35 Tư Mã ý là một đối thủ
Trong suốt đời dùng kế, tôi chỉ có một đối thủ chân chính là Tư Mã Ý. Tư Mã ý nhìn thời cơ cực nhanh, kiến thức rộng khiến tôi luôn không phục người về khoản mưu kế cũng thầm phục anh ta. Suốt đời có thể gặp một đối thủ cân tài cân sức cũng coi như một điều thú vị, nhưng không phải là chuyện may mắn, may mà đối thủ như thế chỉ có một. Hai chúng tôi đấu đá một thời gian rất dài, kết quả có thể dùng bốn chữ khái quát “bất phân cao thấp” .
Tôi và Tư Mã Ý có mấy lần chính diện giao phong, có thắng có bại, tôi hơi chút nhỉnh hơn. Kỳ thực cách đấu của đôi bên là tính toán thiệt hơn, bình thường xem ai càng tinh tường, ai có thể tính toàn nhiều tầng thứ. Tôi biết, chỉ cần Tư Mã ý trở thành giám đốc bán hàng của công ty Tào Ngụy, tìm thời cơ để tiến hành chiến lược ăn mòn Tào Ngụy không thể tiến hành. Vì vậy tôi khó mà sinh hoạt an nhàn được.
Tôi bỗng nghĩ, Tào Tháo đa nghi, chưa bao giờ tín nhiệm cấp dưới, tác phong này cũng truyền nhiễm vào văn hóa công ty và phong cách hành sự của người kế nhiệm. Mọi người đều biết Tư Mã Ý đa mưu túc trí, anh ta quản lý mảng bán hàng tại công ty Tào Ngụy là mảng được mọi người mơ ước – danh tiếng nổi, tiền lương cao, các loại phúc lợi cùng đãi ngộ tốt. Hơn nữa Tư Mã Ý ở trong công ty nhất ngôn cửu đỉnh, uy quyền khổng lồ, nghe nói trong hội nghị ban giám đốc, chỉ cần anh ta đưa ra kiến nghị dù có người không đồng ý nhưng nhất định được thông qua. Hiện tại, Tào Duệ kế thừa gia nghiệp làm chủ tịch, khó có thể khống chế hồ ly Tư Mã Ý, khẳng định trong tâm có nghi kỵ.
Căn cứ vào đó, tôi quyết định không xung đột chính diện, sử dụng kế ly gián đánh đuổi Tư Mã Ý.
Tôi vái người rải lời đồn trong giới đồng nghiệp: nghe nói Tư Mã ý chưa từng nể trọng Tào Duệ miệng còn hôi sữa, rất bất mãn, hiện tại chuẩn bị tách ra, muốn mượn tài nguyên của công ty Tào Ngụy lập công ty của riêng mình; nghe nói Tư Mã ý chuẩn bị mang theo nhân viên bán hàng nòng cốt của công ty rời đi, còn bến đỗ là Thục Hán hay Đông Ngô còn chưa rõ, anh ta vẫn hay cùng cấp dưới mật nghị việc này; nghe nói Tư Mã Ý sắp ngả bài với Tào Duệ, mọi người chờ xem kịch hay…Tôi con thêm chút mắm muối, lấy danh nghĩa Tư Mã Ý, viết cho mỗi bí thư của tập đoàn Tào Ngụy một bức thư, ý tứ Tư Mã ý công cao quá chủ, có thể so với công trạng của Tào Tháo trước kia, nhưng tới nay vẫn chỉ là giám đốc bán hàng, bộ máy quản lý vận hành công ty có vấn đề, chế độ phân chia không công bằng, yêu cầu được làm CEO, cần không gian lớn hơn.
Có thể bọn họ không tin, nhưng thanh thế tạo ra, bọn họ không thể không lo lắng, tôi chắc chắn cảm tính của họ sẽ chiến thắng lý trí. Quả nhiên, không bao lâu nghe tin Tư Mã Ý bị miễn chức! Thực sự là sướng, tôi đã làm được một việc rất có ích.
Tâm đắc của tôi: dùng thủ đoạn phi thường ứng phó đối thủ phi thường.
Sử ký có viết: Người giỏi ứng đối, có thể giao nhiệm vụ. Họ có thể nắm bắt thời cơ, tùy cơ mà động.
Thương trường như chiến trường, tri kỷ tri bỉ tất nhiên trọng yếu, nhưng quan trọng hơn là phải từ đó tìm ra nhược điểm của đối thủ, dùng phương pháp thích hợp buộc đối thủ vào khuôn khổ cho mình dùng. Nếu cú tuân thủ thanh quy giới luật, sẽ không tùy cơ ứng biến, bắn tên không đích, sẽ không tránh được việc gặp trắc trở.
Đây là phương pháp cơ bản dùng trí tuệ giành thắng lợi trong thương trường, nói thì dễ, nếu muốn làm tốt thật không dễ.
Có một cố sự: Có một quốc vương tham lam cùng một du tăng cơ trí, du tăng luôn nghĩ trị quốc vương đang tai họa dân chúng. Một lần, ông ta đi ngang qua thảo nguyên, gặp một người dân du mục cầm một cái đuôi ngựa.
“Thí chủ gặp chuyện gì, vì sao bi thương?” Du tăng quan tâm hỏi.
‘Dân du mục u sầu nói: “Tôi thật bất hạnh. Một bầy sói đã ăn con ngựa cuối cùng của tôi, chỉ còn lại một cái đuôi. Đại sư nghĩ xem, không có ngựa làm sao tôi sống nổi?”
Du tăng đồng tình, nói: “Đưa đuôi ngựa của thí chủ cho bần tăng, bần tăng đảm bảo sẽ đổi cho thí chủ một con ngựa tốt hơn trước nữa.”
Người dân du mực đưa đuôi ngựa cho du tăng, đứng ở đó chờ đợi.
Du tăng cầm đuôi tới nơi ở của quốc vương. Rồi ông ta tìm một cái hang cáo gần trướng, nhét sâu đuôi vào trong hang, rồi hai tay nắm chặt đuôi ngựa.
Một lát sau, quốc vương cưỡi một con ngựa lướt nhanh tới, quốc vương thấy du tăng rất kỳ quái, liền dừng lịa, hiếu kỳ hỏi thăm:
“nhà sư làm gì ở đây? Sao lại kéo đuôi ngựa thế kia?”
Du tăng trả lời: “Chăn ngựa, không chú ý, nó chui vào động. May tôi chạy nhanh, cuối cùng nắm được đuôi, nếu không sẽ mất đi một con ngựa tốt. Tôi nghỉ chút rồi kéo nó ra.”
Quốc vương tham lam hỏi: “Chạy nhanh không?”
“Nó chạy nhanh như điện chớp, tôi chạy đuổi theo mệt chết mất, tôi cưỡi nó một ngày đêm có thể đi vòng quanh địa cầu. Lông nó trắng như đỉnh núi tuyết, có thể để 10 con lạc đà vao hai lỗ tai nó, nó giơ chân dựng lên có thể chạm trời cao.”
Quốc vương nghe xong thèm dỏ dãi, lập tức nhảy từ lưng ngựa xuống, đẩy du tăng ra, quyết chi đoạt đi đuôi ngựa. Còn trở mặt răn đe du tăng: “Ai cho ngươi thả ngựa gần trướng của ta? Lập tức cút ngay!”
Du Tăng: “Chân tôi xước chảy máu, không đi nổi, nghĩ giúp tôi một biện pháp đi.” Du tăng tội nghiệp cầu xin.
“Ngươi cưỡi ngựa của ta mà đi, đưa đuôi ngựa cho ta. Ngươi cút xa một chút, ta không muốn lại nhìn thấy ngươi xung quanh trướng của ta.” Quốc vương gầm lên.
Du tăng hậm hực cưỡi ngựa của vua, nhanh chóng chạy vào thảo nguyên, chạy tới trước mặt người du mục, giao ngựa cho anh ta, rồi lại đi dạo chơi bốn phương.
“Binh pháp tôn tử” nói “lấy lợi dụ hoặc”, du tăng cơ trí lợi dụng tâm lý tham lam của quốc vương, dùng một cái đuôi ngựa khiến ông ta mắc câu, kết quả đổi được một con ngựa tốt.
Ở đây, Tào Duệ cùng các trợ thủ của mình cũng giống quốc vương tham lam, còn dã tâm của Tư Mã Ý chẳng phải là đuôi ngựa sao?
Cảm nang Gia Cát:
Nắm được nhược điểm của đối phương không chế vô hình.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile