngươi ở tại Thái Cổ ngắn phi thường, chỉ mấy trăm thời gian, căn bổn không được tính là gì, ngươi có thể được tính là Thái Cổ nhân loại nhưng cũng có thể nói là người trong vị diện đó,càng tuyệt diệu hơn là -- bộ võ học mà ngươi sáng tạo ra, trải qua hàng loạt nguyên nhân lại được người trong vị diện truyền bá ra khắp vị diện, căn bổn không liên quan gì đến Thánh Điện. Vì thế mới khiến Thiên Đường không có lời nào có thể nói. Nhưng số lượng phi thăng giả càng lúc càng nhiều lại khiến cho Thiên Đường nhẫn nại không được nữa, liền ra tay can thiệp … thực lực -- mới có thể quyết định mọi chuyện.”
Tả thị nói xong liền thở dài một hơi,trong ngôn ngữ không giấu được sự thổn thức.
Phong Vân Vô Kị trầm ngâm không nói, đối với hai chữ thực lực, y có nhận thức thâm khắc vượt xa những người khác.
“Đó là lí do tại sao lại phái ta trở về vị diện hay sao?”
“Đúng thế, không có bất kìnhân tuyển nào càng thích hợp hơn ngươi, mọi người trong Thánh Điện, bao quát cả mọi người trong Thái Cổ đều không thể chen tay vào trong chuyện này. Như thế lại càng phải tạo ra mọt cuộc tranh nghị càng lớn hơn.” Tả thị đáp.
Dưng lại một lúc rồi nói: “Lần này, có thể nóilà ngươi đã có một cống hiến to lớn cho cả nhân loại,ngươi có thể đề nghị một yêu cầu, bất quản là yêu cầu gì, Thánh Điện đều sẽ tận lực đáp ứng … đừng nên dễ dàng mở miệng, đợi khi suy nghĩ kĩ càng rồi hãy nói.”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Phi Thăng Chi Hậu
Chương 118: Thương mang vu thuật
Dịch: anhtuanek
Nguồn: www.tangthuvien.com
“Kiếm Các của ta hoàn toàn không có khả năng tiếp thụ nhiều phi thăng giả đến vậy.” Phong Vân Vô Kị chắp tay ra sau lưng, nói: “Năm mươi vạn giáp sĩ là do hoàng đế bệ hạ của Đại Đức đế quốc tặng cho ta, bọn họ không thể đi tới Thánh Điện, hơn nữa đối với bọn họ, ta có những an bài riêng, còn về năm mươi vạn người còn lại, Tuyết Vực và Vu tộc có thể lựa chọn một vài phần, trong đó một vài phần có quan hệ với ta càn phải gia nhạp vào trong Kiếm Các, còn về những người khác, tả thị đại nhân có thể dẫn về Thánh Điện, để bọn họ tự do chọn lựa những võ học mà bản thân mình thích. Thái Cổ khác với vị diện, ở nơi này, võ học của vị diện căn bổn không đủ để xem, còn về thời hạn ba năm, ta hy vọng Thánh Điện có thể khảo lự việc kéo dài thêm một chút, dù sao thì thời hạn ba năm muốn đề thăng thật lực cũng là hữu hạn.”
“Về chuyện ba năm, Thánh Điện đã có sự khảo lự của Thánh Điện, đạo lí trong đó chỉ là không tiện nói rõ ra mà thôi. Bất quá, trước mắt Thánh Điện đang chuẩn bị chiêu thêm một vài nhân thủ để bảo vệ Thánh Điện, vì thế, hay có lẽ là trong số những người đó sẽ có một vài người được chọn làm thị vệ của Thánh Điện, sau ba năm trôi qua, bọn họ đều có thể có những chọn lựa cho riêng mình, trong thời gian này Thánh Điện sẽ bảo chứng sự an toàn cho bọn họ, bất quá ….” Tả thị cổ quái nhìn sang Phong Vân Vô Kị nói: “Những yêu thú cường đại trong Thái Cổ có mười con thì bị ngươi đồ sát hết tám con, số còn lại cũng không thể tạo ra nhiều thương hại.”
Ngạo Hàn Yên nghe thế khôn gkhỏi liếc sang Phong Vân Vô Kị một cái, trên khuôn mặt không thể nhìn ra bất kì biểu tình nào, còn Vu Tế thì thần sắc thủy chung vẫn chẳng hề biến đổi.
“Hai vị, xin cứ tự nhiên, chuyện trăm vạn đại quân phi thăng giả, cần phải mau chóng giải quyết.” Phong Vân Vô Kị nói.
“Tả thị đại nhân, Vu Tế thất lễ rồi.” Vu Tế chuyển thân qua, đi về phía trước mấy bước, bên trong chiếc áo bào đen rộng thùng thìnhđưa ra hai cánh tay gầy gò đen đúa hoa động trong không trung.
Một cổ thanh âm phảng phật như từ trong hồng hoang thương mang từ trong miệng Vu Tế trưởng lão phát xuất, mỗi một khi một tiếng vang lên, chúng nhân đều cảm giác thấy thiên địa chấn động một phần, từ trong bàn tay của ông ta dật xuất ra một loạt hoa văn màu xanh lục, hóa thành một dạo lưu quang biến mất vào trong hư không.
Trong cổ tay của Vu Tế trưởng lão thoát xuất những hoa văn màu xanh lục nho nhỏ cấp tốc tiến nhập vào bên trong lòng bàn tay của ông ta, sau đó liền bat ra kháp tứ phía một cách không có quy tắc, hoa văn màu xanh lục dật xuất càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, trong lúc đó Phong Vân Vô Kị đột nhiên cảm giác thấy một cổ lực lượng bao trùm cả vùng hồng hoang vũ trụ ở Kiếm Các, cổ lực lượng này vừa hạo hàn lại thương lão, khiến cho người khác khó có thể hiện xuất ý niệm đối địch.
Khắp thiên địa không biết từ lúc nào đã trở nên hôn ám, thiên không lúc sáng lúc tối, nhưng trong phạm vi ngàn dặm quanh Kiếm Các, thiên không vẫn cứ như cũ. Mọi phi thăng giả đều ngẩng đầu lên quan sát cảnh tượng trông chẳng khác gì ngày tàn của thế giới ập đến, trong lòng tràn ngập nghi hoặc lẫn khủng hoảng.
Vu Tế trưỡng lão lầm bầm một loạt thanh âm dai dẳng và cổ quái, sau đó thiên địa đột nhiên biên thành màu xanh, đột nhiên loáng một cái, cả trăm vạn phi thăng giả đột nhiên chẳng khác gì bị hút hết toàn bộ lực lượng, chỉ còn lại mười vị kiếm khách đang ngơ ngác đứng ở trong quần người. Ở lớp da trên tay của bọn họ xuất hiện đạo đạo hoa văn màu xang lục đang cấp tốc di chuyển, trông chẳng khác gì vật sống vật.
Phong Vân Vô Kị có chút hiểu được, mười gã kiếm sĩ này có lẽ có thể chất thích hợp để tu luyện vu thuật. Cả trăm vạn phi thăng giả cũng chỉ có mười người mơi có thể trở thành đệ tử của Vu tộc, cái tỉ lệ này khiến cho Phong Vân Vô Kị không khỏi cảm thấy chấn kinh: Điều kiện tu tập vu thuật lại hà khắc đến thế sao?
Ngoại diện của Vu Tế trong chẳng khác gì một lão già binhg thường chẳng hề biết võ công, ngoại trừ có hình tượng quái quái dị ra. Nhưng khi ông ta triển xuất hạo hàn lực lượng lại khiến cho Phong Vân Vô Kị chán kinh mãi không thôi, Vu rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại có thể khiến cho người ta cảm giác thấy thương lương lẫn thương mang như thế.
Vu Tế đứng ở trên hư không cả một lúc lâu, vẫn đứng yên bất động, chúng nhân cũng không quấy rầy ông ta, sau một lát nữa trôi qua, Vu Tế xoay người lại rồi hơn khom mình xuống, trong thanh âm không thể giấu nổi sự vui mừng nói: “Vu Tế đa ta Kiếm Hoàng, Vu tộc ta có thể thu được mười vị đệ tử này thật tại quả là đáng mừng.” Trong quần người, mười vị phi thăng giả đó mau chóng bay đến bên cạnh Vu Tế.
“Trưởng lão … đã hỏi qua ý của bọn họ rồi?”
Vu Tế gật gật đầu nói: “Đúng thế, vừa rồi lão phu đã thông qua linh hồn để liên hệ với bọn họ rồi, cũng đã hỏi qua bọn họ rồi, bọn họ đều nguyện ý đi theo ta tu tập Vu thuật.”
Phong Vân Vô Kị có hơi sững sờ, lực lượng của Vu thuật quỷ dị vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
“Tả thị đại nhân, Hàn Yên cô nương, Kiếm Hoàng, Vu Tế cáo từ trước.”
Ba người gật đầu, sau đó Vu Tế phi thân bay đi, dẫn theo mười đệ tử rời khỏi Kiếm Các ….
“Vu Tế trưởng lão cũng đã lựa chọn được những đệ tử mãn ý rồi, thiếp thân cũng cần phải xử lí xong chuyện mà điện chỉ đã giao cho … tả thị đại nhân, xin hãy thứ tội.” Ngạo Hàn Yên lãnh băng băng nói, Phong Vân Vô Kị nhìn ra loại thần tình lẫn nguewx khí này hoand toàn là do thiên tính, chứ khôn gphải phát xuất từ cái già là lãnh mạc hay khing thường.
Tả thị gật đầu, Ngạo Hàn Yên liền đạp bước hư không, chầm chậm hướng về những nữ phi thăng giả mà bay tới, thần thái piêu lãng tựa tiên, khiến người ta sững sờ, thắt lưng của Ngạo Hàn Yên phất phơ trong gió, chân đạp lên mây chẳng khác gì tiên tử trên trời, cùng với những nữ phi thăng đang cùng nhau nói chuyện ….
Phong Vân Vô Kị thu hồi mục quang, nhìn sang tả thị nói: “Tả thị đại nhân, mời vào bên trong, tại hạ còn một chuyện muốn thỉnh giáo.”
“À?” Tả thị có hơi ngạc nhiên nói.
Hai người bay vào trong tâng thứ ba của Kiếm Các, khoanh chân ngồi xuống dưới mặt sàn, Phong Vân Vô Kị trầm ngâm phiến khắc rồi nói: “Tai khi bọn ta phi thăng, Thánh Điện có phái người tương trợ?”
Tả thị có hơi kinh hãi: “Lúc phi thăng, trừ phi là có cường địch xuất hiện?”
Phong Vân Vô Kị nhìn chằm chằm vào tả thị một lát, tựa hò như để xác định thần tình này không phải là hư ngụy, sau đó liền đem đầu đuôi sự việc nói lại một lần cho tả thị nghe, kể lại xong thì lại hỏi: “Dựa vào địa vị của Thánh Điện, chẳng lẽ cũng không có bí pháp tra thám hư thật của vị diện?”
“Không phải là không có, mà là từ sau khi ngươi tiến nhập vào trong vị diện, thì cả vị diện đều bị một cổ cường đại lực lượng quấy nhiễu, Thánh Điện tuy có phương phá phá trừ sự quấy nhiẽu này nhưng lại không thể thực hiện. Còn về cổ lực lượng này thì không cần ta phải nói, ngươid cũng có thể đoán ra xuất xứ của chúng. Ức niên hòa bình của nhân loại có được không dễ dàng gì, Thánh Điện không thể không nghĩ cho đại cuộc. Trước khi có đủ thực lực để đối kháng với thần ma, thì tận lượng tránh gây ma sát với với bọn họ, đó chính là lập trường nhất quán của Thánh Điện.”
Phong Vân Vô Kị thê lương thở dài: “Thực lực a, mọi chuyện đều vẫn liên quan đến vấn đề thực lực … còn vị cường giả có thể dung một liềm mà có thể kích sát tên thiên sứ cường đại trên Thiên Đường, Tả thị có biết là ai không? Tộc ta có được nhân vật cường hãn như thế, thật là may mắn!”
Tả thị sắc mặt nghiêm túc nói: “Nếu như án theo ngươi nói thì một cái thiên sứ chi tâm tất đã trở về Thiên Đường hồi báo, nên đã kinh động tọa thiên sứ. Có thể khiến cho vị diện chấn động, cũng chỉ có tọa thiên sứ trở lên mới có năng lực này, còn nhân vật có thể thuấn gian miểu sát tọa thiên sứ, tộc của ta đếm đi đếm lại cũng chỉ có mấy vị, hơn nữa khi thiên không lướt qua một phiến âm ảnh hình lưỡi liềm, thì có thể dễ dàng tra xuất được thân phận … thật không ngờ, ngay cả vị đó cũng bị kinh động, vì ngươi mà tự thân xuất thủ kích sát tọa thiên sứ.”
Nhìn thấy Phong Vân Vô Kị sắc mặt mê hoặc, tả thị có ý đề tỉnh: “Thuận tiện nói một câu, vực chủ của bốn vực đều có thể đi đến Thánh Vực, thật lực đủ để đối phó với những nhân vật từ cấp tọa thiên sứ trở lên, nhưng phàm nói đến chuyện thuấn gian miểu sát, thì còn lâu mới đủ.”
“Chí tôn ….” Phong Vân Vô Kị mở miệng kinh hô lên một tiếng, có thể phù hợp với điều kiện của tả thị, chỉ có thể là những vị thần long thấy đầu không thấy đuôi – tứ đại chí tôn, một cổ nhiệt huyết xông thẳng vào trong ngực, Phong Vân Vô Kị làm sao cũng không thể ngờ tới, người xuất thủ không ngờ lại là người trong tim của nhân loại chẳng khác gì thần thánh – chí tôn.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Páo cáo: Hàng dự trữ sắp hết !!!!