Mệt mỏi hồn thơ chết lặng dần,
Miên man tìm chút nghĩa tương thân.
Càng tìm càng cảm thấy đời lạnh,
Thôi đành! Mãi mãi rời xa kiếp hồng trần.
Mệt mỏi hồn thơ chết lặng dần,
Miên man tìm chút nghĩa tương thân.
Càng tìm càng cảm thấy đời lạnh,
Thôi đành! Mãi mãi rời xa kiếp hồng trần.
Mệt mỏi hồn thơ chết lặng dần,
Miên man tìm chút nghĩa tương thân.
Càng tìm càng cảm thấy băng lạnh,
Tạm biệt! Ta rời cõi hồng trần.
Bàng lảng chiều hôm ánh tà dương,
Đất trời nhè nhẹ phủ làn sương.
Gió heo may khẽ vương vương vấn,
Thu về ta bỗng thích lạ thường.
Vàng sắc mai, đỏ tươi sắc đào,
Trắng bông lê, xanh cỏ lao xao.
Xuân đến muôn loài hoa khoe sắc,
Chẳng đẹp bằng tình đã gửi trao.
Ru tình lời có còn hay không?
Mình tôi ôm trọn giấc mộng hồng.
Xưa thề non bể không dời bước,
Nay người bay mất lặng đứng trông.
Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)