Hồi thứ nhất: suy nghĩ khởi nghiệp
Đã 12 giờ khuya rồi, cố mãi vẫn không chợp mắt được. Hằng Nga đã ngự trên cao, ánh trăng thấu qua cửa làm trong nhà sáng như ban ngày.
Lẽ ra mùa đông giá rét đã qua lâu rồi, ngày xuân nên ấm áp, nhưng sao trời còn lạnh quá vậy, giống như tâm tình của tôi lúc này. “Thời gian gần đây có khá nhiều chuyện phiền lòng”, ài, sao có thể không phiền, năm nay là năm Kiến An thứ 20, tôi đã tròn 26 tuổi, chẳng mấy chốc cũng 30, nhưng tôi vẫn còn chăm một miếng đất, một việc chưa thành, thật là buồn bực. Mấy ngày trước có ra ngoài một chuyến, kỳ thực cũng vô sự, chỉ là tiêu khiển chút ít. Cùng mấy thằng bạn đánh xe tới hồ nước phía bắc câu cá, chèo thuyền chơi chơi, rồi tới miếu trong núi xin một quẻ. Vị chủ miếu tiên phong đạo cốt nói quẻ của tôi không bình phàm, có quý nhân tới thăm, ngọa long phi thiên hiện ra, còn đòi tôi phải trả 2000 nhân dân tệ. Ắt xì, đúng là đồ lừa đảo, tôi ném cho ông ta 50 đồng cho xong chuyện.
Trên đường xuống núi tôi đều miên man suy nghĩ, sao lão già này lại biết ngoại hiệu của tôi là ngọa long? Tiếp đó, chúng tôi tới một thành phố ở phía nam xem ca múa vua chơi cả đêm, cứ ca ca múa múa, nhảy nhót. Tên nhóc Thạch Quảng Nguyên cũng thật quá suzuki, đã nói là bao tất rồi lại cam phu chia, lúc thanh toán lại nói quên mang tiền, loại người này ngày sau không nên chơi. Cuối cùng, chúng tôi tới ở quê của Từ Nguyên Trực ở phía đông, đánh mạt chược liền hai ngày. Mẹ của Từ Nguyên Trực thật phúc hậu, không thấy phiền khi chúng ta ở đó, còn nấu cơm đưa trà, hỏi thăm như mẹ quan tâm con vậy.
Nhưng dù ngoài mặt vui vẻ, về tới nhà càng thấy trống trải. Ngẫm lại Gia Cát Lượng ta từ nhỏ đã học giỏi, không chút khoa trương khi nói thế, từ trung học tới đại học đã nhiều lần đứng đầu top 3 điểm thi cao nhất, cuối năm còn nhận học bổng. Rồi khi lên đại học, tôi khổ học cần cù, lại có bộ óc thông minh tuyệt đỉnh làm căn bản, đã làm một bài luận văn vài chục trang. Nếu nói tới nó thì cũng phải bật mí một bí mật nhỏ, giáo sư Bàng Đức Công của hệ chúng tôi là đại học giả nổi danh cả nước, vì chị gái tôi gả cho Bàng Sơn Dân là con ông, vì có tầng quan hệ này, ta thường được giáo sư Bàng quan tâm và chỉ đạo, cho nên luận văn của tôi cũng có đẳng cấp của nó. Hơn nữa giáo sư Bàng còn khẳng khái khen ngợi, kể từ khi trường thành lập chuyên ngành này, chưa có một ai đạt được thành tích như vậy ở tuổi tôi. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tự nhiên được nhận vào một nghề hot trên thị trường. Nhưng cũng từ khi tiếp xúc với đồng nghiệp cùng đơn vị, tôi không khỏi cảm thấy thất vọng: “sở nghiên cứu Đông Hán” để tôi đi làm trợ thủ cho một nghiên cứu viên, cuối cùng thành quả nghiên cứu hơn nửa năm của tôi trở thành của anh ta, chuyện này làm tôi bức xúc bỏ việc. “Tập đoàn Đổng thị” nhận tôi làm bí thư, kì thực chỉ là chân chạy, chạy liền hai năm khiến kiến thức chuyên ngành của tôi cũng chạy sạch sẽ. Thầy giáo của tôi đề nghị đi thi tuyển vào vị trí nhân viên công vụ, bằng tài năng của tôi trong lĩnh vực này nhất định sẽ có nhiều đất diễn, nhưng nhân viên công vụ phải làm từ dưới lên, phải bước từng bước, lúc nào mới có thể nổi danh, nghĩ tới nghĩ lùi, thôi không làm nữa.
Ôm một chồng giấy khen thưởng dày tới 30 cm, cuối cùng cũng chẳng tìm được một đơn vị mà mình hài lòng và nhận mình vào làm việc. Chép miệng, dậm chân, tôi về nhà nghỉ ngơi trước đã.
Quê tôi ở Nam Dương non xanh nước biếc, là nơi tốt để nghỉ ngơi an dưỡng. Phụ mẫu mất sớm, trong nhà có đệ đệ tiểu quân chịu khó làm lụng, lại có đại ca Gia Cát Cẩn cùng hai tỷ tỷ tiếp tế, tuy không giàu có nhưng cũng sống được qua ngày. Hai năm đầu khi về nhà, hoặc đóng cửa đọc sách hoặc đi gặp bạn bè, cũng coi như được. Đồng thời tôi còn có không ít thành quả nghiên cứu mới khiến thanh danh ngày một vang xa, vượt xa lúc trước. Nhưng tôi luôn cảm thấy làm nghiên cứu tuy là việc thành thạo, nhưng cũng không phải ý nguyện của mình. Mỗi năm mỗi lớn, hoài bão kiến công lập nghiệp ngày càng mãnh liệt.
Có bằng hữu khuyên tôi, tài học cùng kiến thức của cậu, tự lập môn hộ, lập công danh dư dả. Nhưng tôi không nghĩ vậy, quý nhân tự tri minh, đại tài phân ba loại, soái tài, tướng tài, mưu tài, loại như tôi càng thích hợp vừa làm mưu tài vừa làm tướng tài, cho nên mục tiêu suốt cuộc đời của tôi là ở một đại vị vừa mưu vừa tướng làm tới cực hạn, làm nên một sự nghiệp oanh liệt. Niềm tin nghề nghiệp của tôi là: thà làm đại viên chức, không làm tiểu lão bản (Thà làm nhân viên cao cấp của tập đoàn lớn, còn hơn làm chủ một doanh nghiệp nhỏ). Cho nên việc cấp bách trước mắt là tìm được một “minh chủ” đáng để tôi phục vụ suốt đời: “người đó phải có hoài bão lớn lao, có thể có chung quan điểm, công nhận tài năng của tôi và cho toi sự tín nhiệm cao nhất. nếu như có một vị Bá Nhạc như thế, tôi nguyện làm thiên lý mã thuần phục cho ông ta sử dụng . Ha ha, tôi đang mê sảng, thật khó mà tìm được người như thế dưới gầm trời này. Dù là mấy doanh nghiệp lớn nổi danh khắp nước, như tập đoàn Đổng Trác là một doanh nhiệp nhà nước, nhân tài đông đức, thực lực mạnh nhất. Nhưng nghe nói, CEO Đổng Trác cáo già, chuyên quyền độc đoán, không coi chủ tịch.
Xem ra vị chủ tịch đáng thương của Đổng Trác, ngay cả cổ phần của mình sợ rằng không sớm thì muộn cũng sang tay Đổng Trác. Đó còn chưa kể, nghe nói lão ra tay rất độc, đối với cấp dưới, đặc biệt là mưu sĩ dù hơi bất mãn cũng bị khai trừ, tôi nếu tới chỗ lão, sớm muộn cũng toi. Tập đoàn Viên Thị là một xí nghiệp gia tộc, nhìn rất là khổng lồ, nhưng nghe nói hai cổ đông chính là Viên Thuật, Viên Thiệu dù là người thân nhưng đấu nhau ác liệt, loại công ty này khó mà phát triển lớn, sắp tới còn có khả năng bị tập đoàn Tào Ngụy thôn tính, đi không được. Còn tập đoàn Đông Ngô ở phương nam, chủ tịch Tôn Quyền cũng rất tài năng, nhưng đại ca Gia Cát Cẩn của tôi làm ở đó, đã tiến vào nhân viên quản lý cấp cao, tôi đi qua sợ không tiện. Kỳ thực có một điểm càng quan trọng, những công ty lớn này đều đã thành hình, tôi là kẻ đến sau thật khó mà nhận được sự tín nhiệm cùng trọng dụng, khó thoát khỏi hoàn cảnh ngồi không ăn lương.
Ngược lại, lời mời của công ty Kinh Châu của Lưu Biểu làm tôi suy nghĩ khá nhiều. Công ty Kinh Châu dù thực lực không yếu, tuy không có dã tâm hùng bá thị trường toàn quốc nhưng đủ tự bảo. Còn có một điểm nữa, chủ tịch Lưu Biểu là chú ruột của tôi, tuy nói từ khi mẫu thân qua đời, nhà tôi cùng nhà chú quan hệ nhạt đi, qua lại cũng ít, nhưng cũng vì thế nếu tôi qua đó ắt sẽ được trọng dụng. Nhưng theo tôi thấy, chủ tịch Lưu Biểu có được thành tựu trước mắt đã rất mãn ý, không chí tiến thủ, công ty Kinh Châu biến thành một công ty quan liêu kém hiệu quả, chỉ sợ sau khi tôi tới đó, tương lai sớm muôn gị hai chị em họ cũng bán công ty Kinh Châu, tốt nhất là tránh xa.
Chỗ kia không được, chỗ này cũng không xong, đếm khắp mười bốn châu, thiên hạ ai là anh hung? Kỳ thực tôi luôn nghĩ, tốt nhất gia nhập một công ty hiện tại thực lực không mạnh nhưng có tiềm lực phát triển, thông qua sự nỗ lực của tôi mà công ty làm lớn, tôi tự nhiên cũng công thành danh toại. Nhưng loại công ty này, loại ông chủ này thật là khả ngộ bất khả cầu.
Hiện tại tôi cũng minh bạch, gấp cũng vô ích, cần phải chuẩn bị, đầu tiên phải bình tâm lại, một mặt xem thiên hạ biến chuyển, chờ thời cơ mà động, có câu nói, bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân, bất phi tắc dĩ nhất phi xung thiên (đã không động thì thôi, đã động là sấm rung chớp giật); mặt khác, tiếp tục học tập, ở nhà tranh dưỡng ý chí càn khôn. Tôi vừa viết một câu đối dán ở trước cửa: Đạm bạc dĩ minh chí, ninh tĩnh dĩ trí viễn. Liêu dĩ tự úy, diệc dụng dĩ tự lệ.( Không đạm bạc thì không thể có trí tuệ sáng suốt, không yên tĩnh thì không có chí vươn xa.)
Tôi không tin, bằng tài năng kinh thiên vĩ địa, đầy bụng kinh luân, tâm nguyện muốn cứu con dân trong nước lửa, nào không có một nơi cho Khổng Minh đặt chân?
Ác, đã hơn một giờ rồi, ngủ thôi.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile