TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 20

Chủ đề: Phong Lưu Thiên Tử [Sắc hiệp] -Tác giả:vô lại công tử. (Mới nhất chương 22)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Sep 2008
    Bài viết
    375
    Xu
    0

    Mặc định Phong Lưu Thiên Tử [Sắc hiệp] -Tác giả:vô lại công tử. (Mới nhất chương 22)

    Quyển I: Ngũ Quốc Tranh Hùng
    Chương I: Thiên tử vi hành
    Tác giả: wherelove Tự hiệu: vô lại công tử

    Nguồn: hoanguyettaodan.org


    Thái Bình thiên quốc, đế quốc lâu đời nhất tại Bình Nguyên đại lục.
    Thái Bình thiên quốc, đế quốc có diện tích lớn nhất tại Địa cầu thế giới. Thái Bình thiên quốc sở hữu nhiều vùng đất đai trù phú rộng lớn, sở hữu nhiều vùng khoáng mạch giàu có, là trung tâm của Bình Nguyên đại lục.

    Chính vì thế, Thái Bình thiên quốc không chỉ mạnh về công nông nghiệp mà còn là nơi giao thương quan trọng của Địa cầu thế giới. Mọi thương buôn đều đổ về đây hội tụ, biến nơi đây thành mỏ vàng của đại lục.

    Thái Bình thiên quốc có một nền kinh tế giàu mạnh. Đó là điều hiển nhiên. Các đời hoàng đế của Thái Bình thiên quốc đều là những minh vương sáng suốt. Trong triều, hiền tài nhiều vô số, đều là những người tận trung với quốc gia. Người tài giỏi nhất, ắt hẳn là Lưu Gia tể tướng, người tài trí số một thiên hạ.
    Có tài nguyên thiên nhiên trù phù, có vị trí địa lý thuận lợi, có một minh vương tài đức vẹn toàn, có hiền thần phò trợ, nếu quốc gia không cường mạnh thì thật đúng là truyện cười của thiên hạ, là sự kỳ là nhất của nhân gian.

    Với tài lực kinh tế giàu mạnh, Thái Bình thiên quốc hiển nhiên phải có một nền quân sự mạnh mẽ.
    Nam Phương tướng quân, Đông Chinh tướng quân, Tây Uy tướng quân, Bắc Vũ tướng quân, 4 vị đại tướng cai quản bờ cõi 4 phương của Thái Bình thiên quốc, bảo về Thái Bình thiên quốc trước sự dòm ngó của lân bang cũng như những chủng tộc man dị mọi rợ.
    Chỉ cần nghe đến tên 4 vị đại tướng này, đám man di mọi rợ đều giật mình khiếp sợ. Chỉ cần thấy bóng dáng họ, đám lân bang ngoại quốc đều vứt bỏ vũ khí mà chạy trốn. Chỉ có điều, 4 vị đại tướng này lại không ưa nhau lắm. Họ vẫn tranh giành nhau cái danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất tướng quân." Âu cũng chỉ là người ham hư danh mà thôi.

    Thịnh vượng! Đó là 2 từ chính xác nhất để nói về Thái Bình thiên quốc.
    Cứ nhìn vào cung điện xa hoa của hoàng đế Thái Bình thiên quốc là rõ. Nên nhớ, hoàng đế Thái Bình thiên quốc là một minh vương. Người không phải là kẻ tham lam giàu sang, chỉ là, cư dân trong Thái Bình thiên quốc đã rất giàu có rồi, nếu người không thể hiện quyền uy, thể hiện sự giàu sang của hoàng tộc thì e sẽ làm tổn hại uy danh của người, làm xấu bộ mặt Thái Bình thiên quốc!
    Đã từng có một sứ thần từ lân bang đi đến Thái Bình thiên quốc, khi thấy sự trù phú nơi đây đã phải thốt lên rằng: "Ngôi nhà bình thường nhất nơi đây cũng đẹp đẽ hơn tư gia một phú hộ ở nước ta." Điều đó đủ thấy Thái Bình thiên quốc giàu mạnh như thế nào.

    Cư dân sống ở Thái Bình thiên quốc cũng rất thiện lương. Ở đây cai trị bằng lễ giáo. Tương truyền, lễ giáo này do một hiền nhân họ Khổng đề ra. Lễ giáo người đề ra, lấy cái đức làm trọng. Người dạy chúng nhân biết liêm sỉ lễ nghĩa, dạy chúng nhân làm người phải biết suy nghĩ trước sau, biết đúng biết sai, phân biệt mọi thứ rạch ròi.
    Tuy hiền nhân họ Khổng đã rời khỏi thế gian từ hơn nghìn năm trước nhưng lễ giáo của người vẫn lưu truyền tới ngày nay.
    Trong bản thân mỗi con người, ai cũng có phần thiện phần ác. Nhưng nhờ học theo những đạo lý của người, phần ác trong họ bị phần thiện lấp mất. Cũng nhờ cuộc sống no đủ, phần ác không có cơ hội để phát tác. Dẫu vậy, đôi khi, vẫn có những kẻ làm trái lễ giáo, hình thành nên mặt tối trong xã hội. Đâu đó vẫn sót lại vài tên tham quan, bề ngoài thì giả nhân giả nghĩa, nhưng bên trong lại âm thầm cướp bóc làm lợi cho riêng mình. Triều đình xử rất nghiêm những kẻ này. Nhưng diệt chúng như diệt cỏ, cái ác khó mà bị tuyệt diệt được.

    Đế quốc thịnh vượng. Cư dân an lành hạnh phúc. Tất cả những điều đó đều là công lao rất lớn của hoàng đế Thái Bình thiên quốc. Tên của vị hoàng đế này là gì, không ai biết. Thực ra, có một số người biết nhưng vì phạm húy nên không dám nói ra. Rốt cuộc, tên tuổi người thành ra thất truyền. Chỉ biết rằng, vị hoàng đế này tự gọi mình là Càn vương.

    Người tự gọi mình là Càn vương như muốn nhắc nhở mình phải hết lòng vì xã tắc. Người vẫn thường hay nói vui: "Không biết khi nào trẫm mới thoát khỏi cái danh hiệu 'Càn vương'. "
    Bá quan văn võ nghe người nói vậy, trong lòng lại càng khâm phục người.

    Tuy vậy, Càn vương cũng chỉ là một con người, cũng có tính xấu như bao người khác, một tính xấu duy nhất. Đó là phong lưu.
    Người thường hay vi hành trong nhân gian, hòa mình với bá tánh, cảm nhận cuộc sống của lương dân. Người lại là người hào hoa phong nhã, từ người toát ra vương khí đặc biệt, khiến chúng nhân ngưỡng mộ, nhất là những hàng hoa khuê nữ.
    Sau mỗi lần vi hành, tẩm cung của người lại có thêm những ái phi ái thiếp. Mà năng lực của người về chuyện đó cũng thuộc loại kinh nhân. Giờ người đã ngoại tứ tuần mà mỗi đêm vẫn có thể tiếp hơn mười ái phi, khiến các nàng sung sướng thỏa mãn. Cái này, dường như là phúc khí của tổ tiên vậy. Hoàng đế Thái Bình thiên quốc từ trước đến nay, cái gì cũng hơn người, kể cả về chuyện đó.

    Chỉ có một điều khiến Càn vương buồn bực, chính là người có mỗi một nhi tử. Với một nam nhân có năng lực mạnh như người, người phải có rất nhiều nhi tử mới đúng. Đằng này, chỉ có mỗi một hoàng tử mới được 5 tuổi. Hoàng tử Lý Liên Minh.
    Cũng vì điều này, Càn vương thường hay buồn bực không vui. Hoàng hậu vẫn thường khuyên người "có một nhi tử được chăm sóc tốt còn hơn là nhiều nhi tử mà không thể quan tâm hết tẩ cả". Càn vương rất yêu thương hoàng hậu, hiển nhiên không muốn làm nàng buồn lòng. Mỗi lần như thế, người lại âu yếm ôm nàng vào lòng, ban ơn mưa móc.

    Dù bề ngoài thì tỏ ra nghe lời hoàng hậu yêu dấu nhưng bên trong thì người lại không thấy vui. "Có nhiều nhi tử mới vui chứ, hoàng nhi của ta cũng bớt cô quạnh. Như ta với nhị đệ, chẳng phải rất vui vẻ sao."
    Nhị đệ của Càn vương, chính là Lý Văn, thường gọi là Nhị vương gia. Con người của Nhị vương gia thâm sâu khó dò. Ngoài mặt hắn lúc nào cũng cười nói hỉ hả, ra vẻ ngây ngô, tỏ rõ là kẻ không màng thế sự. Trước mặt hoàng huynh chỉ thích nói về tửu và mỹ nữ, tuyệt không nói đến cái gì khác. Nhưng khi ở một mình thì ánh mắt hắn trở nên trầm tư, đôi lúc lại lóe lên những cái nhìn nguy hiểm. Hắn chính là kẻ được học lễ giáo của Khổng gia nhưng lại cố tình không hiểu. Hắn tạo lớp vỏ bọc quá tốt, hắn luôn giữ cái bộ mặt tươi cười, hắn luôn tỏ ra là kẻ không quan tâm đến thế sự, chỉ thích sống cuộc sống an nhàn. Vì vậy, không mấy ai chú ý đến hắn. Hắn làm gì mặc hắn, chỉ cần hắn đừng có phạm quốc pháp là được.
    Việc hoàng thượng thường hay ra khỏi cung để vi hành, hắn đương nhiên nắm rõ. Và, hắn cũng đang chuẩn bị một mưu kế, mưu kế hắn đã nung nấu suốt hai mưới năm qua, kể từ ngày hoàng huynh của hắn lên ngôi hoàng đế.

    ...

    Châu thành, một trong những thành thị trù phú ở Thái Bình thiên quốc. Nơi đây nổi tiếng với những loại vải tơ tằm hảo hạng, nổi tiếng với những đồ mỹ nghệ, trang sức tinh xảo và cũng nỗi tiếng vì có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp.

    Trên con phố lớn trong Châu thành, có hai người đang thả bước dọc con phố. Nam nhân đi trước dáng người cao lớn, ăn bận sang trọng, từ người toát ra một cỗ khí vương giả. Kẻ theo sau ra dáng một tên hầu, dáng người khúm núm, dáng đi lại ưỡn ẹo, nam không ra nam, nữ không ra nữ. Y phục trên người hắn cũng rất sang trọng. Tên hầu mà ăn bận như thế, hẳn nam nhân này có thân phận không tầm thường.
    "Chủ nhân, hôm nay người tính đi đâu?" Tên hầu cất giọng nói eo éo, hướng tới chủ nhân của hắn, cung kính hỏi.
    "Ta muốn đi dạo phố phường thôi. Xem có món đồ nào hợp nhãn, mua về làm vui lòng mấy lão bà ở nhà." Nam nhân cao lớn cất giọng nói.
    Tên hầu khẽ tủm tỉm cười. Hắn đi guốc trong bụng chủ nhân của mình. Nam nhân mà đi đến chốn này, mục đích mua hàng chỉ là phụ, ngắm nhìn mỹ nữ mới là chính yếu. Cái này gọi là "bản sắc nam nhân" a.

    Nam nhân cao lớn nhìn thấy điệu bộ của hắn, xẵng giọng:
    "Ngươi cười cái gì?"
    Tên hầu hoảng hồn nhưng ngay lập tức bình tĩnh. Hắn cất lời xoa dịu:
    "Chủ nhân, tiểu nhân nghĩ tới dáng vẻ vui mừng của các ái phi mà mừng thay cho họ đó thôi."
    Nam nhân cao lớn bật cười. "Cái tên này, mồm mép thật lợi hại. Hình như khi mất đi cái đó, nam nhân mồm mép đều lanh lợi lên thì phải." Người nghĩ thầm, cũng không lý gì đến hắn nữa.

    Hai chủ tớ cứ đi dạo phố khắp chốn Hàng châu. Nơi nào cũng đi qua, chỉ còn một nơi, khu phố bán trang sức.
    "Chủ nhân, nơi này nổi tiếng có rất nhiều đồ trang sức tinh xảo. Người cũng nên tìm mua một vài thứ cho các ái phi."

    Nghe lời tên gia nô nói, nam nhân cao lớn cũng để tâm chút ít. Ánh mắt người đảo qua các cửa tiệm trang sức nhưng cũng không quên chiếm tiện nghi vài mỹ nữ hàng hoa khuê các.

    "Vào kia." Người chỉ vào cửa tiệm sang trọng nhất trên phố. Yêu cái đẹp, chuộng cái sang, dường như đó là quy luật muôn đời vậy.

    Hai người bước vào trong cửa tiệm. Hàng ngàn ánh sáng lung linh đủ sắc màu phản chiều vào hai người. Trong cửa tiệm có đủ mọi thứ đồ. Mỗi món lại được gắn với nhiều lại bảo thạch khác nhau. Từ ngọc trai, hồng ngọc, lam ngọc... tất cả đều hội tụ về đây.

    Nam nhân cao lớn chú ý tới một hạng liên làm bằng vàng, ở giữa có chạm khắc một viên bảo thạch màu trắng kỳ lạ. Người liền bước tới, cầm lấy hạng liên mà cất tiếng hỏi:
    "Lão bá, ta lấy hạng liên này."

    Mua mà không cần hỏi giá, quả nhiên là một đại gia. Lão chủ quán mừng thầm nhưng mặt hắn bỗng trở nên méo xệch. Hạng liên này, chẳng phải đã có người lấy trước rồi sao.
    "Đại nhân, thật tiếc quá, hạng liên này đã có người lấy. Xin đại nhân hãy chọn món đồ khác."

    Tên hầu đứng đằng sau tỏ vẻ tức giận, chỉ thẳng vào mặt lão chủ quan mà mắng:
    "Ngươi dám cự tuyệt chủ nhân ta sao? Có biết chủ nhân ta là ai không?"

    Lão chủ quán nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, lòng thầm đánh giá. Trang phục cao sang ắt gia đình phải giàu có hơn người. Loại trang phục này, chỉ có gia đình quan lại mới được phép mặc. Vải vóc nhìn qua cũng biết là thượng hạng. Họa tiết trên y phục lại càng tỏ rõ người này có vai vế không tầm thường. Bá tánh bình dân tuyệt không được mặc những trang phục có hoa văn như vậy. Dân thường mặc vào mà bị phát hiện, bị mất đầu là điều chắc chắn.
    Trong lòng lão bỗng đắn đo. Người đã đặt mua hạng liên này cũng có vai vế không tầm thường. Đắc tội với người đó, hắn chắc phải chuyển đến nơi khác mà làm ăn. Mà dù người đó không để tâm, thì uy tín của cửa hàng lão cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Trong kinh doanh, uy tín chính là quan trọng nhất.

    "Ta thực rất thích món đồ này. Ta sẽ mua bằng mọi giá." Nam nhân cao lớn khẳng định. Từ người phát ra một khí thế vương giả. Khí thế đó khiến lão chủ quán chỉ muốn dập đầu quỳ lạy.

    "Việc này... việc này..." Thanh âm lão run run. Ánh mắt lão liếc ngang liếc dọc, như chờ đợi một cứu tinh.

    "Tiền chủ quán, ta đến để lấy món đồ ta đã đặt." Một thanh âm yêu kiều từ phía ngoài cửa vang lên.

    Thanh âm yêu kiều thánh thót ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Lão chủ quán lộ rõ vẻ khó xử trong khi hai chủ tớ kia lại lộ rõ vẻ kinh hỉ.
    "Mỹ nhân, đại mỹ nhân." Nam nhân cao lớn thầm thốt lên.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Truyện này dành tặng bằng hữu hoa nguyệt tao đàn và tàng thư viện. Đề nghị mem nào muốn đem truyện post sang diễn đàn khác xin pm trước cho tại hạ vào nick wherelove. Xin cám ơn đã ủng hộ!
    Lần sửa cuối bởi wherelove, ngày 28-10-2008 lúc 11:59.
    ---QC---


  2. #2
    Ngày tham gia
    Sep 2008
    Bài viết
    375
    Xu
    0

    Mặc định Vô lại công tử

    Chương 2: Ép hôn
    Nguồn: hoanguyettaodan.org


    "Mỹ nhân... đại mỹ nhân..."

    Thiếu nữ vừa bước vào chính là một tuyệt sắc mỹ nữ. Tuổi nàng chừng đôi tám, mặt phấn má đào, đôi mắt sắc dài, bờ mi cong vút, sống mũi cao cao, bờ môi đầy đặn, cái cằm lại nhỏ nhỏ xinh xinh. Thân hình nàng kiều diễm, dáng đi thanh thoát, song phong tuy không thật lớn nhưng cũng thật đầy đặn. Bờ eo nhỏ gọn, rõ ràng vẫn chỉ là một nụ hoa chưa hề được khai mở. Từ người nàng nàng toát ra một phong thái yêu kiều, một mùi u hương dịu dàng tỏa ra khắp cửa tiệm, thập phần dụ nhân.
    "Gương mặt đó, thân hình đó... nàng ắt hẳn rất cuồng nhiệt, rất..." Nam nhân cao lớn thầm khen. "Chỉ tiếc là..." Ánh mắt người nhíu lại. "Sao ánh mắt của nàng lại đầy vẻ băng lãnh như thế? Thật không hợp với phong thái của nàng."

    Một mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, chỉ cần liếc mắt là nam nhân sẽ ngã gục hết, chỉ cần đưa tình là ối kẻ sẽ quỳ xuống dưới chân nàng, nguyện làm kẻ hầu người hạ. Vậy mà... sao nàng lại có ánh mắt lạnh lùng như thế?

    "Thật... kỳ lạ." Nam nhân cao lớn cảm thán. Người lại càng tò mò, càng muốn chiếm hữu mỹ nữ này cho riêng mình. Mỹ nhân người đã gặp nhiều nhưng mỹ nữ này, thật sự rất hiếm gặp.

    "Tiền chủ quán, món hàng của ta đâu?" Thiếu nữ tuyệt sắc cất lời. Thanh âm ôn nhu dịu dàng cất lên khiến nam nhân trong cửa tiệm muốn ngây ngất cuồng quay. Trên người nàng, tất cả đều hoàn hảo, chỉ trừ ánh mắt băng lãnh đó.

    Tiền chủ quán sực tỉnh. Lão nhìn thiếu nữ tuyệt sắc, ánh mắt đầy bối rối. Hồi lâu sau, gương mặt nhăn nheo của lão khẽ động, lão ấp úng nói:
    "Tiểu thư... món hàng người đặt... đang trên tay vị quan nhân đây..."

    Thiếu nữ tuyệt sắc đưa mắt nhìn nam nhân gần bên.
    Nam nhân cao lớn vẫn đang si ngốc nhìn nàng, ánh mắt lộ rõ sự thèm khát, trên trán ghi rõ hai chữ "háo sắc".
    Gương mặt nàng lập tức phủ một lớp sương mờ, ánh mắt như phát ra tia hàn quang lạnh lẽo.
    "Vị quan nhân này, đây là món hàng mà ta đã đặt trước. Xin người hãy trả lại cho ta." Nàng lạnh nhạt nói.

    Nam nhân cao lớn tỉnh ra. Mỹ nữ người gặp cũng đã nhiều. Tuy thiếu nữ tuyệt sắc này thật đặc biệt, thật kỳ lạ nhưng định lực của người cũng khá cao. Người chưa hề trở thành một hoa si. Người gượng cười, cất giọng nói:
    "Tiểu thư, có lý nào lại vậy chứ? Món hàng này được đặt trong cửa tiệm. Rõ ràng là đang được trưng bán. Đâu phải là được đặt mua từ trước?"

    "Quan nhân, tiểu thư... cái này thực là lỗi của lão hủ. Thực là Triệu tiểu thư đây đã đặt mua món hàng này. Chỉ là lão hủ tiếc món hàng đẹp, định để đây trưng bày vài ngày, chờ đến khi tiểu thư đến lấy mới giao hàng, không ngờ vị quan nhân đây lại yêu thích nó." Tiền chủ quán áy náy trình bày.

    "Tiếc cái con mẹ ngươi. Ngươi lợi dụng nó để đánh bóng cửa tiệm tồi tàn của ngươi thì có." Gã hầu theo sau nam nhân cao lớn không ngớt lời chửi mắng nhưng chỉ là chửi trong lòng mà thôi.

    "Nếu đã như vậy... món đồ xinh đẹp này nên có một chủ nhân xứng đáng. Tiểu thư, xin gửi lại người." Nam nhân cao lớn cất lời. Hạng liên trong tay liền đưa về phía thiếu nữ tuyệt sắc.

    Thiếu nữ tuyết sắc lãnh đạm nhìn hạng liên, tuyệt không hề đưa tay tiếp nhận. Quả là một nữ nhân biết giữ lễ. Ở Thái Bình thiên quốc, nam nữ có thể trò chuyện nhưng tuyệt không thể đụng chạm vào nhau, trừ phi là huynh muội hay là phu thê hoặc là ấu nhi.

    Lúc đó, từ sau lưng thiếu nữ tuyệt sắc, một nha hoàn hiểu ý chủ, đã chạy lên tiếp nhận hạng liên, sau đó đưa lại cho Tiền chủ quán.

    "Hãy làm sạch hạng liên giúp ta." Thiếu nữ tuyệt sắc lãnh đạm nói. Nghĩ đến món đồ kia đã dính hơi hướm của nam nhân háo sắc kia, nàng thật không thể chịu nổi.

    "Cá tính, rất có cá tính. Hãy xem ta thâu tập nàng." Nam nhân cao lớn thầm nghĩ.

    Cầm lại món hạng liên, thiếu nữ quay gót rời khỏi cửa tiệm. Ánh mắt không hề liếc qua nam nhân cao lớn tới một lần. Nam nhân cao lớn liền rảo bước bám theo nàng, luôn duy trì một khoảng cách nhất định.

    "Tiểu thư, vị quan nhân kia dường như đang đi theo chúng ta." Nha hoàn đi cùng thiếu nữ tuyệt sắc cất lời, ngữ khí có vẻ lo lắng.
    "Chỉ là một tên sắc lang, không cần lý tới hắn. Chúng ta cứ đi giữa phố đông người. Ta không tin hắn dám giở trò ngay giữa thanh thiên bạch nhật." Thiếu nữ tuyệt sắc không thèm ngoái đầu, lạnh lùng nói.

    "Lao Nhị, ngươi nghĩ nàng ta có thích ta không?" Nam nhân cao lớn cất giọng hỏi.
    Tên hầu đi theo người khúm núm, giọng nói đầy nịnh bợ:
    "Chủ nhân, người có khí độ như vậy, nữ nhân nào chả yêu thích người."

    "Hừ." Nam nhân cao lớn cười lạnh. "Chiêu vỗ mông ngựa của ngươi ta miễn nhiễm rồi. Nếu nàng mà dễ thích ta như vậy, thì há chả giống những nữ nhân bình thường khác sao. Như vậy thì còn gì là thích thú nữa." Người nghĩ thầm. Cảm giác chinh phục chính là cảm giác tuyệt diệu nhất.

    Thiếu nữ tuyệt sắc cứ đi, nam nhân cao lớn cứ bám theo, như hình với bóng. Nàng dừng người cũng dừng. Nàng đi người cũng đi.
    Thiếu nữ tuyệt sắc tuyệt không chú ý tới nam nhân cao lớn. Trong mắt nàng, hắn không hề tồn tại. Nam nhân cao lớn lại ngược lại. Ánh mắt cứ si mê nhìn theo nàng. Nhưng người vẫn luôn giữ khoảng cách, không hề vượt qua giới hạn.

    Dương phủ.

    Thiếu nữ tuyệt sắc và nha hoàn đã tiến vào bên trong. Đây ắt hẳn là tư gia của nàng.

    "Chủ nhân, giờ người muốn làm gì?" Lao Nhị cất lời hỏi.
    Nam nhân cao lớn trầm tư suy nghĩ. "Dương phủ? Ở Châu thành này, có vị quan nào họ Dương nhỉ?" Người lục tìm trí nhớ, cố nhớ xem có vị quan nào họ Dương không.
    Hai người đứng ở góc đường, ánh mắt cứ trân trân nhìn vào Dương phủ.

    "Nghịch tặc to gan. Ban ngày ban mặt mà dám mưu tính trộm cướp sao. Người đâu, trói chúng lại, áp giải lên quan phủ." Một thanh âm lạnh lùng cất lên.
    Lao Nhị hoảng hốt quay người lại. Sau hắn có ba tên tráng binh dáng vẻ dữ tợn, tên nào cũng lăm lăm hàn đao trong tay.
    "Hỗn xược. Nhìn trang phục của chúng ta mà ngươi dám nói chúng ta là trộm cướp sao?" Lao Nhị tức giận mắng chửi.
    "Con mẹ ngươi. Ta mặc hoàng bào rồi nói mình là hoàng thượng ngươi dám tin không?" Một tên tráng binh đáp trả.
    "Hỗn..." Lao Nhị chưa kịp cất lời thì chủ nhân của hắn đã quay người lại. Ánh mắt của người vô cùng giận dữ.

    "Vô lễ." Thanh âm uy trầm cất lên. Từ người nam nhân cao lớn phát ra một khí thế bức nhân.
    Bá khí! Không, là vương khí!

    Ba tên tráng đinh hoảng sợ. Ánh mắt đầy sợ hãi. Khí thế này tuyệt không phải là người thường. Toàn thân chúng run rẩy, đầu gối như muốn quỳ xuống, tiềm thức như muốn quỳ lạy nam nhân này.

    "Quỳ xuống." Thanh âm đó lại cất lên.

    Chỉ nghe "bộp" mấy tiếng. Ba thân hình to lớn đã phủ phục dưới chân nam nhân cao lớn.

    "Vả vào mặt mình." Nam nhân cao lớn ra lệnh.

    Ba tên tráng đinh không thể tự chủ, hai tay đưa lên tự tát vào mặt mình.

    Lao Nhị thấy chủ nhân thị uy, giậu đổ bình leo:
    "Các ngươi là lũ không biết trời cao đất dày, dám đụng đến chủ nhân ta. Thật là không muốn sống nữa..."


    "Có chuyện gì vậy?" Một thanh âm trầm thấp cất lên. Một lão nhân tóc hoa râm đang bước tới.
    "Ba vị quan sai, sao lại hành hạ mình như vậy?" Lão nhân ngạc nhiên hỏi, ánh mắt lại thầm quan sát nam nhân cao lớn.

    "Quả là bất phàm, quả là bất phàm." Lão kinh ngạc. "Từ lúc nào mà Châu thành xuất hiện một nhân vật đáng sợ như vậy? Khí thế từ trên người hắn tỏa ra thật khiến chúng nhân phải kính phục, chỉ muốn quỳ lạy." Đôi chân lão hơi run run. Dường như lão cũng muốn quỳ lạy nam nhân này.
    Nam nhân cao lớn quay đầu nhìn về phía lão, ánh mắt người bỗng nheo lại.
    Lao nhân nhìn thấy nam nhân cao lớn, ánh mắt cũng nhíu lại.

    Đôi mày nam nhân cao lớn giãn ra, người nhìn lão, bật cười đầy vui vẻ.
    Lão nhân thì ngược lại. Lão ngay lập tức quỳ xuống, dập đầu lạy lia lịa.

    Nam nhân cao lớn vội tới đỡ lão dậy, nhẹ giọng nói:
    "Dương Trung Đường, chỗ này đông người, khanh đừng làm như vậy."
    "Hoàng..." Tiếng nói của Dương Trung Đường lập tức bị nam nhân cao lớn ngăn lại.
    "Gọi ta là chủ nhân được rồi." Người nhắc nhở.
    "Chủ nhân, sao người lại đến đây." Dương Trung Đường cung kính hỏi.
    Nam nhân cao lớn nhìn Dương Trung Đường, ánh mắt đầy tiếu ý:
    "Vi hành."

    Đoạn, người quay sang ba tên tráng binh, ra lệnh:
    "Ta tha cho các ngươi. Mau đi đi."
    Ba tên tráng binh dập đầu tạ ơn rồi nhanh chóng cút mất. Chúng thật không muốn gặp lại nam nhân này. Khí thế hắn bức ra thật là kinh nhân. Ngay đến cả Dương đại nhân từng giữ chức Thừa lệnh, hàm quan nhị phẩm cũng phải quỳ lạy hắn. Thật là đại đại nhân vật.

    Nam nhân cao lớn hướng tới Dương Trung Đường, cất giọng hỏi:
    "Dương Trung Đường, từ ngày khanh cáo lão, ta thật sự rất nhớ khanh. Đã mấy lần muốn triệu khanh vào cung để trò chuyện nhưng vẫn chưa có dịp. Nay không ngờ lại gặp khanh ở đây. Âu cũng là duyên phận."
    Dương Trung Đường nhìn nam nhân cao lớn, ngậm ngùi nói:
    "Lão thần vì đau yếu mà không thể phục thị người, thật là đáng xấu hổ. Từ khi cáo lão, thần và gia quyến chuyển đến Châu thành để sinh sống. Thấm thoát đã ba năm rồi."

    Nam nhân cao lớn nhìn Dương Trung Đường, cất lời nói:
    "Dương Trung Đường, nhà khanh ở đâu? Hôm nay ta muốn đối ẩm với khanh. Dịp này thật là mười năm mới có một lần."
    Dương Trung Đường thập phần sung sướng. Vội chỉ tới biệt viện ngay trước mặt, cất lời:
    "Chủ nhân, đây là tư gia của thần."

    "Hảo." Nam nhân cao lớn mừng thầm. Nói thế, không chừng Dương Trung Đường và thiếu nữ tuyệt sắc kia có mối quan hệ.

    ...

    Dương Trung Đường dẫn nam nhân cao lớn vào trong biệt viện. Lão dặn dò mấy tên gia nhân. Đám gia nhân vâng dạ gật gủ rồi ngay lập tức chạy đi.
    "Dương Trung Đường, khanh không cần phải bày đặt nhiều. Chỉ cần làm vài món thanh đạm là được rồi. Nhưng nhất định phải có rượu ngon." Nam nhân cao lớn cười nói.
    "Hoàng thượng. Thần xin ghi nhớ."
    "Dương Trung Đường." Càn Vương nghiêm giọng. "Ở đây khanh là chủ, ta là khách. Ta không muốn khách lấn chủ, cũng không muốn khanh quá câu nệ lễ nghi. Trước người nhà khanh, khanh cứ gọi ta hai tiếng quan nhân là đủ."
    "Dạ, thần xin ghi nhớ." Dương Trung Đường cung kính vâng lời.
    "Cũng đừng xưng thần nữa." Càn Vương nói tiếp.
    "Dạ."

    ...

    "Chủ nhân, mời đi lối này." Dương Trung Đường đi trước dẫn đường.
    Lão dẫn Càn Vương đi tới một ngôi đình. Ngôi đình nằm giữa một hồ sen. Giờ lại đúng mùa sen nở, cảnh hồ rực rỡ, hương thơm tỏa ra thật mê hoặc lòng người.

    "Chủ nhân. Đây là trà Thái A, loại trà được trồng trên núi Thái, hương vị cực kỳ thơm ngon. Nước pha trà là nước mưa đầu mùa, được lão hủ cất giữ rất cẩn thận. Nay mời người thưởng thức." Dương Trung Đường rót một tách trà, cung kính dâng lên Càn Vương.
    Càn Vương cầm tách trà, đưa lên ngang miệng. Một mùi hương nhàn nhạt lan tỏa trong mũi người, khiến người thấy vô cùng thư thái. Người từ tốn đưa trà vào miệng, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi phẩm trà. Hồi lâu sau, nước trà mới từ từ trôi xuống họng.
    "Hảo. Thực là trà ngon. Dương Trung Đường, cuộc sống của khanh quả thật thanh nhã. Ta thập phần ngưỡng mộ." Càn Vương cất lời khen ngợi.
    "Người quá khen rồi, quá khen rồi." Dương Trung Đường bối rối nói.

    Hai người cứ thế hàn huyên, hết bàn luận chuyện thế sự lại bàn luận chuyên nhân gian, chuyện gia thế. Cuối cùng, hai người dừng lại ở chủ đề mua thủa của nam nhân, chuyện nam nữ.
    "Dương Trung Đường, nghe nói khanh có một nhi nữ, đã đến tuổi thành thân." Càn Vương dò hỏi.
    Nghe Càn Vương nói đến việc này, ánh mắt lão bỗng trở nên ngậm ngùi.
    "Không dám dấu, quả thật thần có một nhi nữ. Nhi nữ này, xinh đẹp thì thật là xinh đẹp. Chỉ có điều nó quá cao cạo, quá lạnh lùng. Dường như, nam nhân trong thiên hạ, không ai vừa mắt nó."

    "Không ai vừa mắt?" Càn Vương cao hứng. Người thật sự có hứng thú. Người đi luôn vào vấn đề chính.
    "Dương Trung Đường, ta có một mong muốn. Không biết khanh nghĩ sao?"
    Dương Trung Đường vốn biết tính phong lưu của chủ nhân mình, hiển nhiên cũng đoán được phần nào ý tứ của người.
    "Ta muốn gọi khanh hai tiếng 'nhạc phụ'." Càn Vương chậm rãi nói.
    Dương Trung Đường rúng động. Tách trà trên tay lập tức rơi xuống, vỡ tan.
    "Hoàng thượng, việc này không thể đùa." Lão hoảng hốt nói.
    "Khanh nghĩ ta đùa sao?" Càn Vương nghiêm túc nói.
    "Không, hạ thần muôn lần không dám." Lão hoảng hốt quỳ xuống, dập đầu lia lịa. Chơi với vua như chơi với hổ. Đạo lý này, ai mà không thông chứ.

    Càn Vương tỏ vẻ không vui, lãnh đạm nói:
    "Đứng dậy đi. Dương Trung Đường, ta thật rất yêu thích nhi nữ của ngươi."
    "Hoàng thượng." Dương Trung Đường tuyệt không đứng dậy. Lão run run nói:
    "Nhi nữ của thần rất ngang bướng. Nếu nó không thích người, nó tuyệt sẽ không theo người. Nếu người cưỡng ép nó, nó... có thể nó sẽ làm điều dại dột. Mong người hiểu cho nỗi khổ của thần."
    "Ý ta đã quyết. Ta đảm bảo sẽ mang hạnh phúc đến cho nhi nữ của khanh." Càn Vương hạ giọng. "Cũng đến lúc gặp nhi nữ của khanh rồi. Mau gọi nàng ấy đến đây. Khanh yên tâm đi. Ta sẽ khiến nàng ta phải thíc ta."

    Dương Trung Đường khẽ đứng dậy, lủi thủi bỏ đi. Khi đi khuất khỏi tầm nhìn của Càn Vương, lão khẽ đưa tay gạt giọt lệ trên mặt.
    Vị Càn Vương này, mọi mặt đều tốt, mọi mặt đều hơn người. Chỉ trừ cái tình phong lưu là không thể loại bỏ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi wherelove, ngày 10-12-2008 lúc 13:47.

  3. #3
    Ngày tham gia
    Sep 2008
    Bài viết
    375
    Xu
    0

    Mặc định Vô lại công tử

    Chương 3: Nhị vị mỹ nhân
    Nguồn: hoanguyettaodan.org


    "Liên Hoa, đường thêu của con càng ngày càng đẹp đó." Một thanh âm êm tai cất lên. Người vừa cất lời là một kỳ nữ. Nàng có dung mạo thanh tú, ngũ quan phối hợp hoàn chỉnh, xứng đáng là một đại mỹ nhân. Điểm đáng tiếc là nàng lại có một lớp da bánh mật. Ở Thái Bình thiên quốc, trong giới quý tộc, những nữ nhân có lớp da đó thường bị kỳ thị, cho rằng nữ nhân đó không có khí chất của quý tộc, chỉ xứng với đám dân thường. Vì vậy, dù đã trải qua gần ba mươi mùa xuân mà nàng vẫn chưa được vị công tử nào dạm hỏi. Kỳ thực, lớp da bánh mật đó khiến nàng lại càng thêm xinh đẹp. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một sức cám dỗ vô cùng lớn, cộng thêm đôi mắt kiều mị có cái nhìn mê hồn, thực không ai vượt qua được sức cám dỗ của nàng. Chỉ là, sự cám dỗ đó không thể thắng được thứ lễ giáo, định kiến đã in sâu vào trong máu của đám quý tộc. Ai... thật là không biết thưởng thức cái đẹp.

    "Cô cô, người quá khen rồi." Thanh âm trong trẻo có chút ngượng ngịu cất lên. Trong ngữ khí có chút vui mừng, chút tự hào. Thanh âm đó là của Dương Liên Hoa, nữ tử độc nhất của Dương Trung Đường. Còn người nàng gọi là cô cô, chính là nghĩa muội của Dương Trung Đường. Nàng vốn họ Lưu, tự danh là Lưu Như Hương.

    "Liên Hoa, cô cô nói thật đó. Không hiểu vị công tử nào có diễm phúc được đưa Hoa nhi về tư gia nhỉ?" Như Hương lên tiếng. Thanh âm nàng có chút mơ hồ. Nàng nói với Liên Hoa như nói với chính lòng mình. Bao giờ nàng mới tìm được một đấng lang quân như ý?

    "Cô cô, đừng trêu Hoa nhi nữa." Liên Hoa phụng phịu nói.

    Như Hương chợt tỉnh. Nàng tủm tỉm cười, nói:
    "Hi hi, cô cô thật ước có một nhi nữ như con."

    Liên Hoa rúc vào lòng cô cô của mình, thủ thỉ:
    "Thế thì cô cô phải tìm một đấng lang quân, sinh ra một nam tử, nam tử đó lớn lên phải hào hoa tuấn tú, tài sức hơn người thì lúc đó, Hoa nhi mới có thể làm trưởng tức của người được, hi hi."

    Tiếng cười rúc rích mê người vang lên trong khuê phòng của tú nữ.

    "Hoa nhi, Hoa nhi." Ngoài cửa phòng, thanh âm trầm thấp vang lên.
    Hai mỹ nhân ngừng cười. Liên Hoa từ tốn đứng dậy, nhẹ nhàng mở cửa phòng, cất giọng ngạc nhiên hỏi:
    "Phụ thân, người tìm nữ nhi?"

    Dương Trung Đường gật đầu. Ánh mắt lão trầm ngâm. Lão đứng đấy, đưa mắt nhìn vào phòng, ý muốn bước vào.
    Dương Liên Hoa hiểu ý, nàng liền đứng tránh sang một bên, tạo đường cho phụ thân nàng tiến vào.

    Dương Trung Đường bước vào, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy nghĩa muội của mình đang làm việc thường tình của nữ nhi, lại thấy bên cạnh có một bộ y phục đang thêu dở, tâm tư lão thập phần tự hào. Trong đám hàng hoa khuê nữ, mấy ai có được đức hạnh như nhi nữ của lão?
    "Nghĩa muội, thật không biết cảm ơn muội thế nào." Dương Trung Đường nhìn nghĩa muội của mình, cảm động nói.

    Lưu Như Hương là nữ nhân biết lễ giáo. Nàng tuyệt không bao giờ chủ động mở lời với nam nhân, dù đó có là nghĩa huynh của mình đi nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn nghĩa huynh của mình, mỉm cười nói:
    "Dương huynh, sao huynh lại nói những lời khách khí như vậy?"

    Dương Trung Đường gượng cười. Lão cũng không nấn ná lâu mà nói thẳng ngay vào vấn đề.
    "Nghĩa muội, Hoa nhi, ta muốn hai người cùng ta đi gặp một người."
    Dứt lời, lão liền chuyển thân đi luôn. Liên Hoa và Như Hương đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt có chút bối rồi, rồi cũng bước theo sau Dương Trung Đường

    Dương Liên Hoa theo sau phụ thân mình, tâm tư có chút bất an khó hiểu, trong lòng bứt rứt không yên. Nàng có dự cảm không mấy tốt lành, mấy lần định lên tiếng rồi lại thôi.

    May lão thiên chiều lòng người. Dương Trung Đường đột nhiên dừng lại. Lão quay người lại, nhắc nhở hai người:
    "Người mà hai ngươi sắp gặp có vai vế rất lớn. Tuyệt không được làm điều gì thất thố." Lão nói với hai người nhưng ánh mắt lại chỉ tập trung vào Liên Hoa. Lão chỉ sợ nhi nữ này chẳng may dại dột tỏ thái độ cao ngạo lạnh lùng như mọi khi thì gia tộc này ắt mang họa diệt thân mất.

    "Dương huynh, huynh đừng làm vậy. Liên Hoa đang sợ kìa." Như Hương nhắc nhở. Quả thật, trước biểu tình của Dương Trung Đường, Dương Liên Hoa có chút sợ hãi, đứng nép vào sau lưng cô cô của mình. Chưa bao giờ phụ thân của nàng nặng lời với nàng như lần này.

    Dương Trung Đường tỉnh ra. Lão hối lỗi:
    "Liên Hoa, phụ thân chỉ muốn nói, không thể làm người đó phật lòng."
    Lời dứt, lão lại bước đi, trong tâm cảm thấy rất đau khổ.

    Hai mỹ nhân nhìn nhau, trong lòng tựu chung một câu hỏi:
    "Rốt cuộc người kia là thần thánh phương nào?"

    ...

    Càn vương vẫn ở ngôi đình, đôi mắt khép hờ, toàn thân thả lỏng thư thái. Ngón tay gõ hờ lên thành ghế, chờ đợi.
    Có tiếng bước chân vang đến. Bước chân mạnh bạo hẳn của nam nhân. Còn tiếng bước chân rất khẽ ắt hẳn là của nữ nhân.

    "Đến rồi." Càn vương mừng rỡ. Người vội mở mắt.
    Xa xa, có ba người đang đi đến.
    "Quả nhiên là nhi nữ của Dương Trung Đường." Càn vương nhìn Liên Hoa, trong lòng mừng vui.

    Mục quang của người chợt chú ý tới nữ nhân còn lại. Nàng mặc một bộ bạch y thêu những hoa văn đẹp mắt. Nàng trang điểm đơn giản, không quá cầu kỳ, gợi nên cảm giác gần gũi bình dị. Dáng đi của nàng thanh thoát, rõ là một nữ nhân được dạy dỗ rất cẩn thận. Đặc biệt, Càn vương rất chú ý tới làn da bánh mật và đôi mắt kiều mị của nàng. Tất cả tạo nên một sức cám dỗ chết người đối với vị đế vương này. Ánh mắt người si ngốc nhìn mỹ nhân đó. Dường như, trong khoảnh khắc nào đó, người mong nữ nhân kia mới là nhi nữ của Dương Trung Đường.

    Ba người đã bước tới nơi. Càn vương tỉnh ra. Người vội đứng lên, đưa mắt nhìn ba người, một cỗ vương khí từ trong người bức ra.

    Dương Liên Hoa mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt. "Đây không phải nam nhân háo sắc cứ bám theo ta trên đường đi đó sao?" Tâm nàng đại biến. Một cảm giác lo âu chợt dâng lên. "Hắn đến đây làm gì?"
    Ngay khi Càn vương đứng dậy, Liên Hoa lập tức cảm thấy có điều khác lạ. Từ người nam nhân này tỏa ra một khí thế uy nghiêm khiến nàng thập phần kính phục, chỉ muốn lập tức quỳ xuống dưới chân nam nhân này. Như Hương cũng cùng chung cảnh ngộ với nàng.
    "Rốt cuộc nam nhân này là ai?" Hai người cùng chung một ý nghĩ.

    Dương Trung Đường đã quen với cảm giác này. Lão cúi đầu cung kính nói:
    "Quan nhân, đây là nhi nữ của lão hủ, tuổi vừa đôi tám, tự danh là Liên Hoa." Lão chỉ vào nữ nhi của mình cất lời.
    Càn vương gật gù. "Liên Hoa... tên rất hay."
    Liên Hoa khẽ cúi người thi lễ. Càn vương cũng lập tức đáp lại.

    Dương Trung Đường lại đưa tay chỉ về Như Hương, thấp giọng nói:
    "Còn đây là nghĩa muội của lão hủ, tự danh là Lưu Như Hương."
    "Lưu Như Hương, Lưu Như Hương... tên thật hay mà người cũng thật đẹp." Càn vương lẩm bẩm.
    Như Hương mỉm cười, đôi mắt mơ hồ cúi xuống, cẩn thận thi lễ. Từ người nam nhân này tỏa ra một cảm giác dụ hoặc, khiến tim nàng loạn nhịp. Với một nữ nhân không có phúc phận như nàng, được một nam nhân như vậy cất lời khen ngợi, thật khiến nàng cảm động. Càn vương cũng khẽ cúi chào, đôi mắt hơi liếc nhìn nàng, chợt thấy đôi má khẽ ửng hồng, bộ dạng lại thập phần dụ nhân.

    Dương Trung Đường quay lại nói với nhị nữ:
    "Vị quan nhân này là..."
    Càn vương vội cắt lời:
    "Ta là Hoàng Gia, đến từ kinh thành, là một bằng hữu cũ của Dương lão gia. Châu thành này thật đẹp. Cảnh cũng đẹp mà người cũng đẹp, thật khiến lòng ta xao động. Hôm nay lại được gặp hai tuyệt sắc mỹ nữ, thật đúng là duyên trời tao ngộ." Đôi mắt người đắc ý, nhìn hai tuyệt sắc mỹ nữ.

    Liên Hoa giật mình, ác cảm với nam nhân này lại tăng. "Cái gì mà duyên trời tao ngộ? Thật là hồ ngôn loạn ngữ."
    Hai tiếng "duyên trời" như tiếng sét đánh vào lòng Như Hương. Nàng si ngốc nhìn nam nhân trước mặt. "Liệu đây có phải là duyên trời? Liệu đây có phải là đấng lang quân trong lòng nàng?"

    Bốn người ngồi xuống, cùng nhau đối ẩm.
    Càn vương lập tức thi triển tài ăn nói của mình. Với giọng nói dí dỏm cộng với kiến thức sâu rộng, Càn vương lập tức chiếm được cảm tình của nhị nữ. Hai nàng đều là hàng hoa khuê nữ, chỉ quen sống trong khuê phòng, rất ít khi được đi du ngoạn nên lập tức bị thu hút bởi những câu chuyện của Càn vương.
    Hai nàng lắng nghe Càn vương kể chuyện, thỉnh thoảng lại rúc rích cười, những tiếng cười tiêu hồn khiến Càn vương rúng động. Người thật muốn ôm cả hai đại mỹ nhân này về hậu cung của mình.

    Người liền đưa mắt nhìn Dương Trung Đường, đưa chân chạm nhẹ vào ống quyển của lão.
    Dương Trung Đường hiểu ý, lựa thời cơ, cẩn thận nói:
    "Hoa nhi, Hoàng quan nhân đến đây, chính là để cầu thân. Người muốn con theo người về kinh thành."

    Hai tiếng "cầu thân" khiến tâm Liên Hoa đại biến. Nàng sửng sốt, có chút không nguyện ý. Nam nhân này, thực sự rất tốt. Từ hình dáng, dung mạo đến khí thế trên người... tất cả đều chỉ nói lên một điều: là một hảo nam nhân. Nam nhân như vậy chính là chỗ dựa tốt nhất cho nữ nhân. Điểm duy nhất khiên Liên Hoa không vừa ý, chính là sự chênh lệch tuổi tác. Nam nhân này tuy vẫn rất oai phong nhưng chắc chắn không còn trẻ. Nam nhân như vậy hiển nhiên phải có chánh thê rồi. Nàng không muốn làm thiếp, cũng không muốn lấy một nam nhân nhiều tuổi như vậy. Vì vậy, nàng thật không nguyện ý. Nàng tỏ rõ sự bối rối, không vui.

    Hai tiếng "cầu thân" cũng đánh mạnh vào tâm trí của Như Hương. Nàng nhìn Liên Hoa, thầm mừng cho điệt nhi của mình thật may mắn nhưng cũng thấy buồn thương cho số kiếp của mình. Có lẽ nàng sẽ chăn đơn gối chiếc suốt kiếp này. Nàng chợt thấy cay cay sống mũi, đôi mắt như muốn mờ đi vì lệ. Nàng vội trấn tâm, muốn cất lời chúc mừng điệt nhi của mình. Nàng chợt phát giác ra cổ họng mình đã tắc nghẹn, không thể thốt lên lời.

    Càn vương thấy biểu hiện của Liên Hoa. Tâm không vui chút nào nhưng cũng không muốn dồn ép nàng. Người liền đứng dậy, nói:
    "Dương lão gia, không biết trưa nay lão mời ta ăn món gì?"
    Dương Trung Đường hiểu ý Càn vương, vội nói:
    "Nhà bếp chắc đã làm xong. Xin mời Hoàng quan nhân dùng bữa."
    Hai nam nhân liền rời khỏi ngôi đình, bỏ lại hai mỹ nhân vẫn đang ngồi thất thần ở đó.

    Chờ hai người đi khuất, Như Hương mới cất lời hỏi:
    "Liên Hoa, dường như con không thích nam nhân đó?"
    Liên Hoa đau khổ nhìn cô cô của mình, buồn bã nói:
    "Nam nhân đó rất tốt nhưng Liên Hoa không yêu thương người đó."
    Như Hương có chút hờn tủi. Nàng cất giọng khuyên bảo:
    "Hoa nhi, cái này là duyên phận. Con đừng quá khắc nghiệt kẻo sau này hối cũng không kịp. Đừng để giống cô cô."
    "Cô cô, người đừng nói nữa. Con sẽ không lấy nam nhân đó đâu." Liên Hoa bật khóc. Nàng vội chạy đi.

    Còn lại Như Hương ngồi ở đó. Hai khóe mắt trào xuất đôi dòng lệ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi wherelove, ngày 10-12-2008 lúc 13:48.

  4. #4
    Ngày tham gia
    Sep 2008
    Bài viết
    375
    Xu
    0

    Mặc định Vô lại công tử

    Chương 4: Một đêm ở Châu Thành
    Nguồn: hoanguyettaodan.org


    "Hoàng thượng, người dùng món này xem."

    Thanh âm của Lao Nhị, Lao công công cắt đứt dòng suy tư của Càn vương. Hình ảnh nhị vị mỹ nhân tan biến. Trước mắt người hiện ra một cánh vịt quay nướng béo ngậy, món mà người thích nhất.
    Bất giác, người ngẩng đầu lên nhìn, thấy Dương Trung Đường cũng đang đăm chiêu suy nghĩ, đôi đũa để hờ trên miệng bát.

    "Dương Trung Đường, Dương Trung Đường..." Người cất tiếng gọi.
    Dương Trung Đường vẫn yên như cũ, tuyệt không chú ý tới thanh âm của Càn vương.

    "Dương Trung Đường." Lao công công lớn giọng.

    Dương Trung Đường giật mình, đánh rơi đôi đũa trên tay. Lão ngẩng lên, thấy Càn vương đang nghiêm nghị nhìn mình, bất giác biết mình vừa đắc tội, trong tâm vô cùng lo lắng. Lão đương không biết nên làm thế nào thì thanh âm uy nghiêm của Càn vương đã cất lên:
    "Dương ái khanh, khanh dường như đang có điều suy nghĩ."

    Dương Trung Đường vội rời khỏi ghế, dập đầu tạ tội, luôn miệng nói:
    "Xin hoàng thượng tha tội, xin hoàng thượng tha tội."

    Càn vương vội rời khỏi ghế, nâng lão dậy, cất giọng nói:
    "Kìa ái khanh, sao phải lo lắng như thế. Ta có trách phạt gì khanh đâu. Khanh xem, trù sư trong phủ đã cất công chuẩn bị nhiều món ngon thế này, nếu chúng ta không tận tình thưởng thức thì thật uổng phí tâm huyết của họ. Nào, lên đây, uống cùng trẫm mấy chén rượu, trầm có đôi điều muốn hỏi khanh đây."

    Thái độ ân cần của Càn vương khiến Dương Trung Đường bớt lo lắng hơn rất nhiều. Người ta nói, đánh bạn với vua như chơi với hổ, không biết lúc nào sẽ bị hổ xơi. Vì vậy, bao năm làm quan trong triều, lão luôn thấp thỏm lo lắng. Không ngờ, khi cáo lão về quê rồi mà vẫn sống không yên.

    Càn vương đỡ lão ngồi xuống, để lão ngồi yên vị rồi mới trở về chỗ của mình. Thật cũng không hiểu ai là chủ ai là khách ở đây. Người cũng tự tay cầm lấy bình rượu, rót đầy chén cho Dương Trung Đường.

    Trước hành động của Càn vương, Dương Trung Đường thập phần xúc động. Trong triều, may ra chỉ có tể tướng Lưu Gia mới được đích thân hoàng thượng rót rượu mời. Lão là người thứ hai có được vinh dự đấy. Nhưng lộc quá nhiều sẽ khiến trong lòng lo lắng. Lão biết hoàng thượng khoản đãi lão như vậy, ắt hẳn người có dụng tâm không ít. Lão cầm chén rượu trong tay, toàn thân vẫn còn run run, rượu trong chén rơi ra ít nhiều.

    Lao công công thấy bộ dạng của lão, bất giác tủm tỉm cười. Chỉ là, hắn giấu kín nụ cười của mình. Để Càn vương biết được, hẳn hắn cũng không thể đứng đó mà tiếp tục cười.

    Càn vương nhìn bộ dạng khốn khổ của Dương Trung Đường, liền hiểu những hành động đầy quan tâm của mình khiến lão khiếp sợ. Người cười khổ trong lòng. "Đối xử lạnh nhạt thì các ngươi nghi kị, tị hiềm, ghen ghét lẫn nhau. Đối xử trọng hậu thì các ngươi lại nơm nớp lo sợ. Thật khiến người làm vua như ta thấy mệt mỏi."

    "Dương Trung Đường, ta muốn hỏi khanh vài điều." Càn vương cũng không muốn vòng vo, hỏi thẳng vào vấn đề. Người biết, nếu tiếp tục tỏ thái độ như lúc nãy, Dương Trung Đường có thể chết vì lo lắng mất.

    Dương Trung Đường ngẩng lên, đôi mắt lo lắng nhìn Càn vương, sau đó khẽ cúi đầu, một tai giơ ra phía trước, biểu thị thành y kính cẩn lắng nghe.

    Càn vương nhẹ hỏi:
    "Ái khanh, không biết nghĩa muội của khanh đã có gia thất chưa?"
    Càn vương hỏi câu lấy lệ. Với kinh nghiệm của người, người tin chắc Lưu Như Hương là xử nữ.

    Dương Trung Đường ngẩn ra, không ngờ Càn vương lại có ý với nghĩa muội của mình. Lòng nào vui buồn lẫn lộn. Vui vì không ngờ nghĩa muội của mình cuối cùng cũng có người để ý. Buồn vì người đó lại chính là đương kim hoàng thượng. Lão thật lo lắng không biết nghĩa muội của mình có được hạnh phúc không.
    Dương Trung Đường kính cẩn đáp:
    "Hoàng thượng, nghĩa muội Như Hương của thần vẫn chưa thành thân. Như Hương thật có số kiếp hẩm hiu." Lão cất lời than thở, hằng mong Càn vương sẽ vì thế mà đối tốt với nghĩa muội của mình.

    Trong lòng Càn vương vui như mở hội. Người hồ hởi nói:
    "Ta thấy nghĩa muội của khanh thật là một đại mỹ nhân. Sao đến bây giờ vẫn chưa có ai dạm hỏi? Hay nàng ấy tính khí cũng giống lệnh ái?"
    Dương Trung Đường thành thật tâu:
    "Hoàng thượng, người không thấy Như Hương có điểm khác lạ ư?"
    "Điểm khác lạ?" Càn vương nhướn mày ngạc nhiên.

    Dương Trung Đường ngậm ngùi nói:
    "Như Hương đã gần tam thập mà vẫn không có vị quý tộc nào để ý đến, chính vì làn da đó."

    Càn vương ồ lên. Người nhìn Dương Trung Đường, bí hiểm nói:
    "Ái khanh, ta hỏi thật khanh, đứng trên phương diện là một nam nhân, khanh thấy Như Hương như thế nào?"

    Dương Trung Đường mở to mắt nhìn Càn vương. Lão e dè nhỏ giọng nói.
    "Hoàng thượng, xin đừng đùa như vậy."

    "Ai..." Càn vương vỗ bàn đến bộp một cái, liền sau đó lại khẽ thở dài một hơi.
    "Ta thấy, Như Hương thật sự rất hấp dẫn. Một đại mỹ nhân như vậy mà lại không có ai biết đến, thật sự là rất đáng tiếc... đáng tiếc."
    Bàn tay của Càn vương đặt hờ lên trước cằm, ngón tay khẽ vuốt ve bờ môi, đôi mắt người trở nên tư lự. Hồi lâu sau, người đứng dậy nói:
    "Ái khanh, ta ra ngoài có chút chuyện. Đêm nay ta sẽ nghỉ ở phủ của khanh."

    Dương Trung Đường liền nói:
    "Hoàng thượng, người khong chê tệ xá thật khiến thần vô cùng vinh hạnh. Thần sẽ đứng chờ ở cổng đợi người về."

    "Tốt. Bữa chiều ta ăn ở ngoài. Khanh không cần phải đợi ta." Dứt lời, Càn vương lập tức chuyển thân đi.

    Lao công công cũng định chuyển thân đi theo thì chợt thấy Dương Trung Đường liên tục nháy mắt ra hiệu với mình. Hắn cười thầm, liền lấy cớ bị tuột giày mà nấn ná ở lại. Càn vương cũng không lý gì tới hắn, cứ thể đi thẳng ra ngoài.

    "Lao công công, hoàng thượng có ý gì vậy?" Dương Trung Đường khẽ hỏi. Lão cũng không quên dúi vào tay Lao công công một nén bạc. Nói chuyện với loại người này, không có tiền ắt không xong.

    Lao công công cảm thấy một vật lạnh ngắt lọt vào tay mình, tâm thì cười vang mà ngoài vẫn giữ vẻ đạo mạo. Hắn thản nhiên nói:
    "Dương Trung Đường, người vẫn chưa hiểu ý tứ của hoàng thượng sao?"

    Dương Trung Đường lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.

    Lao công công ghé sát tai lão, thầm thì:
    "Người thật không hiểu sao? Nhưng ta lại rất hiểu hoàng thượng muốn gì. Động tác vuốt môi của người cho thấy người rất muốn làm chuyện đó. Mà người lại là hoàng thượng, không thể đến những chốn phấn hoa để vui chơi như các ngươi được. Mà cái việc này, nếu kiềm chế lâu ắt sinh ra sự buồn bực không vui. Mà hoàng thượng khi buồn bực không vui thì ai dám chắc sự tình gì sẽ phát sinh. Người thấy ta nói có đúng không. Mà người có để ý câu nói của hoàng thượng không? 'Đêm nay ta sẽ nghỉ ở phủ của khanh' " Lao công công nhấn mạnh câu cuôi, rồi mỉm cười bỏ đi.

    Nghe những lời hồ ngôn của Lao công công, Dương Trung Đường sợ tái mặt. Lão dần hiểu cái ý "đêm nay ta sẽ nghỉ ở đây" của hoàng thượng. Lão vừa thấy bất phục, vừa thấy giận dữ lại cảm thấy bất lực. Thân là con dân Thái Bình thiên quốc, lão không thể phản kháng ý muốn của hoàng thượng được. Hoàng thượng mà giận dữ ắt sẽ là tai họa. Với lại, hoàng thượng cũng đã tỏ ý muốn tuyển Hoa nhi, đằng nào cũng vậy, dẫu có trái lễ một chút nhưng gia tộc lại được bảo toàn. Âu nó cũng là cái số.

    Dương Trung Đường tính toán một hồi, thấy cũng không còn biện pháp nào tốt hơn. Lão chỉ lo, chỉ lo nhi nữ của lão không đồng ý.

    ...

    "Con không chịu." Dương Liên Hoa giận dữ hét lên. Nàng thập phần tức giận khi nghe phụ thân nàng nói những lời như vậy. Trong tâm, nàng nguyền rủa cái tên sắc lang kia sao không chết quách đi cho rảnh.

    Dương Trung Đường giận đến tím cả mặt. Lão cố nuốt giận, cẩn thận khuyên can:
    "Hoa nhi, đằng nào con cũng là thê tử của người đó. Làm chuyện đó trước hay sau thì có mất mát gì đâu?"

    Dương Liên Hoa nhìn phụ thân với ánh mắt không thể tin đường. Nàng uất ức nói:
    "Phụ thân, sao người có thể thốt lên những lời phi lễ như vậy. Thật uổng phí công sức đọc sách thánh hiền."

    Dương Trung Đường đại nộ. Lão không thể kiềm chế, vội tát tai nhi nữ yêu dấu một cái. Tát xong, lão mới thấy hối hận.

    Dương Liên Hoa không hề khóc. Nàng trừng mắt giận dữ nhìn người mà nàng gọi là phụ thân. Một ánh mắt đầy oán giận.

    Dương Trung Đường không biết nói gì hơn, đành lặng lẽ bỏ đi. Trước khi đi, lão thòng lại một câu:
    "Tính mạng toàn gia tộc chúng ta nằm trong tay con đó."

    ...

    "Hoa nhi, Hoa nhi." Thanh âm của Như Hương cất lên. Nàng đang đứng trước khuê phòng của Dương Liên Hoa. Lúc nãy, nàng thấy nghĩa huynh dáng vẻ tức giận từ phía khuê phòng của Liên Hoa đi ra thì có dự cảm không hay. Nàng liền đi tới phòng của Liên Hoa, hỏi han sự tình.

    Cửa không hề mở. Như Hương chỉ nghe thấy tiếng thổn thức trong phòng. Nàng biết chắc có việc không hay, liền không chần chừ, đẩy cửa bước vào.

    Như Hương bước vào, liền thấy Liên Hoa đang nằm trên giường, bờ vai nhỏ khẽ run rẩy. Nàng tiến tới bên giường, ân cần hỏi han.
    "Hoa nhi, có chuyện gì vậy."

    Liên Hoa thấy cô cô cất lời an ủi, liền nhào vào lòng Như Hương ào khóc.

    Như Hương ngẩn ngơ, trong lòng lo lắng, khẩn trương nói:
    "Hoa nhi, đừng khóc. Có việc gì hãy kể cho cô cô nghe. Có phải phụ thân khi phụ con không?"

    "Cô cô..." Liên Hoa thổn thức. "Cô cô... Hoa nhi khổ lắm..." Nàng khóc ra chiều càng thảm thiết. Ngọc châu liên tục tuôn rơi, chẳng mấy chốc đã thấm ướt y phục của Như Hương.

    "Hoa nhi, có việc gì, hãy nói cho cô cô nghe." Như Hương lo lắng nói.

    Liên Hoa ngừng khóc, nàng kể lại tất cả những lời mà phụ thân nói với nàng cho cô cô của mình nghe. Như Hương nghe xong, mụ hết cả người. Nàng ngồi thất thần nơi đó, nhẹ ôm Liên Hoa vào lòng, ánh mắt trở nên đờ đẫn.

    Liên Hoa dẫu sao cũng chỉ là một thiếu nữ, tuổi mới đôi tám, sau khi khóc một trận thì đã ngủ say trong lòng cô cô của mình.

    Trong lòng Như Hương tràn ngập muôn ngàn suy nghĩ. "Thực sự nguy hại đến tính mạng toàn gia tộc sao? Nam nhân đó thực ghê gớm đến thế sao?"

    Nàng cứ lặng yên suy nghĩ. Nghĩ về chuyện trước đây, chuyện bây giờ và cả những chuyện sau này.
    "Tính mạng mình là do Dương gia cứu giúp. Nay Dương gia gặp nạn, mình không thể đứng nhìn." Tâm nàng đã quyết. Nàng nhẹ lay Liên Hoa dậy.

    Liên Hoa mơ màng, vặn mình mấy cái, cất giọng uể oải:
    "Cô cô, có chuyện gì vậy."

    "Hoa nhi, tối nay con sang phòng cô cô ngủ. Có cô cô đây, cô cô cô sẽ không để ai khi phụ Hoa nhi đâu." Như Hương cất lời.

    Liên Hoa nhìn cô cô của mình, vui mừng nói:
    "Cô cô, Hoa nhi cảm ơn người."
    Như Hương mỉm cười, nhìn điệt nhi yêu quý của mình.

    ...

    Đêm đã khuya. Mọi người trong Châu thành đều đã ngủ. Trong phủ của Dương Trung Đường, vẫn có ba người đương thức.

    Người trằn trọc nhất chính là Dương Trung Đường. Lão hối hận vì những gì mình đã nói với nhi nữ của mình. Lão lại lo lắng không biết đêm nay sẽ phát sinh sự tình gì. Lúc này, lão thật muốn đến khuê phòng của nhi nữ lão, cất lời khuyên can. Lão thật hối hận với những gì mình đã nói.
    Chỉ có điều, tên Lao công công trời đánh này lại nhất quyết đòi nghỉ cùng với lão. Hắn nằm ở đấy, khiến nhuệ khí của lão tiêu hao hơn quá nửa. Hắn như muốn nhắc lão nếu không muốn mang họa sát thân thì đừng có làm hoàng thượng phật ý. Dương Trung Đường chỉ biết ôm hận nằm đó, đôi mắt nhìn trừng trừng vào màn đêm đen vô định.

    Phòng của Càn vương vấn sáng ánh đèn. Người chưa hề ngủ. Trong trí óc người vẫn hiển hiện hai bóng hình tuyệt sắc. Đặc biệt là Như Hương. Xét cho cùng, Liên Hoa vẫn còn là một thiếu nữ. Nàng vẫn chưa hề thành thục, chưa toát lên cái phong thái mê hồn của một nữ nhân. Như Hương thì lại khác. Nàng đã hoàn toàn trưởng thành. Tuy nàng vẫn chưa được khai hoa, nơi đó vẫn chưa phát triển rực rỡ nhưng mỗi phương vị trên người nàng cũng đều đã phát triển hoàn chỉnh, toát lên một thứ dụ hoặc mê nhân.

    "Bông hoa này, nếu không được chăm sóc, ắt sẽ héo tàn. Như vậy thì thật là đáng tiếc." Càn vương thầm than. Nữ nhân nếu không có nam nhân chăm sóc, dù xinh đẹp đến mấy rồi cũng sẽ mau chóng héo tàn. Nam nhân như liều thuốc duy trì sắc đẹp của nữ nhân vậy. Vì nam nhân mình yêu, nữ nhân sẽ ngày một đẹp hơn, rực rỡ hơn, ngọt ngào hơn, quyến rũ hơn.

    Cửa phòng của Càn vương bật mở. Một mùi hương thơm nồng tràn vào khiến Càn vương ngây ngất. Người vội choàng dậy, nhìn bóng người đang tiến vào phòng. Ánh mắt người biểu lộ sự kinh hỉ. Thật như đang nằm mơ vậy

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi wherelove, ngày 10-12-2008 lúc 13:49.

  5. #5
    Ngày tham gia
    Sep 2008
    Bài viết
    375
    Xu
    0

    Mặc định Vô lại công tử

    Chương 5: Ái tình
    Nguồn: hoanguyettaodan.org

    "Quan nhân." Thanh âm yêu kiều pha lẫn ngượng ngùng cất lên. "Như Hương xin thỉnh cầu người một việc." Trước cửa phòng hiện ra một mỹ nhân, chính là Lưu Như Hương. Nàng khoác trên người một tấm lụa mỏng màu đỏ, bên trong là một bộ hồng y có những họa tiết cầu kỳ. Đai ngọc màu vàng ôm lấy bờ eo, để lộ đường cong chết người. Tóc nàng được vấn cầu kỳ, kiểu vấn tóc vẫn thường dùng trong các đại lễ, hỷ sự. Mỹ mạo trang điểm nhẹ nhàng kết hợp với làn da đặc biệt tạo cho nàng một sức hút lạ kỳ. Hàng mi cong khẽ nhắm hờ, đôi má hồng đầy tự nhiên, gương mặt thanh tú hơi cúi xuống. Nàng đứng yên tại chỗ, ngọc thủ nắm hờ đặt trước người, bờ vai nhỏ khẽ run rẩy, song phong nhịp nhàng lên xuống theo từng hơi thở. Từ người nàng lại tỏa ra một mùi thơm nông nàn quyến rũ. Tất cả... tất cả hợp lại tạo nên một tuyệt sắc mỹ nữ đầy cám dỗ, đầy mị lực.

    Càn vương rung động. "Thực là đang mơ. Thực là đang mơ" Người thầm nghĩ. Ánh mắt người si ngốc nhìn mỹ nhân trước mặt. Trong hơn hai mươi năm làm nam nhân đúng nghĩa, người đã ngự thưởng mỹ nữ rất nhiều nhưng có mị lực lớn như mỹ nhân này, thật sự chưa có một ai.

    Mỹ nữ hồi lâu không nghe thấy tiếng hồi đáp, nàng cảm thấy bối rối, trong tâm tràn ngập nhiều suy nghĩ. "Phải chăng hành động của ta khiến người coi thường? Phải chăng ta không đủ xinh đẹp?..."
    Nàng vô thức hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt mê hồn khẽ nhìn trộm nam nhân ngồi trên giường. Bắt gặp ánh mắt si ngốc của Càn vương, nàng tức khắc cúi đầu, xấu hổ thốt lên hai tiếng "Quan nhân". Thanh âm ôn nhu pha chút xúc động, thật sự là quá sức mê hồn.

    Càn vương giật mình. "Thật là thất bại, thật là thất bại. Công phu hơn hai mươi năm chinh chiến vậy là đã đổ xuống sông xuống bể." Người tự trách mình. Đứng trước mỹ nữ trong mộng này, định lực của người đều tiêu biến cả.
    Càn vương vội hít một hơi, khôi phục dáng vẻ uy nghiêm thường có, tằng hắng nói:
    "Như Hương, nửa đêm canh ba nàng đến phòng ta là có ý tứ gì?"
    Lời vừa dứt, người liền tiến một bước tới phía mỹ nhân.

    Như Hương hoảng sợ. Nàng ngay lập tức thoái lui một bước, khẩn trương nói:
    "Quan nhân, Như Hương muốn cầu xin người một việc?"

    Càn vương ngạc nhiên, nhướn mày hỏi:
    "Nàng muốn cầu xin việc gì, ta có thể giúp được gì nàng?"

    "Quan nhân." Như Hương bất ngờ quỳ xuống, khẩn khoản nói:
    "Xin người đừng hại gia tộc họ Dương."

    Càn vương giật mình, trợn mắt to tiếng quát:
    "Ai nói với nàng ta muốn hại Dương gia tộc?"

    Tiếng quát kèm theo khí thế bức nhân của Càn vương khiến Như Hương thập phần hoảng hốt. Toàn thân nàng khẽ run rẩy, nàng cố hết sức, nói liền một hơi:
    "Quan nhân, Như Hương cầu xin người, xin người hãy tha cho Dương gia tộc. Chỉ cần... chỉ cần Dương gia tộc bình an, người muốn... muốn Như Hương làm gì, Như Hương cũng nguyện làm theo.

    Càn vương giật mình. Người nhìn nữ nhân đáng thương đang run rẩy quỳ dưới chân mình, trong tâm thật sự rất phẫn nộ.
    "Rốt cuộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc cái gì đã khiến một nữ nhân xinh đẹp lại trở nên thảm thương như thế kia?"

    Người tiến tới một bước.

    Như Hương khẽ run lên.

    Người tiến tới bước nữa.

    Như Hương hạ thấp người xuống, đầu gần như chạm đất.

    Thanh âm tiếng bước chân thứ ba cất lên.

    Như Hương nhắm chặt mắt, chờ đợi. Trong cái lạnh của đêm đen, bờ vai của Như Hương bỗng nhiên được sưởi ấm. Nàng cảm thấy hai cỗ hỏa nhiệt bất ngờ xâm chiếm vai mình. Đôi tay thô ráp của Càn vương nhẹ ôm lấy vai nàng, từ từ nâng nàng đứng dậy.
    Như Hương trở nên căng thẳng, cơ thể nàng như căng cứng lên, mỹ mạo tối sầm lại. Nàng khẽ giẫy dụa, phản kháng. Việc để nam nhân chạm đến thân thể, nàng thật sự không quen, rất không quen.

    Càn vương thấy vậy, liền nhẹ buông tay. Người hiểu, nữ nhân này rất hiểu lễ giáo. Hôm nay nàng ủy khuất như vậy, ắt hẳn là đã có sự tình rất nghiêm trọng xảy ra.

    Càn vương bất ngờ buông tay, Như Hương bị mất đi điểm tựa, lập tức mất thăng bằng, ngã dúi vào lòng Càn vương.
    Càn vương không hề muốn chiếm tiện nghi nàng theo cách này. Người lập tức vung song thủ, đỡ lấy hai vai nàng, dựng nàng đứng thẳng lên.

    Như Hương khẽ ngước đầu, mơ hồ nhìn nam nhân trước mặt, hảo cảm dành cho người tăng lên rất nhiều. Nàng tuyệt tin tưởng nam nhân này không phải loại người xấu xa như thế, không phải loại người sử dụng thủ đoạn để chiếm tiện nghi của người khác. Trong việc này, ắt có sự tình uẩn khúc sâu xa.

    "Như Hương." Thanh âm trầm ấm đầy tình cảm của Càn vương cất lên, khơi dậy một sự tin tưởng trong lòng Như Hương. "Nói ta nghe rốt cuộc đã có chuyện gì? Ai dám bịa đặt với nàng rằng ta muốn hại Dương gia tộc?"

    Như Hương không nói gì, hai mắt nàng khẽ đảo qua song thủ của Càn vương. Càn vương hiểu ý, liền buông tay khỏi vai nàng. Người tiến về phía cái bàn, đẩy một cái ghế về phía Như Hương, rồi tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế khác.

    Như Hương mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt có chút mơ hồ lại có chút vui mừng. Nàng khép nép ngồi xuống, cúi đầu nói:
    "Quan nhân, có phải... có phải người..." Nàng bỗng trở nên ấp úng, ngập ngừng. Đôi má lại hồng lên.

    Càn vương tuyệt không tỏ ra vồn vã. Loại sự tình này, tốt nhất hãy để nàng tự nói, không nên thúc ép. Càng thúc ép, sự việc lại càng rối bời.

    Như Hương không thấy Càn vương cất lời, bối rối khẽ liếc trộm người, chỉ thấy nam nhân trước mặt nhìn mình rất nghiêm túc. Nàng cảm thấy xấu hổ, trong tâm không ngừng mắng nhiếc mình là loại nữ nhân hư hỏng.
    Nàng ngẩng đầu, đôi mắt kiều mị nhìn thẳng vào Càn vương, thật thà hỏi:
    "Quan nhân, có thật người không hề có ý hại Dương gia tộc?"

    Càn vương nghiêm giọng nói:
    "Ta không hề có ý gia hại Dương gia tộc."

    Một cảm giác ấm áp xuất hiện trong lòng Như Hương. Nàng cảm thấy vui mừng khôn xiết. Khóe miệng nàng bất giác nhếch lên, tạo thành một nụ cười mỉm mê hồn. Càn vương khẽ nhắm mắt, cố thoát khỏi mị lực câu hồn nhiếp phách mà Như
    Hương vừa vô thức tạo ra.
    "Nữ nhân này, thật đáng sợ."

    "Quan nhân, vậy là ta đã nghi oan cho người rồi." Như Hương nói đầy hối lỗi, nàng gượng cười nói.

    Càn vương nhìn nàng, ánh mắt có chút si ngốc. Người vội định tâm, thở một hơi dài, gắng gượng nói:
    "Như Hương, chuyện hiểu lầm này, ta không truy cứu nữa."

    Như Hương gật đầu cảm ơn. Nàng vẫn cứ ngồi yên ở đấy, ánh mắt mông lung suy nghĩ. Mỹ mạo của nàng phản chiếu dưới ánh đèn, tạo nên một sức hút lạ kỳ. Biểu tình của nàng thay đổi liên tục. Khóe miệng thi thoảng lại nhếch lên, tạo ra một nụ cười mỉm câu hồn. Đôi mắt đôi lúc lại nhíu lại, ánh mắt thi thoảng lại toát ra sự ngượng ngùng kèm theo sự hồng lên của đôi má. Nàng vô thức xuất ra những đường nét hấp dẫn, thực sự rất mê hồn.
    Nàng không hề biết Càn vương đang si ngốc nhìn nàng, ánh mắt đầy đắm đuối.

    Hai người cứ lặng thinh như thế đến nửa canh giờ, tựa như hai bức tượng vậy.

    "Cạch." Như Hương bất ngờ đứng dậy.
    Càn vương sực tỉnh. Người chợt phát hiện ra khóe miệng của mình đã chảy ra một dòng nước.
    Như Hương liếc nhìn người, tủm tỉm cười duyên. Nàng tiến chậm rãi về phía cửa.

    Càn vương chợt cảm thấy nuối tiếc, ánh mắt buồn bã nhìn nữ nhân đang rời đi. Cảm giác buồn bã ngay lập tức được thay bằng cảm giác kinh ngạc, vui mừng. Người nheo nheo mắt, cố gắng nhìn xem mình có nhìn nhầm không. Tay người véo má mình, kiểm tra có phải mình đang mơ không.

    Không! Là thực. Rất thực.

    Như Hương không hề rời đi, nàng tiến tới phía cửa, cận thận khép chặt cửa lại, lại còn an toàn khóa lại.
    Nàng mỉm cười, cúi đầu e lệ, tiến về phía Càn vương.

    Nàng tiến một bước.

    Càn vương giật mình, tựa như muốn đứng lên.

    Nàng tiến bước thứ hai.

    Càn vương lại vô lực buông mình ngồi xuống.

    Nàng tiến bước thứ ba.

    Càn vương lại muốn đứng lên, ánh mắt đầy phấn khích.

    Rồi bước thứ tư, bước thứ năm.

    Càn vương bất động, ngồi im trên ghế, ánh mắt đờ đẫn nhìn mỹ nhân trước mặt.
    "Hỏng rồi, ta không thể làm gì được rồi. Nữ nhân này thật quá đáng sợ."

    Như Hương đến trước mặt Càn vương, nàng bất ngờ cúi người, tạo ra một tư thế cung kính, e lệ nói:
    "Quan nhân, Như Hương có một việc, muốn thỉnh cầu người."

    "Nói... nàng cứ nói..." Càn vương lắp bắp.

    Như Hương chậm rãi nói:
    "Thỉnh cầu quan nhân hãy buông tha cho Liên Hoa."

    "Được... được..." Càn vương vô thức nói. Mị lực của nữ nhân thật đáng sợ, có thể khiến một minh quân trở nên hồ đồ trong phút chốc. "A... nàng vừa nói gì." Càn vương ngay lập tức tỉnh ra, không hổ là minh quân.

    Tâm tư Như Hương biến đổi khó lường. Nàng chưa kịp vui mừng thì trong lòng đã nặng trĩu nỗi lo.
    "Thỉnh cầu quan nhân hãy hủy bỏ việc thành thân với Dương Liên Hoa." Nàng lo lắng nhắc lại.

    Càn vương nhìn nàng, có chút không vui, nói:
    "Vì sao?"

    Như Hương khẩn thiết cầu xin:
    "Quan nhân, Liên Hoa rất bướng bỉnh. Thiếp là cô cô của nó, tính tình của Hoa nhi, thiếp hoàn toàn hiểu. Hoa nhi thực không yêu thích người. Người nhất quyết muốn thành thân với Hoa nhi chính là đang ép Hoa nhi đi vào tử lộ."

    "Tử lộ?" Càn vương có chút mơ hồ, hỏi lại.

    Như Hương không hề để tâm đến lời nói của Càn vương, thu hết dũng khí nói:
    "Chỉ cần người đồng ý, Như Hương nguyện xin theo hầu người."

    Một lời nói làm kinh động nhân tâm. Chính thực Càn vương đang rất xúc động. Mỹ nữ tự dâng đến tận miệng, có thể từ chối sao?

    Người khảng khái nói:
    "Như Hương, kỳ thực, ngay từ lần gặp đầu tiên, ta phát hiện ra rằng, ta rất thích nàng. Liên Hoa đã đẹp nhưng nàng lại càng đẹp hơn. Lúc đó, ta thấy thật là tiếc, vì sao nàng lại không phải là nhi nữ của Dương Trung Đường."

    "Da mặt của người thật dày." Như Hương khúc khích cười trong lòng.

    "Ta đã sống hơn bốn mươi năm, nhưng mỹ nữ như nàng, chính là lần đầu ta mới gặp. Như Hương, ta thật muốn có nàng, rất muốn có nàng." Càn vương đưa tay, nhẹ nâng cằm Như Hương lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, bộc lộ chân tình.

    "Vì nàng, chuyện gì ta cũng dám làm. Nàng đã đưa ra yêu cầu, ta lập tức đáp ứng. Ta sẽ hủy hôn ước với Liên Hoa. Ta sẽ gặp Dương Trung Đường, sẽ nói rõ với hắn rằng, người ta muốn lấy là nàng, chứ không phải điệt nhi của nàng." Càn vương hiểu rõ. Mà Như Hương cũng hiểu rõ. Nếu Càn vương lấy Liên Hoa thì sẽ không thể tơ tưởng đến Như Hương. Mà nếu đã lấy Như Hương thì cũng sẽ không thể tơ tưởng đến Liên Hoa. Tuy Như Hương không có quan hệ ruột thịt với Liên Hoa nhưng lễ giáo của Khổng gia rất nghiêm khắc. Nếu Càn vương có ý với cả hai người, việc này đã có thể coi là loạn luân.

    Như Hương nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt vô cùng cảm động. Nàng ngạc nhiên hỏi:
    "Quan nhân, người vừa nói gì? Người muốn ta làm thê tử của người?"

    Càn vương gật đầu xác nhận.

    Như Hương rơi nước mắt, thổn thức:
    "Quan nhân, người không kỳ thị Như Hương sao? Không coi thường tiết hạnh của Như Hương sao? Như Hương chỉ xứng làm thị nữ của người, đâu thể làm thê tử của người"
    Do sống trong sự kỳ thị của đám quý tộc khác đã lâu, Như Hương rất thiếu tự tin. Cộng với biểu hiện tự mình chủ động đi câu dẫn nam nhân, nàng thấy mình thật đồi bại, thật xấu xa. Với thân phận, với phẩm hạnh như thế, nàng chỉ đáng làm một thị nữ, một nha hoàn để chịu sự sai khiến của người khác.

    Càn vương nâng nàng dậy, đồng thời người cũng đứng dậy. Người nhìn thẳng vào mắt nàng, ân cần nói:
    "Như Hương, nàng dám gạt bỏ tiết hạnh chỉ để cứu tính mạng của người khác. Nàng thật đáng khâm phục. Ta rất khâm phục, rất ngưỡng mộ nàng. Nàng xứng đáng làm thê tử của ta, xứng đáng là quý phi của ta. Từ giờ phút này, ta tuyên bố, nàng chính là thê tử của ta, mãi mãi là thê tử của ta."
    Lời vừa dứt, Càn vương liền ôm chặt nàng vào trong lòng. Ôm cơ thể mềm mại trong lòng, hàng loạt cảm giác dâng tràn trong người Càn vương. Cỗ dục hỏa cũng vì thế mà dần trỗi dậy. Càn vương đã quen việc ngự thưởng quý phi của mình trước rồi mới báo cáo với tổ tông sau, vì vậy, trong tâm người lúc này chỉ có một ý nghĩ:
    "Mang mỹ nữ này lên giường."

    Nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Càn vương, cơ thể Như Hương trở nên mềm nhũn, song phong áp sát vào người nam nhân kia. Nàng xấu hổ nghĩ:" Nam nhân này thật bá đạo. Thành thân là việc trọng đại, phải lễ bái trời đất, lễ bái phụ mẫu mới có thể coi nhau là phu thê, sao có thể chỉ cần một nói một lời là xong chuyện được."

    Nàng bối rối ngẩng đầu, tựa như muốn hỏi Càn vương điều gì đó. Gương mặt xinh đẹp vừa ngẩng lên ngay lập tức đã bị che kín.

    Càn vương nhân cơ hội tốt, lập tức cúi đầu, hôn lên chiếc môi xinh xắn của nàng.

    Như Hương bị tập kích bất ngờ, cơ thể nàng ngay lập tức trở nên căng cứng, cố sức phản kháng. Chỉ là, càng phản kháng, vòng tay của Càn vương càng xiết chặt.

    Dần dần, lưỡi của Càn vương cũng đưa được vào trong miệng thơm tho của Như Hương. Bờ môi của hai người đã áp chặt lên nhau.
    Càn vương đã qua hơn hai mươi năm chiến trận, đứng trước một con cừu non ngây thơ như Như Hương, thật không mất quá nhiều thời gian để khuất phục.
    Những điểm nhạy cảm trong chiếc miệng thơm tho ngay lập tức bị hí lộng. Cơ thể Như Hương mềm ra, yếu ớt vô lực chống đỡ những đợt tấn công của Càn vương.

    Càn vương cảm thấy dị vật trong miệng nàng đang rụt rè tiếp cận lưỡi của mình. Một cảm giác phấn khích hoan hỉ dâng lên trong lòng Càn vương, người liền khiêu khích, đợi chờ thời cơ nuốt gọn con mồi.
    Sau một hồi bối rối ngượng ngập, Như Hương cũng đã vượt qua sự xấu hổ ban đầu. Nàng từ từ cảm nhận nụ hôn đầu tiên của mình. Cảm giác tởm lợm qua đi. Thay vào đó là từng giọt mật ngọt ái tình tuôn chảy trong miệng nàng, hòa tan vào cơ thể nàng.

    Nàng mạnh dạn, chủ động hơn. Lưỡi của nàng nhẹ vuốt ve dị vật đang ngự trị trong miệng nàng.

    Rất nhanh chóng, hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau, hai người cũng cuốn lấy nhau.

    Như Hương như ngọn núi lửa bị kìm hãm, nay bỗng chốc bị khơi dậy, bộc phát phun trào mãnh liệt. Một nữ nhẩn rất nóng bỏng, rất cuồng nhiệt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi wherelove, ngày 10-12-2008 lúc 13:50.

    ---QC---


Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status