Hồi thứ 6: Giá trị của tôi nằm ở chỗ tôi có thể giúp tăng giá trị của công ty
Giá trị của tôi có thể giúp tăng giá trị của công ty – về long trung đối
Mọi người nói chuyện say sưa về “Long trung đối”, thực tế đó chính là nội dung chính của luận văn tốt nghiệp MBA của tôi, sớm đã được in trên tạp chí của đại học hoàng gia, nghe Bàng giáo sư nói còn được khen thưởng. Long trung đối nói về chiến lược kinh doanh. Tào Ngụy, Đông Ngô, Kinh Châu, Ích Châu vài đại công ty cùng một lĩnh vực nghề nghiệp, các công ty này đã chia cắt đại bộ phận thị trường, nhưng ai cũng không có được vị thế lững đoạn. Từ tình thế hiện nay, ngành nghề này còn ở giai đoạn sinh ra khoản lãi kếch sù, có thể tham gia, cũng có cơ hội cho những người đang nhìn chằm chằm vào đó như Lưu Bị vậy. Đối với vài đại công ty, Tào Tháo của tập đoàn Tào ngụy là thế lực cường đại nhất, thực lực mạnh nhất, hắn ‘hiệp thiên tử lệnh chư hầu”, lão bản tập đoàn Tào Ngụy từng là lão đại của nghề này, tổng giám đốc công ty Đông Hán, chủ tịch công ty Đông Hán cũng là chủ tịch hiệp hội nghề Lưu Hiệp theo đuôi Tào Tháo, trước mặt hắn đến rắm cũng không dám đánh, điều này khiến Tào Tháo ngoài việc có tài thực lực kinh tế khổng lồ, còn có thêm tài nguyên chính trị, hắn có thể dựa vào quyền lực của hiệp hội nghề, tùy ý sửa chữa chương trình, chế định tiêu chuẩn, tạo chướng ngại đối với sự phát triển của các công ty khác. Mặt khác, Tào Tháo không đơn giản, hắn trí dũng song toàn, đa mưu túc trí, thủ hạ nhân tài đông đúc, bị gọi là giang hung. Mấy năm trước, hắn lấy yếu thắng mạnh, tại quan độ thực hiện một chiến dịch cạnh tranh bán hàng khiến công ty Ký Châu phá sản, biến toàn bộ thị trường phía bắc thành sở hữu của mình, thoáng chút thực lực tăng mạnh. Sau đó hắn thuận tiện chiếm luôn công ty có thực thực hơi thấp của Lữ Bố. Lữ Bố cũng từng là nhân vật phong vân trong nghề này, nhưng trước anh hùng này hồ đồ, cô bồ của hắn là Điêu Thuyền âm thầm cấu kết Tào Tháo, Lũ Bố vốn không giỏi suy ngẫm, nào chống nổi nội ngoại giáp công. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn việc chắp tay dâng công ty mà mình sáng lập rất có quy mộ cho Tào Tháo, sau đó treo cổ tự tửu – cũng có người nói là bị Tào Tháo ám sát, ai biết? Thế cũng chưa hết, Tào Tháo cũng lấy chiếc BMV của Lữ Bố làm của riêng, hình như Điêu Thuyền cũng bị chắn thịt nốt.
Nói chung, thế lực của Tào Tháo cùng tập đoàn Tào Ngụy như mặt trời ban trưa, hơn nữa hiện tại đang tập trung về phía nam, hiển thị rõ ý tưởng thống nhất thiên hạ, nhất thống hoàn vũ. Công ty Đông Ngô ở phía Nam cũng có thực lực rất khả quan, điều quan trọng là… Đông Ngô ở Đông Nam lập nghiệp, kinh doanh đã rất lâu, tạo được địa vị không gì phá nổi tỏng lòng khác hàng. Hơn nữa lão bản Tôn Quyền cũng là kiêu hùng đương đại, tập hợp không ít hiền năng chi sĩ hiệu lực. địa bàn chủ yếu của công ty Kinh Châu hiển nhiên là ở Kinh Châu, ở đây thông với bốn phương, công thương phồn vinh, là một thị trường rất lớn, vì lão bản Lưu Biểu không có chí tiến thủ, khiến Tào Tháo, Tôn Quyền nhòm ngó, bị coi là mục tiêu kế tiếp. Công ty Ích Châu ở Tứ Xuyên, mặc dù xa xôi nhưng nơi này người đông sản vật phong phú, năng lực chi tiêu cũng không kém. Hơn nữa lão bản Lưu Chương ngu ngốc vô năng, xem ra không thể bảo toàn chút cơ nghiệp do tổ tiên để lại.
Từ vị trí của một người kinh doanh phán đoán, thực lực Tào Tháo cường đại, không ai có thể tranh lại, Tôn Quyền ở Giang Nam thâm căn cố đế, bản thân lại oai hùng đủ để tự bảo, chỉ có công ty Kinh Châu cùng công ty Ích Châu là hai thị trường lớn dễ công phá nhất, đây là trọng điểm mà ta mật bàn cùng Lưu Bị khi nói về long trung đối. Tôi nói, Lưu Bị làm việc trong nghề, như con ruồi không đầu, hối hả ngược xuôi cũng không có thành tựu, vì sao? Bởi vì không có căn cứ, thiếu một thị trường để phát triển. Thấy ông ta gật đầu liên tục, tôi liền dẫn dắt ông ta, hiện nay biển hiệu công ty Đông Hán và thị trường nhỏ Tân Dã tạm thời có thể đặt chân, nhưng để phát triển lên thì không thể. Vì thế Lưu Bị phải hiểu rõ ý của mình, phải có chút danh vọng trong nghề này, tiếp đó là chạy đi đâu, đi thế nào? Lưu Bị đã có đủ cơ sở để lập nghiệp. là bí thư của công ty Đông Hán, cũng tính là một đại nhân vật trong nghề, không ai dám coi thường, hơn nữa quan hệ do nhiều năm qua xây dựng nên, chỉ cần đi đúng hướng, không lo không phát triển được.
Thứ hai, Lưu Bị có được kinh nghiệm thương trường, kể cả vị đắng, trải qua thất bại đều là tài phú quý giá. Tuy nói tiền vốn quá ít, thực lực yếu kém, nhưng những thứ này đều có thể khắc phục được.
Thứ ba, hiện tại Lưu Biểu, Lưu Chương ám nhược, thị trường sớm muộn cũng sẽ bị Tào Ngụy, Đông Ngô nuốt, nếu như Lưu Bị có thể hạ thủ trước, bắt Kinh Châu, Ích Châu làm đại bản doanh, sau đó có quan hệ tốt với các đầu mối kinh doanh tại thượng du cùng hạ du. Đông hòa Đông Ngô, bắc cự Tào Tháo, tự nhiên thế thị trường thiên hạ chia ba có thể thành, Lưu Bị có thể chiếm một phần.
Lưu Bị nghe xong vui vẻ múa may, liên tục nói, tiên sinh chỉ giáo đúng quá, tiên sinh chỉ giáo quá đúng. Mấy năm nay tôi như đi trong bóng tối, tiên sinh nói chuyện như ánh sáng chiếu tới, khiến tôi thấy ánh mặt trời, tôi biết sau đó nên làm gì. Nhưng tiên sinh Gia Cát, bằng thực lực của tôi hiện nay lấy Kinh Châu, Ích Châu hai miếng bánh lớn cũng không dễ, không có người tọa trấn tính toán chỉ sợ tôi không lấy được, tiên sinh xem tôi đã tới vài lần, ngài hạ mình tới công ty giúp tôi đi.
“Ai nha, tôi vốn đã không làm thì thôi, đã làm là phải làm thật lực. Tác phong của tôi e rằng khó mà có quan hệ tốt với ông chủ.” Tôi nói thâm ý, không ngờ Lưu Bị liền nói: ‘Ngài cứ yên tâm, tôi là người rất hòa ái trong công việc, nhất là với cao nhân như tiên sinh. Vậy đi, hiện tại tôi chính thức mời tiên sinh tới công ty làm CEO, nắm quyền trong tay, mọi chuyện lớn nhỏ do tiên sinh toàn quyền xử lý, xin đừng từ chối.” Thấy việc tới nước này, tôi cũng không thể thừa nước đục thả câu, nói: “Đã vậy, thì cố mà làm vậy.”
Có người cho rằng, lúc này Khổng Minh lấy được bảo tọa CEO từ tay Lưu Bị. Không thể nói vậy, quá trình tiếp xúc Lưu Bị quả thật có chút hiềm nghi, nhưng nếu bản thân tôi không chút học vấn, không nghề ngỗng gì, thuần túy là ăn hại đái nát lừa tiền lương kiếm danh tiếng, thì sớm muộn cũng lòi đuôi, cuối cùng kẻ tao ương là tôi. Quan trọng là … Tôi nghĩ tôi tài học đầy bụng, xác thực có thể vì được Lưu Bị dùng. Nói tới long trung đối, có thể dùng một lời nói toạc ra đại thế thiên hạ, vạch ra một con đường thênh thang cho Lưu Bị phát triển. Bạn nói mấy câu đó giá trị nhiều tiền? Sở dĩ người khác nói tôi không ra khỏi nhà mà biết việc thiên hạ, là kỳ tài đương đại, tôi cũng không thấy có gì là quá, hành vi của tôi cũng chưa nói gì là lừa dối.
Tôi là một người làm công có quan hệ với ông chủ Lưu Bị vì một long trung đối mà người ngoài nghị luận. Tôi cho rằng vấn đề then chốt là chức vị tôi truy cầu có thể sáng tạo cho ông chủ giá trị tương ứng, thậm chí có thể khiến giá trị của công ty tăng lên. Bằng không, làm việc tại công ty, cho dù được sủng ái nhất thời nhưng cũng không lâu.
Tôi tin tưởng rằng, tôi là CEO, tôi nhất định có giá trị, nhất định có thể giúp công ty của Lưu Bị càng sinh nhiều lợi nhuận.
Cẩm nang gia cát:
Người làm công dù làm chức vụ gì, đều phải lấy điểm xuất phát và điểm cuối cùng là sáng tạo càng nhiều giá trị.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile