TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 2 của 2

Chủ đề: [Truyện ngắn] Khuê Yêu Chi Nhất Phẩm Hồng - Tác giả: Ốc Đồng công tử

  1. #1
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định [Truyện ngắn] Khuê Yêu Chi Nhất Phẩm Hồng - Tác giả: Ốc Đồng công tử

    Khuê Yêu Chi Nhất Phẩm Hồng
    Tác giả: Ốc Đồng công tử
    Converter: nothing_nhh
    Dịch: nothing_nhh
    Biên dịch: Darth Athox
    Biên tập: Darth Athox


    Valentine buồn



    Trước khi trần gian hủy diệt, thời thế loạn lạc.

    Mười dặm hoang vắng tô điểm lệ, hồn đoạn mộng tan tương tư tẫn, chỉ còn lại u sầu biệt ly đêm nay.

    Đình Thập Lý tọa lạc trên dốc Thập Lý, bốn phía quanh đình lụa đỏ phất phới, dưới ánh trăng có một vẻ quyến rũ quỷ dị.

    "A di đà phật."

    Một hòa thượng áo trắng hai tay hợp thành hình chữ thập, một chuỗi tràng hạt màu đỏ treo nơi cổ tay, ánh đỏ lấp lóe.

    "Thí chủ chẳng bằng quay lại."

    Y hai mắt nhắm chặt, dáng vẻ vô dục vô cầu, thần sắc thương xót thế nhân.

    Gió nổi lên, lụa đỏ phất phơ, dần dần càng lúc càng dài, lụa mềm đầy trời như ống tay áo mềm mại mỹ lệ của tiên tử, phiến phiến phất tới khuôn mặt hòa thượng.

    Có tiếng cuời như chuông bạc của con gái vang lên trên dốc Thập Lý.

    "Nơi lòng trỗi dậy, không nhớ không ngừng."

    Giữa những màn lụa đỏ bay múa có thể mơ hồ thấy được bàn tay trắng nõn thon thả, đôi mắt cô gái như nước, lúc sáng lúc tối, lập lòe lấp lóe.

    "Kẻ si ngốc." Hòa thượng nhẹ giọng than thở.

    Trong đình bắt đầu truyền tới tiếng đàn, miết dây gẩy đàn, rồi lại vê dây, tiếng đàn như trút bầu tâm sự, rồi lại vang đội như trống, thu hút lòng người.

    "Không! Không được nhập ma!" Hòa thượng mở mắt, trong mắt phủ đầy sương hoa, phật châu trên cổ tay bay vào giữa lớp lụa đỏ.

    "Ba!" Dây đàn đứt, phật châu đánh thẳng về phía cây đàn cầm.

    "Sang năm tháng bảy mùng bảy." Hòa thượng ngưng lời, dần dần tiến vào bóng đêm.

    Phật châu trong đình lấp lóe ánh đỏ, ấn lên ngón tay trắng trẻo của cô gái, càng thêm rực rỡ.

    Gió thổi tung lớp lụa dài, một tân nương mặc một bộ đồ hỉ đỏ chót, đầu đội mũ che đỏ thẫm, mơ hồ thấy được vài điểm đen nơi khóe miệng. Theo khóe miệng cong cong, càng thêm kiều diễm.

    "Sang năm, tháng bảy, mùng bảy."

    Xa xa truyền tới tiếng gõ mõ cốc cốc, còn cả tiếng niệm kinh liên tiếp. Sa Hoa nhướng mày, tay bấm phật châu, từ từ lui lại.

    ๑๑۩۞۩๑๑

    Đình Thập Lý, lại hoang vắng như xưa. Màn lụa, đàn cầm, đều chẳng còn đâu nữa.

    Góc đình phủ đầy mạng nhện, lắc lư trong gió, dưới ánh trăng, một con nhện cực lớn leo trên mạng nhện, không hề nhúc nhích.

    "Sư phụ, con nhện này..." Tiểu hòa thượng nhỏ tuổi ngẩng đầu hỏi lão hòa thượng trước mắt.

    Lão hòa thượng lắc đầu, "Con nhện này không có oán khí, thả nó trở về đi." Nói xong lại gõ mõ một cái.

    "Cốc!" Mạng nhện tan, con nhện cũng biến mất.

    "Chấp niệm hại người, tương tư ngưng kết." Hòa thượng lẩm bẩm. "Ngang cũng thành nhung nhớ, dọc cũng thành nhung nhớ."

    Tiếng mõ cốc cốc cốc lại vang lên.

    "Đồ nhi, chúng ta đi thôi." Hai bóng người càng lúc càng xa.

    "Thần thánh yêu mến thế nhân, phổ độ thế nhân... Chẳng bằng trở lại..."

    U hồn nấp trong đình chỉ thở dài một tiếng. "Chẳng bằng trở lại, trở lại nơi đâu?"

    ๑๑۩۞۩๑๑

    Không biết là chuyện lúc nào, chỉ biết là những năm trong thời Đường.

    Năm thứ nhất, cứng cỏi không một lời ly biệt, chỉ hứa sẽ sớm ngày hồi hương.

    Năm thứ hai, cành liễu gãy đoạn hoa phi tán, thử hỏi người xa về hay chăng?

    Năm thứ ba, đêm nay trăng sáng người mong đợi, nỗi nhớ thu này lạc nhà nao.

    Năm thứ tư, gặp gỡ trên ngựa không giấy bút, nhờ quân chuyển lời báo bình an.

    Năm thứ năm, đêm qua nằm mộng trên đường về, chưa đến Đồng Lư sáng đến nơi.

    Năm thứ sáu, chỉ hận núi xanh ngăn cách trở, núi xanh còn bị mây phủ che.

    Cuối cùng, năm thứ bảy, người trong lòng rốt cuộc cũng trở lại.

    Hoa trạng nguyên khắp sân đua nở, mẹ nói đây là điểm tốt, thêm áo tân nương vào, khéo giải nút thắt tương tư. Con gái xấu hổ đỏ bừng mặt.

    Lạc Phủ giăng đèn kết hoa, tới tiệc nhừng khách khứa.

    Khăn voan đỏ thẫm rủ xuống, tân nương càng thêm đỏ rực. Giữa lúc thẹn thúc không yên, giày thêu hoa nhòn nhọn, dẫn lên áo hỉ, bà mối cười lên khanh khách. "Đừng sợ, đừng xấu hổ."

    Bàn tay thanh mảnh trắng trẻo cứ nắm lấy tấm khăn theo, không biết lang quân nóng ruột không. Mẫu thân vui vẻ đầy mặt. "Con gái nhà ta phải rụt rè chút."

    Chờ chờ đợi đợi bảy năm nay, lòng con gái sớm đã khó nhịn nổi, đến khi mọi người quay lại, kiệu hoa đã tới trong khuê phòng.

    Lung linh mà lại đầy tâm tư, gối thêu hình uyên ương, trước đây lời con gái, ngoài chàng chẳng lấy ai!

    Kiệu hoa nâng lên, pháo nổ vang.

    Cúi lạy từ biệt cha mẹ huynh trưởng, chỉ mong người thân an khang kiếp này, con gái gả đi, tất nhiên không quên về nhà.

    Kiệu hoa lúc lắc, bà mối nói bên tai. "Cô gia đón ở đình Thập Lý."

    Tân nương gật gật đầu, mỉm cười vui suơnsg.

    Dốc Thập Lý vui vẻ lung lay, chân mày nhuộm ánh vui, tân nương vén rèn kiệu, bà mối lặng lẽ chặn lại. "Đừng vội, cô gia sẽ tới thôi."

    Con gái vốn da mặt mỏng, khuôn mặt lại nhuốm màu đỏ ửng, khăn thêu lại phủ xuống, che khuất khuôn mặt, trước mắt một màu đỏ thẫm.

    Đợi, lại đợi, rồi lại đợi. Sắc trời đã bắt đầu tối.

    Bà mối vội vã hỏi: "Có lẽ tướng quân tới phủ?"

    Khăn voan của tân nương nâng lên, nha hoàn vội chắn. "Tiểu thư, đừng vội."

    Gió nổi lên, mưa xuống, trời đã tối. Kiệu phu nâng tới đình Thập Lý.

    Ngoài đình mưa liên miên, người đi theo hoang mang rối loạn, vội vã chạy đi hỏi: "Có lẽ tướng quân tới phủ?"

    Ai nấy trong Lạc gia đều nóng ruột, con gái sao về phủ được nữa đây? Sai người quay lại đón, tân nương lắc đầu. "Đã rời cửa Lạc gia, chỉ chờ phu quân tới. Thiếp đã chờ bảy năm, một ngày đã là gì?"

    "Đứa trẻ si ngốc, si ngốc." Mẫu thân nóng nảy, huynh trưởng sầu lo.

    Chờ rồi lại chờ, trời đã tối, ánh trăng lên, một người lung lay lúc lắc đi tới, xuống ngựa quỳ trước kiệu hoa. "Tướng quân xuất gia, tiểu thư có thể trở về."

    Mưa rơi, sét giật sấm gào.

    Trong kiệu hoa chẳng chút động tĩnh.

    Người vừa tới lại quỳ xuống. "Lâm phủ rất xin lỗi tiểu thư, lão gia phu nhân đang lên đường tới thỉnh tội Lạc gia."

    Kiệu hoa khẽ động, rèm kiệu vén lên. "Nói lại lần nữa."

    Kẻ đang quỳ chẳng dám ngẩng đầu lên. "Tướng quân xuất gia lúc nửa đường."

    Ầm ầm ầm, tiếng sấm nổ vang. Bà mối sắc mặt tái nhợt, tùy tùng Lạc phủ chống gậy lên định đánh.

    Ầm ầm ầm, con gái ơi còn về phủ được chăng?

    ๑๑۩۞۩๑๑

    Lạc phủ mở linh đường, đón tiểu thư về nhà. Thân thích cùng bi thương, láng giềng cũng thở dài.

    Lúc đưa tang tiền giấy bay đầy trời. Tiếng kèn đồng như cắt từng khúc ruột.

    GIữa đường, một tăng nhân áo trắng nắm tràng hạt trong tay. "A di đà Phật."

    Là ai vậy? Là ai đây?

    Huynh trưởng Lạc gia hai mắt sưng đỏ. "Nâng áo quan! Tiễn muội muội ta!"

    Tăng nhân rơi lệ. "A di đà Phật."

    Giọt lệ tướng quân, phá tan nút thắt.

    ๑๑۩۞۩๑๑

    Xoay chuyển trăm năm, đời trôi như mộng. Không còn tương tư song lại tương tư.

    Người của Lạc gia đều có một chấp niệm, vì chấp niệm này bọn họ tình nguyện biến bản thân thành vũ khí lợi hại nhất trên thế gian.

    Trướng đỏ tung bay, tiếng khóc thanh thành truyền lại.

    "Mỗi năm nơi chia cắt, không thấy người về đâu."

    Tháng bảy mùng bảy, quỷ môn mở rộng, tân nương chờ người thương nhớ tới vén tấm khăn voan.

    Năm đi rồi năm đến, ngày tháng trôi qua, thiếp chấp nhất như vậy, chàng sao tuyệt tình thế?

    Phu quân à, vì sao không vào đình Thập Lý, vén tấm khăn voan của thiếp nhìn xem!

    Tiếng khóc thanh thanh ngưng lại, "A", một tiếng thê lương, phật châu nơi đầu ngón tay rơi xuống. Một hạt châu đỏ tới mức chói mắt rơi xuống giữa vạt áo đỏ kia.

    Ngón tay khẽ chạm nhẹ vào hạt châu tròn trịa kia, rồi đột nhiên móng tay dài ra, sắc nhọn với màu đỏ máu.

    Cầm giữa tay, hạt châu dưới ánh trăng càng thêm mỹ lệ.

    Giật mình nhớ tới cây trạng nguyên trong vườn Lạc gia, năm ấy xuất giá, cây trạng nguyên nở thật mỹ lệ, hoa nở rực rỡ, đào tơ tươi tốt.

    "Thêm áo tân nương vào, khéo giải nút thắt tương tư. "

    "Ha ha ha..." Đầu ngón tay run rảy, hạt châu nháy mắt tiêu tán, sắc đỏ sương tan mây tán.

    Hàng năm tháng bảy mùng bảy, đã sầu nay càng thêm sầu.

    Không muốn rời khỏi, không muốn...

    Ngươi tới siêu thoát cho ta, làm suốt năm này qua năm khác, cần gì phải thế?

    Quỷ có nhiều nhất là gì? Là thời gian.

    Sa Hoa chết ra sao?

    ๑๑۩۞۩๑๑

    Trăm năm trước.

    "Tướng quân xuất gia giữa đường." Người tới quỳ gối trước kiệu hoa.

    "Chàng có nói gì không?" Giọng tân nương run run khẽ thốt.

    "Tướng quân nói, đời này giết chóc quá nặng. Mong tiểu thư sớm tìm được người khác, từ nay về sau ân ái trọn đời."

    Trong kiệu hoa truyền ra một tiếng cười dài như chuông bạc.

    "Mong tiểu thư sớm tìm được người khác, từ nay về sau ân ái trọn đời." Người sau rèm kiệu uất ức tới phun một ngụm máu.

    Nha hoàn gấp đến mức chui vào kiệu, chỉ thấy tiểu thư, khóe miệng dưới lớp lụa đỏ đã chảy chút máu tươi.

    Tức giận công tâm, tâm bệnh tái phát, Sa Hoa chết trên kiệu hoa, chết ngay ngày mình xuất giá.

    Bảy năm đợi chờ, thời gian đẹp đẽ nhất của thiếu nữ, từ mối tình đầu năm mười bốn tuổi, bảy năm nay lòng không thay đổi, bảy năm đó chắp tay mong ước.

    Mong người trong lòng kiến công lập nghiệp, mong người trong lòng ra trận giết địch, mong người trong lòng bình an trở về...

    Nhung nhớ mong chờ, áo cưới tự thêu, nâng khăn ghi tên chàng, xấu hổ khẽ gọi tình lang.

    Chỉ một câu "đời này giết chóc quá nặng", rồi bỏ qua hết thảy.

    Nói vậy làm chi, nói vậy làm chi, cưới đi bị trả về, chết làm quỷ hỉ tang.

    (Hỉ quỷ: hình thành khi chết trong lúc hạnh phúc nhất, thường là trong ngày hôn lễ.

    Tang quỷ: hình thành khi chết trong ngày vui/hôn lễ của người khác. Ngày hạnh phúc nhất của người khác lại là ngày bi ai nhất của người chết.

    Hỉ tang quỷ: ý là thành quỷ tại thời điểm có cả hai trạng thái, vừa là ngày vui, vừa là lúc bi ai nhất của mình. Vừa làm Hỉ quỷ, vừa làm Tang quỷ.)

    Lâm lang, đời này chàng phụ Sa Hoa thiếp.

    Xưa kia, phụ thân tìm thầy sờ cốt xem tướng số, đạo sĩ vuốt chòm râu bạc trắng, chỉ than thở tiểu thư vận nhiều ngang trái, hôn ước thất bại.

    Cha anh ưu ái, lo cho việc hôn nhân, phụ thân hao hết tâm tư, huynh trưởng hỏi thăm khắp chốn, tìm được Lâm lang chàng, gia cảnh sung túc, là người chính trực, trong nhà cha mẹ thương mến .

    Gạt bỏ ý kiến mọi người, chờ chàng suốt bảy năm, phụ huynh yêu mến, thở dài gật đầu.

    Chưa báo đáp ân dưỡng dục của cha mẹ, cuộc đời này, lại vì chàng mà rời khỏi. Người khác oán thiếp quá cố chấp, lại chẳng biết chàng cũng đầy chấp niệm quá mức.

    Trăm năm mùng bảy tháng bảy, chưa bao giờ bước vào đình Thập Lý, khăn voan sắc đỏ, chưa bao giờ vén lên.

    Chàng nói trong lòng có phật, vì sao không rõ.

    ๑๑۩۞۩๑๑

    "Sư phụ, chúng ta phải tìm ai?" Tiểu hòa thượng hỏi.

    Lão hòa thượng khoanh tay. "Tìm đại đồ nhi của ta."

    "Đại sư huynh, sư phụ chưa từng thu đồ đệ khác mà?" Tiểu hòa thượng khó hiểu.

    Lão hòa thượng vuốt chòm râu bạc trắng. "Chuyện từ trăm năm trước."

    Lão hòa thượng từ từ nói: "Xưa kia, lửa chiến tranh bùng phát, chiến sự nổ ra, dân chúng đói khổ tai ương. Oan hồn nổi lên bốn phía, vi sư khi đó ở dốc Thập Lý gặp được Trường Thắng tướng quân.."

    ๑๑۩۞۩๑๑

    Y áo lụa ngựa tốt, trước ngực là một đóa hoa hồng, sắc mặt vui mừng. Đuôi mày dù hiện chút sắc bén song vẫn rõ vẻ ôn nhu. Đôi mắt sáng như sao, dáng người cao to, tuy rằng ngồi trên ngựa song vóc dáng nhanh nhẹn. Một cái túi da tốt vậy dẫu là ai cũng đều chỉ cảm thấy đây là một công tử tốt, nào liên hệ được với Phích Lịch Trường Thắng tướng quân vang danh nơi chiến trường?

    Lúc ấy hòa thượng còn chưa thể coi là quá già, song cũng thoáng thấy quanh người y nổi lên khí tức âm trầm, rõ ràng có oán khí quấn thân, tiểu quỷ nổi lên bốn phía, nhưng lại không hề hay biết.

    Hòa thượng ngăn ngựa lại. "A di đà Phật "

    Tướng quân nhíu mày, rõ vẻ thờ ơ, tiếp tục tiến bước, tiếng kèn mừng dội vang khắp chốn.

    Hòa thượng bất đắc dĩ, gõ mõ một cái, tướng quân toàn thân rùng mình.

    Tiểu quỷ hiện lên khắp nơi, thê thảm vô cùng, khí đen lượn lờ, tay đứt chân cụt, trèo lên cả trên ngựa, từ vạt áo bên trên cho tới giày bên dưới đều có ngón tay gãy cụt bám vào.

    Lại nhìn bốn phương, ngườ đi theo mặt phủ hơi xanh, hai mắt ảm đạm, ấn đường hóa thành màu đen.

    Cơn lốc đen xoay tròn quanh người, tướng quân xuống ngựa. "Xin chỉ giáo."

    Tiếng mõ của hòa thượng ngưng lại: "Bảy năm nay, tướng quân thân nơi địa ngục trần gian, oán khí quấn lấy thân, sợ là sẽ ảnh hưởng tới người chí thân bên mình."

    "Tướng quân mệnh phạm thất sát, cả đời không thể đón dâu, nếu không sẽ hại kẻ vô tội, không thể ở bên cha mẹ, nếu không, khắc mẹ khắc cha."

    "Lời của hòa thượng chỉ có vậy, a di đà Phật." Tiếng mõ lại vang lên.

    Cốc cốc cốc... Cốc cốc cốc...

    Tướng quân biến sắc, nhớ tới người yêu trong lòng, đau đớnn khó tả.

    Ta chưa từng thay đổi, nàng cũng vậy, cớ sao lại thế.

    Tướng quân trầm ngâm một lúc lâu. "Đợi ta nói rõ đã."

    Hòa thượng lắc đầu, không nhịn được chuyện nhỏ sẽ làm loạn chuyện lớn.

    Tiếng kèn lại vang lên, tướng quân nhảy lên ngựa, Sa Hoa, Sa Hoa... Trong lòng thầm đau xót.

    "Tướng quân, phía trước đã là dốc Thập Lý, đi thêm một đoạn nữa là thấy tân nương rồi."

    Tùy tùng xung quanh cười vang.

    Bàn tay nắm dây cương của chàng đã cứng ngắc.

    Mưa xuống...

    Khuôn mặt tướng quân lạnh buốt, con ngựa bỗng kinh ngạc, mọi người đều kinh hãi.

    "Tướng quân."

    Tướng quân cưỡi ngựa đã bảy năm nay, ngựa lập tức bị chế phục, tướng quân quay đầu lại, ý bảo mọi người không ao, lại thấy ấn đường ai nấy đen không thấy màu da, hai mắt mờ đục, tiểu quỷ xung quanh đã bám lấy người.

    Trong mưa, tiểu quỷ kêu gào, hoan hô, cảnh tượng như địa nhục.

    Tướng quân hai tay lạnh buốt, lại thấy trên người con ngựa hoàn toàn không có tiểu quỷ nào bám lấy.

    "Mệnh, tất cả đều là mệnh."

    Sấm sét nổ vang, tưởng quân ngửa mặt lên trời hét lớn.

    "Sa Hoa... Sa Hoa..."

    Ầm ầm ầm, sấm vang cuồn cuộn. Tướng quân cởi áo hỉ, mọi người đều kinh hãi. "Tướng quân, ngài làm sao vậy?"

    Tướng quân cười thê thảm. "Trời muốn ta như vậy." Lập tức buông mái tóc dài, hướng về đình Thập Lý, quỳ bái ba lượt. "Sa Hoa, đời này phụ nàng rồi."

    Mọi người khó hiểu, chuẩn bị tiến lên, tướng quân trợn mắt: "Không được tới gần." Sau đó quay đầu, lại dập đầu về phía nhà ba cái. "Con bất hiếu, kiếp sau xin báo đáp."

    Cốc cốc cốc... Tiếng mõ lại vang lên.

    Lão hòa thượng xuất hiện phía sau, mọi người muốn đuổi, tướng quân không cho. "Xin sư phụ độ con."

    "Thiện tai, thiện tai..."

    ๑๑۩۞۩๑๑

    "A di đà Phật." Lão hòa thượng nhớ lại xong, nhưng lại thấy vẻ mặt tiểu hòa thượng trầm tư.

    "Sư phụ, tân nương sau đó thế nào?" Tiểu hòa thượng nghiêng đầu hỏi.

    "Nàng ở đình Thập Lý,c hẳng thể giải thoát." Lão hòa thượng thở dài. "Trên đời nam nữ si tình nhiều lắm..."

    "Chấp nhiệm là đáng sợ nhất, thâm sâu không thấy đáy, lại vừa nhìn là hiểu."

    "Sư phụ, chúng ta tìm sư huynh là để huynh ấy độ hóa cho tân nương sao?" Tiểu hòa thượng hỏi.

    "Không phải, không phải." Lão hòa thượng mỉm cười. "Chấp niệm cúa đại sư huynh con chắc gì đã ít hơn tân nương đó,

    "Vi sư trăm năm trước vốn tưởng độ y thành phật, là hóa giải tan kiếp, không ngờ lại tạo thành một nút thắt mới. Đây cũng là chấp niệm của vi sự."

    "Hả? Sư phụ người là phật, sao cũng có chấp niệm?" Tiểu hòa thượng khó hiểu."

    "A di đà Phật..." Lão hòa thượng mỉm cười, "Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma."

    "Vi sư muốn sư huynh con nhìn thẳng vào khúc mắc của bản thân, y là nguyên do, nguyên do không giải, người khác sao buông tay được?"

    Lão hòa thượng lắc đầu: "Có lẽ, sư huynh con vĩnh viễn không độ được thành phật."

    Trong lòng không có phật, sao thành phật được đây.

    Lòng của tướng quân sớm đã dừng ở đình Thập Lý.

    ๑๑۩۞۩๑๑

    Sương hoa tàn, phù sinh hiển.

    Nháy mắt, đã lại tháng bảy mùng bảy.

    ""Chàng đến rồi." Nữ tử nhẹ giọng hỏi.

    "Phải, ta đến rồi." Công tử áo trắng đáp."

    "Chàng... tóc dài rồi sao?" Nữ tử hơi ngạc nhiên.

    Công tử áo trắng mỉm cười, mắt phủ sương hoa. "Lòng ta không có phật, cho dù diệt hết ba ngàn tia phiền não, cũng chẳng thấy Như Lai."

    Lớp lụa đỏ bị vén lên, áo trắng đi vào.

    Mọi suy nghĩ của nữ tử đều thành hư không, lập tức đứng nghiêm. Đã bao nhiêu năm rồi mong chàng đẩy tấm lụa đỏ ra, bước vào đình Thập Lý.

    "Tương tư nơi Thập Lý, chẳng tàn." Y nhẹ giọng nói nốt.

    Ngón tay hơi chai sạn, vén tấm khăn voan đỏ.

    Bốn mắt nhìn nhau song lời như nghẹn lại.

    Nàng mặt mày như hoa, khóe miệng nốt ruồi đen như gạo, đang mỉm cười.

    "Sa Hoa."

    Một câu nói ôn ôn nhu nhu, cũng như khi nàng mười bốn tuổi, y đi lạc vào hậu viện Lạc phủ. "Đẹp quá, tựa như cây trạng nguyên này."

    Nàng thật ra không thích nhất là cây trạng nguyên, hoa nhỏ, lá to, nhưng một câu nói của y khiến nàng không hiểu sao lại yêu nó.

    "Sa Hoa."

    Y cất tiếng thầm thì, lụa đỏ lướt qua, toàn thân sắc trắng của y giữa lớp lụa đỏ, có vẻ bắt mắt lạ kỳ.

    Thật gióng trước khi đi, y mang theo giọng điệu quyến luyến vô cùng, nói giữa những áng trạng nguyên. "Năm sau khi hoa trạng nguyên nở đẹp nhất, ta sẽ tới cầu thân."

    Vì vậy, trái tim nàng đập loạn, luôn luôn tới tưới nước, bắt diệt côn trùng. Lạc phủ, các huynh trưởng tỷ muội đều nhịn cười, cẩn thận chọc ghẹo nàng.

    Hoa trạng nguyên nở suốt bảy năm, hoa tàn hoa nở, lại trồng thêm rất nhiều cây trạng nguyên mới, vì vậy, Lạc phủ một màu đỏ tươi.

    "Sa Hoa, ta đã tới chậm."

    Quỷ có rơi lệ không?

    Hốc mắt nàng chua chát, ủy khuất vô hạn không thể kể ra, chỉ có thể tùy cho khóe miệng nghiêng theo hướng khóc, nhưng lại chẳng có nửa phần nước mắt.

    "Sa Hoa..."

    "Sau khi nàng chết, ta đã tự sát."

    Trăm năm sau mùng bảy tháng bảy, công tử áo trắng đã nói nhiều, rất nhiều, nói về cuộc sống quân lữ bảy năm, nói đến niềm vui trước khi đón dâu, nói lại nỗi đau đớn thống khổ trên đường đón dâu, nói đủ chuyện...

    Nói không hết lời, than thở chẳng xong...

    Sau đó, trời sắp sáng, đình Thập Lý lại thê lương và rách nát như trước, lụa đỏ đã chẳng thấy đâu.

    ๑๑۩۞۩๑๑

    "Sư phụ, cuối cùng thì sao?" Tiểu hòa thượng trong đình Thập Lý hỏi.

    "Duyên khởi duyên diệt, tự có nhân quả luân hồi." Lão hòa thượng lại niệm kinh phật.

    "Sư phụ?" Tiểu hòa thượng không chịu nghe theo.

    "Bọn họ ở lại nhân gian trăm năm, địa phủ sợ đã chẳng còn tên rồi."

    "Ha ha... Thiện tai thiện tai..." Hòa thượng hai tay kết thành hình chữ thập. "Diệu Chân, phật Như Lai của chúng ta giảng phật, ta mau đi thôi."

    Tiểu hòa thượng lắc đầu, lập tức hóa thành một con tiên hạc, từ từ bay xa.

    Lão hòa thượng cũng lập tức hóa thành một cây phất trần, lặng lẽ cắm trên lưng tiên hạc.

    ๑๑۩۞۩๑๑

    Chẳng biết bao năm sau, đình Thập Lý thành nơi cầu khẩn nhân duyên cho nam nữ.

    Trên nóc đình Thập Lý treo rất nhiều sợi dây, truyền thuyết chỉ cần treo được lên đó là có thể kết thành nhân duyên tốt.

    Lão nhân cao tuổi nói, nơi này từng có tân nương đợi phu quân của mình.

    "Vậy có đợi được không?" Có cô gái khuê các tò mò hỏi.

    "Đương nhiên đợi được, bằng không đình Thập Lý cũng chẳng được gọi là đình Nhân Duyên."

    Nhân duyên Thập Lý, trăm năm tương tư, tình chưa hết.

    ๑๑۩۞۩๑๑

    Lại là lễ Khất Xảo, đèn đuốc sáng choang.

    Xa xa, một đôi nam nữ tựa vào nhau, màn đêm buông xuống, lại là thế giới của họ.

    Lần này nương tử nói muốn xem hoa đăng, vậy nhất định phải thể hiện thật tốt.

    Khóe miệng nàng là một nốt ruồi như hạt gạo, khi nàng mỉm cười khóe miệng cong lên thật dễ mến, lại càng thêm xinh xắn đáng yêu.

    "Năm nay ngoại trừ hoa đăng, thiếp còn muốn tượng đất, còn cả dây băng."

    "À, ừ ừ."

    "Chàng phải giúp thiếp treo dây băng."

    "À, ừ ừ."

    Một người bán tượng đất bên cạnh nhìn cặp phu thê nhỏ này, mỉm cuời nói: "Vị công tử này, muốn treo dây băng thì tới đình Nhân Duyên đi, linh nghiệm lắm."

    Nam nữ nhìn nhau mỉm cười, rồi dắt nhau chìm vào biển người.

    Trên cổ tay cô gái là một chuỗi hạt châu mỹ lệ, trong suốt sáng bóng.

    Hơi dữ trôi qua, sương hoa ngưng nặng, sắc đỏ thối lui, trả ta sắc trắng.

    Nàng chưa từng nói với y, trong trăm năm đó, nàng mong chờ nhất là thấy được y, cho dù là đến độ hóa nàng.

    Mỗi năm tháng bảy mùng bảy, nàng vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.

    Cũng hay, từ nay về sau gắn bó không rời, chẳng bao giờ phải sợ hãi nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 24-02-2012 lúc 17:16.
    ---QC---
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,pestie,
  3. #2
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    Khuê Yêu Chi Nhất Phẩm Hồng
    Tác giả: Ốc Đồng công tử
    Converter: nothing_nhh
    Dịch: nothing_nhh
    Biên dịch: Darth Athox
    Biên tập: Darth Athox


    Valentine buồn



    Sau khi hóa quỷ, hóa ra cảm tình vẫn còn đó, ta cũng chẳng phải mơ mơ hồ hồ.

    Thân thể hư ảo của ta, sư phụ nói là do chấp niệm của bản thân hóa thành."

    "Sao phải như vậy?" Sư phụ gõ mõ.

    Ta biết người đang nói sao ta phải tự sát.

    Đúng, lòng ta còn vấn vương, quy y phật môn vốn chẳng phải ý ta, ta thiếu cha mẹ ân sinh thành nuôi dưỡng, cha mẹ ta khi về già cô độc, ta đã bất hiếu vô cùng rồi.

    Sư phụ lắc đầu thở dài, mệnh con khác với người thường, cô tinh trục nhật, khắc người chí thân, chỉ có chiến trường là nơi con nên ở.

    Vậy nàng thì sao?

    Chờ đợi bảy năm đâu chỉ có nàng, ta cũng ngày ngày nhớ mong nàng.

    Lòng mong ý nhớ, không chỗ nào không chờ đợi.

    Tình ý thâm sâu, không hề mệt mỏi.

    "Sư phụ, người hiểu không?" Đầu ngón tay từ từ ngưng thành huyết châu.

    "Đứa bé si ngốc, si ngốc..."

    "Trong lòng con đã kết thành tương tư như vậy, đã sắp tràn ra, như vậy không thấy phật Như Lai của ta đâu."

    "A di đà Phật." Ta chắp hai tay thành hình chữ thập. "Lòng con vốn chẳng có Như Lai, đâu phải quan tâm thiên ý như vậy."

    Nàng vẫn còn ở.

    Đình Thập Lý, dốc Thập Lý.

    Nàng đã thành linh hồn bị trói buộc, chấp nhiệm không giải, vĩnh viễn không có ngày tự do.

    Tâm niệm của ta là muốn hóa giải chấp niệm của nàng, song lại không tự nhớ lại nàng cũng là chấp niệm của ta.

    Trong trăm năm tháng bảy mùng bảy, ta hai mắt nhắm nghiền, nàng sau lớp trướng đỏ kia, chắc chắn vẫn xinh đẹp không gì sánh nổi.

    Ta không dám tiến lên, không dám vén lớp trướng đỏ, ta biết nàng đang đợi ta tới vén khăn voan.

    Nàng là Hỉ Tang trong Tang quỷ, nếu ta thỏa mãn nguyện vọng của nàng, nàng sẽ biến mất.

    Ta không muốn, ta khong đành lòng, ít nhát cũng có suy nghĩ, muốn nàng mỗi năm đều được gặp hắn một lần.

    Sư phụ nói, lòng ta đã thành ma, phật đã không muốn thu con rồi.

    Ta cười ha hả, cho tới giờ đều chưa từng tin phật, phật chưa từng giúp đỡ gì ta, giúp đỡ gì Sa Hoa.

    Đúng là ta vẫn còn rất sợ, Sa Hoa đã sắp nhập ma, trong tình thế cấp bách, ta nghĩ tới cảnh sau này nàng sẽ không nhận ra mình được nữa.

    Khúc mắc khó giải, chấp niệm khó tiêu, oán hận của Sa Hoa càng ngày càng sâu.

    Ta ném huyết châu trên cổ tay ra, Sa Hoa, cho nàng, toàn bộ những tưởng niệm của ta.

    Khi đó chấp niệm của ta ngưng kết, nó sẽ thay nàng gánh vác oán khi, ta không muốn nàng chịu khổ sở.

    Hóa ra, trăm năm qua đều do ta lừa mình dối người, trói buộc Sa Hoa, cũng trói buộc bản thân ta.

    Sư phụ lại tìm ta, người muốn độ hóa ta, hay là người muốn ta tới độ hóa Sa Hoa.

    Sư phụ, không thể được.

    Không còn nàng, sẽ không còn ta.

    Ta là do sự tưởng niệm của nàng hóa thành.

    Ta nghĩ, ta muốn đấu một trận, hoặc là, hóa giải chấp niệm, chúng ta đều biến mất, hoặc là chúng ta vĩnh viễn ẩn thân trong bóng đêm, làm một đôi vợ chồng quỷ.

    "Vợ chồng quỷ." Trong lòng ta đầy vui sướng.

    Quỷ có trái tim sao? Ta không biết, thế nhưng ta lại nóng ruột muốn vén tấm khăn voan của Sa Hoa.

    Cho dù chúng ta biến mất hay tồn tại, hay Sa Hoa vĩnh viễn không chịu tha thứ cho ta, chỉ cần giải được tương tư đó, chỉ cần gặp lại được nàng.

    Ngay cả trời sụp đất nứt, ta cũng không hối hận.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Darth Athox, ngày 14-02-2012 lúc 16:41.
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

    ---QC---


  4. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    pestie,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status