TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 18 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 8161718192028 ... CuốiCuối
Kết quả 86 đến 90 của 167

Chủ đề: Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà - Ôn Thuỵ An (hoàn thành)

  1. #86
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 22: Đầu trâu mặt ngựa

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Vô Tình chọn quan tài mà Nhiếp Thanh từ lòng đất chui lên, đi xuống địa ngục.

    Nhiếp Thanh thì chọn một cái khác.

    Lần này hắn chọn quan tài mà hắn từng dùng một chưởng đánh ra một thi thể thối rữa.

    Dù sao hai người không thể đồng thời xuống địa ngục... địa ngục quá hẹp, đường xuống suối vàng quá chen chúc... bọn họ từng người xuống cũng như nhau.

    Dù sao, đường suối vàng, đường không xa.

    Cuối cùng vẫn là xuống địa ngục.

    Nghe nói trong địa ngục có núi đao, chảo dầu, sắt nung, cưa mổ, nơi này có không?

    Vô Tình lại trước tiên nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa.

    Đường quả thật rất hẹp, vừa chật vừa ướt, hơn nữa ẩm mốc buồn nôn, không ngừng xộc vào mũi, tập trung ở giữa đường hầm.

    Hành lang đan xen phức tạp, đi một hành lang không đến ba mươi thước, hai bên ít nhất có mười hai mười ba ngã rẽ, sau ngã rẽ lại có hành lang tương tự, trong một hành lang không tính là dài lại có ít nhất mười bốn mười lăm nhánh. Chiều rộng của hành lang đại khái tương tự, ngay cả màu sắc, mùi vị, lồi lõm và độ ẩm đều gần giống nhau.

    Màu sắc là vàng, đất vàng ngưng kết.

    Mùi là ẩm mốc, mốc đến mức giống như khiến người ta lập tức mọc rêu.

    Đường đi mặc dù chòng chành, nhưng vẫn có thể cho xe (ít nhất là xe đẩy bằng gỗ) đi lại. Đại khái lúc đào những hang này là để khai thác đá, cho nên có chật hẹp cũng phải đẩy xe gỗ đi được.

    Hiện giờ Vô Tình đang đẩy xe đi.

    Cho nên mười ngón tay trắng nõn thanh tú mà bình thường chàng luôn bảo vệ cẩn thận, lúc này đã dính đầy bùn nhơ.

    Trên đường có một số ngọn đèn dầu lớn chừng hạt đậu, ít nhất mỗi chỗ rẽ đều đốt một ngọn.

    Tình hình đã rất rõ ràng.

    Nơi này có người quản lý.

    Chỉ có người mới cần ánh sáng.

    Quỷ không cần.

    Quỷ thích bóng tối, ma quỷ luôn cùng tồn tại với bóng tối.

    Cho nên Vô Tình đặc biệt lưu ý.

    Có người, mới phải đặc biệt đề phòng

    Nếu so sánh, quỷ có lẽ không đáng sợ như vậy.

    Vô Tình một đường đẩy xe đi chầm chậm, lưu ý tất cả mọi thứ đáng lưu ý.

    Chàng phát hiện đèn dầu vơi một nửa.

    Hành lang có nguồn gió, đèn dầu không ngừng lay động.

    Có nguồn gió chính là có đường ra.

    Tường thì ẩm ướt, rỉ ra nước vàng, sau lớp bùn chính là nham thạch cứng rắn.

    Chàng lại đi một hồi, phát hiện trên tường có khảm đầu.

    Nhiếp Thanh cũng không nói dối.

    Chủ yếu là đầu động vật, nhất là đầu trâu mặt ngựa.

    Thậm chí còn có đầu heo.

    Đầu heo nhuộm đất vàng, giống như tóc vàng, híp mắt bĩu môi, như đang cười thế gian vạn vật.

    Nhưng chỉ có đầu.

    Đầu bị khảm trên tường, phần lớn chôn trong bùn lầy.

    Lại không có thân thể.

    Sau đó Vô Tình phát hiện đầu người.

    Gương mặt hoàn toàn vặn vẹo, co rúm, cơ mặt uốn éo, co giật, giống như trước khi chết đã bị chấn động và sợ hãi rất lớn, hơn nữa còn chết vô cùng căm phẫn và thống khổ.

    Phần lớn tủy não và máu thịt của bọn họ đã bị hút đi, thậm chí có thể tưởng tượng lúc bị hút những người này vẫn còn tỉnh táo.

    Ánh đèn lờ mờ, lung lay muốn tắt.

    Hành lang giống như đường xuống địa ngục, bánh xe gỗ lăn qua mặt đất phát ra tiếng lạch cạch, bên này vừa lan ra, bên kia lại truyền về, vọng đi vọng lại.

    Vô Tình nhìn lâu, chẳng những buồn nôn, hơn nữa còn hơi chóng mặt.

    Lần này vừa xuống địa ngục, liền phát hiện hành động không thuận tiện, hơn nữa còn tính sai.

    Bởi vì chàng và Nhiếp Thanh cũng không tụ họp với nhau như mong đợi.

    Thậm chí hiện giờ không biết Nhiếp Thanh đã rơi xuống tầng luyện ngục thứ mấy rồi.

    Trước mắt quỷ vực này chỉ còn lại một mình chàng, cùng với xe lăn của chàng.

    Còn có đầu, đầu trâu đầu ngựa.

    Cùng với thủ cấp của những người chết đi trong thống khổ vùng vẫy và giày vò.

    Chàng không biết hầm mỏ sâu bao nhiêu, nhưng lại nghe gió phân biệt vị trí. Nơi có gió chính là có lối ra, chàng lại đi về hướng đường ra.

    Lộc cộc, lộc cộc... xe gỗ của chàng lăn qua đường đất vàng lồi lõm, giống như chân không chạm đất một mình đi lại trong địa phủ.

    Ngay lúc này, chàng đột nhiên dừng bánh xe đang chuyển động, giống như bị cảnh tượng trước mắt làm rung động.

    Cả người cũng đờ ra.

    Lúc này Vô Tình đang đi tới góc cua của hành lang, rẽ về hướng bên trái, lại là một hành lang khác tương tự.

    Trước mắt vẫn là đường đất vàng, không có gì khác biệt.

    Khác biệt chỉ là trên đường có một người đang nằm.

    Một người to lớn.

    Người này vùi đầu xuống đất, toàn thân quấn băng, vết máu từ vải bọc thấm ra, mùi hôi nồng nặc.

    Xem ra đã chết lâu ngày.

    Vô Tình nhìn thấy người thủ cấp còn chưa bị chặt xuống này, lại sững sốt.

    Chàng quá chấn động, đến nỗi không chú ý tường đất phía sau vừa lúc có liễu biến hóa.

    Địa đạo rất nhỏ, hành lang chật hẹp.

    Cho dù xe gỗ của Vô Tình có thể miễn cưỡng đi qua, nhưng cũng chỉ chứa được một người một xe.

    Lúc chàng đẩy xe nhìn xuống bên trái, lưng xe đã hoàn toàn dựa vào tường đất.

    Tường đất này cũng giống như tất cả tường đất khác, ẩm ướt, trơn trượt, lồi lõm, phát ra mùi bùn tanh xộc vào mũi. Giống như lòng đất này vốn là bùn lắng của Hoàng Hà ngàn vạn năm tích trữ, vừa vàng, vừa nhão, vừa không có sinh cơ.

    Nhưng trên vách có hai điểm lồi nho nhỏ, hiện giờ lại có biến hóa.

    Bọn chúng từ từ hiện rõ, nhô ra.

    Nói cách khác, hai điểm lồi này đang dần dần phá tường chui ra.

    Vừa lúc Vô Tình đang quay lưng về phía bọn chúng.

    Vị trí bọn chúng phá tường chui ra, chính là chỗ vai của Vô Tình.

    Nhưng Vô Tình lại không biết, hoàn toàn không phát giác.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avalon21,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,thanhtungna,Tieu Lan,yupee,Đơn bước,
  3. #87
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 23: Đường xuống suối vàng

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Vô Tình cũng không biết phía sau có hai bàn tay đang phá tường tiến đến.

    Chàng đang nhìn xuống thi thể kia.

    Chàng đang quan sát, hơn nữa càng nhìn càng chấn động, càng kinh ngạc.

    Ngay lúc này hai tiếng “bộp bộp” khẽ vang lên, bàn tay đã phá tường chui ra, mang theo mảnh vụn đất vàng, mười ngón tay mở ra, một trái một phải chụp lấy hai vai Vô Tình.

    Chân của Vô Tình không thể động.

    Nếu hai tay của chàng bị giữ, xe lăn lại không thể phát động (phía sau chàng là tường đất), vậy thì chàng xong rồi.

    Dưới loại tuyệt cảnh này, chàng chỉ có nước xuống địa ngục.

    Thực ra chàng đã không cần xuống địa ngục, bởi vì chàng đã sớm ở trong địa ngục rồi.

    Nhưng Vô Tình cũng không vùng vẫy.

    Lúc chàng cảm giác không ổn thì hai vai đã bị chụp lấy, chỉ cần đối phương phát lực, xương vai chàng sẽ vỡ nứt.

    Cho nên chàng căn bản không vùng vẫy.

    Chàng chỉ hạ thấp người, phát lực ngồi xuống.

    Chàng chỉ làm chuyện này, đối phương đã bắt được chàng, lại giữ chặt giơ lên cao, kéo thân thể chàng ra khỏi xe lăn.

    Chàng không có xe lăn, hai tay lại bị khống chế, nhất định sẽ xong đời.

    Hai chân Vô Tình tàn phế.

    Nhưng người kéo chàng rời khỏi xe lăn lại không nghĩ đến, sau khi chủ nhân rời khỏi, xe lăn đột nhiên giống như nhận được một mệnh lệnh cuối cùng, chợt đụng ngược trở lại.

    Phía sau là tường đất, chính là vị trí của người ám toán.

    Theo một trận tiếng vang “rầm rầm”, tường đất bị xe lăn toàn diện phát động đụng vào, lập tức đổ sụp xuống.

    Hơn nữa còn đụng vào thân dưới người xuất thủ sau tường.

    Người nọ đương nhiên không muốn hai chân của mình cũng bị tàn phế như Vô Tình, có điều hai tay hắn đang nắm lấy Vô Tình, hắn muốn lui về sau nhưng bùn đất đã chặn lấy mắt cá chân và cẳng chân của hắn. Trông thấy xe lăn sắp sửa đụng tới, hắn lập tức thả Vô Tình ra, kêu lớn một tiếng.

    - Sao lại là ngài?

    Vô Tình rơi xuống, vừa lúc rơi trúng xe lăn vừa đụng ngã tường đất.

    Chàng còn kịp thời giữ lấy xe lăn đang đụng nhanh tới trước.

    Sau đó chàng cũng kêu một tiếng:
    - Sao vẫn là ngươi?

    Người sau tường đương nhiên là Nhiếp Thanh.

    Theo giải thích của hắn, hắn vừa rơi xuống đã ở trong phòng nhỏ tường đất vây quanh này, cũng đang tìm kiếm Vô Tình khắp nơi.

    Sau đó hắn phát hiện một thi thể.

    Thi thể này khiến hắn giật mình hoài nghi không dám xác định.

    Tiếp đó hắn nghe được tiếng động khác thường.

    Tiếng lộc cộc này thật ra là Vô Tình và “vật cưỡi” Tổ Yến kia của chàng.

    Nhưng hắn không thể phán định.

    Cho nên hắn lấy an toàn làm đầu, lắc mình tiến vào trong phòng đất, sau đó vận kình vào hai tay, xuyên vào trong tường, chuẩn bị một lần bắt giữ người tới.

    Người tới lại là Vô Tình.

    Chàng đương nhiên không bị bắt, chỉ là gặp nguy hiểm.

    Nhưng cuối cùng hai người lại ở cùng nhau.

    Sau đó bọn họ bắt đầu “nghiên cứu” thi thể kia.

    - Ngài thấy hắn giống...
    Giọng nói của Nhiếp Thanh hơi ngập ngừng.

    - Thiết Bạt.
    Vô Tình nói như đinh đóng cột.

    - Thiết Bố Sam?

    Vô Tình gật đầu, nặng nề.

    Nhiếp Thanh sững sốt nói:
    - Nếu hắn là Thiết Bạt, sao lại chết ở đây?

    Vô Tình nhìn nhìn bốn vách bốn phía, bốn phương bốn bề, đều là đất vàng, lẩm bẩm nói:
    - Hắn chết đã lâu. Vấn đề là, nếu hắn thật sự là Thiết Bố Sam, vậy người trong nhà trọ Ỷ Mộng rốt cuộc là ai?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avalon21,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,thanhtungna,Tieu Lan,yupee,Đơn bước,
  5. #88
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 11 – Quỷ Môn Quan

    Chương 1: Vừa rồi gió thật lớn

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    “Rầm!”

    Đột nhiên cửa bị đóng mạnh lại.

    Thoáng chốc trong nhà trọ, La Bạch Ái, Hà Phạm, Diệp Cáo, Ngôn Ninh Ninh, Lý Tinh Tinh đều ngạc nhiên, đột ngột xoay người.

    - Ai đóng cửa?
    La Bạch Ái rống lên, mặt đỏ bừng, dáng vẻ rất giận dữ.

    Thực ra là hắn bị dọa, sợ hãi trong một thoáng.

    Bởi vì hắn bị dọa đến mức gần như nhảy dựng lên, cho nên đành phải la lớn để biểu đạt sự giận dữ. Có lúc dáng vẻ tức giận và kinh hoảng cũng rất tương tự, như vậy có thể che giấu sự thất thố vừa rồi.

    Nhưng hình như không có tác dụng gì.

    Bởi vì mọi người đều giật nảy mình, trên mặt đều hoài nghi không dám xác định.

    Người không bị dọa, cũng sẽ không bị hắn lừa gạt.

    Ít nhất có hai người không bị hù dọa.

    Một người là Trương Thiết Thiết.

    Dường như người có chiếc lưỡi dài rộng cũng sẽ có lá gan lớn, không dễ bị dọa.

    Một người là Thiết Bố Sam.

    Vết thương toàn thân hắn đều rướm máu, hơn nữa còn phát ra mùi tanh hôi, nhưng dường như thứ duy nhất trên người hắn không bị thương chính là lá gan.

    Trương Thiết Thiết nhìn nhìn cửa đột nhiên đóng lại, vừa nhìn nhìn mọi người mặt xanh môi trắng, lại nhìn nhìn Thiết Bố Sam, như cười mà không cười nói:
    - Ta không đóng cửa, ngươi thì sao?

    Thiết Bố Sam vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu.

    Vừa lắc, lại lắc ra mùi hôi trên vết thương cương mủ.

    Hơn nữa có một số băng vải có lẽ không quấn kỹ cũng bị lắc bung ra.

    Mọi người đều quay mặt qua chỗ khác, không muốn nhìn thấy vết thương của hắn. Chỉ ngửi thôi đã đủ buồn nôn, nếu nhìn chỉ sợ cơm tối cũng nuốt không trôi.

    Trương Thiết Thiết nhún nhún vai, nói:
    - Vậy chỉ có thể là quỷ đóng cửa rồi.

    Không nói còn tốt, vừa nói thì mọi người đều biến sắc.

    Lúc này ngoại trừ Tôn Ỷ Mộng, còn có Hà Văn Điền không ở hiện trường.

    Đỗ Tiểu Nguyệt muốn tắm.

    Nữ tử ở nơi này cũng không ghét tắm như La Bạch Ái.

    Đỗ Tiểu Nguyệt muốn đi tắm, nhưng nàng lại nhát gan. Về tình về lý, vì an toàn vì can đảm, Hà Văn Điền cũng nên giúp nàng. Hà Văn Điền vừa mới xách hai thùng nước lên lầu, chuẩn bị nước tắm cho nàng.

    Tôn Ỷ Mộng cũng lên lầu... Nàng lên lầu làm gì? Không ai dám đi hỏi.

    Nàng là lão bản ở đây, chuyện mà lão bản làm, nào đến lượt “người hầu” quản lý.

    Cho dù có hỏi, cũng không đến phiên đám người dưới lầu này đi hỏi.

    Người có thể hỏi lại không có ở hiện trường, chẳng hạn như Vô Tình, Nhiếp Thanh, Tập Mai Hồng.

    Khách khứa thì luôn dễ nói chuyện hơn, mà khách đã thành danh thì lời nói càng có trọng lượng.

    La Bạch Ái hơi ngượng ngùng. Đỗ Tiểu Nguyệt, Hà Phạm, Ngôn Ninh Ninh, Lý Tinh Tinh lại không biết nên làm gì nhìn về phía hắn. Hắn càng mất bình tĩnh, đành phải nói:
    - Vừa rồi... gió thật lớn.

    Diệp Cáo nói:
    - Đúng vậy đúng vậy, gió thật lớn.

    Ngôn Ninh Ninh nói:
    - Vừa rồi làm gì có gió?

    Trương Thiết Thiết nói:
    - Nếu có, e rằng cũng là quỷ thổi gió.

    Nàng lại nói nữa rồi.

    Đỗ Tiểu Nguyệt hỏi:
    - Vậy chúng ta nên làm sao đây?

    Giọng nói của nàng có phần giống như van xin.

    Hà Phạm chợt nghĩ ra ý tưởng:
    - Chúng ta có nên dâng hương vái lạy nó hay không?

    Trong “Tam Kiếm Nhất Đao Đồng”, hắn có thể xem là người tin vào quỷ thần nhất.

    Diệp Cáo nói:
    - Ngay cả đó là thần hay quỷ cũng không biết, phải vái ai đây!

    Trương Thiết Thiết nói:
    - Đi ra xem thử, không phải sẽ rõ ai đóng cửa sao?

    Câu này của nàng dường như không có ý tốt.

    Diệp Cáo xúi giục:
    - Đúng thế đúng thế, ra ngoài xem thử đi!

    La Bạch Ái bực tức nói:
    - Vậy ngươi đi đi!

    Diệp Cáo nói:
    - Ta phải chiếu cố Lão Ngư. Nếu ta xảy ra chuyện, lão phải làm sao đây? Nếu lão xảy ra chuyện, công tử sẽ mắng chết ta.

    Thực ra Diệp Cáo cũng không sợ quỷ, trong “Tứ Đồng” người không tin tà ma nhất chính là hắn.

    Nhưng con người hắn luôn dễ hùa theo người khác, dũng khí cũng không quá lớn. Nếu có thể không đi đầu làm việc, hắn không bao giờ tranh lên trước.

    Người bình thường sai lầm cho rằng người lớn gan nhất định không sợ quỷ, thực ra có rất nhiều người đủ gan giết người phóng hỏa mạo hiểm, nhưng vẫn sợ quỷ sợ thần. Người bình thường cũng sai lầm cho rằng người tính khí nóng nảy nhất định lớn gan, thực ra người tính khí xấu động một tí là nổi giận, nhưng người dễ giận chưa chắc đã to gan dũng cảm.

    Diệp Cáo chính là như vậy. Nhưng hắn chỉ thích hùa theo người ngoài, còn đối với sư huynh đệ đồng môn, hắn lại thích tranh luận không dứt, bắt bẻ đến cùng. Đương nhiên lúc bị người ta áp bức, đã gánh lấy phiền toái, hắn cũng sẽ nổi lên hào khí dũng cảm.

    Trương Thiết Thiết nhìn sang Hà Phạm.

    Hà Phạm nhát gan.

    Hắn vội vàng trích dẫn tiền lệ, kháng nghị nói:
    - Ta phải chiếu cố Tiểu Dư.

    Lúc này Trương Thiết Thiết, Hà Phạm, Diệp Cáo đều nhìn về Thiết Bố Sam.

    Phái nam ở nơi này không nhiều, làm chuyện như vậy, cũng không tiện để phái nữ ra ngoài.

    Thiết Bố Sam canh giữ trước giường Đỗ Tiểu Nguyệt, không hề cử động, xem ra không ai có thể mời hắn đi được. Từng người lại đưa mắt nhìn sang La Bạch Ái, giống như hắn chính là một chân mệnh thiên tử.

    La Bạch Ái chỉ cảm thấy mũi ngứa ngáy:
    - Theo ta thấy, cho dù là quỷ thổi gió, cũng chỉ là tự nhốt nó ngoài cửa mà thôi. Chúng ta ở trong, nó ở ngoài cửa, nó có trời đất của nó, chúng ta có thế giới của chúng ta, người có chỗ, quỷ có nơi, như vậy vừa khéo, mọi người không xâm phạm nhau. Chúng ta cũng không muốn bái kiến khuôn mặt quỷ của nó, cần gì phải mở cửa đi tìm quỷ gây phiền toái.

    Hắn nói luôn có đạo lý.

    Trương Thiết Thiết cười lạnh.

    La Bạch Ái sợ mọi người lại bảo hắn mở cửa bắt quỷ, vội chuyển đề tài:
    - Nếu bên ngoài có quỷ, nó không đi vào, chúng ta cũng không cần quản nó. Nếu bên ngoài không phải quỷ, chúng ta cần gì để ý đến hắn. Có câu là “người không phạm quỷ, quỷ không phạm người”. Không bằng chúng ta chuyển sang đề tài thú vị khác, để mọi người động não đoán thử một chút.

    Lý Tinh Tinh lại có hứng thú:
    - Là đề tài thú vị gì?

    La Bạch Ái cười mỉm nói:
    - Mọi người chúng ta đoán thử xem, bên ngoài là người hay quỷ? Nhà trọ Ỷ Mộng xảy ra nhiều chuyện lạ như vậy, rốt cuộc có quan hệ với ma quỷ lộng hành trên đỉnh Nghi Thần hay không? Nếu quỷ còn xuất hiện, lần sau nó sẽ xuất hiện ở đâu? Xuất hiện với diện mạo gì? Lại đang tắm rửa? Hay là mài dao? Hay là lại náo loạn giống như mẫu thân của Tôn lão bản, thoáng tới thoáng lui ở nơi này? Rốt cuộc tại sao nó muốn hóa thân thành mẹ của Tôn lão bản? Nó có thật sự là mẹ của Tôn lão bản hay không?

    Hắn còn chưa dứt lời, bốn phía đã vang lên tiếng “xuỵt”, phản ứng không đồng nhất... nhưng khẳng định là quyết liệt.

    Lý Tinh Tinh vốn hiếu kỳ, lại là người đầu tiên khổ sở nói:
    - Ta sẽ không... đoán quỷ, có gì hay để đoán chứ!

    Ngôn Ninh Ninh cũng kháng nghị:
    - Chúng ta không nên nói về quỷ nữa, được không!

    Hà Phạm phản đối mạnh nhất:
    - Nơi này còn chưa đủ âm u khủng bố sao? Còn muốn nói thần nói quỷ, ta thấy không hay!

    Mọi người năm mồm bảy miệng, chẳng qua đều muốn tránh né cái chủ đề “quỷ” này. Thân thể Đỗ Tiểu Nguyệt càng co rúm lại, gần như cả người rút vào trong chăn, chỉ có đôi mắt đen láy trong veo như nước lộ ra bên ngoài.

    Diệp Cáo lẩm bẩm nói:
    - Quỷ có gì đáng sợ... nói một chút cũng không sao. Nói đến quỷ thì biến sắc, lá gan cũng quá nhỏ rồi!

    Hắn rõ ràng muốn làm bề trên, càng biểu thị dũng cảm hào khí.

    La Bạch Ái thấy mọi người không muốn nói đến quỷ, lại không xuống đài được, đành phải cố chấp “khơi mào”:
    - Bàn về quỷ quyết không phải chuyện xấu, vẫn tốt hơn là thật sự gặp quỷ.

    Nhắc tới “gặp quỷ”, mọi người đều biến sắc, lập tức im lặng.

    - Có lẽ nói chuyện về quỷ nhiều một chút, nói quen rồi cũng sẽ không sợ quỷ như vậy nữa.
    La Bạch Ái muốn tranh thủ mọi người ủng hộ hắn nói về quỷ:
    - Đừng nói chuyện về quỷ suông, không có ý nghĩa. Chúng ta không ngại suy đoán một chút, lần sau quỷ ở đâu chui ra, phương thức dọa người nhất là gì. Một khi nói ra rồi, tâm lý có phòng vệ, lỡ may quỷ thật sự hiện ra với hình thái như vậy, có lẽ sẽ không khủng bố như trước nữa, đó là chuyện rất tốt. Không phải sao?

    Hắn càng nói càng hăng hái, phát huy sức tưởng tượng phong phú của hắn:
    - Chẳng hạn như nói, nếu quả thật có quỷ ở ngoài cửa, nó sẽ dùng phương pháp nào đi vào mới khiến chúng ta khiếp sợ nhất? Ha ha, ha ha!

    Lúc hắn “ha ha”, trong lòng cũng có phần hoảng hốt, đồng thời cũng đang suy nghĩ.

    - Nó đã đi vào rồi.

    Một giọng nói yếu ớt cất lên.

    Mọi người bất giác sởn tóc gáy.

    - Nó đã hợp thành một thể với một người trong số chúng ta ở đây, cho nên nó đã đi vào rồi.

    Giọng nói kia rụt rè, nhưng nói chuyện mạch lạc, vô cùng rõ ràng:
    - Nếu như ngươi phát hiện trong chúng ta có người con ngươi màu xanh lá, như vậy chính là nó.

    Giọng điệu yếu ớt kia nói một cách lơ lửng, giống như một đám sương mù:
    - Nếu như ngươi thấy cặp mắt mỗi người đều có màu xanh lá, như vậy chỉ có hai khả năng. Một là tất cả mọi người đã bị quỷ nhập thể, chỉ còn lại ngươi là người; hai là ngươi chính là một con quỷ, cho nên nhìn ai cũng không phải người.

    Người nói lời này là Đỗ Tiểu Nguyệt vẫn vùi ở trong chăn, chỉ lộ ra nửa đoạn thân thể.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avalon21,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,Đơn bước,
  7. #89
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 11 – Quỷ Môn Quan

    Chương 2: Nó đã đi vào rồi

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Người nói chuyện là Đỗ Tiểu Nguyệt.

    Mọi người không ngờ nàng vừa mở miệng lại nói những lời như vậy.

    Trong lòng mọi người không thể không thừa nhận, nếu như có quỷ, lúc mọi người đang thảo luận về nó thì nó đã đi vào, giống như cùng quỷ thảo luận về quỷ, đây là chuyện đáng sợ nhất.

    Huống hồ Tiểu Nguyệt còn đưa ra một khả năng khác, đó là mình đã biến thành quỷ, nhưng vẫn không biết mình là quỷ.

    Sắc mặt mọi người đều hơi xanh xao.

    Bên ngoài vượn kêu từng hồi, âm thanh bi thảm.

    La Bạch Ái vẫn là người đầu tiên cười ha hả:
    - May mắn Nhiếp Thanh quỷ kia không có ở đây.

    Nhưng mọi người lại không cười.

    Mọi người đều đang nhìn hắn.

    Không, là nhìn cặp mắt của hắn.

    Nhất là Trương Thiết Thiết, Ngôn Ninh Ninh, Lý Tinh Tinh, còn có Diệp Cáo và Hà Phạm.

    Bọn họ nhìn hắn, nhìn không chớp mắt.

    Có người há miệng, có người líu lưỡi, có người đưa mắt nhìn nhau, tóm lại dáng vẻ đều rất kinh ngạc.

    La Bạch Ái chỉ cảm thấy da đầu phát nổ, trong lòng phát lạnh.

    Chẳng lẽ là, hai mắt của mình...

    Chỉ thấy Diệp Cáo gật đầu với hắn, trong mắt tràn đầy đồng tình.

    Lại thấy Trương Thiết Thiết lắc đầu với hắn, trên mặt hiện lên sát khí.

    Hắn vội vàng nhìn qua Hà Phạm.

    Hà Phạm lại cúi đầu, không dám nhìn hắn.

    Ít nhất là không dám nhìn vào hai mắt hắn.

    Trong lòng hắn gấp gáp, liền đưa mắt tìm kiếm Đỗ Tiểu Nguyệt.

    Đỗ Tiểu Nguyệt lại dùng chăn che khuôn mặt.

    Chợt nghe Ngôn Ninh Ninh nghiêm túc nói từng chữ từng câu:
    - Đúng vậy, nó đã đi vào rồi, nó đã nhập vào...

    La Bạch Ái chỉ cảm thấy hai chân cũng bắt đầu nhũn ra.

    Ngay lúc này chợt nghe một tiếng “phù”.

    Lý Tinh Tinh vẫn luôn cắn môi dưới, lúc này không nhịn được, không nén được nữa, bật cười một tiếng.

    Nàng vừa cười, mọi người cũng không kìm được nữa, nhao nhao chỉ vào La Bạch Ái, có người giậm chân, có người ôm bụng, không ngừng cười lớn.

    - Ha ha ha ha ha...

    - Ngươi xem hắn, sợ thành cái gì kìa!

    - Hắn cho rằng mình thật sự biến thành quỷ rồi!

    - Không, hắn là nhìn thấy quỷ rồi!

    - Hắn sợ quỷ như vậy, lại cả gan đề nghị mọi người nói về quỷ!

    - Nếu không phải Tinh Tinh không nhịn được cười lên, ta thấy hắn sẽ sợ đến ướt cả quần rồi!

    Giận dữ lại khiến La Bạch Ái đỏ mặt lên.

    Hóa ra là bị người ta trêu đùa!

    Hắn quyết tâm phải làm vài chuyện to gan, để mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, không dám xem thường hắn nữa. Vì chuyện này, hắn thậm chí không tiếc đi bắt một con quỷ về diễu võ dương oai.

    Nhưng hiện giờ hắn lại xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu.
    .
    - Quỷ dọa người, thông thường chỉ có mấy phương thức.
    Lần này lại là Đỗ Tiểu Nguyệt giải vây cho hắn:
    - Vừa rồi La tiểu ca nói đúng, nếu có thể liệt kê phương pháp quỷ ẩn hiện, sẽ có thể phòng trước khỏi họa, hơn nữa giảm bớt kinh hãi.

    Khuôn mặt La Bạch Ái đỏ bừng, lần này là vì cảm kích.

    - Quỷ dọa người, là vì chúng ta là người, còn nó là quỷ. Người tin rằng sau khi chết mới biến thành quỷ, hơn nữa chết càng thảm, càng oan mới biến thành oan hồn, ác quỷ. Về tâm lý, người không muốn chết, hoàn toàn không biết về thế giới sau khi chết, cho nên càng không muốn gặp quỷ, bởi vì gặp quỷ giống như đã cận kề cái chết vậy. Người đều sợ chết, đây là một trong những nguyên nhân sợ quỷ.

    Người nói chuyện lại là Tiểu Dư.

    Hóa ra hắn đã tỉnh lại, đang khôi phục rất nhanh.

    Một khi hắn có thể phục hồi, chắc chắn sẽ có thêm trợ thủ mạnh canh giữ nhà trọ, vì vậy mọi người đều rất cao hứng.

    - Quỷ dọa người, là vì hình dáng của nó khủng bố, hơn nữa người hoàn toàn không biết làm thế nào đối phó với nó. Tựa như nó có pháp lực vô biên, thủ đoạn kỳ dị. Không giống như người, dù võ công có cao cũng phải theo đường lối. Bởi vì chúng ta không biết quỷ sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với mình, cho nên mới đặc biệt sợ nó... Đối với những thứ chúng ta không biết, bởi vì xa lạ, khó hiểu nên cảm thấy sợ hãi.

    Lần này người nói chuyện là Lão Ngư.

    Lão cũng đang khôi phục lại.

    Lão giống như đang so với Tiểu Dư xem ai hồi phục nhanh hơn.

    Có hai người bọn họ ở đây, đội hình phòng thủ nhà trọ dĩ nhiên càng mạnh.

    - Ta thấy, sở dĩ quỷ đáng sợ, là vì nó đột nhiên mà đến, đột nhiên mà đi, cũng vì nó xuất quỷ nhập thần giống như tên gọi, xuất hiện một cách bất ngờ. Chúng ta không cách nào chuẩn bị tâm lý tốt, cho nên đột nhiên gặp phải thứ đáng sợ, khó tránh khỏi bị nó hù dọa...

    Lời này là do Ngôn Ninh Ninh nói.

    Trong đám nữ tử này, nàng chắc chắn là người có suy nghĩ rõ ràng bình tĩnh nhất, nhưng lại không có sự mạnh mẽ dứt khoát, khí thế ác liệt như Trương Thiết Thiết.

    Lúc này La Bạch Ái đã khôi phục lại, vừa rồi bị đùa giỡn, dù thế nào cũng phải kiếm về một chút mặt mũi:
    - Ta nói này, quỷ sở dĩ đáng sợ, không ngoài ba điểm mà các người nói. Cho nên, chỉ cần chúng ta một không sợ chết, hai không sợ nó xấu, ba tùy thời chuẩn bị gặp nó... vậy thì không có gì đáng sợ nữa, đúng không?

    Không ai phản ứng.

    Mọi người đều nhìn hắn, như cười mà không cười.

    Lần này La Bạch Ái không bị lừa gạt:
    - Nhìn ta làm gì? Lại dọa ta sao? Bản thiếu hiệp đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, mặc kệ nó là quỷ mắt xanh, quỷ treo cổ, quỷ đòi mạng, quỷ nghiến răng, quỷ không đầu, quỷ lưỡi dài, quỷ quái gở, có bản lĩnh thì cứ thả quỷ đến đây, bản thiếu hiệp không sợ...

    Mọi người vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn vào hắn.

    Không, là nhìn sau lưng hắn, muốn nói lại thôi.

    La Bạch Ái ho khan một tiếng, dửng dưng xoay người, đồng thời nói:
    - Các ngươi đừng giở trò cũ nữa, La thiếu hiệp ta... oa!

    Hắn kêu lớn một tiếng, quyền đánh, chân đá, sải bước, bay nhảy, lảo đảo vọt ra tám chín bước, lúc này mới đứng vững, nhưng trái tim đã sợ đến mức gần như bay ra khỏi miệng.

    Nguyên lai phía sau hắn thật sự có một con quỷ.

    Con quỷ kia vẫn luôn im hơi lặng tiếng đứng ở sau hắn.

    Đó là Thiết Bố Sam, cùng với mùi hôi của hắn.

    Đối với La Bạch Ái, Thiết Bố Sam đúng là một con “quỷ”, quỷ im lặng.

    “Hắn” thậm chí còn đáng sợ hơn quỷ, ít nhất là còn hôi hơn quỷ.

    La Bạch Ái càng sợ ánh mắt của hắn.

    Mắt của hắn không có màu xanh, chỉ có sâu xa.

    Sâu, sâu không thấy đáy.

    Xa, xa không giới hạn.

    Ngươi chỉ cần nhìn vào một cái, giống như tiến vào vực sâu, mất đi trọng tâm, không có trọng lực, vẫn luôn rơi xuống đến nơi nào không biết.

    Cặp mắt này không giống mắt người, tựa như trên tròng mắt bôi một lớp sương mù, mà lớp sương mù này còn sâu hơn giếng, còn đậm hơn đêm.

    Ngươi chỉ cần liếc hắn một cái, giống như bị con bọ cắn phải, hơn nữa còn cắm thẳng vào trong ngực.

    Hiện giờ ngực của La Bạch Ái đang phát bệnh, giống như trúng phải một đòn nặng.

    Tim của hắn dường như đang đập mạnh, đụng vào ngực mình, hắn dùng tay ôm nó, cố nén sự khó chịu.

    Thẳng thắn mà nói, La Bạch Ái thà rằng gặp quỷ (nhất là nữ quỷ xinh đẹp), cũng không muốn đối diện với quái vật giống như người mà không phải người này.

    Đối với La Bạch Ái, Thiết Bố Sam đúng là khắc tinh của hắn, giống như đời trước đã chịu thiệt thòi lớn, đời này còn bị hắn thao túng.

    Quỷ, ngươi có thể không sợ.

    Bình sinh không làm chuyện thẹn lòng, nửa đêm gặp quỷ cũng không kinh.

    Nhưng nếu ngươi gặp phải “khắc tinh”, chỉ cần “khắc tinh” vừa tới ngươi sẽ gặp vận khí xấu, không thể nào “không kinh”.

    La Bạch Ái đang có suy nghĩ như vậy.

    Ngoài núi vang lên tiếng hú thê thảm, tiếng này vừa dứt tiếng kia lại đến, không biết là chim hay thú? Là người hay quỷ?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avalon21,chl10808,daitango,diepkiemanh,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,Đơn bước,
  9. #90
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 11 – Quỷ Môn Quan

    Chương 3: Giấc mộng giống nhau, nữ quỷ trong mộng giống nhau

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Ta thấy Thiết Bạt không có ác ý gì.
    Đỗ Tiểu Nguyệt xa xăm nói:
    - Hắn chỉ muốn nói với mọi người, cho dù ngươi không sợ chết, không sợ xấu, không sợ bất ngờ, nhưng ngươi vẫn biết sợ... bởi vì con người trời sinh đã có cảm giác “sợ”.

    Sau đó nàng thấp giọng nói một câu:
    - Giống như “yêu” vậy.

    Hà Phạm rất đồng ý:
    - Sợ thì nhất định sẽ sợ. Nếu nói bên ngoài có người gõ cửa, ta chỉ còn lại một mình, mở cửa nhìn thử, hóa ra là một con quỷ... ta nhất định sẽ sợ đến cực độ.

    Lý Tinh Tinh nói tiếp:
    - Cho dù không chỉ một mình ta, mọi người đều có mặt, nhưng chỉ cần là quỷ, ta cũng bị dọa chết.

    Trương Thiết Thiết nói:
    - Không nói cái khác, hiện giờ ta một mình đi nhà xí, tắm rửa, thậm chí là đến phòng bếp làm một chút đồ ăn, nhớ tới chuyện của tỷ muội họ Hồ, trong lòng đều cảm thấy hốt hoảng.

    Ngay cả một nữ nhân to lớn như nàng cũng biết sợ.

    - Cô đừng nói nữa!
    Ngôn Ninh Ninh nói:
    - Ngay cả mở rương, đi qua chỗ tối, nghe tiếng vượn kêu, ta đều cảm thấy sợ hãi.

    Lý Tinh Tinh dường như vẫn còn sợ, nói:
    - Lần đó, toàn bộ người của nhà trọ chúng ta đều có một ác mộng giống nhau, mơ thấy nữ quỷ giống nhau. Ta cảm thấy, chỉ là giấc mộng như vậy đã đủ đáng sợ rồi.

    - Một tiểu cô nương vốn tốt lành, một khắc trước còn đang nấu ăn cho mọi người.
    Trong mắt Trương Thiết Thiết cũng hiện lên vẻ sợ hãi:
    - Sau đó đột nhiên cô ấy dùng dao cắt rau, từng dao từng dao cắt thịt trên người mình, nhìn thấy cả xương, cho đến khi đâm chết mình mới thôi.

    - Có lẽ vì ta tận mắt nhìn thấy, cho nên cảm thụ rất sâu sắc.
    Trương Thiết Thiết nói:
    - Khi đó ta sợ đến mức chân cũng nhũn ra, trong lòng rối loạn, nhất thời cũng không đoạt được dao của cô ấy.

    Một người nhìn có vẻ hung bạo không biết sợ giống như Trương Thiết Thiết, lúc nhắc lại chuyện này, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hãi như Lý Tinh Tinh, Hà Phạm.

    Đến phiên La Bạch Ái.

    - Ta cảm thấy, vẫn luôn có một con quỷ ở bên cạnh ngươi, gần chỗ ngươi, nhưng ngươi lại không biết nó là ai? Ở nơi nào? Muốn cái gì? Muốn làm gì? Điểm này là đáng sợ nhất.
    La Bạch Ái liếm liếm môi khô, nói:
    - Ta cảm thấy con quỷ kia vẫn luôn ở trong nhà trọ này, không xa không rời, điểm này khiến người ta bất an nhất. Nói không chừng, lúc tắm múc nước, lại múc lên một cái đầu người. Nói không chừng, lúc đi tiểu tiện, lại tiểu lên người quỷ. Nói không chừng, lúc soi gương, lại soi thấy một người khác ở trước gương. Nói không chừng, sau khi ngủ, dưới gầm giường lại có một thi thể nữ nhân khác, cũng nằm như vậy...

    Hắn càng nói càng sợ, đến đây lại không nói được nữa.

    Diệp Cáo cũng phụ họa:
    - Đúng thế, đúng thế, dưới gầm giường có thi thể nữ nhân, vậy còn không sao, chỉ sợ vừa giật mình tỉnh giấc, bên cạnh lại có một thi thể đầy sâu bọ, vậy càng...

    Nói đến đây, chợt nhớ tới nên biểu hiện dũng khí của mình, Diệp Cáo lập tức chuyển đề tài:
    - Hừ, hà, khi đó, ta trước tiên một cước đá nó xuống giường!

    Mọi người đều biết hắn phô trương, tiếng “xì” vang lên chung quanh. Trương Thiết Thiết cố ý hỏi:
    - Được, ngươi đá nó xuống giường rồi, vậy còn ngươi? Chẳng lẽ có thể nằm xuống ngủ tiếp trên cái giường đầy sâu bọ đó sao?

    Diệp Cáo đành phải gắng gượng nói tiếp:
    - Ta? Đương nhiên là nhảy dậy rồi.

    - Vậy tốt nhất ngươi nên soi gương.
    Ngôn Ninh Ninh nói một câu như vậy.

    - Nghĩa là sao?
    Diệp Cáo không hiểu.

    - Ngươi vừa soi gương, sẽ thấy một khuôn mặt thối rữa, đầy sâu bọ.
    Ngôn Ninh Ninh cười giả tạo nói:
    - Chính ngươi mới là con quỷ kia.

    Bọn họ nói chuyện, lại nói đến ghiền.

    Đến phiên Tiểu Dư nói.

    - Ta bị quỷ cắn một cái, ngay cả nó hình dáng thế nào cũng không biết, như vậy mới khủng bố.

    Lời của Lão Ngư càng đơn giản.

    - Công tử lên Mãnh Quỷ miếu, chúng ta lại ở chỗ này nói chuyện về quỷ, không giúp được gì cả, ta cảm thấy rất đáng sợ.

    Bên ngoài nhà trọ truyền đến tiếng ù ù khe khẽ, cũng không biết là quỷ khóc, hay là thần kêu.

    Bọn họ đều nhìn về Thiết Bố Sam.

    Chỉ còn hắn chưa nói.

    Cũng không biết hắn có nói không.

    Mọi người thấy hắn không biết sống chết... thật sự là không biết hắn chết hay chưa, cũng không biết hắn còn sống hay không... đều từ bỏ ý định bảo hắn nói chuyện. Ngay lúc này, hắn lại khàn giọng nói:
    - Một người nửa sống nửa chết, muốn sống không được, muốn chết không xong, sống không bằng chết, tâm chết người sống, đó là chuyện kinh khủng nhất.

    Mọi người nghe được những lời này, trong lòng trầm xuống, cũng không biết là hắn đang nói chính mình, hay là có ám chỉ gì khác.

    - Ta lại thường nhìn thấy một số chuyện, một số cảnh tượng, nơi chúng ta đang ở hiện giờ, thực ra là ở cùng một số âm hồn.

    Lúc bọn họ cho rằng phát biểu đã tạm thời kết thúc, không ngờ Đỗ Tiểu Nguyệt luôn trầm mặc ít nói, bỗng nhiên lại cất tiếng:
    - Bọn chúng có thể nhìn thấy chúng ta, nhưng chúng ta lại không nhìn thấy bọn chúng, trừ khi là bọn chúng cố ý muốn để chúng ta nhìn thấy.

    - Âm hồn mà cô nói...
    La Bạch Ái không nhịn được hỏi:
    - Có phải là quỷ không?

    Đỗ Tiểu Nguyệt gật đầu, ánh mắt trở nên yếu ớt, xa xăm, bồng bềnh, cũng trống rỗng:
    - Cho nên, nếu ngươi mở tủ quần áo ra, nói không chừng thật sự có một thi thể thối rữa ở đó. Ngươi vấp ngã một cái, hóa ra là có một thi thể nằm ở đó. Ngươi ngồi ở đây, trên đầu thấy ướt, cho rằng trời mưa, sờ một cái mới biết là máu, hóa ra phía trên có một thi thể.

    Mọi người nghe vậy, cảm thấy trên đầu cũng hơi ướt ướt, nhìn nhìn lên trên, lại nhìn nhìn xuống dưới, trong lòng đều có phần thấp thỏm.

    - Chính là như vậy, nó muốn ngươi nhìn thấy hình thể của nó ở đó, ngươi mới nhìn thấy được. Nói cách khác, nó đã ảnh hưởng đến trực giác của ngươi, sự nhạy cảm của ngươi, tai mắt mũi họng ý thức của ngươi.
    Đỗ Tiểu Nguyệt nhắc đến quỷ, lại rủ rỉ êm tai, rõ ràng mạch lạc.

    - Sau đó có một giọng nói bảo ngươi lên lầu. Ngươi lên thang lầu rồi, đi theo giọng nói, đến trước một gian phòng chưa bao giờ mở ra, mới phát hiện giọng nói này vang từ trong lòng... Sau đó đèn đuốc đều tắt, có người run rẩy bò lên thang lầu, bò đến trước mặt ngươi. Ngươi cho rằng đó là người nhà hù dọa, bèn kéo một cái, mới phát hiện nó đã đứt đầu.
    Giọng nói của Đỗ Tiểu Nguyệt giống như ác mộng, trôi nổi trong tai trong lòng mọi người.

    - Hoặc là ngoài cửa có một giọng nói quen thuộc, vẫn luôn kêu gọi ngươi tiến về phía trước... Ngươi mở cửa, đi thẳng, đi thẳng... đi thẳng... đi... thẳng... đi tới trước miệng giếng kia, nhìn xuống bên dưới. Trong giếng đen ngòm, sâu thẳm, cũng có người vừa lúc ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn về phía ngươi, thân thể trắng như tuyết, còn đang mài dao...

    Nghe đến đây, mọi người không kìm được đều sởn tóc gáy.

    Vừa lúc bên kia núi truyền đến tiếng kêu kịch liệt và bi thảm, giống như sói vượn hú trăng, lại giống như chim đêm kêu gáy, mà trên lầu cũng truyền ra tiếng kêu thê lương như có như không, lúc ẩn lúc hiện, hòa xướng với nhau.

    Lý Tinh Tinh dựa sát vào Ngôn Ninh Ninh, Hà Phạm cũng nhích đến gần Diệp Cáo, La Bạch Ái cũng nhích về phía Diệp Cáo, Diệp Cáo lại lặng lẽ dựa về phía Tiểu Dư và Lão Ngư.

    Trương Thiết Thiết nghiến răng xem như là cười, lại dùng đầu lưỡi dài rộng liếm liếm mũi, cười gượng nói:
    - Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, thân thể của cô chưa hồi phục, đừng suy nghĩ lung tung có được không!

    Lúc này ánh mắt Đỗ Tiểu Nguyệt mới đột nhiên khôi phục lại, thần trí cũng giống như thoáng chốc trở về trên người nàng, cả người tựa như hư thoát, lại chui vào trong chăn, mông lung nói:
    - Ta thường nhìn thấy cảnh tượng này... cũng không biết... không biết có phải là mộng hay không... Ta thường không ngủ được, đều nghe có người mài dao... Một khi ngủ, trong mộng lại có người ở bên ngoài gõ cửa...

    Giọng nói từ từ yếu ớt, cũng dần dần trầm thấp.

    Thiết Bố Sam đi đến gần Đỗ Tiểu Nguyệt, bờ vai và lồng ngực rộng rãi giống như sắp sụp xuống.

    Ngôn Ninh Ninh lẩm bẩm nói:
    - A Điền chuẩn bị nước tắm cho Tiểu Nguyệt, cũng quá lâu rồi?

    Trương Thiết Thiết nhớ ra, nhìn quanh một chút, nói:
    - Ta đi lên xem thử.

    Ngay lúc này, âm thanh bên ngoài giống như tiếng vượn kêu, sói gào đột nhiên dừng lại... sau đó, “cộc cộc, cộc cộc cộc cộc cộc”, có người gõ cửa.

    Đỗ Tiểu Nguyệt nói đúng.

    Có người gõ cửa.

    Thật sự có người đang gõ cửa.

    Núi non hoang vu, có người gõ cửa.

    Gõ cửa, có phải là người hay không?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avalon21,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,Đơn bước,
Trang 18 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 8161718192028 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status