TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 21 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 11192021222331 ... CuốiCuối
Kết quả 101 đến 105 của 167

Chủ đề: Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà - Ôn Thuỵ An (hoàn thành)

  1. #101
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 11 – Quỷ Môn Quan

    Chương 14: Đầu

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Có nói gì nữa cũng vô dụng, Diệp Cáo đã cao giọng kêu lên.

    Người (nữ tử) kia ngẩn ra, cuối cùng tiến đến gần bọn họ.

    Cách đi quả thật có phần gian nan, hơn nữa còn một đường lần mò tiến tới, thoạt nhìn giống như rất già nua, lại giống như bệnh nặng, nhìn thôi cũng cảm thấy khó nhọc.

    Hà Phạm nói:
    - Không bằng đi lên đỡ cô ấy một tay.

    La Bạch Ái kéo lấy hắn:
    - Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, chúng ta còn chưa biết cô ta là ai.

    Diệp Cáo hừ lạnh nói:
    - Đã là nữ nhân từ dưới lầu đi lên, không phải Lý cô nương thì chính là Ngôn tiểu thư, nếu không thì cũng là Đỗ tiểu muội tử, hoặc là Trương đại mụ tử, còn sợ cái gì!

    La Bạch Ái hỏi lại:
    - Nếu là bọn họ, sao lại không thuộc đường, hơn nữa cũng không trả lời ngươi?

    Hà Phạm ngẩn ra, cũng không kiên trì đi qua nữa.

    Lúc này nữ nhân kia mặc dù lê chầm chậm nhưng vẫn đến gần, nương theo ánh trăng lờ mờ yếu ớt, chỉ cảm thấy người này đi đứng rất không tự nhiên, cũng rất không bình thường.

    Diệp Cáo ho khan một tiếng:
    - Là vị nào?

    Vẫn không có tiếng trả lời.

    Nhưng người càng gần, hơn nữa đã vươn hai tay ra, thẳng tắp.

    Diệp Cáo ấn vào chuôi kiếm.

    La Bạch Ái chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi.

    Hai tay của nữ nhân kia lần mò trong bóng tối.

    Sờ soạng, từ từ, đã đến gần trước mắt ba người. Ánh sáng vẫn quá mờ, không thấy rõ ngũ quan đường nét của người tới.

    Hà Phạm chỉ cảm thấy da đầu phát nổ.

    Diệp Cáo tuy là người không sợ quỷ nhất, lúc này cũng bất giác tay chân hơi lạnh giá, đi cũng không được, đánh cũng không xong.

    La Bạch Ái thấy nữ nhân kia tới gần, ba người đều chen đến trước cửa phòng Ỷ Mộng, lui về phía sau đã không đường, lại sợ trong phòng chữ Ngọ có mai phục. Linh cơ vừa động, hắn lén nắm lấy tay áo của nữ nhân kia xem thử, lập tức cười lên một tiếng, trong lòng yên tâm, quay đầu cười nói với Diệp Cáo, Hà Phạm:
    - Lần này đúng là bịt mắt bắt dê trong miếu Thành Hoàng... thật là mò phải quỷ rồi!

    La Bạch Ái thần không loạn, khí không gấp, sắc không đổi, tiếng không run nói:
    - Các ngươi xem y phục này là của ai? Nguyên lai là Hà đại thư! Mọi người tìm cô ấy thật khổ, hóa ra là trốn ở đây, lại không nói tiếng nào, hù dọa chúng ta! May mà La mỗ ta vô cùng gan dạ, tâm tư cẩn thận, vừa nhìn liền nhận ra bộ y phục này...

    Hắn còn định nói tiếp, nhưng lại phát hiện có điểm không đúng.

    Bởi vì hắn nhìn thấy Diệp Cáo và Hà Phạm.

    Hắn đang đắc ý dương dương nói chuyện với Hà Phạm và Diệp Cáo, không thấy hai người này mới là chuyện lạ.

    Nhưng lúc này, dựa vào ánh sáng nhạt thấp thoáng (hiện giờ từ góc độ này hắn mới phát hiện, ngoại trừ ánh trăng thấp thoáng, trong gian phòng bên cạnh phòng chữ Ngọ còn lộ ra một chút ánh sáng nhàn nhạt... còn như đó là ánh sáng gì, hắn nhất thời không phân biệt được, về sau đương nhiên cũng không có thời gian phân biệt nữa), hắn nhìn thấy hai quái nhân.

    Không, thay vì nói là quái nhân, không bằng nói hai người dáng vẻ quái dị.

    Hai người này hình dạng vô cùng quái dị, trợn mắt há mồm, thậm chí ngay cả lỗ tai cũng mở lớn, lỗ mũi càng phồng lên rất to. Nhìn vẻ mặt bọn họ, ngay cả lỗ chân lông đều đang mở rộng, thậm chí cả hạch cổ họng cũng biến lớn.

    Hai người này đương nhiên chính là Hà Phạm và Diệp Cáo.

    Bọn họ trừng mắt như muốn nứt, khoa tay múa chân, muốn nói chuyện nhưng lại không thốt ra được tiếng nào, chỉ có bốn tay hai mươi ngón vẫn luôn chỉ về phía La Bạch Ái.

    Nói chính xác là chỉ vào sau lưng hắn.

    Bọn họ chỉ vào sau lưng hắn, lại nói không nên lời, cổ họng phát ra tiếng kèn kẹt.

    Sau lưng hắn?

    Sau lưng hắn là...

    Không phải là Hà Văn Điền sao? Có gì mà kỳ quái?

    Thế là hắn quay đầu, từ từ xoay người lại.

    Lúc này nữ nhân kia đã đến rất gần hắn, đến mức tay áo có thể chạm vào hắn.

    Cho nên La Bạch Ái vừa quay đầu lại đã nhìn thấy nàng.

    Là thật sự “nhìn thấy” nàng.

    Bởi vì lần này quá gần, giống như dán sát vào nhau.

    Hắn chẳng những có thể nhìn thấy nàng, thậm chí cũng có thể chạm vào nàng, ngửi thấy nàng, đụng trúng nàng.

    Trong thoáng chốc này, hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, không bỏ sót thứ gì.

    Nàng không có đầu.

    Nàng đưa tay về phía (bọn) hắn, lần mò, giống như muốn đòi lại một thứ.

    Nàng không có cách nào lên tiếng.

    Chẳng lẽ thứ nàng muốn đòi chính là “đầu” của nàng?

    Trời!

    La Bạch Ái nghe một tiếng ầm, giống như sấm ở chân trời đang nổ trong đầu hắn.

    Nhất thời chân hắn mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, tim gần như nhảy ra khỏi miệng, lại giống như muốn nứt thành hai mảnh, từ trong lỗ mũi phun ra.

    Nàng đích xác là Hà Văn Điền, nhưng lại là một Hà Văn Điền không có đầu.

    Mà “Hà Văn Điền không có đầu” này lại từng bước từng bước, từng bậc từng bậc, sờ soạng sờ soạng lần mò đi lên, muốn đòi lại đầu của nàng từ bọn họ.

    Trời ạ!

    Trong nháy mắt này, La Bạch Ái rất muốn né tránh (hắn đương nhiên cực kỳ muốn), nhưng không biết vì sao hai chân vẫn luôn run rẩy, hoàn toàn không nghe hắn sai khiến.

    Hắn ở quá gần “nàng”, hắn muốn dùng tay đẩy nàng ra, nhưng hai tay cũng luôn tê dại, không cử động được.

    Đây giống như rơi vào trong ác mộng, khi ác mộng đến lúc khủng khiếp nhất, muốn động không động được, muốn dậy không dậy được, ngay cả muốn kêu cũng không thể kêu thành tiếng, thậm chí muốn tỉnh cũng không tỉnh được.

    Thế là ác mộng đã thành sự thật.

    Đây mới là ác mộng chân chính!

    Ngay lúc này, Diệp Cáo lại làm một chuyện.

    Trong ba người, hắn có đủ can đảm nhất... thực ra không phải lá gan của hắn lớn nhất, tướng mạo của hắn thoạt nhìn rất có dũng khí, rất hào hùng, nhưng hắn lại khá nhút nhát, không dám đổi mới thứ gì... bởi vì hắn luôn không tin có “quỷ”.

    Cũng vì hắn không tin, cho nên mới không kinh hãi như vậy.

    Ngươi tin tình yêu, mới sẽ có yêu. Ngươi tin thù hận, mới sẽ sinh hận. Ngươi tin chính mình, mới có thể thành công. Ngươi tin chắc mình thất bại, vậy thì kết cục nhất định sẽ thất bại.

    Sợ cũng như vậy.

    Ngươi cảm thấy ngươi sợ, ngươi mới sẽ sợ. Ngươi căn bản không sợ, sẽ không biết sợ từ đâu tới, tại sao phải sợ, sợ vì thứ gì.

    Diệp Cáo cũng không phải là không sợ, hắn cũng kinh hãi.

    Bất cứ người nào bỗng dưng nhìn thấy một người không đầu đứng gần mình, không ai có lý do để không kinh sợ.

    Nhưng bởi vì hắn không tin trước mắt là một con “quỷ”, hắn vẫn hoài nghi là đám chị em Hà Văn Điền này đang hù dọa bọn họ, do đó hắn dùng một phương thức nguyên thủy nhất, trực tiếp nhất để thăm dò.

    Hắn dùng một tay chụp lấy nàng, sờ vào trên cổ nàng.

    Không có.

    Quả thật là không có đầu.

    Bởi vì hắn vẫn không tin, cho rằng nàng giấu đầu vào chỗ nào đó trong y phục, cho nên hắn lại dùng tay nhấn một cái, đè một cái, thậm chí nắm mấy cái.

    Không có đầu.

    Khẳng định đó là một nữ nhân biết đi lại nhưng không có đầu!

    Diệp Cáo quay đầu lại, trên mặt xuất hiện một biểu tình quái đản như cười mà không cười, như khóc mà không khóc.

    Dáng vẻ của hắn chứng minh một chuyện, đây quả thật là một người không đầu.

    Nếu giả thì cho đổi lại.

    Nhưng làm thế nào để “đổi”?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,glook,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,Đơn bước,
  3. #102
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 11 – Quỷ Môn Quan

    Chương 15: Trả đầu cho ta

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    “Thân thể” kia đưa tay ra, giống như đang nói với hắn: “Trả đầu cho ta!”

    Trong thoáng chốc, La Bạch Ái xoay người “đờ” ra, Diệp Cáo nhào tới ấn vào nữ nhân “cụt” đầu, Hà Phạm đứng ở đó bên toàn thân phát run, đồng loạt kêu lên, gào lên, hét lên một tiếng, lập tức tản ra, bỏ chạy tứ tán.

    Bọn họ giống như ba cây pháo, vốn buộc vào với nhau, quấn vào cùng nhau, lúc này bỗng nhiên nổ tung, lập tức tách ra, không lưu lại một ai.

    Có lẽ chỉ lưu lại một thi thể không đầu, đứng thẳng tắp ở đó.

    Tư thái của nàng cứng đờ, giống như đang lặp lại một câu khiếu nại: “Trả... đầu... cho... ta!”

    Thực ra ba người mặc dù kinh hồn bạt vía, hồn bay phách lạc, nhưng cũng không phải đồng loạt bỏ chạy, mặc kệ người khác.

    Bởi vì đến giây phút này, ai cũng biết người nhiều ở cùng nhau vẫn có ưu thế hơn.

    Ít nhất là đỡ kinh hoàng, trơ trọi hơn.

    Bất kể đối phó với người hay ứng phó với quỷ, đạo lý đều như nhau, người nhiều thì hung hãn hơn, nhiều người thì can đảm hơn.

    Có điều, khi phát hiện người lần mò đi lên hơn nữa còn đứng trước mặt mình là một người không đầu, phản ứng đầu tiên của ba người đều là lui về phía sau.

    Đây gọi là không tự chủ được.

    Vừa lui về sau như vậy, lại đụng phải cửa.

    Đây vốn là cửa phòng Ỷ Mộng.

    Ba người đồng loạt lui nhanh, lưng dựa vào cửa. Cũng không biết vì ba người dùng sức quá mạnh, hay là cửa vốn không đóng kỹ, hoặc là phía sau cửa có chuyện lạ, chợt nghe một tiếng “rầm”, cửa mở, cửa đổ, cửa sụp.

    Ba người cùng lảo đảo, ngã vào phòng chữ Ngọ của Ỷ Mộng.

    Ba người cùng ngã vào, có người nằm sấp xuống đất, lập tức nhảy lên; có người ngã được một nửa, lập tức lăn sang một bên; có người dựa thế bay ngược, nhảy xéo ra ngoài.

    Nhất thời ba người đều tách ra.

    Trong phòng càng tối, không ai biết đối phương ở đâu? Quân địch ở đâu? Người không đầu ở đâu? Quỷ ở đâu?

    La Bạch Ái thực sự té một cái đau, hắn đưa tay sờ soạng, lại sờ trúng một người nằm trên đất, thân thể lạnh như băng, xem ra chết đã lâu.

    Chính thi thể to lớn này khiến hắn vấp ngã.

    Hắn nhổ một ngụm nước bọt, chụp lấy một thứ, giấu vào trong vạt áo, vừa bò vừa lăn đứng lên, một mặt xuất quyền đánh lung tung, một mặt dùng một tay bảo vệ thân thể, đánh tới đánh lui bảy tám hiệp, chỉ sợ có người (càng sợ quỷ) đến gần bên cạnh.

    May mắn không có.

    Hắn thu tay, ổn định hơi thở, trong lòng lại rối loạn vô cùng.

    Tệ nhất chính là bóng tối này.

    Tối đến mức hắn hoàn toàn không biết hư thực, không phân người quỷ.

    Càng tệ là hắn chỉ có một mình.

    Một mình gặp địch hay gặp quỷ cũng vậy, luôn cảm thấy trơ trọi hơn nhiều người.

    Tệ nhất nhất là hắn lại không dám mở miệng, tránh rút dây động quỷ, không gọi đồng môn được, lại gọi các lộ ma quỷ tới lấy mạng.

    Càng càng tệ nhất nhất là hắn tuy không lên tiếng được, nhưng tiếng ì ùng bên ngoài tiếng sau to hơn tiếng trước, sau đó bên kia núi vang lên tiếng kêu gào bi thảm, cũng không biết là vượn gào, là chim kêu, là người gặp phải tình cảnh đáng sợ thê thảm, hay là tiếng hét lúc bị cực hình hành hạ.

    Vào lúc này, La Bạch Ái lại nhớ tới những chuyện đám người Ỷ Mộng nói với hắn. Mấy ngày này sắp vào trung thu, cũng chính là thời kỳ “viên hầu nguyệt” một năm một lần trên đỉnh Nghi Thần, Cổ Nham quan. Nghe nói đỉnh Nghi Thần có một đường tắt thông đến địa phủ, Cổ Nham quan càng là đường chính bầy quỷ tràn ra nhân gian. Hễ khi vượn kêu không ngừng, đất rung núi chuyển, chính là lúc quỷ môn quan mở rộng, bầy quỷ qua lại, tìm người mà cắn.

    Chẳng lẽ hiện tại chính là thời điểm này?

    Quỷ môn quan rốt cuộc đã mở hay chưa?

    Nếu quỷ môn quan đã mở, rốt cuộc khi nào mới có thể đóng lại?

    La Bạch Ái một mặt cẩn thận đề phòng, một mặt lui về phía sau, muốn tìm một nơi có thể dựa vào, lại lặng lẽ đưa tay về sau.

    Tay trái của hắn đưa ra phía sau, vươn đến túi vải, muốn tìm thanh kiếm nhỏ “Tương Phùng” kia.

    Phần lớn thời gian trên vai hắn đều đeo túi vải. Tam Cô đại sư tặng hắn túi vải, cùng với bảo vật vô giá trong túi, hắn vẫn không thể đem tặng cho người có duyên, vẫn luôn cảm thấy áy náy, phụ ủy thác của Tam Cô.

    Cho dù lần này có thể đi vào nhà trọ Ỷ Mộng, vẫn phải nhờ đến cái túi vải này của Tam Cô đại sư, khiến Ỷ Mộng kịp thời nhận ra, mới không đến nỗi bỏ mạng đương trường, ít nhất cũng không lập tức bị đuổi xuống núi... Nhưng nói lại, nếu lập tức bị đuổi xuống núi, vậy tối nay cũng không cần gặp quỷ.

    Nhớ tới con quỷ kia, hắn lại cảm thấy đau đầu... thiên hạ làm sao lại có quỷ không đầu? Nghĩ đến vừa rồi hắn đứng gần thi thể không đầu kia như vậy, trong lòng hắn lạnh lẽo; lại nghĩ tới vừa rồi mình nằm trên đất, gần như chạm môi vào thi thể dưới đất kia, trong lòng hắn lại lạnh giá.

    Thi thể dưới đất dường như khá to lớn, nhưng vẫn có đầu.

    Nghĩ đến đây, tay của hắn chạm vào miệng túi vải, ngay lúc này tay của hắn lại đụng phải một thứ.

    Thứ kia lớn như miệng chén, thô ráp, hơn nữa có khớp nhô lên, ven rìa mọc năm vật cứng dài dài ngắn ngắn giống như lạp xưởng.

    Phản ứng đầu tiên của La Bạch Ái chính là “tay”.

    Bất kể tay người, tay quỷ hay là tay ma, thứ mà tay hắn chạm phải nhất định là một bàn tay khác.

    Hắn lập tức phản ứng, một chiêu ba thức “Bạt Thảo Tầm Xà”, “Trực Tham Hoàng Long”, “Đoạn Ngạnh Phi Bồng”, tay phải nhanh chóng vươn tới chụp lấy cổ họng đối phương.

    Thành công!

    Hắn dùng một chiêu chụp lấy chỗ hiểm đối phương, trong lòng mừng rỡ, đang định kêu những người khác tới trợ giúp, không ngờ người nọ (hay là quỷ?) cũng lập tức phản ứng, phản kích, tay phải hóa chưởng thành trảo, cũng là một chiêu ba biến “Lộc Tử Thùy Thủ”, “Di Cung Hoán Vũ”, “Đảo Tỏa Kim Giao”, trước khi La Bạch Ái phát lực bóp lấy cổ họng của hắn, hắn đã giữ chặt mạch môn của La Bạch Ái.

    Trong thoáng chốc này, La Bạch Ái vừa phát lực, đối phương cũng phát lực theo. Cổ họng là chỗ hiểm, mạch môn cũng là tử huyệt. La Bạch Ái vừa phát lực, đối phương gần như không thể hít thở, đương nhiên cũng không lên tiếng được; nhưng đối phương vừa vận kình, hắn cũng cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân mệt mỏi. Hắn đang định lên tiếng, nhưng một hơi nguyên khí lại không tụ được, nếu mở miệng nói chuyện sẽ lập tức bị đối phương khống chế. Hắn chỉ có thể kìm nén một hơi, đấu sức với đối phương. Hắn dùng tay trái còn lại đánh ra một chưởng, muốn đẩy đối phương ra một đoạn, nhưng đối phương cũng vừa lúc đánh tới một chưởng, hai chưởng dính vào với nhau, so đấu chân khí nội lực.

    Tay phải của hắn một khi dùng sức, đối phương cũng phát lực, khiến mạch môn của hắn tê rần, nội tức xông ngược, công lực lập tức giảm mạnh, gần như bất tỉnh. Đồng dạng, đối phương muốn vận kình chấn vỡ La Bạch Ái, nhưng cổ họng bị La Bạch Ái chụp lấy, hắn vừa phát kình thì La Bạch Ái cũng phát công, khiến một hơi của hắn bị kẹt ở đó, gần như nghẹt thở.

    Hai người nắm lấy sinh tử đại huyệt của nhau, mỗi người đều thử vận công đánh ngã đối phương, nhưng lại thiếu chút nữa sụp đổ dưới tay kẻ địch.

    Cả hai giao đấu ngang sức ngang tài, khó bỏ khó phân.

    Hai người một tiến một lùi, một lùi một tiến, ngươi tiến ta lùi, ngươi lùi ta tiến, lui tới mấy vòng. Cả hai đều thở dốc hổn hển, gần như kiệt sức, cố nén đau đớn, đều cảm thấy trời đất quay cuồng, tùy thời có thể ngã xuống.

    Kết quả thật sự ngã xuống.

    Đó là La Bạch Ái.

    Nhưng không phải đối phương đánh bại hắn, mà là hai người tới tới lui lui, cuối cùng một chân La Bạch Ái đạp trúng bồn gỗ.

    Trong bồn gỗ có nước.

    Vấp chân, trượt chân.

    La Bạch Ái cuối cùng bị ngã nhào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,glook,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,Đơn bước,
  5. #103
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 11 – Quỷ Môn Quan

    Chương 16: Tay

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    La Bạch Ái vừa hạ chân xuống một nửa, chợt nghe một tiếng “rào”, cả người ngã vào bồn gỗ.

    Trong bồn gỗ bọt nước bắn tung tóe.

    La Bạch Ái ngửa mặt, đầu cắm vào trong chậu nước. Trong thoáng chốc, nước (đã bị người khác... hoặc không phải là người... dùng để tắm rửa) từ tai mắt mũi miệng trút vào, khó chịu vô cùng.

    Hắn muốn mở miệng hô to, nhưng ở trong nước chỉ có thể kêu ùng ục thổi ra vài cái bong bóng lớn.

    Thân hình hắn tuy trượt ngã, nhưng tay vẫn không buông lỏng.

    Bởi vì nếu buông lỏng, chỉ sợ hắn sẽ bị đối phương thừa cơ, chết ngay lập tức.

    Hắn cũng không muốn chết.

    Lúc hắn ngã về sau, tay vẫn giữ cổ họng đối phương một cách chặt chẽ, mãnh liệt, vững vàng.

    Cho nên hắn vừa ngã, đối phương cũng ngã theo, hơn nữa còn bị hắn dùng sức ném một cái qua đầu, đồng dạng ngửa mặt về sau bay nửa vòng lớn, nửa thân trên rơi vào trong bồn, cũng cắm đầu vào trong nước (cũng là nữ nhân kia... không biết là người hay quỷ đã dùng để tắm rửa), kêu ùng ục, mấy chục bong bóng lớn nổi lên, có lẽ là đau đến mức muốn kêu, hay là muốn nói gì đó, nhưng ở trong nước lại biến thành hơi chứa đầy bụng, bong bóng đầy bồn.

    Do đó cả hai vẫn không phân thắng bại.

    Đối thủ cũng đủ tàn nhẫn, đủ dẻo dai, đủ cố chấp, một tay vẫn giữ lấy mạch môn La Bạch Ái, xem ra dù bị sét đánh cũng quyết không buông.

    Thế là hai người ngửa mặt ngâm trong một bồn nước tắm không biết là người hay quỷ đã dùng, một người vẫn dùng sức nắm lấy cổ họng đối phương, một người vẫn phát lực giữ lấy mạch môn đối thủ.

    Hai người đấu sức như vậy, xem ai ngạt thở chết trước.

    Ngay lúc này, may mắn vào lúc này, chợt nghe một tiếng “phụt”, một điểm sáng bạc lóe lên.

    Ống lửa.

    Có người thắp ống lửa chiếu sáng.

    Người chiếu sáng gian phòng này đã đi đến gần.

    Đó là Hà Phạm.

    Hắn đi nhanh đến, dùng ống lửa chiếu sáng, câu thứ nhất liền hỏi:
    - Hai người các ngươi đang làm gì vậy? Nước tắm này rất ngon sao?

    Giọng điệu đầy hoài nghi và khó hiểu.

    Nghe hỏi như vậy, lúc này La Bạch Ái mới phát hiện, người gần như bị mình bóp chết là Diệp Cáo.

    Trong ánh lửa chợt sáng, Diệp Cáo đương nhiên cũng nhìn thấy, người suýt bị mình bóp chết là La Bạch Ái.

    Hóa ra trong bóng tối, người sờ vào túi vải trên lưng La Bạch Ái chính là Diệp Cáo.

    Diệp Cáo đương nhiên không biết đó là túi vải của La Bạch Ái.

    Hắn ở trong bóng tối, đột nhiên cảm giác được có vật thể đang “đến gần” mình.

    Phản ứng đầu tiên của hắn là đẩy nó ra... bất kể nó là người, là quỷ, hay là đồ vật.

    Không ngờ lần này lại chạm vào tay La Bạch Ái.

    La Bạch Ái phản ứng cực nhanh, lập tức sử dụng “Ba chiêu hai thức cầm nã thủ pháp” mà Vương Tiểu Thạch dạy hắn, hơn nữa còn nắm lấy cổ họng đối phương.

    Nếu không phải Diệp Cáo lập tức thi triển ra “Tá tửu hành hung tầm huyệt pháp” mà Truy Mệnh dạy hắn, kịp thời giữ lấy mạch môn La Bạch Ái, trong thoáng chốc này chắc chắn sẽ bị thiệt thời lớn.

    Lúc này hai người đều lấy nắm lấy chỗ hiểm của đối phương, mỗi người uống nửa thùng nước, đang cố gắng vươn đầu ra, biểu tình trên mặt đúng là dở khóc dở cười, cũng nghiến răng nghiến lợi.

    La Bạch Ái khởi binh hỏi tội:
    - Ngươi sờ ta làm gì?

    - Phì!
    Diệp Cáo cũng hỏi tội khởi binh:
    - Đang yên đang lành ngươi đi qua chỗ ta làm gì?

    - Ngươi bị câm?
    La Bạch Ái cũng không bỏ qua:
    - Không biết lên tiếng à?

    Diệp Cáo nổi nóng:
    - Một tay ngươi nắm lấy cổ họng ta, làm sao ta nói chuyện!

    La Bạch Ái nói:
    - Vậy cũng phải, nếu không nhờ ta nương tay, cái cổ này của ngươi đã gãy rồi.

    Diệp Cáo nói:
    - Nếu không phải ta tưởng ngươi là tên lỗ mãng kia, ta chỉ cần phát lực, toàn thân ngươi đã bị phế rồi.

    La Bạch Ái nói:
    - Phì! Chó cũng biết sủa một tiếng, còn ngươi ngay cả nửa tiếng cũng không kêu, chỉ biết ám toán người phe mình!

    Diệp Cáo nói:
    - Ta ám toán! Ta là rồng xanh còn ngươi là bọ chét! Nắm tay của ta lớn hơn đầu chó của ngươi! Ta muốn đối phó với ngươi còn cần ám toán sao, có con vợ ta ấy!

    - Chờ đã! Ta không phải vợ của ngươi!
    La Bạch Ái vội phản kích:
    - Ngươi cũng không phải chồng ta, ngươi chỉ là đồ chết tiệt!

    Bọn họ lo mắng chửi, đã quên mất những chuyện quan trọng như quỷ không đầu còn ở bên ngoài hay không, trên đất còn người chết hay không, Ỷ Mộng không ở trong phòng thì ở nơi nào.

    Bọn họ không nhớ, nhưng Hà Phạm ở một bên lại nhớ được.

    - Các ngươi yên lặng một chút được không!
    Hà Phạm nói:
    - Ống lửa của ta sắp cháy hết rồi. Nếu không nhờ ta thắp lửa, các ngươi chỉ biết người mình đánh người mình, tội gì phải vậy chứ!

    - Chỉ biết? Ngươi nói chỉ biết?
    Diệp Cáo nổi giận, mắng luôn cả Hà Phạm:
    - Nếu không nhờ ta quấn lấy tên điên họ La này, hắn mà phát điên lên, chỉ sợ một chiêu đánh chết cả ngươi rồi, ngươi còn thắp lửa chiếu sáng được sao!

    Hà Phạm cũng là một thiếu niên dễ tức giận, vừa nghe lại không phục:
    - Chút bản lĩnh đó của hắn có thể một chiêu giải quyết ta sao? Ta không giống ngươi, bị người ta nắm lấy cổ họng chỉ có thể uống nước rửa chân!

    Diệp Cáo nghe vậy suýt chút nữa cầm thùng nước tạt qua, không ngờ La Bạch Ái càng lửa giận bốc lên tám trượng:
    - Ngươi nói vậy là có ý gì! Uổng công ta vẫn luôn xem ngươi là bằng hữu. Vừa rồi nếu không phải sợ lỡ tay làm ngươi bị thương, ta đã sớm bóp vỡ cổ họng hắn làm hạch đào nuốt vào bụng rồi! Ban nãy gặp phải ma quỷ, ai là người đầu tiên kêu lên một tiếng “mẹ” rồi ngã về sau? Hà Tiểu Nhị, đừng thấy người khác nể mặt thì sinh ra ảo tưởng, không biết lượng sức!

    Hà Phạm lập tức trở mặt:
    - Nếu không ngờ ta thắp lửa lên, các ngươi đã tự đánh lẫn nhau, nội chiến miếu Thành Hoàng rồi! Các ngươi không cảm kích ta, lại làm ra vẻ chim nhạn trên trời, hữu danh vô thực. Muốn giao thủ, chẳng lẽ ta sợ thủ đoạn chân chim của ngươi!

    - Ta chân chim? Ta khinh!
    La Bạch Ái sờ sờ cổ tay phải vừa mỏi vừa đau vừa mềm của mình:
    - Cái tay kia của hắn vừa thô vừa ráp vừa hôi, đối với ta chỉ giống như chân hầm trong nồi, chân gà của ngươi thì có ra gì!

    - Ta chân gà?
    Diệp Cáo lại muốn rút kiếm:
    - Cái tay kia của ngươi vừa mềm vừa non, gà cũng không giết được, làm sao thương tổn được ta! Giống như tay đàn bà vậy! Loại hàng này dọa Tiểu Nhị còn được. Muốn bắt ta? Gãi ngứa thì đúng hơn!

    - Gãi ngứa? Vừa rồi bắt quỷ không được, thiếu chút nữa đã bị nước tắm dội chết, không biết là ai thế!
    Hà Phạm cũng gia nhập trận chiến:
    - Bây giờ nói thật dễ nghe, chọc giận ta thì ta thổi tắt hết lửa, đến lúc đó xem thử cánh tay của ai thành chữ Sơn (山), xem thử nắm tay của ai nâng được người!

    Tam Kiếm Nhất Đao Đồng cùng với đám người Lâm Yêu Đắc, Tôn Tử, Lưu Tịnh Tử đều chưa hết tính trẻ con, thiếu niên háo thắng, một khi đấu võ mồm thì không ai nhường ai, mắng chửi giống như một đám say rượu ẩu đả, nhưng cũng chóng quên.

    Không ngờ Hà Phạm vừa nói như vậy, có lẽ vì ngọn lửa quá gần bên miệng, cũng có thể vì bên ngoài gió lớn, hoặc là mồi lửa đã cháy hết, một cơn gió thổi qua, “vù” một tiếng, lửa thật sự tắt.

    Trong phòng lại trở về một mảnh tối đen.

    Ánh sáng lại tắt.

    Ba người nhất thời đều ngẩn ra.

    Diệp Cáo, La Bạch Ái đều không nghĩ tới Hà Phạm nói tắt là tắt... ánh sáng vừa tắt, mọi người lại rơi vào bóng tối vô biên.

    Trong thoáng chốc, dũng khí cãi nhau của La Bạch Ái cũng theo đó biến mất, tâm tình mắng chửi người khác của Diệp Cáo cũng không còn nữa.

    - Sao ngươi lại tắt lửa như vậy!

    - Còn không mau thắp một cây khác...

    Diệp Cáo, La Bạch Ái lập tức “song kiếm hợp bích” trách cứ Hà Phạm.

    Hà Phạm vội nói:
    - Ta... không phải ta, không phải ta, không phải ta muốn tắt lửa...

    Lúc này La Bạch Ái và Diệp Cáo mới nhớ tới trên người mình cũng có vật chiếu sáng, một người mò vào trong vạt áo, một người tìm tòi trong túi vải, nghe Hà Phạm nói như vậy, đột nhiên đều dừng tay.

    Bởi vì bọn họ nghĩ đến, nếu không phải Hà Phạm tự mình tắt lửa, vậy chẳng phải kẻ địch (bất kể là người hay quỷ) đã biết được vị trí của bọn họ?

    Ý niệm này vừa nảy sinh, Diệp Cáo và La Bạch Ái đều nhảy ra bảy tám bước, trước tiên rời khỏi vị trí ban đầu, sau đó bọn họ lại không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện khác.

    Nếu mình cũng thắp lửa, chẳng phải lại thành mục tiêu công kích của đối phương?

    Cho nên La Bạch Ái muốn để Diệp Cáo thắp lửa trước.

    Diệp Cáo cũng hi vọng La Bạch Ái chiếu sáng trước.

    Hai người đều có cách nghĩ giống nhau, hợp tình hợp lý, cho nên đều không thắp lửa chiếu sáng.

    Ngay lúc này chợt nghe một tiếng “xoẹt”, lại thấy một ánh lửa sáng lên.

    Ánh sáng vừa xuất hiện, La Bạch Ái đã trầm giọng quát lên:
    - Mau tắt lửa!

    Hà Phạm vừa thắp lửa, vẻ mặt đang kinh ngạc, sau đó lại không biết dùng phương pháp gì dập tắt lửa ngay.

    Nhưng bên phải vị trí Diệp Cáo đột nhiên vang lên một tiếng:
    - Ối!

    Tiếp đó là tiếng ngã xuống.

    La Bạch Ái nhắm chuẩn phương hướng, nắm lấy tay Hà Phạm.

    Hà Phạm lập tức muốn giãy dụa phản kích, nhưng La Bạch Ái đã kéo hắn bỏ chạy, đồng thời nói nhanh:
    - Mau rời khỏi đây! Đối phương đã nhìn thấy vị trí ngươi đánh lửa. Hai người cùng chạy thì tốt hơn một người.

    Nói xong hắn liền kéo Hà Phạm chạy thục mạng.

    Diệp Cáo có lẽ đã xảy ra chuyện, chiến hữu thêm được người nào thì hay người nấy.

    Huống hồ La Bạch Ái tương đối có thiện cảm với Hà Phạm, hắn không đành nhìn Hà Phạm bị ám toán.

    La Bạch Ái kéo Hà Phạm bỏ chạy.

    Đây chỉ là một gian phòng, không có bao nhiêu không gian hoạt động.

    Lần này La Bạch Ái không kịp phân biệt phương hướng, dốc sức chạy nhanh, xông thẳng về bên trái, “bùng” một tiếng, hắn cùng với Hà Phạm một trước một sau đụng vào tường.

    Tường được xây bằng gỗ.

    Ván gãy, tường nứt.

    Hai người cuối cùng đã xông ra khỏi phòng của Ỷ Mộng, nhưng lại tiến vào một gian phòng khác.

    Gian phòng này có đèn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,glook,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,Đơn bước,
  7. #104
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 11 – Quỷ Môn Quan

    Chương 17: Đèn

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Một ngọn đèn dầu.

    Ở trên bàn.

    Một ngọn lửa sáng.

    Hai người thiếu niên.

    Ở trong phòng.

    Hai dòng nghi vấn.

    Đây là phòng của ai? Sao trong phòng lại có đèn? Tim đèn còn mới, người thì sao? Người ở đâu?

    Trên bàn có một ngọn đèn, hai chiếc ly, trong ly có rượu, trên bàn có thức ăn, bên cạnh thức ăn có đũa, sau bàn có một chiếc bồn gỗ, trong bồn có nước, bên cạnh bồn có khăn, bên cạnh khăn treo áo dài, trên đất có nước đọng... Tại sao bố trí và kết cấu lại hoàn toàn giống như phòng của Ỷ Mộng?

    La Bạch Ái và Hà Phạm xông vào gian phòng này.

    Bọn họ vốn định chạy trốn, kết quả lại càng giật mình nghi hoặc.

    - Đây là nơi nào?
    Hà Phạm lại run rẩy:
    - Sao tất cả bố trí đều giống nhau như đúc!

    - Chờ một chút.
    La Bạch Ái lẩm bẩm:
    - Phòng này ở sát vách phòng của Tôn lão bản, đúng không?

    - Đúng.
    Hà Phạm nói:
    - Nếu không chúng ta cũng sẽ không xông vào.

    - Vừa rồi chúng ta còn ở bên ngoài hành lang.
    La Bạch Ái cố gắng nhớ lại:
    - Nhưng chúng ta ở ngoài hành lang chỉ cảm thấy một màu tối đen, nếu có cũng là ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua khe hở mái ngói... khi đó phòng này rõ ràng không có đèn.

    Thân thể Hà Phạm lại dựa về phía La Bạch Ái:
    - Nhưng bây giờ lại có.

    La Bạch Ái đột nhiên nói:
    - Không tốt.

    Hà Phạm giật mình một cái.

    - Thế nào?

    Lúc này hắn đúng là chim sợ cành cong.

    - Chúng ta tắt đèn trước.

    Dứt lời liền đánh ra một chưởng thổi tắt đèn.

    Đèn dầu bốc lên một luồng khói cháy, hơi sặc mũi, rất nhanh biến mất.

    Trong phòng lại trở về một màu tối tăm.

    - Sau khi tắt đèn chúng ta cũng nhìn không thấy đối phương.
    Hà Phạm đứng trong bóng tối càng không có cảm giác an toàn:
    - Như vậy không tốt lắm đâu.

    - Vừa rồi cũng vì ngươi thắp sáng, chúng ta mới bại lộ vị trí, bị người khác thừa cơ.
    La Bạch Ái có vẻ trách cứ:
    - Đèn này sáng lên không rõ nguyên nhân, ai cũng biết chúng ta ở trong phòng, chi bằng không ai nhìn thấy ai thì tốt hơn.

    Hà Phạm đã sắp khóc lên:
    - Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi trong phòng này chờ trời sáng?

    - Không, không phải ngồi.
    La Bạch Ái lại trả lời:
    - Là đứng, đứng chờ trời sáng, hoặc là chờ đám Vô Tình trở lại, hơn nữa không phải đứng ở chỗ này...

    Hà Phạm cảm thấy lúc này ngoại trừ kề vai chiến đấu với La Bạch Ái thì không có lựa chọn tốt hơn, do đó hỏi:
    - Không đứng ở đây, chẳng lẽ đứng ở hành lang?

    Vừa nghĩ tới thi thể không đầu biết đi lại kia, hắn lại rùng mình một cái.

    - Đương nhiên không phải.
    La Bạch Ái nói:
    - Trước khi tắt đèn, ta đã thấy được vị trí. Nơi đó rất tốt, chắc chắn sẽ không ai phát hiện.

    Nơi mà hắn nói chính là tủ quần áo, tủ gỗ lớn đặt sát vách tường bên trái.

    Hà Phạm vốn còn hơi do dự, nhưng hắn lại liếc thấy một thứ ngoài cửa sổ.

    Đây là cửa sổ hướng ra phía ngoài.

    Cửa sổ vốn đang đóng, nhưng cửa sổ dày đến mấy cũng sẽ có một chút gió lùa, một chút ánh trăng từ khe hở chiếu vào.

    Lúc này Hà Phạm sợ nhất chính là nhìn thấy thứ gì đó khác thường, hắn chỉ mong sao không nhìn thấy gì cả.

    Nhưng không đúng ý nguyện.

    Hắn càng sợ lại càng muốn nhìn.

    Càng nhìn lại càng thấy thứ không muốn thấy.

    Giữa khe hở cửa sổ có thứ gì đó lướt qua.

    Cứ như vậy bềnh bồng, nhẹ hẫng lướt qua ngoài cửa sổ.

    Hiển nhiên, bởi vì ánh trăng vừa lúc chiếu vào thứ kia, cho nên bóng bạc lướt từ bên trái đến bên phải khe hở cửa sổ, hoàn toàn có thể nhìn thấy.

    Đó là thứ gì?

    Hà Phạm không nói rõ được, nhưng nhìn giống như vạt áo, váy dài hay vải vóc gì đó, chuyện này có thể khẳng định.

    Trang phục đương nhiên là mặc trên người.

    Nhưng đó là “người” sao?

    Nhìn dáng vẻ giống như trang phục của nữ nhân.

    Từ từ lướt qua, chẳng lẽ là một nữ quỷ? Một thi thể sống? Hay là một con yêu nữ?

    Hà Phạm không nói hai lời, lập tức mở tủ quần áo chen vào.

    Trong tủ quần áo rất hôi, hơn nữa còn mốc.

    Y phục bên trong dồn lại rất nhiều, còn có chăn bông, đệm lông, toàn bộ nhét vào với nhau, bây giờ còn thêm một Hà Phạm.

    Không, là hai người, còn có La Bạch Ái.

    Bọn họ không quan tâm được nhiều như vậy, trước tiên trốn vào rồi tính sau.

    Bất kể mốc thế nào, bẩn thế nào, hôi thế nào, vẫn tốt hơn những thứ khác thường.

    Hơn nữa tối nay cũng đủ những chuyện kỳ lạ rồi.

    - Ngươi xích qua một chút đi!

    - Bên ta đã không có chỗ trống nữa.

    - Ta còn không đóng cửa được.
    La Bạch Ái thúc giục.

    - Đóng lại rồi làm sao ra ngoài?
    Hà Phạm vẫn lo lắng:
    - Liệu chúng ta có bị người khác bắt rùa trong hũ không?

    - Ngươi sai rồi.
    La Bạch Ái nghe vậy rất tức giận:
    - Thứ nhất, chúng ta không phải rùa.

    Hắn nói rất nặng lời, rất cường điệu chuyện này. Chờ Hà Phạm nghe rõ, hắn mới nói điểm thứ hai:
    - Kẻ tới không phải là người. Nếu là người, chúng ta không cần phải trốn. Chỉ cần là người, sau khi đi vào, bị chúng ta nắm được chứng cứ, chúng ta sẽ nhảy ra bắt hắn lại.

    Hắn phân tích tình hình rất rõ ràng:
    - Nếu kẻ đi vào là quỷ, vậy thì không có cách nào. Biện pháp này của chúng ta là phòng quân tử chứ không phòng tiểu nhân, không, là phòng người chứ không phòng quỷ.

    - Thứ ba.
    Hắn vẫn còn lời muốn nói:
    - Lỡ may thật sự có cả người lẫn quỷ, phát hiện hoặc ngửi thấy chúng ta ở đây, chúng ta cũng không phải người chết, chẳng lẽ lại bó tay chờ chết? Hai ta có thể phá ván xông ra, liều mạng với hắn!

    Lời nói của hắn bỗng trở nên kiên quyết, giống như không phải đang ẩn núp, mà là đang bày trận tác chiến, mai phục quyết thắng.

    Hà Phạm vừa nghe, vừa dùng cam đảm kích phát từ lời nói của La Bạch Ái chen vào phía trong, thấy mềm thì chen mềm, gặp cứng thì đẩy cứng, cuối cùng chen được một chút khoảng trống, vất vả vô cùng, mồ hôi lớn nhỏ chảy ra.

    La Bạch Ái đột nhiên nói:
    - Chờ đã!

    Hà Phạm cho rằng hắn lại phát hiện cái gì, vội dừng chen đẩy, run giọng hỏi:
    - Chuyện gì?

    - Phòng của Mộng tỷ, chẳng phải là phòng số một chữ Ngọ sao?

    Hà Phạm gật đầu.

    Thực ra hắn cũng không rõ.

    Đối với chuyện không rõ ràng hoặc vấn đề không hiểu rõ lắm, phương thức trả lời bình thường là “phải” hoặc “không phải”, phương pháp càng tốt hơn là “hả” hoặc “ừ”, nhưng biện pháp tốt nhất là không tỏ rõ ý kiến, chỉ gật đầu.

    Đây là điều Diệp Cáo dạy hắn.

    Diệp Cáo lại được một vị tri giao của Gia Cát tiên sinh là Lão Long Bà truyền thụ.

    - Dựa theo sắp xếp, bên trái phòng chữ Ngọ hẳn là chữ Tị, đúng không?

    Hà Phạm lại gật đầu.

    Gật đầu vẫn tốt hơn là lắc đầu.

    - Phòng chữ Tị, chính là gian phòng chuyên dụng của Vương Phi trước kia.
    Giọng điệu của La Bạch Ái dần trở nên trầm trọng:
    - Hơn nữa, Tiểu Dư chính là gặp phải ám toán trong phòng này.

    Hà Phạm lại cảm thấy da đầu tê dại.

    Hắn luôn cảm giác yêu nữ kia đang ở bên cạnh hắn, nghe La Bạch Ái nói như vậy, quả là gần trong gang tấc.

    - Không ngờ.
    La Bạch Ái vẫn đang suy nghĩ:
    - Phòng của Mộng cô nương và gian phòng này, bố trí lại gần như hoàn toàn giống nhau...

    Sau đó hắn hỏi (cũng không biết là hỏi Hà Phạm, hỏi chính hắn, hay là hỏi người nào khác trong phòng):
    - Tại sao lại như vậy?

    - Có được không...
    Hà Phạm nhỏ giọng nói.

    - Cái gì?
    La Bạch Ái cho rằng Hà Phạm đã có đáp án.

    - Có được không...
    Hà Phạm rụt rè nói:
    - Ngươi đóng cửa tủ lại trước rồi nghĩ sau?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,glook,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,Đơn bước,
  9. #105
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 11 – Quỷ Môn Quan

    Chương 18: Chờ quỷ đến

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Cửa đã đóng kỹ.

    Hiện giờ tình cảnh của bọn họ còn tối tăm hơn bóng tối.

    Càng tệ hại là chỗ này vừa chật, vừa hẹp, vừa chen, vừa mốc, vừa bẩn, vừa hôi.

    Dưới hoàn cảnh bẩn thỉu chật hẹp như vậy, Hà Phạm trầm mặc một lúc đột nhiên nói:
    - Ta rất lo lắng.

    La Bạch Ái cũng không ngạc nhiên:
    - Ngươi lo lắng Diệp Lão Tứ đã xảy ra chuyện? Đừng sợ, ta thấy hắn chỉ là cổ họng bị ta bóp đau, không nhịn được kêu lên.

    - Không phải, ta không lo lắng cho hắn.
    Hà Phạm lại trung thực nói:
    - Ta thấy hắn cố ý khiến kẻ địch cho rằng hắn đã bị thương, ngã xuống, cho nên mới kêu lên. Ta liên thủ với hắn đã lâu, lúc hắn kêu đau giống như quỷ giết, không thể nào chỉ kêu một tiếng “ối” nhẹ nhàng bình tĩnh như vậy.

    La Bạch Ái cảm thấy phiền muộn, bây giờ hắn mới hiểu tại sao Hà Phạm chịu xông vào “phòng” với hắn mà không hề băn khoăn:
    - Vậy ngươi lo lắng chuyện gì?

    - Ta lo lắng... con quỷ không đầu kia.

    - Ngươi sợ cô ta không tìm được đầu sao?
    La Bạch Ái không nhịn được chế giễu:
    - Không bằng ngươi tìm đầu trả lại cho cô ta, hoặc là ngươi đưa đầu cho cô ta mượn cũng được.

    - Đừng nói giỡn.
    Hà Phạm sờ đầu mình một chút:
    - Ta chỉ cảm thấy kỳ quái, nữ quỷ không đầu kia có thể từ dưới lầu đi lên cầu thang, như vậy người dưới lầu...

    Trong lòng La Bạch Ái giật mình một cái.

    Nói rất đúng.

    Giọng nói của hắn cũng trở nên trầm trọng:
    - Người không đầu kia có thể từ dưới lầu chậm rãi đi lên, như vậy người dưới lầu, nếu không phải đều trúng độc thủ thì cũng gặp biến cố cực lớn.

    Hà Phạm nói:
    - Ngươi thật sự nhận ra nữ tử không đầu kia là Hà Văn Điền sao?

    La Bạch Ái không hề nghi ngờ điểm này.

    - Hà Văn Điền thích nữ giả nam trang, y phục của cô ấy rất dễ phân biệt, tư thái của cô ấy cũng gần giống nam nhân... nhưng dù sao cô ấy cũng là phái nữ, vẫn rất dễ nhận ra được.

    Hà Phạm thở dài:
    - Nếu quả thật là cô ấy, không phải cô ấy ở phòng tắm trên lầu chuẩn bị nước tắm à? Sao đầu của cô ấy lại ở trong phòng Tôn lão bản, còn thân thể đứt đầu lại từ dưới lầu đi lên?

    Lúc này Hà Phạm đang ở trong tủ quần áo rất tối, trước mắt mờ mịt, trong lòng ngược lại càng sáng trong.

    Chẳng trách ban nãy hắn nhìn vào lỗ hổng do ngón tay đâm thủng, trông thấy đầu người treo ngược kia lại có cảm giác quen thuộc.

    Hóa ra đó là đầu của Hà Văn Điền.

    Hắn và Hà Văn Điền còn không chính thức chung sống, cũng không quen thuộc lắm. Huống hồ một người sau khi chết, diện mạo luôn khác biệt rất nhiều so với khi còn sống, cộng thêm đầu người treo ngược, khuôn mặt vặn vẹo, càng khó phân biệt.

    Nhưng Hà Phạm đại khái vẫn cảm thấy quen thuộc, hiện giờ mới chứng thực đó thật là Hà Văn Điền.

    Nói cách khác, đầu của Hà Văn Điền ở trong phòng Ỷ Mộng, còn thân thể lại từ dưới lầu nhà trọ Ỷ Mộng đi lên.

    Tại sao lại như vậy?

    La Bạch Ái yên lặng.

    Xem ra, hiện giờ chuyện cần lo lắng không chỉ có an nguy của ba người bọn họ, mà còn có Tiểu Dư, Lão Ngư bị thương trúng độc dưới lầu, cùng với một đám nữ tử có lẽ đã rơi vào hiểm cảnh.

    La Bạch Ái biết rõ tình hình nghiêm trọng, khàn giọng nói:
    - Ý của ngươi là...

    Hà Phạm ở trong bóng tối cắn răng, cũng không biết đang hạ quyết tâm, hay là muốn kháng cự mùi hôi trong tủ:
    - Thông báo.

    Lần này hắn chỉ nói hai chữ.

    - Thông báo?

    - Đúng, thông báo cho Lão Tứ. Vừa rồi hắn nhìn qua lỗ không thấy gì, có thể sẽ cho rằng người đi lên cầu thang chỉ mặc y phục của Hà Văn Điền để hù dọa, lại không biết đại tỷ cùng họ với ta đã thật sự bị người ta chặt đầu
    Hà Phạm nói rất trầm trọng, chủ yếu là vì chuyện mà hắn đang nói cần phải nói ra, cần phải đi làm, hơn nữa cần phải làm ngay lập tức, nhưng đó đều là chuyện mà hắn không muốn làm nhất:
    - Thông báo cho người dưới lầu, kể lại chuyện lạ mà chúng ta nhìn thấy, bảo bọn họ nâng cao cảnh giác, đề phòng cẩn thận.

    La Bạch Ái nói:
    - Ngươi muốn chúng ta trở lại phòng chữ Ngọ, thông báo cho Diệp Lão Tứ?

    Hà Phạm nói:
    - Đúng.

    La Bạch Ái nói:
    - Làm sao ngươi biết Diệp Lão Tứ còn ở trong phòng Ỷ Mộng?

    Hắn vốn định nói “làm sao ngươi biết Diệp Cáo còn sống”... nhưng suy nghĩ một chút, vẫn không nói ra.

    Hà Phạm thừa nhận:
    - Ta không biết.

    La Bạch Ái lại nói:
    - Làm sao ngươi biết dưới lầu đã gặp phải chuyện càng hung hiểm, khủng bố hơn so với chúng ta?

    Hà Phạm nói:
    - Ta cũng không biết.

    La Bạch Ái hỏi ngược lại:
    - Có phải ngươi đang oán trách ta, không xuống lầu, không xông ra, không đi cứu Lão Tứ, lại trốn ở chỗ này chờ người đến, chờ trời sáng?

    Hà Phạm không nói gì, nhưng đáp án của hắn đã rõ ràng.

    La Bạch Ái nói:
    - Thực ra chúng ta trốn ở đây, quan trọng hơn chính là...

    Hắn nói từng chữ từng chữ:
    - Chờ... quỷ... đến...

    Trong phòng vốn có đèn, trên bàn bày đũa, rượu và thức ăn, không một thứ gì không chỉnh tề, nước trong bồn tắm còn bốc khói nhẹ. Cho nên La Bạch Ái phán đoán, bất kể là người hay quỷ nhất định sẽ trở lại phòng này.

    Một khi trở lại phòng, nếu là người thì bọn họ có thể một lần bắt giữ đối phương, cho dù là quỷ, cũng có thể quan sát nó rốt cuộc đang giở trò gì.

    Nhưng hiện giờ là chờ người không thấy, chờ quỷ không đến, hai người càng chờ càng chột dạ, càng chờ càng bất an.

    Bằng hữu gặp nạn, sao có thể không để ý?

    Loại quan niệm này in sâu trong lòng La Bạch Ái. Hành tẩu giang hồ nhiều năm, hắn vẫn duy trì sự khôn khéo vui vẻ, lúc cần thiết cũng gian trá giảo hoạt, nhưng vẫn coi trọng tuân thủ hai chữ “hiệp nghĩa”.

    Còn như Hà Phạm, hai chữ này càng giống như mưa dầm thấm đất, không dám bỏ quên, càng không thể hổ thẹn.

    Cho nên hai người ở trong tủ đều bất an.

    Nguyên nhân bất an, ngoại trừ sợ Diệp Cáo xảy ra chuyện, lo lắng dưới lầu gặp biến cố, không biết tung tích của Ỷ Mộng, không yêm tâm về chuyến đi Mãnh Quỷ miếu của đám người Vô Tình, Tập Mai Hồng, một nguyên nhân khác là áy náy.

    Áy náy đương nhiên là vì hai người trốn trong tủ lớn.

    Trong phòng rất tối, tối đến mức không nhìn thấy gì.

    Trong tủ rất đen, đen đến mức vô cùng khó ngửi.

    Càng khiến bọn họ bất an là thứ khó ngửi dường như còn chảy nước.

    Hà Phạm là người chen ở phía trong.

    Bên cạnh hắn có rất nhiều vật thể mềm mềm cứng cứng, chính là một trong số đó chảy nước.

    Hà Phạm chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, dính dính, không dễ chịu, do đó hắn sờ sờ, chấm một chút dịch thể, đưa lên chóp mũi ngửi một cái.

    Trời ạ!

    Hà Phạm gần như phun ra tất cả những thứ hôm nay, hôm qua, hôm kia ăn vào, dạ dày giống như đột nhiên bị tắc nghẽn.

    Hắn không nhịn được “ối” một tiếng, một tiếng này là từ đáy lòng thốt lên.

    La Bạch Ái chỉ cảm thấy tay chân Hà Phạm giãy dụa, không biết nguyên nhân, bèn hỏi:
    - Sao vậy?

    Hà Phạm thở hổn hển nói:
    - Có thứ gì đó, giống như đang chảy mủ.

    Hắn thật sự cảm thấy không thoải mái, không nhịn được lấy đá lửa ra, muốn thắp lửa lên xem cho rõ ràng.

    La Bạch Ái muốn ngăn cản, nhưng lần này Hà Phạm lại không nghe hắn.

    “Xoẹt” một tiếng, lửa sáng lên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,glook,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,Đơn bước,
Trang 21 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 11192021222331 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status