TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 15 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 5131415161725 ... CuốiCuối
Kết quả 71 đến 75 của 167

Chủ đề: Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà - Ôn Thuỵ An (hoàn thành)

  1. #71
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 7: Cửa ải là để xông qua

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Cửa ải là gì?

    Có người cho rằng cửa ải là khảo nghiệm.

    Cũng có người cảm thấy cửa ải là giới hạn.

    Cửa ải cũng là bậc thang, hơn nữa bất kể sau khi qua cửa là đi lên hay đi xuống.

    Nhưng với Vô Tình thì cửa ải dường như chỉ có một chữ, “xông”.

    Cửa ải là để xông qua.

    Lúc này chàng đang xông cửa.

    Hai chân chàng không thể chạm đất, nhưng chàng vừa đề khí đã bay lướt về phía trước, giống như một mũi tên bắn ra từ chiếc nỏ nặng ba trăm cân trong tay lực sĩ khổng lồ.

    Trước mặt chàng là Nhiếp Thanh.

    Vô Tình vừa động, Nhiếp Thanh cũng bị buộc phải phản ứng.

    Hắn cũng lập tức hành động.

    Nhiếp Thanh không thể lui được, đành phải phi thân qua cầu.

    Một khi đã lên cầu, giống như đã vào lồng thú, không còn đường lui nữa.

    Hơn nữa chỉ có một con đường, cầu độc mộc.

    Hắn không thể cản đường Vô Tình, đành phải lướt về phía trước.

    Vô Tình nhanh bao nhiêu, hắn chỉ có thể càng nhanh hơn.

    Ít nhất phải nhanh như nhau, mới không bị Vô Tình đụng xuống sườn núi.

    Hắn chỉ có cách lướt về phía trước, thẳng tiến không lùi.

    Vô Tình hóa thành một bóng trắng bay thẳng tới.

    Nhiếp Thanh lướt nhanh về trước, Vô Tình đuổi theo phía sau cũng nhanh không kém.

    Vô Tình vừa động, Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi cũng đồng thời hành động.

    Bạch Khả Nhi đi trước, Trần Nhật Nguyệt theo sau.

    Bọn họ một trước một sau vác xe lăn, giống như liều mạng lướt thẳng lên trước, nhưng lại di chuyển một cách sóng yên biển lặng, phối hợp ăn ý.

    Bọn họ đuổi sát phía sau Vô Tình.

    Trong thoáng chốc, Nhiếp Thanh, Vô Tình, Bạch Khả Nhi, Trần Nhật Nguyệt đều đã rời đi.

    Chỉ còn lại Tập Mai Hồng.

    Tròng mắt của nàng đảo một vòng, cắn cắn môi dưới, giậm chân một cái, cũng bay lướt đi.

    Mọi người đều đi rồi, nàng sao có thể ở lại một mình?

    Người người đều xông qua cửa, há chỉ có nàng giẫm chân tại chỗ!

    Cho nên Nhiếp Thanh đi trước, Vô Tình cả người như một con dao sắc cách phía sau nửa bước, kế tiếp là Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt một trước một sau khiêng xe lăn chạy đi, Tập Mai Hồng là người đoạn hậu.

    Đây đúng là một đội hình kỳ dị, cũng là một tổ hợp kỳ lạ.

    Nhiếp Thanh hít sâu một hơi, đã phóng qua bờ đối diện.

    Vách núi bên kia trống rỗng không một bóng người.

    Chân vừa chạm đất, hắn lập tức quay đầu, hai tay đột nhiên nửa cong nửa duỗi, giống như muốn đón lấy Vô Tình đang theo sát phía sau.

    Có lẽ hắn biết hai chân Vô Tình không thể duỗi thẳng, chỉ sợ Vô Tình không thu thế được, muốn kịp thời đón lấy đối phương trong thế ngàn cân treo sợi tóc này.

    Nhưng hắn tính sai rồi.

    Vô Tình vừa qua cầu, một hơi chân khí trước đó vẫn còn, nhưng cả người lại bỗng nhiên hạ xuống.

    Đáp xuống đất trước khi Nhiếp Thanh kịp đón lấy chàng.

    Chàng rơi xuống một cách nặng nề.

    Sắc mặt của chàng vốn đã rất trắng, lúc này càng trắng xanh, nhợt nhạt, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng như nước thu của chàng vẫn nhìn về phía trước, nhìn Nhiếp Thanh, nhìn không chớp mắt.

    Hai vai chàng co giật, ngực phập phồng, hiển nhiên đang thở dốc, gần như không đổi hơi được.

    Người tiếp theo đến nơi là Bạch Khả Nhi.

    Sau đó là Trần Nhật Nguyệt.

    Bọn họ vừa đến, liền cắp tay cắp chân hợp sức đỡ công tử của bọn họ lên xe lăn.

    Vô Tình ngồi lên xe lăn, lúc này mới thở ra một hơi thật dài.

    Nhưng mọi người vẫn chưa thể yên tâm.

    Bởi vì còn không thấy một người.

    Tập Mai Hồng.

    Nàng vẫn ở trong sương mù dày đặc biến hóa liên tục, không hiện bóng dáng.

    Sương mù đậm đặc, bóng sương biến hóa liên miên.

    Chỉ có Tập Mai Hồng chưa ra khỏi sương mù.

    Lúc nàng qua cầu đã xảy ra chuyện gì?

    Nàng đã gặp phải tập kích trong sương mù dày đặc?

    Bạch Khả Nhi cắn răng nói:
    - Ta quay lại xem thử!

    Con người hắn rất đen, mắt rất lớn.

    Lúc nói câu này, trên trán rũ xuống mấy chòm tóc, có vẻ rất kiên quyết.

    Trần Nhật Nguyệt nói:
    - Ta đi!

    Bạch Khả Nhi nói:
    - Ngươi chiếu cố công tử, ta đi!

    Trần Nhật Nguyệt nói:
    - Ngươi cũng có thể chiếu cố công tử, hơn nữa chỗ ta đứng hiện giờ cũng gần đường lui hơn ngươi.

    Bạch Khả Nhi kiên trì:
    - Đương nhiên là ta đi, ngươi còn có nhiệm vụ quan trọng trên người...

    Chợt nghe Vô Tình nói:
    - Đừng tranh giành nữa!

    Bạch Khả Nhi, Trần Nhật Nguyệt đều yên tĩnh lại. Vô Tình nói:
    - Không ai cần quay lại cả.

    Bọn họ cũng không hỏi tại sao.

    Bởi vì đều nhìn thấy lý do.

    Tập Mai Hồng đã từ trong sương mù dày đặc đi ra.

    Nàng đi có phần tập tễnh, có vẻ lảo đảo.

    Nàng vốn rất gầy gò, rất yểu điệu, lúc đi lại phong thái vô cùng lả lướt, nhất là lúc gặp phải gió lớn, mỗi khi nàng đi một bước đều đung đưa chiếc eo, cũng rung động những suy nghĩ viễn vông của người đứng xem.

    Nhưng hiện giờ nàng lại đi đứng có phần gian khổ.

    Còn xoa đầu, giống như rất đau.

    Hơn nữa còn có vẻ choáng váng.

    Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt vội đi qua đỡ nàng.

    Tập Mai Hồng cũng lập tức cảnh giác.

    Nàng cự tuyệt bọn họ nâng đỡ, chỉ nói:
    - Đầu của ta hơi choáng... vừa vào trong sương mù thì gần như ngất xỉu, may mắn không té xuống... ta thấy sương mù này có điểm kỳ quái.

    Mọi người đều đồng ý, sương mù kỳ quái, nhưng bọn họ đều không cảm thấy khó chịu, cũng không nhìn thấy bộ xương mỹ nhân trong lời đồn.

    Tập Mai Hồng vẫn hơi lảo đảo.

    Nhưng dù sao cũng đã xông qua cửa ải cầu độc mộc này.

    Mọi người lại nhìn lên trên, Mãnh Quỷ miếu nằm ở nơi đó.

    Có thể đi rồi!

    Mọi người đều mang theo chiến chí coi thường cái chết, đang muốn lên đường. Bạch Khả Nhi quay đầu muốn gọi Tập Mai Hồng vẫn có vẻ thần trí mơ màng một tiếng, đột nhiên một mùi hôi ập đến. Sau lưng Tập Mai Hồng, cũng chính là trên cầu độc mộc, giữa sương mù dày đặc tụ tán, đột nhiên một trận mây mù thổi mạnh, trong sương mù xuất hiện một thứ.

    Thấp thoáng.

    Hắn mở to mắt, há to miệng, nhưng lại không thốt ra tiếng được.

    Trần Nhật Nguyệt phát hiện dáng vẻ kinh hãi của đồng bạn, lập tức quay đầu nhìn lại.

    Trong sương mù dày đặc, vật thể kia cuối cùng lộ ra bộ dáng... gương mặt thối rữa, ánh mắt đờ đẫn, lộ ra răng nhanh, nhảy nhảy nhót nhót, xuyên qua sương mù, đến gần sau lưng Tập Mai Hồng.

    Đó không phải người, mà là cương thi.

    Một thi thể sống.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,linh123,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,Đơn bước,
  3. #72
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 8: Bươm bướm hoa

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Quỷ!

    Trần Nhật Nguyệt kêu lớn một tiếng.

    Ngoại trừ kêu một tiếng này, hắn nhất thời cũng không biết phản ứng thế nào.

    Nhưng hắn kêu một tiếng như vậy, Nhiếp Thanh và Vô Tình một trước một sau lập tức quay đầu.

    Đó thật sự là quỷ!

    Không, đó là cương thi!

    Gương mặt, ngũ quan của nó tan ra giống như đèn cầy nóng chảy, mục nát, chảy nước, nhỏ máu.

    Mũi của nó chỉ còn lại hai cái lỗ lớn, trong mắt là hai cái hốc lớn, trên người mặc quan phục, giống như một con lừa bị nướng chín tám phần, đứng lên như người, lại nhảy lên như châu chấu, đầu gối không cong, đáp xuống không tiếng động.

    Nếu là bình thường, có lẽ Tập Mai Hồng đã lập tức cảnh giác.

    Nhưng hiện giờ nàng có vẻ đầu óc choáng váng, đang ôm một bên trán. Thi thể sống này đột nhiên xuất hiện, mười móng tay vừa dài vừa đen nhanh chóng móc vào gáy Tập Mai Hồng.

    Nhanh, hơn nữa không tiếng động.

    Vô Tình và Nhiếp Thanh cách khá xa, hơn nữa phát hiện quá trễ, đã không kịp ra tay.

    Thi thể sống đột nhiên xuất hiện, không lường trước được.

    Xuất thủ độc, hơn nữa còn tuyệt.

    Trông thấy Tập Mai Hồng sắp gặp họa, lúc này nàng đang dùng cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo ngửi ngửi, nói:
    - Sao lại hôi như vậy? Đây là mùi gì?

    Nàng vẫn không biết tập kích đang đến sau lưng.

    Ngay lúc này, có thể vì gió mạnh ập đến, vài con bướm hoa vàng trên đầu nàng đột nhiên rung động bay tứ tán.

    Trong đó có ba con bướm nhỏ lại bay tới trên mặt thi thể sống kia.

    Thi thể sống kia kêu lên một tiếng quái dị, thảm thiết như sói gào.

    Nó dường như rất e ngại bươm bướm, thậm chí là sợ hãi.

    Nó lập tức dùng tay che mặt, còn lui lại một bước.

    Vừa lui, lại trở về một đoạn cầu độc mộc cuối cùng.

    Nó trì hoãn một chút như vậy, Bạch Khả Nhi đã khôi phục thần trí nhờ tiếng kêu của Trần Nhật Nguyệt.

    Hắn ở gần Tập Mai Hồng nhất.

    Hắn hét lớn một tiếng, phi thân lên.

    Ánh sáng trắng lóe lên, một đao chém xuống.

    Hét lớn là vì hắn muốn hét ra sự can đảm của mình.

    Phi thân là cần thiết để gia tăng tốc độ và lực đạo.

    Ánh sáng trắng đến từ đao của hắn.

    Một đao này của hắn gọi là “Chặt”.

    Đao pháp của hắn rất đơn giản, được cao nhân truyền thụ, đại khái có các thức “Bổ”, “Chặt”, “Chém”, “Che”, “Đỡ”, “Đè”, “Gọt”, “Vòng”, “Quét”, “Phá”, “Sát”.

    Cách thức thật sự hữu dụng đều rất đơn giản.

    Cho dù vốn phức tạp, đến lúc sử dụng trong chiến đấu, cũng có thể dùng đơn giản chế ngự phức tạp.

    Một đao này rất nhanh, Bạch Khả Nhi cũng phản ứng rất nhanh.

    Hắn sợ, nhưng hắn vẫn xuất đao.

    Đã xuất đao, chính là đao nhanh.

    Bởi vì hắn là “Nhất Đao Đồng”.

    Hắn không giống Tam Kiếm Đồng, hắn từng học thầy khác.

    Sư phụ ban đầu của hắn là “Thái Tể” Bạch Bá Thiên của Cảm Tình Dụng Sự bang.

    Bạch Bá Thiên nguyên danh chỉ có một chữ đầu, chữ “Thiên” là do giang hồ hào kiệt nhất trí cho rằng y gánh vác được chữ này, mới cung cung kính kính “thêm vào”.

    Người có thể gánh vác được chữ này quyết không nhiều.

    “Khiếu Thiên Vương” Tra Khiếu Thiên là một.

    Bạch Bá Thiên cũng là một trong số đó.

    Y nhận lấy danh xưng này, bởi vì y có địa vị đủ cao, danh tiếng đủ lớn, bá khí đủ mạnh, hơn nữa cũng vì đao của y.

    “Bá đao”.

    Đao pháp của y rất bá, bá khí đầy đủ.

    Bạch Khả Nhi học đao pháp của y, một loại đao pháp bá đạo.

    Bởi vì hắn sợ, cho nên đao pháp càng bá.

    Mọi người đều giật mình, đang kinh ngạc, đao của Bạch Khả Nhi đã chặt đến.

    Một đao chặt xuống đầu.

    Hắn nhanh đến mức ngay cả Nhiếp Thanh cũng kinh ngạc.

    Lúc Tập Mai Hồng nhìn thấy ánh đao, mũi đao đã đến trên đầu cương thi thần sắc đờ đẫn kia.

    Thần sắc của cương thi kia vẫn ngơ ngẩn.

    Dáng vẻ của nó giống như người chết... đã chết nhiều ngày lại bị đào ra.

    Thần sắc của nó đình trệ, nhưng vươn tay lại không hề đình trệ.

    Không đình, càng không trệ.

    Giống như một người đột nhiên bị một con muỗi núi chích một cái, lập tức phản ứng, đưa tay đập một cái, lại đập trúng một đao kia của Bạch Khả Nhi.

    Đao thế của Bạch Khả Nhi rất nhanh, nhưng vẫn bị cương thi kia đập trúng.

    Cương thi kia dùng mu bàn tay đập ra.

    Bạch Khả Nhi chỉ cảm thấy cánh tay chấn động, eo bàn tay rung lên, đao trong tay gần như bị đập bay ra ngoài.

    Đao của Bạch Khả Nhi rất sắc bén.

    Đao pháp của hắn nhanh như gió, hơn nữa lực đạo trầm mạnh.

    Cho dù đối phương dùng vũ khí ngăn cản một đao này, e rằng cũng bị một đao của hắn chém làm hai.

    Nhưng cương thi kia chỉ dùng tay, tay không.

    Giơ tay lên, đập thẳng về phía trên, đao của Bạch Khả Nhi gần như rời tay, hơn nữa chấn cho eo bàn tay, cổ tay, năm ngón tay đều tê dại, cả người cũng lay động nửa vòng lớn, đao thế đâm nghiêng, chặt vào khoảng không.

    Cương thi kia “xì” một tiếng, không ai biết nó muốn làm gì tiếp theo, nhưng hai ba con bướm hoa kia đột nhiên bay qua, lượn vòng nơi mặt mũi của nó. Nó lại giống như sợ bướm còn hơn sợ người, lại dùng bàn tay đã đập tan đao thế che lấy mặt.

    Lúc này Trần Nhật Nguyệt cũng đã khôi phục lại.

    Hắn xuất kiếm.

    Một kiếm đâm vào thân dưới cương thi.

    Bạch Khả Nhi tấn công phía trên, hắn liền tấn công phía dưới, hai người xuất thủ đã sớm phối hợp khắng khít.

    Hắn chọn đúng thời cơ tấn công, tuyệt diệu vô cùng, ngay cả Vô Tình cũng không khỏi thầm khen một tiếng.

    Nhưng cương thi kia vẫn thần sắc đờ đẫn.

    Nó giống như hoàn toàn không nhìn thấy một kiếm này của Trần Nhật Nguyệt.

    Nó thậm chí giống như hoàn toàn nhìn không thấy thứ gì.

    Có điều, tuy thần sắc của nó đình trệ, nhưng động tác lại không hề đình trệ.

    Nó nhấc chân một cái, chân đưa lên thẳng tắp.

    Sau đó đá một cái, trúng vào mũi kiếm của Trần Nhật Nguyệt.

    Một lực lượng lớn ập tới, Trần Nhật Nguyệt lập tức phải cố gắng không chế hai chuyện.

    Một, cả người hắn và kiếm gần như bị lực lượng của cú đá kia hất bay xuống vách núi.

    Hai, cho dù hắn có thể giữ vững thân thể, kiếm cũng phải rời tay bay ra.

    Cho nên hắn cúi người đứng tấn, mượn lực hóa giải lực, nhưng mũi kiếm vẫn bị lệch đi.

    Cả người hắn đều nghiêng qua, lúc này mới miễn cưỡng ổn định bước chân.

    Nhưng trong khoảnh khắc này, cao thủ hạng nhất đều nhìn ra điểm yếu.

    Trong nháy mắt, Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt đều lộ ra sơ hở.

    Sơ hở rất lớn.

    Chỉ cần dùng sát chiêu đánh vào sơ hở này, “Phong Vân Đao” Bạch Khả Nhi và “Âm Dương Kiếm” Trần Nhật Nguyệt đều sẽ phải phơi thây trên núi.

    Chỉ cần ra tay kịp thời.

    Chỉ cần người ra tay là cao thủ.

    Cương thi thần sắc đờ đẫn này, mỗi lần ra tay đều có thể hóa giải thế công tuyệt diệu, nhưng nó có phải cao thủ hay không? Nó có muốn mạng của Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi hay không?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,Đơn bước,
  5. #73
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 9: Đêm đã tới, quỷ còn xa sao?

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Tại thoáng chốc này, trong mắt cương thi hiện lên vẻ hung ác.

    Chỉ cần nó nắm lấy cơ hội động thủ, sẽ tóm được sơ hở của Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi.

    Cũng không ai biết nó có xuất thủ hay không.

    Bởi vì Tập Mai Hồng đã xuất thủ, nàng vừa xuất thủ, tay trái đoạt lấy kiếm của Trần Nhật Nguyệt, tay phải cướp lấy đao của Bạch Khả Nhi, một đao một kiếm đồng loạt đâm ra, đồng thời đâm trúng thân thể cương thi.

    Nàng ra tay nhanh đến mức không thể tưởng tượng, tính toán chuẩn xác cũng vô cùng tuyệt diệu.

    Cương thi kia đang đập văng đao, đánh nghiêng kiếm, giữa người bỏ trống. Tập Mai Hồng thừa lúc nó trên đối phó với đao, dưới ứng phó với kiếm, binh khí của Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi gần như rời tay, lập tức cướp đao đoạt kiếm, đồng loạt đâm trúng cương thi kia.

    Xuất thủ nhanh như vậy, khiến mọi người đều ngẩn ngơ.

    Kể cả cương thi kia cũng ngây người.

    Cao thủ giao đấu, há có thể ngây người?

    Một đao một kiếm đã đâm trúng cương thi.

    Cương thi kia há to miệng, lộ ra răng nanh, gào lên một tiếng.

    Tiếng gào này sắc bén như cắt vào màng nhĩ, đâm vào tim phổi, đinh tai nhức óc, thâu hồn đoạt phách, giống như vạn quỷ cùng kêu, ngàn yêu cùng hét.

    Đồng thời hai tiếng “két két” vang lên, một đao một kiếm giống như đâm vào lưu ly, mũi kiếm mũi đao đều trượt thẳng ra. Tuy đâm rách quần áo, theo gió bay đi như dơi đen, vạch ra hai vết sâu trên thân thể khô gầy của cương thi kia, nhưng chỉ thấy da thịt hở trắng, lại không có máu chảy ra.

    Một đao một kiếm trượt ra khỏi thân thể cương thi.

    Cùng lúc cương thi kia gào lên, hai mắt biến thành đỏ, hai sườn kẹp lấy đao kiếm, dùng sức kéo một cái. Tập Mai Hồng bị kéo đến chỉ còn cách nó một nắm tay.

    Trong khoảnh khắc này, Tập Mai Hồng hoàn toàn có thể ngửi được mùi hôi của thi thể.

    Mùi hôi này còn có vẻ quen thuộc.

    Nhưng trong giây phút sống chết này, Tập Mai Hồng đã không kịp suy nghĩ kỹ, bởi vì Vô Tình đã quát lớn một tiếng:
    - Tránh ra!

    Đao kiếm của Tập Mai Hồng đều bị cương thi kẹp ở dưới sườn, nàng đang cố gắng giãy dụa, dùng sức đoạt lại, làm sao “tránh ra”?

    Nàng không chấp nhận, cũng không hiểu được.

    Mặc dù nàng không hiểu, nhưng Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi lại hoàn toàn hiểu, tuyệt đối có thể hiểu được.

    Bọn họ có thể hiểu công tử muốn làm gì.

    Gần như ngay khi Vô Tình lên tiếng, Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi đã một trái một phải muốn kéo Tập Mai Hồng đi.

    Nhưng Tập Mai Hồng không đi.

    Thế đứng của nàng rất ổn, hai người Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt ra sức kéo, nhưng vẫn không kéo được nàng, hoặc là ba người dùng toàn lực vẫn không chống nổi lực đạo của cương thi.

    Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi cũng không muốn so đấu sức lực.

    Hai người bọn họ đột nhiên dùng sức nhấn Tập Mai Hồng một cái, ba người đều nằm sấp xuống đất.

    Bọn họ vừa nằm xuống, liền nghe được tiếng vang liên tiếp.

    Tiếng vang của gió lớn quét qua không khí.

    Trong nháy mắt này, ba người nằm xuống, Vô Tình vung hai tay áo lên, bắn ra mấy chục món ám khí.

    Cương thi liên tục gào lên.

    Trong thoáng chốc, cả người nó không biết đã trúng bao nhiêu món ám khí. Mỗi khi trúng một món, trên người nó lại nứt ra một lỗ, nổ ra một hốc.

    Nó trúng một loại ám khí liền lui một bước.

    Lui thẳng về sau.

    Khi nó trúng mười hai mười ba món ám khí, trên người đã trăm ngàn vết thương, càng lui đủ mười hai mười ba bước.

    Lúc này nó đã lui về cầu độc mộc, lui vào trong sương mù.

    Sương mù dày đặc, thấp thoáng bất định.

    Nó biến mất trong sương mù.

    Mất đi bóng dáng, giống như chưa từng xuất hiện.

    Tuy nó biến mất, nhưng dư uy vẫn còn, dư chấn cũng vẫn còn.

    Mọi người vẫn trợn mắt há mồm. Một lúc sau, ba người trên đất mới đỡ lấy nhau, từ từ đứng lên.

    Có tiếng vỗ tay.

    Đó là tiếng vỗ tay của Nhiếp Thanh.

    Trong mắt hắn phát ra tinh quang, cũng là ánh sáng xanh.

    Hắn không kìm được khen ngợi:
    - Hay cho Vô Tình danh bổ đấu cương thi, hôm nay ta được kiến thức rồi.

    Tập Mai Hồng vẫn cảm giác da đầu phát nổ, còn chưa tỉnh hồn:
    - Đó... rốt cuộc là thứ gì?

    Trần Nhật Nguyệt cũng phủi phủi bùn đất trên người:
    - Nếu là cương thi, sao nó lại chạy ra giữa ban ngày?

    Bạch Khả Nhi cũng ngơ ngác nói:
    - Bất kể là người hay là thi, hiện giờ nó đã lui trở về cầu, chúng ta làm sao đi qua?

    Đột nhiên trên đỉnh núi vang lên tiếng kêu gào, giống như nơi đó có trăm ngàn oan hồn ác quỷ cùng gào khóc kêu thảm, lại giống như đang phối hợp với cương thi vừa rồi, trợ thế cho nó.

    Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều có vẻ biến sắc.

    Trần Nhật Nguyệt lại lau lau mắt:
    - Làm sao... sao lại như vậy?

    Bạch Khả Nhi lập tức nhìn chung quanh, rất cảnh giác:
    - Chuyện gì?

    Trần Nhật Nguyệt dùng tay chỉ, ngạc nhiên nói:
    - Các người nhìn miếu kia... sao lại đột nhiên, gần hơn rất nhiều!

    Mọi người nhìn theo, trong lòng đều giật mình.

    Miếu kia thật sự gần hơn rất nhiều, giống như nó là một con thú sống, đang lặng lẽ tiến sát bọn họ, chuẩn bị cắn người.

    Bạch Khả Nhi còn chưa tỉnh hồn, hỏi:
    - Chúng ta nên làm gì đây? Nếu trở về, cầu kia đã bị cương thi chiếm giữ; còn đi về phía trước, trong miếu chỉ sợ có quỷ...

    Vô Tình như có suy nghĩ, không nói lời nào.

    Tập Mai Hồng xì một câu:
    - Gặp quỷ!

    Trần Nhật Nguyệt nghe vậy liền giật mình, vội nói:
    - Tập cô nương đừng nói như vậy!

    Tập Mai Hồng phủi đi bụi đất dính trên người, oán hận nói:
    - Gặp quỷ ta mới đi chuyến thứ hai này, lần đầu còn chưa đủ sợ sao!

    Bạch Khả Nhi nói:
    - Ta lại nhớ tới một câu.

    Trần Nhật Nguyệt hỏi:
    - Câu gì?

    Bạch Khả Nhi nói:
    - Câu nói của Trương đại mụ.

    Trần Nhật Nguyệt gãi gãi đầu.

    Bạch Khả Nhi nói:
    - Cô ấy đại khái nói như vậy, “có đánh chết ta cũng không lên đỉnh Nghi Thần nữa”... Ta cảm thấy cô ấy nói rất có đạo lý.

    Trần Nhật Nguyệt nói:
    - Ta lại rất hâm mộ.

    Bạch Khả Nhi ngạc nhiên nói:
    - Hâm mộ?

    Trần Nhật Nguyệt nói:
    - Ta hâm mộ Tiểu Nhị và Lão Tứ, bọn họ thì tốt rồi, ở trong nhà trọ làm giấc mộng đẹp của bọn họ, an toàn hơn nhiều.

    “Tiểu Nhị” chính là Hà Phạm.

    “Lão Tứ” lại là Diệp Cáo.

    Bạch Khả Nhi cũng có vẻ hậm hực:
    - Ta càng hâm mộ tên La Bạch Ái kia, hắn có thể lựa chọn.

    Hắn ưu sầu lo lắng nhìn về ngôi miếu kia.

    Cổng chính của ngôi miếu kia có hai cánh cửa sổ, một cánh cửa lớn, giống như hai con mắt và một chiếc miệng lớn của yêu ma quỷ quái, đang mời bọn họ tự chui đầu vào lưới. Vấn đề chỉ là bọn họ có muốn vào không?

    Vấn đề cũng là nhà trọ Ỷ Mộng có bình an không? Người trong nhà trọ có phải giống như Trần Nhật Nguyệt nói, đang làm mộng lớn xuân thu, mộng nhỏ ngọt ngào của bọn họ hay không?

    Bọn họ hiện giờ là lên núi không dễ xuống núi khó.

    Cho nên Trần Nhật Nguyệt đột nhiên nghĩ ra ý tưởng.

    Hắn muốn cùng Bạch Khả Nhi liên hợp đề nghị với công tử.

    Tại cái nơi lên miếu không được, xuống cầu không xong này, liệu có thể nghỉ ngơi một hồi, để yêu quái cương thi kia chờ mệt mỏi, rút lui rồi, bọn họ sẽ thừa lúc mặt trời chưa lặn chạy nhanh xuống núi, đã không cần vào miếu mạo hiểm, xuống động gặp kiếp, lại có thể trở về trước khi trời tối bảo vệ người của nhà trọ, cũng xem như đã lên đỉnh Nghi Thần, sao lại không làm?

    Bọn họ đang suy nghĩ thật tốt đẹp, còn chưa mở miệng, lại nghe Vô Tình lạnh lùng hạ một mệnh lệnh lạnh lùng:
    - Đi! Vào trong miếu!

    Hi vọng đã tan biến.

    Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt đều đi có vẻ bất đắc dĩ.

    Tập Mai Hồng giống như cũng rất đồng tình, thân mật khắng khít với bọn họ, oán than liên hồi.

    Từ sau trận chiến vừa rồi, Tập Mai Hồng dường như thân cận với bọn họ hơn nhiều. Dù sao mọi người đã đồng cam cộng khổ, trải qua nguy hiểm, kề vai chiến đấu, cũng cúi đầu nằm sấp.

    Có điều càng khiến đám người Trần Nhật Nguyệt, Bạch Khả Nhi tuyệt vọng, mặc dù xem ra miếu kia không di động, cũng không cất cánh, nhưng mặt trời lại đi rất nhanh.

    Quả là thần tốc.

    Trong thoáng chốc mặt trời đã xuống núi trước giờ.

    Chiều hôm lại đến trước thời hạn.

    Ngay cả đường nét của mặt trăng cũng đã nhìn thấy rõ ràng.

    Trăng đã sáng, đêm còn xa sao?

    Đêm đã tới, quỷ còn không ra sao?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,Đơn bước,
  7. #74
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 10: Xanh và sống

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Thông thường mà nói, sau khi đám người Vô Tình điều tra sắp xếp, khoảng cuối giờ Ngọ xuất phát, trải qua bôn ba leo trèo, đại khái đầu giờ Thân sẽ đến cầu độc mộc. Theo lẽ thường, vào tháng tám mặt trời ở nơi này sớm nhất cũng phải đầu giờ Dậu mới bắt đầu xuống núi. Nhưng vừa qua cầu độc mộc, trời giống như tối đi rất nhanh, trong thoáng chốc đã đến hoàng hôn.

    Nắng chiều vẫn còn đẹp vô hạn
    Chỉ tiếc hoàng hôn sắp đến rồi

    Mọi người phát hiện sắc trời nhanh chóng mờ mịt, bất giác đưa mắt nhìn nhau.

    Miếu ở nơi đó.

    Hai cánh cửa sổ như mắt, một cánh cửa chính như miệng.

    Giống như một con yêu ma biến thân, đang đợi bọn họ vĩnh viễn rơi vào địa ngục.

    Vô Tình và Nhiếp Thanh đi phía trước.

    Nhiếp Thanh nói:
    - Dường như tối đến thật nhanh.

    Vô Tình nói:
    - Ta nghĩ là do thế núi.

    Nhiếp Thanh hỏi:
    - Nghĩa là sao?

    Vô Tình nói:
    - Chúng ta đến nơi này, vừa lúc ở dưới bóng tối của đỉnh núi hướng đông, mặt trời xuống đến phía này lại gần như hoàn toàn bị che lấp.

    Nhiếp Thanh nói:
    - Ngọn núi này rất kỳ quái. Nếu không phải đã đến trên núi, từ chân núi nhìn lên giống như vẫn là một mảnh sáng ngời. Thực ra đó chỉ là ánh mặt trời phản chiếu, chúng ta thật sự đi lên lại rất tối.

    Vô Tình nói:
    - Núi kỳ quái, chỉ sợ miếu càng quái lạ.

    Nhiếp Thanh nói:
    - Ban nãy đại bổ đầu đã nghe rồi chứ?

    Vô Tình nói:
    - Nghe cái gì?

    Nhiếp Thanh nói:
    - Vừa rồi vạn quỷ cùng kêu, âm thanh đều đến từ miếu này.

    Vô Tình nói:
    - Ta nghe trăm ngàn tiếng kêu, nhưng lại giống như một tiếng gào từ trong ngàn vạn lỗ hổng phát ra, vang vọng không ngừng. Có điều âm thanh đến từ trong miếu, điểm này có thể khẳng định.

    Nhiếp Thanh nói:
    - Chỉ là một ngôi miếu, không thể truyền ra âm thanh phức tạp như vậy.

    Vô Tình gật đầu:
    - Nhưng miếu được xây phía trên hầm mỏ.

    Nhiếp Thanh hỏi:
    - Ngài cho rằng âm thanh đến từ hầm mỏ? Trong hầm mỏ có người sống sao?

    Ánh mắt của hắn lại lập lòe màu xanh lá.

    Ánh mắt của hắn vừa hiện màu xanh lá, sắc mặt liền phát xanh.

    Mặt vừa xanh, râu liền sinh trưởng giống như từ dưới đất chui lên.

    Đối với hắn thì màu xanh giống như tràn ngập sinh cơ.

    Vô Tình cũng chú ý tới.

    Chàng dường như cũng rất hứng thú với màu xanh lá kỳ dị này.

    Vô Tình nói:
    - Ta không biết bên trong có phải người hay không, cũng không biết có phải người sống hay không, nhưng bên trong nhất định có sinh vật.

    Nhiếp Thanh cũng gật đầu:
    - Có sinh vật thì mới kêu.

    Nhưng hắn lập tức hỏi lại:
    - Vậy quỷ có tính là sinh vật không?

    Vô Tình cũng hỏi ngược một câu:
    - Cương thi thì sao?

    Hai người đều chỉ hỏi, không đáp.

    Mọi người đều yên tĩnh lại, cho dù sắc mặt không sợ hãi, nhưng ít nhất cũng có vẻ bối rối.

    Phía trước bọn họ là miếu, một ngôi miếu kỳ quái.

    Trong miếu lại có khói nhẹ lượn lờ.

    Vô Tình và Nhiếp Thanh đang thấp giọng thương thảo.

    Tập Mai Hồng và hai tiểu tử cũng đang âm mưu đại kế.

    Trần Nhật Nguyệt đánh bạo hỏi:
    - Vừa rồi thứ... thứ kia... rốt cuộc có phải... người hay không? Hả?

    Tập Mai Hồng nói:
    - Ngươi nói sao?

    Bạch Khả Nhi rất phiền não:
    - Nếu nó là người... sao nó lại có dáng vẻ như vậy? Nhảy nhảy nhót nhót... giống như một bộ...

    Trần Nhật Nguyệt thăm dò nói tiếp:
    - Thi thể sống?

    Bạch Khả Nhi vừa nghe liền giật mình:
    - Thi thể sống... biết võ công sao?

    Trần Nhật Nguyệt hỏi ngược lại:
    - Hai chiêu kia của nó... cũng là võ công sao?

    Hai tiểu tử đều ngẫm nghĩ một lúc.

    “Tên” kia giơ tay nhấc chân, nhìn giống như võ công, thực ra lại quá đơn giản, quá thô lậu. Nếu không biết võ công, làm sao ra tay chính xác hữu hiệu như vậy? Võ công bình thường không có nhiều sơ hở như vậy, cũng không đến mức dứt khoát như vậy... Nếu thật sự là võ công, vậy phải là công phu thượng thừa cực cao minh. Nhưng nếu là võ công hạng nhất, sao lại lộ ra sơ hở?

    Tập Mai Hồng lên tiếng:
    - Nếu nó là người, cho dù là cao thủ hạng nhất, một đao kia của ta, còn có một kiếm kia, sao lại không giết được nó?

    - Đúng.
    Bạch Khả Nhi bổ sung:
    - Còn có ám khí của công tử.

    Sắc mặt mọi người bất giác hơi trắng bệch.

    Từ khi mọi người hợp sức đẩy lui kẻ địch, kề vai chiến đấu, ba người cùng chung kẻ thù, đã thân thiết hơn rất nhiều.

    Trần Nhật Nguyệt còn ôm hi vọng:
    - Nếu nó thật sự là cương thi, vì sao có thể đi ra giữa ban ngày?

    - Nơi này là đỉnh Nghi Thần mà.
    Tập Mai Hồng cẩn thận nói:
    - Ở chỗ này, có chuyện gì chưa từng thấy qua.

    - Nơi này còn là Mãnh Quỷ miếu.
    Bạch Khả Nhi phụ họa:
    - Mãnh Quỷ miếu có thứ gì nhiều nhất, nghe tên là biết.

    - Huống hồ, xem ra nó giống thi thể sống hơn là giống quỷ.
    Tập Mai Hồng lại rất có ý tưởng:
    - Quỷ thì còn nói buổi tối mới ra ngoài hoạt động, cương thi có bị hạn chế ra ngoài vào ban ngày không? Ta lại chưa từng nghe nói.

    - Nếu cầu độc mộc có cương thi, vậy thì...
    Trần Nhật Nguyệt suy đi nghĩ lại, lo lắng bất an:
    - Trong Mãnh Quỷ miếu sẽ có gì?

    Bạch Khả Nhi thì thầm thêm một câu:
    - Vậy chúng ta còn tiến vào làm gì? Đã gặp phải cương thi tiếp khách, lại tới một đại hội bầy quỷ sao?

    Nói xong lại rùng mình một cái, khốn khổ nói:
    - Nghe nói mẹ kế của Tôn lão bản, tên là... Bạch...

    Tập Mai Hồng thay hắn nói tiếp:
    - Bạch Cô Tinh.

    Bạch Khả Nhi vẫn có vẻ khổ não:
    - Mà mẹ ruột đã qua đời của cô ấy, tên... tên là gì ấy nhỉ?

    Tập Mai Hồng lại rất quen thuộc:
    - “Tuyết Hoa Đao” Chiêu Nguyệt Hoan.

    Bạch Khả Nhi không nghe rõ, lại giống như trong lòng không yên:
    - Ừ? Tuyết Hoa Cao?

    - Tuyết Hoa Đao!
    Tập Mai Hồng bực mình:
    - Hoa tuyết tung bay từng mảnh đao, Tuyết Hoa Đao.

    - À.
    Bạch Khả Nhi vẫn có vẻ mất hồn lạc phách:
    - Bạch Nguyệt Hoan.

    - Chiêu Nguyệt Hoan!
    Trần Nhật Nguyệt dùng tay sờ sờ trán Bạch Khả Nhi, Bạch Khả Nhi liền lách người tránh qua.

    - Bà ấy không phải họ Bạch.
    Hắn hoài nghi hỏi:
    - Không phải ngươi cũng trúng tà chứ?

    Bạch Khả Nhi xì một tiếng, nói:
    - Ngươi mới trúng tà... Nhưng nơi này đã tà như vậy, chúng ta còn vào trong miếu làm gì? Không bằng...

    Trần Nhật Nguyệt hiểu ý Bạch Khả Nhi, cũng nhướng nhướng mày nói:
    - Không bằng...

    Mọi người đều nhìn về Tập Mai Hồng.

    Tập Mai Hồng cũng hiểu ngầm, chỉ chỉ con đường vừa đi qua:
    - Không bằng...

    Trần Nhật Nguyệt ra sức gật đầu.

    Bạch Khả Nhi cũng vui mừng khôn xiết.

    Bọn họ đều khâm phục Vô Tình, vốn tự mình cầu xin lên núi, hiện giờ lại không tiện bảo công tử quay đầu... nhưng Tập Mai Hồng thì khác.

    Nàng là nữ nhân, cũng là “người ngoài”.

    Nàng không sợ Vô Tình bực bội.

    Nếu được nàng ủng hộ, vậy thì có hi vọng xuống núi rồi.

    Tập Mai Hồng nhìn nhìn bóng lưng Vô Tình, dáng vẻ cùng chung mục đích, đang định cất tiếng, đột nhiên sắc mặt biến đổi, lập tức rút đao chạy về hướng cửa miếu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,Đơn bước,
  9. #75
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 11: Hồng và chết

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Miếu rất đổ nát.

    Cửa miếu càng cổ xưa, loang lổ bong tróc, nửa khép nửa hở.

    Nhưng cửa miếu có dán hai bức tranh.

    Tranh rất mới.

    Rất nhiều nhà trước cửa đều dán hai bức tranh này, nhà giàu sang quyền thế càng như vậy.

    Hai bức tranh vẽ hai người.

    Không, hai vị thần linh.

    Bọn họ vốn là hai người, hai vị danh tướng, bởi vì lòng son dạ sắt, trăm trận trăm thắng, nghĩa tận trời cao, dũng cảm hàng đầu, vạn người khó ngăn, cho nên cuối cùng được người ta tôn sùng như thần linh, chỉ cần dán tranh của bọn họ lên cánh cửa, vậy thì thần quỷ không gần, yêu tà lui tránh.

    Bọn họ chính là Tần Thúc Bảo và Uất Trì Cung.

    Nghe nói Lý Thế Dân hoàn thành nghiệp lớn, ngồi lên ngôi vị, bất đắc dĩ phải trừ khử huynh đệ của mình là Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát. Sau đó mặc dù y là cửu ngũ chi tôn, vạn nước thần phục, nhưng trong lòng vẫn luôn bất an, thường bị oan hồn quấy nhiễu, không thể yên giấc, phải nhờ Uất Trì Cung, Tần Thúc Bảo canh giữ mới ngủ yên được.

    Nhưng Uất Trì Cung và Tần Thúc Bảo là đại tướng cao quý, bọn họ đều có gia thất, cũng không thể ngày đêm bên cạnh. Lý Thế Dân bất đắc dĩ, đành phải sai người vẽ hình Uất Trì Kính Đức và Tần Thúc Bảo lên giấy, dán ở trên cửa để trấn yêu tà.

    Nói đến cũng kỳ quái, sau khi dán tranh của hai người bọn họ lên cửa, yêu hồn liền tiêu tán, Lý Thế Dân có thể ngủ yên không lo, ngủ say không phiền.

    Cho nên Uất Trì Kính Đức và Tần Thúc Bảo không chỉ là danh tướng khai quốc Đường triều, còn là môn thần trấn thủ nhà cửa đời sau.

    Mọi người kính mến hai vị tướng quân này, phần lớn dùng tranh của bọn họ dán ở trên cửa.

    Dùng nó chống yêu, nhờ nó trừ tà.

    Nhưng bức tranh dán trước cửa miếu lại không phải hai người bọn họ.

    Trước cửa miếu thật sự có hai bức tranh, hai người.

    Không, phải là một mỹ nữ, một bộ xương.

    Đây là thần giữ cửa gì?

    Đây là thần ở cửa nào?

    Mỹ nhân rất diễm lệ, trong giấy vẽ cũ xưa, dưới ánh chiều tà chiếu rọi, có một loại xinh đẹp đến tận xương, gần như lập tức làm tan chảy sát khí của mọi người.

    Mỹ nhân kia đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy có điểm quen thuộc.

    Giống như đã từng gặp nhau trong mộng?

    Hay là giống như ngày xưa từng thấy thoáng qua?

    Nhất thời không thể phân rõ.

    Nhưng đối diện với mỹ nhân là bộ xương, một bộ xương trắng.

    Kỳ quái là bộ xương trắng này người người nhìn thấy cũng có điểm quen thuộc.

    Tướng mạo mặt mũi của mỗi người đều có khác biệt, nhưng xương cốt chống đỡ toàn bộ thân thể đều như nhau.

    Người sau khi chết, da thịt mục nát, còn lại trong đất vàng cũng chỉ là một bộ xương trắng.

    Trước mắt chính là như vậy, nữ nhân xinh đẹp nhất, còn có một bộ xương trắng.

    Nhìn giống như rất tương phản, nhưng quan sát kỹ thì lại hài hòa.

    Xinh đẹp và cái chết, mỹ nhân và bộ xương.

    Ai nói đây không phải là một thể hai mặt?

    Tập Mai Hồng rút đao lướt đến gần cửa miếu, chỉ vào tranh vẽ, mũi đao khẽ run, xem ra nàng không chỉ sợ hãi mà còn tức giận:
    - A, có ý gì?

    Lúc này mọi người mới phát hiện, nữ tử trong tranh lại có điểm giống nàng.

    Trong cửa vang lên một trận âm thanh kỳ dị thê lương.

    Đó là tiếng cười lặng lẽ? Lời nói nhỏ nhẹ? Hay là tiếng răng đang gặm quan tài?

    Âm thanh vô cùng quỷ quái... giống như phát ra từ trong một cái hũ bùn lắng đóng kín.

    Tập Mai Hồng cũng không giữ được bình tĩnh nữa, một đao chém mở cửa, cộng thêm một cước, quát lên:
    - Giả thần cái gì, giả quỷ cái gì! Bản tiểu thư muốn ngươi lập tức hiện hình! Đi ra!

    Lần này nàng cả người lẫn đao lướt lên không trung, một cước đạp cửa, tấn công vào trong.

    Vô Tình muốn kêu nàng dừng lại, nhưng đã không kịp.

    Tập Mai Hồng làm như vậy, thật ra có hơi xung động.

    Nàng xung động là có lý do.

    Con người xung động thường là vì giận dữ và sợ hãi.

    Bức tranh trên cửa miếu bức kia quả thật rất giống nàng.

    Một bản thân diễm lệ, quyến rũ, xinh đẹp vào thời kỳ trưởng thành của nàng.

    Người trong tranh có thể không đẹp hơn Tập Mai Hồng, nhưng nhất định lộng lẫy hơn nàng.

    Có điều đối diện với bức tranh là bộ xương, một bộ xương trắng hếu.

    Nếu người trong tranh là Tập Mai Hồng, vậy đối diện với nàng chính là xương trắng.

    Cũng chính là cái chết.

    Khó trách Tập Mai Hồng lại nổi giận.

    Hai bức tranh này rõ ràng là khiêu khích nàng.

    Cho nên Tập Mai Hồng cầm đao xông vào.

    Có lẽ, cảm giác chân thực, bức thiết nhất của nàng không phải tức giận, mà là sợ hãi.

    Bởi vì sợ, cho nên nàng càng quyết tâm đối diện, hơn nữa thề phải lập tức đối diện.

    Vô Tình gọi một tiếng:
    - Chậm!

    Nhiếp Thanh cũng kêu một tiếng:
    - Chờ đã...

    Nhưng Tập Mai Hồng không chậm lại, càng không chờ đợi.

    Vừa rồi nàng còn chuẩn bị lên tiếng, muốn cùng Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt tìm Vô Tình thương nghị quay về, đột nhiên vì nhìn thấy bức tranh trên cửa, tất cả đều thay đổi.

    Nàng rút đao, phi thân vượt qua lư hương trước miếu, còn có thềm đá đổ nát.

    Đá văng cửa miếu, xông vào.

    Vô Tình, Nhiếp Thanh muốn cản cũng không kịp, hai người nhìn nhau một cái, có phải nàng quá hấp tấp rồi không?

    Nhưng lúc này đã không thể nghĩ, cũng không thể quan tâm nhiều như vậy.

    Vô Tình thúc xe lăn, Nhiếp Thanh theo sát tiến lên.

    Bọn họ đều không muốn Tập Mai Hồng đi một mình.

    Bọn họ là người cùng một nhóm.

    Huống hồ nàng còn là một cô gái.

    Nhiếp Thanh nhảy vọt lên như một con dơi xanh.

    Hắn nhìn thấy Tập Mai Hồng đã xông vào.

    Cửa miếu lập tức kêu lét két khép lại.

    Bên trong vang lên tiếng giao đấu, còn có tiếng quát mắng.

    Tập Mai Hồng gặp địch!

    Nàng gặp nguy hiểm rồi!

    Trong lòng hắn khẩn trương, đã bay qua lư hương đỉnh đồng nơi cửa miếu, còn nhanh hơn Vô Tình một bước.

    Ít nhất cũng nhanh hơn một chút.

    Nhưng hắn lập tức phát giác, bậc thang nơi cửa miếu rất dốc, cũng rất nghiêng, vừa đổ nát vừa bong tróc.

    Nếu Vô Tình đẩy xe lăn đi lên, muốn lên được thềm đá này e rằng cũng rất bất tiện.

    Hắn quyết định chậm lại một chút, trước tiên giúp Vô Tình lên thềm đá rồi tính sau.

    Cho nên thân thể hắn đang bay lướt lại hơi trầm xuống.

    Trầm xuống như vậy, hắn thừa dịp cúi người quơ tay xuống dưới, muốn nắm vai Vô Tình, mượn lực đẩy chàng lên thềm đá.

    Nhưng lúc nhìn xuống hắn mới phát hiện, sở dĩ Vô Tình chậm hơn hắn, không phải vì Vô Tình hành động bất tiện, hoặc vì phản ứng chậm hơn một chút, mà là lúc Vô Tình đi ngang qua lư hương lớn lại làm một chuyện.

    Chàng tiến đến gần lư hương đỉnh đồng, thân trên kề sát, giơ tay lên, rải một số “thứ” vào trong lư hương giống như rải đậu rải phấn.

    Những “thứ” này từ giữa ngón tay của chàng rơi xuống, trong khoảnh khắc rời khỏi kẽ ngón tay đều lóe sáng một cái.

    Sau đó lư hương kêu lục cục vài tiếng, cả lư hương giống như một con cóc lớn nhúc nhích mấy cái, sau đó mới yên tĩnh lại.

    Lúc Vô Tình xuất thủ, cũng là lúc Nhiếp Thanh phi thân lướt qua, bụng hướng về phía đỉnh lư hương.

    Vô Tình vừa rải thứ trên tay ra, thân thể lập tức gập lại, hai tay chụp xuống dưới. Cũng không biết chàng vặn hoặc nhấn vào cơ quan gì, “vù” một tiếng, cả xe lăn liền rời khỏi mặt đất, bay xéo lên thềm đá, lại đến cửa miếu còn sớm hơn Nhiếp Thanh một bước.

    Cho nên Nhiếp Thanh quơ tay một cái, lại vớ vào khoảng không.

    Nói cách khác, Vô Tình không cần hắn đỡ cũng đã lên thềm đá, hơn nữa trước đó còn “giải quyết” thứ trong lư hương mà Nhiếp Thanh không chú ý.

    Người tàn tật này lại ngạo mạn đến mức không để người khác đỡ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,linh123,lybietcau,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,Đơn bước,
Trang 15 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 5131415161725 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status