TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 13 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 64

Chủ đề: [Kiếm hiệp] Ôn Nhu Nhất Đao - Ôn Thụy An

  1. #1
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định [Kiếm hiệp] Ôn Nhu Nhất Đao - Ôn Thụy An

    Luận Anh Hùng hệ liệt:

    1. Ôn Nhu Nhất Đao
    2. Nhất Nộ Bạt Kiếm
    3. Kinh Diễm Nhất Thương
    4. Thương Tâm Tiểu Tiễn
    5. Triều Thiên Nhất Côn
    6. Quần Long Chi Thủ
    7. Thiên Hạ Hữu Địch
    8. Thiên Hạ Vô Địch


    Chương 1 – Người không giống người

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Có rất nhiều người đến kinh thành để tìm vận may, Vương Tiểu Thạch là một trong số đó. Hắn trẻ tuổi, tuấn tú, chí lớn, tài cao, vượt đường xa tìm đến. Mặc dù nghèo rớt mồng tơi, nhưng hắn vẫn cảm thấy gió thu mơn man, mưa phùn dào dạt, trước mắt là giang sơn vạn dặm, không gì có thể ngăn cản được chí khí xông pha giang hồ. Ngay cả mưa xuân trên lầu, tiếng tiêu như gió sớm nổi lên, trăng tàn rụng xuống, hắn cũng có một cảm giác mỹ lệ ưu sầu mà không phải thê lương.

    Vương Tiểu Thạch có điểm khác biệt so với nhiều người, hắn mang theo một thanh kiếm.

    Kiếm của hắn đương nhiên là dùng vải quấn chặt. Hắn không phải là quan sai, cũng không phải bảo tiêu, chỉ là một lữ khách quần áo giản dị, nếu không dùng vải che vũ khí này đi khó tránh khỏi sẽ dẫn đến nhiều phiền phức không đáng có.

    Kiếm được vải dày quấn lại nhiều vòng, chỉ có một đặc tính, đó là chuôi kiếm hình cong.

    Kiếm vốn thẳng.

    Chuôi kiếm cũng vốn thẳng.

    Nhưng chuôi kiếm của hắn lại cong như vầng trăng khuyết.

    Trong Hoàng Hạc lâu thổi sáo ngọc
    Giang thành tháng năm rụng hoa mai


    Nếu như Vương Tiểu Thạch không ngưỡng mộ cái tên Hoàng Hạc lâu, tiện đường đi ngang qua dừng lại Hồ Bắc tham quan danh lâu thắng cảnh này một chút, hắn sẽ không gặp được Bạch Sầu Phi.

    Giả sử hắn không gặp Bạch Sầu Phi, vậy thì tất cả những chuyện sau này không nhất định sẽ xảy ra, cho dù có xảy ra cũng sẽ không đồng dạng.

    Nhân sinh thật ra chính là như vậy, trong lúc vô ý, nhìn nhiều thêm một cái, nghe nhiều thêm một câu, có thể sẽ tạo thành biến đổi rất lớn; còn khi dùng hết tâm tư, trái lại chưa chắc đã được như ý nguyện.

    Nước sông cuồn cuộn, sương khói lượn lờ. Lầu trên lầu dưới vẫn có không ít bút tích văn chương của phong lưu danh sĩ, thế nhưng trên con đường phía dưới Hoàng Hạc lâu lại tụ tập chợ búa, tiếng rao ồn ào, nồng nặc mùi tanh của tôm cá và gà vịt lợn heo, vết dơ đầy đất. Hoàng Hạc lâu vốn đầy ý thơ nay đã hoàn toàn thay đổi.

    Có điều các tiểu thương và lái buôn đều biết, những người mộ danh đến nơi đây chưa hẳn chỉ là để xem phong cảnh, cũng có thể nhân cơ hội dạo chơi mua sắm. Những cô gái trăng hoa cũng dừng thuyền trên sông, sáo mời đàn gọi, dâng rượu tiếp khách.

    Vương Tiểu Thạch xem qua một vòng. Ánh mắt của các tiểu thương xưa nay đều rất khôn khéo, thấy hắn ăn mặc nghèo nàn, đoán rằng trên người cũng không có bao nhiêu bạc, cho nên cũng không chào hỏi nhiều.

    Vương Tiểu Thạch cảm thấy mất hứng, đang muốn lên thuyền qua sông, chợt nghe tiếng thanh la vang vọng, nhất thời khiến cho hắn chú ý. Chỉ thấy tại một khoảng đá xanh diện tích tương đối rộng nơi đầu đường, vốn dành cho những người biểu diễn tạp kỹ dùng đang có không ít người vây xem, châu đầu ghé tai bàn luận. Đợi người biểu diễn đọc xong một đoạn giới thiệu, sẽ có tiểu đồng đi đến thu tiền. Thông thường những người đứng xem đều sẽ ném vào mấy văn tiền, người biểu diễn chắp tay tạ ơn, nói vài câu nịnh nọt khách sáo, sau đó mới tiếp tục biểu diễn.

    Vương Tiểu Thạch cũng ham vui đi qua xem thử.

    Hắn chỉ vừa nhìn một cái.

    Tất cả đã xảy ra, không thể nào tránh được.

    Khi hắn đang đi đến, trong đầu cũng hiện lên suy nghĩ: “Có khi nào là một cô gái xinh đẹp làm nghề giang hồ mại võ đang luận võ chọn rể, vừa nhìn rồi nảy sinh tình cảm, giống như trên sân khấu kịch trình diễn vậy?”

    Không phải.

    Hắn lại thấy một thứ làm cho hắn kinh hãi.

    Đó là người, nhưng lại không giống người.

    Trên khoảng đá xanh, mọi người đứng thành một vòng lớn. Bên trong vòng tròn có vài đại hán cao lớn đang khua chiêng gõ trống, hát hò diễn thuyết, làm động tác gây cười; còn có hai thiếu phụ khỏe mạnh dắt theo hai con khỉ nhỏ mang mặt nạ, cầm đao kiếm nhỏ trong tay, đang đứng trên dây thừng và ghế dựa nhào lộn làm trò, trên cổ bọn chúng đều buộc dây xích nhỏ.

    Ngoài ra còn có mấy con khỉ lớn bị dây xích to trói lại, cặp mắt già nua mệt mỏi đang nhìn những con khỉ nhỏ biểu diễn giữa sân, giống như những lão nhân sắp qua đời đang tiếc nuối nhìn đám trẻ chơi đùa.

    Những thứ này đều không làm Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên. Thứ thật sự khiến cho hắn kinh ngạc chính là người.

    Trên khoảng đá xanh còn có vài “người”.

    Gọi bọn họ là người, thật sự là một chuyện tàn nhẫn.

    Trong số những người này, có người không có tay, có người không có chân, có người tay chân đều cụt, chỉ còn lại một tay một chân hoặc là chỉ có một tay hoặc một chân; còn có một người cả tay chân đều không có, chỉ biết mở miệng kêu ê a, khiến cho những người nhìn thấy phải xót xa.

    Ngoài ra còn có vài “người” hình dáng càng kì dị hơn. Có một người thân thể bị chôn trong vò cao ba thước, chỉ lộ ra chiếc đầu ngây ngô đang cười hì hì. Chiếc đầu này lưa thưa tóc bạc, nhưng lại có một khuôn mặt non nớt như trẻ con.

    Một “người” khác có khuôn mặt rất bình thường, nhưng phần dưới lại giống như khỉ, toàn thân đầy lông dài, chỉ là thân thể không linh hoạt được như khỉ mà thôi.

    Trong đó có “một người”, vốn là do phần lưng của hai người nối liền với nhau, trông giống như hai người một thể, một phần lưng dính hai thân thể. Còn có một người thân thể và tứ chi đều như bình thường, nhưng gương mặt lại bị hủy toàn bộ, ngũ quan chen lấn vào nhau, mũi xéo môi xiên, mắt mù răng lệch, vô cùng kinh khủng. Ngoài ra còn có mấy người dùng vải đen che một cái rương lớn, không biết có gì bên trong.

    Vương Tiểu Thạch vừa nhìn liền không muốn nhìn nữa, chỉ cảm thấy ông trời sao mà bất công, lại tạo ra những người như vậy. Hắn móc ra một khối bạc vụn, ném vào trên sân.

    Hắn chỉ nhìn thoáng qua một lần, còn chưa nhìn hết, nhưng ấn tượng lưu lại trong lòng rất khó phai mờ.

    Hắn đã đi được vài bước, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

    Vì sao có người khỏe mạnh, lại có người sinh ra không trọn vẹn?

    Lúc này còn chưa đi qua hàng ngũ những người đứng xem, chợt có người kéo kéo góc áo của hắn.

    Vương Tiểu Thạch cúi đầu nhìn, trông thấy một người cao không đến ba thước, đầu rất lớn, hai mắt vô thần, tứ chi nhỏ gầy héo hon, trông giống như một đứa trẻ. Y đang cầm một cái bát sứ, đưa tay chỉ chỉ vào giữa sân, lại chỉ chỉ vào bát.

    Vương Tiểu Thạch biết người này muốn xin tiền mình.

    Lúc này bạc trên người hắn chỉ còn một ít. Số bạc này vốn là do mười ngày trước hắn bán con ngựa theo bên mình.

    Khi hắn bán ngựa, tâm tình rất chán nản, không nghĩ tới chỉ còn lại một con ngựa đã theo mình ngàn dặm, lại không thể bầu bạn đến kinh thành.

    Võ sĩ bán ngựa, chẳng phải cũng thất vọng và nuối tiếc như anh hùng treo kiếm, tướng quân cởi giáp sao?

    Nhưng hắn lại rất nguyện ý quyên tiền giúp đỡ những người đáng thương trời sinh tàn tật này.

    Người lùn kia kêu lên ê a, vung tay múa chân. Vương Tiểu Thạch gật đầu, vừa móc tiền vừa nói:
    - Thật đáng thương cho ngươi lại gặp phải một kẻ nghèo như ta. Hi vọng sẽ có một người lương thiện thu dưỡng các ngươi, không đến nỗi phải nếm gió nằm sương nơi đầu đường góc phố.

    Khi Vương Tiểu Thạch nói những lời này, hắn rất thành tâm thành ý, nhưng hắn lại nghe được một tiếng cười nhạt.

    Tiếng cười nhạt kia như vang lên bên tai.

    Hắn lập tức đảo mắt nhìn qua những người bên cạnh, trông thấy tất cả đều đang nhìn những “người nhỏ” biểu diễn giữa sân, thỉnh thoảng vỗ tay khen ngợi, không có người nào nhìn về phía hắn.

    Chỉ có một người đang ngẩng đầu nhìn trời.

    Người này mặc y phục hoa gấm, tuấn tú trẻ tuổi, đứng trong đám người giống như hạc giữa bầy gà.

    Y ngẩng đầu lên trời, vì vậy không thấy rõ mặt mũi lắm.

    Bởi vì ánh mắt của mọi người đều nhìn vào giữa sân, chỉ có một mình y là nhìn lên trời, cho nên Vương Tiểu Thạch mới chú ý đến, nhưng cũng không rõ có phải người này vừa cười nhạt hay không.

    Sau khi Vương Tiểu Thạch nói mấy câu đó, khuôn mặt người lùn kia liền hiện lên vẻ cảm động, hoa tay múa chân, nói vài câu ê a nghe không nên lời, đại khái là cảm tạ Vương Tiểu Thạch.

    Vương Tiểu Thạch cầm mấy khối bạc vụn, đang muốn đặt vào trong bát, ánh mắt vừa liếc nhìn, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.

    Người lùn kia nhận bạc xong, lại đi qua kéo góc áo một người khác để xin tiền.

    Vương Tiểu Thạch giống như nghĩ đến một việc gì kì lạ, hình như có liên quan đến “đầu lưỡi”, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, không nhịn được lại nhìn chung quanh sân một chút.

    Lúc này những tiếng leng keng vang lên, hai con khỉ lớn đang bắt chước người so đao múa thương. Người đứng xem vỗ tay khen ngợi, nhìn động vật bắt chước động tác của con người chém chém giết giết, dường như càng cảm thấy vô cùng đặc sắc.

    Suy nghĩ của Vương Tiểu Thạch càng trở nên rõ ràng, bởi vì hắn nhìn thấy một thứ.

    Đao.

    Đầu lưỡi.

    Hắn lập tức liên tưởng đến: người lùn kia có thể không phải sinh ra đã câm, đầu lưỡi của y là bị cắt đứt.

    Hắn có thể phán đoán chuẩn xác, đầu lưỡi của người lùn kia là bị đao sắc cắt đứt.

    Hắn thậm chí có thể phán đoán ra một sợi tóc bị kiếm hay đao cắt đứt, bởi vì hắn là Vương Tiểu Thạch. Truyền nhân duy nhất của “Thiên Y Cư Sĩ”, Vương Tiểu Thạch.

    Khi Vương Tiểu Thạch phát hiện người lùn kia cũng không phải trời sinh đã câm, mà là đầu lưỡi bị người ta cắt cứt, trong lòng chỉ cảm thấy đau xót.

    Loại cảm giác này rất kì lạ. Hắn đã từng thấy người ta giết cá trong chợ, khi đó hắn cũng có cảm giác đau lòng như vậy, giống như từng nhát dao kia không phải đang xẻ bụng cá mà là đang cắt vào tâm khảm của mình.

    “Loại người giống như ngươi, thật sự không thích hợp để luyện võ.” - Đây là đánh giá của “Thiên Y Cư Sĩ” đối với Vương Tiểu Thạch.

    Một cao thủ võ lâm chân chính, nhất định phải vô tình như trời đất, tâm như nước lặng, mới có thể cao thượng vong tình, không ngạo không thẹn với thế gian.

    Vương Tiểu Thạch lại không phải, Vương Tiểu Thạch đa tình.

    Thế nhưng, vào mười năm sau, Vương Tiểu Thạch lại cầm một thanh kiếm vô tình, luyện đến đa tình thâm tình, đánh bại một thanh kiếm tuyệt tình trên tay “Thiên Y Cư Sĩ”. Ngay cả “Thiên Y Cư Sĩ” cũng chỉ đành than thở: “Ta thấy hắn khi còn bé ngay cả một con thỏ cũng không chịu săn đuổi, thấy mèo chó nhỏ ven đường liền ôm về nuôi nấng, khi đánh nhau với các tiểu tử khác phái thà rằng mình bị thương cũng không muốn đả thương người khác, vốn cho rằng tiểu tử này không có tiền đồ. Không nghĩ tới…” - Ông lại cảm thán: “Hắn không chỉ luyện thành kiếm thuật của người, ‘Nhân Kiếm’, cũng đồng thời thành tựu đao thuật. Võ công của hắn, mặc dù có thể không phải là vô địch, nhưng cũng vượt xa những người cùng trang lứa.”

    Vì vậy Vương Tiểu Thạch mang theo thanh kiếm này, cùng với tiếng tăm ít ỏi đi đến kinh thành để tìm cơ hội.

    Nhưng tại nơi này hắn lại gặp phải một người lùn bị cắt đầu lưỡi.

    Vương Tiểu Thạch phát giác đầu lưỡi của người lùn là bị đao cắt đứt, đồng thời cũng phát hiện một chuyện khác làm cho hắn càng giận dữ không thể kìm được.

    Những người cụt tay cụt chân kia, hầu hết đều là do bị binh khí chặt đứt.

    Người bẩm sinh tàn tật, miệng vết thương sẽ không như vậy.

    “Chẳng lẽ bọn họ gặp phải thảm hoạ chiến tranh, hoặc là bị thổ phỉ tấn công? Nếu quả thật là thế, sao bọn họ lại chọc phải những kẻ bất lương như vậy, hơn nữa còn tập trung ở nơi này?” - Vương Tiểu Thạch nghi hoặc.

    Hắn không nhịn được ngồi xổm xuống, nhìn một người dị dạng bị chặt đứt hai chân và một tay.

    Người nọ kêu lên ê a, giống như đang ngạc nhiên vì sao Vương Tiểu Thạch lại nhìn y như vậy, cũng giống như đang thổ lộ nỗi đau vô tận mà y phải chịu.

    Vương Tiểu Thạch vừa nhìn, lập tức không nhịn được ngón tay run lên. Người đáng thương này không chỉ bị chặt đứt hai chân và một tay, ngay cả đầu lưỡi cũng bị người ta cắt xuống.

    Ai lại tàn nhẫn như thế?

    Bỗng nhiên một đại hán đi ngang qua, đụng vào Vương Tiểu Thạch một cái, đồng thời trợn mắt nhìn hắn, thấp giọng quát:
    - Muốn cho tiền thì cho, không cho thì đừng cản lối!

    Vương Tiểu Thạch hỏi:
    - Tay của y là bị người ta chém đứt phải không?

    Đại hán kia lấy làm kinh hãi, trừng mắt liếc nhìn Vương Tiểu Thạch. Khi thấy đối phương chỉ là một thư sinh tao nhã, hắn liền không để vào mắt, vẫn thấp giọng quát:
    - Ngươi hỏi chuyện này làm gì?

    Vương Tiểu Thạch tiếp tục hỏi:
    - Chân của y là bị người ta chặt đứt phải không?

    Đại hán kia định phát tác, nhưng lại không muốn kinh động đến những người đứng xem, đành phải cố nén, gầm nhẹ:
    - Chuyện này liên quan cái rắm gì đến ngươi!

    Hắn dùng tay thô lỗ đẩy vai Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch cũng không chống đỡ, mượn thế lui nửa bước, vẫn tiếp tục hỏi:
    - Đầu lưỡi của y là bị người ta cắt đứt phải không?

    Đại hán kia xông tới một bước, bỗng phát giác trong số những người đứng xem đang có người nhìn về phía bọn họ, liền miễn cưỡng nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ vào vai Vương Tiểu Thạch:
    - Đứng cho vững nhé!

    Sau đó hắn lại nhe răng trầm giọng đe dọa:
    - Nói cho ngươi biết, không phải chuyện của ngươi thì ít gây phiền phức đi!

    Dứt lời hắn liền dùng hai tay ôm lấy người tàn tật, xoay người đi vào trong sân, thỉnh thoảng vẫn trợn cặp mắt hung bạo nhìn Vương Tiểu Thạch.

    Vương Tiểu Thạch phát giác trên mặt người tàn tật kia lộ ra vẻ kinh hãi như sắp chết.

    Hắn đang muốn hành động, chợt nghe một giọng nói:
    - Việc nhỏ không nhịn sẽ làm loạn kế lớn. Không biết nội tình, phát tác thì có tác dụng gì?

    Giọng nói này gần đến nỗi như vang lên bên tai Vương Tiểu Thạch.

    Hắn lập tức quay đầu lại.

    Chỉ thấy trong nhóm hơn trăm người, hán tử cao lớn đang ngẩng đầu nhìn trời kia đột nhiên cúi đầu từ trong đám người bước đi.

    Vương Tiểu Thạch trong lòng khẽ động, đang muốn đi vào trong đoàn người đuổi theo người nọ, bỗng nhiên trước mặt có một người chen qua. Người đến và người đi một vào một ra, khiến cho trong đám người nổi lên tiếng mắng chửi. Suýt chút nữa Vương Tiểu Thạch đã đụng phải người mới đến.

    Người đến nhấc khuỷu tay trái lên, che ngực rẽ qua đoàn người. Bởi vì lách quá vội, không ngờ lại giẫm phải gót chân của một thiếu phụ đang đứng xem. Thiếu phụ kia nhịn không được mắng một câu:
    - Không có mắt à!

    Người nọ nhướng mày, muốn phát tác, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

    Vương Tiểu Thạch vừa thoáng nhìn, liền trở nên ngây dại.

    Hắn chưa từng nhìn thấy nam tử nào đẹp như thế.

    Đôi mày liễu mỏng như dao một nhướng một trầm, có vẻ tuấn tú không thể nào tả được. Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của chiếc nón lá chiếu vào, khiến cho khuôn mặt của y trở nên nửa sáng nửa tối, sáng thì như mỹ ngọc, tối lại có một vẻ xinh đẹp ôn nhu. Chỉ một khoảnh khắc như thế, người nọ đã nhíu mày, đưa tay kéo chiếc nón xuống, sau đó đi vòng qua, thoạt nhìn giống như đang tìm kiếm người nào.

    Vương Tiểu Thạch chú ý đến bên hông của y có đeo một cái bọc hình dài.

    Hắn vừa nhìn đã biết, đó là đao.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Vương Tiểu Thạch

    Bạch Sầu Phi
    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 27-06-2017 lúc 11:35.
    ---QC---


  2. Bài viết được 58 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,anhhung8x,anuxman,chicken_vn,chilachoithoi,compro,dhoang,duongphuc,finefire,humanity,Kenji,lacquy1234,Lãng Tử U Linh,Lôi Động Cửu Thiên,Lăng Lam Ca,Miên Lý Tàng Châm,mtdloc,novae_lily,regicide,sonpham9999,teyu,thongle100157,tieuvu93,violet20,voma,wudang170,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 2 – Người trong ngăn tủ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Người nọ đã đi vào trong đám người, không còn nhìn thấy.

    Vương Tiểu Thạch lại nhìn về giữa sân, trông thấy mấy đại hán và phụ nữ đã thu dọn binh khí và đồ đạc trong sân, vội vã rời khỏi. Đoàn người đứng xem cũng bắt đầu tản đi.

    Vương Tiểu Thạch bỗng nhớ tới câu nói: “Việc nhỏ không nhịn sẽ làm loạn kế lớn. Không biết nội tình, phát tác thì có tác dụng gì?”. Hắn dự định trước tiên sẽ theo dõi nhóm người biểu diễn tạp kỹ này để điều tra chân tướng.

    Bọn họ băng qua đường cái, lại đi qua hẻm nhỏ. Người đi lại trên đường lúc nhiều lúc ít. Đám người biểu diễn tạp kỹ kia vừa đi vừa nói chuyện, có cả một số lời thô tục, thỉnh thoảng lại đá một cái hay đánh mấy roi vào phía sau những người lùn và dị dạng.

    Nhìn cảnh tượng này, không hề giống như bọn họ đang cùng bước đi, mà lại giống như chủ nhân đang xua đuổi gà vịt hay súc vật. Chủ nhân đối đãi với nô lệ cần phải thét lớn và quất roi, như vậy mới biểu hiện được uy phong của mình.

    Vương Tiểu Thạch trông thấy cảnh này lửa giận càng bốc lên. Đúng lúc này, từ phía trước xa xa bỗng có một người đi đến.

    Người này vóc dáng cao gầy, mặc một bộ áo bào dài màu xám, khuôn mặt trắng bệch như quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, lại giống như được trét lên một lớp phấn lạnh. Trên lưng y khoác một chiếc bọc vải vừa cũ vừa nặng nề.

    Người này đến gần.

    Tất cả những người biểu diễn tạp kỹ đều trở nên yên tĩnh.

    Người này càng đến gần.

    Vương Tiểu Thạch có thể cảm giác được sự khẩn trương của đám người biểu diễn tạp kỹ kia, thậm chí có người còn run rẩy hai chân giống như muốn bỏ chạy.

    Ánh mặt trời lả lướt. Gió thu mơn man từ phía trước thổi đến mang theo vài phiến lá tàn. Tiếng sáo ngọc từ phương xa vọng lại, không biết ai thổi rồi lại ngừng, ngừng rồi lại thổi, giống như muốn thổi nhưng cũng muốn ngừng.

    Là ai đang thổi sáo trong lầu họa?

    Hoa cúc mùa thu nở từng khóm trước sân nhà. Con đường miên man ý thu này có thứ gì đáng sợ mà khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi như vậy?

    Người nọ đã đi qua đám người biểu diễn tạp kỹ kia. Thậm chí y chưa từng ngẩng đầu nhìn một cái.

    Lúc này những người biểu diễn tạp kỹ mới thở phào một hơi, có mấy người còn quay đầu lại nhìn người cao gầy khuôn mặt lạnh lẽo kia, trong mắt ẩn chứa vẻ sợ hãi.

    Người nọ đã đến gần Vương Tiểu Thạch.

    Vương Tiểu Thạch cảm thấy sắc mặt của người này lạnh lẽo giống như một thi thể chôn kín trong lòng đất nhiều năm, thế nhưng khí lạnh tỏa ra từ chiếc bọc vải trên lưng y còn nặng hơn so với sát khí trên người. Cho đến khi sắp đi qua, y mới đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Thạch, ánh mắt lạnh lẽo như tia chớp trừng lên một cái.

    Vương Tiểu Thạch trong lòng phát lạnh.

    Người nọ đã đi qua.

    Vương Tiểu Thạch lại phát hiện một chuyện kỳ quái.

    Hắn phát hiện trên đường có mười một, mười hai người đang từ năm, sáu phương hướng khác nhau đi đến. Trong đó có người giống như du khách, có người như kẻ bán hàng rong, có người lại là tướng sĩ cầm theo chiêu bài, có cả công tử đang cầm lồng chim. Bọn họ có già có trẻ, trang phục không giống nhau, động tác cũng không đồng nhất, nhưng Vương Tiểu Thạch nhìn ra được, võ công của những người này đều tương đối lợi hại, mà mục tiêu của bọn họ chỉ có một… đó là theo dõi người cao gầy kia.

    Người cao gầy kia là ai? Sao lại kinh động đến nhiều người như vậy?

    Vương Tiểu Thạch nảy sinh lòng hiếu kỳ.

    Lúc này, những người biểu diễn tạp kỹ phía trước đã đi vào cửa lớn của một nhà trọ.

    Vương Tiểu Thạch nhớ kỹ tên của nhà trọ này.

    Hắn quay đầu nhìn lại, trông thấy người có vóc dáng cao gầy kia đã vòng qua một con hẻm nhỏ hẻo lánh. Mười một, mười hai người kia cũng tìm những lý do khác nhau, không hẹn mà cùng theo sát vào trong hẻm nhỏ.

    Vương Tiểu Thạch trong lòng đã có dự tính, liền đi vào nhà trọ. Lúc này những người biểu diễn tạp kỹ đều đã lên phòng. Hắn hờ hững liếc mắt nhìn xem bọn chúng đi vào những gian phòng nào, khi đang muốn quay đầu rời đi, chợt thấy tên đại hán đã quát mắng hắn lúc trước đang đứng trên lan can lầu hai, giận dữ nhìn về phía hắn.

    Vương Tiểu Thạch chỉ nhìn tên đại hán kia cười một cái. Sau đó hắn rời khỏi nhà trọ, đi nhanh về phía con hẻm nhỏ kia.

    Đám người biểu diễn tạp kỹ kia sẽ ở lại nhà trọ, tạm thời không thể trốn đi đâu được. Còn người có vóc dáng cao gầy rốt cuộc là ai? Y sẽ gặp chuyện gì? Điều này Vương Tiểu Thạch lại không thể bỏ qua.

    Vương Tiểu Thạch chạy đến.

    Gió thu vuốt qua khuôn mặt, hiện lên một không khí xơ xác thê lương.

    Vương Tiểu Thạch vừa vòng qua góc đường, cảnh tượng trước mắt lập tức làm cho hắn nghẹn họng nhìn trân trối.

    Đầu hẻm có một gốc cây lê từ bức tường cũ mọc dài ra, lá cây đã rơi xuống bảy tám phần.

    Sau đó chỉ có máu và chết chóc.

    Mười một, mười hai người theo dõi kia nằm ngổn ngang trên mặt đất, không còn ai sống sót.

    Người có vóc dáng cao gầy cũng không còn ở đó.

    Vương Tiểu Thạch đi vào nhà trọ, sau đó đi ra, chạy vào hẻm nhỏ, tổng cộng chỉ mất một chút thời gian, nhưng trong khoảng thời gian đó mười hai người theo dõi kia đã gặp độc thủ. Đừng nói là không còn một ai sống sót, ngay cả một hơi thở cũng không lưu lại.

    Là ai ra tay nhanh như vậy?

    Bọn họ có thù sâu hận lớn gì?

    Lúc này Vương Tiểu Thạch có hai lựa chọn, một là bỏ đi, hai là tiếp tục điều tra.

    Hắn quyết định sẽ điều tra.

    Hắn dùng tốc độ cực nhanh lục soát mười hai thi thể trên mặt đất một lần, sau đưa ra ba phán đoán.

    Thứ nhất, mười hai người này đều chỉ bị thương ở ngực, bị đâm một cái lỗ ngay giữa trái tim, người trúng chiêu lập tức tắt thở.

    Thứ hai, khi mười hai người này chết đều không kịp kêu lên tiếng nào. Bên ngoài hẻm nhỏ là đường cái, người đi đường lui tới rất nhiều, chỉ cần có người kêu lên, nhất định sẽ kinh động đến mọi người. Nhưng mười hai người này lại chết mà chẳng hề kinh động cỏ cây, có thể khẳng định trước khi chết bọn họ không có cả cơ hội kêu lên.

    Thứ ba, mười hai người này hầu hết dưới vạt áo bên hông đều có lệnh bài, hoặc trong tay áo có giấu thủ lệnh, giấy ủy nhiệm. Chẳng lẽ bọn họ là bộ đầu của Lục Phiến Môn, sai dịch trong nha môn, hoặc là những hảo thủ ăn cơm cửa công, cao thủ trong đại nội?

    Nhưng mười hai hảo thủ này lại đồng loạt chết ở đây.

    Vương Tiểu Thạch còn đang quan sát, chợt nghe thấy tiếng thét của một cô gái.

    Nguyên lai có một nữ tử cùng tình lang đi ngang qua hẻm nhỏ, bỗng nhiên động tình, muốn tiến vào góc hẻm trao dồi tình cảm một phen, không ngờ lại nhìn thấy một đám người chết.

    Còn có một người sống, đang quan sát những thi thể trên mặt đất.

    Hai người trước sau kêu lên. Đợi đến khi một nhóm người đi ngang qua và hai gã nha sai chạy tới, trong hẻm nhỏ chỉ còn lại người chết đầy đất.

    Nha sai vừa thấy án mạng lớn như vậy, người chết không chỉ có một, mà mình lại vừa lúc tuần tra ở khu vực này, lập tức mặt mày xanh mét, quay sang hỏi đôi nam nữ kia:
    - Hung thủ đâu? Không phải các ngươi nhìn thấy hung thủ ở đây sao?

    Người nam kia nói:
    - Đúng vậy, vốn là ở nơi này, nhưng sau đó không biết đã chạy đi đâu rồi.

    Người nữ kia nói:
    - Tôi nhìn thấy hắn…

    Nha sai vội hỏi:
    - Đã chạy đi đâu rồi?

    Người nữ dùng tay áo khua khua nói:
    - Vừa rồi hắn chỉ nhún một cái liền bay lên vách tường, sau đó lại nhảy một cái…

    Nha sai nghe được liền trợn mắt.

    Y ăn cơm của Lục Phiến Môn đã tròn hai mươi năm, chưa từng nghe qua loại chuyện ma quỷ như vậy. Vách tường cao đến hai trượng, làm sao có thể nhún một cái đã bay lên…

    Mà lúc này, người cao gầy mặt trắng mặc áo bào màu xám kia cũng lẫn trong đám người đứng xem, chỉ có điều sắc mặt của y càng trở nên lạnh lẽo.

    Vương Tiểu Thạch phi thân lên mái ngói, nhẹ nhàng như một chùm bông vải bốn lượng phất phơ, sau đó lại treo ngược trên xà nhà giống như một phiến lá trên ngọn cây còn chưa rớt đung đưa trong gió.

    Có điều đây không phải ban ngày, mà là một buổi tối có sao không trăng.

    Vương Tiểu Thạch nằm trên nóc nhà trọ.

    Hắn dùng ngón tay chấm chấm đầu lưỡi, nhẹ nhàng đâm ra một cái lỗ nhỏ, đưa mắt nhìn vào. Lúc này trong gian phòng lớn kia đang có bảy tám đại hán lực lưỡng ngồi ngay ngắn, ngoài ra còn có ba bốn phụ nữ cao to như nam giới, chính là đám người biểu diễn tạp kỹ nơi chợ buổi trưa.

    Những người bị chặt đứt tứ chi đầu lưỡi, gã đại hán không cho phép người khác dò hỏi, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên bên tai, mỹ nam tử trong đám người, người có vóc dáng cao gầy khiến cho những người biểu diễn tạp kỹ sợ hãi, những người chết trong hẻm nhỏ… rốt cuộc là chuyện gì? Vương Tiểu Thạch quyết định tìm manh mối từ nhóm người biểu diễn tạp kỹ này.

    Nhưng không có manh mối.

    Những hán tử và phụ nữ kia đều tụ tập trong một gian phòng, nhưng sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng, không ai lên tiếng trước.

    Chỉ thấy mấy tên hán tử kia thỉnh thoảng lại đứng lên thở dài, xoa xoa tay, nhưng vẫn không nói lời nào.

    Vương Tiểu Thạch không muốn ở chỗ này chỉ để nếm gió nằm sương.

    Hắn thầm nghĩ: “Xem ra là không có tin tức rồi.”

    Trước khi chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên nảy sinh một ý tưởng.

    Hắn nhẹ nhàng nạy một miếng ngói lên, sau đó dùng tay nhấn một cái. Khi miếng ngói còn chưa rơi xuống, hắn liền xoay người nhảy ngược lên, sau đó hạ xuống, chỉ nhấp nhô vài cái đã đến bên cạnh cửa.

    Chỉ nghe một tiếng “rốp”, miếng ngói rơi xuống sàn nhà. Những hán tử trong phòng quát lên, có người từ trong cửa sổ lướt ra, có người mở cửa quát mắng. Vương Tiểu Thạch trốn bên cạnh cửa, thừa dịp mấy kẻ kia hùng hổ chạy ra liền lách người vào trong phòng, sau đó ẩn thân trong chiếc tủ lớn bằng gỗ.

    Hắn vừa tiến vào tủ gỗ, lập tức đóng cửa tủ lại, bỗng nhiên cảm thấy sởn gai ốc.

    Bởi vì hắn nghe thấy được tiếng hít thở của một người.

    Tiếng hít thở này vô cùng chậm rãi, vô cùng đều đặn. Người bình thường sẽ không hít thở chậm và nhỏ như vậy, trừ phi là đang ngủ say. Huống hồ, bình thường khi có người đột nhiên xông vào, hô hấp của người bên trong sẽ hơi chút hỗn loạn, thế nhưng tiếng hít thở này vẫn đều đặn như thường.

    Có người đã sớm ở trong ngăn tủ này!

    Người đó là ai?

    Toàn thân Vương Tiểu Thạch đều ở trong trạng thái đề phòng.

    Chỉ nghe bên ngoài cửa, đám người biểu diễn tạp kỹ đang nói chuyện với người của nhà trọ.

    - Chuyện gì? Chuyện gì thế?

    - Không có chuyện gì, chắc là có người đùa giỡn thôi.

    - Đùa giỡn cái gì?

    - Có người ném miếng ngói xuống, may là chạy nhanh, nếu không chắc phải đả thương người rồi.

    - Mái ngói à? Đang yên đang lành sao lại rơi xuống?

    - Ta làm sao biết, vì vậy mới phải đi xem thử.

    - Nhà trọ này đã mở cửa được mười ba năm, chưa từng xảy ra chuyện náo loạn như vậy.
    Tiểu nhị rất không có hảo cảm với đám người giang hồ chuyên vung đao múa thương này.

    - Ngươi nói vậy là có ý gì? Là nói chúng ta gây rối sao? Ngươi nói thử xem, không có chuyện gì sao chúng ta lại muốn gây rối?

    - Không đúng, không đúng! Có khi là mái ngói lâu năm không tu sửa, bị chuột ăn mòn nên rớt ra. Xin lỗi, xin lỗi, xin các khách quan thông cảm, bỏ qua cho!
    Lão chưởng quỹ nhìn thấy đám hung thần ác sát này không phải hạng tốt lành gì, chỉ cầu dàn xếp cho ổn thoả.

    Bảy tám gã đại hán kia lúc này mới hậm hực trở lại trong phòng.

    Lúc này những phụ nữ canh giữ bên cửa mới đóng cửa lại, ngồi vây quanh trước đèn. Tên đại hán kia ném thanh đao lên trên bàn, tức giận nói:
    - Bà nội nó, nếu không phải có chuyện trên người, chắc ta đã không nhịn được cơn giận này, cho hắn một đao, chém chết rồi tính sau!

    Vương Tiểu Thạch ở trong ngăn tủ nín hơi lại.

    “Người” trong ngăn tủ cũng không có bất cứ phản ứng gì.

    Chỉ nghe một giọng nói uy nghiêm khác vang lên:
    - Thẩm Thất, ngươi đừng có lỗ mãng! Đêm nay cao thủ của tổng đường Lục Phân Bán đường sẽ tới. Ngươi náo loạn như vậy, không muốn sống thì kệ ngươi, nhưng mọi người đều muốn chết tử tế. Giờ ngọ thiếu chút nữa ngươi đã động võ với người ta, ta thấy ngươi không thể kìm được tính khí, thế nào cũng gây ra tai họa.

    Vương Tiểu Thạch từ khe hở của cửa tủ nhìn ra ngoài, trông thấy người nói chuyện là một lão hán khỏe mạnh, bên hông giắt một cây thước sắt. Bên người hắn còn có một phụ nữ mặt hổ mắt báo. Hai người đứng ở đó, những người bên cạnh cũng không dám ngồi.

    Hán tử kia cúi đầu, bàn tay to như cái bát lớn nắm lại thật chặt, nhưng cũng không dám phản bác lời nói của lão đầu.

    Một lát sau, một hán tử đầu hươu mắt chuột khác lên tiếng:
    - Lão Thất, đây là ngươi không đúng rồi. Nhìn bộ dáng ngươi tức giận Lệ gia như vậy, tính ăn phân trừ cơm sao?

    Hán tử kia vẫn không dám phản bác câu nào, nhưng bàn tay đã nắm chặt đến mức lộ ra gân xanh.

    Chợt nghe lão đầu họ Lệ kia vân vê râu chòm xám trắng thưa thớt của lão, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người, nói:

    - Vì mấy người không liên quan, có đáng để đánh rắn động cỏ không? Lý Việt, đã bảo người coi chừng ba gian phòng kia chưa?

    Người đầu hươu mặt chuột kia lập tức cung kính nói:
    - Vừa rồi tôi đã dẫn người đi xem qua một lần, hai vị huynh đệ canh gác mỗi phòng đều nói không có chuyện gì.

    Lão đầu họ Lệ ừm một tiếng, nói:
    - Vậy thì tốt.

    Hán tử đầu hươu mặt chuột kia nhân cơ hội thêm vào một câu:
    - Ba sông sáu tỉnh, năm hồ bảy biển, có kẻ nào ăn tim gấu gan báo dám đến trêu chọc long đầu lão đại Lệ Đan gia của trường phái biểu diễn tạp kỹ? Huống hồ, lần này ngay cả Lệ nhị nương cũng dời gót sen tự mình xuất động, kẻ nào muốn tự rước lấy xui xẻo cơ chứ?

    Vương Tiểu Thạch vừa nghe, lập tức nhớ tới mấy nhân vật rất nổi danh trong võ lâm. Trong giang hồ có nhiều loại giáo phái khác nhau, trong có một giáo phái tự do gọi là “Bài giáo”. Phàm là người trong Bài giáo đều có chút bản lĩnh thật sự, như khi gặp phải thiên tai, đi bè gỗ gặp phải dòng chảy ngầm, trên sông gặp nước xoáy, cao thủ Bài giáo đều có biện pháp ứng phó; nếu gặp phải cướp bóc cũng có thể ứng phó bằng thực lực. Ngoài ra những người biểu diễn tạp kỹ trong giang hồ cũng tự kết thành một giáo phái, chữa bệnh bói toán hay làm nông buôn bán cũng thế. Bảy mươi hai nghề, ba mươi sáu nghiệp, mỗi loại đều có một long đầu lão đại nắm giữ đại cục.

    Lệ Đan chính là một trong số đó. Hắn và bào muội Lệ Tiêu Hồng võ công cực cao, thủ đoạn độc ác, tại vùng Hồ Bắc rất có uy danh. Không biết vì sao tất cả bọn họ lại tụ tập tại nơi này? Người gọi là Thẩm Thất kia hẳn là “Quá Sơn Hổ” Thẩm Hằng; còn người gọi là Lý Việt kia chính là một tên lưu manh chuyên hoạt động tại khu vực Hoàng Hạc lâu, người ở nơi này sau lưng đều gọi hắn là “Hổ Tiền Hồ”.

    Trí nhớ của Vương Tiểu Thạch rất tốt, mỗi khi hắn đến một nơi đều nhớ kỹ đặc tính và danh hiệu của những nhân vật võ lâm vùng đó. Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy có một ngày những tư liệu này đối với hắn sẽ vô cùng hữu dụng.

    Liệu có một ngày như thế hay không?

    Vương Tiểu Thạch không biết.

    Nhưng hắn lại biết một việc: các giáo phái trong thiên hạ đều thuộc sự quản chế của Lục Phân Bán đường tại kinh thành.

    Anh hào trong thiên hạ đều khâm phục Lục Phân Bán đường. Bọn họ đem tất cả những gì kiếm được, chia ba phần rưỡi tặng cho Lục Phân Bán đường. Nếu sau này gặp phải bất cứ khó khăn gì, Lục Phân Bán đường nhất định sẽ trợ giúp bằng sáu phần rưỡi lực lượng.

    Thiên hạ đều là một nhà. Hảo hán trong thiên hạ đều gọi tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường là “lão đại”.

    Có lẽ, thế lực chân chính có thể đối kháng với Lục Phân Bán đường chỉ có Kim Phong Tế Vũ lâu.

    Mà ở kinh thành, người có thể cùng Lôi Tổn xưng hùng cũng chỉ có một mình lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, “Hồng Tụ Đao” Tô Mộng Chẩm.

    Trong giang hồ mấy năm qua, những người không thuộc về danh môn chính tông, nếu không phải gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu thì cũng là Lục Phân Bán đường. Kim Phong Tế Vũ lâu có triều đình quan nha làm chỗ dựa, còn Lục Phân Bán đường lại gây dựng được căn cơ ổn định trong võ lâm và lục lâm, mỗi bên mỗi vẻ, không phân cao thấp.

    Vì vậy có một câu nói lưu truyền: “Lục thành Lôi, tứ vạn Tô”. Ý của câu này là anh hùng trong thiên hạ ít nhất có bốn vạn người quy về dưới trướng của Tô Mộng Chẩm, nhưng tính tổng tỉ lệ, vẫn có sáu thành trở lên nương nhờ dưới đường của Lôi Tổn.

    Chợt thấy nữ nhân dáng người cao lớn bên cạnh Lệ Đan mở chiếc miệng rộng cười cười:
    - Lý Việt, khó trách ngươi tung hoành ở vùng này lại đắc ý như vậy, chỉ riêng cái miệng này thôi cũng đủ làm người ta nghẹn lòng rồi. Xem ra, một ngày nào đó đám người giả thần giả quỷ trong giang hồ phải tôn ngươi làm long đầu lão đại rồi.

    Lý Việt mặt mày rạng rỡ nói:
    - Nhị nương đừng trêu chọc ta! Làm long đầu lão đại phải có nắm tay cứng, ta chỉ có cái miệng này, muốn làm lão đại thì không bằng đi hỏi ông trời còn hơn.

    Lệ Đan lại nhíu đôi mày xám, vẻ mặt hiện đầy những nếp nhăn, không hề có một chút ý cười nào:
    - Đêm nay người của Lục Phân Bán đường đến là ai? Sao vẫn còn chưa tới?

    Lý Việt cẩn thận nói:
    - Theo ta được biết, ít nhất có ba người tới, Thập Nhị đường chủ Triệu Thiết Lãnh cũng sẽ tự mình giá lâm.

    Huynh muội Lệ Đan đều thốt lên:
    - A, hắn cũng tới sao?

    Lý Việt gật đầu:
    - Xem ra, nói không chừng tổng đường thật sự có chuyện lớn giao cho chúng ta làm.

    Dứt lời, ánh mắt của hắn liền sáng lên hưng phấn.

    Lệ Tiêu Hồng lại lắc đầu nói:
    - Ta lại cảm thấy hơi lo lắng.

    Lệ Đan không hiểu quay sang hỏi:
    - Muội lo lắng chuyện gì?

    Lệ Tiêu Hồng nói:
    - Trước đây chúng ta chỉ là giang hồ mại võ, nhìn kẻ nào không vừa mắt thì có thể động đao trong sáng, chặt bỏ đầu người; còn khi gặp những kẻ thủ đoạn độc ác thì lại mài thương trong tối, đâm được một nhát xem như là có lời. Nhưng hôm nay, chúng ta lại đi bắt những hài nhi không liên quan, cắt lưỡi và tứ chi của chúng, có đứa thì xé đứt cơ lưng quấn vào nhau, có đứa thì cưỡng ép giao phối qua máu của súc sinh, làm cho chúng bị biến thành người lùn và dị dạng, nửa người nửa súc vật, loại chuyện này có phần thương thiên hại lý. Chúng ta cũng không phải là không thể cầm đao động thương, cướp bóc đoạt tiêu. Giết chết mười người Lệ Tiêu Hồng ta đảm bảo không hề chớp mắt, nhưng làm cho tiểu hài tử nhà người ta thành cái dạng này, ta thật sự không nhẫn tâm được. Ca, chúng ta hành tẩu trong giang hồ cũng có đôi chút tiếng tăm, hà tất phải làm vụ buôn bán không nguyện ý này! Nếu như để cho người ta tra được ngọn nguồn, huynh đệ bên dưới cũng chưa chắc đã phục, chẳng phải là làm mất uy danh của chúng ta sao? Nếu như tổng đường giao cho chúng ta chuyện tồi tệ như vậy, không làm cũng được.

    Khi bà ta nói đến câu cuối cùng, đám người còn lại đều lộ ra vẻ khẩn trương. Lệ Đan lập tức quát lên:
    - Muội điên rồi sao?

    Lệ Tiêu Hồng bị mắng, tính bướng bỉnh liền nổi lên, thanh âm lại gia tăng gấp đôi:
    - Chẳng lẽ muội không nên nói sao? Bây giờ con một của Văn tuần phủ cũng bị bắt đến đây, lỡ may sự việc bại lộ, mọi người trong giáo phái chúng ta đều khó tránh khỏi liên lụy, đến lúc đó ca làm thế nào phục chúng?

    Chỉ thấy khuôn mặt Lệ Đan lúc xanh lúc trắng. Ngọn nến tám góc trên bàn cũng không ngừng chập chờn.

    Người kinh ngạc nhất vẫn là Vương Tiểu Thạch đang trốn trong tủ.

    Thì ra những người tàn phế đáng thương ấy, tất cả đều do một tay bọn chúng tạo thành.

    Vì sao bọn chúng lại làm như vậy?

    Chẳng lẽ là do mệnh lệnh của Lục Phân Bán đường?

    Tại sao Lục Phân Bán đường lại làm chuyện táng tận lương tâm này?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 09-03-2012 lúc 02:14.

  4. Bài viết được 53 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    200376,a39000,anhhung8x,cabalvn,chicken_vn,chilachoithoi,compro,danhdt,DarkTime,dhoang,finefire,Kenji,lacquy1234,Lãng Tử U Linh,Lôi Động Cửu Thiên,Miên Lý Tàng Châm,mtdloc,sonpham9999,thongle100157,tieuvu93,violet20,voma,wudang170,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 3 – Người thứ ba

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Lệ Đan hít sâu một hơi, nén giận nói:
    - Đại muội tử! Ba mươi sáu phân đà, bảy mươi hai nhánh sông, hai đường thủy bộ không nghe theo Tô công tử thì cũng là Lôi đường chủ. Tại Tây hồ chúng ta có thể hô mưa gọi gió, nhưng trong võ lâm huynh muội ta có tính là gì. Những lời vừa rồi, vạn lần mong Lý huynh và các vị huynh đệ đang ngồi bỏ qua cho, tai trái nghe thì tai phải quên, không truyền ra ngoài là được. Ngày khác các vị bằng hữu có chỗ cần dùng, họ Lệ này nhất định sẽ cố hết sức.

    Thẩm Thất lên tiếng:
    - Lão đại cứ yên tâm, chúng tôi đều không nghe rõ những lời nhị tỷ vừa nói.

    Những người còn lại cả nam lẫn nữ đều đồng thanh lên tiếng.

    Ánh mắt Lý Việt xoay chuyển, cũng phụ họa:
    - Những lời này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.

    Thấy mọi người đều nhìn mình không chớp mắt, y biết mình là “người ngoài” duy nhất tại đây, khó tránh khỏi bị nghi ngờ. Đám người này đều quen đi lại trên giang hồ, giết người như ma, lỡ may sợ mình bán bạn cầu vinh, biết đâu sẽ giết người diệt khẩu. Nghĩ đến đây y vội vàng nghiêm mặt nói:
    - Ta xin thề trước mặt chư vị, dùng tấm lòng thành, Lý Việt ta nếu tiết lộ lời của nhị nương một chữ nửa câu thì sẽ khiến cho ta như chuột chạy qua đường, không được chết tử tế….

    Y còn chưa thề xong, Lệ Tiêu Hồng đã không nhịn phì cười:
    - Ngươi vốn đã là “chuột chạy qua đường”, sớm bị người ta giẫm đạp rồi.

    Lý Việt xấu hổ nói:
    - Nhị nương chê cười rồi.

    Sự thấp thỏm trong lòng y lúc này mới được giải trừ.

    Lệ Tiêu Hồng thở dài một hơi, nói:
    - Ca, thật muốn tiếp tục gây nghiệp chướng sao?

    Lệ Đan không kìm được, bàn tay lớn như quạt lá vỗ mạnh xuống bàn, cả giận nói:
    - Câm miệng! Ngươi nói như vậy không sợ “Tuyệt Sát lệnh” của tổng đường sao? Không muốn sống thì cũng đừng làm liên lụy đến huynh đệ một nhà!

    Lệ Tiêu Hồng còn đang định cãi lại, chợt nghe bên ngoài vang lên hai tiếng chó sủa thê lương.

    Mọi người trong phòng đều biến sắc, chỉ còn lại tiếng lèo xèo của những ngọn nến. Lý Việt cẩn thận lắng nghe, khi xác định chỉ là hai tiếng chó sủa một dài một ngắn mới vui vẻ nói:
    - Là người một nhà.

    Lệ Đan nhướng đôi lông mày xám, hai mắt thoáng hiện lên sát khí:
    - Còn hẹn người bên ngoài tới sao?

    Lý Việt cười nói:
    - Lần này là tổng đường hẹn Cố đại tổng quản của “Nghiễn Mặc Trai” và Đinh lão bản của “Hí Ban Tử” đến đây.

    Chỉ nghe dưới lầu vang lên hai tiếng vỗ tay rất nhỏ.

    Lệ Tiêu Hồng lạnh lùng nói:
    - Bọn họ cũng tới sao?

    Lý Việt nói:
    - Ta có huynh đệ canh giữ ở bên ngoài, không thể nào sai được.

    Chợt nghe năm tiếng gõ cửa liên tục, sau đó là một tiếc “cộc”.

    Lý Việt mở rộng cửa. Ánh nến nhoáng lên, vài người bước vào trong phòng. Hai người đi ở phía trước, phía sau bọn họ đều có hai người khác đi sát theo hai bên trái phải, giống như chỉ sợ người khác sờ vào một khối ngọc trên người mà bọn họ đang bảo vệ. Trong bốn người đi phía sau này có hai người dáng vẻ thư sinh, nhưng ánh mắt lộ ra không phải văn khí mà là sát khí, bọn họ bảo vệ một người trung niên mặc áo gấm có hai chùm râu mép, dáng vẻ giống như một thương nhân giàu có, đang híp hai mắt cười hì hì. Bên cạnh y là một thanh niên có khuôn mặt trắng nõn, hai hàng lông mày giương cao. Hai người đến cùng lúc nhưng không phải sóng vai mà đi. Phía sau thanh niên kia cũng có hai người như u hồn theo sát, trên vạt áo nơi hông đều có túi da cá không thấm nước, vừa nhìn đã biết là cao thủ ám khí.

    Vừa thấy huynh muội họ Lệ, hai người này lập tức chắp tay nói:
    - Lệ lão đại, Nhị muội tử, dạo này vẫn khỏe chứ?

    Huynh muội Lệ Đan cũng chắp tay nói vài câu khách khí. Lý Việt mờ mọi người ngồi xuống, sau đó Lệ Đan lên tiếng:
    - Xem ra tổng đường rất coi trọng việc hôm nay, nếu không thì cũng không đồng thời kinh động đến đại chủ quản Cố Hàn Lâm của văn phòng tứ bảo “Nghiễn Mặc Trai” và đại lão bản Đinh Sấu Hạc của “Hí Ban Hành”.

    Thương nhân áo gấm tên là Cố Hàn Lâm kia chắp tay cười nói:
    - Không dám, không dám, ta chỉ là một kẻ bợ đỡ mà thôi, còn như Lệ huynh và Nhị muội tử, cùng với Đinh lão đệ đây mới là người tâm phúc dưới trướng tổng đường.

    Lão bản Đinh Sấu Hạc của Hí Ban (đoàn hát) kia lại không khách sáo, hai hàng lông mày cau lại, có vẻ ưu tư nói:
    - Chuyện đêm nay nên cẩn thận vẫn tốt hơn. Ta nhận được báo cáo, Tiết Tây Thần của “Kim Phong Tế Vũ lâu” cũng đã đến vùng này rồi.

    Huynh muội Lệ Đan thất thanh hô lên:
    - Quả nhiên là hắn!

    Cố Hàn Lâm lập tức hỏi:
    - Các người đã gặp hắn rồi sao?

    Lệ Tiêu Hồng nói:
    - Hôm nay khi chúng tôi dọn đồ trở về chỗ này, trên đường đã gặp phải một người rất giống với sát tinh trong truyền thuyết kia.

    Vẻ tươi cười của Cố Hàn Lâm lập tức biến mất, lạnh lùng lẩm bẩm:
    - Tiết Tây Thần, Tiết Tây Thần, nếu như “Kim Phong Tế Vũ lâu” đã xuất động Tây Thiên Thần Sát này, chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.

    Đinh Sấu Hạc lộ ra vẻ ưu tư, nhưng giọng nói thì lại trong trẻo dễ nghe, ôn hòa mà rất rõ ràng:
    - Nếu như Tiết Tây Thần đã đến, vậy thì án mạng mười hai bộ khoái vào giờ ngọ tại Đàm gia rất có thể là do hắn ra tay.

    Cố Hàn Lâm lẩm bẩm:
    - Mười hai mạng người, chỉ vung tay một cái đã đoạt đi, giống như ngắt một phiến lá vậy.

    Lệ Đan hừ lạnh nói:
    - Chúng ta không phải là lá cây.

    Đinh Sấu Hạc nhàn nhạt nói:
    - Cũng không khác gì đâu.

    Lệ Đan cả giận nói:
    - Ngươi nói vậy là có ý gì?

    Đinh Sấu Hạc nói:
    - Chỉ bằng mấy người chúng ta thì còn không kinh động được “Tây Thần Sát” trong “Kim Phong Tế Vũ lâu”.

    Lệ Đan nhất thời không phát tác được. Lệ Tiêu Hồng liền hỏi:
    - Như vậy hắn đến vì ai?

    Đinh Sấu Hạc nói:
    - Ta không biết. Ta chỉ biết là ở trong kinh thành “Lục Phân Bán đường” và “Kim Phong Tế Vũ lâu” đang rất căng thẳng, có một người đã đặc biệt đến đây vì Tiết Tây Thần.

    Lệ Đan tỏ vẻ sợ hãi nói:
    - Là Thập nhị đường chủ Triệu Thiết Lãnh?

    Đinh Sấu Hạc lắc đầu:
    - Là Cửu đường chủ Hoắc Đổng.

    Huynh muội họ lệ cả kinh:
    - Hoắc cửu đường chủ!

    Đinh Sấu Hạc gật đầu:
    - Nghe nói đêm nay tổng đường phái đến ba người, một người là Hoắc Đổng, một người là Triệu Thiết Lãnh.

    Lệ Đan đang muốn hỏi “còn một người nữa là ai?”, chợt nghe bên ngoài lại vang lên hai tiếng chó sủa, có điều lần này so với lần trước thì nhanh hơn nhiều.

    Chỉ thấy những người trong phòng vẻ mặt đều ngưng trọng. Lệ Đan nói:
    - Là người của tổng đường tới.

    Nói đoạn liền chỉnh lại vạt áo muốn bước ra nghênh đón.

    Đinh Sấu Hạc nói:
    - Chưa hẳn.

    Lệ Đan vốn nhìn kẻ này không vừa mắt, nhưng nhân vật quan trọng của “Lục Phân Bán đường” sắp đến, y cũng không tiện phát tác, chỉ trừng mắt nhìn một cái.

    Đinh Sấu Hạc nói:
    - Ta cũng có người mai phục ở gần.

    Chợt nghe xa xa vang lên hai tiếng ếch kêu, lúc này khuôn mặt của Đinh Sấu Hạc mới giãn ra:
    - Quả thật là người của tổng đường.

    Y muốn đứng dậy mở cửa, thần thái so với Lệ Đan còn cung kính hơn.

    Cố Hàn Lâm lại đưa tay ngăn cản.

    Hai gã thư sinh phía sau y liền nhoáng người tiến đến phía trước cửa sổ, một người đẩy cửa sổ, người còn lại lấy đá lửa ra gõ một chút. Đốm lửa sáng lên, không lâu sau liền thấy trong bóng tối phía xa cũng lóe lên ánh lửa.

    Lúc này Cố Hàn Lâm mới gật đầu:
    - Đúng là người của tổng đường.

    Lệ Đan hừ lạnh một tiếng:
    - Cố đại tổng quản và Đinh lão bản quả nhiên là nhiều tai mắt.

    Cố Hàn Lâm khựng mặt:
    - Không dám, không dám, đêm nay sứ giả của tổng đường đến, không thể nào không chu đáo một chút.

    Lệ Đan sâu hít sâu một hơi, cố gắng trấn định:
    - Tổng đường còn có một vị đến, không biết là ai?

    Đinh Sấu Hạc không tự chủ được hơi bất an, thuận miệng đáp:
    - Có thể là…

    Y còn chưa nói xong, chợt nghe dưới lầu vang lên tiếng gõ tay, ngay cả Vương Tiểu Thạch trong tủ gỗ lúc này cũng nhịn không được tính hiếu kỳ.

    Mục đích hắn tới nơi này vốn là muốn biết những người tàn tật đáng thương kia vì sao lại bị người khác hãm hại, không ngờ lại gặp được trận náo nhiệt này, ngay cả nhân vật danh chấn đại giang nam bắc như Triệu Thiết Lãnh và Hoắc Đổng cũng sắp xuất hiện trước mắt.

    Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, năm tiếng nhanh và một tiếng chậm.

    Đám huynh muội Lệ Đan, Cố Hàn Lâm, Đinh Sấu Hạc đồng loạt chỉnh lại vạt áo, đứng gần trước cửa, để Lý Việt ra mở cửa.

    Cửa mở, những không có ai.

    Lý Việt ngạc nhiên:
    - Sao không có…

    Vương Tiểu Thạch từ trong khe hở của chiếc tủ nhìn ra, chỉ thấy ánh nến hơi nhoáng lên, sau đó trong phòng đã có thêm ba người, không một tiếng động như lá rụng từ ngoài cửa sổ lướt vào.

    Ba người.

    Một lão nhân gầy đét hói đầu, mày bạc râu trắng, đôi tay thu lại trong tay áo giống như đang cầm trân bảo gì, không muốn cho người khác thấy.

    Một người lạnh như sắt thép.

    Khuôn mặt của y hình vuông, vóc người cũng hình vuông, ngay cả tay chân cũng là hình vuông, cả người giống như một chiếc rương.

    Một chiếc rương bằng sắt.

    Còn có một người khác, vừa tiến vào liền giống như vô tình nhìn thoáng qua chiếc tủ, vừa vặn nghênh đón ánh mắt của Vương Tiểu Thạch.

    Vương Tiểu Thạch giật mình.

    Đó chính là người ngẩng mặt lên nhìn trời mà hắn gặp lúc ban ngày.

    Lúc này y không nhìn trời.

    Y nhìn ánh nến.

    Ánh nến lóe lên trong mắt, ánh mắt của y cũng sáng ngời.

    Lông mày của y nhướng cao.

    Y đứng trong phòng, ánh nến giống như chỉ sáng vì một mình y, nhưng y lại có vẻ tự nhiên đến mức ngay cả ánh nến cũng không dính được lên y phục.

    Người này là ai?

    Lúc này đám nhân sĩ võ lâm kia cũng đã phát hiện trong phòng có thêm ba người.

    - Triệu đường chủ!

    - Hoắc đường chủ!

    Không ai nhắc đến người thứ ba kia.

    Bởi vì bọn họ không biết y là ai.

    Người nọ cũng rất thản nhiên, không cho rằng đó là vô lễ.

    Triệu Thiết Lãnh cũng không ngồi xuống, nói với giọng khàn khàn:
    - Hôm nay tổng đường triệu tập mọi người tới là muốn hỏi ba chuyện, muốn các người làm ba việc.

    Đám người Lệ Đan đều cung kính nói:
    - Xin đường chủ phân phó!

    Triệu Thiết Lãnh nói:
    - Lệ Đan, ta bảo ngươi bắt toàn bộ những người có tên trên danh sách, làm cho bọn chúng biến dạng, ngươi đã làm chưa?

    Lệ Đan nói:
    - Trên danh sách có bốn mươi hai người, đã bắt được mười chín người, theo dặn dò của đường chủ đã làm cho bọn chúng biến thành người lùn hoặc xấu xí, bảo đảm cha mẹ bọn chúng cũng nhận không ra, bọn chúng cũng không nói được.

    Triệu Thiết Lãnh nói:
    - Tốt lắm, còn con một của Văn tuần phủ thì thế nào?

    Lệ Đan lập tức gật đầu:
    - Đã bắt được rồi.

    Triệu Thiết Lãnh nói:
    - Ngươi hãy cho người thông báo với tay họ Văn kia, nếu như hắn vẫn giúp người của “Kim Phong Tế Vũ lâu”, chúng ta sẽ đem con trai của hắn ra làm khi nhỏ múa võ bên đường, kiếm bạc cho đoàn tạp kỹ của ngươi.

    Lệ Đan vội nói:
    - Kiếm bạc không quan trọng, tôi chỉ hành sự theo ý của đường chủ thôi.

    Triệu Thiết Lãnh cười lạnh nói:
    - Kiếm bạc cũng là chuyện quan trọng. Các ngươi phiêu bạt giang hồ làm nghề mãi võ, cứ đem người ngâm vào nước sôi, hoặc là trói tay chân ngược lại với nhau, lại bẻ cong sống lưng, khi biểu diễn thì nói là “người xương mềm” hay “người cầu”, loại xiếc này ta thấy nhiều rồi, có thể gây hứng thú cho người đi đường, ném thêm mấy văn tiền. Nhưng có biết vì sao ta lại muốn ngươi làm chuyện này không?

    Lệ Đan vội nói:
    - Xin đường chủ cho hay!

    Triệu Thiết Lãnh nói:
    - Vừa rồi chính là chuyện thứ nhất mà ta hỏi ngươi, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi chuyện đầu tiên: đó là xử phạt.

    Y nhanh chóng đưa mắt nhìn mỗi người ở đây một cái:
    - Trưởng bối của những đứa trẻ này trước đây hầu hết đều là người trong “Lục Phân Bán đường”, nay bởi vì “Kim Phong Tế Vũ lâu” có quan lớn triều đình chống lưng, cho nên đầu phục qua. Chúng ta chưa muốn hạ thủ đối phó bọn chúng, trước tiên cứ đem họ hàng của bọn chúng làm cho thành người không giống người, quỷ không giống quỷ, sau đó lại trả những kẻ dị dạng này về, để cho bọn chúng hối hận tột cùng, sau đó mới lần lượt diệt trừ. Việc này là để răn đe những kẻ phản đồ.

    - Tên tuần phủ họ Văn kia nhận một số lợi lộc từ “Kim Phong Tế Vũ lâu”, liền ra sức truy lùng người của chúng ta. Chúng ta cũng muốn bắt con trai độc nhất của hắn, xem hắn còn dám tác quái nữa không!

    Y lại lạnh lùng nhìn mọi người một hồi, sau đó nói:
    - Xem thử còn ai dám tạo phản hay không!

    Trong phòng không ai dám đáp lời.

    Triệu Thiết Lãnh nói:
    - Đinh lão bản, Cố quản sự!

    Đinh Sấu Hạc và Cố Hàn Lâm liền khom người nói:
    - Có thuộc hạ!

    Triệu Thiết Lãnh nói:
    - Ta dặn các ngươi tìm trong đoàn hát và hàn lâm xem thử có nhân tài văn võ nào có thể đào tạo được không, có kết quả gì chưa?

    Cố Hàn Lâm vội nói:
    - Tôi đã sớm lưu ý, có vài người không có công danh nhưng lại chí lớn tài cao, đang muốn giao cho Triệu đường chủ định đoạt.

    Đinh Sấu Hạc cũng nói:
    - Những đoàn hát khác có một số kép võ xuất sắc, có vài người là từ trong tiêu cục chuyển qua, tôi đã lưu bọn họ lại trong đoàn.

    Triệu Thiết Lãnh nghiêm mặt nói:
    - Tốt lắm. Hiện tại là lúc kẻ địch đang mở rộng vây cánh, đường chúng ta cũng muốn mời chào nhân tài. Chỉ cần có tài là dùng, đức hạnh không cần câu nệ. “Kim Phong Tế Vũ lâu” đã khống chế tiêu hành và hàn lâm, chúng ta không thể tìm kiếm hảo thủ trong lĩnh vực này, cho nên muốn các ngươi xuất lực một chút. Đây chính là chuyện thứ hai ta muốn nói với các ngươi.

    Cố Hàn Lâm nói:
    - Có thể cống hiến sức lực cho tổng đường, chết vạn lần cũng không chối từ.

    Đinh Sấu Hạc cũng nói:
    - Vì tổng đường san sẻ âu lo là vinh hạnh của chúng tôi.

    Triệu Thiết Lãnh nói:
    - Đây không phải bảo các ngươi đi tìm chết, cũng không có vinh hạnh gì. Các ngươi làm việc đắc lực thì sẽ được khen thưởng, làm không xong thì sẽ bị xử phạt, đây là quy củ trong đường, ai cũng như nhau.

    Y ngừng lại một chút, sau đó nói:
    - Các ngươi có biết Tiết Tây Thần đã đến đây hay không?

    Cố Hàn Lâm nói:
    - Mấy ngày này tôi đều nghe báo cáo, biết có một người như vậy đã đến Hồ Bắc.

    Lệ Đan nói:
    - Hôm nay chúng tôi đã gặp hắn trên đường, có muốn tôi tìm người dọn dẹp hắn hay không?

    Đinh Sấu Hạc nói:
    - Tôi còn biết hắn hiện đang ở trong miếu hà bá tại đường Phồn Xương, chỉ chờ đường chủ hạ lệnh.

    Triệu Thiết Lãnh bỗng nhiên cười.

    Hoắc Đổng cũng cười.

    Hai người nhìn nhau cười.

    Triệu Thiết Lãnh vừa cười vừa vỗ vỗ vai người thanh niên kia, nói:
    - Lão đệ, ngươi nói xem có buồn cười không?

    - Buồn cười.
    Thanh niên kia mỉm cười, trong nụ cười ẩn chứa vẻ tiêu sái và cao ngạo, sau đó nói với mọi người:
    - Tiết Tây Thần là người tâm phúc bên cạnh Tô công tử của “Kim Phong Tế Vũ lâu”, bằng vào các ngươi thì chẳng làm gì được hắn. Lần này Hoắc đường chủ tới đây chính là để đối phó với họ Tiết kia, đây chính là chuyện thứ ba mà hai vị đường chủ muốn nói với các ngươi.

    Đám người Lệ Đan, Lệ Tiêu Hồng, Đinh Sấu Hạc, Cố Hàn Lâm, Lý Việt, Thẩm Thất đều gượng cười, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.

    Hoắc Đổng cười cười khiến cho râu và lông mày đều rung lên, đột nhiên gằn từng chữ:
    - Kẻ đang trốn kia, đã nghe đủ hay chưa? Còn không lăn ra đây cho ta!

    Mọi người lúc này mới phát hiện Hoắc Đổng mặc dù đang cười, nhưng trong ánh mắt lại không hề có vẻ cười cợt, câu nói kia khiến cho bọn họ đều kinh hãi.

    Vương Tiểu Thạch cũng thất kinh.

    Chẳng lẽ Hoắc Đổng đã phát hiện ra hắn?

    Khi hắn đang muốn ra ngoài đối mặt với các cao thủ, Hoắc Đổng đột nhiên vươn tay ra khỏi tay áo, giống như “rút” ra hai thanh binh khí bí truyền.

    Đó là một đôi tay kỳ dị.

    Đôi tay có màu vàng kim nhạt.

    Bàn tay vỗ một cái trên bàn, lập tức hút lấy mặt bàn.

    Chiếc bàn lật lên phía trên, sau đó bay lên nóc nhà.

    Quá trình này diễn ra nhanh như chớp, ngoại trừ Vương Tiểu Thạch kịp nhìn thấy đôi tay kỳ quái Hoắc Đổng, những người khác chỉ thấy chiếc bàn như một con chim điêu lớn đụng vào trần nhà, những ngọn nến trên bàn đều rơi xuống đất, chỉnh tề đứng trên sàn nhà, không bị tắt một cây nào.

    Nóc nhà kêu lên răng rắc, chiếc bàn đã đánh vỡ mái ngói.

    Sau đó chỉ nhìn thấy một ánh đao.

    Ánh đao như cô gái mỹ lệ phết vào trên câu thơ của tình nhân.

    Một ánh đao đến từ xa xăm.

    Ánh đao nhàn nhạt mang theo tiếng gió, chiếc bàn gỗ kêu lớn rồi hóa thành tám phiến, giống như tám con diều bắn ra, một người từ bên trong chậm rãi hạ xuống.

    Đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Thạch nhìn thấy ánh đao này.

    Lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh đao này là khi thanh đao chém vỡ một cái bàn.

    Hoắc Đổng hét lớn một tiếng, hai tay vỗ mạnh xuống sàn nhà.

    Mọi người đều cho rằng lần này có thể thấy rõ hai tay của y, nhưng chỉ nhìn thấy sáu ngọn nến trên sàn nhà đều bắn lên, bay về phía người đang hạ xuống giống như chim én kia.

    Đao ý còn chưa hết.

    Ánh đao nhàn nhạt như núi xa xanh rì, nắng chiều lãng đãng.

    Ánh đao lướt qua, những ngọn nến trong nháy mắt vụt tắt, không còn nhìn thấy ai.

    Chỉ có một ngọn nến vẫn sáng.

    Ngọn nến đặt trên tay người mới đến, giống như một con chuồn chuồn nhỏ đậu trên lá sen, không làm rơi một giọt sương nào. Ánh nến phản chiểu trong ánh đao soi sáng khuôn mặt ôn nhu của y, từ từ đáp xuống trong vòng vây của mọi người.

    Mềm mại như thơ, dịu dàng như mộng.

    Đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Thạch nhìn thấy Ôn Nhu.

    Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ôn Nhu, cả thế giới đều nằm trong ánh sáng của một ngọn nến.

    Một ngọn nến chỉ sáng trên tay nàng.

    Rất kỳ quái, dưới ánh nến như vậy, Vương Tiểu Thạch còn chưa thấy rõ khuôn mặt người đến, nhưng trước tiên lại nghĩ tới một người.

    Một thư sinh mặc áo gấm đứng trong đám người ngẩng đầu nhìn lên trời.

    Hắn nhìn về phía thư sinh kia, nhưng đối phương đã ẩn vào trong bóng tối, chắc hẳn cũng đang quan sát người mang theo đao quang vừa đáp xuống trong ánh nến.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 15-05-2011 lúc 01:37.

  6. Bài viết được 44 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,anuxman,cabalvn,chicken_vn,chilachoithoi,compro,danhdt,dhoang,finefire,Kenji,lacquy1234,Lôi Động Cửu Thiên,mtdloc,sonpham9999,thongle100157,tieuvu93,tranthanhbg,violet20,voma,wudang170,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 4 – Rốt cuộc là ai

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Người đến tay phải chấp đao, tay còn lại nâng ngọn nến. Ánh nến chiếu rọi khuôn mặt của y, chính là người trẻ tuổi trong đám người chen chúc mà Vương Tiểu Thạch suýt đụng phải lúc ban ngày.

    Vẫn là đôi má lúm đồng tiền như hai quả hạnh, ánh nến vẽ lên khuôn mặt một vệt rạng ngời diễm lệ.

    Đèn đóm trong phòng đều tắt, chỉ ngọn nến trên tay y là vẫn sáng. Kẻ địch trong bóng tối đã tạo thành vòng vây như một chiếc thùng sắt, nhưng cặp mắt của y vẫn sáng ngời lấp lánh, chỉ có vẻ hưng phấn, hoàn toàn không chút sợ hãi nào.

    Hoắc Đổng nói:
    - Thì ra là một tiểu cô nương, đao pháp giỏi lắm!

    Người đến nghe có người tán dương đao pháp y, không nhịn được mỉm cười, chợt nghe đối phương gọi y là “tiểu cô nương”, mày liễu liền nhướng lên:
    - Ngươi làm sao biết ta là tiểu cô nương?

    Lời này vừa ra khỏi miệng, những người ở trong bóng tối vốn bị đao pháp của nàng chấn nhiếp đều không nhịn được nở nụ cười.

    Hoắc Đổng chỉ chỉ vào cái mũi của mình cười nói:
    - Ngươi xem thử ta là nam hay nữ?

    Đao khách trẻ tuổi kia tức giận nói:
    - Đương nhiên là nam, chẳng lẽ có thể là một nữ nhân sao?

    Hoắc Đổng cũng học theo ngữ khí của nàng, õng ẹo nói:
    - Ngươi đương nhiên cũng là một nữ nhân rồi, chẳng lẽ có thể là một nam nhân sao?

    Nói đoạn y còn dùng tay so so bộ ngực.

    Cô gái kia tức giận đến giậm chân, giơ đao tiến lên phía trước một bước, nói:
    - Chuyện tốt mà người của Lục Phân Bán đường các ngươi làm ta đều biết cả rồi, làm người khác tàn tật, lừa gạt trẻ con, ta muốn bắt các ngươi đến nha môn!

    Hoắc Đổng lui một bước, chỉ vào mình cười cười nói:
    - Bắt ta à?

    Y lại cười quái dị nói với mọi người:
    - Một mình cô ta, lại muốn bắt toàn bộ chúng ta.

    Tất cả mọi người đều cười. Hoắc Đổng vừa giễu cợt nàng, vừa híp mắt nhìn chằm chằm vào mũi đao. Trong lòng y hiểu rõ, chưa nói tới kinh nghiệm giang hồ, nhưng đao pháp của cô gái này lại không phải hạng thường, trước tiên nên chọc giận đối phương mới dễ dàng ra tay.

    Cố Hàn Lâm cũng học theo ngữ khí của Hoắc Đổng, trêu đùa:
    - Cô nương bắt chúng ta đi làm gì sao?

    Đinh Sấu Hạc cũng cười đưa tay ra nói:
    - Cô nương cứ bắt đi, bắt đi! Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Hiếm khi được tiểu thư yêu mến, mời, mời, mời!

    Tất cả mọi người đều cố ý cười lớn, trong tiếng cười mang theo vẻ giễu cợt. Chỉ có Lệ Đan là không cười, y nghe đối phương nói đã biết rõ những việc làm của y, tuy nói là vì bán mạng cho Lục Phân Bán đường, nhưng một khi tiết lộ ra ngoài thì người phải chịu trách nhiệm vẫn là y và các huynh đệ, cho nên y đã hạ quyết tâm quyết không thể để cho cô gái này còn sống ra ngoài.

    Cô gái kia lập tức sầm mặt xuống.

    Ánh nến nhoáng lên.

    Hoắc Đổng lập tức quát một tiếng:
    - Cẩn thận!

    Đinh Sấu Hạc lách mình lui nhanh lại, chỉ nghe hai tiếng “bình bình”, hai người phía sau đã bị đụng bay ra ngoài. Thân hình y vẫn đứng nghiêm, nhưng áo choàng nơi eo đã xuất hiện hai vết rách.

    Dưới ánh nến lờ mờ chiếu rọi, khuôn mặt Đinh Sấu Hạc tái nhợt, hết nhìn vết rách trên áo của mình lại nhìn về phía cô gái kia, giống như không dám đến gần.

    Mọi người trong lòng đều kinh ngạc. Lúc bọn họ chế giễu cô gái này đều ngầm đề phòng, không ngờ đao pháp của đối phương lại nhanh như vậy, biết rõ đối phương không nể mặt muốn xuất đao, nhưng chỉ thấy ánh nến nhoáng lên, Đinh Sấu Hạc thiếu chút nữa đã bị chém thành hai đoạn. Nếu không phải Đinh Sấu Hạc vốn sở trường khinh công, nói không chừng đã không thể đứng đây được nữa.

    Hoắc Đổng hừ mạnh một tiếng, đang định ra tay, lại nghe Triệu Thiết Lãnh lạnh lùng nói:
    - Ngươi có quan hệ gì với Tô Mộng Chẩm?

    Lúc này cô gái kia lại kinh ngạc, hỏi lại:
    - Ngươi làm sao biết ta với đại sư huynh…

    Dường như cảm thấy vừa lỡ lời, nàng đột nhiên ngừng lại.

    Triệu Thiết Lãnh gật đầu nói:
    - Chẳng trách ngươi lại biết Tinh Tinh đao pháp của Tiểu Hàn sơn.

    Hoắc Đổng thất thanh nói:
    - Thì ra là thiên chi kiều nữ gần đây trong võ lâm, “Tiểu Hàn Sơn Yến” Ôn Nhu nữ hiệp.

    Giọng nói của Triệu Thiết Lãnh như sắt thép đập vào nhau, âm vang có lực. Ánh mắt của y nhìn đối phương cũng lạnh lùng như sắt:
    - Ngươi đã là người của Kim Phong Tế Vũ lâu, vậy thì đêm nay đừng nghĩ còn sống trở ra, không thể trách chúng ta!

    Cô gái tên Ôn Nhu kia hất chiếc cằm thanh tú, nói:
    - Ta không phải là người của Kim Phong Tế Vũ lâu. Lần này ta vào kinh thành là muốn thay gia sư hỏi đại sư cho rõ ràng, vì sao lại gây nên sóng gió lớn như vậy. Có điều ta cũng không sợ các ngươi nhiều người, chuyện tốt mà các ngươi làm ở vùng này, ta đang muốn tìm tên đầu sỏ gây tội ác, các ngươi đừng mong trốn thoát một ai!

    Đôi mày bạc của Hoắc Đổng một khép một nhướng lên, cười nói:
    - Chúng ta đâu có ai trốn chứ.

    Mọi người đều cười vang, nhưng trong lòng đều đề phòng Ôn Nhu đột nhiên xuất đao, tránh lâm vào tình cảnh vừa rồi.

    Cố Hàn Lâm cười nói:
    - Khó được Ôn nữ hiệp đồng ý tự chui đầu vào lưới, chiếu cố chúng ta, chúng ta cung nghênh còn không kịp, nào đâu lại trốn.

    Hoắc Đổng nói:
    - Ai da, bắt được tiểu sư muội của Tô công tử, gần nửa năm qua Lục Phân Bán đường cũng rất ít công lao lớn như vậy.

    Lời này của y vừa thốt ra, những người chung quanh đã khép chặt vòng vây, giống như có thể bùng phát bất cứ lúc nào, nhất là huynh muội Lệ Đan và Lệ Tiêu Hồng càng nóng lòng muốn thử.

    Đinh Sấu Hạc vì chịu nhục một đao, hơn nữa cá tính của y vốn háo sắc, vừa thấy Ôn Nhu trong trang phục nam tử vẫn có ngàn vạn phong tình, lông mày như vẽ, mắt như sóng dừng, màu da càng làm lu mờ sương tuyết, y càng muốn bắt lấy nàng, rửa mối nhục trước đó.

    Lệ Đan, Lệ Tiêu Hồng, Đinh Sấu Hạc còn chưa động thủ, Cố Hàn Lâm với nụ cười như có thể lượm lấy đã giành ra tay trước.

    Nguyên nhân mà y động thủ, chỉ vì hai chữ.

    Lập công!

    Y vừa nghe Hoắc Đổng nói, đã biết đây là công trạng nhất định phải giành. Không đợi người khác có hành động, y đã lách người từ bên hông sấn đến, mười ngón tay trong nháy mắt liên tục xuất ra bảy đòn, muốn một lần chế ngự Ôn Nhu. Công lực của huynh muội Lệ Đan và Đinh Sấu Hạc cũng không hơn kém Cố Hàn Lâm bao nhiêu, Cố Hàn Lâm vừa ra tay, bọn họ cũng không chịu đến sau liền đồng loạt xuất thủ. Gần như chỉ trong nháy mắt, bốn tay hảo thủ võ công cao cường đã tiến gần đến Ôn Nhu.

    Bốn người nhìn như đồng thời tấn công, nhưng vẫn có trước có sau. Cố Hàn Lâm ra tay trước nhất, cũng là người nhìn thấy ánh đao trước nhất.

    Y vừa khẽ động, ánh đao đã tới.

    Y lui nhanh lại.

    Ánh đao cũng biết mất.

    Lệ Đan là người thứ hai phát động tấn công. Võ công của y vốn cao hơn một bậc so với Lệ Tiêu Hồng, cho nên đồng thời xuất thủ nhưng vẫn nhanh hơn một chút.

    Thế nhưng ánh đao thứ hai liền tìm tới y.

    Ánh đao tới quá nhanh.

    Hơn nữa lại quá nhẹ nhàng.

    Nhẹ như một cơn gió thoảng, mềm như một vệt ánh trăng. Lệ Đan có thể dùng một tay cản bốn xe, cũng có sức lực một địch mười, nhưng gặp phải đao pháp nhẹ như vậy, mềm như vậy, uyển chuyển như vậy, nhất thời cũng không biết chống đỡ ra sao.

    Y chỉ có đường lui.

    Y vừa lui, ánh đao đã chuyển về phía Lệ Tiêu Hồng. Lệ Tiêu Hồng muốn đỡ nhưng không biết đỡ ra sao, muốn tránh nhưng lại tránh không kịp, muốn nhảy lên nhưng lại gặp phải đao, đành phải liên tục thối lui bảy bước.

    Lệ Tiêu Hồng vừa lui, ánh đao lại nghênh đón Đinh Sấu Hạc.

    Đinh Sấu Hạc từng lãnh hội qua đao của Ôn Nhu, trong lòng sợ hãi, xuất thủ tự nhiên chậm đi một chút. Vừa thấy ba người phía trước đều lui, y không hề nghĩ ngợi liền lui về phía sau.

    Ánh đao lóe lên bốn phía, sau đó rất nhanh thu hồi.

    Đao vẫn nằm trong tay Ôn Nhu.

    Ngọn nến vẫn sáng trên tay nàng.

    Bốn tên võ lâm hảo thủ muốn vây công nàng, nhưng ai động trước liền gặp ánh đao trước, bốn người bốn đao, tất cả đều không công mà lùi.

    Ôn Nhu vẫn mỉm cười nhìn Hoắc Đổng, giống như đã khống chế được đại cuộc.

    Vương Tiểu Thạch ở trong khe tủ trông thấy nụ cười xinh đẹp của Ôn Nhu, càng nhìn càng thích, đang muốn nhìn kỹ thì một bóng lưng đột nhiên che khuất khe hở. Lúc này trong tai hắn vang lên một giọng nói vừa thấp vừa nhanh:
    - Khi ta vừa nói chữ “tốt”, ngươi hãy lập tức ra tay khống chế huynh muội Lệ Đan, những người khác cứ giao cho ta!

    Vương Tiểu Thạch ngẩn ra.

    Tấm lưng cao lớn kia chính là của thanh niên thư sinh ngẩng đầu nhìn trời lúc ban ngày. Ôn Nhu một chiêu bức lui bốn người xông đến, vẻ dương dương tự đắc không kìm được lộ ra trong ánh mắt.

    Ánh mắt Triệu Thiết Lãnh giống như cũng hình vuông, nói với Hoắc Đổng:
    - Cửu ca, tuyệt kỹ “Kim Thủ Ấn” của huynh xem ra không thể ẩn giấu được rồi.

    Hai người chậm rãi dời bước, một trước một sau vây lấy Ôn Nhu.

    Ôn Nhu vẻ mặt lạnh lùng, sống đao dán vào lưng, chắc hẳn cái lạnh của đao cũng xuyên qua lưng áo của nàng. Nàng chuyển sang tư thế Dạ Chiến Bát Phương (đêm đánh tám phương), quát lên:
    - Bản cô nương cũng không sợ các ngươi.

    Triệu Thiết Lãnh và Hoắc Đổng đều cười.

    Triệu Thiết Lãnh nói:
    - Cửu ca, nếu như bắt được cô gái này, phải giao cho huynh xử lý may ra mới thuần phục được.

    Hoắc Đổng cũng cười nói:
    - Đệ nhìn kỹ một chút đi, cô ta cũng có vài cái gai đấy.

    Triệu Thiết Lãnh cười hỏi:
    - Ở chỗ nào thế?

    Hoắc Đổng đột nhiên nhìn vào trong bóng tối hỏi một câu:
    - Bạch huynh thấy sao?

    Chỉ nghe thanh niên thư sinh kia chắp tay nhìn trần nhà nói:
    - Hoắc đường chủ đã nắm chắc mười phần, cần gì phải hỏi tại hạ!

    Ôn Nhu cực kỳ giận dữ, những người này nói chuyện quả thật không để nàng vào mắt, đang định phát tác, Hoắc Đổng đột nhiên trừng mắt, mày trắng giương lên, quát lớn một tiếng:
    - Động thủ!

    Hai tay của y vẽ nên một vệt sáng màu vàng.

    Ôn Nhu vừa nghe tiếng quát này liền giật mình, đang muốn thu đao phòng thủ, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay trái nhói lên một cái. Vừa phân tâm, Hoắc Đổng đã như tia chớp bắt được đao của nàng.

    Ôn Nhu xoay chuyển mũi đao. Thanh “Tinh Tinh đao” trên tay nàng vốn không phải vật phàm, chém sắt như chém bùn. Hoắc Đổng nắm không được, liền biến chiêu hai tay vỗ một cái, dùng hai bàn tay kẹp lấy thanh đao.

    Đúng lúc này, thanh niên thư sinh bỗng quát một tiếng:
    - Tốt!

    Cùng lúc đó, Triệu Thiết Lãnh đã từ phía sau Ôn Nhu xuất quyền.

    Song quyền uy vũ đồng thời đánh ra.

    Ôn Nhu dù sao cũng thiếu kinh nghiệm đối địch, Hoắc Đổng đã chờ đến khi ngọn nến trong tay nàng chảy tan, sáp nóng chảy xuống lòng bàn tay, da thịt bị phỏng, mới ra tay khống chế đao của nàng.

    Quyền của Triệu Thiết Lãnh có thể thừa dịp này lấy mạng nàng.

    Nắm tay của Triệu Thiết Lãnh đánh về phía Ôn Nhu.

    Sắc mặt Ôn Nhu tái mét, nhưng đôi nắm tay kia lại vượt qua bên tai nàng, một quyền đánh vào trên mặt Hoắc Đổng, một quyền khác đánh vào trước ngực y.

    Khuôn mặt Hoắc Đổng đột nhiên nứt ra, đồng thời phun máu.

    Ôn Nhu kêu lên một tiếng, xương mặt của người phía trước đột nhiên vỡ vụn khiến cho nàng sợ đến mềm nhũn cả chân.

    Quyền phong quá mãnh liệt, ngay cả ánh nến cũng nhoáng lên mà tắt. Khi ánh nến lại bùng lên, chỉ nghe một tiếng “phịch”, một người đã ngã ra ngoài cửa phòng, quỳ rạp trên mặt đất, chính là Cố Hàn Lâm.

    Trong phòng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

    Ngọn nến rơi xuống trong tay thanh niên thư sinh.

    Vẻ mặt của y vẫn lãnh đạm và nhàn nhã, giống như những chuyện xảy ra trước mắt chẳng quan hệ gì đến y.

    Không ít người đã nằm trên đất.

    Cố Hàn Lâm, Đinh Sấu Hạc, Lệ Đan, Lệ Tiêu Hồng, Hoắc Đổng, cùng với những người bọn họ mang đến đều nằm trên mặt đất. Nếu nói có sự khác biệt, vậy thì chỉ có huynh muội họ Lệ là bị khống chế huyệt đạo, không giống như những người khác trong nháy mắt đều mất đi tính mạng một cách hồ đồ.

    Hoắc Đổng đã chết.

    Chết dưới đôi quyền sắt của Triệu Thiết Lãnh.

    Lúc y dùng toàn lực đối phó với Ôn Nhu, chiến hữu thân như huynh đệ của y lại nhân cơ hội giết chết y.

    Ngay khoảnh khắc Hoắc Đổng ngã xuống đất, ánh nến đột nhiên vụt tắt, thân hình của thanh niên thư sinh cũng nhoáng lên. Cố Hàn Lâm, Đinh Sấu Hạc, cùng với mười hai người khác trong phòng, nơi yếu huyệt đều trúng phải một chỉ. Trong đó Cố Hàn Lâm đã đẩy cửa phòng ra nhưng sau gáy cũng trúng đòn ngã xuống, Đinh Sấu Hạc đã lướt ra cửa sổ nửa người nhưng cũng bị trúng một chỉ vào lưng, nửa người treo trên song cửa, không bao giờ còn cử động.

    Vương Tiểu Thạch nhìn lại, trông thấy người còn đứng chính là người thắng, người ngã xuống chính là kẻ thua. Người thắng lập mưu sau đó hành động, chờ thời cơ đã lâu, cũng có người thắng một cách hồ đồ, không hiểu vì sao; người bại thì không đứng dậy được nữa, có người còn mất đi tính mạng. Chẳng lẽ thành bại trên giang hồ đều trong nháy mắt như vậy hay sao?

    Vừa rồi hắn chỉ nghe một cơn gió nhẹ thổi qua trong bóng tối, sau đó là tiếng người ngã xuống, khi ánh nến sáng lên, lại thấy thanh niên thư sinh kia vẫn chắp tay đứng bàng quan, dáng vẻ tiêu sái như chưa từng ra tay.

    Vương Tiểu Thạch lại biết, đối phương không chỉ ra tay, hơn nữa còn là một cao thủ, thủ đoạn vô cùng nhanh gọn.

    Cũng không biết vì sao, sau khi nghe thanh niên thư sinh kia dặn dò, lại nghe được chữ “tốt”, Vương Tiểu Thạch liền không tự chủ được làm theo chỉ thị của y.

    Chỗ khác biệt là hắn chỉ nhảy ra ngoài, nhắm chuẩn phương vị khống chế huynh muội họ Lệ chứ không giết họ.

    Mặc dù hắn đã khống chế hai người, nhưng vẫn không hiểu rõ tình hình trước mắt. Rốt cuộc vì sao Triệu Thiết Lãnh lại giết Hoắc Đổng? Thanh niên thư sinh kia là ai? Cô gái tên Ôn Nhu kia có quan hệ gì với bọn họ?

    Triệu Thiết Lãnh phủi phủi tay giống như muốn xóa đi vết máu dính trên tay, sau đó đưa mắt nhìn bốn phía. Ánh mắt của y giống như cũng là hình vuông, lúc liếc sang liền tạo thành một góc vuông, vừa thâm trầm vừa sắc bén.

    Sau đó y cỏ vẻ rất hài lòng nói với thư sinh áo gấm:
    - Cuối cùng cũng đã giải quyết hết rồi.

    Thư sinh áo gấm mỉm cười nói:
    - Đã giải quyết hết rồi.

    Triệu Thiết Lãnh chỉ chỉ về phía Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch chú ý khi y giơ khuỷu tay lên, ngón tay gập lại, mỗi động tác đều tạo thành góc vuông, nhìn giống như một người làm từ gỗ đang cử động vậy.

    - Người này là ai?

    Thư sinh áo gấm mỉm cười nhìn Vương Tiểu Thạch một cái, nói:
    - Bây giờ còn chưa biết, đợi lát nữa sẽ biết.

    Trong ánh mắt cứng nhắc của Triệu Thiết Lãnh dường như cũng hiện lên vẻ tán thưởng:
    - Y rất hữu dụng.

    Thư sinh áo gấm nhàn nhạt nói:
    - Người hữu dụng vốn sẽ không nguyện ý để người khác sử dụng.

    Triệu Thiết Lãnh chậm rãi quay đầu, nói:
    - Người hữu dụng mà không thể sử dụng, chẳng khác nào vô dụng.

    Thư sinh áo gấm nói:
    - Dụng trong vô dụng mới là đại dụng.

    Triệu Thiết Lãnh nói:
    - Bạch huynh, thật xấu hổ, vẫn luôn dùng các hạ vào việc nhỏ, đúng là có tài mà không trọng dụng.

    Thư sinh áo gấm mỉm cười, cười rất tiêu sái, nói:
    - Hiện giờ tại hạ chỉ cần một trăm lượng bạc để sử dụng là được rồi.

    Triệu Thiết Lãnh vội vàng đưa tay vào trong áo:
    - Thiếu sót, thiếu sót, phần của Bạch huynh tại hạ tặng thêm năm thành.

    Thư sinh áo gấm cầm lấy ba tấm ngân phiếu, soi dưới ánh nến một chút, sau đó cất vào trong tay áo, cười nói:
    - Đa tạ!

    Ôn Nhu bên trái nhìn thư sinh áo gấm, bên phải nhìn Triệu Thiết Lãnh, lại nhìn sang Vương Tiểu Thạch, cảm thấy dường như không ai để ý đến sự tồn tại của nàng. Nàng theo dõi nhóm người biểu diễn tạp kỹ này tụ tập ở đây, sau đó bị phát giác phải hiện thân, đang muốn thử đao phong một lần, lực đấu quần ma, không ngờ một chút thất thần bị kẻ địch thừa cơ, cuối cùng trong khoảnh khắc lại chết thêm nhiều người. Rốt cuộc ai là địch, ai là bạn, ngay cả nàng cũng không phân rõ, chỉ biết mình không còn là nhân vật chính ở nơi này nữa.

    Nghĩ đến đây, nàng liền quát lên:
    - Các ngươi là ai? Đang làm gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Triệu Thiết Lãnh và thư sinh áo gấm nhìn nhau nhìn một cái, đều nở nụ cười.

    Câu hỏi của Ôn Nhu cũng là nghi vấn trong lòng Vương Tiểu Thạch.

    Bọn họ rốt cuộc là ai?

    Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    Hắn đã quên trong câu hỏi của Ôn Nhu cũng bao gồm cả hắn.

    Hắn chỉ biết là trong nghi vấn của mình cũng bao gồm cả Ôn Nhu.

    Nàng là ai?

    Nàng đến đây làm gì?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 44 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,anuxman,cabalvn,chicken_vn,chilachoithoi,compro,DarkTime,dhoang,finefire,humanity,Kenji,lacquy1234,Lôi Động Cửu Thiên,mtdloc,sonpham9999,tieuvu93,violet20,voma,wudang170,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 5 – Người giết người

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Triệu Thiết Lãnh cười nói:
    - Bên ngoài còn có chút chuyện, cần phải đi thu dọn thanh lý.

    Thanh niên áo gấm cũng cười nói:
    - Mời thập nhị đường chủ!

    Triệu Thiết Lãnh chắp tay đi ra ngoài cửa. Thư sinh áo gấm lại nói:
    - Không, nên là Triệu cửu đường chủ mới đúng.

    Trong mắt Triệu Thiết Lãnh thoáng hiện lên vẻ vui mừng, ngoài miệng lại nói:
    - Vậy còn phải xem có mạng để làm cái chức cửu đường chủ này không.

    Nói đoạn liền đi ra ngoài.

    Còn lại Ôn Nhu và Vương Tiểu Thạch ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Vương Tiểu Thạch càng nhìn đối phương càng thấy xinh đẹp, còn Ôn Nhu càng nhìn đối phương lại càng cảm thấy khó hiểu. Chỉ có thư sinh áo gấm là không nhìn ai, thản nhiên chắp tay nhìn một người không thể động đậy.

    Ôn Nhu hất chiếc cằm thanh tú lên, nói với Vương Tiểu Thạch:
    - Này!

    Vương Tiểu Thạch chỉ chỉ vào mũi mình:
    - Cô gọi ta à?

    Ôn Nhu bực bội nói:
    - Đương nhiên là gọi ngươi.

    Vương Tiểu Thạch lại chỉ chỉ vào ngực mình:
    - Cô gọi ta à?

    Ôn Nhu nhìn dáng vẻ ngờ nghệch của hắn, khuôn mặt càng cau lại:
    - Ngươi là ai? Tên gì? Tới nơi này làm gì? Ngươi rốt cuộc giúp bên nào?

    Vương Tiểu Thạch nhất thời cũng không biết trả lời câu nào trước, đành phải chỉ vào mình lần thứ ba:
    - Ta…

    Sau đó hắn buông tay nói:
    - Ta cũng không biết.

    Ôn Nhu múa thanh đao kêu “vút” một tiếng. Vương Tiểu Thạch đứng cách đó năm thước cũng cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua khiến cho quần áo khẽ động, nhưng ngọn nến trên tay thư sinh áo gấm thì lại không chao đảo chút nào. Vương Tiểu Thạch để ý đến điều này, còn Ôn Nhu lại hoàn toàn không phát giác, chỉ giậm chân quát lên:
    - Ngươi là ai, dám trêu đùa bản cô nương à!

    Vương Tiểu Thạch biết mở dây cần có người cột dây, liền nhìn sang thư sinh áo gấm chắp tay vái chào. Thư sinh áo gấm cũng gật đầu xem như đáp lễ. Vương Tiểu Thạch nói:
    - Vị huynh đài này, làm phiền rồi!

    Thư sinh áo gấm mỉm cười nói:
    - Không cần khách khí!

    Vương Tiểu Thạch nói:
    - Xin hỏi cao tính đại danh của huynh đài.

    Thư sinh áo gấm còn chưa trả lời, Ôn Nhu đã giành nói:
    - Cái này còn phải hỏi sao? Hắn họ Bạch.

    Thư sinh áo gấm hơi nhíu mắt, “ồ” một tiếng, hỏi ngược lại:
    - Bạch gì?

    Ôn Nhu thu đao lại, giắt vào trong vỏ đao làm bằng da cá màu đỏ thẫm trên lưng, bắt chéo hai tay, cong môi nói:
    - Ta mặc kệ ngươi là Bạch gì, mau mau khai thật ra, vì sao lại muốn giết người? Ngươi có phải cùng một bọn với chúng hay không?

    Thư sinh áo gấm cười nói:
    - Nếu ta họ Bạch, cô hỏi thì cũng là bạch vấn (hỏi uổng công).

    Ôn Nhu lại muốn rút đao.

    Vương Tiểu Thạch vội nói:
    - Xin các hạ cho biết đại danh!

    Thư sinh kia cũng không dám chậm trễ, liền đáp lời:
    - Kẻ hèn này tên là Sầu Phi. Còn chưa thỉnh giáo quý danh của các hạ!

    Vương Tiểu Thạch trong lòng thầm nghĩ: “Bạch Sầu Phi, Bạch Sầu Phi? Khi mình mới bước chân vào giang hồ đều lưu tâm đến tất cả nhân vật nổi danh trong võ lâm, nhưng hình như chưa bao giờ nghe qua cái tên này. Chẳng lẽ là nhân vật mới nổi võ lâm? Với thân thủ của y, tuyệt đối có thể đứng vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu, sao lại chưa từng nghe đến?”

    Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói:
    - Tại hạ họ Vương, tên là Tiểu Thạch, Vương của đế vương, Tiểu trong đại tiểu, Thạch trong thạch đầu.

    Bạch Sầu Phi vốn muốn nói vài câu đại loại như “ngưỡng mộ đã lâu”, nhưng ba chữ “Vương Tiểu Thạch” này y cũng chưa từng nghe qua, đành đem những lời định nói nuốt vào trong bụng, lên tiếng:
    - Các hạ ra tay thật nhanh, thủ pháp khống chế huynh muội họ Lệ hình như không thuộc ngũ giáo, thất gia, lục môn, thập tam phái của võ lâm Trung Nguyên.

    Vương Tiểu Thạch nói:
    - Chỉ pháp của Bạch huynh càng lợi hại. Có điều những người này chưa hẳn đều đáng chết, cớ gì lại giết sạch bọn họ?

    Bạch Sầu Phi hắng giọng một tiếng nói:
    - Nếu để cho những người này còn sống trở ra, các hạ, ta, Triệu cửu đường chủ, cho dù ở chân trời góc biển cũng không ai có thể sống sót dưới tay Lục Phân Bán đường.

    Vương Tiểu Thạch nói:
    - Thế nhưng trong bọn họ vẫn có người tốt, chỉ vô tình phạm sai lầm, giết như vậy chẳng phải gây nghiệt hay sao?

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Ta không giết người thì người sẽ giết ta, thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, huống hồ những kẻ này làm nhiều việc ác, đều đáng chết.

    Vương Tiểu Thạch nói:
    - Chúng ta là người, bọn họ cũng là người. Chúng ta muốn sống, bọn họ cũng muốn sống. Chúng ta dùng lý do này để giết bọn họ, có một ngày bọn họ cũng sẽ dùng lý do như vậy để giết chúng ta, không biết Bạch huynh nghĩ thế nào?

    Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:
    - Thế gian này vốn là cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm vua. Nếu có một ngày ta rơi vào tay bọn họ, cho dù bọn họ có lý do hay không, muốn giết thì cứ giết, đáng chết thì sẽ chết, ta cũng không oán người.

    Vương Tiểu Thạch nghiêm mặt nói:
    - Thế nhưng, nếu như huynh không giết y, y cũng không giết huynh, chẳng phải hai bên có thể bình an vô sự sao?

    Bạch Sầu Phi phản bác:
    - Chỉ cần là nơi có người, người và người sống với nhau sẽ khó tránh khỏi muốn giết người. Không phải ngươi giết ta thì là ta giết ngươi. Có loại giết người thấy máu, cũng có loại giết người không thấy máu. Có người cười khi giết người, bởi vì giết người là niềm vui của hắn; cũng có người đổ lệ khi giết người, bởi vì hắn bị bức phải giết người. Có người không giết người, nhưng lại làm những chuyện còn tàn nhẫn hơn so với giết người. Có người sống chính là để cho người khác giết. Cái thế giới mà các hạ nói chỉ là mơ tưởng, không tồn tại trên thế gian này.

    Ôn Nhu tức giận nói:
    - Các ngươi mở miệng ra là người với giết người, rốt cuộc ta có phải là người không?

    Ôn Nhu đã nhịn thật lâu, đối với nàng đã là đến cực hạn, ngay cả nàng cũng phải bội phục tính nhẫn nại của mình. Khi còn bé có lần mẫu thân và bà vú không chịu mua cho nàng một cái đèn hoa tám góc bảy tầng, nàng đã khóc đến mức khiến cho người đi chơi chợ đèn hoa đều bu lại. Có lần ở nhà nàng muốn bắt lại con chim họa mi bay ra khỏi lồng, đã làm vỡ mười một món đồ cổ trong nhà, xé rách sáu tấm danh họa, còn phá tan Thiên La thủy tinh kính của Ba Tư mà cha và ông nội rất thích, sau vụ đó nàng sợ đến hai ngày hai đêm không dám làm loạn. Còn có một lần nàng đem quan ấn của cha ra làm đá ném mấy con chó, khiến cho quan ấn bị vỡ. Cha nàng trách mắng đánh cho một trận, nàng liền nhịn ăn một ngày một đêm, đầu tiên là kinh động đến ông nội, sau đó là bà nội rồi đến đại bá phụ, cuối cùng là mẫu thân, mắng cho cha nàng một trận. Cha nàng phải xuống nước, vài lần nhờ người, mấy phen dỗ dành mới khiến cho nàng nín khóc chịu ăn. Khi nàng ăn miếng cơm đầu tiên, cả gia đình đều thở phào một hơi.

    Sau khi lên Tiểu Hàn sơn, đồng môn đối xử với nàng cũng rất trọng hậu. Sư phụ rất thương yêu nàng, mặc dù cũng có lúc trách cứ vài câu để đốc thúc nàng chăm chỉ tập võ, nhưng không phạt nặng bao giờ. Trong các sư huynh đệ, ngoại trừ đại sư huynh đã sớm thành tài xuống núi, ai cũng đối với nàng thần hồn điên đảo. Ngay cả những võ lâm cao thủ gặp phải cũng đều ái mộ tìm cách lấy lòng nàng. Ôn Nhu có thể nói là được nuông chiều thành quen, cũng quen thói ngang tàng.

    Không ngờ hai tên nam nhân trước mặt này lại giống như không để nàng vào mắt. Cái tên họ Vương còn thỉnh thoảng liếc hai con ngươi đen láy về phía nàng, còn tên họ Bạch kia thì quả thật không phải người… chí ít thì cũng không phải là nam nhân.

    Ôn Nhu không nhịn được kêu lên một tiếng, Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch lại ngẩn ra.

    Bọn họ vừa thấy mặt đã mở miệng, sau đó lại bắt đầu tranh luận, điều này khiến cho bọn họ cũng cảm thấy bất ngờ.

    Bạch Sầu Phi cười nói:
    - Cô yên tâm! Chúng tôi biết cô là hiệp nữ rất có tiếng, luôn bênh vực kẻ yếu, hành hiệp trượng nghĩa, là đồ đệ nhỏ nhất và cũng là sủng ái nhất của nữ chưởng môn nhân Tiểu Hàn sơn phái Hồng Tụ thần ni, Ôn Nhu nữ hiệp đúng không?

    Ôn Nhu ngạc nhiên hỏi:
    - Ngươi làm sao biết được?

    Vương Tiểu Thạch thừa dịp nói:
    - Bạch huynh, tình hình ở đây ta cũng không rõ ràng lắm, xin Bạch huynh cho biết để giải khúc mắc trong lòng!

    Bạch Sầu Phi hỏi ngược lại:
    - Các hạ đã từng nghe qua “Lục Phân Bán đường” chưa?

    Vương Tiểu Thạch nói:
    - Trên đường tới đây đã nghe nói đến, Lục Phân Bán đường là bang hội có thế lực lớn nhất trong Khai Phong phủ.

    Bạch Sầu Phi lại hỏi:
    - Vậy các hạ đã từng nghe qua “Kim Phong Tế Vũ lâu” chưa?

    Vương Tiểu Thạch gật đầu:
    - Đó là tổ chức dưới chân thiên tử mà hai đạo hắc bạch tôn sùng là “đệ nhất bả giao ỷ”.

    Bạch Sầu Phi lúc này mới lên tiếng:
    - Vấn đề là ở chỗ một núi không thể có hai hổ, không cho phép có hai đệ nhất. Rốt cuộc ai mới là đệ nhất? Lục Phân Bán đường hùng bá võ lâm sáu năm nay, tự nhiên không thể để mặc cho Kim Phong Tế Vũ lâu bành trướng thế lực. Còn Kim Phong Tế Vũ lâu quật khởi quá nhanh, thế không thể cản, đương nhiên muốn thôn tính cả Lục Phân Bán đường, kết quả là…

    Bạch Sầu Phi chỉ vào những người chết trên mặt đất:
    - Vẫn là quy củ xưa, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Mạnh được yếu thua, muốn sinh tồn thì phải giết người. Những người chết này không phải là nhóm đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải là nhóm cuối cùng…

    Vương Tiểu Thạch không muốn Bạch Sầu Phi nói thêm, liền hỏi:
    - Vị Triệu cửu đường chủ vừa rồi không phải là người của Lục Phân Bán đường sao?

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Y à?

    Sau đó y mỉm cười, cao giọng hỏi:
    - Triệu đường chủ, câu hỏi này có nên để ngài trả lời hay không?

    Chỉ thấy Triệu Thiết Lãnh vuông vức như một chiếc hòm gỗ đẩy cửa bước vào, hiền lành nói:
    - Đến bây giờ ta cũng đâu biết hắn là ai.

    Nhìn dáng vẻ thật thà trung hậu của y, hoàn toàn không thể liên tưởng đến người hạ độc thủ vừa rồi.

    Vương Tiểu Thạch nói:
    - Ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mới bước chân vào giang hồ.

    Triệu Thiết Lãnh nhìn thẳng vào Vương Tiểu Thạch:
    - Có nghĩ đến phú quý, có muốn công danh không?

    Vương Tiểu Thạch đáp không do dự:
    - Muốn.

    Triệu Thiết Lãnh lại nói:
    - Thân thủ của ngươi rất khá, đi theo ta sẽ có tiền đồ.

    Vương Tiểu Thạch nói:
    - Ta không biết ngươi là ai, vì sao phải theo ngươi?

    Triệu Thiết Lãnh nói:
    - Ta là thập nhị đường chủ của Lục Phân Bán đường, chỉ dựa vào cái chức vị này, người khác muốn làm việc dưới trướng của ta e rằng cầu còn không được.

    Vương Tiểu Thạch lãnh đạm nói:
    - Thế nhưng những người làm việc với ngươi đều bị ngươi giết chết ở đây.

    Triệu Thiết Lãnh nói:
    - Những chuyện vừa xảy ra ngươi đều tận mắt nhìn thấy, tốt nhất nên thức thời một chút! Ta còn muốn quay về Lục Phân Bán đường, ngươi nghĩ xem ta có thể để ngươi sống sót ra ngoài tiết lộ sự tình hay không?

    Vương Tiểu Thạch lại nở nụ cười:
    - Ngươi muốn giết ta diệt khẩu à?

    Ôn Nhu vừa nghe có chuyện phiền toái, chỉ ước gì chia cho nàng một phần, liền bước lên một bước, dáng vẻ như không hề sợ hãi nói:
    - Ta cũng ở bên cạnh nghe thấy, ngươi cũng nên giết ta diệt khẩu.

    Triệu Thiết Lãnh lại cười hì hì quay đầu sang, trên mặt có vẻ kính cẩn:
    - Ôn nữ hiệp, ai ta cũng có thể giết, chỉ có cô là không giết được.

    Ôn Nhu kinh ngạc hỏi:
    - Vì sao lại không giết được?

    Triệu Thiết Lãnh cười nói:
    - Ta đã giết nhiều người như vậy, lẽ nào Ôn cô nương còn không biết ta đang bán mạng cho lệnh sư huynh sao?

    Ôn Nhu thất thanh nói:
    - Ngươi, ngươi là người của Kim Phong Tế Vũ lâu?

    Bạch Sầu Phi có vẻ hứng thú nhìn Ôn Nhu, lại bất đắc dĩ nhìn Vương Tiểu Thạch:
    - Điều này cũng nói, đêm nay nếu các hạ muốn sống sót rời khỏi đây, e rằng không thi triển một chút bản lĩnh thì không được rồi.

    Triệu Thiết Lãnh nhìn Ôn Nhu, ôn hòa nói:
    - Lục Phân Bán đường cũng có người nằm vùng trong lâu chúng ta, nhưng rốt cuộc là ai, có người đã tìm ra, có người còn đang ẩn nấp. Từ trước đến nay hai quân giao phong đều thưởng dùng kế này, chỉ xem ai có bản lĩnh cao cường hơn mà thôi, cũng không phải chuyện gì đặc biệt.

    Nói đoạn y lại quay sang Vương Tiểu Thạch:
    - Ngươi nghe rõ rồi chứ?

    Vương Tiểu Thạch đáp:
    - Nghe rõ rồi.

    Triệu Thiết Lãnh nói:
    - Ngươi đã biết được thân phận của ta. Mặc dù ta không có giao tình sâu đậm với Bạch Sầu Phi, nhưng ta tin được y. Ôn nữ hiệp là người một nhà, ta không thể giết nàng. Cũng chỉ có ngươi…

    Vương Tiểu Thạch mặt không đổi sắc:
    - Cũng chỉ có ta biết, ngươi không chỉ là Triệu Thiết Lãnh.

    Hắn vừa nói ra lời này, Triệu Thiết Lãnh luôn bình tĩnh bỗng nhiên biến sắc, bước nhanh lên trước một bước, quát lên:
    - Ngươi nói cái gì?

    Y vừa quát lên, ngọn nến liền chao đảo, tấm ván gỗ dưới chân kêu lên cót két như sắp gãy ra.

    Vương Tiểu Thạch nhìn Triệu Thiết Lãnh, nói:
    - Ngươi không phải là Triệu Thiết Lãnh, ngươi kỳ thật chính là Tiết Tây Thần.

    Sắc mặt Triệu Thiết Lãnh đỏ lên, hai tay nắm chặt. Ôn Nhu không nhịn được hỏi:
    - Ngươi làm sao biết được?

    Nói đoạn nàng liền thoáng nhìn sắc mặt của Triệu Thiết Lãnh, chỉ thấy y giống như tứ đại kim cương trong miếu, trợn mắt phùng mang, không khỏi hơi sợ hãi.

    Vương Tiểu Thạch lại dường như rất hứng thú nhìn Triệu Thiết Lãnh, lên tiếng:
    - Ta nói đúng rồi phải không?

    Hai nắm tay to như chiếc bát của Triệu Thiết Lãnh từ từ xiết chặt.

    Không khí vang lên tiếng như hạt dẻ xào.

    Huyệt Thái Dương, má và trên trán Triệu Thiết Lãnh bỗng nổi lên bốn sợi gân xanh, nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Thạch, cũng hỏi một câu giống như Ôn Nhu:
    - Ngươi làm sao biết được?

    Vương Tiểu Thạch nở nụ cười.

    Hắn nhìn Bạch Sầu Phi cười.

    Ánh mắt kiêu căng hờ hững của Bạch Sầu Phi bỗng nhiên hơi biến đổi, thoáng hiện lên vẻ ấm áp, nhưng rất nhanh liền biến mất, trở về với vẻ thản nhiên tự đắc trước kia. Y bỗng nhiên kêu lên một tiếng:
    - Triệu đường chủ!

    Triệu Thiết Lãnh liền quay đầu lại:
    - Chuyện gì vậy?

    Bạch Sầu Phi hỏi:
    - Sự tình bên ngoài đã giải quyết hết chưa?

    Triệu Thiết Lãnh không biết vì sao Bạch Sầu Phi vào lúc này lại hỏi một câu như vậy, liền đáp:
    - Giải quyết rồi.

    Bạch Sầu Phi lại hỏi:
    - Người trong nha môn bao giờ sẽ đến?

    Triệu Thiết Lãnh đáp:
    - Chốc nữa sẽ đến.

    Bạch Sầu Phi tiếp tục hỏi:
    - Con trai một của tuần phủ thì sao?

    Triệu Thiết Lãnh đáp:
    - Ở ngay trong tủ.

    Y đang muốn hỏi Bạch Sầu Phi vì sao lại hỏi mấy vấn đề này, Bạch Sầu Phi đã nói:
    - Vừa rồi tổng cộng ta đã hỏi ngài mấy vấn đề?

    Triệu Thiết Lãnh khẽ ngẩn người, tính toán một chút rồi đáp:
    - Ba.

    Bạch Sầu Phi lắc đầu cười nói:
    - Sai rồi, tính luôn cả câu này thì tổng cộng là bốn vấn đề. Bốn vấn đề này đã làm cho ngài bớt giận một chút chưa? Nếu như ngài giận dữ, chưa hẳn đã có thể địch nổi vị lão đệ này. Ta thấy ngài là bằng hữu, lại khảng khái cho ta ngân lượng nên mới giúp ngài bình tĩnh một chút.

    Triệu Thiết Lãnh đang giận dữ, nghe được liền xoay chuyển tâm niệm, toàn thân thả lỏng, thở ra một hơi nói:
    - Các hạ cho rằng ta không phải đối thủ của vị bằng hữu này à?

    Bạch Sầu Phi chắp tay nói:
    - Ta cũng không biết võ công của hắn cao thấp ra sao.

    Y ngừng lại một chút, chỉ vào đầu nói:
    - Có điều đầu óc của hắn lại rất nhạy bén. Hắn thấy ngài đã là người của Kim Phong Tế Vũ lâu trà trộn vào Lục Phân Bán đường, lại nghe thấy cửu đường chủ Hoắc Đổng lần này tới Hồ Bắc chính là để đối phó với Tiết Tây Thần của Kim Phong Tế Vũ lâu. Tiết Tây Thần là người ra sao thì chẳng ai biết được. Hắn thấy ngài giết Hoắc Đổng liền quyết định thử một lần, ngài trở mặt thì hắn lại càng khẳng định.

    Y ung dung nói tiếp:
    - Cho nên mới bảo, bí mật này có thể nói là do ngài nói cho hắn biết. Ta không muốn ngài ngay cả mạng cũng giao cho hắn.

    Vương Tiểu Thạch bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi.

    Hắn cảm giác được sự nguy hiểm, nếu như Bạch Sầu Phi và Triệu Thiết Lãnh liên thủ, chỉ sợ đêm này hắn quả thật chưa chắc có thể sống sót rời khỏi nơi đây, mà kết cục sẽ như những người nằm trên đất này.

    Đôi mắt như sao của Ôn Nhu lại sáng lên, chớp chớp vài cái, không biết nàng đã nghĩ thông suốt hay chưa, lại hỏi một câu:
    - Ngươi đã là Tiết Tây Thần, vậy người vóc dáng cao gầy đã giết chết bộ khoái sai dịch vào giờ ngọ là ai?

    Triệu Thiết Lãnh đáp:
    - Ta làm sao biết.

    Bạch Sầu Phi quay sang Vương Tiểu Thạch.

    Vương Tiểu Thạch nói:
    - Ta cũng không biết.

    Bạch Sầu Phi nở nụ cười, khi cười lên có một vẻ tiêu sái giảo hoạt:
    - Không tồi, dù sao cũng có một số việc cả ba chúng ta đều không biết.

    Y lập tức nói thêm một câu:
    - Sống như vậy thì mới thú vị.

    Y vẫn không tính Ôn Nhu vào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 44 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    112233,a39000,cabalvn,chicken_vn,chilachoithoi,compro,dhoang,finefire,humanity,Kenji,lacquy1234,Lôi Động Cửu Thiên,mtdloc,sonpham9999,Tiếu ngạo,tieuvu93,violet20,voma,wudang170,
Trang 1 của 13 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status