TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 4 của 4

Chủ đề: [Truyện ngắn] Tử Cầm - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn thành)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2010
    Đang ở
    Âm tào Địa phủ
    Bài viết
    461
    Xu
    3,505

    [Truyện ngắn] Tử Cầm - Cửu Lộ Phi Hương (Hoàn thành)

    Tử cầm
    Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
    Convert & Edit: Pandora1610



    1. Mộc Cẩm


    Không biết đã bao nhiêu đêm rồi lại mơ thấy giấc mơ đó, dường như có thể nghe thấy một thanh âm mềm mại ghé vào tai hắn gọi “sư phụ”, “sư phụ”. Tiếng gọi đó làm cho tim hắn mềm nhũn, nhưng phút chốc lại trở nên chua xót.

    Trăm năm vắng vẻ đã trôi qua. Trên đỉnh Thanh Trúc chỉ còn lại một gốc cây hoa đào đã éo úa sắp chết, cùng với một thanh đàn hỏng đã đứt dây, ngày qua ngày bế quan, dốc lòng tu luyện pháp thuật, nếu không từng khiến mình bị tổn thương nặng như vậy, rốt cuộc vì sao phải cố gắng nhiều như vậy, hắn cũng không thể nói rõ ràng. Hắn muốn che chở, muốn đợi người đó một lần nữa, nhưng có lẽ sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

    Đốt đèn, ngồi trước bàn, hắn cầm bút muốn vẽ gì đó, nhưng lại cảm thấy mình không thể vẽ được gì cả, lại buông bút, lặng lẽ đi ra bên ngoài, nhìn gốc cây hoa đào và đàn kia, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

    Cứ đứng như vậy một ngày một đêm trôi qua cũng không biết.

    “Ai nha, khá lắm nhân nhi trong sạch.” Một tiếng thán phục vang lên trên đỉnh Thanh Trúc, Mộc Cẩm chuyển mắt nhìn, là một nam tử mặc lam y (áo lam), tay cầm quân tử phiến (quạt). Hắn tràn trề hứng thú đánh giá Mộc Cẩm: “Lấy tu vi của ngươi đã có thể thành tiên, vì sao còn muốn ở lại hạ giới?”
    Mộc Cẩm nghi hoặc hỏi: “Ngươi là?”

    “Tiểu thần Ngao Tín, đi ngang qua nơi đây, cảm giác ở dưới hạ giới có một luồng khí tức vô cùng trong sạch, nhất thời tò mò nên tới xem. Không ngờ rằng lại để tiểu thần gặp một người thú vị như vậy.”

    Mộc Cẩm gật gật đầu: “Thần Quân vào nhà ngồi chơi một lát chứ?”

    Ngao Tín lại tròn mắt đánh giá Mộc Cẩm từ trên xuống dưới: “Vì sao bản thân ta vẫn chỉ là một người phàm cơ chứ, hóa ra là chưa được độ kiếp phi thăng! Với tu vi của ngươi, phi thăng thành tiên không phải là việc khó, chẳng lẽ ngươi tìm được kiếp số của mình rồi sao?”

    Mộc Cẩm cười cười, nhợt nhạt lắc đầu.

    “Ngươi và ta đã có duyên, tiểu thần sẽ chỉ điểm cho ngươi một chút.” Ngao Tín lẩm nhẩm bấm đốt ngón tay một cái, bỗng nhiên lại nở nụ cười: “Kiếp số này thật ra lại rất thú vị, ngươi hủy thanh đàn hỏng kia đi, hủy đi là có thể độ kiếp rồi.” Ngao Tín nói xong, âm thầm nói thầm một câu: “Cho tới bây giờ chưa từng thấy một kiếp số nào lại đơn giản như vậy.”

    Mộc Cẩm vẫn lắc đầu. Ngao Tín ngạc nhiên nhìn hắn.

    Mộc Cẩm nói : "Kiếp này không độ cũng được."

    "Ha!" Ngao Tín cười, “Lần đầu tiên ta thấy một người như ngươi đấy. vì một thanh đàn làm vướng chân mà buông cơ hội phi thăng. Với dáng vẻ hiện giờ của ngươi, nếu không độ kiếp thì cùng lắm cũng chỉ sống thêm được hai mươi năm nữa.”

    Mộc Cẩm nhìn cây đàn kia một lúc, ngây ngốc nói: “Thà vứt bỏ tu vi ngàn năm, thà không phi thăng thành tiên, chứ nhất định không hủy đàn”

    Thấy sắc mặt cương quyết của Mộc Cẩm, Ngao Tín hơi ngẩn ra, trong chốc lát không thể phân biệt được rốt cuộc hắn đang nói không thể hủy đàn này hay là không thể dứt khoát tình này nữa.

    “Ý tốt của Thần Quân, Mộc Cầm xin ghi nhận, nhưng… Nếu người muốn ở lại, Mộc Cẩm chỉ có thể chiêu đãi chén chè xanh, còn nếu người muốn đi, thứ lỗi cho Mộc Cẩm không tiễn xa.”

    Ngao Tín nhíu mày, tức giận phẩy tay áo bỏ đi. “Không biết điều!”

    Không biết điều… có lẽ bởi vì bọn họ cũng không biết được đối với hắn mà nói, rốt cuộc cái gì mới là tốt, cái gì mới là xấu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý và phản hồi xin liên hệ:Góp ý Tử Cầm
    Lần sửa cuối bởi pandora1610, ngày 08-12-2012 lúc 11:23.
    ---QC---
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG - HẮC VÔ THƯỜNG๑๑۩۞۩๑๑

    Tháng năm tĩnh lặng, kiếp này bình an.


  2. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    poj0511,Tử uyển thanh,tieudiep003,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2010
    Đang ở
    Âm tào Địa phủ
    Bài viết
    461
    Xu
    3,505

    Mặc định [Truyện ngắn] Tử Cầm - Cửu Lộ Phi Hương

    2. Tử cầm.



    "Nghiệt đồ!"

    Tán hồn tiên (roi) quất trên lưng ta, đau như tán hồn. Trong lúc hốt hoảng, ta nghe thấy giọng Chưởng môn giận dữ quát mắng: “Trước hết đánh ngươi vì tội không tuân thủ môn quy, xằng bậy nhớ trần tục.”

    Trong đầu ta hiện lên khuôn mặt của nam tử tuấn tú mặc bạch y kia, hắn vui nhất là khi ngồi dưới vách đá cạnh cây hoa đào trên đỉnh Thanh Trúc, nghe ta đàn một khúc nhạc. Hắn cứ nghe xong được một phần là lại buồn cười, lại bất đắc dĩ nói cho ta biết: “Cầm nhi, lại đàn sai nhạc rồi.”

    Từng hồi trống lại vang lên, dường như trong điện Vô Cực trống trải có thể nghe thấy tiếng vọng của nó.

    “Tiếp đến là đánh ngươi vì tội đại nghịch bất đạo, dám nảy sinh ý nghĩ xằng bậy với sư phụ của chính mình.”

    Đau đớn khiến đầu ngón tay ta không tự chủ được uống cong, mà ánh mắt lại không muốn chịu thua, cương quyết chống lại cặp mắt giận dữ của chưởng môn: “Sư phụ… Cũng được, ý nghĩ xằng bậy cũng tốt, là Tử Cầm cố chấp, nhưng… Nhưng Mộc Cầm, và Chưởng môn ngươi… có quan hệ gì với các ngươi chứ?”

    Dưới đài, sau khi nghe ta nói xong, các tiên môn trưởng lão đều khó thở, sắc mặt xanh mét. Chỉ có Kỳ Linh cô cô là trợn đỏ mắt, dùng khẩu hình nói với ta: đừng nói nữa, đừng nói nữa.

    Ngay cả nàng cũng cho là ta sai. Tiên môn đều cho là ta sai, tội ác tày trời, nhưng ta sai ở chỗ nào cơ chứ?

    Nói ta sai, chẳng qua cũng chỉ là tình duyên sai lầm mà thôi.

    “Vô liêm sỉ! Chuyện tới nước này rồi lại còn không biết hối cải!” Tán hồn tiên lại hung hăng quất xuống, ta cắn chặt răng, kiềm chế không rên thành tiếng. Chưởng môn lớn tiếng hỏi: “Có nhận sai không?”

    “Không…sai.”

    “Được! Được lắm! Mộc Cầm dạy dỗ đồ đệ khá lắm!” Chưởng môn giận quá cười rộ, “Vì trộm linh dược, ngươi xúi giục đồng môn vào quỷ cốc, khiến đồng môn trọng thương, đúng không?”

    Ta im lặng.

    Sư phụ bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, sinh mệnh bị đe dọa. Chỉ có linh dược trong quỷ cố mới có thể cứu được hắn, nhưng mà nơi đó, cho tới bây giờ những người đi vào chưa từng có ai có thể sống sót đi ra. Cứ theo như tính tình kiên quyết của sư phụ, chắc chắn sẽ không nhờ ai đi lấy thuốc giúp hắn, ta chỉ có thể nhân lúc hắn hôn mê mà mạo hiểm đi vào. Lại không ngờ rằng Phù Sương sư tỷ cũng đi theo cùng ta.

    Kết quả là lấy được thuốc, sư phụ được cứu. Nhưng sư tỷ vì giúp ta rời cốc mà bị trong thương. Ta đành phải cầu các trưởng lão cứu giúp. Sau đó chuyện vào quỷ cốc trộm thuốc bị bại lộ, chuyện ta thầm thương trộm nhớ sư phụ cũng bại lộ.

    Bởi vì linh dược quỷ cốc, giải được vạn độc, nhưng lại chỉ có thể cứu người trong lòng mình.

    Dưới đài có trưởng lão nói: “Nghiệt đồ khăng khăng một mực như thế, không thể tiếp tục ở lại tiên môn, xin chưởng môn chân nhân hãy thay mặt Mộc Cẩm Tôn Giả thanh lý môn hộ!"

    "Xin chưởng môn chân nhân thanh lý môn hộ!" Mọi người sôi nổi phụ hoạ.

    Chưởng môn nhìn ta, trong đôi mắt chợt lóe lên sát khí. Lòng ta run rẩy, thanh lý môn hộ, thanh lý môn hộ thì ta sẽ không còn là đồ đệ của sư phụ nữa .

    "Chưởng môn chân nhân!" Kỳ Linh cô cô đứng dậy, đỏ mắt nói, "Cầm nhi... Tốt xấu gì thì Tử Cầm cũng là đồ đệ mà Tôn Giả tự mình thu nhận, việc này sao không chờ Tôn Gia tỉnh lại rồi tự xử lý?" .

    "Không được!" Một vị trưởng lão khác đứng dậy, "Tôn Giả thiện tâm, đến lúc đó sợ là chỉ biết thả nàng. Lúc đó Tử Cầm rời khỏi tiên môn, nếu bị người khác biết việc này, e rằng sẽ làm tổn hại tới thanh danh tiên môn!"

    Kỳ Linh cô cô giận dữ trừng mắt nhìn trưởng lão kia, bỗng nhiên phẩt tay áo bỏ đi.

    Trong điện Vô Cực thoáng chốc im lặng, một lúc lâu sau, chưởng môn trầm giọng nói: “Nghiệt đồ Tử Càm, làm trái luân thường… Không biết hối cải, phạt năm mươi tiên hình (hình phạt đánh năm mươi roi), trục xuất tiên môn.”

    Năm mươi tiên hình đủ để khiến ta hồn bay phách tán, nhưng mà điều làm ta sợ hãi hơn chính là bốn chữ cuối cùng.

    Ta nói: “Tử Cầm là đồ đệ của sư phụ, sư phụ không đuổi ta, ta vẫn là đồ đệ của người.”

    Phía dưới có trưởng lão cười lạnh: "Hừ, tiên môn chúng ta không nhận yêu quái, nếu không phải Tôn Giả thiện tâm, lúc trước sao lại cho một kẻ nửa tiên nửa yêu như ngươi nhập môn cơ chứ."

    Mặc dù lão nói lời khinh miệt, nhưng lại nói không sai, nguyên thân của ta là một thanh đàn cổ, trên đàn có chứa linh kí, có một vị tiên nhân độ hóa cho ta thành hình người, nhưng lại không biết rằng linh lực trên đàn không đủ để ta hóa thành hình người, tiên nhân đành phải mượn yêu khí bù vào phần còn thiếu mới hóa thành ta bây giờ.

    Nửa tiên nửa yêu, không có đồng loại, không có tộc nhân, ngay cả vị tiên nhân kia cũng theo năm tháng mà đi về cõi tiên.

    Ta ngây ngô trải qua không biết bao nhiêu năm, cho tới ngày gặp được sư phụ, đêm trăng đầu tháng trên biển, hắn đạp ánh trăng bước đên, giống như thần Uyển Như trong truyền thuyết, cứu ta từ trong tay biển yêu. Ta ôm hắn không rời, hắn cười dịu dàng hỏi ta: “Không trở về nhà sao?”

    “Không có nhà.”

    “Một khi đã như vậy, ngươi có thể theo ta quay về núi Thanh Trúc, làm đồ đệ của ta, lấy núi Thanh Trúc làm nhà, được không?”

    Toàn bộ trí nhớ của ta từ lúc đó trở nên rõ ràng tươi sáng. Hắn đặt tên cho ta, dạy cho ta pháp thuật, dạy ta biết chữ, trên đỉnh Thanh Trúc cùng ta ngắm nhìn phong sương mưa tuyết, nắm tay ta đi qua mỗi tấc đất trên núi Thanh Trúc.

    Trong mắt bọn họ, hắn là Mộc Cẩm tiên tôn cao cao tại thượng, cao quý mà lạnh lùng, nhưng ta biết hắn cũng có cảm xúc, sẽ bởi vì ta vui vẻ mà cười dịu dàng, sẽ vì sự nghịch ngợm của ta mà tức giận, sẽ vì ta bị thương mà lo lắng.

    “Không cần nhiều lời.” Chưởng môn vung tay lên cắt ngang suy nghĩ của ta. “Tức khắc hành hình.” Nói xong đem Tán hồn tiên trong tay giao cho trưởng lão dạy học.

    Âm Thạch phong bế toàn bộ linh lực ở cổ tay và chân ta, không thể nào cựa quậy.

    Trưởng lão dạy học khác với chưởng môn, những hình phạt trong tiên môn phần lớn đều do lão đến hạ lệnh chấp hành, hắn có thể quất mấy trăm roi trên người cũng sẽ không bị thương, nhưng cũng có thể rút sạch nửa cái mạng của người đó.

    Roi đầu tiên quất xuống, ta đã biết, tiên môn muốn đưa ta vào chỗ chết.

    Sư phụ… nếu hắn biết ta chết đi, hắn có đau lòng không?

    Ta không muốn thấy hắn đau lòng.

    Không biết đã bị đánh bao nhiêu roi, ta chỉ cảm thấy thân thể đã hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn, trước mắt dần dần biến thành màu đen, chỉ có một âm thanh vang lên trong óc ta ngày càng rõ ràng: “Cầm nhi, Cầm nhi.” Luôn luôn vang vọng, phảng phất giống như sẽ vĩnh viễn không dừng lại.

    “Dừng tay!” Một tiếng quát chói tai nổ vang bên tai, ta mơ hồ nhận ra, đó là giọng của Kỳ Linh cô cô.

    Không phải cô cô đã đi rồi sao…

    Ta cố ngẩng cái đầu đang mơ mơ màng màng của mình lên nhìn, cửa đá của điện Vô Cực bị phá vỡ, cô cô đứng ở phía ngược sáng nên ta không thể nhìn rõ mặt cô cô, nhưng bóng người đứng bên cạnh nàng thì ta nhận ra được.

    Hốc mắt chua xót nóng lên, lòng quặn thắt đau đớn, ta run rẩy yếu ớt gọi: “Sư phụ…”
    “Mộc Cẩm không ngờ, chưởng môn chân nhân lại yêu thích dùng hình như vậy.”

    Mọi người chưa bao giờ nghe thấy giọng nói sắc bén như vậy. Âm Thạch trói buộc cổ tay ta vỡ vụn, trong chớp mắt, ta lại rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.

    Mắt ta đã mờ, không thấy được rõ hình dáng của hắn, chỉ mơ hồ cảm thấy cánh tay hắn run rẩy, không vững chắc ôm ta như hồi trước.

    “Cầm nhi, không đau đâu.” Giọng hắn nhẹ nhàng giống như trước đây dỗ ta uống thuốc vậy.

    “Về nhà, quay về…nhà.”

    “Được, sư phụ đưa Cầm nhi về núi Thanh Trúc.”

    “Đứng lại!” Chưởng môn quát chói tai, “Mộc Cẩm có biết đồ đệ của ngươi đối với ngươi...”

    “Đồ đệ của Mộc Cẩm thế nào, Mộc Cẩm tự hiểu rõ, không dám phiền chưởng môn chân nhân quan tâm.”

    Ánh sáng rực rỡ bên ngoài điện Vô Cực chiếu xuống khuôn mặt tê dại của ta, ta nghĩ, vẻ mặt của các trưởng lão trong điện lúc này có khi còn cứng ngắc hơn mặt ta.

    Một trận tuyết rơi xuống trên đỉnh Thanh Trúc, khí lạnh thấm người, ta nghĩ lúc này khắp nơi trên đỉnh Thanh Trúc tràn ngập tuyết trắng, mỗi bước chân của sư phụ giẫm lên sẽ in sâu dấu ấn.

    Bây giờ, trước mắt ta đã hoàn toàn tối đen, bên tai vẫn liên tục nghe thấy tiếng vù vù, mấy roi của trưởng lão dạy học kia đúng là đã khiến ta hồn bay phách tán không ít. Tán hồn tiên, tán nhân hồn, đã chết rồi thì vĩnh viễn không thể tái sinh lại.

    "Sư phụ..." Giọng nói của ta đã hơi khàn khàn, "Thương thế đã khá lên rồi chứ?" .
    Hắn cầm tay ta nắm thật chặt: "Tốt lắm, thuốc của Cầm nhi thật hữu hiệu, lúc Kỳ Linh cô cô tới tìm ta, ta liền tỉnh dậy."

    "Trách Cầm nhi sao?"

    Hắn im lặng.

    "Trách Cầm nhi thích sư phụ sao?"

    Hắn im lặng thật lâu, vì không thể nhìn thấy ánh mắt hắn, trong lòng ta càng hoang mang. Hắn nói : "Không trách."

    Giọng nói trầm buồn khiến ta cảm nhận rõ những đau đớn không thể nói thành lời.

    Ta cười cười: "Sư phụ, Cầm nhi muốn đánh đàn."

    "Cầm nhi ngoan, chữa thương trước đã."

    "Một lần cuối cùng thôi, hãy để Cầm nhi đàn lần cuối cho sư phụ nghe đi."

    Vạch trần sự thật mà hắn không muốn nói ra, hắn dừng lại một chút, lồng ngực phập phồng, bước chân vòng vô không phương hướng. Rồi hắn ôm ta ngồi xuống bên cạnh đàn, ta không còn sức đưa tay đặt lên bàn. Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, ta cố gắng mỉm cười nói: “Trước kia mỗi lần bị thương, sư phụ luôn phà trà cho Cầm nhi uống, trà đó cũng có tác dụng trị thương, hôm nay sư phụ lại nấu cho Cầm nhi một lần nữa được không?”

    “… Được.”

    Cảm nhận được chỗ dựa ấm áp rời đi, ta gắng toàn lực ngồi thẳng người, nghe thấy tiếng mở cửa, ta đoán sư phụ chắc đã vào trong nhà, rốt cuộc nhịn không được đem toàn bộ sức nặng thân mình ta chậm rãi úp lên dây đàn. Hôm nay dây đàn căng chặt như muốn đỡ lấy khuôn mặt ta.

    “Bắt đầu từ hôm nay, gọi ngươi là Tử Cầm được không?” Trong thoáng chốc, ta phảng phất như nghe thấy lời sư phụ nói khi lần đầu tiên mang ta về núi Thanh Trúc: “Sau này nếu bị bắt nạt, tủi thân, cứ nói với vi sư, vi sư sẽ che chở cho Cầm nhi.”

    Cả đời này, chẳng biết sống vì cái gì, nhưng mà có thể được người chăm sóc, quả thật rất may mắn.

    Đột nhiên thân mình nặng nề lạnh cứng của ta nhẹ đi rất nhiều, ta nâng tay, đặt trên dây đàn, suy nghĩ không thể khống chế của ta dần dần càng bay xa.

    “Sư phu! Cầm nhi biết đánh đàn đấy nhé!”

    “Ồ! Vậy cho vi sư nghe một chút!”

    "Cầm nhi... Dùng lực nhiều như vậy, ngón tay có đau không?"

    "Không đau!"

    “Nhưng ta thấy dây đàn này có thể không chịu nổi vài lần đàn của Cầm nhi!”

    “Dây sẽ không đứt, Cầm nhi còn sống, dây cũng sẽ không đứt…”

    Ta mỉm cười, ngón trỏ ghẽ gẩy một cái.

    “Phựt.” Một tiếng vang vang vang, chim đỗ quyên gáy lên một tiếng xé gió.

    Dây đứt, ta khẽ nhắm mắt lại.

    Trong lúc mơ hồ, dường như ta nghe thấy tiếng chén trà vỡ vụn. sau đó, thế giới yên lặng như tờ.

    ------------- Hết----------------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý và phản hồi xin liên hệ: Góp ý Tử Cầm
    Lần sửa cuối bởi daisy_chrys, ngày 12-06-2012 lúc 14:50.
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG - HẮC VÔ THƯỜNG๑๑۩۞۩๑๑

    Tháng năm tĩnh lặng, kiếp này bình an.

  4. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Tử uyển thanh,tieudiep003,uyenneyu,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Bài viết
    10
    Xu
    0

    Mặc định

    buồn quá ,thương cho cả nam với nữ chính quá

  6. #4
    Ngày tham gia
    Feb 2013
    Bài viết
    117
    Xu
    0

    Mặc định

    Truyện ngắn của CLPH hầu như toàn SE hết. Biết rồi nhưng lại không thể không lao vào đọc.
    Cảm ơn bạn đã edit truyện. Truyện mô tuýp tuy cũ mà vẫn làm người ta đau lòng.

    ---QC---


  7. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    webdidongsg,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status