TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 26 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 130

Chủ đề: Tương Dạ - Miêu Nị (New: chương 124)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Từ bỏ Hội gái già...
    Bài viết
    2,096
    Xu
    5

    Mặc định Tương Dạ - Miêu Nị (New: chương 124)

    Chương mở đầu
    Tác giả: Miêu Nị
    Converter: Lana
    Dịch giả: Niêu
    Biên dịch: Greenphoenix128
    Biên tập: Would In Peace



    Từ lâu, lâu lắm rồi, khi còn rất nhiều vùng đất mà chưa ai biết đến… tại một trong những vùng đất mà chưa ai biết đến đó, có rất nhiều người chưa ai từng gặp họ…

    Hoàng hôn, cao cao trên bầu trời hoang nguyên, một quả cầu lửa rực rỡ treo lơ lửng, không ngừng tỏa ra những tia sáng đỏ như dải lửa, chậm rãi lan tràn. Mặt đất đã bắt đầu tan tuyết, từng đám rêu mọc lên như những vết bỏng loang lổ khắp nơi, không gian vô cùng yên ắng, họa chăng đây đó vẳng lên tiếng chim ưng rít lên lanh lảnh hoặc lác đác có tiếng be be của bầy dê vàng từ nơi xa xôi nào vọng lại.

    Trên hoang nguyên trống trải bỗng xuất hiện ba người, cả ba đều không hẹn mà dừng chân dưới một thân cây còi cọc hiếm hoi, bọn họ không ai lên tiếng, chỉ im lặng cúi đầu nhìn xuống, tựa như dưới gốc cây có thứ gì đó rất thú vị, rất đáng để nghiên cứu và nghiền ngẫm.

    Hai đàn kiến vây kín quanh rễ cây màu nâu lộ ra trên mặt đất lạnh cóng tiến hành chiến tranh giành lãnh thổ, có lẽ vì trên mảnh hoang nguyên cằn cỗi vắng vẻ này chiếc rễ cây là một nơi trú ẩn tuyệt vời có một không hai nên trận chiến diễn ra hết sức khốc liệt, chỉ sau một lúc vài nghìn con kiến đã biến thành thi thể. Máu tanh là thế, nhưng thực tế trong mắt con người, vài nghìn xác kiến cũng chỉ là một mảng đen đen nhỏ xíu.

    Khí trời vẫn rất lạnh lẽo nhưng ba người đứng đó y phục lại khá mỏng manh, hình như họ không biết sợ lạnh là gì, cứ đứng bất động chăm chú quan sát. Không biết qua bao nhiêu lâu, bỗng một giọng khe khẽ cất lên:

    - Nước kiến nơi thế tục, đại đạo ra sao?

    Người vừa lên tiếng là một thiếu niên mặt mũi sáng sủa, vóc người gầy nhỏ, gã mặc chiếc áo mỏng manh màu trắng, sau lưng đeo một cây kiếm gỗ đơn giản, mái tóc đen bóng được cột gọn trên đầu thành búi, xỏ hờ hững một cây trâm gỗ qua. Cây trâm lắt lẻo tưởng như lúc nào cũng có thể tuột ra rơi xuống, nhưng lại có cảm giác giống như thân tùng ngàn năm mọc trên núi cao, không gì lay động nổi.

    - Khi thủ tọa giảng kinh, ta từng thấy vô số kiến bay lên trời đón lấy ánh sáng.

    Một tăng nhân trẻ tuổi tiếp lời, hắn mặc chiếc áo cà sa đã rách nát bằng vải bông, giọng nói tràn ngập kiên nghị tựa như khuôn mặt của chính hắn vậy.

    - Loài kiến dù biết bay thì cuối cùng vẫn phải rơi xuống, chúng vĩnh viễn không thể lên tới bẩu trời.

    - Nếu ngươi cứ giữ mãi tư tưởng này trong đầu, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được thế nào là đạo tâm.

    Tăng nhân trẻ tuổi hơi nheo mắt, nhìn xuống đám kiến đứt chân cụt thân lổn nhổn dưới chân nói tiếp:

    - Nghe nói gần đây quan chủ của ngươi mới thu nhận một đứa trẻ họ Trần, ngươi nên hiểu rằng biết chờ đợi những nơi thế này để quan sát không chỉ có một kẻ thiên tài như ngươi mà thôi.

    Gã thiếu niên đeo kiếm gỗ hơi nhướng mày, nhạo báng lại:

    - Ta vẫn không hiểu, một tên gia hỏa không thể kiềm chế nổi bản thân như ngươi lấy đâu ra tư cách đại diện Huyền Không tự để xông pha thiên hạ?

    Tăng nhân không để ý đến lời khiêu khích của đối phương, gã nhìn đàn kiến đang tán loạn dưới chân, nói:

    - Loài kiến biết bay vẫn phải rơi xuống, nhưng leo lên mới là thứ chúng am hiểu nhất, chúng biết lấy đồng bạn làm cơ sở, lại không sợ hi sinh, nếu cứ tích lũy dần dần bằng từng con từng con một thì chúng chắc chắn sẽ xếp được thành một ngọn tháp cao đến tận trời.

    Bầu trời buổi hoàng hôn bỗng vang lên tiếng ưng kêu sắc nhọn vẻ hoảng hốt, không hiểu nó sợ hãi ba con người kì quái đang đứng dưới tán cây, hay là sợ hãi tòa tháp kiến cao tận trời xanh không hề tồn tại kia?

    - Ta cảm thấy sợ hãi!

    Gã thiếu niên đeo kiếm gỗ bỗng mở miệng thốt, đôi vai gầy gò hơi rụt lại.

    Tăng nhân gật gật đầu vẻ tán thành dù trên mặt hắn vẫn là vẻ bình tĩnh muôn thở.

    Bên cạnh hai người là một gã thiếu niên thân hình mạnh mẽ mặc bộ quần áo dường như làm bằng da thú, lộ ra đôi chân cứng cáp như đá tảng cùng làn da thô ráp khiến người ta cảm thấy trong cơ thể đó tiềm ẩn một sức mạnh vô cùng. Hắn từ đầu đến giờ vẫn giữ thái độ trầm lặng, không nói một lời, nhưng những nốt nhỏ đang nổi lên trên làn da đã tố cáo cảm xúc đang diễn ra trong nội tâm gã.

    Ba gã thiếu niên vốn đến từ ba nơi thần bí nhất trên thế giới, phụng mệnh của sư môn mà hành tẩu thiên hạ, giống như ba ngôi sao lóa mắt xuất hiện ngang trời nhân gian, nhưng nào ngờ hôm nay khi đến hoang nguyên này bỗng gặp phải một chuyện khiến bọn họ cũng không nén nổi sợ hãi.

    Chim ưng không sợ loài kiến, vì trong mắt nó con kiến chẳng qua là một điểm đen nhỏ xíu. Loài kiến cũng chẳng sợ chim ưng, vì tư cách để làm thức ăn trong miệng ưng chúng cũng không có nổi, thậm chí trong thế giới của chúng loại sinh vật mạnh mẽ như ưng căn bản không hề tồn tại, quá xa xôi mờ ảo, nhìn không thấy, chạm không tới.

    Nhưng có lẽ sau ngàn vạn năm trôi qua, vì một nguyên nhân huyền diệu nào đó, trong đàn kiến bỗng xuất hiện vài con không theo quy tắc thông thường, bỗng vươn ánh mắt thoát khỏi những tầng lá mục mà hướng đến tận trời xanh cao vút. Thế giới trong mắt chúng liền thay đổi!

    Kẻ chứng kiến được điều đó, không thể không sợ hãi….

    …………………

    Ba gã thiếu niên đứng dưới tán cây chợt ngẩng đầu, nhìn về một rãnh nông trên mặt đất cách họ vài chục thước. Cái rãnh đương nhiên không sâu, chỉ thuần một màu đen đơn điệu, vắt dọc trên nền bức tranh hoang nguyên loang lổ như một nét chấm phá rõ ràng.

    Cái rãnh đột nhiên xuất hiện từ hai giờ trước rồi cứ kéo thẳng một mạch về phía chân trời, tựa như do một chiếc búa khổng lồ vô hình bổ ra, tựa như nét vẽ do một vị thần họa ra. Loại lực lượng nào có thể tạo ra một bức tranh như vậy?

    Thiếu niên đeo kiếm gỗ nhìn chằm chằm vào vệt đen trước mặt, nói:

    - Trước đây ta vẫn cho là Bất Động Minh Vương chỉ là một truyền thuyết.

    - Truyền thuyết kể rằng Bất Động Minh Vương có bảy vạn đứa con, đây có thể là một trong những người đó ngẫu nhiên lưu lạc xuống nhân gian.

    - Ta không tin. - Gã thiếu niên đeo kiếm gỗ sắc mặt không thay đổi: - Truyền thuyết vẫn là truyền thuyết mà thôi, chẳng phải trong truyền thuyết nói cứ một ngàn năm lại xuất hiện thánh nhân sao, nhưng mấy ngàn năm qua đã có ai thực sự gặp được thánh nhân?

    - Nếu ngươi thực sự không tin, tại sao lại không dám vượt qua vệt đen kia?

    Không ai dám bước qua vệt đen - cái rãnh nông đó - dù bọn họ đều là những kẻ kiêu ngạo và hùng mạnh.

    Gã thiếu niên đeo kiếm gỗ ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:

    - Nếu đứa trẻ đó thực sự tồn tại, vậy nó đang ở nơi đâu?

    Lúc này mặt trời đã chìm gần hết xuống lòng đất, bóng đêm từ bốn phương tám hướng đang tràn tới, nhiệt độ trên hoang nguyên giảm xuống rất nhanh, bầu không khí quỷ dị làm người ta sợ hãi dần dần bao phủ khắp trời đất.

    - Đêm đen bao trùm, khắp chốn đều giống nhau, các ngươi biết tìm kiếm ở đâu đây?

    Thiếu niên mặc da thú đột nhiên lên tiếng phá vỡ trạng thái vốn luôn im lặng từ đầu, tiếng nói của hắn có vẻ không phù hợp với độ tuổi, trầm thấp thô ráp mà vang vọng như tiếng nước sông chảy cuồn cuộn, như tiếng đao kiếm chém vào đá tảng.

    Nói xong câu đó, hắn liền rời đi.

    Phương thức di chuyển của hắn cũng cực kì đặc biệt, trên cặp đùi rắn chắc mạnh mẽ bỗng bốc lên ngọn lửa màu đỏ sậm, đất đá xung quanh bị những ngọn gió điên cuồng cuộn lên, chợt thân hình gã giống như bị một lực lượng vô hình nhấc lên, bắn về không trung phía trước cao đến mười thước rồi phá không hạ xuống, đập mạnh xuống đất rồi tiếp tục lao lên, tựa như một tảng đá đang lao về phía trước không theo một quy tắc nào, cách di chuyển thoạt nhìn có vẻ khá thô thiển nhưng nhanh nhẹn vô cùng.

    - Chỉ biết tên này họ Đường, nhưng không hiểu tên đầy đủ của hắn là gì nhỉ?

    Gã thiếu niên đeo kiếm gỗ trầm tư nói:

    - Nếu như đổi lại vào một lúc khác, gặp nhau ở một nơi khác, chắc chắn giữa ta và hắn chỉ một kẻ có thể còn sống sót. Đồ đệ đã lợi lại như vậy, không hiểu sư phụ còn mạnh mẽ đến mức nào đây? Nghe nói mấy năm gần đây sư phụ hắn chuyên tu tập Nhị Thập Tam Niên Thiền, không hiểu tương lai sau khi phá quan thân thể lão có đeo thêm một cái mai to tướng không nhỉ?

    Bên cạnh vẫn yên tĩnh như trước, không có tiếng trả lời, gã nghi ngờ quay đầu lại nhìn.

    Chỉ thấy tăng nhân hai mắt nhắm nghiền, mi mắt rung động tựa hồ đang suy nghĩ về một vấn đề khiến người ta khó hiểu, thực ra kể từ lúc thiếu niên mặc da thú mở miệng, gã liền rơi vào trạng thái quỷ dị này.

    Cảm nhận được có người đang chăm chú nhìn mình, tăng nhân chậm rãi mở mắt, nhếch miệng cười, nụ cười khiến vẻ mặt kiên nghị bình tĩnh ban đầu bỗng trở nên đầy vẻ từ bi.

    Gã thiếu niên đeo kiếm gỗ nhíu mày.

    Tăng nhân trẻ tuổi thong thả tháo tràng hạt trên cổ tay xuống rồi trịnh trọng đeo lên cổ, sau đó rảo bước rời đi, hắn di chuyển vừa chắn chắn vừa ổn định, nhìn như rất chậm nhưng chỉ nháy mắt đã biến thành một bóng mờ sắp sửa biến mất tận phía xa.

    Dưới bóng cây đã không còn người nào khác, nét tâm trạng trên mặt gã thiếu niên đeo kiếm gỗ nhạt dần đi, chỉ còn vẻ bình tĩnh tuyệt đối, hoặc có thể nói là lạnh lùng tuyệt đối, hẳn đưa mắt nhìn về hướng Bắc nơi cái bóng như tảng đá không ngừng nhảy lên nện xuống khiến bụi tung mù mịt, quát khẽ:

    - Tà ma!

    Rồi nhìn sang hướng Tây, nơi có bóng lưng của tăng nhân trẻ tuổi đang cúi đầu trầm mặc đi về phía trước, nói:

    - Ngoại đạo!

    - Không đáng nhắc đến!

    Tà ma ngoại đạo không đáng nhắc đến! Nói xong câu đó, cây kiếm gỗ sau lưng gã bỗng rung lên, phát ra tiếng kêu "ông ông" rồi vèo một cái bay thẳng lên không hóa thành một luồng sáng, đem thân cây nhỏ cạnh gã chém thành năm vạn ba ngàn ba trăm ba mươi ba mảnh, chẳng phân biệt cành lá thân rễ tất cả đều biến thành bột phấn, rơi lả tả trùm lên đàn kiến đang chiến đấu quên sống quên chết bên dưới.

    - Tên câm mà mở miệng nói, cần nêm một chút muối ăn.

    Gã thiếu niên vừa nghêu ngao hát vừa đi về hướng Đông, thanh kiếm gỗ trôi nổi trên không sau lưng gã mấy thước yên lặng bay theo.

    ………………………..

    Đại Đường năm Thiên Khải, trên hoang nguyên trời giáng xuống dị tượng, các tông môn trong thiên hạ lũ lượt kéo đến, nhưng không ai tìm được đạo lý trong đó.

    Truyền nhân của Huyền Không tự Kỳ Nhật từ khi im lặng để tu Thất Niệm Tu đã không còn mở miệng nói chuyện trở lại nữa, gã họ Đường truyền nhân của Ma tông ẩn cư trong đại mạc, không ai tìm thấy tung tích, truyền nhân của Tri Thủ quan là Diệp Tô sau khi khám phá tử quan đã chu du khắp nơi, đó là ba người duy nhất có được thu hoạch.

    Nhưng ba người cũng không biết, cái khe màu đen mà họ không dám bước qua kia kéo dài tới một cái ao nhỏ gần đô thành, trên bờ ao là một thư sinh đi giày rơm, mặc áo rách.

    Thư sinh dường như không cảm thấy khe màu đen kia là biểu tượng của thứ gì mạnh mẽ và sâm nghiêm, tay trái cầm một quyển sách, tay phải nắm cái bầu bằng gỗ, vô sự thì đọc sách, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, khát thì đưa bầu lên uống nước, khắp người đầy bụi, vẻ mặt yên bình.

    Đến tận khi ba người rời đi, khi cái khe màu đen trên hoang nguyên đã bị gió và cát vùi lấp không còn dấu vết, thư sinh mới đứng lên, phủi sạch bụi bặm trên người, đeo bầu lên hông, đem cuốn sách cất kĩ vào trong vạt áo, liếc mắt nhìn về phía đô thành rồi cất bước bỏ đi.

    .……………….

    Đô thành Trường An có một con ngõ dài, phía đông là phủ đệ của Thông Nghị đại phu, phía tây là phủ đệ của Tuyên Uy tướng quân, mặc dù không phải là những nhân vật quyền thế đứng đầu nhưng do quan uy sâu nặng nên bình thường con ngõ luôn luôn im ắng, hôm nay bỗng trở lên ồn ào.


    Phủ Thông Nghị đại phu có tin vui, bà đỡ ra ra vào vào, nhưng trong phủ từ lão gia cho đến nha hoàn ngoại trừ vẻ vui mừng, ai lấy đều hiện ra tâm tình khác lạ, không ai dám cười to nói lớn. Bà vú già đang ôm bồn nước đi qua góc tường thỉnh thoảng lại nghe thấy âm thanh từ bên kia tường truyền tới, trên mặt càng lộ vẻ sợ hãi.

    Vị Tuyên Uy tướng quân nổi danh kiêu dũng Lâm Quang Viễn vì đắc tội với Hạ Hậu - đại tướng kiêu dũng nhất của đế quốc nên bị người ta tố giác tội tư thông với địch, sau khi thân vương điện hạ tự mình tiến hành thẩm vấn mấy tháng, đến hôm nay đã có kết quả.

    Kết quả rất rõ ràng, xử phạt cũng rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: đem chém cả nhà!

    Cửa lớn của phủ Thông Nghị đại phu đóng chặt, quản gia dán mình nhìn qua khe cửa sang phủ tướng quân cũng đang đóng kín mít, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng vật nặng chém vào da thịt, rồi tiếng lục cục như dưa hấu lăn trên nền đất từ phía đối diện truyền đến, thân thể không nhịn được biến thành run rẩy.

    Hai nhà sống cùng ngõ đã nhiều năm nên người trong phủ tướng quân từ quản gia đến tên sai vặt hắn đều quen biết, khi nghe những âm thanh kinh khủng đó hắn dường như tận mắt nhìn thấy vô số những lưỡi đao sắc bén đang chém đứt cổ họ, rồi những cái đầu lâu mang theo khuôn mặt của người quen lăn lóc trên đá, lăn tới tận cửa, từ từ chất đống lên nhau thành một ngọn núi nhỏ…

    Máu tươi từ cửa phủ tướng quân chậm rãi chảy ra ngoài, vừa đen vừa sền sệt, nhìn như hỗn hợp của chu sa và nước gạo nấu đặc, đây đó còn lẫn theo ít da thịt vụn. Quản gia sắc mặt tái nhợt, nhìn một hồi cũng không khống chế nổi bản thân nữa, bắt đầu nôn mửa như điên.

    Chợt ngoài cửa có tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên xen lẫn tiếng quát tháo, rồi có tiếng đập ầm ầm lên cửa lớn, dường như phủ tướng quân có người chạy trốn. Một gã gia tướng của phủ thân vương ngồi trên lưng ngựa quát lớn:

    - Một người cũng không thể thiếu!

    Trên tường của hoa viên sau phủ Thông Nghị đại phu có vài vệt chém và dấu máu.

    - Thiếu gia xin người hãy nghe lời, người không thể đi ra ngoài, hãy để Tiểu Sở đi, để hắn đi đi…

    Trong căn phòng chứa củi cách nơi này không xa, một gã quản sự của phủ tướng quân cả người đầy máu đang nhìn hai đứa bé trai chừng bốn, năm tuổi trước mặt, đôi môi khô khốc mấp máy, tiếng nói khàn khàn cực kì khó nghe, trên khuôn mặt nhăn nheo đầy bùn đất tràn ngập tuyệt vọng, khóe mắt lệ già ngang dọc, cố gắng phân tích lợi hại.

    Vũ Lâm quân sau khi xông vào phủ Thông Nghị đại phu cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã tìm tới phòng chứa củi đó, thấy hai thi thể già trẻ nằm lăn lóc trong phòng, sau khi tiến hành kiểm tra thật giả, một gã giáo úy lớn giọng báo cáo:

    - Không thiếu kẻ nào, tất cả đã chết hết!

    ……………..

    Thế ngoại cao nhân - cách giải thích đơn giản nhất cho bốn chữ này chính là cao nhân thì ở bên ngoài thế tục, người bên ngoài thế tục dễ là cao nhân. Trong lời nói tưởng chừng vô ích này thật ra cũng ẩn chứa một ít đạo lý, người phàm không thể chạm tới điều khiến bọn họ sợ hãi, điều khiến bọn họ vui sướng người phàm cũng không thể giải thích được.

    Vì vậy, người thế tục không bao giờ biết bên ngoài thế tục xảy ra chuyện gì, mà người bên ngoài thế tục cũng chẳng để ý đến những chuyện sinh ly tử biệt hoặc tân sinh vui sướng diễn ra hàng ngày trong nhân gian, càng không quan tâm đến anh hàng thịt cắt thiếu mấy lạng, hầm nhà anh ham rượu bị chuột khoét mấy lỗ, triều đình giết một gã Tuyên Uy tướng quân, hay một nhà quan văn nào đó vừa sinh một đứa con.

    Sự buồn vui ly hợp của hai thế giới cho đến bây giờ vẫn không tương thông với nhau.

    Nếu có thể tương thông, đó chính là thánh hiền.

    Ngoại ô ngoài đô thành Trường An có một ngọn núi cao, một nửa đỉnh núi nằm ẩn trong mây mù. Trên vách đá sườn tây phía sau núi có một bóng đàn ông cực kì cao lớn đang thong thả chạy lên trên, thân khoác tấm áo choàng màu đen, tay cầm hộp đựng thức ăn.

    Đón gió phất phơ đi đến phía ngoài một hang núi, gã ngồi xuống, mở hộp thức ăn, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng gừng đưa lên miệng nhai cẩn thận rồi chén thêm hai miếng thịt dê, thở dài tán thưởng vẻ thỏa mãn.

    Mặt trời đã lặn phía sau đô thành Trường An, đêm tối dần dần bao phủ, phía xa xa dường như có mây mưa đang kéo đến.

    Gã đàn ông to lớn nhìn về một nơi nào đó ở đô thành, cảm khái nói:

    - Ta dường như đang thấy ngươi năm đó.

    Sau đó hắn ngẩng đầu, đưa tay phải chỉ trời, nói:

    - Còn ngươi, dù bay cao tới đó thì liệu có tác dụng gì?

    Rất rõ ràng, đối tượng được nhắc đến trong hai câu này là hai kẻ khác nhau. Gã đàn ông hơi trầm ngâm rồi nâng bát rượu gạo bên cạnh lên uống sạch, giơ cái bát không nhìn bầu trời xung quanh đô thành tựa như mời rượu, nói:

    - Gió nổi mưa rơi đêm buông xuống.

    Hai chữ "gió nổi" vừa dứt, tức thì có gió từ bên ngoài ngọn núi đến liền, thổi vạt áo gã bay phần phật, cổ thụ mọc trên núi lay động dữ dội khiến đá rơi xuống ào ào. Hai chữ "mưa rơi" vừa ra khỏi miệng, đám mây đang bay tới đô thành xa xa chợt tối sầm lại, vô số hơi nước trong mây hóa thành giọt lớn giọt nhỏ ầm ầm lao xuống. Khi hắn nói hết câu, bóng đêm vừa vặn chiếm lĩnh toàn bộ bầu trời, khắp nơi một màu đen kịt giống như âm ti địa ngục.

    Gã đàn ông to lớn buông rơi bát rượu, tức giận lẩm bẩm:

    - Con mẹ nó, đen quá!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận ở đây
    Góp ý bản dịch ở đây
    Lần sửa cuối bởi Niêu, ngày 23-06-2012 lúc 15:45.
    ---QC---
    Hidden Content Kiên quyết không ăn xôiHidden Content


  2. Bài viết được 153 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    01239642211,abinh,alone14121980,banoihuong,BMHT,bopday2004,bosox,bwnccao,compro,cqd,crastu,dungkhocnhaem,duynguyen24,Fleeting,gacon_191,haimuoi,hdphai,heogay83,hieudtd,htluu,HuongTram,hynhchi,iken447,kaienzo,kikel,kivzh7,Lào Phong,lãng tử hồi đầu,lieutontrung,longhang,meotwo1989,Mongdaonhan,Mr.Lookluck,muangau75,neverwon,ntphung,odin,omega89,pestie,phainhau,Poisson,qami11,romolus82,sgk_12m,sondecuto,supermaria,thanhviet170906,trubatgioi_2000,tuandayy1,tuquy123,Ui_da,Vampire97,vannhan_qng,VietStar1711,vietthuan,Đình Tống,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Từ bỏ Hội gái già...
    Bài viết
    2,096
    Xu
    5

    Mặc định

    Chương 1: Vị Thành có mưa, thiếu niên có tỳ nữ .
    Tác giả: Miêu Nị
    Converter: Lana
    Dịch giả: Niêu
    Biên dịch: Greenphoenix128
    Biên tập: Would In Peace



    Đế quốc Đường, mùa xuân năm Thiên Khải thứ mười ba, Vị Thành có một trận mưa.

    Nơi đây là tòa thành địa đầu biên giới rộng lớn phía tây bắc của đế quốc, vì đề phòng người thảo nguyên dã man xâm nhập nên tường thành bốn phía được đắp cực kì dày bằng đất, thoạt nhìn chẳng khác gì những ụ đất nối tiếp nhau.

    Dưới thời tiết khô hanh, đất vụn trên mặt tường bị những ngọn gió tây bắc sắc như đao quất bay tung tóe, rơi xuống doanh trại đơn sơ, rơi lên thân thể binh lính khiến toàn bộ thế giới nơi đây biến thành một màu vàng đất, ban đêm khi người ta giũ quần áo đi ngủ bụi bay không khác gì một trận bão cát.

    Đang lúc mùa xuân khô hạn, trận mưa này tới thật quá đúng lúc khiến binh lính vô cùng vui mừng, mưa rả rích từ đêm qua tới tận bây giờ đã rửa sạch bụi đất bám trên phòng ốc, dường như những đôi mắt cũng được tẩy rửa sạch sẽ, trở lên sáng sủa hơn nhiều.

    Chí ít đôi mắt của Mã Sĩ Tương lúc này đang rất sáng.

    Là quan chỉ huy quân sự cao nhất ở Vị Thành, nhưng thái độ của hắn đang rất khiêm tốn, mặc dù hơi bất mãn với vết chân đầy bùn đất vàng trên tấm thảm lông quý giá nhưng hắn kịp che dấu, biến nó thành vẻ kinh ngạc.

    Sau khi quay về phía lão già mặc áo choàng dơ bẩn ngồi phía bên kia bàn trà cung kính thi lễ, hắn thấp giọng nói:

    - Lão đại nhân tôn kính, không biết vị quý nhân trong lều kia có cần thêm thứ gì khác hây không? Nếu vị quý nhân vẫn muốn lên đường vào ngày mai, ta sẽ cho một đội trăm người đi theo hộ vệ, về phía quân bộ bên kia ta lập tức gửi thông báo.

    Lão già ôn hòa cười cười chỉ vào bóng người phía trong lều rồi lắc lắc đầu ý nói mình không có ý kiến gì. Đúng lúc này, một giọng nữ giới đầy lạnh lùng kiêu ngạo vọng ra:

    - Không cần, lo mà làm tốt mấy chuyện vớ vẩn của ngươi đi.

    Sáng sớm hôm nay sau khi đội xe của đối phương đội mưa tiến vào Vị Thành, Mã Sĩ Tương không mất bao nhiêu thời gian đã đoán ra thân phận của vị quý nhân trong đoàn nên dù thấy người ta có kiêu ngạo lạnh lùng hắn cũng không có ý kiến, không dám có ý kiến.

    Giọng nói trong lều im lặng một lát rồi bỗng tiếp:

    - Từ Vị Thành đến đô thành, một dải Mân Sơn đường xá khó đi, hơn nữa trận mưa này xem ra còn kéo dài thêm mấy ngày nữa, không chừng có vài đoạn đường bị sạt lở… Ngươi hãy điều từ trong quân một người dẫn đường cho ta.

    Mã Sĩ Tương giật mình, đột nhiên nghĩ tới một gã khó ưa, cười nói:

    - Nhân tuyển có sẵn rồi.

    ………………

    Đám giáo úy trong doanh trại kẻ này ngó kẻ kia, vẻ mặt chẳng ai giống ai, có kẻ tiếc nuối, kẻ thấy may mắn, kẻ sợ hãi, nhưng chẳng ai nghĩ tới chuyện Mã Sĩ Tương lại đi chọn "người kia" làm nhiệm vụ dẫn đường cho vị quý nhân.

    - Tướng quân, chẳng lẽ người thực sự để cho hắn chạy sao? - Một gã giáo úy ngạc nhiên hỏi.

    Vị Thành không lớn, gom hết quân lính sĩ quan lại một chỗ cũng không được ba trăm người, quân doanh ở cách quá xa chốn phồn hoa có khi chẳng khác nào một trại thổ phỉ, cái gọi là tướng quân chẳng qua là một gã phó tướng cấp bậc thấp nhất, nhưng Mã Sĩ Tương trị quân cực ngiêm, hoặc có thể nói vị thổ phỉ đại ca ở Vị Thành này rất thích được người khác gọi là tướng quân nên dù hàng ngày trò chuyện với nhau trên miệng đám thuộc hạ cũng không dám quên gắn theo hai chữ "tướng quân".

    Mã Sĩ Tương đưa tay lau nước mưa trên mặt, nhìn những giọt nước vàng đục rơi rớt bốn phía doanh trại, cảm khái nói:

    - Cũng không thể cứ giữ hắn đến già ở cái chốn chim không thèm ỉa này được, thư đề cử đã tới được nửa năm, một mảnh tiền đồ tươi sáng đang chờ thằng nhóc đó, nếu hắn muốn tới thư viện ở đô thành thì vừa tiện đường, coi như nhân tiện chúng ta tặng cho vị quý nhân kia một cái nhân tình đi.

    - Ta nghĩ vị quý nhân kia cũng chẳng biết cảm kích đâu. - Giáo úy giận giữ nói.

    Chợt cửa doanh trại phía sau mọi người bị đẩy ra, một tỳ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp bước tới, nhìn Mã Sĩ Tương và đám giáo úy lạnh nhạt nói:

    - Dẫn ta đi gặp người dẫn đường kia.

    Ngay cả thiếp thân tỳ nữ của quý nhân khi đối mặt với tướng quân triều đình nơi biên ải cũng không che giấu vẻ cao ngạo của mình.

    Gác cổng phủ tể tướng, người hầu của quý nhân, môn khách của thân vương, đây là những vai khiến người ta cực kì đau đầu trên quan trường, gần thì làm người oán, xa khiến kẻ phiền hà, đúng là vô cùng phiền phức. Mã Sĩ Tương thực sự không có hứng thú giao tiếp với người như thế, bâng quơ nói vài câu khách sáo rồi vẫy tay gọi một gã giáo úy bảo hắn đưa tỳ nữ của quý nhân đi tìm người.

    Mưa tạm ngừng rơi, cơn mưa nhẹ đi qua khiến Vị Thành bỗng trở lên tươi mới, mấy cành liễu ven đường đã bắt đầu nhú sắc xuân xanh mởn, có điều cảnh dù đẹp nhưng thành quá nhỏ, đi chưa được mấy bước giáo úy đã dẫn tỳ nữ kia đến một nơi nằm ngoài doanh trại.

    Nghe từ trong cửa vang ra những tiếng ồn ào quát tháo xen lẫn tiếng hô tửu lệnh, cô tỳ nữ hơi nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt có người dám tổ chức uống rượu trong quân doanh? Màn cửa bị gió cuốn lên, âm thanh bên trong đột nhiên trở lên rõ ràng, quả thật là có người vung quyền, nhưng không phải tửu quyền - nghe nội dung khẩu lệnh, khuôn mặt cô tỳ nữ bỗng đỏ bừng vẻ giận dữ, bàn tay âm thầm nắm chặt lại.

    - Chúng ta chơi dâm đãng quyền nào! Ai dâm đãng là ngươi dâm đãng! Ai dâm đãng là ta dâm đãng! Ai dâm đãng là tên kia dâm đãng!... (khẩu lệnh hay đấy, chơi oẳn tù tì kiểu này lại hợp lý )

    Khẩu lệnh bỉ ổi đó cứ vang lên vang xuống, vang tới vang lui không ngừng, mãi một lúc lâu vẫn chưa phân ra thắng bại, cô tỳ nữ vẻ mặt càng lúc càng tức giận khó nhìn, đưa tay vén một góc rèm cửa rồi nhìn vào bên trong bằng một ánh mắt cực kì bất thiện, đập vào mắt đầu tiên là một thiếu niên ngồi đối diện cạnh chiếc bàn vuông.

    Gã thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên người mặc chiếc áo vải bông thường thấy trong quân đội, vạt trước dính đầy dầu mỡ, thậm chí mái tóc trên đầu không hiểu do cha sinh mẹ đẻ ra thế hay chưa từng được hân hạnh gội qua nên cũng quắn bết lại, nhầy nhẫy như dính mỡ, ấy thế mà khuôn mặt gã lại vô cùng sạch sẽ, mắt mũi đâu ra đó, đến mấy vết tàn nhang cũng hiện ra mồn một.

    - Ai dâm đãng là ngươi dâm đãng!

    Thần thái thể hiện trên gương mặt gã thiếu niên hoàn toàn trái ngược với nội dung thô tục khi vung quyền, cực kì chăm chú nghiêm túc, không nhiễm hạt bụi dâm dục nào, thậm chí đây đó còn có đôi nét thánh khiết cao thượng, bàn tay phải liên tục vung vẩy trước mặt hết kéo, đá lại đến bao (bao, búa, kéo ấy mà), ra quyền như gió, ra đao sát ý đầy mình, tựa hồ chuyện thắng thua ở trò chơi này còn quan trọng hơn tính mạng.

    Vài con nhặng mang trong mình sức sống cực kì cường hãn do phải sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt tại vùng tây bắc đang liên tục cố gắng bâu vào vạt áo trước dính đầy dầu mỡ của gã thiếu niên, nhưng cuối cùng vẫn bị quyền phong đao ý của hắn bức ngược trở lại.

    - Ta thắng rồi!

    Trận "dâm dục quyền" kéo dài đến mức muốn rút cạn sạch khô dưỡng khí trong phổi hai đấu thủ cuối cùng cũng khép lại, gã thiếu niên tóc đen quơ quơ cánh tay phải trong không khí đầy vẻ nhiệt tình để ăn mừng thắng lợi, đôi môi nở nụ cười cực kì hài lòng khiến trên gương mặt bỗng xuất hiện núm đồng tiền đầy khả ái.

    Nhưng đối thủ của gã thiếu niên lại không chịu công nhận kết quả này, một mực cho rằng gã đã thay đổi kiểu quyền trong lúc hô câu "ai dâm đãng" cuối cùng, vì thế người trong phòng rơi vào tranh cãi kịch liệt, những kẻ đứng xem cũng mỗi người một ý, không ai chịu nghe ai, đang rối loạn bỗng một kẻ hét lớn:

    - Chiếu theo quy định cũ, nghe ý kiến của Tang Tang!

    Tất cả mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào một góc phòng, nơi có cô bé chừng mười một mười hai tuổi đang xách thùng nước. Cô bé dáng người gầy gò yếu ớt, làn da ngăm đen, mặt mũi tầm thường, trên thân mặc bộ đồ dành cho thị nữ rộng thùng thình không biết do chủ nhân cô nhặt từ đâu về, vạt áo cứ quét lê trên mặt đất, thùng nước cô đang xách hình như còn nặng hơn cả chủ nhân nên cực kì khó nhọc.

    Cô thị nữ nhỏ được gọi là Tang Tang kia buông thùng nước rồi xoay người lại, đám binh lính nhìn nàng đầy vẻ căng thẳng tựa như đám con bạc ở sòng bài đang đợi nhà cái mở chung, hơn nữa tình cảnh này rõ ràng không phải chỉ xảy ra lần đầu.

    Cô thị nữ nhíu mày liếc qua gã thiếu niên rồi lại nhìn tên binh lính đang giận dữ bất bình đối diện, thản nhiên nói:

    - Hiệp thứ hai mươi ba ngươi ra kéo, hắn ra búa nhưng ngươi lại hô là hắn dâm đãng, nên ngươi thua từ lúc đó rồi.

    Trong phòng ồ lên vui vẻ, mọi người liền tản đi, tên binh lính kia vừa lầm bầm chửi vừa đếm tiền trả, gã thiếu niên cười hài lòng nhận lấy, xoa tay vào trước ngực rồi vỗ vỗ bả vai đối phương vẻ chân thành:

    - Nghĩ thoáng một chút đi, khắp Vị Thành này… không, khắp thiên hạ này ai có thể thắng nổi Ninh Khuyết ta chứ?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận ở đây
    Góp ý bản dịch ở đây
    Lần sửa cuối bởi Niêu, ngày 30-06-2012 lúc 21:02. Lý do: Cảm ơn bác rùa con, mời bác xô nước biển nhé :grin:
    Hidden Content Kiên quyết không ăn xôiHidden Content

  4. Bài viết được 147 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    abinh,anagkh13,banoihuong,BMHT,bopday2004,bosox,buinhi99,bwnccao,cqd,crastu,deitiescry,duynguyen24,Fleeting,gacon_191,haimuoi,hdphai,heogay83,hieudtd,htluu,HuongTram,hynhchi,iam_valkyrie,iken447,kaienzo,kikel,kivzh7,Lào Phong,lãng tử hồi đầu,lieutontrung,longhang,maiducs,meotwo1989,Mr.Lookluck,neverwon,nguyenduy1k,nmtung19939698,ntphung,odin,pestie,Poisson,qami11,quachtrinh,sgk_12m,simi1988,sondecuto,supermaria,thanhviet170906,thefriend1122,TheKiller,trubatgioi_2000,tuandayy1,tuquy123,Ui_da,Vampire97,vannhan_qng,VietStar1711,vietthuan,yesayoke,Đình Tống,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Từ bỏ Hội gái già...
    Bài viết
    2,096
    Xu
    5

    Mặc định

    Chương 2: Nuôi tỳ nữ lấy tự trọng.
    Tác giả: Miêu Nị
    Converter: Lana
    Dịch giả: Niêu
    Biên dịch: Greenphoenix128
    Biên tập: Would In Peace



    Vẻ mặt vị tỳ nữ rất khó coi, vì vậy vẻ mặt giáo úy vẫn đang đứng bên cạnh len lén quan sát thái độ của nàng cũng biến thành khó coi. Hắn đưa tay nắm lấy rèm cửa, hít sâu một hơi, đang định ho khan vài tiếng đầy nghiêm nghị bỗng bị ánh mắt nghiêm khắc đứng cạnh ngăn lại.

    Sau khi ngăn gã giáo úy đánh động đối phương, tỳ nữ bám theo gã thiếu niên và cô thị nữ nhỏ đang rời khỏi doanh trại, cứ một mực lặng lẽ quan sát từ xa. Giáo úy cũng không hiểu rốt cuộc nàng muốn làm gì, đành tự thỏa mãn với quan điểm người bên cạnh quý nhân sẽ có những thói quen cẩn thận đầy quái dị.

    Dọc đường đi, gã thiếu niên gọi là Ninh Khuyết không làm điều gì khác thường, chỉ mua ít đồ ăn hay lớn giọng chào hỏi đại thẩm béo mập của quán rượu bên đường, dáng vẻ cực kì nhàn nhã, điều duy nhất khiến tỳ nữ cảm thấy quái dị, khiến sắc mặt nàng càng ngày càng khó coi chính là…

    Gã thiếu niên không hề có ý định giúp đỡ cô thị nữ ốm yếu đang nặng nhọc xách thùng nước kia.

    Đế quốc là một quốc gia có quan niệm giai tầng hết sức nghiêm ngặt, nhưng người dân đề cao giản dị, ngay cả những quý tộc cao sang lạnh lùng nhất trên mảnh đất đầy phù hoa và đen tối như đô thành Trường An cũng không thể ngó lơ khi thấy một cô gái gầy yếu mười một mười hai tuổi phải làm việc cật lực.

    - Trong quân đội chẳng lẽ cũng cho phép binh lính nuôi người hầu? - Cô tỳ nữ xinh xắn cố đè nén cơn giận hỏi giáo úy.

    Gã giáo úy gãi gãi đầu, đáp:

    - Tình huống của bọn họ hơi đặc biệt. Vài năm trước khu vực Hà Bắc chịu đại hạn, vô số dân chúng rời bỏ quê hương kéo xuống phương nam cùng những quận biên giới, bên đường khắp nơi đầy người chết, nghe nói Tang Tang vốn được Ninh Khuyết lôi ra từ đống xác chết đó, Ninh Khuyết cũng là đứa trẻ mồ côi, từ đó trở đi hai người này nương tựa vào nhau mà sống, sau này hắn báo danh nhập ngũ nên đem nha đầu kia cùng tới Vị Thành.

    Hắn liếc nhìn cô tỳ nữ một cái rồi nói thêm:

    - Cũng biết trong quân đội không cho phép loại chuyện này xảy ra, nhưng rốt cục không ai nỡ đánh đuổi nha đầu kia đi nên mọi người coi như không nhìn thấy.

    Nghe xong lời giải thích sắc mặt cô tỳ nữ dễ coi thêm một ít, song khi nàng nhìn thấy Ninh Khuyết tay cầm nửa con gà quay, chân nhún nhảy trên đường, rồi lại nhìn phía sau hắn mấy thước cô bé gầy gò đang cật lực xách thùng nước đến nỗi hai gò má đen nhẻm biến thành đỏ bừng thì tâm trạng lại trở lên u ám, lạnh lùng nói:

    - Thế này gọi là nương tựa vào nhau sao? Rõ ràng hắn đang muốn lấy tính mạng của cô bé kia.

    Vị Thành quả thực rất nhỏ, không mất bao nhiêu thời gian bốn người đã trước sau đi tới một căn phòng nằm ở phía nam thành, trước nhà có một cái sân nhỏ rải đá, bao xung quanh là hàng rào đơn sơ, cô tỳ nữ và giáo úy đứng ở hàng rào nhìn vào.

    Cô thị nữ nhỏ khó nhọc xách thùng nước cao đến nửa thân mình đến bên giếng rồi đứng lên chiếc ghế đặt cạnh đó, dùng hết sức bình sinh đem nước đổ vào trong giếng. Không kịp nghỉ ngơi, nàng tiếp tục vo gạo nấu cơm, trong lúc chờ cơm sôi lại lấy khăn ra lau bàn ghế cửa lớn cửa sổ, chỉ một lát sau hơi nước đã bốc lên che kín thân thể gầy nhỏ của nàng.

    Mặc dù đêm qua có mưa nhưng mưa không đủ lớn nên lớp đất vàng bám trên cửa không bị rửa trôi hết mà biến thành từng vết bùn loang lổ xấu xí, chúng nhanh chóng bị biến mất dưới bàn tay lau chùi cần mẫn của cô thị nữ, căn nhà nhỏ trở lên sạch sẽ sáng sủa. Dường như loại công việc này nàng phải làm thường xuyên nên tỏ ra hết sức thành thạo và nhanh nhẹn.


    Cô bé tựa như con kiến cần cù chịu khó, tựa như người đầy tớ chạy đông chạy tây, mồ hôi đầy trán, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn vừa buồn cười vừa khiến người ta thương xót.

    Gã khốn tên gọi Ninh Khuyết kia rõ ràng không có định nghĩa về tình thương, hắn nhàn nhã nằm trên một chiếc ghế trúc, tay trái cầm quyển sách đọc, tay phải cầm cành cây quét qua quét lại trên mặt đất, thỉnh thoảng có lúc đọc đến nhập thần gã liền ném luôn cành cây đi, ngửa lòng bàn tay lên trời, chỉ một lát sau đã có chén trà thơm nóng vừa phải đặt lên đó.

    Đám binh lính ở Vị Thành đã sớm quen với hình ảnh sinh hoạt hằng ngày diễn ra ở căn nhà nhỏ này nên hoàn toàn không cảm thấy gì khác lạ, nhưng ánh mắt cô tỳ nữ của quý nhân đang đứng ngoài hàng rào dần dần trở lên lạnh lẽo, đặc biệt khi chứng kiến thị nữ kia vừa phải vội vàng nấu cơm quét dọn vừa không dám quên hãm trà rót nước để thỏa mãn yêu cầu của tên kia thì sắc mặt của nàng âm trầm như mây muốn hóa thành mưa.

    Nếu quả thật là thị nữ của ngươi thì cũng được thôi, nhưng chẳng phải ngươi nói đã lôi nàng ra từ đống xác chết hay sao? Chẳng phải nói hai ngươi sống nương tựa vào nhau sao? Dù bị bức bách biến thành thị nữ, nhưng lẽ nào ngươi không cảm thấy nàng còn là một đứa trẻ?

    Có lẽ bắt nguồn từ hồi ức không mấy tốt đẹp lúc nhỏ, cũng có thể những tưởng tượng tốt đẹp lãng mạn về tình người trong lòng bị tên khốn này đập tan quá mức triệt để, cô tỳ nữ đẩy thẳng hàng rào bước vào trong.

    Ánh mắt rơi lên ghế trúc, rơi vào gã thiếu niên vẫn đang nằm chăm chú đọc sách, nàng lạnh nhạt nói:

    - Cứ tưởng đang xem đại tác phẩm của thánh hiền nào đó khiến ngươi nhập tâm mà quên mất tất cả những sự việc xảy ra bên cạnh, không ngờ chỉ là loại sách vớ vẩn bán đầy trên thị trường "Thái thượng cảm ứng thiên". Chẳng lẽ loại người như ngươi cũng dám mơ hão có ngày bước được vào đại đạo tu hành hay sao?

    Ninh Khuyết nhỏm dậy, hiếu kì liếc nhìn vị tiểu nương tử mặc quần áo sang trọng lẽ ra vĩnh viễn không nên xuất hiện ở Vị Thành, rồi nhòm gã giáo úy đang tỏ ra xấu hổ đứng cạnh, nói:

    - Chỉ mua được bản này thôi, sở dĩ chăm chú đọc chẳng qua là do hiếu kì, nào dám có hy vọng gì xa vời.

    Tỳ nữ không ngờ hắn trả lời một cách bình tĩnh tự nhiên như vậy khiến nàng cứng họng không biết nói gì, chợt nhìn sang cô thị nữ nhỏ đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại bên cạnh nói vẻ không vui:

    - Đường đường là Đại Đường ta tại sao lại xuất hiện loại đàn ông con trai như ngươi?

    Ninh Khuyết nhăn mày vẻ khó hiểu, theo ánh mắt cô ta nhìn về phía Tang Tang đang đứng ngây ngô bên cửa sổ, chợt hiểu ra tại sao giọng điệu của đối phương lại đẫm mùi châm chọc như vậy. Gã cười một tiếng làm núm đồng tiền bên má khi ẩn khi hiện:

    - Nhìn cô dường như còn lớn hơn ta, hay là cô đừng coi ta là đàn ông nữa, cứ coi là một đứa bé trai đi.

    Cô tỳ nữ từ trước đến giờ nào gặp phải một gã mặt dày vô sỉ đến vậy, bàn tay nhỏ nhắn khuất trong ống tay áo hết nắm vào lại mở ra, mặt lạnh như sương, đang lúc định phát tác chợt ánh mắt rơi vào đám bùn cạnh chiếc ghế trúc, nơi có mấy chữ do gã thiếu niên vừa dùng cành cây viết ra, trong lòng bỗng hoảng hốt, đôi mắt đầy vẻ khó tin, những câu châm chích chưa kịp thốt ra đã quên béng.

    ……………

    Trong doanh trại tốt nhất tại Vị Thành, lão già mặc áo choàng rách rưới đang nhắm mắt dưỡng thần, còn vị tướng Mã Sĩ Tương nửa khom nửa cúi nói chuyện với quý nhân bên trong trướng, trong thái độ khiêm tốn ẩn chứa vẻ ngạc nhiên không che dấu được:

    - Ngài không hài lòng với người dẫn đường đó ư? - Gã nghi hoặc hỏi: - Tại sao vậy?

    Giọng nói của vị quý nhân tỏ ra cực kì không vừa ý, nàng trách mắng:

    - Ta cần một kẻ tinh minh nhanh nhẹn làm người dẫn đường chứ không phải một gã trong đầu toàn là mộng tưởng tu hành, một tên thiếu niên bại hoại tay trói gà không chặt chỉ biết cầm gà quay là giỏi.

    Mã Sĩ Tương ho khan vài tiếng, nhẹ giọng giải thích:

    - Theo như mạt tướng biết Ninh Khuyết tuy tuổi còn nhỏ nhưng hai năm qua đã chém được không ít đầu người man trên thảo nguyên, nên… chuyện trói vài con gà hẳn là không thành vấn đề.

    Đại Đường lấy võ lập nước, coi trọng quân công, người ở sau trướng tuy rằng thân mình tôn quý nhưng khi động chạm đến vinh quang của quân đội thì Mã Sĩ Tương không hề ngần ngại đáp lại, ngoài thì giải thích nhưng thực ra ý tứ đầy vẻ châm chọc.

    Giọng nói lạnh lùng sau trướng hơi khựng lại rồi hỏi vẻ không vui:

    - Kẻ biết giết người thì dẫn đường giỏi hay sao?

    Mã Sĩ Tương lại trả lời đầy khiêm tốn:

    - Trong ba trăm thuộc hạ ở Vị Thành, Ninh Khuyết không phải là kẻ giết nhiều người nhất nhưng mạt tướng dám lấy đầu mình đảm bảo rằng bất kể chiến trường có khốc liệt đến đâu thì chắc chắn gã thiếu niên này sẽ là kẻ sống sót cuối cùng.

    Nói rồi hắn ngẩng đầu nên, mỉm cười:

    - Nhờ tích lũy quân công, hắn nhận được thư đề cử của quân bộ. Thằng nhóc này cũng không kém, nửa năm trước đã vượt qua kiểm tra ban đầu, lần này quay về đô thành hắn sẽ tới thư viện trình diện.

    Nghe thấy hai từ "thư viện", sau trướng bỗng trở lên im lặng, vị quý nhân kia không còn tỏ ra ý kiến nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận ở đây
    Góp ý bản dịch ở đây
    Lần sửa cuối bởi Niêu, ngày 23-06-2012 lúc 15:45.
    Hidden Content Kiên quyết không ăn xôiHidden Content

  6. Bài viết được 137 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    abinh,alone14121980,anagkh13,banoihuong,bopday2004,bosox,bwnccao,cqd,crastu,deitiescry,Fleeting,haimuoi,hdphai,heogay83,hieudtd,hoainamvuong,htluu,HuongTram,iam_valkyrie,iken447,kaienzo,kikel,kivzh7,Lào Phong,lãng tử hồi đầu,lieutontrung,longhang,maiducs,meotwo1989,Mr.Lookluck,neverwon,nguyenduy1k,nminhcuong,nmtung19939698,ntphung,odin,pestie,Poisson,qami11,sgk_12m,simi1988,sondecuto,supermaria,thanhviet170906,thefriend1122,TheKiller,troilongdatlo,trubatgioi_2000,tuandayy1,tuquy123,Ui_da,Vampire97,vannhan_qng,VietStar1711,vietthuan,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Từ bỏ Hội gái già...
    Bài viết
    2,096
    Xu
    5

    Mặc định

    Chương 3: Nói giỏi viết giỏi - thiếu niên nghèo xác.
    Tác giả: Miêu Nị
    Converter: Lana
    Dịch giả: Niêu
    Biên dịch: Greenphoenix128
    Biên tập: Would In Peace



    Sau khi Mã Sĩ Tương rời đi, lão già chậm rãi mở đôi mắt, trong mắt ánh lên vẻ hứng thú hiếm hoi. Lão cười cười, nhìn vào trong trướng nói giọng ôn hòa:

    - Trong một tòa thành nhỏ xíu chốn biên thùy lại có một gã binh sĩ đủ khả năng thi vào thư viện, thật khiến người ta khó mà tin nổi. Nếu đúng như vậy, thì bất kể năng lực hay phẩm hạnh của gã thiếu niên này cũng đều là hạng nhất, dùng hắn làm người dẫn đường cũng không đến nỗi tồi.

    - Rời xa Đại Đường mới có mấy năm, không ngờ một nơi thần thánh như thư viện lại đi thu nhận loại người như tên binh bét vô lại này, quái quỷ.

    Giọng nói vẫn lạnh lùng hờ hững như trước, nhưng thực ra thái độ vị quý nhân có vẻ đã hơi thay đổi, chí ít nàng ta cũng không phản đối chuyện Ninh Khuyết làm người dẫn đường cho đội ngũ nữa, chỉ bằng cái tên đã khiến một nhân vật lớn thay đổi ý định thì nơi nghe có vẻ đơn giản như "thư viện" tất nhiên không hề đơn giản chút nào.

    Lão già chuyển câu chuyện sang đề tài khác, nét mặt tỏ ra khó hiểu:

    - Lúc trước ta đi xem chữ hắn viết trên đất bùn, đúng là chép lại đoạn thứ ba của "Thái thượng cảm ứng thiên", nét chữ đơn giản mạch lạc nhưng rất sống động, rõ ràng chỉ dùng một cành cây hạ xuống mặt đất lại sinh ra cảm giác như đao sắc khắc xuống bùn, thư pháp của tên binh sĩ tên gọi Ninh Khuyết này rõ ràng đã bước vào chính đạo… Thật không hiểu nổi gã dùng cách nào luyện được, sư thừa ở nơi đâu?

    - Gã binh bét ấy thật ra cũng không thể gọi là có bút phát được, trước đây ngẫu nhiên nhìn thấy do cảm giác mới mẻ khiến người ta khó tránh được giật mình. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại chẳng qua đó là chút kĩ thuật dùng đầu bút cỏn con, sao có thể gọi là chính đạo, ngày sau cùng lắm trở thành một tiên sinh bán chữ ngoài phố nơi đô thành thôi. - Quý nhân lạnh nhạt nói.

    Lão già lắc đầu nói:

    - Hai chữ "mới mẻ" ngài vừa nói chính là điểm mấu chốt. Ta không hiểu thư pháp, nhưng thấy gã binh sĩ đó nét chữ sắc bén tựa như đá vàng, loại chữ này chưa từng thấy qua, có vẻ từa tựa như thủ đoạn của những đại hành gia Phù đạo trong đạo đàn.

    - Ngài nói Thần phù?

    Quý nhân trong trướng ngẩn ra rồi châm chọc:

    - Trên đời có hàng ức vạn con người mà trong phù đạo cũng chưa đến số mười, những cao nhân này hoặc ẩn cư trong cung, hoặc tĩnh tọa nơi quan nội, suốt đời minh tường khổ tu mới có thể cô động khí trời thành kim câu ngân hoa, gã Ninh Khuyết này trên thân hoàn toàn không có khí tức ba động, rõ ràng là một người bình thường, vậy thì dẫu có đọc "Thái thượng cảm ứng thiên" thêm năm mươi năm nữa chỉ sợ vẫn không bước nổi vào sơ cảnh, hai loại thủ đoạn này sao có thể nói giống nhau được?

    Lão già cười cười không nói gì nữa. Tuy lão là người trong giới tu hành, dọc đường đi đối phương vẫn luôn giữ thái độ tôn kính nhưng thân phận hai bên cách nhau quá xa, cái gọi là tôn kính chẳng qua là thương già tiếc tài mà thôi, vì thế không nói đến chuyện không nên nói vẫn là hơn nhất.

    Tất nhiên lão chẳng hề đồng ý với quan điểm của vị quý nhân sau trướng kia, lão tự có phán đoán của mình về gã binh sĩ tên gọi Ninh Khuyết kia.

    Người phàm trong thế tục có thể cảm ngộ được khí tức trời đất bước vào cảnh giới sơ thủy thực sự là vạn người không có nổi một, cảm ứng bước đầu thực sự là cửa ải vô cùng khó khăn, nhưng nếu Ninh Khuyết được học tập trong "thư viện" rồi trong muôn một vớ được nhân duyên tiến lên "nhị lâu" trong truyền thuyết, bước vào con đường tu hành thì kiểu thư pháp quái dị mà tiềm năng vô cùng chắc chắn sẽ giúp ích gã rất nhiều.

    Cho dù không thể mở ra linh khiếu, chỉ bằng bút pháp của mình hẳn gã cũng nhận được kính trọng không nhỏ từ những cao nhân trong thư viện và đạo đàn.

    ……………………

    Ninh Khuyết đặt quyển sách trên tay xuống, lắc lắc đầu rồi đi ra ngoài cửa, trên mặt gã đây đó vẫn vương nét ngơ ngẩn và bất cam.

    Quyển "Thái thượng cảm ứng thiên" này được mua từ mấy năm trước khi đội xe hậu cần vận lương rời trấn Bình Cản, đúng như tỳ nữ của quý nhân kia nói ở đâu cũng có bán. Hắn biết rõ điều này nhưng vẫn kiên trì đọc ngẫm, tựa như quyển sách chính là "thiên thư thất quyển" được người ta thờ phụng trong truyền thuyết vậy.

    Quyển sách bị lật giở nhiều đến nỗi các góc cong vòng, cũ nát vô cùng, nếu không được Tang Tang dùng dây khâu kín đặc ở gáy có lẽ vừa chạm vào đã biến thành mớ tiền vàng mã xác xơ bay tứ tung theo gió để tế các bậc tiên hiền hủ nho. Tiếc rằng nhiều năm trôi qua, sách giở đến nát giấy, chữ nghĩa đã khắc sâu thuộc làu trong óc nhưng vẫn không thể chạm vào kỳ môn chứ đừng nói đến cái gì gọi là sơ cảnh trong tu hành, ngay cả thứ đơn giản nhất mà cuốn sách đề cập tới là cảm ứng cũng không có cách nào đạt được.

    Trải qua những lần thất vọng thậm chí tuyệt vọng, sau lại biết tuyệt đại đa số người bình thường trên thế giới này không thể ngộ được khí của trời đất, tâm trạng của Ninh Khuyết trở lên bình tĩnh hơn.

    Những thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết chẳng ai là người bình thường, toàn những kẻ biến thái - không biến thái đến hiếm có sao có thể cảm ngộ khí của trời đất được? Chẳng phải "Thái thượng cảm ứng thiên" truyền lưu rông rãi trong nhân gian sao? Tại sao bầu trời đô thành Trường An ban đêm không có cảnh phi kiếm xẹt ngang xẹt dọc, cao nhân bay tới bay lui?

    Ninh Khuyết hắn chỉ là một người bình thường.

    Hoặc có thể nói hết sức phổ thông.

    Nhưng nếu đứng trước một ngọn núi đầy bảo bối rồi phải tay trắng trở về, có kẻ nào cam lòng được đây?

    ……………….

    - Vị Thành nghèo xác xơ, đám người man trên thảo nguyên đã sớm bị Hoàng đế bệ hạ làm cho sợ hãi, nhiều năm rồi không dám tới đây nên không có cách nào để mau chóng tích lũy quân công cả, có thể quay lại đô thành đương nhiên là việc tốt, có chỗ nào đáng để thuộc hạ cảm thấy không cam lòng đây?

    Bên ngọn đèn mờ tỏ trong quân doanh, Ninh Khuyết cung kính khom mình hành lễ với tướng quân trước mặt, giải thích bằng giọng nói ôn hòa dễ nghe nhất:

    - Có điều từ nay đến ngày báo danh ở thư viện còn một khoảng thời gian, thuộc hạ cũng không cần ra đi quá sớm, mấy năm nay ở dưới trướng tướng quân dù không thể nói là tiến bộ thần tốc nhưng những điều giáo huấn của ngài đã tạo nên thuộc hạ ngày hôm nay, nếu không thuộc hạ sao có thể tốt số lọt qua vòng thi vào thư viện.

    Hắn lại khẩn thiết nói tiếp:

    - Quả thật là thuộc hạ muốn ở lại Vị Thành, ở bên cạnh ngài thêm vài ngày thì được nghe thêm nhiều điều dạy bảo. Cho dù chỉ là dạo chơi nơi phố chợ cũng tốt.

    Mã Sĩ Tương nhìn gã thiếu niên trước mặt, chòm râu dưới cằm hơi lay động, không hiểu do gió đêm thổi vào hay hậu quả của một cơn giận khó nén, hắn nhạo báng:

    - Ninh Khuyết ơi là Ninh Khuyết, bao lâu nữa thì ngươi biến thành một gã mặt dày không biết xấu hổ là gì?

    Ninh Khuyết cười trả lời:

    - Chỉ cần tướng quân ngài cần, thì thuộc hạ lúc nào cũng có thể vứt sĩ diện của mình đi.

    - Nói sự thật đi. - Vẻ mặt Mã Sĩ Tương trở nên lạnh lùng: - Tại sao ngươi không chịu nhận nhiệm vụ dẫn đường này?

    Ninh Khuyết trầm lặng hồi lâu rồi ngẩng lên, nhìn thẳng vào đối phương, nói:

    - Tướng quân, vị quý nhân kia hình như rất không thích thuộc hạ.

    - Chú ý thân phận của ngươi!

    Giọng điệu của Mã Sĩ Tương trở lên vô cùng nghiêm túc:

    - Ngươi hiện chưa phải là học sinh của thư viện! Thân là người lính của đế quốc, ngươi phải phục tùng mệnh lệnh cấp trên, phục tùng mệnh lệnh của lão tử! Vị quý nhân kia có thích ngươi hay không, không phải là loại chuyện ngươi cần quan tâm, còn ngươi có thích vị quý nhân kia hay không thì ai quan tâm đến làm quái gì. Ngươi chỉ cần tiếp nhận mệnh lệnh, sau đó hoàn thành mệnh lệnh là đủ!

    Ninh Khuyết không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn ngọn cỏ kiên cường nhô khỏi đám bùn giữa hai chiếc giày, nhưng thái độ im lặng tức là phản đối.

    Mã Sĩ Tương biết thiếu niên này đang không biết làm sao cho phải, hắn thở dài nói:

    - Ngươi rốt cuộc muốn quậy phá cái gì? Tại sao không chịu cùng về đô thành với họ?

    Ninh Khuyết ngẩng đầu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc nói:

    - Thuộc hạ đã xem qua đội xe bên ngoài của họ, trên thảo nguyên họ đã bị tập kích, gần đây là thời điểm hạn hán mùa xuân ở biên giới, mà năm ngoái Thiền Vu của Tả kim trướng đã chết, lại thấy trên da tỳ nữ của vị quý nhân kia có mấy vết đen cho nên… thuộc hạ không dám đi cùng bọn họ.

    Đội xe bị tập kích, thảo nguyên đang trong trận hạn hán mùa xuân, Thiền Vu đã chết, trên da tỳ nữ có vết đen.

    Những thứ tưởng chừng chẳng liên quan gì đến nhau này bị hắn gom lại một chỗ, biến thành lý do.

    Mã Sĩ Tương nhìn hắn, thở dài hỏi:

    - Ngươi đã sớm đoán được ư?

    - Hiện nay trong cả Vị Thành này có kẻ nào mà không đoán được họ là ai?

    Ninh Khuyết dang hai tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhìn về một bên quân doanh đang chìm trong bóng tối, nói:

    - Cũng chỉ có cái vị công chúa ngớ ngẩn lớn lên trong hoàng cung Trường An rồi được gả đến thảo nguyên làm oai làm phúc kia mới ngu xuẩn cho rằng cái chết lâu từ lâu rồi của chồng nàng là một bí mật vô cùng to lớn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận ở đây
    Góp ý bản dịch ở đây
    Lần sửa cuối bởi Niêu, ngày 23-06-2012 lúc 15:46.
    Hidden Content Kiên quyết không ăn xôiHidden Content

  8. Bài viết được 131 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    abinh,alone14121980,anagkh13,banoihuong,bopday2004,bosox,bwnccao,cqd,crastu,deitiescry,Fleeting,gacon_191,haimuoi,hdphai,heogay83,hoainamvuong,htluu,HuongTram,iam_valkyrie,iken447,kaienzo,kikel,kivzh7,Lào Phong,lãng tử hồi đầu,lieutontrung,longhang,maiducs,meotwo1989,minhphi,Mr.Lookluck,neverwon,nguyenduy1k,nminhcuong,nmtung19939698,ntphung,odin,pestie,phachle,Poisson,qami11,sgk_12m,simi1988,sondecuto,supermaria,thefriend1122,TheKiller,tuandayy1,tuquy123,Ui_da,Vampire97,vannhan_qng,VietStar1711,vietthuan,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Từ bỏ Hội gái già...
    Bài viết
    2,096
    Xu
    5

    Mặc định

    Chương 4: Sự mộc mạc của người Đường thật không dễ thấy!
    Tác giả: Miêu Nị
    Converter: Lana
    Dịch giả: Niêu
    Biên dịch: Greenphoenix128
    Biên tập: Would In Peace



    Tuy dân tình của đế quốc giản dị và cởi mở, đây lại là câu chuyện riêng tư nói giữa đêm khuya ở doanh trại nhưng khi nghe thấy mấy từ "công chúa ngớ ngẩn" này, sắc mặt Mã Sĩ Tương trở lên vừa căng thẳng vừa khó coi.

    Từ khi cô gái thân phận tôn quý kia vào Vị Thành, hắn cố gắng xử sự cẩn thận từng li từng tý một, ai ngờ Ninh Khuyết dám to gan khơi khơi buông ra một câu đánh giá như vậy, hơn nữa hắn cho rằng đánh giá của Ninh Khuyết cũng không công bằng nên càng không hài lòng.

    Ai cũng biết tứ công chúa của Đại Đường chẳng những không ngu ngốc mà còn cực kỳ nổi danh.

    Quốc lực Đại Đường hùng mạnh, quân đội bưu hãn, bất kể đối với man tộc trên thảo nguyên hay các nước còn lại vùng Trung Nguyên, chưa bao giờ nghĩ đến thủ đoạn hôn nhân chính trị đầy nhục nhã này, ngoại trừ lần Thái tổ hoàng đế năm xưa gả tôn nữ cho mấy vị thủ lĩnh man tộc trung thành nhất thì không còn tình huống tương tự nào xảy ra.

    Song ba năm trước đây thảo nguyên bỗng xuất hiện bất ổn, kim trướng bộ lạc lớn nhất của man tộc dưới sự xúi giục của nước địch nảy sinh ý phản, lúc đó vị tứ công chúa được bệ hạ vô cùng sủng ái mới mười ba mười bốn tuổi đã bất chấp sự phản đối của cả nước, kiên quyết quỳ trước cung Đại Minh, khóc chảy máu mắt xin tình nguyện được gả sang thảo nguyên làm thê thiếp cho vị Thiền Vu của kim trướng kia.

    Chuyện đồn ra ngoài, thiên hạ khiếp sợ, khắp nơi đầu đường ngõ phố xôn xao bàn luận, văn thần liên thủ dâng tấu can ngăn, bệ hạ nổi giận, hoàng hậu tâm tư phức tạp không đưa ra ý kiến, nhưng tất cả đều không ngăn được quyết tâm của nàng. Khi Thiền Vu của kim trướng trên thảo nguyên nghe thấy câu chuyện cảm thấy vô cùng vinh hạnh, lại càng thích tính tình của vị công chúa, lập tức sai sứ giả mang theo năm ngàn dê, bò, ngựa vào triều, dùng ngôn ngữ khiêm tốn chân thành nhất xin cầu hôn, Hoàng đế bệ hạ đành bất dắc dĩ quyết định năm Thiên Khải thứ mười một sẽ cho con gái xuất giá.

    Công chúa tới thảo nguyên chưa được nửa năm đã dùng nhu tình của mình khiến vị thủ lĩnh hùng tâm bừng bừng kia trở lên bình tĩnh thu liễm bình như một con hùng sư, chịu ngồi yên tự bảo vệ quốc gia mà từ bỏ ý định gây chiến.

    Nhưng ai ngờ mấy tháng trước vị Thiền Vu đang tuổi tráng niên đó đột nhiên chết bất đắc kì tử, người em trai anh dũng của ông ta lên kế vị, tình hình biên cương lập tức trở lên căng thẳng. Trong hơn bốn năm kể từ khi cô thiếu nữ nhỏ bé quỳ trước cung Đại Minh tự quyết định hôn nhân, biên giới phía tây bắc đế quốc được hưởng sự hòa bình hiếm có, đây thực sự là công lao to lớn của vị công chúa điện hạ.

    Mặt khác nghe đồn rằng một nguyên nhân rất lớn khiến công chúa kiên trì muốn tới thảo nguyên là để tách xa Hoàng hậu nương nương. Nếu đây là sự thật, việc không ỷ vào sự sủng ái của bệ hạ mà chủ động tránh lui đối với hoàng hậu giữ cho thượng tầng đế quốc không xảy ra mâu thuẫn gay gắt trong mắt quân đội và đám văn thần thực sự là hành động dám hi sinh vì đại thế, hiền lương vô cùng.

    Đối với đám tướng lĩnh biên cương thân trải trăm trận như Mã Sĩ Tương, việc công chúa phải gả sang nước địch thực sự là nỗi sỉ nhục đối với bọn họ. Họ không sợ chiến tranh, càng không sợ đám người man rợ, nhưng chẳng ai muốn cự tuyệt nền hòa bình được trời cao ban cho này. Vì thế, cảm xúc của họ đối với vị công chúa này hết sức phức tạp, vừa có sự giận giữ khó hiểu, vừa có sự cảm kích, nhưng sâu trong tâm hồn mỗi người đều là lòng tôn kính không nói lên lời.

    Ninh Khuyết là một binh sĩ bình thường, không biết có hiểu nổi tâm tình phức tạp của đám tướng quân hay không hoặc có thể hắn cũng chẳng thèm để ý, bởi vì chuyện trước mắt rõ ràng có nguy cơ ảnh hưởng đến cái mạng nhỏ của hắn. Mà theo quan điểm của hắn, so với tính mạng bản thân mọi thứ còn lại đều không đáng nhắc đến.

    Vì vậy, hắn làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của đối phương, tiếp tục nói:

    - Vết tên bắn trên xe ngựa cho thấy thủ hạ của vị Thiền Vu mới lên kia quả thực ra tay rất tuyệt tình, thuộc hạ đoán đám hộ vệ của công chúa bị giết chết trên thảo nguyên ít nhất cũng quá nửa.

    - Nghe nói họ gặp phải mã tặc. - Vẻ mặt của Mã Sĩ Tương hơi mất tự nhiên, đại khái ngay cả hắn cũng muốn nhổ vào lời giải thích của mình.

    - Ồ, ngay cả Thiền Vu của kim trướng cũng không dám công khai ra mặt tấn công công chúa Đại Đường nên tất nhiên thủ phạm là mã tặc, có điều ai chẳng biết đám mã tặc đó do kẻ nào xui khiến. - Ninh Khuyết tiếp tục nói: - Nhưng nghĩ kĩ lại chuyện này cũng không mấy hợp lý, ai cũng biết đám mã tặc thực sự do kị binh của Thiền Vu xui khiến thì tên mọi rợ đó lấy đâu ra lá gan to như vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn không sợ triều đình nổi giận đem binh mã đến đạp nát kim trướng của hắn sao?

    Đại Đường lấy võ lập nước, dân phong tuy giản dị nhưng anh dũng, cực kì coi trọng tôn nghiêm.

    Nếu muốn triệt để đạp bằng kim trướng trên thảo nguyên, e rằng Đại Đường cũng phải hao tổn quá nửa thực lực quốc gia. Một vị công chúa được gả ra ngoài bị tấn công liên lụy cả nước rung chuyển mệt nhọc, dường như là chuyện không thể xảy ra.

    Nhưng trên thực tế, trong lịch sử Đại Đường xuất hiện không ít hành động đầy cảm tính như vậy, nói văn hoa là những câu chuyện hào khí tận trời.

    Nổi tiếng nhất là một chuyện xảy ra khi Thái tổ đã về già.

    Lần đó, một bộ lạc nào đó ở thảo nguyên tấn công Bạch Dương trấn, toàn trấn một trăm bốn mươi người bị chém tận giết tuyệt, đế quốc phái sứ giả sang trách tội thì Thiền Vu kiêu ngạo của bộ lạc đó cắt luôn tai sứ giả rồi đuổi về. Thái tổ giận tím mặt, quyết định thân chinh thảo nguyên, động viên cả nước tổ chức đội quân tám vạn thiết kỵ cuồn cuộn lên đường chinh phạt. Bộ lạc kia nghe tiếng hoảng sợ vỡ mật, lập tức đạp tuyết bỏ chạy lên hoang nguyên phía bắc nhưng thiết kỵ Đại Đường liên tiếp mấy tháng đuổi theo không bỏ, cuối cùng giết sạch toàn bộ lạc đối phương.

    Chiến tranh liên tục mấy tháng, tàn sát hết kẻ địch, miêu tả rất đơn giản, kết quả nhìn qua cũng rất nhẹ nhàng đẹp mắt, nhưng trong đó lại ẩn chứa những nỗ lực cùng cái giá khổng lồ.

    Để đáp ứng nhu cầu trận chiến hao tiền tốn của này, triều đình huy động trăm vạn dân phu, thu mua toàn bộ gia súc của ba quận Hà Bắc khiến khắp nơi ruộng đồng hoang phế, mười nhà trống chín, phương nam thuế má tăng gấp bốn lần, tiếng kêu dậy đất, quan viên trong triều không còn tâm lực để ý chính sự, thiên hạ rung chuyển dữ dội, thậm chí đến sát bờ sụp đổ.

    Khí chất kì diệu nhất của đế quốc Đại Đường trong thời điểm nguy hiểm đó cũng như trong vô số lần thử thách những năm tháng sau này cuối cùng được thể hiện ra.

    Trong lúc thiết kỵ đế quốc viễn chinh hoang nguyên phương bắc, quân phản tặc phương nam không hề lợi dụng thời cơ thuế má tăng cao để tiến hành công kích, trái lại thậm chí còn rút vào núi rừng sông hồ, dường như bọn họ cũng không muốn thừa dịp ngáng chân đế quốc!

    Đám giặc cỏ phản quân có lẽ chẳng mấy kẻ nghĩ đến cái gọi là đại nghĩa dân tộc, có lẽ trong số bọn họ cũng có người muốn nắm lấy cơ hội tốt để lên làm thiên tử này, nhưng họ không thể không đối mặt với một hiện thực: khi bọn họ quyết định chớp lấy thời cơ, toàn thể dân chúng cùng khổ - những người ngày thường vẫn ủng hộ họ, cùng đám đầu lĩnh và binh sĩ ở tầng thấp nhất của nghĩa quân đều kịch liệt phản đối.

    Lịch sử đánh giá Đường thái tổ không cao, nội bộ đế quốc cũng đánh giá tương tự.

    Bất kể sử sách chính thống hay những tiên sinh kể chuyện nơi tửu lâu khi nói về vị hùng chủ này đều không tách rời với những hình dung đại loại như thích lập chiến công lớn, tin dùng đám nịnh thần tiểu nhân, dùng hình pháp tàn khốc, cầu trường sinh mà vô đạo.

    Nhưng bất kể là văn nhân tối cổ hủ hay giáo viên thư viện cực độ coi thường quyền lực hoàng đế, cho tới những nông phu thương nhân hàng ngày vẫn căm ghét đám quyền quý, không ai lên tiếng phản đối trận chiến này. Bọn họ có thể dùng đủ loại lý do để chửi mắng vị hoàng đế khai quốc, nhưng chưa có ai cho rằng trận chiến tranh hao tiền tốn lực, làm lê dân khốn khổ chỉ vì một lần quân vương nổi giận kia là không nên xảy ra!

    Bởi lẽ từ khi mở nước đến nay, những con người sinh sống trên mảnh đất này vẫn thủy chung kiên trì bảo vệ một đạo lý giản dị: ta không bắt nạt người nhưng người đừng có ý nghĩ bắt nạt ta; còn nếu ta bắt nạt ngươi, vậy thì ngươi… tốt nhất đừng có tư tưởng bật lại! (con bà lũ Khựa, tư tưởng Đại Háng tự sướng đây mà)

    Ai dám đụng đến ta, ta liền đập hắn.

    Đây chính là nguyên tắc lập nước căn bản của Đại Đường.

    Đây chính là con đường dành cho kẻ mạnh như Đại Đường.

    Đây cũng chính là lý do tại sao đất nước hùng mạnh nhất trên thế giới là Đại Đường.

    (muốn ói quá, ai cho tui cái xô, please! )

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Bàn luận ở đây
    Góp ý bản dịch ở đây
    Lần sửa cuối bởi Niêu, ngày 23-06-2012 lúc 15:46.
    Hidden Content Kiên quyết không ăn xôiHidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 130 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    abinh,anagkh13,banoihuong,bosox,bwnccao,cqd,crastu,deitiescry,Fleeting,gacon_191,haimuoi,hdphai,heogay83,hoainamvuong,htluu,HuongTram,iam_valkyrie,iken447,jjjlll,kaienzo,kikel,kivzh7,Lào Phong,lãng tử hồi đầu,longhang,maiducs,meotwo1989,minhphi,Mr.Lookluck,neverwon,nminhcuong,nmtung19939698,ntphung,odin,pestie,phachle,Poisson,qami11,sgk_12m,simi1988,sondecuto,supermaria,thefriend1122,TheKiller,troilongdatlo,trubatgioi_2000,tuandayy1,tulienhoa,tuquy123,Ui_da,Vampire97,vannhan_qng,VietStar1711,vietthuan,
Trang 1 của 26 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status