TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 23 của 23 Đầu tiênĐầu tiên ... 13212223
Kết quả 111 đến 114 của 114

Chủ đề: Tự sự cuộc đời!

  1. #111
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    6,560
    Xu
    208

    Mặc định

    Khổ lắm, mình chưa bao giờ than về cái chuyện vợ con gái gú cả, chưa bao giờ từng lo lắng chuyện này, lỡ mai mốt có ế thật thì đáng kiếp, ko than trách ai hết. Các bạn toàn nghĩ sang vấn đề này là sao nhỉ.

    ---QC---

    Yahoo buồn gặp em lần đấy
    Cứ ngỡ rằng: đã thấy 1 nàng tiên
    Chưa gặp mà đã phát điên
    Vì em - cô gái dịu hiền, mảnh mai

    Từ anh chàng: xấu trai kiêu ngạo,
    Ta trở thành: kẻ nói xạo Pờ Rô
    Tuy gầy như cái xác khô,
    Vẫn khoe: "anh rất là đô em à!"
    Chat với em: thật thà mất hết,
    Ðã chết em: như con rết mất rồi
    Nhớ em hết đứng lại ngồi,
    Trong cơn mơ cũng fê lồi mắt ra!

    Ôi! Dáng em tiên nga tha thướt
    Gót sen hồng lả lướt nhẹ bay
    Ta như nửa tỉnh nửa say,
    Để rồi ngơ ngẩn cả ngày tương tư.
    Và nghĩ rằng: nhà sư Tam Tạng
    Thấy em rồi khệnh khạng làm quen.
    Bin Gết đến Bin La Đen
    Thấy em rồi cũng phải khen: tuyệt vời.
    Thánh A la- Chúa Trời-Thần Dớt
    Gặp em rồi phát sốt vì yêu...
    Tây Thi cho đến Thuý Kiều,
    Gặp em rồi cũng liêu xiêu về nhì.

    Vì em đẹp hay vì một nỗi,
    Em thiên tài: quá đỗi thông minh
    Làm cho thần thánh thất tình,
    Thế gian duy nhất -một mình em thôi.
    Nói về em bao lời vàng ngọc
    Mọi mỹ từ đều còi kọc, kập kênh
    Mái tóc mây xoã bồng bềnh
    Như làn gió thoảng nhẹ tênh giữa trời!
    Đôi mắt em không lời diễn tả,
    Long lanh hơn tất cả hồ thu
    Tiếng hát em nhẹ như ru...
    Được nghe em hát đi tù cũng cam.

    Em cất tiếng Thanh Lam phát khóc
    Jôn Len Nần cắt tóc qui y
    Khi em buột miệng: "hắt xì!"
    Cả giới nghệ sĩ đều quì dưới chân.
    Tiếng hắt xì muôn phần cao quí
    Không phổ nhạc thì phí biết bao.
    Nụ cười em quá thanh tao...
    Làm cho muôn vạn vì sao lu mờ.
    Và đến những bài thơ em viết
    Đến Puskin cũng chỉ biết: cúi đầu.
    Khi mà em thoảng dăm câu
    Thi tiên Lý Bạch phát sầu vì ghen.

    Đến hổ đói trước em cũng choáng
    Ăn cỏ và uống nước khoáng La vi
    Đến ngay Chủ tịch Chen si
    Nếu em muốn, sẵn sàng đi ăn mày.
    Ai gặp em cũng say điếu đổ
    Thấy em rồi sẽ khổ tương tư.
    Kể cả đến những ông sư
    Thấy em rồi cũng lừ đừ nhớ thương.

    Sở thik em bình thường dung dị
    Yêu hoà bình, thương anh chị của em
    Và em thik nhất ăn kem
    Những khi em rảnh thường xem hoạt hình
    Có những khi một mình bó chiếu
    Ta nhớ em muôn triệu say mê
    Sao ta lại nặng lời thề
    Không kưa em nổi quyết về đi tu

    Ta với em ngàn thu cách biệt
    Nhưng làm sao tha thiết nhớ thương.
    Tâm hồn em sáng như gương.
    Hồn ta lấm tấm bụi đường mù bay!
    Gặp em muốn cầm tay một phát
    Cho dù em có tát gãy răng...
    Tâm hồn em sáng hơn trăng,
    Chắc em chẳng nỡ tát thằng như ta!
    Em coi trọng thật thà trên hết...
    Bỗng giật mình: thôi chết - Trời ơi!
    Hai hàng nước mắt nhỏ rơi
    Hôm qua ta lỡ toàn lời điêu em

    Hidden Content


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #112
    Ngày tham gia
    Jan 2008
    Bài viết
    6,560
    Xu
    208

    Mặc định

    Tháng trước có 1 tạp chí mời mình về làm phóng viên (tập sự), lương tháng 12+. Cân nhắc mãi, cuối cùng mình từ chối, tất nhiên là vì nhiều yếu tố song lý do chính có lẽ là thiếu công cụ tác nghiệp và cái tính hay "phiêu" của bản thân. Nghe bạn bè, anh em vài đứa "góp ý", đột nhiên cảm giác tủi thân. Hóa ra tiền nhiều lúc nó quan trọng như vậy.

    Mình chưa bao giờ có dư tiền, bất kể lương tháng lẫn thu nhập có là bao nhiêu. Từ thời 10-15mil/tháng hoặc 7-8mil/tháng, tiền đang có luôn hết trong 3 nốt nhạc. Có một thói quen (giờ theo mình nghĩ là khá khốn nạn) đó chính là mình sẽ tiêu hết lương sau 3 ngày được nhận, và rồi sau đó lê la kiếm vài đồng nhuận bút lẻ sống qua ngày. Cho đến một ngày tháng trước, khi nhận ra rằng nếu không có tiền sẽ bị nhiều người xem thường, cảm giác hơi đắng, lúc đó mình ngồi ngẫm nghĩ lại bản thân.

    Từ lúc bắt đầu đi làm, kiếm được tiền cho tới nay mình chưa bao giờ mua sắm cái gì cho bản thân mà giá quá 1mil (trừ cái Nokia E72 năm 2010). Đi mua cái áo có mấy trăm k cũng cân nhắc lên xuống, song sẵn sàng trả tiền hóa đơn một cuộc vui vài tr mắt ko chớp một cái. Nói ra không phải là khoe, song quan điểm của mình là "có mang tiền thì trả cũng được chứ sao, bạn mình cả". Mình cũng không hiểu sao lại có vài thành phần khi đi chơi nhóm, khi thanh toán đôi lúc "xung phong trả tiền" song "rút mãi cái ví không ra", hoặc là "bơ đi trong im lặng" trong khi toàn xài đồ hiệu, điện thoại xin, xe đẹp.

    Tháng trước ý thức được điều này, mình cũng thử "tiết kiệm" và "chăm chỉ kiếm tiền hết sức" xem sao. Tất tần tật order mình nhận hết, nhờ vả viết lách này nọ mình cũng tính phí hết, đi chơi bời không xung phong trả tiền nữa. Rốt cục trong gần tháng, tính đi tính lại kiếm được ~20tr thì phải. Ngoài trang trải các loại phí, mình còn dư được 10tr để mở 1 cái sổ tiết kiệm ở MB. Nói ra nhiều thằng lại cười, song mình tính tháng tháng sẽ gửi vào đây chút chút và sẽ dành khoản này để cưới vợ, dù cho là khó có khả năng cưới được vợ đi chăng nữa.

    Mới nhận được 1 cái dự án, hoàn thành sẽ nhận được 15mil nữa. Nghe như kiểu lộc lá, song giờ nghĩ lại, rốt cục mình đang làm cái gì thế này. Mình đang nhận viết mấy thứ linh tinh chạy theo thị hiếu, vi phạm chuẩn mực mà bản thân tự đề ra, cho dù bản thân đã yêu cầu người ta không để dính tên mình vào. Cảm giác xã hội này điên cmnr, những thứ mình tâm huyết và dốc hết ruột gan ra để hoàn thành thì không ai thèm ngó. Thế mà mấy câu chuyện chém gió kiểu “lừa tình điên đảo”, “mua vui cho lớp trẻ” thì lại dễ kiếm tiền như thế.

    Chợt nhớ hơn 5 năm trước mình cũng từng thế. Nhớ đợt ấy ko hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại dính tới bóng bánh, ác ôn nhất là đợt ấy bọn chủ bóng nó cho mình báo nợ. Vậy là sau hơn tháng, từ hai bàn tay trắng mình dính vào một cục nợ gần 100mil. Nói ra có thể nhiều bạn bè ở HN sẽ ko tin, và nghĩ rằng mình đang chém gió, nhưng bất kể là ai bạn mình ở SG đều biết điều này. Bị truy nợ, mình lâm vào khủng hoảng một thời gian, có nhiều lúc từng muốn gọi điện thoại về nhà để cầu cứu. Song nghĩ lại, bản thân đã làm mẹ khổ vì mình quá nhiều, làm thằng con trai có tự trọng sao có thể làm vậy được. Sau cùng nghĩ ra một cách, đến gặp chủ nợ nói chuyện đàng hoàng và xin hứa sẽ trả sau 6 tháng. May mà người ta đồng ý, và thế là mình đã làm mọi cách để kiếm tiền. Làm những điều không muốn, viết những thứ không thích … tất cả những điều này làm mình day dứt ghê gớm. Nhiều người sẽ lại cười vì cho rằng “nó chẳng có gì to tát cả”, nhưng với mình – một thằng con trai được giáo dục từ nhỏ để thành một người tốt, nó như vết thương xát muối vào lòng. Và trong 6 tháng đó mình kiếm được 150mil, tháng nào cũng SG-HN một chuyến về thăm gia đình, chẳng những trả được nợ nần mà còn tiết kiệm đc 50tr. Mình quyết định rời SG về HN, 15tr tặng mẹ, 35tr còn lại đốt trong 2 tuần. Lúc đó mình nghĩ tiền kiếm được thật dễ, nhưng rồi sau đó mình nhận ra bản thân đã sai lầm. Đôi lúc rằng không phải ai hoặc khi nào muốn làm điều gì không thích để kiếm tiền cũng dễ. Lúc tiêu hết tiền dư, thấy thiếu tiền và muốn kiếm được như xưa song không thể, mình có chút hối hận.

    Song giờ đây, lại nghĩ rằng nếu bản thân để kiếm tiền mà phải viết mấy thứ nhảm nhí, tự vi phạm các chuẩn mực bản thân đề ra, như vậy mình có còn là mình nữa không? Nghĩ lại, bạn bè cùng khóa, rất nhiều người quý mình không phải bởi vì ngày xưa mình học giỏi, không phải do mình viết văn hay, mà là do mình sống nhiệt thành với tất cả bạn bè. Giờ nếu bản thân thay đổi, cứ lún sâu vào, có lẽ sẽ mất nhiều hơn được. Thôi thì cái sai nên sửa, cái đúng cần giữ gìn, “dự án” kia đã lỡ nhận rồi thì cố nốt cho xong. Chỉ là sống ở Việt Nam, trong cái thể chế này, làm nghề “bán chữ kiếm tiền” nếu “không chạy theo thị hiếu” chắc sẽ sống lay lắt với mấy đồng lương lẻ và “một nỗi hận đời khôn nguôi”.
    Giờ quyết định, 15tr sắp nhận được và 10tr đã để dành được, mình sẽ mở 1 cái quán nho nhỏ. Ai cũng bảo rằng “tính của minh thì ko thể kinh doanh buôn bán gì được”, song “nếu chưa thử sao biết sẽ thất bại”.

    Ps: Một stt rất dài, ai bảo công việc ko thuận lợi và tâm trạng bức xúc chán nản. Chợt nhận ra rằng ở đời, một thằng con trai cần lắm một cô gái để sẻ chia.

    Yahoo buồn gặp em lần đấy
    Cứ ngỡ rằng: đã thấy 1 nàng tiên
    Chưa gặp mà đã phát điên
    Vì em - cô gái dịu hiền, mảnh mai

    Từ anh chàng: xấu trai kiêu ngạo,
    Ta trở thành: kẻ nói xạo Pờ Rô
    Tuy gầy như cái xác khô,
    Vẫn khoe: "anh rất là đô em à!"
    Chat với em: thật thà mất hết,
    Ðã chết em: như con rết mất rồi
    Nhớ em hết đứng lại ngồi,
    Trong cơn mơ cũng fê lồi mắt ra!

    Ôi! Dáng em tiên nga tha thướt
    Gót sen hồng lả lướt nhẹ bay
    Ta như nửa tỉnh nửa say,
    Để rồi ngơ ngẩn cả ngày tương tư.
    Và nghĩ rằng: nhà sư Tam Tạng
    Thấy em rồi khệnh khạng làm quen.
    Bin Gết đến Bin La Đen
    Thấy em rồi cũng phải khen: tuyệt vời.
    Thánh A la- Chúa Trời-Thần Dớt
    Gặp em rồi phát sốt vì yêu...
    Tây Thi cho đến Thuý Kiều,
    Gặp em rồi cũng liêu xiêu về nhì.

    Vì em đẹp hay vì một nỗi,
    Em thiên tài: quá đỗi thông minh
    Làm cho thần thánh thất tình,
    Thế gian duy nhất -một mình em thôi.
    Nói về em bao lời vàng ngọc
    Mọi mỹ từ đều còi kọc, kập kênh
    Mái tóc mây xoã bồng bềnh
    Như làn gió thoảng nhẹ tênh giữa trời!
    Đôi mắt em không lời diễn tả,
    Long lanh hơn tất cả hồ thu
    Tiếng hát em nhẹ như ru...
    Được nghe em hát đi tù cũng cam.

    Em cất tiếng Thanh Lam phát khóc
    Jôn Len Nần cắt tóc qui y
    Khi em buột miệng: "hắt xì!"
    Cả giới nghệ sĩ đều quì dưới chân.
    Tiếng hắt xì muôn phần cao quí
    Không phổ nhạc thì phí biết bao.
    Nụ cười em quá thanh tao...
    Làm cho muôn vạn vì sao lu mờ.
    Và đến những bài thơ em viết
    Đến Puskin cũng chỉ biết: cúi đầu.
    Khi mà em thoảng dăm câu
    Thi tiên Lý Bạch phát sầu vì ghen.

    Đến hổ đói trước em cũng choáng
    Ăn cỏ và uống nước khoáng La vi
    Đến ngay Chủ tịch Chen si
    Nếu em muốn, sẵn sàng đi ăn mày.
    Ai gặp em cũng say điếu đổ
    Thấy em rồi sẽ khổ tương tư.
    Kể cả đến những ông sư
    Thấy em rồi cũng lừ đừ nhớ thương.

    Sở thik em bình thường dung dị
    Yêu hoà bình, thương anh chị của em
    Và em thik nhất ăn kem
    Những khi em rảnh thường xem hoạt hình
    Có những khi một mình bó chiếu
    Ta nhớ em muôn triệu say mê
    Sao ta lại nặng lời thề
    Không kưa em nổi quyết về đi tu

    Ta với em ngàn thu cách biệt
    Nhưng làm sao tha thiết nhớ thương.
    Tâm hồn em sáng như gương.
    Hồn ta lấm tấm bụi đường mù bay!
    Gặp em muốn cầm tay một phát
    Cho dù em có tát gãy răng...
    Tâm hồn em sáng hơn trăng,
    Chắc em chẳng nỡ tát thằng như ta!
    Em coi trọng thật thà trên hết...
    Bỗng giật mình: thôi chết - Trời ơi!
    Hai hàng nước mắt nhỏ rơi
    Hôm qua ta lỡ toàn lời điêu em

    Hidden Content


  4. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Everest,kimjehwa,Miên Lý Tàng Châm,ronkute,Tiếu hồng trần,Trường Minh,
  5. #113
    Ngày tham gia
    Sep 2010
    Bài viết
    5,318
    Xu
    127,000

    Mặc định

    Nhiệt tình là đáng quí, nhưng nó sẽ đáng quí hơn nếu anh biết chăm lo cho bản thân và gia đình nữa. Không phải tiêu nhiều tiền là tốt, không tiêu tiền là xấu hay ngược lại, mà là tiêu đúng lúc đúng chỗ và đúng nơi, em nghĩ không ai nhìn người khác có tiền hay không mà nhìn cách người ta kiếm tiền, tiêu tiền như thế nào, có cố gắng làm lụng hay là lười biếng... nói chung là thái độ sống của người đó như thế nào

    Con trai thì dễ nhưng con gái thì sẽ soi kỹ về thái độ sống của người khác giới kỹ hơn, nhất là trong chuyện yêu đương và gia đình
    Nhận xu không giới hạn , xu nhiều thì mọi việc sẽ nhanh Hidden Content

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Everest,Tiếu hồng trần,
  7. #114
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Bài viết
    163
    Xu
    0

    Mặc định

    Nghe người lớn kế lại, theo luật nhà Nguyễn cho đến thời vua Bảo Đại tài sản của vợ và chồng độc lập với nhau. Vợ chết chồng không được thừa kế. Chồng chết vợ không được thừa kế. Chồng mắc nợ không ảnh hưởng đến tài sản của vợ và ngược lại. Không biết những người đào mỏ vận động hành lang thế nào mà thành tài sản chung hợp nhất và được thừa kế như hiện nay. Nếu khôi phục như cũ, tình yêu sẽ thuần khiết hơn, kết hôn đỡ phải tính toán. Nam không lo nuôi vợ, nữ không lo chồng cờ bạc ăn nhậu. Nam nữ bình đẳng cần gì dựa vào người khác.

    ---QC---


Trang 23 của 23 Đầu tiênĐầu tiên ... 13212223

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status