TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 8 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 38

Chủ đề: [Tự sự] Tự sự Gia Cát Lượng

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định [Tự sự] Tự sự Gia Cát Lượng

    Hồi thứ nhất: suy nghĩ khởi nghiệp


    Đã 12 giờ khuya rồi, cố mãi vẫn không chợp mắt được. Hằng Nga đã ngự trên cao, ánh trăng thấu qua cửa làm trong nhà sáng như ban ngày.

    Lẽ ra mùa đông giá rét đã qua lâu rồi, ngày xuân nên ấm áp, nhưng sao trời còn lạnh quá vậy, giống như tâm tình của tôi lúc này. “Thời gian gần đây có khá nhiều chuyện phiền lòng”, ài, sao có thể không phiền, năm nay là năm Kiến An thứ 20, tôi đã tròn 26 tuổi, chẳng mấy chốc cũng 30, nhưng tôi vẫn còn chăm một miếng đất, một việc chưa thành, thật là buồn bực. Mấy ngày trước có ra ngoài một chuyến, kỳ thực cũng vô sự, chỉ là tiêu khiển chút ít. Cùng mấy thằng bạn đánh xe tới hồ nước phía bắc câu cá, chèo thuyền chơi chơi, rồi tới miếu trong núi xin một quẻ. Vị chủ miếu tiên phong đạo cốt nói quẻ của tôi không bình phàm, có quý nhân tới thăm, ngọa long phi thiên hiện ra, còn đòi tôi phải trả 2000 nhân dân tệ. Ắt xì, đúng là đồ lừa đảo, tôi ném cho ông ta 50 đồng cho xong chuyện.

    Trên đường xuống núi tôi đều miên man suy nghĩ, sao lão già này lại biết ngoại hiệu của tôi là ngọa long? Tiếp đó, chúng tôi tới một thành phố ở phía nam xem ca múa vua chơi cả đêm, cứ ca ca múa múa, nhảy nhót. Tên nhóc Thạch Quảng Nguyên cũng thật quá suzuki, đã nói là bao tất rồi lại cam phu chia, lúc thanh toán lại nói quên mang tiền, loại người này ngày sau không nên chơi. Cuối cùng, chúng tôi tới ở quê của Từ Nguyên Trực ở phía đông, đánh mạt chược liền hai ngày. Mẹ của Từ Nguyên Trực thật phúc hậu, không thấy phiền khi chúng ta ở đó, còn nấu cơm đưa trà, hỏi thăm như mẹ quan tâm con vậy.

    Nhưng dù ngoài mặt vui vẻ, về tới nhà càng thấy trống trải. Ngẫm lại Gia Cát Lượng ta từ nhỏ đã học giỏi, không chút khoa trương khi nói thế, từ trung học tới đại học đã nhiều lần đứng đầu top 3 điểm thi cao nhất, cuối năm còn nhận học bổng. Rồi khi lên đại học, tôi khổ học cần cù, lại có bộ óc thông minh tuyệt đỉnh làm căn bản, đã làm một bài luận văn vài chục trang. Nếu nói tới nó thì cũng phải bật mí một bí mật nhỏ, giáo sư Bàng Đức Công của hệ chúng tôi là đại học giả nổi danh cả nước, vì chị gái tôi gả cho Bàng Sơn Dân là con ông, vì có tầng quan hệ này, ta thường được giáo sư Bàng quan tâm và chỉ đạo, cho nên luận văn của tôi cũng có đẳng cấp của nó. Hơn nữa giáo sư Bàng còn khẳng khái khen ngợi, kể từ khi trường thành lập chuyên ngành này, chưa có một ai đạt được thành tích như vậy ở tuổi tôi. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tự nhiên được nhận vào một nghề hot trên thị trường. Nhưng cũng từ khi tiếp xúc với đồng nghiệp cùng đơn vị, tôi không khỏi cảm thấy thất vọng: “sở nghiên cứu Đông Hán” để tôi đi làm trợ thủ cho một nghiên cứu viên, cuối cùng thành quả nghiên cứu hơn nửa năm của tôi trở thành của anh ta, chuyện này làm tôi bức xúc bỏ việc. “Tập đoàn Đổng thị” nhận tôi làm bí thư, kì thực chỉ là chân chạy, chạy liền hai năm khiến kiến thức chuyên ngành của tôi cũng chạy sạch sẽ. Thầy giáo của tôi đề nghị đi thi tuyển vào vị trí nhân viên công vụ, bằng tài năng của tôi trong lĩnh vực này nhất định sẽ có nhiều đất diễn, nhưng nhân viên công vụ phải làm từ dưới lên, phải bước từng bước, lúc nào mới có thể nổi danh, nghĩ tới nghĩ lùi, thôi không làm nữa.

    Ôm một chồng giấy khen thưởng dày tới 30 cm, cuối cùng cũng chẳng tìm được một đơn vị mà mình hài lòng và nhận mình vào làm việc. Chép miệng, dậm chân, tôi về nhà nghỉ ngơi trước đã.

    Quê tôi ở Nam Dương non xanh nước biếc, là nơi tốt để nghỉ ngơi an dưỡng. Phụ mẫu mất sớm, trong nhà có đệ đệ tiểu quân chịu khó làm lụng, lại có đại ca Gia Cát Cẩn cùng hai tỷ tỷ tiếp tế, tuy không giàu có nhưng cũng sống được qua ngày. Hai năm đầu khi về nhà, hoặc đóng cửa đọc sách hoặc đi gặp bạn bè, cũng coi như được. Đồng thời tôi còn có không ít thành quả nghiên cứu mới khiến thanh danh ngày một vang xa, vượt xa lúc trước. Nhưng tôi luôn cảm thấy làm nghiên cứu tuy là việc thành thạo, nhưng cũng không phải ý nguyện của mình. Mỗi năm mỗi lớn, hoài bão kiến công lập nghiệp ngày càng mãnh liệt.

    Có bằng hữu khuyên tôi, tài học cùng kiến thức của cậu, tự lập môn hộ, lập công danh dư dả. Nhưng tôi không nghĩ vậy, quý nhân tự tri minh, đại tài phân ba loại, soái tài, tướng tài, mưu tài, loại như tôi càng thích hợp vừa làm mưu tài vừa làm tướng tài, cho nên mục tiêu suốt cuộc đời của tôi là ở một đại vị vừa mưu vừa tướng làm tới cực hạn, làm nên một sự nghiệp oanh liệt. Niềm tin nghề nghiệp của tôi là: thà làm đại viên chức, không làm tiểu lão bản (Thà làm nhân viên cao cấp của tập đoàn lớn, còn hơn làm chủ một doanh nghiệp nhỏ). Cho nên việc cấp bách trước mắt là tìm được một “minh chủ” đáng để tôi phục vụ suốt đời: “người đó phải có hoài bão lớn lao, có thể có chung quan điểm, công nhận tài năng của tôi và cho toi sự tín nhiệm cao nhất. nếu như có một vị Bá Nhạc như thế, tôi nguyện làm thiên lý mã thuần phục cho ông ta sử dụng . Ha ha, tôi đang mê sảng, thật khó mà tìm được người như thế dưới gầm trời này. Dù là mấy doanh nghiệp lớn nổi danh khắp nước, như tập đoàn Đổng Trác là một doanh nhiệp nhà nước, nhân tài đông đức, thực lực mạnh nhất. Nhưng nghe nói, CEO Đổng Trác cáo già, chuyên quyền độc đoán, không coi chủ tịch.

    Xem ra vị chủ tịch đáng thương của Đổng Trác, ngay cả cổ phần của mình sợ rằng không sớm thì muộn cũng sang tay Đổng Trác. Đó còn chưa kể, nghe nói lão ra tay rất độc, đối với cấp dưới, đặc biệt là mưu sĩ dù hơi bất mãn cũng bị khai trừ, tôi nếu tới chỗ lão, sớm muộn cũng toi. Tập đoàn Viên Thị là một xí nghiệp gia tộc, nhìn rất là khổng lồ, nhưng nghe nói hai cổ đông chính là Viên Thuật, Viên Thiệu dù là người thân nhưng đấu nhau ác liệt, loại công ty này khó mà phát triển lớn, sắp tới còn có khả năng bị tập đoàn Tào Ngụy thôn tính, đi không được. Còn tập đoàn Đông Ngô ở phương nam, chủ tịch Tôn Quyền cũng rất tài năng, nhưng đại ca Gia Cát Cẩn của tôi làm ở đó, đã tiến vào nhân viên quản lý cấp cao, tôi đi qua sợ không tiện. Kỳ thực có một điểm càng quan trọng, những công ty lớn này đều đã thành hình, tôi là kẻ đến sau thật khó mà nhận được sự tín nhiệm cùng trọng dụng, khó thoát khỏi hoàn cảnh ngồi không ăn lương.

    Ngược lại, lời mời của công ty Kinh Châu của Lưu Biểu làm tôi suy nghĩ khá nhiều. Công ty Kinh Châu dù thực lực không yếu, tuy không có dã tâm hùng bá thị trường toàn quốc nhưng đủ tự bảo. Còn có một điểm nữa, chủ tịch Lưu Biểu là chú ruột của tôi, tuy nói từ khi mẫu thân qua đời, nhà tôi cùng nhà chú quan hệ nhạt đi, qua lại cũng ít, nhưng cũng vì thế nếu tôi qua đó ắt sẽ được trọng dụng. Nhưng theo tôi thấy, chủ tịch Lưu Biểu có được thành tựu trước mắt đã rất mãn ý, không chí tiến thủ, công ty Kinh Châu biến thành một công ty quan liêu kém hiệu quả, chỉ sợ sau khi tôi tới đó, tương lai sớm muôn gị hai chị em họ cũng bán công ty Kinh Châu, tốt nhất là tránh xa.

    Chỗ kia không được, chỗ này cũng không xong, đếm khắp mười bốn châu, thiên hạ ai là anh hung? Kỳ thực tôi luôn nghĩ, tốt nhất gia nhập một công ty hiện tại thực lực không mạnh nhưng có tiềm lực phát triển, thông qua sự nỗ lực của tôi mà công ty làm lớn, tôi tự nhiên cũng công thành danh toại. Nhưng loại công ty này, loại ông chủ này thật là khả ngộ bất khả cầu.

    Hiện tại tôi cũng minh bạch, gấp cũng vô ích, cần phải chuẩn bị, đầu tiên phải bình tâm lại, một mặt xem thiên hạ biến chuyển, chờ thời cơ mà động, có câu nói, bất minh tắc dĩ nhất minh kinh nhân, bất phi tắc dĩ nhất phi xung thiên (đã không động thì thôi, đã động là sấm rung chớp giật); mặt khác, tiếp tục học tập, ở nhà tranh dưỡng ý chí càn khôn. Tôi vừa viết một câu đối dán ở trước cửa: Đạm bạc dĩ minh chí, ninh tĩnh dĩ trí viễn. Liêu dĩ tự úy, diệc dụng dĩ tự lệ.( Không đạm bạc thì không thể có trí tuệ sáng suốt, không yên tĩnh thì không có chí vươn xa.)

    Tôi không tin, bằng tài năng kinh thiên vĩ địa, đầy bụng kinh luân, tâm nguyện muốn cứu con dân trong nước lửa, nào không có một nơi cho Khổng Minh đặt chân?

    Ác, đã hơn một giờ rồi, ngủ thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi kakesi_kenji, ngày 03-11-2011 lúc 22:01.
    ---QC---
    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!


  2. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chiennq,pestie,ruouthit,sasuketaki02,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định

    Hồi thứ hai: Chuẩn bị xuất sơn.
    Cách làm việc của thanh niên ngày nay như là chat trên mạng vậy, nghĩ tới đâu viết tới đó, không lập kế hoạch cho tương lai. Có một cụm từ là “thiết kế nghề nghiệp”, từ thời điểm mà cụm từ này xuất hiện, phải nghĩ mình muốn làm gì, hy vọng tương lai trở thành ai. Không nên chúi đầu đi tìm công tác, hay vội vàng quyết định thi tuyển, nếu như muốn làm một nhà sử học, vậy không nên cố gắng chen chân vào một xí nghiệp, làm việc vô ích ở đó hai năm, nếu như thật muốn tới làm việc ở một xí nghiệp, vậy không nên rỗi hơi phí mấy năm đi học thạc sĩ lịch sử thậm chí là tiến sĩ.

    Tôi là một người làm việc luôn có mục đích, nếu như mục đích không đạt tới, thì phải chuyển hướng để tới được mục đích. Lúc này, giáo sư Bàng Đức Công gọi điện báo, tôi đã tốt nghiệp MBA (đồng thời còn có Bàng Thống – con ông). Giáo sư hồ hởi nói, chỉ cần 1 năm đã học xong, trong lịch sử học viện là chưa từng có, làm chấn động xung quanh. “Chủ yếu là luận văn viết rất hay, cho nên trường đại học mới đặc cách.”

    Tuy nói ở nhà nhàn cư mấy năm, nhưng cũng không phải không nghe chuyện bên ngoài. Tôi có cảm giác mãnh liệt rằng, học vị MBA tuyệt không phải là thứ mà có cũng được, không có cũng chả sao. Mỗi thời đại đều có anh hùng, anh hùng thời đại chiến tranh là quân nhân xung phong chiến trận, “Anh Hùng” thời hỗn loạn là phái tạo phản, thời kỳ thái bình thịnh trị thì là minh tinh, sao ca nhạc thành thần tượng, còn trong thời kỳ kinh tế nhảy vọt, không chút nghi ngờ khi khẳng định, người có thể sáng tạo cùng điều hành những xí nghiệp khổng lồ hãy những nhân tài quản lý là anh hùng, dẫn dắt hướng đi của thời đại này. Khổng Minh muốn làm một anh hùng trong thời đại này, cho nên biển chữ vàng MBA đóng một vai trò then chốt trong những bước đi đầu tiên trong sự nghiệp của mình.

    Kỳ thực mọi người đều hiểu MBA giờ có giá trị thế nào. Theo tôi biết, rất nhiều nhân viên của Lưu Biểu cùng Viên Thiệu đều ngày đi làm đêm đi học lấy cái danh, hai bên đều không để lỡ, hai năm đều có học vị -- người không tới tiền đi thay là được. Rất xin lỗi, tuy nói MBA của tôi là học mà có, nhưng tôi lại có quan hệ, lại có kiến thức nên một năm là xong – cũng không tính ở nhà vô tích sự.

    Lấy được bằng MBA, đây chỉ là bước đầu để tôi xuất sơn. Nhưng phải biết rằng không biết bao nhiều nhân sĩ MBA đều không ngóc đầu lên nổi, một khi bạn bị chìm xuống lớp dưới, muốn bước lên trên một bước lại vô cùng khó khăn.

    Trong lịch sử, biết bao anh hùng hào kiệt làm nên sự nghiệp oanh liệt lưu vào sử xanh, nhưng lại gặp cảnh ngộ không tốt, thậm chí người một nơi đầu một nẻo, nói cho cùng loại anh hùng này chỉ làm được một nửa – tính việc cho người, chẳng tự tính cho mình được, tựa như Thương Ưởng thời Chiến Quốc, Hàn Tín thời Tây Hán đều thuộc loại này. Mưu thân không phải là cầu công thành danh toại, lúc khởi đầu sự nghiệp thì mưu tính việc này. Dồn sức cho việc này, cũng như dưa chín rụng cuống, mình đi trích lấy quả thắng lợi vậy.

    Cách làm đầu tiên của tôi là kiếm danh. Lấy được bằng MBA chỉ là một bộ phận của kiếm danh, cách làm thường thấy nhất là cùng danh nhân xuất du. Trừ bố vợ Hoàng Thừa Ngạn cùng Thủy Kính tiên sinh Tư Mã Huy, những người khác là Bác Lăng Thôi Châu Bình, Dĩnh Xuyên Thạch Quảng Nguyên, Nhữ Nam Mạnh Công Uy, Từ Thứ đều là danh sĩ. Bọn họ hoặc xuất thân danh môn, hoặc ra nước ngoài, hoặc du học tứ hải, hoặc từng làm nhân viên quản lý cao tầng tại các công ty nổi tiếng. Tôi vừa về nhà, nhờ quan hệ với chủ tịch Lưu Biểu công ty Kinh Châu cùng đại học giả Bàng Đức Công mà dắt tiến làm quen. Thực tế cũng chẳng có chuyện gì, chỉ ở ngoài ăn uống tán gẫu, nhảy nhót hát hò, trong lúc vui chơi, quan hệ của tôi với bọn họ càng lúc càng bền chặt. Bạn thử nghĩ xem, bọn họ mấy người đều là tiêu điểm của giới truyền thông, ngày ngày bên cạnh tiêu điểm, tôi còn có thể đứng ngoài tầm ống kính sao? Tôi cũng vui vẻ tiếp tục đứng trong đó.

    Thứ hai là tạo thế. Không sai, ta cùng mấy danh sĩ dù nhiều lúc không nói chính vụ, nhưng thực ra lại nói về nghiệp vụ. Vì mục đích của tôi không chỉ kiếm chút danh tiếng trước mặt công chúng, để cho mọi người quen mặt. Bước đầu kéo gần quan hệ với bọn họ, chẳng lẽ không có khi nào có việc mà bọn họ không có năng lực đi làm? Càng quan trọng là mình phải phô ra bản sự của bản thân để bọn họ kính phục. Kết hợp với mục tiêu của mình, trước kia tôi lấy học vấn xuất danh, hiện tại tôi muốn thử tay nghề tại một doanh nghiệp, vậy phải nghĩ cách biến mình từ một danh nhân học vấn thành một danh nhân quản lý doanh nghiệp. Mặc dù tôi cũng biết không có kinh nghiệm thực tiễn thì rất khó được chấp nhận, nhưng chẳng phải Khương Thái Công câu cá rồi cũng được Vũ Vương chiêu mộ sao? Tôi dùng một chiêu là phát ngôn ấn tượng. Trước mắt bọn họ, tôi cố ý tự so mình với Quản Trọng, Nhạc Nghị. Quản Trọng, Nhạc Nghị là ai? Đó là nhân viên quản lý cao cấp của hai công ty lớn nổi tiếng cả nước, Quản Trọng là CEO công ty Tề Quốc, Nhạc Nghị là quản lý tiêu thụ của công ty Yến Quốc, hai người đều dựa vào bản thân lập nên công trạng huy hoàng. Quản Trọng dẫn dắt Tề Quốc từ một công ty quản lý lỏng lẻo, vô cùng tiêu điều thành một công ty lớn có thực lực hùng hậu chỉ sau vài năm, cũng khiến ông chủ Tề Hoàn Công trúng cử trở thành chủ tịch hiệp hội nghề. Nhạc Nghị là quản lý tiêu thụ công ty Yến Quốc, một tay lập kế hoạch cùng thực thi tiêu thụ, chiếm được hơn 70 thị trường kinh doanh làm của riêng. Hai người này vì đã có công trạng chưa từng có mà được giới nhân sĩ kinh doanh quản lý doanh nghiệp tôn làm thần tượng. Cho nên, ngày đó mọi người đang uống rượu vui vẻ, tôi liền nói ra, khiến bọn họ sửng sốt hồi lâu không nói nên lời. Lão già Tư Mã Huy còn sững sờ nghẹn không nuốt nổi cá, trợn trắng mắt. Hừ, đây là hiệu quả mà tôi muốn, nhìn vào biểu hiện của bọn họ, tôi càng đắc ý. Đương nhiên tôi còn phải giả vờ tỏ vẻ: Ta cóc nói đùa.

    Sau này, việc tôi tự so mình với Quản Trọng, Nhạc Nghị truyền xa, đương nhiên, nhất định là nhờ công lao của mấy vị danh sĩ, mà tôi còn có thể tưởng tượng được người khác khi nói đến việc này thì sẽ khinh bỉ. Không quan hệ, tôi sẽ khiến bọn họ thay đổi thái độ. Tiếp tới, tôi cần một cơ hội, trong lúc chơi bời tôi đã biện luận về các điều lệ quản lý xí nghiệp mà tôi tìm hiểu được. Mới đầu bọn họ còn trào phúng, khinh thường, có khi còn tìm kiếm sơ hở mà trách móc, có khi thậm chí thô bạo cắt lời. Nhưng cuối cùng, bọn họ không thể không tiếp thu quan điểm của tôi. Cứ thế, mấy lần sau đó, thái độ của bọn họ dần chuyển biến. Trước tiên là bố vợ Hoàng Thừa Ngạn bắt đầu ủng hộ: “tôi vốn nói kẻ hèn này mắt không đui, vì sao tôi gả con gái là một tài nữ mà người người cầu không được cho Khổng Minh? Tôi đã sớm nhìn ra, Quản Trọng Nhạc Nghị chả là cái đinh gì, cậu ta là ngọa long, sớm muộn cũng sẽ long đằng cửu thiên.” Ông ấy gào to như vậy, người khác lập tức biến chuyển cách nói: “Đúng, mấy người chúng ta cũng đâu có kém, tương lai làm kinh doanh, làm quản lý khẳng định tốt.”

    Tôi nguyện tin tưởng thành ý tán mỹ của bọn họ, vì chuyện này phát triển theo hướng mà tôi hy vọng.

    Một chiêu tạo thế khác là dùng danh hiệu Ngọa Long tiên sinh xếp ngang Phượng Sồ, đứa con của ân sư Bàng Đức công. Tên nhóc này thời gian qua thật nổi danh, sau khi tốt nghiệp ở lại thủ đô mấy năm liền trở thành một chủ biên của tạp chí doanh nhân, quyền lực không lớn nhưng thanh danh không nhỏ. Hiện tại, mọi người đều nói Phượng Sồ sánh ngang Ngọa Long, mà xem ra thanh danh của tôi đang có chiều hướng vượt qua nó. Tuyệt diệu!

    Hiện tại tôi đã làm tốt hết thảy chuẩn bị, chỉ chờ cá cắn câu.

    Tâm đắc của tôi: nhất định phải là một con người đặc biệt.

    Muốn khởi điểm cao hơn so với người khác, phải có một lý do đầy đủ. Một mặt nội công thâm hậu, một mặt xào xáo tạo danh cũng là biện pháp thông hành hay. Nghĩ biện pháp nâng cao giá trị bản thân, đó là bước thứ nhất khiến cơ hội cho mình lớn hơn chút. Đương nhiên tôi cũng không nói nhất định phải xây một tòa nhà trên không, mà phải nắm bắt thời cơ, nhân thế dẫn dắt, làm trong vô hình, đừng khiến người khác phản cảm.

    Cao tổ khởi thân chỉ là đình trưởng, Dê Su cũng sinh ra trong máng cỏ, không cần sợ khởi điểm thấp, chỉ cần bước đi vững chắc, rình cơ hành động, sẽ tranh thủ cho mình một cơ hội tốt.

    Cẩm nang Gia Cát:

    Nghĩ mọi biện pháp nâng cao vị trí của mình, khiến nghề nghiệp sinh nhai của mình có một khởi điểm khá cao.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!

  4. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    nls,quânkhuthủđô,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định

    Hồi thứ ba. Phương thức chọn nơi làm việc


    Nếu như nói tôi là một con rồng, ông chủ là nước ở một phương cho tôi rong ruổi. Nước mà rộng rãi vạn dặm tức tôi tung hoành biển khơi, mặt hồ ngàn dặm cũng có thể miễn cưỡng, nhưng nếu nước chỉ nông ba xích, phương viên chẳng đủ trăm dặm, dù tôi có khả năng đằng vân giá vũ thì sao? Cho nên, tuyển chọn ông chủ là điều rất trọng yếu. Tôi đã quan sát rất lâu, chủ nhiệm Tân Dã hiện tại là Lưu bị của tập đoàn Đông Hán là một ông chủ loại này.

    Nguyên nhân tôi chọn Lưu Bị là vì ông ta phù hợp với điều kiện tôi đặt ra.

    Thứ nhất, Lưu Bị là bậc anh hùng. Chỉ có ông chủ anh hùng mới có thể độc bộ thương hải, trở thành chư hầu một phương. Từ lúc chú ý tới Lưu Bị, tôi càng nghiên cứu kỹ ông ta. Nghe nói, Lưu Bị từ nhỏ đã có tướng anh hùng. Mười lăm tuổi thi đỗ trường chuyên, lần thứ nhất rời nhà cầu học. Nhưng nhà ông ấy rất nghèo không thể tập trung đọc sách như các bạn học khác, thường xuyên bùng học, ngày ngày nghe nhạc, xem phim, tụ tập chơi bời, nói chuyện ăn mặc. Ông thường ít nói, khiêm cung, làm như mọi sự đều liệu trước, lại hỉ nộ không hiện ra mặt. Cái khó được là, khi đó Lưu Bị hiểu được việc kết giao con em bậc quyền quý. Do tác phong lãnh tụ của ông, rất nhiều bạn học thậm chí, một số lưu manh quanh trường đều nghe ông chỉ huy.

    Sau khi tốt nghiệp, Lưu Bị thất bại liên tiếp nhiều năm, sau này chuyển tới công ty Đông Hán, tổng giám đốc Tào Tháo thấy Lưu Bị chẳng phải kẻ thường, bổ nhiệm bí thư (tống giám đốc bổ nhiệm bí thư có thể nói là chuyện kỳ lạ, cũng có thể thấy rõ Tào Tháo chuyên quyền). Đồng thời Tào Tháo cũng cảm giác được Lưu Bị là kẻ không muốn ở dưới người khác, nên chưa cho ông thực quyền. Trong lúc rảnh rỗi có mấy bí thư tìm tới Lưu Bị, chuẩn bị liên hợp phế truất Tào Tháo tại đại hội cổ đông. Chẳng mấy ngày sau, Tào Tháo mời Lưu Bị uống rượu, lúc này Tào Tháo nửa như tán gẫu nửa như thăm dò hỏi Lưu Bị: “Anh hùng thiên hạ duy Lưu bí thư cùng Tháo thôi.” Ngay cả Tào Tháo còn cho Lưu Bị là anh hùng, vậy sao còn sai được.

    Theo một ông chủ anh hùng, mới càng dễ thành tựu anh danh nhất thế.

    Thứ hai, Lưu Bị có chí lớn. Một ông chủ tiểu phú tức an. không có gì nổi bật. Đối với một ông chủ anh hùng, chí hướng của ông lớn cỡ nào, khoảng không cho ông bay lượn lớn đến đó. Nghe nói ngay từ nhỏ Lưu Bị đã có chí lớn hơn người. Có hôm, ông cùng đám bạn chơi trò lái xe dạo chơi thì có một chiếc Jeep chạy qua, bụi tung lên đầy người bọn họ. Lưu Bị tức giận chỉ vào chiếc Jeep đã đi xa nói: “Hừ, có gì hơn người, sớm muộn tao sẽ lái một chiếc xe sang. xem ai nhanh hơn ai.” Chú Lưu Tử Kính của Lưu Bị vừa lúc đi qua đường nghe thế, vô cùng kỳ quái: “Đứa nhỏ này khẩu khí không nhỏ, tương lai nhất định có thể làm lớn.”

    Tuy là lời nói đùa của một đứa trẻ ranh, nhưng cũng có thể nhìn ra chí hướng siêu xuất tuổi. Sau này Lưu Bị quật khởi, kéo nhân mã sáng nghiệp, tuy rằng kết thúc bằng phá sản, nhưng tâm dòm ngó thiên hạ đã hiện rõ.
    Thứ ba, Lưu Bị thiện trường mượn thế. Vẫn nói thời thế tạo anh hùng, thời loạn mới hiển rõ bản sắc anh hùng. Có một ông chủ thiện trường mượn thế mới có thể trở thành đại gia. Lưu Bị từng trường kỳ khuất thân người khác, đây cũng là một điểm mà người khác không coi trọng. Ông từng theo Trâu Tĩnh, núp bóng Công Tôn Toản, đầu Đào Khiêm, quy Tào Tháo, y phụ Viên Thiệu, phụ thuộc Lưu Biểu, mọi người đều nói ông là kẻ không thể ở chung. Rốt cục, thay đổi đơn vị nhiều như thế không có tính ổn định. Nếu dùng cách nghĩ này để đánh giá người khác thì được, nếu dùng với Lưu Bị thì không thích hợp. Ngược lại, đây là vì ông thế đơn lực bạc, lúc yếu kém không thể không mặt dày, đây là biểu hiện của mượn thế. Lưu Bị giỏi mượn thế, dùng chiêu này càng thông minh. Sau khi ông rời công ty Đông Hán, tại Tân Dã thành lập cơ sở, kêu gào cạnh tranh với Tào Tháo. Lưu Bị xuất chiêu này hay ở chỗ ông vẫn giơ biển hiệu công ty Đông Hán. Tuy bề ngoài là một phòng làm việc nho nhỏ, nhưng thực tế hoàn toàn độc lập. Bằng thân phận bí thư công ty Đông Hán ở Tân dã, vừa hô một tiếng, tài nguyên địa bàn của công ty Đông Hán đều được ông gồm thâu. Tào Tháo cũng không tức giận trước biện pháp của ông, các bí thư công ty Đông Hán đều chú ý. Điều trọng yếu là, Lưu Bị trực thuộc công ty Đông Hán, lấy danh tiếng doanh nghiệp nhà nước cho mình dùng, lại có thể kinh doanh linh hoạt, nắm bắt cơ hội tùy thời dựng lên cờ hiệu của riêng mình. Chon nên tôi mới nói, Lưu Bị giỏi mượn thế. Tôi lại cảm giác, bản lĩnh mượn thế của Lưu Bị giống như là thiên bẩm, khiến người ta không tin tưởng ông là một nhà sáng lập có tiền đồ, có khả năng phát triển.

    Thứ tư, Lưu Bị biết dùng người. Tuyển chọn một ông chủ, thái độ ông chủ đối đãi nhân tài, thủ đoạn dùng người, khí độ dung nhân là một nhân tố tất yếu phải suy xét. Bằng tài của tôi, nếu ông chủ không tín nhiệm; bằng ngạo của tôi, nếu như ông chủ tự cao tự đại; bằng trung của tôi, nếu ông chủ không giao quyền, dù ông chủ là ông chủ tốt, cấp dưới có tài năng, nhưng nếu song phương không ăn ý thì không kiêm dung. Vì sao tôi nói Lưu Bị biết dùng người? Bạn thấy tướng mạo của Quan Vũ, Trương Phi, một người như thiên thần một một kẻ như ma vương, loại nào là kẻ có thể chịu khuất phục, nhưng trong tay Lưu Bị lại vâng dạ thưa gửi, như bạn bè đồng lứa. Mà tôi còn thấy, Lưu Bị khoan dung nhân hậu, tại Tân Dã lễ hiền đãi sĩ mấy năm, cầu tài nhược khát, khắp nơi bái phỏng hiền tài mong có phụ tá, từ đó được danh lưu chính giới, thương giới ủng hộ. Tôi cảm thấy, nếu như tôi phụ tá Lưu Bị, chúng tôi nhất định có thể cùng làm việc thật tốt. Thời gian trước đây, Tư Mã Huy tới thăm, tôi cùng hắn nói tới chuyện Lưu Bị. Ông vuốt râu suy ngẫm hồi lâu, nói một câu: “Cậu tuy tìm được chủ, nhưng không đúng thời, tiếc thay.” Sau đó rời đi. Tôi lại suy nghĩ, tìm được chủ đã là tam sinh hữu hạnh, sao còn cưỡng cầu.

    Ngoài ra, Lưu Bị trường kỳ khốn đốn mà chí không đổi, quần bách mà vẫn ung dung, cũng chỉ có thể than “tuổi già đã tới mà chưa có cơ nghiệp”, nhưng tôi vẫn tin, Lưu Bị, là ông chủ mà tôi muốn tìm.

    Tâm đắc của tôi: Nhất định phải chọn đúng nghề, đúng ông chủ.

    Nghề thành thạo nhất không nhất định là nghề mà bạn chọn; công ty lớn nhất không nhất định là công ty thích hợp bạn tới làm việc, càng thành thạo, nghề nghiệp càng được mọi người để ý thì càng cạnh tranh kịch liệt, công ty đã phát triển thì đã có bộ khung cơ bản, không gian lưu lại cho bạn càng nhỏ, vô luận đối với công ty hay cá nhân, để phát triển đều cần trả giá rất lớn. Ngược lại, các công ty mà hiện tại chưa hiện rõ, nếu bạn suy nghĩ kỹ càng, có thể tuyển chọn, nó có giá trì đầu tư cho tương lai. Nhưng nhất định phải biết rõ toàn cục, nên nhìn rõ hướng phát triển, không nên bị thành bại nhất thời mê hoặc, kẻ ngu ngốc nhìn ở thành bại hiện tại, kẻ trí giả tính trước tương lai.

    Cẩm nang Gia Cát Lượng:

    Ở trình độ nhất định, tuyển một ông chủ tốt trọng yếu hơn so với tuyển một công ty tốt hay một công việc tốt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!

  6. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chiennq,nls,quânkhuthủđô,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định

    Hồi thứ 4: Tôi dựng vở ba lần tới nhà tranh




    Ba lần tới nhà tranh được bên ngoài truyền rộng khắp, Lưu Bị vì thế kiếm được mỹ danh lễ hiền đãi sĩ. Còn với tôi, nhân vật anh hùng như Lưu Bị ba lần tới nhà tranh thì danh nổi như cồn không cần bàn cãi, nhưng nó không chỉ có ý nghĩa thanh danh của bản thân, mà là thứ đằng sau thanh danh đó. Thử nghĩ xem, nếu như Lưu Bị không xem trọng tôi như vậy, tương lai chúng tôi làm sao uy phục tam quân, làm sao có thể khiến hai tướng Quang Trương ngoan ngoãn nghe lệnh tôi? Lại nói, bởi vì “hiệu ứng ba lần mời”, tương lai tôi tiến hành đối ngoại cũng có căn cơ – đối với một người chưa có chút công lao, một điểm này cực kỳ trọng yếu. Bọn họ sao hiểu, cái gọi là “ba lần tới nhà tranh” toàn bộ là một vở kịch do bản nhân tự thân biên kịch, đạo diễn kiêm diễn viên, mà nói thực thì, diễn cũng rất tuyệt.

    Tôi đã tính, Lưu Bị sớm muộn sẽ tới tìm tôi. Người ta ví tôi là ngọa long. Chân long tuệ nhãn độc đáo, tất tới trong núi cùng đồng loại gặp mặt. Tôi cũng yên lặng chờ đợi đã lâu, rốt cục cũng có thể theo chân long xuất sơn, ngâm tiếu phong vân. Hoàn hảo, một ngày tôi vẫn chờ đợi bao lâu đã tới.

    Vài ngày trước, Từ Thứ Từ Nguyên Trực tới thăm, anh ta nói cho tôi biết, anh ta đã làm cố vấn cho Lưu Bị một thời gian, cảm giác có chút quá sức, anh ta từng nghe Tư Mã Huy nói qua rằng tôi có ý theo Lưu Bị, liền tiến cử tôi với Lưu Bị. Ta hỏi gấp, cậu nói với ông ta thế nào. Từ Thứ nói:” tôi nói với ông ta: “Ngọa long, phượng sồ, được một trong hai, đại nghiệp khả thành.” Tôi nghe vậy cũng không vui. Nguyên Trực vội nói: ”Bàng Thống xa tít tại thủ đô, Lưu Bị muốn mời cũng phải với tới mới được, tôi tính rồi, ba ngày nữa ông ta sẽ tới tìm cậu. Nguyên Trực nói không sai, nếu như tôi ngồi nhà chờ Lưu Bị tới cửa, hai người vừa gặp mặt đã diễn hận là không gặp nhau sớm, sau đó nắm tay vỗ mông cùng đi, làm như vậy thật quá thiếu hụt sức thuyết phục, cũng là tôi tự hạ thấp thân phận. Chim khôn chọn cành mà đậu, tôi cũng muốn thăm dò ý của cái cành mà tôi muốn đậu. Thanh danh ái tài của Lưu Bị truyền khắp thiên hạ, nhưng lời đồn cùng hiện thực là hai chuyện khác xa nhau, liệu ông ta thực sự có thành ý mời tôi xuất sơn? Nếu như đúng thế, thì khỏi cần nói.

    Thế là trải qua gần một đêm tính toán, tôi định ra một phương án hành động khiến Lưu Bị ba lần tới nhà. Nguyên tắc chung của phương án này là vừa đẩy vừa kéo. Đẩy, tức là một lần tới không được, thử thành tâm cùng sự nhẫn nại của ông ta; Kéo, cho ông thấy Khổng Minh tài cao, khiến ông ta tới một lần còn muốn tới nữa. Thế là, mọi người liền hân thưởng vở kịch này.

    Lần đầu tiên, dọa, cũng chính là hù họa ông ta. Tư Mã Huy giả tới gặp Từ Thứ để tới chỗ Lưu Bị, khen năng lực của Khổng Minh trước mặt Lưu Bị. Chẳng qua, Thủy Kính tiên sinh cũng thật biết chém gió, ông nói: “Dĩnh Xuyên chúng ta có nhiều kỳ tài, tựa như Thôi Châu Bình, Thạch Quảng Nguyên, Mạnh Công Uy, Từ Thứ đều là tinh anh thương giới hiếm có tốt nghiệp Harvard, bọn họ đều là bạn của Khổng Minh, bằng tài năng của bọn họ, có thể làm giám đốc một chi nhánh tập đoàn lớn mà doanh thu hàng năm lến tới cả tỷ đô cũng không vấn đề chi, nhưng cũng như Khổng Minh, dư tài năng làm CEO một tập đoàn lớn với doanh thu hàng năm tới vài chục tỷ đô, tài của cậu ta cũng có thể cho người sở dụng. Một phen lời nói làm Lưu Quang Trương mắt tròn mắt dẹt. Quan Vũ không phục nói: “nghe nói Khổng Minh thường tự so với Quảng Trọng, Nhạc Nghị, có chuyện này không?” Tư Mã Huy khẽ cười ha ha: “ Quản, Nhạc tính cái gì, theo tôi thấy, anh ta cũng ngang ngửa với CEO Khương Tử Nha của công ty Chu Triều hay phó tổng giám đốc Trương Tử Phòng (trương lương) của công ty Tây Hán”. Lưu Bị lập tức lệnh Quan Trương cùng mình tới Long Trung. Đừng vội vã, chỗ này còn có chút tiểu xảo, chúng tôi viết một bài hát, dạy cho một nông dân làm ruộng bên đường mà Lưu Bị bắt buộc phải qua đó. Ca viết: thương thiên như viên cái, lục địa tự kỳ cục; thế nhân hắc bạch phân, vãng lai tranh vinh nhục, vinh giả tự an an, nhục giả định lục lục. Nam dương hữu ẩn cư, cao miên ngọa bất túc. Bài ca này nhất định sẽ khiêu gợi sự tò mò của Lưu Bị.

    Đương nhiên khi Lưu Bị tới nhà sẽ không gặp tôi, ài, tôi chỉ cho người đáp lại là không ở. Nhưng ông ta liền vội vã rời đi, khiến tôi có chút không vui.

    Chiêu thứ hai, không, không lại không, tiếp tục nhử Lưu Bị. Trên đường trở về, Thôi Châu Bình ngăn cản vờ như ngông cuồng. Lần thứ hai Lưu Bị tới, Thạch Quảng Nguyên cùng Mạnh Công Uy vờ như hào phóng, lại nhìn nhầm xá đệ Gia Cát Đồ. Mỗi lần đều nghĩ rằng gặp được Khổng Minh, mỗi lần đều khiến ông ta thất vọng, hoàn hảo, hai lần Lưu bị tới còn gửi tôi một bức thư, từ lời lẽ trong thư có thể thấy lời mời chân thành.

    Chiêu thứ ba, gặp, sau nhiều lần không gặp rốt cục cũng gặp được. Chẳng qua vừa thấy tôi làm đủ trò, kỳ thực cũng là vì trải đường để xuất sơn. Tôi nằm trên giường để Lưu Bị ở ngoài chờ hai canh giờ, sự nhẫn nại cùng thành tâm của Lưu Bị làm tôi tin phục. Thực sự tôi nào có ngủ nổi, rất sợ ông ta không chờ nổi quay đầu rời đi! May là Trương Phi thằng đầu đất kia, muốn phóng hỏa đốt tôi, hừ, chờ đó, tương lai ta sẽ sửa trị ngươi.

    Sĩ vì tri kỷ mà tử, tương tụ, một ông chủ mà mình toàn lực trợ giúp lại xem trọng mình là chuyện khả ngộ bất khả cầu. Cái gì mà ẩn cư, cái gì mà thanh cao, tôi dọn dẹp một chút rồi đi với Lưu Bị.

    Tâm đắc của tôi: công phu thâm hậu là một điểm then chốt.

    Sở dĩ có ba lần tới, chủ yếu là tôi suy xét từ hai phương diện: một là suy xét ông chủ, phải chăng ông chủ thật cần bạn, thật muốn có sự phục vụ của bạn. Đồng thời cũng muốn xem con người chân chính của ông chủ, bằng tài của tôi có được trọng dụng, dùng ta. Hai là để ông ta thật sự coi trọng tôi, ngàn quân dễ có, nhất soái nan cầu, nếu như không chút phí công sức mà có được, khi sử dụng cũng chỉ coi là tôm tép. Mà nhất định phải nắm chắc hai phương diện này để kiếm được chỗ tốt, phải có phân tấc, nếu không sẽ mất cơ hội, còn bị người mắng.

    Cẩm nang Gia Cát.

    Đã tự trọng thân phận phải nắm chắc phân tấc, có thể được một lần tới mời đã là khó được, không cần cưỡng cầu ba lần mời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!

  8. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    chiennq,nls,quânkhuthủđô,taris,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định

    lập gia đình trước hay lập nghiệp trước



    Ngồi nhậu cùng bạn bè mấy ngày, có một đứa uống nhiều, nhân có hơi men trắng trợn cười nhạo tôi: “Thật đáng tiếc cho Khổng Minh, tuấn tú lịch sự như mày sao lại lấy nha đầu xấu xí nhà họ Hoàng.”
    Tôi vừa nghe đã tức điên, đứng bật dậy nắm cổ áo nó: “vợ tao xấu thì sao, có giỏi thì tìm người khác xấu hơn xem.”

    Nói thực, mỗi lần về nhà nhìn thấy khuôn mặt đó, thật sự không thể vui lên nổi. Đúng như anh bạn kia nói, tôi ở trong mắt người khác là “chiều cao bát xích, mựt như quan ngọc, có vẻ phiêu lãng như thần thiên”, có thể nói là tài mạo song toàn. Năm đó khi tin tôi sắp kết hôn với người con gái xấu xí nhà họ Hoàng truyền ra, tất cả mọi người đều nói tôi bị điên, thực tế, bọn họ nào biết tôi có tính toán riêng.

    Quê tôi tận Lang Gia vùng Sơn Đông. Năm xưa, tổ tiên Gia Cát Phong từng làm tới bộ trưởng bộ tư pháp của Đại Hán, làm một người hiển quý. Từ lúc đó, gia tộc Gia Cát đời đời xuất thân ở đại học hoàng gia, trở thành dòng dõi thư hương, quan lại thế gia có địa vị rất cao trong xã hội. Mãi tới thời cha tôi, gia cảnh sa sút, cha chỉ làm tới phó quận trưởng quận Thái Sơn. Trời không thương, lúc tôi sáu tuổi, tám tuổi thì mẹ cha lần lượt qua đời, thật sự là mệnh khổ. May mắn là, chú ruột Gia Cát Huyền nuôi năm anh chị em chúng tôi. Sau đó theo chú tới Nam Dương, định cư tại đây. Chúng tôi không quen thuộc nơi đây, tuy nói chú cùng nhân vật quyền lực ở địa phương là chủ tịch Lưu Biểu có quan hệ tốt, nhưng chỉ một hai năm chú cũng khứ thế. Người đi trà lạnh, ai còn nhớ tới năm anh chị em còn nhỏ tuổi như chúng tôi chứ, lòng người vốn dễ đổi thay mà. Chính vì đã trải qua những chuyện này, tôi sâu sắc hiểu được cần tìm được đường tắt để thành công, tìm ra con đường đi tới tầng lớp trên, cần tìm danh nhân, cần người, tạo quan hệ với người tài ba, giống như một người đi bộ rất xa, anh ta dù có đi mau cũng không nhanh hơn một người ngồi xe ngựa, biện pháp nhanh như đi xe ngựa là cần đi nhờ được một chiếc xe ngựa. Xem qua Chiến Quốc, Sử ký, vấn vân…., không chỉ học được nhiều kinh nghiệm trị quốc, tư duy chiến lược, phương lược mang binh cùng bí quyết đối nhân, cũng tổng kết qua một vài quy luật thành công trong đời người. Trong số đó có một quy luật rất trọng yếu là “dựa” Dựa người, nương tựa, mượn lực để mình sử dụng.

    Điểm danh lại những nhân vật phong vân một cõi trước kia, ai không phải là cao thủ “dựa”.
    Một là dựa vào tài năng người khác, Võ Vương phạt Trụ dựa Khương Tử Nha, Việt Vương diệt Ngô dựa Phạm Lãi, Hoàn Công phục quốc dựa Bảo Thúc.

    Hai là dựa vào thế của người khác, Hàn Tín nhờ thế Tiêu Hà, Vệ Thanh dựa Vệ Tử Phu. Còn có dựa vào danh người khác, dựa vào người thân trợ giúp, .... Tuy rằng mỗi thời mỗi khác, nhưng đều có một đạo lý, đều có một điểm chung. Mọi việc dựa vào bản thân mình thì luôn gặp phải trắc trở, giỏi mượn lực của người làm việc của mình mới xuôi chèo mát mái, đó là một đạo lý vĩnh viến bất biến. Mọi người biết câu nói “cáo mượn oai hùm”, cũng là ý này. Hồ ly vốn sức trói gà không chặt nhưng vì nó mượn oai của hổ, do đó trấn áp khỉ, lang báo, .v .v khiến chúng không dám phản kháng, từ đó thấy được, hồ ly là lão tổ tông về “dựa”.

    Ngẫm lại Khổng Minh, tuy nói tài trí hơn người, học vấn uyên bác, nhưng tôi cũng phải học các tiền bối – tìm một chỗ dựa vững chắc.

    Chỗ dựa vững chắc, chỗ dựa vững chắc, chỗ dựa “vững chắc” nhất là đâu? Ngoài chủ tịch Lưu Biểu của công ty Kinh Châu còn ai vào đây. Nếu như có thể tạo nên quan hệ, dù tôi không muốn cộng sự với ông ta, nhưng cũng đề cao danh vọng nhà Gia Cát, đối tương lai của tôi cũng có ích lợi lớn lao. Tuy rằng trước đây chú cùng Lưu Biểu có quan hệ, nhưng bằng vào chút đó cũng không thể tồn tại lâu, quan hệ đó hiển nhiên không giúp được gì, nếu như kéo gần quan hệ với ông ta thì tốt.

    Nói thật, ý niệm này cứ luẩn quẩn trong đầu tôi rất lâu, tôi cũng không nói qua chuyện này với ai. Khi đó, người khác đều kỳ quái: Khổng Minh đã qua tuổi thành niên sao không lấy vợ, xem ra anh này này muốn kết hôn với một tiểu thư khuê các đẹp như thiên tiên. Bà mối xếp hàng tới nhà tôi làm mối: con gái giám đốc Vương, em gái xếp Lý, cháu gái chủ nhiệm Cao đã về hưu, ai chà, phiền chết mất. Ý của tôi là, tuy rằng còn không biết tương lai sẽ lấy ai, nhưng nàng nhất định phải có quan hệ gần gũi với Lưu Biểu. Như thế, mới có thể khiến các đại tộc cùng danh sĩ xem trọng tôi. Ngay lúc đó, hôn nhân là chìa khóa duy nhất mở ra cánh cửa này – tiểu thư khuê các nếu không có đủ điều kiện này, không đáng một đồng tiền trong mắt tôi.

    Mùa hè mấy năm trước, ta, chị gái, anh rể cùng giáo sư Bàng Đức Công tới phía nam nghỉ dưỡng, trên đường về liền tiện đường qua thăm, cũng vì phong cảnh tuyệt đẹp, giáo sư Bàng thích thú ở lại mấy hôm. Danh sĩ địa phương là Hoàng Thừa Ngạn nghe nói liền đăng môn bái phỏng, trong lúc nói chuyện, Hoàng tiên sinh biết tôi vẫn độc thân, trực tiếp nói với tôi: “ta thấy cậu cũng được. Nhà ta có khuê nữ xấu xí, tóc vàng da đen, vẫn đi theo bên ta, tài học không tệ, cũng người thật là nữ tài lang mạo.”

    Tôi vừa nghe thấy, lập tức mất hứng, nếu đã tự nhận xấu xí, sao không biết xấu hổ lại đòi gả cho tôi? Không ngờ giáo sư Bàng vuốt râu góp lời: “Ha ha, Thừa Ngạn, ông với chủ tịch Lưu Biểu là anh hem đồng hao, địa vị tôn quý thế sao lại coi trọng đệ tử nghèo của tôi chứ? Quá đề cao nó rồi.” Nói xong, lão nhân còn chớp mắt với tôi.

    Thấy tôi không hiểu, anh rể vội nhắc nhở: “phu nhân của Hoàng tiên sinh họ Thái, cùng phu nhân của chủ tịch Lưu Biểu là ruột thịt, là em vợ của chủ nhiệm văn phòng Thái Mạo của công ty Kinh Châu.

    Như một tia chớp nổ vang trong đầu, tôi biết, cơ hội tôi chờ đợi bao lâu nay đã tới. Kế tiếp tôi không chút do dự đáp ứng chuyện hôn nhân. Không bao lâu sau, tôi cưới Hoàng tiểu thư về nhà. Chiến quả trực tiếp là Lưu Biểu vốn cao không thể với thành dượng của tôi. Ảnh hưởng xấu là chuyện này khiến tôi thành chuyện cười cho kẻ khác, nhưng tôi chẳng buồn để ý. Tôi vẫn cho rằng, vợ không phải thứ để nhìn, một là nỗi dõi tông đường, giúp chồng dạy con, hai là làm quản gia quản lý tài sản, thứ ba cũng là một điểm hết sức trọng yếu, có quan hệ thân thuộc giúp chồng có được tài nguyên lớn để chồng lợi dụng, vì điểm cuối cùng này có thể hy sinh tướng mạo. Lại còn một điểm, sinh hoạt sau hôn nhân, tôi phát hiện bà xã thật có tài học không kém tôi, là một trợ thủ cực tốt trong mọi việc.

    Vốn, bằng bản tính của tôi, tôi sẽ không kết hôn sớm, nhưng vì trong tâm còn một ý niệm, dù là hoa hậu giảng đường mà tôi cưa cẩm ba năm thì khi tốt nghiệp tôi cũng cho pass luôn.

    Mặc dù nàng nắm tay áo tôi khóc sướt mướt, nói chỉ cần theo tôi dù khổ cực thế nào, thậm chí không cần danh phận đều được, tôi vẫn nhẫn tâm, vung tay đẩy nàng sang bên, cũng không chút quay đầu nghênh ngang rời đi – tôi không thể là một người theo chủ nghĩa ái tình là tối cao.



    Thế sự thật khó lường, người cũng có thể học được biến báo, không thể vô cùng câu nệ. Ví như thành gia lập nghiệp, nếu như có thể bỏ qua sang bên tất cả quyết liều một phen, có thể kiến công lập nghiệp tự nhiên tốt, lập nghiệp sau đó thành gia là chuyện bình thường. Tùy tiện thành gia thường sẽ trở ngại tợi sự phát triển của nghề nghiệp, thậm chí mất đi cơ hội lập nghiệp. Một loạt tình huống giống như tôi, công chưa được danh chưa thành, trong lúc nhất thời sẽ chọn kết hôn trước, an gia xuống rồi tính. Cũng không biết chính xác thế nào, kết hôn cũng có thể mang tới chuyển cơ cho sự nghiệp. Nếu như trải qua kết hôn tìm được một chỗ dựa vững chắc để thành công, vậy càng không nên do dự. Coi cô gái kia như một con dê con, sau đó biến thành một con sói, hãy bớt dông dài mà lao tới cắn nó rồi tính tiếp. Tôi đã làm thế đó. Hơn nữa, thực tiễn chứng minh, hôn nhân như vậy cũng không thiếu ái tình. Chẳng phải chúng tôi vẫn sống tốt đó sao.

    Cẩm nang gia cát:

    Đàn ông trước 30 lấy sự nghiệp làm trọng, nếu như kết hôn có lợi cho lập nghiệp, vậy đừng ngại kết hôn trước.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi kakesi_kenji, ngày 04-11-2011 lúc 21:26.
    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    nls,quânkhuthủđô,
Trang 1 của 8 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status