Chương 11: Đây là cuộc chiến ngươi chết ta sống.
Về cuộc cạnh tranh sinh tử với công ty Tào Ngụy.
Mỗi ngành chỉ có một kẻ dẫn đầu, đây là lý giải của tôi về câu “một núi không thể chứa hai hổ”. Thủ lĩnh hiện nay là công ty Tào Ngụy của Tào Tháo, đây là điều được thị trường công nhận. Trong mắt Tào Tháo, Tôn Quyền của Đông Ngô cũng như chúng tôi luôn là cản trở lớn nhất đối với lũng đoạn thị trường. Người bình thường khó mà hiểu được, Tào Tháo đương nhiên coi Tôn Quyền là kình địch, nhưng Lưu Bị hoàn toàn không có địa bàn, lại thiếu binh tướng, Tào Tháo sao coi trọng ông ta như vậy, theo đuổi mãi không thôi? Lưu Chương ở Tây Nam, Trương Lỗ, cha con Mã Đằng ở Tây Bắc, người nào không có tinh binh đủ lương chứ, sao không bị coi là họa lớn? Lưu Bị không tệ, bình an ở tại Tào Doanh, cho dù không được trọng dụng cũng sung sướng, phong công phong hầu, kiếm một chức ngon có xe xịn là chuyện sớm muộn, sao lại đấu với Tào Tháo, lại phải bôn ba khắp chốn? Nếu suy nghĩ, cho dù bạn muốn xây dựng cơ nghiệp, cũng có thể liên minh với Tào Tháo, liên hợp Tào Tháo nuốt Tôn Quyền từ đó kiếm một khoản lợi nhuận không tốt sao? Cạnh tranh không bao giờ ngừng, nói nghiêm trọng thì là cạnh tranh người chết ta sống.
Đầu tiên, Lưu Hiệp là chủ tịch tập đoàn Đông Hán, đồng thời là chủ tịch liên hiệp hội giầy đã sớm bị Tào Tháo coi là đồ chơi, Lưu Bị là thư ký tập đoàn Đông Hán là phái “ủng Hiệp”. Lưu Bị cho rằng Lưu Hiệp tuy không giỏi, nhưng ngồi ở vị trí đó lâu, không có công lao cũng có khổ lao, bởi vậy phản đối bất luận vị nào có ý đồ cũng như cử động uy hiếp Lưu Hiệp. VÌ thế hai người đấu tranh ngay từ điểm khởi đầu.
Thứ hai, từ khi Lưu Bị có được chỗ đứng, có ý chờ mở rộng nhất thống thiên hạ, các cử động kế tiếp bất đồng. Điều này làm hồ ly Tào Tháo sớm cảm giác được, Lưu Biểu, Lưu Chương, Trương Lỗ dù tọa trấn một phương song không khiến lão sợ, trái lại một kẻ ăn nhờ ở đậu như Lưu Bị mới là chân long, một khi có biến cố xảy ra, Lưu Bị sẽ chân chính trở thành uy hiếp. Thử nghĩ, lão sao dám thả hổ về rừng?”
Thứ ba, như nói khi trước, Lưu Bị từng tham dự nhóm lật đổ Tào Tháo, càng khiến Tào Tháo khó tiếp thu, vì vậy trong lòng Tào Tháo hận Lưu Bị hơn xa Tôn Quyền.
Thứ tư, là địch của Tào Tháo là chỗ thông minh của Lưu Bị, là điều cần trong chiến lược gây dựng sự nghiệp giành chính quyền. Kỳ thực, chính việc là địch nhân của Tào Tháo mới giúp Lưu Bị tạo nên hình tượng chính diện trong dư luận. Tào Tháo nôn nóng, đối nhân không lưu tình, tiểu sử Lưu Bị lại đầy việc nhân từ khiến các doanh nhân khác kính ngưỡng; Tào Tháo giả dối đa mưu nổi danh, Lưu Bị nổi danh trung thành phúc hậu; Tào Tháo soán quyền đào rỗng tập đoàn Đông Hán, Lưu Bị đi lại kêu la ủng hộ “Đông Hán” -- mặc dù tiền lời lãi đều nhét vào túi mình. Nhưng đó quả là sự đối lập rõ ràng, rất nhanh tạo nên hình tượng sáng sủa cho Lưu Bị, thu phục nhân tâm, sự chưa thành nhưng thế đã thành.
Vì sao tôi nói “Đông hòa Đông Ngô, Bắc cự Tào Tháo:, cự, là bất đắc dĩ, cũng là tình thế bắt buộc. Nói chung, so với Tào Tháo, so đấu công ty Tào Ngụy chỉ có cá chết lưới rách, vì thế dù thiên ý thế nào, phù Lưu diệt Tào là nguyện vọng suốt đời của tôi.
Tâm đắc của tôi: nương tay với kẻ giỏi là tự đánh mình.
Tôi nhận ra điểm này từ một sự kiện lịch sử: năm 207 trước công nguyên, Hạng Võ cùng Lưu Bang hẹn nhau, trước vào Quan Trung chiếm kinh đô Hàm Dương nước Tần.
Nhưng Phái Công Lưu Bang tiến vào kinh đô Hàm Dương trước, Hạng Võ nghe nói Lưu Bang muốn xưng vương tại Quan Trung vô cùng tức giận, tuyên bố phải tiêu diệt Lưu Bang. Mưu sĩ Phạm Tăng càng chủ trương “nhanh kẻo sinh biến”. Lúc đó Hạng Võ có 40 vạn quân, Lưu Bang chỉ có 10 vạn quân, hiển nhiên Lưu Bang ở thế bất lợi.
Hạng Bá đi theo Hạng Võ, biết được chuyện Hạng Võ muốn diệt Lưu Bang, trong đêm lặng lẽ chạy tới doanh Lưu Bang, nói cho Lưu Bang cùng Trương Lương biết. Lưu Bang tháy Hạng Bá vô cùng khách khí, không chỉ mời rượu hỏi thăm, còn đưa ra ý kết thân gia. Hạng Bá một mình trong đêm vào địch doanh, tiết lộ cơ mật quân sự cho địch quân, hiển nhiên là hành vi phạm tội, nhưng Hạng Võ không xử phạt hắn, lại đồng ý ngừng tập kích Lưu Bang.
Ngày thứ hai, Lưu Bang tự mình tới trước doanh Hạng Võ. Hạng Võ thiết yến khoản đải, đây là “Hồng Môn Yến” nổi danh lịch sử. Lưu Bang thấy Hạng Võ, lại nói năng thân mật, thề biểu thị trung tâm với Hạng Võ, tôn xưng Hạng Võ là “tướng quân”, mà mình xưng “thần”, chuyển từ thế tranh đấu sinh tử thành hiểu lầm. Hạng Võ nghe xong thoải mái nói: “Việc này đều là tả tư mã Tào Vô Thương nói! Bằng không ta sao hoài nghi ngươi.” Không chút bảo lưu nói ra xuất xứ tình báo của mình.
Lúc đó Trương Lương đi theo Lưu Bang chỉ mang theo hơn trăm người, muốn diệt bọn họ thực dễ như trở bàn tay. Tại yến hội, mưu sĩ Phạm Tăng căn cứ thương lượng từ trước nhiều lần ám chỉ Hạng Võ, giục hạ lệnh động thủ, nhưng Hạng Võ một mực yên lặng không đáp ứng. Phạm Tăng không thể làm gì hơn thầm thương nghị với Hạng Trang, kêu hắn lấy cớ múa kiếm đâm chết Lưu Bang. Trong lúc Hạng Trang múa kiếm sắp đắc thủ, Hạng Bá hiểu ý liền đứng ra cản trở. Hắn cũng rút kiếm ra múa, ngăn trở. Sau đó, Lưu Bang mượn cớ đi nhà xí, mang Phiền Khoái rời yến tiệc, lưu Trương Lương tiếp tục bồi tiếp Hạng Võ, bản thân đi không từ giã. Từ Hồng Môn tới Phách Ảnh 40 dặm, vì trốn Hạng Võ truy kích nên Lưu Bang bỏ xe cưỡi ngựa, được Phàn Khoái mang người bảo vệ trốn ra hổ khẩu.
Cuối cùng tại trận chiến Cai Hạ, Hạng Võ bại trận tự sát bên bờ Ô Giang.
Cẩm nang Gia Cát:
Sống trong xã hội, đầu tiên phải nhận rõ đối thủ là ai. Tuyệt không nhân từ với địch nhân chân chính. Đối với đối thủ cạnh tranh, hòa bình chỉ là thời kỳ giảm xóc giữa hai lần chiến tranh.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile