TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 18

Chủ đề: [Ngôn Tình] HOA HỒNG ĐÊM - Tác giả: Thái Trí Hằng - HOÀN THÀNH

  1. #1
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định [Ngôn Tình] HOA HỒNG ĐÊM - Tác giả: Thái Trí Hằng - HOÀN THÀNH

    HOA HỒNG ĐÊM
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Dịch: Darth Athox
    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Hoa hồng đóa đóa nở ra
    Bông bông khoe sắc kiêu sa muôn phần
    Hoa hồng gợi nhớ cố nhân
    Người xa hương sắc vẫn gần đâu đây
    Hương thầm quanh quẩn chưa bay
    Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời
    Trăng hiền tựa nước buông lơi
    Mộng hoa biết gửi chơi vơi nơi nào.
    Dân ca Isarel - Hoa Hồng Đêm


    oOo
    Tôi theo địa chỉ trên giấy, rẽ vào một ngõ nhỏ ở phía đông Đài Bắc.

    Sau bốn lần nhầm hướng, rốt cuộc cũng tìm được địa điểm chính xác.

    Ấn chuông điện của nhà C tầng 7 , không ai nhận máy, nhưng hai giây sau cánh cửa đã đáp lời, mở ra.

    Trên cửa thang máy có tờ giấy ghi: “Thang máy hỏng, mọi người thứ lỗi. Đi thang bộ nhiều, lợi cho sức khỏe.”

    Đành phải đi vào cầu thang bộ chất đống tám cái thùng rác, leo từng tầng từng tầng một lên.

    Tới tầng 7, thấy ba căn hộ xếp hàng thẳng tắp, căn nhà ở giữa cửa hé chừng năm cm.

    Tôi bước tới chín bước, tới cửa, đẩy cửa ra, bước vào.

    Liếc mắt nhìn một cái, trên giàn sắt của ban công là sáu chậu cây.

    Ánh trời chiều từ phía tây nghiêng nghiêng chiếu xuống, cả vìa ban công cùng lá cây trên bồn hoa đều phủ đầy ánh vàng kim.

    Xoay người lại, rồi co người tháo đôi giày da, đi vào phòng khách.

    “Đã làm phiền rồi.” Tôi nói.

    Còn chưa kịp thấy rõ bài trí trong phòng khách, một con chó vàng đầy lông đã chồm về phía tôi.

    Tôi lập tức lấy hai tay che cổ, ngồi xổm xuống.

    “Tiểu Bì! Không được!” Bên tai vang lên tiếng quát của một cô gái.

    Sau đó, tôi cảm thấy con chó kia đang liếm liếm mu bàn tay phải mình.

    “Cậu đang làm gì vậy?” Cô gái hỏi tôi.

    Tôi từ từ buông hai tay ra, đứng dậy, vuốt nhẹ chú chó đang vẫy đuôi với tôi.

    Phòng khách có năm cái ghế sô pha màu xanh, trái phải mỗi bên một cái, ở giữa ba cái.

    Ghế sô pha tạo thành hình móng ngựa, quây quanh một bàn trà hình chữ nhật.

    Cô gái ngồi trên chiếc ghế sô pha chính giữa trong ba chiếc ở giữa, chân phải gác lên bàn trà, nhìn tôi.

    “Tự vệ.” Tôi trả lời.

    “Như vậy sao gọi là tự vệ?” Cô gái lại hỏi.

    “Chó bình thường đều khinh thiện sợ ác, nên rất ít khi chủ động tấn công .”

    “Thật không?”

    “Ừ. Thế nên khi chó đuổi theo sủa cô, cô quay lại tới gần nó, nó ngược lại lui lại.”

    “Nếu anh quay lại tới gần mà nó vẫn không lui lại, vậy phải làm sao?”

    “Hỏi rất hay. Vậy có nghĩa là cô gặp phải con chó hung ác, hoặc là chó dại.”

    “Vậy phải làm sao?”

    “Vậy cô chẳng thể làm gì khác hơn tôi vừa rồi, bảo vệ cổ, ngồi xổm xuống.”

    “Vì sao?”

    “Rất đơn giản. Ngoại trừ cổ không thể để bị cắn ra, chỗ nào khác cũng có thể cắn.”

    “Tên nhóc nhà cậu thật thú vị.”

    Cô ngồi thẳng dậy, thu lại chân phải đang gác trên bàn trà, nở nụ cười.

    “Tên nhóc?”

    “Bình thường tôi hay gọi con trai không quen là nhóc.”

    “Hả.”

    “Mời ngồi.” Cô gái chỉ vào chiếc ghế sô pha phía trước, bên trái.

    “Cám ơn.” Tôi ngồi xuống.

    “Tiểu Bì có vẻ rất thích cậu.”

    “Chắc vậy.”

    “Nhưng nó là chó đực đấy.”

    “Chó đực cũng có thể thích con trai mà.”

    “Vậy chó cái phải làm sao?”

    “Chuyện này liên quan gì tới chó cái.”

    “Đương nhiên rồi. Nếu chó đực thích con trai, vậy chó cái chẳng phải rất đáng thương sao?”

    “Chó cái không đáng thương, vì chó cái có thể chửi mắng người.”

    “Sao lại nói vậy?”

    “Chó cái tiếng Anh là bitch, người nước ngoài thường dùng từ bitch để chửi người khác.”

    “Nhóc, rốt cuộc cậu tới làm gì.”

    Cô gái nhíu mày, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.

    “Tôi là người tới thuê nhà.”

    “Vậy sao cậu lại nói chuyện chó với tôi?”

    “Chị hai, là do chị hỏi tôi chuyện về chó mà.”

    “Chị hai?”

    “Bình thường tôi vẫn gọi con gái không quen là chị hai.”

    Tiểu Bì vốn ngồi dưới đất nghe chúng ta nói chuyện, giờ bắt đầu đi tới bên chân tôi, ngửi ngửi quần tôi.

    “Tiểu Bì thật sự rất thích cậu.”

    “Ừ.” Tôi lại vuốt ve đầu Tiểu Bì.

    “Cậu cũng thích Tiểu Bì chứ?”

    “Ừ. Con chó này rất ngoan.”

    “Sao lại gọi ‘con chó này’? Nó thân cận với cậu như vậy, cậu lại chẳng thèm gọi tên nó?”

    Cô gái cao giọng nói.

    “Được được được.” Tôi vội vàng bồi thêm một câu: “Tiểu Bì thật ngoan.”

    “Thế nên tôi quyết định, sẽ cho cậu thuê phòng.” Cô gái đứng dậy nói.

    “Nhưng tôi còn chưa thấy phòng mà.”

    “Hả? Phòng nào chẳng như nhau? Đều là hình chữ nhật thôi.”

    “Tôi thấy cứ xem qua vẫn hơn.”

    “Cậu thật không dứt khoát, uổng cho Tiểu Bì thích cậu như vậy.”

    “Chị hai.”

    “Đừng gọi tôi chị hai. Tôi tên Diệp Mai Quế, mai trong hoa mai, quế trong hoa quế.”

    “Vậy tiền thuê hàng tháng thì sao? Trên quảng cáo cho thuê nhà chỉ viết: tiền thuê hàng tháng có thể thỏa thuận.”

    “Chỗ này chỉ có hai phòng, chủ cho thuê ra giá là một vạn năm, cho nên chúng ta mỗi người bảy ngàn năm.”

    “Cô không phải chủ cho thuê nhà?”

    “Không phải. Tôi ở đây đã hơn hai năm, chủ nhà ở nước ngoài.”

    “Nếu tiền thuê nhà hàng tháng đã định, vậy còn ‘thỏa thuận’ cái gì?”

    “Tiền điện nước chứ sao.”

    “À. Tiền điện nước tính ra sao?”

    “Ừm, tôi cảm thấy, tiền điện nước nên do ba chúng ta chia đều. Cậu nghĩ thế nào?”

    “Ba?”

    “Ừ. Cậu, tôi, Tiểu Bì.”

    “Tiểu Bì cũng phải đóng tiền điện nước sao?”

    “Nó cũng là một thành viên ở đây, sao không phải đóng?”

    “Nhưng dù sao nó cũng chỉ là một con chó.”

    “Chó thì đã sao? Chúng ta đều sống dưới cùng một mái nhà, không thể thiên vị.”

    “Nói hay lắm! Nó đương nhiên phải đóng.” Tôi giơ ngón tay cái lên, kính nể tinh thần chí công vô tư của cô.

    Hơn nữa, nếu Tiểu Bì cũng phải đóng tiền điện nước, tôi sẽ chỉ phải đóng một phần ba, vậy phản đối làm gì?

    “Có điều, xét thấy Tiểu Bì trước mắt còn chưa có năng lực kinh tế.”

    “Năng lực kinh tế?” Tôi há hốc miệng.

    “Thế nên phần của Tiểu Bì sẽ do hai người chúng ta gánh vác giúp nó.”

    “Vậy không công bằng!” Tới phiên tôi đứng dậy, to tiếng nói.

    “Thân là loài người, là tinh hoa của vạn vật, sao cậu lại đi so đo tiền điện nước với chó nhỉ?”

    “Đây không phải chuyện so đo mà là nó là chó của cô.”

    “Nhưng Tiểu Bì cũng thích cậu mà, cậu không cảm thấy mình nên báo đáp nó à?”

    “Cô nói đi nói lại, tiền điện nước vẫn do hai người chúng ta chia đều.”

    “Ha ha, nhóc.” Cô cười thành tiếng, chỉ vào tôi nói: “Cậu rốt cuộc cũng thông minh hơn rồi.”

    Đang lúc này, Tiểu Bì đột nhiên đứng lên, chân trước đặt lên thắt lưng tôi, há miệng, lè lưỡi.

    “Cậu xem, Tiểu Bì cũng đồng ý rồi. Theo luật dân chủ của xã hội, đã là hai chọi một rồi.”

    “Nó làm vậy chắc gì đã là đồng ý, cũng có thể là đồng tình.”

    “Đồng tình cái gì?”

    “Đồng tình với tôi.”

    “Được rồi, đàn ông con trai đừng có do dự không quyết nữa. Quyết định như vậy đi.”

    “Chị hai...”

    “Tôi đã nói rồi.” Cô ngắt lời tôi, nói: “Tôi tên là Diệp Mai Quế.”

    Tôi còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, cô đã xoay người vào phòng.

    Không bao lâu sau, cô lại từ phòng đi ra, vứt cho tôi một chùm chìa khóa, tôi tiếp được giữa không trung.

    “Cậu chuyển tới lúc nào cũng được.” Cô chỉ tay phải: “Phòng của cậu ở kia.”

    Nói xong, cô lại xoay người chuẩn bị vào phòng, đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại: “Đương nhiên cậu cũng có thể goi tôi, hoa hồng nở rộ đêm khuya.”

    “Là sao?”

    “Hoa hồng đêm.” Nói xong, cô bước vào phòng, đóng cửa phòng lại.

    (Hoa hồng đêm ~ dạ mân côi, trong tiếng Trung được phát âm tương tự Diệp Mai Quế)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Chân thành cảm ơn aiemk46nhat2 đã dịch giúp bài hát đầu truyện.
    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 26-11-2011 lúc 20:01.
    ---QC---
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!


  2. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,neverwon,odin,
  3. #2
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    HOA HỒNG ĐÊM
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Dịch: Darth Athox
    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Ánh đèn vàng dày đặc đẩy lui ánh trắng chói mắt từ những cột đèn thủy ngân, chiếu rọi những người đang khiêu vũ thành vòng tròn trên quảng trường.

    Khuôn mặt lúc vàng lúc trắng.

    Âm nhạc vang lên từ chiếc radio cũ, tuy vang dội nhưng không hề chói tai.

    Giai điệu không phải ca khúc được yêu thích, cũng không phải nhạc cổ điển, hình như là dân ca.

    Làn điệu vô cùng tuyệt diệu, nghe có cảm giác thật xa xưa.

    Bản nhạc thật không cân xứng với đám trai gái mới chỉ đôi mươi chúng ta.

    Tiếng nhạc tạm ngừng, lập tức tiếng vỗ tay vang đội, mọi người nhìn nhau mỉm cười.

    Không biết là vỗ tay cổ vũ cho mình? Hay là vỗ tay vì may quá, rốt cuộc cũng nhảy xong điệu này?

    “Xin hãy mời bạn nhảy!”

    Một đàn anh cao gầy song giọng nói lại ngược với dáng người lên nói câu này.

    Tôi đột nhiên cảm thấy chói tai.

    Nhìn quanh bốn phía, những cô gái nóng bỏng đã sớm bị vây quanh.

    Có cô gái khẽ cười vẫy vẫy tay, tay phải theo phép tắc khẽ kéo váy lên, hơi cúi xuống tỏ vẻ đồng ý.

    Các đàn anh thường nói, con gái như chiếc bánh ngọt, càng ngọt thì ruồi bọ bu xung quanh càng nhiều.

    Tôi chỉ là một con ruồi nhỏ, không thắng nổi đám ruồi đầu xanh kia.

    Đành phải theo cái gọi là tinh thần AQ của Lỗ Tấn, tự an ủi mình ăn đồ ngọt chỉ tổ hại thân.

    Sau đó từ từ lui lại phía sau, rời khỏi trung tâm quảng trường.

    Không khí mời bạn nhảy vô cùng náo nhiệt, tôi lại chỉ muốn tìm một chỗ trốn.


    oOo
    Tôi, 28 tuổi, trước mắt còn độc thân.

    Sau khi tốt nghiệp trường Đài Nam, hoàn thành nghĩa vụ quân sự, làm việc ở Đài Nam một thời gian.

    Sau này công ty vận chuyển làm ăn không tốt, hai tháng liền không phát lương, tiếp đó không thấy bóng dáng ông chủ đâu nữa.

    Các đồng nghiệp mua rất nhiều trứng gà, chúng tội chọi vào cửa công ty liền hai ngày.

    Tới ngày thứ ba bắt đầu đốt vàng mã, vừa đốt vừa kêu gọi lương tâm ông chủ mau trở lại.

    Khi các đồng nghiệp bàn tán nhau xem có nên vác quan tài tới kháng nghị không, tôi quyết định bỏ cuộc, lại tìm một công việc mới.

    Không ngờ kinh tế của Đài Loan lại bị đình trệ, hàng loạt công ty đóng cửa, khiến cho tình trạng thất nghiệp lan rộng.

    Tìm việc ở Đài Nam chẳng khác nào trèo cây bắt cá.

    Bàng hoàng mất một tuần, đành phải tới khu vực tốt nhất Đài Loan – Đài Bắc, thử vận may.

    Tôi thật may mắn, một tháng sau đã nhận được thông báo trúng tuyển của một công ty cố vấn công trình.

    Vì vậy thu dọn hết đồ đạc, rời khỏi Đài Nam đã sống hơn 20 năm, tới Đài Bắc.

    Sau khi tới Đài Bắc, đầu tiên tôi tới ở nhờ trong nhà một người bạn thời đại học.

    Cậu ta là bạn tốt của tôi, tôi từng giúp gã viết thư tình cho bạn gái.

    Cậu ta cũng rất hào phóng và nhiệt tình, lập tức nhường phòng của ông nội mình cho tôi.

    “Thật ngại quá, còn ông nội cậu thì sao?” Tôi hỏi.

    “Ông nội tớ? Cậu yên tâm đi, ông vừa mất tháng trước rồi.”

    Tôi không thể từ chối ý tốt của bạn, miễn cưỡng ở vài ngày.

    Mỗi tối khi ngủ luôn có cảm giác có người sờ đầu sờ tóc tôi, giúp tôi đắp chăn bông.

    Sau nghĩ lại, cứ quấy rầy người ta mãi cũng không hay, nên bắt đầu tìm cơ hội thuê nhà.

    Tìm ba ngày liên tục, vẫn không thấy phòng nào vừa ý.

    Thật ra tôi không phải người hay soi mói, nhưng những phòng tôi tìm được ngay cả tiêu chuẩn cũng không đạt tới.

    Hoàn cảnh nếu không phải quá lộn xộn thì là quá loạn, hoặc quá bẩn.

    Hơn nữa rất nhiều phòng trọ so với miêu tả trên quảng cáo, thật khác xa một trời một vực.

    Ví dụ như tôi từng đọc được là: “Không khí mát mẻ, tầm nhìn thông thoáng, có thể thấy cảnh biển xa xa.”

    Khi đến xem phòng, lại thấy cho dù có lôi kính viễn vọng ra nhòm cũng đừng hòng thấy được biển.

    “Không phải nói có thể thấy cảnh biển sao?” Tôi hỏi chủ cho thuê nhà.

    “Cậu xem.” Anh ta duỗi thẳng tay phai ra: “Nhìn bên kia xem, chẳng phải có một chút màu xanh sao?”

    “Thật không?” Theo hướng anh ta chỉ tôi vẫn chẳng thấy biển.

    “Than ôi, cậu tu hành chưa đủ rồi.” Chủ nhà vỗ vỗ bả vai tôi: “Trong lòng có biển, trong mắt tự nhiên sẽ có biển.”

    “Hả?” Tôi không hiểu gì.

    “Đến ở đây đi. Khách thuê ở đây đều là thành viên thiền tu, chúng ta có thể cùng nhau tu hành.”

    “Có cách nào không cần tu mà vẫn thấy được biển không?”

    “Cậu vẫn cứ chấp mê bất ngộ.” Chủ nhà thở dài một tiếng: “Chúng ta ngẩng đầu lên là thấy được ánh trăng, nhưng không có nghĩa là mặt trăng ở rất gần chúng ta. Đúng không?”

    “Thì sao?”

    “Cho nên chúng ta không thể dùng mắt thường để nhìn, phải dùng ‘tâm’ để nhìn.”

    Anh ta ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, từ từ nói: “Tới đây đi, kẻ chấp nhất. Mời học theo động tác của tôi, đầu tiên nhắm mắt lại.”

    Sau đó hai tay như rắn uốn éo giữa không trung, tạo thành vài đường cong phức tạp, cuối cùng hai tay giao nhau thành chữ thập: “Bài trừ tạp niệm, hít thở nhẹ nhàng. Nhìn thấy chưa? Ánh chiều tà trải dài trên mặt biển, xa xa, thuyền cá chở đầy nắng chiều, từ từ tiến vào cảng. Nghe thấy chưa? Sóng vỗ rì rào vào bờ, vài đứa trẻ đuổi bắt trên đê, có đứa không cẩn thận té ngã đang gọi mẹ. Còn trên bờ cát, những con cua cùng rời hang vung càng với nhau.”

    Tôi không dám nghe tiếp, nhanh chóng chạy trốn. Không biết anh ta có nghe thấy tiếng tôi đóng cửa không?

    Theo số lần bị sờ đầu khi đang ngủ vào buổi tối càng nhiều, tôi càng nóng lòng muốn tìm phòng trọ.

    Tối hôm qua, lúc ngủ mơ, dường như nghe thấy có người nói một câu “cẩn thận cảm lạnh”.

    Kết quả sáng nay khi ngủ dậy, tôi phát hiện trên người là chiếc chăn bông màu đỏ thật dày, mà trước khi ngủ là chăn màu vàng.

    Vì vậy tôi quyết định hạ quyết tâm, cho dù thế nào hôm nay nhất định phải tìm được phòng trọ mới.

    “Nhà cho thuê chung, phòng kiểu chung cư, 21m2, giá cả thỏa thuận, ai có nhu cầu xin liên hệ.”

    Đó là những dòng chữ ghi trên một tờ giấy màu đỏ, dán trên cột điện.

    Tôi chép lại số điện thoại ghi trên đó.

    Tuy rằng đó là dãy số thứ tám ngày hôm nay nhưng tôi quyết định thử số điện thoại này trước.

    Quảng cáo cho thuê nhà này được viết rất ngắn gọn, ngay cả giá thuê cũng không viết, chứng tỏ người cho thuê không có kinh nghiệm gì.

    Bình thường, người có kinh nghiệm sẽ viết những lời đại loại như giao thông thuận lợi, hoàn cảnh thanh bình, láng giềng thoải mái, thoáng mát nhiều gió... vân vân.

    Tôi còn thấy có chỗ viết: Hoanh nghênh bạn thành tới ở cùng tôi, cùng nhau dốc sức vì tương lai cộng đồng.

    Huống chi tờ giấy đỏ này còn dán đè lên thông báo “Cấm dán tùy tiện” của cục bảo vệ môi trường.

    Vậy chúng tỏ người cho thuê không chỉ không có kinh nghiệm mà còn nóng lòng cho thuê phòng.

    Hẳn có thể “thỏa thuận” được giá tốt.

    Vì vậy tôi gọi điện, hẹn thời gian xem phòng, sau đó tới nơi này.

    Cũng vì vậy, tôi gặp được Diệp Mai Quế, hay cũng có thể nói là, hoa hồng đêm.

    Nhưng khi tôi nghe cô nói “hoa hồng đêm” tôi đột nhiên như bị điện giật, đờ người ra tại đó.

    Bởi vì hoa hồng đêm đối với tôi mà nói lại là một cái tên rất quen thuộc.

    Cũng giống như khi thấy tượng nữ thần tự do sẽ nghĩ tới New York, trong dòng chảy hồi ức của tôi, hoa hồng đêm đại biểu có cuộc sống đại học của tôi.

    Đó là dấu ấn rõ ràng nhất, cũng là dấu ấn duy nhất.

    Sau khi Diệp Mai Quế vào phòng, tôi mất một lúc mới khôi phục lại tinh thần.

    Tôi theo hướng tay phải cô chỉ, đi vào căn phòng mình sắp chuyển tới.

    Một giường đơn, một cái bàn học, một cái tủ, ừm, như vậy là đủ rồi.

    Bàn học dựa vào cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy màu xanh trên ban công, còn thấy được một chút mầu xanh của bầu trời.

    Ra khỏi phòng, đi vào bếp, trong bếp có tủ lạnh, bếp từ, bếp ga, còn cả lò vi sóng.

    Sau phòng bếp có một ban công nhỏ, đặt một cái máy giặt, Diệp Mai Quế phơi quần áo ở đây.

    Trong phòng khách ngoại trừ ghế sô pha với bàn trà ra còn có một cái tivi.

    Ngoại trừ có chút kì cục khi bạn cùng nhà là nữ ra, những thứ khác đều rất tốt.

    Trước khi đi, gõ cửa phòng Diệp Mai Quế, hình như cô đang nghe nhạc.

    “Tôi đi đây. Mai tôi sẽ chuyển tới.”

    Sau khi Tiểu Bì sủa gâu gâu hai tiếng, cô mới nói vọng từ trong phòng ra: “Ra ngoài nhớ khóa cửa đấy nhóc.”

    Cô lại gọi tôi là nhóc, tôi cảm thấy thật không thoải mái.

    “Diệp tiểu thư, tôi cũng có tên mà. Tôi tên là…”

    Còn chưa dứt lời, cô đã ngắt lời: “Đã bảo gọi tôi là Diệp Mai Quế, đừng gọi là Diệp tiểu thư. Đừng có quên nữa đấy, nhóc.”

    Bỏ đi, nhóc thì nhóc.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

  4. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,neverwon,odin,
  5. #3
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    HOA HỒNG ĐÊM
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Dịch: Darth Athox
    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Tôi đang chuẩn bị đi giày vào thì Diệp Mai Quế đột nhiên mở cửa phòng, Tiểu Bì lại lao tới.

    Lần này tôi chỉ ngồi xuống, hai tay không cần bảo vệ cổ nữa.

    “Tiểu Bì muốn nói hẹn gặp lại với cậu.”

    “Ừ.” Tôi xoa xoa đầu Tiểu Bì: “Tiểu Bì ngoan, mai chú sẽ chuyển tới.”

    “Này, nhóc. Cậu định nhảy lên đầu tôi sao?”

    “Đâu có.”

    “Tôi chỉ là chị của Tiểu Bì, cậu lại dám nói cậu là chú của nó?”

    Mặc dù có hơi bất lực nhưng tôi vẫn sửa lại: “Tiểu Bì ngoan, mai anh sẽ chuyển tới.”

    Tôi đứng dậy, Tiểu Bì cũng thuận thế đứng dậy, đặt hai chân trước lên thắt lưng của tôi.

    “Có thể nói cho tôi biết soa Tiểu Bì lại thích cậu như vậy không?”

    Diệp Mai Quế nhìn Tiểu Bì rồi lại nhìn tôi.

    Có thể là do ánh mắt cô chuyển qua quá nhanh, còn chưa kịp thay đổi, vì vậy tôi thấy trong đó còn sót lại chút ôn nhu khi nhìn Tiểu Bì.

    Thậm chí còn mang vẻ kiều diễm của đóa hồng khi vừa nở rộ.

    Sau này khi chuyển tới ở, ánh mắt Diệp Mai Quế tuy không thể nói là hung dữ nhưng có hơi lạnh.

    Cho dù khi mỉm cười cũng vậy.

    Ánh mắt của cô thật khô khan, không như những đôi mắt đầy nước của các cô gái khác, có thể thấy trong nó gợn lên sự nhiệt tình.

    Ánh mắt của cô lại như một cái giếng sâu, nhìn vào trong giếng chỉ thấy sâu hun hút, không biết dưới đáy giếng đang có gì.

    Có người bạn từng nói với tôi, trong lòng một người có chuyện buồn hay không, có thể thấy được từ ánh mắt.

    Ai cũng có thể giả bộ vui cười tức giận hay đau thương, nhưng không cách nào khống chế được nhiệt độ hay chiều sâu trong ánh mắt.

    Dường như chỉ khi nhìn Tiểu Bì, Diệp Mai Quế mới như hoa hồng đêm nở rộ.

    Tôi chưa từng thấy ánh mắt như hoa hồng của Diệp Mai Quế, vì vậy sau khi cô hỏi xong, tôi ngây người mất vài giây.

    Song chỉ vài giây đó thôi cũng đủ cho ánh mắt cô nguội lạnh như trước.

    “Nhóc, sao lại ngây ra thế? Trả lời đi.”

    “À, tôi cũng không biết. Có lẽ vì tôi từng nuôi chó.”

    “Thật không? Vậy giờ thì sao?”

    “Giờ thì không. Tôi từng nuôi hai chú chó, đều chết vì tai nạn xe cộ.”

    Tôi nói xong lại ngồi xổm xoa xoa đầu Tiểu Bì.

    “Cậu có đau lòng không?” Chúng tôi im lặng một lúc, Diệp Mai Quế lại hỏi.

    “Đừng hỏi những chuyện mà cô đã biết rõ đáp án như vậy.”

    Tôi hơi giận, cùng là người nuôi chó, hẳn cũng biết chó đối với chúng tôi mà nói không khác gì người thân.

    Người thân mất đi, không đau lòng sao được?

    “Thật xin lỗi.” Cô nói.

    Câu xin lỗi này của cô lại khiến tôi cảm thấy ngượng ngập, không biết nên trả lời sao cho phải, bầu không khí có phần bối rối.

    Không ngờ cô cũng ngồi xuống, tay trái nhẹ nhàng vuốt lông Tiểu Bì, thật nhẹ nhàng cũng thật ôn nhu.

    Ánh mắt cũng vậy.

    “Cậu biết không? Trước kia tôi không thích chó.”

    “Vậy sao cô lại nuôi Tiểu Bì?”

    “Nó vốn là chó hoang, quanh quẩn ở hàng tạp hóa đầu ngõ gần đây.”

    Cô nhấc chân trước của Tiểu Bì lên, để Tiểu Bì liếm liếm má phải của mình rồi lại ôm lấy nó.

    “Khi tôi tới mua đồ, nó cứ đi theo tôi. Sau đó tôi mang nó về đây.”

    Diệp Mai Quế rõ ràng đang rất vui, cứ chơi đùa với Tiểu Bì.

    Tôi đoán khi Diệp Mai Quế quyết định dẫn Tiểu Bì về, trong lòng hẳn cũng mâu thuẫn một phen.

    Vì đây là lần đầu tiên gặp mặt nên tôi không muốn hỏi nhiều.

    Có lẽ cô cũng như tôi, là vì cô độc.

    Cô độc khác với cô đơn, cô đơn có nghĩa là xung quanh không có ai khác, còn cô độc lại là một trạng thái tâm lý.

    Hay có thể nói, khi có người quen ở bên, chúng tôi không cô đơn.

    Nhưng chưa chắc đã không cô độc.

    “Từng nghe câu này chưa?” Tôi đi giầy vào, đứng dậy nói.

    “Câu gì?” Diệp Mai Quế cũng đứng dậy.

    “Tình yêu như một chú chó, đuổi theo thì không kịp, đuổi đi thì không chạy.”

    “Đúng là một câu vô lý.”

    “Tôi lại thấy câu đó rất thú vị.”

    “Thú vị? Nhóc, máu hài hước của cậu cao thật.”

    “Cô vẫn kiên quyết gọi tôi là nhóc sao?”

    “Không thế thì gọi cậu là gì?”

    “Tôi họ Kha, tên là Kha Chí Hoành.”

    “Hả? Cậu không mang họ Thái à?”

    “Vì sao tôi lại phải họ Thái?”

    “Tôi luôn cảm thấy, cậu hẳn phải họ Thái.”

    “Thật ra cũng không sai, vì Kha với Thái là cùng một dòng họ.”

    “Thật hả? Vì sao?”

    “Nếu tôi kể lý do đó cho cô thì vậy là tiểu thuyết lịch sử chứ không phải tiểu thuyết tình yêu rồi.”

    “Cậu nói gì vậy?”

    “À, không có gì. Tóm lại Kha Thái là một nhà.”

    “Từ nay tôi gọi cậu là Kha Chí Hoành được chưa.”

    “Cám ơn cô. Tôi đi đây, mai gặp lại.”

    Diệp Mai Quế lại ngồi xuống, nắm chân trái của Tiểu Bì lên, vẫy vẫy.

    “Tiểu Bì, nói tạm biệt anh trai đi.”

    “Ha ha ha.” Động tác cùng giọng nói của cô như đang đùa khiến tôi nở nụ cười.

    “Cười cái gì?” Cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn tôi.

    “Không có gì. Chỉ là tôi cảm thấy động tác với giọng điệu của cô thật đáng yêu.”

    “Tôi không thích bị người khác cười nhạo, biết không?”

    Giọng điệu và ánh mắt cô đều rất nghiêm túc.

    “Tôi đâu có. Tin tôi đi, tôi thật sự cảm thấy đáng yêu mà.”

    “Ừm.”

    Diệp Mai Quế cùng Tiểu Bì đồng thời ngẩng đầu lên nhìn tôi chuẩn bị đi khỏi, ánh mắt cả hai thật giống nhau.

    “Có phải cô vì ánh mắt Tiểu Bì nên mới quyết định mang nó về?”

    “Ừ. Khi thấy nó một mình qua đường đi về phía mình, tôi đột nhiên cảm thấy nó thật giống mình.”

    Cô chần chờ một lát rồi hỏi tiếp: “Cậu có thấy tôi nói quá không?”

    “Không đâu.” Tôi cười nói: “Đừng quên tôi cũng từng nuôi chó, tôi biết chó rất giống chủ của mình, nhất là ánh mắt.”

    “Cám ơn cậu. Mai khi nào thì chuyển tới.”

    “Chập tối đi.”

    “Vậy mai gặp lại.”

    “Mai gặp lại.”

    Diệp Mai Quế ôm lấy Tiểu Bì, xoay người đi về phòng của mình.

    Tiểu Bì tựa cằm lên vai trái cô, nhìn tôi từ phía sau thân hình cô.

    Tới trước cửa phòng, cô lại quay lại vẫy vẫy tay với tôi.

    Ánh mắt cả hai thật giống nhau.

    oOo

    Tôi trốn vào một góc ánh sáng cũng khó chiếu vào, ngồi thở dốc.

    Dùng hơi thở khoa trương cùng động tác lau mồ hôi làm lý do cho mình không lên khiêu vũ.

    Cũng tiện đó tránh đi những ánh mắt hoài nghi của người khác.

    Bởi vì, có khi những ánh mắt này sẽ mang vẻ đồng tình.

    Ngoài trừ khi nhảy thành một vòng tròn ra, mỗi khi gặp phải loại khiêu vũ cần mời bạn nhảy này, tôi luôn như quỷ hút máu, tìm sự che chở của bóng tối.

    Trốn lâu cũng thành quen, không cảm thấy trốn tránh như vậy là trốn tránh.

    “Cậu em, sao lại không mời bạn nhảy? Điệu nhảy tiếp theo sắp bắt đầu rồi.”

    Sau lưng vang lên giọng nói không quá xa lạ, tôi giật mình quay đầu lại.

    Ngọn đèn màu trắng chiếu xuống má phải chị khiến cho nửa khuôn mặt bên trái có vẻ u tối.

    Tuy khuôn mặt chị trông thật giống hắc bạch lang quân nhưng tôi chỉ nhìn một cái là nhận ra chị.

    “Chị, em không dám mời các bạn nữ khiêu vũ.”

    “Đừng có ngại.”

    Chị vươn tay trái kéo tay phải tôi, đi tới giữa quảng trường: “Đây là một điệu waltz , rất nhẹ nhàng, cũng rất dễ nhảy. Mình cùng nhảy đi.”

    Âm nhạc vang lên: "I was dancing with my darlingto the Tennessee Waltz "
    .

    oOo
    Đồ đạc của tôi không nhiều, ngoại trừ quần áo ra cũng chỉ có một cái máy tính.

    Vốn tưởng rằng một mình từ từ mà làm, chắc cũng chỉ hai lần là chuyển đồ xong.

    Nhưng cậu bạn kiên quyết lái xe giúp tôi, có thể là bởi cậu ta nghe nói bạn cùng nhà với tôi là con gái.

    Trước khi rời khỏi nhà cậu bạn, tôi còn thắp hai nén hương lên bàn thờ ông nội cậu ta, cám ơn đã chiếu cố.

    Tôi ôm CPU máy tính, đang chuẩn bị lên đi thang máy lên lầu cùng cậu bạn, trên cửa thang máy lại dán một tờ giấy: “Thang máy đã hỏng hóc, mọi người thứ lỗi cho. Sao không đi thang bộ, thân thể càng mạnh khỏe.”

    Hôm qua khi thang máy hỏng trên tờ giấy chỉ viết 16 chữ, không ngờ hôm nay lại thành thơ năm chữ.

    Tôi khóc không ra nước mắt, đành phải ôm theo cái CPU nặng nề, bước từng bước một lên trên.

    Rốt cuộc cũng lên tới tầng 7, đầu tiên tôi nhẹ nhàng đặt CPU xuống, thở hổn hết mất một lúc, lau mồ hôi trên mặt.

    Sau đó mở cửa ra, lại ôm lấy CPU, cùng cậu bạn đi vào.

    Tiểu Bì thấy chúng tôi, sủa lên vài tiếng rồi đột nhiên tiến về phía bạn tôi.

    Hai tay tôi mềm nhũn, lập tức đặt CPU trên tay xuống, ngôi lại ôm lấy Tiểu Bì, trấn an nó: “Tiểu Bì ngoan, đây là bạn của anh.”

    “Bạn của bạn chưa chắc đã là bạn.” Diệp Mai Quế ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên nói.

    “Bạn của anh, cũng là bạn của Tiểu Bì chứ?” Tiểu Bì vẫn gầm gừ trong lòng tôi.

    “Chưa chắc. Như bạn của Lý Kiền Thành vẫn có thể lấy mạng Lý Thế Dân.”

    Cô vẫn ngồi ở chiếc ghế chính giữa, xem tivi, trả lời ngắn gọn với tôi.

    “Hóa ra con chó này tên Tiểu Bì à. Tiểu Bì dễ thương quas, thật đáng yêu.”

    Bạn tôi cũng ngồi xuống, thử lấy tay vuốt ve đầu Tiểu Bì nhưng nó đáp lại bằng một tiếng sủa lớn.

    “Lời ngon tiếng ngọt cũng vô dụng với Tiểu Bì.” Diệp Mai Quế quay đầu lại nhìn chúng tôi.

    “Vậy phải làm sao?” Cậu ta hỏi lại.

    “Thôi miên.”

    "Thôi miên?"

    “Ừ. Cậu phải tự thôi miên mình, khiến cậu tin rằng mình là một con chó cái.”

    “Hả.” Cậu bạn quay sang nhìn tôi, rõ ràng là không thể tin nổi.

    “Dẫu sao cũng đơn giản hơn nhiều so với việc thôi miên Tiểu Bì khiến nó tin rằng mình là con gái.”

    Giọng điệu của Diệp Mai Quế vẫn bình thản như trước.

    Chúng tôi đành phải đặt đồ đạc xuống trước cửa nhà C, lại xuống lầu chuyển đợt hai.

    Còn lại không nhiều lắm, một mình tôi chuyển là đủ.

    Sau khi cùng xuống lầu, bạn tôi dựa vào xe thở hổn hển, ngẩng đầu lên nhìn tòa chung cư mà tôi ở.

    “Cậu ở nhà C?” Bạn tôi hỏi.

    “Đúng vậy.”

    “Nhà C nghe không tốt lắm, nghe rất giống ‘đi chết' trong tiếng Đài Loan.”

    “Đừng có nói hươu nói vượn.”

    “Hơn nữa ngay ngày đầu tiên cậu chuyển tới thang máy lại bị hỏng. Đây là điềm báo đại hung.”

    Bạn tôi cúi đầu trầm tư một lúc: “Để lúc về tớ hỏi ông một chút.”

    “Làm sao hỏi được?”

    “Bảo ông báo mộng cho tớ.”

    “Thật không? Ông sẽ báo mộng sao?”

    “Ừ. Tối qua ông mới báo mộng cho tớ, bảo tớ chuyển đồ giúp cậu.”

    “Thật không đấy? Không phải vì cậu biết người ở cùng tớ là nữ à?”

    “Làm ơn, tớ là loại người như vậy sao?”

    “Đúng thế.”

    “Được rồi, tớ còn có chút việc, đi trước nhé.” Cậu bạn lên xe, hạ cửa kính xe xuống nói: “Đúng rồi. Ông nội của tớ nói ông có duyên với cậu, sẽ chiếu cố tới cậu.”

    Sau khi nói xong, cậu ta khởi động máy.

    “Những lời đó là nói khi còn sống? Hay là sau khi chết.” Tôi rất căng thẳng.

    “Sau khi chết.” Cậu ta nâng cửa kính xe lên, lái xe đi.

    “Đừng có vậy chứ.” Tôi chạy theo vài bước song xe của cậu bạn nhanh chóng biến mất trong tầm mắt tôi.

    Tôi còn chưa ổn định lại trái tim đang đập loạn vì kinh hãi, lết từng bước một lên lầu.

    Mở cửa vào nhà C, Diệp Mai Quế vẫn đang xem tivi ở phòng khách.

    Còn ngoài hành lang là cái CPU mà tôi đặt xuống trong lúc vội vàng, giờ đã hiện thêm một lỗ hổng.

    Tiểu Bì đang dùng miệng lôi một tấm IC ra từ lỗ hổng trên CPU.

    “Á!” Tôi cuống quít cứu muốn cứu tấm IC khỏi miệng Tiểu Bì, giằng co với nó một hồi.

    “Sao thế?” Diệp Mai Quế đang ngồi trong phòng khách xem tivi quay đầu lại bọn tôi rồi nhanh chóng hô lên: “Tiểu Bì! Không được!”

    Cô lập tức đứng dậy chạy ra ban công, dễ dàng lấy tấm IC khỏi miệng Tiểu Bì.

    “Tiểu Bì, cái này không ăn được. Đến đây nào, để chị xem xem miệng có bị sao không nào?”

    “Này! Sao cậu lại đặt thứ này ở đây?” Diệp Mai Quế tức giận nhìn tôi.

    “Tôi vừa mới…”

    “Cậu nhìn xem, cái này sắc nhọn như vậy, Tiểu Bì có thể bị thương đấy.” Cô chỉ vào tấm IC trong tay.

    “Nhưng mà…”

    “Sau này đừng sơ ý như vậy nữa.”

    Cô cẩn thận kiểm tra miệng Tiểu Bì một lần sau đó mới thở phào một hơi, nói tiếp: “May là Tiểu Bì không bị thương đấy.”

    “Nhưng máy tính của tôi hỏng rồi.”

    “Hả? Quan trọng lắm sao? Trông cậu đâu giống người keo kiệt.”

    Cô trả lại tấm IC cho tôi sau đó trở lại ngồi ghế sô pha, tiếp tục xem tivi.

    Tôi cũng chẳng biết làm sao, đành nhấc CPU lên, cắn tấm IC vào miệng, đem vào trong phòng.

    Tôi dọn dẹp lại phòng đôi chút, trong lúc sửa sang lại tủ đồ phát hiện vài thứ quần áo cho nữ.

    “Cái này là của cô à?” Tôi cầm chỗ quần áo đó ra phòng khách hỏi Diệp Mai Quế.

    “Không phải.” Cô nhìn một cái rồi đáp: “Là của bạn tôi, trước kia cô ấy ở phòng đó.”

    “Sao cô ấy lại chuyển đi?”

    “Vì cô ấy không thích chó, không chịu nổi Tiểu Bì.”

    “Hả.”

    Phản ứng của cô rất đơn giản cũng rất trực tiếp, tôi cũng không dám hỏi lại.

    Tuy nhiên tôi nghĩ nếu đã là bạn bè vậy đâu cần phải chuyển đi vì một chú chó chứ.

    “Khi vừa đem Tiểu Bì về, bạn của tôi cũng đã không vui rồi.”

    Không ngờ Diệp Mai Quế lại tiếp tục nói: “Sau đó Tiểu Bì lại thích gặm đồ của cô ấy, hơn nữa luôn chọn những chọn những món đồ đắt tiền mà gặm.”

    “Đồ đắt tiền?”

    “Ừ. Quần áo với giày dép giá rẻ, Tiểu Bì khinh thường không buồn gặm. Nó chỉ gặm quần áo giày dép hàng hiệu thôi.”

    “Ồ. Tiểu Bì thật lợi hại, đây chắc hẳn là thiên phú rồi. Sau này có thể dùng nó để phán đoán xem đồ đạc có phải hàng hiệu hay không. Như vậy không cần phải lo mua phải đồ giả nữa rồi.”

    Tôi tặc lưỡi tán thưởng vài tiếng: “Tiểu Bì nhất định có huyết thống của danh khuyển.”

    “Ha ha.” Diệp Mai Quế đột nhiên nở nụ cười: “Phản ứng của cậu giống hệt tôi, tôi cũng nói với bạn tôi như vậy.”

    “Sau đó thì sao?”

    “Không có sau đó. Tóm lại chúng tôi cãi nhau vài lần, cô ấy tức giận nên chuyển đi rồi.”

    Giọng điệu Diệp Mai Quế lại trở về bình thản như trước.

    Cô vẫy tay với Tiểu Bì, Tiểu Bì ngoan ngoãn chạy tới bên chân cô, ngồi xuống.

    “Cậu có cảm thấy tôi đã hơi quá không?” Chúng tôi cùng im lặng một lúc, Diệp Mai Quế hỏi tôi.

    “Hơi quá? Nói vậy là sao?”

    “Cô ấy là bạn thời đại học của tôi, chúng tôi quen nhau đã nhiều năm, lại vì Tiểu Bì mà trở mặt.”

    “Có lẽ là vì nói chuyện không thành mà thôi.”

    “Ý cậu là tôi rất khó nói chuyện sao?” Ánh mắt cô sáng lên, như thanh kiếm vừa rời vỏ.

    “Không phải ý đấy.” Tôi vội vàng xua xua tay: “Tôi chỉ cảm thấy có thể khi hai người bọn cô nói chuyện với nhau đã xảy ra chút hiểu lầm thôi.”

    “Nào có hiểu lầm gì? Tôi đã nói sẽ dạy dỗ nó thật tốt, không cho nó đi gặm bừa như vậy nữa.”

    Cô vuốt ve đầu Tiểu Bì, nhìn vào mắt nó: “Tiểu Bì chỉ hơi bướng bỉnh thôi, đâu có xấu, sao lại muốn đuổi nó đi?"

    Có thể là vì tôi cũng từng nuôi chó nên có thể hiểu được tâm tình của Diệp Mai Quế.

    Rất nhiều người nuôi chó là vì cô độc. Nhưng sau khi nuôi chó, có khi lại càng cô độc.

    Nói cách khác, nếu vì cô độc mà nuôi chó, vậy bạn sẽ có thói quen trò chuyện với nó.

    Dần dần, bạn ngược lại lại không quen trò chuyện với người.

    Tôi đột nhiên cảm thấy muốn an ủi cô, vì tôi luôn cảm gác cô là người cô độc.

    Song tôi cũng cho rằng cô nhất định không thích cảm giác bị an ủi.

    Vì nếu một người có thể được an ủi dễ dàng, vậy người đó sẽ không dễ cô độc.

    Cho nên tôi không nói gì thêm, đi tới ghế đầu bên trái cô, ngồi xuống.

    Ánh mắt từ từ chuyển tới cái tivi.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

  6. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,neverwon,odin,
  7. #4
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    HOA HỒNG ĐÊM
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Dịch: Darth Athox
    Nguồn: www.tangthuvien.com



    “Đúng rồi, tôi có một câu muốn hỏi.”

    Tôi và Diệp Mai Quế cùng im lặng một lúc, sau đó cô lại hỏi tôi.

    “Có gì muốn hỏi?” Tôi quay lại nhìn cô.

    “Trước cậu cũng có rất nhiều người tới định thuê phòng. Nếu là nữ, Tiểu Bì không ghét, nhưng con gái lại không thích Tiểu Bì. Nếu là nam, kết cục giống bạn cậu vậy.”

    “Ừ. Vậy thì sao?”

    “Vậy nên Tiểu Bì rõ ràng rất ghét con trai.”

    “Vậy câu hỏi của cô là?”

    Diệp Mai Quế săm soi tôi một hồi, nhìn suốt từ đầu xuống chân rồi mới hỏi: “Cậu là nam? Hay là nữ?”

    Tôi sửng sốt mất một lúc, không biết nên khóc hay nên cười: “Tôi đương nhiên là nam.”

    “Cậu không phải loại mà cậu vẫn biết, mà là người khi sinh ra thì là nữ nhưng tới lúc trưởng thành lại phát hiện ra bản thân mình ngoại trừ thiếu một số thứ ra thì phải là nam. Vì vậy bắt đầu ăn mặt theo kiểu con trai, học cách làm con trai.”

    “Không phải. Tôi là con trai mà.”

    “Có lẽ cha mẹ cậu rất hy vọng có con trai nên tuy rằng cậu là nữ nhưng họ vẫn đối xử với cậu như con trai, đến nỗi cậu tự nhận thấy mình là con trai.”

    “Tôi là nam, từ khi sinh ra đã là nam rồi.” Tôi lại nhấn mạnh.

    “Có lẽ cậu từng phẫu thuật chuyển giới, biến mình từ con gái thành con trai.”

    “Này, rốt cuộc cô có nghe tôi nói hay không vậy? Tôi – là – nam!”

    “Không sao, hay là cậu có bệnh khó nói.”

    “Tôi chẳng có bệnh gì khó nói, tôi là nam!”

    Giọng tôi càng lúc càng lớn.

    “Cậu không phải bị tôi vạch trần bí mật tới mức thẹn quá hóa giận đấy chứ?”

    “Chị hai, tha cho em đi. Em là con trai thật mà.”

    “Cậu thấy chưa, cậu lại quên gọi mình phải tôi là Diệp Mai Quế rồi, nhất định là chột dạ.”

    “Tôi không chột dạ, tôi là con trai. Có cần tôi chứng minh không?”

    “Cậu chứng minh thế nào?”

    “Cô xem xem…” Tôi chỉ vào cuống họng: “Tôi có yết hầu này.”

    “Nó có thể do giải phẫu.”

    “Này! Chẳng lẽ tôi phải cởi quần ra?”

    “Vậy không cần.” Diệp Mai Quế lại săm soi tôi một hồi rồi mới nói: “Cậu là con trai thật hả? Cậu không lừa tôi đấy chứ?”

    “Tôi không lừa cô, tôi là con trai.”

    “Được. Tôi lại hỏi cậu một câu là biết ngay cậu có nói dối hay không.”

    “Cô hỏi đi.”

    “Sao phải khổ vậy? Thừa nhận mình là con gái thì đã sao”

    “Đừng có nhiều lời nữa, hỏi mau.”

    “Nói thật, nếu cậu là con gái thì thật tốt, vậy bọn mình có thể làm chị em tốt của nhau.”

    “Rốt cuộc cô có định hỏi hay không?”

    Diệp Mai Quế nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút: “Được rồi. Tôi hỏi cậu, tôi có đẹp không?”

    Tôi bị câu hỏi bất lình thình này làm cho giật mình, vô thức đứng dậy.

    Tôi nhìn Diệp Mai Quế ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt cô rất bình thường, không như đang nói đùa.

    Cô mặc một bộ quần áo bình thường ở nhà, rộng rãi thoải mái, có màu đỏ sậm.

    Cô không đeo kính, mái tóc có thể coi là dài, hẳn vừa sấy tóc nên ngọn tóc vẫn còn hơi xoăn.

    Như tôi đã nói, ánh mắt cô như một cái giếng sâu khô cạn, nhìn xuống giếng chỉ khiến người ta hoa mắt.

    Nhưng nếu không nhìn vào trong giếng, chỉ xem qua bên ngoài, vậy cái giếng này quả thật rất đẹp.

    Ngoài ra, lông my cô như được một nét bút lông chấm mực của nhà thư pháp, khi đặt bút ở khoảng giữa trán hơi ngừng lại một chút, sau đó lưu nét bút lưu loát, bút pháp cứng cáp hữu lực, màu sắc đậm nhạt đồng đều, nơi thu bút cũng mượt mà dị thường.

    Tiếc là hai hàng mi hơi gần nhau, chứng tỏ tính cách tương đối u buồn, hay tự phiền muộn.

    “Cô cũng có thể coi là đẹp.” Tôi do dự một chút rồi trả lời.

    “Vấn đề đơn giản như vậy cũng trả lời không dứt khoát, cậu còn nói mình không lừa người được sao?”

    “Được. Cô rất đẹp, vậy được chưa?”

    “Không được, vậy không tính. Tôi phải hỏi lại câu khác.”

    “Hỏi lại cũng được, nhưng không được hỏi chuyện gì kỳ quái đâu đấy.”

    “Tôi chỉ hỏi những chuyện đơn giản thôi.”

    Sau khi nói xong, cô đứng dậy, tay phải gẩy mái tóc sang bên.

    “Tôi có gợi cảm không?”

    “Này!”

    “Cậu chỉ cần trả lời thôi.”

    “Cô mặc quần áo quá rộng, tôi rất khó đoán.”

    “Ý cậu là muốn tôi cởi quần áo?”

    “Không phải. Cởi quần cởi áo sẽ không gọi là gợi cảm mà là ánh trăng bạc lay động dưới màn đêm.”

    (ngân sắc đích nguyệt quang tại dạ sắc hạ đãng)

    “Nghĩa là gì.”

    “Gọi tắt là ngân đãng (dâm đãng).”

    “Cậu vẫn thích lừa người nhỉ, không chịu nói thật.”

    “Được, tôi nói thật. Cô rất gợi cảm, mà loại gợi cảm này không liên quan tới quần áo mà cô mặc.”

    “Thật chứ?”

    “Thật. Cô thật sự gợi cảm.”

    “Điểm gợi cảm nhất của tôi là ở đâu?”

    “Để tôi xem đã.”

    “Nói mau, ở đâu?”

    “Cái này quá khó chọn.”

    “Vì sao?”

    “Cũng như trên trời có vài trăm vì sao tỏa sáng, cô chỉ nhìn một cái, có thể nhận ra ngôi sao nào sáng nhất không?”

    “Ý cậu là tôi có nhiều điểm gợi cảm lắm nên cậu không thể chỉ ra điểm gợi cảm nhất?”

    "Đúng vậy."

    “Được, tôi tin cậu. Cậu là con trai.” Diệp Mai Quế ngồi xuống.

    “Cám ơn cô.” Tôi như trút được gánh nặng, cũng ngồi xuống.

    “Vì sao cô lại hỏi tôi cô có xinh đẹp không với” tôi muốn nói song lại thôi.

    “Với có gợi cảm hay không, mà biết tôi có lừa gạt hay không, cậu định hỏi vậy đúng không?”

    Diệp Mai Quế giúp tôi nói nốt câu hỏi.

    “Đúng vậy. Vì sao vậy?”

    “Bởi vì những chuyện này tuy rằng rất đơn giản song cũng rất khó để trả lời thành thật.”

    “Khó lắm sao?”

    “Đương nhiên. Nếu cậu không nói thật thì sẽ là ‘cô là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp’ với lại ‘cô rất gợi cảm, gợi cảm tới mức khiến tôi không biết phải làm thế nào, thật xấu hổ, không thể kiềm chế nổi’ vân vân.”

    Cô gật gật đầu, ra vẻ rất chắc chắn.

    “Hả? Vậy sao?”

    “Đương nhiên là như vậy. Nhưng cậu lại chỉ trả lời: ‘cô rất đẹp’ với ‘cô rất gợi cảm’, có thể thấy những gì cậu nói là thật. Hơn nữa cậu cũng là người ngây thơ và thành thật.”

    “Có mà cô ngây thơ ấy, còn không biết là tôi chỉ khách sáo thôi.” Tôi nhỏ giọng lầu bầu.

    “Cậu nói gì thế?”

    “Không có gì.” Tôi nhanh chóng đáp lại bằng một khuôn mặt cười: “Chỉ là cảm thấy cô thật lợi hại, ngay cả sự ngây thơ và thành thật của tôi cũng bị cô nhìn ra, thật không đơn giản.”

    Sau đó chúng tôi lại im lặng, Tiểu Bì cũng ở trên chiếc ghế sô pha bên tay phải Diệp Mai Quế, im lặng nằm đó.

    Tựa như cuộc trò chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, tôi với Diệp Mai Quế cùng chuyển ánh mắt về tivi.

    Tuy rằng tôi im lặng nhưng ngẫu nhiên cũng chuyển mông, thay đổi tư thế ngồi, còn cô dường như ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.

    Xem ra cô là người đã quen sống một mình, vì những người như vậy khi im lặng sẽ có vẻ thật tự nhiên và hài hòa, không có bất cứ cử động nhỏ nào.

    Vì điều khiển từ xa nằm trong tay cô nên tôi chỉ có thể xem những chương trình mà cô chọn, mà những chương trình đó đều là loại nếu tôi vừa gặp sẽ lập tức chuyển kênh.

    Cho nên mới xem được một lúc tôi đã thấy chán, bèn đứng dậy, định trở về phòng, tiếp tục dọn dẹp.

    “Cậu có phải người tốt không?” Khi tôi tới trước cửa phòng, sau lưng vang lên câu hỏi của cô.

    Tôi quay đầu lại, cô vẫn đang cầm điều khiển từ xa trong tay, ánh mắt vẫn dán vào màn hình tivi.

    “Đây lại là một thí nghiệm khác để xem xem tôi có nói thật hay không à?”

    “Không. Tôi đã tin rằng cậu sẽ nói thật, cho nên tôi muốn hỏi cậu có phải người tốt hay không.”

    “Tôi rất lười, thỉnh thoảng lại hơi đoảng, thường làm hỏng việc, ý chí dễ bị dao động, mùa đông không thích tắm, sống không tích cực, lúc nào ăn cơm cũng làm rơi vãi đầy đất.”

    Tôi cúi đầu bấm ngón tay đếm lại một ít khuyết điểm của mình sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Bất quá, tôi tuyệt đối là người tốt.”

    Diệp Mai Quế rốt cuộc cũng dời ánh mắt từ màn hình ti vi tới trên người tôi, mỉm cười nói: “Chào mừng cậu chuyển tới, hy vọng cậu sẽ thích nơi này, Kha Chí Hoành.”

    Tôi lại thấy được ánh mắt quyến rũ như hoa hồng đêm.

    “Tôi rất vui khi được chuyển tới, cũng rất thích nơi này, Diệp Mai Quế.”

    Tôi gật đầu với cô.

    Tiểu Bì nằm trên ghê sô pha cũng ngẩng đầu dậy sủa với tôi một tiếng, vẫy vẫy cái đuôi.

    Tôi cũng vẫy vẫy tay rồi quay lại vào phòng mình.

    oOo

    “Bài hát này tên là Tennessee Waltz, nghe hay chứ?”

    Miệng chị nhẩm theo giai điệu, giúp tôi giữ nhịp thật thoải mái.

    “Vâng.”

    Tôi gắng ưỡn ngực, đứng thẳng người, thử tạo dáng nhảy waltz tiêu chuẩn.

    “Cậu em, động tác của em cứng nhắc quá rồi, thoải mái chút đi.”

    Khi chúng tôi nhảy tới những bước kết thúc, cần ôm lấy nhau, chị khoát tay trái lên vai phải tôi, ấn vai tôi vài cái.

    Nhưng khi tôi nhảy bước vuông vẫn căng thẳng tới mức bước nhầm, chân trái đạp lên chân phái chị.

    “Chị, em xin lỗi.” Tai tôi bắt đầu nóng lên.

    “Không sao, đừng căng thẳng.” Chị chỉ mỉm cười nói: “Khiêu vũ cũng như đối mặt với cuộc sống, phải thật thoải mái.”

    “Đừng sợ, cũng đừng căng thẳng, cứ thoải mái đi, xoay một vòng.”

    Theo nhịp nhạc, miệng nhỏ giọng nhắc nhở tôi, giúp cho bước nhảy của tôi bớt cứng nhắc.

    Tôi được lái đi rất tự nhiên, chân phải thoải mái bước tới ba bước, xoay một vòng sang trái.

    “Nhảy khá lắm đó, cậu em,”

    Chị nở nụ cười thật vui vẻ.

    "The night they were playingthe beautiful Tennessee Waltz "

    Âm nhạc kết thúc.

    oOo
    Ngày thứ ba chuyển tới phòng trọ, cũng là ngày đầu tiên tôi bắt đầu công việc mới.

    Chỗ tôi làm cách chỗ ở rất gần, đi xe điện ngầm chỉ cần qua có bốn trạm mà thôi.

    Buổi sáng rất nhiều người đáp xe điện ngầm đi làm, tôi vẫn không quen nổi cảm giác chật chội này.

    May là nếu không xảy ra động đất hay lụt lội thì chỉ cần đi tàu có 7 phút, tôi có thể mau chóng thoát khỏi cảnh quẫn bách không biết nên nhìn vào đâu.

    Chức danh của tôi là “phó kỹ sư”, nghe cũng có chút vĩ đại, nhưng bình thường, nhân viên mới tới công ty cố vẫn công trình đều là phó kỹ sư.

    Ngày đầu tiên tới công ty, theo tục lệ phải tới chỗ giám đốc báo danh.

    Giám đốc của tôi rất cao lớn, ước chừng năm mươi tuổi, tóc trên đầu vẫn còn khá dày, rõ ràng là có bụng bia.

    Ông ta nhanh chóng xắp xếp cho tôi gia nhập vào một tổ công tác về ngập nước và thoát nước trong thành phố.

    Vì tôi có một chút kinh nghiệm làm việc ở phương diện này.

    Ngày đầu tiên đi làm thường không có nhiều việc lắm, tôi chỉ muốn biết toa lét nam với bàn làm việc của giám đốc ở đâu.

    Buồn thay, bàn làm việc của giám đốc ở ngay sau tôi, như vậy khi đi làm sẽ rất khó trốn việc.

    Trong công ty còn có một ít nữ kỹ sư, các cô cũng như những người đi làm khác đều mặc áo với váy, còn có thể trang điểm.

    Trước kia ở Đài Nam các đồng nghiệp nữ đều mặc quần bò không son không phấn.

    Nếu các bà các cô ấy mặc váy vậy chắc hẳn là tham gia yến tiệc.

    Tôi nghĩ, nếu về sau cùng đồng nghiệp nữ ở Đài Bắc đi taxi, có thể phải giúp các cô mở cửa xe.

    Không như những đồng nghiệp nữ ở Đài Bắc trước kia, khi tới công trường với bạn, các cô còn cong vai giúp bạn vác gạch.

    Cô nào khỏe mạnh một chút thậm chí còn vác được nhiều hơn bạn.

    Tôi tốn cả ngày trời để xem qua bản vẽ mặt phẳng hiện trường cùng tài liệu điều tra cơ bản.

    Nhìn đồng hồ, đã tới lúc hết giờ làm theo lý thuyết – sáu giờ, song toàn bộ văn phòng không có nửa người có dấu hiệu tan tầm.

    Tôi thở dài một hơi, xem ra công ty cố vấn công trình nào cũng như nhau, ai cũng về trễ cả.

    Đành phải bật máy tính lên, mở một cái hẳn là hồ sơ bản đồ công trình, ấn "Page Up" với “Page Down" liên tục để tránh bị phát hiện đang trốn việc.

    Khi tôi đứng chờ tàu điện ngầm ở trạm, chuẩn bị đi tàu về thì đã sắp tám giờ.

    Vì liên quan tới tính chất công việc nên trước khi tiến vào trạm xe điện ngầm, tôi còn cẩn thận quan sát công trình chống ngập một chút.

    Trạm xe điện ngầm bình thường nếu không ngăn nước tràn vào, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

    Bình thường, hệ thống chống ngập của trạm xe điện ngầm chủ yếu bao gồm hai loại: ngăn nước tràn vào và hệ thống bơm nước khi vạn nhất nước tràn vào.

    Cửa ra của trạm xe điện ngầm khá cao, đó là công trình ngăn nước tràn vào.

    Ở nơi khác còn kết hợp với hàng rào hoặc cửa sắt ngăn nước để bảo vệ trạm xe điện ngầm, khi cần thiết sẽ lập tức đóng cửa.

    Ngày 8 tháng 5 năm 1992, khi Hồng Kông xảy ra mưa to, cũng nhờ những công trình này phát huy hiệu quả chống ngập.

    Tôi ngồi ở cửa vào cầu thang xuống trạm xe điện ngầm, sau đó quay người lấy ngón tay đo đạc chiều cao của cầu thang.

    Có thể là động tác của tôi hơi quái dị nên những người bên cạnh đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn lại.

    Tôi đành phải đứng dậy, phủi phủi mông, đi vào trạm xe điện ngầm.

    Khi chờ xe vẫn không tự chủ được lướt qua vạch vàng, muốn xem những công trình chống ngập trong đường hầm.

    Theo quan điểm thiết kế chống ngập mà nói, trong đường hầm tuyệt đối không cho phép nước tràn vào.

    Cho dù nước lũ có lớn bao nhiêu, công trình chống lũ ở lối vào trạm xe điện ngầm vẫn có đủ năng lực để ngăn nước.

    Trừ phi nước lũ tới quá nhanh hoặc vì sơ ý không đóng cửa chống nửa kịp mới có thể khiến cho nước lọt vào đường hầm.

    Một khi nước vào trong đường hầm sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự an toàn của chuyến tàu, lúc này lại phải dùng tới bơm nước. Trong đường hầm ngoại trừ lắp đặt máy bơm ra còn phải sắp xếp một số chỗ trũng, thiết kế hố tập trung nước và máy bơm để bơm nước khỏi hầm khẩn cấp.

    Tôi xem xét một lúc, bỗng cảm thấy bầu không khí có vẻ khang khác, nhìn lại, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào tôi.

    Trong nhà ga chật chội chỉ có mình tôi là chẳng có ai xung quanh trong vòng năm mét.

    Tôi cảm thấy thật xấu hổi, lui về phía sau vạch vàng, cúi đầu nhìn giầy của mình, tránh né mọi ánh mắt khác lạ.

    Song đột nhiên tôi lại nghĩ tới, đối với những người ở thành phố này mà nói, mình là người lạ, không ai biết mình cả.

    Thế nên tôi không quá xấu hổ.

    Xe đến, tôi lên xe. Xe đi, tôi nhắm mắt lại.

    Sau đó cảm thấy hơi mệt mỏi, còn có cảm giác cô đơn và cô đọc không biết tên.

    Tôi không biết, vì sao mình lại ở đây?

    Lúc trước quyết định sẽ rời khỏi Đài Nam tới Đài Bắc, chẳng lo lắng mấy, cũng có chút bốc đồng, vì khi đó, tôi chỉ muốn “đi khỏi”.

    Cuộc sống của ai cũng chỉ có một loại và một lần, rất khó thỏa mãn chúng ta.

    Tôi thường xuyên có một suy nghĩ trong đầu, là muốn thoát khỏi “hiện tại” và “nơi này”; về phần chạy trốn “lúc nào” và “làm sao”, tôi không quan tâm.

    Tôi chỉ muốn bỏ đi.

    Nếu công việc ở Đài Nam ổn định, tôi vẫn muốn bỏ đi.

    Nhưng cần có dũng khí.

    Song hiện giờ không có công việc ở Đài Nam , vừa hay cho tôi lý do để bỏ đi.

    Xe tới trạm rồi, tôi mở to mắt.

    Thành phố này cái gì cũng nhanh, nhất là thời gian trôi đi.

    Bất quá quãng thời gian sáu tới tám giờ mà tôi chẳng biết đã vượt qua thế nào, lại trôi qua quá chậm.

    Xuống xe, đi bộ chín phút, rẽ ba lần, trở về trước cửa chung cư.

    Dọc đường đi, tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen, ánh đèn xanh đỏ, biển quảng cáo của các cửa hàng, người đi qua xung quanh.

    Khi đi trên đường ở thành phố xa lạ, có khi lại thấy xa lạ cả với chính mình.

    Đang chuẩn bị đi thang máy lên lầu, trên cửa thang máy lại dán một tờ giấy: “Phiền thay thang máy lại hỏng hóc, đành mong mọi người lại thứ tha, lúc trẻ siêng đi cầu thang bộ, khi già sức khỏe dồi dào hơn.”

    Lần đầu tiên tôi thấy thang máy bị hỏng, trên tờ giấy chỉ viết 16 chữ, lần thứ hai biến thành thơ năm chữ.

    Không ngờ lần này lại thành thơ bảy chữ.

    Tôi thở dài, lắc đầu, nắm lấy tay vịn cầu thang bộ, bước từng bước một từ từ lên tầng 7.

    “A, cậu đã về.” Tôi vừa vào cửa, Diệp Mai Quế đã lên tiếng ở phòng khách.

    “A, cô đang ở nhà.” Tôi đứng ngoài thềm cửa trả lời.

    Tiểu Bì từ trên chiếc ghế sô pha bên cạnh cô nhảy xuống, đi tới thềm cửa, vẫy vẫy đuôi với tôi.

    Tôi đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, vì vậy ngồi xuống đùa với Tiểu Bì.

    Khi tôi thử mỉm cười, mới phát hiện cơ mặt mình cứng nhắc cỡ nào.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

  8. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,neverwon,
  9. #5
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    HOA HỒNG ĐÊM
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Dịch: Darth Athox
    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Nếu Diệp Mai Quế ở phòng khách, cô nhất định sẽ ngồi vào chiếc sô pha ở giữa trong ba chiếc sô pha ở giữa.

    Còn nếu tôi cũng muốn ngồi, vậy sẽ ngồi vào chiếc sô pha tựa vào ban công ở phía trước bên trái cô.

    “Ăn cơm chưa?” Tôi vừa ngồi xuống, Diệp Mai Quế bèn hỏi tôi.

    “Chưa.” Vừa rồi tôi đã quên phải tiện đường mua cơm rồi mới về.

    Nghe tôi trả lời xong cô lại chẳng chút phản ứng, dường như cũng không định nói tiếp.

    “Tôi nói, tôi vẫn chưa ăn cơm.” Tôi đành phải nhắc lại lần nữa.

    “Tôi nghe thấy rồi.”

    “Vậy…”

    “Vậy cái gì? Chưa ăn cơm thì mau đi ăn đi.”

    “Vậy cô hỏi tôi ăn cơm chưa chẳng phải là chọc tôi à.” Tôi nhỏ giọng lầu bầu.

    “Chẳng lẽ cậu không biết trò chuyện là gì sao?” Không ngờ tai cô thính thật, vẫn nghe được.

    Tôi vuốt vuốt cái mũi, đi thang bộ xuống lầu, ra một quán ăn ngoài ngõ gọi một bát mỳ thịt băm rau cải.

    Bát mỳ đó rất khó ăn, không hiểu vì sao mà tôi cảm thấy vị rất lạ, rất khó nuốt.

    Trước kia khi ở Đài Nam, sau khi làm việc xong, các đồng nghiệp luôn rủ nhau ra quán ăn mỳ rồi mới về nhà.

    Khi đó ăn mỳ luôn cảm thấy rất ngon.

    Nay chỉ còn một mình tôi ngồi cô đơn ăn mỳ, hơn nữa chủ quán cũng không cắt thêm quả trứng muối mời thêm.

    Tôi chỉ tùy tiện ăn mấy miếng rồi bỏ tiền chạy lấy người.

    Trên đường về cứ lo sau này nên làm sao để thích ứng với khẩu vị của người Đài Bắc.

    Khi đi cầu thang bộ về phòng C, trong lòng cũng nghĩ biết bao giờ mới có người cùng mình ăn mỳ?

    “Hôm nay đi làm có thuận lợi không?” Diệp Mai Quế vẫn ngồi ở phòng khách.

    “Coi như thuận lợi đi.” Tôi cũng ngồi trở lại chiếc ghế sô pha dường như dành riêng cho tôi.

    “Công việc của cậu là gì?”

    “Tôi làm ở công ty cố vấn công trình, là phó kỹ sư.”

    “Ồ. Vậy sao.” Cô quay đầu lại nhìn tôi: “Thật không nhìn ra cậu lại kỹ sư. Cậu là kỹ sư gì?”

    “Kỹ sư thủy lợi.”

    “Trùng hợp vậy sao? Vậy cậu là kỹ sư thủy lợi hả?”

    Cô có vẻ rất kinh ngạc.

    “Đúng vậy. Học về công trình thủy lợi đương nhiên làm kỹ sư thủy lợi rồi, chẳng lẽ đi làm tác giả?”

    (Tác giả Thái Trí Hằng học thủy lợi)

    “Thật tốt quá!”

    “Sao thế?”

    “Bồn cầu trong phòng tắm của tôi bị tắc, cậu sửa giúp tôi đi.”

    “Cô nói thật hả?”

    “Tôi nói thật mà, đi sửa bồn cầu giúp tôi đi.”

    “Đùa cái gì thế hả? Lịch sử công trình thủy lợi lịch sử sâu xa, kiến thức sâu rộng, cô lại bảo tôi dùng để sửa bồn cầu?”

    “Lịch sử sâu xa với kiến thức sâu rộng chỉ dùng để hình dung văn hóa Trung Quốc chứ không phải hình dung công trình thủy lợi.”

    “Từ thời Đại Vũ đã có công trình thủy lợi, chẳng lẽ không phải lịch sử sâu xa?”

    Vì bảo vệ tôn nghiêm nghề nghiệp của mình, tôi đành phải đứng dậy, kích động xiết chặt hai nắm tay: “Còn chống lũ, cấp nước, tưới tiêu, phát điện, đập chứa nước, dựng đê, tất cả đều là công trình thủy lợi, chẳng lẽ không phải kiến thức sâu rộng?”

    “Cậu giúp tôi sửa lại cái bồn cầu, tôi sẽ thừa nhận công trình thủy lợi là kiến thức sâu rộng.”

    “Cái này...”

    “Thân là kỹ sư thủy lợi, chẳng lẽ thấy bồn cầu của bạn cùng nhà mình tắc khiến nước không thoát được, cậu lại không cảm thấy lòng đầy căm tức, cùng chung mối thù sao?”

    “Tôi không cảm thấy lòng đầy căm tức, cùng chung mối thù. Tôi chỉ cảm thấy vậy nhất định sẽ rất thối thôi.”

    “Này, giúp tôi sửa đi.”

    “Được rồi. Có điều sửa xong cô phải thừa nhận công trình thủy lợi là kiến thức sâu rộng đấy nhé.”

    “Không vấn đề. Còn cả ống thoát nước trên sàn phòng tắm của tôi cũng không thông lắm, cậu tiện tay xem giúp tôi đi.”

    “Này!”

    “Nếu cậu sửa được cả vòi nước tôi sẽ thừa nhận cả công trình thủy lợi có lịch sử sâu xa.”

    “Nói rồi đấy nhé.” Tôi đứng dậy.

    Diệp Mai Quế cũng đứng dậy, đi về phòng. Tôi đi theo vào phòng cô.

    Phòng của cô lớn hơn phòng tôi một chút, cho dù không tính phòng tắm vẫn khá lớn.

    Trong phòng rất sạch sẽ, đồ đạc không nhiều, cũng không có hoa hoét gấu ghiếc linh tinh như tôi tưởng tượng.

    Rèn cửa màu xanh nhạt che khuất cửa sổ, đối diện với ban công nhỏ sau nhà.

    Bàn học tựa vào cửa sổ rất lớn, dường như do hai cái bàn ghép lại, trên bàn học còn có một cái máy tính.

    Diệp Mai Quế sau khi bật đèn phòng tắm bèn ngồi bên giường, hai chân vung vẩy giữa không trung.

    Phòng tắm này nhỏ hơn phòng tắm mà tôi dùng, nhưng lại có một cái bồn tắm.

    Tôi thử xả nước bồn cầu, may quá, bị tắc không nghiêm trọng như tôi tưởng.

    “Cô có cây thông cống không?”

    “Cây thông cống là gì.”

    “Thôi vậy, để tôi xuống lầu mua.”

    “Cố lên, kỹ sư thủy lợi vĩ đại.”

    Tôi nhìn cô, tuy đang đùa giỡn song ánh mắt cô vẫn như một cái giếng sâu khô cạn.

    Tôi lại vuốt vuốt cái mũi, đi ra cửa hàng tạp hóa ở đầu ngõ mua một cây thông cống, lại đi thang bộ lên.

    Trở lại nhà C, tôi đã thở hồng hộc.

    Có cây thông cống này, thêm vào đôi tay linh hoạt của tôi, bồn cầu bị tắc nhanh chóng khơi thông.

    Sau đó tôi trở lại phòng của mình, cầm một cái tua vít, tháo nắp thoát nước trên sàn phòng tắm ra.

    Móc mấy đám lông tóc ra, ống thoát nước của phòng tắm lại thông suốt.

    Tôi đoán đó là tóc của Diệp Mai Quế với lông trên người Tiểu Bì.

    “Về sau khi gội đầu phải nhớ, tắm xong phải thu dọn sạch sẽ tóc trên nắp thoát nước.”

    Tôi đi ra khỏi phòng tắm của Diệp Mai Quế, dặn dò cô.

    “Tôi có mà.”

    “Cô nhất định chỉ thi thoảng mới làm vậy. Hơn nữa cô cũng tiện tay quăng vào trong bồn cầu.”

    “Làm sao cậu biết.”

    “Vì đấy cũng là nguyên nhân làm tắc bồn cầu.”

    “Ồ, cậu thật lợi hại. Đó là công trình thủy lợi sao?”

    Cô hỏi một câu, sau đó thu đôi chân đang vung vẩy trên không trung lại, đứng dậy.

    “Coi như vậy đi. Rất nhiều thành phố bị ngập nước là do cống nước bị tắc, hơn nữa trong ống thoát nước cũng thường có rác ứ đọng lại, cần phải cọ rửa thường xuyên. Nếu không cho dù có lắp thêm vài cái ống thoát nước hay lắp ống to hơn cũng chẳng làm được gì.”

    “Ừm.”

    “Cho nên chúng ta nhất định phải làm tốt việc sắp xếp hệ thống nước, cố gắng đề phòng Đài Bắc ngập nước, bảo đảm an toàn cho cuộc sống và tài sản của nhân dân.”

    “Hả? Đây là tín ngưỡng của kỹ sư thủy lợi à?”

    “Không. Đây là khẩu hiệu tranh cử thị trưởng Đài Bắc.”

    Diệp Mai Quế mỉm cười, sau đó mở tủ quần áo ra.

    Cô chui người vào trong tủ, cánh cửa tủ mở ra che khuất tầm mắt tôi.

    “Này, tôi sửa xong rồi, cô nên nói gì nhỉ.”

    “Cám ơn cậu.”

    Diệp Mai Quê thò đầu ra, mỉm cười với tôi, vẻ mặt rốt cuộc lại như một đóa hoa hồng đêm.

    Tôi rất muốn bảo cô không cần nói cám ơn, vì tôi đã thấy được ánh mắt như hoa hồng đêm đó.

    “Không phải cái này. Là về công trình thủy lợi.” Tôi ấp úng nói.

    “À.” Cô như đột nhiên nhớ ra, giơ ngón tay cái lên: “Công trình thủy lợi thật là lịch sử sâu xa, kiến thức sâu rộng.”

    “Nói hay lắm.” Tay trái tôi cầm tua vít, tay phải cầm cây thông cống, chắp tay nói: “Cáo từ.”

    Tôi rời khỏi phòng cô, tiện tay đóng cửa lại.

    Về phòng khách, ngồi vào chiếc ghế sô pha của mình, bật tivi lên..

    “Kha Chí Hoành!” Giọng của Diệp Mai Quế vang lên từ trong phòng mình.

    “Gì vậy?”

    “Giờ tôi muốn tắm, cho nên nhờ cậu giúp tôi một việc.”

    “Giúp người khác tắm rửa có phải là công trình thủy lợi đâu.”

    “Cậu nói bậy bạ gì đấy! Giúp tôi mang Tiểu Bì ra ngoài một chút.”

    “Nhưng mà…”

    Tôi còn chưa nói xong, Tiểu Bì như hiểu ý cô, vì vậy vui vẻ chạy tới bên người tôi.

    Tôi đành dắt Tiểu Bì xuống lầu, ra khỏi cửa, lại biến thành Tiểu Bì dắt tôi.

    Nó dường như đã có lộ trình cố định, tôi cũng đành để mặc nó kéo đi loạn khắp nơi.

    Tiểu Bì cực kỳ hứng thú đối với lốp xe, luôn thích ngửi ngửi vài cái rồi nhấc chân lên đi tiểu.

    Hơn nữa xe càng đắt tiền số lần nó nhấc chân lên càng thường xuyên.

    Xem ra Tiểu Bì hẳn có thể làm một chỉ tiêu phán đoán giá trị.

    Vì thế tôi nhẩm trong lòng: “Tiểu Bì ơi, xin mày như vận mệnh, chỉ dẫn phương hướng cho tao.”

    Kết quả Tiểu Bì đi tới điểm cuối của hành trình, là trạm xe diện ngầm.

    Sau khi đến trạm xe điện ngầm, nó ngồi ở lối vào cầu thang, lè lưỡi thở, nhìn tôi.

    Trạm xe điện ngầm này mỗi sáng tôi tới thì thật chật chội, tối tám giờ trở về lại cảm thấy thật cô đơn và cô độc không thể diễn tả.

    Nhưng hiện giờ nhìn nó, tâm tình lại thấy thoải mái hơn.

    Có lẽ tôi vẫn đang cô độc, nhưng tôi tuyệt đối không cô đơn.

    Vì tôi còn có anh mắt của hoa hồng đêm, còn có Tiểu Bì.

    Tôi biết tôi sắp thuộc về thành phố này rồi, còn trạm xe điện ngầm này cũng sẽ là trung tâm cuộc sống của tôi.

    Lúc về, lộ trình của Tiểu Bì y hệt tôi khi tan tầm, nhưng tôi lại không cảm thấy xa lạ đối với chính mình nữa.

    Dắt Tiểu Bì đi vào cửa thang bộ, nghĩ tới còn phải leo lên tới tầng bẩy, hai chân tôi như muốn nhũn ra.

    Không ngờ Tiểu Bì sủa một tiếng xong rồi lập tức trèo lên lầu, tôi không thể làm gì khác, đành leo lên theo nó.

    Khi mở cửa nhà C ra, tôi đã mệt tới mức thở không ra hơi.

    “Sao vậy? Không đến mức như vậy chứ?”

    Diệp Mai Quế vừa tắm rửa xong, ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, dùng một chiếc khăn màu đỏ lau khô mái tóc mình.

    “Cô thử chạy từ tầng trệt lên tầng bẩy xem, tôi không tin cô không mệt.”

    Tôi từ từ bước tới, đến ghế sô pha của mình, ngồi xuống, thở hổn hển từng hơi dài.

    “Có thang máy không đi sao lại đi thang bộ? Kỹ sư thủy lợi thích đi thang bộ rèn luyện thân thể à?”

    “Thang máy hỏng rồi mà. Cô không biết sao?”

    Hô hấp của tôi rốt cuộc cũng khôi phục bình thường.

    “Thang máy hỏng rồi sao?” Diệp Mai Quế có vẻ rất nghi hoặc.

    “Khi tôi tan tầm về đã thấy hỏng rồi.”

    “Thật không? Hôm nay tôi còn đi thang máy mà.”

    “Cô không thấy tờ giấy dán trên cửa thang máy sao?”

    “Tờ giấy?” Cô ngừng lau tóc, quay đầu lại nhìn tôi nói: “Có phải trên đó viết: ‘“Phiền thay thang máy lại hỏng hóc, đành mong mọi người lại thứ tha, lúc trẻ siêng đi cầu thang bộ, khi già sức khỏe dồi dào hơn’?”

    “Đúng vậy.”

    “À.”

    Sau đó cô lại cầm lấy khăn, tiếp tục lau tóc.

    “Này? Nói vậy cô cũng thấy tờ giấy đó sao?”

    “Ừ, đương nhiên thấy chứ.”

    “Vậy sao cô còn đi thang máy?”

    “Chắc cậu không đọc cẩn thận rồi. Phía dưới bên phải tờ giấy có ký tên: Ngô Trì Nhân kính gửi.”

    “Cái này tôi thật không để ý.”

    “Con trai của bà Ngô ở tầng sáu đang học thư pháp.”

    “Vậy thì liên quan gì?”

    “Con của bà Ngô tên là Ngô Trì Nhân.”

    “Hả.”

    “Cho nên thang máy không hỏng.”

    “Này, đùa thế chẳng phải hơi quá à?”

    “Không đâu, ai trong chung cư cũng biết mà. Mọi người còn khen nó viết bút lông không tồi.”

    “Nhưng mà…”

    “Tên của nó cũng thật buồn cười. Ngô Trì Nhân đọc lên cứ như ‘vô thử nhân’.”(Không có ai)

    “Nói vậy lần đầu tôi tới đây xem phòng với hôm tôi chuyển tới đây, thang máy đều không hỏng?”

    “Thang máy vẫn bình thường mà, chưa từng hỏng.”

    Diệp Mai Quế đặt khăn lau lên bàn trà, sửa sang lại mái tóc, cười nói: “Đây là chuyện vui của chung cư chúng ta mà, cậu chỉ cần thấy có ai đi thang bộ là biết đó không phải người ở chung cư này. Thú vị lắm đấy.”

    “Thú vị cái đầu cô! Hôm nay tôi đã lên lên xuống xuống ba lần rồi! Tầng bẩy đấy nhé.”

    “Ha ha!” Cô không ngờ lại cười không dứt: “Không thể ngờ nổi.”

    Tôi vốn cảm thấy đôi chút uất ức, song khi thấy nụ cười của Diệp Mai Quê lại thấy cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

    Tuy rằng tôi không hiểu vì sao cô lại có đôi mắt thật cô độc, song tôi tin rằng ánh mắt kiều diễm như hoa hồng mới thực sự là cô.

    Diệp Mai Quế ơi, đáng lẽ cô phải như lời mình nói, là một đóa hoa hồng nở rộ ban đêm chứ không phải người luôn khiến tôi liên tưởng tới hai chữ cô độc.

    “Sao thế? Đang tức à?” Diệp Mai Quế nở nụ cười: “Công trình thủy lợi với lịch sử sâu xa, kiến thức sâu rộng không khiến cậu học được chút hài hước sao?”

    “Công trình thủy lợi là vấn đề nghiêm túc, vì chúng tôi không thể lấy cuộc sống của dân chúng ra đùa được.”

    “À, ra thế. Vậy cậu cũng là người nghiêm túc hả?”

    “Tôi không nghiêm túc. Hiện giờ tôi chỉ là một người đang đói bụng thôi.”

    “Đang đói à? Cần tôi nấu mỳ cho cậu không?”

    “Lại là trò chuyện hả?”

    Cô không trả lời, chỉ mỉm cười.

    “Học vấn về nấu nướng cũng có lịch sử thật sâu xa kiến thức thật sâu rộng!”

    “Sao lại nói thế?”

    “Tôi nghĩ cô hẳn học về nấu nướng. Cho nên tôi nghĩ mình phải nói câu này ra cô mới chịu nấu mỳ cho tôi.”

    “Tôi đâu có học về nấu nướng. Hôm nay cậu giúp tôi nhiều việc như vậy, nấu bát mỳ cho cậu cũng là việc nên làm thôi.”

    “Vậy cô học cái gì có lịch sử sâu xa kiến thức sâu rộng vậy?”

    “Sau này tôi sẽ nói cho cậu.”

    Diệp Mai Quế cười một cái rồi đứng dậy, đi về phía nhà bếp.

    Tôi nhìn Diệp Mai Quế trong bếp, nhìn cô gái sắp ở cùng tôi dưới một mái nhà.

    Mái tóc cô thả dài sau lưng, miệng nhẹ giọng ngâm nga, dường như thật nhẹ nhàng tự tại.

    Khiến tôi có ảo giác tôi với cô là người một nhà.

    Không bao lâu sau, Diệp Mai Quế mang một bát mỳ thịt băm rau cải lên.

    Tôi ăn một miếng xong, thể xác và tinh thần mệt mỏi rốt cuộc cũng buông lỏng, bèn mỉm cười.

    Tôi không cần lo lắng chuyện nên làm sao để thích ứng với khẩu vị của người Đài Bắc, với liệu có ai cùng tôi ăn mỳ không.

    “Cười cái gì? Có phải rất khó ăn không?” Cô hỏi tôi.

    “Không. Bát mỳ này ngon lắm.” Tôi trả lời.

    Vì tôi lại thấy được một đóa hồng nở rộ giữa màn đêm.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Tạm nghỉ, mai tiếp
    Mọi người yên tâm, đã dịch full, chỉ có điều đăng từ từ thôi
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

    ---QC---


  10. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,neverwon,
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status