Tại hạ rất ngưỡng mộ Tiêu Đỉnh tiên sinh cùng đại tác phẩm Tru Tiên. Nay viết truyện này với ước vọng đem lại chút gì đó tinh thần của Tru Tiên đến với các vị huynh đệ, điều mà tại hạ đã tìm kiếm bấy lâu trong hầu hết tác phẩm nổi tiếng hiện nay nhưng vẫn vô vọng. Vẫn biết rằng mình tài hèn sức kém, so với Tiêu Đỉnh tiên sinh chẳng khác nào đom đóm với Vầng Nguyệt, nhưng vẫn mong nhận được sự ủng hộ và góp ý của các huynh đệ.
chương 1 : Diệt Gia
********>>><<<*********
Trung Nguyên!!!
Bán dạ canh ba,mưa rả rích,bầu trời tối đen như mực....
Trước cổng một Trang viện uy nghi, bề thế, hai bên đại môn có hai con thạch sư to lớn được nghệ nhân khắc từ bạch ngọc trông thật oai phong, bên trên đại môn là một tấm hoành phi khảm bốn đại tự sơn son thếp vàng "Trần Đại Thế Gia". Không sai, đây chính là Trần Gia Trang uy danh hiển hách võ lâm Trung Nguyên.
Nhắc đến Trần Gia Trang thì bất cứ ai, từ lê dân bá tánh đến giới Võ Lâm đều có cùng một thái độ là ngưỡng mộ. Đơn giản không chỉ vì trang chủ của Trần gia trang là Trần Chính luôn hào phóng phát gạo giúp đỡ dân nghèo mà còn vì một lí do khác, Trần Chính là một vị Đại hiệp võ công siêu quần được liệt vào danh sách Thập Đại cao thủ.
"Vút ..vút..vút..." - Ba hắc ảnh ngự kiếm bay nhanh như thiểm điện, nối đuôi nhau hướng về Trần gia trang, trong chớp mắt ba bóng đen kia đã hiện thân trước Đại môn Trần gia trang.
Cả ba người đều vận y phục dạ hành tuyền một màu đen tối tăm. Trên mặt đeo giả diện hình mặt quỷ nhe nanh, dưới bóng đêm ba hắc y nhân nhìn chẳng khác nào hiện thân của quỷ dữ vừa từ chín tầng địa ngục chui lên. Ba người đứng dàn ngang thành hình chữ Nhất, Hắc Y Nhân có dáng người nhỏ thó đứng ngoài cùng bên tả khẽ nói : " Đại ca,bây giờ chúng ta làm sao đây? Xông vào bắt tên họ Trần cướp vật rồi lặng lẽ ly khai hay sát nhân diệt khẩu toàn Gia?"
Hắc Y Nhân cao lớn đứng bên hữu khẽ hừ lạnh: "Việc đó còn phải hỏi ư? Lão Tam ngươi nhân từ bao giờ vậy? Tất nhiên là giết sạch không chừa một ai, để tránh đêm dài lắm mộng, nếu không tin này mà đến tai bọn Tứ Đại phái thì chúng ta gặp rắc rối không ít".
Hắc Y Nhân thấp bé thở dài: " không phải ta nhân từ, nhưng cả gia trang này mấy trăm nhân mạng đều là người vô tội, ta thấy chúng ta giết Trần Chính đoạt vật là được rồi, hà tất phải diệt Gia, việc này...."
Hắc Y Nhân cao lớn nóng nảy ngắt lời:" Đại trượng phu hành sự đâu cần phải để ý tiểu tiết,Chúng ta nhất định phải trảm thảo trừ căn để phòng ngừa hậu họa về sau. Lão Tam ngươi có biết nếu bọn Tứ Đại Phái và giới tu chân biết được vật đó nằm trong tay chúng ta thì sẽ dẫn đến những hệ quả nghiêm trọng như thế nào không?"
Hắc Y Nhân thấp bé nhẹ giọng:" Ta làm sao lại không biết, nhưng..."
Đang nói đến đây thì Hắc Y Nhân cao gầy đứng giữa khẽ khoát tay ra hiệu làm hắn buộc phải dừng lại. Hắc Y Nhân cao gầy từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng, có lẽ không chịu được lời qua tiếng lại giữa hai tên kia nên giờ phải lên tiếng. Hắn cất giọng âm trầm, lạnh lùng vô biểu cảm:" Không tranh luận nữa. Nhị đệ nói không sai, vô độc bất trượng phu. Đêm nay chúng ta phải giết hết, không được để sổng cho dù chỉ một con vật"
Tên Nhị đệ cười âm lãnh :" Hà hà...vẫn là Đại ca sáng suốt. Chỉ cần đêm nay chúng ta hành sự thành công,lo gì không có ngày dương danh thiên hạ. Hừ...,đến lúc đó tên họ Khâu thối tha sẽ biết tay ta, món nợ một kiếm của hắn ta không bao giờ quên được".
Hắc Y Nhân cao gầy nói, giọng vẫn lạnh như băng:" Nếu mọi việc được như ý, đừng nói Khâu Bình, ta nghĩ dưới gầm trời này sẽ không ai là đối thủ của ba huynh đệ chúng ta".
Tên Nhị đệ đắc ý càng cười lớn :" Ha ha...cứ nghĩ đến viễn cảnh đó, ta thật là sảng khoái, không thể kìm chế được tâm tình của mình...ha ha..."
Hắc Y Nhân thấp bé khẽ gắt :" Có sảng khoái thì Lão Nhị người cũng đừng cười lớn như vậy chứ, định đánh động bọn chúng dậy sao?"
Tên Nhị đệ nghe vậy liền ngưng lại, lạnh giọng đáp :" Dậy hết thì đã sao? Ra một tên ta giết một, ra trăm tên ta giết cả trăm"
Đúng lúc này một giọng nói vang lên :" khẩu khí thật ngông cuồng, các ngươi là ai, canh ba thanh vắng đến trước Trần Gia Trang giả thần giả quỷ??"
Lời vừa dứt một bóng nhân ảnh mặc áo Lam lao ra, dẫn đầu một tốp khoảng trên dưới ba bốn chục gia đinh bao vây ba Hắc Y Nhân vào giữa. Người này vóc dáng tầm thước, diện mạo đoan chính, lời nói đầy uy quyền, hiển nhiên có chức phận không nhỏ trong Trần Gia Trang.
Hắc Y Nhân cao gầy lạnh lẽo lên tiếng :" Có ngông cuồng hay không ngươi sẽ rõ ngay thôi. Ngươi mau xưng danh, có chức phận gì trong Trần Gia, để ta còn báo với Lão Diêm Vương, giúp ngươi không phải làm quỷ vô danh"
Lam Y trung niên cười lớn :" Thật lớn lối. Thôi được, các ngươi muốn biết thì ta cũng không ngại gì mà che giấu. Ta đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, Hoàng Phi tổng quản Trần Gia chính là ta".
Tên Nhị đệ cười âm trầm :" Cứ ngỡ là Trần Chính, hóa ra chỉ là một tên tổng quản nhỏ nhoi cũng dám đứng trước mặt bọn ta khua môi múa mép. Thật đáng chết!"
Hoàng Phi tổng quản giận dữ quát lớn :" Câm miệng. Tên húy của trang chủ đến lượt ngươi gọi sao? Xem ra đêm nay không cho các ngươi một bài học thì các ngươi không biết trời cao đất dày". Nói đoạn Hoàng Phi phất tay ra hiệu.
"choang...choang..." - Bọn gia đinh nhận được lệnh đồng loạt rút kiếm ra, người nào người nấy sát khí đằng đằng nhất cử lao vào bọn Hắc Y Nhân như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tên Nhị đệ đảo mắt nhìn quanh, bĩu môi khinh thị :" Đúng là trò trẻ con" - Miệng nói tả thủ hắn khẽ giơ lên, tùy tiện hất nhẹ vài lượt ra tứ phía. Chỉ thấy một luồng hồng quang rực rỡ đến lóa mắt từ tay hắn ập đến bọn gia đinh.
"Ầm ầm...bùng..." - một loạt âm thanh vang lên, theo đó huyết nhục tung bay đầy trời. Bọn gia đinh mới đây gần bốn chục tên, khí thế như di sơn đảo hải bây giờ tan xác, chết sạch không còn một mống. Mùi máu tanh tưởi nồng nặc bốc lên, thật khiến ai ngửi phải cũng lợm giọng buồn nôn.
Hoàng Phi tổng quản toàn thân chấn động, như không tin vào mắt mình. Căn bản vì từ khi ra đời đến bây giờ hắn chưa từng thấy một cao thủ nào võ công khủng khiếp đến thế, một cái hất tay nhẹ nhàng lại có thể giết gần bốn mươi tên gia đinh cường tráng. Hắn lắp bắp không nói nên lời :" Ngươi....ngươi....là...người thuộc tu chân giới??"
Tên Nhị đệ cười âm độc :" Ha ha...chỉ là một chút bản lãnh nhỏ nhoi, tổng quản đại nhân đâu cần phải kinh hãi đến vậy ha..ha ha"
Hắc Y Nhân cao gầy từ nãy giờ đứng yên nhìn tên Nhị đệ diễu võ giương oai, có lẽ không còn kiên nhẫn được nữa cất tiếng :" Đùa như vậy đủ rồi, tam đệ mau dọn dẹp hắn rồi bắt tên Trang chủ đang đến tra hỏi vật đó. Nhanh lên, đã canh tư, trời gần sáng rồi chúng ta không còn nhiều thời gian".
Hắc Y Nhân thấp bé khẽ gật đầu, trong thoáng chốc hắn vụt biến mất, đến lúc hiện ra đã đứng ngay trước mặt Hoàng Phi tổng quản.
Hoàng Phi còn chưa hoàn hồn sau khi chứng kiến cái chết thảm khốc của bọn gia đinh, khi thấy gã Tam đệ vụt hiện trước mặt hắn kinh hãi vội nhảy lui lại, đồng thời song thủ nhoáng lên - " ào...ào " - một chưởng sấm sét được tung ra nhằm vào giữa ngực gã Tam đệ, phản ứng quả vi diệu, không hổ danh là tổng quản của Trần Gia danh chấn Võ Lâm.
Đối diện với một chưởng hết sức bình sinh của Hoàng Phi, gã Tam đệ vẫn đứng yên bất động chẳng mảy may né tránh. Chưởng lực của một cao thủ Võ Lâm như Hoàng Phi đối với tu chân giới của hắn mà nói thật quá yếu ớt.
"Bùng...bùng..." - hai tiếng nổ vang trời,bụi đất bay lên mù mịt. Trong màn bụi mù Hoàng Phi nở nụ cười đắc ý, dưới một chưởng toàn lực của hắn, phóng mắt nhìn khắp Võ Lâm cũng không tìm được người có thể đứng yên hứng chịu mà không mất mạng, tên hắc y nhân này đúng là tự tìm chết.
Nhưng nụ cười của hắn vụt tắt, vì trong màn bụi mù đang lắng xuống, bóng dáng của gã tam đệ vẫn đứng sừng sững ở đó,hai tia quang mang sáng rực từ hai mắt lạnh lẽo nhìn hắn. Hoàng Phi sắc mặt thoạt xanh thoạt đỏ kinh dị nhìn hắn, vừa lùi vừa lẩm bẩm :" không thể nào lại như vậy,không thể nào....".
Gã Tam đệ thở dài :" Ta không muốn giết ngươi, nhưng lời Đại ca không thể không tuân. Ngươi có chết cũng đừng trách ta, có trách hãy trách chủ nhân của ngươi là Trần Chính bất tài vô dụng lại nắm bảo vật trong tay" - Hữu thủ gã hứơng đến Hoàng Phi phất nhẹ, ánh chớp nháng lên, một tia sét mảnh như tơ phóng thẳng vào người Hoàng Phi, chẳng một âm thanh nào vang lên, chỉ thấy cơ thể Hoàng Phi vụt tan biến mất, như chưa từng hiện hữu.
Tên Nhị đệ cất tiếng tán dương :" Thật lợi hại. Cung hỷ Lão Tam đã luyện đến đại thành Lôi Quang quyết"
Gã tam đệ nhẹ giọng :" Lão Nhị quá lời rồi. Lôi Quang quyết của ta có là gì so với Ám Hồng quyết lão Nhị vừa thi triển"
Lão Nhị nghe vậy ngước mắt nhìn trời, cất tiếng than :" Nói gì cũng vô ích.công phu của bọn ta chỉ lợi hại so với bọn phế nhân này,còn đối với các cao thủ tu chân khác và Tứ Đại Phái thì...." - nói đến đây y ngừng bặt, chỉ là không ngớt nhìn trời thở dài như muốn trách ông trời sao quá bất công.
Hắc Y Nhân cao gầy dường như nghe hai tên kia nói vậy cũng mấy phần cảm thán,giọng nói bớt đi vẻ lạnh lùng :" bây giờ không phải lúc ta thán, tên Trần Chính dẫn theo đám thủ hạ sắp ra đến nơi rồi. Ta đã nghe được nhịp hô hấp của bọn chúng".
Quả nhiên tên Đại ca nói không sai, lời vừa dứt đã thấy ngay đại môn Trần Gia xuất hiện gần năm mươi gia đinh. Dẫn đầu là một trung niên vận hoàng y, khoảng chừng tứ tuần, mắt sáng trán rộng, uy phong lẫm lẫm, vừa nhìn đã biết ngay chính là Trần Chính, trang chủ Trần Gia Trang danh tiếng lẫy lừng.
Khẽ đưa mắt nhìn toàn trường, Trần Chính tâm can rúng động khi thấy xác chết la liệt của bọn gia đinh, nhưng tuyệt không thấy xác của tổng quản Hoàng Phi. Trần Chính thở phào nhẹ nhõm đoạn chuyển mục quang qua ba Hắc Y nhân,cất giọng lạnh lùng :" Chẳng hay các vị là cao nhân phương nào? Trần Gia Trang hay Trần mỗ đã đắc tội gì với các vị mà lại xuống tay với thủ hạ của ta quá tàn độc?".
Hắc y nhân cao gầy hờ hững trả lời :" Chớ nhiều lời. Nếu ngươi không muốn chết thảm như bọn chúng và tên thất phu tổng quản vô dụng thì mau giao Ngọc Long thần kiếm ra đây, ta sẽ dung tình ban cho ngươi chết được toàn thây. Bằng không..." - đến đây hắn khẽ hừ lạnh.
Trần Chính giận run người. Từ trước đến nay ai gặp hắn cũng đều lễ độ, chưa ai dám làm mất lòng. Không ngờ đêm nay bị ba tên hắc y nhân thần không ra thần, quỷ không ra quỷ này đến tận Gia Trang giết người làm loạn, còn buông lời nhục mạ, chẳng xem hắn ra gì, làm sao hắn không tức giận cho được.
Trần Chính gầm lên vang dội :" Ngọc Long thần kiếm gì chứ? Ta đến nghe còn chưa từng thì làm gì có mà giao cho các ngươi. Bất luận đêm nay như thế nào, ba người các ngươi đừng mong toàn mạng rời khỏi đây. Không bắt các ngươi đền mạng Trần Chính ta sao còn mặt mũi nhìn thiên hạ"
Cùng với tiếng gầm Trần Chính thân ảnh thần tốc lao đến hắc y nhân cao gầy, song chưởng giơ lên toàn lực thi triển Tàn Hồn thập tam thức giáng mạnh xuống. Đây là tuyệt học đã đưa tên tuổi Trần Chính danh chấn giang hồ, nên hắn vô cùng tự tin sẽ nhất kích đoạt mạng địch thủ.
Dường như đối với tuyệt học danh chấn giang hồ của Trần Chính, hắc y nhân cao gầy căn bản chẳng để vào mắt. Chỉ thấy hắn đứng yên tại trận hứng trọn nhất kích như bài sơn đảo hải của Trần Chính.
" Ầm...ầm", "hự..." - Chuỗi âm thanh váng động vang lên làm huyên náo cả góc trời, Trần Chính như con diều đứt dây dội ngược lại va vào đại môn, run rẩy đứng lên, tiên huyết trong miệng không ngừng trào ra, thần thái thập phần thảm hại, hiển nhiên hắn đã bị nội thương nghiêm trọng.
Tên Nhị đệ cười đắc ý :" ha ha...Đã lâu không thấy Tu La cang khí của đại ca, quả nhiên danh bất hư truyền, thật lợi hại, lợi hại a.."
Gã Đại ca không vì thế mà đắc ý, mục quang chiếu thẳng vào Trần Chính, lạnh giọng hỏi :" Ngọc Long thần kiếm đâu sao còn không mau giao ra đây? Vừa rồi ta đã nương tình nếu không bây giờ ngươi đã thành tro bụi. Hãy tự lượng sức mình, Ngọc Long thần kiếm là thần vật, cho dù ngươi có nó trong tay cũng vô dụng. Chi bằng giao cho ta, ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây, như vậy đã quá tiện nghi cho ngươi rồi".
Trần Chính lúc này vẫn không ngừng thổ máu, đứng run rẩy giương đôi mắt căm hận nhìn gã Đại ca, cười lên bi phẫn:" Thủ đoạn quả tàn độc. Ta giao hay không giao Ngọc Long thần kiếm ra thì cũng đều phải nhận lấy kết cục là chết. Vậy mà là tiện nghi cho ta sao?? Đừng nói ta không có Ngọc Long thần kiếm, cho dù có ta cũng không bao giờ giao nó cho thứ ác ma như ngươi ha...ha..."
Dứt tràng cười Trần Chính đề khí vận công, tập trung những khí lưu tản mác trong người, dường như chuẩn bị tung một đòn tối hậu quyết sống chết với tên Đại ca.
Gã Đại ca nhếch môi điểm một nụ cười khinh bỉ :" Vẫn còn ngoan cố sao? Thôi được, có lẽ không cho thất phu ngươi tâm phục khẩu phục thì ngươi sẽ không giao Ngọc Long thần kiếm ra. Bây giờ ta sẽ đứng yên cho ngươi tha hồ muốn chém muốn giết đến khi nào ngươi không đứng nổi mới thôi, để ngươi biết ngươi bất tài vô tướng đến thế nào".
Trần Chính phẫn nộ nói :" Được lắm. Ngươi nói thì nhớ giữ lời. Xem ta lấy mạng cẩu trệ ngươi đây" - Thân ảnh Trần Chính chớp lên, nhưng thay vì lao đến tấn công gã Đại ca thì lại bất ngờ chui tọt biến mất vào đại môn Trần gia.
Tên Đại ca thấy bị lừa gầm lên một tiếng giận dữ chớp động thân hình lao đến đại môn, hai tên nhị đệ và tam đệ cũng ngự kiếm bay theo.
Đám gia đinh nãy giờ đứng phía sau theo dõi trận chiến, bây giờ thấy chủ nhân chạy trốn vào trong cũng vội vàng chạy theo. Vô tình lại cản đường ba hắc y nhân làm chúng gầm lên điên loạn thẳng tay tàn sát. Thoáng chốc tất cả đã chết sạch, mùi tinh huyết trước đó đã tanh nồng giờ lại càng thêm đậm đặc, làm cho không khí khó thở vô cùng.
Lại nói Trần Chính sau khi dùng kế bất ngờ bỏ chạy vào Trang đã vội vàng dồn hết nội lực còn sót lại vào hai cước chân lao thẳng đến phòng của tiểu Nguyên, con trai đầu lòng và cũng là độc nhất của hắn, chỉ vừa tròn tám tuổi.
Trần Chính sau một kích ngạnh đấu với hắc y nhân đã hiểu rõ rằng mình và hắn hơn kém nhau quá xa, có thể nói là không cùng đẳng cấp, Trần Chính căn bản không có cơ may chiến thắng, dù chỉ một chút.Hắn thừa biết đêm nay cả hắn và toàn gia Trần Gia Trang khó lòng toàn mạng trước bọn cao thủ tàn ác thuộc giới tu chân này.
Trần Chính chết cũng không sao, những người khác chết hết cũng không sao, nhưng tiểu Nguyên độc tử của hắn nhất định phải sống. Nếu toàn gia bị diệt tuyệt thì khi xuống suối vàng hắn làm sao mà đối mặt với liệt tổ liệt tông của Trần gia. Nên hắn bằng mọi giá phải phải dốc hết chút hơi tàn này giữ lại tiểu mạng của tiểu Nguyên, tránh cho Trần gia tuyệt tự.
Vừa vào phòng tiểu Nguyên, Trần Chính vội lao đến giường bế thốc nó dậy làm tiểu Nguyên đang trong giấc mộng choàng tỉnh khẽ cất tiếng càu nhàu :" A...Phụ thân, sao lại đánh thức hài nhi dậy?"
Trần Chính vừa đưa một tay bịt miệng nó, tay còn lại vội vội vàng vàng cho vào bọc áo của mình lấy ra một sợi dây chuyền màu bạc mảnh như sợi tơ đeo vào cổ nó. Dưới ánh đèn leo lét của gian phòng, sợi dây chuyền sáng lấp lánh, đặc biệt là mặt dây chuyền thì vô cùng kì lạ, có hình dạng một cây tiểu kiếm nhỏ xíu màu đỏ như máu chỉ bằng một đốt ngón tay.
Bỗng những tiếng kêu kinh hoàng lẫn tắc nghẹn trong Trang vang lên không ngớt. Không cần nói cũng biết bọn hắc y nhân do không biết Trần Chính đang nấp ở đâu nên điên cuồng thẳng tay tàn sát. Trần Chính trong mắt lóe lên một tia đau khổ, như oán hận bọn hắc y nhân, như bất lực vì mình tài hèn sức yếu không thể bảo vệ người thân.
Nhưng trong thoáng chốc ánh mắt đó biến mất, thay vào là một tia nhìn ôn nhu, đầy ắp thương yêu với tiểu Nguyên. khẽ đưa tay vuốt tóc hài tử kháu khỉnh đáng yêu đang giương đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn mình, Trần Chính nói :" Nguyên nhi, hãy nhớ lời phụ thân, sau này dù có việc gì xảy ra con cũng không được khóc, phải mạnh mẽ lên, vì Trần gia mà phải sống, phải báo thù con biết không?"
"Còn nữa, sợi dây chuyền trên cổ con là một báu vật nhưng đồng thời cũng là một vật bất tường, con nhất định phải giữ kỹ, không được để cho bất luận ai nhìn thấy, rõ chưa? Từ nay không có phụ thân và mọi người ở bên, con hãy cố gắng tự chăm sóc bản thân, phải quật cường mà sống để báo thù cho Trần gia. Con hãy nhớ kẻ thù của Trần gia có ba tên, trong đó một tên biết sử dụng công phu Tu La cang khí ".
Tiểu Nguyên ngơ ngác nhìn Trần Chính, rồi đột nhiên khóc nức nở:" Phụ thân bỏ hài nhi, không chơi với hài nhi nữa sao? hu...hu..."
Lúc này tiếng chém giết càng lúc càng đến gần phòng tiểu Nguyên.Trần Chính khẽ thở dài vươn hữu thủ điểm vào Thụy huyệt của nó rồi dụng lực ném mạnh nó bay qua cửa sổ,ra khu vườn bên ngoài,đứng thừ người nhìn theo,Trần Chính lẩm bẩm " Con hãy tự bảo trọng,hy vọng Hoàng Thiên không tuyệt đường Trần gia ta,phải trông vào số mạng của con vậy"
Nguyên lai Trần Gia ở Trung Nguyên là một đại thế gia lẫy lừng, ai cũng kính nể, nên khi xây dựng gia trang Trần Chính cũng không đề phòng xây thêm đường hầm, mật thất hay cửa hậu. Vì vậy bây giờ khi bị bọn hắc y nhân chặn con đường độc nhất ra đại môn, Trần Chính không còn đường thoát. Ngộ biến tùng quyền hắn mới điểm Thụy huyệt của tiểu Nguyên rồi ném ra khu vườn. Biết làm vậy cũng khó lòng giữ được sinh mạng nhỏ nhoi của tiểu Nguyên trước sự lùng sục của kẻ thù nhưng Trần Chính vẫn cố gắng đến mức có thể,phải tận nhân lực mới tri thiên mệnh.
"Rầm..." - Cánh cửa gian phòng bật mở, ba tên hắc y nhân xông vào.
Hắc y nhân cao gầy cất giọng âm trầm:" Ra là ngươi trốn chui trốn nhủi ở đây, ta tra hỏi một tên gia đinh biết được đây là phòng của tiểu oa nhi yêu quý của ngươi, đúng không? Nó đâu rồi? không phải ngươi đã trao Ngọc Long thần kiếm cho nó chạy trốn chứ?"
Trần Chính lúc này toàn thân vô cùng hư nhược,còn chút khí lực cuối cùng hắn đã vận dụng để ném tiểu Nguyên ra ngoài,hai chân khuỵu xuống nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt gã Đại ca bình tĩnh trả lời :" Tiểu oa nhi nào? Ngọc Long thần kiếm nào kia chứ? Không có".
Gã Đại ca từng bước từng bước tiến lại gần, hữu thủ chụp lên đầu Trần Chính gằn giọng :" Chắc chắn ngươi đã giao thần kiếm cho tiểu oa nhi" - Hắn hất hàm về phía cửa sổ đang mở toang hoác - " Nó vừa chạy ra bằng đường này đúng không? Ngươi không nói ta cũng biết. Vĩnh biệt".
Hữu thủ gã tử quang phát tỏa, bóp mạnh vào thiên linh cái của Trần Chính tức thì não bộ Trần Chính vỡ nát, óc và máu huyết văng ra tung tóe thật kinh khiếp.
Quay sang hai tên sư đệ gã nói :" Tiểu oa nhi chắc chắn đã chạy ra đường này, mau theo ta. Ta không tin không tìm được nó"
Hắc ảnh lóe lên, chớp mắt ba hắc y nhân đã biến mất sau cửa sổ.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile