TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 8 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 38

Chủ đề: [Tự sự] Tự sự Gia Cát Lượng

  1. #6
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định

    Hồi thứ 6: Giá trị của tôi nằm ở chỗ tôi có thể giúp tăng giá trị của công ty



    Giá trị của tôi có thể giúp tăng giá trị của công ty – về long trung đối

    Mọi người nói chuyện say sưa về “Long trung đối”, thực tế đó chính là nội dung chính của luận văn tốt nghiệp MBA của tôi, sớm đã được in trên tạp chí của đại học hoàng gia, nghe Bàng giáo sư nói còn được khen thưởng. Long trung đối nói về chiến lược kinh doanh. Tào Ngụy, Đông Ngô, Kinh Châu, Ích Châu vài đại công ty cùng một lĩnh vực nghề nghiệp, các công ty này đã chia cắt đại bộ phận thị trường, nhưng ai cũng không có được vị thế lững đoạn. Từ tình thế hiện nay, ngành nghề này còn ở giai đoạn sinh ra khoản lãi kếch sù, có thể tham gia, cũng có cơ hội cho những người đang nhìn chằm chằm vào đó như Lưu Bị vậy. Đối với vài đại công ty, Tào Tháo của tập đoàn Tào ngụy là thế lực cường đại nhất, thực lực mạnh nhất, hắn ‘hiệp thiên tử lệnh chư hầu”, lão bản tập đoàn Tào Ngụy từng là lão đại của nghề này, tổng giám đốc công ty Đông Hán, chủ tịch công ty Đông Hán cũng là chủ tịch hiệp hội nghề Lưu Hiệp theo đuôi Tào Tháo, trước mặt hắn đến rắm cũng không dám đánh, điều này khiến Tào Tháo ngoài việc có tài thực lực kinh tế khổng lồ, còn có thêm tài nguyên chính trị, hắn có thể dựa vào quyền lực của hiệp hội nghề, tùy ý sửa chữa chương trình, chế định tiêu chuẩn, tạo chướng ngại đối với sự phát triển của các công ty khác. Mặt khác, Tào Tháo không đơn giản, hắn trí dũng song toàn, đa mưu túc trí, thủ hạ nhân tài đông đúc, bị gọi là giang hung. Mấy năm trước, hắn lấy yếu thắng mạnh, tại quan độ thực hiện một chiến dịch cạnh tranh bán hàng khiến công ty Ký Châu phá sản, biến toàn bộ thị trường phía bắc thành sở hữu của mình, thoáng chút thực lực tăng mạnh. Sau đó hắn thuận tiện chiếm luôn công ty có thực thực hơi thấp của Lữ Bố. Lữ Bố cũng từng là nhân vật phong vân trong nghề này, nhưng trước anh hùng này hồ đồ, cô bồ của hắn là Điêu Thuyền âm thầm cấu kết Tào Tháo, Lũ Bố vốn không giỏi suy ngẫm, nào chống nổi nội ngoại giáp công. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn việc chắp tay dâng công ty mà mình sáng lập rất có quy mộ cho Tào Tháo, sau đó treo cổ tự tửu – cũng có người nói là bị Tào Tháo ám sát, ai biết? Thế cũng chưa hết, Tào Tháo cũng lấy chiếc BMV của Lữ Bố làm của riêng, hình như Điêu Thuyền cũng bị chắn thịt nốt.

    Nói chung, thế lực của Tào Tháo cùng tập đoàn Tào Ngụy như mặt trời ban trưa, hơn nữa hiện tại đang tập trung về phía nam, hiển thị rõ ý tưởng thống nhất thiên hạ, nhất thống hoàn vũ. Công ty Đông Ngô ở phía Nam cũng có thực lực rất khả quan, điều quan trọng là… Đông Ngô ở Đông Nam lập nghiệp, kinh doanh đã rất lâu, tạo được địa vị không gì phá nổi tỏng lòng khác hàng. Hơn nữa lão bản Tôn Quyền cũng là kiêu hùng đương đại, tập hợp không ít hiền năng chi sĩ hiệu lực. địa bàn chủ yếu của công ty Kinh Châu hiển nhiên là ở Kinh Châu, ở đây thông với bốn phương, công thương phồn vinh, là một thị trường rất lớn, vì lão bản Lưu Biểu không có chí tiến thủ, khiến Tào Tháo, Tôn Quyền nhòm ngó, bị coi là mục tiêu kế tiếp. Công ty Ích Châu ở Tứ Xuyên, mặc dù xa xôi nhưng nơi này người đông sản vật phong phú, năng lực chi tiêu cũng không kém. Hơn nữa lão bản Lưu Chương ngu ngốc vô năng, xem ra không thể bảo toàn chút cơ nghiệp do tổ tiên để lại.

    Từ vị trí của một người kinh doanh phán đoán, thực lực Tào Tháo cường đại, không ai có thể tranh lại, Tôn Quyền ở Giang Nam thâm căn cố đế, bản thân lại oai hùng đủ để tự bảo, chỉ có công ty Kinh Châu cùng công ty Ích Châu là hai thị trường lớn dễ công phá nhất, đây là trọng điểm mà ta mật bàn cùng Lưu Bị khi nói về long trung đối. Tôi nói, Lưu Bị làm việc trong nghề, như con ruồi không đầu, hối hả ngược xuôi cũng không có thành tựu, vì sao? Bởi vì không có căn cứ, thiếu một thị trường để phát triển. Thấy ông ta gật đầu liên tục, tôi liền dẫn dắt ông ta, hiện nay biển hiệu công ty Đông Hán và thị trường nhỏ Tân Dã tạm thời có thể đặt chân, nhưng để phát triển lên thì không thể. Vì thế Lưu Bị phải hiểu rõ ý của mình, phải có chút danh vọng trong nghề này, tiếp đó là chạy đi đâu, đi thế nào? Lưu Bị đã có đủ cơ sở để lập nghiệp. là bí thư của công ty Đông Hán, cũng tính là một đại nhân vật trong nghề, không ai dám coi thường, hơn nữa quan hệ do nhiều năm qua xây dựng nên, chỉ cần đi đúng hướng, không lo không phát triển được.

    Thứ hai, Lưu Bị có được kinh nghiệm thương trường, kể cả vị đắng, trải qua thất bại đều là tài phú quý giá. Tuy nói tiền vốn quá ít, thực lực yếu kém, nhưng những thứ này đều có thể khắc phục được.

    Thứ ba, hiện tại Lưu Biểu, Lưu Chương ám nhược, thị trường sớm muộn cũng sẽ bị Tào Ngụy, Đông Ngô nuốt, nếu như Lưu Bị có thể hạ thủ trước, bắt Kinh Châu, Ích Châu làm đại bản doanh, sau đó có quan hệ tốt với các đầu mối kinh doanh tại thượng du cùng hạ du. Đông hòa Đông Ngô, bắc cự Tào Tháo, tự nhiên thế thị trường thiên hạ chia ba có thể thành, Lưu Bị có thể chiếm một phần.

    Lưu Bị nghe xong vui vẻ múa may, liên tục nói, tiên sinh chỉ giáo đúng quá, tiên sinh chỉ giáo quá đúng. Mấy năm nay tôi như đi trong bóng tối, tiên sinh nói chuyện như ánh sáng chiếu tới, khiến tôi thấy ánh mặt trời, tôi biết sau đó nên làm gì. Nhưng tiên sinh Gia Cát, bằng thực lực của tôi hiện nay lấy Kinh Châu, Ích Châu hai miếng bánh lớn cũng không dễ, không có người tọa trấn tính toán chỉ sợ tôi không lấy được, tiên sinh xem tôi đã tới vài lần, ngài hạ mình tới công ty giúp tôi đi.

    “Ai nha, tôi vốn đã không làm thì thôi, đã làm là phải làm thật lực. Tác phong của tôi e rằng khó mà có quan hệ tốt với ông chủ.” Tôi nói thâm ý, không ngờ Lưu Bị liền nói: ‘Ngài cứ yên tâm, tôi là người rất hòa ái trong công việc, nhất là với cao nhân như tiên sinh. Vậy đi, hiện tại tôi chính thức mời tiên sinh tới công ty làm CEO, nắm quyền trong tay, mọi chuyện lớn nhỏ do tiên sinh toàn quyền xử lý, xin đừng từ chối.” Thấy việc tới nước này, tôi cũng không thể thừa nước đục thả câu, nói: “Đã vậy, thì cố mà làm vậy.”

    Có người cho rằng, lúc này Khổng Minh lấy được bảo tọa CEO từ tay Lưu Bị. Không thể nói vậy, quá trình tiếp xúc Lưu Bị quả thật có chút hiềm nghi, nhưng nếu bản thân tôi không chút học vấn, không nghề ngỗng gì, thuần túy là ăn hại đái nát lừa tiền lương kiếm danh tiếng, thì sớm muộn cũng lòi đuôi, cuối cùng kẻ tao ương là tôi. Quan trọng là … Tôi nghĩ tôi tài học đầy bụng, xác thực có thể vì được Lưu Bị dùng. Nói tới long trung đối, có thể dùng một lời nói toạc ra đại thế thiên hạ, vạch ra một con đường thênh thang cho Lưu Bị phát triển. Bạn nói mấy câu đó giá trị nhiều tiền? Sở dĩ người khác nói tôi không ra khỏi nhà mà biết việc thiên hạ, là kỳ tài đương đại, tôi cũng không thấy có gì là quá, hành vi của tôi cũng chưa nói gì là lừa dối.

    Tôi là một người làm công có quan hệ với ông chủ Lưu Bị vì một long trung đối mà người ngoài nghị luận. Tôi cho rằng vấn đề then chốt là chức vị tôi truy cầu có thể sáng tạo cho ông chủ giá trị tương ứng, thậm chí có thể khiến giá trị của công ty tăng lên. Bằng không, làm việc tại công ty, cho dù được sủng ái nhất thời nhưng cũng không lâu.

    Tôi tin tưởng rằng, tôi là CEO, tôi nhất định có giá trị, nhất định có thể giúp công ty của Lưu Bị càng sinh nhiều lợi nhuận.

    Cẩm nang gia cát:

    Người làm công dù làm chức vụ gì, đều phải lấy điểm xuất phát và điểm cuối cùng là sáng tạo càng nhiều giá trị.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chiennq,nls,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định

    Không can thiệp vào gia sự của cấp trên




    “Quan hệ” là vấn đề quan trọng nhất.

    Tôi luôn không can dự tới gia sự của Lưu Bị.

    Phải nói rằng Lưu Bị đích xác là ông chủ tốt. Từ khi tôi tới phòng Tân Dã tập đoàn Đông Hán đi làm tới nay, trên phương diện công vụ ông chủ Lưu Bị đối với tôi luôn nói gì nghe đấy. Sinh hoạt không có gì gian nan, đối xử như anh em. Ngày đầu đi làm đã nhường tôi phòng làm việc của mình, còn nới : “kỳ thực tôi cũng không cần ngồi trong phòng này xử lý công việc, nếu cậu đã tới, tôi có thể qua phòng bên uống trà. Bất quá điều kiện sở tại còn hạn hẹp, chờ chúng ta kiếm được tiền, tôi sẽ không để cho CEO như cậu chịu thiệt.” Tôi nghe xong cảm thấy ấm áp, nói thật, tôi đâu để ý chuyện nhỏ này, nếu như lưu ý thì đã chẳng tới đây, nhưng phân tâm ý của ông ấy cũng quả là khó được.

    Điều kiện tổng quan của phòng làm việc quả là kém, làm việc, sản xuất, căng tin, ký túc xá đều là đống nhà ba tầng cũ nát, tầng một tầng hai làm phân xưởng gia công, căng tin ở tầng hầm, tầng ba là phòng làm việc của cán bộ, ký túc xá dành cho cán bộ nòng cốt, ngay ông chủ Lưu Bị cùng hai vị phu nhân đều ở đây, ở một phòng xép nhỏ đầu hiên. Chủ tịch Lưu Bị còn muốn tặng phòng xép đơn duy nhất cho tôi, đương nhiên tôi không đáp ứng, tôi cũng cảm thấy, không thể để hai vị phu nhân cùng tổng quản lý Lưu Bị ngủ chung một chiếc giường được. Hơn nữa, người khác đều ở hai người một phòng, ngay cả Quan Vũ cùng Trương Phi đều chia nhau giường tầng, nếu tôi một mình một phòng thì đãi ngộ quá cao.

    Chủ tịch Lưu Bị coi tôi như một cái phao cứu mạng, chúng tôi ăn chung bàn, tắm cùng khu, suốt ngày tham thảo đại thế thiên hạ cùng những trắc trở mà công ty gặp phải cùng lối ra cho tương lai, đương nhiên khó tránh khỏi liên quan tới gia sự. Lúc này tôi mới biết, nguyên lai Lưu Bị cùng Lưu Biểu là họ hàng xa, Lưu Biểu sớm nhìn ra Lưu Bị là người làm việc lớn, coi trọng muốn mời Lưu Bị về công ty Kinh Châu, trọng chấn hùng phong năm xưa. Lưu Bị biết nội bộ công ty Kinh Châu tương đối phức tạp, Lưu Biểu không quyết đoán, cứ tránh xa một chút mới tốt, nên không đáp ứng. Nhìn chung, Lưu Biểu rất quan tâm tới Lưu Bị.

    Ngày hôm qua, con trai cả Lưu Kỳ của Lưu Biểu cũng là anh họ đằng vợ tôi tới chơi. Lưu Kỳ là con trưởng của Lưu Biểu, lẽ ra khi Lưu Biểu bị bệnh là lúc Lưu Kỳ mạnh khỏe trẻ trung cống hiến. nhưng hiện nay, quyền lớn tại công ty Kinh Châu cơ bản đã rơi vào tay Thái phu nhân của Lưu Biểu cùng Thái Mạo, vấn đề mẫn cảm ở chỗ, Thái phu nhân hiện giữ chức phó chủ tịch công ty Kinh Châu, là dì vợ của tôi - vợ kế của Lưu Biểu, Lưu Kỳ là phu nhân tiền nhiệm quá cố sinh ra, Thái phu nhân dùng trăm phương ngàn kế xa lánh Lưu Kỳ, muốn mang toàn bộ công ty Kinh Châu giao lại cho con đẻ - Lưu Tông còn đang học trung học. Vì thế, Lưu Kỳ không chỉ không được trọng dụng, ngay cả chức vụ bí thư rỗi việc trước đây cũng bị bãi miễn, thậm chí có nguy cơ mất quyền thừa kế. Thái phu nhân nắm hết quyền hành, Thái Mạo lại được đề bạt là phó tổng giám đốc hành chính, lại không ngừng rải lời đồn, nói Lưu Kỳ là con riêng của phu nhân quá cố, không có quan hệ huyết thống với Lưu Biểu, làm sao có thể hưởng quyền thừa kế? Lưu Kỳ nghe nói Thái phu nhân đang nhõng nhẽo Lưu Biểu, đòi ông ta sửa di chúc, thủ tiêu quyền thừa kế của Lưu Kỳ. Lưu Kỳ khó sống yên. Cha hoàn toàn bị gái nắm, bản thân không có cơ hội gặp mặt, khó khăn lắm gặp được một lần thì cha kéo dài hơi tàn, kế mẫu ở bên nhìn chằm chằm thì nói được gì. Nhưng nếu không để ý để mọi chuyện phát triển, không biết người đàn bà kia sẽ làm những chuyện gì nữa, có khi cả mạng cũng không còn. Trái lo phải nghĩ, bang hoàng vô kế, đột nhiên nhớ tới Lưu Bị: người này nổi danh nhân hậu, lại là chú họ, sao không tìm ông ấy đứng ra, có lẽ còn giúp mình nghĩ một lối thoát.

    Sau một lúc nói chuyện, Lưu Kỳ nói rõ ẩn tình, cũng biểu đạt ý muốn Lưu Bị đứng ra. Lưu Bị trầm ngâm một lúc: ‘Cháu à, chú đồng cảm với cháu. Nhưng xưa nay, thanh quan khó quyết gia sự, chú hiện tại cũng phải nương nhờ Thái thị mà tồn tại, chú cháu ta đều bị lép vế. Việc này chú thực không nhiều lời, cháu tự lo cho tốt.”
    Lưu Kỳ vô cùng thất vọng, cũng không nói gì khách sáo liền cáo từ. Lưu Bị đưa anh ta xuống dưới nhà. Hôm nay vừa mới rời giường, Lưu Bị đã đi tới phòng tôi, nói hôm qua Lưu Kỳ tới chơi, mặc dù không phải công việc, nhưng bằng địa vị của Kỳ, Lưu Bị nên đáp lễ, cũng nên đi thăm, cũng nói sáng nay có chút đau đầu, để tôi thay Lưu Bị đi một chuyến, tôi nhận lời.

    Lưu Kỳ gặp tôi vô cùng vui vẻ: “Tiên sinh Gia Cát, tôi đợi ngài lâu rồi, mau vào.” Anh ta dẫn tôi đi qua phòng khác, tới một căn phòng bố trí rất lịch sự và tao nhã. Uống xong ly trà, Lưu Kỳ đứng lên chắp tay: “Tiên sinh Gia Cát, chuyện tôi với chú Lưu Bị hôm qua hẳn ngài cũng biết được, mẹ kế muốn hại tôi, tiên sinh hãy cứu tôi.”
    Thấy Lưu Kỳ có chuẩn bị tôi liền hiểu ra, khẳng định là ông chủ Lưu Bị ra chiêu. Nhưng loại chuyện này đúng như ông chủ Lưu Bị nói, làm không được tất bị tát nước bẩn. Tôi nói: ‘Lưu công tử, không phải tôi không cứu ngài, chuyện gia đình nhà ngài, người khác thực không tiện nói vào, vạn nhất chuyện tôi mách nước bị tiết lộ ra, ngài cũng biết, công ty chúng tôi còn phải tiếp tục kinh doanh tại địa bàn này, thế nên….” Nói tới đây, tôi cũng không tiện nói tiếp, đứng dậy cáo từ.
    Lưu Kỳ không nản chí nói tiếp: “Đừng đừng, khó khăn lắm ngài mới tới một lần, sao có thể nói đi là đi được. Chúng ta không nói chuyện này, nói chuyện khác. Nào, ngài theo tôi tới đây.” Lưu Kỳ dẫn tôi tới một căn phòng bí mật, tiệc rượu đều có sẵn. Lưu Kỳ nói: “Chỉ có hai ta, uống mấy chén. Tôi biết tiên sinh Gia Cát nổi danh thiên hạ, ông chủ Lưu Bị ba lần đến mới mời được ngài. Hôm nay tôi có cơ duyên này, cũng mong làm bạn với ngài.”
    Hai người ngồi xuống, rượu quá tam tuần. Lưu Kỳ nâng chén cạn sạch nói: “tiên sinh Gia Cát, không phải tôi không biết xấu hổ, thật là không có cách khác, ngài cho tôi một chủ ý đi. Ngài xem thế này được không, tôi có một biệt thự ở Tân Dã, vài năm trước bỏ ra 3 triệu nhân dân tệ mua lại, chỉ cần ngài nói một tiếng, biệt thự là của ngài.”
    Tôi vừa nghe liền tức giận, đẩy chén lại, đứng dậy nói: “Lưu công tử, ngài nghĩ tôi là người thế nào? Lẽ nào tôi cầu tài hiến kế sao?’
    Lưu Kỳ biết lỡ lời, vội vàng nói: “Tiên sinh đừng giận, là lỗi của tôi, trong lúc cấp bách không thể lựa lời, thực là đáng chết.”
    Không thể kéo dài bữa cơm, tôi lần thứ hai đứng dậy cáo từ, nhưng Lưu Kỳ nắm chặt tay tôi thành khẩn nói: ‘Khổng Minh tiên sinh, ngài đi như vậy, sao tôi an tâm? Được rồi, chúng ta không nói việc này nữa. Nhưng…” Lưu Kỳ cười thần bí: “Tôi có một thứ tốt, ngài nhất định thích.”
    Ta vội hỏi: “Thứ gì, sao lại che che lấp lấp thế.”
    Lưu kỳ nói: “Là mấy bức tranh mỹ nữ do bạn bè tặng, ài, thực sự là mỗi người đều tuyệt sắc.”
    Tôi nán lại ngồi xuống: “Được rồi, vậy xem chút.”
    Lưu Kỳ dẫn tôi tới hậu hoa viên, đi lên một lầu nhỏ, Tôi vội hỏi: “Tranh đâu?”
    Ai ngờ Lưu Kỳ bỗng quỳ xuống trước mặt, khó lóc: “Gia Cát tiên sinh, kế mẫu thật muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi cùng đường rồi. Ngài cứu tôi đi mà.”
    Tôi cực kỳ tức giận, chẳng phải lừa tôi sao? Xoay người muốn đi, ai dè Lưu Kỳ sớm chuẩn bị, thang máy bị đóng, tôi không thể nhảy lầu xuống được. Lúc này Lưu Kỳ bắt đầu nói : ‘Ngài luôn sợ việc này lộ ra sao? Nơi này chỉ có hai người, hiện tại có thể nói rồi chứ.”

    Kỳ thực, biện pháp để Lưu Kỳ thoát chết tôi đã sớm nghĩ ra, việc tới nước này tôi chỉ có thể nói: “Gia đình ngài có một công ty con tại Giang Hạ đúng không? Ngài xin đi làm giám đốc ở đó, Thái thị muốn diệt trừ ngài, ước gì ngài li khai tổng bộ, vì vậy khẳng định đáp ứng. Ngài tới nhận chức rồi tự lập bộ sậu. Một khi có thế lực của riêng mình, ngài lại nghĩ biện pháp chuyển công ty thành tài sản của mình theo pháp luật, đến lúc đó Thái thị muốn hại ngài cũng nên nghĩ kỹ, kết quả xấu nhất thì ngài cũng có một công ty.”
    Lưu Kỳ nghe xong vỗ tay khen tuyệt, liên tục tán xưng diệu kế, cũng nói nếu thành công, có được công ty Giang Hạ, sẽ trợ giúp chú Lưu Bị cùng tiên sinh Gia Cát. Thấy Lưu Kỳ vui vẻ phấn khởi tôi cũng vui lây. Dù sao, Lưu Kỳ không xấu, hơn nữa tương lai có thể là một đồng minh chiến lược của chúng tôi. Nhưng ngẫm lại thực khó chịu, trước tới nay đều là tôi tính kế kẻ khác, không ngờ hôm nay lại bị Lưu Kỳ chơi một vố. Nói đi phải nói lại, anh ta không chơi khăm, tôi cũng sẽ không để ý chuyện nhà người khác, bởi vì tại mấy vấn đề này tôi có nguyên tắc của riêng mình. Không lẫn lộn gia sự cùng chuyện công ty, nguyên tắc này lấy công việc làm trọng, tư sự sơ qua.

    Tâm đắc của tôi: tôn trọng lãnh địa nhà người khác.

    Đại đa số động vật đều có ý thức về “lãnh thổ”, như chó, chúng nó đi tiểu bốn phía xung quanh nơi ở, để xác định phạm vi lãnh thổ của mình, cảnh cáo những con chó khác không được vi phạm xông vào, nếu như có chó khác xông vào, nó nhất định sẽ lao tới đánh đuổi. Không chỉ có chó, ngay cả bướm cũng có hành vi tương tự.

    “Ý thức lãnh thổ” kỳ thực là một loại ý thức tự vệ, bạn có loại ý thức này không? Đương nhiên cũng có, chỉ là phương thức biểu hiện bất đồng mà thôi. Ý thức lãnh thổ chính là gia đình, nếu chưa được đồng ý mà vào nhà người khác, nhẹ bị quở trách, nặng bị chửi mắng đuổi đánh. Gia sự của cấp trên cũng thế, không hiểu rõ tình huống tốt nhất không tùy tiện lao vào, chẳng may lầm nhập cấm khu, không chừng còn bị chết bỏ mạng.

    Cẩm nang Gia Cát:

    Làm việc tại các công ty ở Trung Quốc, càng ở gần xếp tổng, càng không thể tránh tiếp xúc với gia sự, vì thế phải có năng lực xử lý công việc cũng như trí tuệ xử lý gia sự của xếp. Nếu thiếu một trong hai thì sự nghiệp khó thành.
    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chiennq,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương thứ 8: “Khống chế” cấp trên


    Tôi “khống chế” ông chủ thế nào?

    Đối với ông chủ, luôn luôn giữ thái độ ông chủ không hề thần bí. Tôi là một nhân viên cao cấp, tôi cho rằng nếu muốn làm nên sự nghiệp lớn từ vị trí mà Lưu Bị cung cấp thì có một điểm rất quan trọng là không nên bị ông chủ dắt mũi, mà học được cách “khống chế” ngược lại, chí ít cũng khiến cho ông chủ làm sao suy nghĩ của mình trong mảng mình chịu trách nhiệm.

    Đương nhiên không phải tất cả các ông chủ đều có thể “khống chế”. Ví dụ, gian hùng như Tào Tháo, dù thông minh như Tư Mã ý cũng phải tránh đi, ẩn nhẫn chờ đợi. Ông chủ Lưu Bị là một ngời tương đối dễ “khống chế”, tiền đề là phải có bản lĩnh thực sự.

    Chiêu thứ nhất giúp tôi “khống chế” Lưu Bị là khiến ông ta đi từ tán thưởng tới sùng bái bản lĩnh của tôi. Nếu như trong tâm lý của ông ta luôn coi thường tôi, sao còn nói tới chuyện “khống chế”? Những kiến thức tôi nêu ra trong long trung đối đích xác khiến Lưu Bị bội phục sát đất, nhưng tôi biết mình vẫn thiếu kinh nghiệm. Từ khi chuyển tới ký túc xá của công ty, tôi luôn lợi dụng mọi cơ hội triển hiện tài học của mình. Phương diện này cần kỹ xảo, không thể chém gió, đồng thời cũng nêu ra những thành quả nghiên cứu của mình, cần căn cứ tình hình thức tế của nghề nghiệp, thị trường cùng công ty, đánh trúng suy nghĩ của ông chủ cũng như nói ra biện pháp của mình, những biện pháp này có thể khiến ông chủ cảm giác như giải pháp đó là thứ ông ta một mực tìm kiếm. Để đạt được hiệu quá đó, nếu không có chút tiểu xảo liệu có được chăng? Trong vòng vài ngày, ông chủ Lưu Bị đã bị tôi chinh phục, mỗi ngày quấn lấy tôi thỉnh giáo, sắp tới ngày lĩnh lương, ông ấy còn lén cho tôi biết trên sổ sách số tiền của công ty còn lại không tới 1 vạn nhân dân tệ, có ba việc phải làm gấp: một là phải phát tiền lương trong vòng một tuần, hai là hạn trả tiền thuê nhà chỉ còn nửa tháng nữa, quan sát hai ngày nay phát hiện có hai “bộ đội” hẳn là chủ nhà phái tới, thứ ba là nhà ăn đã thiếu gạo, tháng trước bà quản lý nhà ăn ôm theo đứa nhỏ lên mái nhà đòi tự tử, ông chủ phải cam đoan cuối tháng trả lương mới thôi, xem ra cũng sắp tới lúc đó thực hiện cam kết. Ông chủ Lưu hỏi tôi có diệu kế gì có thể vượt qua những khó khăn trên. Thấy bộ dáng chờ mong của ông ấy, tôi nói có biện pháp, nhưng tôi thầm nghĩ, vấn đề này vô cùng thực tế, tôi vừa tới được hai ngày nhưng để tôi giải quyết vấn đề này, quả thực ông chủ rất kỳ vọng vào tôi.

    Chiêu thứ hai tôi dùng “khống chế” Lưu Bị là tận dùng thời cơ sử dụng bản lĩnh của mình mang đến hiệu quả và lợi ích cho ông chủ. Đó là bản lĩnh thực thụ, là một CEO, không có chuyện vĩnh viễn chém gió buôn nước bọt, cũng không có chuyện lão bản luôn hứng thú với mồm mép của CEO, nói tới cùng, ông chủ cần lợi ích thực. Không những ông chủ thấy được lợi ích, còn phải nhận được lợi ích thực tế, hoặc giải quyết một vấn đề nan giải, mặt khác vấn đề mình nói ra có thể kết hợp với những vấn đề ông chủ đặt ra, khi đó ông chủ tự nhiên sẽ càng tín nhiệm. Vì thế, lần đầu ra tay rất quan trọng. Thắng, trời đất thênh thang, thua, đừng nói “khống chế’ ông chủ, sợ rằng ngay bản thân mình cũng không khống chế nổi. Đúng lúc này, sự tham gia của Tào Tháo cho tôi mội cơ hội hiếm có. Tào Tháo sớm đã muốn đánh sụp công ty của Lưu Bị. Có lẽ vì gần đây công ty gặp vấn đề tài chính, tình thế không lạc quan bị người ngoài biết được, Tào Tháo quyết định phái ra nhân viên đắc lực xuất kích, quản lý Hạ Hầu Thuần cùng cấp phó Vu Cấm, Lý Điển cùng một số người khác thuộc phòng thị trường công ty Tào Ngụy tới Tân Dã nhằm đẩy chúng tôi vào chỗ chết. Lúc này Tào Tháo rất tự tin, nghĩ rằng bằng thực lực của bọn họ hoàn toàn có thể chiếm lĩnh thị trường của chúng tôi đang có, xóa tên chúng tôi khỏi Tân Dã.

    Nhưng tôi vô cùng tự tin đánh thắng trận này, tôi bình tĩnh đánh giá tình hình, cẩn thận phân tích và cho ra kết luận. Công ty Tào Ngụy là công ty lớn nhất trong ngành, vung tiền quảng cáo như rác, hệ thống vận chuyển các đầu mối thị trường thành thục. Hơn nữa trưởng phòng thị trường Hạ Hầu Thuần dốc sức quản lý, kinh nghiệm phong phú, là một dũng tướng có thể công thành chiếm đất. Nhưng bọn họ có một nhược điểm trí mạng, đó là vô cùng coi thường địa bàn Tân Dã cũng như nhân viên của Lưu Bị. Hạ Hầu Thuận bình thường nắm trong tay vài trăm triệu nhân dân tệ, đều quản lý các dự án lớn, lần này tới thi triển tài năng tại một nơi nhỏ như Tân Dã, có thể nói là một nguyên nhân thất bại đã xuất hiện. Về phía chúng tôi, thị trường nhỏ, tài chính khẩn trương là điểm yếu, nhưng chúng tôi cũng có ưu thế, đó là trải qua nỗ lực kinh doanh, ít nhất tại thị trường Tân Dã đã tạo được uy tín cũng như khách hàng ruột không gì sánh nổi. Điểm then chốt là, chúng tôi nắm rõ thị trường Tân Dã như lòng bàn tay có khả năng quyết định tới thắng bại toàn cục.

    Sản phẩm của công ty chúng tôi từ khi ông chủ Lưu Bị khai trương tới hiện tại đều là bán giầy, chiếu.

    Đây là do sức mua thị trường Tân Dã không lớn, sản phẩm của chúng tôi luôn đẹp lại bền chắc, giá cũng không tính cao, vì thế rất được hoan nghênh tại bản địa. Thế nhưng theo tôi biết, sản phẩm chính của công ty Tào Ngụy là hàng hiệu, nhóm Hạ Hầu Thuần chủ trương bán ra giày thể thao xịn với giá 100 nhân dân tệ/đôi. Tôi mừng thầm: trước tiên thổi gió thêm dầu cái đã.

    Nhóm người Hạ Hầu Thuần tới Tân Dã, ở tại nhà khách chính phủ duy nhất của huyện. Bọn họ áp dụng sách lược quảng cáo oanh tạc, đài truyền hình, tờ rơi, biển quảng cáo, rất sôi nổi, tạo được tiếng vang lớn, nhưng khi mọi người vừa hỏi giá, đại đa số đều lắc đầu rời đi. Lúc này, tôi bắt đầu thực thi việc chọc ngoáy. Đầu tiên tôi vận dụng gần 1 vạn nhân dân tệ còn lại, để công nhân công ty giả thành khách hàng, cứ hai ba ngày mua về gần trăm đôi, lưu lại ấn tượng thị trường tốt cho bọn người Hạ Hầu Thuần. Đồng thời bằng vào quan hệ tốt đẹp của chúng tôi với các cửa hàng bán buôn bán lẻ, để bọn họ ký nhiều hợp đồng nhập hàng từ công ty Tào Ngụy, nhưng yêu cầu bán xong mới thanh toán. Cũng cam kết, nếu như xuất hiện vấn đề chất lượng, thì không trả tiền hàng, cũng không trả lại hàng. Hạ Hầu Thuần tự cho rằng sách lược tiêu thụ phát huy tác dụng, lại tự tin đối với sản phẩm của mình, không chút suy nghĩ liền ký rất nhiều hợp đồng.

    Tiếp đó, là lúc châm lửa. Một vài ngày sau, rất nhiều hàng được chuyển tới tay thương nhân, nhưng gần như đồng thời, mỗi ngày đều có người tiêu dùng cầm giầy thể theo bị lỗi như bung keo, thủng tới chỗ Hạ Hầu Thuần, yêu cầu trả hàng, bồi thường. Lúc đầu bọn họ không lưu ý, không ngờ người tới ngày một đông, dần dần một hai trăm người đứng trước khách sạn, đòi bọn họ trả lời. Kế tiếp do cự tuyệt trả tiền cũng như tiếp tục tiêu thụ, ủy ban nhân dân huyện Tân Dã đã ra quyết định trục xuất bọn họ khỏi thị trường Tân Dã.

    Một mồi “lửa” thiêu bọn người Hạ Hầu Thuần, trải qua chuyện này, người tiêu dùng càng tin tưởng vào sản phẩm của chúng tôi, lượng tiêu thụ tăng lên rõ rệt, mấy nghìn đôi giầy vải tồn kho nhanh chóng được bán hết. Số giầy mà các thương lái mua từ công ty Tào Ngụy lưu lại, theo ước định từ trước được chúng tôi mua lại với giá thấp đem ra bên ngoài bán, doanh thu được chúng tôi chia đều… kết quả, do đợt giầy này có chất lượng tốt, giá lại rẻ, chúng tôi bán hết rất nhanh, được chia lợi hơn 100. 000 nhân dân tệ tiền mặt, ba vấn đề nhỏ mà ông chủ Lưu Bị đặt ra không chút khó khăn đã giải quyết hết. Chúng tôi cũng là một công ty chuyên nghiệp, thần không biết quỷ không hay tạo ra vấn đề chất lượng chẳng lẽ là chuyện khó?

    Qua lần này, ông chủ Lưu Bị cũng như nhân viên công ty đều kính trọng tôi. Nếu như nói trước kia cung kính do tôi ở vị trí CEO, hiện tại, tôi có thể thấy rõ bọn họ thực lòng. Xem ra từ này về sau, tôi không muốn “khống chế’ ông chủ Lưu Bị, ông ta cũng không đáp ứng.

    Chiêu thứ ba tôi dùng khống chế Lưu Bị là dám phê bình ông ta. Nhân viên quản lý tầm cao phải nắm giữ kỹ xảo phê bình ông chủ, ông chủ luôn khống chế tuyệt đối xí nghiệp, nhưng không đồng nghĩa với việc nhân viên chỉ có thể khúm núm, ngược lại, chỉ cần ý kiến của mình đúng trọng tâm, ông chủ không những nguyện ý lắng nghe, thậm chí còn coi trọng mình. Một hôm, tôi có việc tìm ông chủ Lưu, vừa vào nhà, thấy ông ta đang đan áo len. Tôi vừa thấy liền tức giận, lớn tiếng chất vấn: “Ngài không có việc gì sao? Chí hướng lớn lao của ngài đâu rồi?” Ông chủ Lưu vừa nghe liền đặt đống len qua bên và nói: “Tôi đang lo không có biện pháp dùng cho hết thời gian, nhờ cậu nhắc nhở, sau này sẽ không làm chuyện này nữa.” Sau đó, ông chủ càng thấy tôi luôn lo nghĩ cho đại cục cùng tiền đồ của công ty, càng tín nhiệm cùng coi trọng, đây là điều kiện cần để thực thi “khống chế’ ông chủ.

    “Khống chế” ông chủ có chuẩn tắc sau:
    1/ ông chủ phải nhân hậu lễ hiền như Lưu Bị.
    2/
    3/phải nắm chuẩn điểm yếu của ông chủ, bằng không thì sẽ lĩnh đủ
    4/ luôn nói làm việc vì sự nghiệp công ty.

    Tâm đắc: học cách ứng phó với những khảo nghiệm của cấp trên.

    Tục ngữ có câu, tri nhân tri diện bất tri tâm, là vì ông chủ không thể hiểu rõ bạn, có đôi khi không thể làm gì ngoài việc trắc thí, hơn nữa quá trình trắc thí rất đơn giản, không cần nhiều thời gian. Cấp trên trắc thí với mục đích sau:

    Hiểu năng lực công tác của bạn.

    Hiểu thái động công tác của bạn.

    Hiểu mức trung thành của bạn.

    Hiểu tính tình của bạn.

    Căn cứ vào điều này, cấp trên có thể dùng nhân tài, phát huy hết tài năng của bạn.

    Như vậy, ông chủ thường trắc thí nhân viên mới, bởi vì ông ta không hiểu rõ nhân viên mới. Nếu như ông chủ muốn nhanh chóng hiểu rõ bạn, khảo nghiệm như trên là một trong những phương pháp tốt nhất, nhanh nhất. Ngoài ra, khi bạn đổi chỗ làm, bạn cũng sẽ bị người khác trắc thí, không chỉ có thủ trưởng muốn biết bạn có bao nhiêu phân lượng, đồng sự của bạn cũng muốn xem “trò hay”. Điều trọng yếu là ở tính cách cũng như nhu cầu của cấp trên, phổ biến nhất là cố ý phân công công việc, thậm chí là việc bạn chưa từng làm. Đương nhiên cũng có trắc thí như “ngược đãi”, yêu cầu liên tục tăng ca 1 tháng. Những trắc thí này đôi khi là kiểm tra năng lực làm việc, có khí kiểm tra khả năng chịu khổ… Những trắc thí như vậy mệt chết được, rất phiền, nhưng nếu bạn trốn tránh, vậy bạn đừng mơ lấy được lòng dạ “hẹp hòi” của xếp, thậm chí có khả năng phải rời đi. Vì thế, khi bạn gặp phải “tình trạng” như trên khi công tác, bạn phải suy ngẫm, điều này là thủ trưởng đang chỉnh bạn hay là “trắc thí” bạn. Nói cách khác, thủ trưởng hoặc là coi trong, “có hứng thú” muốn cho bạn một cơ hội thì nên toàn lực ứng phó, tuyệt không coi thường, nổ lực làm tốt nhất có thể.

    Cẩm nang Gia Cát:

    “khống chế’ ông chủ là để dễ thi triển tài năng, không nên bị động chịu khống chế, nên chủ động khống chế, vì cuối cùng thì chúng ta không thể thực sự khống chế được ông chủ. Trong khi khống chế ông chủ, bạn đồng thời cũng phải tiếp thụ sự kiểm tra đo lường từ ông chủ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chiennq,nls,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương thứ 9: Bước đầu phải thu phục Quan Trương



    Khi tôi mới tới, đã nhìn ra, Quan Vũ, Trương Phi không phục mình. Quan, Trương là hai nhân tài trong nghề, lại là anh em kết nghĩa của ông chủ. Công ty có hai nhân viên như vậy thật sự vướng tay với một CEO. May mắn, Quan, Trương đều nhân vật nổi danh trong nghề, các nghiệp vụ cơ bản của công ty đều do hai người gánh vác. Hơn nữa, theo tôi thấy, bằng kinh nghiệm cũng như năng lực của hai người, đến bất kỳ một xí nghiệp trong nước làm một trưởng phòng hay phó giám đốc là dư dả, nhưng bọn họ luôn trung thành với ông chủ Lưu Bị, chịu khổ không nói, có tiền cũng không mua được, năng lực lại hiếm có, trung tâm thiên hạ hiếm có, công ty có hai người như vậy bán mạng, quả là may mắn. Nói vướng tay vướng chân là vì hai người đều kiêu ngạo, đây cũng là bệnh chung của người có năng lực, nếu không xử lý tốt, bạn sẽ chịu thiệt. Bằng uy tín của họ tại công ty, hơn nữa địa vị đặc thù anh em kết nghĩa của ông chủ, phải hết sức cẩn thận.

    Tôi cũng rõ ràng, tuyệt không thể chịu thua bọn họ, làm cấp dưới của tôi, phải khiến bọn họ nguyện ý phục tùng mệnh lệnh, nếu không CEO không thể làm.

    Nhớ lúc tôi mới tới công ty, có lần nghe Trương Phi nói nhỏ với ông chủ Lưu Bị: “Đại ca, Khổng Minh là một thằng nhóc, chỉ là con mọt sách, có tài gì chứ? Tôi cùng nhị ca ai làm CEO cũng tốt hơn hắn. Đừng để hắn làm hỏng chuyện của chúng ta.” Lúc đó tôi cũng tức giận, thầm nghĩ thằng nhãi Trương Phi thật quá coi thường Khổng Minh, sớm muộn gì cũng cho ngươi thấy thủ đoạn của ta. Hoàn hảo ông chủ Lưu Bị không ngừng cho tôi chỗ dựa: “Công ty chúng ta có thể mời được Khổng Minh như cá gặp nước, hai em nên để ý là được.” Dù là cách một bức tường nhưng chẳng cần thấy cũng biết bọn họ nghĩ về tôi thế nào. Tôi không muốn chính diện xung đột với bọn họ - thế chỉ khiến tình hình càng xấu, nhưng hai người này thật sự không chút kiêng nể gì, khinh người quá đáng, gặp mặt cũng không chào một câu, khi họp thì ậm ờ khiến tôi không vui. Tôi hạ quyết tâm, nếu muốn đứng vững bước chân tại công ty, trước tiên phải trấn áp Quan Trương hai tên khó bảo này.

    Cũng may trong công ty còn có người làm bọn họ sợ, đó là đại ca của bọn họ ông chủ Lưu Bị, tốt, tôi sẽ lợi dụng tốt điểm này. Mỗi khi ba người họ đều có mặt, tôi càng lộ ra vẻ kiêu căng tự phụ trước mặt Lưu Bị, Lưu Bị là người thông minh, sẽ hiểu, sẽ phối hợp, càng lúc có mặt Quan Trương, Lưu Bị càng xun xoe tôi, thấy Quan Trương nhìn nhau, khẳng định là vô cùng khó chịu. Từ đó, chí ít, trước mặt nhân viên trong công ty, Quan Trương không thể không cho tôi chút thể diện, bước đầu tiên coi như đã đạt được.

    Quản lý công ty, nhất là quản lý nhân viên có năng lực siêu quần cũng như địa vị đặc thù như Quan, Trương, nếu chỉ nhờ thể diện thì còn thiếu nhiều, vì nếu như trong lòng họ coi bạn là hồ ly, bạn dù có oai vũ chốc lát cũng chẳng có gì đáng sợ, biện pháp căn bản là phải trở thành một con hổ uy chấn sơn lâm, đối với một CEO như tôi, là phải được trao quyền mà không chịu bất kỳ điều kiện phụ kèm theo. Làm thuê cho người, tôi cho rằng, phải hiểu rõ phạm vi chức trách của mình, việc nào mình có thể tự chủ, việc nào thuộc cấm khu không thể chạm tới, bạn sẽ được hưởng nhiều quyền lực. Trong các công ty tại Trung Quốc, cương vị và chức trách của một người luôn co dãn trong một phạm vi rất lớn, ví dụ CEO, trên cơ bản bạn có thể quản lý tất cả, nhưng nếu ông chủ muốn quản thì về mặt cơ bản bạn không quản gì hết. Vì thế, trong lúc làm việc, trước khi xử lý vấn đề cụ thể, tôi trước tiên xin tới “kiếm ấn” từ ông chủ Lưu Bị, cũng may do ông chủ Lưu Bị đích thân ký giấy cho phép tôi giải quyết tất cả chuyện lớn chuyện bé trong công ty, bất luận ai cũng không được cãi lời, bằng không tôi được quyền theo chế độ của công ty để xử lý. “Bất luận kẻ nào” ở đây đương nhiên bao quát Quan, Trương. Có thượng phương bảo kiếm, lưng càng thẳng càng cứng, vậy thì có gì phải lo chứ.

    Việc kế tiếp là phải sử dụng quyền lực trong tay hiệu quả. Khi Hạ Hầu Thuần mới mang người tấn công thị trường Tân Dã, lần đầu tiên tôi chủ trì hội nghị chiến lược của công ty. Trước khi hội nghị bắt đầu, ông Chủ Lưu hỏi Quan, Trương: “Hạ Hầu Thuần hùng hổ lao tới, hai cậu quản lý thị trường có biện pháp gì không?”
    Trương Phi liếc tôi nói: “Sao không hỏi “thủy” ấy?” –Lưu Bị thường ví tôi cùng công ty như cá gặp nước, không ngờ Trương Phi vẻ ngoài tục tằng nhưng thực tế lòng dạ hẹp hòi. Lưu Bị trừng mắt: “Trí hỏi Khổng Minh, Dũng hỏi nhị đệ, thủy với hỏa cái gì.”
    Quan, Trương bèn không nói gì. Lưu Bị nói tiếp: ‘Tiếp theo mọi người nghe CEO điều hành”.
    Cũng thật cảm khái, mua danh cũng tốt, bán danh cũng thế, chẳng phải là truy cầu cảm giác dưới một người trên vạn người sao? Tuy nói ít người chút, thực lực thiếu chút, nhưng dù sao một câu nói của tôi cũng quyết định số phận cùng tiền đồ của nhiều người trong công ty, loại cảm giác ‘quan trọng” này khiến tôi kích động. Tôi thầm khích lệ mình, không thể mất mặt.

    Kỳ thực mọi chuyện sớm đã trù bị, thời khắc then chốt cần ra lệnh. Tôi lệnh Quan Vũ mang người tổ chức mua giầy, tạo ra vấn đề chất lượng phá rối Hạ Hầu Thuần, phao tin tạo dư luận xã hội rằng giày công ty Tào Ngụy có chất lượng kém; đồng thời lệnh Trương Phi đi gặp mặt các nhà buôn cùng các cửa hàng bán lẻ, thuyết phục họ ký hợp đồng với Hạ Hầu Thuần theo yêu cầu của chúng tôi. Sau đó tôi mời ông chủ Lưu Bị đứng ra gặp mặt phía chính phủ, thời cơ vừa tới, bọn họ sẽ giữ lại sản phẩm công ty Tào Ngụy. Phân công xong, Quan Vũ hỏi tôi: “Mọi người đều được phân công, không biết CEO làm gì vậy?”
    Tôi nói tôi ở tổng bộ điều phối, hành sự tùy hoàn cảnh. Trương Phi cười khẩy nói: “Uh, chúng tôi đi ra ngoài liều mạng, ông ở nhà thoải mái, thật thoải mái.”
    Đây là trắng trợn khiêu khích quyền uy của tôi, tôi mà có chút do dự, lui bước hay nương tay thì uy tín mất hết. Vì vậy tôi lớn tiếng nói: “Tôi là CEO, tôi ra quyết định, có ý kiến gì thì bảo lưu nhưng phải chấp hành- tôi dừng lời liếc Quan Trương, lời nói càng nghiêm lệ - Nếu như làm hỏng chuyện của công ty, tôi nhất định sẽ xử theo quy định.”
    Lưu Bị đứng lên hòa giải: “Bày mưu tính kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm, đây là chức trách của CEO, tới thị trường trực tiếp làm việc là chức trách của hai người, còn không mau chấp hành lệnh.” Quan, Trương lúc này mới dẫn nhân viên đi làm việc.

    Kêt quả thì đã nói từ trước, có thể nói là viên mãn. Ngay cả người từng trải như Quan, Trương cũng không nghĩ chúng tôi có thể thắng đẹp như vậy, không chỉ đuổi đối thủ cạnh tranh ra khỏi thị trường, chúng tôi còn kiếm được một khoản lớn, giải vấn đề cấp bách của công ty. Từ đó, Quan Vũ, Trương Phi thay đổi thái độ, luôn nghe lệnh của tôi, lúc gặp mặt luôn nói cười vui vẻ. Hai người luôn mời tôi đi karaoke, uống rượu, tôi chết sống cũng không đáp ứng, phải giữ cự ly mới tốt.

    Tâm đắc của tôi: Lãnh đạo nhân viên đặc thù.

    Tại mỗi đơn vị luôn có người có điạ vị đặc thù hoặc tính cách khác người, thường thường là những người có chủ kiến trong công tác. Một tổ chức cần người có chủ kiến, bởi vì người có chủ kiến thường là người có tài năng xuất chúng. Nhưng những người có chủ kiến lại là khó khăn đối với “lãnh đạo”.

    Người như thế, giỏi về suy luận, có can đảm phát biểu ý kiến bất đồng; thủ trưởng sai thì có can đảm nói thẳng khuyên bảo; nếu bị đối xử bất công, cũng có can đảm đứng lên đấu lý; tự cho là thông minh, dễ kiêu ngạo tự mãn; bình thường cương trực, dù có trung tâm, nhưng thường nói lời không êm tai. Những điều này, đều có thể trở thành nhân tố gây khó khăn cho “lãnh đạo”, nhưng người như thế là tài sản quý giá nhất của tổ chức. Muốn lãnh đạo tốt loại thuộc hạ này, tâm đắc của tôi là: “Ông chủ ủng hộ là số một, tranh thủ để trược trao toàn quyền, lệnh ra là phải làm, cấm phản đối. Quyền nhờ ô lớn, uy phải tự lập. Lập uy đối với nhân vật chủ chốt, giành được sự ủng hộ về mặt nghiệp vụ. Mưu tính rồi mới hành động, hành động phải thành công.

    Cẩm nang gia cát:


    Đối với nhân vật trọng yếu, đặc biệt là những nhân vật quan trọng không thân thiện hoặc còn không tin, có thể áp, có thể chiêu an, có thể khích, mục đích cuối cùng là họ phải phục, phải thuận theo, nếu họ trở thành chướng ngại vật trong công việc thì rất phiền toái. Không bao giờ đánh giá thấp lực ảnh hưởng của những người này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chiennq,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 10: một chữ “Dựa” quá tuyệt vời

    Liên quan tới việc hợp tác với Đông Ngô

    Rốt cục chúng tôi cũng mất địa bàn Tân Dã. Thật thảm, Tân Dã tuy nhỏ nhưng cũng coi là căn cứ địa. Tôi dùng một ngọn lửa thiêu Hạ Hầu Thuần, đã chọc giận Tào Tháo, lão thân chinh mang tinh binh cường tướng tấn công, bằng lực lượng của chúng tôi đấu lại là không ổn. Rơi vào đường cũng, chúng tôi không thể làm gì hơn là dọn nhà, tìm nơi nương tựa công ty Giang Hạ của Lưu Kỳ. Còn Tào Tháo thừa cơ chiếm lấy công ty Kinh Châu, Lưu Biểu đáng thương, xác chưa lạnh mà công ty Kinh Châu làm mưa làm gió tại thị trường giày nhiều năm đã bị vợ con bán đi. Tôi không thể không phục tiên kiến khi xưa: Nếu không vẽ lối cho Lưu Kỳ, hôm nay chúng tôi thật thành chó hoang không nhà để về rồi.

    Tình hình hiện tại thế này: công ty Tào Ngụy vừa mua lại công ty Kinh Châu rất có thâm niên, khí thế cùng thực lực đều tăng vọt. Thị trường phía bắc Trường Giang trên cơ bản đã thuộc sở hữu của họ, đang tập trung lực lượng chuẩn bị nam hạ. Có thể cùng Tào Tháo tranh hùng một phen chỉ còn Tôn Quyền công ty Đông Ngô. Tôn Quyền thừa kế từ phụ thân Tôn Kiên, ca ca Tôn Sách toàn bộ cổ phần công ty Đông Ngô, trải qua vài năm cải cách, quy trình quản lý cũng như công việc kinh doanh đều phát triển mạnh. Nhất là Tôn Quyền bỏ ra số tiền lớn mời Chu Du, Trương Chiêu, Lỗ Túc, vài quản lý nổi tiếng trong giới kinh doanh về làm việc, bổ nhiệm Trương Chiêu là phó tổng giám đốc hành chính, Chu Du được bổ nhiệm làm phó tổng giám kiêm giám đốc bán hàng, có thể nói văn võ toàn tài, nhân tài vô số, vì vậy tọa trấn Giang Nam, âm thầm lộ ra dã tâm chiếm lĩnh thị trường cả nước.

    “Phòng Tân Dã – Tập đoàn Đông Hán” giờ chỉ còn khối biển hiệu “Nguyên bí thư tập đoàn Đông Hán” của ông chủ Lưu Bị, binh thiếu tướng ít, cầu sinh giữa hai gã nhà giầu, tùy thời bị ăn tươi nuốt sống, khiến ông chủ Lưu Bị lo lăng thở ngắn than dài. Tôi nới với ông ta: “tình thế hiện nay chúng ta chỉ có thể “dựa”. Như cây dây leo trong rừng, nếu không thể độc lập, muốn sinh tồn phải làm gì? Chỉ có thể tìm một gốc cây đại thụ sống nhờ, so với chết khô quang vinh hơn nhiều”. Tôi lại phân tích thêm: “Ngài từng mưu đồ phế Tào Tháo cùng vài vị bí thư ở tập đoàn Đông Hán, lại đánh bại đợt tiến công của lão, Tào Tháo đã hận ngài thấu xương, chúng ta khổng thể dựa vào Tào Tháo. Tôn Quyền mơ ước thiên hạ, hiện tại bị đại quân Tào Tháo uy hiếp, yêu cầu bức thiết chỉnh đốn nội bộ, liên thủ lực lượng bên ngoài. Chúng ta sao không mượn danh nghĩa liên hợp kháng Tào để tranh thủ sự trợ giúp từ công ty Đông Ngô, tạm thời cho chúng ta chỗ dựa vững chắc?”

    Tâm đắc của tôi:

    Chỗ dựa vững chắc chính là một ngọn núi thật vững, kỳ thực dù việc buôn bán, hay cá nhân cũng vậy, thành công có được đều cần có chỗ dựa vững chắc, chí ít chỗ giúp chúng ta làm việc xuôi chèo mát mái, càng dễ dàng vượt qua khó khăn. Nhưng đa số tình huống không phải chỗ dựa vững chắc nào cũng cam tâm tình nguyện cho bạn dựa vào, cần tìm ra một lý do hợp lý để bạn có thể dựa, đương nhiên, có đôi khi bức bách cần phải dựa vào da mặt dày. Chỗ cao minh của tôi là thấy rõ tình thế, tìm chỗ dựa vững chắc, hơn nữa người ta vươn vai chờ mình dựa vào, có thể nói là cao thủ về dựa dẫm.

    Trong hiện thực sinh hoạt, bất luận một thương gia nào cũng rất khó chiếm ưu thế về mặt tài nguyên cũng như sản phẩm, nếu thế, thương gia cùng công ty đang khuyết thiếu tài nguyên hoặc trong tình cảnh xấu phải làm gì để thay đổi cục diện bị động này? Cần phải lợi dụng tài nguyên của người khác, mượn từ người khác để mình dùng.

    Thế giới ngày nay, thị trường cạnh tranh phức tạp và kịch liệt, chiếm đoạt tài sản cũng như thành quả nghiên cứu, lao vào thị trường là vì kiếm tiền, không có cái nhìn độc đáo không thể thành công.

    Xã hội ngày nay, các ngành nghề dù muôn hình muôn vẻ, có nghề tri thức bí hiểm, những cũng có thể nắm bắt được đặc tính, từ nông tới sâu, dẫn dần quen thuộc. Ví như nghiên cứu một kỹ thuật kinh doanh, trước tiên có thể từ một hợp đồng, một chi tiết trong quá trình lưu thông để hiểu ra, gặp vấn đề gì, dùng đối sách nào giải quyết. Sau đó từ nhỏ tới lớn, nắm giữ bí quyết cùng kỹ thuật.

    Bởi vậy có thể thấy, mượn kỹ thuật, mượn nhân tài, mượn đất đai, mượn thị trường, thậm chí mượn uy tín công ty, mượn nhãn hiệu hàng hiệu, … có thể hợp tác khai phá, có thể tổ chức tiêu thụ, áp dụng phân chia lợi ích, liên hợp đầu tư mạo hiểm, tất cả hoàn toàn có thể bù đắp những thiếu hụt kỹ thuật của bạn, nguồn sinh lực cùng nguyên liệu, sức lao động cùng tư bản đều là những yếu tố bất lợi nếu bạn thiếu, hóa bị động thành chủ động là điểm tiên quyết trong cạnh tranh. Đều phải sử dụng thuật “dựa”.

    Cẩm nang Gia Cát;

    Dựa, lúc yếu thì phải biến bị động thành chủ động là bí quyết cơ bản của mỗi người. Dựa không thể chỉ hiểu theo nghĩa hẹp là chờ người khác thương hại bố thí, cần tận lực bằng hình thức hợp tác mượn dùng sở trường của người khác.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chiennq,nls,
Trang 2 của 8 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status