TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 16 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 6141516171826 ... CuốiCuối
Kết quả 76 đến 80 của 167

Chủ đề: Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà - Ôn Thuỵ An (hoàn thành)

  1. #76
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 12: Mở màn tối tăm

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Nhiếp Thanh hừ lạnh một tiếng.

    Bánh xe gỗ của Vô Tình đã đụng vào cửa miếu.

    Cửa bị đẩy ra, Vô Tình đã xông vào.

    Hai cánh cửa kia nhanh chóng khép lại.

    Nhiếp Thanh không chậm trễ, ngay khoảnh khắc cửa đóng lại, hắn cũng lướt vào theo.

    Trước mắt tối đi.

    Bên trong một màn tối tăm.

    Cả ngôi miếu là một mảnh đen kịt.

    Nhiếp Thanh không ngờ vừa đối mặt lại tối như vậy.

    Vừa mở màn chính là bóng tối.

    Hắn ngưng thần tám phương, khí tụ đan điền, cẩn thận đề phòng, toàn diện cảnh giác.

    Hắn vừa vào miếu, phản ứng đầu tiên chính là lập tức dịch chuyển.

    Hắn lách người một cái, đã rời khỏi vi trí ban đầu.

    Lý do vô cùng đơn giản.

    Nếu trong miếu có kẻ địch mai phục, dưới bóng tối như vậy rất khó phân biệt tung tích kẻ địch, nhưng nơi hạ thủ tốt nhất chính là cửa.

    Bởi vì mọi người đều từ nơi này xông vào.

    Cho nên Nhiếp Thanh lập tức rời khỏi cửa.

    Hắn xê dịch một cái, bước ngang sáu thước, lại lướt lên trước tám thước, sau đó bước ngang ba bước. Trong đó hắn dựa vào cảm giác nhạy bén, tránh khỏi bốn đến năm thứ không biết là bàn ghế hay cột. Hai tay áo hắn phồng lên, khí tụ đan điền, nghe ngóng động tĩnh.

    Vừa có động tĩnh, hắn sẽ xuất thủ, hạ thủ.

    Nhưng không có động tĩnh.

    Hoàn toàn không có động tĩnh.

    Không có động, tất cả đều tĩnh.

    Thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không có.

    Bản thân hắn cũng dừng hô hấp.

    Nhưng tiếng hít thở của Vô Tình thì sao?

    Tại sao Vô Tình vừa vào cửa miếu cũng giống như trâu đất xuống biển, biến mất, tan rã trong bóng tối?

    Chẳng lẽ bóng tối này có khả năng ăn mòn?

    Trong nơi u ám này, Nhiếp Thanh lại lo lắng ba chuyện.

    Thứ nhất, kẻ địch ở đâu?

    Thứ hai, kẻ địch có biết mình ở đây hay không?

    Thứ ba, Vô Tình và Tập Mai Hồng đi đâu rồi?

    Chẳng lẽ bọn họ cũng giống như mình, ở trong bóng tối nín thở chờ đợi, yên tĩnh chờ kẻ địch lộ ra sơ hở?

    Hay là vừa vào cửa đã bị kẻ địch khống chế, hiện tại chỉ còn một mình mình chiến đấu?

    Không nhìn thấy.

    Không nhìn ra.

    Tối.

    Khắp nơi đều thế.

    Mọi nơi đều thế.

    Bóng tối không chỗ nào không có, không chỗ nào không hiện diện.

    Nhiếp Thanh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi chảy ướt lưng.

    Lần đầu tiên, hắn chẳng những đối đầu với kẻ địch không biết hình dáng, hơn nữa còn đối đầu với toàn bộ bóng tối.

    Trong không khí tràn ngập mùi vị ẩm mốc, mục nát.

    Ngay cả mùi của kẻ địch hắn cũng ngửi không được.

    Nếu nói miễn cưỡng có thể ngửi được... vậy chỉ có mùi của thi thể mục nát và quỷ thối rữa.

    Nhiếp Thanh lại không dám làm bừa.

    Hắn không thể động.

    Hắn đang chờ, nín thở chờ đợi.

    Chỉ cần kẻ địch vừa động, hắn sẽ hạ thủ.

    Hắn đã không thể nhẫn nại được nữa, hắn muốn công phá bóng tối này.

    Hắn vẫn chờ rồi lại chờ, chỉ chờ một điểm sáng, một lần cơ hội.

    Cuối cùng đã có tiếng động.

    Đại khái là ở phía trước bên trái Nhiếp Thanh tám thước hai tấc, một tiếng động khẽ.

    “Bộp”.

    Âm thanh rất nhẹ, rất thấp.

    Có lẽ còn thấp hơn so với một con chuột nhỏ gặm vỏ đậu phộng?

    Nhưng Nhiếp Thanh đã hành động.

    Gần như ngay khi âm thanh vang lên, hắn đã lướt đến nơi phát ra tiếng động.

    Âm thanh kia vừa vang lên liền im bặt, sau lần này có lẽ sẽ không có âm thanh nữa.

    Nhưng gần như cùng lúc âm thanh vang lên, Nhiếp Thanh đã xuất thủ.

    Chụp lấy “nó”.

    Cho dù chung quanh là bóng tối.

    Bóng tối ngoan cố như vậy.

    Tối đến mức giống như thể rắn.

    Hắn vừa xuất thủ đã thành công, chụp được nó.

    Nó lạnh, cứng, có cảm giác kỳ lạ.

    Nhưng bất kể “nó” là thứ gì, hắn vẫn quyết không để “nó” chạy mất.

    Tuy nhiên trong khoảnh khắc này, lại xuất hiện một vệt sáng.

    Ánh sáng này không tầm thường.

    Ánh đao.

    Ánh đao này không tầm thường, nhanh và sắc bén.

    Một đao này chém xuống đầu Nhiếp Thanh.

    Lúc nhìn thấy ánh đao, đao đã đến.

    Nhiếp Thanh đã không kịp tránh.

    Ánh đao sáng chói, đao khí dày đặc, khiến hắn không mở mắt được.

    Nhưng hắn vừa xuất thủ đã chụp ra.

    Hắn dùng tay phải, vừa xuất thủ tay liền phát xanh.

    Tay trái của hắn thì đã chụp lấy “thứ” kia.

    “Thứ” kia vừa lạnh vừa cứng, lại giống như có một lực lượng quái lạ, thần kỳ.

    Cho dù đó là thứ gì, một khi bị hắn chụp trúng, không biết rõ ràng thì hắn quyết không dễ dàng buông tay.

    Hắn đã không kịp tránh một đao này, chỉ có thể vung tay chụp ra.

    Trong khoảnh khắc này hắn đã nhắm chuẩn đao thế.

    Nhìn lưỡi dao bổ tới, địch thủ kia nhất định cầm đao như vậy, hắn lập tức dùng một tay chụp vào điểm chết của đối phương.

    Cho dù một đao này của đối phương chém hắn ra thành hai mảnh, hắn cũng muốn móc ngực đối thủ thành một cái lỗ to.

    Với một trảo này của hắn, đối phương nhất định phải thu đao, nếu không nửa người trên cũng chỉ còn lại một cái lỗ máu lớn.

    Ta chết, ngươi cũng không sống được!

    Đây là cách đánh của Nhiếp Thanh.

    Một mất một còn là tốt nhất, nếu không ngọc đá cùng tan có ngại gì!

    Nhưng hắn không nghĩ tới, đối phương cũng không thu thế được.

    Không thu đao được, cũng không thu chiêu được.

    Bởi vì lúc đối phương nghe tiếng xuất đao, phía sau giống như cũng có một lực lượng đẩy tới, không thu thế được, một đao này chém xuống đã toàn lực ứng phó, không có dư lực lui về sau hoặc thu chiêu.

    Xem ra một kích nhanh như chớp trong bóng tối này, hai người đều sẽ lưỡng bại câu thương.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avalon21,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,hdphai,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,Đơn bước,
  3. #77
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 13: Chớp nhoáng

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Ngay lúc này một ánh lửa chợt sáng lên, bay vụt như chớp, lướt qua giữa hai người.

    Một người quát lên:
    - Dừng tay!

    Ánh sáng chợt hiện, đao và trảo đều ngừng lại giữa không trung. Một món ám khí có khảm chất đốt cắm vào trên cây cột giữa hai người.

    Trong một màu đen kịt, có người đột nhiên đốt lửa, thực ra rất nguy hiểm.

    Địch tối ta sáng.

    Đột nhiên đốt lửa, giống như đặt mình vào trong nguy hiểm.

    Nhưng người nọ vừa đốt lửa, lửa rời tay, đá lửa lập tức biến thành ám khí.

    Ánh lửa lóe sáng, bắn ra hoa lửa, kêu lên loẹt xoẹt.

    Ánh lửa in lên tường bóng người một đao một trảo khựng lại giữa không trung.

    Người đã cứng đờ, chiêu thức đã quên, nhưng bóng người trên tường giống như vẫn đang giao thủ, một tới một lui.

    Ánh lửa trắng xanh, người ném đá lửa sắc mặt càng trắng.

    Đó là Vô Tình.

    Ánh lửa kịp thời chiếu sáng.

    Nhiếp Thanh nhìn thấy người dùng một đao chém vào đầu hắn là Tập Mai Hồng.

    Tập Mai Hồng cũng thấy rõ, người suýt bị một đao của mình giết chết là Nhiếp Thanh.

    Nhưng không biết vì sao, tay của Nhiếp Thanh lại dài ra hơn hai thước, cách ngực mình chỉ có một tấc rưỡi.

    Cho dù nàng có thể một đao chém Quỷ Vương ra thành hai nửa, “Sát Thanh Thủ” của Nhiếp Thanh nhất định cũng đâm vào ngực nàng.

    Hiện tại nhờ có ánh sáng, thế công của hai người đều ngừng lại ở đó, không tiếp tục đánh ra.

    Có ánh sáng là nhờ Vô Tình, chàng kịp thời đánh ra mảnh lửa.

    Bởi vì có ánh sáng, hai người mới không đến nỗi có kết cục bi thảm.

    Trong bóng tối hoàn toàn, điểm lửa này, điểm sáng này, điểm trắng này lại quan trọng như vậy, đến mức đủ để phân định sống chết.

    Tập Mai Hồng kinh ngạc nói:
    - Là ngươi?

    Nhiếp Thanh cũng ngạc nhiên nói:
    - Là cô?

    Vô Tình khẽ quát:
    - Còn không thu tay!

    Tập Mai Hồng thu đao, Nhiếp Thanh thu chiêu.

    Hai người đều giống như đi một vòng trước Diêm Vương điện.

    Nhiếp Thanh hỏi:
    - Làm sao ngài biết là chúng ta?

    Nên biết trong bóng tối đột nhiên đốt lửa, nếu là địch chứ không phải bạn, chỉ sợ Vô Tình đã không sống qua được một khắc vừa rồi.

    Vô Tình nói:
    - Ta nhận ra các người.

    Nhiếp Thanh liếc bàn tay của Vô Tình đặt trên tay vịn xe lăn:
    - Mắt của ngài có thể nhìn thấy vật trong tối sao?

    Vô Tình lắc đầu.

    - Ta và các người đều như nhau.
    Chàng nói:
    - Ta không nhìn thấy các người, nhưng lại nhận ra các người.

    Tập Mai Hồng nghe được liền nghiêng đầu.

    Nàng nghiêng đầu nhìn tay áo phồng lên của Vô Tình, biểu tình mờ mịt.

    Nàng cũng đổ mồ hôi đầm đìa... xem ra trận chiến kịch liệt khi vừa vào miếu quyết không dễ dàng.

    - Ngươi... không nhìn thấy chúng ta?
    Nàng chỉ chỉ vào chóp mũi của mình:
    - Nhưng lại... nhận ra chúng ta?

    - Đúng vậy.
    Vô Tình nói:
    - Các người rất dễ nhận ra. Mắt của Nhiếp huynh màu xanh lá, càng tối thì càng rõ ràng. Tập cô nương vừa mới giao thủ, đao còn chưa hoàn toàn vào vỏ, ánh đao trong tay áo đại khái lóe ra một mảng hồng.

    Chàng bổ sung:
    - Chúng ta vừa vào miếu đột nhiên tối đen, dĩ nhiên không thể quen thuộc. Nhưng chỉ cần trước tiên nhắm mắt một lát, sau đó nhìn chăm chú, sẽ có thể nhìn ra một số đường nét trong bóng tối. Dù sao nhắm mắt lại vẫn tối hơn bên ngoài một chút.

    - Con người thông thường đều phải trải qua bóng tối tuyệt đối, mới có thể phân biệt ánh sáng.
    Chàng vừa nói vừa lưu ý tình hình trong miếu:
    - Cho nên sau khi phát hiện âm thanh vang lên, một điểm sáng hồng và hai vệt sáng xanh nhanh chóng áp sát, ta đành phải đốt mồi lửa.

    May mắn là chàng thắp sáng, đốt lửa.

    - Nếu không, chỉ sợ...
    Tập Mai Hồng lại nói trước, hơn nữa cười hì hì nói:
    - Có người phải máu bắn đương trường.

    “Có người” mà nàng nói, đương nhiên không phải chỉ chính nàng.

    Hai mắt Nhiếp Thanh lại lóe lên ánh sáng xanh.

    Vô Tình lập tức hỏi:
    - Ban nãy cô vừa vào cửa miếu, không phải đã phát hiện tung tích kẻ địch sao?

    Trong mắt Tập Mai Hồng lại ẩn giấu vẻ sợ hãi:
    - Đúng vậy.

    Nhiếp Thanh cũng hỏi:
    - Giao thủ rồi chứ?

    Vẻ sợ hãi trong mắt Tập Mai Hồng càng sâu:
    - Đúng vậy.

    Vô Tình truy hỏi:
    - Là kẻ địch thế nào?

    - Kẻ địch...
    Tập Mai Hồng gần như lẩm bẩm, thần sắc có vẻ kinh hoảng:
    - Kẻ địch mà ta gặp không phải là người.

    - Hả?

    Lần này Nhiếp Thanh, Vô Tình đều hoàn toàn không hiểu.

    Tập Mai Hồng căm phẫn nói:
    - Ta vừa đến gần cửa miếu, chợt phát giác bên trong có một cái bóng lóe lên, vì vậy một cước đá văng cửa xông vào.

    Chuyện này Nhiếp Thanh và Vô Tình đều nhìn thấy, tận mắt nhìn thấy.

    Đến bây giờ, bọn họ đều có phần oán trách Tập Mai Hồng tùy tiện ra tay, làm loạn trận tuyến của bọn họ.

    Vô Tình thật sự nơm nớp lo sợ cho Tập Mai Hồng, còn hơn cả chính mình và Kiếm Đồng.

    Dù sao đó cũng là em dâu tương lai.

    Nhiếp Thanh xanh mắt hỏi:
    - Sau khi cô đi vào, không phải đã giao thủ với người khác sao?

    Tập Mai Hồng chớp chớp cặp mắt to trong veo như nước, nói:
    - Không sai, đã động thủ, nhưng lại không phải người.

    Nhiếp Thanh và Vô Tình đưa mắt nhìn nhau.

    - Đó là một bộ xương trắng.
    Tập Mai Hồng nói:
    - Ta vừa vào cửa, liền nhìn thấy một bộ xương trắng.

    Nguyên bản trong Mãnh Quỷ miếu này có xương trắng cũng không kỳ quái.

    Nhưng Tập Mai Hồng nói tiếp lại càng vô căn cứ.

    - Nhưng xương trắng kia lại cử động.
    Nàng nói:
    - Nó còn lao về phía ta.

    - Cái... gì?
    Vô Tình và Nhiếp Thanh chỉ cảm thấy khó mà tưởng tượng.

    Càng thấy biểu tình không dám tin như vậy, Tập Mai Hồng càng cảm thấy ủy khuất, trề môi nói:
    - Nó nhào về phía ta, ta liền vung đao chém vào nó, nhưng nó lại có thể đỡ được...

    Nhiếp Thanh nửa tin nửa ngờ:
    - Cô có thấy rõ không? Thứ giao đấu với cô, là một bộ xương?

    Tập Mai Hồng nói lớn:
    - Ta cũng không có bệnh về mắt! Mắt của ta còn lớn hơn các ngươi cộng lại, nhìn lầm được sao! Đó thật sự là một bộ xương trắng!

    Nàng nhấn mạnh:
    - Là một con bạch cốt tinh!

    Vô Tình thấy nàng lại muốn nổi nóng, vội nói:
    - Cô nói nó đỡ... vậy nó dùng cái gì để đỡ đao của cô?

    Tập Mai Hồng nói:
    - Nó dùng tay.

    Vô Tình hoài nghi nói:
    - Tay?

    Tập Mai Hồng làm thủ thế nói:
    - Là tay... dùng hai cánh tay xương trắng kia của nó.

    Sau đó nàng hậm hực nói:
    - Nó không chỉ ngăn cản, còn có thể phản kích, phản công chỗ hiểm của ta!

    Nhiếp Thanh và Vô Tình lại nhìn nhau một cái.

    - Nó dùng chiêu thức sao?

    - Nó biết võ công sao?

    Hai người không hẹn mà cùng hỏi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avalon21,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,hdphai,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,Đơn bước,
  5. #78
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 14: Đao vào mặt

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    - Ta biết các ngươi không tin, nhưng đó thật sự là một bộ xương trắng.
    Tập Mai Hồng ủy khuất nói:
    - Ngay cả ta suýt chút nữa cũng không phải đối thủ của bạch cốt tinh nó.

    - Ta tin cô.
    Vô Tình chậm rãi nói:
    - Bởi vì chúng ta tới đỉnh Nghi Thần, chính là vì muốn điều tra những chuyện kỳ quái này. Hơn nữa tại nhà trọ Ỷ Mộng, chúng ta đã nghe được và gặp phải nhiều chuyện không thể giải thích. Chuyện trước mắt đã khiến chúng ta không thể không tin.

    Tập Mai Hồng nghe vậy lại không giận nữa, đột nhiên trầm mặc, nhìn mồi lửa còn đang kêu loẹt sáng phát sáng kia.

    - Nhưng nếu cô vui lòng để mọi người theo kịp cô một chút.
    Vô Tình nói:
    - Biết đâu chúng ta có thể trước tiên mở nắp lư hương, xem thử bên trong cất giấu thứ gì.

    - Ta cũng tin cô.
    Lần này là Nhiếp Thanh nói.

    Lý do của hắn rất đơn giản:
    - Bởi vì ta là Quỷ Vương.

    - Một Quỷ Vương chân chính, không lý do gì không tin trên đời có quỷ.
    Hắn nói:
    - Một Quỷ Vương thật sự, bản thân hắn chính là ác quỷ lớn nhất.

    Đây là “Quỷ Vương luận” của Nhiếp Thanh.

    Tập Mai Hồng đột nhiên hỏi:
    - Cái thứ vừa có thể làm ám khí, vừa có thể chiếu sáng này của ngươi, gọi là gì?

    Vô Tình nghe được giọng điệu của nàng có vẻ bất an, bèn đáp:
    - Điện Quang Hỏa Thạch.

    Tập Mai Hồng hỏi:
    - Là do ngươi phát minh ra?

    - Người phát minh là Gia Cát tiên sinh.
    Vô Tình nói:
    - Ta chỉ cải tiến thêm.

    Tập Mai Hồng lại hỏi:
    - Ám khí giống như vậy, ngươi có mấy cái?

    - Sáu cái.
    Vô Tình nói:
    - Bởi vì biết phải lên núi bắt quỷ, cho nên đặc biệt mang nhiều.

    - Đương nhiên sáu cái rõ ràng không đủ dùng.
    Vô Tình bổ sung:
    - Còn có mười hai cái, phân biệt ở trên người Bạch Yêu Nhi và Trần A Tam.

    Tập Mai Hồng dường như lúc này mới yên lòng:
    - Nó sắp cháy hết rồi, phải không?

    Lúc này chất đốt trên đá lửa đã sắp cháy hết.

    Ba người Vô Tình, Nhiếp Thanh, Tập Mai Hồng nhanh chóng đưa mắt, quan sát một chút tình hình trong miếu, đều không kìm được không rét mà run.

    Trong miếu có rất nhiều tượng thần xếp thành hai hàng thẳng đứng, có một trăm mấy chục vị la hán, tôn giả thể tích lớn hơn người thường. Trước điện còn có bốn năm chục pho tượng thần phật được dân gian bách tính ngưỡng mộ, sùng kính, khuôn mặt sống động như thật, sắc mặt đều có vẻ hoảng hốt, sợ hãi, thân mang xiềng xích, hình cụ, chỉnh tề hướng về trung tâm điện thờ, quỳ lạy dập đầu.

    Giữa không trung ở trung tâm đại điện có treo một tòa điện thờ, trong điện thờ phụng một vị thần linh, lắc lư đung đưa, to lớn vô cùng, nhưng khuôn mặt bọc một tấm vải đỏ lớn, khiến mọi người đều không thấy rõ.

    Trước điện còn có hai hàng quan tài ngay ngắn.

    Ngoài ra, phía sau bàn phán quan lớn bằng gỗ tử đàn bên dưới, có một cái bóng đang ngồi, mặc áo bào xám, nó không cử động, nhưng khí tức âm trầm đã ập đến người.

    Mọi người nhìn thấy dĩ nhiên kinh hãi, nhưng không bất ngờ.

    Bởi vì bọn họ đã nghe Tôn Ỷ Mộng và Trương Thiết Thiết nói, trong Mãnh Quỷ miếu thật sự có cảnh tượng như vậy.

    Có lẽ vì cảnh tượng trước mắt quá kỳ dị, Vô Tình bỗng cảm giác được mùi hương êm dịu nhàn nhạt của Tập Mai Hồng, nàng đang lặng lẽ nhích về phía chàng.

    Lúc này bọn họ đều có xung động giống nhau.

    Lật tấm vải đỏ và áo bào xám ra, xem thử rốt cuộc là yêu vật phương nào? Hay là thần linh vùng nào? Có dọa người, có kinh hãi như lời kể của đám người Thiết Thiết, Ỷ Mộng hay không.

    Ngay lúc này, ngọn lửa bừng lên, sau đó vụt tắt.

    Trong miếu trở lại tối tăm.

    Trong miếu có một đám thần linh nằm rạp sám hối, quỳ lạy cầu xin, còn có hai thứ “không biết là gì”, cùng với ba người.

    Vô Tình, Nhiếp Thanh, Tập Mai Hồng.

    Lần này khi trước mắt tối đen, mọi người đều đề phòng và cảnh giác.

    Ba người bọn họ nhanh chóng đi cùng với nhau.

    Cái gọi là ba người “đi” cùng với nhau, thật ra là khi mồi lửa vừa tắt, Tập Mai Hồng và Nhiếp Thanh đã nhanh chóng tụ tập ở hai bên Vô Tình.

    Vô Tình ở chính giữa.

    Mặc dù chàng tàn phế, nhưng trong ba người chàng vẫn là long đầu, là thủ lĩnh, cũng là trọng tâm.

    Nhiếp Thanh rất lãnh khốc, Tập Mai Hồng rất kiêu ngạo.

    Nhưng bọn họ không ai xem thường Vô Tình, cũng không dám xem thường người có khiếm khuyết này.

    Cũng không biết vì sợ hãi, hay là cần thêm can đảm, hoặc là vì ấm áp, Tập Mai Hồng lại lén vươn tay ra.

    Nàng muốn cầm tay Vô Tình.

    Nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay của nàng chạm vào ngón tay Vô Tình, Vô Tình lại rụt tay.

    Ngón tay của Tập Mai Hồng vẫn khựng lại ở đó, giống như một bàn tay chết, ở trong bóng tối.

    Ngay lúc này ánh lửa lại sáng lên.

    Ánh lửa lần thứ hai.

    Lần này lửa ở trong tay Vô Tình, chàng đốt mồi lửa lên.

    Trong miếu một lần nữa có ánh lửa, ánh sáng.

    - Hỏa khí trên người ngài cũng thật nhiều.

    Đây là câu nói đầu tiên sau khi ánh lửa sáng lên, là Nhiếp Thanh nói với Vô Tình, cũng không biết là nhạo báng, khen ngợi, trào phúng, đố kị hay là thán phục.

    - Chất độc trên người ngươi mùi rất nồng.
    Vô Tình hờ hững trả lời hắn một câu:
    - Mùi của binh khí ám khí càng nặng.

    Mặt của Nhiếp Thanh lại xanh, mắt càng xanh lá.

    Ánh mắt của hắn nhìn những tượng thần quỷ quái kia, giống như cương thi gặp phải người.

    Ít nhất là cương thi ngửi được mùi vị người.

    Nhưng sau khi ánh lửa cháy lên, cái nhìn đầu tiên của Vô Tình lại rơi vào trên tay Nhiếp Thanh.

    Trong tay hắn cầm một thứ.

    Vô Tình còn chưa hỏi, Nhiếp Thanh đã cảm giác được, bởi vì Tập Mai Hồng cũng nhìn chăm chú vào thứ này.

    Hắn đành phải giải thích trước:
    - Vừa rồi lúc còn chưa có ánh sáng, nơi này vang lên một tiếng “bộp”. Ta lập tức xông đến, bắt được thứ đồ chơi này, nhưng đao của Tập cô nương cũng đến.

    Tập Mai Hồng gật đầu:
    - Ta cũng nghe được tiếng động này. Ta vốn đánh vài hiệp với bạch cốt tinh kia, đột nhiên cả bộ xương trắng lại biến mất. Sau đó cửa bị đánh văng, có người xông vào. Ta nhất thời không biết là địch hay bạn, chỉ biết bộ xương trắng kia biến mất ngay trước mắt, cho nên vẫn luôn lưu ý động tĩnh, vừa có tiếng động lập tức hạ thủ, kết quả...

    Nhiếp Thanh cười khổ nói:
    - Kết quả là cho ta một đao vào mặt.

    Tập Mai Hồng bực tức nói:
    - Quỷ trảo của ngươi cũng không tha người.

    Vô Tình hòa giải:
    - Tập cô nương không chỉ từng chém vào đầu ngươi.

    Tập cô nương lại không bỏ qua cho người khác:
    - Da đầu của ngươi cũng rất cứng.

    May mắn ngọn lửa lay động, nếu không lần này Vô Tình đỏ mặt khó tránh khỏi bị người khác phát hiện.

    Chàng hắng giọng nói:
    - Cho nên thứ này là do kẻ địch cố ý phát ra.

    Nhiếp Thanh nói:
    - Mục đích của hắn là muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau?

    Tập Mai Hồng le lưỡi:
    - May mắn ta thu tay lại nhanh, không thật sự chém xuống một đao, nếu không đầu quỷ của ngươi khó giữ được rồi.

    Nhiếp Thanh vốn định nói tiếp, nhưng dùng đôi mắt quỷ liếc liếc bộ ngực nhô lên của Tập Mai Hồng, lại chỉ cười cười nham hiểm, không nói ra khỏi miệng.

    Tập Mai Hồng hiểu được ý của hắn, lập tức đỏ mặt.

    Trong ánh lửa chiếu rọi, đao của nàng dường như càng trắng.

    Vô Tình cũng cảm giác được, vội vàng nói:
    - Đó giống như một khối đá.

    Nhiếp Thanh nặng nề nói:
    - Đây không phải là khối đá bình thường.

    Lúc này Tập Mai Hồng mới bớt giận, hiếu kỳ nhìn xuống, hứng thú quan sát cẩn thận, sau đó nghi hoặc hỏi:
    - Xanh như vậy, lóng lánh như vậy, lại có nhiều màu, chẳng lẽ là thủy tinh?

    Vô Tình nhìn Nhiếp Thanh.

    Sắc mặt Nhiếp Thanh phát xanh.

    Hai người cùng gật đầu.

    - Thủy tinh.
    Hai người đều nói.

    Cả hai đều nhớ tới một người.

    Không ai hi vọng gặp phải người này, nhất là ở chỗ này, vào lúc này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 16-10-2018 lúc 19:54.

  6. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avalon21,chl10808,daitango,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,Đơn bước,
  7. #79
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 15: Quan tài bảo vệ nhau

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Vẻ mặt Tập Mai Hồng là không hiểu.

    Nàng đại khái không hiểu, một viên đá thủy tinh nho nhỏ, có gì phải lo lắng, có gì phải trầm trọng?

    Nàng lại nhớ tới một chuyện.

    Vì vậy nàng hỏi với vẻ lo lắng:
    - Khả Nhi và Nhật Nguyệt, bọn chúng còn ở bên ngoài, chẳng phải nguy hiểm sao?

    Vô Tình nhìn nàng một cái, trong mắt có ý cảm tạ.

    - Không có gì đáng ngại.
    Lời của chàng là muốn bảo đối phương yên tâm, nhưng giọng điệu cũng có phần nặng trĩu:
    - Ta đã sớm ước hẹn với bọn chúng, ta xông vào, bọn chúng canh giữ ở bên ngoài là được.

    Tập Mai Hồng vẫn không yên lòng:
    - Ta thấy bên ngoài cũng không an toàn.

    Điểm này chính xác.

    Vô Tình đồng ý:
    - Cho nên chúng ta càng nhanh đi ra càng tốt, nhưng có nhanh cũng phải làm xong chuyện mới đi được, nếu không thì uổng công đi chuyến này rồi.

    Chuyến này đường không dễ đi, cho nên quyết không thể uổng phí.

    - Xem ra, nếu không muốn uổng công đi một chuyến.
    Sắc mặt Nhiếp Thanh uy nghiêm phát xanh:
    - Vẫn phải đi vạch trần chân tướng phía sau những màn vải này mới được.

    Lúc nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm vào điện thờ treo lơ lửng kia.

    Vô Tình gật đầu.

    Chàng hiểu được “màn vải” mà Nhiếp Thanh nói là gì.

    Chàng lại nhìn chằm chằm vào cái bóng sau bàn phán quan.

    Tập Mai Hồng chợt hỏi:
    - Các ngươi có phát hiện một chuyện không?

    Còn không đợi Nhiếp Thanh và Vô Tình trả lời, nàng đã tự nói trước:
    - Nơi này không có bụi bặm, cũng không có mạng nhện, ngay cả gián và chuột cũng chẳng có một con, không giống như lời kể của Trương đại mụ và Tôn lão bản.

    Một lời thức tỉnh người trong mộng.

    Vô Tình, Nhiếp Thanh không kìm được nhìn Tập Mai Hồng với cặp mắt khác xưa.

    Đây là một ngôi miếu cổ bỏ hoang đã lâu, sao lại không có mạng nhện bụi bặm?

    Vô Tình nhìn Nhiếp Thanh gật đầu, sau đó mới nói:
    - Cô nói đúng. Nơi này quả thật thường có người tới, hơn nữa còn quét dọn sạch sẽ. Xem ra trong miếu này yêu ma quỷ quái, cái gì cũng không thiếu.

    Nhiếp Thanh nháy mắt với Vô Tình một cái, nói:
    - Ta thấy không chỉ trong miếu quỷ thần náo loạn, chủ yếu là trong động càng có kịch hay.

    Tập Mai Hồng cũng có vẻ đấu chí hăng hái:
    - Mãnh Quỷ động nằm ở sân sau của miếu, chúng ta có nên trước tiên đến đó thăm dò hay không?

    - Nên!
    Hai người đồng thanh nói.

    - Nhưng muốn thăm dò Mãnh Quỷ động, trước tiên phải làm xong một chuyện.
    Nhiếp Thanh lại quay sang Vô Tình chớp chớp hai ngọn lửa xanh lá trong mắt:
    - Chúng ta cũng không muốn bị người khác chặn mất đường lui.

    - Chuyện gì?

    Tập Mai Hồng hỏi.

    - Vén màn đen!

    - Tìm chân tướng!

    Vô Tình, Nhiếp Thanh đều quát lên một tiếng.

    Cùng lúc quát lên, Nhiếp Thanh đã bay lướt đi.

    Lời nói của Vô Tình chưa dứt, hai tay đã rung lên, “tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch”, lại “phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc”, mười bốn món ám khí, bảy luồng kim quang, ba đốm lửa nhỏ, bốn chùm sáng bạc, phân biệt đánh thẳng vào thần linh trong điện thờ, cùng với cái bóng sau bàn phán quan.

    Nhanh, hơn nữa hoàn toàn bất ngờ.

    Đợi khi Tập Mai Hồng phát hiện chàng xuất thủ, chàng đã ra tay, hơn nữa ám khí đã đánh trúng mục tiêu.

    Còn là hai mục tiêu.

    Ý định của Vô Tình là trước tiên muốn đóng đinh hai vật thể khả nghi này, sau đó để Nhiếp Thanh khinh công rất tốt tấn công một trong hai, vạch trần chân tướng.

    Chàng chỉ đang hộ pháp cho Nhiếp Thanh.

    Nhưng chàng lại không ngờ được.

    Nhiếp Thanh quả nhiên lướt nhanh ra, quả nhiên kịp thời phối hợp, hơn nữa lập tức phát động công kích.

    Nhưng hắn không phải phát động thế công với điện thờ và phán quan.

    Mà hắn giống như một con rồng cánh xanh, lượn vòng tới trên điện, bằng bằng lướt lên, lưng trên bụng dưới, song chưởng đẩy xuống, lửa xanh bừng lên, sau hai tiếng “bình bình”, đánh văng hai nắp quan tài.

    Trong điện tổng cộng có mười sáu cỗ quan tài, phân làm hai hàng trái phải đặt ngang.

    Tay trái Nhiếp Thanh tấn công cỗ quan tài thứ tư ở hàng trước, tay phải tấn công cỗ quan tài thứ sáu ở hàng sau.

    Nắp quan tài bị đánh bay.

    Hắn lại phát hiện quan tài có điểm khác thường.

    Hơn nữa trước khi xuất thủ hắn giống như đã chuẩn bị, trong quan tài kia sẽ có vật lạ.

    Hắn vừa ra tay đã nhận định, hơn nữa khác với suy nghĩ của Vô Tình, Nhiếp Thanh không nhắm vào tượng thần, điện thờ và cái bóng sau bàn phán quan.

    Mà là quan tài.

    Nắp quan tài bị đánh văng.

    Bên trong bốc lên một luồng khói tím và một chùm sương mù màu lam.

    Nhưng sương mù bị chưởng lực màu xanh lá của Nhiếp Thanh đánh tan, bay ra tứ tán.

    Vô Tình che mũi, kêu một tiếng với Tập Mai Hồng:
    - Đừng hít vào...

    Đột nhiên một cơn gió lạnh kịch liệt ập tới, “phụp” một tiếng, mồi lửa trên tay Vô Tình chỉ còn lại vài luồng khói cháy.

    Trong miếu lại hoàn toàn tối đen.

    Nhưng vào một thoáng trước khi bóng tối toàn diện xâm chiếm tầm mắt, Vô Tình vẫn liếc thấy rõ ràng, trong hai cỗ quan tài kia đột nhiên có hai “thứ” bắn nhanh ra.

    Một thân thể máu thịt đầm đìa.

    Một bộ xương trắng.

    Thật sự là thi thể thối rữa!

    Thật sự là xương trắng!

    Thi thể thối rữa và xương trắng, đồng loạt phát động công kích với Nhiếp Thanh.

    Nhiếp Thanh vẫn ở giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, tập kích quan tài.

    Thi thể thối rữa kia xen lẫn mùi tanh hôi, vừa động liền phát ra tiếng bắp thịt xé rách, mỗi lần múa may, cơ mốc và thịt vụn trên người đều tróc ra mấy miếng, giống như ám khí, cùng với thân thể rách nát của nó tấn công Nhiếp Thanh.

    Xương trắng kia thì phát ra tiếng rít quái dị khó nghe, giống như máy móc thiếu dầu bôi trơn, một mặt rít lên kèn kẹt, một mặt xương kêu lách cách, tấn công Nhiếp Thanh giữa không trung.

    Thi thể thối rữa thật sự cử động!

    Xương trắng thật sự biết võ công!

    “Vật lạ” trong hai cỗ quan tài lại biết bảo vệ nhau, hợp sức công địch!

    Nhiếp Thanh có thể ứng phó được hai thứ không phải người cũng không quỷ này hay không?

    Cũng trong khoảnh khắc này, mồi lửa vụt tắt.

    Tàn ảnh của thi thể thối rữa và xương trắng vẫn dừng lại trong con ngươi lúc tối đen.

    Ánh lửa vừa tắt, Vô Tình lập tức cảnh giác, chỉ sợ Nhiếp Thanh gặp nguy hiểm rồi!

    Bởi vì trong bóng tối, Nhiếp Thanh nhất định không quen thuộc hoàn cảnh chung quanh bằng hai con quái vật kia.

    Vô Tình vội vàng muốn đốt một miếng “Điện Quang Hỏa Thạch” khác.

    Vừa lấy đá lửa ra, đột nhiên chàng cảm giác được có một cơn gió nhẹ.

    Gió đao, chém xuống đầu.

    Đao phong chưa đến, đao ý đã thương người.

    Trong khoảnh khắc này, chàng ít nhất có mười sáu loại phương pháp, mười hai loại ám khí, có thể giết chết, trọng thương đối phương trước khi lưỡi đao chém tới, ít nhất cũng có thể ép lui đối phương.

    Thế nhưng chàng phát hiện, một đao vào đầu này không phải là chủ yếu.

    Một kích chết người đến từ mặt bên của gió đao đang ập vào mặt, một thứ nhỏ dài sắc bén nhưng hoàn toàn không mang theo tiếng gió đang đâm nghiêng tới.

    Vô Tình kịp thời nghiêng người một cái, đẩy xe lăn xông về phía trước.

    “Xoẹt” một tiếng, mũi nhọn kia suýt soát lướt qua sau đầu chàng.

    Sau đó mũi chàng ngửi được một mùi hương, một hương vị nhàn nhạt quen thuộc.

    Tiếp đó là một tiếng “két”, gió đao đột nhiên xoay chuyển với góc độ không thể tưởng tượng, vòng lại đuổi theo chém vào gáy Vô Tình.

    Lưỡi đao chưa tới, đao khí đã bức người.

    Đến nước này Vô Tình cũng không nhịn được kêu lên một tiếng:
    - Là ta...

    Còn chưa nói xong, đột nhiên dưới người trống rỗng, xe lăn hụt hẫng, cả địa phương bỗng sụp xuống. “Ầm” một tiếng, Vô Tình chỉ cảm thấy cả người rơi xuống, giống như sắp rơi vào một vực sâu không đáy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 16-10-2018 lúc 21:52.

  8. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avalon21,chl10808,demonweapon,diepkiemanh,fastdeath,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Tieu Lan,Đơn bước,
  9. #80
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 10 – Bạch Cốt Tinh

    Chương 16: Rơi xuống sáng ngời

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.vn

    Gió đao quét qua trên đầu, nhưng Vô Tình cả người lẫn ghế đã rơi xuống.

    Phía dưới rốt cuộc là thế giới gì?

    Nhân gian? Địa ngục?

    Vô Tình rõ ràng đã trúng cạm bẫy.

    Nếu hai chân của chàng có thể đi lại, nói không chừng chàng sẽ không trúng phải mai phục này.

    Nhưng chàng lại ngồi trên xe lăn.

    Trong bóng tối, lúc nguy hiểm, chỉ cần cảm ứng hơi sơ xuất sẽ dễ bị người khác thừa cơ. Vô Tình còn chưa kịp đốt một ánh lửa khác đã rơi xuống như vậy.

    Chàng cả người lẫn ghế lật xuống, chỉ nghe phía trên vang lên một tiếng kêu lo lắng:
    - Cẩn thận...

    Nhưng giọng nói đã bị cắt đứt.

    Bởi vì cơ quan ở sàn nhà đã nhanh chóng khép lại, không có khe hở.

    Điều khiến người ta bất ngờ nhất, đó là Vô Tình trong tối đen rơi xuống, nhưng phía dưới lại không phải tối, mà là sáng.

    Trước mắt Vô Tình sáng lên.

    Tiếp đó là ánh sáng chói mắt, sáng đến mức khiến người ta hoàn toàn không thể mở mắt.

    Bên dưới bóng tối lại là một mảnh sáng ngời, hơn nữa còn chói mắt như vậy.

    Ánh sáng giết người, thật sự muốn lấy mạng người.

    Vô Tình rơi xuống, lại rơi vào trong ánh sáng.

    Trong ánh sáng cực độ, toàn thân chàng đều lộ ra trong ánh sáng, hơn nữa còn mất đi trọng tâm, rơi xuống bên dưới.

    Cũng chính là lúc chàng yếu ớt nhất.

    Nếu cao thủ khác gặp phải tình cảnh sẩy chân này, cho dù có hoảng hốt, bối rối, cũng sẽ tìm cách để hai chân chạm đất, đứng vững bộ pháp, trước tiên phòng vệ, sau đó tiến hành phản kích.

    Đáng tiếc Vô Tình không thể.

    Chân của chàng không thể đứng.

    Xe lăn rơi xuống.

    Bên kia địa ngục tối tăm lại là một mảnh sáng ngời, ánh sáng che phủ tầm mắt.

    Sàn nhà khép lại.

    Chỉ cần cơ quan ở sàn nhà khép lại, cho dù Vô Tình có chắp cánh cũng không bay lên được.

    Hơn nữa chỉ cần Vô Tình rớt xuống, dưới đất nhất định có thứ càng nguy hiểm đang há mồm chờ cắn nuốt chàng.

    Lúc này Vô Tình trên không chỗ đi, dưới gần tuyệt cảnh.

    Có lẽ chỉ trong chớp nhoáng này, lúc Vô Tình đang rơi xuống, trên không tới trời, dưới không chạm đất, còn có thể được an toàn.

    Chỉ là tình thế “treo giữa trời” này há có thể kéo dài, sao có thể lâu dài?

    Thế sự vốn kỳ lạ như vậy.

    Có lẽ vì tình trạng lơ lửng giữa trời này là an toàn nhất, cho nên Vô Tình bỗng ngừng lại giữa không trung, không lật lên phía trên, cũng không rơi xuống phía dưới.

    Sao lại có thể như vậy?

    Nguyên nhân chỉ có một.

    Sàn nhà vừa sụp, mặc dù Vô Tình cả người lẫn ghế đều lật xuống, cũng không cách nào dừng thế rơi - dù sao xe lăn cũng không phải hai chân, không thể mượn lực lật người lên - nhưng trong lúc lâm nguy chàng lại làm một chuyện, tay trái của chàng vung lên, ống tay áo phất ra.

    Khi cơ quan khép lại, sàn nhà sắp khôi phục như ban đầu, tay áo của chàng đã phất lên, vì vậy sàn nhà lại kẹp lấy tay áo của chàng.

    Cơ quan kẹp lấy tay áo, nhờ đó cả người Vô Tình dừng lại giữa không trung, cách sàn nhà (hiện giờ đã thành trần nhà) không tới hai thước.

    Người đột nhiên dừng lại, không rơi xuống nữa, nhưng xe lăn dưới người đương nhiên không vì vậy mà đứng yên, vẫn sẽ tiếp tục rơi xuống phía dưới.

    Vấn đề là Vô Tình không tiện đi lại, nếu xe lăn rời khỏi người, chàng sẽ dùng gì để di chuyển?

    Huống hồ trên người không thể mang nhiều binh khí, ám khí, phần lớn ám khí của chàng đều cất trên kiệu, hoặc giấu trong xe lăn. Một khi người và xe tách rời, gặp phải kẻ địch làm thế nào phản kích?

    Do đó mặc dù chàng không rơi xuống, chỉ cần xe lăn rời ra cũng đủ chí mạng với Vô Tình.

    Nhưng xe lăn cũng không rơi xuống.

    Bởi vì Vô Tình còn có tay phải.

    Trước khi rơi xuống, chàng đã nhấn vào một cơ quan.

    Vừa nhấn xuống, xe lăn lập tức bắn ra một sợi dây da, cột ngang lấy Vô Tình, khiến người chàng dính liền với xe lăn. Mà vì tay áo trái của chàng bị cơ quan phía trên kẹp lấy, cho nên người chàng đã không lật xuống, xe lăn đương nhiên cũng không rơi xuống.

    Hiện giờ Vô Tình đang “treo giữa trời”, trong ánh sáng chói tràn ngập, chỉ xem tay áo của chàng có chịu nổi lực kéo lớn như vậy hay không.

    Nói đến cũng kỳ quái, y phục trên người Vô Tình nhìn như bình thường, mát mẻ, phong phanh, nhưng lại có thể chịu được lực kéo tương đối nặng này, không hề có dấu hiệu bị rách.

    Chẳng lẽ Vô Tình đã sớm đoán được sẽ có tình cảnh này, đã thay một bộ y phục nhìn như bình thường thực ra lại không tầm thường, để cứu vãn chính mình trong nguy kiếp?

    Nhưng ai lại đoán được mỉnh sẽ có ngày gặp phải nguy hiểm kỳ lạ như vậy?

    Nếu có thể đoán được mình sẽ rơi vào tai kiếp này, vậy cần gì phải dấn thân vào?

    Vô Tình không rơi xuống.

    Chàng đã giữ được, cũng bị kẹp lấy.

    Nhất thời không thể lên, cũng không thể xuống.

    Chàng nên làm gì?

    Không phải nhân sinh cũng thường có tình trạng như vậy sao?

    Ngay lúc này, tiếng gào thét chói tai bỗng vang lên.

    Trong ánh sáng chói, mười mấy, thậm chí là mấy chục vệt sáng bạc từ dưới bay trên, bắn về phía Vô Tình.

    Bay được một nửa, chúng lại va chạm lẫn nhau, phát ra những tia sáng bạc trong ánh sáng chói, biến thành từ bốn phương tám hướng bắn nhanh đến Vô Tình.

    Lúc này Vô Tình một tay giơ lên trời, người dính liền với xe lăn, trên không tới trời, dưới không chạm đất, là lúc khó đề phòng nhất, cũng là thời khắc lúng túng chật vật nhất.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avalon21,chl10808,demonweapon,diepkiemanh,glook,laughing,linh123,lybietcau,ngocminh130714,org117,phamhau1986,Piglet,Đơn bước,
Trang 16 của 34 Đầu tiênĐầu tiên ... 6141516171826 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status