TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 5 của 5

Chủ đề: [Huyền Ảo] Tầm Mộng Chân Như - Tác Giả : Tầm_Mộng - Tự chương - Phần 1 Tập 1 Chương 3

  1. #1
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Bài viết
    24
    Xu
    0

    Mặc định [Huyền Ảo] Tầm Mộng Chân Như - Tác Giả : Tầm_Mộng - Tự chương - Phần 1 Tập 1 Chương 3

    Tầm Mộng Chân Như
    Tác Giả :Tầm_Mộng









    Link Gốp ý :
    http://www.tangthuvien.com/forum/sho...33#post7934833

    Lời nói đầu :
    Tầm Mộng Chân Như được viết dựa trên cơ sở lý thuyết của Phật Giáo , Đạo giáo ... và một chút văn hóa Phương Tây . Đặc biệt là Phật giáo và đạo giáo , nó sẽ cùng bộ truyện đi xuyên suốt hành trình dài này .

    Cả triết lý sống của nhân vật , hệ thống Võ công cũng cũng nằm trong vòng xoáy này .

    Tầm Mộng - đi tìm giấc mộng
    Chân Như - Đó là chỉ Chân Như Pháp giới ( hay Nhất Chân pháp giới) của đạo phật

    Đi tìm giấc mộng về pháp giới chân thật , về bộ mặt thật của thế giới , chân lý của thế giới . Sư trộn lẫn giưa Mộng và Thật

    Mộng chân thật và sự thật ảo mộng của thể giới này .

    Cuộc đời con người vốn đa dạng và phứt tạp .

    Những con người khác nhau , những lựa chon khác nhau , những lý tướng khác nhau và những triết lý sống khác nhau .

    Sự đan xen và hòa quyện giữa những cung bậc tình cảm, những tính cách và cách sử lý tình huống của nhân vật . Không muốn tạo ra quá nhiều cú sốc , quá nhiều biến đổi về nhân vật chính . vầy để đa dạng hóa tâm lý nhân vật ta sẽ tạo ra nhân vật phụ , bạn bè , thân thích , thù địch có những Triết lý sống và tích cách rõ nét hơn . Nó có thể làm giảm tầm ảnh hưởng của Nhân vật chính đến bộ truyện nhưng có lẽ sẽ thể hiện nội dung truyện một cách đặc sắc hơn .

    Hi vọng với mộng tưởng này và bút lực yếu ớt của bản thân, ta có thể đem lại cho các bạn-những người đọc bộ truyện này một cảm giác chân thật về một thế giới mộng ảo đầy chân thật .

    Sau đôi điều ba hoa...

    Nói thật là bản thân cũng không có quá nhiều thời gian nên thể tác phẩm sẽ còn nhiều thiếu sót bên cạch về nội dung và cả lỗi trong quá trình đánh máy . Khả năng ra đều đặng cũng là không cao...

    Nhưng không sao phải không các bạn, không ba năm thì bốn năm , rồi có ngày ta sẽ hoàn thành thôi phải không nào ? Đây sẽ là một câu chuyện dài và hồi kết còn chưa biết trước .

    ^^


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    GIới thiệu :

    Theo cả bô truyện là đi về nơi bắt đầu , hay tìm về bản tâm thế nên hệ thống võ công của bộ truyện cũng theo đó, gồm 3 loại con đường :

    - Tâm Giả : chỉ những con người đi theo con đường hướng tâm , soi rõ thế giới nội tâm qua các sắc tố tình cảm và dục vọng tìm về với Chân Tâm - Qua đó thoát lý Lục Đạo tiến vào Như Chân Giới (phật giáo)- Trong truyện đây là một hệ thống đặc biệt , rất ít người hiểu rõ con đường này.Nó đầy chông gai , khó khăn , đi thì dễ mà thành thì ít . Họ đều là những con người đặc biệt và phi thường .

    -Quy Pháp Giả : pháp đây là chỉ pháp tắc , hay nói đúng hơn là những người dùng khả năng đặc biệt của bản thân (dị năng) đi đến tìm hiểu pháp tác của vũ trụ tìm hiểu và dung nạp vào nó . Những người dung mà không hợp vẫn tồn tại ý thức của bản thân , Khi đánh phá Gông xiềng của lục đạo họ sẽ trở về với Chân Như - Ở trong truyện thì ngoài những dị năng , các võ giả , một số Phật môn tu ra và theo đuổi thần thông cũng đều đi trên con đường này .

    - Quy Hư Giả : Đây là theo thuyết đạo gia , hẳn các bạn cũng quen thuộc hệ thống này : Luyện khí , kim đan , nguyên anh , hóa thần ... quy hư

    Mục đích cuối cùng của 3 hệ đều là Vượt Lục Đạo và đi vào Như Chân Pháp GIới . Thế giới của sự bất diệt

    Câu chuyện mở ra đúng một lần Thiên Hạ Quy Nhất , Vạn Pháp tái hiện và Vạn Giới về Nguyên. Lúc này sự ước thúc của Lục Đạo bị giảm bớt , thế giới tái diệt , rồi hồi sinh , tại đây là lúc các Tu giả nối tiếp xuất hiện , tranh giành nhau lao ra Thập giới , Vượt Lục Đạo (Lục Đạo là chỉ Luân hồi Lục Đạo)

    Nhân vật chính sẽ sinh tồn và tìm đi của mình như thế nào trong thời cuộc này. Mời các bạn đón xem .

    P/s : Đánh phím nhanh quá không kiểm soát được, Nếu có sai chính tả quá nhiều hy vọng các bạn thông cảm và giúp đỡ tớ sửa sai dần dần.
    Lần sửa cuối bởi Tầm_Mộng, ngày 30-09-2011 lúc 21:14.
    ---QC---


  2. #2
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Bài viết
    24
    Xu
    0

    Mặc định

    Tầm Mộng Chân Như
    Tác giả : Tầm_Mộng


    Tự Chương : Duyên Sanh








    Một ngày đẹp trời,

    Gió nhè nhẹ thổi những đám mây lang thang giữa vùng trời xanh ngắt . Những tia nắng hồng len lỏi qua tán lá rậm rạp tỏa sáng thế giới bên trong báo hiệu một ngày mới bắt đầu . Trong không khí tràng ngập hơi thở xuân tươi, hơi thở của tự nhiên trộn lẫn hài hòa với tiếng chim , sóc … tạo thành một khung cảnh thật yên bình .

    Một bóng người dần dần hiện ra trên con đường mòn vốn đã bị che lấp bởi hàng cỏ dại tươi tốt . Lớp áo cà sa cũ kỹ lộ vẻ lâu năm , đôi chân trần và một chút lấm tấm trên mặt vì đường xa cũng không thể nào che đậy được sự xuất trần của hắn . Khuôn mặt hồng hào trông còn khá trẻ, bờ mi phiêu dật và đôi mắt sâu thẳm đầy trầm ngâm như hút hồn nguời đối diện . Đôi mắt như nói với mọi người rằng nhà sư đang tìm kiếm, đang triền miên suy tư về một cái gì đó, một nơi nào đó … xa xôi, bất tận .

    Chim chóc ríu rít, gió thổi vi vu đón chào người hành giả phương xa đến với thế giới này . Khẽ vuốt nhẹ chút mồ hôi trên vầng trán, hắn nhẹ nhàng dạt vài nhánh lá chuyến hướng đi về phía tiếng nước chảy róc rách từ con suối gần đó vọng đến …

    Để lại sau lưng những tán lá , một hình ảnh khác về thể giới của cây và cây dần dần hiện ra trước mắt vị khách mời trẻ tuổi . Cây cối thưa dần, cỏ càng lúc càng xanh và mềm hơn , âm thanh nước chảy cũng trở nên rõ ràng .

    Một không gian thoáng đãng , một bờ hồ với miền nước trong veo và… một thác nước nghiêng nghiêng . Không giống trong tưởng tượng của nhà sư trẻ , đây không phải là một con suối , nó là một thác nước … một thác nước kì lạ .
    Không ầm ỉ, không bọt nước trắng xóa . Dòng Nước men theo độ nghiêng của triền dốc, giữa khe đá bất quy tắc , đan xen tiếng róc ránh êm tai thong thả nhả những giọt nước long lanh xuống mặt hồ tỉnh lặng . Đến bên bờ hồ , nhấm nháp vị thanh của nước , thoáng tẩy một chút phong trần rôi chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi một lát trước khi tiếp tục chặng đường dài …

    ….OoO….


    Không biết đã qua bao lâu,

    “ Póc ”

    Âm thanh khác lạ truyền đến, nhìn quanh bờ hồ, nhà sư trẻ bổng thấy cách đó một đoạn không xa, không biết từ lúc nào có một ông lão đã đứng tuổi đang câu cá . Tiếng động chính là tiếng giật cần của người này , ông ta đang ngồi xem xét con cá to béo mới câu được với vẻ mặt vui vẻ .

    Thoáng trầm tư, nhà sư đứng dậy tiến đến gần rồi hành lễ với ông lão nọ :

    - Tiểu tăng Tuệ Lâm, xin ra mắt lão thí chủ .

    Khẽ liếc một cái , ông lão tiếp tục vuốt ve con cá trên tay rồi điềm đạm đáp :

    - Tiểu Hòa Thượng, có chuyện gì sao ?

    - Thưa thí chủ, tiểu tăng vốn từ nơi xa, hôm nay đi qua đất này quả nhiên là thế ngoại đào viên . Cảnh vật thiên nhiên hiền hòa thanh tú, một đường đi chim ca ríu rít , cá nhảy tung tăng tràn đầy linh tính . Đích thật là thế gian ít có… thế gian ít có…

    Tuệ Lâm hơi mỉm cười, một bộ rất cảm khái huyên thuyên nói .

    Ông lão hơi ngẩn người rồi bỗng cười lớn tiếng tiếp lời :

    - Hahaha…Hahaha… cái tiểu hòa thượng này , ngươi lảm nhảm nhiều như vầy không phải vì muốn ta thả vật nhỏ này hay sao , còn cố làm ra vẻ cảm khái… cười chết ta …hahaha .

    Chỉ chỉ con cá trên tay ,ông tỏ ra rất tức giận nói tiếp :

    - Ngươi muốn ta thả vật nhỏ này sao ? Thả nó rồi ta cái lão già này, tay chân chậm chạp , tuổi già sức yếu , con cái không có , làm gì để tiếp tục sinh tồn đây hả ?

    Không nghĩ tới vị lão gia gia này phản ứng nhanh như vầy ,Tuệ Lâm vốn tưởng muốn cứu sống con cá này còn phải lảm nhảm dài dài cơ. Hắn từ tốn đáp :

    - Lão thí chủ, cái này tiểu tăng không phải không biết ! Chỉ là hôm nay tiểu tăng có duyên gặp lão thí chủ . Tại đây, ở nơi rừng sâu này có thể gặp được nhau không phải là nhân duyên đã định sao chứ, Tiểu tăng vừa lúc lại khởi nên từ tâm, hi vọng có thể cố hết sức mình giải cứu sinh linh nhỏ bé này . Lão thí chủ tướng mạo cát tường, nhất định sẽ gặp nhiều may mắn, Tiểu tăng cũng không ngại vào rừng tìm chút hoa quả dại về để giải cơn đói khát . Duyên sanh… Sanh duyên… A Di Đà Phật .

    - Duyên sanh… Sanh duyên… , đúng đúng , Duyên Sanh . Nói hay lắm… nói hay lắm .

    Nói rồi ông lão liền thả con cá lại xuống hồ, không nói gì vung cần ra xa xa .

    Sự việc chuyển biến nhanh chóng khiến Tuệ Lâm hơi sững sốt nhưng sau đó rất nhanh tỉnh táo, hắn lẳn lặng đi về phía rừng cây không xa .

    Không lâu sau, Tuệ Lâm trở lại với số lượng kha khá hoa quả trong tay . Thực ra tìm được số hoa quả này cũng không khó khăn lắm, Từ người Tuệ Lâm toát ra hơi thở thân thiện làm đám động vật xung quanh dường như rất yêu thích hắn, ríu rít không ngừng . Đi theo đám động vật một lát, Tuệ Lâm liền tìm được rất nhiều hoa quả từ rừng cây vốn giàu có này. Tuy thế, hắn chỉ hái một ít đủ ăn rồi liền đi trở về, không có lung tung phung phí.
    Sau khi trở về Tuệ lâm cũng không ăn hoa quả mà đem chúng xếp ở một bên rồi ngồi yên lạnh bồi vị lão thí chủ của hắn câu cá …

    Được một lát, ông lão liếc mắt hắn một cái rồi im lặng cầm hoa quả ăn, không nói gì . Thấy thế hắn mới bắt đầu nhấm nháp .

    Thoáng ăn chút ít, Vị lão nhân bỗng mở miệng nói chuyện :

    - Tiểu hòa thượng, ngươi từ đâu đến đây ? Tại sao một mình đi qua nơi này ?

    Tuệ Lâm chậm rãi đáp :

    - TIểu Tăng vốn là người phương bắc… rất xa…rất xa . Từ nhỏ đã ở trong chùa tinh nghiên phật pháp , đến năm 20 tuổi thì bắt đầu học tập bổn sư Thích – Ca- Mâu –Ni rời chùa tha phương khắp nơi , mong có thể từ cảm thụ muôn vị nhân sinh nơi trần thế mà thấu hiểu bản tâm, sớm ngày thành tựu niết bàn cứu độ chúng sanh đang chìm trong khổ nạn . Đến nay đi đã 5 năm vẫn chỉ đạt chút tiểu thành, đường lớn còn xa xa không hẹn . Hiểu mình nhân duyên còn chưa đến , tiếp tục ngày đêm gọt giũa tuệ tâm , tinh kiên tín niệm . Tin tưởng rằng khi nhân duyên đến, ta chắc hẳn sẽ nắm bắt cơ hội, đắc thành chính quả .

    Càng nói giọng nói của Tuệ Lâm càng trở nên trầm ổn, nguy nga như núi, sừng sững tựa thái sơn . Trong đôi mắt sâu thẳm càng lúc càng bắn ra vầng hào quang trí tuệ như ngọn lửa hun đúc, soi sáng thế gian vạn vật .

    Được một lát, Tuệ Lâm mới từ từ bình thường trở lại, hắn tiếp :

    -Tiểu Tăng vừa rồi thất lễ rồi . Hổ thẹn ! Hổ thẹn !

    - Haha… không sao…không sao

    Ông lão haha tiếp lời rồi gật gật đầu như vừa ý cái gi đó. Ông lại hỏi :

    - Thế ngươi biết bản tâm là gì sao chứ ? Cái gì đang che lấp và gông xiềng bản tâm ? Tựa cái gì đang gông xiềng thế gian vạn vật ?

    Câu hỏi có sâu xa nhưng đối với Tuệ Lâm, một người tinh nghiên phật học thì cũng không có gì quá cao siêu . Thế nhưng dưới giọng nói như có ma lực của ông lão , có cái gì đó trong Tuệ Lâm như bị xúc động làm Tâm linh hắn rung lên từng cơn . Hàng loạt ý nghĩ , câu hỏi , câu trả lời liên tục xuất hiện không ngớt trong đầu Tuệ Lâm . Hắn chợt nhận ra rằng vị lão nhân này hẳn cũng không phải là một nhân vật tầm thường.

    Không để ý đến suy nghĩ của Tuệ Lâm, Ông lão nói tiếp :

    - Tiểu tử , tiếp tục đi về hướng nam, qua một cánh rừng là có thể gặp được thôn xóm .

    Nói xong ông lão im lặng tiếp tục câu cá , dường như không còn hứng thú mở miệng.

    Tuệ Lâm hiểu ý đứng lên, khẻ cong người nói một tiếng cảm tạ rồi tiếp tục chặng đường dài của hắn . Sau lần này , Tuệ Lâm có được một bước rẽ quan trọng trong hành trình tu đạo , tiến một bước trên hành trình cứu nhân độ thế .

    Bóng người khuất dần sau tán lá rậm rạp của rừng sâu .

    ….OoO….


    “ Póc ”

    Lại một tiếng giật cần câu vang lên , vẫn là ông lão bên hồ nước và một con cá béo núc .

    Nắm đuôi con cá, ông lão có vẻ giống người điên chỉ chỉ nó mắng :

    - Ngưoi... cái con súc sinh này, sao lần nào cũng là ngươi . Ngươi không thể để dành chút khẩu đức hay sao hả ? Để cho con cháu ngươi ăn nữa chứ , Lần nào ta thả mồi ngươi cũng gặp ngươi là sao… lần trước có một thằng nhóc cầu xin ta tha cho ngươi rồi . Tin hay không lần này ta bắt ngươi đi nấu canh?

    - điên điên chủi bậy cái gì ? Cái lão quái vật này, dám mắng ta hả ? Đám Tâm Giả các ngươi đều thật đáng ghét, người nào cũng điên điên khùng khùng . Nhất là ngươi ...lão bất tử - lão quái vật , Sống bao nhiêu năm vẫn liên tục luân hồi . Không chịu rời bỏ thập giới mà đến Như Chân Giới đi , cứ ở đây giả dạng thần bí cao nhân , báo hại chúng ta phải tiếp tục ở đây chơi với ngươi .Vừa rồi còn ra vẻ chỉ điểm một cái Tâm Giả, rồi có ngày ngươi sẽ bị Thiên Quả lục sát thôi !

    Con cá thế mà giẩy thoát khỏi tay ông lão, sau đó hóa thành một Phú ông mập mạp, quần áo đẹp đẽ . Vừa mở miệng là liên tục mắng người .

    Ông lão thần bí thấy con cá loạn mắng cùng không thèm để ý , hắn có vẻ rất hưởng thụ bị mắng đắc ý nói :

    - Ngươi chỉ là một con cá, biết cái gì chứ ! Như Chân Giới có gì vui mà đi . Còn về việc thằng nhãi kia ngươi không nghe thấy sao, đó là duyên sanh… sanh duyên . Chúng ta Tâm Giả chính là vạn vật tùy tâm, sợ cái gì !

    Ông lão tiếp :

    - Lại nói, tiếp một lần Thiên Hạ Quy Nhất sắp đến rồi , vạn pháp trở về , hoạt giả trùng Luân Bàn , thoát ly Lục Đạo , nhập Như Chân Giới . Mổi lần như thế đều là nhân sinh khổ ải , Chúng sanh tùy diệt rồi sau đó mới dục hỏa trùng sinh . Hắn cơ duyên may mắn gặp được ta, coi như là có phúc duyên . Điểm một chút Tâm hỏa mong rằng hắn có thể sớm giác ngộ mà vượt qua lần tai kiếp này, tiếp tục thực hiện nguyện vọng của hắn .

    Tiểu Ngư Phú ông nghe thế cũng mất hết hứng thú , thở dài một cái rồi sau đó biến lại thành một con cá nhảy vào hồ nước .

    Ông lão vẫn tiếp tục câu , hồ nước vẫn thế , thác nước vẫn cứ thế…. Chỉ khác biệt là người bên ngoài đi ngang qua không thấy được cái khung cảnh này …


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tầm_Mộng, ngày 18-10-2011 lúc 22:49.

  3. #3
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Bài viết
    24
    Xu
    0

    Mặc định

    Tầm Mộng Chân Như
    Tác Giả : Tầm_Mộng




    Phần 1
    Biến Hóa Khôn Lường

    Tập 1
    Thức Tỉnh
    Chương 1
    Quyết định đột ngột (1)







    * hôm nay bắt đầu có thời gian viết trở lại , từ giờ tớ sẽ cố ổn định 2 ngày /1 chương , lâu lâu nổi hứng sẽ làm 1 ngày 1 chương .

    * Đây là tác phẩm đầu tay của tớ nên bút lực còn yếu và có thể còn nhiều lỗi chính tả, lỗi đánh máy mong các bạn thông cảm cho . Sự ủng hộ của các bạn luôn là nguồn động lực lớn lao cho những người đã, đang và sẽ tiếp tục sáng tác . Bởi vậy, thanks tớ nhiều nhiều đi nào . Nhặt sạn giúp tớ được luôn thì càng tốt haha ( hi vọng các bạn không bị ngất vì sỏi và sạn )





    - Hè này mày thế nào ? Đi chơi ở đâu thế ? kể tụi tao nghe coi !

    - Nè ! Chuyện mày với cô bạn kia đến đâu rồi …

    “ chát” “ chát”

    - Thèn quỷ , mới bữa đầu mà nhìn xụi lơ, tối qua không ngủ hả ?





    - Nào các em , giờ chúng ta bắt đầu phần học.

    - %$#!

    Khung cảnh thật hỗn loạn, lu mờ . Những tiếng động ồn ào ở khắp mọi nơi . Trong phòng học , cô giáo vẫn giảng bài, học sinh vẫn nói chuyện và … bóng người thì vẫn đi ra đi vào, mọi thứ thật khó hiểu .

    - Không biết chuyện gì đang diễn ra...

    Dương Lâm làu bàu một minh . Hình như đây là một lớp học đại học hay cái gì đó tương tự thế nhưng, quanh quẫn vẫn chỉ thấy toàn những khuôn mặt quen thuộc thời cấp 3, Cái cảm giác thiếu thiếu , đè nén tràn ngập trong tâm khảm khiến hắn thấy khó chịu . Ngồi cuối căn phòng, đang lúc Dương Lâm cố gắng hết sức để thoát khỏi cái cảm giác quỷ quái này thì bất thình lình bị người cắt ngang .

    “ Chát”

    - Ê nhóc con, lại đây…

    Khuôn mặt một tên đáng ghét xuất hiện , hắn không ưa tên này chút nào .

    - Biếnn…n

    Lửa giận vô danh không biết từ đâu ập đến , Dương Lâm gầm lên như dã thú kèm theo ánh mắt điên cuồng làm bất kì ai nhìn thấy cũng phải sợ hãi . Hơi lạnh buốt lên từ sống lưng, không ai muốn xúc giận con quái thú này ,Tên Đáng Ghét biết như vầy , thoáng do dự nhưng rồi hắn cũng quay người bỏ đi .

    Không biết qua bao lâu, Dương Lâm chợt rùng mình . Không đúng , có cái gì đó không đúng, đây không phải là hắn, một con người điềm tĩnh như hắn sẽ không rít gào như dã thú . Thu nhíêp tinh thần, Dương Lâm cố gắng làm bản thân bình tĩnh trở lại .




    Tiếng nói cười bàn bên truyền đến , vài cô gái, chàng trai đang trò chuyện vui vẻ .

    - Là Lan, đúng là cô ấy .

    Ánh mắt lướt qua , Dương Lâm bỗng bắt gặp bóng dáng người con gái quen thuộc , bóng dáng ấy như ăn sâu vào tâm trí hắn . Dường như rất lâu… rất lâu rồi hắn chưa gặp nàng – Dương Lâm cảm thấy như vầy .

    Khoảng cách một cái bàn có vẻ thật xa xôi , Dương Lâm chắc rằng mình sẽ không bao giờ với tới , hắn vương tay định níu kéo hình bóng thân thuộc.

    - Dương Lâm , có chuyện gì sao ?

    Giọng nói vẫn ngọt ngào và êm ái như xưa . Thật kì lạ, hắn vừa vương tay vậy mà thật bắt được nàng . Thế giới như biến mất chỉ còn hai người - hắn và Lan . Giọng Dương Lâm như lạc đi :

    - Lan à, chúng ta …

    - Đừng nói .

    Tại sao nàng không cho hắn nói chứ ? Nhìn đôi mắt đã mông lung hơi nước mà tim hắn như thắt lại từng cơn .

    - Anh …

    - Đừng nói, đừng nói nữa . Đã quá muộn rồi ! Đã qua bao nhiêu năm, Anh đã có biết bao cơ hội thế nhưng anh… anh đã làm gì chứ ! Em không thể tiếp tục chờ đợi nữa .

    - Anh… anh .

    Khuôn mặt bi thương , đôi mắt đẫm nước mắt của Lan làm Dương Lâm chết lặng . Nhìn nàng bi thương, sự đè nén , áp bức của cảm xúc như muốn đè bẹp Dương Lâm , bóp chết hắn . Mọi thứ càng lúc càng hỗn loạn , càng lu mờ .Lan quay người bước đi .

    - Không, không được ! không thể để nàng ra đi .

    Nội tâm gào thét , Dương Lâm điên cuồng chạy theo nhưng dường như không thể đuổi kịp . Lan đi ra khỏi phòng , đi qua những con phố , đi qua những ngọn đồi còn hắn thì vẫn mãi miết chạy theo .

    Đi …đi …đi .

    Chạy…chạy…chạy .


    …..OoO………



    “ Hô “

    - Thật đáng sợ !

    Ngồi trên giường , Dương Lâm thở dài nghĩ về chuyện vừa sảy ra . Thật không gì đáng sợ hơn sự kéo dài dai dẵng của giấc mơ cộng với sự phóng đại vô hạn của cảm xúc . Lần này đúng là điên cuồng , mấy tiếng đồng hồ mà dài như mấy kiếp . Vốn tự nhận tâm trí kiên định, Dương Lâm chưa bao giờ trải qua điều tương tự, không ngờ hắn lại để cho tinh thần thất lạc cuốn vào cõi hư không .

    May mà từ nhỏ , Dương Lâm tính tình điềm tĩnh chưa bao giờ gây ra lỗi lầm nào nặng nề để dẫn đến hối hận . Không có kẻ hở trong tâm hồn Dương Lâm mà vẫn bị cảm xúc phóng đại làm cho sức cùng lực kiệt, đầu đau như búa bổ, nếu mà có tì vết thì thật là không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ đến với hắn …
    Nằm xoài trên giuờng, Dương Lâm chìm vào giấc ngủ sâu, hắn đã quá kiệt sức .



    - Khỉ thật !

    Ánh nắng suyên qua khe cửa truyền sức sống đến cho căn phòng đánh thức Dương Lâm . Nhớ lại chuyện đêm hôm qua , Dương Lâm Không khỏi cười khổ, thật không biết sau này hắn còn dám ngồi thiền vào ban đêm không . Đi đêm lắm ngày, cuối cùng bây giờ gặp ma rồi .

    Không biết tại sao mấy tháng gần đây tinh thần của Dương Lâm rất không ổn định . Thế giới lúc này thường hay sảy ra thiên tai lạ khiến hắn có cảm giác rất không tốt .

    Dương Lâm từ nhỏ đã có nhiều sở thích kì quái, nào là sách đạo gia, sách phật giáo ,sách gia truyền, sách cổ thu lượm đựợc từ mấy cửa hàng ve chai…v….v. hể thứ nào thấy được là hắn đều lượm về , nhất nhất đều thử nghiệm .Nào thiền, nào khí công, nào nội công… nói chung là tạp nham không chừa cái nào .

    Cái tư tưởng “ càng nhiều càng tốt ” , cái gì gì “ vạn pháp quy tông ” , “ phật – đạo một nhà ” không biết lượm ra từ cái xó xỉnh nào, bất tri bất giác đã ăn sâu vào hắn . Lạ nữa là dù tạp nham đủ thứ, chúng vẫn chưa bao giờ gây hại đến Dương Lâm . Trái ngược, tinh thần hắn càng ngày càng tốt, trí nhớ gia tăng, thân thể cũng ngày càng tráng kiện, mặc dù nhìn cơ thể hơi mập mạp nhưng thật sự muốn chạy đua thì chắc không có mấy người vượt qua được hắn .

    Tư tưởng của Dương Lâm thật ra rất đơn giản, hắn không phải muốn thành cao thủ võ lâm như mấy ông võ sư , cũng không phải muốn trường sinh bất tử như mấy ông đạo sĩ , càng không muốn giống mấy vị lão hòa thượng niết bàn về cõi phật . Đối với Dương Lâm, sống một cuộc sống vui vui vẻ vẻ , không ràng buộc, thoả mản sở thích , chạy nhanh một chút ,sống lâu một chút . Haha , tính đi tính lại thì cũng không nhiều lắm , hắn muốn chừng đó thôi . (^^)

    “ cốc ”

    - Cười cái gì mà như điên vầy hả thằng khùng ! Thật không biết mất đứa khác nhìn thấy vẻ mặt của mày sẽ có cảm tưởng gì ! Bọn nó muốn tống mày vào Tâm Thần Viện là cái chắc .

    Nhìn rõ kẻ ác nhân , Dương Lâm xoa xoa cái trán nói với vẻ mặt lười biến :

    - Con rắn chết tiệt , ngươi thật quá đáng nha ! Đầu ta đang đau đó , mà sáng sớm chạy vào đây làm chi ? Tính “ chiếm đoạt nhan sắc “ của ta hả ? Biến gấp ra ngoài đi để lão phật gia ngủ thêm một lát !

    “ Rầm ”

    “ Ai da”

    Trương Gia Long vừa hất cẳng Dương Lâm xuống giường vừa đắc ý hô hô :

    - Này thì “ chiếm đoạt nhan sắc “ ! Mập mạp , nhanh biến đi chuẩn bị, sáng hôm nay Long ca ca sẽ dẫn chú đến một nơi , đảm bảo sẽ làm tiểu mập mạp của chúng ta vừa lòng .

    Bị hất xống giường đau điếng còn bị chiếm tiện nghi, Dương Lâm trước nay không phải kẻ thích chịu ngược , hắn liền nhảy lên rượt Gia Long chạy khắp giường , vừa rượt vừa hô :

    - Đứng lại, có ngon đừng chạy ! Con rắn chết tiệt .

    Gia Long cãi lại :

    - Này …này, bé mà đánh anh là bé hối hận cả đời đấy nhé .

    “ Ai da ”

    “ Oái ,Oái “

    - Được rồi , được rồi ! Tha cho anh đi .

    “ Ai da ”

    - Ái ái , là tha cho em , là tha cho em… nhầm…nhầm .

    Sau khi ngược đãi con rắn một hồi Dương Lâm mới đắc ý đi vệ sinh buổi sáng
    ( ^^) .



    Sánh vai với Dương Lâm xuống cầu thang , Gia Long vừa đi vừa càu nhàu :

    - Thật không biết mày ăn cái gì , chạy nhanh thế không biết ! Đi ra đường cũng ra vẻ hiền hòa… cái gì điềm đạm , cái gì trầm tính … chỗ nào, sao ta không thấy chứ .

    Nghe hai đứa đi xuống , tiếng mẹ Dương Lâm vọng ra từ nhà bếp :

    - Này, hai đứa phải ăn một chút rồi sau đó muốn đi đâu thì đi .

    Xoa xoa cái bụng, Dương Lâm cảm thấy có chút đói, khi tối hắn đã tiêu hao quá nhiều năng lượng rồi . Chưa kịp trả lời, Dương Lâm đã bị Gia Long chụp cổ lôi đi . Gia Long gọi to :

    - Má à, hôm nay bọn con sắp trể rồi . Với lại hôm nay có người chuẩn bị đặc biệt , tên mập này không bị bỏ đói đâu, haha .Bọn con đi luôn đây nha .

    Gia Long nhanh nhẹn chuồn gấp, kéo Dương Lâm ra khỏi cửa luôn, không thèm hỏi ý kiến khiến Mạp mạp kêu rên thảm thiết :

    - Ai nha , đừng có kéo. Ta đói bụng lắm, ăn một chút đã nào !

    - Ăn cái gì, heo con ..

    Gia Long không thèm nghe hắn tiếp tục đi .

    GIa Long và Dương Lâm từ nhỏ đã chơi thân với nhau, nói là thân như anh em ruột cũng không quá đáng . Gia Long thường gọi mẹ Dương Lâm là " má " . Ở bên nàng , hắn như tìm thấy bóng dáng người mẹ quá cố của mình .

    Lúc này, mẹ Dương Lâm thấy 2 đứa cười đùa cũng cảm thấy vui vẻ:

    - Hai đứa này thật là .




    - Giờ đi đâu đây ?

    Dương Lâm ngồi vào cần lái bình thường hỏi . Dương Lâm vốn là thế, trừ khi là trước mặt người thân hoặc là mấy người bạn chí giao hắn mới lộ ra một ít tính khí trẻ con , còn bình thường hắn lúc nào cũng từ từ . Nói chung là tính khí quái gỡ , ở ngoài thì bình thường đến quái gỡ , về nhà thì dở dở ương ương cho nên đếm đi đếm lại hắn chỉ có vài người bạn thôi . Dương Lâm có mấy cái lúc nào cũng giống nhau :

    1 – Tham ăn

    2 – Ngoại trừ ba hắn, còn lại Dương Lâm không cho ai lái xe chở mình, tự lái thì được . Theo Dương Lâm nói thì : không thể giao mạng sống cho người khác ( ^^)

    3 – Thấy có nguy hiểm là hắn trốn trước . Theo hắn nói thì : trên thế giới này có gì quan trọng hơn mạng sống chứ !


    - Để ta lái luôn cho nhanh… hix, hai người đều không có bằng lái, có cần “ phân biệt đối xử “ như thế không !

    Nhìn Dương Lâm vẫn ngồi lù lù một chỗ, GIa Long biết không thể nào nói được hắn đành phải chỉ đường . Đối với tính khí của Dương Lâm , GIa long chỉ có thể giơ 2 tay đầu hàng . Hai người từ từ rời khỏi căn biệt thự xinh đẹp .

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi Tầm_Mộng, ngày 20-10-2011 lúc 10:23.

  4. #4
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Bài viết
    24
    Xu
    0

    Mặc định

    Tầm Mộng Chân Như
    Tác Giả : Tầm Mộng




    Chương 2 : Quyết Định Đột Ngột (2)






    * Săp bắt đầu tình tiết làm thay đổi số phận nhân vật chính . Dương Lâm và bè bạn của mình sẻ gặp gì ở " Bảo Lâm Sơn " . Tất cả sẽ được giải đáp ở chương tiếp theo .





    Để lại sau lưng những đường phố sầm uất , con xe bóng loáng chậm chạp tiến về dãy núi xinh đẹp miền ngoại ô . Vùng đất xinh đẹp và thần bí này không chỉ là một nơi du lich nổi tiếng của thành phố mà nó còn là niềm tự hào của người dân nơi đây .

    Hàng năm đều có một số lượng lớn du khách từ khắp mọi nơi tìm đến , ít có người nào đã từng đi qua có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của nó . Nói đến cái này, người dân nơi đây ai cũng phải gật đầu dành những lời khen tặng cho sự sáng suốt của ban lãnh đạo thành phố .

    Khắp thế giới này thiếu gì nơi xinh đẹp vậy cái gì ở nới này tạo nên sự khác biệt ? Đó là vì ở đây luôn luôn giữ được sự tươi mới và thần bí . Cái nào khó có được mới là cái mà nhiều người hướng đến nhất . Để giữ sự nguyên sơ , ban lãnh đạo thành phố đã khoanh vùng một bán kính rất lớn rồi cấm tất cả sự có mặt của con người . Nơi nghỉ ngơi và ở lại của du khách đều được đưa ra ngoài vùng bán kính , số lượng khách viếng thăm hàng ngày cũng rất hạn chế, Ngoài ra, ở đây còn có hàng đống các quy định ngặt ngèo dành cho du khánh , khiến cho nơi đây được bảo toàn hoàn hảo .

    Tất nhiên, chỉ chừng đó thôi là không đủ . Bản thân nơi này đã chính là sự kì diệu của tạo hóa .Khắp nơi sương mờ ưốn lượn che phủ , đến nơi này ai cũng có cảm giác mát mát dể chịu , dường như mọi sự mệt mỏi lo âu đều tan biến . Nghe các bô lão nói : ở thời rất xa xưa trước kia , nơi này từng có tiên nhân xuất hiên , sở dĩ có những sự kì diệu này là do sự ảnh hưởng của tiên khí , ai ở nơi này nhiều thì sẽ được sống lâu . Ai mà không mong mình sống lâu lâu một chút (^^) .

    Đang lúc này , ngồi trên xe Dương Lâm xoa xoa bụng, lòng đầy oán hận lầm bầm :

    - Không phải định đi leo núi buổi sáng chứ ? Ta còn chưa có ăn … Đừng nhìn trời năng nắng không biết chừng một lát nó lại mưa đấy .
    Dương Lâm thật không muốn đến nơi này chút nào . Theo hắn thấy , thế giới càng lúc càng điên cuồng , ít đến mấy cái nơi quỷ dị như thế này là tốt nhất , là tiên khí hay quỷ khí ai có thể biết được .

    “ Chát ”

    Nhìn Dương Lâm lái xe Gia Long đúng là không chịu nổi .Nếu mà lấy yếu tố trừu tượng để nói thì là : nhanh hơn con rùa nhưng chậm hơn con ốc sên .

    - Im cái miệng quạ lại và chạy nhanh nhanh giùm đi . Mấy đứa kia đang đợi ở “ điểm dừng chân “ đấy ! Chẵng lẽ trên thế giới này thằng mập nào cũng sợ chết sao hả trời …

    Dương Lâm không thèm để ý nói :

    - Sống phải biết chờ đợi mới có ý nghía !

    Công lực của Gia Long còn thấp kém đương nhiên không thể so bì da thịt với Dương Lâm :

    - ………..........



    ……………..OoO……………..




    Giữa phòng ăn, lúc này đang có bốn chàng trai và ba cô gái đang ngồi truê đùa vui vẻ .Không ai khác, đó là Dương Lâm và mấy người bạn của hắn . Để thỏa mãn cái bụng của mình, Dương Lâm không bao giờ là con người e lệ, cuồng quét chiến trường là nhiệm vụ thiêng liêng và cao cả của hắn .

    - Này này , có thể giữ phong độ một chút được không ! Không cần trước mặt các vị mỹ nữ bôi nhọ danh tiếng của ba người vô tội chúng ta như thế chứ !

    “ hì hì ” “ hì hì ”

    Gia Long ngồi một bên châm chọc khiến ba cô gái không nhìn được phì cười . Bảo Phi kéo kéo tay cô gái bên cạnh tiếp lời :

    -Hì hì , không thể nói như vầy nha , đây là do thức ăn của Lan mỹ nữ nhà ta quá xuất sắc, ai có thể cưới nàng về làm vợ là phúc phận của hắn . Ta nói có đúng không hả Dương Lâm bé bỏng ?

    Với Khuôn mặt tinh xảo , mái tóc ngắn cá tính , Bảo Phi luôn biết cách làm người khác ưa thích bằng sự hoạt bát và đáng yêu của nàng .

    - Đúng, đúng …

    Dương Lâm vô ý thức trả lời .

    Thật ra hắn còn đang bận suy nghĩ, lúc theo Gia Long lên đến nơi Dương Lâm cũng có chút hoảng hồn . Không biết mấy người này hẹn với nhau đi chơi lúc nào mà hắn chẳng biết . Chuyện tối hôm qua hắn vẫn còn nhớ như in, giờ tự nhiên phải đối mặt người trong mộng khiến Dương Lâm hơi bối rối . Cái cảm giác tiết nuối bi thương đó, nói không biết chừng , qua vài năm nữa hắn phải nếm trải như ở trong mơ thật chứ không chơi .

    Tính Dương Lâm vốn đơn giản, đối với hắn con gái đúng là một đám rắc rối và phút tạp . Làm bạn thì được chứ làm người yêu thì hắn chưa bao giờ nghĩ đến . Tính tình thanh thoát và nhẹ nhành của Phương Lan có vẻ hợp với Dương Lâm nên bình thường hắn cũng có một vài đông tác và cử chỉ thận cận khiến đám bạn ai cũng thấy hắn kết nàng . Tình cảm thì có một chút nhưng thật sự không phải cái dạng sông cạn đá mòn , sống chết bên nhau … nên Dương Lâm trước nay vẫn tành tành chưa bao giờ ngỏ lời . Giờ thì tốt rồi, tối hôm qua tình cảm bị vộ hạn phóng đại, hạt giống đã bị gieo, hắn không muốn “sông cạn đá mòn “ cũng không được rồi . Điều quang trọng là như thế nào ngỏ lời đây , trong chuyện này hắn cảm giác mình giống kẻ bất lực .

    Hài ! Càng cảm thấy bất lực, để tiếp sức cho năng lượng tiêu hao trong quá trình suy nghĩ Dương Lâm tất nhiên phải ăn thật nhiều để bổ xung …( ^^)

    Đối với mấy cái suy nghĩ của Dương Lâm, Gia Long cũng không thèm để ý , hắn quay qua chọc ghẹo Bảo Phi . Theo GIa Long thì thằng mập này lúc nào mà chẵng suy nghĩ vớ vẫn .

    - Đúng rồi , người ta vừa dịu hiền dễ thương , lại vừa nấu ăn ngon ai mà chẳng thích . Không giống ai kia tính tình đã hung dữ lại không biết nấu ăn . Haha …

    Đáp lại hắn là muỗng , thìa và đũa tới tấp phóng tới . Gia Long thường thích chọc ghẹo Bảo Phi nên muỗng bay đối với hắn là chuyện pình phường .” Pháp bảo phi “ hắn còn không sợ , mấy cái muỗng có ý nghĩa gì . Dương Lâm luôn cảm thấy hai kẻ oan gia này có khi sẽ thông đồng với nhau ở sau lưng mọi người khi nào không biết ấy chứ .


    Sau khi cười đùa vui vẻ mấy người Dương Lâm theo đoàn người tiếng vào “ Bảo Lâm Sơn “ – tên gọi từ xa xưa của vùng đất kì bí này . Số lượng khách tiến vào “ Bảo Lâm Sơn “ mỗi ngày là có hạn , trong khi du khách đến nơi này là rất nhiều . Phần lớn người đều ở tại khu tiếp đón vùng giáp giới . Giả cả ở đó rất đắt đỏ , đặt biệt là muốn mua luôn một căn biệt thự thì thôi rồi , nói ra có thể hù chết một người dân bình thường .
    May mắn là lãnh đạo địa phương rất tâm lý . Luôn có rất nhiều chế độ ưư tiên cho dân bản địa , không bao giờ vì tiền mà quên gốc , làm cho người dân nơi đây không có nhiều cảm giác thua thiệt .
    Ngoài ra, mấy người Dương Lâm cũng đều là con nhà giàu có , đăc biệt là ba Gia Long là một trong những lãnh đạo cấp cao của thành phố này, bố Dương Lâm thì là chủ của một doanh nghiệp lớn …thế nên đám người GIa Long mới có thể dễ dàng ra vào .
    Thật ra thì ở cái thành phố này người nghèo so người giàu còn hiếm . Điều kiện thì thuận lợi , lãnh đạo thì giỏi giang muốn làm người nghèo không đơn giản chút nào .

    ……………..OoO……………..


    “ Ầm ” “ Ầm ”

    “ Tách , tách , tách ”

    Núp dưới những tán lá , Gia Long tức giận nói :

    - Không phải đâu ! Tên mập đúng là mỏ quạ mà , mơ cái gì trúng cái đó . Trời đang nắng đẹp, không biết mây ở đâu bỗng nhiên kéo đến mưa rầm rầm thế này .

    Nhiều lần đi qua nên đám người Dương Lâm tương đối quen thuộc " Bảo Lâm Sơn ". Khởi sướng chuyến đi này là Gia Long , hắn suốt ngày huyên thuyên về một thung lũng tuyệt đẹp và quyết ý dẫn mọi người đến xem . Thế là cả đám tách ra khỏi đoàn người đi theo hắn, đi mới được nữa đoạn đường thì gặp phải mưa to đành phải tạm núp dưới bóng cây .

    Nói ra cũng lạ , “ Bảo Lâm Sơn ” vô cùng rộng lớn, để ngắm các cảnh đẹp họ thường phải đi bộ một quảng rất xa . Nếu ở ngoài chắc không ai có thể kiên trì đi một khoảng cách lớn như vầy , nhưng ở đây thì khác , ở “ Bảo Lâm Sơn ” sức lực con người dường như là vô cùng , họ luôn cảm thấy cơ thể mát mẻ dể chịu , dù đi xa thế nào cũng không mệt .

    Thật khó tin ! Nhưng chính điều đó làm nên sự đặc biệt của nơi đây .

    Không để ý Gia Long .

    Dưong Lâm tỏ vẻ vô tội nhấm nháp miếng sôcôla trong miệng sau đó mới rút từ trong balô ra mấy cây dù đã chuẩn bị từ trước . Khi đi ra “ điểm tiếp đón ” hắn cũng phòng hờ đem theo vài cây . Ở “ Bảo Lâm Sơn ” cối cối thường thô và to , khoảng cách giữa các cây cũng đủ lớn . Bởi vầy du khách mới có hứng thú mà đi thăm qua lại giữa cánh rừng .

    - Giờ chúng ta làm sao đây, đi về ? Nhìn trời kiểu này không biết khi nào mới tạnh , đường núi trở nên trơn và tối, khó đi lắm .

    Người lên tiếng là Thiên Hải . Từ nhỏ , bốn người : Thiên Hải,Thiên Giang, Gia Long, Dương Lâm đã chơi thân với nhau . Thiên GIang và Thiên Hải là hai anh em họ , hai người sinh ra thời gian cũng gần nhau cho nên cha mẹ họ nổi lên thú vui, đặt tên hai người như vầy.

    Kết quả,khi lớn lên bộ dạng của Thiên Hải và Thiên Giang rất giống nhau làm rất nhiều người lầm tưởng họ là anh em sinh đôi thật .

    - Ừm , về thôi .

    Dương Lâm đồng ý nói, hắn đột nhiên cảm thấy nên về thì tốt hơn . Trước đây, khi còn nhỏ Dương Lâm cũng rất thích “ Bảo Lâm Sơn ” , nhiều khi hắn còn một mình mò đến đây chơi . Nhưng gần một năm trở lại đây, khí hậu trái đất ngày càng quái lạ, bão ,lũ lụt, động đất và sụt lỡ liên tục làm hắn cảm thấy bất an . Từ nhỏ tập đủ thứ tạp nham , khí công , thiền … Dương Lâm có được một số khả năng đặt biệt vì vậy hắn rất tin vào trực giác của mình . Gần nhất Dương Lâm luôn tránh mấy nơi quỷ dị, đặt biệt là “ Bảo Lâm Sơn ” nơi này , có thể không đi là hay nhất .

    Nhưng là mình hắn muốn không cũng không đủ . Đám người còn lại , trừ người đề xuất là Thiên Hải, ai cũng không muốn về . Đặc biệt là mấy cô nàng mỹ nữ, Dương Lâm không hiểu nỗi mấy nàng thấy đi dạo dưới mưa ở trong rừng có cái chổ nào lãng mạn .

    Cuối cùng, thuận theo số đông , cả đám tiếp tục đi về hướng cái thung lũng tuyệt đẹp của Gia Long . ĐI một thời gian thế nhưng cả bon vẫn chưa đến nơi . Bảo Phi ca cẩm :

    - Gia Long , ngươi dẫn đường cái kiểu gì vầy . Thung lũng đâu ? Đi vòng vòng lâu thế vẫn không tới .

    Lúc này Gia Long gãi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt đáp một cách vô tránh nhiệm :

    - Ơ , mưa lớn quá làm ta lạc hướng . Đi một lát nữa là tới thôi . Mà … tìm không thấy thì chúng ta đi theo la bàn trở về là được, sẽ không bị lạc đâu mà sợ . Hôm khác lại đi thung lũng. He he

    - Này thì hôm khác

    Bảo Phi tức quá, cầm cây dù rượt đánh Gia Long khiến hắn kêu oai oái .

    - Sắp đến rồi, sắp đến rồi… đừng có đánh . Á, bớ bà con ơi, cọp cái cắn người , cọp cái cắn người .

    Dương Lâm từ sớm đã không đặt hi vọng ở Gia Long , thấy hắn dẫn mọi người đi lòng vòng là Dương Lâm biết hắn lạc đường . Không khuyên mọi người đi trở về được, Dương Lâm quyết định mặt kệ nó . Nghe mấy nàng nói đi trong rừng dưới mưa rất lãng mạn, hắn định tìm cách ngỏ lời với Phương Lan . Giờ Dương Lâm chỉ có thể khóc ở trong lòng, cái giấc mơ chết tiệt kia làm hắn kết nàng nặng rồi .

    Mỗi người một ý nghĩ , bọn người Dương Lâm từ từ đi sâu vào “ Bảo Lâm Sơn ” .

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tầm_Mộng, ngày 18-10-2011 lúc 22:52.

  5. #5
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Bài viết
    24
    Xu
    0

    Mặc định

    Tầm Mộng Chân Như
    Tác Giả : Tầm Mộng



    Chương 3 : Quyết Định Đột Ngột (3)






    * Hic, Gần 3000 chữ . Chương này đúng là quá sức của Tầm Mộng




    * 22/10 : Ngồi thật lâu vẫn không thể có được cảm giác . Hôm nay nợ một chương, tuần sau tớ sẽ cố gắng bù lại .
    ( huhu, viết ở đây giống như viết nhật ký cho bản thân vậy )





    Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, mây đen che phủ trên bầu trời khiến thần bí “ Bảo Lâm Sơn ” càng trở nên kì dị .

    Sau khi đi một quảng dài, đám người Dương Lâm quyết định tạm nghỉ ngơi trong hốc cây to mà họ vừa tìm được . Cái cây này chắc hắn rất lâu năm, khó có thể tưởng tượng được nó mất bao nhiêu lâu để tạo ra cái hốc rộng lớn như vậy . Vòng khung bao bọc che chắn tất cả nước mưa ở bên ngoài, không gian rộng rãi, bảy người Dương Lâm vui vẻ nhấm nháp trò chuyện với nhau .

    Lúc này, Thiên Hải nói với giọng đầy cảm khái :

    - Ai, “ Bảo Lâm Sơn ” đúng là đặc biệt, không cần phải đi tìm cảnh đẹp, tùy tiện chổ nào trong này cũng đủ làm cho lòng người thỏa mái .

    - Ừm, nơi này chúng ta không biết đã đi bao nhiêu lần, thế nhưng mỗi lần đều cảm thấy mới mẻ . Gia Long, ba ngươi là Lãnh Đạo chắc là biết một số chuyện của “ Bảo Lâm Sơn ” ? Nói chúng ta nghe coi .

    Bảo Phi đồng cảm, quay sang hỏi GIa Long .

    Phần lớn mọi người, kể cả người dân bản địa đều không hiểu rõ về “ Bão Lâm Sơn ” . Cách đây hơn 100 năm , nhóm Lãnh Đạo thành phố đã khoanh vùng và ban ra các hạn chế ở nơi đây . Các thế hệ lớn tuổi năm nào đều dần dần nằm xuống, tư liệu lại ít ỏi ,mơ hồ . Mọi người chỉ có chung một nhận thức : nơi này rất thần bí … rất thần bí .

    Còn về việc tại sao nó thần bí ? Từ lúc nào nó có những điều đặc biệt ? Tại sao người vào đây đi lại đều không cảm thấy mệt mỏi ? Tại sao ở đây rất hiếm thú dữ và hầu như không công kích con người ? Và quan trọng nhất là nó thần bí như vậy chắc hẳn những tổ chức đặc biệt của Quốc Gia thậm chí của thế giới đều lao vào điều tra mới đúng, tại sao không có thông tin gì về việc này ?

    Tất cả những điều đó đều là bí ẩn mà biết được nó chỉ có số ít Lãnh Đạo của thành phố và quốc gia . Bố của Gia Long tất nhiên là nằm trong số đó .

    GIa Long nghiền ngẫm một lát rồi trả lời :

    - Cái này ta có biết một chút . Theo ba ta nói thì vùng đất này rất cổ xưa, có lẽ là một trong nhưng nơi xuất phát của loài người . Trước đây nó cũng không có điểm gì đặc biệt chỉ có vài truyền thuyết mơ hồ từ người xưa để lại , mấy cái truyền thuyết này thì mọi người đều biết rồi đấy, chính quyền không có che dấu mà còn cố ý tuyên truyền nó . Cốt lõi là để che dấu… cái này là ta nhìn lén trong hồ sơ mật, thế nên chuyện này không được để lộ nhé… bí mật cấp quốc qia đấy .

    Gia Long vừa nhìn quanh vừa trầm giọng cảnh báo .

    Mấy người Dương Lâm đều rất muốn biết bí mật của “ Bảo Lâm Sơn ” nhưng nghe Gia Long nói đến Bí Mật Quốc Gia làm họ hơi run . Nhìn cái tên là biết nó ngiêm trọng cỡ nào rồi . Phương Lan sốt ruột nói :

    - Thế nói cho chúng ta có sao không ? Cái này mà lỡ để lộ thì …

    Gia Long ngắt lời :

    - Không sao, mọi người đều là người một nhà . Quan trọng là các ngươi không được nói ra ngoài, kể cả người nhà cũng không được . Vì ở đâu là " Bảo Lâm Sơn " ta mới dám nói, “Bảo Lâm Sơn” có khả năng cản trở các thiết bị liên lạc hiên đai . Nếu là ở bên ngoài …

    Đám người Dương Lâm lia lịa gật đầu chờ Gia Long kể tiếp :

    - Theo trong hồ sơ, Cách đây hơn 100 năm, ừm , ngay trước cái năm mà ban lãnh đạo khoanh vùng bán kính ấy . Một ngày nọ, tại bầu trời “Bảo Lâm Sơn” bỗng dưng nỗi lên sấm chớp liên hồi, kéo dài đến mấy ngày .Mọi thông tin liên lạc đều bị gián đoạn, tất cả người dân trong thành phố rất hỗn loạn tưỡng rằng đây là ngày tận thê phủ xuống . Ban lãnh đạo phẩi cố gắng lắm mới có thể giúp người đân trấn định trở lại, may là sấm chớp cũng không tiếp tục kéo dài . Đến ngày thứ ba , ở trung tâm “Bảo Lâm Sơn” bỗng xuất hiện một cột sáng đâm thủng trời xanh , xuyên qua lớp sâm chớp , sau đó một vùng sáng chói lòa hiện ra che phủ một vùng đất rộng lớn . Khi mọi người có thể nhìn thấy trở lại, đập vào mắt họ là một điều siêu tưởng: khu vực này nhanh chóng chuyển đổi, cây cối lớn nhanh một cách chóng mặt , tất cả đều bị che phủ bởi một màu xanh huyền bí .

    Ngừng lại một lát , Gia Long tiếp tục :

    - Lúc bấy giờ Ban Lãnh Đạo biết chuyện tình hình hệ trọng, họ bí mật liên lạc với người đứng đầu tố quốc . Ngay lập tức rất nhiều điều lệnh đều được ban ra, chính phủ đã phái xuống một chi đặc nhiệm , mọi chuyện nhanh chóng bị che đậy , tất cả đều được diễn ra một cách bí mật . Trong hồ sơ không nói rõ nhưng hình như một nhóm người đã được phái đi vào “ Bảo Lâm Sơn ” nhưng không có thu hoạch gì , Tuy vậy, chính phủ đối với nới này vẫn ôm hi vọng rất lớn, các biện pháp cứng rắn đã được sử dụng để ngăn thông tin bị chảy ra ngoài .

    - Tất nhiên cuối cùng thông tin cũng có chút rò rỉ, nhưng cái bí mật ngày hôm đó vẫn bị giữ lại . Mọi người chỉ biết là đất nước ta có một vùng đất đặc biệt gọi là “ Bảo Lâm Sơn ” . Nghe nói có đến 108 vùng đất cổ xưa tương tự “ Bảo Lâm Sơn ” nằm rải rác trên khắp thế giới, mặc dầu không bằng “ Bảo Lâm Sơn ” nhưng chúng đều có điểm đặc dị của mình . Vì thông tin bị lộ nhóm Lãnh Đạo đã khoanh vùng bán kính, hạn chế tối đa người xâm nhập, tạo thành một điểm du lịch huyền ào . Dưới sự kiên trì của nước ta , các quốc gia khác đành phải thỏa hiệp, họ không thể quy mô điều tra, chỉ có thể đưa một nhóm nhỏ người tiến vào trong thời gian hạn chế . Bí mật ngày càng bị giữ kín, đến ngày nay chỉ có một số ít lãnh đạo thành phố chúng ta và vài quan chức cao cấp Quốc gia là có thể biết tường tận .

    Nghe xong Gia Long kể cả nhóm Dương Lâm đều rất thổn thức , không ngờ đất nước của họ cũng có bí mật lớn đến như vậy và không ngờ bí mật này họ lại có thể biết . Bảo Phi hỏi tiếp :

    - Trên thế giới có đến 108 điểm giống “ Bảo Lâm Sơn ” ?

    GIa Long lắc đầu trả lời :

    - Không phải, 107 điểm còn lại chỉ là cố xưa, có chút huyền bí và một vài điểm đặc biệt . Không nơi nào có sự thần kì rõ nét như “ Bảo Lâm Sơn ”, do đó nước ta mới cố gắng bảo vệ bí mật này . Hi vọng nó có thể đem lại cho nước ta vị thế cao hơn trong tầm ảnh hưởng quốc tế .

    Bị Gia Long khơi lên trí tò mò, cả bon phấn khỏi trò chuyện đủ thứ về “ Bảo Lâm Sơn ” .

    Sau khi nghỉ ngơi, họ tiếp tục lên đường thám hiểm “ Bảo Lâm Sơn ” thần bí . Một lúc sau , bọn họ đi lên một sường núi khác cao và hiểm trở . Thiên Hải là một người có tính tình cẩn trọng , hắn hay nhắc nhở mọi người khi cần , hắn nói :

    - Mọi người cẩn thận nhé ! Do mưa nên sườn núi khá trơn, nơi này lại rất cao …

    Thiên Giang không đồng ý nói :

    - Cứ đi là được mà, đừng có hù dọa mọi người hoài như vậy .

    Hai người Thiên Giang và Thiên Hải rất thú vị . Tên với người không giống nhau chút nào , Giang thì hấp tấp, thẳn thắn còn Hải Thì lại thận trọng và trầm ổn . Hai người anh em họ , tên gần giống , khuôn mặt hao hao, tính cách lại trái ngược , kể ra thì trên đời này cũng hiếm thấy .

    Ở đây toàn một đống người trẻ con, không ai thèm quan tâm đến nhắc nhở của Thiên Hải, mọi người tiếp tục vui vẻ tiến tới .

    Trên đường đi, Dương Lâm vẫn chưa hết ý đồ ngỏ lời với Phương Lan . Giờ thấy hai người hơi bị tụt lại phía sau hắn mới mon men đến gần :

    - Lan à , chúng ta …

    Thấy Dương Lâm đến gần tim Phương Lan đập liên hồi . Thật ra nàng cũng rất thích hắn, chỉ có điều bản tính vốn e lệ không bao giờ lộ ra . Bạn bè thường hay trêu chọc khiến Phương Lan nghĩ rằng Dương Lâm cũng thích nàng, có điều … chờ hoài vẫn không thấy nắn ngỏ lời làm nằng hơi lo lắng . Phương Lan ngọt ngào nói :

    - Có chuyện gì sao Dương Lâm ?

    Nghe Phương Lan đáp, Dương Lâm run cả người . Này đáp thật giống y như trong mơ, chẵng lẽ hắn vẫn còn trong giấc mơ , nằng sẽ không từ chối hắn chứ … . Đừng Nhìn bề ngoài sơ sài , thật ra Dương Lâm là người rất tự tin vào mị lực của mình, không ngờ hôm nay hắn lại đi lo lắng bị từ chối . ( ^^ )

    Dương Lâm từ từ chính đốn lại lời nói trong lòng , hắn tiếp :

    -Ừm , tớ kể cho câu nghe một chuyện nhé … , ừm , thật ra là hôm qua tớ nằm mơ …

    Thấy hắn nói năng lôn xộn, Phương Lan cảm thấy rất thú vị . Ít khi nào Dương Lâm tỏ ra như vậy .Nàng hỏi :

    - Cậu mơ thấy cái gì ?

    Dương Lâm trả lời :

    - Trong giấc mơ : Có một người con trai, rất lâu … rất lâu trước kia hắn thầm yêu một cô gái nhưng vì nhiều lý do không ngỏ lời với nàng . Đến một hôm , tại một phòng học xa lạ… người con trai bỗng gặp người mà hắn thầm trộm nhớ bấy lâu, người con trai rất mừng rỡ và ngạt nhiên, hắn muốn chạy đến nói với nàng tất cả những suy nghĩ mà bấy lâu ấp ủ . Trớ trêu thay, đáp lại hắn, người con gái nói rằng, hắn đã quá thờ ơ, quá chậm chạp . Nàng đã chờ đợi, đã cho hắn rất nhiều cơ hội thế nhưng hắn chưa một lần thổ lộ với nàng . Và giờ đây, tình yêu của nàng đã chết, nàng không thể tiếp tục chờ đợi .

    Phương Lan bị cuốn hút bởi câu chuyện của Dương Lâm, nàng cảm thấy tiết thay cho mối tình đẹp. Phương Lan hỏi :

    - Thế kết cuộc thế nào ?

    - Cô gái quay người bỏ đi, người con trai chạy theo… chạy theo, nhưng dường như con đường là vô tận, hắn không thể nào bắt kip nàng .

    Nói rồi Dương Lâm bỗng dưng cầm lấy tay Phương Lan thổn thức :

    - Lan à, tớ không muốn hối hận và bất lực giống anh chàng kia …

    Bị Dương Lâm nắm tay, Phương Lan bối rối vô ý thức trả lời :

    - Hả ?

    Dương Lâm không bỏ qua cơ hội, rèn sắt ngay khi còn nóng . Nhân lúc này hắn ngỏ lời với nàng :

    - Lan à, tớ thầm yêu cậu đã lâu… tớ không muốn im lặng để rồi hối hận giống anh chàng kia . Phương Lan, Tớ yêu cậu … chúng ta sẽ ở bên nhau đúng không ?

    Tuy đã sớm đoán trước nhưng lời tở tình thẳn thắn đầy bất ngờ của Dương Lâm vẫn làm Phương Lan ngẩn ngơ .Khuôn mặt xinh tưoi như thiên thần của nàng giờ đỏ tháu như trái cây chín mộng .Sau một thoáng ngập ngừng làm Dương Lâm sốt ruột nàng mới thẹn thùng đáp lại :

    - Ừm …

    Sự vui sướng tột đỉnh bao trùm cả hai người . Cuối cùng chờ đợi họ hẳn là hạnh phúc triền miên .Đang lúc Dương Lâm định ôm hôn cô người yêu mới tới tay của mình thì một tiếng thét chói tai của một cô gái bỗng truyền đến .

    “ Aaaaaaaaaaaaa ”

    Tiếp đó là vài tiếng kêu đầy hoảng hốt mà Dương Lâm kịp nhận ra là những người bạn thân thiết của hắn .

    “ Gia Long ”

    “ Gia Long ”

    “ Xoạt ”

    “ Khônggggggggggggg ”

    Đập vào mắt hắn là thân hình Gia Long đang lơ lững giữa không trung đang trên đà rơi xuống vách núi . Tiếp theo đó là cảnh Thiên Hải, Thiên Giang bất chấp nguy hiểm bay lên, cố gắng cứu Gia Long khỏi tử thần .Đầu óc trống rỗng, thần hình hắn hành động theo bản năng. Bất chấp tất cả, Dương Lâm cũng chạy tới bay theo, hi vọng có thể cứu lấy những người bạn chí cốt của mình.

    Thấy những người bạn của mình đều rơi xuống vách đá, các cô gái liều mạng gào thét . Tiếng khóc của các nàng như truyền khắp “ Bảo Lâm sơn ”

    Lúc này đang bay Dương Lâm cuối cùng cũng nắm đựợc thắc lưng của Thiên Hải, hắn vừa giữ chặc Thiên Hải vừa cố gắng dùng tay còn lại bấm víu vào vách đá nhấp nhô.

    “ Xoạt ”

    “ Rắc ”

    Chắc nhờ trời thưong xót , cuối cùng bằng sức mạnh vô biên, Dương Lâm cũng bám được vào một gốc cây thô với đầy dây leo chằng chịt đang vắt ngang sườn núi . Nhìn vào tay bên kia khiến Dương Lâm thở phào một cái, ba người còn lại đều an toàn, Thiên GIang bắt được Gia Long trong khi Thiên Hải cũng kịp nắm lấy Thiên Giang .
    Thoát chết trong gang tất bốn người trên khuôn mặt không tự giác xuất hiện nụ cười . Sống trên đời có được những người huynh đệ như vầy thì có gì đáng tiết nữa . Ngay lúc này tiếng khóc thảm thiết ở trên truyền đến làm họ tỉnh lại, Dương Lâm liền nói vọng Lên :

    - Aaaaaaaaaaaaaaaaaa, không sao… chúng ta còn sống .

    Nghe tiếng Dương Lâm ,ba nàng đều cảm thấy mừng rỡ, nhìn xuống thấy bốn người Dương Lâm khiến các nàng thở phào một cái . Nhưng lúc này Bảo Phi lên tiếng với giọng nói đầy lo lắng đánh thức mọi người :

    - Bây giờ các ngươi làm thế nào để đi lên ?

    Nghe Bảo Phi nhắc nhở . Bốn người Dương Lâm mới chợt bừng tỉnh, nhìn nhau cười khổ . Đúng nha, cheo leo vách núi, nhìn quanh chỉ có duy nhất một gốc cây bốn người đang bám mà cách phía trên lại xa đến ba mét .

    Giờ bọn họ đúng là đi không được mà ở cũng không xong . Không biết cái cây này còn có thể chịu được bao lâu . Nếu mà rơi xuống bốn người Dương Lâm chắc sẽ không thoát khỏi cái chết .

    Không ngờ một lần đi chơi vui vẻ lại có thể gặp nguy hiểm chết người như vậy . Cuộc đời đúng là không thể đoán trước

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Tầm_Mộng, ngày 23-10-2011 lúc 08:43.

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status