TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 38 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 189

Chủ đề: Liệp quốc - Khiêu Vũ (Mới nhất : chương 183)

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    402
    Xu
    0

    Mặc định Liệp quốc - Khiêu Vũ (Mới nhất : chương 183)

    Nói theo cách văn hoa của mấy người hát rong thì thế này :
    đó là một ngày đẹp trời, ta đi dạo trên mạng vô tình thấy được một bộ truyện mới có số lượng người xem khá cao và được nhiều phiếu bầu. Hiếu kỳ nên ta đã đọc vài chương, nhưng khi đọc xong "tâm hồn thiếu nam" của ta bị rung động trước phong cách viết văn của Khiêu Vũ, thế là ta rút hết can đảm nhận dịch bộ truyện đầu tiên của ta cũng như là truyện đầu tiên của Khiêu Vũ mà ta đọc được.

    Còn nói theo sự thật thì như vậy :
    ta *&$%, hôm đó ta lên mạng download truyện về đọc, thế nhưng lúc down xong hết về, sau đó covert thì phát hiện ta click nhằm truyện
    đành phải đọc cái truyện mới down về, càng đọc càng thấy hay, ta thích phong cách của Khiêu Vũ nên dịch chơi

    PS : cố gắng mỗi ngày một chương, lễ tết có bom

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    “Quyền thần không mưu triều soán vị đều không phải quyền thần hợp cách
    Một ngày nào đó, trên kim tệ của đế quốc sẽ in hình của cái đầu của ông đây….”
    -------Hạ Á Lôi Minh

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Liệp Quốc
    Tác giả: Khiêu Vũ
    Dịch và biên tập: ta
    Nguồn : Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com
    Chương 0: Hạ Á Lôi Minh

    Nói tóm lại, Hạ Á Lôi Minh là một tên "dế nhũi" đúng tiêu chuẩn.

    "Dế nhũi" ý là chỉ hắn xuất thân quê mùa, hoặc là nói thẳng thắn, hắn là một người sinh ra ở sơn dã, cô lậu quả văn thô nhân.

    Tỷ như, hắn mỗi bửa ăn không có thịt thì không vui, tài nghệ rất am hiểu là tài đốn cũi và săn thú, hơn nữa mãi cho đến lúc hắn 16 tuổi, hắn hoàn toàn cho rằng trên đời này nữ nhân đẹp nhất là ở trong thôn trấn, nhìn như búp bê tập chạy, phần eo thô bự như thùng phi, Sofia đại thẩm, một người bán thức ăn, mặc dù nàng đã là mẹ của hai đứa con trai.

    Về phần tên của hắn: Hạ Á Lôi Minh.

    Tên này phảng phất có pha vài phần màu sắc thần bí của người phương đông, kỳ thực là cho tới lúc Hạ Á Lôi Minh 3 tuổi, hắn còn không có tên, lão cha của hắn một ngày nào đó uống say liền vỗ đầu, nhớ tới chức trách làm cha của mình, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, ngày đó đúng lúc là mùa hè, nhưng lại vừa lúc có sét đánh. Vì vậy, Hạ Á Lôi Minh liền có tên. . .

    Bởi vậy có thể tưởng tượng, cái "cha" này thật là thiếu trách nhiệm. May là ngày đó chỉ là sét đánh, nếu như là có mưa đá hoặc có cát bụi bạo (bão cát). . . Nói không chừng hắn sẽ có thể được gọi "Xuân Cát Bụi Bạo" hoặc "Mùa Đông Mưa Đá" có mấy tên này thì chỉ có nước chui vào hang sống cả đời tránh bị sĩ nhục.

    Hơn nữa, sự thô lỗ của Hạ Á Lôi Minh còn biểu hiện ở chổ hắn cho rằng hắn mặc vãi thô lại tốt hơn lụa do rắn chắc, bền vững -- đương nhiên, một lý do làm cho Hạ Á Lôi Minh "tự sướng" như thế cơ bản là hắn mua không nổi tơ lụa. Người khả dĩ có loại tâm lý này có thể giải thích như việc ăn không được trái nho thì nói trái nho không ngon.

    Đương nhiên, hắn sở dĩ nghèo như thế là do hắn đại phận thu nhập từ săn bắn thú, đều phải tiêu hao hơn phân nửa để đỗi thành rượu cho lão gia hỏa -- lão gia hỏa hay còn là cha của Hạ Á Lôi Minh, bất quá lúc 8 tuổi, Hạ Á Lôi Minh liền biết lão gia hỏa này căn bản không phải là cha đẻ của mình: 8 tuổi tuy rằng còn không tính là quá lớn, thế nhưng chí ít cũng đủ biết một ít kiến thức thông thường, ít nhất, trên phương diện di truyền, lão gia hỏa có con ngươi màu lam thì tuyệt đối không có khả năng sinh ra một người con có con ngươi màu đen.

    Cho nên, từ lúc 8 tuổi, hắn cự tuyệt kêu lão gia hỏa là "cha".

    Về phần thân thế của Hạ Á Lôi Minh, lão gia hỏa cũng nói không rõ ràng. Theo như lão nói: "Tại nhiều năm trước vào một đêm trăng cao gió lạnh, đương lúc ta đang nướng thịt gà, vừa nướng xong con gà, ta liền đi tới một cây đại thụ để tiểu tiện, nhưng lúc quay lại thì đã thấy tiểu tử ngươi bò tới chổ đóng lửa của ta, tay cầm một cái đùi gà chỉ còn phân nửa. Ngươi biết lúc đó ta thấy một tên tiểu tử bao lớn mà gặm phân nửa cái đùi gà , ta trong đầu ý niệm đầu tiên nghĩ tới là gì không?"

    Mỗi lúc lão nói nói đoạn này. Lão gia hỏa đều cố ý gật gật đầu. Sau đó vẻ mặt bỉ ổi nhìn Hạ Á Lôi Minh: "Ta nghĩ đến là. . . tên tiểu tử như ngươi tuổi còn nhỏ như thế mà sức ăn lại lớn. Tương lai nhất định có thể nuôi sống ta!"

    Nhân tiện nói một chút, lão gia hỏa là một con tửu quỷ. Hạ Á Lôi Minh cũng là một con tiểu tửu quỷ. Việc này là do lúc Hạ Á Lôi Minh còn nhỏ, trong một lần khóc lớn do đói, cái lão gia hỏa vô sỉ này cư nhiên vì lười biếng liền đem rượu cấp cho tiểu tử kia uống. Kết quả tiểu tử kia còn không có cai sữa, đã bị lão gia hỏa bắt đầu kế hoạch dưỡng thành tửu quỷ. Việc này làm cho tửu lượng của tên tiểu tử kia tăng khủng khiếp. Năm tiểu tử 13 tuổi, lão gia hỏa cũng đã uống không lại hắn. Cho đến 2 năm trước, gia cảnh nghèo túng khó có thể nuôi cùng lúc 2 con tửu quỷ uống như "hạm" này, lão gia hỏa liền vô sĩ tuyên bố lệnh cấm rượu đối với Hạ Á Lôi Minh.

    Nhân tiện cũng nói một chút về bản lĩnh đáng tự hào nhất của Hạ Á Lôi Minh : đốn cũi.

    Nhưng là việc này đối với lão gia hỏa có quan hệ rất trọng yếu.

    Nguyên nhân là, lão gia hỏa đương thời luôn luôn không ngừng nói khoác mình là kiếm sĩ cường giả của đại lục. Đáng tiếc, Hạ Á Lôi Minh cả đời không thấy qua lão gia hỏa dùng kiếm. Trên thực tế trong nhà họ cũng không có kiếm. Mọi đồ đạc trong nhà, theo tạo hình kiếm tương đối giống chính là cây hỏa xoa (1) đen sì đang nằm trong lò than.

    Lúc tuổi thoáng lớn một chút, nam hài tử luôn luôn thích đánh võ múa thương. Kết quả Hạ Á Lôi Minh nhẹ dạ cả tin vào lão gia hỏa luôn tự biên tự diễn này, hướng lão gia hỏa này biển hiện muốn học võ. Ban đầu lão gia hỏa hoàn toàn tự kiêu từ chối, cho tới lúc chịu không nỗi Hạ Á Lôi Minh nhõng nhẽo bướng bỉnh, cuối cùng cũng miễn cưỡng đáp ứng. Từ đó bắt đầu hơn mười năm cuộc sống thảm thống.

    Nào là đứng cọc gánh nước rèn luyện gân cốt cũng được thôi, còn có mỗi ngày dùng một loại thảo dược thối đến nổi người ngữi thấy liền bất tỉnh đem ngâm nước tắm, Hạ Á Lôi Minh cũng nhịn xuống.

    Nhưng hắn thống hận nhất chính là, lão gia hỏa rõ ràng tự xưng là kiếm đạo cao thủ, cũng không chịu dạy hắn xài kiếm!

    Tửu quán trong thôn trấn cũng đã từng có nghèo túng lang bạc thi nhân, giảng qua mấy cái sự tích truyền kỳ của kiếm khách trứ danh trên đại lục, lúc đó Hạ Á Lôi Minh tuổi còn nhỏ nghe một cách say mê, nằm mơ đều muốn như kiếm khách truyền kỳ cao cao tại thượng, áo trắng như tuyết, áo đen như thiết, tay cầm một thanh sắc bén trường kiếm, thoải mái ân cừu. . . Đó là thật là phong cách a!

    Nhưng lão gia hỏa tự xưng là kiếm đạo cao thủ chỉ dạy cho Hạ Á Lôi Minh dùng duy nhất một loại vũ khí : Phủ (búa) !

    Đừng hiểu lầm, đều không phải trong truyền thuyết cao nhân sử dụng chiến phủ hay trường phủ.

    Mà là loại thợ rèn trong thôn bán sáu đồng tệ một cây, dân đốn cũi trong vùng lân cận thôn hay dùng.

    Về phần phủ kỹ luyện được rốt cuộc như thế nào, Hạ Á Lôi Minh cũng không biết. Lão gia hỏa đã từng nói qua, hắn dạy Hạ Á Lôi Minh bộ phủ kỷ này thật ra đi ngược lại chính quy, người thường sử dụng búa thường cần chính xác và mạnh, nhưng lão già lại bảo Hạ Á Lôi Minh khi nào có thể đem búa luyện ra một chử "xảo" thì khi đó xem như cừ.

    Chính xác và mạnh mẽ, Hạ Á Lôi Minh biết ý nghĩa là gì. Hắn lúc 13 tuổi, có thể tại hơn năm mươi bước, một búa ném ra chặt đứt đuôi con thỏ đang chạy trốn.

    Thế nhưng rốt cuộc thế nào mới là bí quyết luyện ra chử "xảo", vậy thì mỗi người một ý. Chí ít, dựa theo lão già nói thì chỉ cần cầm 20 cân búa, tại trên mặt đậu hủ có thể khắc ra một đóa hoa cúc là được -- này rõ ràng là làm khó dể người mà.

    Kỳ thực Hạ Á Lôi Minh vẫn có chút hoài nghi đối với bộ phủ kỹ mà lão gia hỏa dạy, bởi vì toàn bộ nội dung luyện công mỗi ngày của hắn chỉ là : đốn cũi, khắc đậu hủ, cộng thêm mổ bụng làm ruột, lóc thịt róc xương con mồi săn được.

    Tuy rằng bụng hoài nghi, nhưng mà bộ "phủ kỹ" này Hạ Á Lôi Minh vẫn luyện đủ mười năm. Hắn luyện rất chăm chỉ, thế nhưng mỗi lúc luyện công, lão già cũng không thèm đánh giá, tối đa chính là ôm một bình rượu nhỏ ngồi chồm hổm ở một bên vừa uống vừa xem, trong ánh mắt cũng không có tán thưởng hay bất mãn, vĩnh viễn đều là mắt say lờ đờ mông lung.

    Thẳng đến hơn một năm trước, trước lúc lão gia hỏa bệnh chết, hắn rốt cục chịu mở miệng đánh giá một chút về vũ kỷ của con nuôi mình. Chỉ là, lúc đó lời hắn nói, nhưng làm Hạ Á Lôi Minh suy nghĩ ba ngày đều không thể xác định, lão gia hỏa rốt cuộc là khen hắn, hay là sử dụng biện pháp quanh co để mắng hắn -- chính hắn vẫn hoài nghi về suy đoán thứ hai. Bởi vì tới lúc cuối lão gia hỏa ốm đau nằm trên giường vẫn còn muốn uống rượu, Hạ Á Lôi Minh lo lắng cho sức khỏe của lão gia hỏa nên cự tuyệt loại yêu cầu này -- cũng là bởi vì thực tế gia đình đã nghèo túng không có gì ăn.

    Đại khái bởi vậy đưa tới cơn oán giận của lão gia hỏa.

    Ân, lão gia hỏa trước khi chết là nói như thế này.

    Lúc đó hắn dùng một loại phức tạp nhãn thần nhìn chính nuôi con của mình, thở dài:

    "Bộ 'Phá Sát Thiên Quân' của ta có thể bị ngươi luyện thành loại hình dạng này, coi như là con mẹ nó có ý tứ -- sau khi ta chết, ngươi không được dùng búa, mấy cái đao kiếm thương côn đều có thể dùng, chỉ là ngươi không được dùng búa, để tránh cho ông đây chết không nhắm mắt."

    (1) : hỏa xa là một thanh sắt dùng để khởi lò, hình dạng như kiếm phương tây đầu nhọn nhưng bị chia làm 2 giống như cây nĩa (nĩa chia làm 3 nhánh)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi taroihung, ngày 28-02-2010 lúc 10:05.
    ---QC---


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    devilish12,hathanh248,Kazack,nogania,quangheo,quangteo,TheKiller,
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    402
    Xu
    0

    Mặc định Liệp Quốc - Khiêu Vũ (Mới nhất : chương 32)


    Liệp Quốc
    Tác giả: Khiêu Vũ
    Dịch và biên tập: ta
    Nguồn : Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com
    Chương 1: Đi ra thế giới bên ngoài

    Lúc ban đầu, Hạ Á Lôi Minh vì đánh giá của lão gia hỏa mà đau đầu rất lâu.

    Lấy hắn trình độ văn hóa không tính là tốt, hắn chỉ biết "có ý tứ" tựa hồ là một loại ca ngợi, thế nhưng, "chết không nhắm mắt" dường như lại là cụm từ không tốt lắm.

    Lão gia hỏa đối với dạy văn hóa cho Hạ Á Lôi Minh phi thường không trách nhiệm, trình độ văn hóa đơn giản, vừa đủ để Hạ Á Lôi Minh lật xem các quyển sách cũ đã ố vàng của lão gia hỏa lưu lại, có thể miễn cưỡng nhận biết được 80% chử, về phần có thể hiểu biết, không vượt quá phân nửa.

    Mặc dù là thế nhưng lão gia hỏa còn cấm Hạ Á Lôi Minh lật xem sách của hắn, vì thế Hạ Á Lôi Minh không có ít lần "ăn gậy" của lão gia hỏa. Chỉ có lúc lão gia hỏa uống rượu say xỉn, mới dám len lén mò tới xem một hồi.

    Trong sách có một số thứ, đại thể như "Kỵ binh ", "Chuyển tiến" "Vu hồi" "Bọc đánh" các loại từ ngữ, nếu không thì là cái gì tác chiến phương án, còn có cái gì nhiều ít đồ quân nhu như thế nào vận tải, địa hình bày binh các loại phương thcứ bày binh, bãi sông tác chiến, bình nguyên hội chiến, khe sâu phục kích vân vân

    Lúc ban đầu, Hạ Á Lôi Minh cho rằng những thứ này là chiến tranh tiểu thuyết, giống như các loại do đám người ngâm thơ rong nghèo túng trong thôn thuật lại. Cho tới lúc sau, hắn nhìn ra một ít khác nhau. Chí ít, nội dung bên trong sách của lão gia hỏa, chắc chắn không có giống lời nói của người ngâm thơ rong như vậy đặc sắc, thậm chí có thể nói là rất khô khan vô vị.

    Hạ Á Lôi Minh đã từng có hai lần lớn mật đi hỏi lão gia hỏa, kết quả tại lần đầu tiên, lão gia hỏa trực tiếp dùng gậy đem đầu của hắn đánh sưng lên ba ngày. Lần thứ hai, lão gia hỏa uống say, nhưng lại không có đánh đầu hắn, mà là một cước đem hắn đá văng ra ngoài, trừng mắt con mắt mắng vài câu nào là "Năm đó ông đây tại lúc cầm quân, nếu như gặp phải loại tiểu tử không nghe lời như ngươi, đã sớm chém đầu..."

    Được rồi, dựa theo cách nói từ cái này miệng đầy lời vô lý của lão gia hỏa, lão không chỉ "đã từng" là đại lục trứ danh kiếm sĩ, thậm chí còn "đã từng" là một tướng quân cầm binh.

    Thật là như vậy sao?

    Chí ít, Hạ Á Lôi Minh rõ ràng, một tướng quân là chắc chắn sẽ không ngay cả rượu đều uống không dậy nổi. Mà lão gia hỏa, ngay cả uống rượu đều chỉ có thể uống loại rẻ nhất "hắc mạch" rượu, loại rượu không chỉ cay độc, còn mang theo một cổ mùi vị chua xót chết người. Hơn nữa, loại rượu này, chính là từ hàm răng "Phùng Lý" nấu ra.

    "Nếu lão là tướng quân, thì ông đây là hoàng đế của đế quốc." Đây là kết luận của Hạ Á Lôi Minh.

    Bất quá... về phần đánh giá vũ kỹ của hắn, lão gia hỏa rốt cuộc là khen hay là mắng hắn?

    May là, hắn không cần phải đau đầu nữa.

    Bởi vì một đêm sau khi lão nói những lời này , lão gia hỏa đã chết.

    Theo cách của lão gia hỏa mà nói thì lão chết phi thường "có ý tứ" .

    Lúc Hạ Á Lôi Minh đi đốn cũi trở về, thấy lão gia hỏa quỳ rạp trên mặt đất, đã không có hơi thở. Lão chết ở trên đường đang bò từ giường tới ngăn tủ chứa rượu. Đáng tiếc, lão quá già và quá yếu, bò tới phân nửa đường thì tắt thở, lúc sắp chết, tay vẫn còn duỗi hướng về phía bình rượu.

    Từ điểm đó mà nói, lão gia hỏa là một người rất có cá tính, ngay cả cách chết cũng một cách mơ hồ. Bởi vì, lão gia hỏa cũng không biết, bình rượu trong ngăn tủ đã sớm rỗng không —— trong đó ngay cả một giọt rượu cũng không có.

    Hạ Á Lôi Minh đem lão gia hỏa chôn đi.

    Chôn tại nơi phía sau căn phòng đơn sơ của bọn họ, tại sườn núi phía sau tìm vùng trủng, đào một hố, lấp một ít đất bùn cùng tảng đá. Thế nhưng lúc dựng bia, Hạ Á Lôi Minh gặp một cái phiền phức —— hoang đường chính là, nhiều như vậy năm, hắn thậm chí không biết tên của lão gia hỏa.

    Trước lúc 8 tuổi, hắn gọi lão là "cha ", sau 8 tuổi, hắn gọi lão là "lão gia hỏa", về phần người trong thôn thì gọi lão là "lão ma men" hoặc "lão hỗn đản" các loại.

    Tại trước mộ phần ngồi một buổi tối, Hạ Á Lôi Minh thở dài, bổ một khối đầu gỗ, khắc trên mặt gỗ một hàng chử xiêu quẹo :

    "Nơi đây chôn lão gia hỏa, cầu cho linh hồn của người ngủ yên."

    Hắn chạy tới thôn trấn, đem thứ đáng giá nhất trong người là cây búa củ bán đi, lấy ba đồng tệ, lại dùng ba đồng tệ này mua một lọ rượu.

    Ba đồng tệ một lọ rượu, không thể nghi ngờ là trong nhiều như vậy năm, Hạ Á Lôi Minh mua tốt nhất, "sa hoa" nhất rượu.

    Thế nhưng hắn đem này bình rượu đổ xuống phần mộ của lão gia hỏa, mắt mở trừng trừng nhìn rượu thấm vào bùn đất, chính hắn nhưng là một ngụm cũng không uống.

    Tới lúc hừng đông, cả người đông cứng, Hạ Á Lôi Minh rốt cục đứng lên, hắn đứng ở trước mộ phần, nhìn khối mộc bài nọ, trong ánh mắt có một chút nói không nên lời.

    "Được rồi, lão gia hỏa, người đi rồi. Hiện tại chỉ còn lại có một mình ta."

    ... ...

    Vấn đề đầu tiên phải giải quyết là phải cho cái bao tử ăn no.

    Tuy rằng hắn được cho là một thợ săn lành nghề. Không, thậm chí có thể không chút nào khoa trương mà nói, hắn có thể tính là thợ săn ưu tú nhất trong vài trăm dặm xung quanh.

    Lúc hắn 13 tuổi, hắn một mình lên núi đốn cũi, thì đã dùng cây búa cùn chém chết một con thị huyết cuồng lang đang đói —— loại lang này là sinh hoạt tại trên Dã Hỏa nguyên, một loại cấp thấp ma thú, tại dưới trạng thái công kích, da lông của nó thậm chí còn cứng hơn mai rùa, hàm răng của nó có thể đem trường mâu của thợ săn cắn đứt, hơn nữa động tác còn nhanh nhẹ.

    Nhưng lần đó, Hạ Á Lôi Minh chỉ dùng một búa đã chém đứt đầu con lang nọ.

    Nhẹ nhàng một búa.

    Thật ra lúc đó, Hạ Á Lôi Minh mới có 13 tuổi, hắn đã sợ đến tiểu trong quần, đương lúc con lang đánh về phía thân mình của hắn, hắn hầu như đã mất đi ý thức, chỉ dựa theo bản năng sử dụng tư thế hằng ngày đã luyện hơn trăm ngàn lần, đem búa trong tay một phát bổ ra.

    Sau đó... Hắn cảm giác được một mãnh nóng hừng hực máu tươi ở trên mặt mình, khi hắn mở mắt, trên mặt đất trước mặt là một cái đầu lang còn nhe răng trợn mắt, ở vị trí cái cổ đã bị chặt đứt, thân mình con lang thì nằm ở sau lưng hắn.

    Đối mặt với cảnh tượng này, hắn dùng một hồi lâu linh hồn nhỏ bé mới về lại thân, sau đó lại là hưng phấn.

    Nguyên lai... Ta đã lợi hại như vậy ? !

    Nhưng lúc hắn mang xác lang trở về, hắn kích động mang chuyện này nói cho lạo gia hỏa, lão gia hỏa lại rất không vui. Nguyên nhân lão mất hứng có hai cái, đầu tiên là: "Ngươi luyện lâu như vậy, nếu như ngay cả một con tiểu thí (thúi) lang đều giết không chết, thì ngươi dứt khoát kiếm một khối đậu hũ đâm đầu mà chết quách đi."

    Mà câu nói thứ hai mới là nguyên nhân chính của lão gia hỏa:

    "Ngươi cái này ngu xuẩn, ngươi biết hay không, đem đầu lang chặt rơi xuống, da lang sẽ không đáng giá! ! Vốn một thân da lang có thể đổi được hai cái ngân tệ, đủ cho chúng ta uống ba tháng rượu! Hiện tại tối đa chỉ có thể bán không được một phần mười giá! !"

    Lão gia hỏa lời nói không sai.

    Lần đó, Hạ Á Lôi Minh đem cái da lưng lang đến thôn trấn, có không ít người có hứng thú tới hỏi giá, nhưng vừa nhìn thấy da lang bị tổn hại liền không ai quan tâm nữa.

    Kết quả cuối cùng cái da lang kia không bán được, Hạ Á Lôi Minh dứt khoát đem làm cho bản thân một cái áo da, mà thịt lang, hắn cùng lão gia hỏa ăn vài ngày.

    Ách... Không thể không nghĩ tới thịt lang.

    Mặc dù thịt 'thị huyết cuồng lang' kia rất khó ăn, còn có một cổ mùi thối, bất quá đối với hiện tại đói bụng một ngày đêm một đêm, còn lạnh cứng toàn thân, đối với Hạ Á Lôi Minh mà nói, đây chính là một loại hành hạ khó có thể chống lại.

    Thế nhưng, Hạ Á Lôi Minh chính quyết định không lên núi săn thú.

    Hắn không muốn làm thợ săn.

    Thanh niên luôn luôn có rất nhiều huyễn tưởng, hắn nghĩ muốn đi ra ngoài một lần.

    Chí ít... Tại hắn xem ra, đến thôn trấn tìm một công việc làm công, cũng còn hơn như lão gia hỏa như vậy uất ức cả đời trên núi.

    Vào trong thôn trấn, đi kiếm một cái công việc, cho dù là làm một cái xa phu. Nói không chừng, bằng vào hắn một thân khí lực, có thể được một cái dong binh đoàn coi trọng, làm một số công việc bảo vệ nho nhỏ.

    Mặc dù bụng đã đói kêu ọc ọc, tay chân lạnh lẽo, Hạ Á Lôi Minh vẫn hùng hào suy nghĩ tới tương lai.

    Đã không cây búa cùn tùy thân, Hạ Á Lôi Minh liền đem đem thanh hỏa xoa đen sì từ trong lò than ra, đeo ở trên đai lưng, mặc kiện áo khoác da lang đã phá vài lỗ thủng, mang đôi giầy rơm đã gần mòn, đem theo trong lòng hy vọng, đi xuống núi.

    Đây là bước đầu tiên Hạ Á Lôi Minh đi hướng ra thế giới bên ngoài!

    Dựa theo lời nói của người ngâm thơ rong trong thôn nói về các tiểu thuyết truyền kỳ, hẳn là gọi là "Bánh xe lích sử bắt đầu vận chuyển".

    Nhưng mà khi nhân vật chính của chúng ra đi xuống núi, chẳng những không có cái chó má gì "bánh xe", ngay cả giầy của hắn cũng bị mòn, hơn nữa, hắn còn đói hoa cả mắt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=44044

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi taroihung, ngày 24-01-2010 lúc 13:55.

  4. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    devilish12,gavb,hathanh248,Kazack,nogania,quangheo,quangteo,TheKiller,
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    402
    Xu
    0

    Mặc định


    Liệp Quốc
    Tác giả: Khiêu Vũ
    Dịch và biên tập: ta
    Nguồn : Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com
    Chương 2: Dã Hỏa trấn không có người tốt (thượng)

    Nếu như nói trên toàn đại lục tìm kiếm một chổ hỗn loạn nhất, thì dĩ nhiên chính là Dã Hỏa trấn.

    Dã Hỏa trấn vốn nguyên bản không gọi là Dã Hỏa trấn. Trên thực tế, cái tên không chính thức này là do việc hỗn loạn ở Dã Hỏa tạo thành.

    Là trấn nhỏ nằm ở phía nam Dã Hỏa nguyên, cũng là một vùng đất không ai quản, nếu nói về vấn đề sở hữu, thì thật sự nó là "cờ trên tường thành biến đỗi liên tục".

    Ở phía bắc là Odin đế quốc, phía nam là Byzantine đế quốc, thậm chí một ít to lớn đạo tặc đoàn, đều đã từng trở thành chủ nhân nơi này.

    Dã Hỏa trấn có vị trí địa lý không tính là quá tốt, thế nhưng lại là một cái khe nứt thiên nhiên tạo thành. Trên Dã Hỏa nguyên không có sản vật gì, mà lại còn nhiều rừng rậm sơn cốc ao đầm, đất cằn cỏi, khí hậu cũng quái dị.

    Hàng năm, không khí lạnh từ phương bắc thổi xuống, tạo thành 3 tháng mùa đông lạnh giá ở Dã Hỏa nguyên. Mà hết mùa đông, gió mùa phía nam đem theo hơi nước và nhiệt từ biển thổi lên, làm người dân cảm giác uể oải, không muốn nhúc nhích. Nam bắc nóng lạnh ở chổ này đang xen nhau tạo thành lượng mưa sung túc, vào mùa hè, đất đai lầy lội.

    Kết quả, trên Dã Hỏa nguyên, mùa đông vừa lạnh vừa khô, mùa hè thì lại vừa nóng vừa ẩm.

    Người Odin ở phương bắc, thích nghi quanh năm băng tuyết khí hậu lạnh lẽo, đối với nơi này mùa hè nóng ẩm thật sự không thích nghi. Còn người Byzantine ở phương nam thì lại chịu không nổi mùa đông lạnh khô.

    Hơn nữa ở đây thực sự không có gì quan hệ đến sản vật của dân sinh đế quốc, coi như là một vùng đất vô bổ.

    Dã Hỏa nguyên không có sản vật mà lại còn có nhiều dã thú hung hãn, cùng với chi chít như sao trên trời lớn nhỏ các bộ lạc bản xứ, những bộ lạc lớn nhỏ này, chính cũng có tà cũng có, lúc có sinh ý, dựng thẳng một cờ xí coi như là một dong binh đoàn, lúc không có sinh ý, thì trên mặt đeo khăn đen chạy đi làm cướp.

    Còn có xung quanh là bộ lạc người lùn (1), cùng đàn tộc địa tinh (2) dơ bẩn nhát gan đông như kiến, tràn ngập ao đầm rừng rậm. . .

    Loại địa phương này, trừ phi là lúc hai đại đế quốc chuẩn bị khai chiến, mới có thể đem nơi này trở thành vùng đệm giao chiến, bằng không bình thường, ai cũng không thèm liếc mắt.

    Hai đại đế quốc giống như đã tạo thành một cái hiệp định, nếu như người Byzantine chiếm cứ ở đây, người Odin nhất định sẽ đánh trả, nếu như người Odin chiếm cứ nơi này, Byzantine cũng nhất định sẽ xuất binh đuổi đi. Nhưng hai bên thực sự cũng không có từng tại đây loại địa phương quỷ quái này đóng quân quân đội lâu dài, cho nên chỉ cần đối phương không có chiếm lĩnh cái này khu, thì cũng không thèm để ý làm gì, thẳng thắn đem nơi này biến thành biến thành một cái địa giới không ai quản.

    Về phần thành trấn duy nhất ở đây, Dã Hỏa trấn, lại trở thành một cái nơi ẩn nấp của các loại người phức tạp nhất đại lục: tội phạm, người bị truy nã, móc túi, kẻ trộm, gian thương, mạo hiểm đoàn thể v.v.... đúng là chổ tập chung của các thành phần phức tạp người.

    Thiên đường vô chính phủ, cái này đánh giá đối với Dã Hỏa trấn mà nói, mới là chính xác nhất.

    Trước đó vài ngày, phía nam Byzantine tới mấy người đại thương đoàn bởi vì gặp phải đạo phỉ cướp đoạt tổn thất thảm trọng, liền góp vốn thuê một dong binh đoàn bộ lạc tới đánh chạy đạo phỉ đoàn, đem nơi này thành nơi tập chung hàng hóa trọng yếu, tuyên bố đối với trấn nhỏ tiến hành "bảo hộ".

    Trong Dã Hỏa trấn cái gì cũng có, xe lữ hành, điếm tửu, sòng bạc, kỹ viện, còn có một ít bí mật cứ điểm của đạo tặc đội, trong chợ đen mua bán phi pháp, có thể mua được rất nhiều thứ thương phẩm mà hai phía chính phủ cấm, còn có nơi giao dịch của một vài dong binh bộ lạc. . .

    Nơi này đúng là thiên đường cho người mạo hiểm.

    Người trung thực tốt nhất là đừng ở địa phương này.

    Cho dù là một thợ may vá bình thường ở trong thôn, nói không chừng lại là kẻ bị hai đại đế quốc cùng lúc phát lệnh truy nã lẫn trốn ở đây.

    . . .

    Khi Hạ Á Lôi Minh đi vào thôn trấn, cũng không có khiến cho bất luận kẻ nào chú ý, hắn trên người đồ vật, một cái rách nát da lang áo khoác có thể xem hắn càng giống như là một tên ăn mày, mà trên lưng cắm một thanh hỏa xoa, càng làm cho người ta đánh giá hắn là một tên ăn mày "thần kinh có vấn đề".

    Ngay lúc Hạ Á Lôi Minh giống như một con lang đói bước xuyên vẹo đi trên đầu đường Dã Hỏa trấn, bên trong một cửa hàng bên đường, một ánh mắt tham lam bắn nhìn về phía hắn.

    . . .

    Nếu dùng từ ngữ chính xác để hình dung tướng mạo của Tatara, như vậy cái này từ ngữ nhất định là: hèn mọn!

    Còn nếu như nhất định phải cộng thêm một phó từ để diễn tả thì hẳn phải là "cực kỳ phi thường" hèn mọn! !

    Hắn rất xấu, cực kỳ xấu, da bọc xương, hai gò má nhô cao tạo thành hai khối thịt dữ tợn, hơn nữa một đôi mài lộn ngược, mắt tam giác, phát ra hung quang dâm tà hèn mọn, cho dù lúc hắn cười rộ lên cũng giống như cái loại quái thúc thúc chuyên dụ dỗ trẻ em.

    Nói như vầy, lấy của hắn tướng mạo, buổi tối đi ở trên đường cái, cho dù chưa làm điều gì, cũng nhất định sẽ đưa tới ánh mắt nghi nghờ của tuần tra binh sĩ.

    Hắn đã từng có một thời rất "quang vinh", tại lúc còn đi học ở vương đô, một ngày nào đó chạng vạng, tại trên một cái đường nhỏ, ngẩu nhiên gặp một vị nữ sĩ, kết quả hai người chỉ là mặt đối mặt nhìn đối phương liếc mắt, vị nữ sĩ kia chỉ nhìn thấy tướng mạo của Tatara, thì sợ đến hoa dung thất sắc, sau đó thì kêu to "Phi lễ" (3).

    Kết quả dẫn tới tuần tra vệ chạy đến, không phân tốt xấu đã đem hắn trói lại đem về. Tatara nỗ lực biện giải cho bản thân, nhưng người khác chỉ nói một câu: "Bộ dáng của ngươi rất giống như sẽ phi lễ tiểu nữ hài."

    May là, hiện tại Tatara đã không còn gặp phải đối xử phân biệt như vậy.

    Hiện tại ,Tatara có một nghề nghiệp cao quý nhất trên đại lục, có một không hai!

    Thân phận của hắn bây giờ là : Tôn quý ma pháp sư Tatara tiên sinh.

    Đương nhiên, cái này xưng hô này là do hắn tự đặt ra. Trên thực tế, Tatara hiện tại chỉ là một cấp thấp nhất ma pháp sư, hơn nữa, không may chính là hắn tuổi đã không còn nhỏ, tại trong lúc ma pháp khảo hạch, cũng bị nhận xét là không có tiềm lực tiếp tục tấn cấp.

    Nghề nghiệp ma pháp sư tuy rằng cao quý, nhưng chỉ đúng với các cao cấp ma pháp sư có khả năng hô mưa gọi gió, giống hắn như vậy cấp thấp ma pháp sư, hơn nữa lại là người không hề có ma pháp tiềm lực, việc duy nhất hắn có thể làm là kiếm một dong binh đoàn đi làm lính đánh thuê, kiếm ít tiền nuôi sống bản thân, nếu như có thể gặp may mắn, gặp được một quý tộc trong thôn không hiểu biết nhiều lắm, nói không chừng cũng sẽ được chiêu mộ làm khách quý.

    Cho nên, tại vương đô cùng với các thành phố lớn, Tatara là không có cơ hội phát đạt, hắn chỉ có thể chạy đến Dã Hỏa trấn loại này thâm sơn cùng cốc tìm kiếm vận khí.

    Hơn nữa, hắn đi tới Dã Hỏa trấn, bởi một việc ngoài ý muốn -- hắn phá sản!.

    Đây là một cái rất hoang đường chuyện tình: lấy thân phận cao quý cùng giàu có của một vị ma pháp sư, cư nhiên bị phá sản?

    Nhưng mà chuyện này thực sự phát sinh trên người Tatara -- hắn tại ngẫu nhiên có được một quyển sách cổ trong đó có một loại phương pháp có thể giúp cho bản thân ma pháp thực lực tăng mạnh, phát hiện này kích thích Tatara dã tâm, hắn hướng một thương hội mượn tiền, mua rất nhiều ma pháp tài liệu dùng để tiến hành cái này ma pháp nghiên cứu. Sau đó. . . rất không may, của hắn ma pháp nghiên cứu thất bại, tài liệu cũng tiêu hao hơn phân nửa.

    Lại càng không may chính là, hắn sau đó lại phát hiện, quyển sách cổ hắn có được, căn bản là do một tên chuyên ngụy tạo cổ văn viết ra!

    Thân là một ma pháp sư, cư nhiên bị tên gian thương ti tiện bán cho sách giả! Này đối với Tatara mà nói quả thực tựu là vô cùng nhục nhã.

    Mà càng không may chính là, hắn nợ tiền thương hội kia nhưng lại được hưởng thụ đế quốc pháp luật bảo hộ, chính quy tổ chức, để truy đòi tiền nợ, thậm chí chạy tới vương đô giáo hội ma pháp sư hành hội khởi tố Tatara.

    Khởi tố một vị ma pháp sư thiếu tiền không trả, còn đem sự tình nháo loạn tới ma pháp sư hành hội? !

    Này quả thực là đại gièm pha trăm nghìn năm qua chưa từng có a! Tatara danh dự tại trong vương đô bị quét sạch, trở thành một trò cười lớn trong giới ma pháp sư. Thậm chí tại vương đô, hắn một cái nho nhỏ ma pháp sư cư nhiên nỗi tiếng vượt qua cả các đại ma pháp sư thành danh đã lâu.

    Cuối cùng, Tatara chỉ có thể mai danh ẩn tích đi xa tha hương. Mong muốn đến cái nơi không ai quản lí Dã Hỏa nguyên này tái thử thời vận.

    Mà hiện tại, Tatara thấy Hạ Á Lôi Minh.

    Chuẩn xác mà nói, hắn nhìn trúng một kiện đồ vật trên cổ Hạ Á Lôi Minh!

    Lấy ánh mắt của một ma pháp sư, Tatara nhìn thấy vật kia trên cổ Hạ Á Lôi Minh, trong nháy mắt, hắn liền không nhịn được sinh ra tham niệm.

    Đó là một khối nhìn qua giống như một tảng đá màu tro, không hề bất kỳ sáng bóng.

    Thế nhưng chúa tại thượng, Tatara dám phát thệ, đó là một khối thượng đẳng ma pháp tinh phách! ! !

    . . .

    Hạ Á Lôi Minh rất nhanh đã bị ngăn cản lối đi.

    Hắn tuy rằng đói hoa cả mắt, thế nhưng thấy rõ ngăn người kia cản lối đi của mình, sau khi nhìn bộ dáng, lập tức đánh một cái giật mình!

    "Xin chào người thanh niên, muốn làm một cái giao dịch không?"

    Tatara tận lực để bản thân làm ra một cái nụ cười hiền lành, thế nhưng hiển nhiên, của hắn nỗ lực là phí công. Bởi vì Hạ Á Lôi Minh vừa thấy hắn, phản ứng đầu tiên là vẻ mặt cảnh giác, cùng lúc khéo tay cầm bên hông hỏa xoa, mặt khác một tay, rất nhanh che túi tiền của mình.

    (1) : ải nhân - Dwarf
    (2) : địa tinh - Goblin
    (3) : phi lễ : thiếu lễ phép. Cách nói giảm nhẹ của quấy rối tình dục

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=44044

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi taroihung, ngày 09-01-2010 lúc 18:52.

  6. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    CuteVampire,devilish12,duongntt05,gavb,hathanh248,Kazack,nogania,quangheo,quangteo,TheKiller,
  7. #4
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    402
    Xu
    0

    Mặc định


    Liệp Quốc
    Tác giả: Khiêu Vũ
    Dịch và biên tập: ta
    Nguồn : Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com
    Chương 2 bis : Dã Hỏa trấn không có người tốt (hạ)

    (lẽ nào ta rất giống người xấu sao? ) Tatara bỗng nhiên có một loại xung động muốn khóc. Bất quá, tại trước mặt một tên ăn mày, hắn bày ra vẻ mặt kiêu ngạo của một ma pháp sư.

    Nhìn thoáng qua Hạ Á Lôi Minh thể trạng cường tráng, hắn bỏ đi ý nghĩ cường đoạt trong đầu (hay là lừa gạt hắn đến một nơi không có người sau đó thuốc mê hắn! )

    Tatara híp một đôi tam giác mắt, giả vờ rụt rè mỉm cười: "Lời đầu tiên ta giới thiệu một chút, ta là một ma pháp sư."

    Hạ Á Lôi Minh mờ mịt nhìn Tatara, không hề phản ánh.

    Tatara không có thấy được ánh mắt kính nể như hắn dự tính, hình như người thanh niên trước mặt này lúc nghe đến từ ngữ "ma pháp sư" cùng nghe được "một đầu trư" (một con lợn) không có gì khác nhau.

    Xấu hổ, trầm mặc một chút, Tatara rốt cục không kiên trì tiếp tục trừng mắt nhìn nhau như thế, hắn ho khan một tiếng: "Khụ khụ... Lẽ nào ngươi không biết ma pháp sư là gì?"

    "Biết." Hạ Á Lôi Minh lão lão thật thật gật đầu, hắn tuy rằng là người miền núi, thế nhưng thường xuyên thường lui tới Dã Hỏa trấn, làm sao có khả năng không biết ma pháp sư là cái gì?

    "Vậy... Hiện tại một tôn quý ma pháp sư đứng ở ngươi trước mặt, lẽ nào ngươi một điểm cũng không sợ hãi sao?" Tatara bản thân có chút kinh ngạc, đối mặt một ma pháp sư đứng ở trước mặt mà mặt không đổi sắc, lẽ nào người thanh niên này là một cao thủ thâm tàng bất lộ?

    Thế nhưng, nhìn dáng vẻ của hắn, tuổi của hắn, kiện áo khoác da hắn mặc, còn có tập tục biện tóc thành bím như người bản xứ miền núi ở địa phương này, nhìn qua thật là vừa đơn giản vừa chất phác, nhìn thế nào cũng không ra cái gì cao nhân cả.

    "Bởi vì ngươi không giống ma pháp sư." Hạ Á Lôi Minh thành thật nói, hắn hình như có chút không có ý tứ, có chút ngại ngùng sờ sờ cái ót: "Ta cho rằng ma pháp sư đều hẳn phải là rất tuấn tú."

    Tatara: "... ..." ( oán niệm tiếp tục bay lên )

    Bị chạm trúng chỗ đau, Tatara có chút bốc hỏa: "Vậy ngươi cho ta là ai? !"

    "Tên lừa đảo." Hạ Á Lôi Minh là một người thành thật, hắn trả lời rất kiên quyết, "Cha nuôi của ta đã dạy ta một câu nói, nếu như tại trên đường có người chẳng biết tại sao đối ta biểu thị quan biết cùng mỉm cười, như vậy đầu tiên phản ứng nên là ôm chặt túi tiền."

    Sau đó, Hạ Á Lôi Minh hướng Tatara mỉm cười một chút, vẻ mặt của hắn vẫn như cũ bình thản thành khẩn, giọng nói cũng rất chăm chú: "Tôn kính lừa đảo tiên sinh, ngươi xem, ta là một người nghèo, ta trên người hiện tại ngay cả một đồng tệ cũng không có. Cho nên, ta nghĩ ngươi chính là không cần lãng phí của ngươi thời gian."

    Nói xong, Hạ Á Lôi Minh đã nghĩ từ Tatara bên người bước đi.

    Gặp quỷ, hắn từ trên núi xuống, một đường đi liên tục ba mươi dặm, trên đường chỉ tìm được một con suối uống một bụng đầy nước, lúc đi tới trong thôn trấn, hắn đã rất đói, trong bụng phát ra tiếng ọc ọc như kéo bễ, đai lưng đã cột chặt, lúc này hắn cảm thấy đói tới mức hai mắt bốc lên lục quang, trước mặt cho dù có khối gỗ, hắn cũng không ngần ngại ăn nốt.

    Lúc này, hắn chuyện trọng yếu nhất là ba chân bốn cẳng nhanh tìm một biện pháp kiếm đồ bỏ bụng, hắn chẳng muốn cùng một tên lừa đảo lãng phí thời gian —— hiện tại nếu như giống ngày thường, hắn đã sớm một quyền đánh gẫy xương của tên lừa đảo này.

    Tatara ôm đồm nhìn Hạ Á Lôi Minh muốn đi, sốt ruột nói: "Ê! Ta thật là một ma pháp sư! Ngươi thế nào mới có thể tin tưởng?"

    "Tin tưởng ngươi?" Hạ Á Lôi Minh chớp hai hạ con mắt, do dự một chút, vẫn như cũ là bộ dạng chân thật nói: "Trừ phi... Trừ phi ngươi biểu hiện một chút ma pháp."

    "... Được rồi!" Tatara suýt nữa tức giận đến ối máu, bất quá để có khối thượng đẳng ma pháp tinh phách kia, hắn phải đè nặng tức giận, đem Hạ Á Lôi Minh kéo đến ven đường, dùng lưng mình che khuất tầm nhìn của người đi đường, vươn một ngón tay: "Này! Ngươi xem cho kỷ!"

    Nói xong, hắn trong miệng thì thầm niệm vài câu cái gì chú ngữ, giương lên tay, một đoàn bột phấn màu nâu tức thời từ trong lòng bàn tay của hắn xông ra, vù vù thoáng cái truyền tới trên mình Hạ Á Lôi Minh.

    Đây là một đoàn bụi bặm.

    Hạ Á Lôi Minh nhìn áo khoác của mình bị bụi bặm làm dơ, bất mãn vỗ vỗ: "Đây là cái gì ma pháp?"

    "Dương trần thuật!" Tatara kiêu ngạo giương cằm, đây thật là một ma pháp hắn am hiểu nhất, cũng là một trong thổ hệ ma pháp thấp nhất cấp pháp thuật , sử dụng ma pháp vung lên một mảnh bụi bặm, tại lúc chiến đấu có thể làm mê hoặc tầm mắt địch nhân—— cái này nguyên lý, thật ra cùng vẩy vôi phấn trong lúc đánh nhau có điểm tương đồng.

    Hạ Á Lôi Minh hình như có chút thất vọng, càng thêm khinh thường: "Này cũng không thể chứng minh ngươi dùng chính là ma pháp."

    Nhãn thần của hắn tràn ngập hoài nghi nhìn một chút Tatara, đầu cố sức đong đưa: "Ngày trước ta tại trong thôn trấn nhìn thấy một đoàn xiếc biểu diễn, so với ngươi cái này ảo thuật hay hơn nhiều. Bên trong còn có một người có thể từ trong mũ bắt ra thỏ đấy!"

    Sao, xiếc thú đoàn? !

    Từ trong mũ bắt thỏ? ! !

    Chết tiệt, tên hỗn đản này đem ta trở thành cái gì ? !

    Tatara nghĩ bản thân thực sự muốn ối máu!

    "Hơn nữa... Nói không chừng này đoàn bụi bặm là ngươi trước đó thì giấu ở trong tay áo." Hạ Á Lôi Minh không có hảo ý nhìn cái tay áo rộng thùng thình của Tatara. Tatara mặc chính là một kiện tính chất có chút thượng đẳng áo khoác da, để phối hợp với thân phận ma pháp sư, áo khoác làm rất rộng, tay áo cũng cuốn cao vài tầng.

    "Hỗn đản! Ta làm sao có thể làm truyện đó!" Tatara nghĩ bản thân bị vũ nhục.

    "Trừ phi... Ngươi để ta kiểm tra một chút của ngươi y phục, nhìn bên trong có đúng hay không ẩn dấu vật gì."

    Hạ Á Lôi Minh vẻ mặt rất thẳng thắn thành khẩn.

    "... Được rồi!" Tatara sắc mặt đỏ lên, hắn nghĩ bản thân chịu vũ nhục lớn! Thậm chí này trong nháy mắt, hắn ngay cả khối đá trên cổ Hạ Á Lôi Minh đều quên đi.

    Muốn đùa à! Ta đường đường một ma pháp sư, cư nhiên bị tên tiểu tử ngu này trở thành ảo thuật gia? !

    Mà cái thân phận ma pháp sư này chính là tài sản duy nhất còn lại để Tatara đáng kiêu ngạo!

    Hắn oán giận, cởi bỏ kiện áo khoác da trên thân ném vào trong tay Hạ Á Lôi Minh : "Ngươi xem đi! Nhìn ta có hay không trong giấu vật gì ở bên trong ! Hừ! !"

    Hạ Á Lôi Minh tiếp nhận áo khoác, lập tức tỉ mỉ lục lọi, hắn lục lọi phi thường cẩn thận, từ trong ra ngoài, từ cổ áo đến tay áo, thậm chí ngay cả mặt bên trong đều cũng nhìn một lần.

    Một lần kiểm tra, Hạ Á Lôi Minh dường như thuận miệng hàm hồ hỏi: "Ân, ngươi cái này áo khoác hình như rất đáng giá a."

    "Lời vô ích! Đây chính là cửa hàng may mặc ở trong vương đô bán, giá trị sáu ngân tệ đấy! Đây chính là chân chính da gấu thượng đẳng! Y phục như thế mới có thể phù hợp với thân phận cao quý của ma pháp sư a!" Tatara căm tức trả lời —— thật ra hắn nói xạo, da gấu đúng thật là da gấu, cũng thật là tại trong vương đô cửa hàng may mặc bán, thế nhưng giá cả không phải sáu ngân tệ, mà là ba.

    Hạ Á Lôi Minh nghe xong, trên mặt bất động thanh sắc, trong ánh mắt nhưng hiện lên một tia dị sắc.

    Hắn ngẩng đầu lên, dùng cái biển hiện cả người vô hại, hướng Tatara nói: "Ta xem xong. Ân... Không thể không nói, ngài đúng là không phải một tên lừa đảo xảo quyệt."

    "Kia là đương nhiên!" Tatara ưỡn ngực nói.

    Hạ Á Lôi Minh nhưng bỗng nhiên nhếch miệng hì hì cười: "Bất quá, ngươi là một tên lừa đảo ngu xuẩn."

    Vừa dứt lời, Hạ Á Lôi Minh bỗng nhiên ôm kiện áo khoác thượng đẳng của Tatara, quay đầu bỏ chạy! !

    Hắn chạy trốn rất nhanh, chớp mắt công phu, liền chui vào một cái hẻm nhỏ ven đường.

    Tatara sững sờ ở tại chỗ, giống như cả người đã choáng váng, mở to hai mắt nhìn ngây người một hồi lâu, mới đột nhiên rống giận một tiếng: "Có người cướp đoạt y phục của ta! !"

    Lúc hắn nhanh chân đuổi tới hẻm nhỏ, nơi nào còn có bóng dáng của Hạ Á Lôi Minh?

    Hạ Á Lôi Minh dù sao cũng là người địa phương, này Dã Hỏa trấn, hắn đã đi hơn mười năm, địa hình quen thuộc, làm sao một cái xứ lạ quê người Tatara có thể sánh được?

    Chạy một hơi qua hai con đường, xác định phía sau không ai đuổi theo, Hạ Á Lôi Minh dừng bước, đứng ở gốc cây lớn ven đường thở hổn hển hai khẩu khí, vừa sờ sờ trong tay cái này áo khoác thượng đẳng.

    "Vận khí thật tốt, vừa tiến vào trấn thì gặp phải một tên lừa đảo ngốc từ bên ngoài tới. Hôm nay đã có bữa ăn trưa."

    Hạ Á Lôi Minh trên mặt lộ ra vẻ hài lòng tươi cười, sau đó ôm áo da, đi tới một cửa hàng gần nhất ven đường.

    Một hồi công phu, y phục biến thành mấy cái đồng tệ, sau đó tại một tiểu điếm ven đường lại biến thành vài cái bánh nhân thịt, mà mấy cái bánh nhân thịt cũng rất nhanh chui vào trong bao tử Hạ Á Lôi Minh.

    Vỗ cái bụng không còn kêu to, Hạ Á Lôi Minh thích ý thở dài.

    Ai, đáng tiếc a, tại Dã Hỏa trấn loại địa phương này, giống vừa rồi cái kia tên ngốc từ ngoài tới như vậy thật là rất khó gặp phải a.

    "Hiện tại, đã lấp đầy cái bao tử, cũng nên đi kiếm việc làm thôi." Hạ Á Lôi Minh ngẩng đầu hướng về phía chợ đen mà đi.

    Đây là Hạ Á Lôi Minh cùng Tatara lần đầu tiên gặp.

    Nếu như dựa theo cách nói hoa lệ của người ngâm thơ rong, hẳn là như vậy hình dung:

    "Ngày đấy tháng đấy năm đấy, mai sau là đại lục vương giả - Hạ Á, gặp được bộ hạ đầu tiên cũng như trung thành nhất của ngài - Tatara đại nhân, vĩ đại Hạ Á vương tản mát ra vô cùng khí thế vương giả, làm cho Tatara mãnh liệt rung động, liền bị thần phục, từ nay về sau lập thệ suốt đời đi theo Hạ Á vương, đến chết vẫn không thay đỗi! Bánh xe lịch sử lại tiếp tục cuồn cuộn về phía trước..."

    Nhưng mà, lịch sử chân thật cùng với truyền thuyết dù sao cũng có chút khác biệt a.

    Lúc này, Tatara của chúng ta nhưng thật ra đúng là mãnh liệt rung động. Bất quá cũng không phải vì thần phục mà rung động, mà là...

    Bị tức ! !

    "Hỗn đản tiểu tử, đừng để cho ta gặp lại ngươi! ! !"

    Tatara khuôn mặt tái xanh phẫn nộ phun ra nước bọt: "trong Dã Hỏa trấn không có người tốt a !"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=44044

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi taroihung, ngày 10-01-2010 lúc 08:02.

  8. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    devilish12,gavb,hathanh248,Kazack,nogania,quangheo,quangteo,TheKiller,
  9. #5
    Ngày tham gia
    May 2009
    Bài viết
    402
    Xu
    0

    Mặc định


    Liệp Quốc
    Tác giả: Khiêu Vũ
    Dịch và biên tập: ta
    Nguồn : Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com
    Chương 3: Chợ đen

    Phải nói rằng trong Dã Hoa trấn chổ náo nhiệt nhất, nhiều sức sống nhất cũng như hỗn loạn nhất đương nhiên chính là khu "chợ đen".

    "Chợ đen" không phải là do chính phủ đặt tên, trên thực tế, vô luận là Byzantine đế quốc hay Odin đế quốc, đã từng có lúc chiếm lĩnh Dã Hỏa trấn nhưng thời gian đều phi thường ngắn, ngắn đến nổi thậm chí căn bản không kịp đem tất cả đường phố cùng nhà cửa đăng ký thống kê -- mà so sánh với người Odin ngu muội hơn, thì ngay cả thống kê nhân khẩu còn chưa có làm qua.

    Chợ đen là một cái xưng hô từ ước định mà thành, là khu phố nằm ở phía cực tây gần với ngoại vi của Dã Hỏa trấn. Khu phố này nguyên bản rất rộng, xem như là khu phố trong thôn trấn được mở rộng nhất, nguyên bản đường lớn có thể dung nạp hai cổ xe ngựa cùng chạy song song, đừng nói ở đây loại thâm sơn cùng cốc khó gặp, coi như là tại văn minh phát đạt như Byzantine đế quốc, cũng chỉ là một ít thành phố lớn đủ tiêu chuẩn mới có.

    Thế nhưng, ban nãy nói là "nguyên bản" có thể dung nạp hai cổ xe ngựa chạy song song -- chính là không có nhiều như vậy cửa hàng nhỏ lấn chiếm lòng đường.

    Tất cả các đồ vật hiếm lạ cổ quái từ khắp đại lục các nơi đều đến đây hội tụ, bất kỳ ngươi tưởng tượng cái gì không xuất hiện, ở chỗ này đều có thể tìm được.

    Đương nhiên, nếu như ngươi nghĩ mua cái gì đồ, vô luận đồ vật vừa rất hiếm vừa cổ quái, chỉ cần ngươi tới chợ đen trong Dã Hỏa trấn, treo lên một tấm bảng cần mua, tối đa không tới nửa ngày, nhất định sẽ có mấy người mặc áo khoác dơ bẩn, mặt mày không rõ, thần sắc lén lút chạy tới hỏi ngươi nguyện ý trả bao nhiêu tiền.

    Những người này cũng không phải là lừa đảo, lại càng không là tên ăn mày. Mà là người liên lạc của một ít dong binh bộ lạc.

    Tại trên Dã Hỏa nguyên, có rất nhiều lớn nhỏ bộ lạc, lớn thì thậm chí có hơn một nghìn người, nhỏ cũng có trên dưới một trăm người. Những bộ lạc này, có thể một ít làm nghề dong binh, nhưng phần lớn còn lại là đạo tặc đoàn.

    Những bộ lạc này rất khó phân chia bọn họ rốt cuộc là dong binh hay là đạo tặc -- điều này còn phải xem tâm tình của bọn hắn.

    Người Byzantine có một câu tục ngữ : "Dong binh đoàn cùng đạo tặc đoàn luôn không thể phân biệt !"

    "Nếu như ngươi thuê dong binh đoàn làm bảo tiêu. Như vậy sau khi ngươi trả tiền, nếu như tâm tình không tốt, họ không chỉ cầm của tiền của ngươi, còn có thể thuận tiện đem đồ của ngươi cướp sạch -- lúc này bọn họ chính là đạo tặc đoàn."

    Đương nhiên, câu tục ngữ này bị vương đô giao dịch hành hội dữ dội phản đối. Bởi vì giao dịch hành hội lần nữa nói rõ, chỉ có "đã đăng ký" dong binh đoàn mới là hợp pháp, là chính quy. Những chính quy dong binh đoàn này tuân theo pháp luật quy củ mà làm. Mấy cái gia hỏa vừa dong vừa đạo đều là phi pháp hắc đoàn.

    Nhưng chính mấy cái hắc đoàn trên Dã Hỏa nguyên lại làm việc rất nhanh chóng. Bọn họ cái gì việc đều cũng dám nhận, việc gì cũng dám làm!

    Nếu như ngươi ra giá quá nhiều tiền, bọn họ thậm chí dám làm rất nhiều chuyện buôn bán liều mạng! Tỷ như : việc đi bắt người lùn bộ lạc làm nô lệ, điều này chính quy dong binh đoàn là không dám nhận. Nhưng hắc đội thì sao... Hắc hắc, ngươi có thể chịu trả bao nhiêu tiền?

    Tuy rằng hoản cảnh tự nhiên ác liệt, thế nhưng không thể không nói, Dã Hỏa nguyên là một chổ cho thương nhân tung hoành! Đây là khu vực Byzantine cùng Odin đế quốc hoàn hoãn xung đột, cũng là con đường mậu dịch duy nhất giửa hai đế quốc. Odin thương đoàn, Byzantine thương đoàn, nếu muốn đi tới quốc gia đối phương mua bán đều phải đi qua đây.

    Diện tích rộng, hoàn cảnh địa lý ác liệt làm cho trên Dã Hỏa nguyên nơi nơi đều là nguy hiểm. Ngay phía bắc Dã Hỏa trấn, là một cái thung lũng màu lam trong Dã Hỏa nguyên -- địa bàn này thuộc về ải nhân (người lùn) bộ tộc tính tình tàn bạo hung mãn và quái gở. Nếu như ngươi là thương đội của loài người tốt nhất không nên tới gần nơi này, nếu không, nói không chừng qua mấy ngày sau khi ngươi chết, sọ đầu của ngươi sẽ bị chế tạo thành đồ trang trí, treo trong một cửa hàng ở chợ đen có kèm theo giá.

    Chỉ có số rất ít thương đoàn cùng ải nhân tộc thành lập tín nhiệm mới có thể tới gần địa bàn của ải nhân tộc, cùng chúng nó làm một ít giao dịch.

    Nếu như nói ải nhân tộc coi như tuân thủ quy củ (chỉ cần ngươi chọc bọn nó, chúng nó cơ bản sẽ không tới trêu chọc ngươi), thì địa tinh mới là tên chân chính làm cho đau đầu. Bọn người kia giống như chuột, tại bắc bộ của Dã Hỏa nguyên, từng hang từng hang sinh sôi nãy nở, mấy thứ này mới chân chính là cường đạo -- chúng nó cái gì cũng cướp: thức ăn, đồ mặc, đồ dùng. Thậm chí, chúng nó cái gì cũng ăn.

    Nếu như ngươi không may bị chúng nó bắt được, như vậy chúc mừng ngươi.

    Thịt của ngươi sẽ bị phơi nắng thành thịt khô, xương của ngươi sẽ bị mài thành bột phấn dùng để nấu canh, lông của ngươi có thể bị địa tinh chế biến thành thảm lông! Nói tóm lại, địa tinh có đầy đủ ưu tú phẩm chất mà nhân loại cực kỳ thiếu khuyết : tiết kiệm, đơn giản!

    Mậu dịch xuyên qua Dã Hỏa nguyên là phi thường nguy hiểm, cùng lúc cũng là phi thường lợi nhuận!

    Byzantine đế quốc chế tạo tinh xảo khôi giáp, vũ khí, ngựa, bò, cừu, khoáng thạch, tác phẩm nghệ thuật...

    Phương bắc Odin đế quốc sản xuất tối thượng đẳng bì thảo, các loại thủy tinh, còn có các loại điêu khắc (thực sự là châm biếm! người Odin luôn luôn là thô lỗ ngu muội có tiếng, thế nhưng hết lần này tới lần khác, cái quốc gia ngu muội này nhưng lại có công nghệ điêu khắc cao nhất thế giới, điều này đủ làm cho nhà điêu khắc của Byzantine đế quốc ngẩng đầu không lên nỗi. Bất quá để biểu thị khinh thường, người Byzantine đối với việc này giải thích là: cuộc sống người Odin, tất cả thời gian được chia làm ba phần: một phần ba thời gian dùng để đánh nhau, một phần ba thời gian dùng để giao phối, một phần ba thời gian còn lại dùng để điêu khắc tượng thần sau đó cầu khẩn. )

    Nhưng mà những sinh ý này, chỉ có đại thương đoàn thực lực cực kỳ hùng hậu mới có bản lĩnh làm.

    Mà các tiểu thương đội nếu như muốn làm loại này sinh ý, như vậy việc đầu tiên là ngươi cần phải mạnh mẽ đem não ra khỏi cái đái khố quần. (1)

    Đương nhiên, đối mặt lợi nhuận thật lớn, người dám liều mạng cũng rất nhiều. Chí ít, mấy tên đi tới Dã Hỏa trấn, có hơn một phân nửa đều là ôm phát tài mà tới.

    Mà lâu lâu cũng có một hai người người may mắn từ cửu tử nhất sinh đi xuyên qua Dã Hỏa nguyên tiến đến quốc gia đối phương, mậu dịch thành công, một đêm phất nhanh. Việc này kích thích càng nhiều người mang theo mộng phát tài mà đi tới Dã Hỏa nguyên.

    Trên Dã Hỏa nguyên có một câu tục ngữ: đi ra ngoài thôn trấn đi, cầm theo một bả xẻng, tại vùng đất hoang, tùy tiện chọn một chổ bất kỳ mà đào, phía dưới chính là hài cốt của người mạo hiểm.

    ... ...

    ... ...

    Khi Hạ Á Lôi Minh đi vào chợ đen, sống lưng của hắn dựng thẳng tắp, cái này chủ yếu là bởi vì hắn đã lấp đầy cái bao tử -- cám ơn tên lừa đảo ngu ngốc từ bên ngoài tới đây.

    Chợ đen cùng với lúc trước cũng không có cái gì khác nhau, chỉ bất quá vài ngày trước đó, đạo tặc đoàn chiếm Dã Hỏa Trấn đã bị đuổi đi, hiện tại tại trên đường tuần tra chính là chiến sĩ của một dong binh đoàn. Đối với loại chuyện này, người của Dã Hỏa trấn đều đã trở thành tập quán. Hơn nữa những dong binh đoàn mới chiếm cứ này rất biết quy củ, cũng không có tăng giá thuế.

    Thuận tiện nói một chút, thuế suất của Dã Hỏa trấn phi thường giản đơn, ở đây chỉ có một loại thuế: thuế vào thành! Mặc kệ ngươi là người nào, thân phận gì, lúc vào thành đều phải dựa theo số người, mỗi người phải nộp thuế một đồng tệ.

    Trừ thứ đó ra, ở đây không có thuế thương nghiệp cũng như bất kỳ thuế thu nhập nào.

    Ngày hôm nay khi Hạ Á Lôi Minh vào thành, hắn đã đem đồng tệ cuối cùng trong túi giao nạp cho chiến sĩ ở cửa thành.

    Cho nên, nếu như hôm nay hắn không tìm được công việc nào làm ra tiền, như vậy thì hắn thực sự muốn gia nhập Cái Bang rồi...

    Trên đường phố đoàn người chật chội, cửa hàng hai bên đường cùng với gian hàng trên vỉa hè thỉnh thoảng truyền đến những âm thanh khắc khẩu... nơi này người dân bưu hãn, dám ở ngàn dặm xa xôi đi tới loại địa phương này mạo hiểm, đại thể không phải loại lương thiện gì -- đó là lý do trong Dã Hỏa trấn không có người tốt. Những tên tính tình bưu hãn này, ngay cả cò kè mặc cả đều như là đang mắng chữi nhau.

    Thỉnh thoảng còn có một vài con ma men từ trong tửu quán ven đường bị vứt ra, ném vào thùng rác ở cạnh tường.

    Còn có một ít tên lén lút tướng mạo khả nghi, tại trong đám người bay qua bay lại như con thoi, những người này đều là làm nghề hai ngón (móc túi).

    May là, không có tên hai ngón nào chú ý tới Hạ Á Lôi Minh -- hắn nhìn qua so với một tên ăn mày đều không bằng.

    Hạ Á Lôi Minh theo dòng người hành tẩu, hết nhìn đông tới nhìn tây, tìm kiếm công việc có thể làm ra tiền. Hắn có chủ ý rất đơn giản, đầu tiên nhất định phải kiếm được một số tiền mới được. Kế hoạch của hắn là tiếp nhận một cái 'người săn ma' công việc.

    'Người săn ma', cùng thợ săn, là hai loại nghề nghiệp khác nhau. Tuy rằng làm việc đại loại tương tự, thế nhưng đối tượng săn bắt khác nhau.

    Thợ săn thì săn thỏ, hồ ly, chim trĩ, thổ lang các loại, ngươi chỉ cần bắn tên, đặt bộ bẩy rập là được.

    Thế nhưng 'người săn ma' thì săn bắt chỉ có một loại: ma thú!

    Nguyên bản lúc lão gia hỏa còn sống, lão cấm Hạ Á Lôi Minh đi săn bắt ma thú, bất quá Hạ Á Lôi Minh cũng không nghĩ cả đời làm một tên dế nhũi thợ săn làm hang trên núi. Cuộc sống của ‘người săn ma’ tràn ngập tính mạo hiểm cùng kích thích, còn có thể kiếm được tiền, đây mới là cái thanh niên hướng tới.

    Cho nên, hắn đã từng dấu lão gia hỏa len lén làm vài lần công việc này, cũng thành công giết qua một ít ma thú, chỉ tiếc, hắn vẫn không tích trữ được tiền, đại bộ phận thu nhập đều biến thành cồn, đổ vào bao tử của hai con tữu quỷ.

    Rốt cục, Hạ Á Lôi Minh tìm được một mục tiêu.

    Ngay tại cuối cùng của chợ đen, một cái cửa hàng mặt tiền không lớn, trên lộ ra một cái tấm bảng trên đề:

    "Cần mua ma thú nhỏ với giá cao ..."

    (1) đây là câu tác giả chơi chữ, ý bảo: chỉ bọn điên mới đi làm sinh ý kiểu này. Đem não ra khỏi háng @-@.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    devilish12,gavb,Kazack,quangheo,quangteo,TheKiller,
Trang 1 của 38 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status