TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 28 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 182627282930 ... CuốiCuối
Kết quả 136 đến 140 của 167

Chủ đề: Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà - Ôn Thuỵ An (hoàn thành)

  1. #136
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 13 – Đỗ Tiểu Nguyệt

    Chương 8: Tảng đá mỹ lệ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Cô rốt cuộc là ai?

    - Vương Phi.

    - Thật sự là Vương Phi?

    - “Phi Nguyệt Vương Phi”, có một không hai.

    - Cô là sát thủ của Ngô Thiết Dực?

    - Ta là sát thủ, nhưng không phải là sát thủ của Ngô Thiết Dực.

    - Nhưng cô lại thường giúp Ngô Thiết Dực giết người.

    - Đó là vì Ngô Thiết Dực trả giá đủ cao. Ai trả được cái giá ta yêu cầu, mà người muốn giết vừa khéo là ta cảm thấy đáng chết, ta mới giết.

    - Ý của cô là nói, chỉ cần trả đủ tiền, ai cũng có thể bảo cô giết người?

    - Không nhất định là tiền, cũng có thể là thứ khác.

    - Thứ khác?

    - Có sát thủ thích nhà cửa, ngươi tặng hắn nhà cửa, hắn sẽ có thể giết người cho ngươi. Có sát thủ cần bạc, ngươi tặng hắn bạc, hắn cũng có thể giết người mà ngươi muốn giết. Có sát thủ thích thể diện, có sát thủ muốn nữ nhân, yêu cầu của mỗi người đều khác nhau.

    - Cô thì sao?

    - Cái ta cần là bạc và đá.

    - Đá?

    - Đúng, bạc đủ rồi, ta lại muốn đá.

    - Cần đá để làm gì?

    - Ta thích thu thập đá, đá mỹ lệ.

    - Chỉ cần có bạc và đá, cô sẽ giúp hắn giết người?

    - Vừa rồi ta đã nói, nếu muốn ta động thủ giết người, nhất định phải cảm thấy người nọ đáng giết, ta mới ra tay. Chuyện này phải xem ta có thích hay không.

    - Người thế nào cô mới cho là đáng giết?

    - Có một số kẻ đã sớm nên giết, có người lại không nên giết.

    - Ví dụ?

    - Kẻ đáng chết giống như Ngô Thiết Dực, người không nên giết giống như ngươi. Trước kia đã có người bảo ta giết ngươi, ra giá rất cao, giết ngươi rồi lại có thể thành đại danh. Ta còn đang suy nghĩ, lại bị một kẻ thích xen vào việc người khác giành lấy vụ buôn bán này, nhưng cũng không giết được ngươi.

    - Ta biết người mà cô nói là ai, nhưng ta cảm thấy khó hiểu, vì sao cô không đi giết Ngô Thiết Dực, ngược lại còn giúp Ngô Thiết Dực giết người?

    - Những kẻ ta giết đều đáng chết. Những người mà Ngô Thiết Dực bảo ta giết, ta cũng không giết hết toàn bộ. Sau khi ta giúp hắn giết mấy người, hắn lại lợi dụng điểm này tuyên dương ra ngoài, khiến người người trên giang hồ đều cho rằng ta sát thủ chuyên nhiệm của hắn. Ngươi nói xem kẻ này có đáng giết hay không?

    - Đáng giết.

    - Hắn có thể thuê ta giết người, nhưng ai sẽ thuê ta, trả giá bảo ta đi giết hắn?

    "......"

    - Cho nên người tốt không đủ vận may bằng kẻ xấu, kẻ xấu lại không thích một người mời người khác đi giết hắn. Người tốt chỉ biết tức giận, trơ mắt nhìn kẻ ác nắm quyền.

    - Vậy tại sao cô lại giết ta?

    - Ngươi cho rằng nếu ta dốc hết toàn lực, chuyên tâm, không chừa đường lui tập kích ngươi, ngươi có thể sống đến bây giờ sao?

    "......"

    - Lần này cô lên đỉnh Nghi Thần, mục đích là gì?

    - Có ba mục đích.

    - Xin cô lần lượt nói ra!

    - Một, ta muốn giết Ngô Thiết Dực.

    - Tại sao cô muốn giết Ngô Thiết Dực?

    - Bởi vì ta căm hận hắn.

    - Cô hận hắn?

    - Ta phát hiện hắn căn bản không giữ chữ tín. Hắn đã đáp ứng ta, sau khi ta giúp hắn diệt trừ vài mối họa ngầm, hắn sẽ để lại tảng đá đẹp nhất trên đời trong Mãnh Quỷ động cho ta. Nhưng sau đó ta phát hiện, hắn đã sớm mưu đồ độc chiếm tảng đá ngoài trời này, hoàn toàn cho ta ra rìa. Ta hận kẻ không nói đạo nghĩa, không có chữ tín. Ta giúp hắn lấy mạng người, hắn không trả thù lao đã hứa với ta, ta đành phải lấy mạng hắn để bù đắp vậy.

    - Chỉ vì điều này?

    - Không. Ta cũng phát giác hắn lợi dụng ta, khắp nơi tuyên bố ta là thuộc hạ của hắn, thậm chí những người muốn đối phó hắn đều đi đối phó ta trước... bao gồm cả Tứ Đại Danh Bổ. Ta nuốt không nổi con mèo chết này, cách phân trần tốt nhất chính là khiến hắn chết dưới tay ta.

    - Chúng ta quả thật luôn cho rằng cô là sát thủ dưới cờ của hắn. Tư vị bị người khác lợi dụng cũng không dễ chịu, nhưng ta tin cô còn có lý do lớn hơn để quay lưng với Ngô Hổ Uy.

    - Ít nhất còn một lý do.

    - Vậy cũng không phải là cái cuối cùng.

    - Lý do này rất quan trọng, cũng đầy đủ nhất.

    - Lý do gì?

    - Ta đang hận Ngô Thiết Dực hại chết một hảo bằng hữu của ta, mà lúc này vừa khéo, cuối cùng đã có người thuê ta giết hắn.

    - Giết Ngô Thiết Dực?

    - Đương nhiên là hắn.

    - Là ai thuê cô giết hắn?

    - Ngươi đoán thử xem?

    - Ỷ Mộng.

    - A!

    - Thế nào?

    - Làm sao ngươi biết?

    - Chuyện này không khó, bởi vì nếu không phải Ỷ Mộng giúp cô che giấu thân phận, chúng ta cũng không đến nỗi sai lầm cho rằng cô là Tập Mai Hồng. Giữa hai người các cô nhất định có hẹn ngầm.

    - Hả?

    - Cô ấy vẫn luôn bảo vệ cô, cô cũng bảo vệ cô ấy, giữa hai người các cô có bí mật, chuyện này ta đã sớm nhìn ra được. Huống hồ, cô ấy thật sự có lý do muốn giết Ngô Thiết Dực.

    - Cô ấy đích xác có lý do... ta chỉ sợ đến lúc đó cô ấy lại không nỡ giết.

    - Nói vậy nghĩa là sao?

    - Cô ấy hận Ngô Thiết Dực, chủ yếu là vì hắn chẳng những cấu kết với mẹ kế của cô ấy, còn vấy bẩn tỳ nữ trung thành của cô ấy. Hơn nữa, cô ấy phát hiện Ngô Thiết Dực lợi dụng địa bàn của mình, âm mưu tư thông với địch bán nước. Ngoài ra cũng lợi dụng tình báo và nhà trọ của cô ấy, âm thầm cướp lấy bảo tàng trong Mãnh Quỷ động... Những chuyện này Ngô Thiết Dực đều lừa gạt cô ấy, hoàn toàn không có ý muốn đồng cam cộng khổ với cô ấy, đừng nói là cùng hưởng phú quý.

    - Ỷ Mộng muốn cô giết Ngô Thiết Dực, có lẽ không phải dùng bạc để mua chứ?

    - Ngươi lại đoán đúng rồi.

    - Chỉ là đạo nghĩa, cô cũng sẽ giúp Ỷ Mộng giết kẻ này?

    - Không, chỉ bằng giao tình, ta cũng nên ra tay. Nhưng ta cũng có mưu đồ khác.

    - Mưu đồ gì?

    - Ta muốn cô ấy hứa một chuyện.

    - Lời hứa gì?

    - Sau khi chuyện thành công, bảo tàng trong Mãnh Quỷ động, nhất là đá, phải thuộc về ta.

    - Đá trong Mãnh Quỷ động?

    - Đúng, theo ta được biết, trong động này có đá hiếm lạ nhất trên đời, quý báu nhất thế ngoại, mỹ lệ nhất nhân gian.

    - Ài!

    - Sao ngươi lại than thở?

    - Đá mỹ lệ nhất thế gian mà cô nói, lại sinh trưởng trong luyện ngục kinh khủng nhất.

    - Đâu chỉ là dưới đáy địa ngục, tảng đá mỹ lệ này, uy lực của nó cũng là tà ác nhất.

    - Tà ác?

    - Nếu không, làm sao nhiều người như vậy mất mạng vì nó, diệt vong vì nó, càng không màng sống chết vì nó?

    - Nói cũng phải.

    - Huống hồ, bây giờ chúng ta còn đang ở trong luyện ngục này, sợ rằng một lát nữa sẽ phải đối diện với nó.

    - Làm không tốt, còn sẽ bị nó hãm hại.

    - Nhưng tảng đá kia cũng không thuộc về Ỷ Mộng, cô muốn lấy nó, e rằng không thể do Ỷ Mộng quyết định.

    - Ngươi sai rồi.

    - Hả?

    - Tảng đá kia vốn thuộc về Ỷ Mộng.

    - Chuyện này, nghĩa là sao?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Annalazy,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,glook,kienbkhn2611,linh123,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,
  3. #137
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 13 – Đỗ Tiểu Nguyệt

    Chương 9: Giận của quỷ thần oán của người

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Ngươi đương nhiên biết, phụ thân của Ỷ Mộng là tổng đường chủ của đệ nhất tổng đường Nhất Quán đường trong Sơn Đông Thần Thương hội, đúng không?

    - Tôn Tam Điểm có lẽ nhân vật đứng đầu trong võ lâm Sơn Đông... bất kể võ công, dã tâm hay thực lực đều danh xứng với thật.

    - Ngươi có biết vì sao Ỷ Mộng lại đến nơi núi non hoang vu này, làm lão bản của một nhà trọ nho nhỏ không?

    - Theo như cô ấy nói, là do muốn đào hôn, hơn nữa muốn tránh mẹ kế Bạch Cô Tinh xem thường khi dễ.

    - Tôn Tam Điểm không phải kẻ ngu ngốc. Nếu hắn khăng khăng muốn gả nữ nhi của mình cho công tử của Nhất Khắc quán, cô ấy có thể tránh được sao? Cô ấy có thể tránh đến khi nào? Hắn sẽ để viên minh châu trên tay mình trấn giữ núi non hoang vu sao?

    - Ý của cô là nói, Tôn Tam Điểm cố ý để Ỷ Mộng đến nơi này thực hiện nhiệm vụ quan trọng?

    - Đúng vậy. Địa bàn đỉnh Nghi Thần và Mãnh Quỷ miếu này vốn thuộc về hai lộ nhân mã Thái Bình môn và Tứ Phân Bán đàn, Sơn Đông Thần Thương hội chỉ có chút liên quan trên danh nghĩa mà thôi. Cộng thêm Sơn Đông nhất mạch cách nơi này quá xa, nếu thật sự xuất binh, một khi quân tiếp viện không đến kịp, e rằng sẽ thành đơn độc. Một nơi đất đai cằn cỗi, chim không đẻ trứng, gà không rải phân như vậy, Thần Thương hội nên sớm chắp tay nhường cho người khác mới phải, sao còn phái nữ nhi bảo bối của hắn tới trấn giữ nơi này?

    - Đó là vì Tôn Tam Điểm phát hiện, đỉnh Nghi Thần có giá trị của nó.

    - Cho nên hắn không thể từ bỏ.

    - Nhưng ở chỗ này thế đơn lực độc, nếu dẫn binh từ xa xôi đến đây, lại bị võ lâm Trung Nguyên đố kị, nói không chừng sẽ hợp sức nuốt hết binh lực của hắn, cho nên hắn đành phải dùng kế.

    - Người được Tứ Phân Bán đàn phái đến đóng giữ là Ngũ Liệt Thần Quân, người được Thái Bình môn cử tới là Độc Cô Nhất Vị. Ngươi nói xem, Tôn Tam Điểm nên dùng kế gì mới có thể một đá hai chim, một công hai việc.

    - Đương nhiên là mỹ nhân kế.

    - Ỷ Mộng thật sự là mỹ nhân.

    - Đúng vậy.

    - Cho nên Ỷ Mộng vừa tới, lập tức thu phục được Độc Cô và Ngũ Liệt. Hai đại cao thủ này đã vì cô ấy mà đánh sống đánh chết, cũng vì cô ấy mà có thể chung sống hòa bình, có lúc thậm chí còn cùng nhau liên thủ kháng địch.

    - Cô ấy có loại mị lực này. Nhưng vì sao cô ấy ở đây nhiều năm, vẫn luôn chậm chạp không bắt tay khai thác đá đào bảo vật? Cô ấy có Độc Cô và Ngũ Liệt tương trợ, quả là làm ít hưởng nhiều. Trần Ngũ Liệt và Bạch Biên Bức đều say mê Ỷ Mộng, có lẽ cũng sẵn sàng chắp tay nhường bảo vật, Ỷ Mộng muốn lấy được có gì khó khăn?

    - Là không khó, nhưng ngay từ đầu cô ấy cũng không định lập tức đoạt lấy đá hiếm dưới lòng đất.

    - Tại sao?

    - Bởi vì trong lòng cô ấy không phục cha mình, thậm chí tràn đầy hận ý.

    - Cô ấy không muốn Tôn Tam Điểm dễ dàng thành công?

    - Đúng, một khi cô ấy nhẹ nhàng đắc thủ, trở về Sơn Đông, e rằng lại phải đối diện với việc ép hôn.

    - Cho nên cô ấy cố ý trì hoãn chuyện này.

    - Vậy cũng không hẳn.

    - Xin nghe kỹ càng.

    - Bởi vì khi đó chỉ nghe đồn trên núi có đá hiếm, cũng không biết vị trí chính xác. Muốn khai thác cần rất nhiều nhân lực và vật lực, đương nhiên không dễ dàng, lại sợ rút dây động rừng, cho nên phải lập kế hoạch sau đó mới hành động. Hắn quỷ kế đa đoan, đã từng nhờ người khác đi thăm dò chuyện về bảo tàng, nhưng đều không nắm được mấu chốt, hoặc là vô trách nhiệm.

    - Sau đó có một lão thợ mỏ tên là Trang Lão Ba phát hiện đá hiếm, tin tức xôn xao truyền ra. Các lộ nhân vật võ lâm, phe phái giang hồ đều muốn nhúng tay vào. Trong triều từ Thái Kinh đến Chu Miễn, Vương Phủ cũng không hẹn mà gặp, phái thủ hạ tới mưu đoạt bảo vật. Chuyện này ngươi dĩ nhiên đã nghe nói qua.

    - Kết quả là không mấy người có thể sống sót trở ra.

    - Không sai, phần lớn người thám hiểm tìm bảo đều chết ở bên trong, kể cả thợ mỏ hi sinh, mất tích, thật khiến người nghe mà mất vía, người ở gần thì nơm nớp lo sợ.

    - Hài cốt của những người này, thảm trạng trước khi chết, trên đường đi hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng, quả thật rất đáng sợ... Lại không biết là người của ai ra tay?

    - Trước tiên ta không nói chuyện này. Khi đó tin tức trong động xuất hiện đá hiếm lưu truyền ra, Ỷ Mộng không ngăn cản được, cũng không che đậy được. Lúc này bảo vật đã lộ chân tướng, ngay cả Tứ Phân Bán đàn, Thái Bình môn và Sơn Đông Thần Thương hội cũng tùy cơ ứng biến, lập tức phái thêm trưởng lão, thần quân, cao thủ tới chặn đánh, ý đồ nhanh chân hưởng lợi, ít nhất cũng phải chia một chén canh.

    - Cho nên Độc Cô Phạ Dạ và Ngũ Liệt Thần Quân cũng không thể đứng ngoài.

    - Chuyện này đương nhiên. Đá hiếm bảo vật một khi hiện thế, Tứ Phân Bán đàn, Thái Bình môn đương nhiên không chịu thua kém, lập tức hiệu lệnh, Trần Mịch Hoan và Độc Cô Phạ Dạ cũng không dám rớt lại phía sau, tránh bị trách phạt.

    - Nhưng người chủ sự của Thái Bình môn và Tứ Phân Bán đàn, thấy hai người nhiều năm qua tìm bảo cũng không có kết quả, nghi ngờ bọn họ say mê Ỷ Mộng, âm thầm nhượng bộ, cho nên cũng phái cao thủ khác trong đàn trong môn đến giúp bọn họ một tay... thực ra có lẽ chỉ là giám sát làm việc.

    - Cho nên “Hoa Quần Thần Quân” Vi Cao Thanh cũng đến.

    - “Nhất Lộ Bình An” Thác Bạt Ngọc Phượng của Thái Bình môn cũng tới.

    - Mấy trăm cao thủ đi vào, lại chỉ có mười mấy người đi ra.

    - Người sống thì sợ đến vỡ mật, có điên cũng không dám vào Mãnh Quỷ miếu nữa.

    - Ngay cả Sơn Đông Thần Thương hội cũng phái phó đường chủ Nã Uy đường là “Thiết Thương Hỏa Thượng Phiêu” Tôn Hoa, tới nhúng tay vào nước đục này.

    - Hắn cũng không thể đi ra.

    - Lần này thương vong nặng nề. Cho nên mới khiến những nhân sĩ võ lâm, đạo chích giang hồ tham lam khác, thậm chí các lộ hung thần do Chu Miễn, Vương Phủ, Thái Kinh phái đến đoạt bảo, ác sát các phái đều bị dọa đi, cho rằng đã chọc giận quỷ thần, nhất thời không dám trở lại nữa. Sáu chữ “Mãnh Quỷ miếu, đỉnh Nghi Thần” này, bọn họ cũng không dám nhắc đến.

    - Vậy thì ta hiểu rồi.

    - Hiểu cái gì?

    - Người bố cục đã thành công rồi.

    - Thành công?

    - Người muốn chiếm đoạt bảo vật trong động, đã thành công giết chết những kẻ xâm nhập, lại bày bố hù dọa tất cả những người đến sau. Sơn động có quỷ, mọi người cũng không dám tới Mãnh Quỷ miếu chia một chén canh nữa.

    - Ngươi quả nhiên là người thông minh.

    - Thực ra đây chỉ là một phương thức ứng phó.

    - Phương thức ứng phó.

    - Đúng, tâm lý của kẻ phạm tội thường như thế. Càng sợ người ta điều tra phá án thì lại càng trốn trốn tránh tránh. Kẻ hù dọa người khác phần lớn là chột dạ, cho nên mới giấu đầu lòi đuôi. Trên núi ma quỷ lộng hành, trên núi nhất định có bí mật. Trong miếu có quỷ, trong miếu nhất định có chuyện lạ. Sơn động chết một đống người, như vậy trong động nhất định có bảo tàng. Ai cũng như nhau. Cơn giận của quỷ thần, thực ra đến từ bi oán của nhân gian. Giống như quyền thuật chiêu thức, một tay công ra, tay còn lại tất nhiên phải phòng thủ chỗ hiểm; hai tay đánh ra, thân dưới nhất định phải vững vàng. Sơ hở của tiễn thủ là lúc một tên bắn ra, tên tiếp theo chưa kịp lên dây. Người phát ám khí, trước tiên phải kéo dài khoảng cách... Đây đều là phương phức ứng phó, có Giáp nhất định có Ất, có Ất bởi vì có Bính, có Bính thì sẽ có Đinh... lưu truyền kế thừa, làm theo thói cũ. Chỉ cần phạm tội thì sẽ có phương thức ứng phó, cho nên không phải ta hiểu được nhanh, mà là đã quá quen thuộc phương thức này.

    - Ngươi nói đúng. Có điều bọn họ chỉ dọa lui phần lớn mọi người, cũng không phải tất cả mọi người.

    - Bao gồm cô?

    - Còn có Ỷ Mộng.

    - Cùng với Ngô Thiết Dực?

    - Còn dọa cho ngươi tới đây.

    - Ta là phụng lệnh lùng bắt Ngô Thiết Dực. Nghi án Mãnh Quỷ miếu đã chết không ít người, bốn sư huynh đệ chúng ta cũng đã sớm muốn điều tra chân tướng.

    - Cho nên vụ án ma quỷ náo loạn, chỉ dọa những kẻ nhát gan rời đi, giết chết những kẻ vô dụng, còn đối với cao thủ thì lại biến khéo thành vụng.

    - Nhưng tại sao cô lại đến đây? Thật sự là Ỷ Mộng cầu cứu nên cô mới đến? Muốn giết Ngô Thiết Dực nên mới đi chuyến này? Hay là cô cũng dòm ngó bảo tàng trong động? Nhờ Ngô Thiết Dực nên cô mới quen biết Ỷ Mộng? Hay là căn bản đã sớm nhận thức Ỷ Mộng?

    - Ngươi nói sao?

    - Không, cô nói.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Annalazy,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,glook,kienbkhn2611,linh123,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,
  5. #138
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 13 – Đỗ Tiểu Nguyệt

    Chương 10: Ta muốn đối phó cả màn đêm, không phải chỉ một con chuột

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Nhắc đến cũng buồn cười, thực ra có thể nói Ngô Thiết Dực đã làm một chuyện tốt cho ta và Ỷ Mộng.

    - Chuyện tốt?

    - Ta vốn không biết Ỷ Mộng. Nhưng Ngô Thiết Dực thường tập hợp những người bán mạng cho hắn đến núi non hoang vu này, cùng thương nghị đại kế, thỉnh thoảng cũng gọi ta qua đây.

    - Hắn bảo cô giết người, cũng ở đây sao?

    - Có lúc ta từ chối nhiệm vụ giết người, cũng ở chỗ này.

    - Thù lao giết người, cũng được trả trong nhà trọ?

    - Ta đi lên Dã Kim trấn nhiều lần, tự nhiên cũng nghe nói đến chuyện trong Mãnh Quỷ động. Ngươi biết sở thích của ta là thu thập đá mỹ lệ, theo tri thức của ta về các loại khoáng thạch, ta biết đá hiếm trong động mới là thứ cả đời ta kỳ vọng, nhất định phải có được. Đó mới là thù lao tốt nhất cũng là cao nhất.

    - Nhưng cô cũng nghe nói đến chuyện ma quỷ náo loạn trong động, biết rằng với sức một người khó mà độc chiếm.

    - Ngươi đã nhìn ra, Ngô Thiết Dực tự nhiên cũng nhìn ra được điểm này.

    - Người có tội ác, sẽ có kiêng kị của hắn; người có ham muốn, sẽ có điểm yếu của hắn... không ngờ ngay cả sát thủ Vương Phi cũng không ngoại lệ.

    - Ta đương nhiên không ngoại lệ. Ta là người, cũng có thất tình lục dục. Ngô Thiết Dực có thể còn xảo quyệt hơn ngươi. Hắn vừa nhìn ra ta thèm muốn đá hiếm trong Mãnh Quỷ động, liền hứa hẹn với ta. Hắn nói rằng mình mới là chủ nhân của động, người khác không cách nào lấy được đá hiếm kia, nhưng hắn lại có biện pháp. Chỉ cần ta nghe lời hắn, gia nhập tổ chức của hắn, hắn sẽ để ta độc chiếm đá quý.

    - Hắn nói như thế?

    - Hắn nói như thế.

    - Cô tin lời hắn?

    - Ta vốn không tin... thế nhưng, ài!

    - Bởi vì Ỷ Mộng?

    - Ỷ Mộng là chủ nhân thật sự ở nơi này, Ngũ Liệt Thần Quân và Bạch Biên Bức đều nghe theo cô ấy. Mà khi đó Ỷ Mộng vẫn ở cùng Ngô Thiết Dực, cho nên ai cũng nghe theo lời hắn.

    - Cho nên cô cảm thấy, Ngô Thiết Dực đáp ứng là hợp với đạo lý?

    - Ít nhất là hợp tình hợp lý. Ỷ Mộng là chủ nhân của đỉnh Nghi Thần nhiều năm qua, lại là đại biểu do Sơn Đông Thần Thương hội phái đến đóng giữ nơi này. Cô ấy còn có Thần Quân của Tứ Phân Bán đàn và trưởng lão của Thái Bình môn giúp đỡ. Nếu không phải vì bảo tàng trong động, một đám nữ tử xinh đẹp như bọn họ, quanh năm ở nơi núi hoang này để làm gì? Ỷ Mộng đã mê muội Ngô Thiết Dực, Ngô Hổ Uy gần gũi lâu ngày, chắc hẳn phải biết bí mật trong động.

    - Cô nhìn thấy thứ mình thích là thèm muốn.

    - Cho nên đã bị che mắt.

    - Nhưng khi đó Ỷ Mộng và Ngô Thiết Dực quan hệ thân thiết, cũng không trách cô tin tưởng.

    - Nhưng không lâu sau, Ỷ Mộng biết được Ngô Thiết Dực lợi dụng nhà trọ của cô ấy làm điểm tụ họp, tư thông với địch bán nước, lại dùng địa bàn của cô ấy làm nơi đặt chân, âm mưu chiếm đoạt bảo vật trong Mãnh Quỷ động, hơn nữa Ngô Thiết Dực còn cấu kết với mẹ kế của cô ấy, lại cưỡng gian Đỗ Tiểu Nguyệt và Lương Luyến Tuyên, chuyện này đã chọc giận Ỷ Mộng.

    - Thực ra, chính Ỷ Mộng cũng không nắm chắc có thể đoạt được bảo vật trong động.

    - Cô ấy nói chuyện này với ta.

    - Khi đó cô mới hiểu được, Ngô Thiết Dực đã đáp ứng cô một chuyện mà chính hắn cũng không làm được.

    - Hắn chẳng những không làm được, mà còn muốn lợi dụng ta giúp hắn làm xong chuyện này.

    - Cho dù thành công, hắn cũng chưa chắc sẽ chia cho cô, đúng không?

    - Ta thấy nếu như ta thành công, viêc đầu tiên hắn làm sẽ là giết chết ta.

    - Cho nên cô đã tỉnh ngộ.

    - Kẻ nào muốn âm mưu tính toán ta, muốn giết chết ta, ta sẽ giết chết hắn trước. Huống hồ hắn khiến cho “Đả Thần Thoái” Trang Hoài Phi hi sinh tính mạng, giống như người khác chết vì hắn là chuyện đương nhiên, nhìn vào điểm này ta cũng không tha cho hắn.

    - Sát thủ Vương Phi luôn có giao tình thâm hậu với Trang Hoài Phi, chuyện này ta đã nghe nói.

    - Nhưng Ngô Thiết Dực cũng phạm một sai lầm rất lớn. Hắn thường hẹn ta tới chỗ này bí mật thương nghị, nhờ vậy mà ta đã quen biết Ỷ Mộng.

    - Hơn nữa còn trở thành hảo hữu?

    - Chúng ta là đồng bệnh tương liên.

    - Khi đó cô ở trong phòng số sáu chữ Tỵ?

    - Ta vẫn luôn không lộ diện. Ta làm sát thủ, đương nhiên càng ít người nhận ra càng tốt. Cho nên ban đêm thì ta tới, trời sáng thì rời đi, nếu có người đưa đồ ăn thức uống, hoặc múc nước đầy bồn khiêng lên để ta tắm rửa, ta đều tránh đi trước một bước.

    - Cho nên, người trong nhà trọ đều không ai thật sự nhìn thấy cô? Có lẽ ngoại trừ Ỷ Mộng?

    - Ban đầu cô ấy cũng không nhìn thấy ta. Có điều phòng của ta ở sát vách phòng cô ấy, ta thường nghe được tiếng cô ấy uống rượu đêm khuya, tự mình than thở. Ta... nghe lâu cũng cảm thấy không đành lòng.

    - Do đó các người bắt đầu giao hảo.

    - Chúng ta đều là nữ tử phiêu bạt chân trời.

    - Vì vậy các người đã trao đổi tin tức về Ngô Thiết Dực.

    - Chúng ta càng nói đến Ngô Thiết Dực, lại càng nổi giận.

    - Có điều khi đó các người vẫn nhẫn nhịn.

    - Cho đến khi Ngô Thiết Dực bảo ta và Ỷ Mộng cùng lên núi, thăm dò hư thực của Mãnh Quỷ miếu.

    - Không phải lần mà các người chia thành hai đội, một đội xông thẳng tới đỉnh Nghi Thần, một đội lẻn vào Mãnh Quỷ động đấy chứ?

    - Cũng chính là lần nhìn thấy miếu cổ bay lượn.

    - Thật sự kinh khủng như vậy?

    - Tâm lý chúng ta đã sớm chuẩn bị, lần trải nghiệm này, ngược lại cùng Ỷ Mộng vượt qua nguy nan, tâm đầu ý hợp.

    - Khi đó cô đã giả mạo Tập Mai Hồng?

    - Không phải. Lúc đó mọi người đều không biết ta là ai, chỉ biết ta là bạn thân của Ỷ Mộng. Ỷ Mộng là lão bản của bọn họ, chuyện của lão bản ai cũng không tiện hỏi, cô ấy cũng giữ bí mật không nói.

    - Vậy lúc nào cô mới giả làm Tập Mai Hồng?

    - Ngươi tới.

    - Ta tới?

    - Sau khi chúng ta biết Tứ Đại Danh Bổ sẽ có người lên núi lùng bắt Ngô Thiết Dực, liền suy xét ta cần phải có một “danh phận”. Ta đã từng gặp Tập Mai Hồng, còn giúp cô ấy một chút chuyện nhỏ. Ta thật sự thích cô ấy, còn cảm giác mình có điểm tương tự với cô ấy. Cô ấy cũng đã dự định lên đỉnh Nghi Thần, sau đó phát hiện Lãnh Huyết chiến đấu ở Tây trấn, mới đổi đường đi hội họp trước, không có hứng thú đến núi hoang chọc quỷ nữa. Ta liền mượn danh nghĩa cô ấy ứng phó với ngươi. Trên thực tế ta đã điều tra, Vô Tình căn bản chỉ biết có Tiểu Hồng, cũng không biết ai là Tiểu Hồng.

    - Cho nên cô chính là “Tiểu Hồng” rồi?

    - Ta không nói mình là “Tiểu Hồng”, chúng ta vừa gặp mặt đã đánh nhau, ngươi còn hỏi ta có phải là “Vương Phi” hay không, ta cũng hỏi lại ngươi “ta có phải là Vương Phi hay không”.

    - Nhưng Ỷ Mộng lại gọi cô là “Tiểu Hồng”.

    - Ngươi cũng gọi ta là “Tập cô nương”.

    - Đó... quả thật là lỗi của ta.

    - Nhưng ngươi cũng không sai lầm lớn, bởi vì không lâu sau hình như ngươi đã nhìn thấu thân phận của ta.

    - Ta vẫn luôn hoài nghi.

    - Cho nên ngươi đâm lao phải theo lao?

    - Phương pháp tốt nhất để nhìn thấu âm mưu của người khác, chính là khiến hắn tin rằng ngươi đã mắc lừa.

    - Thanh Nguyệt Công Tử từng nói, khi ngươi cho rằng đã thành công lừa gạt Tứ Đại Danh Bổ, thực ra ngươi mới là kẻ ngốc đã lừa gạt chính mình.

    - Thực ra vì sao cô không trở lại làm Vương Phi, chỉ cần cô không phạm án, ta cũng không làm gì cô.

    - Chính vì trước kia ta đã phạm án quá nhiều, nhìn thấy thấy danh bổ thì có phần không được tự nhiên, giống như chuột nhìn thấy mèo vậy.

    - Một con mèo thì không bắt được tất cả chuột trong đêm tối.

    - Ta không thích mèo.

    - Ta cũng không phải mèo. Ta muốn đấu với toàn bộ đêm tối, không phải chỉ một con chuột.

    - Trong nhà trọ Ỷ Mộng vốn có một con chuột... “Phi Thiên Lão Thử” Lương Song Lộc là một con chuột bay lớn.

    - Ta chỉ sợ chuột không chỉ một con... Sao cô không một đao giết chết ta? Như vậy bớt phiền toái hơn nhiều.

    - Ta đã chém ngươi mười bảy mười tám đao, vẫn không chém chết được ngươi. Ta đã cố gắng rồi.

    - Có lẽ vì cô đã chém ta quá nhiều đao, ta mới nhận ra người thích chặt đầu ta này hẳn không phải là Tập Mai Hồng... võ công mà cô sử dụng hiển nhiên cũng không phải là Toái Mộng đao pháp của Tập gia.

    - Thực ra ta cũng không dụng tâm, chuyên tâm chém chết ngươi.

    - Bởi vì ta còn giá trị lợi dụng?

    - Ta muốn lợi dụng ngươi, một là đối phó với Ngô Thiết Dực, hai là lên núi tìm bảo, ba là giải quyết yêu ma quỷ quái vẫn luôn quấy rầy và ám toán Ỷ Mộng.

    - Cô cũng không biết hiện giờ Ngô Thiết Dực ở đâu?

    - Đúng.

    - Cô cũng không nắm chắc có thể chiếm được bảo tàng trong động?

    - Phải.

    - Cô cũng không hiểu những yêu ma quỷ quái kia là gì?

    - Đúng vậy. Nếu không cũng không cần lợi dụng ngươi cùng đi chuyến này.

    - Ài!

    - Ngươi than thở cái gì?

    - Xem ra chúng ta cũng là đồng bệnh tương liên.

    - Hả?

    - Bởi vì chuyện cô không hiểu, ta cũng không hiểu rõ lắm.

    - Ài!

    - Cô than thở cái gì?

    - Xem ra chúng ta thật sự có thể hợp tác.

    - Hả?

    - Bởi vì chúng ta đã cùng chung kẻ địch, nhiệm vụ tương tự, hơn nữa nghi hoặc cũng như nhau.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Annalazy,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,glook,kienbkhn2611,linh123,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,
  7. #139
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 13 – Đỗ Tiểu Nguyệt

    Chương 11: Ba không

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Điều khiến ta nghi hoặc nhất, đó là ma quỷ náo loạn trong nhà trọ Ỷ Mộng rốt cuộc là chuyện gì?

    - Ta cũng giống vậy rất phiền nhiễu. Chúng ta biết vào thời gian “viên hầu nguyệt” năm nay, Ngô Thiết Dực nhất định sẽ lên đỉnh Nghi Thần, cho nên mới an bài giết hắn.

    - Không phải cô sợ Ỷ Mộng không ra tay được sao?

    - Cho nên ta xung phong đảm nhận, muốn chạy tới... cô ấy không ra tay, ta lại xuống tay được.

    - Vì sao Ngô Thiết Dực nhất định phải phải lên núi vào thời gian này? Ta không hiểu.

    - Đây thật ra là do Ỷ Mộng, Bạch Biên Bức và Ngũ Liệt Thần Quân lâu ngày quan sát, thám thính biết được. Đá hiếm trong động, bọn họ tạm thời gọi là “tường vi sa mạc”, phải đến thời điểm này mới mềm đi một chút. Thừa dịp ánh trăng sáng ngời, lập tức cắt lấy “hoa sắt” chế thành binh khí, như vậy khẳng định là binh khí đặc biệt không gì không phá, đánh đâu thắng đó, vô địch bất bại. Trừ đoạn thời gian này ra, cho dù đi vào động, cũng không dời “hoa sắt” sắc bén đi được, không ai có biện pháp lấy được nó.

    - Thực ra Ngô Thiết Dực cũng muốn chiếm lấy “hoa sắt”, chế tạo kỳ binh giúp hắn hoành hành thiên hạ.

    - Nói không chừng hắn mưu đoạt “hoa sắt”, là muốn chế tạo một loại hung khí tuyệt sát đối phó với Tứ Đại Danh Bổ các ngươi... ai bảo các ngươi vẫn luôn truy bắt hắn.

    - Có điều nói như vậy, Ngô Thiết Dực không phải loại người có thể chia sẻ bảo vật với người khác. Nếu hắn chiếm được “hoa sắt”, cũng không thấy sẽ chia một cánh cho cô.

    - Nhưng chúng ta lại biết, hắn đã sớm ước hẹn với người Kim và người Liêu, chỉ cần hắn có được “hoa sắt”, sẽ bán cho bọn họ với giá cao.

    - Một khi Kim Liêu có được lợi khí này, bọn họ dòm ngó Đại Tống giàu có phồn vinh đã lâu, nhất định sẽ dùng để sản xuất vũ khí quy mô lớn, xâm nhập biên giới nước ta.

    - Đúng vậy. Lúc ta tham gia với Ngô Thiết Dực và đám người Đường Hóa, Chu Sát Gia bày mưu tính kế, cũng biết hắn có ý này. Loại người như hắn, chỉ cần có lợi với mình, đúng là chuyện gì cũng dám làm.

    - Cho nên cô nhận định, thời gian “viên hầu nguyệt” năm nay, Ngô Thiết Dực sẽ không dễ dàng từ bỏ.

    - Hắn nhất định sẽ đến. Bỏ qua lần này, ít nhất phải đợi thêm một năm nữa. Hắn có thể chịu được Tứ Đại Danh Bổ truy bắt không kể ngày đêm sao.

    - Rốt cuộc hắn có đến không?

    - Hắn đến trước rồi.

    - Trước giờ?

    - Lần này hắn tới đỉnh Nghi Thần sớm hơn ít nhất một tháng, có lẽ hắn muốn an bài cẩn thận, mười lăm tháng tám năm nay nhất định phải lấy được “hoa sắt”. Nhưng hắn lại làm không ít chuyện tốt, chẳng hạn như cưỡng gian Đỗ Tiểu Nguyệt, làm Luyến Tuyên trọng thương, càng khiến Ỷ Mộng hết hi vọng với hắn. Có điều hắn lại giống như ngửi được bầu không khí khác thường, tuy thường qua lại khu vực đỉnh Nghi Thần, nhưng không thường xuyên ở nhà trọ Ỷ Mộng giống như trước kia, khiến cho Ỷ Mộng bày bố muốn đối phó với hắn, vẫn luôn không có tác dụng.

    - Có thể nào hắn thật sự nhận được tin tức, biết cô và Ỷ Mộng muốn đối phó với hắn?

    - Nhưng chỉ cần hắn còn muốn chiếm lấy “hoa sắt”, nhất định phải có Ỷ Mộng trợ giúp.

    - Chuyện này, nghĩa là thế nào?

    - Ỷ Mộng giúp hắn, “Ngũ Liệt Thần Quân” Trần Mịch Hoan mới sẽ giúp hắn, “Bạch Biên Bức” Độc Cô Nhất Vị mới sẽ ủng hộ hắn. Ba người bọn họ, thông qua thế lực sau lưng bọn họ nghiên cứu “hoa sắt” nhiều năm, cùng với bọn họ chiếm cứ nơi này quan sát đỉnh Nghi Thần rất lâu, đã phát triển được một phương pháp đặc biệt khai thác “hoa sắt màu lam”. Ngô Thiết Dực trăm phương ngàn kế muốn biết những kỹ thuật này, cho nên hắn nhất định phải lừa gạt Ỷ Mộng. Có điều Ngô Thiết Dực cũng có phương pháp bí mật để vận dụng đá hiếm này, ngay cả Ỷ Mộng cũng không biết.

    - Cho nên Ngô Thiết Dực dù biết Ỷ Mộng muốn đối phó với hắn, hắn cũng không thể thật sự giết chết Ỷ Mộng.

    - Chuyện này cũng khó nói, con người hắn lòng dạ độc ác, ít nhất là có thể giết ta.

    - Cô cũng không dễ giết.

    - Ta có thể giết người, vậy người khác cũng có thể giết ta.

    - Nhưng ai có thể giết được sát thủ Vương Phi?

    - Chu Sát Gia.

    - Hắn?

    - Còn có Đường Hóa.

    - Bọn họ vẫn còn ở bên cạnh Ngô Thiết Dực? Không phải bọn họ đang quỷ đánh quỷ sao?

    - Chuyện này cũng khiến người ta hoài nghi. Bởi vì lần trước “viên hầu nguyệt” tụ tập, hai người bọn họ còn yên lành ở bên cạnh Ngô Thiết Dực, ngay cả đám người Giang Tư, Cao Phạ Phi cũng không vắng mặt. Bọn họ vốn có mưu đồ lớn, chẳng biết vì sao lại nội chiến. Theo như La Bạch Ái nói, là Đường Hóa độc giết Chu Sát Gia, Chu Sát Gia còn muốn La Bạch Ái đi lên cảnh báo Ngô Thiết Dực... Có điều tiểu tử họ La kia nói chuyện thần thần bí bí, không thể tin tưởng hoàn toàn.

    - Nếu Đường Hóa phản bội Ngô Thiết Dực, chuyện này cũng có khả năng. Bởi vì Đường Hóa vốn là người của Thục Trung Đường môn, hắn đi theo Ngô Thiết Dực, là vì Ngô Thiết Dực có thể cung cấp một loại nguyên liệu chế tạo ám khí cái thế vô song cho hắn. Nếu như Ngô Thiết Dực bán nguyên liệu chế tạo ám khí này cho người khác... bất kể ngoại địch hay là quan lớn triều đình... Đường Hóa sẽ không bỏ qua cho hắn.

    - Ta biết rõ tính tình của Ngô Thiết Dực, nếu hắn muốn ăn trà lễ của mấy nhà, ai ngăn cản hắn, hắn sẽ “ăn” kẻ đó trước.

    - Ta cũng biết tính tình của Chu Miễn, hắn đã phái một viên mãnh tướng bên cạnh đuổi theo Ngô Thiết Dực, chính là muốn độc chiếm thế ngoại kỳ binh này, dâng cho hoàng thượng để cầu ban thưởng hậu hĩnh. Nếu như có nhà khác chia sẻ, hắn sẽ người đầu tiên không nguyện ý.

    - Lại nói, một sát thủ “ba không” như Chu Sát Gia, cũng quyết không để người khác nhúng tay vào vật mà hắn phải có được.

    - Ba không?

    - Đúng, ba không. Hắn một là hạ thủ không lưu tình, hai là xuất thủ không lưu mạng, ba là làm người không để đường lui.

    - Cho nên, Đường Hóa và Chu Sát Gia là lợi ích xung đột lẫn nhau.

    - Ngô Thiết Dực giữ hai người bọn họ bên cạnh, chính là lợi dụng điểm mâu thuẫn và xung đột này. Cho nên bọn họ vì muốn lấy lòng Ngô Thiết Dực, đều phải bán mạng cho hắn, cống hiến công sức.

    - Nhưng điểm ưu thế này, sau khi lấy được “hoa sắt” sẽ tự động biến mất.

    - Thậm chí lúc “hoa sắt” xuất hiện nhưng chưa đến tay, hai người bọn họ cũng sẽ loại yếu giữ mạnh, liều mạng một mất một còn. Ngô Thiết Dực giống như đã gặp phải cục diện đồng bạn xa lánh.

    - Điều này đã làm rối loạn sắp xếp và trận tuyến của Ngô Thiết Dực. Nếu mất một trong hai người bọn họ, Ngô Thiết Dực chẳng những thực lực giảm mạnh, hơn nữa cũng không dễ dàng khống chế cục diện. Hiện giờ Ngô Thiết Dực không còn là mệnh quan triều đình, râu hổ của hắn đã bị Tứ Đại Danh Bổ các ngươi nhổ không còn mấy cái râu mèo rồi.

    - Thực ra bọn họ có thể tự mình cướp lấy “tường vi sa mạc”, cần gì phải dựa vào Ngô Thiết Dực.

    - Vừa rồi ta đã nói, vấn đề là ở Ngô Thiết Dực nắm giữ phương pháp khai thác và vận dụng “tường vi sa mạc”, mà người khác lại không biết. Huống hồ, một lão hổ không có nanh vuốt dù sao vẫn là đại vương của núi, vẫn có sức sát thương của nó. Tên Ngô Thiết Dực này luôn có thủ đoạn dùng người, tuy đã gặp nạn nhưng vẫn có người trung thành bán mạng cho hắn.

    - Như vậy, hắn làm sao biết được kỹ thuật bí mật này?

    - Ta hoài nghi...

    - Ai?

    - Ỷ Mộng.

    - Cô ấy biết?

    - Chí ít, là Ỷ Mộng nói cho hắn biết.

    - Ỷ Mộng lại làm thế nào biết được?

    - Ta cũng không biết. Nhưng ta biết ngươi muốn hỏi, có phải ta cũng biết hay không.

    - Cô có biết hay không?

    - Không biết.

    - Cho nên có một dạo cô cũng hư tình giả ý với Ngô Thiết Dực.

    - Không sai, nhưng Ngô Thiết Dực vẫn luôn rất giảo hoạt, cũng rất đề phòng ta.

    - Đó là thứ giúp hắn trở mình sống sót, hắn đương nhiên xem như báu vật, không dễ dàng để người khác biết.

    - Thực ra ngươi muốn nói, ta cũng thèm muốn bảo vật này.

    - Ai không thèm muốn? Ham muốn có gì không tốt? Tài bảo này là do trời ban, là một bộ phận của đại tự nhiên, vốn không có chủ nhân. Chỉ có những kẻ vì muốn lấy được nó mà không tiếc gây nên sát nghiệt, mới xứng đáng bị trời phạt.

    - Ta quả thật muốn chiếm lấy bảo vật này, nhưng Ngô Thiết Dực không nói ra phương pháp khai thác, ngay cả Ỷ Mộng cũng giữ kín như bưng, không nói với ta.

    - Nhưng cô ấy lại nói với Ngô Thiết Dực.

    - Có lẽ, khi đó cô ấy đã bị lão hồ ly kia mê hoặc.

    - Nhưng nếu như vậy, tình cảnh của Ỷ Mộng cũng rất xấu.

    - Ngươi muốn nói...

    - Những kẻ thèm muốn tuyệt thế thần binh này, nếu không có cách nào ép buộc Ngô Thiết Dực nói ra phương pháp, vậy thì sẽ ra tay với Ỷ Mộng.

    - Chính vì ta lo lắng chuyện này, cho nên mới chạy đến bảo vệ cô ấy.

    - Tại sao cô lại quan tâm đến cô ấy như vậy?

    - Ta và cô ấy trời sinh đã có duyên phận.

    “......”

    - Thực ra những kẻ muốn chiếm đoạt bảo vật kia, cũng không nhất định phải dụ dỗ ép buộc Ngô Thiết Dực hoặc Tôn Ỷ Mộng nói ra bí mật khai thác và chế tạo “tường vi sa mạc”.

    - Cô muốn nói, bọn họ có thể chờ người khác khai thác thành công, sau đó mới ngang ngược cướp lấy?

    - Đúng thế.

    - Như vậy đúng là tiện lợi hơn nhiều.

    - Nhưng lại phải kiên nhẫn, không có kiên nhẫn, đại sự gì cũng không làm được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Annalazy,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,glook,kienbkhn2611,linh123,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,
  9. #140
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 13 – Đỗ Tiểu Nguyệt

    Chương 12: Nhìn nghe hỏi sờ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Nhưng cô lại không kiên nhẫn với ta.

    - Thực ra ta luôn không có tính kiên nhẫn... nếu không ta cũng sẽ không chém ngươi nhiều đao như vậy.

    - Chém chết ta rồi, cô cũng không có lợi ích gì.

    - Chém chết ngươi rồi, cũng không phải có lợi ích gì, mà là uy phong.

    - Uy phong?

    - Một đao chém đầu của thủ lĩnh Tứ Đại Danh Bổ, chẳng phải là một đại sự dương danh giang hồ, cực kỳ uy phong?

    - Cô lại vì vậy mà giết người? Tại sao? Ta khiến cho cô rất chán ghét?

    - Không phải. Đó là vì danh tiếng của ngươi lớn hơn ta, cũng không có mấy người danh tiếng cao hơn ta.

    - Trong võ lâm cô đã rất nổi danh rồi.

    - So với ngươi hình như còn kém một đoạn lớn... dù sao danh tiếng của sát thủ cũng không tốt lắm. Huống hồ trước khi ta và ngươi đối mặt đã từng có hận cũ, ngươi lại hoàn toàn không biết, hiện giờ ta cũng không muốn nói cho ngươi biết.

    - Mối hận cũ? Thường thường tạo thành nghiệt duyên! Ta ít nhiều cũng biết một chút, cô cũng đừng dọa ta. Thực ra làm công sai danh dự càng không tốt... thông thường đều bị người ta gọi là “vuốt ưng”, “chó săn”.

    - Ngươi không phải chó săn, nhưng lại có mũi chó.

    - Mũi chó?

    - Ta thấy ngươi ngửi ngửi chất nước, nghe nghe đất đá, lại hỏi hỏi Ỷ Mộng, nhìn nhìn Tiểu Nguyệt, ta đã biết cái tên hành động không tiện ngươi quả thật không dễ chọc.

    - Nói chung tra án cũng giống như chữa bệnh, nhìn, nghe, hỏi, sờ mà thôi. Có điều cô không chỉ chém đầu ta, cũng từng giúp ta một tay.

    - Ngươi muốn nói đến lần cả người lẫn xe lật vào trong hố bẫy, ta chỉ thuận tay mà thôi... Muốn giết ngươi thì tự ta giết, người khác giết thì ta lại bất bình. Huống hồ bọn chúng muốn ám toán ngươi, mà hai chân ngươi lại không thuận tiện, như vậy không công bằng.

    - Nữ nhân như cô có hai đặc điểm.

    - Đặc điểm? Chỉ có hai? Ta lại cảm thấy toàn thân đều bất đồng với người khác.

    - Một, cô rất yêu quý trẻ con, nhìn ra được, cô chưa từng hạ độc thủ với trẻ con.

    - Trẻ con khả ái nhất, không xảo quyệt giống như người lớn, người trưởng thành thì sẽ trở nên tà môn. Trẻ con đều trung thành, còn người lớn không kẻ nào không gian trá.

    - Cô cũng là người lớn...

    - Ta là nữ nhân lớn. Nữ nhân có lớn cũng là cô gái nhỏ, cô gái nhỏ thì có gian trá cũng hồn nhiên.

    - Nữ nhân lớn thì ta lại dễ dàng nhìn ra được.

    - Ngươi... xem ra ngươi không phải “chó săn”, mà là “miệng chó không mọc được ngà voi”, không ngờ ngay cả đại bổ đầu Vô Tình luôn lãnh khốc cũng ba hoa như vậy.

    - Nhìn, nghe, hỏi, sờ... đây có thể xem là môn “hỏi” đúng không?

    - Bây giờ đến phiên ta “hỏi” ngươi... một đặc điểm khác thì sao?

    - Mỗi lần cô nói đến chuyện ta tàn tật, đều không e dè.

    - Chuyện này... ngươi để bụng? Ta nên xin lỗi ngươi. Con người ta nghĩ gì nói nấy, làm sát thủ còn được, bởi vì một đao thành sảng khoái, nhanh nhẹn gọn gàng, nhưng âm mưu đấu trí ta vẫn thiếu một chút, ngay cả Ỷ Mộng cũng nói ta không thích hợp làm sát thủ...

    - Ta không phải muốn nói như vậy, ta tán thưởng điểm này của cô.

    - Cái gì? Ngươi, tán, thưởng, ta, nói, ngươi, là, tàn, tật... không phải chứ?

    - Thực ra trên giang hồ, người người đều kiêng kị chuyện này của ta. Có người là vì sợ ta, bất kể là sợ ám khí hay thân phận của ta. Có một số người là vì không muốn thương tổn ta, bọn họ đều là bằng hữu của ta và lòng dạ phúc hậu. Mọi người biết rõ ta không tiện đi lại, nhưng không ai dám nói thẳng. Lâu ngày ta cũng cảm thấy là một người không bình thường. Mọi người đều không nói lời thật, chỉ nhìn như không thấy, muốn an ủi ta, ngay cả chính ta cũng không dám nói thẳng. Thực ra ta chỉ hành động không tiện, lâu ngày thành thói quen, ngay cả tâm lý cũng không bình thường. Cô thì lại nói thẳng không e dè, nhưng cũng không phải cố ý đả kích. Ta cảm thấy...

    - Chuyện này... ngươi không trách móc là tốt rồi. Ta có phần nói không suy nghĩ... lúc nhỏ ta sinh sống ở một nơi, nơi đó nếu ta không ngoan cường, sắc bén, nịnh bợ để sống sót, những kẻ nịnh bợ, sắc bén, ngoan cường kia nhất định sẽ đẩy ta xuống, cắn nuốt hết.

    - Ta lại cảm thấy cô thẳng thắn khả ái, xem ta là bằng hữu, mới không cần né tránh.

    - Hì hì, ta lại không ngờ.

    - Không ngờ cái gì?

    - Không ngờ ngươi cũng có lúc tán thưởng ta, cũng không ngờ ngươi đã sớm nhìn thấu ta.

    - Đó đều là do cô. Cô chém ta nhiều đao như vậy, cô chém một lần ta lại hoài nghi một lần. Huống hồ đã sớm có người cảnh báo, cho rằng thân phận cô rất có vấn đề.

    - Ai?

    - Lúc này không tiện nói, có lẽ không qua tối nay cô sẽ biết được. Huống hồ đối phương chỉ hoài nghi thân phận của cô, nhưng cũng nhắc nhở ta, cô hẳn không thuộc đám người trung thành với Ngô Thiết Dực.

    - Một nhân vật thần bí như vậy? Ta cũng muốn xem thử. Vậy rốt cuộc từ lúc nào ngươi mới kết luận ta không phải Tập Mai Hồng?

    - Lúc vừa rồi.

    - Vừa rồi?

    - Trên cầu độc mộc.

    - Thế nào? Ta đứng trên đất thì giống, còn lên cầu thì lại không giống?

    - Không phải. Ở trên cầu, vì cứu Ma Nhi, A Tam, cô đã dùng cả đao kiếm, kiếm pháp còn mạnh hơn đao pháp, đây là “Tập gia Kinh Mộng đao” cái gì?

    - Ta biết ngươi hoài nghi ta, nhưng lại không quyết tâm một đao giết chết ngươi. Ngươi làm sao biết Vương Phi biết dùng kiếm?

    - Ai nói Vương Phi chỉ biết dùng đao? Vương Phi một tay thủy tinh ám khí, giương đông kích tây, cũng sử dụng rất tàn nhẫn. Huống hồ vừa rồi cô và Ma Nhi, A Tam kéo xe gỗ của ta, vừa phát lực đã kéo lên rãnh trời, nội lực này cũng không phải dễ dàng có được.

    - Lần sau ta sẽ cầm kiếm đâm ngươi, đao chém không chết chưa chắc dùng kiếm cũng không giết được. Nếu vẫn không chết thì dùng thủy tinh phóng lén, đánh chết cho xong.

    - Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn đã nhọc lòng. Xin cô để ta sống lâu thêm mấy ngày, để mọi người phá án xong rồi hãy giết, đừng làm vỡ đá thủy tinh của cô, được không?

    - Ý của ngươi là muốn hợp tác với ta?

    - Giữa chúng ta không có xung đột lợi ích, đúng không?

    - Ta muốn hoa sắt, ngươi muốn phá án; ta muốn bảo vệ Ỷ Mộng, ngươi muốn bắt Ngô Thiết Dực... xem ra tạm thời không có.

    - Như vậy, cô phải nói cho ta biết mấy chuyện.

    - Những gì ta biết đã nói rồi.

    - Ma quỷ náo loạn nhà trọ Ỷ Mộng, rốt cuộc là chuyện gì?

    - Ta cũng không biết. Ngươi biết đấy, ta đến là để giúp Ỷ Mộng. Ma quỷ kia rõ ràng gây bất lợi cho Ỷ Mộng và đám tỷ muội trong nhà trọ, nếu ta điều tra ra được, há để cho ma quỷ hung hăng ngang ngược như vậy. Có điều theo những người từng gặp quỷ nói, nốt ruồi đỏ của nữ quỷ kia vừa lúc phù hợp với mẫu thân Ỷ Mộng, e rằng trong đó có chuyện lạ.

    - Lần trước cô cùng Ỷ Mộng lên núi vào miếu, có phát hiện gì khác không?

    - Thực ra trước sau ta đã mấy lần cả sáng lẫn tối lên núi vào động, cũng chỉ muốn đục nước béo cò, thừa cơ kiếm chác đá hiếm hoa sắt rồi rời đi. Nhưng lại là quỷ khí âm trầm, không có cửa ngõ, có thể giữ mạng rút lui đã là may mắn. Những gì ta nói với các ngươi đều là sự thật, trong lòng ta cũng không tin có quỷ, nhưng nhìn thấy trước mắt lại không thể không tin, có phần mơ hồ.

    - Vậy lần này cô theo ta lên núi làm gì?

    - Cũng là muốn thừa nước đục thả câu. Huống hồ có ngươi ở đây, mười tên tám tên thì ngươi đã ngăn cản chín tên, ta thuận tiện hơn nhiều, thừa cơ đi vào, thấy quỷ giết quỷ, gặp địch giết địch, có chỗ tốt không bỏ qua, không có việc gì làm thì chém ngươi một ba năm bảy đao.

    - Kết quả, cô cũng đã cứu ta hai bốn sáu tám lần.

    - Nhiều như vậy sao? Nhiều nhất chỉ một lần nửa lần mà thôi. Huống hồ ta cũng đã cảm thấy hối hận.”

    - Hối hận cái gì?

    - Ta vốn tưởng rằng ngươi vẫn luôn tín nhiệm Nhiếp Thanh giả này, cho nên đi theo xem thử ngươi bị hắn hãm hại ra sao, ta có thể ở một bên vỗ tay cười trộm. Không ngờ ngươi vẫn luôn đề phòng hắn, ta đã uổng tâm, uống phí, uổng công rồi.

    - Vậy cũng không phải. Hiện giờ nếu không có cô, ta cũng chưa chắc có thể kiềm chế Lâm công tử.

    - Có lẽ lần này đến đây, thu hoạch lớn duy nhất là...

    - Là cái gì? Đã có thu hoạch sao? Vậy đáng chúc mừng.

    - Chính là kết giao bằng hữu với tên chó săn, vuốt ưng ngươi, đương nhiên còn kèm thêm hai tên tiểu tử miệng chó, móng gà.

    - Đây gọi là mua một tặng hai.

    - Đúng, mua một cây chổi, tặng hai cái rổ.

    - Núi cao nước xa, gặp quỷ giết địch. Nhúng tay vào vũng nước đục này, có thể nhặt được cây chổi, cái rổ cũng xem như không uổng rồi... Giống như ta, ngoại trừ một thân bùn đất, ngay cả ống nhổ cũng không nhặt được một cái.

    - Ngươi bớt gài bẫy người khác đi! Ta còn có một thu hoạch bất ngờ.

    - Lần này lại là tẩu thuốc, ấm nước, thùng phân gì vậy?

    - Tới Mãnh Quỷ miếu nhiều lần, có sáng có tối, có đánh có giết, cuối cùng lần này đã vạch trần được ba tên, trong đó còn nằm xuống hai tên không biết là người hay quỷ, không phải thu hoạch thì là gì.

    - Nếu bọn chúng không nội chiến, chúng ta tuyệt đối không dễ chiếm được tiện nghi... lúc này người nằm xuống chỉ sợ là chúng ta.

    - Cho nên ngươi không cần hỏi ta nữa, sang hỏi Thanh Nguyệt Công Tử đi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Annalazy,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,glook,linh123,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,
Trang 28 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 182627282930 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status