TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 37 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 185

Chủ đề: Tru Tiên II - Luân Hồi - Tiêu Đỉnh(New: Chương 186)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    1,840
    Xu
    53

    Mặc định Tru Tiên II - Luân Hồi - Tiêu Đỉnh(New: Chương 186)

    Tự Chương
    Dịch: juj212
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Núi hoang, ngôi miếu đổ nát, trời tối đen như mực, gió núi lay động rừng cây, tiếng xào xạc từ thật xa truyền đến quanh quẩn trong ngôi miếu rách nát thê lương, bóng mờ chập chờn đung đưa, tượng thần tàn tạ đến không chịu nổi cô độc trong bóng tối.

    - Ư...

    Tiếng rên rỉ yếu ớt của một người đàn ông vang lên từ góc tối của ngôi miếu đổ.

    Người này trở mình, sau đó có một bóng người vụt tới đứng sát lại bên cạnh ông ta, thấp giọng nói:
    - Sư phụ, người tỉnh rồi sao?

    Người đàn ông kia lẩm bẩm mấy tiếng không rõ ràng lắm, sau đó chậm rãi thở ra một hơi, nói:
    - Tiểu Háo Tử, ta nghĩ, ta sắp chết rồi.

    - ... Ồ.

    Người đàn ông kia chờ một lát, nào ngờ ngoài một tiếng "ồ" ra, rốt cuộc cũng không nghe được thêm lời nào, lập tức giận dữ, quát lớn:
    - Đồ đệ bất hiếu, sư phụ sắp chết rồi, tại sao ngươi vẫn thờ ơ?

    - Sư phụ, nếu như mỗi ngày người đều nghe sư tổ nói chừng mười lần mấy câu như "sắp chết, sắp chết" thì cũng sẽ như vậy thôi.

    - Bốp!

    Một tiềng giòn vang, người kia vỗ lên đầu đồ nhi, tức giận nói:
    - Không được phép nói xấu sư tổ ngươi.
    Dừng lại một lát, người kia lại thở dài, nói xa xôi:
    - Đáng tiếc, ngây ngô sống trên cõi đời này, đến lúc chết ngay cả thứ thích nhất...

    - Đây.
    Đồ nhi ở bên cạnh nói một câu đơn giản rồi đưa một thứ tới, người kia vươn tay ra sờ sờ, bàn tay đưa qua đưa lại rồi lập tức phản ứng, cười lên ha hả, mở nút bầu rượu này ra rồi đưa lên miệng uống ừng ực một ngụm lớn, lúc này mới vô cùng thỏa mãn đặt xuống, thở dài:
    - Vị thật tuyệt, bây giờ ta có chết cũng không tiếc.

    - Ồ...

    Người kia liếc mắt trong bóng tối, nói:
    - Ngươi lấy rượu này ở đâu?

    - Trộm trong quán rượu trong thôn nhỏ ở dưới chân núi.

    - Là trộm sao...
    Người kia giãy dụa một lát, quay đầu lại nhìn thằng bé ở bên cạnh muốn nói lại thôi, ông ta chần chờ một lát, đưa bầu rượu lên miệng uống thêm một hớp rồi mới cười khổ:
    - Ừ, Tiểu Háo Tử, chuyện đó, sau này cố gắng đừng đi ăn trộm nữa.

    Tiểu háo tử giương mắt nhìn vị sự phụ không có chút sức thuyết phục nào, nhún vai nói:
    - Con biết rồi.

    Người đàn ông kia lại uống thêm hai hớp, đột nhiên lớn tiếng ho khan rất kịch liệt, thậm chí ngay cả thân thể cũng không ngừng co quắp theo tiếng ho khan. Tiểu Háo Tử vội vàng tiến tới, đứng ở phía sau miễn cưỡng ôm lấy thân thể của sư phụ, vỗ nhẹ nhè vào sau lưng để giảm bớt sự đau đớn cho ông ta. Nhưng người đàn ông vẫn ho khan kịch liệt, qua một lúc lâu mới dừng lại, chỉ thấy ông ta thở hổn hển từng ngụm lớn, một lúc lâu sau mới rên rỉ được một câu:
    - Mẹ nó, xem ra lần này ta thực sự phải chết rồi.

    Tiểu Háo Tử không lên tiềng mà chỉ đỡ người đàn ông nằm xuống, sau đó chính mình cũng nằm xuống bên cạnh ông ta. Trong gian phòng rách nát bốn bề đều bị gió lạnh như băng lùa vào khiến người ra run rẩy, chỉ có nơi hai thân thể dựa sát vào nhau là còn có chút ấm áp.

    Sư đồ hai người trong chốc lát đều không nói gì, trong bóng tối chỉ có tiếng thở dốc nặng nề và tiếng kêu rầu rĩ của loại côn trùng không biết tên văng vẳng bên ngoài phòng.

    - Sư phụ.
    Qua một lúc lâu, tiếng Tiểu Háo Tử vang lên trong bóng tối.
    - Không còn thuốc chữa sao?

    Người đàn ông kia cười một tiếng, nói:
    - Có chứ, tại sao lại không có thuốc chữa chứ? Ta cũng không mắc phải bệnh nan y gì, cũng không phải trúng kịch độc không thể giải. Nếu như có người tu chân có đại thần thông cứu giúp, hoặc là cho ta thiên tài địa bảo, dược liệu trân quý gì đó để cứu mạng, ta đương nhiên có thể sống tiếp.

    Tiểu Háo Tử yên lặng trong bóng tối.

    Người đàn ông ngẩng đầu lên rót chút rượu cuối cùng trong bầu vào bụng, sau đó không khỏi tiếc nuối ném bầu đi, thở hổn hển mấy hơi rồi nói:
    - Tiểu Háo Tử, ta sắp chết, trước khi chết ta có mấy lời muốn nói với con.

    Tiểu Háo Tử:
    - Ồ...

    Người đàn ông kia tức giận mắng:
    - Mẹ nó, trước kia mỗi lần lão tử xem kịch đến đoạn sinh ly tử biệt thế này, con cháu, người thân hầu hạ ở một bên đều khóc đến chết đi sống lại, tại sao hàng ngày ta lại phải trông thấy bộ dạng thế này của ngươi chứ?

    Tiểu Háo Tử im lặng một lát rồi nói sâu xa:
    - Người chết như đèn tắt, chết sớm đầu thai sớm, không phải đây vẫn là câu nói cửa miệng thường ngày của sư phụ sao? Hơn nữa con thấy cuộc sống kiếp này của sư phụ thật sự quá kém, nếu như sớm vào luân hồi, chưa biết chừng còn có thể hưởng phúc sớm hơn đó.

    Người đàn ông kia thiếu chút nữa bị những lời này của đồ đệ làm nghẹn chết, trợn trừng mắt lên nhìn một lúc lâu, khó khăn lắm mới hòa hoãn lại được, khoát tay cười khổ:
    - Bỏ đi, dù sao bộ dạng ban đầu khi ta nhặt được ngươi cũng đã cổ quái thế này rồi. Ừ, ta đã nói với ngươi rồi, người có chết cũng không sao nhưng không thể quên mất tổ tông, mặc dù sư phụ lăn lộn quá kém nhưng năm đó tổ tông của chúng ta từng là đại danh đỉnh đỉnh...

    Nói được vài câu, người đàn ông kia lại bắt đầu ho khan, thở dốc. Nhìn ông ta thở dốc như tựa như một ống bễ cũ nát, Tiểu Háo Tử thở dài, nói tiếp lời của ông ta:
    - Tổ tiên của chúng ta vốn là Thanh Vân môn, là đại phái tu chân đứng đầu thiên hạ một ngàn năm về trước, sau đó sư môn suy bại, bị hủy trong tay Thánh Linh cung của ma đạo, đệ tử chết đến tám chín phần mười, ngay cả linh sơn phúc địa do tổ sư khai phá ra cũng bị cướp mất, trở thành địa bàn của bọn chúng.

    Người đàn ông kia lại thở dốc một lúc, đến khi hơi thở ổn định lại mới nói tiếp:
    - Đúng vậy, thảm họa năm đó thực sự là nghĩ lại vẫn thấy sợ... Thôi, thời gian đã quá lâu, chúng ta không nhắc đến nữa. Dù sao từ đó về sau, những đệ tử của Thanh Vân môn may mắn chạy thoát đã truyền thừa lại rất nhiều chi nhánh. Chi nhánh Lưu Vân thai của chúng ta có nhân khẩu ít ỏi, lại không có một nhân tài nào, cuối cùng đều giống như sư phụ của ngươi, đã không còn không biết xấu hổ nhắc đến chuyện báo thù gì đó, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, ai còn nhớ được những chuyện xưa năm đó nữa. Chẳng qua gần đây có nghe nói chi nhánh Cửu Tiên phong xuất hiện một nhân vật rất lợi hại, ừ, ngày đó uống nhiều rượu nên cũng không nghe được rõ ràng lắm...
    Tiểu Háo Tử ngồi bên cạnh nghe, chỉ thấy tiếng thở dốc của người đàn ông này càng lúc càng gấp gáp, dường như không giống với mọi khi, trong lòng không khỏi hơi lo lắng, không nhịn được nói nhỏ:
    - Sư phụ, người đã mệt rồi, hay là nghỉ ngơi một lát trước đi?

    Người đàn ông cười khan một tiếng, giọng nói khàn khàn còn khó nghe hơn cả khóc, bàn tay run rẩy vươn ra lục lọi bên hông, sau đó lấy một cái túi nhỏ bằng vải xám ném cho hắn, nói:
    - Chiếc túi Lưu Vân này là vật truyền thừa duy nhất của môn phái, nhưng thứ còn lại đều đã bị đệ tử không ra gì là ta đổi lấy rượu uống hết rồi. Ài, không biết khi xuống dưới Cửu U Hoàng Tuyền, tổ sư của ngươi có lôi ta ra đánh một trận hay không.

    Tiểu Háo Tử ngồi im lặng trong bóng tối một lát, sau đó chậm rãi vươn tay ra nhận lấy.

    Người đàn ông kia lẩm bẩm mấy tiếng như đang tự trách mình, sau đó lại oán giận, nói:
    - Lại nói tiếp, ban đầu khi gặp phải biến cố, những đệ tử của các chi nhánh khác khi chạy trốn cũng đều cướp đoạt bảo bối mang theo, nếu không phải công pháp tu hành tuyệt thế thì cũng là linh bảo kinh thiên động địa, hoặc là linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo hiếm thấy trong nhân gian. Thanh vân môn kia là danh môn ngàn năm, bên trong cất dấu nhiều đến mức nào, của cải đương nhiên có rất nhiều, nhưng tổ sư của Lưu Vân thai chúng ta lại chỉ là một con mọt sách có đạo hạnh thấp kém, người khác đi tranh đoạt linh dược, bảo bối, người lại một mình chạy đi lấy một túi sách lớn trở về.

    - Khụ khụ, ngươi nói xem, đi đoạt sách cũng không sao, những thứ bí tịch, cổ phổ, kỳ phương kia, thứ nào cũng đều giá trị ngàn vàng, cho dù không lấy được công pháp tu hành tuyệt đỉnh, vậy thì tùy tiện lấy quyển sách như luyện đan, trận pháp, phù triện, luyện khí, luyện bảo cũng được rồi. Đằng này người lại làm ngược lại, lấy một đống những quyển sách tầm thường, không có chút tác dụng, không hợp lẽ thường, không giải thích được nào là Thiên Hạ Hoa Thảo toàn thư, Yêu Thú chí, Bác Vật tập, Kỳ Thạch ký trở lại...

    Người đàn ông kia nói đến đây liền không khỏi hơi kích động, xem ra sự oán giận này đã ẩn giấu trong lòng nhiều năm, khó khăn lắm mới nói được một lần khiến tinh thần cũng khá hơn nhiều, ngay cả trận ho khan cũng dừng lại.

    Tiểu Háo Tử ngồi im lặng ở bên cạnh, không biết có phải bị sư phụ trắng trợn oán giận tổ sư khiến cho sợ hãi hay không.

    Người đàn ông lải nhải oán giận một lát rồi mới ngừng lại, quay sang nhìn Tiểu Háo Tử, thở dài:
    - Tiểu Háo Tử, ngươi đi theo sư phụ như ta không được chỗ tốt gì mà đau khổ cũng phải chịu không ít, cho dù hiện giờ sắp chia ly nhưng trừ một túi sách vở rách nát ra, ta cũng không có gì để cho ngươi cả. Chẳng qua sư phụ sắp chết rồi, ngươi cũng đừng so đo, đến ngày giỗ của ta, ngươi phải nhớ kỹ thắp hương rót rượu cho ta đó.

    Tiểu Háo Tử:
    - ... Biết rồi, sư phụ.
    Người đàn ông cười cười, đột nhiên đưa tay ra xoa đầu đứa bé, giọng nói trở nên nhu hòa, thấp giọng nói:
    - Tương lai chỉ còn mình ngươi sống trên đời, phải biết cẩn thận một chút.

    Thân thể Tiểu Háo Tử run rẩy, không nói một lời.

    Người đàn ông nhìn nó, nói:
    - Nghĩ gì thế?

    Giọng nói của Tiểu Háo Tử hơi mê mang, nói:
    - Sư phụ, con muốn đi xem "Thương Hải Nhật Xuất" mà trước đây người đã từng nói.

    - Ừ, là thứ đó sao.
    Người đàn ông cười, ho khan mấy tiếng rồi nói tiếp:
    - Thần Châu mênh mông, trải dài hàng tỷ dặm, cả đời của người phàm cũng chỉ thăm dò được chút ít mà thôi. Thương Hải Nhật Xuất kia đứng đầu trong bảy đại kỳ cảnh của Thần Châu, ở tại Bồng Lai tiên sơn tít xa ngoài biển rộng, tận cùng phía đông của Thần Châu, ta cũng chỉ nghe nói qua mà thôi. Chưa nói đời này ngươi sẽ không thể đi đến được bờ biển cách đây cả tỷ dặm, cho dù đến được biển rộng, trên Bồng Lai tiên sơn kia còn có tông phái cực lớn của tu chân giới, ngươi đi lên bằng cách nào?

    - Nghe lời sư phụ được không? Phải sống sót cho tốt, gặp việc khó khăn gì, chỉ cần da mặt dày một chút, nhẫn nhịn một chút thì sẽ qua. Ngươi xem những năm qua, không phải hai người chúng ta đều sống như vậy, hết ăn rồi lại uống sao? Người khác đánh chửi, chúng ta không có bản lĩnh chống lại thì cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.

    Ông ta hít thật sâu, nói nhỏ:
    - Phải sống cho tốt, biết không, Tiểu Háo Tử?

    Tiểu Háo Tử im lặng hồi lâu rồi mới nói:
    - Biết rồi, sư phụ.

    Người đàn ông thở dài một hơi rồi nằm xuống mặt đất. Không biết tại sao, dường như sau trận kích động vừa rồi, tinh thần của ông ta lại uể oải xuống rất nhanh, thấp giọng nói:
    - Thật là mệt mỏi, ta phải nghỉ một lát thôi.
    Ông ta im lặng một lát, đột nhiên lại tự nhủ:
    - Đáng tiếc, năm đó sư phụ thường nhắc đến Tru Tiên với ta, đời này ta lại không được nhìn đến...

    Tiểu Háo Tử nói:
    - Ngủ đi, sư phụ, trời sáng con sẽ gọi người dậy, sau đó lại đi kiếm rượu cho người uống.

    Người đàn ông nhếch miệng cười, nhắm mắt lại, nói:
    - Tốt.
    Sau đó nhẹ nhàng chép miệng rồi chợt cười khan:
    - Ồ, nếu như không còn cách nào khác, ngươi đến quán rượu dưới chân núi kia cũng được.

    Tiểu Háo Tử liếc mắt trong bóng tối, hơi bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng, nói:
    - Con biết rồi.

    - Ha hả.
    Người đàn ông mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

    Bên ngoài ngôi miếu đổ nát trên núi hoang, gió núi càng lúc càng mạnh, thanh âm thê lương bi ai, cả trời đất đều xơ xác tiêu điều.

    ----o0o----

    Trời đã sáng.

    Vầng mặt trời nhô lên từ phương đông, ánh nắng ấm áp phủ xuống cả vùng đất này, vạn vật dường như cũng dần tỉnh lại, mấy trắng lướt nhẹ, cánh hoa nở rộ, sương đọng trên cỏ, ngay cả cơn gió nhẹ thổi qua cũng mang theo hương cỏ thom thoang thoảng khiến người ta không nhịn nổi muốn hít sâu từng ngụm thoải mái.

    Trên núi hoang, trong ngôi miếu đổ nát, thiếu niên quần áo rách tả tơi đưa lưng về phía thân thể sư phụ, không nhúc nhích nhìn thế giới bên ngoài đang dần sáng lên, tựa như không hề có cảm giác gì. chỉ là cũng không phải hắn đang ngủ say, trái lại con mắt hắn đang mở rất lớn, khác với bộ dạng lôi thôi rách nát, ánh mắt của hắn lại vô cùng trong sáng, khuôn mặt cũng xem như thanh tú của hắn thể hiện ra sự trưởng thành không phù hợp với tuổi tác.

    Nếu là người khác, từ nhỏ vẫn luôn lưu lạc góc biển chân trời với một người sư phụ như vậy, trải qua cuộc sống bữa no bữa đói, thường xuyên bị người đời xem thường, mỗi ngày đều giãy dụa cầu sinh, đương nhiên cũng sẽ trưởng thành hơn rất nhiều.

    Trời đã hừng sáng từ lâu nhưng hắn vẫn không xoay người lại, vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng như thế, rất lâu không thay đổi. Phía sau hắn, người đàn ông trước đây vẫn tỉnh lại thật sớm, lắc đầu thở dài rồi kiếm rượu uống, hôm nay cũng yên lặng không có động tĩnh gì.

    Thân thể hai người dựa sát vào nhau, chút ấm áp đã nhẹ nhàng tản đi từ tối hôm qua, hôm nay, một chỗ ấm áp, một chỗ lạnh như băng.

    Trong ngôi miếu đổ nát, bức tượng thần một nửa người đã bị sụp đổ vẫn yên tĩnh ngồi trên đài hoa sen chỉ còn lại vài cánh hoa, không để ý đến đủ loại buồn vui ly hợp của thế gian này, nơi xa, mấy đóa mây trắng nhẹ nhàng trôi qua, gió núi phất phơ khiến rừng cây lay động xào xạc.

    Hôm nay, thời tiết có vẻ tốt.

    - Bịch!

    Trong ngôi miếu đổ nát, thân thể đứa trẻ kia cuối cùng cũng chết lặng đến không thể chống đỡ nổi, ngã về phía sau, sau đó, bàn tay hắn chạm phải khuôn mặt của người đàn ông.

    Nơi chạm vào, lạnh lẽo như băng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (*) Tiểu Háo Tử: Chuột nhỏ








    Báo lỗi: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...08#post7885108
    Bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...06#post7885106
    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 23-01-2012 lúc 10:26. Lý do: Bổ sung phần Tự chương còn thiếu
    ---QC---
    Hidden Content

    Anh chỉ ước một thảo nguyên đầy chó...


  2. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Alopex,Bích Phượng,Bestfriend,clgt_kevin,DiepAmTruc,jeaolous,ngocanhktct,nguyenhoangtung1989,trai1986,tuyettinhbang,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    1,840
    Xu
    53

    Mặc định

    Chương 1: Thiệu cảnh (1)
    Dịch: juj212
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Theo truyền thuyết vào thuở sơ khai của vũ trụ, mọi vật hỗn mang, đất trời khó phân, âm dương lẫn lộn. Khi đó có cự thần Bàn Cổ sinh ra, khai thiên tích địa tạo ra trời đất mênh mông, chúng sinh ngày hôm nay.

    Trời đất bao la, thay đổi khôn lường, trên có trời xanh dưới có thổ địa, kiếp phù du như mộng, năm tháng trong nhân thế lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ trôi đi, mờ mịt mà không biết dấu vết. Bãi biển nương dâu, người đời sau nhìn lại dường như cũng chỉ là thay đổi như lật bàn tay. Cho dù là danh môn vô cùng phồn hoa hưng thịnh, nhân vật kiệt xuất từ ngàn năm trước hôm nay cũng đã sớm trở thành hoa cúc theo nước chảy về đông không thấy bóng dáng, chỉ khi người đời sau đọc sách lúc rảnh rỗi, ngẫu nhiên tưởng nhớ lại mới cảm thán thở dài mấy tiếng.

    Truyền thuyết từ xưa, phía trên bầu trời có Cửu Thiên Tiên Giới, bên dưới mặt đất là Hoàng Tuyền Minh Phủ, chỉ là chưa có ai từng ra mắt nên ngàn vạn năm này cũng chỉ truyền lưu sâu kín trong chốn hư vô mờ mịt. Chỉ có mảnh đất Thần Châu vô biên vô hạn, mênh mông vô cực với hàng tỷ sinh linh cùng sinh sống này vẫn phồn vinh hưng thịnh cùng với trời đất.

    Thế gian hôm nay đạo pháp thịnh vượng, người người hướng tới đại đạo trường sinh, mơ tưởng siêu thoát luân hồi, thuyết tu tiên cũng vì vậy mà càng ngày càng ăn sâu vào lòng người. Trong thiên hạ khó có thể đếm hết tất cả môn phái tu chân lớn nhỏ, nhỏ thì như môn phái chỉ có vài người, lớn thì chiếm cứ linh sơn vạn dặm, môn đồ hàng ngàn hàng vạn, các thế lực không lồ cũng xuất hiện vô số kể. Chúng sinh đông đảo, nhốn nháo, ngàn vạn năm nay, tất cả công pháp bởi sự nghiên cứu tìm tòi của vô số anh tài tuấn kiệt người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà truyền lưu đến nay đã sớm như trăm hoa đua nở, ngàn cuốn vạn chữ, khó có thể kể hết.

    Đất đai Thần Châu rộng lớn như thế, tuy có cả hàng tỷ nhân khẩu, vùng đất sinh sống trải dài ngàn vạn dăm nhưng cũng không thể chiếm cứ toàn bộ đất đai. Ngày nay người ta xưng vùng đất rộng rãi phì nhiêu đang sinh sống là Trung thổ, mà ở phía ngoài Trung thổ, phía đông là biển cả, phía tây là man hoang, phía nam là đầm lầy rộng lớn, phía bắc là băng nguyên. Những vùng đất bao la ít có người lui tới này, nghe nói gần như mỗi nơi đều rộng lớn hơn Trung thổ, chính là nơi mà yêu thú hoành hành, những khu vực vô cùng nguy hiểm có ở khắp nơi, nguy hiểm khó dò, nếu không phải là tu sĩ có đại thần thông thì không thể tìm tòi những bí mật này, trải qua thời gian dài càng trở nên thần bí khó lường, không phải là người bình thường có thể hiểu hết được.

    o0o

    Lại nói đến vùng tây nam Trung thổ, nơi đây có một vùng hung hiểm tiếng tăm lừng lẫy tên là Vạn Yêu cốc, mặc dù lấy cốc làm tên nhưng trên thực tế lại là một vùng đất trũng trùng điệp trải dài cả mấy vạn dặm, bên trong sông núi chằng chịt, linh khí nồng đậm, chỉ riêng những dải núi dài cả ngàn dặm trở lên đã có vài dãy. Vốn là đất lành tu chân vô cùng tốt, chỉ là không biết tại sao một nơi linh sơn phúc địa như thế lại có vô số yêu thú quần cư, trong đó yêu thú mạnh mẽ hung ác đếm không hết, cho dù là tu sĩ thần thông quảng đại tiến vào nơi này cũng có rất nhiều người ngã xuống. Mà bên bờ vùng đất trũng khổng lồ này còn có tầng chướng khi kích độc màu đỏ thẫm được người dân bản địa gọi là Chướng Bích cao tới hơn năm mươi trượng, bao vây chặt chẽ Vạn Yêu cốc lại như một bức tường thành.

    Chướng khi này vô cùng độc, đừng nói là người bình thường chỉ cần chạm phải một chút cũng sẽ chết ngay lập tức, cho dù là người tu chân có tu hành thần thông đạo pháp nếu như không có phòng hộ mà bị lây dính phải cũng lành ít dữ nhiều, cho nên nơi này trở thành là hiểm địa nổi danh trong thiên hạ.

    Trăm ngàn năm qua, hung danh của Vạn Yêu cốc càng ngày càng lớn, hơn nữa yêu thú bên trong Vạn Yêu cốc đông đảo, trong đó lại có vài loại có thiên phú dị bẩm có thể không sợ hãi khí độc, xuyên qua Chướng Bích ra ngoài để làm hại nhân gian, vì vậy dân chúng bình thường đã sớm rời đi xung quanh Vạn yêu cốc, hoặc là rời xa nơi đây, hoặc tiến vào một trong mười mấy thành lớn xung quanh Vạn Yêu cốc, hoặc nương nhờ vào những thế lực được tông môn linh sơn che chở, dựa vào tường thành chắc chắn và sự bảo vệ của rất nhiều tu sĩ có đại thần thông mới có thể an tâm sinh sống.

    Chỉ là mặc dù yêu thú trong Vạn Yêu cốc nguy hiểm, hung tàn, nhưng đây cũng chỉ là đối với dân chúng bình thường, còn trong mắt những tu sĩ có tu luyện đạo pháp kia, đám yêu thú này toàn thân đều là bảo vật, trái lại lại có lợi ích rất lớn đối với người tu chân, đặc biệt là yêu đan, tinh hoa của yêu thú cao cấp, lại càng là vật báu mà đông đảo tu sĩ không ngừng săn tìm. Trừ điều đó ra, linh khí bên trong Vạn Yêu cốc nồng đậm, linh thảo, tài liệu trân quý có rất nhiều cũng khiến người ta vô cùng thèm khát.

    Bởi vì nguyên nhân đó, Vạn Yêu cốc hấp dẫn rất nhiều người tu chân tới đây tìm bảo vật, thậm chí có không ít môn phái tu chân trực tiếp dời vào bên tròng, vì vậy cũng khiến rất nhiều thành thị xung quanh Vạn Yêu cốc phồn vinh, trải qua mấy trăm năm phát triển, đến hôm nay vùng đất xung quanh Vạn Yêu cốc đã khá có quy mô, chỉ tính các môn phái tu chân lớn nhỏ đã có hơn ba trăm, tu sĩ phân tán bên ngoài lại càng lên tới cả ngàn vạn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile











    Báo lỗi: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...08#post7885108
    Bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...06#post7885106
    Lần sửa cuối bởi juj212, ngày 14-09-2011 lúc 20:11.
    Hidden Content

    Anh chỉ ước một thảo nguyên đầy chó...

  4. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Alopex,Bestfriend,clgt_kevin,jeaolous,nguyenhoangtung1989,trai1986,tuyettinhbang,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    1,840
    Xu
    53

    Mặc định

    Chương 2: Thiệu Cảnh(2)
    Dịch: juj212
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Đặc biệt là mấy chục năm trở lại đây, vùng đất phía ngoài Vạn Yêu cốc càng trở nên hỗn loạn, trong những thành trì phồn hoa và các môn phái, linh sơn thực lực mạnh mẽ thì không có chuyện gì, nhưng tại những nơi rừng núi hoang vu, đường mòn hẻo lánh bên ngoài thành, trừ những yêu thú hung hãn ra, thỉnh thoảng qua lại còn có đạo tặc càng hung ác hơn hoành hành.

    Bình thường những kẻ chuyên chặn đường cướp bóc này chính là tán tu đi tới Vạn Yêu cốc để thám hiểm, trong đó có rất nhiều người thần thông lợi hại, thủ đoạn hung ác, chuyện giết người cướp của xảy ra liên tiếp. Không nói người phàm, cho dù là người tu chân có thực lực hơi yếu một chút thường thường cũng không muốn ra khỏi thành, nếu là nhất định phải ra ngoài thì cũng đều kêu gọi bằng hữu kết bạn cùng đi, nhiều người để có thêm cảm giác an toàn.

    Chẳng qua cho dù như thế nhưng thỉnh thoảng cũng có tin tức có người bị hại được truyền về.

    Cách hai trăm dặm về phía tây của Vạn Yêu cốc có một dãy núi cao cả ngàn thước hiểm trở, quanh năm bị sương mù dày đặc phủ kín, ít thấy mặt trời, tiếng hổ gầm, sói tru văng vẳng bên trong khiến con người không dám tới gần, người dân bản địa gọi nơi này là Âm Hổ sơn. Dưới chân núi có một thành nhỏ tên là Nam Sơn, vùng đất khỉ ho cò gáy này cũng vô cùng náo nhiệt, cảnh tượng cũng khá phồn vinh.

    Trung tâm Nam Phương thành chính là khu chợ có đông đảo tu sĩ mạo hiểm xung quanh Vạn Yêu cốc tụ tập, chỉ thấy từng dãy nhà cao thấp không giống nhau, hoặc đơn sơ hoặc có khí thế nối liền không dứt, dõi mắt nhìn lại, tất cả đều là những cửa hàng mở cửa đón khách, cho dù là khoảng đất trống bằng phẳng bên hồ cũng có rất nhiều người hoặc đứng hoặc ngồi, quầy hàng đặt trực tiếp lên mặt đất, tiếng rao bán vang lên không ngừng, mà ở bên trong khu chợ này cũng đầu người san sát, người đi đường như đàn kiến, quả nhiên là vô cùng náo nhiệt.

    Tiếng gào thét rao hàng không ngừng vang lên trong khu chợ, kích thích lỗ tai mọi người.

    Giữa đám người, đột nhiên có một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi xuất hiện, đi tới trước một quầy bán dược thảo nhỏ, tùy tiện nhìn lướt qua rồi ngỗi xổm xuống chọn lựa trong đống thảo dược. Không biết tại sao ông chủ quầy thảo dược này vừa nhìn thấy thiếu niên này sắc mặt liền trở nên không tốt, lúc này thấy hắn đảo lộn một lúc lâu nhưng vẫn chưa chọn được thứ gì thì sắc mặt lại càng khó coi hơn, trừng mắt nhìn thiếu niên, nói:
    - Thiệu Cảnh, tiểu tử ngươi lại muốn làm gì, tháng trước ngươi con mẹ nó đã chiếm tiện nghi lớn ở chỗ của lão tử, ta còn chưa tìm người tính sổ đó!

    Thiếu niên kia ngẩng đầu lên hơi mỉm cười, vẻ mặt hắn cũng coi như tuấn tú nhưng lại mang theo vài phần phong sương, ánh mắt rất sáng, chuyển động vô cùng linh hoạt làm tăng thêm vài phần xảo quyệt, chính là Tiểu Háo Tử trong ngôi miếu hoang đổ nát năm xưa, hôm nay đã cao lớn hơn rất nhiều, chỉ là không biết tại sao hắn lại đi tới vùng đất hung hiểm, khỉ ho cò gáy là Vạn Yêu cốc này, chẳng qua nhìn bộ dạng hiện giờ của hắn có vẻ khá hơn so với năm xưa khi còn đi theo người sư phụ xui xẻo kia nhiều lắm.

    Chỉ nghe Thiệu Cảnh cười nói:
    - Mã Lão Thất, không phải chỉ là mua một cây Hắc Tinh hoa sao, cũng đáng để ông phải ghi nhớ như vậy? Hơn nữa ta cũng không dùng mưu kế gì với ông cả, ông ra giá bao nhiêu ta cũng đã trả đủ cả, ông còn muốn như thế nào nữa?

    Mã Lão Thất cứng họng nhưng rõ ràng trong lòng vẫn còn tức giận bất bình, mở miệng mắng:
    - Con mẹ nó, coi như tiểu tử ngươi tinh mắt! Đóa hoa đen thui xấu xí kia nằm lẫn trong đống nhất phẩm linh thảo, thiếu chút nữa lão tử cũng ném đi rồi, ai ngờ tiểu tử ngươi vừa mua xong đã chạy tới của hàng Kim Cốc bán lại được hơn ba mươi viên linh thạch, còn kiếm được nhiều hơn so với lão tử cực khổ cả tháng trời, đáng hận!

    - Ha ha.
    Một tiếng cười nhạo vang lên từ quầy hàng bên cạnh quầy của Mã Lão Thất, ông chủ quầy hàng kia có vóc người khôi ngô nhưng lại bị mù một con mắt, là một độc nhãn long, vẻ mặt nhìn qua hơi dữ tợn, lúc này hắn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, mở rộng miệng cười ha hả, quay sang cười khẩy với Mã Lão Thất, nói:

    - Đáng đời.

    Mã Lão Thất giận dữ chỉ vào người nọ mắng:
    - Lý Thổ Cẩu, ngươi muốn thế nào?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile











    Báo lỗi: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...08#post7885108
    Bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...06#post7885106
    Lần sửa cuối bởi juj212, ngày 14-09-2011 lúc 19:37.
    Hidden Content

    Anh chỉ ước một thảo nguyên đầy chó...

  6. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Alopex,Bestfriend,jeaolous,ngocanhktct,nguyenhoangtung1989,trai1986,tuyettinhbang,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    1,840
    Xu
    53

    Mặc định

    Chương 3: Thiệu Cảnh (3)
    Dịch: juj212
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Chủ quầy độc nhãn long kia vồn tên là Lý Long, thường ngày vẫn mở quầy hàng tại nơi này, cũng thường xuyên thu mua linh thảo để bán lại, xem như là người cạnh tranh cùng nghề với Mã Lão Thất, hai người đã nhìn nhau không vừa mắt lâu như vậy, thường ngày Mã Lão Thất cũng chỉ dùng tên Thổ Cẩu để gọi hắn.

    Lúc này nghe Mã Lão Thất kia quát lên nhưng Lý Long cũng không tức giận. Trước đó vài ngày Thiệu Cảnh tìm được một gốc Hắc Tinh hoa hiếm thấy tại quầy của Mã Lão Thất rồi bán lại cho cửa hàng Kim Cốc, một trong những cửa hàng lớn nhất trong thành, được giá tốt, đây cũng xem như là một chuyện gây chấn động nho nhỏ trong tầng lớp những người tán tu dưới tầng chót mở quầy bán hàng rong như hắn, đương nhiên, trong bối cảnh mọi người say sưa nói chuyện xưa cùng với Mã Lão Thất phối hợp biểu diễn liền có thêm vài phần sắc thái bi kịch, vì vậy tâm tình của Lý Long mấy ngày hôm nay đều tương đối khá, lúc này lại càng cươi a a nói với Thiệu Cảnh:
    - Tiểu Thiệu, nhìn cẩn thận, tìm kiếm cho cẩn thận, chỗ đó của người ta có rất nhiều bảo bối đó.

    Mã Lão Thất nghe thấy lời chỉ cây dâu mắng cây hòe này sắc mặt cũng đen hơn vài phần, đang muốn mở miệng mắng lại thì chợt thấy khóe miệng Thiệu Cảnh hơi nhếch lên, bộ dạng cười như không cười, chỉ vào một đống thảo dược màu xám trên quầy hàng của hắn rồi nói với Mã Lão Thất:
    - Mã Lão Thất, đống thảo dược này ông bán thế nào?

    Mã Lão Thất giật mình, lập tức không thèm để ý đến Lý Long, vô ý thức ngồi xổm xuống, mà Lý Long ở bên cạnh cũng không nhịn được bu sang, ánh mắt hai người đều rơi vào đống thảo dược màu xám tro nhìn qua bình thường đến không thể bình thường hơn kia. Hai người bọn họ đều là người rất bình thường ở trong Nam Sơn thành này, những thứ bày bán trên quầy hàng cùng lắm cũng chỉ là một số nhất phẩm linh thảo bình thường nhất, đống thảo dược này cũng không ngoại lệ, thân đen lá xám, dài chừng một ngón tay, chính là một loại nhất phẩm linh thảo vô cùng bình thường tên là Hôi Thạch, nởi vì dược hiệu bình thường nên tác dụng cũng không lớn, chỉ có thể dùng trong một phương thuốc rất thấp cấp, vì vậy cũng xem như là một trong những linh thảo rẻ nhất, thường được bó mười mấy gốc thành một bó để bán trong phường thị.

    Chỉ là có vết xe đổ trước đó không lâu, vết thương ba mươi ba viên linh thạch vẫn còn đang rỉ máu trong lòng, bất luận thế nào Mã Lão Thất cũng không dám xem nhẹ người thiếu niên trước mắt này, không thể không đảo qua đảo lại đống Hôi Thạch thảo cực kỳ bình thường này nhìn mấy lần. Thiệu Cảnh cũng không nóng nảy, ngồi xổm xuống bên cạnh cười hì hì nhìn hắn.

    Mã Lão Thất nhìn một lúc lâu, con mắt trợn lên còn lớn hơn cả chuông đồng, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy đống linh thảo lớn này dường như cũng đều là Hôi Thạch thảo, chỉ là lẽ nào tên Thiệu Cảnh nổi tiếng với cái tên kẻ dối trá kiêm ánh mắt tinh này lại nhìn thấy thứ gì hiếm lạ lẫn vào đó sao?

    Trong lúc hắn vẫn do dự, Thiệu Cảnh đã cười hì hì hỏi lại một câu:
    - Mã Lão Thất, ông có bán không vậy?

    Chữ "bán" vừa vọt ra đến miệng lại bị Mã Lão Thất mạnh mẽ nuốt trở lại, nghĩ thầm ngộ nhỡ lão tử lại phải ngậm bồ hòn thì chỉ sợ sẽ hộc máu mất, không thể không tỉ mỉ lật qua lật lại đống thảo dược kia quan sát kĩ một lần nữa.

    Thiệu Cảnh liếc mắt, khinh thường nói:
    - Đúng là không có tiền đồ.
    Vừa nói hắn vừa quay đầu sang nói với Lý Long ở bên cạnh,
    - Lý đại thúc, ông nói có đúng không?

    Lý Long cười ha ha, nói:
    - Ai nói không phải chứ, ặc, tiểu Thiệu, vừa rồi ngươi gọi ta là gì...

    Hắn còn chưa nói xong đã thấy Thiệu Cảnh đứng lên đi hai bước, cũng là tới trước quầy hàng của Lý Long, ngón tay chỉ chỉ:
    - Đống này, đống này, cả đống này nữa, ồ, mấy đống phía sau kia, còn cả đống này nữa, ta đều muốn, ông ra giá đi?

    - A...
    Con mắt còn lại của Lý Long trợn đến tròn xoe nhìn rất tức cười.

    - Mẹ nó, rốt cuộc các ngươi có bán hàng hay không đây?
    Thiệu Cảnh đã hơi mất kiên nhẫn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile








    Báo lỗi: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...08#post7885108
    Bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...06#post7885106
    Lần sửa cuối bởi juj212, ngày 14-09-2011 lúc 19:37.
    Hidden Content

    Anh chỉ ước một thảo nguyên đầy chó...

  8. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Alopex,Bestfriend,jeaolous,nguyenhoangtung1989,trai1986,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    1,840
    Xu
    53

    Mặc định

    Chương 4: Tiết lộ bí mật (1)
    Dịch: juj212
    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Lý Long lùi trở về quầy hàng của mình nhanh như con thỏ, ánh mắt đảo qua năm đống thảo dược Thiệu Cảnh vừa chỉ, đều là loại thảo dược tầm thường nhất, rẻ mạt nhất, hai đống trong số đó chính là Hôi Thạch thảo giống loại mà Thiệu Cảnh mới vừa xem bên quầy của Mã Lão Thất.

    - Lẽ nào mục tiêu hôm nay của tiểu tử thối này chính là đồ trong quầy hàng của ta sao?
    Lý Long suy nghĩ thật nhanh, lập tức oán hận trong lòng, sớm biết như thế thì khi mở quầy hôm nay phải xem xét tỉ mỉ những từng gốc thảo dược này mới đúng. Chỉ là lúc này khi hắn tiện tay lục xem, số lượng năm của năm đống thảo dược rất nhiều, trong chốc lát làm gì xem rõ được, mà Thiệu Cảnh ở bên cạnh lại đang thúc dục.

    - Này, có bán hay không thì nói một câu, không bán ta còn đi chỗ khác mua, quầy bán thảo dược trong Nam Sơn thành này không có một trăm thì cung có tám mươi, ta không tin là không thể mua được.

    Nhìn Thiệu Cảnh đứng dậy muốn đi, Lý Long quýnh lên, thốt:
    - Đừng, đừng đi, ta bán!

    Bất kể thế nào thì cũng phải làm ăn, mặc dù trong lòng vẫn còn thấp thỏm bất an nhưng Lý Long vẫn cắn răng gói năm đống thảo dược kia lại rồi đưa cho Thiệu Cảnh, sau đó khi ra giá lại tăng lên ba phần, nào ngờ Thiệu Cảnh trở mặt vô tình, vừa rồi còn gọi đại thúc rất thân mật nhưng lúc trả giá lại sắc bén như đao, không những không chịu trả thêm mà còn lấy lí do mua với số lượng nhiều để ép Lý Long giảm giá hai mươi phần trăm, nói nếu không được như vậy hắn sẽ không mua.

    Vóc người Lý Long cao lớn hơn hắn, bộ dạng hung hãn hơn hắn nhưng lúc này nhìn qua lại rất chật vật, đến cuối cùng khi quy ra tiền bán, vẻ mặt hắn lụi bại, vừa bán được đồ mà không hiểu sao vẻ mặt hắn lại không khác gì mới thua trận, vô cùng buồn cười.

    Những linh thảo nhất phẩm này đều là thứ rẻ tiền, tổng cộng toàn bộ cũng chỉ có giá bốn viên linh thạch, Thiệu Cảnh ném bốn viên linh thạch cho Lý Long rồi quay đầu cười nói với Mã Lão Thất vẫn còn đang nghi ngờ không dứt:
    - Này, Mã Lão Thất, ông có bán đống Hôi Thạch thảo kia không?

    Sắc mặt Mã Lão Thất lúc xanh lúc trắng, cuối cùng cắn chặt răng, oán hận nói:
    - Mẹ nó, không bán, bây giờ lão tử sẽ đến cửa hàng Kim Cốc để nhờ người giám định xem có phải thực sự có linh thảo khác lẫn lộn vào hay không?

    Thiệu Cảnh cười xuề xòa, nhắc nhở hắn:
    - Mã Lão Thất, ông cũng đừng quên, giá cả khi giám định hàng hóa tại ba cửa hàng lớn nhất trong Nam Sơn thành ít nhất cũng là một viên linh thạch, đống Hôi Thạch thảo này của ông còn chưa đến giá đó đó.

    Trên trán Mã Lão Thất toát mồ hôi, sắc mặt tái xanh không khác gì một tên cờ bạc đem bảng hiệu của mình đi đánh cuộc với người khác, nghiến răng nghiến lợi rồi đột nhiên rống to, cả giận nói:
    - Mẹ nó, lão tử bất kể giá nào!
    Vừa dứt lời, hắn một tay cầm bó Hôi Thạch thảo kia lên, một tay thu gom quầy thảo dược lại, ngay cả buôn bán cũng không làm nữa, trực tiếp đi về phía một cửa hàng khá có khí thế ở đằng xa.

    Thiệu Cảnh nhún vai rồi quay lại cười nói với Lý Long:
    - Lý đại thúc, người này rất kỳ quái đúng không?

    Lý Long cười khổ, lần đầu tiên hắn không chế nhạo Mã Lão Thất mà trái lại lại có vài phần đồng tình, nhưng ngay sau đó hắn lại không nhịn được nhìn những linh thảo Thiệu Cảnh đang cầm trong tay kia, cảm thấy hàm răng cũng hơi ê ẩm.

    Thiệu Cảnh cũng không để ý đến hắn, cười lên ha hả rồi xoay người rời đi.

    Đi dọc theo con đường đá trong khu chợ, một trận gió nhẹ thổi qua mặt mang theo vài phần lạnh lẽo, hai bên đường đều là tiếng rao hàng. Đứng giữa khung cảnh ầm ĩ, hắn ngẩng đầu nhìn về nơi xa, Âm Hổ sơn nguy nga cao vút bị mây đen bao phủ tựa như một người khổng lồ núp trong bóng tối, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thành nhỏ dưới chân này.

    Không lâu lắm, Thiệu Cảnh thuận đường đi tới một cửa hàng lớn, cửa hàng này cao bốn tầng, tường vàng ngói xanh, cửa lớn rộng mở, bên trên treo một tấm biển chữ vàng nền đen, viết bốn chữ to "Cửa Hàng Kim Cốc".

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile








    Báo lỗi: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...08#post7885108
    Bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...06#post7885106
    Lần sửa cuối bởi juj212, ngày 14-09-2011 lúc 19:38.
    Hidden Content

    Anh chỉ ước một thảo nguyên đầy chó...

    ---QC---


  10. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Alopex,Bestfriend,jeaolous,nguyenhoangtung1989,trai1986,
Trang 1 của 37 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status