TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 17 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 7151617181927 ... CuốiCuối
Kết quả 81 đến 85 của 167

Chủ đề: Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà - Ôn Thuỵ An (hoàn thành)

  1. #81
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 17: Treo giữa trời

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Một trăm mấy mũi châm va chạm phát ra đốm sáng, chia thành các góc độ khác nhau, thậm chí là từ góc chết bắn về phía Vô Tình.

    Vô Tình vừa rơi xuống, tâm lý giống như đã có chuẩn bị.

    Chàng dường như sớm đã biết, nhất định sẽ gặp phải công kích như vậy.

    Chàng đã tính trước sẽ gặp phải loại nguy cơ này.

    Chàng lâm nguy không loạn.

    Có điều một tay của chàng đang giơ lên trời, hai chân khổ vì không thể di chuyển, nửa người dưới dính liền với xe lăn, toàn thân lộ ra trong ánh sáng chói, không loạn cũng chẳng có tác dụng gì.

    Tập Mai Hồng, Nhiếp Quỷ Vương cùng chàng tấn công vào trong miếu, đều đang tác chiến ở phía trên, ai có thể phân tâm đến đây giải nguy cho chàng?

    Không có.

    Trong đời người có rất nhiều chiến dịch trọng đại đều phải một mình tác chiến.

    Có lúc là ngươi lựa chọn chiến dịch, có lúc là chiến dịch lựa chọn ngươi, ngươi lại không có lựa chọn.

    Ngươi chỉ có thể đánh cho xong trận chiến này, hơn nữa phải đánh thắng trận.

    Càng quan trọng là bất kể thắng bại, đều phải sống sót trở về.

    Còn sống mới có hi vọng.

    Người dám ứng chiến, ngược lại thường không chết bởi chiến tranh.

    Chiến tranh lựa chọn ngươi, là vì kẻ địch muốn ngươi sợ hắn; ngươi lựa chọn chiến tranh, là vì ngươi muốn kẻ địch sợ ngươi.

    Tình cảnh hiện giờ của Vô Tình, đương nhiên không phải lựa chọn của chàng.

    Có lẽ khi chàng rơi xuống, sao không mặc cho mình rơi xuống đất, sẽ không lâm vào cảnh ngộ nguy gian, thảm khốc treo giữa trời như hiện giờ.

    Trong ánh sáng chói, Vô Tình đã không nơi ẩn trốn, không chỗ để tránh, không đất để dung, không có biện pháp, không thể sinh tồn.

    Có.

    Vô Tình vỗ xe lăn một cái.

    Sau một tiếng “bộp”, quanh xe lăn đột nhiên xuất hiện một chiếc lồng.

    Chiếc lồng gần như trong suốt, trong thoáng chốc đầy khí, châm bạc đều đâm vào trên đó. Không biết nó làm bằng chất liệu gì, lại hoàn toàn không bị đâm rách.

    Vô Tình ngồi trong lồng.

    Người chàng ở trong lồng an toàn.

    Châm ào ào rơi xuống.

    Sau khi châm rơi xuống đất, đột nhiên phát ra tiếng xè xè, nhanh chóng tan rã, tỏa ra mùi hôi.

    Nói cách khác, nếu Vô Tình rơi thẳng xuống mặt đất sáng chói, sẽ xảy ra chuyện gì, đây là chuyện có thể tưởng tượng, nhưng lại không dám tưởng tượng.

    Một kiếp của chàng đã qua, nhưng kiếp nạn cũng chưa chấm dứt.

    Đột nhiên ánh sáng chói càng mãnh liệt, đủ để nung sắt chảy đá. Mỗi luồng sáng lại rất sắc bén, càng mạnh hơn gấp mười lần, hai mươi lần, thậm chí ba mươi lần so với vừa rồi.

    Ánh sáng chói giống như côn đồ, hung ác, cùng bắn về phía Vô Tình như một vụ nổ.

    Lồng an toàn ngay cả châm cũng đâm không thấu, lại vì ánh sáng và hơi nóng mãnh liệt này mà bắt đầu tan chảy.

    Hơn nữa còn đang nhanh chóng tan rã.

    Một khi lồng an toàn này tan rã, Vô Tình sẽ phải lộ ra trong nguy hiểm, hơn nữa ánh sáng mãnh liệt sẽ thiêu đốt chàng, giống như ngọn lửa vô tình hoả táng một người.

    Đối với Vô Tình đang treo giữa trời, đây là chuyện cực kỳ đáng sợ.

    Như vậy sẽ khiến chàng mất đi bố trí phòng ngự.

    Chàng biết rõ ưu điểm và thiếu sót của lồng an toàn “Đỗ Lôi Thị Thiên Y” trong xe lăn.

    Nguyên lai trong số hảo hữu thân thiết của Gia Cát tiên sinh có một vị họ kép Ca Thư, bản tính phong lưu, xuất thân danh môn, ngoại trừ phu nhân nguyên phối còn có mười mấy người thiếp, lại thường ra ngoài phong lưu khoái hoạt, tìm vui hưởng lạc. Bản thân Ca Thư không muốn sinh nhiều con, nhưng lại không có cách ngừa thai. Mặc dù y tuổi tác đã cao, nhưng thân thể tráng kiện, tinh lực dồi dào, sinh hoạt vợ chồng không hề biết mệt, vì vậy cảm thấy rất do dự.

    Trong đó có hai vị tiểu thiếp của y là Đỗ thị và Lôi thị, lại cùng nhau nghĩ ra một biện pháp, đó là dùng nhau thai của dê, bò chế tạo thành một loại bao, lúc sinh hoạt vợ chồng bọc vào cho Ca Thư. Như vậy chẳng những không lo thụ thai, còn có thể bảo đảm lúc Ca Thư ra ngoài tìm vui hưởng lạc không bị bệnh tật lây nhiễm.

    Gia Cát được biết chuyện này, từng nhờ Ca Thư thỉnh giáo hai người Đỗ, Lôi cách chế tạo bao an toàn này, sau đó áp dụng vào vũ khí phòng ngự, gắn vào trong kiệu của Vô Tình, trong cơ quan của xe lăn, mỗi thứ đều trang bị một chiếc lồng.

    Nó tên là “Đỗ Lôi Thị Thiên Y”.

    Lúc này vừa khéo phát huy tác dụng, giúp Vô Tình tránh được một kiếp.

    Chỉ là Đỗ Lôi Thị Thiên Y sợ nóng.

    Hiện giờ ánh sáng và hơi nóng này đang nung chảy Thiên Y.

    Thiên Y đã tan rã.

    Chuyện này còn không quan trọng.

    Trong nhất thời, đá lửa, mồi lửa trên người Vô Tình đều kêu xè xè, bốc khói.

    Dưới nhiệt độ cao, những dụng cụ có tác dụng chiếu sáng này đều muốn bốc lửa.

    Không tốt.

    Tất cả đều nằm trong y phục của Vô Tình, một khi bốc cháy, chẳng phải sẽ đốt Vô Tình thành một quả cầu lửa?

    Nóng hầm hập.

    Nhiệt độ cao.

    Lưới an toàn Thiên Y đã tan rã.

    Vô Tình đột nhiên nhìn thấy ở trung tâm ánh sáng chói, có từng điểm, từng đoạn ánh sáng trắng.

    Chàng ở trong ánh sáng rừng rực cố gắng nhìn kỹ, trông thấy ánh sáng trắng kia từ từ trở về trạng thái một hình người.

    Nhưng đó không phải một người, mà là một bộ xương.

    Xương trắng trong ánh sáng chói.

    Xương trắng kia đang đối diện với chàng, cách xa khoảng hơn một trượng, hơn nữa cũng treo giữa không trung.

    Điều khiến Vô Tình kinh ngạc hơn, đó là xương trắng kia cũng ngồi khoanh chân, chỉ là dưới người cũng không có xe lăn, mà một tay của nó cũng giơ cao, lảo đảo lắc lư giữa không trung, tóm lại gần như hoàn toàn giống với tư thế của Vô Tình hiện giờ.

    Chẳng lẽ xương trắng này chính là Vô Tình?

    Vô Tình đã biến thành xương trắng?

    Người biến thành bộ xương, đương nhiên đã mất đi sinh mệnh của mình.

    Chẳng lẽ đây chính là hình ảnh của Vô Tình một khắc sau?

    Hóa ra là Vô Tình nhìn thấy tương lai của mình? Hay là chàng nhìn thấy kết cục của mình?

    Người, treo giữa trời.

    Tâm, càng treo giữa không trung.

    Lên không được, xuống không xong.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,Đơn bước,
  3. #82
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 18: Chém xuống đầu

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Hỏa khí trên người sắp bốc cháy.

    Xương khô ở đối diện, trong ánh sáng chói đang nhanh chóng tiếp cận.

    Thiên Y bảo vệ an toàn bản thân đã hoàn toàn tan rã.

    Lúc này Vô Tình lại làm một chuyện.

    Chàng phát ra ám khí.

    Ám khí do chàng phát ra, số lượng nhiều kinh người, chủng loại cũng nhiều kinh người.

    Phần lớn ám khí bắn về phía bộ xương.

    Xương trắng này, có phải là thứ mà Tập Mai Hồng đã chiến đấu lúc vừa vào cửa miếu? Hay là thứ từ trong quan tài chui ra sau khi Nhiếp Thanh phát chưởng?

    Chàng không biết.

    Nhưng bất kể là thần hay quỷ, là kẻ địch thì cứ đánh, quyết không bó tay chờ chết.

    Một phần nhỏ ám khí bắn ra bốn phía.

    Bốn bề đều là ánh sáng chói.

    Ánh sáng chói không chỗ nao không có, khiến người ta không nơi ẩn trốn.

    Giống như ánh sáng mênh mông, rực rỡ vô hạn.

    Có lẽ Vô Tình phát ra những ám khí này, mục đích là muốn xem thử nguồn gốc của ánh sáng này, giới hạn của chùm sáng này.

    Độ sáng càng lúc càng lớn, càng lúc càng mạnh. Có ám khí bay được một nửa lại phát ra tiếng rít, hóa thành khói nhẹ, giống như tên bắn về phía mặt trời, cho dù có lực cổ tay khai trời mở đất cũng khó tránh khỏi bị sức nóng làm tan chảy.

    Nhưng phần lớn ám khí vẫn có tác dụng, hơn nữa còn rất kịp thời.

    Có ám khí bay đi phát ra tiếng va chạm, lại chấn động về, gào thét, xoay tròn, rung động, từ góc độ kỳ dị bắn ngược về phía bộ xương trắng kia.

    Trước khi Vô Tình phát ra ám khí, đã tính chuẩn lực đạo và góc độ, biến hóa và phương hướng.

    Ám khí nhanh như vậy đã rơi về, nói cách khác, khu vực tràn ngập ánh sáng này chẳng qua là một gian phòng hơi lớn, thậm chí chỉ là phòng nhỏ hoặc hầm ngầm mà thôi.

    Đối phương đã dùng một biện pháp tập trung ánh sáng và hơi nóng, chiếu sáng gian phòng này, khiến người khác hoa mắt mất đi khả năng phán đoán và ứng phó, bị hắn thừa cơ.

    Nơi này quyết không phải ngoài nhân gian, mà là ở nhân gian.

    Nơi này càng không phải địa ngục, địa ngục chân chính cũng ở nhân gian.

    Nơi này càng không phải thiên đình, thiên đình không có bộ xương trắng âm hiểm khó lường như vậy.

    Bộ xương trắng kia bắt đầu trúng ám khí của Vô Tình, tư thái biến đổi, giống như muốn vùng vẫy, né tránh, kêu gào, khổ sở.

    Hóa ra xương trắng vẫn có sinh mệnh.

    Nhưng hỏa khí trên người Vô Tình đã bắt đầu bốc cháy.

    Vô Tình kêu lớn một tiếng, toàn thân run lên, ném ra tất cả khí cụ, đồ dùng sắp bốc cháy và đã bốc cháy. Sau đó chàng mượn lực kéo tay áo trái một cái, cả người, không, phải nói là cả người lẫn ghế lật lên, “rầm” một tiếng, đáy ghế đụng vào trần nhà đang kẹp ống tay áo của chàng.

    Nơi đó là một cơ quan.

    Nếu không phải nơi đó có cơ quan, Vô Tình cũng sẽ không rơi xuống mật thất sáng chói này.

    Vô Tình đã dùng tay áo chặn lấy khe hở của cơ quan, lúc này chàng lại mượn lực tay áo, lật người một cái, dùng đáy ghế đập vào cơ quan.

    Nên biết bản thân Vô Tình không có công lực gì, chàng trời sinh tàn tật, không thể tu luyện nội công cao thâm.

    Nhưng cái lật này của chàng là nhờ nhấn vào một cơ quan, toàn bộ xe lăn liền biến đổi, đột nhiên xoay đứng lên với lực vô cùng mạnh.

    Hơn nữa đáy ghế chợt bắn ra một chiếc chùy sắt dày nặng, đánh vào cơ quan kia.

    Lò xo của cơ quan kia lập tức bị đánh gãy.

    Vô Tình mượn thế lộn ngược lên trên.

    Chính là nơi lúc đầu chàng rơi xuống.

    Mặc dù Vô Tình đã dùng chùy ở đáy ghế đập vỡ cơ quan, nhưng chân lực của chàng đã hết, có thể lộn lên được hay không vẫn là một nghi vấn.

    Đúng lúc này lại có người kéo tay áo của chàng.

    Sau đó chàng ngửi thấy một khí tức quen thuộc.

    Mùi hương.

    Cho dù trong hoàn cảnh xấu xa đến đâu, trong quyết chiến ác độc đến đâu, trong đấu tranh khủng khiếp đến đâu, mùi hương này vẫn điềm đạm, vẫn trầm tĩnh, khiến người ngửi được rất ngây ngất, rất vui vẻ, rất thoải mái.

    Người nọ kéo ống tay áo của chàng, khiến chàng có thể mượn lực đi lên.

    Cơ quan tuy bị đập ra, nhưng sau khi Vô Tình vọt lên, nó lại khôi phục che lấp phần lớn chỗ hổng.

    Vô Tình giống như sắp chết lại sống dậy, dường như vẫn còn sợ hãi.

    Chàng còn chưa ổn định hơi thở, cả người lẫn xe lăn đã ngã xuống đất. Một người đi đến gần chàng, chàng đang muốn cảm tạ, đột nhiên một ánh đao lại chém xuống đầu.

    Đao này đến thật nhanh, hơn nữa vô cùng đột ngột.

    Người kéo chàng lên chẳng phải muốn cứu chàng ư? Sao lại xuất đao muốn lấy mạng chàng?

    Thân thể của chàng vẫn nằm nghiêng trên đất.

    Bởi vì người và ghế vẫn cột vào nhau, chàng vẫn chưa kịp lật xe lăn, xoay người ngồi dậy.

    Nhưng đao đã đến, sát chiêu đã tới.

    Chẳng lẽ chàng không chết trong ánh sáng chói mắt, lại tự đưa tới cửa, chết trong miếu thờ đen kịt này.

    May mắn xe lăn của chàng đang lật ngang.

    Cho dù kẻ địch xuất thủ thế nào, muốn chặt đầu chàng nhất định phải cúi người mới có thể chém xuống.

    Vô Tình không tránh, chàng tránh không ra.

    Chàng cũng không né, né không thoát được.

    Chàng cũng không chống đỡ, bởi vì chống đỡ không kịp.

    Chàng chỉ phản kích.

    Chàng vỗ vào đệm xe lăn một cái.

    Sau một tiếng “phụp”, tay vịn bên ghế bỗng bắn ra một mũi nhọn dài năm thước, kịp thời đâm tới.

    Chỉ cần đối phương vẫn khăng khăng muốn chém đầu chàng, nhất định phải rướn người tới. Chỉ cần cúi người chém xuống, giống như đưa thân thể tới trước mũi dao bên hông xe lăn, chẳng khác nào tự sát.

    Nói là tự tìm đường chết cũng được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,Đơn bước,
  5. #83
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 19: Tĩnh

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Ngươi giết ta thì ta giết ngươi.

    Ngươi ám toán ta thì ta cũng ám toán ngươi.

    Ngươi ra tay thì ta đánh trả.

    Ngươi đánh lén thì ta có ám khí.

    Ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu.

    Dùng ác chế ác, lấy độc trị độc.

    Đây luôn là nguyên tắc đối nhân xử thế của Vô Tình, cũng là tác phong làm việc của Tứ Đại Danh Bổ.

    Người nọ dường như ngẩn ra. Nói thì chậm nhưng diễn biến thì nhanh, đối thủ vừa ngừng lại một chút, mũi dao bên ghế đã bắn nhanh ra ngoài.

    Người nọ che ngực, hừ lạnh một tiếng, vẽ lên một vết đao lạnh lẽo, lập tức ngăn cản dao nơi ghế, sau đó thuận thế lộn về phía sau, nhấp nhô mấy lần, biến mất trong bóng tối. Hoặc là nói toàn thân đều tan rã trong bóng tối, hóa thành một bộ phận của bóng tối.

    Miếu vẫn rất tối, tối đến mức khiến lòng người phát lạnh.

    Vô Tình vặn cơ quan, cuối cùng đã có thể lật ghế ngồi dậy.

    Ngồi vững thật là một chuyện thoải mái.

    Nếu có thể đứng vững thì tốt biết bao.

    Đáng tiếc chàng không thể.

    Bao nhiêu năm nay chàng muốn đứng một lần nhưng không thể.

    Những người ngày ngày có thể hưởng thụ việc đi lại, vẫn oán hận tận trời, ao ước những thứ mà bọn họ chưa có trong tay, lại quên mất đối với một số người, có thể đứng đã là một hạnh phúc cực lớn.

    Người trong phúc không biết phúc.

    Nhưng người trong nguy hiểm phải mạo hiểm.

    Bởi vì nguy hiểm đã ép đến mi, kiếp nạn đã gần ngay trước mắt.

    Không mạo hiểm thường không thể thoát hiểm.

    Lúc này chàng đã thoát hiểm, nhưng thân vẫn đang ở trong hiểm cảnh.

    Bởi vì chàng phát hiện hai chuyện.

    Một, Tập Mai Hồng không ở trong miếu.

    Hai, Nhiếp Thanh không biết đã đi đâu.

    Thực ra hai chuyện này là một.

    Chuyện này nói rõ một điều, bằng hữu, chiến hữu của chàng đều đã mất tích.

    Phát hiện này càng đả kích, ngăn trở Vô Tình hơn bất cứ chuyện nào.

    Lúc chàng rơi xuống trúng mai phục, nơi này đã xảy ra chuyện gì?

    Nhiếp Thanh đã kinh động bộ xương trắng và thi thể thối rữa kia, còn đánh nhau với chúng, rốt cuộc ai thắng ai thua?

    Vừa rồi xương trắng trong phòng nhỏ sáng chói, có phải chính là bộ xương trong quan tài lúc đầu?

    Như vậy chỉ sợ Nhiếp Thanh đã lành ít dữ nhiều.

    Nhưng Tập Mai Hồng thì sao? Nàng có liên thủ cùng Nhiếp Thanh đấu cương thi hay không?

    Tiếp đó chàng lại phát hiện một chuyện.

    Trước khi Nhiếp Thanh tấn công thi thể thối rữa và xương trắng, cũng là trước khi chàng trúng cạm bẫy rơi xuống, chàng đã phóng ám khí về phía điện thờ và bóng mờ.

    Nhưng lúc này trong điện thờ chỉ còn lại một tấm vải đỏ, sau bàn phán quan chỉ còn lại một bộ áo bào xám, cả hai đều rách rưới, phía trên cắm đầy ám khí do chàng phát ra.

    Thần hay quái vật bên trong đã biến mất không thấy, chỉ còn lại vỏ rỗng.

    Nếu hai con yêu quái này còn sống, cùng nhau tập kích, Tập Mai Hồng có thể ngăn cản được không?

    Vô Tình lo lắng không yên.

    Trong miếu mặc dù tối, một mảnh đen như mực, nhưng dù gì cũng không tối như vừa rồi.

    Vừa rồi tối đến mức giống như vẩy mực cũng sáng hơn xung quanh.

    Hiện tại cạm bẫy kia đã bị đánh ra một lỗ hổng, cho dù cơ quan khép lại, nhưng vẫn còn một khe hở, lộ ra một chút ánh sáng.

    Vài tia sáng này miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh vật, có thể đánh giá tình hình trong miếu.

    Huống hồ lúc này ngoài miếu còn có một chút ánh trăng xuyên vào, lạnh và rét.

    Chỉ chốc lát trước, trong miếu kinh khủng nhất là tối.

    Tối đến mức giống như ngay cả tiếng tim đập cũng ngưng kết thành trống, trống đen.

    Lúc này, trong miếu đáng sợ nhất là tĩnh.

    Yên tĩnh không một chút âm thanh nào.

    Yên tĩnh đến mức giống như chỉ cần đặt một chiếc đàn tranh ở đó, cũng sẽ nhanh chóng bị rêu xanh bao phủ.

    Không có tiếng động.

    Vạn sự vô thanh.

    Ngàn năm cô quạnh.

    Im lặng tối tăm.

    Yên tĩnh đến mức giống như một loại công kích.

    Công kích thật sự thì còn tốt, có thể phòng thủ, có thể đánh trả.

    Nhưng yên tĩnh thì không thể.

    Ai có thể đề phòng yên tĩnh?

    Ai có thể đánh đổ yên tĩnh?

    Có thể.

    Đó là âm thanh.

    Cuối cùng Vô Tình đã nghe được âm thanh.

    Âm thanh vô cùng yếu ớt, nhưng Vô Tình vẫn nghe được.

    Chàng lau chùi một cây “Siếp Thuấn chúc” (nến thoáng chốc).

    Những thứ có thể đốt trên người chàng, phần lớn đã bốc cháy ném đi, chỉ còn lại hai món có thể đốt trong thời gian ngắn và một món có thể đốt lâu hơn một chút, cho nên chàng cần phải sử dụng một cách cẩn thận.

    Bởi vì chàng đã không còn lại nhiều.

    Cây “Siếp Thuấn chúc” này chính là một trong số đó, chỉ có thể cháy trong thời gian ngắn.

    Nhưng hiện giờ chàng nhất định phải nắm rõ tình hình.

    Nến đã sáng.

    Ngọn lửa rất không ổn định, nhưng vẫn có thể soi sáng một góc.

    Vậy là đủ rồi.

    Bởi vì chàng đã nhìn thấy thứ mà chàng muốn thấy.

    Bươm bướm.

    Một đôi bướm vàng, nhẹ nhàng bay lượn.

    Lúc bay đến đông, lúc bay đến tây.

    Ánh sáng của trăng lạnh tình cở xuyên qua khe hở chiếu vào miếu, đôi bướm kia liền co rúm một chút, lại nhấp nhô bay nghiêng ra ngoài.

    Bọn chúng giống như muốn né tránh ánh trăng.

    Trong lòng Vô Tình đau nhói.

    Bởi vì chàng nhìn thấy bươm bướm, lại nhớ tới Tập Mai Hồng.

    Nàng đang ở đâu?

    Có gặp nguy hiểm không?

    Tiếp đó chàng lại nghe được một loại âm thanh.

    Âm thanh rất đặc biệt.

    Núi hoang, dưới trăng, trong miếu, nghe được càng thần bí, đáng sợ.

    Đó là tiếng cào.

    Âm thanh đến từ quan tài.

    Có người ở trong quan tài dùng móng tay cào.

    Không sai, là quan tài thứ ba ở hàng sau.

    Quan tài này hơi nghiêng so với những quan tài khác, giống như bị người khác xếp lại, vì vội vàng nên đã đặt lệch.

    Tiếng cào từ trong mép quan tài truyền đến.

    Vô Tình đang muốn chiếu sáng nhìn rõ, ngay lúc này ánh lửa vụt tắt, kể cả ánh sáng dưới lòng đất lộ ra cũng biến mất.

    Giống như trong miếu căn bản chưa từng có “ánh sáng”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,Đơn bước,
  7. #84
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 20: Mở quan tài

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Chàng không lập tức đốt lửa.

    Một là vì vật chiếu sáng trên người chàng không còn nhiều, phải dùng một cách cẩn thận.

    Hai là vì nếu chàng đốt lửa, sẽ giống như tố cáo vị trí của mình cho kẻ địch.

    Ba là kẻ địch ở trong tối, chàng cũng ở trong tối, hiện giờ nơi phát ra âm thanh lại trở thành chỗ “sáng”, nhưng cũng có thể chỉ là một cái “mồi”.

    Chàng quyết định trong tối đấu tối, dùng tối trị tối.

    Chàng dựa vào ánh trăng lạnh lờ mờ đẩy xe, nhanh chóng và không tiếng động, đã đến chỗ quan tài phát ra tiếng cào kia.

    Ngay lúc này tiếng cào cũng đột nhiên im bặt.

    Giống như móng sắc, vũ khí sắc bén cào được một nửa bỗng dừng lại, không chuyển động tiếp, cũng không có âm thanh nữa

    Tối.

    Tĩnh.

    Tối cộng thêm tĩnh, không phải tối tĩnh, cũng không phải tĩnh tối, mà là cô tịch.

    Cô độc tịch mịch chết người.

    Vô Tình đang chờ, chờ âm thanh.

    Địch không động thì ta không động, địch muốn động thì ta động trước.

    Chàng chờ đợi trong bóng tối, chàng nhẫn nại trong yên tĩnh.

    Trong đối địch, giao thủ chỉ là ánh sáng trong thoáng chốc, phần lớn thời gian đều là cực khổ rèn luyện, chăm chỉ học tập.

    Trong cuộc đời, thành công đắc ý chỉ là rực rỡ trong phút chốc, phần lớn năm tháng đều là tôi luyện ý chí, siêng năng làm việc.

    Người có thể ngày ngày kinh ngạc vui mừng thì đã rất may mắn, chỉ sợ kinh nhiều vui ít, nhân sinh lo lắng, năm tháng ưu sầu.

    Chàng phải chờ tới khi nào?

    Không biết.

    Đêm đang dài, tối càng dày.

    Nhiếp Thanh đã đi đâu rồi?

    Vết thương trên người hắn có phát tác không? Có ảnh hưởng đến sức chiến đấu của hắn không?

    Tập Mai Hồng có phải đã xảy ra chuyện không?

    Nàng là bạn gái của tứ sư đệ, nếu như gặp bất hạnh, mình làm thế nào ăn nói với Lãnh sư đệ?

    Đây là giây phút sinh tử, không động thì bình tĩnh, một khi động thì có thể lập tức phân định sống chết.

    Nhưng Vô Tình không hề vội vã.

    Qua nhiều năm như vậy, quan trường đấu tranh, giang hồ báo thù, chàng đã học được cách bình tĩnh đối phó, vững vàng ứng chiến.

    Chàng còn thừa lúc đi săn, chờ đợi này để suy nghĩ, hồi tưởng tất cả mọi chuyện xảy ra trong hai ngày nay, sắp xếp lại một chút.

    Trong ngôi miếu đổ nát tối đen, hai mắt chàng dần dần sáng ngời giống như hai ngọn đèn, chuyện này ngay cả chính chàng cũng không biết.

    Ngay lúc này, quan tài có tiếng động.

    Đó không còn là quan tài thứ ba ở hàng sau, mà là cái thứ năm ở hàng trước.

    Cỗ quan tài ở sau người Vô Tình.

    Vô Tình còn chưa xoay người, hai tay đã nhấn một cái vào tay vịn xe lăn.

    Theo hai tiếng “bằng bằng”, miếng kẹp của tay vịn đột nhiên bắn ra hai tấm thép, chuẩn xác đâm vào khe hở ở nắp quan tài.

    Hai khuỷu tay Vô Tình dùng sức đè xuống.

    Xe lăn đột nhiên nhấc lên cao.

    Tấm thép vặn một cái, tiếng “cạch cạch cạch cạch cạch” liên tục vang lên, nắp quan tài đã bị cạy ra.

    Vô Tình rút cơ quan, xe lăn quay về, “rầm” một tiếng, chàng đã xoay người lại, đối diện với quan tài. Mà nắp quan tài cũng bị vặn hoàn toàn bung ra, bay lên giữa không trung, phát ra tiếng gió vù vù.

    Lúc này Vô Tình hơi cúi mặt nhìn vào trong quan tài, tay của chàng lại đặt trên một miếng gỗ dùng để gác đồ vật và viết chữ ở trước xe lăn (công dụng giống như mặt bàn).

    Trong quan tài lại loáng thoáng lộ ra ánh sáng, ánh sáng đỏ như máu.

    Giữa thoáng chốc này, trong quan tài đột có một người bật dậy.

    “Người” này tóc tai bù xù, hoàn toàn che kín dung mạo.

    Hắn đột nhiên vươn tay ra.

    Ánh sáng xanh, tay trắng.

    Tay của hắn trắng đến đáng sợ, giống như bôi một lớp đất trắng.

    Nhưng hắn vừa ra tay, lại hiện lên một luồng khí xanh.

    Xanh đến mức giống như yêu khí của cây thành tinh.

    Người trong quan tài kia dùng một tay ấn vào xe lăn, một tay khác nhanh như chớp móc vào cổ họng Vô Tình.

    Vô Tình không biết võ công.

    Quan tài vừa mở, chàng đã gặp phải đánh lén như vậy.

    Mà Vô Tình không biết võ công.

    Chàng và quan tài cách nhau rất gần.

    Người chàng vẫn ngồi trên xe lăn.

    Nhưng Vô Tình không biết võ công.

    Vô Tình không biết võ công.

    Cho dù chàng muốn tránh, cũng không nhanh bằng bàn tay trắng ánh sáng xanh trong quan tài.

    Cho dù chàng muốn lui, cũng không kịp đẩy xe lăn, huống hồ sau xe lăn còn có quan tài chặn mất đường lui.

    Cho dù Vô Tình kịp thời đẩy xe lăn lách qua hai bên, nhưng xe lăn đã bị người trong quan tài một tay giữ lấy, khó mà di động, tiến lùi không được.

    Vô Tình lại không biết võ công.

    Thực ra trên đời này, người không biết võ công đông hơn nhiều so với người biết võ công, mà cao thủ tinh thông võ nghệ cũng ít hơn nhiều so với người luyện võ bình thường.

    Đây là nguyên nhân mà tầm thường dễ kiếm, cao thủ khó cầu.

    Vì vậy không nhất định phải võ công cao mới có thể lấy được thiên hạ, mới có thể xưng là vô địch.

    Trí giả dùng mưu kế đoạt thiên hạ, dùng đạo đức phục lòng người, dùng tài năng xưng vô địch.

    Vô Tình không biết võ công, đột nhiên gặp phải biến cố như vậy, lại không hề kinh hoảng, dường như cũng không cảm thấy bất ngờ.

    Chàng chỉ làm một chuyện, hai tay chàng nhấn vào bên hông xe lăn.

    Một cái móc sắt đột nhiên bắn ra ngoài, chụp lấy cổ tay của người trong quan tài kia.

    Người trong quan tài hừ lạnh một tiếng, tay phải tăng tốc, mắt thấy đã sắp nắm được cổ họng Vô Tình.

    Nhưng người trong quan tài lại đột nhiên phát hiện một chuyện.

    Tại miếng chắn bên dưới xe lăn của Vô Tình (miếng chắn hình răng dùng để ngăn bùn lầy đá vụn, cùng với phòng ngừa lùm cỏ dính vào lúc xe lăn chuyển động), đột nhiên bắn ra một đoạn dao nhọn.

    Dao nhọn nhanh chóng đâm vào tim người trong quan tài.

    Ngón trỏ trái Vô Tình nhấn vào một nút vặn.

    Người trong quan tài muốn lui về phía sau, nhưng không được.

    Hắn đang ở trong quan tài, không kịp đứng dậy, cho dù lui cũng bị quan tài ngăn cản.

    Hắn muốn trở tay bắt lấy dao sắc, cũng không được.

    Bởi vì tay trái của hắn đã bị giữ lấy.

    Mà tay phải của hắn đang chụp lấy cổ họng Vô Tình, đã không kịp biến chiêu.

    Không kịp nữa!

    Hắn hoàn toàn không thể tránh khỏi mũi dao trong xe lăn này.

    Không kịp!

    Xe lăn quỷ quái này!

    Không kịp!

    Cho dù hắn dùng một tay bóp vỡ xương cổ Vô Tình, nhất định cũng sẽ bị dao sắc này xuyên qua ngực.

    Ngay lúc này, hắn giống như phát hiện điều gì, kêu lớn một tiếng:
    - Ngài là Vô Tình?

    Tay đột nhiên dừng lại, không tấn công tới nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,Đơn bước,
  9. #85
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 21: Tổ Yến

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Quả nhiên thế công của hắn vừa dừng, dao sắc bắn ra kia cũng đột nhiên ngừng lại.

    Ngón tay Vô Tình không dùng sức nữa, nhưng ngón trỏ của chàng vẫn ấn vào cơ quan.

    Chàng giống như cũng kịp thời nhận ra người trong quan tài.

    - Nhiếp Thanh quỷ!
    Chàng gọi:
    - Là ngươi!

    Hai người bọn họ kịp thời nhận ra nhau, cũng kịp thời dừng đòn sát thủ.

    - Ngươi đã xảy ra chuyện gì?

    - Vừa rồi ngài đã rơi xuống nơi nào?

    Hai người gần như cùng lúc hỏi đối phương.

    Người trong quan tài đương nhiên là Nhiếp Thanh.

    - Vừa rồi lúc ngài muốn phát động ám khí tấn công điện thờ và cái bóng sau bàn phán quan, ta lại phát hiện trong hai quan tài có điểm khác thường.

    - Khác thường?

    - Có tiếng hít thở.
    Nhiếp Thanh dùng tay vuốt tóc rối lên, nói:
    - Tai quỷ của ta rất nhọn, cho dù là quỷ hà hơi, ta cũng nghe được.

    - Ta nhìn thấy ngươi đánh vào quan tài ép hai thứ kia ra ngoài.
    Vô Tình nói:
    - Đáng tiếc ta lại rơi xuống.

    - Khi đó trong miếu đột nhiên hoàn toàn tối đen. Ta và hai thứ kia giao thủ mấy chiêu, bỗng nhiên tất cả đều biến mất. Ta không biết bọn chúng ở đâu, mà chỗ Tập cô nương cũng không có tiếng động nào. Ta sợ bị bọn chúng giáp công, cho nên nằm xuống trong quan tài mà bộ xương trắng kia đã nhảy ra, lại lén kéo nắp quan tài lên. Ta vốn định trốn ở bên trong, chờ thời cơ phản kích...

    - Ngươi tiến vào trong quan tài?
    Vô Tình thừa nhận, trong bóng tối hoàn toàn, đó có thể xem là thượng sách để tránh vây công.

    - Không ngờ trong quan tài lại lớn như vậy...
    Nhiếp Thanh hưng phấn đến mức khuôn mặt dưới trăng lạnh cũng thoáng hiện ánh sáng xanh:
    - Ta vừa nằm vào, đáy quan tài lại từ từ hạ xuống. Ta chờ nó hạ xuống đến cuối cùng, mới đẩy vào bên hông quan tài một cái, hà, nó lại giống như một cánh cửa, lập tức mở ra...

    - Nơi ấy có ánh sáng chói không?

    - Không có.
    Nhiếp Thanh lắc đầu:
    - Nhưng lại có một số ngọn đèn dầu lớn chừng hạt đậu treo trên tường đất. Bốn vách đều là đất bùn, vừa ướt vừa tối vừa trơn trượt, hơn nữa đã chật lại hẹp. Ta đi được mấy chục bước, đường hẹp đến mức gần như chỉ chứa vừa người, chủ yếu là nghiêng xuống phía dưới. Nhưng bốn phương tám hướng đều có đường, một tầng lại một tầng, rối rắm đan xen, không biết có bao nhiêu đường, cũng không biết sâu đến bao nhiêu...

    Vô Tình lẩm bẩm nói:
    - Chẳng lẽ là...

    Nhiếp Thanh hít một hơi nói:
    - Có lẽ suy nghĩ của ngài cũng giống như ta...

    Ánh mắt Vô Tình sáng lên:
    - Ngươi cho rằng?

    Lần này Nhiếp Thanh chỉ nói ba chữ:
    - Mãnh Quỷ động.

    - Hầm mỏ nằm ở phía dưới Mãnh Quỷ miếu.

    - Những quan tài này chính là cửa ra vào.

    - Yêu ma quỷ quái trong miếu, chính là từ những quan tài này lui tới thoắt ẩn thoắt hiện.

    - Ta vừa phát hiện đã vào trong hầm mỏ, liền muốn cùng các người đi vào chung, lại lo lắng ngài và Tập cô nương trúng phải mai phục, cho nên đi ngược trở về.
    Nhiếp Thanh tiếp tục nói:
    - Nhưng đường đất không dễ nhận biết, tới tới lui lui đều như nhau, không phân biệt được. Hơn nữa trên tường có rất nhiều thứ khảm vào, giống như điêu khắc, nó...

    Nhất thời lại không nói được, trong mắt còn có vẻ sợ hãi.

    Ngay cả “Quỷ Vương” Nhiếp Thanh cũng cảm thấy kinh hãi, muốn nói lại thôi. Vô Tình chỉ đành cười khổ.

    Chàng vẫn chờ nghe, nhưng không giục đối phương nói.

    Nhiếp Thanh ngừng lại một chút, vẫn nói tiếp:
    - Những chiếc đầu đó, giống như khi còn sống bị chặt xuống treo lên, có đầu trâu, có mặt ngựa, nhưng nhiều nhất vẫn là đầu người... Trên tường đất ướt vẫn còn máu đầm đìa.

    Đèn mờ, lòng đất, đường ướt, đất vàng.

    Còn có đầu trâu, mặt ngựa và thủ cấp của người, quả thật là đủ âm trầm đáng sợ.

    - Sau đó ta cuối cùng tìm được đường lên, tìm được cái quan tài này, liền từ từ đi lên. Nhưng trong quan tài này lại dính rất nhiều bùn nhơ, hơn nữa còn có mùi tanh hôi, không sạch sẽ như cái vừa rồi ta đi xuống. Ta cảm thấy kỳ quái, liền thử cạo lớp bùn đi, mới đẩy nắp quan tài ra... Nhưng vào lúc này, ta lại nghe được tiếng cơ quan hoạt động.

    Vô Tình gật đầu nói:
    - Đó là ta đang sử dụng “Tổ Yến”.

    “Tổ Yến” là cái tên mà chàng gọi xe lăn của mình, giống như có người thích đặt tên cho vật cưỡi của mình là “Đạp Tuyết”, “Truy Phong”, “Quyển Vân”, hoặc thích gọi nơi ở của mình là “Thính Vũ lâu”, “Hoàng Kim ốc”, “Tri Bất Túc trai”.

    - Ta cho rằng là địch.
    Nhiếp Thanh nói:
    - Ta lập tức ngừng cạo.

    - Nhưng ta lại đột nhiên mở quan tài.
    Vô Tình nói:
    - May mà mọi người đều kịp thời dừng tay.

    - Xe lăn của ngài... Tổ Yến? Thật lợi hại!
    Trong mắt Nhiếp Thanh lập lòe ánh sáng xanh.

    - “Thanh Quang Ngân Thủ” của ngươi càng sắc bén.
    Vô Tình cũng nói thật lòng.

    - Như vậy.
    Nhiếp Thanh hỏi:
    - Vừa rồi ngài đã rơi xuống nơi nào, đã xảy ra chuyện gì?

    Vô Tình lần lượt kể lại, không hề che giấu.

    Hiện giờ bọn họ đang ở trên một thuyền, chỉ có đồng tâm hiệp lực, hợp tác chặt chẽ, mới có thể đột phá chướng ngại, diệt trừ yêu nghiệt, hoàn thành nhiệm vụ, bình an xuống núi.

    Nhưng có thể sao?

    Nếu như ngươi tin tưởng một người, người nọ lại làm hại ngươi, sự tổn thương lớn hơn nhiều so với người mà ngươi không tin tưởng.

    Nếu như ngươi không tin người này, hắn làm sao có thể tin ngươi, trung thành làm việc cho ngươi?

    Nếu như người đó tin tưởng ngươi, cũng có thể bị ngươi làm hại. Nhưng giữa người và người nếu không tín nhiệm lẫn nhau, làm sao có thể hợp tác làm việc?

    Chỉ một người thì chắc chắn không làm được đại sự.

    Nghi thì không dùng, dùng sẽ hại mình; dùng thì không nghi, nghi sẽ hại người. Từ xưa gian nan mới biết lòng người.

    Quen biết sai người, sẽ tin sai người, cũng dùng sai người, nhỏ có thể di hận cả đời, lớn có thể hại hết muôn dân.

    Nhưng hiện giờ bọn họ chỉ có thể dựa dẫm vào nhau, giúp đỡ lẫn nhau.

    Bởi vì bọn họ đã không còn ai khác để tin.

    Có.

    Có lẽ vẫn còn một.

    Tập Mai Hồng.

    Nàng đang ở đâu?

    Sau đó cả hai đều nhìn xuống phía dưới một chút, không hẹn mà cùng gật đầu một cái.

    Bọn họ đã không có đường lui.

    Vì muốn tìm ra chân tướng, vì không uổng công chuyến này, ít nhất vì muốn tìm Tập Mai Hồng trở về, bọn họ đều phải xuống phía dưới một chuyến.

    Nhiếp Thanh nhắc nhở một câu:
    - Có cần thông báo cho hai thằng nhóc kia không?

    Hai thằng nhóc kia chính là Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt.

    Vô Tình đã lấy ra một chiếc sáo ngọc.

    Chàng để ngang miệng thổi, phát ra mấy tiếng nhạc lúc thì du dương lúc thì sắc bén.

    Sau đó chàng lắng tai nghe một lúc.

    Không có hồi âm.

    Chỉ có nơi xa loáng thoáng tiếng vượn kêu.

    Tiếng rít buổi đêm.

    Sắc mặt Vô Tình nặng nề, nói:
    - Ta đã thông báo cho bọn chúng rồi.

    Lại không nói tiếp.

    Nhiếp Thanh nhìn xe lăn của Vô Tình một chút.

    Từ sau lần giao thủ vừa rồi, hắn không còn dám khinh thường Vô Tình và chiếc xe lăn kia nữa, bất kể nó gọi là “tổ yến”, hay là “ổ ưng”, “hang hổ”, “lỗ chuột” gì đó.

    Nhưng hắn vẫn hơi lo lắng.

    - Phía dưới rất hẹp, chỉ sợ...
    Hắn nói:
    - Xe lăn này không dễ đi.

    Vô Tình hỏi:
    - Còn đi được không?

    Nhiếp Thanh ngẫm nghĩ, nói:
    - Nơi ta đã đi qua, còn miễn cưỡng đi được.

    Vô Tình nói:
    - Vậy thì tốt rồi, lúc nào không đi được rồi hãy tính. Tập cô nương có thể đang nguy cấp, không nên chậm trễ.

    Nhiếp Thanh dùng khóe mắt liếc nhìn người thân bị tàn tật này, hắn không muốn để đối phương nhìn ra lúc này trong lòng hắn đang dâng lên sự kính trọng và cảm động, cho nên trêu chọc:
    - Nhiều quan tài như vậy, chúng ta phải chọn cái nào đi xuống?

    - Chúng ta có hai người, đương nhiên là một người chọn một cái. Hai người chen chúc, chỉ sợ không qua được cầu Nại Hà.
    Vô Tình nói:
    - Tùy tiện chọn một cái, tóm lại có thể xuống địa ngục chính là quan tài tốt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avalon21,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,yupee,Đơn bước,
Trang 17 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 7151617181927 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status