Thấy phim và nhiều truyện Trung Quốc toàn kiểu Trung Quốc bị các nước bắt nạt, phải sống khổ sống sở, nào bị chia cắt đất nước, nào bị đô hộ thực dân... thế là miêu tả bao tấm gương anh hùng đứng lên phản kháng v v... nhắc đi nhắc lại cái thời bị tám nước tư bản xâu xé, có mỗi chuyện mà nhắc hoài. Trong khi đấy, các bác tung của đi xâm chiếm không biết bao nhiêu quốc gia khác, đô hộ Việt Nam cả nghìn năm, thì chả thấy ai nhắc, toàn kêu gào như mình đáng thương lắm.
Truyện nào mà đả kích Nhật với Hàn là y như rằng lại lôi vụ trộm cắp, copy văn hóa này nọ. Ừ thì phải công nhận Nhật với Hàn có nhiều văn hóa dựa vào học tập Trung Quốc, nhưng người ta đã phát triển nó thành bản sắc riêng của mình rồi. Với cả, chủ trương của ông Trung Quốc là cứ bắt chước y xì đi đã, rồi từ từ biến nó thành của mình, thế thì khác gì đâu, điển hình là Trung Quốc nổi tiếng hàng giả, hàng nhái nhất thế giới đấy, đó là các thím ấy đang bắt chước, học tập đấy, đừng khinh.
Ném đá bộ Ngã thị thiên đình tảo bả tinh:
Mã nguồn HTML:
http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=132465
Đọc mấy chục chương đầu thấy cũng được, chắc mẩm truyện hay đang định theo, đến đoạn nó nhận là cận vệ trong trường cho con bé nhà giàu rồi xích mích, rồi khiêu chiến, rồi sỉ nhục kiếm đạo Nhật bảo là hàng copy, rồi tuyên dương kiếm đạo 5000 năm tung của... là sto, vì biết tư tưởng của tên tác giả này rồi. Tuy không đến nỗi phẫn thanh với cả bài Nhật, nhưng cũng chẳng hay ho đến đâu.
Cảm giác về thằng NVC sau mấy chục chương đầu tiên là thằng này có vẻ là người tốt, thấy ai có sự cũng giúp; tiếp theo thấy nó có vẻ trẻ trâu, chưa tu luyện méo gì, chỉ được lão sư phụ quẳng cho cái thẻ bài ra vào cổng Nam Thiên Môn thế là hất hàm quát tháo với quỷ sai Âm Phủ, giả thần giả tiên; cuối cùng đến hiện tại mới thấy nó trẩu tre thật, người tốt cái kiểu ngu ngu chứ không phải người tốt kiên định như Trần Trường Sinh (Trạch Thiên Ký), người tốt vui vẻ như Tống Thư Hàng (Tu chân liêu thiên quần). Thằng này thuộc dạng mới bị khích cái đã đỏ bừng mặt, nhảy ra cắn càn ngay, cắn xong sủa rõ to.
Lão tác giả thì chẳng biết cái méo gì về võ thuật hết, miêu tả đánh nhau chỉ có "Ối anh ấy đánh đẹp quá, chiêu thức tinh luyện quá!" thế là hết, chẳng biết chém ngang chặt dọc kiểu gì nữa.
Nói chung là khỏi cần tốn time vào làm gì, còn nếu có nhỡ đọc mà thấy được được thì thôi.