TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 34 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 167

Chủ đề: Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà - Ôn Thuỵ An (hoàn thành)

  1. #6
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    196
    Xu
    50

    Mặc định

    Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà
    Quyển VII

    Viên Hầu Nguyệt

    Tác giả: Ôn Thuỵ An
    Người dịch: Con Vịt

    Chương một
    Nghi thần


    Tứ Phân Bán đường - Ngũ Liệt Thần Quân

    Ánh trăng hoang vắng chiếu xuống núi khiến khung cảnh càng thêm hoang vu.

    Mặc dù thêm một người, nhưng Tam Kiếm Nhất Đao đồng đúng là càng đi càng hoảng hốt.

    ... huống chi cái tên chiến hữu kia toàn màu xanh ngay cả bóng dáng hắn cũng mang màu xanh biếc .

    Nhìn lâu cũng khiến tâm người ta lạnh ngắt.

    Chung đụng còn làm lòng người ta đóng băng.

    Trên đường đi Lão Ngư len lén hỏi Vô Tình:‘Ngươi nghĩ hắn thật sự là Nhiếp Thanh sao?’

    Vô Tình hỏi lại:‘Hắn không phải là Nhiếp Thanh thì là ai?’

    Lão Ngư lẩm ba lẩm bẩm:‘Hắn vốn không phải là Ngô Thiết Dực!’

    Tiểu Dư bỗng nhiên xen ngang:‘Nói không chừng hắn là Vương Phi . . .’

    Lão Ngư kia há to mồm như hà mã phản đối:‘Hắn là Vương Phi? Toàn thân hắn màu xanh thì hắn là Vương Phi sao?’

    ‘Vậy Vương Phi màu gì? Ngươi nói xem!”’ Vô Tình hỏi ngược lại:‘Nhiếp Thanh là màu xanh, vậy theo suy luận Lãnh Huyết hẳn là màu đỏ, Bạch Sầu Phi hẳn là màu trắng , Vương Phi ít nhất cũng nên có một đôi cánh thật dài chăng!’

    Tiểu Dư cười nói:‘Ngô Thiết Dực cũng nên có một cặp cánh nhưng hẳn là bằng sắt!’

    ‘Ngươi Dư Đại Mục vậy ắt có một đôi mắt cá còn ta Lão Ngư thì có một cái miệng cá!’ Lão Ngư từ trước đến nay không bao giờ nhận sai, cưỡng từ đoạt lý hết sức đáo để, hôm nay cũng thế, ‘tuyệt không sai!’

    ‘Nói vậy‘ Tiểu Dư cũng cùng hắn đùa giỡn‘Chu Sát Gia thì sao?’

    ‘Chu Sát Gia?’ Lão Ngư trầm ngâm chốc lát rồi nói ngay:‘Hắn hẳn là cưỡi heo một đường gào thét kẻ giết người nhà đến đây!’

    Nói xong hai mắt gã đăm đăm, trợn tròn như miệng của gã.

    Bởi vì gã thực sự thấy một cái người cổ quái đang cưỡi một con vật kỳ lạ đang từ phía sau chạy tới.

    Vật cưỡi mặc dù rất giống nhưng tuyệt đối không phải là heo.

    Nhìn sơ bên ngoài quái nhân này đang cưỡi là một con …

    Rồng!

    ... diện mạo nó trông rất giống heo nhưng có mỏ có sừng có vảy kéo dài theo thân người, trường vĩ long!

    Rồng là một loại vật cổ quái.

    Người người tự nhận là truyền nhân của rồng, phảng phất rất tự hào, dường như rất quang tông diệu tổ nhưng rồng rốt cuộc là thứ gì?

    Ai cũng chưa thật sự gặp qua.

    Nó giống như rắn nhưng có sừng hươu. Nó có mặt ngựa, nhưng lại có thân thể rắn. Nó có sự uy nghiêm của sư tử nhưng lại mang một đôi chân gà. Nó tựa như hươu nai nhưng mặt của nó giống ngựa. Nó như ưng nhưng ưng không giống nó vảy đầy người. Nó lại tựa như bò cũng giống như kỳ lân, nhưng quyết không là kỳ lân cũng không phải là bò. Nó lại như hổ lại như con rùa, con ba ba nhưng quyết không phải là con rùa, con ba ba cũng không phải là hổ.

    Ngươi nói nó đẹp mắt thật ra nó vô cùng xấu xí, ngươi cho là nó xấu xí thì nó lại có phần đẹp mắt.

    Nó có khi có thể hành lôi thiểm điện, hô phong hoán vũ, có khi có thể phiên giang đảo hải, kinh thiên động địa, có khi hư vô mờ ảo, thấy đầu không thấy đuôi. Thế gian rốt cuộc có loại động vật này không cũng còn nhiều nghi vấn.

    Tính tình của nó, tính tình?

    Phá.

    Ác.

    Hung bạo.

    ... nhưng người ta cảm thấy nó tôn quý vô cùng.

    Rồng rốt cuộc là tốt hay là xấu? Đáng giá kiêu ngạo hay làm người ta sợ hãi? Là kính trọng hay là khinh bỉ? Lý ra nên quý trọng hay là nên vứt bỏ?

    Nó tượng trưng cho sự ăn uống quá độ, lười biếng, tham lam tàn khốc hay là hoá thân của tôn quý nhân hậu, đức cao từ bi?

    Ngươi cứ nói đi?

    Rất khó nói.

    Bởi vì ai cũng chưa từng thấy qua rồng thật.

    Nhưng Tam Kiếm Nhất Đao đồng nay có thể nói.

    Khó coi!

    Bởi vì bọn họ hiện tại thấy một con rồng thật.

    Con rồng rất khó coi!

    Con rồng này chân trước nhỏ rút trước ngực, lồng ngực thô lậu, khắp người đầy các nốt phồng dày, miệng to như chậu, luôn miệng rống lên, chân sau to lớn cường tráng có lực, đuôi dài mà mập, còn có cả sừng, đi lại nhanh chóng, động tác mạnh mẽ rung động sườn núi, nhưng kéo dài một hơi lại đến …

    Mặt heo!

    ... Rồng mặt heo!

    Nó tựa như một thớt ngựa, trên cổ quấn dây cương, phía trên có một người trán dô mũi to, hàm bạnh, một tay cầm một vật lồi lõm nhiều góc cạnh hình dáng như cây trúc, là một cây giản trầm trọng, phong duệ, tay phải nâng một chén đồng, đầu đội thiết quan, toàn thân khoác áo bào thêu hình Bát Quái Thái Cực đồ, cổ tay trái mang ba sợi dây da, tay phải mang bốn sợi thủy tinh làm từ mã não xà cừ ... hắn cưỡi trên con rồng mặt heo kia từ phía sau chạy tới.

    Đến không chỉ một người.

    Phía sau đuôi con rồng còn cả một đại đội tiểu đồng’, bộ dạng mỗi người rất giống dê.

    Mặc dù cũng như dê nhưng không đồng dạng, dê có gầy, có mập; có râu dê dài, có dái tai như Dương Giác, có tựa như linh dương phóng ra tới trước; có giống như cừu được thuần phục lủi thủi mà đi.

    Ước chừng có mười sáu mười bảy con.

    Người phía trước xem ra rất giống như là người chăn dê.

    Người chăn dê cưỡi phì long .

    ... nói đúng ra là một tên chăn nuôi cổ quái lấy rồng mặt heo chăn một đám dê mặt người.

    ... khó trách mới vừa rồi bọn họ vẫn nghe sau lưng có tiếng động khác thường vang lên, nghe tựa như người lại không phải người, tựa như thú lại không phải thú đi lại phát ra thanh âm. Thì ra là chính là tiếng động phát ra từ đám mang hình người quái gở này!

    Tam Kiếm Nhất Đao đồng thấy vậy ngẩn người kinh ngạc.

    ... đây là quái vật gì vậy!

    Thực sự mở rộng tầm mắt.

    Nhưng Nhiếp Thanh tựa như nín thở.

    ... giận đến cơ hồ tuyệt khí.

    Quả nhiên mặt hắn cũng xanh hơn ... xanh như cỏ ... nếu giống như cỏ vậy cho dù không phải là cây cỏ duy nhất trong cánh đồng hoang vu này thì ít nhất cũng tại nơi hoang vu trong đêm trăng này là một cây cỏ có sức lực.

    Tay của hắn run rẩy chỉ vào quái nhân cưỡi rồng kia phẫn nộ quát lên:‘Ngũ Liệt Thần Quân! Ngươi cũng dám đi đoạn đường này?!’

    Quái nhân nghiến răng một cái con rồng đột nhiên dừng bước, ngoác miệng to như chậu máu, đảo mắt nhìn bọn họ, bộ dáng tựa như một ông già tóc bạc da mồi say rượu.

    Đạo nhân đang cưỡi nó quát trả:‘Thế ngươi tới được, ta không tới được chắc?!’

    Nhiếp Thanh nói: ‘Ngươi tới làm gì? !’

    Ngũ Liệt Thần Quân nói: ‘Xem ngươi đánh rắm!’

    Nói xong quay mặt thúc rồng bỏ đi mặc kệ đám ngươi Nhiếp Thanh, Vô Tình.

    Nhiếp Thanh nổi giận la lớn:‘Nếu ngươi tới đoạt bảo tranh tài thì liên quan tới ta!’

    Ngũ Liệt Thần Quân lập tức dừng lại, quay đầu lại. Chỉ thấy lỗ mũi hắn to như ống khói, chiếm một phần ba khuôn mặt, cánh mũi cùng lông mũi tựa như một cái cây già trổ rễ, cỏ mọc um tùm, chỉ nghe lỗ mũi hắn phì phì phun ra một luồng khói, quái nhãn chớp chớp, lại ăn nói nhỏ nhẹ hỏi lại một câu:

    ‘Tài bảo?’

    Nhiếp Thanh lập tức sửa ý tứ:‘Ngươi đi giết người hay cứu người đều có liên quan đến chúng ta!’

    Ngũ Liệt Thần Quân lấy tay vò vò mái tóc rối bời như một loại rễ chùm, cào sồn sột nói:

    ‘Giết ai? Cứu người nào?’

    Nhiếp Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: ‘Ngươi không phải đi giết người cứu người , lại tới nơi này giao du với kẻ xấu làm gì? !’

    Nói thế lại càng khiến cho hắn động lòng hiếu kỳ:‘Làm sao? Khách sạn rất náo nhiệt sao?’

    Nhiếp Thanh tựa như rống lên:‘Ngươi vẫn chưa trả lời ta!’

    ‘Con mẹ nó chứ! Trong nhà ngươi toàn tiểu miêu tiểu cẩu!’ Ngũ Liệt Thần Quân vểnh râu trợn mắt, phun khói phì phì mắng lớn:‘Ta vứt cái tên vương bát đãn ngươi vào trong nồi như trứng chần nước sôi bây giờ! Tôn Diễm Mộng là lão bà của ta, Diễm Mộng khách điếm là địa bàn của Tứ Phân Bán đường, hôm nay kỳ hạn ba năm đã hết, lão chết bầm Độc Cô Nhất Vị kia còn có mặt mũi chiếm cứ sao, lão dám ta cắn rụng trứng của lão ngay!’

    Dứt lời, hắn thúc rồng bỏ đi.

    ... thì ra là phía sau rồng mặt heo còn có một con rồng nhỏ như một con ngựa nhỏ, bộ dáng mà giống tiểu trùng đầu trọc, trông cũng khá khả ái, đi theo đại long cùng quái nhân, lúc đi còn nhìn bọn họ bộ dạng rất chi là tò mò.

    Đi theo phía sau là một đám lớn người dê bò lổm ngổm, quanh co, ngoan ngoãn theo đuôi bỏ đi. Trong chốc lát đã không còn một mống giống như một đám sơn dương vậy.

    Song cái âm thanh khó nghe như mãng xà trườn trên mặt đất kia vẫn xoàn xoạt truyền đến không ngớt.

    Vô Tình phảng phất còn đang lắng nghe cái loại tiếng động cổ quái mà nguyên thủy này một lúc lâu mới hỏi:‘Hắn là Tứ Phân Bán đường Ngũ Liệt Thần Quân?’

    ‘Phải! Hắn chính là Ngũ Liệt Thần Quân Trần Mịch Hoan!’

    ‘Các ngươi là bằng hữu?’

    ‘Đúng vậy!’

    Lần này đến Lão Ngư cũng không nhịn được chất vấn:‘Bằng hữu sao lại nói chuyện như vậy?’

    Nhiếp Thanh hỏi ngược:‘Nói sao? ... có gì không đúng?’

    Lão Ngư nói rõ:‘Các ngươi nói chuyện tựa như đang mắng nhau vậy!’

    Nhiếp Thanh đáp:‘Chúng ta mỗi lần gặp mặt là mắng nhau như vậy ... không phải là như thế chẳng đã lộ ra chúng ta giao tình rất thâm hậu sao! Tứ Phân Bán đường có tam thần quân, một ta không quen biết, còn một ta luôn khách khách khí khí nhưng kỳ thật là tử địch của ta!’

    Vô Tình đột nhiên hỏi:‘Ngươi đối với hắn khách khách khí khí có phải là Tứ Bạch Thần Quân Chiêm Giải Sầu?’

    Nhiếp Thanh nhìn Vô Tình một cái ‘Quả nhiên là danh bộ!’

    Vô Tình hai hàng lông mày nhíu lại.

    Hắn cau mày khí chất rất tốt.

    ‘Tôn Diễm Mộng là lão bà của hắn?’

    ‘Tôn Diễm Mộng cũng là lão bản nương khách điếm.’

    ‘Lão bản là Độc Cô Nhất Vị?’

    ‘Ừm! Độc Cô Nhất Vị từng cùng Ngũ Liệt Thần Quân cưới chung một vợ!’

    ‘Cái gì?!’ Lão Ngư kêu lên, ‘Có chung một lão bà?!’

    ‘Một người ba năm! Hiệp ước ba năm một lần, bất kể địa bàn lão bà ở đâu đều thay ca. Cái này gọi là nhất nữ nhị phu, còn gọi là nhất điếm lưỡng chủ!’

    ‘Độc Cô Nhất Vị có phải là người năm đó cực ký bá đạo Độc Cô Phạ Dạ? Hắn bây giờ lại đến cái nơi hoang sơn dã lĩnh này làm lão bãn một khách điếm nhỏ bé đó ư?’

    ‘Tuyệt không sai!’

    ‘Còn có một vấn đề!’

    Vô Tình vẫn đang nhìn ngón tay của hắn.

    ‘Ngươi hỏi!‘ Nhiếp Thanh thốt:‘Ta đáp!’

    ‘Tại sao ngươi lại thẳng thắn thành thực trả lời câu hỏi của ta như vậy?’

    Vô Tình hỏi gã vẫn đang nhìn ngón tay của hắn.

    ‘Bởi vì ta muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu!‘ Nhiếp Thanh nhẹ nhàng mà kiên định trả lời:‘Muốn kết giao bằng hữu đầu tiên phải thẳng thắn!’

    Vô Tình vẫn đang nhìn đầu ngón tay của hắn:‘Tại sao ta phải kết giao vị bằng hữu này?’

    ‘Chuyện này cũng phải trả lời?’

    Vô Tình gật đầu.

    ‘Ngươi có muốn nghe lời nói thật không?’

    Vô Tình vuốt cằm.

    ‘Có thể vì ta bội phục ngươi mới chịu kết giao bằng hữu!’ Nhiếp Thanh cười khanh khách nói:‘Có thể ta muốn giết ngươi, nên muốn lấy tín nhiệm của ngươi!’

    Vô Tình cũng không kinh ngạc chỉ nhàn nhạt hỏi:

    ‘Ngươi là loại nào?’

    Nhiếp Thanh nhẹ nhàng cười đáp:

    ‘Ngươi nói đi?’

    Vô Tình cũng không nói gì.

    Gã phất tay lên kiệu đi về phía trước.

    Dọc theo đường đi toàn dấu vết của đuôi rồng cùng chân dê.

    Núi cao trăng lớn.

    Gió thổi vi vu.

    Bọn họ đang đi trên một con đường đất đỏ.

    Trên đường dấu chân rồng cùng dê in xuống hướng Nghi Thần phong một đường quanh co khúc khuỷu mà đi lên tựa như bôn tẩu cực kỳ gấp rút.

    Trên một gò đất cao phóng ánh mắt trải rộng trên nền đất đỏ nhìn ra xa,

    Bọn họ cuối cùng đã thấy được thị trấn.

    Đó là một phế tích.

    Bọn họ rốt cuộc nhìn thấy khách điếm.

    Trông không phải là một chỗ trú chân tốt.

    ... ngay cả lá cờ treo trước khách điếm cũng giống như một Chiêu Hồn phiến.

    Hồn quay về, nó đòi hồn người nào?

    ... người đi đường, khách vãng lai hay là đòi chính mình?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,diepkiemanh,lybietcau,Lăng Lam Ca,tuyetam,
  3. #7
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    196
    Xu
    50

    Mặc định

    Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà
    Quyển VII

    Viên Hầu Nguyệt

    Tác giả: Ôn Thuỵ An
    Người dịch: Con Vịt

    Chương một
    Nghi thần


    Một đêm, doanh trống rỗng!

    ... nếu như Diễm Mộng khách điếm đang ở trong sơn cốc vậy Ngũ Liệt Thần Quân cùng nhóm huynh đệ kia lại đi về hướng ngọn núi là vì cái gì?

    Bọn họ rốt cuộc tìm được Diễm Mộng khách điếm nhưng không phát hiện ra Dã Kim trấn ... Diễm Mộng khách điếm không phải là tọa lạc tại Dã kim trấn Cổ Sơn thành sao? Mà nay một sơn thành lớn như thế đã biến đi nơi nào?

    Vô Tình nhìn nhìn Nhiếp Thanh.

    Gã không hỏi gì cả.

    Nhưng Nhiếp Thanh đã biết gã muốn hỏi gì.

    ‘Ta không biết! Ta cũng không rõ!’ Nhiếp Thanh nhún vai buông xuôi tay nói:‘Ta cũng như ngươi chưa từng tới qua nơi đây!’

    Nơi này rốt cuộc đã phát sinh biến cố gì?

    Dã Kim trấn là thành trấn cuối cùng, bình thời phố xá náo nhiệt, thương nhân tụ họp, sản xuất ra nguyên liệu khoáng thạch cũng có không ít tiền trang, mua bán sầm uất. Vậy mà bây giờ tiêu điều hoang vu, hoang sơ lạnh lẽo?

    Chỉ còn mảnh trăng lạnh chiếu xuống bức tường nơi khu vườn hoang, xa xa tại lỗ châu mai cũ nát còn có ba bốn chóp doanh trướng, cuồng phong đòi hồn thổi tới, thất tàn bát phế chỉ để lại những doanh trướng xác xơ.

    Đây là vùng biên giới vốn có một đội binh trấn thủ khoảng tám tới mười hai người trong đó có một gã đội trưởng, bọn họ chỉ chăn nuôi, làm việc lặt vặt chủ yếu là phòng bị biên giới.

    Mà hiện tại doanh trướng còn đó nhưng trống rỗng, rách nát, xác xơ quân sĩ đến một người cũng không thấy.

    Vô Tình quan sát tựa như đang suy nghĩ gì đó.

    Ánh mắt thanh tú của gã nói không ra lời nhưng tốt nhất không nên nhìn vào, chỉ sợ lúc này gã lại đưa ra câu hỏi hết sức hóc húa, đây vốn là điểm đặc sắc lâu nay không đổi của gã.

    Nhiếp Thanh đối với chuyện này lại hết sức tò mò.

    Hắn lén nhìn vào mắt Vô Tình.

    Vô Tình lập tức đề phòng.

    ‘À?’

    ‘Cái gì?’

    Nhiếp Thanh liền tiên phát chế nhân hỏi ngược lại.

    ‘Ngươi đang nhìn ta?’ Vô Tình hỏi:‘Có việc gì à?’

    ‘Không!’ Nhiếp Thanh đáp‘Là ngươi đang nhìn ta!’

    Vô Tình lúc này hơi buồn cười, gã vốn không nghĩ tới với một chuyện nhỏ xíu như hạt mè hạt đậu như vậy mà Nhiếp Thanh lại dâng cáo trạng trước.

    ‘Hả?’

    ‘Ngươi không nhìn ta sao biết ta đang nhìn ngươi?’ Nhiếp Thanh lý luận:‘Huống chi ta nhìn ngươi cũng không nhất thiết phải có việc ... ngươi cũng không nhất định phải có chuyện mới phê chuẩn cho ta nhìn! Có phải vậy không?’

    ‘Là ngươi đúng!’ Vô Tình không muốn xảy ra loạn chiến ở đề tài này, gã đưa mắt nhìn xuống vùng đất thê lương bên dưới triền núi:‘Ta đã sai!’

    Nhiếp Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

    Âm dương kiếm Trần Nhật Nguyệt lúc này mới nhích lại gần hắn hỏi:‘Lão sao vậy?’

    ‘Thật xinh đẹp!’

    Nhiếp Thanh ánh mắt xanh ngắt lẩm bẩm.

    ‘Cái gì đẹp vậy?’

    ‘Ánh mắt! Thật giống như bóng trăng chìm trong mắt mà hồn phách của trăng cũng rớt vào trong ấy!’ Nhiếp Thanh thầm thì cảm thán:‘Mộng vốn xoá nhoà ký ức, nguyệt lại lạnh ngắt tâm can!’

    ‘Lão nói gì thế?’ Trần Nhật Nguyệt nghe câu được câu mất:‘Mộng. . . nhoà? . . . lạnh. . . tâm?’

    ‘Hà!’ Nhiếp Thanh chợt cảm thấy vô vị chỉ thốt:‘Không có gì! May là ta không phải là một cô bé bằng không chỉ với đôi mắt này ... ‘

    ‘Mắt của công tử?’ Bạch cốt Âm dương kiếm Trần Nhật Nguyệt nhìn về phía công tử, nhìn từ trái sang phải, từ phải sang trái, nhìn bên cạnh một lát rồi lại len lén nhìn chính diện một chút sau đó nói với Nhiếp Thanh: ‘Không có chuyện gì cả! Mắt của công tử không bị đỏ cũng chẳng bị đau mà?’

    Nhiếp Thanh chán nản:‘Ngươi ... ngươi … hà … đứa nhỏ này ngay cả một chút ý thơ cũng không có!’

    ‘. . . Thơ . . . thở? !’ Trần Nhật Nguyệt bỗng nhiên dùng lỗ mũi trong gió đêm tận lực hít mạnh mấy hơi, rồi lại đột nhiên như phát hiện ra một vị thần đứng trên đường lớn, kêu lớn:

    ‘Đúng là có mùi thối!’

    Trong Tam Kiếm Nhất Đao đồng khứu giác của nó rất nhạy cảm.

    Sau đó nó rất nhanh nói lại:‘Không! Không phải là mùi thối . . . là mùi chết ... mùi xác chết!’

    Vô Tình sắc mặt lạnh lẽo chỉ ngón tay quát gấp:

    ‘Đi!’

    Nhiếp Thanh lúc này mới thực sự được mở rộng tầm mắt.

    Hắn tận mắt nhìn thấy bản lĩnh khiêng kiệu của Lão Ngư và Tiểu Dư. Vừa nhẹ như không có gì trong tay vừa lướt đi như bay thoáng cái đã bước lên lớp sỏi đá, nham thạch mấp mô, tốc độ còn nhanh hơn chim ưng nhưng chiếc kiệu trên vai hết sức ổn định, thăng bằng. Mắt ngươi thấy nó nghiêng nhưng chớp mắt nó lại thăng bằng. Xem ra nếu ở bên trong đặt một bể cá đầy nước cũng không bắn ra ngoài lấy một giọt.

    Trong khoảnh khắc đã tới nơi.

    Nơi đó vườn hoang nhà vắng lại có rất nhiều bếp lò, đại khái là để nấu cơm, sưởi ấm còn có một ít phân sói khô cong hẳn là để dùng trong tình huống thiết yếu đốt khói báo động, truyền đạt quân tình.

    Hoang vắng.

    Hoang vắng một cách thê lương.

    Không có ai.

    Đến một quân sĩ cũng không có.

    Tam kiếm Nhất đao đồng đột nhiên có hành động.

    Nơi đây ước chừng có ba bốn doanh trướng sụp đổ, rách nát, Tam Kiếm Nhất Đao đồng cơ hồ là cùng lúc chia nhau phóng đi, rút kiếm bạt đao xé, vén, đẩy, đạp, mở, đá tung các doanh trướng!

    Nhiếp Thanh bỗng có một cảm giác.

    Vô Tình đã truyền tin.

    Tin là một mệnh lệnh.

    Mệnh lệnh là ‘Hành động!’

    Nhưng tin làm thế nào, như thế nào, có thể nào truyền đi? Mặc dù Nhiếp Thanh đứng ngay trước mặt, chuyện gì cũng quan sát cũng không phát hiện ra.

    Trong trướng quả nhiên là có người chết.

    Nhìn trang phục trên người bọn họ không có gì để nghi ngờ bọn họ đều là quân sĩ đồn trú ở đây, hơn nữa họ chết chưa lâu lắm.

    Bọn họ xem ra chết rất kinh khủng, không phải là mắt bắn ra ngoài mà là đầu lưỡi thè ra khỏi miệng.

    Giòi bọ đang bò tới bò lui trên mắt và lưỡi bọn họ, bò một cách khoái trá.

    Trên chạc cây còn có một nồi canh đã nấu chín, trong tay còn nắm miếng thịt, trên bàn còn có chút xương, đao vẫn ở trong vỏ đặt trên kệ.

    Xem ra bọn họ chết rất đột ngột.

    Quả thực không kịp đề phòng.

    Mùi xác chết ... mùi thối bắt đầu từ trên người bọn họ bốc ra.

    Khứu giác của Trần Nhật Nguyệt quả nhiên bén nhạy.

    ... có lẽ, vấn đề của nó chính là xúc giác khi tiếp xúc với tử thi chứ không phải là khứu giác.

    Những binh sĩ phòng thủ biên phòng này tại sao lại chết? Chết như thế nào? Người nào giết bọn họ? Tại sao muốn giết bọn họ? Vì sao bọn họ lại chết mà không có chút phản kháng nào như thế, kinh khủng như thế? Là ai có thể khiến cho tướng sĩ cả đồn biên phòng này trong một đêm toàn doanh trống rỗng?

    ... chẳng lẽ Ngô Thiết Dực cùng đám sát thủ của lão đã tới sớm một bước?!

    Núi hoang vắng lặng.

    Đêm phủ màn đen.

    Sói tru ngàn dặm.

    Nhất Đao Tam Kiếm đồng bất giác lộ vẻ sợ hãi.

    Cô phong tuyệt đỉnh cả vùng đất tang thương, có chút rung động mà không biết đó là bóng người hay là bóng quỉ? Gió rít âm u không biết đó là thần tích hay là thiên ý?

    Đang lúc lông tóc dựng ngược bọn họ đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai từ kia khách điếm đổ nát phía bên kia truyền đến.

    Là tiếng thét của một cô gái.

    Rất nguy cấp.

    Rất thê thảm.

    Tam Kiếm Nhất Đao đồng còn đang nhìn lẫn nhau thì nghe Vô Tình trong kiệu vứt ra một chữ.

    ‘Mau!’

    Lão Ngư, Tiểu Dư lập tức khiêng cỗ kiệu như đằng vân giá vũ bắn đi thật nhanh, cơ hồ là chân nâng lên, gối hạ xuống đã lướt trên lớp sỏi đá, gò đất, tảng đá bay tới khách điếm đổ nát kia.

    Lúc này Nhất đao Tam kiếm đồng mới thể hiện bản lĩnh của mình, bốn người bọn chúng vọt đi như mũi tên, hòn đạn, lưu tinh, như làn khói phân ra bốn hướng đồng thời lao đến khách điếm kia. Thân pháp bọn chúng mặc dù rất mau nhưng không rời xa cỗ kiệu mà trước sau trái phải bốn hướng bám sát!

    Nhưng trong mắt Nhiếp Thanh lại có một kỳ cảnh khác.

    Nhanh nhất lại không phải là Lão Ngư hoặc Tiểu Dư, càng không phải Nhất đao Tam kiếm đồng. Mà là ‘Vù!’ một tiếng, cái người ngay lúc vứt ra chữ ‘Mau!’ đã cực nhanh bắn ra từ bên trong kiệu, thân thể lăng không hai chân không chạm đất, người như én lượn lướt qua tất cả mọi người như lôi điện phóng tới Diễm Mộng khách điếm!

    Chân của gã vốn không dùng được nhưng thân pháp đó so với bất kỳ ai cũng gấp hơn, hành động so với bất kỳ ai cũng nhanh hơn nhiều!

    Từ trên nhìn xuống Diễm Mộng khách điếm có ít nhất hai cánh cửa, một trước một sau.

    Cửa đã cũ nát.

    Khép hờ.

    Gió thổi rung bần bật.

    Cho nên, Nhiếp Thanh lại thấy thêm một kỳ cảnh khác.

    Người bên trong kiệu người hướng tới cửa trước khách điếm. Nhưng ở phía sau khách điếm lúc ấy cũng có một người tư thế yểu điệu, thân pháp mỹ lệ, thân thủ cực nhanh, trên tay lấp loé hàn mang tựa như bóng ma hiện lên lao thẳng tới cánh cửa khác của khách điếm.

    Cửa sau!

    Người này vốn ở gần khách điếm hoặc ẩn thân nơi phụ cận. Cho nên vừa hiện thân đã áp sát cửa sau của Diễm Mộng khách điếm.

    Vì vậy gần như là cùng lúc với người trong kiệu kích tung trước sau hai cánh cửa, một trước một sau lao vào bên trong!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Hết chương 1.

    Thật là bái phục lão Ôn!

    Dài ctéo tả nổi ... haizzzz ....


  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,diepkiemanh,lybietcau,Lăng Lam Ca,
  5. #8
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    196
    Xu
    50

    Mặc định

    Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà
    Quyển VII

    Viên Hầu Nguyệt

    Tác giả: Ôn Thuỵ An
    Người dịch: Con Vịt

    Chương hai
    Nghi quỷ


    Ngươi là Vương Phi!

    Hai chân bị phế bất tất đã làm khó được Vô Tình, một khi gã thi triển khinh công lại nêu gương cho sĩ tốt. So với bất cứ ai khác đều nhanh hơn lao tới khách điếm trước tiên, lúc tiếng quát chói tai gã vứt ra còn chưa âm vang vai gã phá vỡ cửa trước, sau đó quát lên một tiếng:"Theo ta!" rồi công thẳng vào.

    Nhiếp Thanh nhìn rất cẩn thận, thấy rất rõ ràng.

    Cho nên sắc mặt của hắn xanh hơn một chút.

    Bởi vì hắn cũng không thể nào minh bạch một chuyện, một người mà cái chân đã không còn linh hoạt, nói ra là đã tàn phế tại sao lại có thể thi triển khinh công? hơn nữa thân pháp còn rất nhanh, mơ hồ như một con quỷ tại Nghi Thần phong nhập xác gã vậy!

    Nhìn thấy sự việc, đối mặt với vấn đề này khiến người ta thật nghĩ không thông, thật khiến người ta lo sợ.



    Vô Tình vừa vào khách điếm đã ngửi thấy một mùi hương.

    Vừa vào gã lập tức đề cao cảnh giác.

    Mùi hương u nhã.

    ... khách điếm hoan tàn, rách nát đầy nấm mốc như vậy tuyệt không thể nào có mùi hương như vậy!

    Sau đó gã nhìn thấy ba người.

    Ba cô gái.

    Các nàng ngồi trên một băng ghế, ngồi một cách đoan đoan chính chính.

    Nữ tử ngồi chính giữa phục trang rách bươm ngồi dối diện cửa lớn (cũng là đối diện Vô Tình ) cái miệng nho nhỏ há to hết sức la lớn:"Cứu mạng ... "

    Nàng còn chưa la hết câu.

    Bên cạnh nàng, cách xa khoảng bốn năm thước cũng có một nữ tử ngồi rất đoan chánh, nhìn nàng.

    Chính xác một chút có thể nói, là nhìn nàng kêu cứu mạng.

    Vô Tình không nghĩ tới tại nơi này lại nhìn thấy nhiều nữ nhân như vậy. Cũng dĩ nhiên không nghĩ tới nữ tữ đang kêu cứu mạng này đã thét lên thảm thiết lúc vừa rồi.

    Tựa như sân khấu đang biểu diễn, rất rõ ràng, hơn nữa còn có tình tiết mà con bố trí cả khán đài.

    Chuyện này khiến gã cũng có chút bất ngờ.

    Chuyện bất ngờ hơn chính là:

    Nghênh đón hắn ...

    Là đao quang!

    Một đao chém xuống đầu!

    Một điểm lưu tình cũng không có!

    ... một điểm hàm hồ cũng không.

    Đao kia chém xuống vừa gấp vừa nhanh lại quá bất ngờ, đao chém xuống mới vang lên một tiếng quát.

    Chỉ là Vô Tình đã dám tiên phong xông vào hang hổ thì cũng đã dự đoán hổ nha hổ trảo cùng hổ uy tiềm phục rồi.

    Gã vốn đã có phòng bị nghênh chiến.

    Vấn đề là, Vô Tình không biết võ công.

    ... gã thuở nhỏ thể chất yếu ớt, kỳ kinh bát mạch đều bị cừu gia đả thương, có thể luyện tập vẻn vẹn chỉ là một chút võ công thô thiển.

    Cho nên gã dùng thời gian luyện võ để phát triển trí lực, thu thập kiến thức cùng nghiên cứu về cơ quan, cách vận dụng ám khí.

    Nhưng một đao kia chém xuống ngay trước mặt, hoàn toàn không chừa lối thoát. Lúc phát hiện đã không còn đường lui, tựa như tên của gã vậy, hoàn toàn vô tình.

    Là khảo nghiệm nghiêm khắc.

    Gã không có võ công làm sao mà ngăn cản?

    Là sinh tử thí luyện.

    Mất đi khoảng cách an toàn gã làm sao ứng phó?

    Đao quang ánh trên mặt.

    Mùi hương xông lên.

    Hoa chìm trong nước.

    Chỉ có đao.

    ... sau ánh đao hiện ra gương mặt mỹ lệ.

    Nguy hiểm tàng trong đao quang!

    Vô Tình đột nhiên rớt xuống.

    Gã ngã xuống.

    Một đao kia chém xuống bỗng nhiên vô ích.

    Song ám khí của gã phát ra lại vô ích sao!

    Tình thế hung hiểm không kém.

    Khi Vô Tình nhìn thấy đao quang thì sát thủ ở đằng xa, thoáng cái đã sát vào người gã!

    ... sát đến mức có thể ngửi thấy được mùi thơm trên tóc, trên quần áo ngưới đó.

    Vô Tình rớt xuống, đao kia đã chém vào khoảng không.

    Ngay lúc đó ám khí của gã đã phát ra trong nháy mắt!

    Gã ngã xuống cơ hồ sức nặng toàn thân đè lên người đó.

    Thân thể người đó mềm mại.

    Rất mềm mại.

    Rất đầy đặn.

    Vô Tình phát ám khí có thể nói là từ dưới lên trên, một bắn vào dưới cằm, một bắn vào trên ngực!

    Ứng biến nhanh như vậy vốn không phải là chuyện giỡn chơi.

    Đao thu vể, đao phong rít mạnh, đao quang trùm kín thân hình!

    "Đinh" một tiếng, ngân châm đã bị thanh đao chấn bay!

    Sát thủ đó nghiêng đầu sang một bên ngân diệp phi tiêu bắn vào khoảng không!

    ... nhưng cũng cắt rời hai, ba sợi tóc của đối phương.

    Lại có một tiếng ‘Bộp!’

    Là đầu của Vô Tình!

    Đầu của Vô Tình đang "ngã" trên ngực người nọ!

    Nói cách khác đầu của gã đụng vào ngực đối phương!

    Chuyện này thật ra thì nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

    Bởi vì đối phương là nữ nhân.

    Chẳng những là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân có thân hình rất mảnh dẻ, thân thể rất mê hoặc, thân người ngát hương, đôi môi mấp máy, toàn thân uyển chuyển rung động. Một đao thất bại thân hình vẫn như cũ, song đầu của Vô Tình đang dúi vào ngực nàng, ngay giữa hai nhũ hoa của nàng!

    Chuyện này cũng không còn cách nào khác.

    Mặc dù, Vô Tình đã phát hiện người đến là nữ tử nhưng chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt.

    Khi đó nàng đã xuất đao, mà gã chỉ có cách rớt xuống để tránh né đồng thời còn xuất thủ, ám khí bắn ra ... lúc này, gã mới giật mình phát hiện nữ tử này cũng mới vừa từ cửa sau tiến vào. Gã cũng từ mùi hương mới nhận được nàng là nữ tử, mới phát hiện ra thân hình mềm mại của nàng để xác minh nghi điểm này. Hơn nữa sau khi nàng xuất đao còn cấ tiếng quát:

    "Ngươi là Vương Phi?!"

    Gã mới hoàn toàn khẳng định đối phương là nữ nhân!

    Hơn nữa còn là dạng nữ nhân nghi ngờ gã là Vương Phi!

    Vậy thì, gã nên làm gì bây giờ?

    Đầu gã đã đang tựa lên ngực nàng hơn nữa ám khí cũng đã phát ra!

    Ám khi Vô Tình rời khỏi tay thì chuyện sinh tử của đối phương chỉ sợ ngay cả gã cũng không khống chế được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Trong nhà có bàn, trên bàn có vò.
    Trong vò có rượu, trước vò có danh nhân.
    Danh nhân có đầu!

    Hidden Content

  6. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,diepkiemanh,lybietcau,Lăng Lam Ca,tuyetam,
  7. #9
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    196
    Xu
    50

    Mặc định

    Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà
    Quyển VII

    Viên Hầu Nguyệt

    Tác giả: Ôn Thuỵ An
    Người dịch: Con Vịt

    Chương hai
    Nghi quỷ


    Ta là Vương Phi?!


    Chuyện may mắn là sát na xuất thủ mũi Vô Tình ngửi được mùi hương, người gã dán sát thân thể mềm nại kia, mặt chìm trong tú phong nên còn kịp thời hiểu chuyện, gã xuất thủ vốn không thể thu tay nhưng đầu ngóntay còn kịp lay động.

    Ám khí liền chệch hướng.

    Một ngân châm, một phi tiêu.

    Rất nhỏ, tinh xảo.

    Ám khí mặc dù đã rời tay nhưng Vô Tình còn kịp dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào phần đuôi ám khí.

    ... nếu không có ngón tay Vô Tình kịp thời rung nhẹ, nàng đối với hai mũi ám khí đó rốt cuộc có tránh được không? Đao phong có tới kịp không? Không ai biết được!

    Tóm lại, rất hoàn hảo là dù sao nàng đã tránh khỏi mũi ám khí, một mũi ám khí khác cũng bị chấn bay. Chỉ là đầu của Vô Tình bây giờ đang úp trên ngực nàng, nước chảy không lọt, quả thật ôn hương ngọc nhuyễn, diễm phúc vô biên.

    "Hức .. hức ..!" Người con gái đó rên lên, nghe tiếng của nàng cơ hồ như tiếng khóc:"Hức .. hức ... ngươi làm . . . ngươi sao lại như vậy .. hức .. hức …? !"

    Nàng một mặt giảy nảy một mặt cắn chặt môi đỏ mọng đẩy gã ra.

    Lúc này nàng phảng phất như đã quên chuyện đánh nhau, cũng đã quên chuyện mới vừa rồi còn cầm dao giết người, dậm chân mắng:"Ngươi … ngươi . . . Vô lại! Hèn hạ! Vô sỉ! Hạ lưu, đê tiện!"

    Mặt của nàng đỏ rực.

    Vô Tình cũng thế.

    Vô Tình hết sức vất vả vịn cửa đứng lên ... gã bằng nghị lực của mình từ đôi tàn phế từ từ đã miễn cưỡng có thể đi lại nhưng để linh hoạt như thường nhân thì cần có một khoảng thời gian dài ... đây chính là chuyện người ta không giải thích được vì sao gã ngay cả hành động cũng khó khăn như thế nhưng vạn nhất lúc gặp chuyện thì lại có thể khinh công.

    Nguyên do chỉ có Gia Cát tiên sinh cùng Vô Tình biết rõ.

    Lòng tự tôn của gã rất lớn.

    Gã rất ít khi bị mắng.

    ... là bởi vì gã rất ít khi làm chuyện chọc đến người khác, người thích gã tự nhiên không mắng gã, người không thích gã cũng không dám mắng cái này gã mặt lạnh vô tình này.

    Nhưng gã hôm nay bị người ta mắng.

    Mắng gã lại là nữ hài tử.

    Lại là nữ tử đang khiến hắn đau đầu.

    Cho dù ở cái nơi hoang vu , giữa núi hoang trong một cái khách điếm cũ nát như thế lại có thể phát sinh tình huống hung hiểm như vậy nhưng nhìn qua cô gái này vẫn hết sức ngây thơ, dung mạo đẹp đẽ, nhan sắc mỹ lệ, thướt tha thanh khiết hẳn là Vô Tình gặp qua nhiều nữ nhân cũng chưa thấy một ai như thế.

    Hơn nữa, tóc nàng tết bím tựa hồ như hai con bươm bươm nhỏ nhắn.

    Vô Tình nhất thời cũng không biết nói như thế nào cho phải.

    Gã tự biết đã xúc phạm giai nhân nhưng quyết không phải là gã có chủ tâm khinh bạc.

    ... một đao kia gã tránh được cũng không kém phần hung hiểm!

    Chỉ là cô gái này liên tiếp nhả ngọc phun châu khiến gã thật không biết nên khóc hay cười. Nhưng quả thật mình mang cả khuôn mặt ‘ngã’ trên ngực người ta, mà cái loại cảm giác dễ chịu này vẫn chưa mất đi, vẫn cực kỳ thư thái.

    Gã không thể làm gì khác hơn là cất tiếng:"Thật xin lỗi . . ."

    Nữ tử nọ hiển nhiên cũng rất tinh tế, nàng lập tức phát hiện gã đang dựa cửa mà đứng, nàng trừng mắt, nhếch đôi môi xinh đẹp, chống tayy lên chiếc eo thon nhỏ ... điểm kỳ quái là ba động tác này nếu do cô gái làm thật sự rất khó nhìn, thô lỗ, thậm chí như mẫu dạ xoa vậy … nhưng nàng tùy tiện làm ra lại tựa như hết sức tự nhiên, nàng chống nạnh, đảo mắt chau mày khuôn mặt như có nét buồn cất tiếng:

    "Chân của ngươi. . ."

    Vô Tình nói:"Chân của ta không tốt!"

    Nàng kia nói:"Ngươi bị tật?"

    Nói ra thì đây là lần đầu tiên Vô Tình nghe được một nữ nhân sau khi gặp mặt câu nói đầu tiên lại hỏi thẳng về đôi chân của gã, câu thứ hai đã nói chân gã thọt, không kiêng kỵ cũng không cố kỵ như thế.

    ... hơn nữa còn cười, lại còn cười!? Mặc dù không phải là cười mỉa nhưng muốn cười liền cười hoàn toàn không có chút ngại ngần.

    Vô Tình trong lòng khó chịu nhất thời không biết phải trả lời như thế nào cho tốt, chỉ hỏi lại:"Ngươi là Vương Phi?"

    Nữ tử kia ngẩn người, dùng ngón tay chỉ vào lỗ mũi thanh tú của mình:"Ta là Vương Phi?"

    Nơi đây tuy là hoang sơn dã điếm, bên trong vừa nát vừa cũ vừa bẩn thỉu, quả thực bụi bám khắp nơi, tro than đầy đất nhưng ánh nến, đuốc sáng rực, ánh sáng rất tỏ.

    Vô Tình nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của nàng rốt cuộc chẳng biết làm sao đành chủ động bỏ qua.

    "Nếu như cô không phải là Vương Phi ... vậy là cô là ai?"

    Không đoán được nàng lại hỏi ngược lại gã: "Nếu như ta không phải Vương Phi ... vậy ngươi có phải Vương Phi không?"

    "Ta là Vương Phi?" lần này đến Vô Tình phát hoảng:"Ta giống Vương Phi sao?"

    "Quỷ mới biết được Vương Phi hình dáng ra sao!" Nàng đối với gã vẫn hết sức đề phòng nhưng vừa nhìn chân của hắn đã vô tư nở nụ cười:

    "Ngươi là tên bại hoại ..."

    Điều Vô Tình không thích nhất chính là người ta nhìn chân của gã.

    Nhưng cô gái này cứ luôn nhìn chân của gã.

    ... nếu không phải nàng là nữ tử, Vô Tình đã sớm. . .

    ... nếu không phải mới vừa rồi đầu của mình đụng vào ngực nàng, gã sớm đã . . .

    ... nếu như không phải . . . không phải cái gì?! Vô Tình nhất thời còn chưa biết một cách rõ ràng thì đã thấy nàng kia khẽ nghiêng eo, nhu nhuyễnáp sát, sát đến nỗi trên mùi hương trên người nàng hắn cũng có thể ngửi thấy được khiến tâm tư khó tránh khỏi rung động.

    Gã hiện tại mới nhìn rõ ràng cặp bươm bướm nhỏ sau lưng nàng, sống động như muốn bay lên, chợt cao chợt thấp .

    Nàng cất tiếng:

    "Nhưng ta biết ngươi không phải là Vương Phi!"

    Nàng còn làm ra vẻ thần thần bí bí cười cười hỏi:"Ngươi đoán xem ta làm sao biết được chuyện đó?"

    Vô Tình chỉ biết cười khổ.

    Lắc đầu.

    Gã cảm thấy từ khi mới bắt đầu nhìn thấy nàng thì tất cả mọi chuyện đều sai hết cả rồi.

    Sai trầm trọng.

    ... sai là gã không nên lầm tưởng nàng là Vương Phi, lại càng không nên úp mặt vào bộ ngực của nàng.

    Mà nay sai lầm lớn đó đã hoàn thành.

    Lại đến phiên nàng hoài nghi gã là Vương Phi!

    Còn chưa đủ nàng lại rất thích nhìn chân của hắn, nhìn xong lại còn dùng lên giọng như một đại tỷ tỷ nói chuyện với gã, nếu là một người khác gã đã trở mặt rồi.

    Nàng lại cứ làm loạn lên, cười cười diễu diễu trêu chọc gã:"Ngươi giận rồi à? Có phải không?" bím tóc nàng lúc lắc, hai con bươm bướm nhỏ chập chờn.

    Cô gái này cũng không quá cao nhưng vì chân của Vô Tình không thể đứng thẳng quá lâu cũng không thể đứng quá thẳng nên lúc đứng yên so với thường nhân thấp hơn một chút. Chuyện này đối với Vô Tình mà nói tuyệt đối là một chuyện không thú vị, rất bất đắc dĩ.

    Cô gái này lại còn chống nạnh, kiễng chân nói chuyện với gã, quả thực tựa như là không để gã vào trong mắt! !

    Song nếu vừa rồi ám khí của gã xuất thủ không lưu tình, nàng còn có thể làm thế sao ... hừ hừ … hắc hắc … nghĩ tới đây Vô Tình chợt cảm giác mình rất nhỏ nhen cũng rất âm hiểm, bỗng nhiên cảm thấy thẹn trong lòng không dám nhìn thẳng vào cặp mắt long lanh kia.

    Cặp mắt ấy tựa như biết nói.

    Nhìn đôi mắt ấy, còn có nụ cười như hoa rơi kia, cả cái phong tư tựa vũ yến song phi đó Vô Tình vốn muốn phát tác nổi giận cũng giận không nổi, tức không xong.

    "Không nên tức giận! Cũng không thể trách ngươi ..." nàng an ủi gã:"Nhưng là ngươi không đúng trước ... đúng không?"

    Nàng nói tựa như đang dụ dỗ một đứa bé.

    Thảm hơn cả chính là Dư Đại Mục, Tô Thái Cáp Nhĩ Ngư, Phong Vân Nhất Đao đồng Bạch Khả Nhi, Âm Dương Bạch Cốt kiếm Trần Nhật Nguyệt, Âm Sơn Thiết kiếmDiệp Cáo, Ngân Hà Thất Tịch kiếm Hà Phạm cả Nhiếp thanh quỷ Niếp Thanh tất cả đã đều tới.

    Tất cả đang nhìn gã.

    Cùng nàng.

    Tất cả đang hết sức chăm chú lắng nghe gã và nàng nói chuyện với nhau.

    Còn nhìn.Còn ngó với một vẻ mặt hết sức tò mò pha lẫn chút đồng tình thậm chí còn có chút ít hả hê.

    ... lãnh ngạo đại bộ đầu cũng có hôm nay,ha ha!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Chương này không dài lắm, nhưng để giữ cấu trúc từng mục trong chương ta tách ra post nhiều lần ... chuyện này chỉ trách ta quá màu mè, các ngươi không nên lấy làm phiền ha .. ha ...
    Lần sửa cuối bởi Con Vịt, ngày 29-07-2011 lúc 15:37.
    Trong nhà có bàn, trên bàn có vò.
    Trong vò có rượu, trước vò có danh nhân.
    Danh nhân có đầu!

    Hidden Content

  8. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,diepkiemanh,lybietcau,Lăng Lam Ca,tuyetam,
  9. #10
    Ngày tham gia
    May 2011
    Bài viết
    196
    Xu
    50

    Mặc định

    Tứ Đại Danh Bộ Tẩu Long Xà
    Quyển VII

    Viên Hầu Nguyệt

    Tác giả: Ôn Thuỵ An
    Người dịch: Con Vịt

    Chương hai
    Nghi quỷ


    Ai là Vương Phi!


    Vô Tình cảm thấy nhức đầu.

    ... đầu của gã vốn rất linh mẫn, mỗi khi gặp kình địch hoặc chuyện gã ứng phó không được (nhưng tại sao lại ứng phó không được?) như nữ tử này đầu của gã tự nhiên lại nhức.

    Đầu của gã nhức không giống với Tôn Thanh Hà.

    ... Tôn Thanh Hà chỉ cần gặp gái đẹp là nhức đầu.

    Đầu của gã lúc này đột nhiên nhức, tự nhiên mà nhức không do ai cả, tự do mà đau không gì so sánh được.

    Đau đến mức gã nhất thời trả lời không được câu hỏi kia của nàng.

    "Ngươi không cần xấu hổ, cũng không cần khổ sở ..." nữ nhân kia tiếp tục động viên gã, nghe khẩu khí của nàng thì nàng tuyệt đối tin chắc lời nàng nói. Như rằng nàng có thể khiến sự tự ti, hối tiếc, tự thương hại, hành động bỉ ổi, hạ lưu vô sỉ của Vô Tình biến thành sự tự tin, quang minh chính đại, yêu thương, mang tới hi vọng, tiền đồ cho gã, nàng nói:"Ngươi đứng không vững cho nên mới như cho con chạy loạn ... ta tha thứ cho ngươi đấy!"

    ... cơ hồ sắp nghe thấy tiếng vỗ tay rồi!

    Nếu như nơi này có khán giả ‘xem’ lời của nàng.

    Cho nên nàng vô cùng đắc chí hài lòng tặng thêm cho gã một câu:"Ta quyết định tha thứ, bỏ qua cho ngươi!"

    Vô Tình chỉ còn nước cười khổ:"Cảm ơn cô tha thứ ... nhưng ta không biết có thể tha cho cô hay không?"

    Nàng nghe không hiểu đôi mi chau lại:"Cái gì?"

    Vô Tình nói:"Ta còn chưa biết cô là ai?"

    Đôi mắt của cô gái rất lớn, rất sáng, to đến lấp lành đủ để dung nạp mọi ánh mắt, mọi đốm lửa. Sau đó dung hợp phát ra một ánh sáng nhu hòa nhưng bén nhọn như một lưỡi mâu.

    ... chân chính thốt ra một câu nói.

    "Ngươi đoán ta là ai?"

    Cô gái cười, vừa cười vừa thu đao, tựa như cây đao của nàng cũng giống như còn người của nàng, trong đao ẩn tình, dụng đao thâm tình, thu đao thịnh tình, vũ đao vong tình ... chỉ không biết lúc này Vô Tình có thể giết người mang thanh tuyệt tình đao ấy không?

    Vô Tình thật sự không có thời gian cũng không có tâm tình đi đoán này nọ:"Hi vọng rằng cô không phải Vương Phi là tốt rồi."

    Lúc nói những lời này trong lòng gã bỗng nhiên hiện ra một cái tên.

    ... ngàn vạn lần mong rằng không phải là tên nàng!

    Là ai mà trong tâm tưởng Vô Tình so với Phi Nguyệt Vong Tình sát thủ Vương Phi còn đáng sợ hơn như thế?

    "Ngươi vẫn cho rằng ta là Vương Phi, Hư … Ha ha! Ha ha ha!" Nàng kia cười đến cong cả người, cười đến đôi bướm nhỏ nhảy múa loạn lên, gã vội giữ khoảng cách để bảo đảm an toàn. Bình thường bộ dạng cười này chỉ thuộc về nam nhân (hơn nữa còn là thứ người gian hùng ... ) mà nay cô gái này cười lại khiến cho người ta có cảm giác rất buồn cười. Ngươi sẽ cảm thấy nàng yêu kiều, nàng kiêu sa, nàng kiểu cách nhưng một chút xíu cũng không bất ngờ, không khó nghe. Ngược lại cảm thấy tiếng cười nàng động lòng người:"Ta xem chân ngươi, cũng biết, cũng đoán được ngươi chính là ... Nhai Dư!"

    ... lại nói chân của gã!

    Cô gái này thật không biết kiêng kị.

    Đến ngay cả Tam kiếm Nhất đao đồng cũng nghe không thuận tai, nhìn không thuận mắt rồi.

    "Ngươi đoán xem ta làm sao biết ngươi là Nhai Dư?" Nàng dương dương đắc ý nói:

    "Đại ... sư ... ca ... gọi ... ta ... là .... Linh Tinh Thất! "

    Chỉ cần là nam nhân có mặt tại đây, ai cũng rung động trong lòng.

    Thật là rung động đến tận tâm can.

    Tất cả đều hiểu .

    ... ôi! Quả nhiên là nàng!

    "Cô là Tập Mai Hồng?" Vô Tình trong lòng buồn bã rên lên ‘Không phải đâu?’

    Trong lúc nhất thời chính gã cũng không tường tận lắm, rốt cuộc là gã cao hứng hay khổ sở? Thích thú hay thất vọng? Mất mát hay cảm thấy trút được gánh nặng? "Tập cô nương?!"

    Thì ra là Tập Mai Hồng!

    ... thật ra không phải nàng thì còn ai vào đây chứ?

    Ai có khả năng mới thoáng xuất hiện đã khiến Vô Tình nhức đầu, lại đem sự tình làm loạn lên cơ hồ còn gây hoạ sát nhân.

    Chỉ có nàng, đại tiểu thư, là vẫn hồn nhiên chưa hiểu.

    Nàng đang đắc chí.

    ... vẫn còn hết sức vui cơ đấy!

    Vô Tình vừa nghe nàng nhắc tới Linh Tinh Thất đã biết trước mắt có trốn cũng không thoát, nhắm mắt cũng không xong ... người tới chính là Tập Mai Hồng!

    Bởi vì Linh Tinh Thất chính là nguyên danh của tứ sư đệ Lãnh Huyết, tên gọi khác của Lãnh Lăng Khí. Người thân thuộc với gã đôi khi dùng cái này tên này để gọi gã.

    ... cô gái này quả thực danh bất hư truyền.

    Lúc trước khi Vô Tình giả làm nữ nhân hết sức vất vả mới phá án và bắt giam hung thủ liên tiếp gian sát các nữ danh nhân trên giang hồ gặp tam sư đệ Truy Mệnh đang hòa giải tranh chấp của võ lâm Tứ đại thế gia khiến nguyên khí tổn thương nặng nề. Gã từ miệng Truy Mệnh biết được hồng nhan tri kỷ Tập Mai Hồng của tứ sư đệ là ‘nữ trung hào kiệt’ ra sao rồi.

    Bởi vì Truy Mệnh cũng đã kịp ‘lãnh giáo’ qua.

    Vô Tình chưa gặp qua nàng, Lãnh Huyết lại vì sự tồn vong của võ lâm thế gia không thể động thân, nhất thời không có cách nào đi Sơn Tây chặn đánh Ngô Thiết Dực chỉ là Tập Mai Hồng đã sớm lên đường chạy thẳng tới Nghi Thần Phong. Chuyện này thì Truy Mệnh tự nhận mình tung tin đồn thất thiệt, đối với việc Tập Mai Hồng chạy đi đến Nghi Thần phong gã ba hoa chích choè với đại sư huynh của mình một phen để Vô Tình sơ thất, còn bản thân gã lại phải vì chuyện Trấn chủ Tây trấn Lam Nguyên Sơn đại náo Kim Ấn tự mà quá nhiễu sự rồi.

    Tuy nói đến gần cuối Truy Mệnh nói ra kết luận của gã.

    "Bọn ta rất hâm mộ tiểu sư đệ!"

    "Tập cô nương là một cô gái tốt!"

    "Tiểu sư đệ có nàng có thể không còn buồn bã, có thể giải sầu. Ít nhất có thể quên chuyện buồn Tiểu Đao ngày ấy!" ( Đoạn tình cảm của Lãnh Huyết và Lăng Tiểu Đao có thể đọc trong Cố sự Tứ đại danh bộ Thiếu niên Lãnh Huyết. )

    Thật ra khi Vô Tình nghe xong cũng rất cao hứng cho tiểu sư đệ của mình.

    Gã chỉ lo lắng với tính tình của Tập cô nương vạn nhất lên tới Nghi Thần phong tham gia đả lão hổ e rằng mọi chuyện loạn càng thêm loạn.

    ... bởi vì Đại tiểu thư nàng vốn là tâm can bảo bối của tứ sư đệ khiến Vô Tình lại càng lo ngại vạn nhất có điều gì sơ xuất thì chính gã cũng tuyệt đối không tha thứ được cho bản thân mình.

    Cho nên gã cảm thấy gánh nặng này rất khó mang.

    Truy Mệnh chính vì biết tính cách gã cực đoan, chuyện đều là vì chân tình của gã trao ra một lần đã nhận lấy kết quả thảm khốc. Cho nên gã đối với các nữ tử xinh đẹp đều vô cảm, phòng vệ mạnh mẽ. Truy Mệnh cũng không muốn nước cuốn về Long Mẫu miếu, Tập Mai Hồng là người nhà, vạn nhất thủ hạ Vô Tình có lời qua tiếng lại với nàng, vậy thì đối với người nào cũng không nên. Không thể làm gì khác hơn gã trước đó đàng gửi đi một thông điệp.

    Vô Tình vượt qua Nghi Thần phong thật ra là muốn vướt trước Tập Mai Hồng đi trước giải quyết đám sát thủ Ngô Thiết Dực, Vương Phi, Chu Sát Gia, Đường Hóa tránh để Tập Mai Hồng mạo hiểm.

    ... nữ nhân, vốn không nên xông pha giang hồ, huống chi còn là nữ nhân xinh đẹp.

    Dù gì Tập Mai Hồng cũng là nữ nhân của tiểu sư đệ, đỉnh đỉnh đại danh danh bộ Lãnh huyết. Mọi người có miệng cũng khó mà nói được gì nhưng trong lòng rất minh bạch.

    Muốn bảo hộ nàng.

    ... nhưng Tập Mai Hồng lại tự tin, cực kỳ tự tin vào bản thân mình. Mỗi một khoảnh khắc cô nàng cũng đang sẵn sàng sinh sự, mà nàng lại rất xinh đẹp. Hà … trên đời có chuyện khó khăn nào có thể so sánh với việc phải bảo vệ một cô nàng vừa xinh đẹp vừa luôn tự cho là mình đúng mà lại thích gây chuyện không?

    Khi Vô Tình phát hiện ra nàng thật sự là Tập Mai Hồng gã cũng chỉ biết than ngắn thở dài.

    Gã vốn không thích nữ nhân mặt chữ điền.

    Nhưng mà nay dưới ánh trăng vừa thấy nàng gã chợt nhận ra nữ nhân mặt chữ điền cũng có thể đẹp như thế . ... đây cơ hồ đảo lộn thẩm mỹ quan của gã, lực chấn động chưa chắc nhỏ hơn nhất đao quan đầu vừa nãy.

    Dù sao thì nhất đao đó cũng chém vào khoảng không.

    Nhưng vẻ đẹp này vẫn đang ở trước mắt .

    Chẳng những ở đó mà còn tuyệt, rất tuyệt!

    Cái đẹp trong lòng gã lại có thêm một loại. Cái không đẹp cũng bớt đi một kiểu.

    Nhưng nhìn kỹ nàng cũng không hoàn toàn là mặt chữ điền, chỉ là xương gò má của nàng vuông vắn, phía dưới mắt cũng vuông kéo dọc theo khoé mũi, nhưng cằm nàng lại nhọn, nhọn như bộ ngực của nàng.

    ... nhưng bộ ngực nàng mềm mại hơn . . .

    Tựa như giấc mộng.

    Nghĩ tới đây Vô Tình không cho phép mình nhớ lại nữa, đường đột giai nhân là chuyện nhỏ, có lỗi với sư đệ lại là chuyện lớn!

    Nhưng trong đầu nhớ chuyện này nọ không phải ngươi bảo nó không nhớ nó lập tức không nhớ ... Nếu có thể thì trên đời đã không có người tự sát phí hoài bản thân mình rồi.

    Hiện tại tâm Vô Tình loạn đếm mứa ngay cả ánh mắt của nàng gã cũng nhìn ra như lời trách móc... nhưng trách chuyện gì gã nhớ không ra, nhớ không được.

    Nhưng sắc mặt của gã vẫn lạnh ngắt.

    Nhãn thần tàn khốc.

    Tập Mai Hồng sắc mặt chợt giãn ra nở nụ cười tươi tắn nói:"Đại sư huynh! ... Tiểu Hồng hữu lễ!"

    Vô Tình hiện tại không chỉ nhức đầu.

    Gã đau đầu.

    Tam kiếm Nhất đao đồng nhìn nàng cười cũng si ngốc, kinh ngạc, ngơ ngác, chẳng khác gì muốn từ trong nụ cười này phát hiện ra được kỳ trân cái thế.

    Còn bất ngờ hơn ngay lúc này lại có người quát lớn:"Các ngươi đã bị bắt!"

    Thanh âm rất non nớt.

    Nhưng rất dũng mãnh.

    "Các ngươi đừng mong trốn thoát!" người nọ hết sức lớn tiếng, uy vũ đầy dũng khí hô lớn:"Ta là Thiên hạ đệ nhất bộ khoái, Triêu Thiên Đại tướng quân, thủ lĩnh Võ lâm thập bát sát, giang hồ xưng tụng Song Tuyệt Phong La Hát Vấn tới đây!" Người nọ bày ra khoá tay, xiềng xích va vào nhau chát chúa, lạnh lẽo. Gã hết sức vất vả mới gom đủ một bộ có thể dùng, hai tay ôm một đống đồ bưới tới chỗ Tập Mai Hồng và Vô Tình đang đứng, miệng quát:

    "Chuyện ta nói các ngươi không cần sửng sốt. La đại hiệp ta đây vốn nghiêm chánh, khoan dung quyết không ngại khó khăn, cũng không vu oan giá hoạ ... người nào nói cho ta biết trước ‘Ai là Vương Phi?’ ta sẽ suy nghĩ tha cho hắn một lần, chỉ chặt tay hắn chân hắn xuống …. À! …. không chặt chân . . . Hay cắt lỗ tai thay thế nhỉ!. . . Nữ nhân à? Vậy thì cắt trụi tóc đi vậy ..."

    Sau đó hắn chỉnh đốn tư thế quát hỏi:

    "Ai là Vương Phi?!"

    Sau đó hắn lấy ngón tay chỉ Vô Tình:

    "Ngươi nói!"

    Lại chỉ tay sang Tập Mai Hồng:

    "Ngươi nói!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Trong nhà có bàn, trên bàn có vò.
    Trong vò có rượu, trước vò có danh nhân.
    Danh nhân có đầu!

    Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,diepkiemanh,lybietcau,Lăng Lam Ca,tuyetam,
Trang 2 của 34 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status