TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 26 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 130

Chủ đề: Tương Dạ - Miêu Nị (New: chương 124)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Từ bỏ Hội gái già...
    Bài viết
    2,096
    Xu
    5

    Mặc định

    Chương 8: Bên đường Bắc Sơn, tên từ nam tới.
    Tác giả: Miêu Nị
    Converter: CCD
    Dịch: Niêu
    Nguồn: www.tangthuvien.com





    - Dẫu cho có người tiếp ứng thì việc lựa chọn địa điểm cũng hết sức quan trọng. Nếu để ta quyết định, thà chọn nơi tiếp ứng ngay giữa một con đường lớn còn hơn ở trên núi Tùng Quả.

    Ninh Khuyết nhìn xuống một chỗ được đánh dấu bằng mực hết sức bắt mắt trên bản đồ, nói tiếp:

    - Họ chọn đi theo con đường Bắc Sơn mà không hề biết rằng tuy nó là đường độc đạo nhưng suốt bảy dặm hai bên toàn là rừng rậm, cực kì thích hợp để bố trí mai phục.

    Dứt lời, hắn trầm ngâm một lát rồi gấp tấm bản đồ nhét vào trong áo, lắc đầu tự giễu nói:

    - Thật tình mà nói cái gọi là nhiệm vụ dẫn đường ngoại trừ đưa họ tới Bắc Sơn thì chủ yếu là để mê hoặc địch nhân thôi. Cô công chúa ngu xuẩn kia rõ ràng không tin tưởng Mã tướng quân, nên đương nhiên cũng không hề tin tưởng ta.

    - Một con ả ngu xuẩn dắt theo một đám ngu xuẩn. - Nghĩ đến những kẻ phục kích vô hình đang ẩn nấp đâu đó bên đường, lại nghĩ đến đám binh lính tiếp ứng chẳng biết có tới thật hay không, tâm trạng của Ninh Khuyết càng nặng nề khó chịu, hắn bực tức chửi - Lăn lộn trên thảo nguyên cũng cả năm chứ có ít đâu, sao vẫn ngu như vậy nhỉ? Thật không hiểu nổi cái hiền danh của cô ta bới từ chỗ nào mà ra.

    "Xoảng" một tiếng, Ninh Khuyết rút ba thanh đao đã hơi gỉ sét ra khỏi vỏ, vẩy ít nước lên tảng đá rồi im lặng ngồi mài đao. Sau khi đi vào đường Bắc Sơn, có lẽ phải liên tục tắm trong máu mà chiến đấu, lâm trận mài đao tuy hơi muộn nhưng ít ra cũng giúp tâm trạng người ta bình tĩnh lại.

    - Nếu khi tới đường Bắc Sơn chúng ta liền tách ra thì những chuyện ngươi muốn thỉnh giáo vị tiên sinh kia phải làm sao? - Tang Tang ngơ ngẩn hỏi.

    - Sống sót là quan trọng nhất. - Ninh Khuyết vẫn cúi đầu mài đao, động tác chậm rãi mà chắc chắn - Chỉ cần sống sót tới Trường An, mấy chuyện đó sớm hay muộn cũng sẽ học được, bằng như chúng ta đem hai cái mạng nhỏ đặt vào tay đám ngu xuẩn kia, vậy chẳng còn cơ hội nữa rồi.

    ....................................

    Càng đi về phía nam, khí trời càng trở lên ấm áp. Theo lý mà nói, cảnh sắc bên ngoài lúc này hẳn phải vô cùng tươi sáng đẹp đẽ, nhưng vì đội ngũ đang tiến vào Mân Sơn, địa hình cao dần lên, cỏ non hai bên đường từ từ nhường chỗ cho những chòm cây cổ thụ cao vút, màu xanh vẫn chưa phủ hết, cái lạnh tiêu điều từ mùa đông trước vẫn còn đọng lại đây đó trên cành lá.

    Nhiệt độ ngoài trời dần hạ xuống, không khí trong đoàn xe cũng căng thẳng theo, ai cũng biết rõ một điều, nhân vật lớn trong thành Trường An dám to gan mưu hại công chúa điện hạ kia nếu muốn ngăn nàng bình yên trở về đô thành thì dãy Mân Sơn nằm giữa miền biên giới và châu quận này chính là cơ hội cuối cùng của hắn.

    Trong không khí lo lắng bất an đó, đoàn người sau mấy ngày di chuyển đã tới phía ngoài con đường Bắc Sơn. Nhìn những tán cây rậm rạp che kín bầu trời, đại đa số người trong đoàn chẳng những không căng thẳng lo lắng như Ninh Khuyết mà còn thả lỏng rất nhiều.

    Cô tỳ nữ xinh xắn mấy bữa nay cũng không còn thường xuyên tìm Tang Tang đến nói chuyện phiếm, hầu hết thời gian nàng ngồi im lặng trong xe. Lúc này, một nụ cười mơ hồ đang đọng trên khóe môi nàng.

    Sau khi hạ quyết định rời khỏi thảo nguyên, nàng đã nhanh chóng phái sứ giả quay về đế quốc thông báo, tuy trong khoảng thời gian ngắn như vậy khó lòng tới kịp Trường An xin triều đình phái ra quân đội tiếp ứng, nhưng vị sứ giả cũng đủ thì giờ đi liên lạc với những thuộc hạ trung thành của nàng.

    Mười ngày trước, khi nhận được bức thư khẩn cấp từ quận Cố Sơn, nàng không do dự liền hạ quyết định tiến vào đường Bắc Sơn, vì nàng biết vị đô úy trẻ tuổi Hoa Sơn Nhạc kia hẳn đã mang theo thân binh đến đợi ở cuối con đường phía nam chân núi.

    Rời khỏi Đại Đường mới được một năm, nàng tin rằng lòng trung thành của những thuộc hạ ngày xưa vẫn không hề thay đổi, dẫu có vài kẻ bị mụ đàn bà trong hoàng cung kia mua chuộc, nhưng Hoa Sơn Nhạc không thể nằm trong số đó, bởi lẽ... ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn luôn dịu dàng nóng bỏng.

    Khi cách địa điểm tiếp ứng chừng ba mươi dặm, trời đã gần tối, đoàn xe đành dừng lại hạ trại nghỉ ngơi. Xuyên rừng mà đi trong đêm là hành vi cực kì mạo hiểm, thậm chí có tên thị vệ đề nghị với nàng cứ đóng trại luôn ở đầu đường, chờ đợi binh lính của Hoa Sơn Nhạc đến tiếp ứng.

    Đối với đề nghị này nàng còn đang cân nhắc, nhưng dù thế nào, hiện giờ nàng và Tiểu Man đã vô cùng an toàn nên nụ cười một lần nữa trở lại trên khuôn mặt xinh tươi, tiếng cười nói vui ca lại vang lên trong doanh trại.

    Trong ráng chiều, một chiếc lều đơn sơ cô độc được dựng bên ngoài hàng rào phòng thủ tạo ra từ năm cỗ xe ngựa cùng mấy chiếc rương lớn. Thủ lĩnh đội thị vệ của công chúa có hỏi qua, nhưng chủ nhân chiếc lều vẫn khăng khăng giữ ý kiến, không chịu rời vào bên trong.

    - Không cách xa bọn họ một chút, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện thì sao chạy kịp?

    Ninh Khuyết hài hước giải thích, hắn dùng dây thừng buộc chặt chiếc ô lớn lại, đợi Tang Tang đeo lên chắc chắn mới rảnh rỗi bện đoạn cuối sợi thừng thành một đóa hoa xinh xắn.

    Tang Tang ngẩng đầu, nhìn cái cằm đang nhú râu lún phún của hắn, hỏi:

    - Chúng ta chạy trốn, còn họ thì sao?

    Ninh Khuyết đang kiểm tra tình trạng của cây cung, nghe nàng hỏi bèn nhìn xuống, lặng lẽ ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đen đúa của cô thị nữ, một lúc sau mới chân thành trả lời:

    - Ngươi có lẽ đã quên những chuyện xảy ra khi còn nhỏ, nhưng ta chưa bao giờ quên cả. Ngươi được ta lôi ra từ đống xác người, còn ta để sống tới ngày nay đã phải trải qua những kí ức bi thảm mà người bình thường khó tưởng tượng nổi.
    Tang Tang, trong lòng ngươi phải luôn ghi nhớ một điều, chúng ta khốn khổ, vô cùng khốn khổ, thậm chí phải đánh cuộc bằng chính sinh mạng của mình mới có thể tiếp tục sống trên mặt đất này. Khó khăn như vậy mới giành được sự sống, sao dễ dàng đi tìm cái chết được?

    Nói xong, Ninh Khuyết không giải thích thêm câu nào nữa, hắn đem mấy thanh đao đã mài kĩ cắm vào trong vỏ, dùng dây thừng cuốn lên vài vòng, ước lượng độ dài cho thật thích hợp rồi đeo lên lưng.

    Tang Tang chẳng buồn hỏi tiếp, nàng yên lặng thu thập hành lý, dùng đôi tay nhỏ bé kiểm tra độ thẳng của từng mũi tên. Nàng biết, khi màn đêm buông xuống cũng là lúc nàng và Ninh Khuyết tiến vào dãy Mân Sơn mênh mông, nhưng nàng không hề sợ hãi, vì khi còn nhỏ đã vô số lần trên lưng hắn cùng xuyên qua rừng rậm dưới màn đêm.

    Đúng lúc này, bàn tay nắm vỏ đao của Ninh Khuyết chợt cứng lại.

    Rèm cửa chiếc lều đơn sơ bị nhấc lên, cô tỳ nữ chui vào, nét cười trên khuôn mặt xinh xắn nhanh chóng biến thành lạnh lùng băng giá.

    Vốn nàng định đến tìm Tang Tang nói chuyện phiếm, không ngờ gặp cảnh hai người đang thu dọn hành lý, có ngu đến đâu cũng biết bọn họ sắp sửa bỏ đi.

    - Các ngươi định làm gì vậy? - Nàng lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Ninh Khuyết, hỏi - Tại thời điểm này, loại hành động của ngươi khiến người ta không thể không nghi ngờ.

    Ninh Khuyết im lặng một lát rồi bật cười, định giải thích vài câu, chợt vành tai của hắn giật giật, hai núm đồng tiền trên má biến mất, vẻ mặt trở lên nghiêm trọng. Hắn vội đeo ba thanh đao lên lưng, đưa tay đẩy cô tỳ nữ ra khỏi lều một cách cực kì vô lễ.

    Doanh trại đóng phía ngoài đầu đường Bắc Sơn, không có rừng rậm che chắn, ánh mặt trời ấm áp cuối ngày bao phủ khắp nơi, nhưng ánh sáng đó cũng đỏ rực hệt như tấm màn dệt bằng máu tươi.

    Những ngọn gió thổi qua khu rừng đang dần thức dậy dưới hơi xuân nghe như tiếng oan hồn nỉ non than khóc, Ninh Khuyết nhíu mày nhìn phía sâu trong rừng, chăm chú lắng nghe phân biệt những tiếng động khác thường, bỗng hắn hét lên:

    - Có địch tập kích!

    Âm thanh vi vu xen lẫn trong gió cuối cùng đã lộ ra chân tướng, một mũi tên từ trong rừng bay ra như ánh chớp, rít lên vù vù, bắn về phía chiếc xe ngựa sang trọng bên trong hàng rào phòng ngự.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận ở đây
    Góp ý bản dịch ở đây
    Lần sửa cuối bởi Niêu, ngày 23-06-2012 lúc 15:47.
    ---QC---
    Hidden Content Kiên quyết không ăn xôiHidden Content


  2. Bài viết được 129 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    abinh,anagkh13,BaBeo,banoihuong,bosox,buinhi99,bwnccao,cqd,darkcloud,dauchanlangtu1,deitiescry,DuHiep,haimuoi,hdphai,hieudtd,hoainamvuong,hoang_minh_co,htluu,HuongTram,iam_valkyrie,iken447,kaienzo,kikel,kivzh7,Lào Phong,lybietcau,maiducs,meotwo1989,minhphi,Mr.Lookluck,neverwon,nguyenduy1k,nguyennhungoc,nminhcuong,nmtung19939698,ntphung,odin,pestie,phachle,phiêu!,phuongdaof5,Poisson,sgk_12m,sondecuto,thanhviet170906,thefriend1122,TheKiller,tieutue,trubatgioi_2000,tuquy123,Ui_da,Vampire97,vannhan_qng,VietStar1711,xhydro,Đình Tống,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Từ bỏ Hội gái già...
    Bài viết
    2,096
    Xu
    5

    Mặc định

    Chương 9: Những thị vệ tâm như đá tảng.
    Tác giả: Miêu Nị
    Converter: CCD
    Dịch: Niêu
    Nguồn: www.tangthuvien.com




    Phụp!

    Âm thanh trầm đục vang lên.

    Tựa như một lưỡi dao sắc nhọn đâm xuống xấp giấy ẩm ướt, mũi tên bắn xuyên ngực một gã thị vệ còn rất trẻ đứng bên cửa sổ xe ngựa, hắn chỉ kịp đưa tay lên ôm bộ ngực đầy máu rồi đổ ầm xuống đất.

    Trong nháy mắt sau khi Ninh Khuyết hô hoán, đám thị vệ được huấn luyện nghiêm khắc đã có phản ứng, gã này không do dự nhảy lên chắn trước cửa xe của công chúa điện hạ, hắn không biết mũi tên định nhắm vào đâu, hắn chỉ biết điện hạ sẽ là mục tiêu số một của đám thích khách, mà hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ một thứ gì đe dọa đến mạng sống của nàng.

    Gã thị vệ dũng cảm này đã phán đoán đúng, và hắn phải dùng chính mạng sống của mình để trả giá.

    - Kẻ địch tấn công!

    - Bảo vệ điện hạ!

    - Lập thuẫn!

    Những tiếng rống đầy giận dữ và hoảng sợ của đám thị vệ vang lên dồn dập.

    Vô số mũi tên từ trong rừng bắn ra như mưa rào, xé gió bay tới, tiếng tên gào thét trong không khí át hẳn tiếng gió thổi, nghe cực kì kinh khủng.

    Cách vòng tròn phòng thủ một đoạn, Ninh Khuyết nằm bẹp dưới đất, trước khi nhào xuống hắn cũng không quên đẩy ngã luôn Tang Tang và cô tỳ nữ nọ.

    Vì mặt đất nơi đây được bao phủ bởi những lớp lá khô cực dày tích tụ từ hàng trăm nghìn năm qua, lúc ngã Ninh Khuyết cũng không thấy đau đớn gì, hắn dán sát mặt vào những chiếc lá lạnh lẽo, chăm chú lắng nghe tiếng tên bay, yên lặng tính toán số lượng tay cung của đối phương và tốc độ bắn của chúng.

    Không gian xung quanh tràn ngập tiếng quát tháo, tiếng ra lệnh phòng thủ, tiếng thuẫn nặng nề nện xuống mặt đất... Những chiếc thuẫn to lớn tạo thành từ bản gỗ thùng xe được bọn thị vệ dựng quanh vòng phòng thủ đang phát huy tác dụng lớn đến không ngờ.

    Chát! Chát! Chát! Chát!

    Những mũi tên cắm phập vào đám thuẫn đơn giản phát ra âm thanh nghe như tiếng trống trầm đục, tiết tấu so với trống trận điên cuồng còn nhanh và liên tục hơn, thỉnh thoảng có vài mũi tên lọt qua khe hở bắn trúng đám thị vệ gây ra những tiếng rên rỉ, những con ngựa không may trúng tên đang lăn lộn quay cuồng trên mặt đất, hí lên thê thảm.

    Tiếng tên xé gió, tiếng động khô khốc phát ra khi mũi tên cắm phập vào mặt tấm thuẫn, tiếng người la hét, tiếng ngựa hí thảm thiết..., tất cả những âm thanh này pha trộn với nhau tạo ra một bản nhạc thê lương chết chóc, biến doanh trại vừa đầy tiếng nói cười hoan ca thành một vùng tu la địa ngục.

    Xoạt!

    Một mũi tên bỗng cắm ngập lên mặt đất phía trước Ninh Khuyết không đến nửa thước làm đá vụn cành khô bắn tung tóe văng đầy mặt hắn, khuôn mặt Ninh Khuyết liền có thêm mấy vết lằn đỏ ngang dọc nhưng hắn coi như không biết, vẫn nằm im trên lớp lá thông, ánh mắt xuyên những tán lá, vượt qua mũi tên cắm trên mặt đất, hướng về phía nam con đường Bắc Sơn.

    Kẻ địch không chọn cách phục kích trong rừng rậm, không đợi ban đêm mới tấn công mà nhằm đúng lúc xẩm tối khi đoàn xe vừa mới dừng ở đầu đường Bắc Sơn, cho dù Ninh Khuyết từ nhỏ đã có trực giác cực kì nhạy bén đối với nguy hiểm cũng chưa hề nghĩ tới điều này.

    Xẩm tối là thời điểm con người ta dễ buông lỏng nhất, là thời điểm tâm lý đề phòng giảm xuống thấp nhất, hơn nữa chẳng còn bao lâu đoàn xe sẽ họp mặt với binh mã từ quận Cố Sơn đến tiếp ứng nên khó tránh khỏi cảm giác an toàn giả tạo. Đám người phục kích đã lợi dụng cực tốt tâm lý này.

    Những bóng người lô nhô thoáng hiện ra từ trong rừm rậm hai bên con đường Bắc Sơn, căn cứ theo số lượng tên, mật độ bắn tên cùng chính mắt quan sát, Ninh Khuyết đại khái đoán được số lượng kẻ địch vào khoảng trên dưới sáu chục tên.

    Dù sao đây cũng là nơi nằm sâu bên trong biên giới Đại Đường, đối tượng cần ám sát lại là cô công chúa được hoàng đế bệ hạ yêu thương nhất nên bất kể xét từ yêu cầu bí mật trước hay sau khi hành động, đối phương không thể phái ra quá nhiều binh lính mà chỉ có thể lựa chọn những tử sĩ trung thành trước sau như một.

    Nếu là đám tử sĩ, số lượng đương nhiên không thể quá nhiều, nhưng Ninh Khuyết biết khi chém giết thực sự trên chiến trường, không phải cứ càng nhiều người càng tốt, ngược lại một đội ngũ được tạo thành từ toàn những kẻ hung hãn không sợ chết mới là kẻ địch khó chơi nhất.

    Nhân vật lớn trong đế quốc đã quyết bố trí một vụ ám sát động trời, ngoại trừ sử dụng tử sĩ thì có khả năng rất cao sẽ mời người trong giới tu hành ra tay. Nghĩ tới viễn cảnh được chứng kiến cuộc chiến của những cao thủ thuộc đẳng cấp này, trong lòng Ninh Khuyết đột nhiên nảy sinh sự kích động kì lạ, rồi cảm giác đó nhanh chóng biến thành nỗi sợ hãi chưa từng có.

    - Đúng là xui xẻo!

    Ninh Khuyết lẩm bẩm, hắn quay đầu nhìn cô tỳ nữ bên cạnh, phát hiện cô nàng tuy lúc đầu tỏ ra kinh hoàng ngơ ngác, sau lấy lại bình tĩnh rất nhanh, không nhịn được phải khen thầm mấy tiếng trong bụng.

    Kẻ địch trong bộ trang phục màu xám tro của quân đội Đại Đường từ trong rừng túa ra, chúng cũng chẳng thèm bịt mặt, cương đao trong tay giơ cao, nhào tới như một bầy sói. Đã không muốn che dấu thân phận, vậy tất nhiên trận chiến này chỉ chấm dứt khi một bên bị tàn sát sạch sẽ.

    Đám mã tặc người man được công chúa điện hạ thu phục trên thảo nguyên vốn bị trận mưa tên lúc nãy kích thích hung tính, giờ có kẻ giương cung ngắn trong tay bắn liên tiếp, có kẻ gào lên rồi rút loan đao bên hông nhảy xổ về phía trước.

    Đầu đường Bắc Sơn tức thì vang lên những tiếng đao kiếm chạm nhau loảng xoảng, tiếng kêu rú điên cuồng khi một bên có kẻ ngã xuống, mũi đao nhọn hoắt chui vào trong ngực, lưỡi đao sắc bén lướt ngang cổ họng, máu tươi từ thân thể những người đàn ông tuôn ra xối xả, nhuộm đỏ thêm đám lá khô vốn đã đỏ rực bên đường.

    Ngay từ đầu, trận chiến đã diễn ra vô cùng thảm liệt, nhưng không hề có kẻ lui bước, không kẻ quay đầu chạy trốn, bên cạnh kĩ năng giết người, lúc này chiến ý mạnh mẽ dám đổ máu mới là yếu tố quyết định thắng bại.

    Đám người man có tài bắn tên cực kì cao siêu, dũng cảm không loạn, trong chớp mắt đã chặn đứng thành công thế đột kích của kẻ địch. Trong rừng thỉnh thoảng có người nhảy ra, đám người man liền hú lên quái dị xông tới ngăn lại, dần dần khống chế được cục diện xung quanh trận địa, họ tuy dũng mãnh mà thận trọng, không hề mù quáng mở rộng phạm vi chiến đấu.

    Bất kể xét từ khía cạnh nào, chiến thuật mà đám người man lựa chọn đều cực kì chính xác, ít nhất trong mắt Ninh Khuyết là thế, nên hắn cảm thấy rất khó hiểu trước vẻ mặt nặng nề buồn bã của cô tỳ nữ, dường như cô ta đang lo lắng chuyện gì đó.

    Cô tỳ nữ đúng là đang không yên tâm về đám thuộc hạ người man, họ tuy kiêu dũng nhưng chưa từng có kinh nghiệm với loại chiến đấu đáng sợ thế này ở Trung Nguyên. Nàng cắn răng định đứng dậy.

    Ninh Khuyết tất nhiên không thể để nàng làm lộ vị trí khiến hắn và Tang Tang rơi vào cảnh ngộ nguy hiểm, liền đưa cánh tay gạt ngang khiến nàng lại ngã nhoài xuống đất.

    - Ngươi muốn làm gì?

    Cô tỳ nữ giận dữ nhìn thẳng vào mắt hắn, bàn tay phải lặng lẽ lần tới phía hông.

    Ninh Khuyết vẫn chăm chú quan sát chiến trường, chẳng buồn trả lời câu hỏi của nàng, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, sống lưng của hắn bỗng lạnh buốt.

    Trận chém giết bên đường diễn ra cực kì thảm khốc nhưng trong trận địa phòng thủ lại yên tĩnh một cách lạ kì, hơn mười gã thị vệ tinh nhuệ của Đại Đường nửa ngồi nửa quỳ như những pho tượng xung quanh hai chiếc xe.

    Trên một chiếc, lão già quần áo cũ kĩ ngồi nhắm mắt im lặng giữa vòng bảo vệ tầng tầng lớp lớp, khuôn mặt lão quay về phía cánh rừng đang ngày càng âm u tăm tối.

    Ninh Khuyết liếm liếm bờ môi đã tê dại, đưa tay về phía Tang Tang, bàn tay hắn chẳng biết mồ hôi chảy ra từ bao giờ mà ướt sũng như vừa bị nhúng vào trong nước.

    Tang Tang liếc hắn rồi lấy cung tên đưa qua, sau đó chậm rãi cởi chiếc ô trên lưng, nhẹ nhàng đặt bên cạnh.

    ...............................

    Trận chiến vẫn cứ tiếp diễn, ba người nằm cách chiến trường một đoạn, căn cứ theo tình hình có lẽ trong khoảng thời gian ngắn chiến đấu giữa đám người man và đội tử sĩ không lan tới gần, nhưng không hiểu sao Ninh Khuyết cảm thấy căng thẳng chưa từng có, mồ hôi trong bàn tay đang nắm cây cung đã khô từ lúc nào không hay.

    Đám thị vệ vây quanh hai cỗ xe lạnh lùng quan sát khu rừng, khuôn mặt kiên nghị bình tĩnh, tuy cảnh giác nhưng không hề khiếp sợ.

    Hơn mười gã thị vệ này được đặc biệt tuyển ra từ Vũ Lâm quân trong Trường An, theo tứ công chúa đi tới thảo nguyên, là những thành viên tinh nhuệ nhất trong quân đội, nhưng trong trận chiến bên đường Bắc Sơn biểu hiện của họ lại tỏ ra rất khác thường.

    Khi những mũi tên đầu tiên từ sâu trong rừng bắn ra, bọn họ cấp tốc tạo thành một vòng tròn phòng thủ, lặng lẽ nấp sau những tấm thuẫn, đến khi những tử sĩ của đối phương múa đao xông ra họ vẫn giữ nguyên tư thế, dường như không hề hay biết trận chiến diễn ra khốc liệt xung quanh.

    Đôi khi có chiến sĩ người man bị giết ngay trước mắt, đôi khi có cái xác vô hồn nặng nề đổ lên tấm thuẫn, nhưng con mắt đám thị vệ thậm chí không thèm nháy một cái, sắc mặt vẫn lạnh lùng nhìn về khu rừng, cả trái tim và thân thể đều cứng rắn như đá tảng.

    Một gối quỳ trên đất, áo bông mặc ngoài, giáp sắt bên trong, tay phải nắm chặt cán đao sau lưng, con mắt nhìn thẳng, họ vây kín hai chiếc xe.

    Chiếc xe sang trọng vẫn im lìm, phía trước chiếc còn lại vị tiên sinh già duy nhất trong đội ngũ nhắm mắt ngồi khoanh chân, dáng điệu nhàn nhã, một thanh kiếm gác ngang trên đùi, vỏ kiếm cũ kĩ cổ xưa cũng giống chiếc áo trên thân lão vậy.

    Đám thị vệ lạnh lùng thủ quanh người lão, mắt như không thấy, tai như không nghe, chỉ khi có tên tử sĩ sắp vượt qua phạm vi phòng vệ mới có một gã rút đao đứng dậy, xông lên chém giết.

    Bởi song quyền khó địch bốn tay, tên thị vệ đơn độc xông ra kia thường nhanh chóng rơi vào cảnh tắm máu mà chiến, nhưng dẫu vậy đám đồng đội đang phòng thủ mặt vẫn không đổi sắc, nhất định không rời lão già kia nửa bước.

    Ninh Khuyết không biết tại sao bọn thị vệ phải làm vậy, không biết họ đang cảnh giác với thứ gì sâu trong khu rừng âm u kia, nhưng hắn biết nó phải vô cùng kinh khủng.

    Tấm màn che sân khấu sắp được vén lên, vở kịch chuẩn bị đã lâu cũng tới hồi phải diễn, Ninh Khuyết mơ hồ đoán được chuyện gì sắp xảy ra, tâm lý hắn căng như dây đàn, da đầu tê dại, hai đầu ngón tay liên tục vân vê dây cung. Sau một lúc lâu, hơi thở của hắn dần bình ổn lại một cách kì diệu, khuôn mặt so với lúc trước còn bình tĩnh hơn bội phần.

    Mối nguy hiểm không tên đang rình rập xung quanh khiến bầu không khí như đặc quánh lại, tiếng đao kiếm va chạm, tiếng hô hào chém giết dường như đột ngột mất tăm.

    Khi tình thế ở giai đoạn then chốt khẩn trương nhất, cửa sổ chiếc xe ngựa sang trọng bỗng bật mở, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp thò đầu ra, búi tóc hơi lệch xuống, sắc mặt lo lắng.

    Không đợi nàng kịp mở miệng, gã thủ lĩnh đội thị vệ hạ giọng nói một câu điện hạ cần thận rồi nhanh chóng đưa tay đóng sầm cửa sổ, vẻ mặt hắn tuy vẫn kính cấn nhưng có lẽ bởi tình thế căng thẳng nên động tác hơi vô lễ.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận ở đây
    Góp ý bản dịch ở đây
    Lần sửa cuối bởi Niêu, ngày 23-06-2012 lúc 15:47.
    Hidden Content Kiên quyết không ăn xôiHidden Content

  4. Bài viết được 122 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    abinh,anagkh13,BaBeo,banoihuong,bosox,buinhi99,bwnccao,cqd,darkcloud,dauchanlangtu1,deitiescry,DuHiep,haimuoi,hdphai,hieudtd,hoainamvuong,hoang_minh_co,htluu,HuongTram,iam_valkyrie,iken447,kaienzo,kikel,Lào Phong,maiducs,meotwo1989,minhphi,Mr.Lookluck,neverwon,nguyenduy1k,nguyennhungoc,nminhcuong,nmtung19939698,ntphung,odin,pestie,phachle,phiêu!,phuongdaof5,Poisson,sgk_12m,sondecuto,thanhviet170906,thefriend1122,TheKiller,tieutue,tuquy123,Ui_da,Vampire97,vannhan_qng,VietStar1711,Đình Tống,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Từ bỏ Hội gái già...
    Bài viết
    2,096
    Xu
    5

    Mặc định

    Chương 10: Một kiếm gác trên đùi, một kiếm bay ngang trong máu.
    Tác giả: Miêu Nị
    Converter: CCD
    Dịch: Niêu
    Nguồn: www.tangthuvien.com




    - Ôi, vật hi sinh của đám người tai to mặt lớn...

    Ninh Khuyết chứng kiến cảnh tượng này bèn nghĩ thầm trong bụng, chợt thấy gáy hơi gai gai, hắn quay đầu nhìn lại, bắt gặp đôi mắt của Tang Tang đang chăm chú chiếu tướng.

    Hai ánh mắt chạm nhau chỉ có một hai giây nhưng tưởng như hàng thế kỉ.

    Ninh Khuyết thêm một lần trong đời chịu cởi giáp quy hàng trước cô thị nữ nhỏ, hắn thở dài cảm thán, cơ bắp căng lên, mũi chân ấn xuống mặt đất, tư thế sẵn sàng xông lên.

    Phía sâu con đường Bắc Sơn đang ngày càng âm u theo ánh mặt trời tắt dần bỗng nổi một trận gió lớn làm những cành cây xám xịt rung động không ngừng, đám mầm non mới nhú còn nằm yên trong lớp vỏ vẫn được an toàn nhưng đám lá khô đã nằm trên mặt đất không biết qua bao nhiêu năm bị cuốn bay tung tóe rồi rơi xuống lả tả như mưa.

    Một gã đàn ông vóc người cao lớn mặc giáp nhẹ sẫm màu đi ra từ phía sâu trong rừng, theo tiếng quát nghe như sét đánh, một vầng sáng màu vàng đất mờ ảo chợt xuất hiện, nhẹ nhàng chuyển động trên mặt áo giáp của hắn rồi biến mất, trông chẳng khác nào thiên thần xuất hiện trong mây.

    Hai cánh tay lực lưỡng như thân cổ thụ của hắn giơ lên, cầm khối đá khổng lồ chẳng biết lượm từ đâu nhằm chiếc xe ngựa sang trọng ném tới như đạn pháo.

    Sức mạnh thật khủng khiếp, có thể biến một thân xác thịt thành cỗ máy ném đá công thành hạng nặng!

    Khối đá xé nát không trung lao tới ầm ầm, những cành cây tán lá trên đường bay bị đập tan nát, nó vượt qua cự li hơn một trăm thước theo hình vòng cung nện thẳng xuống chiếc xe ngựa đầu tiên, không chệch một phân.

    Chỉ nghe "ầm" một tiếng khủng khiếp, chiếc xe sang trọng được chế tạo vô cùng vững chắc đã nát bấy thành củi vụn, bên trong còn lờ mờ nhìn thấy cả thịt vụn máu me.

    Đám thị vệ vây quanh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tựa như không thấy chiếc xe phía sau vừa thành đống rác rưởi, không hay biết công chúa điện hạ mà họ thề dùng tính mạng bảo vệ đã tan xương nát thịt, thậm chí trên mặt bọn họ không có nét kinh ngạc nào, trái lại là vẻ thoải mái thản nhiên.

    - Hàng trước, bắn!

    Gã thủ lĩnh quát khẽ.

    Ba tên thị vệ buông chuôi đao, nhấc nỏ quân dụng có uy lực cực mạnh lên, giữ nguyên tư thế nửa quỳ nhằm thẳng vào phía sâu khu rừng nhanh nhẹn bấm lẫy.

    Chín mũi tên nỏ bay ra như tia chớp, xuyên thủng đám lá rụng đang vờn trong gió, bắn trúng gã đàn ông nhìn như thiên thần kia nhưng gã chỉ lười nhác phất tay đánh bạt hai mũi tên nhằm vào mặt mình, còn mấy mũi nhắm lên ngực thì chẳng buồn để ý.

    Tốc độ tên quá nhanh làm bàn tay gã cảm thấy hơi tê dại, mấy mũi bắn tới ngực đâm lên áo giáp, rung rung mấy cái rồi rơi xuống đất, đầu tên mơ hồ thấy vết máu mỏng manh, rõ ràng gã chỉ bị thương rất nhẹ.

    Do khoảng cách quá xa, lượt tên này coi như không có tác dụng gì, thủ lĩnh đội thị vệ cũng đoán trước được kết quả nên không tỏ ra thất vọng, hắn nhìn bóng người to lớn sâu trong rừng kia rồi giơ tay lên, quát lớn:

    - Dừng!

    Ba gã thuộc hạ buông nỏ xuống, bàn tay phải lại đưa về phía sau nắm chặt chuôi đao.

    .............................

    Vì Tang Tang, Ninh Khuyết vốn định tìm cơ hội cứu cô gái đáng thương phải sắm vai kẻ thế mạng trong xe kia nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, hắn còn chưa kịp phản ứng thì gã to xác đã ném đá biến cả chiếc xe cùng cô ta thành một đống bột rồi.

    Không biết do đồng cảm với cô gái vô danh hay do thẹn vì đã phụ sự tín nhiệm của cô tỳ nữ nhỏ, nét mặt Ninh Khuyết tỏ ra hơi khó chịu.

    Thông qua sử dụng bí thuật tu hành nào đó, gã đàn ông đã lấy được sức mạnh điên cuồng không thể tin nổi, nhưng rõ ràng việc đem một khối đá nặng cả ngàn cân ném qua khoảng cách xa như vậy cũng phải trả cái giá rất đắt, lúc này khuôn mặt hắn đỏ bừng, mồ hôi tuôn thành dòng lớn qua mấy chiếc lỗ tạo ra do tên bắn trên áo giáp, đôi chân run rẩy, dường như hắn có dấu hiệu bị thoát lực.

    Không hiểu tại sao đứng trước cơ hội tốt như vậy mà mười tên thị vệ không chịu xông ra tấn công, cứ một mực cảnh giác bảo vệ quanh chiếc xe ngựa thứ hai.

    Lão già mặc bộ quần áo cũ kĩ ngồi yên trên xe, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

    Đột nhiên, mái tóc hoa râm của lão bỗng chuyển động, chảy xuôi không ngừng như dòng suối bạc trên tấm áo choàng cũ nát, thanh cổ kiếm đặt ngang đùi kêu lên ong ong, thân kiếm va lách cách vào vỏ kiếm tựa hồ nôn nóng muốn bay ra ngoài uống máu.

    Ông! Ông! Ông!

    Keng!

    Những âm thanh vang lên không ngớt.

    Thanh đoản kiếm sáng choang như tuyết đột nhiên tự động thoát ra khỏi vỏ, hóa thành một luồng sáng màu xanh nhạt xé gió cuốn lá bay đi, mãnh liệt bắn tới cánh rừng như muốn xuyên thủng bóng người cao lớn tựa thiên thần đang đứng sừng sững.

    ......................................

    Thanh kiếm của lão già vừa phá vỏ bay ra, từ phía sâu trong rừng một bóng kiếm màu xám đột nhiên xuất hiện, xé gió lao tới.

    Bóng kiếm màu xám chớp mắt trước còn lượn trong rừng, chớp mắt sau đã xẹt tới chiến trường bên đầu đường Bắc Sơn, âm thanh u u nhanh chóng trở thành tiếng gào thét như sấm vang sét giật.

    Uy lực của thanh kiếm đã xé nát cành cây phiến lá quanh phạm vi nó đến hàng vài thước, những chiếc lá bị xé vụn như tơ cuốn theo đường bay của kiếm thành một cái đuôi thẳng tắp, điểm cuối của đường thẳng chính là lão già trên xe không còn kiếm trong tay.

    Nhìn bóng kiếm có uy thế như lôi đình, sắc mặt đám thị vệ rốt cuộc cũng biến đổi, một kẻ hét lên cảnh báo:

    - Đại kiếm sư!

    Khi lão già, kẻ mạnh nhất trong đoàn xe ra tay, dùng phi kiếm đối phó gã vừa ném đá thì kẻ lợi hại nhất của đối phương vốn luôn ẩn sâu trong bóng tối cuối cùng cũng chịu ra mặt.

    Vừa hiện thân liền đánh đòn sấm sét.

    Trong lãnh thổ đế quốc, đối phương không ngờ dám phái tới hai gã tu sĩ có sức mạnh vượt xa những gì người phàm có thể đạt tới để ám sát công chúa điện hạ, trong đó thậm chí có một đại kiếm sư, sự thật trần trụi này khiến người ta ớn lạnh, nhưng đám thị vệ vẫn tuyệt không khiếp đảm, gã thủ lĩnh quát lớn:

    - Chém!

    Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!

    Tiếng đao rút khỏi vỏ vang lên liên tiếp, đám thị vệ tay nắm cương đao sắc bén, thóp bụng lấy hơi rồi đồng loạt chém thẳng về khoảng không phía trước, trên mỗi nhát đao đều tràn ngập ý chí một đi không trở lại.

    Hơn mười thanh đao phá vỡ không khí, chém bay luôn trở ngại trong lòng, tạo thành một lưới đao dày đặc che kín lão già ngồi phía sau.

    Mắt thấy bóng kiếm màu xám đang lao tới cực nhanh kia sắp bị chém rơi, đột nhiên nó dừng phắt lại đầy quỷ dị giữa không trung rồi nhẹ nhàng lách qua một bên, xảo diệu tránh khỏi lưới đao đang bủa tới, bay vút đi.

    Lúc mới xuất hiện khí thế thẳng băng mạnh mẽ như sấm sét, không thể chống lại, ai ngờ khi chiến đấu thực sự nó lại linh động kì lạ thế này.

    Vào khoảng khắc bóng kiếm chuyển hướng, tốc độ giảm xuống, người ta có thể lờ mờ thấy được bản thể của nó, đó là một thanh kiếm cực mỏng, mỏng manh đến mức dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ cuốn nó bay lên chín tầng mây.

    Lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, mềm mại hơn trang giấy, linh động như u hồn đó duyên dáng lượn qua lưỡi đao của một gã thị vệ, liếm ngang cằm hắn, để lại một vết đỏ mỏng manh.

    Trong nháy mắt, vết đỏ đó nhanh chóng mở rộng, máu tươi phun ra ồ ồ như suối, gã thị vệ tay phải nắm cán đao, tay trái đưa lên ôm lấy cổ họng, chẳng mấy chốc bàn tay hắn đã đỏ thẫm. Đôi mắt hắn trợn ngược, nhìn chằm chằm vào khu rừng âm u rồi từ từ gục xuống. Mãi đến tận lúc chết hắn vẫn chưa nhìn thấy mặt gã đại kiếm sư vừa giết mình.

    Bóng kiếm màu xám vẽ lên không trung một đường cong hoàn mỹ rồi nhanh chóng quay lại chiến trường, nó xuyên qua xuyên lại trong đao trận, chợt trước chợt sau, chợt trái chợt phải, quỹ đạo không thể nắm bắt, chỉ lát sau đã có thêm hai gã thị vệ mất mạng.

    Tiếng những giọt máu chậm rãi rơi xuống mặt đất nghe lộp bộp, gã thủ lĩnh đội thị vệ mặt lạnh như sương, tay nắm chắc thanh trường đao, đôi mắt dán chặt vào bóng kiếm đang tung hoành, bỗng gã bước chân trái lên một bước, xoay eo, chém xéo một nhát đao như ánh chớp về phía trước, miệng đồng thời quát lên:

    - Hợp!

    Nghe khẩu lệnh, bốn gã thị vệ trước sau thân hắn vốn chờ cơ hội đã lâu, cương đao trong tay múa lên như hoa tuyết, bức bóng kiếm kia vào một khoảng không gian nhỏ hẹp, khoảng không đó ngay lập tức bị nhát đao tập trung toàn bộ tinh khí thần của gã thủ lĩnh phá vỡ.

    Bóng kiếm tưởng sẽ bị lưỡi đao chém trúng, không ngờ mạnh mẽ dừng lại được trong khoảng không cực nhỏ hẹp, tránh thoát thêm một lần nữa. Gã thủ lĩnh đã có chuẩn bị từ trước, hắn gầm lên một tiếng trầm trầm trong họng rồi vỗ mạnh bàn tay trái lên chuôi đao, lưỡi đao đang đà chém xéo chuyển thành đâm ngang, vừa vặn đâm trúng bóng kiếm màu xám.

    Bộp!

    Một âm thanh rất khẽ vang lên, bóng kiếm như một con rắn bị đâm trúng vị trí bảy tấc trên thân, vô hồn rơi xuống mặt đất trải đầy lá rụng.

    Từ lúc giao chiến tới giờ, đây là lần đầu tiên đám thị vệ chém trúng thanh kiếm của đại kiếm sư nhưng không hề có ai lên tiếng hoan hô, hay nói chính xác là không có thời gian để kịp hoan hô, vì lớp lá khô dưới chân họ đang rùng rùng chuyển động tựa như có một con rắn khổng lồ vừa thức dậy từ sâu bên dưới.

    Theo bùn đất lá vụn bắn tung tóe, bóng kiếm màu xám vút lên như điện, nhẹ nhàng phá vỡ tấm giáp trên đùi của một gã thị vệ, cắt đứt động mạch chủ của hắn.

    Những tiếng rên rỉ kìm nén thỉnh thoảng lại vang lên trong đao trận, đám thị vệ cứ từng người từng người theo nhau gục xuống, đôi lúc họ cũng chém trúng bóng kiếm ma quỷ kia nhưng rốt cuộc vẫn không có cách nào biến nó hoàn toàn trở thành vật chết. Vẻ mặt gã thủ lĩnh đội thị vệ dần dần trở lên bi phẫn, hắn cố nén nỗi tức giận trong lòng, bước lên phía trước, nắm thanh đao bằng cả hai tay rồi hét lớn, chém tiếp một nhát nữa.

    - Hợp!

    Mấy tên thị vệ còn sót lại cũng đồng thanh hét lên, bất kể sống chết lao thẳng vào bóng kiếm màu xám, dùng chính một thân máu thịt cùng lưỡi đao trong tay bố trí tấm chắn cuối cùng.

    Hai tiếng "xoẹt" nhẹ nhàng vang lên, thân thể vô hồn của hai thị vệ đổ ập xuống đất, gã thủ lĩnh cũng mất nửa vành tai, máu chảy thành giọt, trên thân hắn xuất hiện thêm mấy vết thương ngang dọc đầm đìa máu tươi, trông chẳng khác nào nét bút cuồng thảo của anh đồ gàn trong cơn say túy lúy.

    Bóng kiếm màu xám tổng cộng bị đám thị vệ chém trúng bảy lần, tốc độ đã chậm đi rất nhiều so với ban đầu nhưng vẫn không rơi xuống, tà tà vượt qua đao trận bay về phía lão già.

    Bây giờ hình dạng của nó đã hiện ra rõ ràng trong mắt mọi người, đó là một thanh tiểu kiếm không chuôi, trên thân kiếm cực mỏng cực nhọn không hề vương một chút máu.

    Gã thủ lĩnh đội thị vệ toàn thân đẫm máu chống đao quỳ xuống thở dốc, hắn nghiến răng ấm ức nghĩ trong lòng: "chỉ cần một đao... một đao nữa thôi là mình và các huynh đệ có thể hoàn thành nhiệm vụ tưởng như không thể hoàn thành này. Ôi, nhưng đại kiếm sư cuối cùng vẫn là đại kiếm sư!"

    ...............................

    Quá trình chiến đấu nhìn tưởng lâu nhưng thực ra rất nhanh, chẳng qua là đao chém mấy nhát, kiếm lượn mấy vòng, máu phun vài trận. Trong suốt thời gian đó, lão già ngồi trên xe ngựa vẫn nhắm nghiền đôi mắt, tựa như không hay biết một nỗi nguy hiểm cùng cực đang tiến tới gần.

    Không ai để ý rằng đôi tay đặt trên đầu gối lão đang run lên nhè nhẹ, hai ngón tay cái liên tục bấm lên đầu ngón giữa như chuồn chuồn điểm nước, giống như đang tính toán một điều gì đó cực kì phức tạp.

    Khi thanh tiểu kiếm không chuôi bay đến phía trước cách mi tâm lão không đầy một thước thì đôi mắt lão già rốt cuộc cũng mở ra, liếc khẽ một cái.

    Theo cái liếc mắt của lão, thanh kiếm dường như bị sức mạnh vô hình nào đó giữ chặt, đứng yên bất động giữa không trung.

    Gã đàn ông to lớn trong rừng sắp bị mọi người quên mất nhìn lên thanh phi kiếm vốn sáng như tuyết giờ bị bàn tay hắn bóp thành sắt vụn, kinh ngạc ngẩn ngơ, nhưng rồi cũng nghĩ ra đó là chuyện gì, hắn vừa sợ vừa giận hét lên:

    - Lão ta không phải kiếm sư....

    - .... Lão là niệm sư!


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận ở đây
    Góp ý bản dịch ở đây
    Lần sửa cuối bởi Niêu, ngày 23-06-2012 lúc 15:47.
    Hidden Content Kiên quyết không ăn xôiHidden Content

  6. Bài viết được 124 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    abinh,anagkh13,BaBeo,banoihuong,bosox,buinhi99,bwnccao,cqd,darkcloud,dauchanlangtu1,deitiescry,DuHiep,Fleeting,gacon_191,haimuoi,hdphai,hieudtd,hoainamvuong,htluu,HuongTram,iam_valkyrie,iken447,kaienzo,kikel,kivzh7,Lào Phong,maiducs,meotwo1989,minhphi,Mr.Lookluck,nguyenduy1k,nguyennhungoc,nminhcuong,nmtung19939698,ntphung,odin,pestie,phachle,phiêu!,phuongdaof5,Poisson,sgk_12m,sondecuto,thanhviet170906,thefriend1122,TheKiller,tieutue,trubatgioi_2000,tuquy123,Ui_da,Vampire97,vannhan_qng,VietStar1711,Đình Tống,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Từ bỏ Hội gái già...
    Bài viết
    2,096
    Xu
    5

    Mặc định

    Chương 11: Kiếm ai đang than thở.
    Tác giả: Miêu Nị
    Converter: CCD
    Dịch: Niêu
    Nguồn: www.tangthuvien.com




    Dường như hiểu được tiếng hét của gã đàn ông cao lớn, biết mình vừa rơi vào một cái bẫy, thanh tiểu kiếm không chuôi ảm đạm vô quang bỗng rung động kịch liệt giữa không trung, phát ra tiếng kêu ong ong không ngớt, như một chú chim đang bay ngang bay dọc trong lồng hòng tìm đường trốn.

    Đôi tay vẫn đặt yên trên đầu gối, lão già nhìn thanh tiểu kiếm cách mi tâm mình không đến một thước bằng ánh mắt nhu hòa tĩnh lặng như sợi tơ, nhưng những sợi tơ này lại chứa đựng sức mạnh kinh khủng, nhanh chóng bọc chết thanh kiếm đang muốn thoát đi khiến nó không có cách nào nhúc nhích nổi.

    Nơi ánh mắt của lão già chạm tới nhiệt độ liền hạ xuống nhanh chóng, trong nháy mắt trên thân thanh tiểu kiếm đã phủ một tầng sương mỏng, thanh kiếm rung lên càng ngày càng kịch liệt nhưng trước sau vẫn không thể thoát ra.

    Quá trình giãy dụa vô ích đó diễn ra không biết bao lâu, rốt cuộc thanh tiểu kiếm ngân lên một tiếng cuối cùng rồi rơi xuống mặt đất giống như vừa mất đi tính mạng.

    Đúng lúc thanh kiếm rơi xuống, phía sau một thân cây trong rừng cách chiếc xe ngựa không xa chợt vọng ra một tiếng rên rỉ đau đớn.

    Trong đôi mắt bình tĩnh của lão già thoáng hiện vẻ thả lỏng, hai tay lão chống xuống đầu gối, thân thể gầy gò bỗng bắn vọt lên khỏi xe ngựa, nương theo gió bay vào sâu trong rừng, đến ngay trước mặt gã đàn ông to lớn.

    Gã đàn ông quát lớn một tiếng, đưa bàn tay to như cái quạt vồ thẳng xuống, khí thế mạnh mẽ như một hòn núi nhỏ ép lên thân thể gầy gò của lão già, tưởng như chỉ tích tắc sau bàn tay ấy sẽ dễ dàng nghiền nát lão thành một đám máu thịt bầy nhầy.

    Lão già lãnh đạm nhìn bàn tay đã tới sát mặt, đôi môi khô khốc hé ra lẩm nhẩm một lời chú không nghe rõ, hai bàn tay dính đầy bùn đất chồng lên nhau đánh ra phía trước tạo thành một thủ ấn.

    Theo lời chú như có như không thoát ra khỏi miệng, theo thủ ấn vừa được kết xong, tấm áo choàng cũ nát bẩn thỉu trên mình lão chợt căng phồng lên, trở thành cực kì cứng rắn, nhìn như không phải lão đang khoác áo choàng mà là áo choàng đang chống đỡ thân mình gầy nhom của lão.

    Bàn tay gã đàn ông đang vồ xuống đột nhiên bị cản lại, rung rung trên đỉnh đầu lão già nhưng không có cách nào ấn xuống thêm một tấc, động tác của các bộ phận còn lại trên thân thể gã cũng trở lên vô cùng cứng nhắc chậm chạp, bên khóe mắt bắt đầu chảy ra máu tươi, cái cằm run rẩy liên tục có vẻ cực kì thống khổ.

    Sắc mặt của lão già cũng trắng bệch, lão khó nhọc đưa bàn tay phải về phía ngực gã kia, động tác có vẻ hết sức chậm chạp.

    Lúc này gã đàn ông to lớn dường như đang bị một sức mạnh kỳ dị nào đó khống chế, chỉ biết trơ mắt nhìn bàn tay đối phương cứ từng tấc từng tấc tới gần mà không cách nào ngăn lại.

    Bàn tay lão già vô thanh vô tức đặt lên ngực gã.

    Kình phong ào ạt bắn ra từ chỗ tiếp xúc giữa bàn tay cùng bộ ngực, chợt "rắc" một tiếng, bộ ngực rắn chắc như phiến đá của gã to lớn liền gãy xương đứt thịt, lõm hẳn xuống một đoạn.

    Nương theo kình phong, thân hình lão già nhanh chóng lui lại, vạt áo choàng phần phật trong gió, nháy mắt đã tới cạnh chiếc xe ngựa, lão khoanh chân ngồi xuống.

    Tới lui cũng chỉ vài cái tích tắc lão già đã quay trở lại, đôi tay nhẹ nhàng đặt xuống đầu gối, tấm áo choàng vẫn nhàu nát bẩn thỉu như xưa, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

    Gã đàn ông to lớn giờ mới lấy lại được quyền khống chế thân thể, bàn tay theo quán tính đập xuống mặt đất tạo ra một cái hố lớn, nhưng tất cả đã quá muộn, hắn nhìn vào hố máu trên ngực mình rồi gào lên một tiếng bất cam cuối cùng, ngã xuống mặt đất như một ngọn núi ầm ầm sụp đổ.

    Lão già ngồi bên xe ngựa liếc mắt nhìn rồi gập người ho khan dữ dội, thậm chí có thể nhìn thấy cả mấy vết máu đỏ tươi bắn lên tấm áo.

    Đám thị vệ bố trí đao trận không để ý sống chết chém giết với thanh tiểu kiếm để tranh thủ khoảng thời gian vô cùng quý giá cho lão tính toán được vị trí gã đại kiếm sư của đối phương ẩn nấp, sau đó lấy tiểu kiếm làm cầu nối dùng niệm lực cách không đả thương kẻ địch, đánh xong một đòn này khiến tâm thần lão tổn hao cực lớn.

    Quá trình sau đó lão bay vào rừng dùng tay đánh chết tên to xác kia nhìn tưởng nhàn nhã nhưng thực ra là hành động hết sức mạo hiểm, khiến niệm lực trong khí hải tuyết sơn bị dùng sạch sẽ, thân thể lão giờ đây cực kì yếu ớt.

    May mà đại cục đã định.

    Trận chiến bên đường Bắc Sơn chấm dứt, đám mã tặc đi theo công chúa đã dùng chính sự dũng cảm và thiện chiến trong chiến đấu để biểu hiện lòng trung thành, khi những thanh loan đao của thảo nguyên lấy đi tính mạng đám tử sĩ đối phương, họ cũng phải trả cái giá rất đắt, những kẻ may mắn còn sống sót toàn thân đẫm máu, mệt mỏi đến nỗi không cách nào đứng dậy được.

    Người sống sót và có thể đứng lên trong đám thị vệ lại càng ít.

    ........................................

    Lão già quan sát thân cây đại thụ cách đó không xa bằng ánh mắt phức tạp.

    Sắc trời ngày một tối thêm, không gian đầu đường Bắc Sơn hoàn toàn tĩnh lặng, lớp vỏ trên thân đại thụ bong ra liên tục như một người bị uống thuốc lão hóa, đây đó trên cây xuất hiện những vết mục nát, hình như nó sắp đổ sụp đến nơi.

    Một thư sinh độ tuổi trung niên mặc trường bào màu xanh thong thả bước ra từ sau thân cây, lưng đeo một vỏ kiếm hình tròn trống không, khuôn mặt tuấn tú, tuy tuổi hắn hơi lớn nhưng nếu đứng trên một con thuyền hoa trong thành Trường An tất có thể tả bằng hai từ phiêu dật.

    Tiếc là nhìn bộ dạng hắn lúc này nói thế nào cũng không gọi là phiêu dật được, vô số giọt máu nhỏ bé chảy ra từ lỗ chân lông trên mặt biến hắn thành thành một người máu trông rất kinh khủng, một số nơi trên quần áo cũng loáng thoáng thấy những đám màu đỏ thẫm, từ đó có thể đoán ra thân thể dưới những nơi bị quần áo che khuất kia cũng phủ toàn là máu.

    Gã thư sinh đưa tay áo lên lau máu và mồ hôi đọng trên trán, hết nhìn lão già ngồi bên xe ngựa lại nhìn vỏ kiếm trống không đặt cạnh lão, nhẹ giọng cảm thán:

    - Một bước sai, cả bàn thua, không ngờ cung phụng Lữ Thanh Thần của Nam môn Hạo Thiên đạo lại bỏ kiếm tu niệm, tin tức này nếu truyền ra không biết sẽ khiến bao nhiêu người kinh hãi đây.

    Hắn lặng lẽ một lát rồi cảm khái nói tiếp:

    - Điều khó tưởng tượng hơn là ngươi cao tuổi như vậy mà vẫn đột phá thành công đến cảnh giới động huyền. Lẽ nào Hạo Thiên đạo lại có bí quyết riêng?

    Lão già được gọi là Lữ Thanh Thần chỉ ôn tồn đáp:

    - Từ khi theo điện hạ đi lên phía bắc, trên thảo nguyên được chứng kiến những phong cảnh tình người khác loại nên đột nhiên nảy sinh xúc động, vì thế cảnh giới may mắn tăng lên, không liên quan gì đến đạo pháp của bản môn cả.

    Nghe được câu trả lời ngoài dự tính, gã thư sinh hơi giật mình, hắn im lặng rất lâu như ngộ ra điều gì đó rồi nhìn gã thủ lĩnh đội thị vệ đang chống đao quỳ dưới đất, nói một cách cực kì thành khẩn:

    - Từ khi đạt tới cảnh giới đại kiếm sư, ta luôn nghĩ rằng loại sức mạnh của thế tục không còn cách nào chống lại mình, nhưng đến hôm nay ngươi cùng thuộc hạ đã dạy cho ta một bài học.

    Rồi gã hướng về đám thị vệ trọng thương đang nằm trên lá rụng chắp tay thi lễ, khen ngợi:

    - Có những người lính anh hùng bất khuất như các ngươi chính là may mắn của Đại Đường ta.

    Thủ lĩnh đội thị vệ chỉ hơi cúi đầu đáp lễ chứ không lên tiếng.

    - Trong Trường An cũng không có nhiều đại kiếm sư, ta lại không nhận ra ngươi. - Lữ Thanh Thần nhìn gã thư sinh cả người đẫm máu, nói - Thư viện quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long.

    Nghe thấy hai từ "thư viện", những kẻ còn may mắn sống sót xung quanh đều lộ ra vẻ khiếp sợ và khó tin, chẳng lẽ trận ám sát nhằm vào điện hạ này lại liên quan đến thư viện có địa vị cao thượng?

    Ninh Khuyết vô thức liếc sang cô tỳ nữ bên cạnh, thấy mặt nàng lộ vẻ đăm chiêu nhưng rõ ràng không hề tin vào phỏng đoán này.

    Gã thư sinh ngẩn người rồi lắc đầu cười buồn:

    - Không ngờ ngươi lại nhìn ra lai lịch của ta, có điều một kẻ chẳng ra gì như ta sao dám nhận bừa khiến thư viện phải hổ thẹn được... Ta chỉ là một đứa học sinh ngu ngốc đã bị đuổi khỏi thư viện thôi.

    Đứng trước một kẻ địch toàn thân đầy máu, lung lay muốn ngã nhưng đám thị vệ và người man còn sống sót lại tỏ ra cực kì căng thẳng như lâm đại địch.

    Ninh Khuyết cũng rất căng thẳng, nhưng lúc này cảm giác hưng phấn khó kiềm chế đang tràn ngập trong lòng hắn.

    Ở Vị Thành đã rất nhiều năm, học tập Thái Thượng Cảm Ứng Thiên rất nhiều năm, nghe cũng rất nhiều lời đồn thổi tưởng tượng nơi đầu đường cuối phố về những cường giả này nhưng trận chiến bên đường Bắc Sơn chính là lần đầu tiên trong đời Ninh Khuyết được tận mắt chứng kiến cảnh cường giả ra tay.

    Nghe nói những vị tướng tài giỏi trong quân đội Đại Đường mỗi người đều có thủ đoạn bá đạo riêng, nhưng nhiều năm nay biên giới luôn trong tình trạng yên bình, một tên binh sĩ nhỏ xíu như hắn lấy đâu ra cơ hội xem qua loại chiến đấu này cơ chứ.

    Tiểu kiếm bay lượn giữa không gian đầy lá rụng, lực sĩ sức nhổ núi ném đá phá xe, hai mắt nhắm chặt niệm lực tung hoành, cách không đả thương người..., những điều thần kì khó tin cứ diễn ra liên tiếp trong khoảng thời gian ngắn ngủi khiến tâm thần hắn như muốn bay lên, không cách nào kìm nén được.

    Ba cụm từ "thư viện", "bị đuổi", "học sinh ngu ngốc" truyền tới tai khiến hắn hơi tỉnh táo rồi da đầu lại tê rần đi.

    Một tên học sinh ngu ngốc bị đuổi khỏi thư viện, chỉ dùng một thanh tiểu kiếm không chuôi ảm đạm lại có thể giết chết gần mười thị vệ tinh nhuệ nhất của Đại Đường, vậy những học sinh thực sự trong thư viện kia sẽ hùng mạnh tới mức nào?

    - Chắc là người của Hạ Hầu. - Cô tỳ nữ lạnh lùng nói nhỏ.

    Nghe thấy hai chữ Hạ Hầu, Ninh Khuyết hơi run lên, thân thể cứng đờ ra, một lúc sau mới bình thường trở lại nhưng ánh mắt đầy cám thán lúc nãy đã biến thành lạnh lùng tính toán.

    - Ngươi tu luyện Hạo Thiên kiếm đạo nên việc đoán được ngươi là học sinh của thư viện cũng chẳng có gì khó khăn cả. - Lữ Thanh Thần nói - Nhưng cũng thật đáng tiếc, trước khi bị đuổi ngươi cũng chưa học thêm được gì nhiều trong tầng thứ hai nên kiếm mới xuất ra thế như sấm sét, cuối cùng bị ngươi cưỡng ép biến thành linh động quỷ dị, khí thế Hạo Thiên trọng về thẳng thắn không quanh co, ngươi đã đi vào đường rẽ, đây là loại lựa chọn gân gà. Nếu là hai mươi năm trước đang lúc tráng niên, dù ta chưa đạt tới cảnh giới động huyền nhưng ngươi cũng không phải đối thủ của ta.

    Gã thư sinh cúi đầu mỉm cười, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú đầy máu trông vô cùng thê lương.

    Thân là một đại kiếm sư đã bước vào cảnh giới động huyền, gã thư sinh sau khi đồng ý nhận nhiệm vụ ám sát công chúa điện hạ, biết thực lực của lão già bên cạnh nàng vốn tưởng hành động này sẽ rất đơn giản, nhưng thế lực cung cấp thông tin tình báo cho hắn cũng không biết chuyện lão già đã đạt tới cảnh giới động huyền trong thời gian sống trên thảo nguyên. Chuyện càng khiến người ta khiếp sợ hơn là một cao nhân của Nam môn Hạo Thiên đạo không ngờ lại bỏ kiếm theo niệm.

    Dẫu có thế hắn cũng không đến nỗi không có lực tiếp chiến, hắn còn sai lầm ở chỗ đánh giá quá thấp năng lực của những thị vệ Đại Đường kia, khoảng thời gian bị bọn họ dây dưa đủ giúp Lữ Thanh Thần kịp tính toán ra vị trí của hắn.

    Bị cường giả cùng cảnh giới, nhất là niệm sư, tính toán ra vị trí là điều hết sức nguy hiểm. Đầu tiên Lữ Thanh Thần khống chế phi kiếm của hắn, sau đó dùng nó làm cầu nối cho niệm lực tấn công, đối mặt với niệm sư nổi danh về tốc độ sát thương vô địch hắn chẳng có biện pháp đối phó nào cả, bị niệm lực của đối phương xâm nhập thẳng vào thức hải tuyết sơn, đánh nát lục phủ ngũ tạng, ép máu tươi trong cơ thể phun ra.

    Biết hôm nay chắc chắn phải chết bên đường Bắc Sơn, hắn đương nhiên chẳng buồn để ý đến mấy câu bình luận của Lữ Thanh Thần, nhưng dẫu có chết thì trước đó vẫn phải hoàn thành một số việc.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận ở đây
    Góp ý bản dịch ở đây
    Lần sửa cuối bởi Niêu, ngày 23-06-2012 lúc 15:47.
    Hidden Content Kiên quyết không ăn xôiHidden Content

  8. Bài viết được 122 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    abinh,anagkh13,BaBeo,banoihuong,buinhi99,bwnccao,cqd,darkcloud,dauchanlangtu1,deitiescry,DuHiep,gacon_191,haimuoi,hdphai,hieudtd,hoainamvuong,htluu,HuongTram,iam_valkyrie,iken447,kaienzo,kikel,kivzh7,Lào Phong,maiducs,meotwo1989,minhphi,Mr.Lookluck,nguyenduy1k,nguyennhungoc,nminhcuong,nmtung19939698,ntphung,odin,pestie,phachle,phiêu!,phuongdaof5,Poisson,sondecuto,thanhviet170906,thefriend1122,TheKiller,troilongdatlo,trubatgioi_2000,tuquy123,Ui_da,Vampire97,vannhan_qng,VietStar1711,Đình Tống,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Từ bỏ Hội gái già...
    Bài viết
    2,096
    Xu
    5

    Mặc định

    Chương 12: Thủ đoạn Ma tông và mũi tên của người lính biên thùy.
    Tác giả: Miêu Nị
    Converter: CCD
    Dịch: Niêu
    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Lữ Thanh Thần dứt lời lại ho dữ dội.

    Trong trí tưởng tượng của người phàm niệm sư luôn huyền diệu thần bí nhất, nhưng bản thân giới niệm sư tự biết niệm lực thoạt nghe có vẻ thần kì nhưng thật ra lại là một con dao hai lưỡi, vừa sát thương kẻ địch vừa gây tổn hại rất lớn đến tinh thần thức hải thậm chí cả thân thể của chính họ.

    Liếc qua cái xác như một ngọn núi nhỏ đang nằm trong rừng rồi nghĩ đến số lượng cường giả vốn ít ỏi của đế quốc sau sự việc này lại mất thêm hai người, Lữ Thanh Thần cảm thấy vô cùng tiếc nuối, thậm chí đôi phần buồn bã trước cảnh thế hệ sau không bằng thế hệ trước. Lão lắc đầu than:

    - Cường giả của Đại Đường ta mặc dù chen nhau xuất hiện nhưng kẻ đạt đến cảnh giới đại kiếm sư cũng không nhiều, với tài năng của ngươi lại mang xuất thân thư viện vốn có thể ra sức vì đất nước, cớ sao đi tiếp tay cho lũ giặc làm bậy?

    - Giặc? Thế nào là giặc? Thanh Thần tiên sinh, ngài xuất thân từ Hạo Thiên đạo vậy hẳn phải biết đến lời bình luận năm xưa bị người ta xóa khỏi Khâm Thiên Giám: bóng đêm che trời, vận nước chao nghiêng.

    Từ biểu hiện của đám thị vệ, gã thư sinh đã đoán được mục tiêu của trận ám sát không ở trong xe, cô gái đã chết kia chỉ là một kẻ thế thân, hắn nhìn cỗ xe nát vụn cười nhạt:

    - Ta không quan tâm Hạ Hầu tướng quân muốn gì, chỉ cần biết hắn và ta có chung mục đích giết chết con yêu nữ trong đội ngũ của các ngươi là đủ rồi!

    Lữ Thanh Thần lặng lẽ hồi tưởng lại sự kiện Khâm Thiên Giám diễn ra sôi sục hơn chục năm trước, một lúc lâu sau lắc đầu nói:

    - Tôn chỉ của thư viện không quản đến những gì nằm ngoài lục hợp, huống hồ ta xuất thân Hạo Thiên đạo vốn không tin mấy cái thuyết thần bí đó, ngươi cần gì phải nhiều lời. Hơn nữa ta đi theo công chúa điện hạ đã hơn bốn năm nên biết nàng không phải là kẻ ứng với dự đoán kia.

    Nghe được bí mật chưa bao giờ lan đến tai giới bình dân tầng chót của đế quốc, Ninh Khuyết mơ hồ đoán được tại sao năm xưa công chúa điện hạ nhất định phải xuất giá đến thảo nguyên, tại sao hoàng đế bệ hạ luôn yêu thương nàng cuối cùng phải hạ chỉ đồng ý.

    Nghĩ thông rồi, hắn không nhịn được quay sang liếc nàng một cái, chỉ thấy vẻ mặt nàng lạnh lẽo như đá, cực kì khó coi.

    Gã thư sinh thu lại cảm xúc trên khuôn mặt, hắn không trả lời Lữ Thanh Thần mà nhắm mắt hít thật sâu, theo nhịp hô hấp, lớp lá khô xung quanh dần dần cuộn lên, tấm trường bào màu xanh trên người tung bay phấp phới theo gió.

    - Ngươi còn muốn làm gì hả?

    Lữ Thanh Thần cau mày:

    - Ta đã cho thời gian bảy mươi hơi thở nhưng ngươi vẫn không thể điều tức thành công chứng tỏ phủ tạng của ngươi đã vỡ nát, khí hải bị hủy, ngay cả thanh kiếm bản mạng cũng bị phá, giờ đây sức ngươi còn thua một tên lính hạng bét, lẽ nào còn muốn gây chuyện ư?

    Trong suy nghĩ của người bình thường, những kẻ có thể điều động nguyên khí đất trời như kiếm sư hay niệm sư đều vô cùng thần bí khó lường, thậm chí không ít dân chúng thiếu hiểu biết còn tin rằng người tu hành đã vượt ra khỏi vòng sinh tử, vì thế đám thị vệ và người man dù biết gã thư sinh bị trọng thương, đang trong cảnh dầu khô đèn tắt nhưng vẫn cảnh giác vạn phần không dám lơ là. Tận đến khi nghe được mấy câu của Lữ Thanh Thần họ mới dám tin rằng tên đại kiếm sư kinh khủng kia đã chẳng còn uy hiếp được ai nữa, cơn mệt mỏi rã rời lập tức kéo ập đến chiếm cứ cả thể xác lẫn linh hồn họ.

    Chỉ có Ninh Khuyết luôn giữ tâm lý cảnh giác, hắn giấu mình nằm yên trong lá rụng như một con chim săn mồi, mắt không rời khỏi gã thư sinh toàn thân đẫm máu đứng bên cây đại thụ, cây cung trong tay di chuyển từng tấc một đến góc độ bắn tốt nhất.

    Người Đại Đường có truyền thống coi vinh dự quan trọng hơn mạng sống, từ sĩ phu đến dân chúng đều cực kì tôn sùng phong độ khí phách, trong mắt họ một kẻ địch sắp ngã xuống khi đang chiến đấu phải được đối xử cho xứng với địa vị tài năng của hắn.

    Kẻ sắp mất mạng ở đây là một đại kiếm sư cao quý nên thủ lĩnh đội thị vệ vẫn cúi đầu đáp lễ dù đối phương đã giết rất nhiều thuộc hạ trung thành và tận tâm, Lữ Thanh Thần vẫn phí lời trò chuyện giải thích những điều nghi hoặc, hoàn thành tâm nguyện trao đổi ngôn ngữ cuối cùng trong đời của gã.

    Rất tiếc Ninh Khuyết chưa bao giờ là một người Đường điển hình.

    Hắn tuy trọng vinh dự nhưng nhổ toẹt vào quan điểm vinh quang là tính mạng, đối với hắn trên đời chẳng có thứ gì quý hơn mạng sống, mà giả như nếu có cũng không đến lượt cái gọi là vinh quang kia.

    Hắn - một binh sĩ nhỏ xíu nơi biên giới, chưa từng biết đến phương thức chiến đấu của người tu hành, thậm chí đây là lần thứ nhất hắn được xem loại chiến đấu này.

    Nhưng vị đại kiếm sư đã trở thành kẻ địch, vậy hắn sẽ luôn giữ vững cảnh giác, sẽ dùng bất cứ biện pháp nào để giết đối phương vào bất cứ khi nào.

    Cuộc sống lưu lạc từ thuở nhỏ cùng vô số lần thấy máu trên đao người man nơi dải đất biên cương đã nuôi dưỡng quan niệm thâm căn cố đế trong lòng gã thiếu nhiên: chỉ có kẻ địch đã chết mới là kẻ địch vô hại, kẻ địch tắt thở là kẻ địch tốt nhất, và chỉ khi đứng trước một cái xác hắn mới bỏ mũ nghiêng mình biểu hiện lòng kính trọng lớn lao.

    ...................................

    Đột nhiên dị biến nảy sinh, hay có thể nói nảy sinh đúng như dự đoán của Ninh Khuyết.

    Lá rụng quanh thân cổ thụ điên cuồng cuộn xoáy, tấm trường bào màu xanh trên mình gã thư sinh tung bay phần phật, những tia máu liên tục phun ra từ ngũ quan hắn tựa như có một sức mạnh vô hình kinh khủng từ trong đám lá rụng, từ trong trời đất không ngừng đổ vào trong cơ thể, ép sạch máu cùng sức lực của hắn ra ngoài.

    - Thu trời đất vào trong!

    Thấy cảnh tượng đó, Lữ Thanh Thần biến sắc, lão giận dữ quát lớn:

    - Người trong thư viện dùng thủ đoạn của Ma tông? Ngươi... thật không ngờ ngươi dám khi sư diệt tổ.

    Từ đầu đến cuối dù trận chiến bên đường Bắc Sơn diễn ra thê thảm khốc liệt đến đâu lão cũng chưa hề động dung, trong con mắt người Đường một khi địch ta đối mặt thì thắng thua sống chết là chuyện thường tình, tịnh không liên quan đến mấy thứ đạo đức chính nghĩa, nhưng giờ phát hiện ra gã thư sinh sử dụng thủ đoạn chết chùm của Ma tông, lão đã nổi giận!

    - Nếu là chính đạo, sao phải ngại dùng thủ đoạn Ma đạo? - Gã thư sinh chậm rãi nâng cánh tay phải chỉ về lão già ngồi bên xe ngựa, lạnh lùng nói - Nếu phải trầm luân, vậy hãy để ta trầm luân vào Minh giới, muôn kiếp không được siêu sinh.

    Tiếng nói vừa dứt, chỗ cuối ngón trỏ của hắn bỗng nhiên xuất hiện một vết đứt sâu hoắm đến tận xương, chỉ nghe gã thư sinh rên lên một tiếng, ngón tay trỏ đã rời hẳn khỏi bàn tay rồi đột ngột tăng tốc, biến thành một mũi tên máu điên cuồng bắn thẳng tới mặt Lữ Thanh Thần.

    Thu nguyên khí đất trời vào trong cơ thể, chấp nhận thịt nát xương tan, dùng chính máu thịt bản thân hóa thành bản mạng phi kiếm, ngưng tụ công lực cả đời vào một đòn, đây chính là thủ đoạn cực kì quen thuộc của Ma tông!

    Đối với đội ngũ hộ tống công chúa, Lữ Thanh Thần là chỗ dựa lớn nhất, đặc biệt sau khi đám người man trên thảo nguyên cùng bọn thị vệ đều tử thương thảm trọng, gần như không kẻ nào còn khả năng chiến đấu tiếp thì vai trò của lão càng quan trọng hơn. Nếu chẳng may lão bỏ mạng dưới ngón tay gãy này họ biết lấy gì chống lại cơn điên cuồng trước khi chết của tên đại kiếm sư đây?

    Hai gã người man hú lên nhào tới thư sinh nhưng chưa được ba bước thì một kẻ đã ngã nhào trên mặt đất, loan đao trong tay bị văng ra ngoài.

    Thủ lĩnh đội thị vệ đang quỳ trên mặt đất liền nằm hẳn xuống rồi khó nhọc bò về phía trước, cách chỗ hắn không xa có cây nỏ do một thị vệ đã chết bỏ lại, nhưng dù đã cố hết sức mà tốc độ của hắn vẫn quá chậm, chắc khi chạm tới cây nỏ thì Lữ Thanh Thần vốn suy yếu đến không thể yếu hơn đã bị ngón tay kia bắn trúng rồi.

    Không ai trong đội xe có thể tưởng tượng tới việc một gã đại kiếm sư xuất thân thư viện đột nhiên dùng thủ đoạn của Ma tông, đã không có sự chuẩn bị từ trước thì chỉ còn cách trơ mắt nhìn Lữ Thanh Thần bị giết rồi cả đoàn người cũng bị giết theo luôn.

    Ninh Khuyết là ngoại lệ.

    Hắn đã chuẩn bị từ rất lâu.

    Khi gã thư sinh còn lải nhải than thở, hắn dùng thời gian tìm kiếm vị trí tốt nhất.

    Khi gã thư sinh vừa bắt đầu thu nguyên khí vào thân thể, hắn đã đứng thẳng hai chân trên lá rụng, giơ cây cung trông rất tầm thường bằng gỗ hoàng dương lên nhắm thằng vào đối phương.

    Cánh tay phải co lại truyền lực đến cổ tay, cây cung bị kéo ra thành hình trăng tròn, thân cung cứng rắn chịu một lực rất lớn phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt, mũi tên đặt trên dây hơi rung rung rồi hoàn toàn ổn định tựa như một con rắn đang thu mình sẵn sàng cho cuộc tấn công.

    Khi ngón tay gã thư sinh vừa bay ra, Ninh Khuyết cũng buông tay phải, chỉ nghe "păng" một tiếng, mũi tên bắn ra nhanh như điện xẹt, nó xuyên qua vài chiếc lá rụng rồi bắn vào giữa ngực đối phương.

    Ông! Ông! Ông!

    Cây cung dao động liên tục, mũi tên xé rách màn đêm, khi ngón tay của gã thư sinh đến trước mặt Lữ Thanh Thần, mũi tên đã kịp chạm vào ngực hắn rồi.

    Thân thể người tu hành cũng không mạnh hơn bao nhiêu so với người bình thường, nhất là đám kiếm sư, niệm sư, phù sư bởi liên tục minh tưởng nhiều năm nên càng thêm yếu ớt, phải luôn chú ý đến phòng ngự cận thân. Ngoài những kẻ bảo vệ bên cạnh như đám thị vệ hay tử sĩ, họ luôn mặc thêm một lớp giáp nhẹ phía trong trường bào để phòng ngừa thích khách đánh lén.

    Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, gã đại kiếm sư có xuất thân thư viện này quyết chí sử dụng thủ đoạn Ma tông hòng sát hại niệm sư mạnh nhất của đối phương, chưa thành công chưa thôi, vì vậy lúc phát hiện ra có người dùng tên bắn lén hắn cũng mặc kệ coi như không thấy.

    Trong thức hải ý niệm của hắn lúc này chỉ còn hồ nước tạo thành từ nguyên khí đất trời đang chao đảo, hành động cắt đứt ngón tay đã tạo ra một sợi dây liên hệ mỏng manh với hồ nước đó, do đó gã thư sinh phải tập chung toàn bộ sức mạnh tinh thần mới mong hoàn thành đòn đánh cuối cùng, hắn quyết không cho phép bất cứ một thứ gì làm xao động tâm trạng của mình, kể cả một mũi tên lạnh lẽo sắp đâm vào cơ thể.

    Hơn nữa, hắn tin rằng với cự li xa như vậy, mũi tên đó không thể xuyên nổi tấm giáp mềm được chế tạo rất tinh vi, không thể lấy đi mạng sống của hắn.

    Phụp!

    Mũi tên bắn vào ngực hắn, nó xoay tròn cực nhanh, tốc độ nhanh hơn những mũi tên bình thường không biết bao nhiêu lần, đầu tên sắc nhọn trong nháy mắt xuyên qua trường bào màu xanh rồi lách vào một khe hở rất nhỏ trên tấm giáp mềm.

    Tên đâm vào thịt ba phân, máu tươi chảy ra. ( sao giống cảnh tượng ấy ấy ấy quá vậy )

    Gã thư sinh thậm chí không buồn liếc xuống, những giọt máu li ti trên mặt hắn hợp lại với nhau thành những dòng suối nhỏ, chảy vào mấy vết nhăn giữa trán viết ra một chữ xuyên (川) đầy khổ não.

    Mũi tên đâm vào da thịt tuy rất đau nhưng vẫn chưa chết, vậy thì có hề gì?

    Đáng tiếc Ninh Khuyết không chỉ bắn ra độc một tên.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận ở đây
    Góp ý bản dịch ở đây
    Lần sửa cuối bởi Niêu, ngày 23-06-2012 lúc 15:47.
    Hidden Content Kiên quyết không ăn xôiHidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 119 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    abinh,anagkh13,BaBeo,banoihuong,buinhi99,bwnccao,cqd,darkcloud,dauchanlangtu1,deitiescry,DuHiep,Fleeting,haimuoi,hdphai,hieudtd,hoainamvuong,htluu,HuongTram,iam_valkyrie,iken447,kaienzo,kikel,kivzh7,Lào Phong,lybietcau,maiducs,meotwo1989,minhphi,Mr.Lookluck,nguyenduy1k,nguyennhungoc,nminhcuong,nmtung19939698,ntphung,odin,pestie,phachle,phiêu!,phuongdaof5,Poisson,sondecuto,thanhviet170906,thefriend1122,TheKiller,troilongdatlo,trubatgioi_2000,tuquy123,Ui_da,Vampire97,vannhan_qng,VietStar1711,Đình Tống,
Trang 3 của 26 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status