TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 30 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 202829303132 ... CuốiCuối
Kết quả 146 đến 150 của 167

Chủ đề: Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà - Ôn Thuỵ An (hoàn thành)

  1. #146
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 13 – Đỗ Tiểu Nguyệt

    Chương 18: Hạ lưu là lưu tinh khắp nơi

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Toàn thân Ngô Thiết Dực chấn động.

    Hắn thở khò khè hổn hển, giống như Ngô Thiết Dực nói chuyện ung dung kia đã biến mất, trước mắt chỉ còn lại Thiết Bố Sam trăm ngàn lỗ thủng, thương tích đầy mình, thoi thóp một hơi.

    - Nàng... nàng là con gái của bà ấy?

    - Ta là con gái của bà ấy.

    “......”

    - Ngươi đã biết mình nghiệp chướng nặng nề rồi chứ?

    - Trời! Vậy nàng là...

    - Lúc mẹ ta gả vào Tôn gia, đã có ta rồi.

    - Trời ạ!

    - Khi đó ta đương nhiên không biết chuyện này. Lúc ta gặp ngươi lần đầu, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, rất thân thiết, không ngờ lại nảy sinh thiện cảm với ngươi.
    Giọng nói khoan thai của Ỷ Mộng đột nhiên biến đổi:
    - Không nghĩ tới ngươi là một ngụy quân tử hạ lưu! Mọi người đều lưu truyền ngươi trung niên góa vợ, vì si tình nên không lấy vợ kế, chỉ có một đứa con gái... Ha ha, đây đều là tin giả do ngươi sai người tạo ra! Ngươi là kẻ tình nhân khắp thiên hạ, con cái đầy nhân gian!

    Ngô Thiết Dực lảo đảo muốn ngã, một lúc sau mới run giọng nói:
    - Nàng mắng đúng, hạ lưu là lưu tinh khắp nơi! Trời ạ, ta đã gây nên nghiệp chướng gì rồi!

    Hắn bỗng giống như vùng vẫy lúc sắp chết, hỏi:
    - Nàng sinh ra vào năm nào?

    - Liên quan gì đến ngươi!
    Ỷ Mộng nói một câu chết người:
    - Ngươi đừng vòng vo thăm dò nữa. Ta chính là đứa con gái do ngươi làm chuyện tốt rồi ngoảnh mặt bỏ đi.

    Trong thoáng chốc, chẳng những Ngô Thiết Dực trong lòng giống như bị va đập, cái sau mạnh hơn cái trước, lần sau nặng hơn lần trước, ngay cả La Bạch Ái, Diệp Cáo, Hà Phạm đều ngẩn người, dù là Ngũ Liệt Thần Quân, Độc Cô Phạ Dạ cũng đưa mắt nhìn nhau, sững sốt không thôi.

    Ỷ Mộng lại là con gái của Ngô Thiết Dực?

    Ỷ Mộng nói:
    - Không sai, ta là con gái của ngươi, nhưng ngươi lại làm chuyện gì với ta?

    Toàn thân Ngô Thiết Dực run rẩy kịch liệt:
    - Nhưng khi đó ta căn bản không biết con là con gái của Chiêu nương tử... ta cũng không biết mẹ kế của con là Bạch Cô Tinh, càng không biết con là con gái một của Tôn Tam Điểm... Ta đến đông bắc, trước tiên quen biết với con, sau đó mới nhận lời mời của cha con đến Thần Thương hội, ta làm sao biết... Trời ạ! Sao lại dính dáng với nhau như vậy!

    Ỷ Mộng hừ lạnh nói:
    - Cha ta? Ngươi còn mặt mũi nói hắn là cha ta?

    Hai tay Ngô Thiết Dực ôm đầu, rên rỉ nói:
    - Ta cũng tuyệt đối không dự đoán được, con lại là... đây là vận mệnh trêu người!

    Ỷ Mộng lạnh lùng nói:
    - Vận mệnh trêu người, cũng cần người tự rơi vào lưới trởi lồng lộng mới được. Nếu ngươi không tự cho mình phong lưu, lưu tinh khắp nơi, Bạch Cô Tinh cũng sẽ không lợi dụng cha ta để đối phó ngươi, mẹ ta cũng sẽ không vì ngươi mà chết.

    - Vì ta mà chết?
    Ngô Thiết Dực run giọng hỏi:
    - Bà ấy... chết rồi sao?

    - Người ta đều cho rằng mẹ ta vì không đấu lại Bạch di nương nên tự sát, sự thật lại có khúc mắc khác. Sau khi ngươi bội tình bạc nghĩa với mẹ ta, mẹ ta đành phải nương thân gả cho Tôn Tam Điểm. Tôn Tam Điểm tham mới quên cũ, lại nạp Bạch Cô Tinh làm thiếp. Bạch Cô Tinh muốn nắm giữ quyền hành Nhất Quán đường, đương nhiên không buông tha mẹ ta. Có điều “Tuyết Hoa Nương Tử” Chiêu Nguyệt Hoan há phải hạng người dễ chọc? Bà quyết tâm đấu với Bạch Cô Tinh đến cùng. Thực ra Tôn Tam Điểm tuy nhất thời say mê Bạch di nương, nhưng hắn là một kiêu hùng. Kiêu hùng thông thường đều rất bá đạo, nhưng đa số cũng thông minh, hắn chính là một người thông minh như vậy. Rất nhanh hắn đã phát hiện Bạch di nương không thành thật, cho nên lại khôi phục cảm tình với mẹ ta. Bạch Cô Tinh thấy không thể tranh giành sủng ái, bèn dùng thủ đoạn hèn hạ, triệu ngươi tới đông bắc...

    Ngô Thiết Dực ngỡ ngàng nói:
    - Nhưng ta chưa từng nói với bà ta về chuyện của ta và Chiêu nương tử.

    - Ta cũng không rõ bà ta làm sao biết được. Bà ta một mặt để ngươi tới Thần Thương hội, một mặt lén lút mật báo, nói ngươi và mẹ ta từng là tình nhân. Tôn Tam Điểm nửa tin nửa ngờ, giận dữ tra hỏi mẹ ta. Mẹ ta bị hắn giày vò đến nửa sống nửa chết, ngay cả lúc tắm cũng bị hắn kéo ra làm nhục trước mặt mọi người.
    Hai hàng nước mắt của Ỷ Mộng lã chã rơi xuống:
    - Tất cả những chuyện này đều là do ngươi hại, do nợ phong lưu của ngươi một tay tạo thành.

    - Chẳng trách khi đó...
    Ngô Thiết Dực nói:
    - Dáng vẻ Tôn Tam Điểm nhìn ta rất kỳ quái, hắn nhìn ta giống như hổ đói, sát khí đằng đằng, nhưng lời nói lại giống như rất coi trọng ta, đối xử chân thành. Ta luôn cảm thấy không thích hợp.

    Ỷ Mộng bĩu môi:
    - Đó là thủ đoạn mà hắn thường dùng. Người khác đối diện với hắn thì giữ kín như bưng, còn hắn thì quen vui giận bất thường, khiến người ta khó mà đề phòng.

    Ngô Thiết Dực nhớ lại nói:
    - Ta nhớ được khi đó, hắn còn phái phó tổng đường chủ Nã Uy đường của đông bắc Thần Thương hội là “Thiết Thương Hỏa Thượng Phiêu” Tôn Hoa qua đây, nói muốn cùng ta đi đỉnh Nghi Thần. Lúc đó ta đã cảm thấy, hắn ngoài sáng là phái người giúp ta, thực ra là âm thầm giám thị ta.

    Ỷ Mộng hừ lạnh nói:
    - Hai người các ngươi là lão sài lang gặp lão hồ ly, vừa lúc ngang hàng, trời sinh một cặp. Tôn Hoa vốn là đại tướng tâm phúc của cha ta, nếu không phải hắn liên hợp với Bạch di nương thường gièm pha với cha ta, mẹ ta cũng sẽ không bị cha ta hành hạ và vứt bỏ.

    Ngô Thiết Dực ôm ngực:
    - Cha của con! Cha của con! Con còn gọi hắn là cha... hắn là cha của con sao! Hắn nhẫn tâm lưu đày con đến đây như vậy, còn có thể xem là cha con sao! Còn xứng làm phụ thân của con sao!

    Sắc mặt Ỷ Mộng trắng bệch:
    - Hắn không xứng! Nhưng ta đã sớm nói với ngươi, đến Sơn Tây là lựa chọn của ta. Hắn muốn gả ta cho Lâm Ngạo Nhất của Nhất Khắc quán, ta không muốn, cho nên mới cầu tình với hắn, xin hắn để ta dẫn đội tới đây. Hắn vẫn luôn không biết ta không phải là ruột thịt của hắn, khi đó ta cũng không biết đầu đuôi chuyện này, nếu như biết, tình hình có lẽ... Hắn là loại hổ dữ không ăn thịt con, nhưng chỉ cần không phải thân sinh của hắn, chuyện xấu gì hắn cũng làm được!

    Nàng khẽ vung tay lên, lau đi nước mắt bên má:
    - Ta từ trong miệng ngươi biết được, hắn muốn phái nhân thủ tới đỉnh Nghi Thần đóng quân, giám sát. Hắn từng phái Tôn Hoa qua đây, ban đầu còn có thể chung sống với Độc Cô Phạ Dạ, Ngũ Liệt Thần Quân, nhưng không lâu sau lại xảy ra đấu tranh, cao thủ của Tứ Phân Bán đàn, Hạ Tam Lạm thậm chí là Thái Bình môn liên tục chạy đến trợ trận. Tôn Hoa chống đỡ không nổi, đành phải cúp đuôi chạy về đông bắc. Chỉ có ta tới, mới có thể chung sống hòa bình với đám người Độc Cô, Ngũ Liệt, Nhiếp Thanh. Hắn biết ta có thể làm được, cho nên mới miễn cưỡng đồng ý. Hắn lại không biết, ta một mặt là vì muốn đào hôn, một mặt là vì muốn tránh xa hắn, mặt khác còn vì muốn hội họp với ngươi ở đây.

    Nghe đến đoạn này, rất rõ ràng, Độc Cô Nhất Vị có vẻ không thích thú, Ngũ Liệt Thần Quân cũng có phần ngượng ngùng.

    Chợt nghe Ngô Thiết Dực hừ lạnh nói:
    - Con đương nhiên có thể chung sống với bọn hắn! Còn chung sống vô cùng hài hòa! Con tới đỉnh Nghi Thần, giống như là “hoà hiếu”, một lần gả cho mấy vị hôn phu!

    Ỷ Mộng hỏi ngược lại:
    - So với ngươi lưu tình khắp nơi, lưu tinh khắp nơi, ta có tính là gì?

    - Ta biết rồi.
    Ngô Thiết Dực thống khổ dùng hai tay ôm đầu:
    - Con muốn trả thù!

    Hắn ai oán nói:
    - Con vẫn luôn muốn trả thù ta!

    Hắn lại nói tiếp:
    - Con vẫn luôn không quên muốn báo thù ta!

    - Báo thù?
    Ỷ Mộng lạnh lùng nói:
    - Ngươi còn chưa nghe được chuyện mà mẹ ta hận ngươi nhất rồi.

    - Chẳng lẽ...
    Ngô Thiết Dực lẩm bẩm nói:
    - Mẹ con...

    Ỷ Mộng lạnh mặt nói:
    - Mẹ ta là vì ngươi mà chết.

    Ngô Thiết Dực run giọng nói:
    - Con muốn nói, sau khi ta rời khỏi đông bắc Thần Thương hội, Bạch Cô Tinh mới tố cáo với Tôn Tam Điểm, Tôn Tam Điểm truy cứu, bắt mẹ con trút giận?

    Ỷ Mộng nói:
    - Tôn Hoa theo ngươi xuống núi, ngươi lừa gạt hắn xoay vòng vòng, sau đó bỏ mặc hắn. Hắn dường như không làm gì ngươi, nhưng lại điều tra rõ ràng tất cả quá khứ của ngươi, bên cạnh ngươi nhất định có thân tín đã sớm bán đứng ngươi. Hắn trở về lại báo cáo với cha ta, ngươi có tài vật giấu trong Mãnh Quỷ động, căn bản không có thành ý hợp tác với Thần Thương hội, ngược lại mưu đồ quấy rối, muốn chiếm đoạt “tường vi sa mạc”. Mặt khác lại đi mách lẻo với Bạch nương di, nói xấu mẫu thân ta, lại lén lút tố cáo với cha...

    Ngô Thiết Dực giậm chân thở dài nói:
    - Cho nên Tôn Tam Điểm đã hại chết mẹ con?

    Ỷ Mộng lạnh lùng nói:
    - Không, lúc đầu ta cũng cho là như vậy...

    Tiếp đó nàng lại nói:
    - Mẹ là tự sát chết.

    Ngô Thiết Dực có vẻ kinh ngạc, còn chưa khôi phục tinh thần, Ỷ Mộng đã kiên quyết nói tiếp:
    - Ta nói rồi, bà ấy là bị ngươi hại chết...

    Nàng ngừng một chút, lại nói tiếp:
    - Cũng là do ta hại chết bà ấy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,fastdeath,gautruc01,glook,kienbkhn2611,linh123,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,
  3. #147
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 13 – Đỗ Tiểu Nguyệt

    Chương 19: Yêu nhau không dám nguyện cùng bay

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Mẹ ta là do ngươi hại chết.
    Ỷ Mộng kiên định nói:
    - Cũng là do ta hại chết.

    - Ta đã hại bà ấy.
    Trong giọng nói của Ngô Thiết Dực tràn đầy nghi hoặc và không tin:
    - Nhưng chuyện này có liên quan gì đến con?

    - Ta vốn cũng không biết.
    Cặp mắt sáng của Ỷ Mộng lại tràn nước mắt:
    - Bà ấy bị cha giày vò, buồn bã không vui, nhưng ta cũng không biết nam nhân kia là ngươi. Bà ấy vẫn luôn lo lắng nếu ta không gả vào Lâm gia, Tôn Tam Điểm sẽ hạ thủ với ta. Ta bèn an ủi bà ấy, ta có ngươi làm chỗ dựa, trên giang hồ ngươi có đủ mặt mũi, danh tiếng lớn, quan chức cao, nhân thủ cũng nhiều, cha cũng không dám chính diện đối địch với ngươi. Bà ấy mới hỏi là ai, ta cao hứng nên nói tên của ngươi ra. Bà ấy liền giống như phát điên, lẩm bẩm gì đó, mấy ngày sau thì tự sát.... Vào buổi tối trước ngày tự sát, bà ấy chỉ dặn dò ta sớm lên đỉnh Nghi Thần, nhất định phải liên kết với Phi Thiên Lão Thử và “Quỷ Vương” Nhiếp Thanh...

    Nói đến đây, Ỷ Mộng nghẹn ngào, một lúc sau mới có thể khôi phục tâm tình, kể tiếp câu chuyện:
    - Khi đó ta chỉ cho rằng bà đang nói những lời điên khùng, không lâu sau thì bà chết...

    Lồng ngực Ngô Thiết Dực nhấp nhô mãnh liệt:
    - Nhưng bà ấy vẫn không nói cho con biết quan hệ giữa ta và bà ấy, con làm sao biết được...

    - Sau đó ta mới biết.
    Ỷ Mộng cố nén lệ, ngâm lên:
    - Yêu nhau không dám nguyện cùng bay, gặp gỡ cuối cùng thành hụt hẫng.

    Nghe được nàng ngâm hai câu, thân thể Ngô Thiết Dực lại run rẩy, nói giọng khàn khàn:
    - Đây là hai câu trong bài thơ ta viết cho bà ấy... sau đó bà ấy thêu hai câu thơ này lên, thêu ở...

    Ỷ Mộng từ trong vạt áo lấy ra một chiếc khăn, nói:
    - Là đây đúng không? Trước khi lâm chung, mẹ đã giao nó cho ta. Ta không biết nội tình, chỉ cảm thấy hai câu thơ này viết đến ai oán triền miên, đau khổ không dứt, nhìn thấy trong lòng khó chịu. Cho đến khi ta đưa khăn này ra ánh sáng chiếu rọi, mới phát hiện trong khăn còn có lớp ẩn, viết chi chít chữ nhỏ như đầu ruồi...

    - Ta không nén được lòng hiếu kỳ, mới dùng kim mở chỉ khâu ra, ghi chép bên trong chính là chuyện của mẹ và ngươi. Lúc này ta mới biết, mẹ tự sát không chỉ vì bị Tôn Tam Điểm giày vò, mà còn vì biết gian tình giữa chúng ta, không biết xử lý như thế nào, cũng không dám nói với ta, trong lúc tự trách, bàng hoàng, hổ thẹn và sợ hãi, đành phải tự kết thúc mình.

    - Cho nên là ngươi hại chết bà ấy.
    Tôn Ỷ Mộng nói từng chữ từng câu:
    - Cũng là ta đã hại chết mẹ.

    Giọng nói của Tôn (có lẽ nên là “Ngô”) Ỷ Mộng trấn định đến khác thường:
    - Là ngươi và ta hại chết mẹ, hung thủ thật sự là chúng ta.

    Mọi người đều cảm thấy rất rung động.

    Ánh trăng sáng rõ.

    Bình minh sắp tới.

    Ánh trăng dường như muốn tỏa ánh sáng vào thời khắc cuối cùng, chiếu sáng tất cả mọi sự trên thế gian. Nhưng bản thân nó lại không có ánh sáng, ánh sáng của nó là do người khác ban cho, vì vậy tuy sáng ngời như một viên dạ minh châu to lớn khảm trên bầu trời phía tây, nhưng càng chiếu sáng lại càng lèm nhèm, bóng mờ lay động khắp nơi.

    Dưới ánh sáng như dạ minh châu to lớn chiếu rọi, La Bạch Ái, Diệp Cáo, Hà Phạm, thậm chí phần lớn cao thủ có mặt, đều cảm thấy mình giống như một vật thể bất minh trong đêm sáng, vì cuộc đối thoại giữa Ỷ Mộng và Ngô Thiết Dực mà sinh ra kinh ngạc rất lớn.

    Cái gì? Ngô Thiết Dực lại là Thiết Bố Sam?

    Hả? Ngô Thiết Dực lại dính dáng với di nương của Ỷ Mộng?

    Trời! Ngô Thiết Dực lại có liên quan đến mẹ ruột của Ỷ Mộng?

    Trời... hóa ra Ỷ Mộng lại là con gái của Ngô Thiết Dực?

    Trước đó đã có người biết được đại khái, hoặc từ trong miệng Ỷ Mộng hiểu rõ ngọn nguồn, nhưng nghe được hai chuyện bí mật cuối cùng, mọi người đều không chống đỡ được, không tiếp nhận nổi.

    Phần trước chỉ là lưu tình khắp nơi.

    Phần sau đã là lưu tinh khắp nơi.

    Kết quả là trở thành loạn luân!

    Ỷ Mộng nhìn Ngô Thiết Dực, uy nghiêm nói:
    - Ngươi nói ta không nên gọi Tôn Tam Điểm là cha, vậy chẳng lẽ nên gọi ngươi sao? Ngươi nói ta vẫn luôn muốn trả thù ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không nên trả thù sao? Ngươi nói ta tuyệt tình? Là ai tuyệt tình trước? Ngươi cười ta không nên một nữ chung hai chồng, còn ngươi lưu tình khắp nơi, lại gây nghiệp khắp nơi, như vậy tính là gì? Xem như mẹ con chung một cha sao!

    Ngô Thiết Dực hồn bay phách lạc nói:
    - Ta biết rồi, bây giờ ta đã hiểu rồi... những gì con làm đều là nên làm. Tất cả sai lầm... đều do ta. Ta... có lỗi với con, càng có lỗi với Chiêu nương tử, xin lỗi mẹ con các người. Chẳng trách... chẳng trách con lại hận ta như vậy... căm thù ta như vậy.

    Ỷ Mộng cười lạnh nói:
    - Chuyện mà ta thật sự hận ngươi, ngươi còn không biết đâu.

    Ngô Thiết Dực vẫn oán hận nói:
    - Tóm lại trên đời này, chuyện không nên làm thì ta đều đã làm, ta cũng đáng có báo ứng hôm nay...

    Hắn vẫn phiền muộn nói:
    - Ta thuở nhỏ nhà nghèo, thứ mà trẻ con nhà khác có thì ta không có, chỉ có thể ước ao. Mà thứ ta có, nếu những đứa trẻ khác không có, bọn chúng sẽ tới giành của ta. Ta đánh nhau với bọn chúng, nhưng cha mẹ người ta đều có tiền có thế, đều có chỗ dựa, cho nên người chịu nhục là cha mẹ ta, cuối cùng cha mẹ đành phải trừng phạt ta. Ta tuổi trẻ làm quan, có chí thanh trừng thiên hạ, muốn xử án lớn, đánh đại lão hổ. Không may đụng chạm đến Vương Phủ, kết quả hắn có hoàng đế làm chỗ dựa, còn ta không có, ta gần như bị mất chức quan, đem đi chặt đầu. May mắn có Đồng Quán bảo vệ ta, hắn cũng có thiên tử làm hậu đài. Sau đó ta nương nhờ Đồng Quán, làm một võ quan, lại đụng chạm đến Kinh Bố đại tướng quân Lăng Lạc Thạch. Trên hắc đạo và bạch đạo, quan hệ của hắn đều tốt hơn ta, thế lực mạnh mẽ, ta làm sao là đối thủ của hắn? Thiếu chút nữa đã ném đi chức quan và tính mạng, may có người Liêu phái người đến nói tốt giúp ta, mới giữ được tính mạng. Vì vậy ta quyết tâm, nếu làm quan thì phải cao hơn Đồng Quán, nếu làm nhân vật giang hồ thì phải tàn nhẫn hơn Lăng Kinh Bố. Ta muốn làm quan cao, nắm thực quyền, trở thành đại nhân vật, làm võ lâm tông chủ, sau đó mới làm một chút chuyện tốt cho lê dân bách tính, những người bị ức hiếp. Thế nhưng phải làm sao mới có quyền, có thế? Trước tiên phải có nhân thủ, có tiền tài. Vì vậy ta trăm phương ngàn kế muốn kiếm được vàng bạc tài phú, chiêu mộ nhân thủ, trong đó tất nhiên khó tránh khỏi cướp bóc giết chóc, bán đứng ly gián, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, thủ đoạn xấu xa cũng vô số kể... Cứ như vậy, trong quá trình tranh quyền đoạt lợi, vì hưởng thụ sinh mệnh, đả kích địch thủ, ta làm nhiều chuyện tốt, làm hết chuyện xấu... Tối nay ta suy bại đến nước này, có lẽ chính là lưới trời lồng lộng, nghiệp chướng tạo nên.

    Ỷ Mộng nói:
    - Ngươi nói những lời này cũng vô dụng, không thể giảm bớt tội nghiệt của ngươi một phần nào. Con người của ngươi luôn mang lòng thù hận. Tôn Tam Điểm vốn định lợi dụng ngươi đánh vào võ lâm Trung Nguyên, lại muốn nhốt ngươi ở đông bắc. Sau khi ngươi gian xảo thoát được, lại tận lực phát triển thế lực ở đông bắc, trồng hoa thơm cỏ độc ở Tế Nam, dốc sức chiêu nạp, liên kết với đám người Triệu Yên Hiệp, chế tạo độc vật, khiến người ta lạc mất bản tính, sa ngã trầm luân. Bạc kiếm được như vậy, ngươi cũng có thể an tâm sao!

    Ngô Thiết Dực nói:
    - Nhưng một khi ta tạo nên cục diện nửa phần ở Tế Nam, người của Nhất Khắc quán và Thần Thương hội còn ai dám xem thường ta? Kẻ nào dám không nể mặt ta? Ta thất thủ, có hôm nay, chỉ là ngôi sao Tham Lang ta gặp phải sao Hóa Kỵ, thời vận không tốt mà thôi. Trong chiến dịch Tế Nam, ta đã hao tổn đám người “Thần Kiếm” Tiêu Lượng và Triệu Yên Hiệp, đại thế đã mất. Đáng trách nhất là Triệu Yên Hiệp lại cố làm ra quỷ án huyền bí ở Đại Văn Lý, kết quả rước đến Lãnh Huyết và Truy Mệnh, phá hết cơ nghiệp vun trồng độc dược của ta, nếu không ta cũng không cần trốn tới Sơn Tây, đào mất căn cơ của chính mình.

    Ỷ Mộng cười lạnh nói:
    - Ngươi đúng là ăn mất căn cơ của chính mình! Có câu “ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ”, cũng có cách nói “con thỏ không ăn cỏ bên hang”, nhưng ngươi đều phạm phải. Ngay cả người của đại bản doanh nhà trọ Ỷ Mộng, ngươi cũng lần lượt tàn sát hầu như không còn. Phần lớn bọn họ chỉ là nữ tử trẻ người non dạ, ngươi lại phát rồ hạ độc thủ như vậy, cũng đáng có kết cục hôm nay!

    Ngô Thiết Dực nghe vậy liền kháng nghị:
    - Ta không làm như vậy. Ta biết con muốn mai phục ta, ta cũng cần mượn nơi này để lấy đá hiếm và tài vật, nhưng ta lại không đành ra tay với con, biện pháp duy nhất là ép con rời đi. Ta biết con xuất thân là thiên kim tiểu thư, luôn sợ quỷ sợ dơ, những thủ hạ đi theo con càng sợ này sợ nọ, cho nên...

    Ỷ Mộng tức giận nói tiếp:
    - Cho nên ngươi đã biến nước giếng thành máu?

    Ngô Thiết Dực gật đầu.

    Ỷ Mộng nói tiếp:
    - Ngươi thấy chúng ta không đi, ngay cả gà, vịt, cá, mèo, sơn dương và thỏ, thậm chí chó của Độc Cô tiên sinh cũng giết?

    Ngô Thiết Dực nói:
    - Phải.

    Độc Cô Phạ Dạ ở bên kia khẽ gầm một tiếng.

    Ỷ Mộng khinh thường hỏi tiếp:
    - Không phải ngươi có biện pháp khiến chúng ta đồng thời gặp một ác mộng đấy chứ?

    Ngô Thiết Dực nói:
    - Chuyện này lại không khó. Ta chỉ cần dùng một chút Bá Vương hoa trồng ở Đại Văn Lý, đốt cùng với những dược vật khác, sẽ có hiệu quả này.

    Ỷ Mộng hít thở không thông:
    - Vì ép đi ta, ngươi còn sai người hóa trang thành mẹ ta, tắm rửa ở đây!

    Toàn thân Ngô Thiết Dực chấn động:
    - Không... có. Trước tối nay, ta làm sao biết mẹ con là ai!

    Ỷ Mộng giận đến mặt mũi trắng bệch:
    - Vì ép chúng ta đi, ngươi còn giết chết Hồ Kiều, không biết dùng mánh khoé gì khiến Hồ Kiêu tự sát!

    Ngô Thiết Dực gần như muốn nhảy dựng lên:
    - Ta không có!

    Ỷ Mộng nhìn chằm chằm vào hắn, nói:
    - Cũng không biết ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ gì, xuất thủ ám toán, đả thương bốn thủ hạ đắc lực của danh bổ Vô Tình, lại đánh trọng thương “Thanh Nguyệt Công Tử” Lâm Ngạo Nhất!

    Ngô Thiết Dực gào lên:
    - Không phải ta!

    Ỷ Mộng truy kích nói:
    - Ngươi thấy còn không ép được chúng ta đi, tối nay lại đại khai sát giới, giả thần giả quỷ, muốn nhà trọ này của ta máu chảy thành sông!

    Ngô Thiết Dực lớn tiếng xúc động kêu lên:
    - Không phải vậy, không phải vậy! Những chuyện này đều không phải là do ta làm! Con sai rồi, đến lúc sau, ta đã là người bị hại... Ta cũng giống như con, đều bị người ta hãm hại. Ta đã đến bước đường cùng, nhưng sau đó không hạ độc thủ với con, cũng không hạ sát thủ với các người!

    Ỷ Mộng nhìn chăm chú vào hắn, dùng một loại ánh mắt căm hờn, nói một cách chế nhạo:
    - Cũng chỉ có kẻ hại người như ngươi, mới kêu gào bị người ta hãm hại! Ngươi đã giết người hầu trung thành của ta, hóa trang thành hắn ẩn nấp bên cạnh ta, chẳng qua là muốn dồn ta vào chỗ chết. Ta đúng là mù mắt, nhất thời lại không nhận ra được. Ngươi đã sát hại Thiết Bố Sam giống như Lương Luyến Tuyên, Hà Văn Điền rồi đúng không? Làm hại những người vốn ủng hộ giúp đỡ ngươi, đó luôn là bản lĩnh của ngươi! Cũng chỉ có ngươi mới kêu lớn đã đến bước đường cùng, nhưng lại mai phục bên cạnh người khác chờ hạ độc thủ! Ngươi mau trả lại Thiết Bố Sam cho ta!

    Ngô Thiết Dực nói:
    - Con cho rằng Thiết Bố Sam là tôi tớ trung thành của mình sao?

    Giọng nói của hắn giống như muốn khóc.

    Ỷ Mộng nói:
    - Ta chỉ biết ai cũng tốt hơn ngươi, ta càng biết ngươi chuyên hi sinh những người trung thành với mình.

    Ngô Thiết Dực hỏi:
    - Con cho rằng ta đã giết Thiết Bố Sam?

    Giọng nói của của hắn giống như quỷ kêu.

    Ỷ Mộng nói:
    - Vậy Thiết Bố Sam thì sao? Sống thì ta muốn người, chết thì ta cũng muốn thi thể.

    - Hắn chết rồi.
    Ngô Thiết Dực thở hổn hển, trong khí quản của hắn giống như có nước chảy xiết:
    - Nhưng không phải ta giết.

    - Chết rồi.
    Ỷ Mộng cũng không kinh ngạc:
    - Nếu không phải Thiết Bố Sam đã mất mạng, ai có thể giả trang hắn lâu như vậy? Thi thể đâu?

    - Ở trên núi.
    Ngô Thiết Dực nghiêm nghị hỏi ngược lại:
    - Con cho rằng ta muốn giả trang thành hắn sao?

    - Vì đạt được mục đích, ngươi vốn không chừa thủ đoạn.
    Ỷ Mộng lạnh nhạt nói:
    - Bảo ngươi hóa trang thành chó cũng không sao.

    - Ta quả thật đã tới bước đường cùng, chết đến trước mắt, chó cùng rứt giậu, ngay cả giậu cũng không có mà rứt!
    Ngô Thiết Dực gào lên:
    - Không tin? Con xem!

    Hắn hét lớn một tiếng, hai tay cong lại, nội lực xuyên qua cơ thể, tiếng lụp bụp liên tục vang lên, tất cả vải băng trên người đều nứt ra. Chỉ thấy một “quái vật” toàn thân thối rữa, trăm ngàn vết thương, đinh nhọt đầy người, khắp nơi mưng mủ, mùi hôi tận trời, đứng ở dưới trăng, nào giống như Ngô Thiết Dực trước đây mặt đầy chính khí, ẩn chứa phong lưu, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái tự nhiên?

    Mọi người đều xôn xao.

    Ngay cả Ỷ Mộng cũng không tưởng tượng được.

    Ai cũng nhìn ra, đây tuyệt đối không phải là dịch dung, hóa trang, nhiều chỗ thối rữa, có vết thương còn nhìn thấy xương cốt màu xanh.

    Ai cũng không nhận ra đây là Ngô Thiết Dực.

    “Hổ Uy Thông Phán” Ngô Thiết Dực lại biến thành như vậy!

    Rốt cuộc trên người hắn đã xảy ra chuyện gì?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,dochanh96,fastdeath,glook,kienbkhn2611,linh123,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,
  5. #148
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 13 – Đỗ Tiểu Nguyệt

    Chương 20: Phá Lạn Vương

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Ỷ Mộng trợn mắt há mồm, sững sốt một hồi. Nếu không phải nghe được giọng nói kia vẫn là của Ngô Thiết Dực, nàng cũng không dám tin “người thối rữa” trước mắt chính là Ngô Thiết Dực năm đó khiến người mê say, phong lưu phóng khoáng.

    - Đã xảy ra chuyện gì?
    Nàng không nhịn được hỏi:
    - Tại sao ngươi lại biến thành như vậy?

    Trong giọng nói không nén được đau lòng.

    Nhìn thấy người mà mình từng yêu thương, hiện nay trong lòng căm hận lại biến thành như vậy, có lẽ “thù hận” cũng lập tức giảm đi hơn nửa.

    Tâm tình của Ỷ Mộng đại khái chính là như vậy.

    Đôi môi của Ngô Thiết Dực cũng sưng lên biến thành màu đỏ thẫm, cho nên lúc nói chuyện có khó khăn nhất định, tùy thời vết thương ở chỗ nào đó lại đau nhức, phát ra tiếng kêu gào, nức nở.

    - Chính ta cũng là người bị hại... con cho rằng ta thích hóa trang thành như vậy sao?

    Toàn thân hắn đã biến thành rách rách nát nát, chỉ có đôi mắt là không bị thương.

    Chưa từng rách nát, còn phát ra ánh sáng rạng rỡ.

    - Ngươi...
    Ỷ Mộng vẫn nửa tin nửa ngờ:
    - Sao ngươi lại biến thành thế này? Ai có thể hại ngươi như vậy?

    Ngô Thiết Dực chẳng những là một đại lão hổ mọc cánh, đồng thời cũng là một lão hồ ly giảo hoạt, ai có thể khiến cho đại lão hổ, lão hồ ly biến thành bảy rách tám nát, người không giống người, quỷ không giống quỷ, sống không bằng chết, quả thật khiến người ta khó tin.

    - Đây gọi là ác giả ác báo.
    Đôi môi Ngô Thiết Dực khẽ rung động, cơ mặt hơi giật giật, giống như tươi cười:
    - Con xem, ta đã suy bại đến mức này, giữ mạng còn không kịp, bản thân đã trở thành kẻ tàn tật, sao còn có thể hại người? Sao còn có thể giết người?

    Ỷ Mộng hít sâu một hơi:
    - Thiết... Thiết Bố Sam thì sao?

    Ngô Thiết Dực hỏi:
    - Con cho rằng hắn là tôi tớ trung thành của mình sao?

    Ỷ Mộng đang muốn nói gì, Ngô Thiết Dực đã nói:
    - Chính vì hắn muốn bán đứng con, cho nên ta mới định giết hắn, nhưng ta còn chưa ra tay thì hắn đã mất mạng rồi. Thi thể của hắn vẫn ở trong Mãnh Quỷ động.

    Ỷ Mộng lắc đầu:
    - Ta không tin.

    Ngô Thiết Dực nói:
    - Chuyện này cũng không đến lượt con không tin. Chúng ta tranh giành hoa sắt trên đỉnh Nghi Thần, đấu đá bảo tàng trong Mãnh Quỷ động. Thực ra ngoại trừ ta và nhóm người Giang Tư, Cao Phạ Phi, Hô Diên Ngũ Thập, cùng với một đám nữ tử đóng giữ nhà trọ do con cầm đầu, ít nhất còn có hai đội nhân mã khác đang ở trong tối dòm ngó bảo tàng này, âm thầm hạ thủ. Ngoại trừ đối phó với đám người con, Vương Phi, Kiếm Bình, còn ra tay với chúng ta. Thiết Bố Sam chính là nội ứng ngoại hợp với bọn chúng.

    Ỷ Mộng cả giận nói:
    - Ngươi xúc phạm hắn, ta không tin.

    Ngô Thiết Dực nói:
    - Con tin cũng tốt, không tin cũng được. Thực ra ta thật lòng thật ý muốn lên núi hợp tác với con đi đào bảo tàng, sau đó cùng nhau cao bay xa chạy. Chính Thiết Bố Sam đã bán đứng con, hắn nói với ta rằng con muốn mưu hại ta, còn tìm Phi Nguyệt Vương Phi đến trả thù ta. Ta biết Vương Phi hận ta, không phải vì ta lạm dụng danh tiếng của cô ta, mà là Trang Hoài Phi vì ta mà chết, cô ta luôn có thiện cảm với hắn. Sau khi ta phát hiện con không tin ta, đại khái chỉ muốn dọa con rời khỏi nhà trọ Ỷ Mộng, tránh khỏi đỉnh Nghi Thần Sơn Tây, chứ không có ý muốn hại con.

    Ỷ Mộng nói:
    - Ngươi nói bậy, ngươi phải đền mạng cho đám người Thiết Bạt, tỷ muội họ Hồ! Thân thể rách nát này của ngươi, rõ ràng là bị ám khí do thủ hạ của ngươi là Đường Hóa gây nên! Ám khí thành danh “Nhãn Trung Đinh” của Phá Lạn Vương độc hại vô cùng. Người của ngươi phản bội ngươi, ngươi lại vu oan cho người phe ta... ngươi có chứng cứ không?

    Cánh mũi Ngô Thiết Dực rung động mấy cái, giống như cười thảm:
    - Chứng cứ thì ta có... nhưng có lẽ không cần cung cấp nữa. Ta thấy tối nay tất cả đã cháy nhà ra mặt chuột, khó tránh khỏi phải lộ rõ chân tướng, kẻ ác kẻ xấu, người tốt người thiện, báo ứng tuần hoàn, yêu hận tình cừu, đều sẽ lần lượt hiện thân trong đêm trăng thanh gió mát này!

    Ỷ Mộng đột nhiên thù mới hận cũ đồng loạt dâng lên:
    - Ngươi có biết ta hận ngươi nhất là chuyện gì không?

    Ngô Thiết Dực ngẩn ra, nói:
    - Ta thì mọi thứ đều có lỗi với con, mọi chuyện đều đáng hận, con chỉ hận không thể giết ta ngàn vạn lần... còn có chuyện gì đặc biệt hận ta?

    - Ta hận ngươi! Ta hận chết ngươi! Ngươi dính líu với Bạch nương di, đó là trước khi quen ta. Ngươi mập mờ với mẹ ta, cũng không biết ta là con gái của bà ấy. Ngươi thất đức bại hoại, giết chóc cướp bóc, nhưng cũng không xúc phạm đến ta!
    Trong cơn tức giận, Ỷ Mộng nghiến răng dùng tay chỉ một cái.

    Nàng chỉ về phía Đỗ Tiểu Nguyệt trong nhà trọ, đang dựa vào một góc tường, trốn ở trong chăn.

    - Ngươi lại đánh mất lý trí, sau khi thân thiết với ta lại cưỡng gian cô ấy, còn giết Tuyên Tuyên diệt khẩu, ngươi có còn là người hay không!
    Ỷ Mộng đau đớn đến mức tóc mai cũng rối loạn.

    - Ta hận ngươi nhất chính là chuyện này!

    Ngô Thiết Dực bỗng nhiên nghiêm túc.

    Mọi người cũng nín lặng, đều cảm thấy khinh miệt.

    Sau đó Ngô Thiết Dực giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, mới gào lên:
    - Con cho rằng Đỗ Tiểu Nguyệt là người bị hại phải không? Con cho rằng cô ta điềm đạm đáng thương đúng không? Ta nói cho con biết...

    Hắn chợt bình tỉnh lại, sau đó nói từng chữ từng câu:
    - Vậy ta nói cho con biết, cô ta mới là “Phá Lạn Vương” Đường Hóa. Thương tích trên người ta là do cô ta gây nên, chất độc trên người ta cũng là do cô ta hãm hại. Hiện giờ cô ta mới là chủ mưu. Cô ta mới là kẻ thao túng ta, là kẻ địch của con, con có tin không?

    Sau đó hắn lại dùng giọng mũi hỏi mọi người đang đờ ra như phỗng một câu:
    - Hả?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,dochanh96,glook,kienbkhn2611,linh123,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,yupee,
  7. #149
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 14 – Kim Chung Tráo

    Chương 1: Bùn nhão

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Vô Tình, Vương Phi, Lâm Ngạo Nhất, còn có Nhất Đao Nhất Kiếm Đồng đang muốn rời khỏi hang động tù túng này, tìm địa phương rộng rãi một chút, sau đó làm rõ chân tướng.

    Bọn họ đang định hành động, đột nhiên phía sau vang “ầm” một tiếng, tiếp đó là đất rung núi chuyển.

    Vô Tình vốn cho rằng sơn động này sẽ sụp đổ.

    Chỉ thấy bùn đất lã chã tróc ra, cát đá ào ào rơi xuống, nhưng sơn động cũng không hoàn toàn sụp đổ.

    Xem ra cột xà chính chống đỡ hang động này vẫn rất kiên cố.

    Vô Tình cảm thấy rất tò mò và kinh ngạc về trụ cột chống đỡ hang động to lớn này, rốt cuộc là chế tạo bằng vật liệu gì.

    Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt lại nằm trên người Vô Tình.

    Bọn họ cho rằng hang động sắp sụp đổ, chỉ sợ sẽ ép xuống Vô Tình, cho nên muốn thay chàng ngăn cản.

    Đương nhiên hang động không hoàn toàn sụp đổ, chỉ sụp một phần, con đường phía sau đã bị tắc nghẽn, chung quanh đều là đá vụn, bùn nhão.

    Không còn đường lui nữa.

    Khi tiếng nổ vừa vang lên, động sụp đất nứt, sắc mặt của Vương Phi và Nhiếp Thanh cũng biến đổi.

    Bọn họ nhìn nhau một cái, cũng không biết nên làm thế nào.

    Nếu hang động này thật sự sụp xuống, bùn đá tầng trên có sức nặng ngàn ngàn vạn vạn, dù bọn họ có bản lĩnh bằng trời cũng không sống được.

    May mắn, sức chống đỡ trong động này rất vững chắc, chịu được cơn chấn động này.

    Chờ đến khi núi không rung đất không chuyển, Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi vẫn bám trên người Vô Tình. Lúc này bọn họ vẫn chưa biết đại nạn đã qua, vẫn sợ đến gần chết, nói là bảo vệ công tử Vô Tình, thực ra cũng là vì nằm trên người công tử Vô Tình có cảm giác an toàn hơn.

    Tại khoảnh khắc này, nếu Nhiếp Thanh và Vương Phi đồng thời ra tay, chỉ sợ Vô Tình không thể tránh được.

    Bởi vì thân thể Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi vừa lúc đè lên hai tay chàng, cản trở tầm mắt của chàng.

    Cho dù chàng có thể phản kích, hai đứa trẻ sẽ không thể thoát khỏi.

    Nhưng Vương Phi không xuất thủ.

    Lâm Ngạo Nhất cũng không ra tay.

    Bọn họ lại nhìn chằm chằm lẫn nhau, giống như đang giám thị đối phương.

    Lúc này chấn động đại khái đã bình phục.

    Vô Tình vỗ vỗ hai đứa trẻ, ra hiệu cho bọn chúng đã an toàn, có thể đứng lên, sau đó nói:
    - Cuối cùng bọn họ đã dùng đến thuốc nổ rồi.

    Lâm Ngạo Nhất xanh mặt, hừ lạnh nói:
    - Chắc hẳn là chuyện tốt do Tôn Hoa làm.

    Vô Tình hỏi:
    - “Thiết Thương Hỏa Thượng Phiêu” Tôn Hoa?

    Lâm Ngạo Nhất cười lạnh nói:
    - Trong số mấy người chúng ta, kẻ độc nhất ác nhất chính là hắn.

    Vô Tình lẩm bẩm nói:
    - Chỉ sợ người sắp đặt thật sự là Tôn gia, nhưng thuốc nổ lại là của Lôi gia.

    Vương Phi cả giận nói:
    - Bà nội nó chứ, cái gì Hỏa Thượng Phiêu, Thủy Thượng Phi, ta nghe được liền muốn bốc hỏa, chỉ muốn giết cho hắn thương gãy người chết!

    Nhiếp Thanh trầm giọng nói:
    - Có điều đường lui của chúng ta đã bị đóng kín rồi.

    Vô Tình nói:
    - Đến nơi này vốn đã không có đường về.

    Trần Nhật Nguyệt nhìn bùn nhão đông một đống, tây một bãi, không nhịn được có phần hoảng hốt:
    - Công tử, không còn đường lui nữa, vậy chúng ta nên làm gì đây?

    Ánh mắt Vô Tình chớp chớp:
    - Không còn đường lui, vậy chỉ có thể dùng hết tốc lực tiến về phía trước. Nhưng có lẽ phải nhanh...

    Lời còn chưa dứt, chợt nghe tiếng ầm ầm liên tục vang lên.

    Sơn động lại lắc lư không thôi.

    Cát đá, bùn đất không ngừng rơi xuống, phần lớn đèn dầu đã bị dập tắt.

    Hang động đã sụp đổ một phần, nhưng vẫn chưa hoàn toàn sụp xuống.

    Còn có một chút không gian, một chút không khí.

    Qua một lúc, tất cả lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng vài mảnh đất đá rơi xuống, còn thấp thoáng có tiếng rít thê lương như vượn như cú, vọng lại giữa các bức tường hang động.

    Sau khi năm người xác định hang động cũng không sụp đổ, Vô Tình mới than một tiếng:
    - Bây giờ ngay cả đường đi cũng không có nữa.

    Vương Phi hừ lạnh nói:
    - Có vẻ như chúng ta sẽ bị nhốt chết ở đây.

    Vô Tình nói:
    - Xem ra, trong hang động này dường như còn có rất nhiều người sống biết dùng thuốc nổ.

    Lâm Ngạo Nhất hừ một tiếng nói:
    - Người sống ít nhất còn có Tôn Hoa, Thác Bạt Ngọc Phượng, cùng với hai cao thủ do Thần Thương hội phái tới, trong đó hình như có một người họ Lôi.

    Vô Tình hỏi dò:
    - Như vậy xem ra, nếu chúng ta đi tới trước thì sẽ không ra được?

    Lâm Ngạo Nhất đốt ống lửa lên, quan sát một lúc, chỉ thấy đất lở khắp nơi, bùn nhão đá vụn làm tắc ngẽn, ngay cả hai người vừa rồi ngã xuống đất chết cũng bị bùn đất chôn hơn nửa. Hắn xanh mặt nói:
    - Phía trước hoàn toàn không đi được rồi.

    Vô Tình nghe vậy lại nói:
    - Vậy thì tốt, dù sao cũng không có lựa chọn khác, chúng ta đánh phải nghe ngươi nói chuyện. Sao ngươi lại đến đây? Trong động còn có những ai? Ngọn nguồn chuyện này rốt cuộc như thế nào?

    Lâm Ngạo Nhất cũng giống không quan tâm, lại ôm ngực từ từ ngồi xuống, nói:
    - Ta nói rồi, các ngươi hỏi, ta trả lời.

    Hắn thở ra một hơi dài, nói:
    - Dù sao chỗ này khắp nơi là đất sụp, bùn nhão, năm người chúng ta tiến không được, lui không xong, cũng chỉ là năm đống bùn nhão mà thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,dochanh96,glook,kienbkhn2611,linh123,org117,phamhau1986,Piglet,Tử Linh,Tieu Lan,yupee,
  9. #150
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 14 – Kim Chung Tráo

    Chương 2: Nữ bằng hữu sát thủ của hắn

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Dù sao phía trước không đường, phía sau không lối.
    Vô Tình nói:
    - Chúng ta thừa dịp này làm rõ một số nghi vấn trong lòng đã lâu, cũng là chuyện tốt.

    Vương Phi phụ họa:
    - Ta đã nói sự thật, cũng nên đến phiên các ngươi thẳng thắn rồi.

    Lâm Ngạo Nhất chỉ nói:
    - Hỏi đi!

    Vô Tình hỏi:
    - Ngươi là ai?

    Thanh Nguyệt Công Tử đáp:
    - Lâm Ngạo Nhất.

    Vô Tình nói:
    - Tại sao ngươi lại từ đông bắc đi đến Sơn Tây?

    Thanh Nguyệt Công Tử cười lạnh:
    - Tại sao ta không thể đến đây? Chỉ có Tứ Đại Danh Bổ các ngươi có thể à?

    Vô Tình nói:
    - Không phải chúng ta đã ước hẹn rồi sao? Ta hỏi, ngươi đáp. Vừa rồi Vương Phi đã trả lời rất cặn kẽ, rất rõ ràng, cũng rất thẳng thắn. Ta hi vọng ngươi cũng sẽ như vậy.

    Thanh Nguyệt Công Tử hỏi:
    - Sau khi ngươi hỏi ta xong, có phải đến phiên ta hỏi ngươi không?

    Vô Tình nói:
    - Các ngươi đều có thể hỏi ta, đây cũng là một loại báo ứng tuần hoàn.

    Thanh Nguyệt hỏi tiếp:
    - Ngươi cũng sẽ trả lời rất cặn kẽ, rất rõ ràng, rất thẳng thắn?

    Vô Tình nói:
    - Những gì ta có thể đáp, nhất định sẽ nói rõ toàn bộ.

    Thanh Nguyệt nói:
    - Như vậy ta cũng đã đáp ứng, biết thì sẽ nói.

    Vô Tình hỏi:
    - Vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?

    Thanh Nguyệt nói:
    - Ta vẫn luôn trả lời ngươi, bao gồm hỏi ngược lại.

    Vô Tình nói:
    - Ngươi và lệnh tôn “Đông Bắc Vương” Lâm Mộc Sâm, thế lực vẫn luôn tập trung ở khu vực Hắc Long giang, hùng bá một phương, là thế lực duy nhất của võ lâm đông bắc có thể đối kháng với Thần Thương hội. Nếu không phải vì chuyện trọng đại, ta thật không biết có lý do gì để kinh động đến vị trí thứ hai của Nhất Khắc quán là Thanh Nguyệt Công Tử, đi đến núi non hoang vu này, vào miếu bắt quỷ.

    Lâm Ngạo Nhất nói:
    - Ta đã nói rồi, ta đến đây ít nhất có ba lý do.

    Vô Tình nói:
    - Một?

    Lâm Ngạo Nhất nói:
    - Vì Ỷ Mộng.

    Vô Tình lại hỏi:
    - Vì cô ấy đào hôn?

    Lâm Thanh Nguyệt nói:
    - Không sợ ngươi chê cười. Tại đông bắc có rất nhiều cô nương tốt, nữ tử xinh đẹp, thiên kim tiểu thư thế gia muốn gả cho ta, nhân số đại khái có thể xếp hàng từ trên núi đến dưới núi, nhưng ta đều từ chối. Ban đầu Tôn Tam Điểm của Thần Thương hội đề xuất gả con gái cho ta, cha vì không muốn khiến Tôn Tam Điểm mất mặt, một khi thẹn quá hoá giận có thể sẽ khai chiến, cho nên giả vờ nói ta đáp ứng hôn sự này. Nhưng ta lại không chấp nhận. Không ngờ Tôn Ỷ Mộng vừa nghe tin liền bỏ trốn, thà rằng chạy đến nơi nghèo nàn hoang vu này.

    Vương Phi chen vào:
    - Cho nên chuyện này khiến ngươi mất mặt, ngược lại khơi dậy hứng thú của ngươi?

    Thanh Nguyệt nói có phần ấp úng:
    - Ta từng dịch dung hóa trang, mấy lần tiếp cận Ỷ Mộng, chỉ là cô ấy không biết mà thôi. Ta vốn định tiếp cận sau đó giáo huấn làm nhục cô ấy, thế nhưng...

    Vương Phi nói:
    - Ngươi gặp cô ấy rồi lại không ra tay được, hơn nữa còn chuyển hận thành yêu, đúng không?

    Thanh Nguyệt nói:
    - Ta không ra tay được, hơn nữa ta càng tức giận cô ấy, càng muốn tiếp cận cô ấy, càng cảm thấy cô ấy là một nữ tử hiếm có, hoàn toàn khác với phàm tục, hơn nữa dám nghĩ dám làm...

    Vương Phi cười lạnh:
    - Hừ, nam nhân mà, đây là chuyện bình thường. Giống như chó vậy, ngươi đến gần nó, nó sẽ bỏ chạy; ngươi vừa thấy nó liền bỏ chạy, nó ngược lại sẽ đuổi theo ngươi.

    Trên trán Thanh Nguyệt nổi gân xanh:
    - Cô thích nói thế nào cũng được. Nhưng sau mấy lần ta dùng thân phận khác nhau tiếp cận Ỷ Mộng, phát hiện cô ấy thật sự là một cô nương khiến người ta say mê, lại không cách nào ra tay được, huống hồ...

    Vương Phi mỉa mai:
    - Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngay cả Quỷ Vương cũng không qua được...

    Vô Tình cắt lời Vương Phi:
    - Ngươi vốn định ra tay với Ỷ Mộng, nhưng lại không đành, hơn nữa còn nảy sinh cảm tình, cho nên ngược lại bảo vệ cô ấy?

    Thanh Nguyệt nói:
    - Ta vốn định ra tay với cô ấy, nhưng hiện giờ ai muốn làm hại cô ấy, trước tiên phải qua ải của ta. Huống hồ tuy ta khinh bỉ căm ghét tính cách của cha cô ấy, nhưng mẹ cô ấy là Tuyết Hoa Nương Tử vẫn luôn rất tán thưởng ta.

    Vô Tình hơi bất ngờ:
    - Ngươi từng gặp Chiêu Nguyệt Hoan?

    Thanh Nguyệt nói:
    - Ta nói rồi, lúc ta biết được Ỷ Mộng không muốn gả cho ta, ngang nhiên từ hôn, ta đã dùng các thân phận khác nhau để tiếp cận cô ấy, lại muốn ra tay... một thân phận trong đó là “Quỷ Vương” Nhiếp Thanh. Nhưng người chịu tiếp kiến ta mấy lần lại là Chiêu nương tử. Con người bà ấy rất tốt, tương đối hiền lành, cũng rất tán thưởng ta. Khi đó ta cũng không biết về Ỷ Mộng nhiều lắm, thậm chí không trực tiếp nói chuyện, nhưng nhìn vào Chiêu nương tử đối xử tử tế với ta, ta cũng không muốn ra tay với Ỷ Mộng trong Nhất Quán đường... Lần đầu tiên ta vì vậy mà dừng tay, sau đó lại càng không hạ thủ được.

    Vương Phi lại không nhịn được chen vào:
    - Ta làm sát thủ cũng như vậy. Một khi có tình cảm với người sắp bị giết, cũng không dễ hạ thủ. Chẳng biết làm bổ khoái có phải cũng như vậy hay không? Một khi có cảm tình với phạm nhân, ngươi vẫn sẽ làm theo pháp luật, bắt hắn về quy án sao? Một khi có giao tình với người bị truy bắt, ngươi vẫn sẽ làm việc công bình, thi hành án ngay tại chỗ sao?

    Vô Tình trầm mặc một lúc:
    - Bây giờ chúng ta đang hỏi Lâm Thanh Nguyệt.

    Vương Phi cười:
    - Ngươi không dám trả lời? Ngươi chỉ dám hỏi bọn ta, lại không dám trả lời vấn đề của ta?

    Vô Tình lạnh nhạt nói:
    - Trước kia ta từng bị một sát thủ phục kích. Hắn vốn là một bổ đầu, nhưng sau đó vì không đành nhìn thấy một vị bằng hữu sát thủ của hắn đến giết ta, cho nên trước tiên thay đối phương đi đến, xem thử có thể giết được ta hay không...

    Vương Phi yên tĩnh lại.

    Thanh Nguyệt Công Tử lại tiếp tục đề tài:
    - Hắn đại khái là tới xem thử một chút, một là ngươi có nên chết hay không? Hai là bằng hữu sát thủ của hắn có thể bị ngươi giết chết hay không? Ba là hắn có giết được ngươi hay không?

    Vô Tình mỉm cười, nụ cười này rất hiếm thấy trên gương mặt lạnh lùng của chàng:
    - Bổ khoái sát thủ kia vì bằng hữu sát thủ, đúng là chuyện gì cũng nguyện hi sinh. Chính vì hắn không muốn bằng hữu sát thủ của mình mất mạng, cho nên trước tiên cố ý giao đấu một phen, đánh bại bằng hữu sát thủ của hắn một cách suýt soát, sau đó gánh vác nhiệm vụ, đi đến giết ta...

    Vương Phi hừ lạnh một tiếng.

    Lâm Thanh Nguyệt nói:
    - Hiện giờ ngươi vẫn còn sống, bổ khoái sát thủ kia đương nhiên không phải đối thủ của ngươi rồi.

    Vô Tình nói:
    - Không, chỉ là hắn không hạ thủ được, cũng không muốn giết người.

    Thanh Nguyệt hỏi:
    - Các ngươi đã giao thủ?

    Vô Tình nói:
    - Hắn là một đối thủ tốt.

    Thanh Nguyệt nói:
    - Nhưng hắn quyết không phải là đối thủ của ngươi.

    Vô Tình hỏi:
    - Làm sao biết?

    Thanh Nguyệt nói:
    - Nếu võ công của hắn cao hơn ngươi, như vậy thiên hạ đâu chỉ có Tứ Đại Danh Bổ? Hắn cũng là người ăn cơm nha môn mà!

    Vương Phi lại lạnh mặt.

    - Danh bổ chỉ là hư danh, quan tốt trong thiên hạ rất nhiều, há chỉ có bốn người mà thôi!
    Vô Tình nói:
    - Có điều chúng ta lại trở thành bằng hữu.

    Thanh Nguyệt hỏi:
    - Kính trọng lẫn nhau?

    Vô Tình nói:
    - Là không đánh nhau thì không quen biết.

    Thanh Nguyệt nói:
    - Kết quả, hắn không thể giết chết ngươi, ngươi cũng không muốn xử hắn theo luật pháp.

    Vô Tình nói:
    - Dù sao người mà hắn muốn giết là ta, ta cũng không chết, xem như là hảo bằng hữu luận bàn với nhau, giao thủ một chút mà thôi, không ai thương tổn ai. Mà khi hắn trở về, lại nói với bằng hữu sát thủ của hắn, ngăn cản đối phương hành động. Tính ra ta còn phải cảm ơn hắn mới đúng.

    Thanh Nguyệt trầm ngâm nói:
    - Kẻ địch đến giết ngươi lại trở thành bằng hữu giúp ngươi... vi diệu như vậy khiến ta cũng cảm động lây, ước gì có thể trở thành một trong ba người.

    Vô Tình nói:
    - Chỉ cần mọi người không làm việc tuyệt tình, không phá hoại quan hệ, thực ra giữa địch và bạn cũng không có giới hạn rõ ràng như vậy.

    Thanh Nguyệt chợt đổi đề tài:
    - Vị bổ khoái đa tình kia không tiếc làm sát thủ đi mạo hiểm, xem ra bằng hữu sát thủ của hắn nhất định là một vị nữ sát thủ rồi.

    Vô Tình khẽ mỉm cười.

    Thanh Nguyệt tiếp tục thăm dò nói:
    - Nữ bằng hữu của hắn nếu là sát thủ, mà hắn lại là bổ đầu, lại cùng Vô Tình đại bổ đầu không đánh nhau thì không quen biết. Như vậy nếu ta đoán không sai, bổ khoái sát thủ kia dĩ nhiên chính là “Đả Thần Thoái” Trang Hoài Phi rồi, chẳng biết có đúng không?

    Vô Tình gật đầu:
    - Chính là “Thần Đả Vô Ảnh Thoái” Trang Hoài Phi tề danh với tam sư đệ Truy Mệnh.

    Lâm Ngạo Nhất tiếp tục tấm tắc nói:
    - Như vậy nữ bằng hữu sát thủ kia của hắn, chắc hẳn là Phi Nguyệt Vương nữ hiệp thấy người là chém một đao của chúng ta. Chỉ tiếc là sau đó hình như bọn họ cũng không thể ở cùng nhau.

    Vô Tình nói:
    - Đúng vậy.

    Lúc này Vương Phi lại lên tiếng:
    - Các ngươi nói những lời này, có phải rắp tâm muốn vạch trần lời nói dối của ta? Muốn ta hiện nguyên hình?

    Vô Tình nhíu mày:
    - Nói dối?

    Thanh Nguyệt sờ sờ chòm râu xanh vẫn nhanh chóng mọc ra trong lúc bị thương:
    - Nguyên hình?

    Vương Phi căm phẫn nói:
    - Ngươi lôi vụ án này ra, chẳng qua là muốn cải chính, thực ra ta đến Sơn Tây không chỉ vì lý do vừa nói, còn có một lý do lớn hơn... đó là báo thù cho Trang Hoài Phi. Bất kể phục kích Ngô Thiết Dực hay là cầm đao chém đầu hắn, đều là vì thù mới hận cũ này.

    Vô Tình nói:
    - Nói cũng phải.

    Vương Phi oán hận nói:
    - Ngươi còn muốn vạch trần lời nói của ta, thực ra nếu không phải Trang Hoài Phi cố ý cản trở, ta và ngươi đã sớm đối đầu rồi, có lẽ... ta đã mất mạng dưới tay Tứ Đại Danh Bổ các ngươi rồi.

    - Cũng có thể là ta mất mạng dưới tay cô.
    Vô Tình nói:
    - Là đính chính, chưa tính là vạch trần.

    Vương Phi đỏ mặt nói:
    - Các ngươi càng muốn mỉa mai, Trang Hoài Phi cho dù chịu vì ta mạo hiểm đi giết danh bổ, nhưng cuối cùng hắn vẫn ở chung với con gái của Tạ Mộng Sơn, còn ta vẫn là một nữ sát thủ cô độc, vì bằng hữu một mình lên đường báo thù sâu hận lớn.

    Vô Tình nói:
    - Nếu là sự thật, đó là tán dương, cũng là kính trọng, chứ không phải mỉa mai. Ta cảm thấy loại tình cảm này rất đáng quý, khiến người ta cảm thán hơn nhiều so với tươi cười giả trang thành Tập gia cô nương.

    Vương Phi nghe vậy, vệt đỏ trên mặt mới biến mất một chút:
    - Ta không nói hết, cũng không nói đủ, nhưng ta đã nói rồi, ta đến để báo thù cho một hảo hữu bị Ngô Thiết Dực hại chết... người này đương nhiên là Tiểu Trang. Ta chỉ không nói rõ ràng, nhưng cũng không muốn lừa gạt bất cứ ai.

    - Cô chỉ là nói súc tích.
    Vô Tình nói:
    - Ta cũng không cho rằng cô nói dối, đó là cô tự nói. Ta chỉ muốn biểu thị một chút, có một số chuyện cô không nói rõ, nhưng chúng ta chưa chắc đã không biết gì.

    Chàng thở dài một tiếng, nói với Thanh Nguyệt Công Tử:
    - Thực ra, nếu vừa rồi nữ bằng hữu sát thủ của Tiểu Trang thần bổ không ngắt lời, ngươi đã nói đến vấn đề chính rồi. Ngươi tới Sơn Tây vì Ỷ Mộng, liệu có quan hệ gì với Chiêu nương tử? Có vướng mắc gì với Thần Thương hội?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chl10808,daitango,demonweapon,dochanh96,glook,kienbkhn2611,linh123,org117,phamhau1986,Piglet,Tử Linh,Tieu Lan,yupee,
Trang 30 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 202829303132 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status