TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 8 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 38

Chủ đề: [Tự sự] Tự sự Gia Cát Lượng

  1. #11
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định




    Chương 11: Đây là cuộc chiến ngươi chết ta sống.

    Về cuộc cạnh tranh sinh tử với công ty Tào Ngụy.

    Mỗi ngành chỉ có một kẻ dẫn đầu, đây là lý giải của tôi về câu “một núi không thể chứa hai hổ”. Thủ lĩnh hiện nay là công ty Tào Ngụy của Tào Tháo, đây là điều được thị trường công nhận. Trong mắt Tào Tháo, Tôn Quyền của Đông Ngô cũng như chúng tôi luôn là cản trở lớn nhất đối với lũng đoạn thị trường. Người bình thường khó mà hiểu được, Tào Tháo đương nhiên coi Tôn Quyền là kình địch, nhưng Lưu Bị hoàn toàn không có địa bàn, lại thiếu binh tướng, Tào Tháo sao coi trọng ông ta như vậy, theo đuổi mãi không thôi? Lưu Chương ở Tây Nam, Trương Lỗ, cha con Mã Đằng ở Tây Bắc, người nào không có tinh binh đủ lương chứ, sao không bị coi là họa lớn? Lưu Bị không tệ, bình an ở tại Tào Doanh, cho dù không được trọng dụng cũng sung sướng, phong công phong hầu, kiếm một chức ngon có xe xịn là chuyện sớm muộn, sao lại đấu với Tào Tháo, lại phải bôn ba khắp chốn? Nếu suy nghĩ, cho dù bạn muốn xây dựng cơ nghiệp, cũng có thể liên minh với Tào Tháo, liên hợp Tào Tháo nuốt Tôn Quyền từ đó kiếm một khoản lợi nhuận không tốt sao? Cạnh tranh không bao giờ ngừng, nói nghiêm trọng thì là cạnh tranh người chết ta sống.

    Đầu tiên, Lưu Hiệp là chủ tịch tập đoàn Đông Hán, đồng thời là chủ tịch liên hiệp hội giầy đã sớm bị Tào Tháo coi là đồ chơi, Lưu Bị là thư ký tập đoàn Đông Hán là phái “ủng Hiệp”. Lưu Bị cho rằng Lưu Hiệp tuy không giỏi, nhưng ngồi ở vị trí đó lâu, không có công lao cũng có khổ lao, bởi vậy phản đối bất luận vị nào có ý đồ cũng như cử động uy hiếp Lưu Hiệp. VÌ thế hai người đấu tranh ngay từ điểm khởi đầu.

    Thứ hai, từ khi Lưu Bị có được chỗ đứng, có ý chờ mở rộng nhất thống thiên hạ, các cử động kế tiếp bất đồng. Điều này làm hồ ly Tào Tháo sớm cảm giác được, Lưu Biểu, Lưu Chương, Trương Lỗ dù tọa trấn một phương song không khiến lão sợ, trái lại một kẻ ăn nhờ ở đậu như Lưu Bị mới là chân long, một khi có biến cố xảy ra, Lưu Bị sẽ chân chính trở thành uy hiếp. Thử nghĩ, lão sao dám thả hổ về rừng?”

    Thứ ba, như nói khi trước, Lưu Bị từng tham dự nhóm lật đổ Tào Tháo, càng khiến Tào Tháo khó tiếp thu, vì vậy trong lòng Tào Tháo hận Lưu Bị hơn xa Tôn Quyền.

    Thứ tư, là địch của Tào Tháo là chỗ thông minh của Lưu Bị, là điều cần trong chiến lược gây dựng sự nghiệp giành chính quyền. Kỳ thực, chính việc là địch nhân của Tào Tháo mới giúp Lưu Bị tạo nên hình tượng chính diện trong dư luận. Tào Tháo nôn nóng, đối nhân không lưu tình, tiểu sử Lưu Bị lại đầy việc nhân từ khiến các doanh nhân khác kính ngưỡng; Tào Tháo giả dối đa mưu nổi danh, Lưu Bị nổi danh trung thành phúc hậu; Tào Tháo soán quyền đào rỗng tập đoàn Đông Hán, Lưu Bị đi lại kêu la ủng hộ “Đông Hán” -- mặc dù tiền lời lãi đều nhét vào túi mình. Nhưng đó quả là sự đối lập rõ ràng, rất nhanh tạo nên hình tượng sáng sủa cho Lưu Bị, thu phục nhân tâm, sự chưa thành nhưng thế đã thành.

    Vì sao tôi nói “Đông hòa Đông Ngô, Bắc cự Tào Tháo:, cự, là bất đắc dĩ, cũng là tình thế bắt buộc. Nói chung, so với Tào Tháo, so đấu công ty Tào Ngụy chỉ có cá chết lưới rách, vì thế dù thiên ý thế nào, phù Lưu diệt Tào là nguyện vọng suốt đời của tôi.


    Tâm đắc của tôi: nương tay với kẻ giỏi là tự đánh mình.

    Tôi nhận ra điểm này từ một sự kiện lịch sử: năm 207 trước công nguyên, Hạng Võ cùng Lưu Bang hẹn nhau, trước vào Quan Trung chiếm kinh đô Hàm Dương nước Tần.

    Nhưng Phái Công Lưu Bang tiến vào kinh đô Hàm Dương trước, Hạng Võ nghe nói Lưu Bang muốn xưng vương tại Quan Trung vô cùng tức giận, tuyên bố phải tiêu diệt Lưu Bang. Mưu sĩ Phạm Tăng càng chủ trương “nhanh kẻo sinh biến”. Lúc đó Hạng Võ có 40 vạn quân, Lưu Bang chỉ có 10 vạn quân, hiển nhiên Lưu Bang ở thế bất lợi.

    Hạng Bá đi theo Hạng Võ, biết được chuyện Hạng Võ muốn diệt Lưu Bang, trong đêm lặng lẽ chạy tới doanh Lưu Bang, nói cho Lưu Bang cùng Trương Lương biết. Lưu Bang tháy Hạng Bá vô cùng khách khí, không chỉ mời rượu hỏi thăm, còn đưa ra ý kết thân gia. Hạng Bá một mình trong đêm vào địch doanh, tiết lộ cơ mật quân sự cho địch quân, hiển nhiên là hành vi phạm tội, nhưng Hạng Võ không xử phạt hắn, lại đồng ý ngừng tập kích Lưu Bang.

    Ngày thứ hai, Lưu Bang tự mình tới trước doanh Hạng Võ. Hạng Võ thiết yến khoản đải, đây là “Hồng Môn Yến” nổi danh lịch sử. Lưu Bang thấy Hạng Võ, lại nói năng thân mật, thề biểu thị trung tâm với Hạng Võ, tôn xưng Hạng Võ là “tướng quân”, mà mình xưng “thần”, chuyển từ thế tranh đấu sinh tử thành hiểu lầm. Hạng Võ nghe xong thoải mái nói: “Việc này đều là tả tư mã Tào Vô Thương nói! Bằng không ta sao hoài nghi ngươi.” Không chút bảo lưu nói ra xuất xứ tình báo của mình.

    Lúc đó Trương Lương đi theo Lưu Bang chỉ mang theo hơn trăm người, muốn diệt bọn họ thực dễ như trở bàn tay. Tại yến hội, mưu sĩ Phạm Tăng căn cứ thương lượng từ trước nhiều lần ám chỉ Hạng Võ, giục hạ lệnh động thủ, nhưng Hạng Võ một mực yên lặng không đáp ứng. Phạm Tăng không thể làm gì hơn thầm thương nghị với Hạng Trang, kêu hắn lấy cớ múa kiếm đâm chết Lưu Bang. Trong lúc Hạng Trang múa kiếm sắp đắc thủ, Hạng Bá hiểu ý liền đứng ra cản trở. Hắn cũng rút kiếm ra múa, ngăn trở. Sau đó, Lưu Bang mượn cớ đi nhà xí, mang Phiền Khoái rời yến tiệc, lưu Trương Lương tiếp tục bồi tiếp Hạng Võ, bản thân đi không từ giã. Từ Hồng Môn tới Phách Ảnh 40 dặm, vì trốn Hạng Võ truy kích nên Lưu Bang bỏ xe cưỡi ngựa, được Phàn Khoái mang người bảo vệ trốn ra hổ khẩu.

    Cuối cùng tại trận chiến Cai Hạ, Hạng Võ bại trận tự sát bên bờ Ô Giang.

    Cẩm nang Gia Cát:

    Sống trong xã hội, đầu tiên phải nhận rõ đối thủ là ai. Tuyệt không nhân từ với địch nhân chân chính. Đối với đối thủ cạnh tranh, hòa bình chỉ là thời kỳ giảm xóc giữa hai lần chiến tranh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #12
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 12: Dựa Chu Du diệt Chu Du.


    Hiện nay, loại giày mới được chuẩn bị từ lâu rốt cục cũng được giới thiệu tại hội chợ triển lãm. Tuy nói công ty chúng tôi hiện tại tạm cư Giang Hạ, nhưng không đăng ký một tên gọi cố định, nhưng chúng tôi cũng không nhàn rỗi. Để chuẩn bị cho hội chợ lần này, chúng tôi phải trả thêm lương cho nhân viên làm tăng ca, thiết kế ra vài loại khác nhau, cố găng kiếm nhiều đơn đặt hàng. Tôi tới hội chợ đi một vòng, không thấy bóng dáng Chu Du, hỏi nhân viên nghiệp vụ quản lý Hoàng Cái của hắn, lúc này mới biết Chu Du đã từ chức về quê, cũng nói không bao giờ… ra nữa. Trong lòng tôi vô cùng vui mừng; mục đích cuối cùng cũng đạt được.

    Có thể nói Chu Du là một người tuổi trẻ tài cao, cao ngạo vô cùng trong nghề này. Bời vì làm ra công tích đồng thời có quan hệ đặc thù với ông chủ Tôn Quyền của công ty Đông Ngô, hai mươi mấy tuổi đã làm tổng giám đốc bán hàng của Đông Ngô, chỉ huy một đội ngũ nhân viên kinh doanh giỏi, lập được công lao to lớn đối với sự phát triển của Đông Ngô. Bản thân được ông chủ Tôn Quyền cực coi trọng, nhân viên mỗi người đều quen việc lại phục Chu Du, dù là người có thâm niên trong công ty như phó tổng giám đốc tiêu thụ Trình Phổ cũng tôn sùng thanh niên hậu bối.

    Cũng vì thế, khi tôi cùng Lưu Bị xác định liên hợp Đông Ngô chống Tào Ngụy trở thành chiến lược, Chu Du là một nhân vật chiến lược trong sự thành bại. Tôi biết, Tôn Quyền đối mặt việc Tào Tháo mở rộng thị trường, có vẻ chưa có kế hoạch hoàn chỉnh. Tôn Quyền không muốn trở mặt với Tào Tháo, vẫn mơ tưởng Tào Tháo nhân từ ít nhất cũng có thể bảo vệ thị trường hiện có. Mà song phương một khi giao chiến, triển khai cạnh tranh chính diện, ông ta sợ thực lực của mình không thể chống Tào Tháo, chẳng may thị trường bị nuốt, công ty cũng sẽ bị công ty Tào Ngụy thâu tóm, chính mình thê thảm. Nhưng kêu ông ta chắp tay dâng lên, ông ta cũng không cam lòng, vì vậy phân vân không quyết. Đám nhân viên của ông ta đánh trống reo hò nói hợp tác hoặc là sát nhập với công ty Tào Ngụy đều tốt, thậm chí phó tổng giám đốc Trương Chiêu chủ trương gắng sức kết minh Tào Tháo, càng khiến Tôn Quyền không biết làm sao. Nếu như Tôn Quyền thực sự hợp tác với Tào Tháo – hoặc hai công ty sát nhập, hoặc có hiệp nghị chia thị trường, đối chúng tôi đều là tai nạn, thiên hạ to lớn cũng không chỗ dung thân. Đông Ngô còn có Chu Du, tôi biết, tính tình Chu Du, trừ Tôn Quyền, anh ta không muốn khuất thân dưới người khác nữa, kể cả là Tào Tháo. Điểm càng then chốt, Tôn Quyền rất coi trọng Chu Du, từ điểm này có thể thấy, chúng tôi muốn dựa Đông Ngô thì trước tiên cần dựa Chu Du. Bởi vậy, trong lúc tôi đàm phán cùng công ty Đông Ngô, cũng từng ngầm hỏi Chu Du, dùng phép khích tướng khiến anh ta kiên định hợp tác với chúng tôi chống Tào Tháo thâu tóm thị trường.

    Tôi dùng chiêu khích tướng thực có chút không đúng. Tôi nói với Chu Du, Tào Tháo là một đại sắc quỷ nổi danh, lão ta nghe nói phu nhân của Tôn Kiên và Chu Du là đại tiểu Kiều đều là tuyệt sắc mỹ nhân, sớm thèm dỏ dãi. Trong một buổi gặp mặt cuối năm của hiệp hội giầy, có lẽ do uống nhiều, trong lúc nói chuyện vui công khai tuyên bố, nhị Kiều hiện tại bị Tôn, Chu chia nhau, tôi tương lai khống chế công ty Đông Ngô, có thể độc hưởng. Còn khoe đã sớm viết một bài thơ: "Lập song thai vu tả hữu hề, hữu ngọc long dữ kim phượng. Lãm"Nhị kiều" vu đông nam hề, nhạc triêu tịch chi dữ cộng." (Bắc hai cầu tây đông nối lại
    Như cầu vồng sáng chói không gian Tìm hai Kiều nam phương về sống,
    Vui cùng nhau giấc mộng hồi xuân ...). Hì hì, Lão già này quá làm càn nha? Lời này quả nhiên được việc. Nhờ Chu Du nỗ lực, rốt cục công ty chúng tôi cùng công ty Đông Ngô đã thiết lập quan hệ liên hợp, cũng mới có một trận quyết chiến Xích Bích không khói súng trên thị trường buộc Tào Tháo cúp đuôi lui về thị trường phía bắc, chúng tôi mới nhân cơ đó mà chiếm Nam Quận làm căn cứ địa mới.

    Như vậy, vì sao tôi thấy vui khi Chu Du tạm rời cương vị? Ha ha, đó cũng nằm trong kế hoạch của tôi. Cùng lúc Chu Du đố kị tôi, cũng muốn nhanh cóng đuổi tôi đi, đặc biệt là khi đánh bại Tào Tháo, tạm trừ uy hiếp, anh ta càng làm mạnh. Vì tự vệ, tiên hạ thủ vi cường, tôi buộc anh ta tạm rời cương vị. Mặt khác, tuy rằng hiện tại chúng tôi liên hợp chặt chẽ với Đông Ngô, nhưng quan hệ cạnh tranh song phương vẫn là chủ yếu, hơn nữa tương lai lực lượng của chúng tôi lớn mạnh, cạnh tranh càng kịch liệt với Đông Ngô là điều không tránh khỏi. Hiện tại diệt trừ người tài của Đông Ngô là việc có lợi đối với chúng tôi.

    Phương pháp bức Chu Du tạm rời cương vị bị nhiều người mô tả vô cùng kỳ diệu, ba lần chọc tức Chu Du. Thật ra việc này mọi người rất nhanh sẽ biết.

    Tâm đắc của tôi: Quỷ đạo trừ cường địch.

    “Tôn Tử binh pháp” nói “binh nhân, quỷ đạo”. Quỷ ở đâu? Tôn Tử nêu ví dụ, “Quỷ đạo” tức là xảo quyệt hay thay đổi, giấu diếm ý đồ, lừa dối địch nhân, để đạt được thắng lợi trong chiến tranh. Tôn Tử đưa nhiều ví dụ về quỷ đạo, nếu có thể tấn công thì giả như không thể tấn công, muốn đánh giả vờ không muốn đánh, muốn hành động ở gần nhưng giả như muốn hành động ở xa, muốn hành động ở xa nhưng lại giả như muốn hành động ở gần. Lấy lợi mà dụ kẻ tham, chiến thắng kẻ loạn, phòng bị kẻ có thực lực, tránh kẻ thù mạnh, khiêu khích kẻ hay giận dữ. Địch khinh thường thì làm chúng thêm kiêu, địch nhàn hạ thì làm chúng vất vả, địch đoàn kết thì làm chúng ly tán. Làm ra nhiều “quỷ đạo” như vậy là vì “công kỳ vô bị, xuất kỳ bất ý”. Tôn Tử còn đưa ra: “binh dĩ trá lập, dĩ lợi động.” ý là hành động quân sự dựa vào xảo quyệt bảo tồn chính mình, điều kiện có lợi thì động, bất lợi thì án binh bất động.

    Thương trường như chiến trường, việc kinh doanh buôn bán lấy “Tín” là cơ sở, nhưng cũng không thể bài trừ các hoạt động thương nghiệp phức tạp, thời khắc quan trọng liên quan tới lợi ích, thích hợp sử dụng quỷ đạo.

    “Phòng nhân chi tâm bất khả vô”, kinh doanh là cuộc chiến tranh giành lợi ích kinh tế. Có tranh đoạt lợi ích, sẽ có người không từ thủ đoạn. Bởi vậy, lừa gạt, tranh đấu gay gắt không bao giờ mất đi. Vì thế để bất bại trong kinh doanh, cần phải tuân thủ đạo đức thương nghiệp của thương nhân, mặt khác, phải sử dụng thủ đoạn linh hoạt, biến báo thủ đoạn chống lại đối thủ cạnh tranh.

    Cẩm nang Gia Cát:

    Loại bỏ mâu thuẫn, dùng đúng chỗ đúng lúc, loại bỏ chướng ngại vật đó mới là cao thủ dụng binh trong thương trường.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #13
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 13. Tên ngốc Lỗ Túc bị tôi chơi xỏ



    Hôm nay, phó tổng giám đốc tiêu thụ Đông Ngô Lỗ Túc tới chơi, đàm luận về quyền sở hữu công ty Kinh Châu. Sau khi Lưu Biểu qua đời, dì Thái cùng Thái Mạo bán toàn bộ cổ phần tại công ty Kinh Châu cho Tào Tháo giá rẻ. Sau trận Xích Bích, thực lực Tào Tháo giảm sút, phải rời khỏi Kinh Châu, bởi vậy chúng tôi mới chiếm được địa bàn mới vốn thuộc công ty Kinh Châu. Điều này làm cho Tôn Quyền cùng Chu Du vô cùng khó chịu. Trận Xích Bích, Đông Ngô là chủ đạo, thành quả lại bị chúng tôi đoạt hết, vì thế trăm phương ngàn kế tìm cách thu lại công ty Kinh Châu. Vài ngày trước, Lỗ Túc đã tới một chuyến, đeo bám tôi nhằm thương lượng và nói rõ ý của công ty Đông Ngô.

    Lỗ Túc là một người thành thật, về lý tôi không nên gạt anh ta, nhưng việc này liên quan tới đại kế phát triển của công ty, tôi cũng không để ý nhiều quá được. Tôi nói với anh ta, dựa theo quy tắc thị trường, công ty Tào Ngụy bỏ chạy, ai nhanh tay nắm lấy công ty Kinh Châu cùng địa bàn thì thuộc về kẻ đó. Hơn nữa, trong trận chiến Xích Bích, quản lý của chúng tôi đã ra tay, thiếu chút nữa là Tào Tháo bỏ mạng. Trước không nói cái này, công ty Kinh Châu hiện tại không phải do chúng tôi nắm toàn quyền, con cả của Lưu Biểu là Lưu Kỳ hiện tại đang là chủ tịch công ty Kinh Châu, chúng tôi chỉ phụ tá mà thôi. Lỗ Túc kinh hãi, không thể nói gì nữa. Sau đó tôi dẫn anh ta đi thăm công tử Lưu Kỳ đang ốm nặng. Tôi nói với Lỗ Túc: Lỗ Túc, tôi cũng không làm khó anh. Thế này đi, hiện tại Lưu Kỳ cũng không tin tưởng vào sự phát triển của công ty Kinh Châu, phỏng chừng sớm muộn cũng chuyển nhượng cổ phần. Chỉ cần cậu ta chuyển nhượng, hai nhà chúng ta lại thỏa thuận quyền sở hữu công ty Kinh Châu. Lỗ Túc đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi thầm nghĩ: anh ta thật quá ngây thơ, miếng thịt béo đã vào miệng ai lại nhả ra. Phỏng chừng khi nghe được tin Lưu Kỳ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho chúng tôi, hôm nay Lỗ Túc cũng không lịch sự như trước, vừa vào cửa đã chủ động nói ý cua rminhf, công ty Kinh Châu hiện tại thuộc sở hữu Lưu Bị không có chuyện bán lại cho Đông Ngô. Bất quá, Lỗ Túc là bằng hữu của chúng tôi, cho anh ta một hy vọng là được, tôi có thể hứa, vùng Kinh Châu không phải căn cứ địa lý tưởng của chúng tôi, một khi chúng tôi có thị trường chân chính thuộc về bản thân, tôi có thể chuyển giao công ty Kinh Châu cũng như thị trường cùng mạng lưới tiêu thụ cho Đông Ngô. Lỗ Túc nghe vậy mắt sáng lên,muốn tôi ký tên vào điều ước. He he, tôi cũng không phải thằng ngu, thời buổi này nói gì chả được, nhưng không thể viết ra giấy. Tôi thề với trời luôn giữ đúng lời hứa, cuối cùng cũng đuổi được Lỗ Túc đi. Trước khi đi, tôi còn nói giỡn với anh ta, các vị đừng nghĩ nhiều tới công ty Kinh Châu, chưa biết chừng có ngày tôi thâu tóm toàn bộ Đông Ngô, đến lúc đó công ty Đông Ngô sẽ có tổng giám đốc là Lỗ Túc. Lỗ Túc biến sắc, vội nói đừng nói mò, lập tức cuốn gói phắn mất.

    Tâm đắc của tôi: đàm phán không thể nhượng bộ ở những vấn đề mang tính nguyên tắc.

    Đàm phán trong thương nghiệp, đối thủ vô tình là đối thủ lợi hại nhất, về nguyên tắc, tuyệt đối không cho địch thủ cơ hội. Không nên vì tình cảm mà nhượng bộ trên bàn đàm phán. Đàm phán thương mại, không thể có lương tâm, kinh tế. Đàm phán trong kinh doanh thành công hay không là do thành ý, quyết định tỷ lệ thành công được tính bằng khoa học.

    Không nên quá coi trọng tác dụng “tùy cơ ứng biến” trong đàm phán thương mại. Không nên để đối phương dùng đòn tâm lý uy hiếp. Không nên để tác dụng “chiến thuật tâm lý” khuyếch trương vô hạn trong đàm phán kinh doanh. Đàm phán kinh doanh, không nên đàm phán tại địa bàn của đối phương.

    Không nên cho rằng khoe khoang về công ty cũng như sản phẩm là có thể khiến đàm phán thành công. Trong đàm phán thương nghiệp, không thể khoe mẽ cấp bậc hành chính, chức vụ, chức danh với bên đối phương. Trong đàm phám, không được để đối thủ có địa vị cao ở một doanh nghiệp quy mô lớn áp đảo. Trong đàm phán, không nên biểu thị cự tuyệt khi đối phương đang cao hứng, cần chọn thời cơ cự tuyệt ý bất đồng với bên kia. Khi biểu thị cự tuyệt, không nên vòng vo, phải thẳng thắn thành khẩn, phải thuyết phục mà không áp đặt, không nên dùng từ ngữ khinh miệt, không nên tự biên tự diễn.

    Khi đàm phán, không nên tự ti, không nên buông tha quyền chủ động trong lúc đàm phán. Trong đàm phán kinh doanh, đừng vội vã, phải suy nghĩ kỹ càng. Khi nói chuyện mua bán, không nên đoạt tất cả lợi ích, có lợi ích là tranh cướp lấy, cần buông thì buông. Đàm phán buôn bán, không nên chỉ “đạt lý” mà không “thông tình”, phải chú ý giao lưu tình cảm cũng như lý giải tương hỗ. “Công ty lớn mà khinh thường khách” là hành vi vô đạo đức, cũng không có lợi cho kinh doanh.

    Mặt khác, đàm phán trong kinh doanh không thể nói tới cảm tình, không thể coi giá cả thị trường là chủ tâm đàm phán, mà phải đi vào tính chất của cuộc đàm phán.

    Khi gặp “cục diện bế tắc”, không thể dùng phương pháp sức mạnh để hóa giải, phải kiên trì coi trọng nguyên tắc đàm phám song phương cùng có lợi. Không nên coi việc tổn hại lợi ích của đối phương làm thỏa mãn, đừng nghĩ rằng đối thủ đàm phán không thể hợp tác. Trong đàm phán, phải có sự nhẫn nại. Đáng cự tuyệt lập tức cự tuyệt, không nên tùy ý kéo dài.

    Trong lúc đàm phán không nên lạc đề quá xa. Không nên để đối phương nghĩ bạn chưa hề chuẩn bị tư tưởng, lúc gặp vấn đề thì bất ngờ không xử lý được. Lúc đàm phán, đối phương nói ra điểm yếu kém của xí nghiệp mình cũng như của đoàn thể, không nên thẹn hay giận. Phải nhớ kỹ, “xoi mói là điêu ngoa”, càng phải nhớ kỹ “thành công trong buôn bán đều phải lấy hữu nghị trường tồn” làm trọng.

    Trong đàm phán, không nói quá tuyệt. Không phải đối phương nói ra một lời phê bình bạn đều phải giải thích. Nếu khách hàng không để ý, bạn không thể “bụng ta suy bụng người”. Đối khách càng không thể “tập trung không để người khác phật lòng”.


    Trong đàm phán, không nên để cho đối phương cơ hội được nói. Lúc đó, phải chú ý dùng từ ngữ ngắn gọn, trong lúc đàm phán phải có dũng khí nói “Tôi không biết”.

    Cẩm nang Gia Cát:

    Trên vấn đề nguyên tắc, quyết không thể cho đối phương cơ hội lập luận gì, tiểu tiết có thể nhượng bộ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #14
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định


    14. Bằng hữu, trợ thủ, đối thủ.

    Về việc tranh đấu gay gắt giữa tôi và trợ thủ Bàng Thống.

    Bàng Thống làm phụ tá cho tôi, trong lòng tôi rất mâu thuẫn. Bàng Thống sớm cùng tôi nổi danh, được xưng tiểu phụng hoàng, làm chủ biên của một tạp chí. Có lẽ nghĩ dù sao vẫn chỉ ở vòng ngoài không quá sướng, muốn tiến vào thượng tầng. Cậu ta trước sau đã tới công ty Tào Ngụy rồi công ty Đông Ngô, nhưng cũng không được trọng dụng, trong một sự kiện tôi gặp cậu ta, thấy cậu ta gặp thất bại, đầu nóng lên rồi kéo cậu ta về công ty, cậu ta không chút do dự đáp ứng. Sau đó tôi mới thật sự hối hận, bởi vì thứ nhất chúng tôi từng là bạn bè tốt, quan hệ bạn bè biến thành cấp trên với cấp dưới, nếu như để tình cảm xen vào thì khó trấn áp, nếu làm không tốt thì mất bạn bè, đắc tội người chung quanh như cha cậu ta cũng là giáo viên cũ của tôi giáo sư Bàng Đức Công, khi đó được không đủ mất. Thứ hai, nhìn khắp giới nhân viên quản lý cấp cao, không ai đáng để tôi lo lắng, nhưng Bàng Thống luôn khiến tôi đề phòng. Người này tuy tướng mạo xấu xí, nhưng đầu óc lanh lẹ, chí ít từ mặt học vấn, các loại tri thức về quản lý kinh doanh không thua gì tôi, nếu có thêm thời gian, năng lực quản lý thực tế cũng không kém gì tôi. Cậu ta còn có một điều kiện thuận lợi hơn tôi, nhận thức chính giới, quen rất nhiều doanh nhân, đây là một tài nguyên vô cùng quý giá. Hiện tại qua tôi đề cử, cậu ta được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc, tôi mơ hồ cảm thấy áp lực. Không chỉ Lưu Bị coi trọng cậu ta, ngay cả hai nhân viên quản lý nghiệp vụ là Quan Vũ và Trương Phi đều khâm phục cậu ấy.

    Trung gian còn có một chuyện, Bàng Thống từng bỏ qua thư đề cử của tôi tự tìm tới Lưu Bị, có thể do tự ngạo tài cao, có lẽ nghĩ do kinh nghiệm dày dặn hơn nên nghĩ rằng nếu bị tôi phân công thì mất thể diện. Quả thực, Bàng Thống không dựa vào thư giới thiệu mà dựa vào quen biết đối với thị trượng được Lưu Bị giữ lại – chỉ là chưa được trọng dung, bị phái tới vùng xa làm trưởng phòng kinh doanh chịu trách nhiệm khai thác thị trường. Qua mấy tháng, mỗi ngày vui chơi giải trí với các nhân vật tai to mặt lớn trong giới doanh nhân, tiếng xấu của hắn nhanh chóng truyền tới lỗ tai lãnh đạo trực tiếp Trương Phi. Trương Phi thân tới chất vấn Bàng Thống, kiểm tra tài khoản cũng như việc kinh doanh của cậu ta. Trương Phi không ngờ Bàng Thống suốt ngày say xỉn đạt được thành tích tiêu thụ cũng như số đơn đặt hàng lớn khó tin. Điều này lập tức khiến Trương Phi coi trọng Bàng Thống, lập tức quay về gặp Lưu Bị.

    Trương Phi hết lực thanh minh cho Bàng Thống. Lúc này Bàng Thống có chút không tình nguyện móc ra thư đề cử của tôi, kết quả: lập tức được thăng mấy cấp, trở thành phó tổng giám đốc tiêu thụ. Sau khi tôi công tác trở về nghe nói thế, giống như khi xưa tôi dùng long trung đối về với công ty, Lưu Bị cùng ăn cùng ở, trò chuyện với Bàng Thống rất vui. Bỏ mặc Khổng Minh tôi đây. Thứ Ba. Tôi cảm giác tên nhóc Bàng Thống có chút không tốt. Cậu ta có bản lĩnh cao hơn nữa, không có sự đề cử của tôi, chỉ sợ khó có thể một bước làm phó tổng giám đốc. Bằng tình thế hiện nay, Tào Tháo, Tôn Quyền đều không dung được cậu ta, nếu không phải chúng tôi cho cơ hội, thiên hạ dù to lớn nhưng chén cơm kinh thương cũng rất khó mà nuốt được.

    Nhưng tên nhóc này từ lúc mới tiền nhiệm, chẳng nói qua một lời cảm ơn. Mượn việc thu mua công ty Tây Xuyên tiến chiếm thị trường Tây Xuyên, đây là việc tôi cùng Lưu Bị sớm đã định sẵn trong chiến lược, nhưng lúc này thời cơ lấy Tây Xuyên chưa tới, tôi có khuyên cậu ấy, không ngờ cậu ấy nói với Lưu Bị: Khổng Minh sợ tôi cướp công lao. Công ty Tây Xuyên có hiệu quả cũng như sinh lời thấp, nhân tâm loạn, giá trị bị giảm sút cực độ, lúc này không thâu tóm thì chờ tới khi nào. Thôi thúc Lưu Bị hành động.

    Tôi thầm nghĩ trong lòng, Bàng Thống ơi Bàng Thống, cậu bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa, tôi coi cậu là bạn bè, là trợ thủ, nhưng cậu không cam lòng ở dưới tôi, chỉ vì chuyện trước mắt mà phát khởi sự tranh giành địa vị giữa hai người chúng ta, ngay cả sự nghiệp của Lưu Bị cũng bị kéo vào. Tôi tọa trấn Kinh Tương, bởi vì trước khi lấy được Tây Xuyên, nơi này là đại bản doanh, vô luận thế nào cũng không thể mất, do đó phó tổng giám đốc Bàng Thống cùng chủ tịch Lưu Bị dẫn một nhóm nhân viên nòng cốt tới Tây Xuyên. Tôi luôn tính trước kỹ càng, hành trình Tây Xuyên, thị trường hỗn loạn, bằng kinh nghiệm của Bàng Thống khó mà ứng phó được. Đến lúc đó… hừm!

    Tâm đắc của tôi: ý thức về nguy cơ phải luôn hiện hữu.

    Một quốc gia nếu không có ý thức về nguy cơ, quốc gia đó sớm muộn cũng xảy ra vấn đề; một xí nghiệp nếu không có ý thức về nguy cơ, sớm muộn cũng suy sụp; một cá nhân nếu không có ý thức về nguy cơ, tất lọt vào kết cục bất hạnh khôn lường.

    Các bạn sẽ nói, tôi may mắn, căn bản không cần lo cho ngày mai, cũng không cần nói chuyện không may, bởi vì tôi luôn “gặp dữ hóa lành”! Các bạn nếu thực sự có số mệnh may mắn như vậy thì không còn gì để nói. Nhưng vấn đề là, bạn thực sự may mắn như vậy chứ? Hơn nữa, số phận của mỗi người đều nằm trong tay mình, không phải trời ban cho, không nỗ lực liệu có cuộc sống tốt? “ tương lai” không thể đoán trước, “là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi”. Nếu đã vậy, sao không tùy duyên tùy hứng, sao cứ phải tự đeo lên “ý thức nguy cơ” làm gì? Đó là tự hành xác sao? Tương lai không thể đoán trước, một người cũng không thể ngày nào cũng đen. Cũng vì thế, chúng ta phải có ý thức về nguy cơ, trong lòng luôn có sẵn chuẩn bị trong hành động thực tế nhằm ứng đối những biến cố có thể xảy ra. Nếu như không chuẩn bị trước, chẳng nói tới ứng biến, chỉ cần có vấn đề xảy ra sẽ lập tức luống cuống! Một người có nguy cơ ý thức, cho dù không hể giải quyết vấn đề, nhưng cũng làm giảm mức độ thiệt hại xuống nhỏ nhất, tìm được sinh lộ! Vậy vì sao một người hàng ngày luôn phải sinh hoạt trong “ý thức về nguy cơ”?

    Chúng ta phải nhìn từ hai phía. Chuẩn bị tùy thời tiếp thu ứng phó chuyệt đột phát, đây là kiến thiết tâm lý.

    Có chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó sẽ không luống cuống.

    Thứ hai, trong sinh hoạt, công tác cũng như quan hệ với người khác phải có nhận thức về sự chuẩn bị.

    Người có họa phúc, nếu có biến hóa ngoài ý liệu, tương lai sẽ thế nào? Làm sao giải quyết khó khăn?

    Trên đời không có gì là “vĩnh cửu”, chẳng may thất nghiệp thì làm sao? Ví dụ Bàng Thống hay tôi.

    Nhân tâm sẽ biến, nhỡ tôi quá tin người, nếu bằng hữu, đồng minh thay lòng đổi dạ thì sao?

    Nếu sức khỏe xảy ra vấn đề, làm sao bây giờ? Thử nghĩ “nếu như, chẳng may” tồn tại, tất cả đều có ý thức về nguy cơ “chẳng may… làm sao bây giờ”, đồng thời phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị tốt. Càng chuyên nghiệp, càng phải có ý thức về nguy cơ, lúc nào cũng đặt “chẳng may” ở trong lòng. Trong lòng có “chẳng may”, tự nhiên sẽ không vô tư! Chuyện đáng sợ nhất là người ở trong an nhàn quên hết mọi thứ. Sợ rằng loại ngày an nhàn ngắn chẳng tầy gang.

    Cẩm nang Gia Cát:

    Bước hụt xuống hố không phải là chuyện không may.

    Chính là câu nói kia: phòng nhân chi tâm bất khả vô – không thể không có tâm đề phòng người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #15
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định



    Chương 15: Chọn Khương Duy làm người nối nghiệp.



    Hôm nay tôi hẹn Khương Duy tới sân gôn ngoại ô Thành Đô làm vài gậy, tôi muốn tìm cơ hội nói chuyện với cậu ta.

    Từ lúc chúng tôi phế đi Lưu Chương, tiếp thu công ty Tây Thục, “Công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn - tập đoàn Thục Hán” chính thức thành lập tới nay, trải qua nhiều năm khổ tâm kinh doanh, rốt cục cũng độc bá toàn bộ thị trường Tây Nam. Mấy năm trước chủ tịch Lưu Bị qua đời, con là Lưu Thiện kế nhiệm chủ tịch hội đồng quan trị. Lưu Thiện quả là một công tư ăn chơi, cả ngày đều chìm trong tửu sắc mặc kệ công việc kinh doanh. Cũng may nó còn coi trọng tôi, về cơ bản khi nói về sự hình thành và phát triển tập đoàn Thục Hán, mọi người chỉ biết Gia Cát mà chẳng biết Lưu Thiện là ai. Nhưng tuổi dần nhiều, tinh lực của tôi cũng không như xưa, cạnh tranh với công ty Tào Ngụy cũng không thắng lợi, nói thật tôi cũng ghét tranh đấu rồi. Hiện tại tôi thiếu đi cảm hứng ganh đua cao thấp với người khác. Công đã thành, danh đã toại, kế tục cạnh tranh trên thị trường chỉ vì trách nhiệm.

    Nói chung, tôi mệt mỏi.

    Hiện tại, vấn đề nổi cộm trong lòng tôi là tìm người kế nhiệm. Chuyện này quan hệ cực kỳ trọng đại, tôi quản lý tập đoàn Thục Hán nhiều năm như vậy, tận lực tìm kiếm tài năng, làm việc công bằng, nhưng cũng khó tránh việc đắc tội người khác. Nếu như dùng người không tốt, tôi vừa rời đi thì người sau lật lại chuyện cũ lên án, thật sự hủy đi anh danh tạo dựng cả đời chỉ trong chốc lát. Cho dù việc cá nhân của tôi chỉ là chuyện nhỏ, nếu như người nối nghiệp không thể khiến công ty phát triển tốt, thậm chí không thể duy trì trạng thái hiện tại, tôi không đành làm thất vọng Lưu Bị phó thác khi lâm chung. Nói rõ hơn, chúng tôi còn nắm cổ phần công ty, tôi còn trông cậy vào khoản cổ tức khổng lồ để sống, công ty mà sập, tôi về hưu rồi muốn đi chơi đây đó biết làm sao.

    Tôi đánh giá cao Khương Duy lâu rồi, bởi vì tôi cảm giác cậu ta có thể kế thừa tôi về tư tưởng kinh doanh cũng như phát triển lên. Khương Duy vốn là một quản lý việc tiêu thụ tại chi nhánh Thiên Thủy công ty Tào Ngụy, trong lúc tranh đoạt thị trường với công ty Tào Ngụy, Khương Duy khi đó mới 27 tuổi nhưng liên tục xuất kỳ chiêu, trong lúc tôi tự hào về mưu lược cũng như đấu pháp thì vài lần xuất mưu đều thiếu chút bị đuổi khỏi Thiên Thủy, gần như muốn lấy mạng già của tôi. Sau đó tôi nỗ lực nhiều lần, dùng lương cao cũng như tiền đồ tươi sáng đề đào hắn về công ty mình. Theo tôi những năm gần đây, Khương Duy không làm tôi thất vọng, lập kế hoạch cùng trực tiếp chỉ huy chiếm thị trường, những lần đó đều có quy cách giống như giáo trình mba của tôi. Tôi đề cử với ban giám đốc công ty, vạch ra các điểm: cần cù làm việc, suy nghĩ chu đáo, là người Lương Châu… quen công việc, có can đảm lại thâm hiểu binh pháp.”

    Hôm nay tôi tìm Khương Duy để nói chuyện chủ yếu là muốn thử cái nhìn của cậu ta cũng như thái độ khi tôi rời ghế. Trung tâm là điểm quan trọng nhất khiến tôi quyết định chọn Khương Duy. Khương Duy luôn kính phục tôi, một lần tôi uống rượu với Khương Duy, Ngụy Duyên, nghe nói tôi có ý rút lui. Ngụy Duyên khẩn cấp hỏi tôi ai sẽ lên thay, còn Khương Duy lại nài nỉ khuyên lơn. Ngày hôm nay Khương Duy nói rõ với tôi, nhất định không phụ mong muốn của tôi, cũng mong tôi tiếp tục đảm nhiệm vai trò cố vấn cho công ty. Tôi yên tâm rồi.

    Tâm đắc của tôi: “Công ty cần lãnh đạo tài giỏi.

    Trong lịch sử có nhiều lãnh đạo ưu tú, bọn họ tuy rằng không có đặc điểm chung nào, nhưng bọn họ có cái gì đó giống nhau, bọn họ đều có một vài tố chất cơ bản, khí độ khiến người ta bị thuyết phục.

    Truy cầu thăng tiến, có một câu là: không tiến thì lui. Không cầu tiến sẽ bị người đi sau vượt qua. Một lãnh đạo công ty nếu như không cầu tiến, sẽ ảnh hướng tới sự phát triển của công ty.

    Có sự tự tin, nếu nhìn tất cả với sự thất vọng bi quan, người như vậy sao có thể khiến công nhân tự tin, khiến tổ chức tràn đầy sức sống ? Lãnh đạo cần lòng tự tin rất mạnh, khiến người khác càng tin vào năng lực của mình, tin vào năng lực là sự ước định năng lực dự kiến, từ đó chắc chắn khiến người khác sinh ra lực lượng năng động từ nội tâm, có thể nắm bắt phương hướng chính xác.

    Có ý thức sáng tạo trong thời buổi cạnh tranh. Loại canh tranh chủ yếu nhất là cạnh tranh về sáng tạo, điều này càng thể hiện rõ trong nền kinh tế tri thức hiện nay. “Không sáng tạo, sẽ diệt vong” – đây là mô hình chuẩn cho công ty muốn sinh tồn và phát triển trong thời đại kinh tế tri thức. Một công ty, phải có sáng tạo mới có thể bảo trì ưu thế cạnh tranh vượt trội, một nhân tài có nhiều sáng kiến có thể nắm bắt kỳ ngộ trong nháy mắt khi thị trường thay đổi, bằng sự nhạy cảm nhận ra, bằng quyết sách chính xác cũng như phản ứng mau lẹ tiếp khiêu chiến mới. Nếu khả năng sáng tạo quyết định năng lực cạnh tranh phát triển thì lãnh đạo công ty không thể không có ý thức về sáng tạo. Sáng tạo không chỉ thể hiện ở mặt kỹ thuật, trọng yếu hơn nữa là biểu hiện ở trên ý nghĩ quản lý kinh doanh, sách lược kinh doanh và quản lý.

    Phương pháp quản lý. Nếu lãnh đạo không có ý thức đổi mới, xí nghiệp cũng sẽ không có gì đổi mới, sẽ bảo thủ, đi tới thất bại.

    Có quyết tâm kiên định: kinh doanh quản lý, xây dựng sự nghiệp, công ty không thể né tránh khủng hoảng kinh tế, muốn bình yên vượt qua nguy cơ, lãnh đạo phải có một yếu tố hàng đầu là quyết tâm kiên định.

    Nhạy cảm, nắm rõ thời cơ là tố chất cần có để trở thành lãnh đạo, thành công nắm bắt cơ hội phải có sự nhạy cảm.

    Năng lực quyết sách, để đưa ra quyết sách, thiếu tính quyết đoán thì nhất định thất baị. Có một học giả từng nói như thế này: phân tích vấn đề phải lãnh tĩnh, phán đoán vấn đề phải chuẩn xác, xử lý vấn đề phải quả đoán. Phán đoán chuẩn, lập tức thi hành, nếu do dự sẽ bỏ lỡ thời cơ. Thời cơ thoáng cái sẽ mất, nếu như không quả đoán quyết định, sẽ mất thời cơ, bị rơi vào hoàn cảnh xấu. Đương nhiên, tốt nhất là ngoài sự quả đoán trong quyết định, phải nhanh đồng thời chuẩn xác, nếu như quyết sách không chính xác, dù nhanh cũng vô dụng.

    Đức tính khoan dung, có quyền trách cứ mà không xử phạt, có quyền trả thù mà không trả thủ, đây là một loại đánh giá về đạo đức. Quản lý công ty, rất nhiều thời gian cần phẩm tính khoan dung ở lãnh đạo, khoan dung đối đãi nhân viên. Ví dụ, trong công ty, mỗi người đều có tiêu chuẩn đánh giá riêng, cho dù lãnh đạo có xuất sắc cũng có người không hài lòng, sẽ cản trở. Lúc này, làm lãnh đạo, phải tỉ mỉ lo lắng tới tình huống này, suy nghĩ xem có chỗ nào khiến người khác không hài lòng, khiến công nhân không thể tiếp thu, khi nghĩ rõ ràng sẽ hiểu sự bất mãn của nhân viên.

    Bác học đa thức, một người lãnh đạo phải có kiến thức rộng, phải có kiến thức về kinh doanh quản lý, thị trường, quảng cáo, luật, tâm lý, truyền thông, lô-gic, thống kê, xã hội, … nhiều phương diện, thế mới có thể giải quyết tốt các quan hệ cũng như mâu thuẫn nảy sinh trong công việc.

    Tinh thần hợp tác: phải có ý thức hợp tác, nguyện ý cùng người khác hợp tác, giỏi về thuyết phục, tìm được sự tôn trọng từ người khác. Trong kiến thức về hợp tác, tinh thần hợp tác lộ rõ sự quan trong của mình.

    Khả năng tổ chức: Có tài năng về mặt tổ chức, an bài nhân viên, tài chính, vật chất hợp lý. Tố chất này cần thiết, ngoại trừ vài điều chủ yếu, cần có năng lực ứng biến, can đảm chịu trách nhiệm, phiêu lưu mạo hiểm, …

    Cẩm nang Gia Cát:

    Nếu như không chọn người lãnh đạo công ty theo các yêu cầu tôi chỉ ra ở trên, vậy bạn phải tự bồi dưỡng người nối nghiệp.

    Sai lầm, nếu như hoàn toàn làm theo những điều tôi nói, vậy càng sai lầm—văn chương kiểu cách không thể thiếu, nhưng còn xa xa chưa đủ, hãy xem tôi làm sao với Khương Duy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 3 của 8 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status