TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 10 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 8910111220 ... CuốiCuối
Kết quả 46 đến 50 của 167

Chủ đề: Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà - Ôn Thuỵ An (hoàn thành)

  1. #46
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 9 – Mãnh Quỷ Miếu

    Chương 4: Quỷ sát

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Hắn có một loại đấu chí, cho nên hắn hồi phục nhanh nhất.

    Đấu chí của con người rất quan trọng.

    Vận mệnh là thứ không thể khống chế, may mắn cũng không thể nắm giữ. Có người vừa ra đời đã ở trong nhà vương hầu phú hào, bớt đi rất nhiều ngã rẽ, giảm đi rất nhiều thiệt thòi, nhiều hơn những cơ hội và chỗ dựa, nhưng không có nghĩa là cả đời người đó sẽ hạnh phúc, vui vẻ. Người giàu có chưa chắc đã vui vẻ, người tôn quý chưa chắc đã hạnh phúc. Trên thế gian có những người đại phú đại quý nhưng lại sống cả đời trong bất hạnh bất phúc. Hạnh phúc lại là thứ mọi người đều có thể sở hữu. Hạnh phúc không phải mục tiêu, mà là một loại cảm thụ trong quá trình nhân sinh. Con người không thể nắm giữ vận mệnh, nhưng lại có thể dùng đấu chí kiên cường để thay đổi nó. Cho nên một người thành công là ở chỗ có thể làm được đại sự phi phàm. Muốn thành đại công, lập đại nghiệp không phải chỉ dựa vào may mắn, quyền thế phú quý chỉ là một phần, quan trọng hơn là nghị lực và kiên trì. Kiên nghị sở dĩ hình thành, là bởi vì đấu chí trong lòng.

    Đấu của phấn đấu.

    Chí của chí khí.

    Có đấu chí như vậy, có lẽ ngay cả quỷ cũng không giết được hắn.

    Có thể vì đấu chí này, cho nên Nhiếp Thanh khôi phục rất nhanh.

    Cũng có thể không phải.

    Mà là vì lực lượng.

    Toàn thân hắn đều trải đầy một loại lực lượng như ma quỷ.

    Lực lượng kỳ dị này thật sự có thể dùng quỷ khắc quỷ, cũng dùng quỷ trị quỷ.

    Nhưng không phải mọi người đều có loại lực lượng này.

    Lão Ngư không có.

    Tiểu Dư cũng không.

    Nhưng Lão Ngư lại có một điểm đặc biệt, có thể bù đắp sự thiếu hụt của lão.

    Da lão dày.

    Toàn thân lão có những nốt chai thật dày.

    Da của lão cũng không phải sinh ra đã như vậy, mà là lớn lên khổ luyện mới thành.

    Lão tu luyện “Thiết Bích Đồng Tường” (tường đồng vách sắt) hơn ba mươi năm.

    “Thiết Bích Đồng Tường” không phải tường, cũng không phải vách, mà là khí công.

    Một loại ngạnh môn khí công, khi luyện thành có thể trừ độc trừ tà, đao thương không vào.

    Luyện môn khí công này, bộ vị đại huyệt quan trọng trên người sẽ kết thành nốt chai thật dày bảo vệ, ngay cả tinh hoàn cũng co vào trong bụng, yếu huyệt bình thường đều dời vị trí. Một khi bị thương, tiềm lực được dự trữ trong đan điền động mạch sẽ tập trung đến vết thương, nhằm để bảo toàn tính mạng.

    Công phu này không dễ luyện.

    Muốn luyện thành phải khổ công.

    Tốn nhiều công sức.

    Cũng vì Lão Ngư đã tốn nhiều công sức, muốn luyện thành ngạnh môn khí công mà đa số người thông minh đều xì mũi coi thường, hoặc cho rằng chỉ là trò cười, lão bận hơn người khác, mệt hơn người khác, trời sắp sáng còn chưa thể đi ngủ, thậm chí còn bị bệnh thấp khớp sớm hơn người thường, eo mỏi vô lực, đầu choáng mắt hoa. Nhưng sau khi lão luyện thành, lại tránh được tất cả “bệnh người già”, “tật giang hồ” như phong thấp, mắt mờ, eo mỏi... hơn nữa thần khí ổn định, tinh lực dồi dào. Trong trận chiến tối nay, lão còn kịp thời đề khí ngự độc, giữ gìn nguyên khí, bảo vệ tâm mạch.

    Lại có thể không chết.

    Chỉ bị thương nặng.

    Vẫn đang khôi phục.

    Hơn nữa rất nhanh chóng.

    Tiểu Dư thì không có công lực như vậy.

    Nhưng hắn là một người phản ứng rất nhanh.

    Hơn nữa trung khí (1) rất đầy đủ.

    Phàm là người có qua lại với hắn đều biết, Tiểu Dư là một người nhạy bén, tỉnh táo.

    Hắn vốn nhậm chức ở phủ thần hầu. Có khi khách vào cửa, trên tay trên xe đầy những lễ phẩm quý trọng để hối lộ, hơn nữa còn đối đãi long trọng, nhưng hắn lại sai người chuẩn bị dây thừng gông cùm, biểu thị khách quý thì có thể cũng phải bắt giữ. Mọi người đều không tin, sau đó quả nhiên như vậy.

    Có lúc hình bộ, nha sai tra tấn, trói gô phạm nhân vào phủ thần hầu, Vô Tình gặp mặt thấm vấn. Tiểu Dư thấy vậy liền dặn dò chuẩn bị pha trà, nước tắm... nói rằng phạm nhân nhất định sẽ được thả, hơn nữa còn được đối xử lễ độ.

    Kết quả không lần nào không ứng nghiệm, khiến người ta phải thán phục.

    Nghe nói hắn phóng ám khí rất nhanh.

    Hắn có thể phóng bất cứ ám khí gì.

    Như vậy còn chưa đủ lợi hại.

    Hắn cũng có thể biến bất kỳ thứ gì thành ám khí của mình.

    Cho dù là chiếc đũa, cái muỗng, tú cầu, móng tay... thậm chí là tờ giấy, bút lông, trái ớt, quả dưa... đều có thể trở thành ám khí của hắn.

    Vì vậy có người cho rằng hắn không nên họ “Dư”.

    Hắn nên là họ “Đường” mới phải.

    Thục Trung Đường môn có một cao thủ tên là Đường Đại Nhãn, ngoại hiệu “Bạo Hoa”, một vị cao thủ khác tên là Đường Đại Nhĩ, tước hiệu “Bạo Thải”, còn có một cao thủ tên là Đường Đại Đầu, được xưng là “Bạo Tinh”, đều là cao thủ đỉnh cấp trong số cao thủ ám khí, hợp xưng là “Đường Tam Thải” .

    Bất cứ ai đụng vào bọn họ, chính là hắn “bất hảo thải” (không may mắn). Nếu người nào giao thủ với bọn họ mà vẫn có thể giữ được tính mạng, cả đời sẽ “quang thải” (vẻ vang). Người học ám khí nào được bọn họ chỉ bảo, đó chính là “thải đầu” (món quà) to lớn.

    Đối với Tiểu Dư, ám khí nào cũng có thể phóng ra, thứ gì cũng có thể trở thành ám khí của hắn, nguyên nhân chỉ có một.

    Bởi vì hắn phản ứng nhanh.

    Thật sự quá nhanh.

    Cho nên cầm lấy thứ gì, bất kể bên cạnh có gì, đều có thể trở thành ám khí của hắn.

    Nhưng đây vẫn không phải là bản lĩnh thật sự của hắn.

    Còn không tính.

    Chưa thể xem.

    Bản lĩnh thật sự của hắn là thu hồi ám khí đã phóng ra.

    Ám khí đã phóng ra, hơn nữa còn nhanh như vậy, làm sao thu hồi được?

    Nhưng hắn có thể.

    Thân pháp của hắn còn nhanh hơn ám khí.

    Có lúc hắn phóng ám khí ra, phát hiện đánh sai đối tượng, lập tức phi thân đuổi theo mười bảy, mười tám món ám khí, chụp lại toàn bộ, cầm ở trong tay.

    Phản ứng của hắn có thể nói là nhanh cực.

    Cực nhanh.

    Cho nên lúc hắn bị quỷ cắn, hắn cũng tức thì phản ứng, lập tức phản kích.

    Do đó vết thương của hắn nhẹ nhất.

    Trúng độc cũng ít nhất.

    Hắn cũng đang khôi phục.

    Nhưng bất kể khôi phục nhanh thế nào, thương vẫn là thương, độc vẫn là độc. Một người chỉ cần từng bị thương, trúng độc, sẽ biết cho dù là hán tử cực kỳ tráng kiện, kiên cường, muốn hoàn toàn lành lại, triệt để khôi phục cũng không phải chuyện dễ dàng.

    Nhiếp Thanh, Lão Ngư, Tiểu Dư, ba người này hợp sức liên thủ, có thể đấu thần giết quỷ. Hiện giờ bọn họ đều bị ma quỷ đánh lén khiến cho trọng thương, trúng độc, nhưng vẫn vùng vẫy cầu sinh, chịu đựng không chết.

    Ba người quỷ giết không chết này, nếu còn sống dĩ nhiên muốn trả thù giết quỷ.

    Có điều, ban đầu Vô Tình dự định ngày mai sẽ cùng “Quỷ Vương” Nhiếp Thanh, Lão Ngư và Tiểu Dư lên núi, đi một chuyến đến Mãnh Quỷ miếu, nhưng còn chưa đến nửa canh giờ, ba người đều ngã xuống, chỉ còn lại Vô Tình.

    Chẳng lẽ một mình chàng lên đỉnh Nghi Thần? Một mình đi Mãnh Quỷ miếu? Chàng có thể sao?

    Lúc này trời đã sắp sáng.

    Ánh bình minh vừa hiện.

    Sắc mặt Nhiếp Thanh xanh vàng, tĩnh tọa điều tức, toàn thân không ngừng run rẩy, nhưng hắn lại cố gắng nhịn đau, chịu đựng giày vò, thỉnh thoảng quát nhanh, gầm khẽ vài tiếng, cũng không biết đang ngủ hay đang tỉnh.

    Lão Ngư sốt cao không giảm, lúc thức tỉnh lúc mê man.

    Tiểu Dư thì vẫn hôn mê không tỉnh.

    - Cho dù thế nào.
    Vô Tình thở dài một tiếng:
    - Sau khi trời sáng, chúng ta vẫn phải lên đỉnh Nghi Thần một chuyến.

    Nhưng lúc nào trời mới sáng?

    ------------------------------------

    (1) Trung khí: Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các bạn có thể bàn luận về truyện của Ôn Thụy An ở đây:
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=119144
    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 21-08-2018 lúc 23:52.
    ---QC---


  2. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,aolong,avalon21,chieu ly,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,linh123,lybietcau,Piglet,Tieu Lan,Đơn bước,
  3. #47
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 9 – Mãnh Quỷ Miếu

    Chương 5: Sát quỷ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Trời còn chưa sáng.

    Thương còn chưa lành.

    Vụ án còn chưa phá.

    Phạm nhân còn chưa bắt.

    Ngay cả kẻ giết người thương người rốt cuộc là người hay quỷ cũng không biết.

    Đến cái nơi hoang vu quái gở này, Vô Tình chỉ cảm thấy rất hoang mang, rất thất bại.

    Nhưng mặt trời vẫn sẽ hiện lên như thường.

    Mặt trời đến trễ vẫn có thể phát sáng tỏa sáng.

    Trước giờ Vô Tình xử án, không phải chưa từng gặp trắc trở, chưa từng gặp khó khăn. Trái lại vì chàng bị tàn tật, hành động không tiện, lại có tiếng tăm, cộng thêm đối thủ trong triều gây khó dễ, xem như kẻ thù, đả kích và khó khăn mà chàng gặp phải thường lớn hơn người khác, nhiều hơn người khác, càng phải chịu đựng gian khổ hơn người khác.

    Có lúc gặp phải tình hình như thế này, võ công ám khí cũng đánh không ra khốn cục, thông minh tài trí cũng phá không được mê cục, chàng chỉ có một phương thức.

    Kiên trì.

    Có khổ cũng phải kiên trì.

    Kiên định vững vàng.

    Chàng tin tưởng, nước chảy đá mòn không phải nhờ vào lực lượng yếu ớt đó, mà là nhờ vào chuyên chú và thời gian.

    Chàng tin chắc, ánh sáng cuối cùng sẽ chiến thắng bóng đêm.

    Chàng biết người xấu rất nhiều, kẻ ác rất mạnh, quân địch rất hung hăng.

    Nhưng chàng kiên định tin tưởng, chỉ cần chàng và đồng đạo của chàng kiên trì bền bỉ, cuối cùng sẽ có một ngày phá được án.

    Kẻ địch là người thì bắt người.

    Kẻ địch là quỷ thì giết quỷ.

    Kẻ địch có là thần...

    Nếu thần cũng muốn hại người, vậy thần sẽ không phải là thần nữa. Vì bảo vệ người, chàng không ngại giết thần.

    Cho nên người ta gọi chàng là “Vô Tình”.

    Lúc cần thiết, chàng là sát thủ vô tình, hạ thủ không lưu tình.

    - Đại bổ đầu.
    Giọng nói của Ỷ Mộng giống như ánh dương trong vắt của màn đêm, chứ không phải ánh trăng lười nhác ôn hòa của bình minh:
    - Khi trời sáng ngài thật sự muốn lên đỉnh Nghi Thần?

    Vô Tình đáp:
    - Đúng.

    Tập Mai Hồng dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Vô Tình, không nhịn được hỏi:
    - Chiến trường của chúng ta rõ ràng ở đây, người bị thương cũng ở chỗ này. Ta thật không hiểu, ngươi cứ muốn lên núi làm gì?

    Vô Tình nói:
    - Chúng ta đến đây, lúc nào cũng có thể bị kẻ địch tập kích. Nhưng chỉ cần đối phương không phải là quỷ thật, cũng sẽ gặp khó khăn như vậy. Tiểu Dư, Lão Ngư, Nhiếp Thanh đều có phản kích. Chúng ta không thể cứ ở đây chờ kẻ địch tấn công, như vậy sẽ hoàn toàn mất đi sự chủ động, chỉ biết chờ đêm tối đến, mặc cho người ta ức hiếp.

    Ỷ Mộng nói:
    - Nhưng sau khi ngươi đi, ai sẽ chiếu cố những người bị thương trúng độc này?

    Vô Tình hỏi ngược lại:
    - Như vậy, thực ra nơi này ma quỷ lộng hành cũng đã mấy ngày rồi, sao các người không nghĩ đến chuyện rút lui, rời khỏi đây?

    Chàng hỏi một cách hùng hổ dọa người, Ỷ Mộng cũng trả lời một cách thẳng thắn lưu loát:
    - Mấy ngày trước quỷ chỉ hù người, không thương tổn người, vì vậy ta cho rằng nó nhiều nhất chỉ có thể dọa người mà thôi. Huống hồ lúc vẫn còn Độc Cô, chiến lực của chúng ta rất mạnh. Sau đó có người thiệt mạng, Độc Cô cũng mất tích, ta mới bắt đầu hoảng hốt. Lúc đầu ta cho rằng đối phương giả quỷ dọa người nhiều nhất chỉ muốn đuổi chúng ta đi, ta lại cứ không đi, đợi một thời gian xem thử rốt cuộc là trò quỷ gì.

    Lúc Ỷ Mộng nói chuyện luôn có vẻ nhàn nhã, ngay cả lúc khẩn trương cấp bách nhất cũng như vậy.

    - Kết quả.
    Vô Tình nói:
    - Quỷ này khí thế hung hãn, hơn nữa càng lúc càng ngông cuồng ngang ngược, dẫn đến cảnh tượng máu tanh tối nay.

    - Ta cũng nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này.
    Ỷ Mộng xa xăm nói:
    - Vậy thì phải bỏ qua chuyện “đánh lão hổ”, chí ít phải dẫn những người đi theo ta xuống núi, tìm một nơi an toàn rồi tính sau.

    Vô Tình nhìn nàng.

    Ánh mắt của chàng lúc nhìn người khác chăm chú rất đẹp.

    Giống như ánh trăng sáng tỏ, ngời ngời, tĩnh lặng, trong vắt.

    Nhưng ánh trăng không đẹp như ánh mắt của chàng.

    Bởi vì ánh trăng không có thần thái, chỉ có hoa thái (rực rỡ).

    Hơn nữa trăng không có hai điểm đen và sáng trong mắt chàng, đó là con ngươi.

    Cho dù hơi lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng để chàng nhìn lâu, nhìn chăm chú một lúc, sẽ cảm thấy rất thoải mái, rất yên tĩnh, rất có cảm giác an toàn, rất có một loại cảm giác ngàn vạn ngôn từ nói không ra, im lặng tốt hơn là lên tiếng.

    Ỷ Mộng không kìm được hơi động tâm.

    Đã rất lâu nàng không có loại cảm giác này.

    Nàng thậm chí cho rằng mình đã mất đi loại cảm giác này.

    Đó là cảm giác động lòng.

    - Sở dĩ ta không rời khỏi đây, có ba lý do.
    Trên đời có một loại nữ nhân, cho dù nàng đang nghĩ gì, muốn làm gì, đều sẽ không tùy tiện biểu đạt ra, thần sắc cũng không dễ dàng bộc lộ, Ỷ Mộng hiển nhiên chính là loại nữ nhân này.

    Vô Tình đang đợi nàng nói tiếp.

    Nàng quả nhiên nói tiếp:
    - Nếu ta dẫn bọn họ rời khỏi đây, mà chuyện ma quỷ lộng hành vốn nhắm vào chúng ta, thay vì chúng ta lộ ra ngoài núi non hoang vu, vách đứng đường hiểm, để người ta đánh lén tập kích, không bằng đóng giữ ở đây, chắc hẳn có thể đánh một trận.

    Vô Tình tỏ vẻ đồng ý với điểm này.

    Chàng muốn nghe lý do thứ hai.

    - Một lý do khác là...
    Nói đến đây, Ỷ Mộng ngừng lại một chút mới nói tiếp:
    - Ta đã dùng bồ câu đưa thư, xin Tiểu Hồng đến tương trợ.

    Vô Tình không thể nói là đồng ý với lý do này.

    - Huống hồ, ta nghe nói Ngũ Liệt Thần Quân cũng đã lên núi.
    Ỷ Mộng nói tiếp:
    - Ta tưởng rằng hắn có thể giúp một tay, không ngờ...

    La Bạch Ái ở một bên không nhịn được nói:
    - Hắn không tới, ta đã tới, có ta ở đây...

    Giọng nói của hắn đầy đồng cảm.

    Nhưng mọi người dường như không có hứng thú nghe hắn nói tiếp.

    - Ta còn có một lý do...
    Ỷ Mộng do dự một lúc mới nói:
    - Ta không cam lòng rời khỏi đây.

    - Nơi này có gì tốt!
    La Bạch Ái đầy nhiệt tình, ân cần, tha thiết khuyên nhủ:
    - Thế giới phồn hoa dưới chân núi mới tốt, nơi ấy có ăn ngon mặc đẹp, có nhà cao cửa rộng, có rất nhiều rất nhiều chuyện vui...

    Vô Tình lạnh lùng hỏi một câu, cắt đứt lời của hắn:
    - Tại sao?

    - Dù sao ta cũng đã ở nơi này một thời gian.
    Giọng nói của Ỷ Mộng có phần trống rỗng, có phần không thực tế, khiến người ta sinh ra một loại cảm giác “như trong mộng”:
    - Cho dù nơi này hoang vu, hẻo lánh, không có người ở, nhưng đối với ta, ở lâu rồi, mỗi cành cây ngọn cỏ... tảng đá, vẫn có cảm tình. Ta không muốn nói đi là đi, chắp tay nhường địa điểm quan trọng này cho người khác. Dù sao, nơi này có hoang vắng cũng là nhà của chúng ta.

    Mọi người đều yên tĩnh lại.

    Loáng thoáng còn có tiếng nghẹn ngào.

    Có lẽ không phải Đỗ Tiểu Nguyệt thì cũng là Ngôn Ninh Ninh.

    Hai cô gái này vốn là người cảm tình chủ đạo, cảm nhận sâu sắc, cảm giác nhạy bén nhất.

    Lần này La Bạch Ái cũng chỉ đành im lặng.

    Ngượng ngùng.

    Vô Tình nói chuyện, chàng nói rất chậm chạp, rất thong thả, nghe không ra bất cứ tình cảm gì:
    - Lý do cô không rời đi, ta nghĩ ít nhất vẫn còn một.

    - Hả?
    Ỷ Mộng chăm chú, khẽ liếc mắt sang chàng.

    - Cô nghe những người từng gặp quỷ miêu tả lại hình tượng, rất giống với lệnh đường đại nhân, cho nên cảm thấy rất mê hoặc, rất hiếu kỳ, càng quan tâm hơn.
    Lời nói của Vô Tình giống như từng cây đinh đã đông lạnh thành băng nhưng vẫn vô cùng sắc bén:
    - Cô cũng muốn điều tra rõ ngọn nguồn, mới chịu dừng tay.

    Một hồi lâu sau, Ỷ Mộng mới ôn nhu thở dài một tiếng, nói:
    - Không hổ là danh bổ.

    Sau đó nàng quay mặt sang chỗ khác.

    Lúc này sắc trời phía đông đang hiện lên mấy vệt màu trắng bạc.

    Sắc mặt nàng rất lạnh lẽo.

    - Có điều phận làm con, phát hiện mẫu thân đã chết lại biến thành như vậy.
    Vẻ mặt Vô Tình cũng rất thân thiết:
    - Nói thế nào cũng sẽ ở lại, xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

    - Quả nhiên là đại bổ đầu.

    Đây là lần thứ hai trong tối nay nàng nói lời tương tự, hơn nữa còn liên tục nói hai lần.

    - Ta vẫn cho rằng tập trung nhân thủ ở đây đối phó với địch, mới là sáng suốt.
    Ỷ Mộng lập tức quay lại chủ đề chính:
    - Lúc này lên núi, chiến lực của nhà trọ trống không, mà Mãnh Quỷ miếu lại không biết lành dữ, mạo hiểm xông lên, đó là trái với đạo của binh pháp.

    Vô Tình nói:
    - Ta không thể không đi.

    Ỷ Mộng hỏi:
    - Tại sao?

    Vô Tình nói:
    - Bởi vì...

    Chàng muốn nói lại thôi.

    Tập Mai Hồng cười lạnh:
    - Bởi vì ngươi muốn ném kẻ địch và người bị thương lại cho chúng ta, còn mình lại đi la cà gõ cửa làm quen!

    Vô Tình cũng không tức giận:
    - Nếu các người nghĩ như vậy, ta cũng chẳng có cách nào.

    Nói đến đây, trên mặt chàng lại hiện lên một nụ cười giả tạo, nụ cười này chắc chắn khiến người ta cảm thấy tâm chí của chàng càng ngạo mạn, tâm tư càng kỳ quái:
    - Nếu như ta lên đó là để gõ cửa làm quen, tin rằng cánh cửa này cũng không dễ gõ, quen biết này cũng không dễ làm.

    Tròng mắt Tập Mai Hồng đảo một vòng, đột nhiên lại cao hứng:
    - Không bằng ngươi ở lại đây ứng phó với địch, chữa trị người bị thương, ta thay ngươi đi một chuyến đến Mãnh Quỷ miếu!

    Vô Tình hỏi ngược lại:
    - Cô đi Mãnh Quỷ miếu làm gì?

    Tập Mai Hồng luôn không nói lý:
    - Vậy ngươi đi Mãnh Quỷ miếu làm gì?

    Giọng nói Vô Tình khựng lại, trầm ngâm một chút mới nói:
    - Ta cho rằng, chiến trường thật sự của đỉnh Nghi Thần không phải ở nơi này, mà là trên núi, chỗ Mãnh Quỷ miếu!

    - Vậy thì đúng rồi.
    Tập Mai Hồng lập tức giống như có lý không cần nhân nhượng, nói:
    - Ngươi chỉ cho phép mình lên đỉnh Nghi Thần, không cho người khác vào Mãnh Quỷ miếu, ai biết ngươi có phải giả vờ lên núi, thật ra là rời khỏi cửa liền chuồn mất?

    Lần này Vô Tình lại lạnh mặt:
    - Tâm tư của Tập cô nương thật tỉ mỉ!

    Tập Mai Hồng lại xem những lời này là ca ngợi:
    - Can đảm cẩn trọng, luôn là bản sắc của cô nương ta.

    Vô Tình hỏi lại:
    - Vậy cô lên Mãnh Quỷ miếu làm gì?

    - Cũng giống như ngươi.
    Tập Mai Hồng hứng thú dạt dào nói:
    - Đi giết địch! Hơn nữa có thể ta còn thông thuộc trên núi hơn ngươi!

    - Giết địch?

    Ỷ Mộng đột nhiên khoan thai nói một câu.

    Mọi người đều nhìn nàng chăm chú.

    - Chỉ sợ...
    Lời nói của Ỷ Mộng giống một giấc mộng kỳ bí:
    - Nếu muội thật sự lên đỉnh Nghi Thần vào Mãnh Quỷ miếu, là giết quỷ nhiều hơn giết địch.

    Mọi người đều yên tĩnh lại.

    Một lúc sau Vô Tình mới nói:
    - Đây chính là chuyện ta muốn thỉnh giáo.

    Chàng hắng giọng hỏi:
    - Tôn lão bản từng lên đỉnh Nghi Thần, vào Mãnh Quỷ miếu, vậy trên đỉnh núi rốt cuộc có gì? Trong miếu rốt cuộc là gì?

    - Trên đỉnh núi?

    - Trong miếu?

    Ỷ Mộng dường như lại lâm vào trầm tư.

    Trầm tư trong ác mộng chuyện xưa.

    Là say sưa? Hay là dư vị?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 21-08-2018 lúc 23:52.

  4. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,aolong,avalon21,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,linh123,lybietcau,Piglet,zemv13,Đơn bước,
  5. #48
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 9 – Mãnh Quỷ Miếu

    Chương 6: Gian nhà kỳ quái màu xanh đen

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Lúc này sắc trời đã dần sáng, cả bầu trời giống như một gương mặt to lớn của người chết đang sống lại, vừa nôn vừa tháo, giày vò vùng vẫy, hết sức khó coi.

    Sắc sớm tuy không đẹp, nhưng mùi vị sáng sớm và âm thanh buổi sớm vẫn thơm ngát êm tai.

    Âm thanh buổi sớm là tiếng chim ríu rít

    Mùi vị sáng sớm là mùi hương tràn ngập trong không khí buổi sáng. Khu vực này tuy ít cây cối, nhưng giữa đất đá núi bùn, sương mù tràn ngập và những giọt sương lấp lánh vẫn đang bốc hơi, tỏa ra một mùi vị kỳ lạ thấm đượm lòng người.

    Mang một chút long lanh.

    Có một chút ngọt ngào.

    Sáng sớm dù sao vẫn khiến người ta phấn chấn, khoan khoái.

    Đêm tối đã qua.

    Trời thật sự đã sáng.

    Vô Tình lại kiên trì hỏi tiếp vấn đề tối qua:
    - Ngoại trừ Tôn lão bản, còn ai từng lên đỉnh Nghi Thần, vào Mãnh Quỷ miếu?

    Chàng hỏi như vậy, chưa tính là phá tan phong cảnh (dù sao phong cảnh nơi này quá hoang vu, không có gì để phá), nhưng ít nhất cũng phá tan nắng sớm (làm mất hứng).

    Nhưng chàng muốn truy hỏi thì nhất định sẽ hỏi rõ chân tướng.

    Chàng muốn tra cứu thì nhất định sẽ tra tận gốc rễ.

    Bởi vì đó là chàng.

    Chàng là Vô Tình.

    Phương thức mà chàng xử án cũng giống như phương pháp mà chàng truy tìm chân lý.

    Lúc còn nhỏ, Gia Cát tiên sinh vì muốn huấn luyện chàng, đã đưa cho chàng một miếng “bánh”.

    Hoặc có thể nói, đó là thứ rất giống “bánh”, màu như sắt, trên đó rắc một ít thứ như bột đường và hạt vừng, hơn nữa còn có mùi thơm.

    Y đưa “bánh” cho Vô Tình, để lại một câu:
    - Tìm ra công dụng của nó!

    Sau đó không nói gì nữa.

    Thế là Vô Tình còn nhỏ đành phải “nghiên cứu” nó, cậu trước tiên xem nó là bánh, “cắn” vào nó.

    Ngày đó cậu cũng thật sự đói đến phát hoảng.

    Nhưng cậu không gặm nó được.

    Không thể ăn.

    Vì vậy cậu thử cạy nó ra.

    Kéo không ra.

    Xé không rách.

    Cậu tức mình ném nó xuống đất, nhưng không có tác dụng.

    Cậu định gõ vào nó để phát ra tiếng, nhưng miếng “bánh” này lại im lìm không tiếng, giống như không chỉ là thực tâm (ruột đặc), mà còn là tử tâm (ruột cứng).

    Nhưng Vô Tình không có tử tâm (hết hi vọng).

    Cậu đạp nó.

    Nó không vỡ.

    Cậu ném nó vào nước.

    Ồ, nó lại nổi lên.

    Nhưng vẫn không có tác dụng...

    Một miếng “bánh” nổi trong nước không chìm xuống, cậu vẫn không hiểu đó là thứ gì, có công dụng gì.

    Nhưng cậu vẫn rất cố gắng.

    Cố gắng tìm cách phá giải.

    Dụng tâm tìm hiểu bí quyết.

    Cuối cùng, thí nghiệm “sẽ nổi lên trong nước” này, khiến chàng lúc nhỏ đột nhiên có một liên tưởng.

    Nổi lên được trong nước, vậy giữa không trung thì sao?

    Cho nên cậu ném nó.

    Quăng nó đi.

    Kết quả, đã thấy được công dụng.

    Công năng cũng hoàn toàn hiện ra.

    Nó phá tan không khí bay lượn, xé gió vạch kình lượn vòng bay đi, sau đó cắm vào trong tường đá.

    Hóa ra nó là “ám khí” .

    Đây là một trong số ám khí bí truyền do Gia Cát phát minh.

    Bởi vì hình dạng của nó có điểm giống “bánh”, về sau Vô Tình đã gọi loại ám khí này là “Thiết Bính” (bánh sắt).

    Một lần khác, Gia Cát tiên sinh lại cho chàng một “khảo nghiệm”.

    Đó là chuyện lúc Vô Tình ở tuổi thiếu niên.

    Có lần Gia Cát tiên sinh dẫn chàng đến một nơi.

    Đó là một dốc núi cao.

    Bên sườn dốc có một gian nhà.

    Đó là một gian nhà kỳ quái màu xanh đen.

    Gia Cát tiên sinh đương nhiên không bảo chàng tìm ra “công dụng” của gian nhà kia, mà chỉ vào gian nhà kỳ quái kia, giao cho Vô Tình một nhiệm vụ.

    - Cháu tấn công vào hoặc là ép thứ bên trong ra ngoài.

    Sau đó liền rời đi.

    Chỉ để lại Vô Tình.

    Còn có gian nhà kia.

    Trong gian nhà kia có gì?

    Không biết.

    Có người? Có quỷ? Có thần?

    Hoàn toàn không thể đoán được.

    Có sư tử? Lão hổ? Hay là cao thủ? Kẻ địch?

    Tất cả không thể biết trước.

    Gia Cát tiên sinh không nói.

    Y chỉ để lại thiếu niên Vô Tình, một mình ở trên dốc đứng, đi ứng phó với gian nhà quái dị này.

    Một thiếu niên tàn phế không biết võ công, Vô Tình.

    - Ta từng đi.
    Người trả lời là Trương Thiết Thiết.

    - Lần đó chúng ta mới tới đây, vừa dừng chân ở nhà trọ Bát Bảo, nghe được rất nhiều lời đồn. Tiểu thư bèn mời Ngũ Liệt Thần Quân cùng lên núi vào miếu dâng hương một chút.
    Khuôn mặt của Trương Thiết Thiết rất lớn, cũng rộng, cho nên trên mặt nàng cũng nhìn thấy sự sợ hãi rất rộng và lớn:
    - Thế là ta và Kiếm Bình theo tiểu thư đi lên.

    Rất hợp lý.

    Khi đó Ỷ Mộng vẫn chỉ là một tiểu cô nương chừng hai mươi tuổi, lòng đầy hiếu kỳ. Trong đám nữ tử này thì Trương Thiết Thiết tuổi tác khá lớn, cũng khá thành thục, đương nhiên là để nàng theo Ỷ Mộng lên núi... chỉ không biết “Kiếm Bình” là ai?

    - Nhà trọ Bát Bảo?

    - Đúng. Thần Thương hội đã chuẩn bị từ bỏ nơi này. Lúc Ỷ Mộng còn chưa đến làm chủ địa bàn ở đây, nhà trọ này vẫn nằm trong vòng tranh chấp giữa thế lực Thái Bình môn và Tứ Phân Bán đàn, mỗi năm đổi chủ một lần, vi vậy được gọi là “nhà trọ Bát Bảo”.
    Trương Thiết Thiết nhớ lại nói:
    - Khi đó khu vực Cổ Nham quan này còn không đến mức quá hoang vu, vẫn có một số thợ mỏ khai thác quặng và binh chủng địa phương canh giữ biên cương lui tới nơi này, thỉnh thoảng cũng có vài quan quân, thương nhân đến nơi này làm một số vụ mua bán hiếm thấy... Mấy năm nay, mỏ đã dừng khai thác, cửa mỏ bị đóng kín, hơn nữa hầm mỏ cũng sụp đổ, đè chết không ít thợ mỏ, phần lớn quân đội biên phòng cũng bị điều về. Sau đó địa phương này càng vắng bóng người.

    Vô Tình thầm nghĩ: “Một tiểu cô nương như Ỷ Mộng, đương nhiên không thích nhà trọ mà nàng ở lại gọi là ‘Bát Bảo’ rồi.”

    Đối với nàng thì cái tên “Bát Bảo” thật tầm thường.

    Đổi tên cũng là đúng đắn.

    Nàng vốn tên là “Ỷ Mộng” mà.

    Đây là nhà trọ của “Ỷ Mộng”.

    Con người có lẽ phải đến một cái tuổi, một trình độ, mới hiểu được thông tục thực ra là một loại không thô tục. Cao nhã đương nhiên tốt đẹp, nhưng thông tục cũng tốt đẹp. Mọi người đều hiểu, cùng hưởng thụ cùng thưởng thức, thực ra cũng là một loại phẩm chất tốt đẹp.

    - Chỉ có cô và Tôn lão bản lên đó?
    Vô Tình dùng khóe mắt liếc nhìn Thiết Bố Sam ở trước góc giường.

    Ý tứ mà chàng không nói ra là “tại sao hắn không cùng đi?”

    Nguyên nhân mà chàng nghĩ như vậy rất đơn giản.

    Dựa theo tuổi tác, kinh nghiệm, lai lịch và chiến lực, Thiết Bố Sam đều không có lý do gì để Tôn Ỷ Mộng một mình đi mạo hiểm.

    - Lần đó, hắn không đi.
    Lần này là Ỷ Mộng trả lời:
    - Hắn phải ở lại đây, chiếu cố những người khác.

    Lý do này cũng rất hợp lý.

    Lúc đó đám người Lý Thanh Thanh, Ngôn Ninh Ninh, Đỗ Tiểu Nguyệt, Lương Luyến Tuyên, tỷ muội họ Hồ càng nhỏ tuổi hơn, càng cần có người bảo vệ.

    - Huống hồ lúc chúng ta lên đó là ban ngày. Kế sách của đại bổ đầu là giữa ban ngày ban mặt tập kích Mãnh Quỷ miếu, đám tiểu nhân vật chúng ta cũng nghĩ đến chuyện này.
    Ỷ Mộng khẽ nở một nụ cười điềm tĩnh, nói:
    - Hơn nữa, Ngũ Liệt Thần Quân, Bình Tung Kiếm Khách cũng theo chúng ta lên núi.

    Nàng cười cười, hai tay ôm ngực, dáng vẻ có phần mệt mỏi, khiến cho sắc mặt hơi tái nhợt, đôi môi đỏ vòng cung rất đẹp cũng rất mong manh, dường như còn khẽ run rẩy:
    - Ngũ Liệt Thần Quân là ngựa già quen đường, huống hồ hắn còn cưỡi rồng, nuôi dưỡng một bầy dê giống như một đội chiến sĩ.

    “Đội ngũ chiến đấu” của Ngũ Liệt Thần Quân, Tứ Đồng đã “kiến thức” qua, nhưng nói thế nào bọn họ cũng rất khó đồng ý thứ đồ chơi bỏ đi kia lại được xem là “đội ngũ chiến sĩ”.

    - Là hắn mời cô lên núi?

    - Không.

    Ỷ Mộng lắc đầu, còn cười cười.

    Nụ cười rất mệt mỏi, cũng rất suy yếu.

    Vô Tình đương nhiên đã sớm phát giác ra, lúc cô gái này suy yếu rất đẹp, đó là một loại xinh đẹp quyến rũ không giống như cảm thụ bình thường, nhưng chàng lại không hiểu vì sao nàng cười, trong lời nói có gì buồn cười.

    - Như vậy là cô muốn lên núi, hắn đi với cô?

    - Đúng vậy.

    Nàng lại cười, nụ cười chỉ phớt hiện trên lúm đồng tiền ngọc ngà, bên chiếc cằm thanh tú.

    Nàng còn khẽ dùng tay xoa ngực.

    Ánh mắt rất đáng thương.

    Đông tác tay rất mềm mại.

    Một loại mềm và yếu, trống và rỗng khiến người ta cảm thấy thương xót.

    - Thực ra tại sao cô lại muốn lên núi?

    - Hiếu kỳ.
    Bên hàm Ỷ Mộng lại hiện lên nụ cười yếu ớt, khiến nàng trong sắc sớm thoạt nhìn giống như một âm hồn muốn trốn vào trăng trong nước, hoa trong gương, nhiều hơn là giống một nữ tử trên thế gian.

    - Hắn thường kể cho chúng ta nghe rất nhiều cố sự trên núi trong miếu kia.

    - Cố sự?
    Vô Tình vẫn không hiểu vì sao nàng lại cười, nhưng vẫn kiên trì hỏi:
    - Cố sự gì?

    - Cố sự về quỷ.
    Ỷ Mộng nói:
    - Trong miếu kia ma quỷ lộng hành, hơn nữa còn rất hung dữ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 21-08-2018 lúc 23:51.

  6. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,aolong,avalon21,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,hdphai,laughing,linh123,lybietcau,Piglet,zemv13,Đơn bước,
  7. #49
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 9 – Mãnh Quỷ Miếu

    Chương 7: Quỷ mời

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Vậy còn tốt hơn một chút.
    Vô Tình lại có vẻ vui mừng:
    - Ít nhất ở nơi này, trước kia đã xảy ra chuyện ma quỷ rồi.

    - Đúng đúng đúng.
    La Bạch Ái vội phụ họa:
    - Chí ít quỷ không chỉ có mẹ cô.

    - Ma quỷ lộng hành ở nơi này giống như đã thành một truyền thống rồi.
    Giọng nói của Ỷ Mộng cũng đầy giễu cợt:
    - Nhưng năm đó ta lên đỉnh Nghi Thần, chủ yếu là vì không tin có quỷ.

    Hà Phạm không nhịn được hỏi:
    - Bây giờ thì sao?

    Ỷ Mộng xa xăm nói:
    - Là hi vọng thật sự có quỷ.

    Mọi người nhất thời không nói nên lời, nhưng đều hiểu tâm tình của nàng.

    Bạch Khả Nhi kìm nén đã lâu, không nhịn được lớn tiếng nói ra lời trong lòng:
    - Nếu đó thật sự là âm hồn của lệnh đường, bà sẽ không thương tổn đến cô. Tục ngữ có câu “hùm dữ không ăn thịt con”, người chết rồi, biến thành quỷ, cũng nên phù hộ hậu nhân của mình mới đúng, sao lại làm hại dọa dẫm như vậy?

    Mọi người đều trách hắn nói quá thẳng thắn. Ỷ Mộng lại không tức giận, chỉ buồn bã nói:
    - Vì vậy, ta không cho rằng đó thật sự là mẹ ta.

    - Năm đó khi bà tự sát, ta đã kiềm chế tiếng kêu gào liên tục vang lên trong lòng. Thi thể của bà được khiêng ra ngoài, chỉ còn lại một chậu nước đỏ thẫm, máu còn đang dập dờn hòa tan trong nước. Ta lại không kìm được nghi vấn đầy lòng. Lúc đó ta muốn hỏi bà, có chuyện gì khiến cho bà không thể nghĩ thông suốt, không thể sống tiếp được như vậy? Cho dù mẹ muốn tìm cái chết, tại sao không nói với ta một tiếng, ít nhất cũng cho ta vài lời từ biệt khắc ghi trong lòng? Bà chết như vậy, không thể cùng bay, cuối cùng hụt hẫng, vậy coi như xong, nhưng còn ta thì sao? Bà làm thế nào đáp lại người phụ thân đã ruồng bỏ mẹ con ta và người mẹ kế đã thúc đẩy gia đình chúng ta tan nát? Chẳng lẽ mẹ chỉ muốn chết đi cho xong, hoàn toàn quên mất ta rồi sao?
    Ỷ Mộng vẫn nhẹ nhàng nói, giống như không tức giận, cũng không oán trách, chỉ nói ra những cảm nhận này khi đang tường thuật một câu chuyện:
    - Bà chết rồi, ta phải làm sao đây? Mẹ chết rồi, ta làm thế nào sống tiếp? Bà cảm thấy cô độc, bị người ruồng bỏ, cho nên mới tìm chết à? Nhưng còn ta thì sao? Ta yêu bà, tại sao lại vứt bỏ ta? Khi đó ta thật cũng muốn chết, đi xuống địa phủ hỏi bà, hỏi mẹ của ta, tại sao bà vẫn để lại ta ở nhân gian, tiếp tục chịu khổ?

    Mọi người đều yên tĩnh lại.

    Không ai nói tiếp được đề tài này.

    Có mấy người ném ánh mắt giận dữ về phía Bạch Khả Nhi và La Bạch Ái, trách bọn họ không nên hỏi những chuyện thương tâm này, bây giờ cũng không biết làm sao xoa dịu.

    - Từ đó trở đi, ta lại hi vọng có quỷ, thật sự có quỷ.
    Ỷ Mộng khoan thai nói:
    - Nếu đó là hồn phách của mẫu thân, vậy dĩ nhiên là tốt nhất, ta có thể trực tiếp hỏi bà. Còn nếu không phải, vậy cũng chẳng sao, chỉ cần thật sự có quỷ hồn, ta cũng có thể nhờ hồn ma lang thang đi hỏi mẫu thân, rốt cuộc vì sao lại vứt bỏ ta? Bà có thể giết ta trước rồi tự sát cũng được mà!

    Lập tức, nàng giống như khẽ cười, trong nụ cười trào phúng còn mang chút ngọt ngào khổ sở:
    - Chỉ là ta không nghĩ tới, hồn phách của mẹ lại trở lại vào lúc này, hơn nữa còn dùng phương thức này đến tìm ta.

    Mọi người đều biết nàng buồn bã.

    Mọi người cũng buồn bã cho nàng.

    Nhưng sống chết đại sự, tình cảm chí thân, ai có thể xen vào được?

    Vô Tình chợt hỏi:
    - Cho nên cô vừa đến Cổ Nham quan, nghe nói trên đỉnh Nghi Thần từng có quỷ, liền gấp gáp muốn đi lên thăm dò?

    Ỷ Mộng nói:
    - Phải.

    Tâm tình của nàng vẫn đang thương cảm, nhưng nàng cũng không phải là người việc gì cũng độc đoán.

    Nếu được thì nàng cũng cố gắng nhân nhượng người khác.

    - Có thể nói như vậy.
    Lúc Ỷ Mộng cười, không chỉ khiến người ta thương xót, còn mang theo chút cảm giác thê lương:
    - Vừa nghe nói có quỷ, giống như được quỷ mời, cứ thế lên đỉnh Nghi Thần.

    Cuối cùng đã chuyển sang chủ đề khác.

    Mọi người đều thầm thở phào một hơi.

    Không nên khiến nàng thương tâm nữa.

    Ai cũng suy nghĩ như vậy.

    Vô Tình cũng thuận gió giương buồm hỏi tiếp:
    - Khi đó cô nghe được lời đồn thế nào?

    Ỷ Mộng nói:
    - Ngày trước, trên đỉnh Nghi Thần không chỉ có quân biên phòng và lính địa phương đóng giữ, còn có một số lượng lớn thợ thủ công, thợ mỏ và đủ hạng người khác. Đó là vì ngọn núi này có nhiều mỏ vàng bạc, cho nên thiên tử hạ chiếu, sai người đến chỗ này khai thác số lượng lớn. Trong đó còn có mấy thái giám và quân giám được sủng ái trước mặt hoàng thượng, ngoài sáng thì ở nơi này giám sát, đục khoét tiền tài, trong tối thì ỷ núi cao hoàng đế xa, tiêu dao khoái hoạt, tác oai tác quái.

    Vô Tình nói:
    - Đúng vậy. Từ xưa tới nay, khu vực này luôn sản sinh mỏ bạc chất lượng, có một đoạn thời gian còn khai quật được mỏ kim thiết, cống hiến rất nhiều cho việc đúc tiền luyện kim của tiền triều.

    - Mọi người nghe tin đều đổ xô đến khai thác quặng đào bảo vật, nơi này ngày càng náo nhiệt, còn mở một thị trấn dưới chân núi, tên là “Dã Kim trấn”.

    - Còn về đám thợ mỏ bơ vơ không nơi nương tựa, xa rời quê hương, đến nơi này khai thác đào bới, mạo hiểm rất lớn. Do đó mới xây một ngôi miếu ở đây, dâng hương cầu nguyện. Miếu được xây dựng phía trên hầm mỏ chính.

    Ỷ Mộng nói:
    - Nhưng vài chục năm nay, mỏ vàng đã bị đào sạch, núi bạc cũng bị hủy hoại. Mọi người tràn đến như ong vỡ tổ cố sức khai quật đào bới, cho nên mỏ quý đã chẳng còn bao nhiêu, chỉ còn lại đồng và sắt...

    - Việc đời vốn là như vậy. Mọi người không biết quý trọng những gì đang có, dùng đến cạn kiệt, cuối cùng lại trở thành không có phúc hưởng thụ nữa.
    Vô Tình nói:
    - Có điều sắt thép cũng là khoáng sản quý giá, hiện tại lại hoàn toàn trở thành hầm bỏ hoang, nhất định là vì tai họa bất ngờ.

    - Đúng vậy.
    Ỷ Mộng nói:
    - Mỏ vàng đã đào sạch, mỏ bạc cũng đào hết, nhưng mọi người không tin, rất nhiều người nhiệt tình che mờ lý trí vẫn ở nơi đó đào bới. Nghe nói có một ngày, trong hầm mỏ sâu hơn năm trăm thước, có một thợ mỏ tên là Trang Lão Ba đột nhiên khai quật được một miếng gì đó nho nhỏ.

    Mọi người đều biết thứ này nhất định có liên quan trọng đại, đều cảm thấy hứng thú.

    Trần Nhật Nguyệt hỏi:
    - Vàng?

    Bạch Khả Nhi không thích vàng, cho rằng thô tục, hắn thích màu trắng lóa, vì vậy đoán:
    - Bạc?

    Hà Phạm thì nói:
    - Châu báu? đồ cổ?

    Ỷ Mộng cười cười:
    - Đều không phải.

    Diệp Cáo không kiên nhẫn:
    - Đó rốt cuộc là thứ gì?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 21-08-2018 lúc 23:51.

  8. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,aolong,avalon21,chl10808,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,lightforest,linh123,Piglet,Đơn bước,
  9. #50
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 9 – Mãnh Quỷ Miếu

    Chương 8: Mời quỷ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Ỷ Mộng lạnh nhạt nói:
    - Đó chỉ là một thứ rất bình thường.

    Mọi người vốn đang mong đợi có chuyện lạ hay bảo vật, vừa nghe chỉ là “thứ bình thường”, đều hơi thất vọng.

    Vô Tình lại nhíu mày:
    - Vậy rốt cuộc là thứ gì?

    Dường như chàng nghe được “thứ bình thường”, còn động dung hơn so với “thứ không bình thường”.

    Ỷ Mộng nói:
    - Đó là một mảnh đá nhỏ, mỏng như cánh hoa tường vi, hoa văn cũng giống vậy, chỉ lớn chừng móng chân cái, khảm vào bên dưới nham thạch cứng rắn. Lúc Trang Lão Ba khai thác quặng xê dịch khối đá lớn kia, trên mặt đất lại nhô lên một mảnh nhỏ như vậy. Hắn không cẩn thận bị mảnh đá quẹt một chút chảy máu, vì vậy phát cáu, vung chân muốn đá nó đi... Đương nhiên, một đại hán vạm vỡ chuyên khai thác quặng, muốn sút văng một mảnh đá nhỏ như vậy để trút giận, vốn là chuyện dễ dàng.

    Vô Tình nói:
    - Vấn đề nhất định không đơn giản như vậy.

    Ỷ Mộng nói:
    - Trang Lão Ba đá một cái, bàn chân từ ngón thứ hai đến gót chân nứt ra, bị tách làm hai, cứ thế một chân của Trang Lão Ba bị phế.

    Mọi người đều kinh ngạc. Một mảnh “đá” nhỏ, sao lại có lực lượng đáng sợ như thế? Sao lại sắc bén như vậy?

    - Đúng. Trang Lão Ba đau đến chết đi sống lại. Đám thợ mỏ đều ngạc nhiên hoảng hốt, không giải thích được, một mặt tìm bảy tám người nghĩ cách đưa Trang Lão Ba ra khỏi hầm, một mặt thông báo cho người quản lý khi đó là Trầm Tuyển.
    Ỷ Mộng nói:
    - Trầm Tuyển là người quản lý việc khai thác quặng, đồng thời cũng là giám quân do kinh thành phái đến. Tại những công trình khai thác khoáng sản hiếm có, triều đình nhất định sẽ phái thân tín đến quản lý. Trầm Tuyển chính là người như vậy, xem như cũng có tay nghề, hơn nữa cũng có chút kiến thức. Chỉ huy sứ Hồng Sơ Dân của quân biên phòng lại là tâm phúc của Thái Kinh. Thái tướng muốn đúc “tiền pha thiếc” (1), đương nhiên lưu ý dến việc khai thác quặng, lấy đồng... cũng đóng quân tại đây. Trầm Tuyển xuống dưới hầm, ánh lửa chiếu rọi, phát hiện mảnh đá nhỏ này dính máu, liền sai người cầm lên để hắn quan sát cẩn thận, không ngờ...

    La Bạch Ái nghe được cảm thấy hứng thú:
    - Lại xảy ra chuyện gì?

    - Không ngờ người đi lấy mảnh đá nhỏ kia, cho dù đã lưu ý gấp bội, nhưng vẫn bị mảnh nhọn quẹt phải, cắt mất hai ngón tay.

    Mọi người nghe vậy đều xôn xao.

    - Khi đó người trong hầm mỏ cũng rất náo động.
    Ỷ Mộng nói tiếp:
    - Một mảnh đá nhỏ lại sắc bén như vậy, rốt cuộc là thứ gì?

    - Đúng.
    Chợt nghe một người rên rỉ nói:
    - Rốt cuộc là thứ gì?

    Mọi người vừa nghe giọng nói này, không kìm được vui mừng khôn xiết.

    Hóa ra người nói chuyện là Nhiếp Thanh. Lúc này sắc mặt hắn xanh nhạt, ngay cả màu mắt, lông mày, râu ria cũng một màu xanh. Nhưng dù sao hắn đã tỉnh lại, hơn nữa thần trí rõ ràng, có thể mở miệng nói chuyện.

    Chỉ cần hắn có thể khôi phục, mọi người xem như có thêm một trợ thủ mạnh.

    - Mảnh đá kia vẫn luôn dính vào trong đất. Trầm tổng quản lập tức sai người cẩn thận đào bới, vét đất móc bùn chung quanh mảnh đá kia. Lúc này mới phát hiện, dưới ánh lửa chiếu rọi, mảnh đá hơi có màu đỏ lam, góc cạnh cuốn lên. Phía dưới mảnh đá lại kết thành phiến đá khá lớn, phiến này dính vào phiến kia, ban đầu chỉ nhỏ như nhãn cầu cánh hoa, nhưng phiến sau lớn hơn phiến trước chừng gấp rưỡi, nối liền với nhau, chôn sâu trong đất, đến phiến thứ mười bảy mười tám đã lớn như đầu người, đến hơn hai mươi phiến thì đã lớn như trâu.

    Mọi người nghe vậy đều líu lưỡi.

    - Nhưng những “khối nhọn” này chôn sâu trong đất, một tầng lại một tầng, kiên cố vững chắc, cộng thêm ven rìa sắc bén, không thể cắt rời. Đào bảy tám ngày như vậy vẫn không hết, chỉ có thể tích càng lúc càng lớn, một đường vân nhỏ cũng như khe sâu rãnh lớn. Không ai biết đó là thứ gì.
    Nói đến đây, Ỷ Mộng ngừng lại một chút, mới nói tiếp:
    - Chuyện này dĩ nhiên cũng kinh động đến Hồng Sơ Dân. Hồng chỉ huy đã sớm chạy xuống xem xét, cũng chưa từng nghe nói đây là thứ gì, chỉ biết một tầng lại một tầng, một phiến liền một phiến, phía dưới ít nhất còn có hai ba chục lớp, phiến sau to hơn phiến trước. Hắn một mặt sai người phi ngựa thông báo cho kinh sư, một mặt tìm các lộ anh hùng hào kiệt tới hỏi thăm xem đây rốt cuộc là thứ đồ chơi gì...

    Đôi mày kiếm của Vô Tình nhường lên:
    - Kết quả?

    - Kết quả vẫn không biết.

    - Nhưng có một chuyện khẳng định là biết.
    Vô Tình nói:
    - Thứ này vô cùng sắc bén, nếu dùng nó chế tạo thành binh khí, đảm bảo chém sắt như bùn, cắt vàng phá đá.

    - Nhưng thứ sắc bén như vậy, ai có thể đúc nó thành binh khí?
    La Bạch Ái lại muốn phản biện:
    - Một thứ kỳ quái như thế, muốn lấy nó ra cũng rất khó, huống hồ nó còn to lớn như vậy, ai có thể cầm nó làm vũ khí?

    Hắn lẩm bẩm, giống như đã nghĩ thông:
    - Trừ khi là tên Đường Bảo Ngưu kia tới, hắn có sức lực như trâu... Hoặc là Chu Đại Khối Nhi cũng được, hắn là đồ cứng đầu.

    Ỷ Mộng không rõ La Bạch Ái đang nói đến ai.

    Nàng thậm chí chưa nghe đến những nhân vật này.

    Nàng nói:
    - Mặc dù mọi người không biết đó là thứ gì, nhưng Trầm tổng quản và Hồng chỉ huy vẫn hạ lệnh khai thác.

    Nhiếp Thanh rên rỉ một tiếng.

    Hà Phạm ân cần hỏi thăm:
    - Thế nào rồi?

    Nhiếp Thanh lẩm bẩm mấy câu.

    Trương Thiết Thiết khẽ hỏi:
    - Hắn nói gì vậy?

    Hà Phạm nói thay Nhiếp Thanh:
    - Đây là hung khí chôn sâu dưới lòng đất, không nên để nó xuất hiện trên đời.

    - Hắn nói đúng đấy.
    Ỷ Mộng nói:
    - Sau đó, trong hầm mỏ dưới lòng đất liên tục xảy ra những chuyện đáng sợ.

    Bạch Khả Nhi vừa sợ nghe vừa muốn hỏi:
    - Chuyện đáng sợ gì?

    Ỷ Mộng nói:
    - Ban đầu là thợ mỏ từng người mất tích, chỉ cần đi lẻ một chút là không thấy tăm hơi.

    Trần Nhật Nguyệt hoài nghi hỏi:
    - Có phải thợ mỏ tự mình chạy trốn hay không?

    Ỷ Mộng nói:
    - Lúc đầu những quản công và quân giám kia cũng nghĩ như vậy, nhưng hao phí tâm cơ thế nào cũng không ngăn chặn được. Hơn nữa cho dù phái binh vây bắt chung quanh, cũng không tìm thấy một ai.

    Hà Phạm vừa lo lắng vừa hiếu kỳ:
    - Rốt cuộc bọn họ đi đâu? Chẳng lẽ trong hầm có đầm không đáy, bọn họ không cẩn thận rơi vào?

    - Như vậy thì đã tốt.
    Ỷ Mộng nói:
    - Đến sau này, vẫn bị bọn họ tìm được.

    - Như thế nào...

    - Đó là một chỗ hố chồng. Hố chồng chính là trong hầm có hang nhỏ, trong hang có hốc nhỏ, có lúc trong hốc còn chồng chất vô số hốc nhỏ khác, giống như một chùm nho rải rác chung quanh vách hang. Bởi vì chật hẹp khó đi vào, không khí lưu thông yếu, có lúc còn tràn ngập khí độc, cho nên người ở trong đó khó mà sinh tồn, quân biên phòng và giám công cũng không lục soát chỗ ấy. Sau đó bởi vì mùi hôi quá nồng nặc, mới phái người đi xem, kết quả...

    Vô Tình khẽ thở dài một tiếng.

    - Cuối cùng thế nào?

    - Kết quả là...
    Nói đến đây, sắc mặt Ỷ Mộng cũng tái nhợt:
    - Bọn họ không tìm được người sống.

    - Chết cả rồi sao? Có bao nhiêu người?

    - Tổng cộng có ba bốn chục người.
    Ỷ Mộng nói:
    - Đều đã chết, hơn nữa còn chết thảm thiết vô cùng.

    - Chết như thế nào?

    - Da bị lột ra, chỉ còn lại một đống thịt máu tươi đầm đìa, xem ra là bị khảm vào trong hốc đá, đau đớn đến chết hoặc là sợ mà chết.
    Ỷ Mộng nói:
    - Cả lớp da đều không còn nữa, một mảnh máu thịt bầy nhầy.

    Hà Phạm nghe vậy, không nhịn được muốn hét lên. Diệp Cáo vội dùng một tay che miệng hắn:
    - Đừng kêu, đừng để kẻ địch cho rằng đã dọa được chúng ta!

    Bạch Khả Nhi sợ hãi nói:
    - Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ đã gặp phải thứ gì? Bọn họ không chạy trốn sao?

    Trần Nhật Nguyệt bổ sung:
    - Trong hầm mỏ chắc hẳn có cả ngàn vạn người đúng không? Bọn họ không lớn tiếng kêu gào sao?

    - Thi thể bọn họ còn có một điểm giống nhau rất kỳ lạ, đó là không có lưỡi.
    Ỷ Mộng miêu tả sống động như thật:
    - Thoạt nhìn chỉ cho rằng lưỡi bị kẹp đứt, nhưng cẩn thận quan sát tìm tòi thì không chỉ như vậy...

    - Còn thế nào nữa?

    Lần này là Vô Tình hỏi.

    - Hóa ra từ đầu lưỡi đến gốc lưỡi, cổ họng, thậm chí toàn bộ tim phổi dạ dày đều bị móc đi... hoặc là từ trong miệng bị kéo tận gốc, lôi đi mất, không tìm thấy nữa.
    Ỷ Mộng nói, sắc mặt nhợt nhạt:
    - Bọn họ chết thật thê thảm.

    Sau đó nàng bổ sung một câu:
    - Những người này đều là thợ mỏ từng phụ trách đào bới “cánh hoa sắt kỳ quái” kia.

    Bạch Khả Nhi nhìn Ỷ Mộng, sắc mặt trắng bệch giống như họ của hắn.

    Hà Phạm cố gắng kìm nén không hét lên:
    - Bọn họ là... bọn họ là... bị thứ... gì giết chết...

    Ỷ Mộng nói:
    - Bọn họ cũng từng phái không ít nghĩa dũng quân đi điều tra, nhưng những người đó cũng lần lượt mất tích.

    - Cái gì?

    - Nếu nói thợ mỏ bị giết chóc thê thảm, không kịp phản kích chống cự, còn có thể miễn cưỡng xem là vì bọn họ không biết võ công, cộng thêm vất vả quá độ, hết hơi hết sức, không thể kháng cự một số quái vật như khi mặt xanh, mãng xà các loại.
    Ỷ Mộng nói:
    - Nhưng những binh lính kia thì khác. Một bộ phận nghĩa dũng quân còn là chiến sĩ cao thủ do “Thiên Sát Cô Tinh” Hồng Sơ Dân tự tay huấn luyện, nhưng bọn họ đều lần lượt biến mất một cách im hơi lặng tiếng, không có dấu vết.

    Vô Tình nói:
    - Nhưng cuối cùng vẫn phát hiện ra bọn họ, đúng không?

    - Đúng, đã tìm được.
    Ỷ Mộng nói:
    - Nhưng lại là hài cốt.

    - Chết hết rồi?

    - Trong một “hố chồng” dạng tổ ong ở một nơi khác, từng người khảm vào trong đó, bị lột sạch da, nội tạng đều không thấy nữa, chết còn thê thảm hơn những thợ mỏ kia một chút...
    Nàng nói:
    - Tròng mắt bọn họ cũng không còn.

    Ba người Hà Phạm, Bạch Khả Nhi, Trần Nhật Nguyệt hai mặt nhìn nhau. Những nữ nhân khác, ngoại trừ Trương Thiết Thiết và Lý Thanh Ngô lá gan khá lớn, những người còn lại đã sớm sợ đến mức co rúm, kinh hãi không ngớt.

    - Do đó mọi người đều sợ hãi, đồn rằng có quỷ. Chỉ cần quỷ thổi một hơi sau gáy ngươi, ngươi chỉ cảm thấy cổ lạnh ngắt, sẽ đi theo nó, mặc cho nó điều khiển...
    Ỷ Mộng nói:
    - Cho nên, lần này không chỉ thợ mỏ không chịu tiếp tục khai thác đào bới, ngay cả quân biên phòng và quản công cũng không muốn làm nữa... Bọn họ đều nói, “hoa sắt” kia là cột chống của Diêm La điện, không thể khai thác, một khi đào bới sẽ chọc giận đại ác thần của âm tào địa phủ, khinh nhờn thần linh ma quỷ, giống như mời quỷ lên báo thù, sẽ có cả bầy đi ra lấy mạng truy hồn, giết sạch người trong hầm kia.

    Nàng thở dài một tiếng, mới nói tiếp:
    - Vì vậy, mọi người cũng không để ý tới quản thúc hạn chế, mạo hiểm chịu phạt cũng muốn chạy ra khỏi hầm mỏ, trốn xuống dưới núi.

    --------------------------------

    (1) Thời Tống Huy Tông, Thái Kinh tấu xin đúc một loại tiền bằng hợp kim đồng và thiếc. Điều này khiến tiền trở nên giòn hơn, chủ yếu để phòng hai nước Liêu, Kim ở phương bắc thu mua tiền tệ của phương nam, sau đó nung chảy đúc thành binh khí. Bởi vì hàm lượng đồng thấp nên dân chúng thường từ chối sử dụng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 21-08-2018 lúc 23:51.

    ---QC---


  10. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,aolong,avalon21,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,lightforest,linh123,lybietcau,Piglet,Đơn bước,
Trang 10 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 8910111220 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status