TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 286 1231151101 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 1430

Chủ đề: [Khoa ảo] Thôn Phệ Tinh Không - Ngã Cật Tây Hồng Thị (Hoàn Thành)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định [Khoa ảo] Thôn Phệ Tinh Không - Ngã Cật Tây Hồng Thị (Hoàn Thành)

    Quyển 1 - 100 mét, 4 giây
    Chương 1: La Phong

    Người dịch: workman
    Biên tập: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Bầu trời xanh thẳm như một khối ngọc bích màu xanh lam thật lớn, mặt trời giữa hè như một quả cầu lửa lơ lửng trong khối ngọc bích khổng lồ này. Nhìn vị trí của mặt trời, có lẽ cũng đã quá ngọ chừng ba tiếng.

    Tại trường cao trung số 3 khu Nghi An.

    "Reng reng..."

    Tiếng chuông vang vọng khắp nơi, nhất thời cả sân trường vang lên những tiếng rào rào. Từ những phòng học trên các dãy lầu, hàng đoàn học sinh nối đuôi nhau tràn ra, tụm năm tụm ba cười nói đi về phía cửa.

    - La Phong sư huynh! La Phong sư huynh!
    Một giọng nói ồm ồm vang lên.

    - A Phong, có người gọi cậu kìa!

    Giữa đám học sinh, một thanh niên cùng đi với bạn học, cầm một bộ sách, mặc quần áo thể dục bình thường màu xanh lam, cao khoảng một thước bảy mươi lăm, có vẻ khá là cơ bắp. Lúc này hắn nghi hoặc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người gọi hắn là một nam sinh, cao khoảng một thước chín, lưng hùm vai gấu, cánh tay to lớn kinh người.

    - Cậu là ai?
    La Phong nghi hoặc nhìn người trước mắt, tỏ vẻ không quen biết.

    Hai người, một người cường tráng như một con gấu đen, còn "La Phong sư huynh" thì lại giống như người bình thường.

    Còn nói về chiều cao...

    Hai người này chênh lệch rất lớn, nhưng nam sinh lưng hùm vai gấu này lại có vẻ hơi thận trọng. Hắn nhìn "La Phong sư huynh" mà hắn sùng bái, thầm nghĩ: "Có lẽ lời đồn là đúng, La Phong sư huynh rất dễ nói chuyện."

    - La Phong sư huynh, tôi... tôi có việc muốn nhờ sư huynh giúp đỡ.
    Nam sinh cường tráng thấp thỏm nói.

    - Chuyện gì?
    La Phong cười hỏi.

    - Lúc tôi luyện quyền, ra quyền phát kình luôn cảm giác có gì không ổn, không biết sư huynh có thời gian chỉ điểm một chút hay không?
    Nam sinh cường tráng này tiếp tục nói:
    - Theo như sư phụ của võ quán nói, với khí lực của tôi, theo lý thì một quyền có thể đánh ra lực đạo mạnh hơn 50%. Nhưng tôi ra quyền phát kình luôn không đạt đến mức như vậy.

    Nam sinh cường tráng mong đợi nhìn La Phong.

    - À, ra thế...
    La Phong hơi dừng lại một chút, rồi gật gù.

    - Như vậy đi, chủ nhật tuần này, vào buổi chiều ngươi hãy tới võ quán tìm ta!

    - Cảm ơn sư huynh! Cảm ơn sư huynh!
    Nam sinh cường tráng vội cảm tạ.

    La Phong cười cười, rồi cùng bạn học của mình rời khỏi.

    Đưa mắt nhìn theo La Phong rời đi, nam sinh cường tráng lộ ra vẻ hưng phấn, nắm chặt tay lại, gân xanh trên cánh tay nổi phồng, hưng phấn khẽ kêu một tiếng:
    - Thành công rồi!

    - La Phong sư huynh lại dễ dàng đáp ứng như vậy à?
    Một nam sinh mặc đồng phục kinh ngạc nói.

    - Lời đồn quả nhiên rất đúng, La Phong sư huynh rất dễ nói chuyện, con người huynh ấy cũng tốt.
    Nam sinh cường tráng cười nói.

    - Nhưng... trường trung học số 3 chúng ta có gần năm ngàn học sinh, tổng cộng cũng chỉ có ba người đạt được danh hiệu học viên cao cấp của võ quán. Trong ba đệ tử cấp cao, hai người kia là Trương Hạo Bạch và Liễu Đình đều rất kiêu ngạo, căn bản sẽ không lãng phí thời gian chỉ điểm cho chúng ta đâu.
    Nam sinh đồng phục nghi hoặc nói:
    - La Phong sư huynh tính tình tốt thế à?

    Vào thời này, trên thế giới, ở các khu của quốc gia, ngoài việc học văn hóa hầu hết mỗi một học sinh trung học đều gia nhập võ quán để khai phá tiềm lực bản thân.

    Trường cao trung số 3 khu Nghi An tổng cộng có gần năm ngàn học sinh trung học. Hầu hết đều là đệ tử sơ cấp của võ quán, chỉ có một số rất nhỏ là đệ tử trung cấp, còn đệ tử cấp cao thì tổng cộng chỉ có ba người đạt được.

    - Tai nghe có thể sai, mắt thấy mới là thật. Hừ hừ, thấy chưa, La Phong sư huynh khác với hai người kia.
    Nam sinh cường tráng nói:
    - Trương Hạo Bạch và Liễu Đình là con nhà phú hào, từ bé đã được gia đình bỏ ra vô số tiền bạc để bồi dưỡng, cho nên mới có thể mạnh như vậy. Còn La Phong sư huynh thì lại khác hẳn.

    Nam sinh mặc đồng phục cũng gật đầu:
    - Ta cũng nghe nói thế. La Phong sư huynh giống chúng ta, điều kiện kinh tế trong nhà bình thường, cũng chỉ ở phòng cho thuê giá rẻ.

    - Đúng, La Phong sư huynh có thể được như hôm nay hoàn toàn là nhờ vào khắc khổ tu luyện, dựa vào chính mình luyện ra từng quyền từng cước, so với hai người Trương Hạo Bạch...
    Nam sinh cường tráng nắm chặt nắm tay, hít sâu một hơi:
    - Mục tiêu của ta chính là được như La Phong sư huynh. Nhất định trong vòng bốn năm, trước khi tốt nghiệp đại học ta sẽ thông qua sát hạch của võ quán, đạt được danh hiệu "đệ tử cấp cao".

    ......

    Lúc này, trong khi bọn họ đàm luận, La Phong sư huynh đang cùng một nam sinh mặc quần áo thể dục theo dòng học sinh đi ra cổng trường trung học số 3.

    - A Phong! Chậc chậc, vừa rồi tên nam sinh to con nhờ ngươi chỉ điểm "ra quyền phát kình", bây giờ vẫn còn ở đó khen ngươi với bạn đó.
    Nam sinh mặc quần áo thể dục không khỏi cười phá lên:
    - Khen ngươi là người tốt, còn khen ngươi dễ nói chuyện.

    La Phong cười cười:
    - Sao, Ngụy Văn, ngươi đố kị à?

    - Đố kị ngươi á?
    Ngụy Văn sờ mũi, cười hà hà nói:
    - Ngươi nằm mơ đi! Ta chỉ cảm thán là tên to con đó không biết được bộ mặt thật của "La Phong sư huynh" mà hắn kính nể thôi. Ta còn nhớ... trên đài tỉ võ của võ quán, tên "La Phong sư huynh" mà hắn kính ngưỡng đã liên tục đánh ngã ba người, đánh cho ba gã đệ tử cấp cao bò lăn ra không đứng dậy được.

    La Phong chỉ cười.

    Trận chiến ấy, đúng là trận chiến thành danh.

    La Phong vỗ vai Ngụy Văn, cười nói:
    - Về nhà thôi!

    Ngụy Văn co vai làm ra vẻ đau đớn, rồi gào lên:
    - A Phong, ngươi vỗ nhẹ một chút chứ, làm vai ta muốn nát rồi đây này!

    - Lại giả vờ à!
    La Phong tặc lưỡi. Ngụy Văn là bạn nối khố với hắn từ bé lúc còn mặc quần yếm, mặc dù không phải huynh đệ ruột, nhưng cảm tình cũng gần như vậy.

    Từ tiểu học, trung học sơ cấp đến trung học cao cấp, hai người đều học chung với nhau, cảm tình rất sâu đậm.

    - Ủa?
    Ngụy Văn đột nhiên nhìn chằm chằm về phía trước:

    - A Phong, ngươi nhìn kìa, là người mà ngươi thầm yêu đó!

    - Hả?
    La Phong vội nhìn lại, chỉ thấy tại cổng trường xa xa, trong đám học sinh có một thiếu nữ mặc quần jean, áo polo màu trắng mờ, cột tóc đuôi ngựa đang đi dọc theo con đường.

    Tim La Phong đập nhanh lên một chút, trong lòng hiện lên một cái tên: Từ Hân.

    Mình thầm yêu Từ Hân, bí mật này rất ít người biết, nhưng huynh đệ tốt Ngụy Văn thì đương nhiên đã biết từ sớm.

    Lúc học năm đầu cấp ba, mình và Từ Hân được phân vào một lớp. Lần đầu tiên thấy Từ Hân, mình đã thấy trước mắt sáng ngời... Sau đó, lúc đi học mình ngồi ở phía sau, chẳng biết vì sao luôn không khống chế được mình, không kìm lòng được nhìn bóng lưng của cô gái ngồi phía trước, cứ như vậy lặng lẽ nhìn.

    Chỉ cần có thể thấy hình bóng Từ Hân là đã thỏa mãn rồi.

    Năm thứ hai vì phân ban nên mình không còn học chung lớp với Từ Hân nữa, nhưng mỗi khi nhìn thấy nàng, mình luôn không kìm được...

    "Còn một tháng nữa là thi đại học rồi." - La Phong lặng lẽ thầm nói: "Lúc trước ta không có can đảm, cũng không có thời gian theo đuổi nữ sinh. Còn bây giờ là tháng cuối cùng, tất cả mọi người đều bận ôn tập thi đại học, Từ Hân cũng là một nữ sinh chuyên cần, sao có thể phân tâm nói chuyện yêu đương lúc này? Hơn nữa một tháng trước khi thi đại học ta cũng không thể phân tâm, nếu không sau này sẽ hối hận cả đời.

    "Thôi đi, thầm yêu... thì để nó trôi vào ký ức đi!"

    Thầm yêu...

    Rất khổ sở, giống như hoa chưa nở đã héo rồi.

    La Phong âm thầm hôn giấu tất cả tình cảm vào tận đáy lòng.

    - Bảo ngươi theo đuổi Từ Hân thì ngươi không theo, bây giờ chỉ còn cách kì thi đại học có một tháng.
    Ngụy Văn lắc đầu nói:
    - Sau này sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại Từ Hân nữa, lúc đó ngươi có hối hận thì cũng muộn rồi.

    - Ngụy Văn!
    La Phong lắc đầu:
    - Đừng nói nữa! Không đạt được danh hiệu võ giả, ta sẽ không phân tâm nói chuyện yêu đương đâu.

    - Huynh đệ, ngươi điên rồi.
    Ngụy Văn giơ ngón tay cái.
    - Danh hiệu vũ giả à? Cả trường trung học chúng ta có năm ngàn người, nhưng chưa từng có một ai đạt được "danh hiệu võ giả". Ngươi lại nói nếu không đạt được danh hiệu võ giả sẽ không phân tâm nói chuyện yêu đương, đúng là cố chấp.

    Tại cổng trường có năm người rất nổi bật. Thanh niên đi đầu cao chừng một thước tám, mặc đồng phục màu trắng, quần dài màu trắng, cơ ngực nhô lên rất rõ ràng. Bốn người chung quanh hắn, hoặc là thân thể cường tráng, hoặc trên mặt có sẹo, vừa nhìn đã biết là những nhân vật rất hung hãn. Thanh niên mặc áo trắng quần trắng kia chính là một trong ba học viên cao cấp của võ quán trường cao trung số 3 khu Nghi An, Trương Hạo Bạch.

    - La Phong!
    Trương Hạo Bạch liếc mắt nhìn La Phong, khẽ hừ một tiếng.

    Trong cả trường trung học này, nếu nói người mà Trương Hạo Bạch hận nhất thì hiển nhiên phải là La Phong.

    Dù sao, trong số ba người đạt được danh hiệu học viên cao cấp của võ quán có một người là nữ, nam sinh chỉ có hai người bọn họ.

    Hơn nữa, Trương Hạo Bạch là người có tiền, còn La Phong là người bình thường, ở phòng cho thuê rẻ tiền.

    Về thành tích học tập... La Phong lại hơn hẳn Trương Hạo Bạch.

    Về vũ lực, La Phong và Trương Hạo Bạch đều đạt được danh hiệu đệ tử cấp cao. La Phong còn từng tại võ quán liên tục đánh với ba đệ tử cấp cao, đánh cho ba người đó không đứng dậy được. Trong ba người bị đánh cũng có Trương Hạo Bạch, lần đó hắn bị đánh rụng mất một cái răng.

    Còn về điều kiện gia đình, nhà Trương Hạo Bạch rõ ràng có tiền hơn.

    Điều kiện tốt, nhưng thành tích học tập và vũ lực đều bị La Phong vượt hơn. Ở trường học, mỗi khi có người tán dương Trương Hạo Bạch, lại thường xuyên có người đem La Phong ra so sánh.

    Ghen ghét!

    Trương Hạo Bạch rất ghét La Phong.

    - Chúng ta đi thôi!
    Trương Hạo Bạch liếm hàm răng, dường như cảm thấy đau âm ỉ, lần đó hắn bị đánh miệng đầy máu, mất một cái răng.

    - Từ lần thi đấu ở võ quán bị đánh bại, Tên Trương Hạo Bạch này đã ngoan ngoãn hơn, rốt cuộc không dám trêu vào A Phong ngươi nữa rồi.
    Ngụy Văn đưa mắt nhìn theo mấy người Trương Hạo Bạch rời đi, không khỏi cười nói với La Phong.

    Trương Hạo Bạch sao?

    Đối với tên công tử bột này, La Phong chưa bao giờ để trong lòng.

    - Nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
    La Phong nói rồi theo Ngụy Văn về nhà.

    ※※※※※※

    Trên đường về nhà.

    "Tin... tin..."

    Trên đường phố, tiếng còi xe ô tô chốc chốc lại vang lên. Vào thời này nguồn năng lượng mà ô tô dùng đều là điện năng, ít nhất trên đường không còn thấy những cây xăng nữa.

    - Ngụy Văn! Còn một tháng nữa là thi đại học rồi. Trong một tháng này, chúng ta đều phải cố gắng lên!
    La Phong vừa đi bộ vừa nói với Ngụy Văn.

    - Về phần võ quán, có thể tạm thời dẹp qua một chút, mỗi ngày làm vài bài tập có tính khôi phục là được. Chủ yếu phải tập trung vào học tập văn hóa, dù sao thi đại học cũng rất quan trọng, chúng ta đều đã học mười hai năm rồi, phải dựa vào lần này thôi.

    - Đúng, mười hai năm học tập văn hóa, kì thi lần này là quyết định.
    Ngụy Văn cũng cảm thán:
    - Thi đại học ơi là thi đại học, quả là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.

    - Ừm.
    La Phong cũng gật gật đầu.

    Điều kiện kinh tế của nhà La Phong không tốt. Hắn có danh hiệu học viên cao cấp của võ quán, cho dù thành tích văn hóa yếu cũng có thể làm được những công việc như "bảo vệ tinh anh", một năm kiếm hai ba mươi vạn không thành vấn đề. Nhưng... La Phong sao lại cam tâm làm một tên bảo vệ chứ?

    ......

    Lúc này trên bầu trời khu Nghi An khoảng một ngàn thước.

    Một con Hắc Quan Kim Điêu thật lớn đang bay qua bầu trời của thành thị, thân thể ước chừng dài trên hai mươi thước, giống như một máy bay chiến đấu cỡ lớn, toàn thân lông vũ mờ ảo có ánh sáng kim loại lạnh buốt, mớ lông trên đỉnh đầu màu đen tuyền giống như vương miện màu đen, móng vuốt sắc bén khổng lồ có màu vàng kim.

    Một đôi mắt sắc bén lóe ra ánh sáng màu lam lạnh buốt, nhìn xuống thành thị nhân loại phía dưới, loáng thoáng hiện ra sát ý.

    "Ầm!"

    Tốc độ bay của Hắc Quan Kim Điêu vốn đã rất nhanh, lúc này lại đột nhiên tăng mạnh, trong nháy mắt đã vượt quá tốc độ âm thanh, đạt đến một tốc độ kinh người. Đồng thời, Hắc Quan Kim Điêu phát ra một tiếng hót cao vút, sóng âm đáng sợ sinh ra sóng xung kích mà mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng lan xuống phía dưới.

    ※※※※※※

    Tại ngã tư ở con đường trống trải trong Khu Nghi An, La Phong đang đứng đợi đèn xanh với Ngụy Văn.

    Đột nhiên...

    "Kéc..."

    Một tiếng kêu lớn chói tai đột nhiên vang lên, thanh âm nghe không như tiếng sấm mùa xuân. Thanh âm của sấm rất lớn, đinh tai nhức óc, còn tiếng hót thì lại cao vút chói tai. La Phong chỉ cảm thấy màng nhĩ hơi đau, không khỏi hơi khó chịu nhíu mày. Trên đường không ít người đi đường đều phải che tai.

    "Là tiếng hót của chim." - La Phong không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời.

    - Hả?
    La Phong cả kinh.

    Dưới sự chấn động của sóng âm cao vút chói tai, trên một tòa nhà cao chọc trời ở con đường bên cạnh, những khối thủy tinh rất lớn chợt phát ra tiếng răng rắc, không ít mảnh thủy tinh nứt ra, thậm chí còn có hơn mười mảnh từ trên cao rơi xuống. Có miếng thủy tinh rơi xuống lối đi bộ, hoặc là đập trúng người, có miếng còn đập vào ngọn đèn đường.

    "Bộp!"

    "Bùng!"

    "Bộp!"

    ......

    Nhất thời những tiếng vỡ loang xoảng vang lên.

    Trong số đó có một mảnh thủy tinh sau khi đập vào đèn đường bên cạnh La Phong, chợt vỡ vụn thành nhiều miếng bắn ra bốn phía, làm không ít người đi đường vội né tránh.

    - Oa!
    Ngụy Văn vội lùi phắt lại vài bước, tránh những miếng thủy tinh vỡ.

    Trong đó có một miếng thủy tinh bắn về phía La Phong như một lưỡi dao.

    - Hả?
    Ánh mắt La Phong đảo qua, cũng không hề né tránh mà bình tĩnh đứng tại chỗ, tay phải vươn ra như chớp, trong nháy mắt bắt trúng miếng thủy tinh vụn bắn ra. Miếng thủy tinh vụn này mơ hồ phản chiếu hình dáng của hắn. Sau khi chụp lấy, hắn tiện tay ném đi. Miếng thủy tinh vụn như một mảnh ám khí bắn thẳng về phía thùng rác xa xa,, "xoảng" một tiếng, chuẩn xác ném trúng miệng thùng rác.

    Trên đường cái, dòng xe cộ bị ảnh hưởng chẳng mấy chốc đã trở lại bình thường, còn người đi đường trên lối đi bộ lại đang thảo luận. Có người hơi xui xẻo bị thương, nhưng đa số đều không sao.

    - Thật lợi hại!
    La Phong không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời.
    - Chỉ một tiếng hót trên trời cao đã lợi hại như vậy rồi, e rằng là một con quái thú phi cầm cực kỳ lợi hại. Ngụy Văn, không phải ngươi rất quen thuộc với các loại quái thú sao, có biết đây là loại gì không?

    Ngụy Văn nheo mắt, giữa khe hở hai mắt lộ ra ánh sáng hưng phấn:
    - A Phong, trên bầu trời thành thị chúng ta có hệ thống phòng ngự năm trăm thước, vì vậy con quái thú phi cầm này tuyệt đối phải bay cao hơn năm trăm thước. Khoảng cách xa như thế mà thanh âm phát ra lại có uy lực như vậy, hơn nữa quái thú bình thường cũng không dám kêu thét trên bầu trời thành thị của nhân loại như vậy.

    - Lợi hại như vậy, kiêu ngạo như vậy, nếu ta đoán không sai, căn cứ vào thanh âm thì... nó là chính là con quái thú phi cầm Hắc Quan Kim Điêu cực kỳ đáng sợ.
    Ngụy Văn trịnh trọng nói.

    - Hắc Quan Kim Điêu?
    Ánh mắt La Phong sáng lên.

    Hắn đương nhiên đã từng nghe nói về đại danh của Hắc Quan Kim Điêu.

    - Hắc Quan Kim Điêu, xếp thứ ba trong quái thú họ chim.
    Đôi mắt Ngụy Văn tỏa sáng, nói trầm trầm:
    - Hắc Quan Kim Điêu trưởng thành, bình thường cơ thể dài tới 21 thước, cánh dang ra rộng chừng 36 thước. Khi bay cực nhanh có thể đạt tới tốc độ 3,9 Mach, tốc độ như vậy phải gấp 3.9 lần tốc độ âm thanh rồi. Nếu tốc độ âm thanh một giây là 340 m, vậy thì nó bay một giây cũng phải 1326 thước, cũng chính là một giờ bay được 4774 km.

    La Phong cũng biết Hắc Quan Kim Điêu lợi hại, nhưng nghe nói tốc độ một giây bay 1326 thước thì vẫn cảm thấy khó thở.

    Một giây, cũng chính một cái nháy mắt, vậy mà đã bay trên một ngàn thước.

    - Con Hắc Quan Kim Điêu này có bộ lông vũ cứng hơn cả kim cương, hẳn là đạt tới độ cứng hợp kim Khắc La cấp ba.
    Ngụy Văn hưng phấn nói:
    - Trên mạng có nói, Hắc Quan Kim Điêu từng theo đám quái thú công kích quân đội, bị hỏa thần pháo đường kính 20mm công kích. Hỏa thần pháo một phút có thể bắn 7000 viên đạn, tất cả đều là những viên đạn kim loại, hơn nữa mỗi phát đều có thể thể xuyên thủng vào thép tấm 50 mm. Thế nhưng... hỏa thần pháo điên cuồng công kích vào người Hắc Quan Kim Điêu, mà đến cả một sợi lông cũng chẳng rớt ra được.

    - Sau đó, có một cường giả thần bí, cầm một thanh chiến đao hợp kim Khắc La, hóa thành một luồng hào quang, một đao chém Hắc Quan Kim Điêu thành hai nửa.
    Ngụy Văn nhiệt huyết sôi trào nói.

    La Phong cũng thấy tim đập dồn, huyết mạch căng lên.

    Mẩu tin đó đã lan truyền rất rộng trên mạng, hắn cũng đã đọc qua.

    "Danh hiệu võ giả, ta nhất định phải đạt được danh hiệu võ giả! Rồi sẽ có một ngày... ta cũng sẽ giống như vị tiền bối đó, cầm chiến đao chém Hắc Quan Kim Điêu, chém chết con quái thú cấp bậc này!" - La Phong thầm nhủ. Trong lòng Mỗi thanh niên đều có một giấc mộng, trong lòng La Phong cũng có một giấc mộng như vậy.

    Mặc dù...

    Trên mạng có nói, vị cường giả thần bí một đao chém con Hắc Quan Kim Điêu thành hai nửa kia, là siêu võ giả xếp trong một trăm hạng đầu trên cả thế giới.

    - A Phong, A Phong, ngươi đang nghĩ gì thế? Phía trước là nhà rồi.
    Ngụy Văn không khỏi kêu lên.

    Lúc này La Phong mới từ trong giấc mộng hào hùng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu khu gồm vô số dãy nhà ngang tạo thành. Tiểu khu bờ nam là một tiểu khu gồm những phòng rẻ tiền cho thuê do chính phủ xây dựng, nhà La Phong ở khu này, một nơi hắn sinh sống hơn mười tám năm.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51814
    Topic góp ý bản dịch: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51815
    Lần sửa cuối bởi Qing Luan, ngày 04-06-2012 lúc 20:56.
    ---QC---


  2. Bài viết được 175 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    182ntb,anhungcuabom,atula6100,bachkimkysi,baogia2008,binhdi,blackfox,BloodPrince,bombombom,bonmat,bookwormhn,bopday2004,builiem1,challenxx,chuoituan,chuotconmapu,chuthiennguyen,ct_funny,cuongi17,david19,donkihote,duccowboy,duimurua,duy1412,forever4th,gamap,gaquay,Hamnang,hoanghsph,hoapv,Hoàng Giang,holyushi,hunglephi,jinchuriky,kaka1,khomedo2006,kikel,Ky0Sir0,larva,leducdai,lekieutien,Machineshop,mrmalibu,ngo dinh long,ngothanhhoang83,nguoisoidk01,nguyen_duong,ninhks,o0jack0o,phongluucongtu113,quannh0693,Quantucau,quânkhuthủđô,ruoigiabattu,Saman_94,sanhdcnc,sgk_12m,springmount3785,spyderway,stardust1993,thachvien,thanchetkaka,thandaodt,thanlannguy,thekingmuhn,thoike123,thusinhbg206,tienlavoke,tomminh,trucchison,ttdv,ttttt,tuansoibk,Tuan_Anh,umedaboy,vamopire,Vạn Ngọc Hào Hoa,vegito,viethung_01,vuadauhoa,vulord,withyou10,YSL,zuespro123,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 1 - 100 mét, 4 giây
    Chương 2: RR

    Người dịch: workman
    Biên tập: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Trong tiểu khu phòng thuê rẻ tiền phía nam, hiệu suất sử dụng đất đai gần như là cực hạn, mỗi một dãy nhà đều giống như một cây trụ bằng xi măng hình vuông thật lớn, sự sắp xếp của các phòng căn bản không hề lo về việc ánh mặt trời chiếu xuống.

    Nhà của La Phong ở tầng thứ 32 trong một tòa nhà chừng 36 tầng.

    - A Phong, đêm nay đi võ quán chứ?
    Ngụy Văn đi về phía một dãy nhà khác.

    - Tối hôm nay ta phải ra ngoài dạy thêm, sau khi dạy thêm xong mới có thể đi võ quán được, khi nào thì cũng khó nói. Tối nay ngươi đừng chờ ta!
    La Phong cười phất tay, rồi đạp thang lướt lên lầu như bay. Một bước của hắn đều phải tới bốn bậc, như một con con beo, chỉ chớp mắt vài cái đã tới lầu hai.

    Sau đó là lầu ba, lầu bốn...

    "Cộp! Cộp!"

    Trong lúc chạy như bay, thân hình La Phong vẫn rất linh hoạt, chốc chốc lại tránh đường cho những hộ gia đình khác đang đi trên cầu thang.

    - A Phong, tan học rồi à?

    - Dạ, Vương thúc!

    Dáng vẻ của La Phong chẳng mệt mỏi chút nào, là học viên cao cấp của võ quán, tốc độ lên lầu như thế này cũng chẳng khác gì đi tản bộ cả.

    Dựa theo ý kiến của đa số các hộ gia đình, tiểu khu phòng thuê rẻ tiền không lắp thang máy, vì một khi lắp thang máy, các hộ gia đình sẽ phải nộp thêm tiền thuê, hơn nữa đối với đa số mọi người bây giờ thì chuyện leo vài chục tầng lầu cũng nhẹ nhàng mà thôi.

    Đối với họ thì lắp thang máy tại nơi ở của mình là một chuyện rất xa xỉ.

    Dù sao giá điện cũng rất cao, bởi vì nguồn năng lượng cho hệ thống phòng ngự của cả thành thị là điện năng, cả quốc gia đều rất cần điện năng.

    ※※※※※※

    Tại lầu 32.

    Trên lầu 32 tổng cộng có tám hộ gia đình, nhà La Phong ở tầng này.

    "Cách!"

    La Phong cầm chìa khóa, mở cửa chính ra.

    - Anh đã về rồi à?
    Trong phòng truyền ra một giọng nói.

    - Ừm.
    La Phong đóng cửa lại, ánh mắt chỉ đảo qua đã thấy toàn bộ cả nhà. Nhà của hắn có kết cấu một nhà một sảnh, diện tích 36 mét vuông.

    Hắn ở cùng với ba mẹ và em trai, tổng cộng bốn người ở trong căn nhà 36 mét vuông này. Từ khi hắn bắt đầu hiểu biết thì vẫn luôn ở đây.

    - A Hoa, xem sách gì thế?
    La Phong đi lên sân thượng.

    Trên sân thượng, một thiếu niên đang ngồi trên ghế lăn, dáng người hơi gầy gò, da trắng xanh giống như bị bệnh, trong tay cầm một quyển tiếng Anh. La Phong nhìn thoáng qua, cười nói:
    - À, là nói về đầu tư của Mr Price à? Trong giới đầu tư, không phải là ông Warren Buffet nổi tiếng nhất sao?

    Đối với đầu tư, cổ phiếu thì La Phong mù tịt.

    - Warren Buffett không thích hợp với em, còn lý luận của Price lại hơi giống với một vài ý nghĩ của em, cho nên có tác dụng tham khảo.
    Thiếu niên gầy gò ngẩng đầu nhìn về phía La Phong, khẽ mỉm cười.

    - Em tiếp tục đọc sách đi.
    La Phong cười cười.

    Trong lúc vô tình, ánh mắt La Phong đảo qua hai chân của em trai, không khỏi cảm thấy đau lòng... Lúc em trai còn nhỏ đã bị xe cán đứt hai chân, từ đùi trở xuống hoàn toàn bị nghiền nát, trở thành tàn tật. Một người tàn tật muốn sinh tồn trong xã hội bây giờ quả thật rất khó khăn, đến cả học văn hóa em trai của hắn cũng chỉ có thể thông qua mạng, được dạy học theo hệ thống đạo tạo từ xa.

    Đã lâu không được sưởi nắng làm cho sắc mặt của em trai hắn hơi tái nhợt có vẻ bệnh hoạn.

    Hơn nữa... nó cũng chẳng có bao nhiêu bạn bè, khiến cho nó dần dần trở nên sống nội tâm.

    "Công việc của ba mẹ lương không cao, lại phải nuôi hai đứa con, em trai lại tàn tật... gánh nặng gia đình quá lớn, chỉ có thể ở trong phòng thuê rẻ tiền."

    "Em trai tàn tật, rất ít tiếp xúc với xã hội, sau này muốn tìm vợ quả là một việc rất khó. Có ai nguyện ý lấy một người bị đứt hai chân chứ?"

    "Ta phải thay đổi vận mệnh của cả nhà!" - La Phong thầm nhủ.

    "Tại sao, ta yêu thầm Từ Hân nhưng không theo đuổi nàng, không nói chuyện yêu đương?

    "Pháp luật quy định 18 tuổi là có thể kết hôn, do đó rất nhiều người đã yêu nhau trong trường trung học, tốt nghiệp xong là kết hôn luôn. Số người không yêu đương trong trường trung học càng ngày càng ít, tại sao ta lại không làm?

    "Chỉ vì ta không có thời gian để lãng phí vào việc yêu đương. Nhà ta không phải phú hào, ta cũng không có sư phụ lợi hại dạy dỗ, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình."

    Ánh mắt La Phong dừng lại ở cái ghế sofa cũ kĩ trong phòng khách, đây là loại ghế có thể xếp bằng lại làm giường.

    "Bao nhiêu năm rồi, một nhà bốn người ở trong căn nhà nhỏ bé này, chỉ một phòng ngủ và một phòng khách. Ta và em trại ngủ trong phòng ngủ duy nhất, còn ba mẹ bao nhiêu năm vẫn luôn ngủ ở ghế sofa trong phòng khách..."

    "Ta nhất định phải để ba mẹ và em trai được ở trong một căn nhà lớn, một căn nhà lớn có thang máy đàng hoàng."

    "Để ba mẹ có thể được ngủ trên một cái giường lớn."

    "Để em trai không phải cực khổ mỗi lần leo lầu."

    "Căn nhà đó nhất định phải có cửa sổ sát đất thật lớn, để ánh mặt trời có thể hoàn toàn chiếu vào."

    Những lời này không biết đã vang lên trong lòng La Phong bao nhiêu lần rồi, chính vì nguyên nhân này nên từ bé hắn đã rất cố gắng.

    Do đó hắn mới có thể trở thành một trong ba người đạt được danh hiệu đệ tử cao cấp của võ quán trong số năm ngàn học sinh của trường trung học số 3. Trong ba người này, chỉ có hắn là xuất thân từ một gia đình có điều kiện bình thường, còn hai người kia đều là con nhà có tiền.

    ......

    "Rào rào..."

    Nước từ vòi nước không ngừng chảy xuống, chẳng mấy chốc đã chảy đầy bình đun nước bằng điện.

    "Xoẹt xoẹt..."

    Cắm điện vào bình nước xong, La Phong cầm quyển sách lịch sử ngồi trên sofa, không ngừng lật xem những điểm chính yếu trong quyẻn sách.

    Đột nhiên...

    "Tích!"

    Bình nước điện mở ra. La Phong buông sách, đổ nước sôi vào bình thuỷ, lại rót nước nóng vào một chén nhựa đặt lên bàn.

    "Công nguyên năm 2026, ở hồ Hồng Trạch xảy ra chiến dịch Hồng Trạch... Ừm, là năm 2026." - La Phong cố nhớ lại những sự kiện lịch sử. Trong những môn học văn hóa, hắn giỏi nhất là toán học, nhưng lại hứng thú nhất với môn lịch sử, bởi vì mỗi khi nhìn lại lịch sử thế kỷ 21... hắn lại vô cùng cảm thán.

    Đây là một giai đoạn lịch sử đầy biến động của nhân loại!

    - A Hoa!
    La Phong đi đến bên cạnh em trai.

    - Chuyện gì vậy anh?
    Em trai La Hoa buông quyển sách trong tay ra.

    - Trong này có 139 điểm quan trọng, anh đã trích ra rồi, em giúp anh khảo bài một chút!
    La Phong đưa sách lịch sử cho em.

    Em trai La Hoa vừa nghe thế, liền cười đồng ý ngay:
    - Được, khó có cơ hội để kiểm tra anh. Anh hãy nghe cho kỹ nhé! Em sẽ ra đề, anh mà đáp sai là mất mặt lắm đó.

    - Hỏi đi!
    La Phong cười, ngồi trên ghế sofa.

    - Từng dùng sức một người, chém chết Hổ Đầu Quái Giao trên bờ sông Trường Giang, giải cứu mấy chục vạn dân chúng, giúp bọn họ bình yên dời đến căn cứ Giang Nam, sau đó anh dũng hi sinh. Người đó là ai, ở nơi nào, khi chết bao nhiêu tuổi? Câu chuyện trên xảy ra khi nào?
    La Hoa cẩn thận lật xem một chút rồi hỏi.

    - Đó là anh hùng Đổng Nam Bưu đã anh dũng hi sinh, được quốc gia truy tặng huân chương bốn sao. Y nguyên là người Giang Tô, Thái Hưng, chết năm 39 tuổi. Thời gian xảy ra... hẳn là công nguyên năm 2018...
    La Phong không khỏi nhíu mày.

    Em trai La Hoa liền truy hỏi:
    - Hãy nói ngày chính xác, là công nguyên năm 2018 tháng mấy ngày mấy?

    - Ừm, hình như là...
    La Phong nói vẻ không chắc:
    - Hình như là tháng 6 ngày 18.

    - Ha ha, mới câu đầu mà anh đã đáp sai rồi.
    Em trai La Hoa lắc đầu nói:

    - Đổng Nam Bưu được truy trao tặng huân chương anh hùng bốn sao, đúng là người Giang Tô, Thái Hưng, chết năm 39 tuổi, nhưng sự kiện kể trên xảy ra vào công nguyên năm 2018, tháng 6, ngày 16.

    - A!
    La Phong không khỏi vỗ đầu, sau đó lắc đầu cười khổ.

    - Anh hay lầm ngày 16 và ngày 18, em hỏi tiếp đi.

    - Được, nghe cẩn thận đây! Câu thứ hai...
    Em trai La Hoa có vẻ rất hưng phấn.

    - Công nguyên năm 2023, ở...

    ......

    Hai anh em người hỏi người đáp, thời gian trôi qua rất nhanh.

    - Quyển sách này em đã hỏi được một nửa rồi. Em hỏi tổng cộng 68 câu, anh trả lời đúng 63 câu, sai 5 câu.

    Em trai La Hoa ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường.

    - Ba mẹ sắp về rồi. Em hỏi anh một câu cuối cùng, lần sau sẽ hỏi nửa còn lại.

    - Câu cuối cùng à? Được, hỏi đi!
    La Phong tập trung cao độ.

    - Vấn đề này là cơ bản nhất. Anh hãy kể lại những sự kiện chủ yếu về Thời kỳ Đại Niết Bàn!
    Em trai La Hoa hỏi.

    Lịch sử thời kỳ Đại Niết Bàn chính là thay đổi quan trọng nhất trong lịch sử nhân loại.

    Vẻ mặt La Phong nghiêm túc:
    - Đầu thế kỷ 21, toàn cầu liên tục xuất hiện vài virus cảm cúm. Từ công nguyên năm 2003 có virus cúm SARS, sau đó năm 2009 có virrus cúm loại A, cuối cùng tới năm 2013 phát sinh dịch cảm virus loại R đáng sợ. Trong quá trình virus loại R lan truyền đã có trên hai mươi biến chủng, làm việc phòng dịch virus càng thêm khó khăn, tất cả quốc gia toàn cầu đều xuất hiện những ca bệnh tử vong.

    - Theo công việc phòng dịch được tiến hành, tình hình bệnh dịch đã được khống chế.

    - Thế nhưng, vào tháng 1 năm công nguyên 2015, virus loại R lại xuất hiện biến chủng đáng sợ nhất, được gọi là Virus RR.

    - Nhiều virus loại R lúc trước biến chủng lan truyền thông qua dịch. Một bộ phận biến chủng khác có thể lan truyền thông qua nước, có điều thời gian tồn tại trong nước rất ngắn. Virus RR có thể thông qua dịch và nước chảy để lây bệnh, nhưng đáng sợ nhất chính là... nó còn có thể lan truyền thông qua không khí, đồng thời tồn tại trong không khí với thời gian kinh người là ba giờ.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51814
    Topic góp ý bản dịch: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51815
    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 08-08-2010 lúc 12:08.

  4. Bài viết được 148 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    182ntb,atula6100,bachkimkysi,baogia2008,binhdi,blackfox,bombombom,bonmat,bookwormhn,bopday2004,builiem1,chuoituan,chuthiennguyen,ct_funny,cuongi17,david19,dawnqlt101,duccowboy,forever4th,gamap,gaquay,Hamnang,hieuthuan,hoanghsph,hoapv,Hoàng Giang,holyushi,hunglephi,jinchuriky,kaka1,khomedo2006,kiemsi,kikel,Ky0Sir0,larva,leducdai,lekieutien,ngo dinh long,ngothanhhoang83,Nguachien,nguoisoidk01,nguyen_duong,Nhô,ninhks,nmt1986,o0jack0o,phongluucongtu113,quannh0693,Quantucau,quânkhuthủđô,ruoigiabattu,Saman_94,sgk_12m,springmount3785,spyderway,stardust1993,swolf,thachvien,thanchetkaka,thandaodt,thanlannguy,thekingmuhn,thoike123,thusinhbg206,tienlavoke,tomminh,torai131313,ttdv,ttttt,tuansoibk,Tuan_Anh,umedaboy,vamopire,Vạn Ngọc Hào Hoa,voodosor,vuadauhoa,withyou10,YSL,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Quyển 1 - 100 mét, 4 giây
    Chương 3: Thành thị Giang Nam

    Người dịch: workman
    Biên tập: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    - Virus RR vừa xuất hiện đã nhanh chóng lan truyền ra toàn cầu. Tất cả sinh mạng trên toàn cầu... bất kể là nhân loại hay chim bay cá nhảy, chỉ cần có hô hấp thì đều lây virus RR.

    - Khi nhân loại phát hiện ra sự tồn tại của virus RR thì đã muộn.

    - Virus RR lây lan gây nên tỉ lệ tử vong cực cao, đạt tới gần 30%. Dựa theo thống kê sau này, chỉ vỏn vẹn ba tháng, ngoại trừ vô số động vật tử vong, dân cư toàn cầu đã giảm đến gần hai tỉ. Ba tháng này là cơn ác mộng. Các nhà khoa học toàn cầu hoàn toàn không có cách nào chống lại loại virus này.

    - Nhân loại còn sống gần năm tỉ người, những người sống sót trong cơ thể đều tự nhiên sinh ra kháng thể.

    - Sau ba tháng ác mộng, toàn cầu đều đắm chìm trong bi thống vô tận.

    La Phong chậm rãi nói:
    - Trong quá trình này, năm tỉ nhân loại còn sống phát hiện ra thân thể họ trở nên tốt hơn, hầu như mỗi người đều tăng trưởng gần gấp đôi về sức mạnh, tốc độ, sức sống tế bào và độ đàn hồi của da; cho dù một người thường cũng có thể dễ dàng phá vỡ kỷ lục thế giới về môn cử tạ và chạy một trăm mét của thế giới lúc trước.

    - Song... tai nạn lúc này mới bắt đầu.

    - Nhân loại trước nay sống rất dễ chịu, điều kiện thân thể lại được gia tăng nhiều như thế, vậy thì những loài chim thú trúng phải virus RR mà còn sống thì sao? Chúng vốn luôn tuân theo quy luật cá lớn nuốt cá bé của thiên nhiên, lần này thân thể biến hóa làm cho thực lực của bọn chúng được đề cao hơn nhân loại nhiều. Hơn nữa, một bộ phận quái thú đáng sợ còn có trí tuệ.

    - Tháng 9 năm 2015, trong hải dương vô tận, một số sinh vật bắt đầu phát động công kích. Vô số chim bay cá nhảy lột xác thành "quái thú" bắt đầu tấn công nơi cư trú của nhân loại.

    - Máu tanh, điên cuồng.

    - Trong cuộc và chiến tranh giữa nhân loại và quái thú, mọi người kinh hoàng phát hiện ra, vũ khí nóng mà họ luôn nghĩ rằng rất mạnh chỉ có hiệu quả rất thấp với đám quái thú này. Còn những quái thú phi cầm lợi hại và những quái thú họ nhà thú thì căn bản không sợ đạn, viên đạn bắn vào trên người chúng thậm chí còn không phá nổi lớp da. Dù tố độc của viên đạn nhanh tới đâu, với phản ứng thần kinh và tốc độ cơ bắp rất nhanh của quái thú, chúng vẫn dễ dàng né tránh.

    - Cho dù nhân loại sử dụng vũ khí hạt nhân công kích, cuối cùng lại hoảng sợ phát hiện...

    - Phòng ngự của quái thú quá mạnh. Chỉ có khu vực trung tâm nơi vũ khí hạt nhân công kích mới có nhiều quái thú chết, còn ở những vùng lan ra quái thú lại không chết. Uy lực của vũ khí hạt nhân mạnh hơn bất kỳ ai có thể tưởng tượng, mặc dù giết được một nhóm quái thú, nhưng bức xạ hạt nhân lại làm cho quái thú sinh ra những con quái vật đáng sợ hơn. Nổi danh nhất năm đó Huyết Yêu Thiên Lang, con này có khả năng bay, nó đã đồ sát trên trăm vạn nhân loại. Lúc đó nhân loại mới biết... bức xạ hạt nhân có thể làm một bộ phận quái thú sinh ra biến dị, xuất hiện những con cực kỳ đáng sợ.

    - Trong quái thú có những con cực kỳ đáng sợ, giữa nhân loại cũng xuất hiện nhiều cường giả. Con Huyết Yêu Thiên Lang lúc trước cuối cùng bị một siêu cường giả nhân loại cũng có thể bay đánh cho trọng thương phải bỏ chạy, đó cũng là người ược xếp thứ hai trên thế giới hiện giờ, Lôi Thần.

    - Vào thời điểm quyết định, cường giả này đã cứu được vô số dân chúng bình thường, trợ giúp quân đội chống lại đám quái thú. Trong khoảng thời gian này cũng xảy ra rất nhiều câu chuyện xúc động lòng người.

    - Còn nhà khoa học nhân loại Khắc La Đức Sâm Nạp lại dựa vào thi thể quái thú, cùng với kim loại màu lam phát hiện trên mặt trăng, phát minh ra hợp kim còn cứng rắn hơn kim cương, đó là hợp kim Khắc La. Binh khí làm từ hợp kim này có thể phá vỡ lớp da và vảy của quái thú, nhờ nó mà cường giả nhân loại không còn phải dùng tay không giao đấu.

    La Phong nhớ rõ từng chi tiết trong giai đoạn lịch sử này.

    - Trong quá trình chiến tranh, vô số thành thị bị phá hủy.

    - Tại Hoa Hạ ta, quốc gia khẩn cấp xây dựng sáu căn cứ lớn, sau đó di dời vô số dân cư vào sáu căn cứ này. Nói về cường giả... nước ta cùng với Ấn Độ vốn rất giỏi Yo-Ga, là hai quốc gia nhân loại có số lượng siêu cường giả nhiều nhất. Còn Mỹ Lợi Kiên, Âu Minh, Tô Nga thì dẫn đầu về thành tựu khoa học kỹ thuật.

    - Vì quái thú trong hải dương rất nhiều, cho hên hầu như tất cả đảo quốc đều bị diệt.

    - Cho đến bây giờ, hải dương vẫn là lãnh địa của quái thú.

    - Trong cuộc chiến tranh giữa quái thú và nhân loại, trên địa cầu chỉ có nước ta, Ấn Độ, Mỹ Lợi Kiên, Âu Minh, Tô Nga là có thể tự bảo vệ, những quốc gia khác sớm đã tan tành. Tại thời điểm quyết định, năm quốc gia lớn đã thành lập liên minh Địa Cầu. Liên quân của liên minh Địa Cầu đã giúp đỡ cho các nơi trên khắp toàn cầu thành lập rất nhiều căn cứ nhân loại.

    - Chiến tranh giữa quái thú và nhân loại bắt đầu từ tháng chín năm 2015. Đến tháng ba năm 2021, pháo UHF laser đã được nghiên cứu chế tạo thành công. Sau khi liên tiếp giết chết hơn mười con quái thú cấp S và hai con quái thú cấp SS, cuộc chiến quy mô lớn giữa nhân loại và quái thú cuối cùng cũng chấm dứt.

    La Phong bùi ngùi thở dài:

    - Cuộc chiến suốt năm năm đó là cuộc chiến đáng sợ nhất. Trong cuộc chiến đó, nhân loại tử vong gần 1 tỉ, chỉ có năm nước duy trì được chế độ "quốc gia", còn tất cả quốc gia khác cùng với những dân cư còn sống đều tiến vào các căn cứ nhân loại, sống chung với những nước khác.

    - Cho đến bây giờ...

    - Nhân loại vẫn chiếm ưu thế, nhưng quái thú trong hải dương quá nhiều, hải dương vẫn là lãnh địa của quái thú.

    - Từ năm 2013 tới năm 2021, thời gian tám năm đó được gọi là thời kỳ Đại Niết Bàn trong lịch sử nhân loại.

    La Phong ngồi trên sofa, chậm rãi nói.

    "Boong... Boong... Boong... Boong... Boong..."

    Tiếng chuông vang lên, đồng hồ treo trên tường đánh năm lần, đã là năm giờ chiều rồi.

    "Thời kỳ Đại Niết Bàn." - La Hoa cũng bồi hồi.

    - Anh à! Nói thật, em còn vẫn không thể tưởng tượng được. Trước thời kỳ Đại Niết Bàn, có trên hai trăm quốc gia trên toàn cầu, khi đó dân cư là bao nhiêu? Chỉ có 7 tỉ mà thôi. Có những quốc gia thật sự quá nhỏ, e rằng một con quái thú lợi hại cũng có thể diệt cả một nước.

    La Phong gật đầu:
    - Do đó, bây giờ toàn cầu chỉ còn lại năm cường quốc lớn cùng với 23 thành thị mà thôi.

    Cả địa cầu, tổng cộng có năm quốc gia lớn, đó là Hoa Hạ quốc, Ấn Độ, Mỹ Lợi Kiên, Âu Minh quốc, Tô Nga quốc. Năm quốc gia này cùng với các nơi khác như châu Nam Mỹ, châu Phi... hình thành 23 căn cứ nhân loại, cũng chính là 23 thành thị.

    Hoa Hạ quốc tổng cộng có sáu căn cứ nhân loại lớn, cũng chính là sáu thành thị lớn bây giờ.

    Nhà La Phong ở khu Nghi An thuộc Dương Châu thành, một trong bát đại vệ thành của thành thị Giang Nam.

    Cả thành thị Giang Nam có gần hai trăm triệu dân, còn dân cư của Dương Châu thành thì hơn mười triệu người. Dân cư của căn cứ nhân loại thành thị Giang Nam, chủ yếu là do dân cư của tỉnh Giang Tô, Chiết Giang lúc trước di chuyển tới, đương nhiên cũng có một bộ phận dân cư từ An Huy.

    - Thật là lâu.
    Cậu em trai La Hoa nhìn về phía đồng hồ treo tường:
    - Bây giờ đã là năm công nguyên thứ 2056, thời kỳ Đại Niết Bàn đã qua 30 năm rồi. Trong xã hội nhân loại, việc đến võ quán tu luyện gần như là việc mà mỗi người phải làm, nhờ vậy xã hội nhân loại mạnh hơn 30 năm trước nhiều.

    La Phong gật gật đầu.

    Ba mươi năm, nhân loại quả thật có nhiều cường giả hơn, khoa học kỹ thuật cũng tiến bộ hơn. Thế nhưng, trong đám quái thú cũng sinh ra không ít con rất đáng sợ.

    ※※※※※※

    "Kẹt!"

    Cửa phòng mở ra. Một cặp vợ chồng trung niên đi vào. Y phục trên người nam tử trung niên đều đẫm mồ hôi, còn có vài vệt sơn, cả người có vẻ khá mỏi mệt. Còn phụ nữ trung niên không cao lắm, trên tay xách một cái làn đựng đồ ăn, trong làn có một chút rau, thịt.

    - Ba! Mẹ!
    La Phong lập tức đứng lên. Cặp vợ chồng này chính là cha mẹ hắn.

    Cha hắn là La Hồng Quốc, còn mẹ là Cung Tâm Lan.

    - Ha ha! Ừm, tiểu Phong, con cứ đọc sách đi, không cần lo cho cha!
    La Hồng Quốc vội cười nói. Con trai đã sắp thi đại học, vì vậy ông coi việc ôn tập là quan trọng nhất.

    La Hồng Quốc cúi đầu xuống, liền thấy chén nước sôi để nguội trên bàn, không khỏi cảm thấy ấm lòng. Mỗi lần ông trở về đều có nước sôi để nguội chuẩn bị sẵn sàng. Ông nhấc chén nhựa lên, uống ừng ực cạn sạch, rồi thở phì một hơi thoải mái.

    - Ông mau đi tắm, trông người đầy mồ hôi mồ kê kìa!
    Mẫu thân Cung Tâm Lan cười nói.

    - Ha ha!
    La Hồng Quốc cười rồi lập tức đi lấy quần sạch, sau đó đi vào phòng vệ sinh nhỏ hẹp mà tất cả mọi người trong gia đình đã sử dụng nhiều năm.

    Cung Tâm Lan cười nhìn hai con trai:
    - Tiểu Phong, tiểu Hoa, hôm nay mẹ sẽ làm thịt kho tàu cho các con.

    - Món đó con thích ăn nhất đấy.
    Em trai La Hoa lập tức kêu lên.

    La Phong cũng không khỏi mỉm cười. Nhìn mẫu thân đeo tạp dề đi nấu cơm chiều, hắn hiểu rõ... mỗi lần về mẹ đều tranh thủ lúc tan tầm buổi chiều mới đi mua đồ ăn, vì lúc này đồ ăn rẻ hơn buổi sáng nhiều. Nhưng rau thịt buổi chiều cũng không còn tươi như buổi sáng. La Phong lại nhìn vào phòng vệ sinh, trong lòng thầm nói: "Ta nhất định phải đạt được danh hiệu võ giả, đến lúc đó, mỗi lần mẹ đi chợ cũng không cần mua đồ ăn buổi chiều, ba cũng không cần phải đi làm mấy việc lắp đặt thiết bị khổ sở đó nữa."

    Trong lòng La Phong luôn có một khát vọng, đó là có thể để cho cha mẹ nghỉ ngơi, an tĩnh hưởng thụ ánh mặt trời, ăn những đồ ăn ngon.

    - Tiểu Phong!
    La Hồng Quốc đã tắm xong, đang đi tới:
    - Cha có việc muốn nói với con.

    - Chuyện gì vậy cha?
    La Phong nhìn cha.

    La Hồng Quốc mỉm cười:
    - Là như thế này, tiểu Phong, cha chưa từng hỏi con có dự tính gì sau khi tốt nghiệp trung học, bây giờ có thể nói cho cha biết không?

    La Hồng Quốc rất ít khi nói chuyện với con trai, vì ông không muốn tạo áp lực cho con. Ông biết, con trai luôn rất cố gắng, cũng luôn rất giỏi.

    La Hồng Quốc vừa mở lời, động tác nấu cơm xào rau của mẫu thân Cung Tâm Lan cũng chậm lại một chút. Cha mẹ nào cũng rất quan tâm tới tiền đồ của con.

    - Cha, con nghĩ như thế này.
    La Phong nói thẳng:

    - Về thành tích văn hóa, con tin rằng cũng không khó lắm để vào được trường Quân Đội 1 của Giang Nam. Bây giờ con đã đạt được danh hiệu học viên cao cấp của võ quán, khi vào trường Quân Đội 1 của Giang Nam sẽ trực tiếp trở thành đối tượng được bồi dưỡng sĩ quan. Cha mẹ và cũng có thể được vào ở thẳng trong tiểu khu gia đình của quân khu.

    Làm lính cũng chia cấp độ.

    Bây giờ Hoa Hạ quốc đang chiêu binh, nhưng binh lính bình thường thì không có nhiều lợi ích. Còn những người còn trẻ nếu là học viên cao cấp của võ quán, nếu có thể thi vào trường Quân Đội 1 của Giang Nam thì được xem là "văn võ song toàn", quốc gia nhất định sẽ bồi dưỡng, đồng thời chia cho họ một căn nhà ở tiểu khu gia đình thuộc quân đội.

    Căn nhà của cấp sĩ quan, đương nhiên điều kiện sẽ tốt gấp hàng chục hàng trăm lần phòng thuê rẻ tiền.

    - Nếu không thi đậu vào trường Quân Đội 1 của Giang Nam thì sao?
    La Hồng Quốc nói:
    - Tiểu Phong, con không nên tạo áp lực quá lớn cho mình!

    - Thành thị Giang Nam tổng cộng có hai trường quân đội trọng điểm. Vì việc thi đại học cũng khó nói, cho nên con cũng không dám chắc chắn vào được trường Quân Đội 1, nhưng vào trường Quân Đội 2 thì tuyệt đối không thành vấn đề.

    La Phong hiểu rõ thành tích của mình. Bình thường khi thi, mình đều có kết quả cao hơn so với mức chính quy khoảng 50 điểm. Còn trường Quân Đội 2, chỉ cần đạt tới mức chính quy là có thể đậu rồi.

    Hiện nay, thi đại học không còn phân ra bản nhất bản nhị, chỉ có hệ chính quy và chuyên khoa. Từ mức chính quy trở lên là hệ chính quy, còn dưới nó chính là chuyên khoa.

    - Ở trường Quân Đội 2, có danh hiệu học viên cao cấp của võ quán cũng sẽ được bồi dưỡng sĩ quan, đối đãi cũng sẽ không tệ.
    La Phong cười nói.

    Tỉ lệ thi đỗ vào hệ chính qui là... trong mười người chỉ có hai người đậu.

    Thế nhưng, học sinh trung học có thể đạt được danh hiệu học viên cao cấp của võ quán, phải trên ngàn người mới có một người.

    - Ừm, con tự tin là được rồi. Nhưng mà tiểu Phong, đừng gây áp lực cho mình nhiều quá! Ta và mẹ con chỉ cần sống an ổn là tốt rồi.
    La Hồng Quốc khẽ gật đầu.
    - Con đó, tạo áp lực quá lớn cho mình rồi.

    - Không có chuyện gì đâu.
    La Phong cười hì hì:
    - Con không có áp lực gì đâu, thanh niên mà, phải xông xáo lên chứ.

    Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng La Phong lại thầm nghĩ: "Cha mẹ, em trai, chờ ta thi đại học xong, các người chẳng mấy chốc sẽ có thể sống những ngày an lành rồi. Chờ ta đạt được danh hiệu võ giả, các người cũng sẽ không phải sống khổ sống sở nữa."

    - Đưa chén lên thôi, chuẩn bị ăn cơm, cơm chiều xong rồi!
    Cung Tâm Lan cười thúc giục.

    - Được rồi.
    La Hồng Quốc cười đứng lên, chuẩn bị lấy chén.

    - Rau cải thơm quá ta.
    La Phong bên cạnh nồi đun nước ngửi ngửi, cũng giúp đỡ việc lau chén.

    - Con ngửi thấy mùi thịt kho tàu, oa...
    Em trai La Hoa cũng hưng phấn kêu to, nắm bánh xe, lăn chiếc xe lăn tới gần bàn ăn.

    Một nhà bốn người, ăn uống vô cùng vui vẻ.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51814
    Topic góp ý bản dịch: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51815
    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 11-08-2010 lúc 15:03.

  6. Bài viết được 148 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    182ntb,atula6100,bachkimkysi,baogia2008,binhdi,blackfox,bombombom,bonmat,bookwormhn,bopday2004,builiem1,chuoituan,chuthiennguyen,ct_funny,cuongi17,david19,donkihote,duccowboy,forever4th,gamap,gaquay,Hamnang,hieuthuan,hoanghsph,hoapv,Hoàng Giang,holyushi,hunglephi,jinchuriky,kaka1,khomedo2006,kiemsi,kikel,Ky0Sir0,larva,leducdai,lekieutien,ngo dinh long,ngothanhhoang83,Nguachien,nguoisoidk01,nguyenhieunyt,nguyen_duong,nicecool,ninhks,nmt1986,phongluucongtu113,quannh0693,quânkhuthủđô,ruoigiabattu,sgk_12m,springmount3785,spyderway,stardust1993,thachvien,thanchetkaka,thandaodt,thanlannguy,thoike123,thusinhbg206,tienlavoke,tomminh,ttdv,ttttt,tuansoibk,Tuan_Anh,Vạn Ngọc Hào Hoa,voodosor,vuadauhoa,withyou10,YSL,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Phong Lưu Bang
    Bài viết
    6,416
    Xu
    8,627

    Mặc định

    Quyển 1 - 100 mét, 4 giây
    Chương bốn: Thực lực của La Phong

    Người dịch: workman
    Biên tập: vandai79

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Sau khi ăn cơm chiều, ba mẹ đưa cậu em La Hoa xuống lầu rồi ra ngoài đi bách bộ, còn La Phong thì đi dạy kèm.

    Chừng sáu giờ. Lúc này, trời đã hoàn toàn tối đen rồi.

    ”Công việc dạy kèm này cũng sắp phải tạm thời kết thúc.” La Phong như một con báo, linh hoạt, nhanh nhẹn xuyên qua ngõ nhỏ. Phía trước là một ngõ cụt nhưng toàn thân La Phong nhảy bật, bay thẳng lên không vượt qua hai thước, tay trái nhè nhẹ đáp vào đầu tường, khẽ dùng sức, cả người đã bắn sang một con hẻm nhỏ khác.

    Di chuyển như bay, coi như là làm nóng người trước khi dạy kèm.

    Lúc này tốc độ của La Phong bảo trì 15 thước / 1 giây, cũng chính là tốc độ 54 công lý (Theo Từ lâm Hán Việt từ điển : công lý tức là lý đã được chuẩn hóa theo SI = 1 kilômét – Có nghĩa là 54 km / giờ). Tốc độ như vậy chưa phải là cực hạn của La Phong nhưng có thể làm nóng người rất hiệu quả.

    - Vù! Vù!!!

    ”Còn có một tháng nữa là thi đại học rồi, tạm thời dừng việc dạy kèm. Hơn nửa năm dạy kèm cũng đã kiếm được hai vạn đồng.” Cũng nhờ năm ngoái vừa mới đạt được danh hiệu “Học viên cao cấp”, có danh hiệu này thì mình mới dễ dàng tìm được công việc dạy kèm này. Dạy cho một thiếu niên thân pháp cơ sở.

    Tiền lương một giờ là một trăm đồng.

    Mỗi một tuần dạy năm ngày, mỗi ngày đều một giờ buổi tối. Nói cách khác, tiền lương một tháng đại khái trên hai ngàn đồng.

    ”Ba khổ cực làm công việc hàng ngày, một tháng tiền lương cũng chỉ hai, ba ngàn trong khi mình chỉ dạy kèm một giờ mà đã cao hơn cha rồi... Đây là khác biệt giữa người thường và học viên cao cấp của Vũ Quán! Nếu bản thân có thể trở thành Vũ Giả, sự khác biệt còn kinh người hơn nhiều.” Đôi mắt La Phong hơi dừng, phía trước hẻm nhỏ đang có một chiếc xe vận tải quay đầu ngăn con đường lại.

    Nhưng La Phong cũng không hề giảm tốc, trong lúc chạy nhanh bỗng hắn đạp đất, nhảy lên cao hai ba thước, dẫm lên đầu tường con hẻm nhỏ rồi bay vọt xuống, tiếp tục di chuyển rất nhanh.

    Một lát sau…

    La Phong đã chạy nhanh tới một tòa nhà u tĩnh ở một tiểu khu.

    ”Đây, mới là nơi gia đình mình ở.” La Phong ngừng lại, ngước mắt nhìn nơi ở u tĩnh. Tiểu khu này rất thoáng đãng, bên trong có ao đào và điểm thêm vô số cây cối, hoa cỏ. Cho dù là trên cao thì tầng nào cũng có hoa viên trên không.

    Ngoại trừ những căn lầu, còn có những căn biệt thự liên kế.

    Phải biết rằng…

    Bây giờ, Trung quốc tổng cộng có sáu căn cứ lớn, cũng chính là sáu thành phố lớn! Dân cư mỗi một thành phố đều rất đông. Như vùng phụ cận thành phố Giang Nam có hai trăm triệu dân. Chính vì thế, đất đai rất hiếm, rất ít khi thấy loại biệt thự như “biệt thự lầu” hay “biệt thự liên kế”, giá cũng rất cao. Còn biệt thự độc lập chiếm diện tích xa xỉ thì phải nộp thuế đặc biệt rất lớn.

    - Ta tới số 1801, tòa nhà 18.

    Ở cửa, La Phong nói với tên bảo vệ tiểu khu.

    - Chờ một chút.

    Bảo vệ tiểu khu ấn một số điện thoại, camera giám thị bên cạnh lập tức nhằm ngay vào La Phong, rồi trong máy điện thoại truyền đến thanh âm chủ nhà 1801.

    - Là tiểu La, cho hắn vào đi.

    - Được, tiên sinh.

    Bảo vệ tiểu khu lập tức cho đi.

    ...

    Một giờ sau, La Phong đi ra khỏi tiểu khu.

    ”Ừm, dạy kèm đã kết thúc, đi tới Vũ Quán một chút, xem ta gần đây thực lực có tăng lên hay không.”

    ※※※※※※

    Cực Hạn Vũ Quán, một đại Vũ Quán cao cấp trên địa cầu, do đệ nhất cường giả thế giới tên là “Hồng” sáng lập.

    Các Vũ Quán rải rác các nơi khắp toàn cầu.

    - Tích!
    Đưa ra thẻ học viên ở cửa chính Vũ Quán, La Phong tiến vào bên trong.

    Cực Hạn Vũ Quán giống như một con quái thú khổng lồ chiếm diện tích cực lớn, so với một khu nhà của trường trung học còn lớn hơn. Cửa chính Vũ Quán đủ để cho mười chiếc xe khách song hành tiến vào. Trong Vũ Quán viện có ba khu nhà khổng lồ màu trắng bạc, tạo hình giống như ba chiếc phi thuyền.

    - Sư huynh!

    - Chào Sư huynh.

    Trên đường vào trong Vũ Quán viện, trên bãi cỏ, có vô số học viên Vũ Quán. Đám học viên này thấy thẻ học viên cao cấp trước ngực La Phong, ai nấy đều lập tức cung kính chào.

    Bên trong Vũ Quán có ba kiến trúc khổng lồ, phân biệt là khu nhà dạy sơ cấp học viên, khu nhà dạy học viên trung cấp, và khu nhà dạy học viên cao cấp.

    Trong đó, tầng một, tầng hai thuộc khu dạy học viên cao cấp đều là những sảnh dạy cỡ lớn. Mỗi một sảnh dạy đều đủ để dung nạp mấy ngàn người. Giáo viên sư phụ Vũ Quán đều tiến hành giảng bài ở sảnh dạy khổng lồ này. Toàn bộ học viên Cực Hạn Vũ Quán, đại khái có ba bốn vạn người.

    16 tuổi mới có thể trở thành học viên tới học ở Vũ Quán. 30 tuổi thì không được trở lại Vũ Quán học nữa, như vậy sẽ chiếm dụng tài nguyên học tập.

    Học viên cao cấp trong cả Vũ Quán tổng cộng có trên một trăm người. Phần lớn đều là hơn hai mươi tuổi.

    Còn La Phong, đầu năm nay mới 18 tuổi.

    - Chào sư huynh.
    La Phong nghe những tiếng chào cung kính, tiến vào tầng ba thuộc khu lầu dạy học viên cao cấp. Nơi này là chỗ chỉ học viên cao cấp mới có thể vào.

    Tầng ba, phòng luyện võ dài rộng chừng trăm mét, lúc này có mười mấy người.

    - Tên điên.

    - Tên điên, tới rồi.

    Vừa tiến vào phòng luyện võ cỡ lớn, hơn mười người học viên cao cấp đều nhiệt tình chào hỏi.

    - Vương ca, Dương ca, Lý tỷ.

    La Phong cười chào. Nhìn nhóm người đại ca đại tỷ này, trong lòng hắn cũng thấy ấm áp. Mười mấy người này đều trên hai mươi tuổi còn La Phong tự nhiên là người nhỏ nhất. Đương nhiên, “Học viên cao cấp” của Cực Hạn Vũ Quán ở khu Nghi An không chỉ có mười mấy người, tổng số phải hơn trăm nhưng bình thường không có lớp do sư phụ dạy nên đa số mọi người đều không muốn tới.

    Trừ phi nhà rất nghèo, không có nơi tu luyện mới tới phòng luyện võ của Vũ Quán để tu luyện.

    Còn gia đình có tiền, bình thường đều có tu luyện thất riêng của mình.

    Do đó…

    Mười mấy người này trong nhà cơ hồ đều ở phòng thuê rẻ tiền. Vì đều là người nghèo, mọi người tự nhiên kết thành đoàn, hình thành một tập thể nhỏ. Còn La Phong thì lúc trước vì phẫn nộ đã đánh nhau với ba gã học viên cao cấp giàu có, liên tục đánh bại ba người, được đặt một ngoại hiệu là “Tên điên”.

    - Nửa tháng tu luyện vừa qua, không biết thực lực ta tiến bộ bao nhiêu rồi.

    La Phong đi về phía góc có “Máy kiểm tra lực quyền” trong phòng luyện võ. Góc phòng luyện võ này có hai máy “Máy kiểm tra lực quyền”. Bất luận là “sát hạch Học viên trung cấp”, hay “sát hạch Học viên cao cấp”, thậm chí cả '”sát hạch Vũ giả”, đều phải kiểm tra lực quyền.

    - Hấp, vù!!!
    La Phong từ từ thở sâu một hơi, cả người hoàn toàn buông lỏng, đột nhiên mắt hắn đứng tròng, cả người như một con sư tử với bộ dạng uể oải đột nhiên bạo khởi. Xương sống như một dây cung, trong nháy mắt căng lên, chân phát lực truyền đến eo lưng, rồi thông qua xương sống truyền tới, hữu quyền La Phong như đạn pháo bung ra, xẹt qua một luồng vòng cung…

    - Bùng!
    Một tiếng, hữu quyền La Phong nện vào bia quyền của máy kiểm tra lực quyền.

    Bia quyền rung lên một trận.

    Lập tức màn hình của máy kiểm tra lực quyền hiện ra số “809kg”.

    - Tên điên, không tệ, chậc chậc, trên tám trăm kg rồi.

    Một tráng hán cao trên 1m90, trông vô cùng cơ bắp, cười vỗ tay. Trên mặt tráng hán này còn có một vết sẹo dữ tợn.

    - Dương ca!
    La Phong cười.
    - Nếu so với Dương ca thì còn kém không ít. Dương ca, phiền ngươi giúp mở “Máy kiểm tra tốc độ” ra một chút.

    Dương ca tên là “Dương Vũ”, đứng một trong ba hạng đầu trong đám học viên cao cấp của Cực Hạn Vũ Quán, chỉ còn thiếu một chút, nếu không sớm đã thông qua “sát hạch Chuẩn Vũ Giả” rồi.

    Học viên cao cấp, nếu muốn trở thành vũ giả thì phải thông qua hai lần sát hạch…

    Lần đầu tiên là sát hạch về tố chất thân thể vũ giả, cũng chính là ''sát hạch Chuẩn Vũ Giả”. Một khi vượt qua kiểm tra, coi như về tố chất thân thể đã đạt tới tiêu chuẩn trở thành vũ giả. Lúc này đã xem như “Chuẩn Vũ Giả” rồi.

    Còn sát hạch lần thứ hai chính là “Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch”.

    Không có tố chất thân thể, sẽ không tư cách trở thành vũ giả. Rồi sau khi chính thức vượt qua kiểm tra thực tế chiến đấu với quái thú, mới có thể đạt được danh hiệu Vũ Giả.

    - Muốn kiểm tra tốc độ à? Được rồi.
    Dương Vũ cười đi đến một bên đường băng, mở máy kiểm tra tốc độ.

    - Kẹt!
    Máy kiểm tra tốc độ mở ra, camera giám thị sáng lên.

    - Vù, vù.
    La Phong điều chỉnh hô hấp một chút, đứng trên đường băng. Đường băng dài sáu mươi thước. Còn gần khu vực máy kiểm tra tốc độ, chính là khu vực đo vận tốc.

    La Phong đột nhiên phát lực!
    - Vèo!
    Cơ hồ trong chớp mắt, La Phong đã tăng đến tốc độ cực hạn. Hai chân mạnh mẽ đạp mạnh, sinh ra lực chạy nước rút mạnh mẽ, làm cả người hắn như một cây cung rời nỏ, nhanh chóng chạy dọc theo đường băng, mang theo một trận gió. Xoạt một tiếng, La Phong đã qua khu vực máy kiểm tra tốc độ, rồi tự nhiên chậm một chút rồi ngừng lại.

    - Bao nhiêu?
    La Phong cười đi tới hỏi.

    - Chậc chậc, Tên điên, ngươi còn tiến bộ hơn lần trước một chút rồi. Không tệ không tệ.
    Dương ca kinh ngạc nhìn con cố hiển thị trên màn hình máy kiểm tra tốc độ, vội nói:
    - Ngươi tự mình tới xem này.

    La Phong đi qua, trên màn hình ghi lại số...

    - Được rồi.
    Trong lòng La Phong cũng không phải quá cao hứng. Sát hạch tố chất thân thể của vũ giả, cũng chính là “sát hạch Chuẩn Vũ Giả”, tổng cộng có ba hạng kiểm tra. Phân biệt là sức mạnh (lực quyền), tốc độ, phản ứng của thần kinh. Về phương diện phản ứng thần kinh, La Phong rất có hiện bây giờ hắn đã miễn cưỡng đạt tới yêu cầu tố chất vũ giả rồi.

    Nhưng…

    Sức mạnh (lực quyền), mức hợp lệ cho “sát hạch Chuẩn Vũ Giả” lại là 900 kg!

    Phương diện tốc độ, chuẩn hợp lệ cho “sát hạch Chuẩn Vũ Giả” là 25 mét / giây! Cũng chính là 100 mét, 4 giây.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51814
    Topic góp ý bản dịch: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51815
    Lần sửa cuối bởi vandai79, ngày 10-08-2010 lúc 21:09.

  8. Bài viết được 141 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    atula6100,bachkimkysi,baogia2008,binhdi,blackfox,bombombom,bonmat,bookwormhn,bopday2004,builiem1,chuoituan,chuthiennguyen,ct_funny,cuongi17,david19,duccowboy,forever4th,gamap,gaquay,hieuthuan,hoanghsph,hoapv,Hoàng Giang,holyushi,hunglephi,jinchuriky,kaka1,khomedo2006,kikel,konggiaday,Ky0Sir0,larva,lekieutien,ngo dinh long,Nguachien,nguoisoidk01,nguyenhieunyt,nguyen_duong,nicecool,nmt1986,phongluucongtu113,quannh0693,Quantucau,quânkhuthủđô,Saman_94,sgk_12m,springmount3785,spyderway,stardust1993,thachvien,thaj503,thanchetkaka,thandaodt,thoike123,thusinhbg206,tienlavoke,tomminh,ttdv,ttttt,tuansoibk,Tuan_Anh,Vạn Ngọc Hào Hoa,voodosor,vuadauhoa,withyou10,YSL,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Phong Lưu Bang
    Bài viết
    6,416
    Xu
    8,627

    Mặc định

    Quyển 1 - 100 mét, 4 giây
    Chương năm: Lựa chọn khác nhau

    Người dịch: workman
    Biên tập: vandai79

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    “Càng về sau càng khó tăng lên.“ La Phong suy nghĩ, “Từ 1 giây 1 mét, tăng lên tới 1 giây 25 mét e rằng phải mất cả năm. Còn lực quyền từ 809 kg tăng lên tới 900 kg, phỏng chừng phải mất thời gian dài hơn. Ta muốn đạt được danh hiệu Vũ Giả, có lẽ phải đợi sau khi vào đại học rồi.“

    “Nếu, nếu... Ta lại hôn mê một lần nữa thì tố chất thân thể ta, rất có thể đạt tới yêu cầu vũ giả.“

    Đương nhiên, mình phải tự “Hôn mê” mà không phải bị người đánh cho hôn mê. Phải là đau đầu đến cực hạn rồi mới hôn mê.

    La Phong có bệnh đau đầu.

    Mỗi ngày đều thỉnh thoảng có một trận đau đầu, nhưng mỗi lần nhịn một chút cũng qua thôi, còn khi đau đầu đến cực hạn, sẽ hôn mê!

    Từ nhỏ đến lớn, La Phong tổng cộng hôn mê hai lần.

    8 tuổi, đệ đệ bị xe đè gãy chân, lần đó La Phong thương tâm quá độ, đột nhiên cảm thấy đầu mình đau phi thường, đồng thời tim đập rất nhanh, toàn thân máu lưu chuyển với tốc độ đạt tới một tốc độ kinh người, cảm giác trái tim mình dường như muốn lọt ra khỏi lồng ngực, cho đến lúc chịu không nổi thì hôn mê luôn.

    Còn có lúc 12 tuổi, mẹ bệnh nặng nhập viện. La Phong sợ mất mẹ, rất kinh hoảng, cũng đau đầu gần chết, tim đập tốc độ kinh người, lại một lần nữa bị hôn mê.

    Hai lần hôn mê, trong nhà có người đưa La Phong đi bệnh viện kiểm tra. Nhưng căn bản không tra ra bị bệnh gì. Dù sao cho dù bây giờ, não bộ vẫn là vấn đề mà y học khó có thể giải quyết được.

    “Nhưng, hai lần hôn mê lại làm cho tố chất thân thể ta đề cao một bước dài một cách quỷ dị.“ La Phong rất chờ mong “8 tuổi, 12 tuổi, sau hai lần hôn mê rồi tỉnh lại, sức mạnh, tốc độ, phản ứng thần kinh ta rõ ràng mạnh lên rất nhiều. Nhờ thế ta mới có thể vừa tròn 16 tuổi đã vào Vũ Quán, rồi thông qua sát hạch lên thẳng học viên trung cấp, đạt được danh hiệu ”Học viên trung cấp“. Nguyên nhân chính là vì có cơ sở tốt. Khi ta 17 tuổi tròn lại đạt được danh hiệu ”Học viên cao cấp“.“

    “Nếu ta có thể hôn mê thêm một lần nữa, thực lực khẳng định có thể một lần nữa gia tăng!“

    Hôn mê, kỳ thật là bảo vệ cho thân thể mình, tuyệt không phải hoàn toàn là việc xấu.

    La Phong từ bé đã có bệnh đau đầu, nhưng tính từ sau lần ngất đi đầu tiên, hắn phát hiện ra các cơn đau đầu sau lại giảm bớt đi không ít. Đến năm 12 tuổi, sau một lần nữa hôn mê, các cơn đau đầu lại giảm bớt lần nữa.

    “Dựa theo xu thế như vậy, nếu ta có thể hôn mê một lần nữa, chứng đau đầu sẽ giảm bớt... Hôn mê thêm một, hai lần nữa thì có lẽ bệnh đau đầu sẽ vĩnh viễn biến mất.“ trong lòng La Phong rất khát vọng. Dù sao mỗi một lần hôn mê, chứng bệnh đau đầu của mình sẽ giảm bớt. Hơn nữa tố chất thân thể còn có thể tăng lên.

    Đáng tiếc...

    Hôn mê không phải cứ nói muốn hôn mê là hôn mê được. Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ phát sinh hai lần thôi.

    “Đau đầu đến cực hạn, tốc độ tim đập cũng sẽ nhanh đến cực hạn.“

    La Phong cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, đây là một cái đồng hồ có chức năng “Kiểm tra mạch đập“.

    “Nhưng, cho dù đập nhanh cực hạn, trong một phút tim đập cũng không vượt quá 120 lần.“ La Phong nhìn đồng hồ, “Nếu một phút mà tim đập đạt tới 200 lần, vậy thì tốt quá.“ dấu hiệu trước hôn mê chính là đầu rất đau, tim đập rất nhanh.

    Đáng tiếc…

    Bất luận vận động kịch liệt làm sao, nhịp tim đập của mình cũng không thể mức có thể đau đầu tới hôn mê.

    ※※※※※※

    Trong phòng luyện võ, Dương Vũ với khuôn mặt có vết sẹo đứng trước máy kiểm tra lực quyền. Cũng không hề cố tình thu thế, rất tùy ý dùng hai đấm đấm mãnh liệt vào bia quyền.

    - Bùng! Bùng! Bùng!
    Liên tiếp bắn ra những tiếng vang, màn hình của máy kiểm tra lực quyền liên tục nhảy liên tiếp lên những con sổ “956kg, 912kg, 936kg, 981kg...“

    Dương Vũ một hơi đấm hơn mười quyền mới ngừng lại.

    La Phong đứng bên cạnh quan khán, không khỏi vô cùng hâm mộ. Mình toàn lực đấm một quyền cũng chỉ 809 kg. Nếu ra quyền liên tục và nhanh chóng như Dương ca, lực đạo mỗi quyền có thể vượt qua 700 kg đã là không tệ rồi.

    - Dương ca, ngày nào đó ta toàn lực đánh một quyền, mà có thể có được lực đạo như một quyền tùy ý của ngươi thì hay quá.
    La Phong đứng một bên cười nói.

    - Tiểu tử nhà ngươi.
    Dương Vũ đi tới, cười vỗ vai La Phong.
    - Ngươi năm nay mới 18 tuổi, cũng chỉ 18 tuổi tròn mà thôi. Khi Dương ca ta giống ngươi, vẫn còn chỉ là một học viên trung cấp của Vũ Quán. Với tốc độ tiến bộ của ngươi... chẳng cần nhiều, chỉ hai năm là tuyệt đối có thể đạt tới yêu cầu tố chất thân thể vũ giả. Chậc chậc... vũ giả 20 tuổi tròn, rõ là làm cho người ta đố kỵ mà.

    La Phong cười.

    Vũ Quán tuyển nhận học viên, chỉ 16 tuổi tới 30 tuổi, là vì đây là giai đoạn trưởng thành nhanh nhất. Càng sớm có thể bước vào hàng ngũ vũ giả, đại biểu sau này thực lực sẽ càng mạnh hơn. Mình năm ngoái 17 tuổi tròn mà đã thành học viên cao cấp của Vũ Quán. Quả làm cho rất nhiều người hâm mộ.

    - Được rồi, Tên điên, ngươi sắp thi đại học rồi à? Chuẩn bị thi đại học xong sẽ làm gì?
    Dương Vũ cười nói.

    - Ta chuẩn bị thi vào trường quân đội.
    La Phong mỉm cười.

    - Thông thường trường quân đội thu học sinh, chỉ tốt nghiệp xong sẽ là sĩ quan quân đội cơ sở bình thường. Còn ta, sau khi tốt nghiệp sẽ gia nhập một vài quân đội đặc chủng, hẳn là không thành vấn đề gì đâu.

    - À!
    Dương Vũ nghe xong bĩu môi.
    - Vào trường quân đội tốt thì cũng tốt, nhưng... ta cảm giác, tự do thân thể bị hạn chế. Tương lai khi ngươi tốt nghiệp trường quân đội, tiến vào quân đội đặc chủng, trong quân đội đương nhiên phải phục tùng quân quy! Dù sao ta cũng chịu không nổi, vẫn thấy làm một vũ giả tự do tốt hơn.

    - Vũ giả tự do đúng là không tệ.
    La Phong lắc đầu nói:
    - Nhưng, ta không muốn để ba mẹ ta lo lắng. Vào trường quân đội, tốt nghiệp xong gia nhập quân đội. Ít nhất mức độ an toàn cao hơn nhiều so với vũ giả tự do.

    Vũ giả bình thường có bốn con đường.

    Con đường thứ nhất là gia nhập quân đội, trở thành một thành viên quân đội. Chỗ tốt là an toàn cao. Quốc gia không thể dễ dàng để vũ giả mạo hiểm. Quốc gia cũng sẽ cấp cho gia đình vũ giả rất nhiều phúc lợi, để vũ giả không cần phải lo về sau.

    Con đường thứ hai, gia nhập vào Vũ Quán. Chế độ quản lý Vũ Quán khá là rộng rãi, thuộc loại quần thể khá rời rạc. Hơn nữa Cực Hạn Vũ Quán lại là do đệ nhất cường giả của thế giới là “Hồng” sáng lập. Sau khi trở thành vũ giả của Cực Hạn Vũ Quán, có không ít chỗ tốt, hơn nữa việc quản lý cũng thoải mái, khá tự do.

    Con đường thứ ba, gia nhập vào một tập đoàn tài chính, làm việc cho một gia tộc hay một thế lực lớn, thuộc loại tay chân chạy việc.

    Con đường thứ tư là làm lính đánh thuê. Đây là công việc vào sinh ra tử, mạo hiểm nhất, đồng thời cũng tự do nhất.

    - Vào quân đội, an toàn thì an toàn. Nhưng ta không muốn những ngày không có tự do.
    Dương Vũ lắc đầu nói:

    - Năm nay, ta phỏng chừng sẽ một lần nữa đi tham gia “Sát hạch Chuẩn Vũ Giả“, hẳn là có thể vượt qua kiểm tra. Một khi vượt qua kiểm tra, năm nay ta sẽ lập tức tham gia “Vũ Giả Thực Chiến Khảo Hạch“, cố gắng trong năm nay trở thành một vũ giả.

    La Phong sáng mắt lên:
    - Dương ca, ngươi có nắm chắc qua được sát hạch Chuẩn Vũ Giả không?

    - Ha ha.
    Dương Vũ cười.

    - Kiểm tra ba hạng tố chất, thì ta sớm đã đạt tiêu chuẩn về lực quyền và phản ứng thần kinh rồi. Nhược điểm của ta là tốc độ! Nhưng, bây giờ ta mà phát huy tốt, cũng có thể miễn cưỡng đạt tới một giây 25 thước. Từ hôm nay phải cố gắng hơn, đến lúc sát hạch hẳn là có thể qua được.

    - Dương ca, chúc mừng.
    La Phong cảm thấy cao hứng cho Dương ca. Dù sao Dương ca vì muốn trở thành vũ giả đã phấn đấu rất nhiều năm rồi.

    - Dương ca, sau khi ngươi trở thành vũ giả, sẽ chuẩn bị làm gì?

    - Đương nhiên là gia nhập Cực Hạn Vũ Quán.
    Dương Vũ cười.

    - Chế độ của Cực Hạn Vũ Quán rất rộng rãi. Hơn nữa, Vũ Quán rải rác khắp toàn cầu, có rất nhiều vũ giả tiền bối, giúp ích nhiều cho sự phát triển của mình. Hơn nữa, ta có thể muốn nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, muốn đi săn bắn giết quái thú thì ra ngoài săn giết quái thú, nhiều tự do.

    La Phong gật gật đầu.

    - Tên điên.
    Dương Vũ nhìn La Phong.

    - Trong lòng tiểu tử ngươi rất điên cuồng. Ta không trông nhầm đâu. Ta cảm thấy ngươi rất thích hợp với con đường vũ giả tự do. Gia nhập vào Vũ Quán có nhiều tự do. Hơn nữa Cực Hạn Vũ Quán cũng sẽ cho chúng ta rất nhiều trợ giúp.

    - Ta...
    La Phong hơi chần chờ.

    Dương Vũ thấy thế, lắc đầu cười:
    - Tên điên, vũ giả tự do thường xuyên vào sinh ra tử, tôi luyện trong sự sống chết, hơi nguy hiểm, nhưng cũng vì thường xuyên chém giết bên bờ sinh tử, thực lực tiến bộ cũng nhanh! Ngươi nhìn xem, bất luận ở đâu, những cường giả trong đám vũ giả, tuyệt đại đa số đều là vũ giả tự do.

    ※※※※※※

    Ban đêm, đèn đường sáng rồi.

    La Phong ly khai Cực Hạn Vũ Quán, đang một mình đi trên lối đi bộ, lúc trước Dương Vũ tâm sự với hắn một phen, quả là có ảnh hưởng không nhỏ.

    ”Kỳ thật có hai con đường thích hợp với ta.”

    La Phong trong lòng lặng lẽ nói:
    ”Một cái là tiến vào trường quân đội, thuận lợi tốt nghiệp, sau đó tiến vào quân đội đặc chủng. Con đường thứ hai, là trở thành vũ giả. Gia nhập Cực Hạn Vũ Quán, danh nghĩa trở thành vũ giả của Cực Hạn Vũ Quán, có thể đi tự do săn giết quái thú.”

    ”Hai con đường này, con đường đầu là tiến vào trường quân đội. An toàn cao, gia đình phúc lợi tốt. Cho dù chết trận, quốc gia cũng sẽ chiếu cố cho thân nhân ta.”

    ”Con đường thứ hai là trở thành vũ giả tự do. Thường xuyên giết chóc sinh tử, thực lực đề cao nhanh. Săn giết quái thú cũng có thể đổi được nhiều tiền bạc, kiếm tiền cũng nhanh. Con đường này... Nguy hiểm, thực lực đề cao nhanh, kiếm tiền nhanh, có tự do. Khuyết điểm duy nhất là nguy hiểm.”
    La Phong không ngừng tự hỏi. Kỳ thật năm thứ nhất trung học, hắn đã thường xuyên tự hỏi về vấn đề này rồi.

    ”Ba mẹ tổng cộng có hai con trai. Đệ đệ đã tàn tật, nếu ta làm vũ giả tự do, giữa cuộc chém giết sinh tử mà chết, nửa đời người con lại của ba mẹ phải làm sao bây giờ?”

    ”Đệ đệ phải có người chiếu cố.”

    ”Ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, mình mà chết, ba mẹ phải sống làm sao?”

    ”Vào trường quân đội thôi.”

    ”Tương lai tiến vào quân đội đặc chủng, ta cũng có thể học tập “võ đạo quân đội“, kết hợp với “Cực hạn võ đạo“ ta học ở Cực Hạn Vũ Quán, thực lực hẳn là có thể một lần nữa tăng lên. Trong quân đội, ta vẫn có thể tôi luyện thực lực của mình! Hơn nữa trong quân đội cho dù chết trận, là thân phận vũ giả chết trận thì quốc gia mỗi tháng cũng sẽ cấp cho ba mẹ ta tiền cứu trợ.”

    La Phong suy nghĩ từ góc độ cho ba mẹ, vẫn lựa chọn thi vào trường quân đội.

    Chỉ là...

    Trường quân đội, La Phong muốn vào là vào được không? Tất cả phải chờ vào cuộc thi đại học tháng sáu thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Topic bàn luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51814
    Topic góp ý bản dịch: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=51815[/QUOTE]

    ---QC---


  10. Bài viết được 138 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    atula6100,bachkimkysi,baogia2008,blackfox,bombombom,bonmat,bookwormhn,bopday2004,builiem1,chuotconmapu,chuthiennguyen,ct_funny,cuongi17,dawnqlt101,duccowboy,forever4th,gamap,gaquay,Hamnang,hoapv,Hoàng Giang,holyushi,hunglephi,jinchuriky,kaka1,khomedo2006,kiemsi,kikel,konggiaday,Ky0Sir0,larva,leducdai,ngo dinh long,Nguachien,nguoisoidk01,nguyenhieunyt,nguyen_duong,nmt1986,phongluucongtu113,quannh0693,quânkhuthủđô,Quy_Le,Saman_94,sgk_12m,springmount3785,spyderway,thachvien,thaj503,thanchetkaka,thandaodt,thoike123,thusinhbg206,tienlavoke,tomminh,ttdv,ttttt,tuansoibk,Tuan_Anh,umedaboy,Vạn Ngọc Hào Hoa,voodosor,vuadauhoa,vulord,withyou10,YSL,
Trang 1 của 286 1231151101 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status